Đoản Khúc Tháng Tư
hoai vi 27.04.2010 06:57:37 (permalink)
Đoản Khúc Tháng Tư

Tôi rất yêu Biển.  
Có lẽ vì đời Tôi gắn liền với Biển và cho dù ở nơi đâu, Biển và Tôi đều luôn gần gủi bên nhau.
Quê Hương Tôi, chạy dài trên bản đồ là cả một vùng Biển cát yêu thương.
Tình Mẹ Việt Nam và tình Mẹ của Tôi cũng thật là "bao la như Biển Thái Bình dạt dào".
Làng Tôi nghèo ven Biển miền Nam, nước mặn Tình Người nuôi Tôi lớn, đậm đà màu Da Vàng Dân Tộc.
Biển là tất cả của Tôi, đời Tôi, vì Biển là Quê Hương, Quê Hương là Biển, quyện hồn nhau và hồn Tôi, rất tuyệt vời.
Nhưng... một ngày, Biển đành phải ngậm ngùi, cùng sóng đổ thương tâm, đưa Tôi rời xa Quê Hương...

Đời Lưu Vong, lê bước chân buồn đi mãi, Tôi vẫn tìm về với Biển.  Tôi và Biển sống cận kề bên nhau, để cùng nhau nghe hoài những tiếng sóng xô vào bờ, gọi mãi tên Việt Nam, đứt ruột mà "nhớ Nước đau lòng con Quốc Quốc.."   Dù hình ảnh Quê Hương trong Tôi chỉ mập mờ tuổi thơ buồn nhiều hơn vui, Tôi phải tìm học và đọc lại bài học vỡ lòng yêu mến Quê Hương, tự hào Dân Tộc qua các trang sách vở, truyện Cổ Tích, Lịch Sử, truyền hình, báo, ảnh...
Tôi và Biển phải luôn nhắc nhở nhau Quê Hương mình là ở bên kia bờ Biển Thái Bình Dương.  Ngày qua ngày, Biển cùng Tôi khóc cười, trông vời theo mệnh Nước nổi trôi, như rong như rêu giữa Biển chập chùng, mà mình thì như hạt cát Biển quá nhỏ bé...  Khóc cười từng dòng lệ máu, như ngày Biển động, dâng sóng nát lòng, thoáng một cuộc đổi đời, để Tôi trở thành đứa bé mồ côi, xa Mẹ Việt Nam, mất Cha Tổ Quốc... "cố vui cuộc sống nhỏ nhoi, cố quên ngày tháng lẻ loi, để lớn.." (Trầm Tử Thiên) nơi Xứ người thật xa lạ.

Đã ra Biển rất nhiều lần rồi, nhưng tại sao, cứ mỗi Tháng Tư thì Tôi lại thấy Biển nhuộm một màu buồn lắm, sóng xô vào bờ như tiếng khóc gào, nước Biển mặn đắng như nước mắt của Tôi.  Cứ mỗi Tháng Tư, Tôi ra Biển ngóng nhìn về cuối chân trời xa tít, mặt trời lên và lặn trong lòng Tôi, đời Tôi..  chỉ một màu trắng xoá.  
Tôi đứng khóc với Biển, nói với Biển bao lần, Tôi nhớ Quê Hương lắm!  Đã mấy mươi năm rồi nhỉ?  Tôi cũng đã bao lần đi tìm đường trở về thôn xóm, làng xưa bên trời Nam.  Tôi cũng đã vắt máu tim mình nuôi cho mãi thắm thiết Hồn Việt dấu yêu, nuôi cho thật thắm tươi hy vọng, niềm tin, một ngày nào thật gần.. Biển sẽ đưa Tôi trở về lại với Quê Hương.  
Nhưng đã mấy mươi năm qua rồi, sao Tôi vẫn chưa về?  Để cùng với Người dựng xây một Việt Nam phú cương, thật sự Hoà Bình, đẹp tươi.  Không về để ôm lấy Quê Hương và thề hứa là sẽ không bao giờ Tôi còn rời xa nữa?  Đời Lưu Vong có gì vui đâu?  Có gì để cho ta lưu luyến, tiếc thương?  Xứ Người, dù tình Nhân Ái ngập đầy, bao dung, độ lượng cưu mang Tôi, nhưng có gì thiết tha hơn bằng một mảnh tình Quê tả tơi mà Tôi luôn trang trọng nâng niu, gìn giữ, thật gần trong trái tim u buồn?  Ngày tháng nơi đây, có chăng chỉ là...
"... những Bình Yên vô cùng khốn nạn,
như ta bây giờ sống giữa xa hoa... " (ĐT)

Sao Tôi vẫn còn ở lại nơi đây, hôm nay, Tháng Tư này?  Rồi khóc rồi cười, một mình, và với Biển, như kẻ điên mê.

Cứ mỗi Tháng Tư đến, Tôi ra Biển nhiều hơn, đứng nhìn thật lâu về Quê xa, ngậm ngùi, và thật hổ thẹn.  Biển ơi, lại một Tháng Tư nữa, Tôi...
       ... đi hoài những bước lê thê
      mấy mươi năm chưa thật trở về
      để hôm nay cúi đầu tạ tội
      Tháng Tư này Con vẫn xa Quê....

Lậy Mẹ Việt Nam, lậy Cha Tổ Quốc, lại một lần nữa, con xin cúi đầu tạ tội cùng Người, đau lòng, tủi hổ mà tạ tội.  Con biết tình Mẹ, Cha như núi Thái Sơn, như Biển Nguồn chảy ra, thương con không kể xiết, con vẫn phải cúi đầu, van xin Người, một lần nữa, thứ tha cho đứa con bất hiếu, phụ ơn tình đầy, đã sinh con ra, "làm người kiêu hùng phải chọn làm người Dân Nam..", sao hôm nay, con lại sống cúi mặt.

Còn bao nhiêu Tháng Tư nữa trong Đời?  Còn bao nhiêu giọt lệ nhỏ tan vào với Biển cả, để đủ mà làm thành đợt sóng cao, hùng mạnh, đưa Tôi lướt qua Thái Bình Dương, về nhà.
Biển ơi, có Tháng Tư nào trong Đời, Biển sẽ mang Tôi về lại với Quê Hương và ở luôn nơi đó?  Hay là đời nghiệt ngả, vô thường, khiến Tôi phải chết nơi đây, cô đơn, lạnh lẽo, hồn buồn.  Tôi nguyện cầu Thượng Đế từ bi, xin cho Tôi được về và chết giữa Quê Hương, dù về trong muộn màng, cuối đời, dù chết trong nghẹn ngào, ân hận, lòng đau.

Biển ạ, nhưng nếu lở mà đời Tôi khốn nạn như cuộc sống này, và phải chết ở nơi đây, thì Tôi van xin Đời, đưa Tôi ra với Biển, vì Tôi biết, khi ấy, chắc chắn Biển sẽ rất thương Tôi, mà mang Tôi về lại với Quê Hương yêu dấu của chúng mình, phải không Biển?

Đời ơi, Tôi năn nỉ Người, nhớ nhé..

"khi Tôi chết hãy đem Tôi ra Biển
đời Lưu Vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó rã
hồn không đi, sao trở lại Quê nhà

khi Tôi chết hãy đem Tôi ra Biển
nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
bên kia biển là Quê Hương Tôi đó
rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì

khi Tôi chết hãy đem Tôi ra Biển
và nhớ đừng vội vuốt mắt cho Tôi
cho Tôi hướng vọng Quê Tôi lần cuối
biết đâu chừng xác Tôi chẳng đến nơi

khi Tôi chết hãy đem Tôi ra Biển
đừng ngập ngừng vì ái ngại cho Tôi
những năm trước bao người ngon miệng cá
thì sá gì thêm một xác cong queo

khi Tôi chết hãy đem Tôi ra Biển
cho Tôi về gặp lại các con Tôi
cho Tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
từ những mắt đã buồn hơn bóng tối

khi Tôi chết hãy đem Tôi ra Biển
và trên đường hãy nhớ hát Quốc Ca
ôi lâu quá không còn ai hát nữa
(bài hát giờ cũng như một hồn ma)

khi Tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
đời Lưu Vong tận huyệt với linh hồn.
(Khi Tôi Chết, tác giả Du Tử Lê)


Tháng Tư, vẫn trên Biển này, Quê người.
Mưa lại về trên Biển, ướt lạnh hồn ai, đang lầm lủi bước, từng bước đời Lưu Vọng nặng buồn.
Hôm nay, Tháng Tư, chắc có nhiều đôi chân đang nặng bước, nhiều hồn lạnh rất u buồn, lang thang khắp nơi trong Thế Giới này, gỏ xuống đời những tiếng gọi Việt Nam ân cần, thiết tha..
"Nhớ Nước đau lòng con Quốc Quốc
Thương Nhà mỏi miệng cái Gia Gia...."


Nhà chúng ta bên kia bờ Biển đó, cùng nhau về thôi.

      Hoài Vi

http://vn.myblog.yahoo.com/may-muathu
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9