MẸ NÀNG THU thái san
thaisan 13.05.2010 20:18:09 (permalink)
MẸ NÀNG THU
(sau chuyện nàng thu)
thái san         
 
 
-Vào đi anh.
Sau tiếng nói của cô gái chàng trai bước vô trong căn phòng tối om ỏm.
Quờ tay ra chàng trai chạm phải da thịt của cô gái. Cơn dục tràn lên.
Cô gái đã sẵn sàng và tức thì vào cuộc chàng trai vội vàng tháo quần thật nhanh. Có lẽ chàng là một người lính. Nên trả giá ngay:
-Em lấy bao nhiêu?
-Thông thường thôi, năm đồng.
Chiếc đèn được chàng bật, nàng nhăn nhó, ý như không muốn mở đèn.
Chàng trai thấy da nàng quá trắng và đẹp, thật đẹp. Chàng trai chẳng suy nghĩ thêm. Và trèo nhanh lên giường, chiếc giường cũng không được sạch sẽ, bên cạnh cũng dán những hình cô gái còn phần nhiều giấy bông dán cốt ý che khuất những khe hở.
Thời gian này căn bệnh thế kỷ chưa xuất hiện.
Chàng trai nhìn lên tấm hình hỏi:
-Tấm này của em?
-Vâng. Em mới chụp vừa rửa trúng thời kỳ mới có hình màu. Anh thấy có đẹp không?
-Đẹp quá đi chứ. Lưng đeo dây nịt có cái đầu dây nịt bằng vàng khè, người mặc đồ bò vàng.
-Ngực em có độn không? 
-Đây xem thì biết. Vầy mà độn ư, chỉ ăn một bên củng đủ no rồi còn đâu mà phải độn. Chàng trai cúi xuống đưa miệng ngậm chặt, mút kêu chùn chụt, làm chị chàng rướn cong người hẳn lên và đòi thêm:
-Thêm nữa đi anh.
-Cái này anh được tặng ư?
-Tất nhiên không tính tiền, thường người ta tính tiền theo dù, tức mỗi lần đàn ông xuất được kể là một dù nhưng nay nàng tặng không, được thể chàng trai tiếp tục lia lịa, đến nỗi cô gái không chịu nổi mới thôi.
Cuối cùng đến lượt nàng cúi đổi chiều thường gọi là (sáu chín) tức lộn ngược, lộn xuôi. Chàng trai gặp phải tay cứng nên cuối cùng thỏa mãn nhưng khi định muốn về phải năn nỉ lại:
-Cho anh xuống, hẹn em nhé bữa sau anh sẽ đến tìm em, em tên gì?
 -Đao.
-Tên Đao?
 -Đúng rồi. Đến, anh cứ hỏi (đao tầu) nhé và chịu khó chờ, vì phải giả vờ như đi chợ và đến kẻo mấy ổng cớm bắt về đồn.
-Em cũng sợ vậy sao?
-Không sợ sao được, mấy anh phú lít chẳng tha, thời nào cũng vậy. Nhất là sau này còn tệ hơn trước nữa, đã được ăn còn bị bắt. Chàng trai hỏi:
-Vậy em đã bị bệnh bao giờ chưa?
-Em thì chẳng bao giờ, đôi khi có huyết trắng thế thôi, thì mình rửa sạch bằng hành củ giã, đun nước nóng ấm, vài lần là hết trơn, với lại nó là do quá khoái mà ra, tức là khí của mình thôi. Chính bản thân anh cũng có mà anh không biết đó thôi. Chàng trai hỏi:
-Vậy anh cũng chẳng biết là như thế nào ra làm sao?
-Tức khí ra vẫn chưa hết, còn dư sau mới ra hết nên nó hôi lắm thế thôi.
-Ừ anh nhớ ra rồi, thường lính anh hay tắm đờ mi, tức cởi áo thì lau trên, cởi quần thì lau dưới. Đấy là những hôm bị cấm trại trăm phần trăm, thì phải làm như vậy, vẫn mang (giầy bốt đờ sô) nhưng cũng không đến nỗi hôi lắm chút chút à. Chợt chàng trai nhớ ra cái gì nói với Đao:
-Lần đầu tiên anh tặng nè nhớ đừng cho mụ chủ nhà biết nhé cất đi đã, vài hôm sau mới đeo kẻo bà tú sẽ đòi em ngay đó.
-Cám ơn anh. Tay cầm lấy chiếc nhẫn bé xíu, miệng cố choài người ra tới chàng trai để hôn một nụ hôn đằm thắm vì tiền, vì vàng, ra vẻ xoắn xít. Chưa xong, nàng xoắn xuýt bên cạnh hỏi thế anh tên gì? Thật nhẹ nhàng chàng nói:
-Hễ ai hỏi thì cứ nói tên Diêm nhé. Anh đóng gần đây nè.
Đao cười tiếng cười vui như là hơn mọi hôm. Có lẽ lần đầu đi làm đó, lại có một người cho cái nhẫn là hơi khó vô cùng, ai mà biết và dám yêu một kẻ bán trôn nuôi miệng bao giờ. Bỗng nhiên chàng nói với nàng:
-Em có dám bán báo không vậy?
-Ở đâu anh?
-Ở ngay đây.
-Sao không, chỉ vì em không có vốn thôi, anh định như thế nào? Nàng nói ướm thử.
-Thì anh sẽ lo cho chỗ bán nhé, ráng mà sống cho đẹp hơn, anh sẽ giúp hoàn toàn, và nữa em có dám nhận là chồng hờ của em không?
-Sao không.
-Thế anh định bao giờ thì giúp cho anh? 
-Nếu muốn thì ngày mai anh sẽ xúc tiến còn đến bao giờ nó bỏ báo cho thì anh cũng chẳng biết nữa, được không?
-Thế thì tốt quá rồi còn chi.
Và đúng như lời hứa của chàng trai sáng sớm hôm sau chàng trai đã đi đặt cho cái xe  vừa bán báo vừa bán thuốc lá và rồi công việc cứ tuần tự như vậy trôi.
Đao cảm thấy yêu anh hết sức vì trong đời một người đàn bà chưa hề thấy ai lo lắng cho chính bản thân nàng được như vậy. Quanh quẩn nàng đã có bầu. Cái khó là nàng chưa nhận biết được cái bầu đó do ai, của ai. Nhưng nàng vội nói:
-Nhưng nếu sanh gái em đặt nó là Thu nhé em đặt tên là Thu anh nhé.
-Ừ vào mùa thu là đúng rồi còn gì. Câu nói vừa trả lời vừa chấp nhận. Nhưng trong tâm tư của nàng vẫn chưa bao giờ muốn làm cho ai mà mình yêu mến những điều không phải, nên vẫn chần chừ những chuyện đại khái như thế.
Nếu người khác thì cứ đổ phéng cho chàng trai thì chàng trai cũng buộc phải chấp nhận thôi nhưng đàng này nàng tự nhiên chẳng muốn vậy. Có lẽ nàng đã yêu mất rồi chăng.
Gần tôi có một đám rỗi hơi đang nói chuyện phiếm, ôi thì đủ thứ, từ chuyện quần áo, các em mặc theo tân thời có khi còn chỉ có cái dây đeo, mà đứt hay rơi thì chỉ có nước độn thổ.
Nói đến cho đến chuyện ăn cơm chiều mà nếu tập tạ thì phải mang về sam cả rá đựng theo, hoặc có những lần lấy nước chè cho chúng uống không chẳng đứa nào chịu lấy cứ bu vào một thằng siêng, bèn phải kiếm cớ cho chúng một vố bằng cách đái vào bi đông chúng có thói quen uống ké mà không chịu đi lấy nước, sau này tôi và vài người lớn đề nghị phân chia cho sự sinh hoạt lần lượt mới có được.
Tức chia đều mỗi ca trực sinh thì quét nhà, lau bàn điện thoại, lấy nước dần thành quen.
Chỉ có căn bệnh truyền miệng do đám lính hay chơi bời, nhiều chuyện nói mà thôi:
-Cái bệnh đó là okinawa do mấy anh nhật bản lùn đưa qua, vì khi đi chơi gái các anh thường bôi lên đầu d v một chút kem đã chế và bán sẵn nên nếu nó bị sưng phồng hay nóng sốt chớ chích trụ sinh anh chàng nào đụng chích vào sẽ bị teo chim.
Mấy thằng lính thường nói là bệnh (tư tèo tèo) là căn bệnh kinh khủng nhất mà thôi, còn những bệnh như giang mai, cóc mẳn, hay mòng gà, hoa khế, thì quá bình thường chúng thường trêu nhau trước khi đi:
-Là đừng bao giờ khi đi uống cà phê đen rồi vài bữa về đái càfê sữa nhé, lại nữa câu nói đó bể ống khói, hoặc cù đinh thiên pháo hay hột soài.
-Còn câu nói nữa là:
-Một tiếng kêu cha ba tiếng gọi chó như:
-Cha… chặt…chặc…chặc…..
Khoảng dăm phút cao lắm là mười phút thôi chàng trai đã đứng dậy châm một điếu thuốc, nàng vẫn nằm nguyên trên tấm drap hôi, ngả màu, nhăn nhíu. Không cách nào hơn và buồn tủi hơn nàng chìa tay.
Nàng nhận tiền, khi đó thường nói thêm câu:
-Anh nè:
-Chơi đâu cũng thế, anh đến em, em cám ơn anh nhiều nhé chúc mạnh khỏe.
Chàng trai thấy cô gái quá siêu đẳng. Rất chiều đàn ông lại nữa chẳng một tiếng kêu than hay trách móc gì.
Đao có cặp giò còn tuyệt hơn cả, khi nhìn vào thân thể trằng ngần cơ đấy.
Rồi nàng đổi đời qua Diêm cũng chẳng được mấy chốc, cho đến khi chàng qua đời trong một trận đánh trên đồi trọc.
Đao vô tình bị phục kích khi đi tuần tra sáng mở đường, nói chung đa số là vì ỷ y, nên chết vì bị nhiễm khuẩn trên giường bệnh tại trung tâm quân y của mỹ tức đã được đưa ra tới hạm đội chữa nhưng chàng không qua khỏi. Nghe nói đâu bị một trái B41 miểng banh hết lồng ngực, trơ xương sườn.
Đao khóc quá trời như bị trời sập đè.
Các kỷ vật về Diêm nàng vẫn giữ nguyên, kể cả chiếc xe thuốc, mối bán báo, kể cả thuốc lá nữa nàng chẳng thể quên một con người nhân từ, hiền hậu, thật là con người, và nàng chẳng bao giờ quên được.
Mỗi lần nhắc đến Diêm là  nàng muốn rớm nước mắt muốn khóc cho thật hả dạ, vì trong đời nàng chưa hề gặp ai mà đi ngược lại tất cả nhưng lại là người đầy đủ tất cả.
Nàng chỉ nhớ lần cuối chàng vẫn làm tròn lời hứa với nàng là làm mai cho đúng người mà nàng như ý muốn.
Sau khoảng chừng một tuần thì Jray đến gặp nàng trong lúc nàng uống đôi chút để tự an ủi giữa những đau khổ này tiếp nối đau khổ kia.
Vào lúc ân ái, nàng cố để ý thấy những hàng lông lá khác lạ người  vn mình nên nàng vẫn có cảm giác rất mạnh, lại nữa nàng vẫn còn trẻ đến nay khoảng hơn ba chục tức tuổi sanh nở nên vẫn chưa thoát khỏi những cuộc tình dục.
Nhưng lần này nàng có vẻ gặp may và hai người níu giữ nhau thật lâu mỗi lần ân ái M’c Jray cũng cảm nhận được con người thật của Đao nên Jray cũng thật sự mên nàng rất nhiều. Anh ta sắm sửa đủ thứ mà anh mua được từ px toàn những vật dụng cao cấp.
Ngày xưa Thu nằm lê la trong lúc mẹ tiếp khách, nhưng nay thì chăn ấm nệm êm. Máy điện riêng, hồ bơi riêng cả một biệt thự, cả hai người giúp việc, máy giặt, đi đưa về đón như một bà hoàng mà cũng phải.
Nhưng chỉ một điều xấu duy nhất là nàng rất đa dục, hay nói đúng hơn là rất mạnh về đường ấy làm cho Thu lớn lên đôi khi nhìn được cha mẹ làm tình, có lẽ đó là cái sai duy nhất của Đao làm cho lời nói với con là Thu sau này sai đi. Nó được ẩn trong tiềm thức có lẽ từ đó. Jray bị nàng cướp mất thần hồn nên gắn bó xiết mỗi lần nàng hành động, có lẽ hắn quên hết mọi sự trên đời, hắn cũng là con người nên cũng mang thể bản chất thú và cuối cùng vẫn hưởng lại khi xa xôi đất nước lại vớ được nàng trẻ, trắng như me mẽo chính thức nên chẳng ai xúc xiểm gì thêm hơn và từ đó nàng nghiễm nhiên sống trong nhung lụa với Jray mọi chuyện của Diêm dần quên theo ngày tháng cho đến ngày Thu nghiễm nhiên  nay đã biến thành một thiếu nữ duyên dáng.
Vì giống mẹ nên nàng chẳng khác gì mẹ về hầu như mọi mặt.
Jray thường đi công tác mãi xa.
Thường Jray đi từ trong sài gòn chuyển vận các chất liệu để kiến thiết cho chiến tranh vn nên thường đi liên tục trên một chiếc xe lúc nào cũng vẫn gắn sẵn một cây súng bảy hai không giật gọi là súng có ống nhắm (skz) nên thường vẫn phải có người đi kèm gọi là (ét cọc) để bảo vệ Jray. Jray coi hắn như ruột thịt nên thường cho về chơi chung trong nhà và rồi để xẩy ra chuyện giữa Thu xẩy ra.
Khi hắn báo cho Jray biết thì cuộc chiến vn đã gần đến hồi kết thúc.
Tất cả chuẩn bị ký kết hiệp định genève thì chúng vội vàng chuẩn bị thoát khỏi lưới tình.
Kể cả thầy lẫn trò chuẩn bị lên đường theo lệnh tổng động viên.
Coi như đầu kể từ đó tức những người dưới bốn bốn tuổi đều bị bắt và đi lính khi những cuộc chiến vn đến hồi quyết liệt khi thằng mỹ bắt đầu vn hóa chiến tranh là mọi người đều biết mỹ chịu thua trận ở vn bèn chạy lấy thân.
Jray và quân thần xây dựng hoàn chỉnh các cơ cấu thuộc căn cứ long hải và hoàn toàn sân bay long hải thì chuẩn bị thay người khác làm Đao chưng hửng, nhưng nàng cũng được một biệt thự thênh thang.
Vô tình với đứa con rể chữa cháy tức chồng Thu sau này chính tôi cũng đến thự đó một lần có tên gọi đàng hoàng là biệt thự chân lý sau này cho người ta mướn nhưng mấy cha cán bộ chẳng chịu trả cuối cùng dùng kế gọi là me mẽo thế vào chỗ căn nhà đó bằng một căn khác ngay mặt tiền chỗ khúc quanh có đường rầy một căn nhà nho nhỏ ngang rộng khoảng bốn mét.
Đao cũng chẳng muốn hơn vì dễ xử dụng và nàng cũng chỉ còn hai đứa con trai nữa cũng chẳng cần thiết cho lắm kẻo chúng để ý, thời này bị chúng để ý tức trong tầm ngắm của hắn là liệu hồn sớm muộn cũng bị bất ngờ đi cải tạo chẳng đầu đuôi nên nàng cũng an thân sống cho hết kiếp người.
Thế là cuộc đời của mẹ nàng Thu cũng biến đổi qua hai ba cuộc tình và cách làm ăn.
Khoảng tháng cuối năm nàng làm giấy tờ cho những diện con lai lại bị bắt một lần nữa. Lần này bị nhốt cũng khoảng ba năm mới được thả tức khi Jray đi rồi để lại những dấu vết không lành trên thân thể và cuộc sống với đứa con gái dở dang.
Con đường từ nhà  đến ngã tư thủ đức cũng khoảng nửa cây số dài, hai bên đường lúc đó còn thưa người, cây cỏ vẫn còn um tùm nàng làm khiếp vía những bóng tối làm nàng sợ không dám đi một mình bao giờ.
Hôm nay bất đắc dó phải đích thân đến nhà bạn gái để hỏi về cách làm giấy tờ cho diện con lai cho chính bản thân thì lại không biết cách làm.
Nhìn thấy cái tháp nước mà phát khiếp, đi tới gần đó con gái dạng nàng đứng đông chật, nhưng buôn bán gì cho cam, chung họ cũng là những chị em thất nghiệp kiểu Đao, cái bụng đói thì đầu gối người khác phải bò, một cách làm ăn cơ cực, nhục nhằn, không có tương lai nói cho cùng bất khả kháng Đao mới phải làm việc như vậy vì chính trong thâm tâm nàng chẳng muốn cho người dầy xéo lên thân thể chính mình mà cha mẹ đã tạo ra. Nếu sanh xong thì nàng cũng hoán chuyển nghề khác, có lẽ nàng cũng lại đi bán lại mà thôi, nhưng chắc cũng phải mất mấy tháng nằm không mà ăn thì lấy đâu mà ra của cải ăn sẵn. Đang suy nghĩ thì Hùng  dẫn xác đến. Đao  hỏi:
-Anh có thể giúp Đao được một việc này không? Hùng còn trẻ hơn nàng rất nhiều nhưng vẫn thường lui tới nhà nàng chuyện trò về những chuyện me mẽo nên nàng hay tiếp hắn.
Cuối cùng nàng bị bố tìm ra địa chỉ đánh nàng dập hết hai bó mía, và nàng giận bố thì ít, mà giận đời thì nhiều.
Đến nỗi những tháng ngày sau này nàng bỏ đi biệt tăm, cả khu phố thắc mắc và gia đình cố tìm nàng sau cho đến khi thằng con trai lớn của nàng với Diêm, người bà ngoại và bà dì dự định lấy vợ cho nó thiếu vắng bóng dáng mẹ. Mà ai cũng hiểu được là bố nó đã chết mất từ đời nào.
 
 
oOo
 
Khi con Thu đã lớn, nàng và chồng đi buôn càfê chui kiếm lấy đôi chút cuộc sống, trong một cuộc đi mua hàng trong tận ngã tư cây gáo ngã tư thứ mười một vô tình con dâu tương lai gặp được Bà Đao  nhưng nó chưa hề biết  bà bao giờ nên chẳng hề và chẳng thể biết bà là ai, mà dù có biết chăng nữa nhưng bà không nhận thì cũng bằng bù, bởi thế từ đó Đao xa hẳn dấu vết con cháu kể cả Tết đến.
Lúc đó Đao chỉ hỏi nhỏ đứa con dâu là:
-Cảnh định lấy cháu à?
-Vâng, nhưng thưa sao bà biết?
-Nó là con mà sao không biết.
-Thế cháu chào bà cho cháu xin lỗi.
Dù sau đó về nói với chồng, và rồi chồng cũng vẫn chưa tin, sau khi đi tìm bà cả mấy tháng liền.
Riêng Đao chỉ muốn các con nàng hiểu thấu cái nỗi đau của cuộc đời đớn đau của bà  rồi sau đó của đất nước  chuyện gì tất nhiên sẽ phải đến rồi qua đi như chính bà thì thật là phiền muộn hơn mọi phiền muộn nhưng làm sao chúng hiểu nổi, như mọi chiều Đao thường ngồi trên đỉnh đồi cao trong cuộc sống thực sự và bây giờ nàng đang ngồi trên một đồi trơ trọi, với cuộc sống theo chế độ độc tài, nàng nghĩ rồi cũng như một ngày bà đã từng ngồi trên đỉnh cao của sự hưởng vinh hoa phú quý, sang trọng như những người kiêu kỳ nhất nhưng những ngày đó nàng không kiêu kỳ mà vẫn mang những ý nghĩ sẽ có một ngày nàng phải trở về cuộc sống thường nhật nhất, và chính là ngày hôm nay bà đang nhìn được tận cùng số của cuộc đời mình sao. Đao thường hay tự hỏi thế và chẳng bao giờ trả lời được.
Nàng cúi đầu nghe tận đáy tim rạn vỡ những yêu thương trong Diêm, trong Jray, trong Hùng thoáng chút thèm thuồng tha thiết, những cái đó không bỗng dưng do nàng tạo nên mà là do nơi thượng đế nếu có vì là người thì cũng như những con vật gọi là cao cấp ư? Những câu hỏi không bao giờ trả lời được để sau đó tự mình ru lấy chính bản thân.
Đao luôn luôn nghĩ chàng là đất mẹ vì chàng nhân từ, hiền hậu, chàng cho nàng những bài học mang nhiều tính người sau nữa ít ra không hướng con người vào đường bế tắc và suốt ngày cu ki với lý tưởng rởm, khiến bao người lo lắng suy nghĩ về đất nước nhiều quá loè thiên hạ bằng những đòn xoa dịu hay còn gọi là mỵ dân, ngoài ra khi Diêm bị chết là một trong những đường lối và phưng thế không mấy hay tức giết người trên chiến trường mà mọi sự tàn bạo đã phải mang ra đem ra để giết được nhiều người càng tốt.
Đó là hạ sách.
Để đến ngày hôm nay chính bản thân nàng là hậu quả của cuộc chiến cũng như bao người đã và đang chịu những buồn tủi của nó.
Trách không được là vì đất nước ta sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng do người ngoại xâm điều khiển, nên mới co sự xuất hiện của Jray, nói cho cùng Jray cũng đáng yêu nhiều hơn ghét vì chàng vất vả cực nhọc để xây dựng cho cách cai trị của miền nam nhưng đó chính là cách xâm lược nước khác. Đối với Đao nàng không chú trọng đến những chuyện ấy vì đời nàng gắn bó với những gì  đã và đang có là những người liên hệ đến chính bản thân mà thôi.
Ít ra nàng cũng thầm cám ơn ít ra những gì mà Jray đã đối xử với mẹ con nàng và để lại nơi nàng những ân tình và nồng ấm chỉ có một mình nàng hiểu mà thôi. Thì chí ít bao năm ân ái cũng cho nàng hiểu được thế nào là tình người dù xa quê lạc lõng xứ ngoài, cách đối xử Jray thật tuyệt.
Có điều sau đó sau khi Jray và đám lính mỹ rút khỏi nước nàng là đầu dây mối nhợ để chúng hành tội bản thân nàng. Chúng đưa nàng vào cái gọi là trung tâm phục hồi nhân phẩm, và nơi đó chúng dầy vò vơ thể, đòi tiền và đánh đập nàng.
Trong lúc lũ cán bộ của chúng thèm khát gái đi chơi bời chúnga2 phạm quy và xử lý nội bộ mà thôi. Chẳng hạn như lqd tdtt hay lck hoặc cả bè lũ thanh tra của trung ương vào ban dầu khí vũng tầu cũng huề chứ làm được gì hơn.
Cho đến ngày hôm nay việc gì đến phải đến, chúng phải chịu thay đổi nhưng hình thức mà thôi còn vẫn giữ y nguyên chẳng hề thay đổi.
Nàng đăm chiêu thật nhiều mỗi lần đi qua khu chung cư cũ căn cứ mà Diêm đóng, con đường trơn ướt xưa kia nàng hay được Diêm đón và đưa về nhà thuê gần đó để cố nuôi sống và giúp đỡ nàng.
Ôi biết bao ân tình, chắc nàng cũng sẽ chết vì những ân tình đó mất thôi.
Hằng đêm, hàng đêm bóng hình Diêm vẫn cứ chập chờn  đến với nàng cho đến bây giờ vẫn chưa mất hẳn được hình bóng đón cúi xuống nghe lòng mình dâng lên bao thương nhớ.
Mùa đông đã đến từ lâu mà nàng vẫn chưa hề biết…
Đêm dài như vô tận.
Những đêm khó ngủ nàng thường nói gần như nói thầm:
-Em nhớ anh yêu anh hơn tất cả.
 
 
 
thái san
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2010 20:19:50 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9