Dem huyen my
hanoipho42 17.05.2010 14:32:20 (permalink)



ĐÊM HUYỀN MY
Tập thơ tình














Lời tựa
Tình yêu dường như lúc nào cũng là thiếu trong trái tim mọi kiếp người, nó như tiếng chuông vang lên trong trời, như những lời gọi tìm muôn thuở… Họ tìm thấy nhau và ràng buộc đời nhau, để rồi họ lại xa nhau lần tìm trong khốn khổ! Tình yêu đâu? Hỡi hạt ngọc mơ hồ trong bể khổ! Đằng sau nỗi cay đắng là một dáng hình, là giọt sương âm thầm mê mỏi. Dĩ vãng, thực tại, tương lai là những cột mốc trong đời, nó như cái cọc cho loài người bấu víu. Niềm hy vọng như ngọn lửa đốt lên cho trái tim người không nguội, là ánh đèn soi sáng bước ta đi. Tình yêu cuốn hút biết bao những bước chân người đắm đuối, người ta rong ruổi, người ta lần tìm trong vô vàn bể sở. Từng đoàn hành hương qua tháng, qua năm, họ đi đâu và về đâu ai nào biết nổi.
Để rồi ta hiểu tình yêu lặng lẽ như vừng mặt trời gửi gắm nỗi niềm cho cõi sống, dù rằng chưa một lần ta được ghé môi hôn. Tình yêu như cái bóng bên ta mơ hồ không tiếng vọng, phó mặc trái tim thổn thức đổ hồi. Tình yêu là thế đấy, sẽ là hư vô, song nó không thể nào thiếu cho cõi đời muôn thuở.
Tình yêu thứ dầu nhớt cho cỗ xe đời người rong ruổi, nghĩ suy và hy vọng, đó là những bài ca ngập đầy ánh sáng và bóng tối, dại khờ và gian dối để chìm sâu trong cõi tạm cuộc đời.
Để vào một đêm trong sâu thẳm mắt người, dĩ vãng hiện lên những vì sao xa vời thương nhớ, như những hạt ngọc mà đời ta đã có lần có nó, sâu chuỗi từng tháng từng năm, và tất cả bỗng hiện lên trong bầu trời suy ngẫm.









Tình
Tình yêu như cái bánh đa
Sao hong trên lửa để mà tan sương
Trời sinh ra cõi vô thường
Yêu thì yêu thực, tang thương như đùa.
2004















Huế ơi!
Huế ơi! Chiếc nón bài thơ
Huế ơi! Dải áo ngập bờ sông Hương
Cố đô bàng bạc màu sương
Đón ai thăm Huế dặm trường phôi pha
Cổ xưa đâu nữa mái nhà
Bây chừ cái mới gọi là đùa vui
Cố cung buông nét ngậm ngùi
Vàng son tô lại như chơi đỡ buồn
Vạc đồng rỗng tuếch chơ sương
Thần công chín cỗ bên đường sạm rêu
Ngọ môn ngơ ngẩn trong chiều
Tiên ai qua cõi xiêu xiêu nỗi buồn
Chỉ còn một nỗi cô đơn
Buồn vui không tỏ... dặm trường phôi pha
Huế đau như một món quà
Người ta ăn mất, gọi là huế thương
Áo dài gửi gấm màu sương
Huế ơi chiếc nón... đoạn trường Huế ơi!...
2003








Cô đơn
Ta cô đơn giữa quán nghịt người
Lời nói rỗng cồn lên bao sóng vỗ
Ta cô đơn giữa muôn bờ hơi thở
Nhỏ bé, ta đau, chìm nghỉm bơ vơ.

Ly sủi bọt ngầu lên như muốn thở
Buồn lặng câm ta uống đến say sưa
Cô đơn quá ta tìm trong đáy cốc
Cô đơn ơi! Ru lạnh giấc mơ hồ.

Ơi biển sóng! Người đánh chìm tất cả
Bao cô đơn nhỏ bé những con thuyền
Nhưng chẳng sao đâu... biết bao điều kỳ lạ
Đang cựa mình thức dậy giữa cô đơn.
2004
Phố
Phố ơi! Con phố chết chiều
Nhà lên rêu xám xiêu xiêu nắng tàn
Người đông, con phố như tan
Ào ào sóng vỗ, gió ngàn bay đi
Một thời giũ áo còn chi
Tìm trong rêu mốc còn gì nữa đâu
Một thời sương khói nhạt màu
Thân ta đâu nhỉ? Còn đâu khối tình
Nỗi buồn, tan mộng, còn xanh
Vắng không như thể một mình trôi đi
Phố ơi! Phố cũ còn gì?
Mái nhà nhấp nhổm, lặng chì giấc mơ.
2004

Phố chiều
Phố chiều lửa đốt đèn xe
Đường đi dậy sóng, trên hè lá rơi
Người qua như giấc mơ đời
Lạnh lùng gương mặt vút trôi theo chiều
Ầm ầm xe vút cô liêu
Đời như trôi cả mặc chiều bỏ không
Người đâu chẳng bận tơ lòng
Phố ơi! Con phố để không trong chiều.
2003




Kỹ nữ
Đêm lạc... sầu lên những cánh tay
Buồn vương len sẫm những đôi mày
Ca nhi gửi phận... hồn nhem tối
Gương buất, hờ trong một thoáng mây.

Gió vút ngân nga khúc vẽ vời
Con thuyền kỹ nữ sóng đùa chơi
Cầm ca khúc hát... sầu vô độ
Gửi gió về đâu, lạc cuối trời.

Lèn chặt một đêm sầu đến thế
Ca nhi nghe sóng gió tơi bời
Sông hương thao thức nghe hồn lạc
Một chấm đò con trên sóng chơi.

Có tự ngàn năm sầu vẫn thế
Sông Hương ca kỹ khúc buồn vui
Nhạc mới, buồn xưa sầu mộng gối
Ca nhi lưu lạc mãi trên đời.

Tay gõ, cầm ca, hồn sóng vỗ
Bồng bềnh du khách, tiếng chơi vơi
Bán giao trên sóng hồn kỹ nữ
Sông hương gửi phận, phấn hương đời.
2003

Đêm Huyền My
Tặng Hoàng Huyền My
Ta yêu em một thời rất mỏi
Ta yêu em một thời đứng đợi
Sầu muộn sầu con sóng xô đi...
Em là đêm Huyền My
Đêm hương tóc... đêm dài như nỗi nhớ
Em lặng lẽ để cho hồn đổ vỡ
Sóng dâng lên, tan nát mãi muôn chiều
Em không bờ dành cho tình yêu
Em đắm, ta đau... em sầu, ta nhớ
Em làm sóng cho hồn ta đổ vỡ
Đêm Huyền My! Huyền My...
Trong bóng đêm lặng lẽ ta đi
Ta tìm em, đêm nặng buồn đến thế
Cứ lặng lẽ len vào ta như thể
Sóng mang hồn giập vỡ tan đi
Em là đêm Huyền My!
Từng sợi tóc quăn choàng lên nỗi nhớ
Em là sóng, là buồn, ta đổ vỡ
Bờ tan đi không bến đậu cho tình
Đêm là đêm, đổ vỡ trước bình minh
Chiếc bình ngọc vỡ rồi ta nức nở
Từng mảnh vụn như lòng ta tan vỡ
Đêm Huyền My! Huyền My!
2003

Nhớ
Tặng Hoàng Huyền My
Biết bao nhiêu là nhớ
Cứ lặng lẽ về em
Lẳng lặng thấm vào đêm
Mặc kẻ chờ, ai đợi.

Nỗi buồn không tiếng gọi
Đôi mắt Huyền My ơi!
Mùi hương tóc như khơi
Cho thêm buồn nỗi nhớ

Đêm dài không tiếng thở
Cho nỗi nhớ mong manh
Hồ Tây lặng hồn anh
Em có về đâu đó.
Êm đềm đôi gót nhỏ
Mang nỗi nhớ về đâu
Sương nặng giọt buồn đau
Lặng tờ ngoài song cửa


Đêm cứ dài thêm nữa
Cho thăm thẳm vực sâu
Đôi mắt Huyền My đâu
Trong mơ hồ đêm tối.
2003

Chiều
Tặng Hoàng Huyền My
Em cho ta một mẩu thửa thời gian
Trên con phố nhá nhem chiều lạnh giá
Em cho ta chút tình yêu xa lạ
Bê bết buồn, lành lạnh nỗi chia xa
Đường phố câm... lằng lặng những nếp nhà
Trái tim ngủ trong chiều đi vội vã
Ta yêu nhau âm thầm và xa lạ
Bén thương yêu, len lén nhớ trong chiều
Em cho ta chỉ ngần ấy... bấy nhiêu...
Như lợt gió muộn màng ru ta mãi
Em đi đâu? chia buồn cho ta lại?
Nhớ thương ơi! Như cô lại ưu phiền
Em về đâu? biền biệt nỗi ru quên
Có nhớ lại mẩu thời gian lạnh giá?
Ta cứ đi trong buổi chiều xa lạ
Đường phố say trong cơn lốc ánh đèn
Bao dòng người như sóng quận chiều lên
Như bể khổ nhấn đời hư vô mãi
Em ở đâu? chỉ còn ta ngồi lại
Mẩu thời gian em ạ... hững hờ đau
Chiều vô biên nghe nặng vết thương sâu
Có đọng lại trong hồn em nỗi nhớ.
2003


Chợ chiều
Tặng Hoàng Huyền My
Chợ chiều mái lá liêu xiêu
Người về đâu cả đủ điều hoang sơ
Rỗng không quán lặng như tờ
Chỉ còn tôi đứng chơ vơ tìm người
Chợ chiều lặng tắt cơn vui
Tìm người... người đã đi rồi... rất xa
Cô đơn... gửi một món quà
Quán lều xiêu vẹo gọi là nhớ nhau
Chiều nghiêng, nghiêng cả tình sâu
Thấm lòng kẻ đợi, đủ điều trống không.
2003




Cô phụ
Tặng Hoàng Huyền My
Mặt hoa gia phấn
Gửi phận về đâu
Một chiều bạc gió
Buồn nghiêng mái sầu

Mộng ơi là mộng
Sông ơi là sông
Đò ai lạc bến
Thân ơi cô phòng.

Ơ hờ nỗi nhớ
Ai đợi mà mong
Bến chiều gờn gợn
Thân em đò không

Ai về bến cũ
Gửi lại nỗi lòng
Ngày xuân đã bạc
Phong phanh mùa đông.
2003

Tố nữ
Cõi đời là giấc mộng
Cho em thành kiêu sa
Con tằm đua nhả kén
Em ước ao lụa là

Chỉ hờ thôi nỗi nhớ
Gờn gợn buồn thu ba
Gió níu ta áo mỏng
Cho hư vô nhạt nhoà.
2004

Chiều
Ai bỏ mặc chiều ơi!
Mà nghe hồn chấp chới
Nắng tơ vàng ngàn sợi
Đan áo mỏng vẽ vời.

Ai bỏ mặc chiều ơi
Cho Tây Hồ nhạt bóng
Liễu buồn không tiếng vọng
Ra rả tiếng ve hè.

Chiều bạc trên hàng me
Cháy bừng trên cánh phượng
Chiều về đâu vô hương
Bóng dài lê trên hè.

Hai hàng cây nằm nghe
Bước chân ai rời rạc
Chiều lạc buồn man mác
Đi đâu, chiều về đâu?
2004
Thức lụa
Nõn nà lụa thẫm cơn mơ
Có giằng chi nữa... cũng hờ nỗi đau
Tấm thân ngà ngọc còn đâu
Lụa ơi thêm khổ, nhuốm màu thời gian
Lời im... tiếng nói tro tàn
Bâng khuâng khói biếc như tan phận người
Ngọc ngà gian díu cuộc chơi
Gói trong lụa mỏng phận người bơ vơ.
2004

Em ơi!
Em ơi! bể khổ đã rồi
Hãy mang thân đến mà khơi nỗi buồn
Thuyền không có lẽ cô đơn
Giăng buồm cho lộng mà hờn nỗi đau
Buồn tênh khoảng trống thật sâu
Nổi bềnh thân xác giãi dầu cuộc vui
Cũng thì một kiếp mà thôi
Thời gian gió thoảng qua trời mộng du
Chia năm sẻ bảy cho dù...
Hả hê cõi sống ngàn thu vẫn là...
Có tròn một giấc thu ba?
Lăn tăn con sóng... mặn mà cuộc vui
Cũng thì xuân sắc người ơi!
Hãy về đây đắm một thời có nhau
Để rồi sóng rợp bể dâu
Chẳng hoài một chút nhiệm màu thời gian.
2005

Chiều
Chiều rất mặn, còn nồng lên nỗi nhớ
Nước gương phai ru lộng những hàng cây
Đêm ngọt nhạt như vỗ về ai dậy
Sóng êm êm nghe thao thức vơi đầy
Chiều có đợi ai không? Hồn bỏ ngỏ
Gờn gợn Tây Hồ con sóng mênh mang
Lợt sương mỏng như nỗi buồn ai lặng
Lắng bờ xa thiêm thiếp giấc cô phòng
Trăng ngọc bích vo tròn như gối mộng
Chiều đi rồi mây lợt mỏng vò tơ
Buồn rũ rối cho lòng ai bỡ ngỡ
Chiều đi qua đau con sóng xô bờ
Có nỗi nhớ buổi chiều day dưa mãi
Còn thẳm buồn cho ai đợi chờ ai
Xin chờ với cho ta về chung nẻo
Chiều - chiều ơi! Ta nghe gió thở dài.
2003


Đêm
Đêm vắng, trong veo, gợn tiếng đàn
Nhẹ buồn như lụa, lấm sương tan
Bâng khuâng nỗi nhớ nhoà vô ảnh
Một cõi vô thường lặng tiếng than

Rơi rớt đâu đây còn vọng tiếng
Mầu trăng như vấy giấc cung đàn
Lòng người chia cắt muôn âm hưởng
Vui buồn khoan nhặt nỗi đa mang...

Cứ tưởng là trăng ngọt tiếng đau
Nỗi buồn như lắng xuống đêm sâu
Chỉ còn một cõi lòng mang nặng
Như thấm nhân gian, vọng nỗi sầu.
25-3-2005



Không
Em ơi! Anh lai về không
Tường rằng sẽ có... lại dòng phôi pha
Phấn hương xem những nhạt nhoà
Em đi đâu nhỉ? Mặc ta một mình
Không rồi! Một cõi buồn tênh.
2005


Buồn
Những bức thư tình, như lá thu
Buồn lay muôn giấc mộng cho dù
Bâng khuâng nhẹ gió ru tà áo
Trời vút chiều lên như tiếng ru

Ngại nói buồn cho ánh mắt nhìn
Trước thềm gửi chiếc lá làm tin
Cứ chờ nhau mãi chờ nhau mãi
Chim đã qua trời sương gió lên.
2003



Tuỳ hứng số 1
Cô đơn có tự bao giờ?
Từ ngày xa lắm hững hờ bỏ đi
Tuổi thơ không trối chăng gì
Chìm vào quên lãng một thì bỏ hoang.
2004

Vô đề 1
Nỗi buồn chia nửa cho ai
Mà sao ta vẫn mãi hoài thấy đau
Nỗi buồn chẳng muốn đi đâu
Quẩn quanh như thể nỗi sầu riêng ta.
2003



Tuỳ hứng số 2
Dại khờ là con nhện
Cứ mải miết mà giăng
Ngây thơ là con tằm
Nhả bao đường tơ rối
Để con ong bay vội
Chết chìm trong lưới tơ
Có nàng tiên thẫn thờ
Đắm mình trong tơ lụa.
2004

Đêm
Đêm toả ngọt biết bao điều chẳng thấy
Chỉ có hương thôi, lén ý nghĩ bao điều
Chẳng hình hài mà e ấp bao nhiêu
Hồn mở cửa nhận về bao tâm tưởng
Ta lặng lẽ trong bao đêm chật vướng
Lặng lẽ hồn, nhè nhẹ bước chân đi
Không trăng sao ta thấy được những gì?
Một chút đắng, một chút buồn ý nhị
Cứ lên men, cất lên thành ý nghĩ
Chảy thành thơ lai láng ngập trời đêm
Không ánh trăng, ta rượu uống say mềm
Vầng trăng cũ bồng bềnh trong ý nghĩ
Đêm vẫn thức chẳng cho hồn ta nghỉ
Ngậm ngùi đau ta uống rượu mơ già
Uống từng mùa trăng lạnh đã đi qua
Buồn ly chén còn vương màu trăng cũ
Đêm vẫn thức chẳng cho hồn ta ngủ
Ngọt ngào hương, vần vũ mãi bao điều
Ta trở về lặng lẽ bước chân xiêu
Buồn tịch tịch, cô phòng không đệm gối.
2005

Chị tôi
Tặng chị Vũ Tuệ Liên một bức hoạ
Một hôm chị cập bến già
Mà sao tôi vẫn thấy là như không
Vẫn còn thẫm ngọt mùa đông
Yêu thương chi lắm giữa dòng thời gian
Chị như một chiếc thuyền nan
Bồng bềnh trên sóng nồng nàn vẫn yêu
Đóa hoa hương sắc buổi chiều
Vào đêm sao vẫn rõ nhiều vị hương.
2003




Không tên số 1
Em ơi lặng ngắt như tờ
Say sưa đã chết bao giờ chẳng hay
Còn đâu cuối mắt chân mày
Nồng nàn như thể gió bay qua trời
Chỉ còn tĩnh lặng thế thôi
Ngồi mà suy ngẫm gió trời thổi qua
Khổ đau như một món quà
Tình yêu ánh mắt đui loà tìm nhau.
2004

Xuân đợi
Xuân rất mỏng, cánh hoa mềm trong gió
Lá vẫn non, run rẩy cuối mùa đông
Sắp về chưa? lay lắt giữa muôn dòng
Sợ hoa lá lỡ tay tan thành gió.
2005



Buồn
Hạnh phúc mỏng như lụa ôm thân xác
Giấc mơ tàn, rơi tan biến nơi đâu
Nhìn quanh ta bao mảnh vụn sắc màu
Viên ngọc vỡ ngẩn ngơ buồn cát bụi
Bao êm ái để hôm nay trần trụi
Thức lụa ơi! gian díu lặng hồn ai
Lời dịu êm như một tiếng thở dài.
2004

Tuỳ hứng số 3
Tặng Hoàng Huyền My
Em như buổi sáng tinh mơ
Như con chim đậu trên bờ giậu xanh
Ru tan sương ngọc đầu cành
Một ngày chưa chín, vẫn xanh nguyên màu
Hương tình theo gió đi đâu
Đượm vào nỗi nhớ, xanh màu thời gian
Em như sương trắng giăng ngàn
Giật mình rớt xuống, vỡ tan muôn màu
Mắt nhìn trĩu xuống tìm nhau
Thấy không? Chẳng biết! Ánh màu thời gian.
2004


Không tên số 2
Buồn là nửa khuất của niềm vui
Chẳng ai chờ nó đến
Niềm vui không cần bến
Nỗi buồn chẳng hẹn ai
Ta có câu thở dài
Dành cho đời hoang tưởng.
2004

Vô đề 2
Có một thời lành lặn
Hôm nay tan vỡ rồi
Ôi chiếc bình tan vỡ
Chỉ còn nỗi tả tơi

Hãy ghép lại từng năm
Có nên đời ta sống
Hỡi trời cao đất rộng
Ta đâu? ta về đâu.
2003



Suy ngẫm số 1
Lòng tốt như cổ vật
Người ta bày trong phòng
Một tình yêu đắt giá
Mong manh và hư không.

Ta thương cái thân ta
Khổ đau và vụng dại
Ơi chiếc bình huyền thoại
Có nương hồn ta không?
2004

Đổ vỡ
Cứ cộng lại cho thành bao suy nghĩ
Nén chặt lèn một phút hóa thành không
Ta đổ nghiêng như khoảng trống mênh mông
Đời rỗng tuếch phẳng lỳ như vô tận
Thương ai đến nửa chiều nghe lận đận
Nắng tơ vương nhen nhóm nỗi đau này
Chẳng ngược xuôi, rũ mỏi bàn tay
Trong mắt rỗng sâu quầng đêm vỗ cánh
Sự trống rỗng tưởng như trời quang tạnh
Ngẫm mà đau gom góp mãi làm chi
Một trời thơ vụt xám giấc mơ chì
Cơn bão đến cuồng phong gào số phận.
20-11-2003



Vô đề 3
Hư không một thoảng đã rồi
Chẳng còn hương sắc để ngồi mà đau
Về không như níu tình sâu
Ngậm ngùi trong gió thoảng màu thời gian.
25-12-2003

Lỡ
Ta lỡ một chuyến đò
Dòng sông trôi đi mãi
Bến buồn trong hoang dại
Hồn ta kêu đò ơi!

Thời gian đã qua rồi
Ta chờ đò mãi mãi
Hỡi dòng sông thơ dại
Mặc đời ta già nua

Một bình minh trong mưa
Một buổi chiều sám lửa
Một dòng sông lần lữa
Một bến bờ như chưa...
2004



Không
Đời là trống rỗng hư không
Mà sao ta vẫn cứ nồng mãi yêu
Trời ơi nỗi khổ trăm chiều
Dày vò ta mãi đủ điều hư không.
2004

Buồn em
Tặng Nguyễn Chiến Thắng
Em lạc lõng giữa hai bờ thế giới
Tấm thân em là con thuyền trôi nổi
Giữa hai bờ khổ đau
Thuyền muốn đi… giằn vặt nỗi thương đau
Thuyền ở lại neo đời không bến đậu.
2004



Cái vỏ
Cõi đời là tấm áo
Gói ghém những hình hài
Để một chiều lằng lặng
Ta tưởng mình là ai

Áo mới ơi là áo!
Thân mày đâu là ta
Có còn gì trong ấy
Thinh không hay gọi là…!
2004

Chiếc lá
Tặng Nguyễn Chiến Thắng
Đã xa rồi anh như cơn gió
Lá rã rời say phơi xác lặng nằm im
Chiếc lá còn xanh trên đất im lìm
Như ngóng đợi gió ơi hồn thơ dại
Em vẫn mong gió ơi còn trở lại
Thổi tơi bời cho lá rụng bay đi
Lá còn xanh - lá rụng xuống đường đi
Đường của gió - gió ơi về lá đợi.
2004



Hàn Mặc Tử
Thi nhân chết trong tiếng gào của biển
Vầng trăng đêm vần vũ khói ngàn sâu
Buồn gặm nhấm từng mảnh hồn lở lói
Xác thân ơi! trăng vỡ lấm lem màu.

Ơi thôn Vĩ vừng trăng không còn nữa
Vần thơ điên chua xót mãi cồn lên
Sóng vỗ sóng như gọi hồn thi sĩ
Nấm mồ câm lằng lặng giấc vô hồn

Ơi bia đá giam hồn ai vĩnh cửu
Mặc vần thơ lạc lõng mãi bên đời
Hàn Mặc Tử như giọng buồn thôn Vĩ
Đón ai về trăng mật ngọt không nguôi
Đời mãi thế, vẫn chỉ là điên dại
Thi nhân ơi, gục ngã giữa vần thơ
Yêu đến chết như biển gào sóng vỗ
Trong cô đơn mồ lặng mãi không bờ

Anh đã đến, trở về trong đau đớn
Anh đã yêu, và mãi mãi là yêu
Biển điên dại như hồn anh cuồng dại
Gọi tên anh trên đỉnh sóng muôn chiều.
2004

Vô đề 4
Ta có mình, chiếc bình cát bụi
Hun đúc một thời dáng vẻ kiêu sa
Chiếc bình không, trống rỗng nuột nà
Chỉ chứa đựng hư không và trống rỗng.
2003

Cô đơn
Tặng Hoàng Huyền My
Cô đơn không màu!
Cứ lặng lẽ thấm vào hồn đâu đó
Cô đơn không màu!
Bâng khuâng ngõ nhỏ
Chẳng có đi về lằng lặng lòng ai
Thời gian là tiếng thở dài
Còn hằn vết bánh xe lên nỗi nhớ
Buồn đau là bình vỡ
Lênh láng nỗi niềm đang trôi về đâu
Cô đơn là dòng sông sâu
Nước trong vắt cứ như là không chảy
Chỉ có mình ta thấy…
thế thôi!
Đợi mai ngày đắp bồi
Lở lói bên kia, về bên này ủ ấp
Bao bờ bến đất bồi như đắp đập
Như chờ ai về san lấp cơn buồn…
Chẳng có ai về! Cô đơn nhiều hơn…
Không màu sắc cho lòng ai lầm lỗi
Chỉ có trái tim âm thầm nghe mỏi
Lạc trong thời gian lặng lẽ không màu.
2002

Buồn
Êm dịu quá, em đi rồi đi mãi
Ta bâng khuâng như thể vẫn còn đây
Trong mảng rỗng không gian ta nhìn thấy
Có bóng em lặng lẽ giấc vơi đầy…!
Đừng lại nữa… cứ đi và đi mãi
Cõi đời hoang có thể sẽ là đêm
Sầu vô ảnh nhạt mờ muôn ý tưởng
Sao trong ta còn đọng gót vô thường.
Êm dịu quá, em đi rồi đi mãi
Ta cầu xin em đi rồi không lại
Chỉ còn đây sự trống trải là đêm
Đêm lèn chặt một hồn đau thơ dại
Nghe bâng khuâng lằng lặng dấu hài.
2003



Cái bóng
Ở đời cái bóng là em
Lênh đênh trên phố nổi dòng can qua
Trời ơi cái nếp lụa là
Êm ru như sóng thổi qua cõi đời
Cái nhìn đánh đắm thuyền tôi
Tưởng rằng mắc lưới để rồi lại không.
2003

Nắng thuỷ tinh
Tặng Như
Nắng vỡ trên thềm, nắng thuỷ tinh
Như hồn ai vỡ lúc bình minh
Nghe đau cơn gió buồn đi lạc
Vụn vỡ ai ơi! lặng khối tình.

Giọt buồn từng mảnh dây dưa nắng
Gom góp cho thành nắng thuỷ tinh
Thân như bình vỡ hồn tan mộng
Nắng ơi! xin ghép lại cho lành.

Em mong manh quá, đau tan vỡ
Lặng thấm vào thơ một chút tình
Nắng ơi từng mảnh hư vô quá!
Giập vỡ cho hồn nắng thuỷ tinh

Một ngày ta đến vương hoa nắng
Lặng lẽ thân em một chiếc bình
Ai ơi gom lại cho tươi nắng
Gọi bóng em về, đôi mắt xanh.
2004

Đóa hoa bên đường
Đẹp quá nên anh chẳng hái đâu
Đoá hoa trinh nữ rực muôn màu
Bâng khuâng môi ấp hôn lên lá
Nhem nhóm trong lòng nỗi khổ đau.

Hoa nở bên đường hoa của ai?
Thiên nhiên như để lại dấu hài
Chỉ có nắng, mưa và gió thoảng
Ru hồn trinh nữ giấc sương mai.

Nắng cứ tô lên sắc gấm vàng
Sương trong điểm ngọc lỡ đa mang
Gió cứ vi vu lời của gió
Hồn hoa ngây ngất giấc mơ màng

Đừng có theo ai về viễn sứ
Gửi hồn trong lọ nỡ sao đang
Lỡ tan từng mảnh sầu tô vẽ
Bụi lấm hồn hoa sự lỡ làng.
2004

Đóa hoa vô thường
Tặng cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
Anh chết vào mùa trái chín cây
Bao vần thơ nhạc gió vẫn bay
Lộng trong cõi sống niềm chua xót
Cái giá hồn anh đã đủ đầy…

Một vườn trái chín tay ai hái?
Anh đến, anh đi còn nơi đây
Chỉ là cõi sống xô va mãi
Như níu vào đêm lời gió bay…

Đời mãi cất lên lời hát ấy
Ru hồn thân phận trắng bàn tay
Bao điều còn mất thơ anh viết
Nhạc vút ru ta những tháng ngày…

Chẳng lấm bụi trần, đau vụn vỡ
Xác thân còn mất nỗi vơi đầy
Khổ đau như ngọc ru đời mãi
Lẳng lặng anh về theo gió bay

Hỡi ơi! Thơ nhạc người đâu nhỉ?
Chỉ có hư vô chứa ngập đầy
Nhạc thơ như đẫm hồn cõi sống
Anh về thanh thản trắng bàn tay.
2004

Buồn
Ai ơi cái giá đủ đầy
Buồn đè thân xác, hồn bay mất hồn
Chỉ còn có thế - cô đơn…
Tấm thân nằng nặng hỏi hồn đi đâu
Bước chân, đời những vực sâu
Không hồn, chân bước dãi dầu lối đi
Đời ơi tô vẽ mà chi!
Lợt son có thắm, mơ chì thấm đau
Than ôi! Nguyệt lạc còn đâu
Giày vò bóng tối giãi giàu giọt sương
Êm ru một cõi vô thường.
2004



Ăn năn
Mọi sự ăn năn cũng đã rồi
Một thời để sống ngẩn ngơ trôi
Con đò như níu dòng sông lại
Đòi nỗi thăng trầm muôn cuộc vui.

Tàn tạ chiều ơi con đò nát
Ăn năn chi nữa sự đã rồi
Cổ tích một thời theo con nước
Chỉ còn vụn vỡ những cuộc vui

Cắm sào mà đứng, chiều lên vút
Bát ngát hư vô một cõi đời
Mênh mông nước trắng hồn vô vị
Một khúc ca buồn reo nước sôi.
2005
Vô đề 5
Một ngày lặng lẽ giấc mơ đi
Để lại thân ta nặng khối chì
Hãy chờ ta với… ta theo với
Chỉ có im lìm con lối đi.
2004



Mong manh
Tình là manh áo mới
Khoác lên hồn của nhau
Gói ghén bao niềm đau
Ru cho đời thức dậy

Ai mong chờ ai đấy?
Trong mưa nắng phôi pha
Tình ơi buồn thiết tha
Ru nhân loài gấm lụa

Đến một ngày xa nữa
Mênh mông chẳng thấy đâu
Người ta gọi tìm nhau
Trong vô cùng số phận.
2004

Chiều
Lợt gió vắt khăn ru tà áo
Mái tóc bồng cợt gió em qua
Ánh hoàng hôn nhạt nhoà
Còn tím lặng trên hè như vẫn thở
Có ai bước âm thầm nghe tiếng vỡ
Nỗi buồn ru lên đỉnh, nỗi buồn ru
Chiều nghe êm, sương phảng phất cho dù
Đêm mỏng dính cựa mình như thức dậy
Hồn ngơ ngác lạc trong chiều vừa thấy
Bóng kiều thơm như tan biến về đâu
Bóng đêm len trong kẽ lá nhợt màu
Như chết giấc trong nỗi buồn nhung nhớ
Chiều đã câm và lời đêm tiếng thở
Hồ Tây buồn, ru sóng níu hồn ai,
Trong trời đêm ai buông tiếng thở dài
Như nuối tiếc một buổi chiều qua vội.
2002


Tuỳ hứng số 4
Bồng bềnh một tấm thân chơi
Phù du cũng lắm nỗi đời cũng pha
Mang thân vấy bọt sơn hà
Sự đời võng vãnh tưởng là nước dâng.
2002

Xuân
Tặng Hoàng Huyền My
Bờ liễu xanh rủ xuống
Như ôm lấy xuân về
Thẫn thờ vì đam mê
Một ngày xuân mới dậy

Nàng tiên nhà ai đấy?
Tóc xõa ôm bờ vai
Một vóc lụa hình hài
Môi hồng đang gọi gió

Trên cành con chim nhỏ
Mải mê hót không đi
Nó đang gọi những gì
Chỉ có nàng tiên biết.
2002



Ngẫm 1
Gió đu gió, mưa đu mưa
Đong đưa thân phận cái cây dừa
Co giằng chi lắm, đau duyên phận
Ngẫm cái đời người đến khổ chưa?
2002

Cõi ảo
Tất cả chừng như đã đủ rồi
Nỗi buồn thì lắm, ít niềm vui
Người ta tô vẽ đời tươi thắm
Son phấn ngời lên những khoé vui

Thiếu thừa đắp gọt cho thêm vẻ
Pho tượng kiêu sang cái mẽ người
Cũng mê, cũng đắm hồn non nước
Pho tượng kềnh càng cái thú chơi

Ao ước một đời cho ra vẻ
Mắm tôm, mắm tép, chuyện con người
Trời đất bao dung hồn khờ dại
Tô hồng cho thắm chút niềm vui

Ảo ảnh cõi đời như thế đấy
Thực hư, hư thực cõi con người
Một chiều mê mỏi dừng chân lại
Nghĩa địa kia rồi! Hết cuộc chơi.
2003

Tình yêu
Tình yêu như áo mới
Khoác lên hồn thơ ngây
Tình yêu như trái cây
Ánh lên màu mật ngọt
Tình yêu như chim hót
Nhởn nhơ bay về đâu?
Một hôm áo bạc màu
Trái theo mùa về đất
Chỉ còn đời lật đật
Ta ru ta về đâu?
2002

Đường chiều
Một thoáng như mơ, thắm nụ cười
Thổi bừng duyên phận cứ như chơi
Em là ai nhỉ? qua chiều ấy
Để mặc đêm về nghe tả tơi.

Phó mặc trời xanh - xanh đến thế!
Trăng non thư thả nhởn nhơ cười
Chiều cứ khơi lên màu quá khứ
Mặc ai ngơ ngác giấc mơ trôi

Ảo giác làn môi nhoà tóc rối
Chiều đi nghe lặng, gió không lời
Đâu nhỉ? em đi vào bóng tối
Đâu còn chi nữa đóa hoa môi.
6-6-2002



Ru tình
Tình ru trong mắt, trên môi
Tình ru theo gió, để lời thoảng qua
Phù du như một món quà
Bâng khuâng có kẻ mặn mà nhớ thương
Tình ru muôn dặm, ngàn sương
Bâng khuâng chiếc lá trên đường rơi rơi.
2005

Suy ngẫm số 2
Trăm năm mầm thức dậy rồi
Mà nghe trái đắng còn tươi dáng hình
Nhìn mùa xuân lặng mà kinh
Măng tơ nay đã để hình dáng ai
Một thời nặng trĩu bờ vai
Oằn lưng buông tiếng thở dài xác thân.
2005


Giấc mơ
Đời người có lẽ như mơ
Trôi qua gian dối, cập bờ khổ đau
Vui buồn gian díu chi nhau?
Mà sao chung một giọt sầu nhỏ rơi
Dòng sông con nước rã rời
Mênh mông cửa biển ngậm ngùi thân ta
Muôn sông von lại khóc oà
Về chung một cõi nhạt nhoà hư không.
2005

Tố nữ
Tay mỏng em hờn với lụa đau
Hình hài chẳng vẹn, nhón thương nhau
Vi vu cõi sống, tình trang trải
Em thấy hồn tan giấc mộng đầu.
Đêm 20-6-2005




Nắng đốt em hồng như trái cây
Mùa hè lửa hắt chín bàn tay
Trời ơi! Xin gió nồng lên nhỉ
Cho ước mơ kia bện tháng ngày.
Đêm 20-6-2005

Mất
Mặn nồng… khi đã mất anh
Em ngồi dỡ mối mành mành khổ đau
Trương Chi tạc chén u sầu
Em ngồi đan lại chuỗi sâu ân tình.
Đêm 20-6-2005

Nỗi buồn lặp lại
Tặng Lê Thị Kim Oanh
Chiếc lá bay rồi, bay qua đời tôi
Cặp bến hư vô… lộn lại trong đời
Nghe thiêm thiếp như giọt buồn thấm để!
Như mùa xuân lặng thầm mọc rễ

Mùa xuân ngọt như em về đến khẽ
Gót hài xanh nhè nhẹ lấm chiêm bao
Như mầm cây ngọt ngào
Còn e ấp dáng hình không muốn nở

Mùa xuân già muốn vỡ
Dang rộng vòng tay
Em có đau không khi cửa mở tháng ngày?
Lấn lát thời gian, qua bờ năm tháng
Từ tinh khôi để đến chiều chạng vạng
Nõn nà đau, ru mỏng giấc mơ người
Đến một hôm ta như lá rơi
Đời bay biến lặng thầm trên đất cũ
Ta chợt thấm… chợt đau buồn nhắn nhủ
Hư vô ơi! Nhận lại kiếp con người.
2005

Em có vui
Một ngày em có vui không?
Cõi trời rộng mở, mênh mông cõi đời
Nghe tình thấm mệt đầy vơi
Chứa chan muôn sự… nỗi đời dở dang
Một ngày em có thênh thang?
Mở lòng không đấy? Nhẹ nhàng bước đi…
2005


Về không
Em ơi anh lại về không!
Tưởng rằng sẽ có… lại dòng phôi pha
Phấn hương nghe những nhạt nhoà
Em về đâu nhỉ? mặc ta một mình
Không rồi… một cõi buồn tênh.
2005

Đêm trăng
Đêm vắng trăng cheo, gợn tiếng đàn
Nhẹ buồn như lụa lấm sương tan
Bâng khuâng nỗi nhớ nhoà vô ảnh
Một cõi vô thường lặng tiếng than

Rơi rớt đâu đây còn vọng tiếng
Màu trăng như vấy giấc cung đàn
Lòng người chia cắt muôn âm hưởng
Vui buồn khoan nhặt, nỗi đa mang

Cứ tưởng là trăng ngọt tiếng đau
Nỗi buồn như lắng xuống đêm sâu
Chỉ còn một cõi, lòng mang nặng
Thấm thía nhân gian, gợn nỗi sầu.
2005

Vô đề 6
Em ơi nỗi buồn chia xa
Ta lạc lõng bên em cõi sống
Trời rất cao và cõi đời rất lộng
Khao khát buồn vui
Khi chia tay nghe nhau ngậm ngùi
Em bỏ anh vì đời kiêu sa quá
Thế là buồn - thế là xa lạ
Bàng bạc đời đau
Hãy về đi còn gì cho nhau
Hãy về đi, bạc màu thương nhớ.
2003



Vô đề 7
Một chuyến xe đưa ta đi
Một chuyến xe đưa ta về
Đời xưa nay vẫn thế
Em cứ đi đi đời đâu có kể…
Chao chát cơn đau
Hãy về đi, thời gian quầng sâu
Hãy về đi, mà nghe mình có nhớ?
Gian díu tìm nhau để rồi lỡ dở.
2003

Xuân
Một rối tơ vò, cho cuối năm
Mùa xuân an giấc ngủ con tằm
Bao nhiêu hương sắc về giăng mộng
Ai kéo dùm ta được với không?

Xin em gỡ hộ hồn anh với
Đường tơ vương lụa ướt bàn tay
Thời gian đăm đắm về se lại
Cái kén vàng ong tựa nét mày

Mùa xuân xanh mướt ru em lại
Kéo kén, tơ vàng dệt áo mây
Lụa mỏng em mang hồn phố chợ
Mùa xuân như đọng mãi muôn ngày.
1-1-2003

Cầu xin
Xin mềm như tơ lụa
Xin mềm như gió bay
Em ơi anh chiếc lá
Bâng khuâng con đò lay.

Một dòng sông vô tận
Là con nước đời này
Con đò ta thấm mệt
Như lá vàng lìa cây,

Em ơi dùm ta với
Đừng mang gió về đây
Hãy thả neo thân phận
Cho hồn anh đừng bay.
2004

Xuân
Có lẽ gió về thổi qua nỗi nhớ
Có lẽ em về băn khoăn tiếng thở
Nhẹ gót lụa bay
Mùa xuân em ơi!
Xin đừng trau mày
Cứ nhè nhẹ mà đi vào cõi sống
Đêm mùa xuân em về như mộng,
Thoảng chút hương say
Ta bâng khuâng, mưa nhẹ rớt bàn tay
Như nhặt được mùa xuân về trước cửa
Manh áo nõn lụa là run chút nữa
Bâng khuâng mưa bay
Ta ngủ quên trong cõi xuân này.
2002

Dại Khờ
Ta lặng lẽ dại khờ
Đi theo em buổi ấy
Em như gió qua bờ
Mặc tim ta run rẩy
Xin đợi nhau gió ơi!
Cuốn theo hồn ta với
Gió đi và không đợi
Mặc ta ngơ ngẩn chờ
Tan rồi một giấc mơ
Ta gã khờ đợi gió.
2002

Tranh tố nữ
Tặng Hoàng Huyền My
Trong trắng nên em thích vẽ vời
Mở lòng song lại khép như chơi
Ta mang nghiên bút sang em vẽ
Tố nữ trong tranh bẽn lẽn cười

Giấy trắng mong manh nét bút hòa
Có người con gái nhớ xuân qua
Nét buồn như níu mùa xuân lại
Trong trắng day dưa một món quà.

Ấy thế rồi em có phận đời
Tơ hồng duyên thắm vẽ lên môi
Tô quầng mắt nhớ vùi duyên thắm
Giấy trắng cồn lên một nét vui.

Có lẽ tình yêu như thế đấy
Ngổn ngang giấy mỏng những vần thơ
Cô gói được không hồn tố nữ
Mênh mông trong trắng lại không bờ.
2002

Chiếc bình
Bình vỡ ta ngồi thương nước trôi
Thương cho thân phận vỡ tan rồi
Cõi lòng nương náu rồi tan biến
Một vũng tan hòa có thế thôi!
2002



Mảnh vụn
Từng mảnh yêu thương đã vỡ rồi!
Khi buồn ngồi ghép lại mà chơi
Thành pho tượng gỗ ngồi ngây dại
Ngạo nghễ ngời lên một nét cười.
2002

Chiều xuân
Nắng sẽ tan đi! một bóng chiều
Bao người se sắt bước chân yêu
Cây ơi sẫm lại màu thương nhớ
Hồ nước long lanh biết đủ điều

Gió gọi cho ai lời nhớ thương?
Hoa nghiêng bóng lặng giấc nghê thường
Xuân lay nhón gió ngời hương lộng
Hoa ngỏ tình nghiêng như vấn vương

Bóng tối loang dần như giấc mơ
Tình nhân đi lạc giữa mong chờ
Mùa xuân như níu thời gian lại
Cho khách qua đường nỗi ngẩn ngơ.
2002

Xuân
Tặng Hoàng Huyền My
Bờ liễu xanh rủ xuống
Như ôm lấy xuân về
Thẫn thờ vì đam mê
Một ngày xuân mới dậy

Nàng tiên nhà ai đấy
Tóc xõa ôm bờ vai
Một vóc lụa hình hài
Môi hồng đang gọi gió

Trên cành con chim nhỏ
Mải mê hót không đi
Nó đang nói những gì
Chỉ có mùa xuân biết.
1-2000

Xuân
Nắng xuân lơ đãng trên hồ
Sương mơ phảng phất, nét hờ gió bay
Tây hồ ngái ngủ một ngày
Sóng ru uể oải còn say giấc nồng
Một vùng trời đất mênh mông
Êm êm nhè nhẹ trùng trùng lan xa
Mùa xuân có lẽ vừa qua
Lòng như cũng thắm đợi quà đón xuân
Một nhành mai trắng chia phần
Họa my hàng xóm vút ngân gọi mùa.
2002

Mưa
Tặng HM
Mưa bong bóng cho phập phồng nỗi nhớ
Chợt hiện, chợt tan day dứt mưa dài
Mưa trong lòng ướt át dấu chân ai
Nghe chìm nổi cả ban chiều đắm đuối
Ai ngoài đó rất xa buồn tiếng gọi
Ai ngồi đây lẳng lặng ngóng mưa chiều
Như sợi buồn trang trải đến bao nhiêu
Cho bong bóng phập phồng day dưa nhớ
Cứ hiện lên rồi tan thành đổ vỡ
Mặc cơn mưa như trôi mãi về đâu
Dấu chân nào ướt át mãi thương yêu
Như bong bóng phập phồng nôn nao vỡ
Hồn đã đi, sao cõi lòng còn ở
Tại mưa chiều như níu giấc mơ ai
Cứ hiện lên rồi tan vỡ hình hài
Như ngọc vỡ như hồn ai tan vỡ,
Mưa rất êm như lời ru tiếng thở
Nhẹ nhàng đau cho nỗi nhớ ưu phiền
Cả một trời bàng bạc đến vô biên
Đêm xoa dấu chẳng còn bong bóng nữa.
2005


Vô đề 8
Ta giữ cho em một khoảng trời
Hãy về mà giậm những buồn vui
Tháng năm xoa dấu mầm xanh dậy
Có phải hồn em ngơ ngẩn vui

Áo biếc em vào trong cõi xuân
Nhởn nha không nói chuyện xa gần
Nôn nao thức lụa đem phơi gió
Có kẻ nghiêng tình đến lỡ chân

Gian díu mầm xanh duyên phận ơi
Hôm qua còn đó đã xa rồi
Mùa thu níu áo vương theo gió
Để lại hương tình rớt tả tơi

Ai đã ngắt đi cả mùa xuân
Thả hồn muôn lá dưới bàn chân
Đường thu tan tác trong chiều gió
Ngơ ngác hàng cây tóc bạc dần.
2005

Tuỳ hứng số 5
Sáng dậy hàng hiên nặng giọt rơi
Như bước chân ai lặng rã rời
Mưa đã qua lâu tuồng gạn lại
Một dòng thoi thóp vẫn chưa vơi

Thật lặng mà nghe nhón chân đi
Trôi nổi phù du lặng dấu chì
Lênh đênh vạn sự sầu vô hạnh
Trong cõi vô thường ai nghĩ suy?

Bình minh tỉnh giấc trong sương sáng
Ngàn sương tan biến mộng tràn mi
Đêm đã ra đi tuồng gạn lại
Một cõi vô thường ta nghĩ suy.
2005

Vô đề 9
Một buổi người ta biết đến tôi
Mặt đất hư vô khép lại rồi
Một thoáng hình hài trong tâm tưởng
Như lá thu vàng giăng mắc rơi

Thổn thức trên vòm bia lặng câm
Vài dòng nguệch ngoạc vết dao đâm
Chao ôi cõi sống là tên tuổi
Có biết hồn ma lặng tím bầm

Cái mất, cái còn không sao nữa
Chỉ là vô sắc cái hồn không
Dày vò mấy chữ quên không thả
Day dứt buồn ai bận cõi lòng

Có lẽ cuộc đời lau chẳng hết
Có về những chẳng đến hư không
Cố lặng mà nghe buồn lộn lại
Lời đau day dứt mãi trên dòng.
2005

Xuân
Mùa xuân bề bộn em ơi
Mang tình mà đãi lấy đời thuỷ chung
Lọt sàng có hạt sương trong
Nỗi buồn đánh vãi giọt hồng phôi pha
Thuỷ tinh là giọt sương già
Còn ngời ánh ngọc món quà hư không.
2005

Vô đề 10
Tặng anh Thắng
Một khắc là tan những nụ cười
Ngàn lời bay biến nước buông trôi
Dáng hình ảo ảnh theo sương khói
Một khoảng mơ hồ giọt nước rơi

Chỉ là cái bóng giữ lòng ai
Gậy chống ngao du vẫn miệt mài
Hư vô đáy cốc buồn nương lại
Từ giọt vui, buồn chợt nhớ ai

Bể khổ chiều nay không có anh
Từng vòng hoa lấm giấc còn xanh
Ru buồn tiếng nhạc anh lìa cõi
Giấc ngủ ngàn thu ngọn gió lành
Bạn hữu đưa anh mãi tận chiều
Đoàn người mỏi gót bước chân xiêu
Xa rồi xa mãi hồn tri kỷ
Rượu cạn đèn lu vực đất neo.

Lặng vắng tôi tìm đâu bóng anh?
Quây quần bạn hữu những ngày xanh
Hư vô tiếng hát vương đâu đó
Để lại cho nhau giấc mộng lành

Gậy chống anh đi lạc cõi đời
Trên mồ một nấm đắp hoa tươi
Về đi đến cõi bồng lai nhé
Hãy nhớ trần gian bao lúc vui.
2005

Đôi mắt
Tặng Lê Thị Kim Oanh
Một ngày trong đáy mắt sâu
Có con thuyền đắm giãi giàu cuộc vui
Ngủ đi trong đáy mắt người
Ru êm con sóng cho nguôi nỗi buồn
Một vùng hồ nước ru quên
Xanh trong tận đáy con thuyền mộng du
Mắt ơi! Đôi mắt hồ thu
Bâng khuâng nhận lấy cho dù nhớ nhau
Con thuyền trong mắt thẳm sâu
Mắt ơi giữ lấy tình sâu không bờ
Một ngày vật vã câu thơ
Thuyền không đến bến ngập bờ khổ đau
Mặc cho lệ đắm tình sâu
Tháng năm ngâm khúc nhiệm màu nhớ thương.
2005

Cành me
Gió đưa ủ rũ cành me
Bàn tay lá khép trưa hè nắng rơi
Cố nương mà bíu lấy đời
Xẻ tình chua ngọt khúc vui mặn nồng
Bàn tay ủ rũ hư không
Nhận về chẳng thấy để lòng vị chua.
2005

Vô đề 11
Tặng Lê Thị Kim Oanh
Em qua sông… mang về theo nỗi nhớ
Một thoáng mưa bay… cơn mưa còn dở
Một dòng trôi luôn xẻ dọc hai bờ
Có cây cầu bắc qua hoang sơ
Dòng sông đỏ cồn cào reo tiếng vỡ
Đất bên kia về bên này nức nở
Như bàn tay ôm lấy mộng không bờ
Em đi rồi… mang theo cơn mơ…
Ta nằm đợi, đêm dài như cánh gió
Nghe con nước gợn buồn buông tiếng thở
Vọng xa xăm như thể tiếng ơ hờ
Em đã về trong thầm lặng cơn mơ
Mang nỗi nhớ gửi vào trong gió
Buồn e ấp… bên này đêm xói lở
Từng vạt buồn - vạt nhớ bỗng về đau
Người đã đi… đêm lặng vết thương sâu
Màu hoang vắng nổi bềnh trong nỗi nhớ
Từng vần thơ như con đò - tiếng thở
Mang hương tình nhen nhóm mãi về đâu?
Em sang sông… đêm thầm gọi tên nhau
Buồn bên ấy, bên này bao nỗi nhớ
Ôi đôi mắt của một lần gặp gỡ
Bao hương tình nhen nhóm mãi đâu đây
Dòng sông mưa cho giọt nước thầm bay
Như êm dịu gót hài xa xôi mãi
Chảy về đâu… mặc lòng ta ở lại
Nhóm yêu thương trong lạnh giá chân chiều
Hãy về đây - trái tim ta lửa thiêu.
2005

Vô đề 12
Dĩ vãng là mặt trời cháy dở
Tình yêu là dấu son
Thời gian đâu có mòn
Cho một ngày tiếp nữa.
2005



Vô đề 13
Đời tuổi già mọi thứ sẽ qua đi
Bao yêu thích sẽ trở về viễn xứ
Đời lặng ngắt thi nhân buông tiếng thở
Vút cung sầu bằn bặt dấu thương đau
Thời gian như mũi tên về đâu?
Nghe tiếng vút còn hằn bao nỗi nhớ.
2005

Vô đề 14
Tháng năm như tằm ăn rỗi
Kéo kén tơ vương bọc kín cõi đời
Buồn ngẩn ngơ những thân phận kiếp người
Vùi thân xác trong tơ vò ao ước.
2006



Vô đề 15
Bóp nặn một đời bật ý thơ
Vắt kiệt thời gian mộng vẫn hờ
Tơ ơi thân nhộng buồn vô vị
Thương vạt dâu xanh hồn ngẩn ngơ

Gian díu chi tình ngọt tiếng đau
Nỗi buồn len lén nước về đâu?
Nguồn cơn không dứt hồn be lại
Hai vạt bờ xa lặng dãi giàu

Sướng khổ muôn năm vạn lý tình
Dài dài ngắn ngắn cõi ba sinh
Hồn ai kéo kén trên trang giấy
Chợt thấy chiều lên mộng thuỷ tinh

Lấp lánh trời ơi những vì sao
Giọt ngời như thể giấc chiêm bao
Một đêm chợt thức hồn gom lại
Dậy lửa đam mê ngọn bút gào.
2006

Vô đề 16
Thời gian mỏng, giấu mộng hờ
Hư vô con sóng đập bờ cất lên
Cồn cào rồi để mà quên
Chút tình nhỏ xíu còn rền tiếng đau.
2006


Đêm
Đêm! một bóng tối chợt hờ trên thân xác
Đêm thật đêm cho hồn rời rạc
Suy ngẫm về ta chợt thấy là ta
Bóng đêm một canh gà
Buồn lạ lẫm bỗng chợt về thương nhớ
Đêm ru đời đau còn dở
Trăng lưỡi liềm như thể ấp vòng tay
Nỗi buồn cong nét mày
Cho vực thẳm chìm vào trong mắt
Một cõi trời áp đặt,
bóng đêm và bóng đêm
Vừng trăng lu cho nỗi nhớ nhân lên
Lòng chợt thức cho ngày mai dậy sáng.
17-2-2006

Vô đề 17
Đã xong chưa con tằm ơi kéo kén?
Hãy về đi yên nghỉ giấc phù du
Thoi mãi lăn trong giấc mộng ngục tù
Mà dệt lại bao tháng năm vần vũ
Ôi! Thân xác và bóng đêm mất ngủ
Có gì đâu, chơ chọi những vòng tay
Tháng năm trôi như đúc lại một ngày
Tròn vành vạnh, thẳng hàng trong vô vọng
Ơi cõi sống đằm mình trong thân nhộng
Những mặt người phảng phất dáng yêu ma
Bao niềm đau gói gém giấc lụa là
Con thoi chết nương dâu buồn xanh bãi
Bao giăng mắc nỗi sầu ta ở lại
Hãy về đây chôn giấc mộng phù du
Bóng đêm câm nuôi giấc mộng đui mù
Hồn bằn bặt ngô nghê buồn lạc lối
Con thoi chết trong một thời qua vội
Tháng ngày trôi - con nước tháng ngày trôi
Bánh xe lăn - ngẫm ngợi cái sự đời
Là không cả, tằm ơi là không cả.
2006

Ngày 8-3
Quốc tế chị em thật rõ ghê
Hoa hoét nơi nơi đổ xô về
Đàn ông thả cửa mà xưng tụng
Một lũ đàn bà chăn lũ dê

Phừng phừng cõi sống những là hoa
Chen chúc bên nhau những gói quà
Một lũ mặt dày đang tung hứng
Cho ngày mồng tám tháng thì ba

Giáp hạt… đàn ông đã thấm chưa?
Dốc cái hầu bao, nỗi khổ xưa
Mặc váy hơn không? phường mặt rạn
Mày râu xơ xác vẫn chưa chừa

Đây cõi hồng trần khoe váy mỏng
Đen, đỏ, vàng son ngập sơn hà
Một khắc được thời hoa nảy nụ
Cho thằng mặt rạn thấy hồn ma

Khổ nỗi giọt hồng bõ sướng thân
Đàn ông sơ xảy cái bàn chân
Tháng ba ngày tám sầu giáp hạt
Bụng lép, tình khan, miệng khất lần.
2006

Buồn
Nỗi buồn!
Như con nước cứ nhạt nhoà đi mãi
Nỗi buồn!
Hoang vu mình ở lại… nẫu nà đau
Ý nghĩ cứ đào sâu
như mũi khoan bằm vào cõi sống
Trên kia trời rất rộng
phó mặc nơi đây một cõi nát nhàu
Mặc một chiều hoang vu về đâu
Nhìn ngó mặt không thấy tình thức dậy
Buông xuôi bàn tay vẫy!
Có ai về hay không?
Chỉ có dòng sông lằng lặng mượt dòng
Cứ mải miết trôi hoài trôi mãi
Bao hoang vu còn lại
Mắc lại đời ta
Khúc hát khổ đau như một món quà
Viên kẹo đắng làm tình cho nỗi nhớ
Ông mặt trời vén mở
Kéo kén cho một ngày.

2006

Mưa chiều
Tặng HM
Cơn mưa chiều dệt lụa
Mải miết mãi là mưa
Lụa trải dài trên phố
Biết bao nhiêu cho vừa

Người đứng trông mưa mãi
Dưới hàng hiên bơ vơ
Phập phồng bong bóng lạnh
Lụa trôi đi không chờ

Có thời gian khoác áo
Cho đường phố cơn mơ
Lặng im hồn cô gái
Đợi bước chân qua bờ

Cứ mưa hoài mưa mãi
Khung cửi dệt chiều lên
Một thức lụa sắc huyền
Khoác lên hồn con phố.
2003

Tuỳ hứng số 6
Nỗi khổ cho mỗi ngày…
em cứng lên một tý
Và cứ mỗi năm, em rắn lên nữa nhỉ
Để đến một chiều em là đá bơ vơ
Hòn Vọng Phu trên đỉnh núi đợi chờ
Thời gian gặm có mòn đi thân xác
Gió níu thân em, tóc mây trắng bạc
Khúc ngàn xanh dậy sóng vỗ ngập chiều
Khóc về pho tượng đá biết yêu.
2005

Tượng đá
Tặng HM
Hãy cho ta thành đá
Cứ đứng mãi chờ em
Như một nỗi ru quên
Lặng yên hoài chờ đợi

Lời ru tình mê mỏi
Biền biệt nỗi mong chờ
Chiều đá xám hoang sơ
Pho tượng chờ em mãi

Tình yêu là huyền thoại
Sẽ đưa ta về đâu?
Có khoảnh khắc phai màu
Trong mắt người chờ đợi

Em có chờ? ta đợi!
Bên kia bờ khổ đau
Khoảng cách là vực sâu
Hai đời người tượng đá.
2005

Vô đề 18
Em là nửa già thế giới
Anh là nửa non âm thầm chờ đợi
Như con thuyền trên biển vớt ngọc châu
Anh xin em! Quà của anh đâu?
Hạt ngọc nhỏ em đánh chìm tận đáy,
Anh thả lưới buông chài xin em vậy
Biển em ơi! xanh ngắt rộng vô bờ
Con thuyền anh lạc trong cơn mơ
Nghe tiếng gọi ngọt ngào ru ta đến
Hỡi con sóng nhẹ nhàng như câu chuyện
Thuyền là nôi, ngây ngất mộng triền miên
Ru đẩy ta lưu lạc giữa vô biên
Biết bấu víu vào đâu trong biển cả?
Anh xin em dù rằng bao sa ngã
Vén vào lòng vạn sự nỗi đam mê
Như bao dòng sông con nước đổ về
Nghe khao khát cồn cào vang lên mãi
Sóng dậy sóng cho lòng em huyền thoại
Nỗi đam mê chất chứa tự bao giờ
Anh là thuyền đi trong cơn mơ
Bão táp thuyền ơi! Giập vùi đổ vỡ
Đổ tại gió làm trời long đất lở
Để thuyền anh tan nát giữa hồn em
Sóng cồn cào như bao nỗi ru quên
Dòng sông nhỏ làm thành em biển cả.
2004

Ngẫm 2
Một ngày ta là đá
Khi thời gian đúc xong
Ngây ngô trong tịch lặng
Khô cứng đến tận cùng.
2005



Suy ngẫm số 3
Cũng thì xuân sắc người ơi!
Hãy về đây đắm một thời có nhau
Để rồi sóng ngập bề dâu
Chẳng hoài một chút nhiệm màu cuộc vui.
2005

Mưa chiều
Tặng Hoàng Huyền My
Nghe ngọt lịm biết bao nhiêu là nhớ
Tiếng bánh xe của một ngày lăn dở
Nắng nhuộm buồn cho những sợi mưa
Nỗi buồn như là chưa…
Còn nhen nhóm trên hè vương ánh lửa
Ta vẫn đợi, cơn mưa chiều nhè nhẹ
Khẽ khàng bay cơn gió có đi về?
Người tìm người trong nỗi nhớ nhiêu khê
Buồn gian díu biết bao điều khe khẽ
Xin hãy về xin hãy về đây nhé!
Vẫn chờ nhau trong rơi rớt ban chiều
Hoàng hôn buồn mưa ướt biết bao nhiêu
Tình mưa nắng lênh đênh vào cõi nhớ.
2005

Buồn
Buồn mênh mông như gió mùa đông bắc
Hun húc sầu dằng dặc mãi mùa đông
Từng giọt sương băng giá mãi trong lòng
Thương thân lạnh cô phòng đau trống rỗng
Đêm dài đêm con tằm kia thành nhộng
Chút phôi pha như thể gió qua trời
Có ai về lằng lặng trái tim ơi!
Tình mê mỏi rã rời trong nuối tiếc.
2006
Suy ngẫm số 4
Tặng HM
Xơ mướp em ơi thẫm khổ chưa?
Bao nhiêu xương thịt nữa cho vừa
Già đau thân nhộng buồn ôm hạt
Đợi cái mùa sau lại nắng mưa.
2006

Suy ngẫm số 4
Tặng HM
Xơ mướp em ơi thẫm khổ chưa?
Bao nhiêu xương thịt nữa cho vừa
Già đau thân nhộng buồn ôm hạt
Đợi cái mùa sau lại nắng mưa.
2006


Cô đơn
Cô đơn…
là cánh buồm giương lên neo thuyền vào biển cả
Cô đơn… là tan tành sa ngã
Ta chợt thương mình tơi tả quạnh hiu
Gió đã đi, thuyền lạc giữa trăm chiều
Sầu níu kéo, thân này sâu tận đáy
Ta chợt khóc, chợt cười cho ai vậy?
Tiếng xô va đau vỡ vụn muôn điều
Cát bụi rồi! đêm lặng giấc mơ thiêu…
Mồi lửa cháy mặn nồng sôi nỗi nhớ
Buồn rất lặng chìm sâu trong tiếng thở.
Cô đơn mờ ngọn khói là ta
Đêm là sương, chín mọng những giọt quà
Buồn ai hái… nhận về xâu chuỗi hạt.
2005

Cánh diều
Một thời được sống để mà yêu
Lộng lẫy thân ta tựa cánh diều
Mặc cái dây tình neo cánh lượn
Để rồi tan nát gió ngừng reo.
2005



Valentine
Có một ngày lễ hội tình yêu
Lòng trống rỗng, thật hờ ta tưởng niệm
Như nén nhang… gặm thầm tan biến
Bỏ mặc ta trong khoảng sống vô bờ.
2005

Suy ngẫm số 5
Sống hết một thời có thấy không?
Biển gào muôn tiếng… ngút lời mong
Chênh vênh trên sóng thuyền ta đó
Chèo vỡ, tình không lặng ngắt lòng.
Đã lỡ! Thuyền ơi nặng khối tình
Giăng buồm tan nát giữa bình minh
Gió căng lộng tới miền hoan lạc
Chỉ có mình ta buồn lênh đênh
Buồm vỡ trào lên ngút tiếng đau
Cây đàn buông tiếng gọi tìm nhau
Hư vô em ạ! neo thân xác
Một cõi mà quên phút nhiệm màu.
2005

Vô đề 20
Có một chiều tan như thuỷ tinh
Từng giọt nắng vụn dần cho đến vỡ
Có một chiều nghe buồn ai nức nở?
Tiếng ly tan tay ấp mặt vỗ bờ.

Chiều lặng dần một bóng đêm bâng quơ
Mặc ngày chết vùi đi người vẫn sống
Ở đâu đó cuối đêm hồn vẫn mộng
Ai về không? ta lặng lẽ đang chờ.

Sương rùng mình vỡ trong cơn mơ
Niềm chất chứa nát tan là vô ảnh
Chỉ nỗi khổ đau còn óng ánh
Một thoáng sâu ảm đạm trong hồn.

Ai đã từng đi qua hoàng hôn
Vào bóng tối chợt ngỡ mình tan vỡ
Ai đã từng đi qua buồn lỡ dở
Sẽ thấy đêm lặng lẽ vô bờ.
2005

Muộn màng
Nỗi buồn nào rồi chẳng qua đi
Chỉ có mình ta ngồi đây trong thương nhớ
Trang thơ xưa muộn màng vẫn dở
Ước mơ bay để lại bóng đêm này,
Ôi! bóng đêm mơ màng khắc khoải
Của lòng ta hôm qua, hôm nay.
Mặc lòng ta vẫn mở cửa đây
Năm tháng qua đi buồn về khép lại
Như lá rụng trong vườn vương vãi
Nghe đâu đây thu nhẹ bước qua hồn
Ngày vội vàng nép dưới hoàng hôn
Cho tất cả qua đi muộn màng thương nhớ
Mặc, lòng ta trang thơ còn lỡ
Lá trên cành theo gió thu bay.
Bao ước mơ rớt khỏi bàn tay
Ta đến muộn mất rồi, ta đến muộn!
Khi chiếc lá theo gió mùa lôi cuốn
Trên cành trơ ngơ ngẩn những chồi tay
Ước mơ đi qua tháng, qua ngày
Để mặc lại mình ta muộn màng dang dở
Trang thơ xưa lòng ta vẫn mở
Đợi mùa sau mơ ước có bay về
Ôi! những cánh chim xanh trên cành ve vẩy
Gợi lòng ta muôn nỗi đắng cay
Và em ơi!
em hãy lại đây.
Khi năm tháng qua đi muộn màng trăn trở
Nỗi khổ đau trong ta chẳng còn bỡ ngỡ
Những muộn màng theo gió mưa bay
Hỡi ước mơ có trở lại đây
Ôi! những cánh chim xanh trên cành ve vẩy.
Niềm ao ước chỉ cho người ta thấy!
Rồi bay đi bay đi...
Tháng năm ơi người có để lại chi?
Chỉ có nỗi ước ao muộn màng, thương nhớ.
1997

Viên kim cương
Em như viên kim cương
Đằm mình trong bóng tối
Khi tình yêu rọi tới
Bỗng bừng lên sáng ngời

Đôi mắt của em ơi!
Tình yêu vào từ đó
Và qua làn môi ngỏ
Tình yêu vỗ cánh bay

Ánh nắng của anh đây
Trái tim bừng lửa đỏ
Toả nắng vàng đây đó
Trong mắt em sáng ngời

Anh ở khắp muôn nơi
Quanh em từ mọi phía
Từ sáng bừng nắng lửa
Đến nắng tắt ban chiều

Để đêm đến cô liêu
Nhớ thương chừng vạn thuở
Chờ đến binh minh nở
Ta lại đến tìm nhau
Ánh sáng và ngọc châu
Có bao giờ xa cách.
1997

Ngỡ ngàng
Thỉnh thoảng nàng thơ lại thoáng về
Cho lòng ta rộn nỗi đam mê
Trong vườn lá rụng, nôn nao quá
Tựa cánh lòng ta lạc lối về.

Phó mặc mùa đông tung cánh bay
Muôn cành rụng lá đất giăng đầy
Xanh xao chiếc lá còn hơi mộng
Tưởng gió về kia lả lướt say.
1997




Sang ngang
Tặng chị Chu Thị Toán
Ngày xưa trên bến sông này
Thuyền tình mẹ vượt lòng say chén nồng
Đà giang rượu biến thành sông
Râm ran pháo nổ trập trùng sóng đưa
Ngày nay trên con sông xưa
Thuyền tình mẹ ngược chiều mưa vắng đò
Đà giang gió cả sóng to
Một chèo một lái ai lo lắng gì
Dằn lòng con tiễn mẹ đi
Rừng sương kín phủ thấy gì nữa đâu
Mẹ ơi sương lạnh mái đầu
Quan hà xa cách vực sâu đong đầy
Đêm về giấc ngủ trên tay
Đơn côi con nhớ nỗi này xót xa.
Mẹ ơi một khúc ruột già
Thương con ai nỡ… chăng là thế thôi…
Trông về đâu nữa mẹ ơi?
Đà giang sóng vỗ lưng trời xót xa
Chiều chiều trên bến sông nhà
Mỏi mòn trông mẹ ơi à, à ơi
Tìm trong lớp lớp mây trời
À ơi bóng mẹ trọn đời xót xa.
1997

Chát xình chát bùm
Sập xình tiếng nhạc cứ vang vang
Tiếng trống binh binh thật rộn ràng
Mông đít cô thôn nghiêng ngả vẹo,
Ôm chàng trai trẻ uốn mình theo.

Tiếng nhạc đâu mà nghe sướng ghê
Cho em quên cả lối đi về
Sập xình tiếng nhạc tây mà lỵ
Làm sao em khỏi nỗi đam mê.

Khổ quá trời ơi! tiếng nhạc tây
Bụng em như trống mặt em dầy
Sập xình tiếng mẹ la thầy hét
Lả lướt đời em rượu đắng cay.
1997


Thi sĩ
Một đời đánh đĩ với mây bay
Xơ xác thân ôi! khổ thế này!
Nhả hết tơ rồi tằm rối ruột
Bơ phờ thân nhộng nghĩ sao đây?
1997

Chiếc bánh xe
Em đã lăn qua mấy nẻo đời
Bao ghềnh bao thác bánh xe ơi!
Phó mặc đời lăn tay người lái
Để rồi cong cớn xác thân phơi.

Kẽo kẹt em ơi biết mấy vòng
Có còn lăn lóc nữa hay không?
Thân tròn, phận méo nằm trơ gọng
Gập ghềnh duyên phận có hay không?
1997


Mùa thu
Sáng dậy mùa thu lại đến rồi
Trong vườn đơn chiếc lá vàng rơi
Sắc biếc còn vương trên xác lá
Bâng khuâng như thể ngón tay người.
1997

Chỉ một lần
Tặng mẹ Thơm
Em ơi đừng khóc nữa
Ngày mai hết khổ rồi
Bao ê trề nỗi khổ
Sẽ có một ngày vui.

Ngày vui ấy em ơi!
Có một lần sẽ đến
Chỉ đến một lần thôi
Để lại rồi tăm tối

Hãy quên hết đi em
Niềm vui là sáng chói
Nhỏ nhoi tia nắng rọi
Lung linh trong mắt ngời.

Để mai mốt em ơi!
Ta lại về quá khứ
Trong hồn ta còn giữ
Một niềm vui sáng ngời.
1997

Đá
“Đời vứt anh như đá
Lăn lóc khắp nẻo đường
Em vô tình vấp ngã
Đau nhưng mà nhớ thương”

Đá cạnh sắc em ơi!
Cứa da đau một thuở
Vết thương lành chưa em
Đá còn ghi màu nhớ

Từ trong lòng đổ vỡ
Sôi sục trái đất này
Nung anh thành đắng cay
Lạnh lùng như đá sỏi
Van em xin đừng hỏi
Có bao giờ nhớ thương
Còn gì trong lòng đá
Trơ trọi vứt bên đường

Đời vứt anh như đá
Lăn lóc khắp nẻo đường
Dấu chân nào để lại?
Cho anh một vết thương.
1997

Ngẫu hứng
En như cánh gió
Thổi đến vườn tôi
Lá vàng rơi xuống
Màu xanh lên trồi.
1997



Sống lại
Ta tự trói buộc ta
Rồi lại loay hoay cởi
Ta đi tìm cái mới
Lại trói buộc ta vào
Cuộc đời vẫn đẹp sao?
Còn ta thì lại cũ.
1977

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9