Giờ Này Anh Ở Đâu?
YTho 27.06.2010 19:45:40 (permalink)
Em ngồi đây viết những dòng này không biết là viết để gửi cho anh , thăm anh hay là chỉ để hồi tưởng lại một chuyện tình của một thuở xa xưa lắm .
Nếu bảo rằng xa xưa thì cũng không đúng cho lắm vì mới có vài năm cách biệt nhau chứ mấy . Nhưng anh ơi anh có biết một ngày bằng mấy trăm năm đây hả anh ??? Có lẽ giờ này anh đang bên ai chung hưởng hạnh phúc . Có lẽ dòng đời đã đưa anh đi tới một bến nào đó xa xa lắm . Và cũng có lẽ là anh đã quên .
Quên gì ư ? Quên những chuyện vui buồn những lần hờn dỗi . Quên những lúc đợi chờ để rồi trách móc nhau .Quên những kỷ niệm mình đã có bên nhau ... và rồi anh đã quên em .
Phải mà anh đã quên rồi . Những đứa con tinh thần của mình đã vì chúng ta mà tiếp nối nhau ra đời . Những dòng suy nghĩ vu vơ , những tập tành khờ khạo để mùa Thu cũng phải bật cười với những trang thơ .
Anh còn nhớ không những lần mình đấu trí với nhau ? Ngày đó chữ nghĩa văn chương không biết từ chỗ mô mà cứ ào ạt tuôn . Sáng nào cũng vậy vừa bước chân vào văn phòng là lo bật máy để tìm . Tìm gì ư ? Em không phải đi tìm anh mà đi tìm những vầng thơ vụng dại của riêng em . Những vầng thơ anh đã vì Thơ Thơ mà viết . Em biết anh muốn viết một bài thơ phải động não ghê gớm lắm . Còn em thì cứ như là " cọp dê " ở đâu sẵn đáp án tức thì làm đôi lúc anh " giật mình muốn té ghế " như lời anh nói và còn bảo rằng sao em thông minh quá . Em hay đùa vì em là thơ nên khi mô cũng có sẵn ý để ra bài dù anh có chọn bất kỳ đề tài gì cũng không làm khó được em đâu . Chị Huyền với Tím còn phải sợ lời văng chanh chua của em kia mà anh có nhớ không .
Những ngày tháng đó thiệt là đẹp đúng không anh ? Em tưởng mình có thể là một cặp tình thơ vĩnh viễn nhưng khi anh gởi tặng em cây viết và cuốn tập thơ gồm tất cả những bài thơ anh đã vì em mà làm . Anh biết không em buồn ghê lắm . Em hối hận đã nhận kỷ vật của anh trao vì em biết rằng cũng kể từ đó anh sẽ không còn là chàng thơ của em nữa . Em biết anh bị ràng buộc gia đình . Em cũng biết được tình của anh đối với em . Và em cũng biết được nỗi lo sợ của anh .
Không dưới ba lần anh đã viện lý do bệnh để xa em nhưng khi nào cũng bị em lật bài thảo của anh hết . Anh xa em không đành hay nói cho đúng hơn là em không muốn xa anh . Em muốn níu kéo mối tình thơ của em để mỗi ngày trăng sao cũng phải mỉm cười với chúng mình . Anh lại sợ cái tình thơ của mình sẽ dẫn dắt con tim của anh đi lạc hướng , làm anh phải lỗi đạo với ai kia nên cuối cùng rồi anh cũng chọn để mà xa em .
Anh đi rồi hồn thơ của em chết lịm . Muốn tìm một vài ý mông lung để tự an ủi mình cũng không có . Người thơ đi , tình thơ chết để rồi vĩnh viễn em không còn được làm Thơ Thơ bé nhỏ của anh nữa . Cây viết máy đã theo anh suốt những năm còn ngồi ghế nhà trường cho tới lúc anh tập tành làm thơ và viết thơ cho em bây giờ vẫn còn nằm đây . Nó nằm trên bàn làm việc của em . Lúc nào cũng bên mình em . Nhưng tại sao anh lại không ở bên em hả anh ? Anh bảo đó là do định mệnh an bài xui cho mình gặp nhau quá trễ . Nhưng dù có trễ em cũng cám ơn định mệnh đã xui khiến cho em gặp anh . Dù rằng anh đã quên nhưng trong thâm tâm của Thơ anh vẫn là Ca Ca dễ thương nhất đời và là một người tình thơ hoàn mỹ nhất . Giờ này anh ở đâu hả chàng thơ của em ???
Nhớ anh thiệt nhiều.
Thơ Thơ
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9