Buồn
tranannhu 29.06.2010 12:59:53 (permalink)
Chỉ còn có 2 ngày nữa thôi là cuộc đời mình thay đổi, tất cả sẽ chuyển sang một hướng khác. Và lúc này đây thấy lòng mình trống trải và cô đơn đến là kì. Biết chia sẻ giãi bày cùng ai đây.
#1
    tranannhu 22.07.2010 15:21:03 (permalink)
    Hôm nay mình lại thấy nhớ một người, nhớ người mà đáng lẽ ra mình không được nhớ vì anh đâu còn là của mình nữa, nhưng tại sao mình vẫn nhớ anh nhiều đến vậy. Giờ này anh đang trên Văn Chấn, chiều mai anh về...ừ chiều mai anh về nhưng là về với gia đình của anh chứ đâu phải về với mình vậy mà mình vẫn cứ chờ đợi...mình đang chờ đợi điều gì đây...
    #2
      tranannhu 02.08.2010 13:05:23 (permalink)
      Hôm nay phòng vắng hoe...cũng phải thôi, phòng chỉ có 2 người, một người nghỉ thì coi như là vắng mất một nửa rồi còn đâu nữa. Ngồi một mình nên cũng chẳng có hứng thú làm việc gì cả, lượn lờ trên mạng một hồi, thế mà cũng đã hết nửa ngày rồi.
      Chiều nay có một số việc cần phải chuẩn bị cho Hội đồng ngày mai, đã chuyển đi rồi, nhưng vì trách nhiệm thì vẫn phải cố gắng mà làm cho xong thôi.
      #3
        tranannhu 09.08.2010 09:35:26 (permalink)
        Vẫn hay nghe nói là "quá tam ba bận" và có lẽ với mình điều này sẽ là 4, 5 và có khi là hơn thế nữa.
        Hôm qua lại đi gặp mặt theo sự giới thiệu của một anh cùng lớp. - Lại là những cái ấn tượng ban đầu không được tốt cho lắm
        - Đầu tiên là những cuộc điện thoại giục giã khi mình đến muộn - vẫn biết là lần gặp gỡ đầu tiên thì không nên đến chễ, nhưng mình cũng đâu phải là người có lỗi trong chuyện này chứ. Hẹn gặp trong khi mình vẫn phải đang làm việc ở cơ quan, bảo hết giờ làm việc mới đến được, vậy mà cứ gọi điện giục giã ời ời...khiến cho mình cẩm thấy sót ruột và cũng thấy bực mình vô cùng
        - Cuộc chạm chán đầu tiên - ra đón mình với điếu thuốc đang hút dở trên tay - trong khi đó lại ngồi phòng điều hòa và trên tường có đề "No Smoking".
        - Trong lúc nói chuyện thì toàn thấy phê phán, có những cái nhìn phiến diện về con người cuộc đời và xã hội, cái gì cũng cho mình là nhất, là hơn tất cả....
        .............
        Chán, nhìn đồng hồ... xin phép về sớm vì nhà xa...ac ac....
                     Sáng nay mới hơn 6h bác bạn Già nhắn tin hỏi thăm tình hình - "có lẽ cháu không lấy chồng nữa đâu bác ạ" - bác lại động viên "cháu phải cố gắng để trở thành một người bình thường cháu ạ" -ôi, chẳng nhẽ cố gắng để trở thành một người bình thường lại khó đến vậy sao.
         
        #4
          tranannhu 14.08.2010 13:22:48 (permalink)
          Lần đầu tiên kể từ ngày đi làm đến giờ, hôm nay mình đã ngủ dậy muộn. Cũng như mọi ngày, 4h30 đã biết thì rồi nhưng chẳng hiểu sao, dậy đi ra nhà vệ sinh xong quay vào leo lên giường ủm chăn và ngủ tiếp, mãi đến 7h10 điện thoại đổ chuông mới choảng tỉnh dậy…là điện thoại của Mr Thoại trong viện Cây ăn quả miền Nam ra sửa hồ sơ cho sếp Châu gọi điện hỏi lên Ban chưa (hôm qua hẹn Mr ấy là 7h em đã có mặt ở Ban rồi, anh cứ mang lên Ban cho em)…hic hic, cuống quýt xin lỗi Mr ấy và hẹn đến muộn một chút .

          Đúng là đã vội thì lại càng vội hơn. Hôm nay cô chú chủ nhà đi vắng cả nên phải quét dọn sân bãi và chỗ đi vệ sinh của con mèo, thay xỉ than mới cho nó, thay nước uống cho nó, sách nước tưới mấy chậu cây cảnh…rồi quay vào vệ sinh cá nhân…chết thiệt, tối qua thấy mệt nên tắm xong không giặt giũ gì cả, ngâm vào đấy, nghĩ sáng nay sẽ dậy sớm giặt..., thía là lại phải lọc mọ nhúng qua vài chậu nước rồi đem ra phơi không có đến tối về với thời tiết mùa này thì nó bốc mùi thơm phức nhà vệ sinh là cái chắc …rồi quanh quẩn mãi hơn 8h mới lên được đến cơ quan.

          Xui xẻo, hôm nay là ngày thi tuyển sinh của khóa mới nên Mr Lĩnh và Mr Khang phải sang trường từ sớm, Mrs Quế thì ốm lên muộn, Mrs Huệ Hương nhà xa cũng đến muộn, Mrs Hiên đi học…Ban cũ chẳng có ai, lại phải ở lại để sửa hồ sơ cho Chú Lương và Sếp Châu…quanh quẩn mãi gần 10h mới về Ban, thế là lại bị nhắc…chán.

          Sáng nay cũng nhờ Ms Quế sang nói chuyện với Mr Vương và Mr Nga về việc thi cử của mình – (hôm qua trên xe chú nhắc, cháu phải giục nhắc chú Tạo khi nào có đv nào tổ chức thi thì bố chí thi cho cháu ), nhưng thấy bực mình với Mr Vương thật đấy, lúc người ta hỏi thật thì cứ đùa đùa cợt cợt, chẳng biết đằng nào mà lần, điên tiết…em cóc hỏi anh bây giờ nữa – chiều em xuống hỏi tiếp ---

          Gần đến giờ nghỉ thì Mrs Hợp sang, tự nhiên tuân ra một tràng Tiếng Anh, con bé chẳng hiểu gì, người cứ đờ ra, tưởng Mrs ấy đang nói chuyện điện thoại với một ông hay bà tây nào đó…em trả lời đi, chị đang hỏi em đấy… gì cơ ạ, chị hỏi em…ừ chị hỏi em đấy, em trả lời đi. Nhưng mà trả lời cái gì mới được cơ chứ…, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuân mặt của Mrs ấy… chị không nghĩ trình độ tiếng anh của em lại kém đến vậy…vâng thì từ trước đến giờ có bao giờ mình giám nhận là mình không kém cái khoản đó đâu nhỉ. Cuối cùng thì cũng biết lý do. Sếp bảo chị kiểm tra trình độ tiếng anh của em để bố trí và giao cho em một số việc bên mảng hợp tác quốc tế…ac ac. Thế đấy, sao không báo trước để cho em đi trau rồi cái món này từ vài năm về trước, giờ mới thông báo thì muộn quá rồi bác ơi…. Có lẽ em mãi mãi chỉ có thể quanh quẩn với cái món thư viện này thôi bác à…Nhưng thôi chẳng kêu ca gì nữa, chẳng từng có người bảo mình (số điểm đó không thể xếp vào thể loại nào được) khi biết kết quả test thử của mình là 13/100 rồi mà – ngu lâu khó đào tạo – càng học càng thấy mình ngu đi…..sẽ có người phải thốt lên là pó tay toàn tập.gov cho mà xem.
          #5
            tranannhu 19.08.2010 13:00:42 (permalink)
              “Hôm nay lên tầng 7 Tạ Quang Bửu” - có người thấy mình để cái thông báo trạng thái như vầy lại thắc mắc “lên đó làm gì” – chắc tại bác ý không biết tầng 7 Tạ Quang Bửu là ở đâu nên mới hỏi vầy  - em mang thầy cô nhà anh lên đó,
                       Sáng ngày trước khi đi Huệ Hương mát mẻ – “Hương em chỉ nhớ được đường chim bay và đi bộ thôi”. Quả thật là vậy, đi vài lần rùi mà chẳng thể nhớ nổi cái cổng chính nó đi đường nào nữa, đã không biết thì ngồi im cho rùi, nhưng lại cứ thích chỉ trỏ, , khiến chú lái xe cứ chạy lòng vòng một hồi quanh ĐHBK …thôi chú dừng xe để cháu hỏi đường…hỏi một cậu sinh viên “chị ơi chị đi quay lại đi, nó ở đàng kia cơ” .
                       Lên đến sảnh vừa hay gặp thầy Mậu ĐH Thái Nguyên cũng vừa mang đến nộp xong, may mắn chộp luôn được cái xe đẩy của thầy, thế là mấy anh em chú cháu nhẹ tênh, cho các thầy cô nhà mình lên xe mà đẩy lên tầng 7.
                       Ồ, không thể tưởng tượng được là Mr Thắng nhà mình lại bị say khi đi cầu thang máy, bác ý cứ bám diết vào cái tay vịn, mặt tái mét cắt không ra giọt máu nào…tụi nghiệp bác ý.
                     Hôm nay là ngày cận của hạn chót rùi nên các đơn vị thi nhau mang đến nộp, thật là đông vui và nhộn nhịp, nhưng đồng nghĩa với nó sẽ là phải sếp hàng để chờ đến lượt mình. 1, 2, 3…hu trước mình là 15 người, mà nhìn thấy ai cũng một núi hồ sơ…làm sao giờ, bao giờ mới đến lượt chứ……chào cô bé…hi,  Thầy Đỗ Tất Ngọc CVPHĐNN…em chào thầy ạ…em cho chuyển hồ sơ vào kho và mang các tài liệu liên quan vào đây cho thầy....thế là khỏi phải chờ đợi gì nữa…các thầy cô nhà mình đã nằm yên trong kho, còn mình thì hoàn thành nhiệm vụ, có thể yên tâm ra về rùi. Các đơn vị khác thấy mình đến sau nhưng lại được nộp trước thì xì xào này nọ,…kệ các bác, em cứ xong việc của em đã, còn các bác muốn nói gì thì kệ, miệng các bác nói thì tai các bác nghe thui, em chỉ thấy tụi nghiệp cho chị Hà Phương thui à, bụng mang dạ chửa lại phải nghe cái đống tạp âm đó – kiểu gì mà chẳng ảnh hưởng đến thai nhi
                      Đang trên đường về thì nhận được tin nhắn của sếp “Hương à công việc tốt chứ cháu – công việc đã xong rồi chú ạ, cháu đang trên đường về rồi - ừ Trưa nay cháu đi ăn cơm cùng mọi người nhé, mời cả chú Thiết LX giúp chú” thế là lại phải ăn cơm ư, thế món nhịn của mình lại ế mất rùi…thôi thế cũng được, món đó chẳng hỏng được nên để dành đến mai cũng chẳng sao cả…
                      Thui Huệ Hương alo gọi đi rùi…đi ăn đây, chiều về còn lấy sức mà chiến đấu với sếp V, chú Sơn bụng to và anh zẹp zai bên công ty thiết kế về các gian hàng triển lãm.
                        Chúc mọi người bữa Trưa ngon miệng, hum nay mình sẽ ăn 2 bát, còn mọi người ăn mấy bát…nhớ ăn nhiều nha.
            #6
              tranannhu 05.10.2010 14:57:40 (permalink)
                         Cũng đã lâu rồi, hôm nay mình mới lại có thời gian tìm đến với VNthuquan, tranh thủ đọc được vài bài của các bạn, thấy mọi người cũng thật nhiều tâm trạng, cũng giống mình...bao nhiêu tâm trạng đan xen, buồn vui, yêu thương và hận thù, tất cả chỉ bởi hai chữ cuộc đời.
                          Mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình vốn chẳng có chút bình yên, ba mẹ chia tay, rồi ba tai nạn mất, ở với bà, rồi bà cũng lâm bệnh nặng rồi qua đời, giờ chỉ còn 2 chị em bấu víu lấy nhau mà sống...và tình yêu của mình cũng chắc chở chẳng chút bình yên như vậy.
                         Tốt nghiệp ĐH, cầm tấm bằng trên tay mới giám nhận lời yêu một người bạn phổ thông, nhưng rồi mới biết anh đã có người yêu, trong lúc giận rỗi thì tìm đến mình, khi hết giận thì người yêu anh tìm đến và buộc mình dời xa anh. Mối tình đầu tan vỡ, cũng chỉ thấy thiêu thiếu đi một chút gì đó vốn nó đã quen thuộc chẳng cố níu kéo làm gì.
                         Rồi mình lại gặp anh, một người bạn, một người anh...nhưng không hiểu sao tình cảm đó cứ dần thay đổi dù mình biết anh đã có vợ và 2 con và mình cũng đã trao cho anh tất cả những gì của cuộc đời người con gái, và giờ mình mới phát hiện ra, anh không chỉ ldành cái tình cảm đó cho riêng mình mà còn rất nhiều, rất nhiều người con gái khác nữa. Thế mà mình vẫn yêu anh, vẫn dành cho anh một tình yêu chân thành nhất...có lẽ mình đã điên và mù quáng quá rồi chăng...mình luôn tự dằn lòng phải rời xa anh để tìm đến một phương trời mới, nhưng sao mãi mà mình vẫn chưa làm được, hàng ngày mình vẫn ngóng chông tin anh, hàng ngày vẫn hờn rỗi anh dù biết rằng ngay trong thời điểm đó cũng đang có người ngóng tin anh cũng đang có người hờn rỗi anh....có thể tổ lỗi cho cuộc đời không.......
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9