mong về một chốn bình yên
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
amelie 07.11.2010 00:18:48 (permalink)
Đã không viết nhật kí một khỏang thời gian rồi nhỉ.
Khi sống một mình, đối mặt với nỗi cô đơn gần như 24 giờ một ngày, nhu cầu viết lách của mình khá là cao. Việc không có một người lắng nghe luôn là cái lý do và động lực muốn trút bỏ, dù là nhật ký hay truyện thơ thì cũng vậy, chỉ cần trút được một phần nhỏ nhoi những nỗi buồn trong lòng cũng là tốt rồi.
Về VN, có thời gian đọc nhiều sách hay, suy nghĩ về nhiều chuyện, gặp gỡ một số người, cũng rút ra một số thứ, cũng xao xuyến bởi một người...nhưng dường như tất cả những thứ đó cũng chưa đủ khiến mình ngồi xuống và viết một cách nghiêm túc. Cảm xúc mất đâu rồi? Hay nó vẫn ở đây nhưng chỉ tạm thời bị niềm hạnh phúc và sự vui vẻ khi được sống bên người thân, cười đùa cùng thằng em một cách thỏai mái lấn át, và dần dần làm cho mình cảm thấy lười suy nghĩ, lười viết ra những gì hơn tháng nay mình cảm nhận.
Mình là một người cực thích đi xem bói. Ngay cả khi đã xem rồi, mình luôn muốn tìm một người khác để xem xem hai người nói có giống nhau không. Mẹ bảo tính mình đa nghi từ nhỏ, lúc nào cũng hỏi một câu đền hai, ba lần như không bao giờ tin tưởng câu trả lời đầu tiên là duy nhất. Nhà mình chẳng ai thích xem bói, cho là mê tín. Gia đình, bạn bè, cả ông bà chủ nhà bên kia cũng ngạc nhiên vì có một kẻ cuồng tín xem bói như mình...ai cũng nói rằng, học hành thế mà mê tín quá vậy. Nhưng mà mình vẫn thích. Những người không tự tin vào khả năng làm chủ số phận như mình vẫn làm vậy mà...
Muốn xem chuyện công việc sau này sẽ thế nào, có thuận lợi không, mình sẽ giàu không?
Muốn xem tình duyên. Có chồng không  anh ta có tốt không, có yêu mình thật lòng không...
Mình không tự tin vào công việc và cả chuyện tình cảm nữa.
Vế công việc, mình vốn không phải là đứa thông minh nhanh nhạy, mình cũng không giỏi, sức khoẻ cũng có giới hạn, chẳng biết rồi sau này mình sẽ xoay sở như thế nào. Không biết mình sẽ đối mặt với sự cạnh tranh, sự vùi dập nơi công sở, nơi thương trường thế nào nữa. Mình sẽ là người có địa vị xã hội không? Mình có thành công không, có làm ra nhiều tiền không? Chuyện công việc luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất của mình. Và không biết đến bao giờ cái nỗi ám ảnh này mới vơi bớt và tan biến đi, để mình có thể sống một cuộc sống thanh thản...
Mình là một người chẳng có gì thú vị. Mình nhan sắc trung bình, học cũng bình thường, chẳng thông minh lắm, không chơi thể thao, thích đọc sách nhưng cũng không phải là một big reader, thích việt truyện nhưng cũng không đủ trình xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tay, biết nấu một số món căn bản đủ để sống sót và không thể gọi là một người "đảm", không đến nỗi không biết vẽ nhưng cũng không thể gọi là có năng khiếu về hội họa, biết chơi org và tự mò một chút piano nghe cũng tạm chấp nhận nhưng khá là chán, giọng hát không đến nỗi vịt đực nhưng chỉ hát được những bài không quá cao và không quá thấp...Mình thích nhiều thứ nhưng không đam mê đặc biệt một thứ gì, có lẽ ngòai viết truyện thì đặc biệt hơn một chút...MÌnh không phải là một người cá tính, quyết liệt, mạnh mẽ...Mình cũng không phải là một người dịu dàng thùy mị nết na...Có lúc chẳng sợ trời chẳng sợ đất, có lúc lại co rúm mình để giữ cho mình một khỏang cách đủ an tòan...Mình không có nhiều bạn bè. Xa gia đình, mình sống đơn lẻ, ít hội hè đàn đúm...Nói chung, mình là một con nhỏ nửa vời, chẳng biết xếp mình vào category nào, hay là làm một cai category mang tên mình thôi nhỉ?
Mình nghĩ, mình đã vậy rồi, đã không thể thay đổi, thì thôi cứ để vậy đi. Bản thân đã là một người chán mà lúc nào cũng mong muốn sẽ có người yêu xịn . Đúng là tham không phải lối. Chẳng bao giờ hội hè đàn đúm thì làm sao có cơ hội quen bạn chứ? Cái mình mong muốn, và cá tính của mình mâu thuẫn với nhau. Bây giờ nghĩ lại mới thấy. Anh nào yêu mình thì chắc cũng không bình thường. Mình còn xấu tính, trẻ con, thỉnh thỏang cũng hay giận hờn, cũng khá ich kỷ trong tình cảm nữa...Nói chung con người mình chả có cái gì hay ho. Nếu mình là một anh con trai, mình cũng sẽ không yêu mình.
Bởi vậy, dù đã từng tin tưởng, hy vọng...từ bây giờ mình sẽ dẹp bỏ tất cả. Mình sẽ sống cuộc đời của riêng mình, thôi những mộng tưởng về một tình yêu lãng mạn như phim Hàn . Có lẽ vậy cũng tốt, mình sẽ có nhiều thời gian chú tâm làm việc, làm giàu...ít ra mình còn có thể làm được việc gì đó có ích cho gia đình, cho xã hội, và cho bản thân, nhỉ...
 
..."Tình yêu đã tan theo mây trời..."
#16
    amelie 10.11.2010 02:40:35 (permalink)
    Hôm nay cảm thấy thật mệt mỏi, chán nản, buồn phiền...mà chẳng biết lý do chính xác là gì.
    Không biết có phải là vì chế độ ăn kiêng đang bắt đầu hành hạ?
    Hay vì người yêu cũ nói những lời ấy?
    Hay vì một người mà mình ghét viết gì đó trên facebook?
    Hay vì mình cảm thấy lạc lõng và bị bỏ lại phía sau một đoạn khá xa rồi?
    Người yêu cũ giờ chắc cũng đã có người khác, hoặc cũng có thể chưa, điều đó có nghĩa lý gì? Mình và anh cũng chẳng còn gì mà. Tại sao mình lại có thái độ ấy, suy nghĩ ấy. Đó là sự ích kỉ. Tại sao mình không thể tốt hơn một chút? Đã bao nhiêu năm mình cố gắng hoàn thiện mình để trở nên phóng khoáng hơn, rộng lượng hơn, nhưng cuối cùng mình vẫn vậy...hẹp hòi, ích kỉ...đó chính là mình.
    Những người mình ghét, ghét vì sự tiểu nhân của họ, ghét vì những mánh lới thủ đoạn họ không từ để đối xử với mình. Mẹ vẫn bảo, chuyện qua rồi thì thôi đi, nhưng sao tâm mình vẫn không thể thanh thản. Và vẫn muốn một ngày nào đó cho họ thấy mình là ai, mình mạnh thế nào...Việc thành công, giàu có, và có một người chồng thật tốt là cách mình muôn thể hiện...nhưng khi đạt được rồi, liệu mình có thật sự hạnh phúc hay không? Hay chỉ là vài giây phút đắc thắng rồi thôi? Thành công trong sự nghiệp và giàu có cũng chỉ nói lên được phần nào đó. Có được một anh chồng đẹp trai, thành đạt, tốt bụng...đã đủ chưa? Tất cả những thứ đó chỉ là hào nhoáng. Con người chỉ thật sự cảm thấy hạnh phúc khi họ cảm thấy vui và hài lòng với cuộc sống. Chẳng lẽ cố gắng hoàn thiện mình mong gặp được một người xịn chỉ để như vậy thôi sao? chỉ để lòe thiên hạ? Mình khinh thuờng mình thật, từ lúc nào mình đã sống theo thiên hạ thế? Mình đã từng là đứa chỉ làm những thứ mình thích cơ mà...mình không còn là mình nữa rồi.
    Đối với những kẻ thù, chỉ có hai sự lựa chọn, một là tha thứ, hai là trả đũa. không có cái nằm ở giữa. nếu đã không đủ rộng lựong để tha thứ thì chỉ còn cách trả lại tất cả những gì chúng đã làm đối với mình mà thôi...
    #17
      amelie 21.11.2010 23:14:12 (permalink)
      Ngày đặc biệt của anh.
      Cuối cùng thì anh cũng đã đi hết một chặng đường đầy khó khăn. Rồi đây sẽ còn rất nhiều thử thách chờ anh phía trước. Chúc mừng anh nhé. Thật sự vui cho anh đó...
      Xin lỗi anh vì tất cả sự ích kỉ của em, vì tình yêu của em, vì tất cả những gì em đã nói, và đã cư xử với anh...dù anh đã làm những chuyện khiến em không vui, nhưng em luôn hiểu anh là một người rất tốt, một người bạn tốt, một người con tốt...anh là một người tốt...trải qua nhiều va vấp, em đã từng trách và dằn vặt mình khi không biết chọn bạn mà chơi, không biết cách nhìn người, nhưng anh làm cho em thấy vui khi nhận ra em đúng đắn khi đã từng chọn anh làm bạn và làm người yêu...
      Anh không hiểu tại sao em muốn ôm anh một cái trước khi quay vào nhà sáng nay...sao em có một cảm giác từ nay mình sẽ ko gặp nhau nữa. Hay có một cái gì đó đã chấm hết, đã tan biến...và anh đã nói, trước cửa nhà, đừng làm vậy...
      Em muốn có thể cư xử với anh như một người bạn bình thường, chuyện đã hết từ lâu, vậy mà mỗi khi anh và em gặp nhau, cả hai chúng ta đều cảm thấy vui vẻ một cách đặc biệt, và vẫn nói với nhau những lời không phải dành cho người yêu mà cũng chẳng là ban. Mỗi người một cuộc sống, và anh vẫn vậy, vẫn trong cái vòng luẩn quẩn lo toan mọi thứ. Chẳng ai mong chờ ai nhắn cho mình cái tin, hay gọi cho mình cú điện thoại... thỉnh thoảng nhận tin nhắn và điện thoại của anh hỏi thăm sức khoẻ, rồi trả lời những câu ngắn gọn... dù gì, những cái nhỏ nhặt đó cũng đủ giữ cho em hiểu rằng mình vẫn còn một người bạn bên cạnh, đó là anh.
      Thỉnh thoảng lại nghe anh buông một câu vu vơ khó hiểu , về chuyện xưa, về chuyện nay, về tương lai, về anh, về em, về chúng ta...
      Đó là tình hờ?
      Em thú nhận em đã thấy vui vẻ khi bên anh. Và em lại nhớ lại thời chúng ta còn yêu nhau, những năm tháng còn ngồi cạnh nhau trong lớp học, ở ghế đá sân trường. Nếu như em không đi nước ngoài, biết đâu giờ này chúng ta đang chuẩn bị đám cưới anh nhỉ...
      Nhưng em đã ra đi và cuộc đời của em đã rẽ sang một hướng khác, một phương trời, một quãng thời gian dài không có anh. Mặc dù chia tay, nhưng thảng hoặc em vẫn nhớ nhung, và vấn vương. Đó là tiếc nuối, hay đủ trưởng thành để tha thứ, và để hiểu cho người khảc?Gặp lại anh làm những gì yên ắng bấy lâu trong em bỗng nhiên xao động , chuyện chỉ như mới ngày hôm qua.
      Dù sao đi nữa, em vẫn muốn chấm dứt tất cả ở đây. Chấm dứt sự ích kỉ vô lý của chính mình. Từ nay trở đi, em sẽ toàn tâm toàn ý chúc phúc cho anh và cầu mong mọi sự tốt lành đến với anh. Em sẽ không tỏ thái độ giận dỗi khi anh khen một cô nào đó hay những gì tương tự như vậy. Em chẳng có quyền và tư cách gì để giận dỗi anh, để ghen tuông...em sẽ buông tay anh ra hoàn toàn...Nếu một ngày nào đó anh nói với em rằng anh đã có bạn gái, hay anh mời em đi dự đám cưới, thì em sẽ cười thật tươi và chúc phúc anh, em sẽ chúc phúc anh bằng tất cả tình cảm chân thành của mình, không chút dối trá...
      Em sẽ chỉ sống phần đời của mình, em sẽ xem anh là một người bạn tốt lâu năm, sẽ luôn vui vẻ khi chúng ta gặp nhau, nhưng cái vui vẻ đó là vui vẻ của hai người bạn khi có thể ngồi cạnh nhau hàn huyên tâm sự, chứ sẽ không còn là sự vui vẻ pha lẫn cái lãng mạn, lâng lâng ngày nào nữa...
      Em muốn giải thoát cho chính mình, để mình thực sự có thêm một người bạn, và sẽ không có lúc nào đó cảm thấy tổn thương vì anh. Xem anh là bạn, có lẽ em sẽ có thể tốt hơn với anh, rộng lượng hơn với anh , sẽ có thể mang lại niềm vui cho anh một cách tự nhiên mà không chờ đợi anh mang lại niềm vui cho mình.
      Điều tuyệt diệu trên đời là có thể sống một cách thanh thản, không vướng bận, không dằn vặt...em muốn mình sẽ sớm đạt được điều đó.
      #18
        amelie 05.07.2011 08:49:02 (permalink)
        Lâu rồi mới lên đây.
        Sáng nay đi khám bác sĩ. Kết quả chẩn đoán bệnh - Trầm cảm, lo âu quá độ, stress nặng.
        Thực ra không cần đi khám bác sĩ, mình cũng đủ tỉnh táo để biết rằng mình bị trầm cảm. Căn bệnh phát sinh từ gần chục năm tích lũy của việc học hành quá độ, tham vọng quá sức, không thích giao lưu hội hè, đòi hỏi quá cao ở bản thân, ở con người và cuộc sống, sở thích nghe cổ điển, viết văn, những suy nghĩ tiêu cực dường như đã trở thành thói quen.
        Có lẽ là mình đã tham vọng quá rồi, cái tham vọng vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân. Mỗi một con người có một giới hạn riêng, nhưng mình đã ko nghĩ tới điều đó, mình chỉ nghĩ đơn giản, cũng như những người thành công đã nói, người ta làm được thì mình cũng làm được. Nhưng đi đến ngày hôm nay, mình mới hiểu ra, có nhiều thứ người ta làm được, nhưng mình ko làm được, dù mình có cố gắng bao nhiêu đi nữa, cũng sẽ ko làm được. Tham vọng đã giết chết tâm hồn mình...Bây giờ thì mình như thế nào...ko tài nào vực được tinh thần mình dậy. Mỗi một ngày thức dậy, nhìn xung quanh ko một ai bên cạnh, thấy sợ hãi vô cùng. Lúc nào cũng chán nản, mệt mỏi, và thường nghĩ hay là chết quách đi cho xong, sống làm gì cho mỏi mệt.
        Có lẽ mình bất hanh. Bất hạnh ko vì một lí do chính đáng nào. So với rất nhiều người, mình là một người vô cùng may mắn. Gia đình đầy đủ, có học vị, có tiền bạc, có sự nghiệp tốt...đúng ra thì mình chẳng có gì để mà phàn nàn, để thấy buồn phiền. Nhưng mình vẫn bất hạnh. vì ko bao giờ thấy vui và hạnh phúc với những gì mình đã có. Mình cũng ko bao giờ thấy yêu thích bản thân mình.
        Mình là một fan của nhạc cổ điển. Nhưng bây giờ mỗi khi nghe nó, hay cả khi ko nghe nó, mình vẫn như đi trong một khu vườn đầy sương, trong tiếng nhạc Chopin văng vẳng, nhắm mắt lại lại thấy những nhân vật trong truyện mình viết. Mình sống cùng với họ..đi cùng họ trong tiếng nhạc Chopin ấy...một mê cung của ảo tưởng ko lối thoát.
        Shopping không còn mang lại niềm vui cho mình. Nghe nhạc chỉ để lòng thêm chùng xuống. Không người đàn ông nào làm mình thấy hứng thú. Dù họ đẹp trai, tài giỏi đến đâu, trong mắt mình, họ chỉ là những con người tầm thường , mình thật sự vô cảm với chuyện yêu đương... thật đáng buồn khi một cô gái trẻ như mình lại ko được tận hưởng vị ngọt của tình yêu đôi lứa, nhưng biết làm sao...đó là do mình mà...
        Cuộc sống chẳng có gì vui. Và chán hơn nữa khi sống chỉ để qua ngày, khi không bao giờ mình thấy hạnh phúc.
        #19
          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 19 trên tổng số 19 bài trong đề mục
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9