Dĩ vãng
Namcua 12.07.2010 00:43:59 (permalink)
Nhất thiên nhất địa nhất dạ tâm.
Nhất tình nhất khổ …hóa hư không.
 
 Thư thứ nhất.
 
                    Thứ 3 ngày 12 tháng 10 năm 2005/ 8h 04’ sáng /
 
Anh đã nhận được quà em gửi. Anh rất cảm động. Ngay lập tức anh nhắn tin theo số điện thoại em cho, nhưng mấy lần đều không được. Hôm nay mới mail cho em được vì thời gian qua máy tính của cơ quan anh sửa chữa, phải tạm dừng internet. Đây là đia chỉ e-mail riêng của anh, chúng ta có thể giao dịch thường xuyên được.
Em và các con có khỏe không? Mọi chuyện vẫn tốt đẹp chứ? Bao giờ em lại về VN? Anh hy vọng bao giờ nghỉ hưu sẽ sang đó thăm em và các con. Thôi, anh chờ xem em có nhận được thư này không, thư sau sẽ viết nhiều cho em. Chào em, chúc em cùng gia đình hạnh phúc. Anh .
 
 
                     Thư trả lời .
 
     Thứ 3 ngày 12 tháng 10 năm 2005./ 3h sau khi nhận được thư/
 
 
Cám ơn anh đã viết cho em. Tình hình em thế nào chắc chú P đã kể cho anh nghe.Sơ bộ thì em vẫn khỏe mạnh, vừa đi chơi 7 tiểu bang của Mỹ về được 3 ngày. Em đi tròn 1 tháng, theo con trai đi dự hội nghị “Tin học trẻ” của cộng đồng người Việt bên đó. Cuộc đi chơi thật là dài, mệt mỏi nhưng cũng rất thú vị. Em vẫn thế, một mình nuôi 2 con. Các cháu đã lớn, tự lập và có nhiều khả năng hơn mẹ.Chưa đứa nào có ý định xây dựng gia đình. Còn anh, sức khỏe và công việc thế nào? Bao giờ anh về hưu? Anh còn sung sức lắm cơ mà?Lúc nào em cũng thấy anh vui, khỏe và đẹp như ngày xưa. Hãy viết đều cho em nhé. Chẳng bao giờ em quên được những ngày đầu gặp anh trên giảng đường D của trường ĐH KTQD cách đây hơn 30 năm. Cứ mỗi lần nhớ HN thì hình ảnh bạn bè thân quen lại hiện lên, và chẳng bao giờ lại không có anh trong đó.
Mong thư anh.
Em .
 
Thư thứ 2.
 
Thứ 3, ngày 12 tháng 10 năm 2005, 1h43’
 
Em.
Anh đã nhận được mail của em. Chúc mừng em đã có chuyến du ngoạn thú vị trở về. Thế là từ nay, anh và em đã có đường dây liên lạc rồi. Thỉnh thoảng nói chuyện với nhau nhé. Thực ra, anh không biết người mang quà của em về cho anh đâu, nhưng anh ấy lại biết anh rất rõ. Tốt rồi. Em nghỉ ngơi đi nhé. Anh năm nay cũng đã gần đến tuổi về hưu rồi còn gì. Làm mãi cũng mệt chứ.Chắc cũng chỉ 1-2 năm nữa thôi. Nghỉ hưu rồi mới có thế làm được mọi chuyện mà khi còn làm việc không thể làm được đâu em ạ.
Anh chào em nhé.
 
 
Thư trả lời
 
 
Thứ 3, ngày 12 tháng 10 năm 2005, 5h14’ sau
 
Anh
Em mừng là anh đã trả lời thư em ngay, và em lại viết ngay cho anh đây. Anh bảo rằng ở địa chỉ này mình có thể nói chuyện thoải mái, phải không anh. Bây giờ em nói  nhé. Người mang quà về cho anh là cậu Ng. C. P, giám đốc một công ty xuất khẩu và dich vụ VN, nhà ở ngay trong khu vực anh làm việc. Cậu ấy nói rằng biết anh rất rõ vì gia đình nhà vợ cậu ấy có quan hệ gì đó với anh. Em chỉ nói với cậu ta rằng : em đã từng là sinh viên và đồng nghiệp của anh, vậy thôi, anh đừng lo lắng nhé. Cậu P đã sang bên này nhiều lần vì công việc, và cậu ấy cần sự giúp đỡ của em. Anh yên tâm đi, em không làm gì ảnh hưởng tới anh đâu.
Anh à. Lúc này em mới có thể nói được những điều mà những năm tháng trước, chẳng bao giờ em thốt lên được thành lời. Em đã yêu và chỉ yêu một mình anh, hình bóng anh đã và vẫn đang sống với em, có lẽ, cho đến khi em nhắm mắt xuôi tay. Vì vậy mà em đã không chấp nhận sống chung với bất kì một người đàn ông nào khác, kể cả với người đã từng làm chồng em. Cũng chính vì vậy mà em bất hạnh. Em hiểu điều đó.Em đã chịu đựng tất cả mọi khổ cực của cuộc đời để hoàn thành trách nhiệm làm mẹ với những đứa con của mình. Nhưng , em lại là một người đàn bà hạnh phúc, cũng là nhờ có anh đó. Trong em luôn ấp ủ một mối tình, mối tình ấy như một ngọn lửa nhỏ nhoi, đi theo em trên tất cả các chặng đường trong cuộc đời. Ngọn lửa ấy sẽ không bao giờ tắt, luôn luôn sưởi ấm cho em những đêm đông giá lạnh, luôn luôn chỉ đường cho em khi em mất phương hướng. Anh sẽ cười mà nghĩ rằng, ở tuổi này mà em còn tưởng tượng hão huyền , viển vông. Và chắc chắn  không chỉ có anh nghĩ rằng, trên đời này, những mối tình kiểu đó chỉ có trong sách vở, tiểu thuyết. Thế đấy anh ạ. Em là con chim tự do, em nghĩ, em sống cho các con và cho chính mình. Em có đủ mọi điều kiện để được thỏa mãn các nhu cầu và dục vọng. Mỗi khi định đặt chân bước vào “ miền đất” đó, em lại nghĩ tới anh. Thế là, em lại trở về với chính mình, với mối tình hơn 30 năm trước. Nếu anh xem bộ phim “ Người tình” của Pháp/ đã chiếu ở Hà nội/, chắc anh sẽ hiểu em hơn. Nhưng thôi, thổ lộ như vậy đủ rồi, kẻo anh lại chán không muốn nhận và đọc thư em nữa.
Hãy viết cho em. Luôn mong tin anh. Em .
 
Thư thứ 3
Tình yêu là một vòng tròn mà tất cả các điểm trên ấy đều có thể là điểm khởi đầu và cũng có thể là điểm kết thúc
 
Thứ 4 ngày 13 tháng 10 năm 2005  / 8h51’ sáng/
 
Hôm nay đến nơi làm việc, nhận và đọc thư em, cảm động lắm. Sao em nghĩ anh không tin em? Có phải anh sợ ảnh hưởng gì đâu . Anh chỉ nói, thật sự là anh không quen biết vợ chồng cậu P ấy, nhưng hình như họ có quen biết mấy người cùng cơ quan anh, thế thôi. Riêng anh, em hãy tin rằng, cơ quan anh chẳng có một ảnh hưởng gì đến chuyện tình cảm của anh.
Anh với em đã có những năm tháng mà chắc cả hai chúng ta đều không thể nào quên được. Làm sao mà có thể quay thời gian trở lại ? Có một bài hát Việt, trong đó có câu : “ Ước gì cho thời gian trở lại”…mà mỗi khi nghe ca sỹ hát đến câu đó, anh lại ngậm ngùi chỉ muốn khóc thôi, nhất là mỗi khi nhớ tới em và các con đang ở chân trời nào xa tít.
Vắn tắt mấy câu về cuộc sống của anh những năm qua để em hình dung: Anh đã bảo vệ xong và được  nhà nước phong hàm Phó giáo sư rồi. Hai con gái ,đứa đầu Thạc sỹ Kinh tế, làm việc ở Tổng công ty Bảo Hiểm VN, đứa thứ 2 đang làm Thạc sỹ ở Luân Đôn, đã học xong, đang chuẩn bị bảo vệ để về nước vào tháng 10 này. Chị đã về hưu mấy năm rồi, anh cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu. Hai năm trước, cấp trên muốn anh chuyển công tác để còn đề bạt lên nhưng anh không muốn chuyển vì đã lớn tuổi rồi, không thích thay đổi nhiều.Anh cũng chỉ muốn làm đủ tuổi để nghỉ thôi. Anh mong đến ngày đó để được tự do, muốn làm gì thì làm, muốn đi chơi đâu thì đi. Nói thế không có nghĩa là “ chợ chiều” đâu em ạ.
Thôi, thư này thế nhé, hẹn em thư sau. Chào em và các con. Anh
 
Thư trả lời
Thứ 4 ngày 13 tháng 10 năm 2005 / 15h52’ /
 
Em vui lắm khi đọc thư anh.Chúc mừng anh. Các con gái anh đều xinh đẹp, ngoan ngoãn và học hành thành đạt, vậy là anh thành công rồi.
Hôm qua, trong cuộc gặp gỡ với một số bạn bè cũ, họ bảo rằng em ít thay đổi . Em cười và bảo  : Gần 20 năm trôi qua, ai không già. Cần gì phải ca khúc cải lương “ Bao giờ cho đến …ngày xưa “ nữa.
Em quên không kể chuyện với anh là mùa hè vừa rồi em ở VN gần 2 tháng. Em làm việc với Đoàn các phóng viên đài truyền hình BGR, giúp họ làm phim về Việt nam trong thời kì đổi mới. Em đã đi hầu hết các thành phố lớn , các tỉnh từ Bắc vào Nam. Em đã không liên lạc với anh, vì bao giờ em cũng có một mặc cảm đơn phương, vô vọng, hão huyền, sợ làm phiền anh, sợ chị và sợ cả các con anh, mặc cảm tội lỗi. Em đáng thương quá phải không anh?
Cuối năm nay chắc em sẽ lại về. Em hi vọng sẽ thực hiện được một số kế hoạch nho nhỏ. Hẹn anh thư sau nhé. Em.
Thứ thứ 4
Khi con tim mình biết khóc thì nó không thể tự lau khô dòng lệ được. /Stoneheart /  
Thứ năm ngày 14 tháng 10 năm 2005  8:57 AM
 
Em.
Anh nghĩ em có thể về VN làm việc và sinh sống, cũng có thể ở bên đó và thỉnh thoảng về Vn chơi. Chuyện con cái là của chúng nó. Lo cho chúng xong, mình còn phải lo cho bản thân mình nữa.Khi đã có tuổi người ta hay nghĩ về ông bà, họ hàng.
Riêng anh, anh chỉ muốn sau khi về hưu anh sẽ đi chơi / đi du lịch ấy mà/, cả trong và ngoài nước.Trong nước thì anh đã đi rất nhiều xó xỉnh rồi, do tính chất của công việc mà. Nhưng được đi với bạn bè tâm giao thì lại khác hoàn toàn, phải không em?
Anh mơ ước một ngày nào đó được cùng em bên ấy, để được thấy em cùng các con sinh sống thế nào, để được sống lại những giây phút “ ngày xưa” ấy với em.
Em gửi cho anh ảnh của ba mẹ con nhé. Anh sẽ rất vui nếu được nhìn thấy em và các con.
Anh.
 
 
Thư trả lời
Thứ năm ngày 14 tháng 10 năm 2005 1:51 PM
Anh à
Bên này đang mưa tầm tã như mưa ngâu ở VN, buồn ghê gớm.Bầu trời ảm đạm, con người cũng ảm đạm theo.
Em vừa ở trung tâm về, đi đặt mua khung cho một bức tranh em mua từ bảo tàng nghệ thuật Wasinhton. Đây chỉ là tranh chụp lại một bức tranh nổi tiếng, một cây đàn Violon, treo trên tường cùng một bản nhạc cũ kĩ, nhàu nát.Nhìn nó mà lại nhớ tới những ngày ngồi trên giảng đường ĐH, ngày nào ôm cây đàn Arcoordeon kéo bản nhạc “ Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” giữa sân trường cho mọi người hát mừng chiến thắng 30.04.1975. Thế mà đã 30 năm 6 tháng qua rồi.
Châu Âu đã sang thu, đường phố úa vàng, một cái lạnh dìu dịu gợi nhớ.Những ngày này ở HN chắc cũng thế anh nhỉ? Em đã quen với khí hậu bên này nên rất sợ cái nóng và ẩm của Vn mình. Trời lạnh làm em lại nhớ HN, nhớ mọi người và nhớ…anh
Em sẽ gửi ảnh hai mẹ con khi đi chơi bên Mỹ nhé. Đừng ngạc nhiên khi thấy em vừa già vừa xấu. NTT ngày xưa còn đâu nữa, ngây thơ, cả tin và hay thẹn đỏ mặt trước tất cả mọi người.
Em
 
 
 
 
 
 
 
Thư  thứ  5
Tận cùng nơi góc tối trái tim và tâm hồn mình là nơi ta có thể tìm thấy chính ta./ Stoneheart/  
Thứ 3 ngày 18 tháng 10 năm 2005    / . 2h38’ AM /
 
Em
Anh không ngủ được. Hà nội vào thu , se lạnh, lẽ ra giấc ngủ sẽ đến nhanh hơn và êm đềm hơn. Vậy mà, anh khó ngủ quá. Phải chăng anh đang nhớ em?
Em đang làm gì? Bên em hãy còn sớm, chắc em đang ăn tối với các con ? Hay em đang di dạo ngắm cảnh chiều thu úa vàng như trong bức tranh “ Mùa thu vàng” của Levitan, một họa sỹ Nga nổi tiếng.Anh nhớ năm ấy, cũng vào những ngày ẩm ướt như thế này, anh em mình trở về từ trường ĐH, đạp xe 1 vòng quanh hồ Bảy mẫu rồi chia tay. Gió thu dìu dịu, mơn man tóc em, làn tóc dài óng ả làm bao chàng trai ngây ngất. Anh nói một câu pha trò gì đó, em cười, hàm răng em trắng lóa, anh giật mình bảo:” Trời ơi, hàm răng em làm sáng cả chiều thu”. Em có nhớ buổi chiều hôm đó không? Rồi mỗi người rẽ mỗi nơi, anh về khu K.L, em đi P.H. Ngày đó, em là thiếu nữ, còn anh, đã “ nặng gánh tang bồng”. Anh làm em buồn nhiều quá phải không? Anh đã chẳng mang lại cho em niềm vui, anh ích kỉ quá, anh tự trách mình ngàn lần rồi, nay trách thêm nữa phỏng có ích gì.
Sáng mai anh đi đón con gái thứ 2 đi công tác Anh quốc trở về. Anh sẽ yên tâm hơn nếu ngày mai nhận được thư em, em có biết không?
Chúc em một đêm yên tĩnh.
Anh.
 
 
 
Thư trả lời
Thứ 5 ngày 20 tháng 10 năm 2005 /11h15 AM/
Anh ơi
Mãi hôm nay em mới làm xong tập ảnh, em gửi cho anh đây.  Trong ảnh em chẳng giống bên ngoài, mọi người xem bảo thế, chẳng biết tại sao. Mọi kỉ niệm rồi sẽ đi vào dĩ vãng, người ta chụp ảnh để ghi lại những gì đáng nhớ, đáng yêu. Vậy sao anh em mình chẳng có một tấm ảnh nào của nhau ? Mà thôi, cũng chẳng cần. Chúng mình giữ hình của nhau trong tim cũng đủ rồi anh nhỉ.
Thư vừa rồi anh gợi nhớ về một buổi chiều thu HN, hai anh em đạp xe đạp từ trường về. Anh đi chiếc xe Thống nhất màu xanh , còn em đi xe Sterlin, một chiếc xe đạp nam, cồng kềnh, mượn của bố em. Anh hẹn em trước cổng trường, rồi giả tảng như ngẫu nhiên gặp em để cùng nhau đi một quãng quanh hồ Bảy mẫu.  Ngày đó em không hình dung nổi điều gì sẽ xảy ra trong cuộc đời, ngày đó, cả anh, cả em đều trong sáng, vì chúng mình chỉ làm một việc duy nhất có thể:  Đạp xe quanh hồ Bảy mẫu, nói với nhau vài lời bâng quơ. Chỉ ngần đó thôi, ngần đó thôi cũng đủ giết chết một đời con gái, anh có biết không?
Biết anh yêu tranh, em sẽ gửi tặng anh một số bức tranh của vài họa sỹ bên này. Em không am hiểu lắm, nhưng chắc chắn em sẽ làm được việc đó.
Em.
 
 
 
 
“ Ai đi chắp lại cánh hoa rơi
Bắt bóng chim xa tận cuối trời”  / Nguyễn Bính /
 
Thư thứ 6
Thứ 5  ngày 21 tháng 10 năm 2005      7h53’ AM
 
Em.
Anh đã mở được các hộp thư, các link em gửi ảnh của 3 mẹ con. Em vẫn đẹp như xưa, chỉ có hơi mập ra một chút. Hai con lớn quá, chững chạc quá. Thảo nào, em yên tâm là đúng rồi. Em giỏi quá, một mình ngần đó năm trời, nuôi dạy con cái lên người. Anh biết em đã hi sinh tất cả , bằng cấp, học vị, cả tình cảm riêng tư của mình vì các con.  Ngần ấy năm tháng trôi qua, anh đã chẳng làm được chút nào để đỡ đần em những lúc khó khăn. Anh ở đâu những năm tháng ấy ?
Em có nhớ khi em mang bầu con trai, một lần, anh đi công tác Miền Nam về, ghé qua thăm em ở nhà tập thể Vĩnh hồ. Em đang ăn trưa một mình, chồng em ở cơ quan, không về buổi trưa. Anh ngạc nhiên khi đó, thấy em béo khỏe hồng hào mà nhìn mâm cơm chỉ thấy toàn rau muống. Ngày đó ai cũng nghèo, nhưng theo phong tục VN cũng như khắp nơi trên mặt đất, phụ nữ có thai phải ăn tốt để nuôi dưỡng thai nhi, để có sức “ vượt cạn” như các cụ nói . Em , người con gái Hà nội chính cống, sống trong khu nhà tập thể, chẳng có gì ngoài một đĩa rau muống xào, một bát nước luộc và 1 chén nước mắm, với cái bụng đã to lùm lùm. Anh mang cho em mấy con cá mực,/ thời đó quí lắm/, và nhìn em ăn bữa trưa, anh xót xa. Em bảo: “Em nghén rau muống anh ạ”. Anh chẳng còn biết nói gì hơn, ra về mà thấy nhói trong lòng. Lúc đó, anh đã từng ước thầm: giá anh được làm chồng em, giá ông trời không khéo xui nên duyên kiếp em với người đàn ông ấy. Ở địa vị chồng em, chắc chắn anh sẽ mang về cho em hàng ngày ít nhất cũng 1 quả trứng vịt lộn để em tẩm bổ, cho dù với đồng lương cán bộ thời đó, một quả trứng vịt lộn cũng chiếm một khoản tiền không nhỏ. Không, anh sẽ chăm sóc em nhiều hơn nữa, sẽ không để em đạp xe đạp hàng ngày tới trường, với cái xe Sterlin nam giới ấy, sẽ không để em lên bục giảng cho tới ngày sinh nở như em đã từng làm. Sao người đàn ông là chồng em lại vô tâm đến thế? Chẳng lẽ anh ta không có cả cái kiến thức tối thiểu để giữ gìn cho vợ con mình những lúc như vậy. Mãi sau này, em còn kể cho anh rằng: Em đã muốn chồng giúp em, đưa em đi giảng vào tháng chửa cuối cùng. Anh ta bảo em phải đi xe đạp nhiều cho dễ đẻ . Đúng quá, anh ta nói đúng. Em đi xe đạp đến tận ngày sinh con, sinh sớm trước cả tháng trời vì “ dễ” quá. May mà nhờ trời, em vẫn “mẹ tròn con vuông”.
Thôi nhé, hẹn em thư sau. Anh chúc em mãi mãi xinh đẹp và yêu đời. Anh rất bận rộn công việc cơ quan, thường xuyên phải đi công tác xa, nhưng, anh sẽ luôn tìm được thời gian để viết cho em. Đọc thư em, nhận thư em đã trở thành niềm vui hàng ngày của anh rồi. Thương em.
Anh
 
 
 
Thư trả lời   Thứ 6 ngày 22 tháng 10 năm 2005     8h35’ PM
Anh
Em nhận và đọc thư anh, không cầm được nước mắt.Anh vẫn nhớ những ngày tháng đó,cho dù đã 25 năm qua rồi. Còn em, mỗi khi nhớ lại những ngày tháng cũ, tim em vẫn thắt lại, và tự nhủ thầm : “Hãy cố quên đi”.
Đúng, anh ta đã bảo em là :  “Hãy đi xe đạp nhiều cho dễ đẻ”. Và em đã ngu ngốc vâng lời người đàn ông đó, thậm chí, đến ngày đi sinh con / sớm gần 1 tháng so với tính toán của bác sĩ/, anh ấy cũng đưa em đi bằng xe đạp, vì sợ phải tốn tiền gọi xích lô. Rồi anh ta để em ở bệnh viện, đi làm cho đến hết giờ, bỏ em vật vã quằn quại tưởng chết cả mẹ cả con một mình trong BV phụ sản . Cũng rất may cho em, cô hộ lí lại là người quen biết trước đó, suốt từ 7h sáng đến 15h , trường trực bên em, động viên , cho em uống nước đường để lấy sức sinh con. Trời thương em anh ạ.
À, mà em còn nhớ mùa hè năm ấy, khi đứa con trong bụng đã bắt đầu ngọ ngoạy đòi chào đời, anh lại đến thăm em. Ngày đó làm gì có điện thoại, làm gì có internet như bây giờ, cho dù chúng ta đều là những trí thức, để mà có thể báo cho nhau biết tình hình, để mà hỏi han nhau, chúc cho nhau những điều tốt lành hay tìm ở nhau những lời an ủi, động viên. Ngày đó, chỉ có một sợi chỉ mỏng manh liên kết anh em mình, rất mỏng manh, nhưng em tin là rất chắc chắn. Đó là tình yêu em dành cho anh.Em biết anh không thể vượt qua rào cản của dư luận xã hội,anh không thể bỏ rơi chị và các cháu, anh không thể từ bỏ con đường công danh mà anh dày công phấn đấu. Vả lại, em còn biết anh là một người cũng có nhiều tham vọng. Dù sao chăng nữa, em vẫn yêu anh. Và , chắc anh cũng cảm nhận được điều đó, anh đã dành cho em những phần thời gian ít ỏi. Em không tham, không muốn lấy đi của anh bất cứ một cái gì, kể cả phần thời gian ít ỏi đó. Anh đến, bảo em: “Anh sẽ đưa em đi một vòng quanh hồ Bảy mẫu như ngày nào, sẽ chở em ra vùng ngoại ô để hít thở khí trời, kẻo đến khi em sinh con, em chẳng thể đi đâu được nữa.”. Em cảm động, vâng lời anh. Thế rồi, anh đưa em đi mấy vòng chứ không phải 1 vòng hồ, rồi anh chạy xe máy thẳng đến tận chùa Thầy, dọc theo con đường quốc lộ 6. Chúng mình đã ngồi lại mấy phút bên nhau , nhìn ngắm cánh đồng lúa vàng rực sắp đến ngày thu hoạch, hít thở hương lúa và mùi thơm đồng nội.
Rồi anh em mình về. Có lẽ đó cũng là lần cuối cùng anh em mình ngồi bên nhau, chỉ có 2 người.
Chỉ có thế thôi, đúng không anh?
Hẹn anh thư sau nhé, bây giờ em phải đi mua một số vật liệu để sửa nhà. Các con đã lớn nhưng chúng có việc riêng của mình, vừa làm mẹ, vừa làm bố, chẳng dễ chút nào anh ạ.
Em.
 
 
Héo trước trăm hoa, HOA BẠC MỆNH
Đang xuân , để khỏi thấy xuân tàn       / J. Leiba /
 
 Thư thứ 7
Thứ 3 ngày 01 tháng 11 năm 2005   , 8:15’ AM
Em thân mến
Cả tuần vừa rồi anh đi công tác Miền Nam, chẳng có điều kiện để mở xem các thư. Đêm qua anh mới về tới nhà, vừa đến cơ quan sáng nay, anh vội vào xem thư của em đây.
Em ơi, không biết bao nhiêu lần anh nhớ lại ngày hôm đó, khi anh tới ngôi nhà tập thể Vĩnh hồ để đưa em đi dạo lần cuối cùng trước khi sinh con. Mỗi lần hồi tưởng lại ngày hôm đó, anh lại tự nhủ thầm: Sao mình liều lĩnh thế, vì em đã chửa “ vượt mặt” rồi, nhỡ em chuyển dạ giữa đường thì sao? Nhỡ chồng em bắt gặp, anh ta nghĩ gì? Làm sao anh ta hiểu được rằng anh làm việc đó chỉ vì thương em luôn cô đơn một mình, trong khi chồng em thường xuyên đi công tác, và em chỉ biết chịu đựng âm thầm , làm tất cả mọi việc mà đáng nhẽ anh ta phải làm. Còn anh ta, chẳng thèm đoái hoài tới sức khỏe của em, của đứa con anh ta trong bụng vợ. Cho tới ngày hôm ấy, anh em mình vẫn chỉ dừng lại ở mức đó, để được ngồi bên nhau mấy phút “nhìn ngắm cánh đồng lúa vàng rực sắp đến ngày thu hoạch, hít thở hương lúa và mùi thơm đồng nội” như em viết trong thư.Anh cũng chẳng quên được sáng hôm mùng một Tết năm Tân dậu 1981, sau đêm trực ở cơ quan, anh ghé qua em. Thật hãi hùng cảnh tượng cả một đơn nguyên của tòa nhà em ở đổ sụp từ tầng 4 xuống tầng 1 vì bom của một kẻ bất mãn với giám đốc nhà máy mà tự sát trong nhà ông ta đêm giao thừa. Rất may mà căn hộ của em ở đầu phía bên kia tòa nhà, chứ nói dại…. điều gì sẽ xảy ra đêm Giao thừa năm đó? Anh đi qua nơi Công an đang làm nhiệm vụ, họ không cho vào, hỏi giấy tờ anh. Lúc đó, anh phải rút thẻ nhà báo quân đội ra , họ mới cho vào khu vực em ở. Bước chân vào căn hộ em, anh sững sờ khi nhìn thấy em , một tay bồng con, một tay pha sữa, căn nhà lạnh lẽo chẳng có chút nào hương vị của năm mới. Hỏi “ Chồng em đâu” Em trả lời” Anh ấy về quê”. Chao ơi, sao con người đó vô tình đến thế, anh ta không biết em là một phụ nữ cũng yếu đuối như tất cả các người phụ nữ khác, không biết rằng khi phụ nữ sinh đẻ thì còn yếu đến mức nào? Em mới sinh con chưa đầy 2 tháng? Anh ta ở đâu vào cái thời điểm pháo nổ ầm ĩ, chát chúa suốt ngày đêm trong khu tập thể, rồi bom tự sát vào đêm giao thừa, đứa con đỏ hỏn của anh ta khóc thét vì sợ hãi. Ai chẳng có quê hương, ai chẳng muốn được gặp mặt người thân, cha mẹ , họ hàng vào những ngày đầu xuân năm mới? Nhưng vợ anh ta mới sinh con, còn non yếu, một thân một mình? Vợ con anh ta không phải người thân của anh ta hay sao?
Anh đã đưa 2 mẹ con em bằng xe máy đến nhà ông bà ngoại ở P.H sáng mùng một Tết năm ấy. Anh đau lòng mà tự nhủ thầm : “ Ta phải làm việc này, cho dù đó không phải nhiệm vụ của ta”. Anh nhói lòng thương em mà không thốt lên lời. Quả thật, anh không thể hiểu nổi con người ấy.
Thôi nhé, thư đã dài, anh phải đi họp giao ban bây giờ. Chúc em một ngày mới bình yên, và sửa nhà cho đẹp nhé.
Anh.
 
 
Thư trả lời
 
Thứ 3 ngày 01 tháng 11 năm 2005   , 9:39 PM
Anh ơi
Em cũng bận rộn suốt tuần qua vì phải sửa lại căn hộ của ba mẹ con em. Phải làm anh ạ, vì sắp tới mùa đông, bên này lạnh lắm, không sửa được nữa. Em cho thợ làm hệ thống lò sưởi mới, lắp thêm các thiết bị nội thất, đồ gỗ trong các phòng. Thực tế thì em sống rất giản dị, nhưng xét cho cùng, cuộc đời thật ngắn ngủi phải không anh. Mình phải biết hưởng những thành quả lao động của mình khi còn đang sống và khỏe mạnh, anh nhỉ.
Anh nhớ kĩ thế cái tết năm đó, khi anh đến đưa mẹ con em về ông bà ngoại, sau cái đêm giao thừa kinh hoàng hôm trước. Nhưng anh không biết là từ năm ấy cho tới mãi sau này, gần 20 năm sau,cho tới tận ngày em quyết địng rời xa con người đó, em vẫn một mình ôm các con vào đêm giao thừa. Anh không biết được rằng, khi em đã thi đỗ đi làm tiến sỹ nước ngoài, anh ta đã quì xuống chân em, van xin em ở lại, và hứa sẽ không bỏ rơi mẹ con em vào những ngày năm mới nữa. Nhưng muộn quá rồi, muộn quá cho những giọt nước mắt đàn ông , khi mà trái tim người đàn bà đã đóng băng. Em chẳng thèm trách móc anh ta, chẳng đổ lỗi cho anh ta vì sự bất hạnh của mình. Em chỉ tự trách mình đã không đủ sức mạnh để làm cho anh ta thương yêu mình hơn, và thực lòng, em yêu các con hơn tất cả, hơn cả bản thân mình. Em không cần tới anh ta , vì đã quá quen “một mình” trong tất cả mọi công việc, mọi tình huống. Với em, chỉ cần có các con là đủ, và vì thế, em đã quyết định ra đi mang theo 2 đứa con bé bỏng của mình, với một nhiệm vụ nặng nề và một hành trang ít ỏi. Biết bao các khó khăn chồng chất, biết bao các nhọc nhằn em đã vượt qua. Bây giờ, nhìn lại những năm tháng đó, em tự thấy mình cũng đáng “ kính nể’ anh ạ. Thật đấy, chính em cũng chẳng hiểu là mình đã lấy đâu ra sức khỏe và ý chí trong những năm tháng gian khổ ấy để làm lụng, nuôi dạy các con và hoàn thành nhiệm vụ làm luận án. Nói thật lòng, ngay bây giờ, bảo em ngồi đọc lại cái luận án đó, em nghĩ mình cũng chẳng đủ bản lĩnh, huống chi bảo em thức trắng bao đêm, trong căn phòng tập thể khu Sinh viên, ngắm nhìn các con ngủ, vừa đọc sách, vừa lo lắng ngày mai phải làm gì để có tiền nộp cho các con ở nhà trường và nhà trẻ. Nhưng một điều lạ lùng, hầu như suốt những năm tháng đó, chưa một lần em thấy thiếu vắng anh ta, người bố của các con em. Anh ta đã chết trong em ngay từ những năm tháng đó, và cũng xứng đáng thôi, vì chưa bao giờ anh ta nhận thức được sự tồn tại của em bên cạnh anh ta.
Em dừng bút nhé. Em hứa sẽ viết nhiều hơn cho anh vào thư tới. Em
http://files.myopera.com/stoneheart1/Hinhnew/stoneheart.JPG                 
 
Xa rồi bóng dáng thân yêu cũ
Nhàn nhạt ngàn xa, buồn cô liêu / Tố Hữu /
 
Thư thứ 8
Chủ nhật ngày 6 tháng 11 năm 2005   2: 38 AM
Em thân mến
Anh đã nhận đủ cả 3 bức tranh em tặng, một bức vẽ phong cảnh miền quê bằng bút chì,có những ngôi nhà cổ kính, hoang sơ, một bức phong cảnh mùa thu, rất giống như trong tranh của Levitan, bức còn lại là bức tranh khắc đồng một đôi trai gái ngồi quay lưng vào nhau dưới 1 gốc cây . Em ơi, anh không phải là người hiểu tranh nhiều nên thắc mắc bức tranh khắc đồng có ý nghĩa sao hả em? Em định nói gì với anh đây? Em vốn dĩ là một người phụ nữ hiểu biết, vậy hãy giải thích cho anh nghe đi.
Anh đoán em ví đôi trai gái kia là 2 anh em mình phải không? Nhưng sao họ lại ngồi quay lưng vào nhau? Anh em mình chưa một lần có chuyện dỗi hờn, lúc nào em cũng thầm lặng, còn anh thì cũng rất sợ làm em không vui.Chúng mình sẽ chẳng bao giờ ngồi quay lưng vào nhau đâu em ạ. Nói cho anh biết đi? Thời gian của chúng ta đâu có còn nhiều hả em. Em oán trách anh phải không, là anh đã để em cô đơn bao ngày tháng , em buồn vì duyên phận chúng mình xa cách, em giận anh đã chẳng làm được gì cho em mấy chục năm qua... Anh biết vậy lắm chứ, và quả thật, đôi khi anh cũng tự trách mình là ích kỉ, vừa muốn có em, vừa không muốn phá vỡ cái gia đình anh vun đắp với ước muốn được thăng quan tiến chức nhờ bên nhà vợ, vừa muốn em thật gần để được thấy em hàng ngày,để dược chăm sóc em nhưng lại tự bảo: Em cứ xa xôi đi, anh không thể vì em mà phá bỏ cái ước lệ xã hội. Anh yêu em, nhưng anh đã không vượt qua được rào cản đó, và anh đã tạo dựng cho mình một cuộc sống hoàn hảo, gia đình êm ấm, con cái thành đạt. Những thăng trầm đã trải qua anh chẳng kể cho em nghe, cuộc đời vinh hoa xa xỉ trong cái thế giới “ thâm cung bí sử” mà anh đã được trầm mình trong đó, hay những gian khổ trên con đường thăng quan tiến chức , trong công việc chuyên môn....Tất cả những điều đó đã xa vời, bây giờ, năm 2005, được nhận tin em, được biết em vẫn khỏe mạnh cùng các con, anh lấy làm hạnh phúc lắm rồi. Em ạ, con người đến tuổi này mới thấy được ý nghĩa của cuộc sống. Ta hãy làm điều tốt cho mọi người, ta hãy yêu, yêu đúng mình, hãy cố gắng sống để khi nhắm mắt xuôi tay, ta không lấy làm ân hận và, để làm được điều tốt cho mọi người, ta phải hy sinh, phải trả giá.
Anh hy vọng cuộc đời sẽ cho anh cơ hội để sửa chữa những lỗi lầm mà những năm tháng cũ anh đã mắc phải. Và bây giờ, hãy tha thứ cho anh, hãy đừng nhắc lại dĩ vãng nữa, được không em.
Nhớ em.
Anh
 
Thư trả lời
Thứ 7, 31 tháng 12 năm 2005 , 11: 39’ PM
Anh
Chỉ còn hơn 20 phút nữa là tới Giao thừa. Ở đây họ đốt pháo, bắn pháo hoa nhiều kinh khủng,nhiều hơn cả VN những năm còn được đốt pháo. Chỉ có điều, dân Châu Âu nhận thức được những nguy hiểm của pháo, và  bao giờ họ cũng biết tránh những hiểm họa do pháo gây ra.
Ngoài kia, tuyết vẫn rơi. Em nhớ tới bài hát “Tombe Le Neige” do Salvatore Adamo hát ,chắc anh còn nhớ. Thời của anh em mình bài hát này thịnh hành cùng với “ The Sound of Silent” do Simon & Garfunkel hát , bài hát em yêu mãi cho tới tận bây giờ. Bầu trời sáng trắng ánh sáng của tuyết, các cây trong vườn nhà em tuyết bám đầy, thỉnh thoảng lại được chiếu sáng bởi ánh sáng của pháo hoa, nhìn như trong bộ phim “ Bà chúa Tuyết”, kể về mối tình trẻ con của cô bé Kê và cậu bé Đa trong chuyện cổ tích của Andersen. Ngồi một mình đêm giao thừa nhưng chẳng thấy cô đơn, vì trong đầu em đầy ắp những kỉ niệm về những ngày tháng cũ.Anh bảo em : Đừng nhắc thêm về dĩ vãng, hãy cố quên đi, hãy sống cho tốt, và hãy biết hy sinh.... Anh có biết không, ai cũng có thể nói được điều đó, nhưng đâu phải ai cũng làm được điều đó.
Lại nhớ đến những ngày trên bục giảng bài học đầu tiên của môn “ Dự báo kinh tế”, bài giảng do chính tay em viết ra cho bộ môn non trẻ này hồi bấy giờ. “ Quá khứ là cái duy nhất mà con người không thể chạy trốn khỏi nó. Không có quá khứ sẽ không có hiện tại, nhìn vào hiện tại để thấy được tương lai”....Môn khoa học này bắt đầu từ đó.Một thời đam mê đâu còn nữa. Tất cả đã chìm vào quên lãng, hạnh phúc bây giờ lại là được ngồi tĩnh lặng mà gậm nhấm cái dĩ vãng ngày xưa.
Anh à. Bây giờ em giải thích về 3 bức tranh em tặng anh nhân dịp sinh nhật anh tháng trước nhé.
Bức thứ nhất: Một làng quê yên tĩnh, thanh bình. Đó chính là mơ ước của em ngày xưa
Bức thứ hai:  Mùa thu, một chủ đề muôn thuở trong hội họa và thi ca, mùa hè rớt, lá vàng rụng đầy sân, “ hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu”, hiện tại của chúng ta
Bức thứ ba:    Hai người con trai con gái ngồi quay lưng vào nhau dưới một gốc cây xum xuê, tranh bằng đồng của một họa sỹ già.Với bức tranh này, em muốn gửi tới anh một thông điệp :  Tình yêu của em dù là đơn côi vì hai chúng ta hai hướng, nhưng bên em có hơi ấm của bờ lưng của anh. Bắt nguồn từ đó mà cây đời xanh tươi, và niềm tin không bao giờ tắt, mãi mãi như cây xanh của sự sống. /Tương lai của con cháu ta sau này/
 “Hãy sống cho đẹp, hãy làm một người tử tế, hãy yêu cho đúng mình.”... nhưng “Thượng đế rất công bằng, Người cho ta cái này, Người lại lấy đi của ta cái khác”, bởi vậy nên ta luôn luôn đi tìm, luôn cảm thấy thiếu thốn, cho dù xung quanh ta đôi khi đã đầy ắp. Anh dạy em nhưng anh có làm được điều đó đâu. Ai cho phép anh được yêu cho đúng mình trong cái thời bao cấp đó, ai giúp được anh thắng những cám dỗ của dục vọng làm giàu, thèm muốn cao sang quyền quí với những chức tước vẻ vang. Nhưng thôi, dù sao thì một thời cũng đã qua rồi, chỉ mong được khỏe mạnh để nhìn thấy nhau, phải không anh.
Chúc anh một năm mới tốt lành. Cầu Trời cho chúng ta, cho con cháu chúng ta khỏe mạnh. Mãi mãi yêu anh. Em.
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9