NẾU MỘT NGÀY ANH CHẲNG CÒN EM
NẾU MỘT NGÀY ANH CHẲNG CÒN EM... Lê Chí
Sẽ khổ sở vô cùng, nếu chẳng có em. Đường phố trở nên vắng vẻ Em yêu quí sao em "ác" thế Anh biết tìm nụ cười ở đâu? Dẫu một lời chưa nói với nhau Mà ngọn gió vô tình nghe hết Có lẽ nào lại chết? Hạt tình yêu gieo giữa trái tim mình Có lẽ nào… Anh thức với bình minh Anh thức với từng ngày trăn trở Những hoa tím xương rồng vừa nở Con đường đá nhỏ Chông chênh... Năm tháng vui buồn có thể rồi quên Nhưng đối mắt thì anh vẫn nhớ Bàn chân bước thì anh vẫn nhớ Mà nhớ làm chi? Anh bỗng biết giận hờn Đường phố buổi chiều lất phất mua trơn Đường phố buổi chiều hửng nắng Người tấp nập…mà sao xa vắng Anh ngó buâng quơ, em biết ở nơi nào? Anh ngó buâng quơ giữa phố nôn nao Có ai biết nỗi cồn cào ghê gớm! Biết rồi mặt trời có còn mọc sớm Nếu một ngày anh chẳng còn em!
THẤM MỆT ĐẦU ĐỜI
Nguyễn Tất Nhiên
Tình mới lớn phải không em rất thích ?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mải dĩ nhiên làm lạ
Tình mới lớn phải không em rất lạ ?
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời chú bé ôm phao
Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước
Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây
Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại !)
Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã !)
Em có một đời rong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm say khướt hận thù !
Tình mới lớn phải không em rất mỏng ?
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ
Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: