16
Sau một vài tiệc tùng nửa kinh doanh nửa từ thiện mà vẫn chỉ toàn gặp “người đại diện”, mỗi lúc mỗi nơi đều là một kẻ khác nhau, Quách Quan Tài cảm thấy nản lòng. Giờ bọn họ chỉ còn hai người, đám nữ tì đã rơi rụng hết, cuộc phiêu lưu này là cơ hội để họ trốn đi lấy chồng.
Quách Quan Tài nói với Không Tinh : sứ mạng chắc không thể hoàn thành, tốt nhất là người hãy làm như bọn họ, tức là trốn đí lấy…
Không Tinh tức giận nói : ngươi dám nghĩ ta như thế sao?
Quách Quan Tài : ngươi chỉ là một cô gái nhỏ… nói đúng ra thì ngươi chỉ là một… cô bé.
Không Tinh : Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
Suốt mấy ngày sau Không Tinh không thèm nói chuyện thật, khi cần thì chỉ… ra dấu. Quách Quan Tài cố đoán những cử chỉ của nàng nhưng cái đầu của y đúng là cái “đầu đất” không thể đoán trúng được.
Y nói : ngươi có thể mở miệng ra được không?
Y đành nhượng bộ : ta chấp nhận ngươi là một… cô gái mới lớn… vậy là được chứ?
Không Tinh làm như không nghe thấy gì.
Quách Quan Tài đành nói : vậy ngươi là một cô gái… đã lớn… đã trưởng thành…
Không Tinh bây giờ mới nhoẻn miệng cười, nói : ngươi phải nghe ta, phải nghĩ ra điều gì đó… không được bỏ cuộc.
Mấy ngày sau họ đến một đồng cỏ mênh mông, dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ, phía xa xa là một dòng sông.
Không Tinh nói : ta muốn ra ngắm nhìn dòng sông.
Quách Quan Tài nói : khoan đã…
Nhưng y nói hơi bị muộn, Không Tinh đã ra tới bờ sông rồi. Kinh nghiệm cho y biết ở những đồng cỏ mênh mông như thế này luôn ẩn chứa những hiểm nguy rình rập.
Quả nhiên có khá nhiều bóng đen vây phủ trùng trùng.
Bạch Đại Gia đã xuất hiện, lão cười khằng khặc : ta biết bọn ngươi đi tìm ta, nhưng bản tính của ta là khi cần ta sẽ tự tìm đến.
Hẳn là Phong Lưu Đạo đã tâu hót.
Có khá nhiều cao thủ vây lấy Không Tinh ngoài bờ sông, chúng muốn bắt cóc nàng nhưng có vẻ đó là điều không tưởng. Không Tinh như cái bóng ẩn hiện, thoắt cái nàng đã trở lại đứng bên Quách Quan Tài. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy Bạch Đại Gia nhìn rất bình thường, có thể nói là quá bình thường, chỉ có cặp mắt của lão là sắc như dao cạo.
Trên thảo nguyên mênh mông đã xuất hiện hàng ngàn cao thủ đao kiếm tuốt trần, họ cùng đồng loạt hú lên như bầy sói, tạo một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Quách Quan Tài tiến đến đứng đối diện với lão.
Trong hoàn cảnh ghê gớm như vậy, trong hoàn cảnh một mất một còn thì Không Tinh mới nhìn thấy tính cách của Quách Quan Tài được thể hiện.
Trước cái khí thế áp đảo như vậy, y vẫn tiến lên phía trước.
Trước cái uy lực giàu có vô thiên, trước cái sức mạnh tột đỉnh của quyền lực mà biết bao kẻ phải quỳ gối đầu hàng thì y vẫn vững vàng, không run rẩy, không khiếp sợ.
Y vẫn đứng vững như đã từng đứng vững.
Ánh mắt của Bạch Đại Gia khiến người đối diện phải khiếp đảm, lão nói: Chống lại ta thì ngươi được cái gì? Hãy xem tên khố rách áo ôm Vô Trần Đạo, chúng sống như một bầy khỉ trên hoang đảo, giả sử chúng đặt chân được về đây, được thống trị thế giới này? Chúng sẽ tạo được gì nếu không phải là nhà tù thì cũng là trại lính?
Lão dừng lại khoát tay chỉ ra xung quanh : còn ta đã thiết lập được một trật tự hoàn hảo… người nào cũng có phần của người nấy, trên đời này có kẻ nào dám chống lại? Bọn yêu tinh nơi rừng rú thì làm gì được ta?
Bốn cao thủ khiêng đến một cái thùng, khi họ mở ra thì trong đó toàn là tiền vàng.
Bạch Đại Gia nói : Số tiền này gấp cả trăm lần cái bọc tiền mà bọn yêu tinh cho ngươi – lão đưa mắt nhìn Không Tinh – con bé kia thì có là cái gì, chỉ cần về với ta thì bọn Trúc Diễm Kiều, Chu Sương Sương, Trần Sở Sở… sẽ là của ngươi.
Thời gian như lắng đọng.
Gió ngừng thổi, không khí dường như đông đặc lại.
Quách Quan Tài khẳng khái đáp : ta tuy là “Thần Sát” nhưng những kẻ ta giết từ trước đến giờ đều đáng chết… còn nếu về với ngươi ta sẽ phải làm những việc không đáng phải làm, phải giết những người không đáng phải giết, ta sẽ không còn là ta nữa.
Bạch Đại Gia cười gằn gặn : kẻ nào không theo ta nhất định phải trả giá.
Thập đại cao thủ đã bước lên, kẻ đi đầu là Hồng Diện Kỳ Nhân, một lão già mặt đỏ râu bạc. Quách Quan Tài không thể tin được một cao nhân được biết bao người vô cùng nể trọng, được tôn xưng là Càn Khôn Nhất Tuyệt lại có thể về làm tôi tớ cho đồng tiền.
Nhưng Bạch Đại Gia đã khoát tay, trong chốc lát đồng cỏ trở về mênh mông không một bóng người.
Không Tinh kinh ngạc nói : sao bọn chúng lại bỏ đi, bọn chúng cầm chắc phần thắng cơ mà?
Quách Quan Tài nói : bọn chúng quá đông đảo, giả sử chúng có giết được hai ta thì cũng không vinh dự gì.
Y thở dài : nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ quay lại, trong một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, chúng sẽ giết ta và ngươi một cách im hơi lặng tiếng… bọn chúng đã và sẽ làm như thế.