Nghênh diện Thần Sát
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
Cát Tường 30.07.2010 19:55:54 (permalink)
16

Sau một vài tiệc tùng nửa kinh doanh nửa từ thiện mà vẫn chỉ toàn gặp “người đại diện”, mỗi lúc mỗi nơi đều là một kẻ khác nhau, Quách Quan Tài cảm thấy nản lòng. Giờ bọn họ chỉ còn hai người, đám nữ tì đã rơi rụng hết, cuộc phiêu lưu này là cơ hội để họ trốn đi lấy chồng.
Quách Quan Tài nói với Không Tinh : sứ mạng chắc không thể hoàn thành, tốt nhất là người hãy làm như bọn họ, tức là trốn đí lấy…
Không Tinh tức giận nói : ngươi dám nghĩ ta như thế sao?
Quách Quan Tài : ngươi chỉ là một cô gái nhỏ… nói đúng ra thì ngươi chỉ là một… cô bé.
Không Tinh : Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
Suốt mấy ngày sau Không Tinh không thèm nói chuyện thật, khi cần thì chỉ… ra dấu. Quách Quan Tài cố đoán những cử chỉ của nàng nhưng cái đầu của y đúng là cái “đầu đất” không thể đoán trúng được.
Y nói : ngươi có thể mở miệng ra được không?
Y đành nhượng bộ : ta chấp nhận ngươi là một… cô gái mới lớn… vậy là được chứ?
Không Tinh làm như không nghe thấy gì.
Quách Quan Tài đành nói : vậy ngươi là một cô gái… đã lớn… đã trưởng thành…
Không Tinh bây giờ mới nhoẻn miệng cười, nói : ngươi phải nghe ta, phải nghĩ ra điều gì đó… không được bỏ cuộc.
Mấy ngày sau họ đến một đồng cỏ mênh mông, dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ, phía xa xa là một dòng sông.
Không Tinh nói : ta muốn ra ngắm nhìn dòng sông.
Quách Quan Tài nói : khoan đã…
Nhưng y nói hơi bị muộn, Không Tinh đã ra tới bờ sông rồi. Kinh nghiệm cho y biết ở những đồng cỏ mênh mông như thế này luôn ẩn chứa những hiểm nguy rình rập.
Quả nhiên có khá nhiều bóng đen vây phủ trùng trùng.
Bạch Đại Gia đã xuất hiện, lão cười khằng khặc : ta biết bọn ngươi đi tìm ta, nhưng bản tính của ta là khi cần ta sẽ tự tìm đến.
Hẳn là Phong Lưu Đạo đã tâu hót.
Có khá nhiều cao thủ vây lấy Không Tinh ngoài bờ sông, chúng muốn bắt cóc nàng nhưng có vẻ đó là điều không tưởng. Không Tinh như cái bóng ẩn hiện, thoắt cái nàng đã trở lại đứng bên Quách Quan Tài. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy Bạch Đại Gia nhìn rất bình thường, có thể nói là quá bình thường, chỉ có cặp mắt của lão là sắc như dao cạo.
Trên thảo nguyên mênh mông đã xuất hiện hàng ngàn cao thủ đao kiếm tuốt trần, họ cùng đồng loạt hú lên như bầy sói, tạo một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Quách Quan Tài tiến đến đứng đối diện với lão.
Trong hoàn cảnh ghê gớm như vậy, trong hoàn cảnh một mất một còn thì Không Tinh mới nhìn thấy tính cách của Quách Quan Tài được thể hiện.
Trước cái khí thế áp đảo như vậy, y vẫn tiến lên phía trước.
Trước cái uy lực giàu có vô thiên, trước cái sức mạnh tột đỉnh của quyền lực mà biết bao kẻ phải quỳ gối đầu hàng thì y vẫn vững vàng, không run rẩy, không khiếp sợ.
Y vẫn đứng vững như đã từng đứng vững.
Ánh mắt của Bạch Đại Gia khiến người đối diện phải khiếp đảm, lão nói: Chống lại ta thì ngươi được cái gì? Hãy xem tên khố rách áo ôm Vô Trần Đạo, chúng sống như một bầy khỉ trên hoang đảo, giả sử chúng đặt chân được về đây, được thống trị thế giới này? Chúng sẽ tạo được gì nếu không phải là nhà tù thì cũng là trại lính?
Lão dừng lại khoát tay chỉ ra xung quanh : còn ta đã thiết lập được một trật tự hoàn hảo… người nào cũng có phần của người nấy, trên đời này có kẻ nào dám chống lại? Bọn yêu tinh nơi rừng rú thì làm gì được ta?
Bốn cao thủ khiêng đến một cái thùng, khi họ mở ra thì trong đó toàn là tiền vàng.
Bạch Đại Gia nói : Số tiền này gấp cả trăm lần cái bọc tiền mà bọn yêu tinh cho ngươi – lão đưa mắt nhìn Không Tinh – con bé kia thì có là cái gì, chỉ cần về với ta thì bọn Trúc Diễm Kiều, Chu Sương Sương, Trần Sở Sở… sẽ là của ngươi.
Thời gian như lắng đọng.
Gió ngừng thổi, không khí dường như đông đặc lại.
Quách Quan Tài khẳng khái đáp : ta tuy là “Thần Sát” nhưng những kẻ ta giết từ trước đến giờ đều đáng chết… còn nếu về với ngươi ta sẽ phải làm những việc không đáng phải làm, phải giết những người không đáng phải giết, ta sẽ không còn là ta nữa.
Bạch Đại Gia cười gằn gặn : kẻ nào không theo ta nhất định phải trả giá.
Thập đại cao thủ đã bước lên, kẻ đi đầu là Hồng Diện Kỳ Nhân, một lão già mặt đỏ râu bạc. Quách Quan Tài không thể tin được một cao nhân được biết bao người vô cùng nể trọng, được tôn xưng là Càn Khôn Nhất Tuyệt lại có thể về làm tôi tớ cho đồng tiền.
Nhưng Bạch Đại Gia đã khoát tay, trong chốc lát đồng cỏ trở về mênh mông không một bóng người.
Không Tinh kinh ngạc nói : sao bọn chúng lại bỏ đi, bọn chúng cầm chắc phần thắng cơ mà?
Quách Quan Tài nói : bọn chúng quá đông đảo, giả sử chúng có giết được hai ta thì cũng không vinh dự gì.
Y thở dài : nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ quay lại, trong một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, chúng sẽ giết ta và ngươi một cách im hơi lặng tiếng… bọn chúng đã và sẽ làm như thế.
#16
    Cát Tường 30.07.2010 19:57:27 (permalink)
    17

    Trời bỗng chuyển sang mưa lớn, đường sá trở nên ngập lụt, Quách Quan Tài và Không Tinh chuyển sang đi bằng đò.
    Y xiết bao kinh ngạc khi thấy người đưa đò chính là Không Tích.
    Nhưng Không Tích không nhận ra hai người, lão đã biến thành “người đưa đò” thực thụ. Trên người khoác một tấm áo cũ mèm, lão chèo đò một cách thong thả, hiền hòa và nhẫn nại.
    Không Tinh nói : Không Tích… nghĩa là không có hình tích… cao nhân mấy khi xuất đầu lộ diện, khi xuất đầu lộ diện thì lại đơn sơ và giản dị.
    Quách Quan Tài nói sau một lúc suy tư : họ không trọng cái bên ngoài bởi vì họ xem thể xác chỉ là cái túi thịt chứa đựng linh hồn, có đắp lên nó đủ thứ gấm vóc, hào quang danh vọng gì đó thì rồi cũng phải bỏ lại tất cả mà về với cát bụi…
    Xa xa đã thấy một thị trấn, y phấn khởi nói : phía trước gọi là Lạc Trấn, một nơi rất giàu có và sầm uất. Lưu Hương Đạo có một tòa lâu đài tuyệt đẹp bên bờ sông, là quà tặng của Bạch Đại Gia.
    Không Tinh liền nói : không phải ngẫu nhiên mà Bạch Đại Gia đi qua đồng cỏ lúc nãy, hẳn là lão đến đây để hú hí với tình nhân.
    Nàng nói tiếp : chúng ta không nên chờ bọn chúng đến mà nên chủ động tìm chúng, như vậy ta sẽ có lợi thế hơn.
    Cô gái nhỏ này tỏ ra rất thông minh.
    Trong tiếng mái chèo lờ lững, hồi lâu sau nàng nói tiếp : ta thấy ngươi cũng còn trẻ mà tỏ ra rất từng trải, chỗ nào cũng biết, người nào cũng quen?
    Quách Quan Tài : từ nhỏ ta đã đi khắp nơi, làm đủ mọi việc nên may mắn được như vậy. Một số bạn bè của ta đã sớm phải giã từ trần thế vì không vượt qua được những nguy hiểm, những cám dỗ…
    Không Tinh mỉm cười : vì thế mà mẹ ta mới cho ta theo ngươi, những năm tháng qua ta đã hiểu thêm được rất nhiều điều mà trước đây vẫn bị ngộ nhận.
    Những kẻ như Bạch Đại Gia sẽ không bao giờ biết được tình cảm chân thực của con người đối với nhau là như thế nào.
    …………………
    Họ ngồi trên tầng cao của một nhà hàng, từ đây có thể quan sát tòa lâu đài của Lưu Hương Đạo dễ dàng.
    Quách Quan Tài gọi một số món ăn mà Không Tinh thích, trong y dấy lên một cảm xúc khó tả, y mường tượng đây có thể là bữa ăn cuối cùng của hai người.
    Y nói : những món ăn đồng bằng này tuy bình dân nhưng đã biết ăn rồi thì khó mà quên được.
    Không Tinh cười : ta thích món lươn um nước dừa, cá rô kho tộ, canh gà lá giang… khi nào trở về tòa lâu đài cổ ta sẽ làm món đó thết đãi mọi người.
    Phía dưới đường trở nên ồn ào, một “đạo” nào đó đang đi qua, các tín đồ đang “cung nghinh” giáo chủ của họ.
    Quách Quan Tài nói khẽ : con người sẽ trở nên nguy hiểm khi họ xem “đạo” của mình là duy nhất đúng, con đường của mình là duy nhất đúng, khi đó họ sẽ dùng mọi thủ đoạn để phủ nhận, thậm chí tiêu diệt những người không giống họ, không đi theo họ…
    Trong đoàn người đông đúc đó, y chỉ một chiếc xe từ trong tòa lâu đài đi ra : đó là xe chở hoa, theo ta được biết cứ khoảng hai ngày thì Lưu Hương Đạo thay hoa một lần toàn lâu đài.
    Nghe y nói như thế, cặp mắt của Không Tinh bỗng trở nên sáng rực.
    #17
      Cát Tường 30.07.2010 19:59:56 (permalink)
      18

      Trong vai gã đánh xe và cô chủ hàng bán hoa, Quách Quan Tài và Không Tinh lọt vào bên trong tòa lâu đài khá dễ dàng.
      Điều gì dễ dàng bên ngoài thì nó ẩn chứa khó khăn bên trong, khi tiến vào sảnh đường rộng lớn, Quách Quan Tài thấy dường như đã có người chờ sẵn.
      Bạch Đại Gia ngồi chễm chệ trên ngai cao, bên cạnh là Lưu Hương Đạo đang tỏa hương thơm ngát.
      Y cảm thấy mình đã sai lầm  - ở ngoài đồng cỏ, hàng chục cao thủ cũng không thể bắt Không Tinh được, nhưng ở đây nàng sẽ như con chim sẻ tự chui vào lưới.
      Hồng Diện Kỳ Nhân cũng đã sừng sững giữa sảnh đường.
      Bạch Đại Gia dõng dạc nói : trong thế giới của ta mọi người đều có phần cả, người tài giỏi phải có phần hơn những kẻ kém cỏi, ngươi ganh với những thành công của ta hay sao?
      Quách Quan Tài : ngay từ vạch xuất phát ngươi đã có phần hơn mọi người rồi.
      Bạch Đại Gia : giả sử ngay cùng một vạch xuất phát thì ta cũng sẽ là người chiến thắng. Hãy tự hỏi ngươi có tài giỏi bằng ta không? có bản lĩnh bằng ta không? có làm việc nhiều bằng ta không? có biết cách cư xử, dàn xếp, lãnh đạo bằng ta không? như vậy ta xứng đáng với phần mà ta được hưởng, bọn giá áo túi cơm, bất tài vô dụng thì ta quan tâm đến mà làm gì?
      - Cái gì ngươi cũng đúng hết - Quách Quan Tài thản nhiên trả lời - ngươi chỉ ngộ nhận một điều, đó là từ lâu ta đã không còn chiến đấu chỉ vì ta nữa…
      Bạch Đại Gia hơi có phần kinh ngạc vì câu nói đó, nhưng lão cũng gằn giọng : Bọn ta không cần ỷ đông hiếp ít, cuộc đấu hôm nay sẽ là một chọi một - Quách Quan Tài - ngươi sẽ thua một cách tâm phục khẩu phục.
      Lão nhìn qua Hồng Diện Kỳ Nhân nói : đây là dịp để ngươi chứng tỏ mình xứng đáng với đồng tiền bát gạo mà ta bỏ ra…
      Lão hô to : ta là kẻ “Tiền bạc phân minh – Nghĩa tình dứt khoát”, hôm nay người thắng sẽ được tất cả.
      Cặp mắt của Hồng Diện Kỳ Nhân trở nên vô cùng lạnh lẽo, nó ẩn chứa một làn sát khí rừng rợn. Hai bàn tay lão từ từ đưa lên, kình lực từ nó phát ra làm tòa lâu đài dường như chao đảo, nghe như có luồng sóng thần âm ỷ. Đâu phải ngẫu nhiên mà thiên hạ gọi lão là Càn Khôn Nhất Tuyệt.
      Chu sa chưởng.
      Ngâm tay vào dầu sôi sùng sục, nhúng trong cát bỏng sẽ làm đôi tay trở thành sắt thép có thể đánh vỡ đầu bò, đập tan đá cứng – Đó là công phu Thiết sa chưởng vô cùng dũng mãnh.
      Nhưng so với Chu sa chưởng thì Thiết sa chưởng chỉ là trẻ nít.
      Chu sa chưởng là loại âm công tối độc, nó không dành cho số đông, chỉ những người có căn cơ thật đặc biệt mới luyện được. Kình khí của nó tạo ra một hấp lực mãnh liệt giết người từ xa, đó là chưa kể khi luyện tay còn được ngâm tẩm đủ chất kỳ độc.
      Sắc diện của Hồng Diện Kỳ Nhân đỏ rực với chòm râu bạc, hai bàn tay của lão cũng đỏ lên như máu… lão cũng trở nên khát khao thèm máu.
      Lão phóng đến như loài sư tử, tung ra chiêu “Cuồng phong tảo diệp” quyết diệt ngay đối thủ.
      Lão quên rằng trước mặt chính là “Thần Sát”.
      Hồng Diện Kỳ Nhân như vấp phải một bức tường đá, lão cảm thấy xương tay mình gãy răng rắc, âm kình như tan vào khoảng không.
      Đúng lúc đó tay của Lưu Hương Đạo lóe lên như ánh chớp.
      Tuyệt Tình Châm.
      Mũi châm nhỏ như cây kim thêu bay thẳng vào thái dương của Quách Quan Tài, nếu xuyên qua thì y chết chắc.
      Không Tinh bất ngờ lao vụt tới, mũi châm cắm phập vào cổ nàng.
      Hồng Diện Kỳ Nhân đã sụp xuống, nhưng Không Tinh cũng đã ngã xuống.
      Thủ hạ của Bạch Đại Gia tuôn ra tràn ngập xung quanh, Quách Quan Tài có thể điểm mặt toàn là những kỳ nhân, cao thủ như Thánh Thủ Vô Tình, Nam Thiên Đại Hiệp… ngay cả Thượng Quan Kiếm uy danh của dòng họ Thượng Quan danh giá cũng có mặt. Bọn họ không thua gì Hồng Diện Kỳ Nhân cả, nếu đánh nữa thì chỉ làm chết oan uổng thêm nhiều mạng người mà y cũng không thể chiến thắng, đó là điều chắc chắn. Giả sử y có giết được Bạch Đại Gia đi nữa thì sẽ có ngay một đại gia khác mọc lên thay thế.
      Bạch Đại Gia tỏ ra vẫn bình tĩnh, lão quát : ngưng lại hết, không cần phải chiến đấu nữa.
      Lão chỉ tay về phía Hồng Diện Kỳ Nhân và Không Tinh nói với Quách Quan Tài: một mạng đổi một mạng, ta không lấn lướt và cũng không thua thiệt ngươi – đó chính là Công Bằng.
      Lão biết thừa đũa thì phải có một đôi, bẻ gãy đi một thì chiếc kia khó mà tồn tại.
      #18
        Cát Tường 03.08.2010 18:00:45 (permalink)
        19

        Quách Quan Tài ngồi bên xác Không Tinh đã ba ngày… y vẫn như thấy nàng  đang thiếp ngủ.
        Y hiểu rằng đã đến lúc phải chôn đi những ước mơ viển vông, những điều ngộ nhận và cái lý tưởng đại đồng không bao giờ có thật.
        Y cảm thấy thật sai lầm khi dấn thân vào một sứ mạng, vào một cuộc chiến mà thất bại đã được báo trước.
        Nhất Gia, Nhị Đạo thống trị nhân gian bao đời nay và sẽ còn thống trị bao đời nữa… đã sinh ra làm Con Người thì phải chịu sự thống trị của họ. Tiền bạc và quyền lực không phải là mong ước của bao người hay sao? Để có được nó phải bất chấp mọi phương tiện, mọi thủ đoạn… đến khi thất bại, hoặc vì chán chường, họ tìm đến “đạo” như một sự cứu rỗi và rồi vô tình tự chui vào cái thòng lọng của sự thống trị tinh vi hơn…
        Thời gian như dài mãi…
        Quách Quan Tài không đủ can đảm để mang xác Không Tinh về, y cảm thấy khó mà đối diện với Bà già và Mệnh phụ kiêu kỳ.
        Y có thể nói gì với họ?
        Quách Quan Tài dùng những đồng tiền cuối cùng mua một chiếc xe thổ mộ, đặt Không Tinh lên những đóa hoa… Y nhớ lại lời của nàng : con ngựa bé nhỏ mà lại bắt kéo cái xe to thế, loài người sao tàn ác quá.
        Loài người có tàn ác không ?
        Chiếc xe trở về con đường nhỏ, xuyên qua ngôi làng lơ lững giữa mây trời và dừng lại trước tòa tháp cổ thâm u.
        Bà già chống gậy đứng chờ ở đó.
        Quách Quan Tài lặng im không nói.
        Hồi lâu bà già phá tan sự yên lặng : ngươi có thấy lạ là trong cái không khí oi bức và ẩm thấp này suốt mấy ngày qua mà xác Không Tinh vẫn thơm tho như đang ngủ ?
        Quách Quan Tài cũng có phần hơi kinh ngạc.
        Bà già giơ cao cây gậy lên nói : đó là nhờ quyền lực của ta.
        Quách Quan Tài nhìn cây gậy, bây giờ y mới có dịp nhìn nó kỹ, thấy nó thật vô cùng tinh xảo.
        Bà già nói : đây là cây gậy thần, ngươi hãy nhìn nó…
        Bà già xoay cây gậy lại, dựng nó đứng sừng sững.
        -   Ngươi hãy nhìn những hình khắc trên đó, chóp nhọn phía trên tượng trưng cho nóc nhà, là căn nhà của bộ tộc ta cũng là căn nhà của mọi người, che đỡ mọi thiên tai, hiểm họa.
        -   Phía dưới là hình khắc cổ tay người đàn bà có đeo ba chiếc vòng, một của cha mẹ, một của chính họ và một là của chồng.
        Quách Quan Tài nhìn cổ tay của Không Tinh, thấy nàng mới chỉ đeo hai chiếc vòng.
        Bà già nói tiếp :
        -   Phía dưới cổ tay người đàn bà là hình khắc một cánh chim, đó là cánh của con chim gọi mùa, mang đến những mùa màng tươi tốt.
        -   Phía dưới cánh chim là hũ rượu, biểu trưng cho lễ hội, cho sự đoàn kết không gì chia cắt.
        -   Dưới hũ rượu là hai cánh tay của người đàn ông dang rộng, đó là sức mạnh.
        -   Dưới hai cánh tay là hình nồi cơm thật to, đó là nguồn sống.
        Bà già giơ cây gậy lên : nửa dưới cây gậy này là hình khắc những hoa văn tượng trưng cho trang phục của người đàn bà. Người đàn bà là nền tảng, là phong tục tập quán, là sự tiếp nối của sự sống… họ là tất cả.   
        Quách Quan Tài ngẩn ngơ nhìn cây gậy, hồi lâu y mới nói : bà là chủ nhân của cây gậy thần, té ra bà chính là “U Linh Thần Nữ” bất tử.
        Bà già gật đầu nói : ta có thể làm Không Tinh sống lại nhưng phải có điều kiện.
        Quách Quan Tài : đó là gì ?
        Bà già : phải có người dám đổi mạng sống của mình cho nàng, ngươi có dám không ?
        Quách Quan Tài không cần suy nghĩ, gật đầu ngay.
        Bà già nói tiếp : ngươi có dám hy sinh tự do của mình cho nàng không ?
        Quách Quan Tài lặng im. Y dám hy sinh tính mạng cho Không Tinh, nhưng lại không muốn mất đi tự do vì nàng.
        Bà già kiên nhẫn chờ đợi, thời gian trôi qua thật lâu… thật lâu sau đó Quách Quan Tài mới nói : ta dám.
        Cặp mắt cú mèo của bà già lộ vẻ vui mừng thật sự : bọn ta đâu ép ngươi phải hy sinh tất cả cho Không Tinh, điều đó là không công bằng, chính ta mới là người sẽ làm điều đó. Ta cho ngươi biết để trở thành một Nữ Thần sẽ phải vượt qua được ba điều kiện : phải là một con người hoàn hảo, một trinh nữ và phải có được Tình Yêu.
        Ngừng một lúc cho qua cơn gió thổi mạnh, bà già nói tiếp : Không Tinh đã có một chàng trai đích thực dám hy sinh tính mạng và tự do cho nàng, đó không phải là tình yêu thì là gì?   
        Bà già ngừng không nói nữa, đứng im như pho tượng gỗ.
        Hồi lâu sau Quách Quan Tài thử đưa tay dưới mũi bà ta, thấy không còn hơi thở.
        Cái chết đúng là đến nhanh như gió.
        Mệnh phụ kiêu kỳ đã xuất hiện, bà nói với Quách Quan Tài : Không Tinh đã là Nữ Thần, là một Nữ Thần thì phải dâng hiến tất cả cho bộ tộc, vì thế sẽ không còn tình yêu đôi lứa, ngươi phải ra đi trước khi Không Tinh tỉnh dậy.
        #19
          Cát Tường 03.08.2010 18:02:03 (permalink)
          20

          Khi trở về làng, bên con đường nhỏ Quách Quan Tài thấy bọn Cửu Không Huyền Vũ chín người vẫn còn đứng đó. Chín người như một người, một người như chín người, tuy khởi đầu cùng một điểm nhưng lại đi theo nhiều con đường khác nhau, về nhiều hướng khác nhau…, trong bất cứ hoàn cảnh nào họ vẫn không đánh mất bản ngã của họ, vẫn luôn là chính mình.
          Không Tăng nói : sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc…
          Quách Quan Tài hỏi : ta không hiểu mấy… lão nói rõ hơn được không?
          Không Tăng nói tiếp : … nghĩa là sự sống luôn tiếp nối, không có sự khởi đầu và cũng không có sự kết thúc…
          Quách Quan Tài cười ha hả : hay… hay lắm… hay lắm, lâu lắm ta mới được nghe một lời hay như vậy.
          Y nhìn về xa xa cuối chân mây… không có bóng trắng nào xuất hiện.
          Cửu Không Huyền Vũ cũng bỏ đi rồi.
          Quách Quan Tài lại ngồi bên cái bàn gỗ nhỏ, bên ngọn đèn leo lét, bông hoa đỏ cắm trong bình đã tàn úa…
          Đối diện với y lần này là hư không… không quá khứ, không tương lai, không ràng buộc, không tâm thức, không bản ngã…
          Gió bên ngoài dường như không thổi.
          Tì nữ dọn lên một chén cơm trắng, một miếng đậu hủ sống với muối hột, một tô canh củ cải trắng, một bình rượu nhạt.
          Quách Quan Tài ngẩn ngơ, mường tượng như thấy bà già ngồi trước mặt đang nhìn y cười chế nhạo…
          Y phát hiện mình đã mắc mưu bà già, đó là cách để bà ta được giải thoát và Không Tinh trở thành Thần Nữ.
          Y vẫn là kẻ trắng tay.
          Quách Quan Tài đưa tay sờ lên trán, thấy những nếp nhăn và bỗng mỉm cười.
          Y ăn một cách thong thả, nâng ly rượu nhạt nhìn về hư không trước mặt, miệng nói : Thật bõ công từ đồng bằng lên núi cao, được ăn một bữa đậm chất đại ngàn… đã quá… đã quá…./.
          #20
            Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 20 trên tổng số 20 bài trong đề mục
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9