Thiên X
Chương 27, 28, 29, 30, 31
Quyết Liệt! Độc Ác!
Dịch: workman
Biên tập Ba_Van
Tại: www.tangthuvien.com Chương hai mươi bảy: Quyết Liệt! Độc Ác!
Đằng Thanh Sơn không phải người lằng nhằng. Trong lòng đã quyết định phải làm gì khi Thiên Thần cung đưa ra lựa chọn bất lợi, hắn cũng không còn do dự nữa:
- Sao, quyết định chưa?
Bùi Tam cười khẽ nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Cung chủ, việc này Quy Nguyên Tông không thể đáp ứng được.
Đằng Thanh Sơn nhìn Bùi Tam, trong giọng nói lộ vẻ hơi giận:
- Nói vậy cung chủ cũng biết, Quy Nguyên Tông đã hoạt động ở quận Giang Ninh quá ngàn năm, há có thể bỏ qua như vậy?
- Hừ, đối với một phú ông không còn gia sản, sắp chết đói tới nơi, tìm được miếng cơm đã là may lắm rồi!
Bùi Tam cười khẽ nói:
- Nếu không có Hô Hòa, Quy Nguyên Tông chỉ có con đường diệt tông thôi. Còn bây giờ, ta cho nó một con đường sống. Cho nó đi Nam Man quận hoặc Sở quận, rồi sau đó một lần nữa phát triển. Cơ hội như vậy cho Quy Nguyên Tông mà còn bất mãn gì nữa? Nếu còn bất mãn, có diệt vong cũng đáng đời.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn giận điên, nhưng bề ngoài thì trên sắc mặt hơi khó coi chỉ hiện lên một chút do dự. Bản lĩnh giả tạo này vốn Đằng Thanh Sơn rất tinh thông ở kiếp trước.
Bùi Tam mỉm cười nhìn cảnh này.
- Cung chủ, ngươi nói cũng có đạo lý. Có địa bàn, còn tốt hơn việc diệt tông.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
- Nhưng, Quy Nguyên Tông không nhất định đáp ứng. Ta vốn nợ Quy Nguyên Tông một đại ân, tự nhiên phải trả... Chà, lần này ta tới đây xem như thất bại quay về rồi. Ta phải đến hỏi tông chủ Quy Nguyên Tông xem việc này rốt cuộc nên làm như thế nào.
- Nếu Quy Nguyên Tông đáp ứng việc di dời, vậy cũng miễn cho việc dùng đao kiếm giết chóc.
- Nhưng nếu là hắn không đáp ứng, ta cũng chỉ có thể báo ân, cùng Quy Nguyên Tông đứng trên một chiến tuyến thôi.
Trong ngữ khí Đằng Thanh Sơn vẫn thể hiện chút giận dữ.
- Cung chủ, ta cáo từ.
Đằng Thanh Sơn chắp tay, nói xong lập tức bước đi.
- Không tiễn.
Bùi Tam vẫn mỉm cười.
Ngoài hang động, Đằng Thanh Sơn đeo Khai Sơn Thần Phủ đi ra. Lý Triều, Thú Vương Ô Hầu đều cười tới nghênh đón. Đằng Thanh Sơn chỉ khẽ gật đầu, liền kéo tay Lý Quân, nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì.
- Đi.
Đằng Thanh Sơn chỉ về phương nam.
Lục Túc Đao Trì xé gió lướt đi, nhanh chóng biến mất nơi chân trời.
Trên những tầng mây trên trời cao vạn trượng, bầu trời trong xanh, Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân cưỡi Lục Túc Đao Trì. Lúc này Đằng Thanh Sơn đang mặt mày cau có.
- Thanh Sơn, sao vậy?
Lý Quân thấp giọng hỏi.
- Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn Lý Quân.
- Hả?
Lý Quân ngơ ngác.
Đằng Thanh Sơn cười khổ trong lòng. Lý Quân trước mặt hắn là người thua thiệt nhất. Ở Thiên Thần cung, Lý Quân có sư phụ, cũng có sư phụ thú ngữ “Ô Hầu”. Còn bây giờ mình làm như vậy, nhất định Lý Quân cũng phải hoàn toàn quyết liệt với Thiên Thần cung rồi, sẽ đối đầu với những sư phụ của nàng.
- Rốt cuộc làm sao?
Lý Quân liền hỏi.
- Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm:
- Vừa rồi ta và Bùi Tam đã đàm phán. Nhưng Bùi Tam lại tâm chí rất kiên định, đã quyết định là tuyệt đối không sửa đổi. Hơn nữa, ta dùng việc lão thiếu ta một cái ơn và một lời hứa hẹn để yêu cầu hắn. Hắn cũng chỉ hứa đáp ứng là cung cấp cho Sở quận hoặc Nam Man quận, tùy Quy Nguyên Tông chọn lấy.
- Việc này... việc này sao được?
Lý Quân trợn tròn mắt.
- Như thế không phải là buộc huynh...
- Đúng, ta không chọn cái nào hết!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt khó coi.
- Bùi Tam đưa ra quyết định là không thể sửa đổi... nhưng, bất luận làm sao, ta cũng phải bảo trụ cho Quy Nguyên Tông. Do đó, tiểu Quân, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là Thánh nữ của Tuyết Liên Giáo nữa, cũng quyết liệt với đám sư phụ ngươi.
Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý Quân.
Lý Quân cắn môi, trong lòng cũng rất giằng co. Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn Lý Quân.
- Thanh Sơn!
Lý Quân nắm tay Đằng Thanh Sơn, thấp giọng nói:
- Từ khi muội ly khai Thiên Thần Sơn, ra biển với huynh... muội đã quyết định rồi. Muội sẽ đi với huynh cả đời. Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Thanh Sơn, muội... muội chỉ hy vọng tương lai, huynh đừng giết sư phụ muội, cũng đừng giết nhị sư bá.
Trong Thiên Thần cung, người có ân với Lý Quân nhất chính là Bùi Tuyết Liên và Ô Hầu. Nếu để người Thiên Thần cung biết Lý Quân cầu “Hô Hòa khách khanh” đừng giết Bùi Tuyết Liên và Ô Hầu, e rằng Thiên Thần cung sẽ nghĩ rằng đây là chuyện đùa. Nhưng Lý Quân biết đây không phải là lời nói đùa. Vì thân phận đích thực của Hô Hòa khách khanh là “Đằng Thanh Sơn”, một quái vật mới hai mươi mốt tuổi đã tiến vào hư cảnh.
- Yên tâm!
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu, ôm chặt Lý Quân vào lòng.
Vù! Vù!
Cuồng phong rít lên, Lục Túc Đao Trì cõng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân nhanh chóng biến mất cuối trời phía nam...
Trong hang động ở Tùng Dương sơn.
- Sư phụ! dường như tâm tình Hô Hòa khách khanh không ổn lắm.
Lý Triều và Thú Vương Ô Hầu đi tới.
- Đương nhiên là không thoải mái rồi. Từ hôm nay trở đi, Hô Hòa không còn là khách khanh của Thiên Thần cung nữa.
Những lời này làm hai người Lý Triều và Ô Hầu đều chấn động. Bùi Tam lại chỉ cười nhạt, tiếp tục nói:
- A Triều, A Hầu, đi! Chúng ta đi Thanh Châu.
- Sư phụ, người không bế quan à?
Lý Triều hơi giật mình.
- Ừm, bây giờ xuất phát ngay.
Bùi Tam ra lệnh một tiếng, rồi sau đó ba người Bùi Tam, Lý Triều, Ô Hầu liền xé gió lướt đi, bay về phía Thanh Châu.
Trong quân doanh của ba đạo quân Thanh Châu, Thần Vệ Quân, Tuyết Liên quân, mặt trời đã lên cao rồi. Một lưu quang xám đục từ trên trời giáng xuống, đáp thẳng tới chỗ đình viện của Bùi Hạo. Chính là ba người Bùi Tam, Lý Triều và Ô Hầu.
Trong đình viện, Thiên Thần Tô Mông Đặc và Tuyết Liên giáo chủ cũng đã tới rất nhanh.
- Ta cần nói vài việc.
Bùi Tam nhìn quanh những người ở đây. Năm người Tô Mông Đặc, Bùi Tuyết Liên, Bùi Hạo, Lý Triều, Ô Hầu đều lắng nghe.
- Từ hôm nay trở đi, Hô Hòa không còn là khách khanh của Thiên Thần cung nữa.
Bùi Tam vừa mở lời, lập tức làm bọn người Bùi Tuyết Liên, Bùi Hạo chấn động, nhưng Bùi Tam lại nói tiếp:
- Lần này Thiên Thần cung ta nam hạ tiến công Dương Châu. Hô Hòa khẳng định sẽ đứng ở chiến tuyến với Nguyên Tông. Do đó...
- Tiểu Liên, Tô Mông Đặc!
Bùi Tam trịnh trọng nói.
- Cha!
- Cung chủ!
Bùi Tuyết Liên và Tô Mông Đặc đều cung kính nghe lệnh.
- Quân đội đóng tại đây tạm thời bất động. Về phần việc tập kết tám mươi vạn đại quân ở Thanh Châu, từ bây giờ lập tức đình chỉ lệnh tập kết. Đồng thời phải tung hỏa mù, để tám mươi vạn đại quân an bài thành việc đổi nơi đóng quân, coi như điều quân trong nội bộ rất bình thường. Tô Mông Đặc, việc này ngươi giúp cho Tiểu Liên, cần phải làm cho tốt.
- Cha, ngươi yên tâm. Bây giờ Thanh Châu chính là đang chỉnh biên. Việc đổi nơi đóng quân phỏng chừng không ít tông phái vẫn chưa phát hiện ra chúng ta muốn tập kết tám mươi vạn quân đội đâu. Cho dù có hoài nghi, tuyệt đối cũng sẽ không phát hiện ra.
Bùi Tuyết Liên tự tin nói.
Dù sao, bây giờ việc tập kết cũng vừa mới bắt đầu. Nếu đã tập kết được nửa tháng, muốn che dấu cũng không thể che dấu được.
- Ừm.
Bùi Tam gật đầu.
- Huyết Liên Quân, Đồ Nguyên Vệ, Thần Vệ Quân mặc dù đều tập kết tại đây, nhưng hơn mười vạn người cũng sẽ không khiến cho các đại tông phái chú ý. Tạm thời như thế... Từ hôm nay trở đi, việc tiến công Dương Châu hết thảy tạm dừng. Phải để cho người trong thiên hạ đều cho rằng chúng ta đang muốn quản lý tốt Thanh Châu, U Châu đã.
- Cha, người sao...
Bùi Tuyết Liên khó hiểu.
- Ngươi đừng quan tâm tới cái này.
Bùi Tam nhíu mày nói:
- Còn nữa, từ hôm nay trở đi, chức Thánh nữ Tuyết Liên Giáo cũng huỷ bỏ.
Bùi Tuyết Liên giật mình:
- Cha nói Tiểu Quân à?
- Ừ. Hủy bỏ Thánh nữ.
Bùi Tam tiếp tục ra lệnh:
- Tin tức này được truyền bá công khai. Còn nữa, ba vị khách khanh của Thiên Thần cung đổi thành hai vị khách khanh. Chuyện Hô Hòa trở mặt với Thiên Thần cung ta lặng lẽ cho một vài thân vệ cố ý thảo luận. Hơi truyền bá chút đỉnh ra ngoài. Chắc chắn thám tử các đại tông phái có thể tra được.
Mấy người ở đây đều khẽ gật đầu.
”Hô Hòa...”
Bùi Tam thầm nhủ trong lòng: “Ngươi nghĩ rằng sau lưng ngươi có con bất tử Phượng Hoàng là ta sẽ không dám động vào ngươi à? Cũng tốt... bây giờ ta tạm dừng tiến công Dương Châu. Còn tin tức ngươi trở mặt với Thiên Thần cung ta sẽ truyền ra, hơn nữa Lý Quân bị mất chức Thánh nữ. Các đại tông phái khẳng định sẽ biết được rất nhanh thôi.”
”Vũ Hoàng môn có thù tất báo. Lúc trước còn lo Thiên Thần cung ta, do đó không dám trả thù ngươi.”
”Nhưng ngươi và Thiên Thần cung ta đã quyết liệt. Bây giờ, Thiên Thần cung ta lại chưa tấn công Dương Châu. Vũ Hoàng môn tuyệt đối không ngại đi giết ngươi, cướp lấy Hồng Thiên Thần Giáp.”
”Bất tử Phượng Hoàng tới đây thì sao?”
”Một con yêu thú hư cảnh không hiểu tiếng người, làm sao biết được chỗ huyền bí chứ.” Bùi Tam hầm hừ: “Ngươi đã lựa chọn đối địch với ta, vậy lo mà ứng phó với công kích đợt đầu đi. Nếu đến cả việc chống đỡ lại cũng không thể làm được, vậy ngươi cũng không có tư cách trở thành bệ đỡ cho ta thành đạo được.”
Liên tiếp mấy chiêu mượn đao giết người...
Chỉ đêm khuya ngày hôm sau.
Rào!
Rất nhiều bồ câu đưa thư từ Thanh Châu, đã bay vào giữa Vũ Hoàng môn. Không bao lâu sau, lúc nửa đêm về sáng, đã có người lập tức ly khai Vũ Hoàng môn, ra khỏi Vũ Thành, đi tới dãy núi Hùng Hạt Tử ở ngoài Vũ Thành tìm đến chỗ cường giả hư cảnh của Vũ Hoàng môn, dâng lên những mật tín vừa nhận được...
Ở phương bắc xa xôi, trên Bắc Hải cuộn sóng khôn cùng vô bờ.
- Rào rào...
Sóng biển dập dờn, chỉ thấy ánh mặt trời mờ ảo nổi lên những vảy vàng lấp lánh ngoài khơi xa. Từ xa xa ẩn ẩn có một luồng hào quang như ảo ảnh đang chạy từ ngoài khơi, nhanh chóng tới gần.
‘Hả? ‘
Lưu quang dừng lại, hóa thành một bóng người. Lão giả lưng hùm vai gấu, thân mặc áo trắng như tuyết, đầu đội một cái mũ nỉ, trên người hắn đang vác một thanh chiến đao đầu sói khổng lồ.
”Không ngờ ta ly khai Đoan Mộc Đại Lục, lướt sóng mà đi, một đường về phía nam. Nghe nói cường giả hư cảnh ở Cửu Châu Đại Địa rất nhiều. Lần này ly khai Đoan Mộc Đại Lục làm tâm tình của ta rất kích thích. Thật không ngờ lại có thể làm ta ngộ thêm một đạo. Bây giờ chỉ cách hư cảnh đại thành có một thành cuối cùng thôi.”
Lão giả lưng hùm vai gấu chân đạp sóng, nhưng không hề chìm xuống nước, nhìn về phía nam: “Ừm, dựa theo lời Thanh Sơn lão đệ nói, Đoan Mộc Đại Lục và Cửu Châu cách xa trên mười vạn dặm. Bây giờ ta cũng mới đi được non nửa. Phía trước có hòn đảo, tới đó nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi sẽ đi tiếp.”
Hải dương rộng lớn.
Đối với cường giả hư cảnh thì việc đạp sóng lướt đi cũng như giẫm trên đất bằng thôi. Nhưng đi xa như vậy thì cũng cảm thấy thấy tinh thần mệt nhọc. Cần phải nghỉ ngơi.
- Hả?
Khi tới gần hoang đảo phía trước, trên mặt lão giả vác chiến đao đầu sói khổng lồ lộ ra chút ngạc nhiên: “Ủa, trên đảo lại có khí tức của con tiểu Thanh bất tử Phượng Hoàng cường đại bên người Thanh Sơn. Cạnh nó còn có một khí tức cường đại kinh người.”
U...
Một thanh âm vang dội từ trong hoang đảo xuyên thấu tận trời cao. Hắn phát hiện ra bất tử Phượng Hoàng, bất tử Phượng Hoàng tiểu Thanh cũng phát hiện ra hắn.
Vèo!
Một luồng hỏa quang từ trong hoang đảo bay tới, rồi sau đó dừng lại trước người lão giả này, ngọn lửa bốc rừng rực trôi nổi giữa không trung.
- Ha ha... Lâu rồi không gặp.
Lão giả ha ha cười nói:
- Ngươi đã mời ta, ta đương nhiên phải tới chỗ ngươi làm khách rồi.
Đoạn lão giả theo bất tử Phượng Hoàng tiểu Thanh cùng tiến vào Đảo Phượng Hoàng.
Thiên 10, chương 28. Chuẩn bị chiến tranh!
Dịch: workman
Tại:
www.tangthuvien.com Thiên 10, chương 28. Chuẩn bị chiến tranh
Dịch: workman
Tại:
www.tangthuvien.com Tại Nghi thành, trong phủ đệ Đằng Thanh Sơn.
Phía nam Dương Châu, cho dù là vào buổi chiều tiết đầu thu, trời vẫn oi bức như mùa hè. Nhưng Gia Cát Nguyên Hồng lúc này một mình lặng lẽ đứng cạnh hồ nước trong nội viện, lão đã đứng cả canh giờ rồi.
‘Chẳng biết ông trời có thể giúp cho Quy Nguyên Tông ta tránh được đại kiếp nạn này không!‘ Gia Cát Nguyên Hồng thầm nhủ.
Ở Cửu Châu Đại, mỗi khi có một nhân vật hào kiệt tuyệt đối quật khởi, bình thường đều sẽ đưa đến những trận gió tanh mưa máu. Lần này Thiên Thần cung quật khởi, quả là một kiếp nạn chấn động cả Cửu Châu Đại Địa. Không biết bao nhiêu tông phái cổ xưa sẽ bị tiêu diệt vì kiếp nạn lần này.
‘Thanh Sơn.’ Gia Cát Nguyên Hồng lặng lẽ đợi.
Đột nhiên ‘Vèo!’
Một luồng lưu quang mang theo trận kình phong quét qua luyện võ trường trong nội viện, làm bụi bốc lên mùi mịt.
Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn lại, người vừa tới chính là hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cưỡi trên Lục Túc Đao Trì. Nhưng vừa thấy vẻ mặt đồ đệ ‘Đằng Thanh Sơn’ mà lão kiêu hãnh nhất, Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy có điều bất ổn.
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều nhảy xuống khỏi lưng Đao Trì, cả hai cùng đi tới.
- Qua đây, qua bên này ngồi.
Gia Cát Nguyên Hồng dẫn Đằng Thanh Sơn tới một cái bàn cạnh đình viện.
- Thanh Sơn, con đi Thiên Thần cung. Vậy cung chủ Thiên Thần cung rốt cuộc nói như thế nào?
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn trong lòng khổ sở. Hắn đương nhiên biết niềm hy vọng của sư phụ. Đáng tiếc, mình lại làm sư phụ thất vọng. Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Sư phụ, Thiên Thần cung ẩn nhẫn mấy trăm năm cũng chỉ để bộc phát lần này! Con tới khuyên bảo Bùi Tam, nhưng cung chủ Thiên Thần cung Bùi Tam căn bản không nghe con.
- Lão ta không phải còn thiếu con một cái ơn và một lần hậu tạ sao?
Gia Cát Nguyên Hồng sớm đã có chuẩn bị, nên chỉ biết cau mày.
- Lão nói, một cái ơn và một lời hậu tạ chỉ có thể để lại một quận,. Hơn nữa, chỉ có thể là Sở quận ở tít phương bắc, Nam Man quận ở tít phía nam.
Đằng Thanh Sơn nhăn trán vẻ bực dọc:
- Nói cách khác, nếu đáp ứng Quy Nguyên phải di chuyển ly khai khỏi Giang Ninh.
Vù!
Gia Cát Nguyên Hồng đứng bật dậy, thân thể không khống chế được khẽ run lên.
- Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Mình có lẽ có cảm tình với Quy Nguyên Tông, nhưng tuyệt đối không thể sâu sắc như sư phụ. Mình coi trọng Quy Nguyên Tông là coi trọng một vài bằng hữu trong Quy Nguyên Tông, như em rể Gia Cát Vân con trai của Gia Cát Nguyên Hồng. Cũng vì hắn cảm thấy có lỗi với Thanh cô nương, cùng với những huynh đệ Hắc Giáp quân kề vai sát cánh chiến đấu lúc trước.
Nhưng Gia Cát Nguyên Hồng thì khác!
Gia Cát gia tộc là một gia tộc cổ xưa nhất Quy Nguyên Tông. Bao nhiêu thế hệ truyền thừa rồi. Đệ tử Gia Cát gia tộc và Quy Nguyên Tông hoàn toàn hòa với nhau. Còn Gia Cát Nguyên Hồng thì từ bé đã được bồi dưỡng, bây giờ là gia chủ của Quy Nguyên Tông. Có thể nói, vì Quy Nguyên Tông lão có chết cũng nguyện ý!
- Ta không có việc gì đâu.
Gia Cát Nguyên Hồng nói trầm trầm, nhưng sắc mặt lại rõ ràng hơi nhợt đi.
- Thanh Sơn.
Gia Cát Nguyên Hồng lại nói.
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn cẩn thận lắng nghe.
- Ý của tên Bùi Tam là nếu Quy Nguyên Tông chúng ta muốn ở lại quận Giang Ninh, muốn bảo trụ được lãnh thổ ở quận Giang Ninh, chỉ có một con đường – đánh, đúng không?
Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn hơi chần chờ, sau đó gật đầu thật mạnh:
- Đúng!
- Nếu đánh, chắc chắn được mấy thành?
Gia Cát Nguyên Hồng hỏi.
- Muốn đánh tan Thiên Thần cung thì khó lắm.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày:
- Nhưng con phỏng chừng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh bây giờ cũng sắp học xong tuyệt kỹ của mẫu thân nó rồi. Cũng sắp tới đây! Cho dù bắt đầu chiến tranh mà Tiểu Thanh vẫn chưa tới, con cũng sẽ cưỡi Đao Trì đi đi Đảo Phượng Hoàng mời Tiểu Thanh, thậm chí còn cả mẫu thân nó tới giúp.
- Dù có Tiểu Thanh cũng khó mà đánh bại được Thiên Thần cung. Nhưng việc bảo trụ Quy Nguyên Tông thì nắm chắc chín thành.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Nếu mẫu thân nó tới, có thể đánh bại được Thiên Thần cung! Việc bảo trụ Quy Nguyên Tông tuyệt đối không thành vấn đề.
Đằng Thanh Sơn nói rất có lực.
Gương mặt tái nhợt của Gia Cát Nguyên Hồng có vẻ dãn ra.
Gia Cát Nguyên Hồng Vươn tay vỗ nhẹ vào vai Đằng Thanh Sơn, giọng trầm xuống:
- Có thể có nắm chắc chín thành thì còn muốn gì nữa chứ? Đã như vậy, Thanh Sơn, chúng ta cũng nên nghênh chiến đi!
- Vâng!
Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng bốc lên ngọn lửa, ngọn lửa tràn ngập chiến ý.
- Lần này làm con thiệt thòi quá.
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Bên bờ gió tanh mưa máu, Cửu Châu Đại Địa có thể sẽ có không ít tông phái bị tiêu diệt. Nhưng đồng dạng trong lúc chiến tranh cũng sẽ có những anh hùng hào kiệt không ngừng quật khởi thành danh. Thời điểm này cũng sẽ có những tông phái nhân cơ hội này quật khởi.
Kiếp nạn đã tới, có người bị diệt, có người phát triển.
Tùy người!
Kiếp nạn lần này Quy Nguyên Tông có Đằng Thanh Sơn!
Từ ngày đó, cả Quy Nguyên Tông bắt đầu âm thầm tiến hành chuẩn bị. Quy Nguyên Tông là một tông phái cổ xưa có ngàn năm lịch sử, là tông phái ở trung tâm Dương Châu giàu có, hơn nữa còn khống chế mỏ Tử kim, nhân lực vật lực Quy Nguyên Tông quả là phi thường mạnh mẽ.
Một khi tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, cơ hồ mỗi một thành trên cả Dương Châu, thậm chí một vài sơn trang đều có thám tử của Quy Nguyên Tông.
Quy Nguyên Tông đã chuẩn bị xong tất cả!
Nếu nói cả Cửu Châu Đại Địa, người bây giờ sợ hãi Thiên Thần cung nhất, không nghi ngờ gì chính là Thanh Hồ Đảo!
Sau khi tiêu diệt Hồng Thiên Thành, mọi người chỉ nghĩ một chút là có thể biết, Thiên Thần cung một khi muốn khuếch trương, chỉ có cách đánh về phương nam, tiến công Dương Châu. Còn Dương Châu chính là địa bàn của Thanh Hồ Đảo. Tuy nói Quy Nguyên Tông cũng là ở Dương Châu, nhưng dù sao Quy Nguyên Tông vẫn còn ở sâu trong Dương Châu.
Cho dù Thiên Thần cung khai chiến, e rằng cũng phải đánh mấy tháng thì đại quân Thiên Thần cung mới có thể đánh tới Giang Ninh, nơi cách biên giới phía bắc gần hai ngàn dặm.
Thanh Hồ Đảo ở trên Kiếm Nhận Sơn.
Vì bây giờ đang ở thời kỳ rất gay go, do đó quyền lực cả Thanh Hồ Đảo đều chuyển về Kiếm Nhận Sơn. Đến cả đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền, cũng ở lại Kiếm Nhận Sơn xử lý các loại tin tức tình báo.
Hạt Tử Kiếm Thánh là người đầu tiên biết những tin tình báo có liên quan với Thiên Thần cung.
Nói về số lượng nhân viên tình báo, mức độ bao phủ của Thanh Hồ Đảo thì mạnh hơn Quy Nguyên Tông nhiều. Do đó, tin tình báo cũng chi tiết hơn.
- Vù.
Thiết Phiền nhìn tờ tin trong tay, thở phào một hơi.
- Thiết Phiền, Thiên Thần cung sắp dụng binh rồi à?
Gần đó Hạt Tử Kiếm Thánh khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên hỏi.
Thiết Phiền ngồi ở dưới đình đang vô số tin tình báo, quay đầu lại cười nói:
- Sư tổ, mấy hôm trước chúng ta nghi là Thiên Thần cung sắp dụng binh, nhưng bây giờ xem ra căn bản không phải. Chúng ta nghi hai đội quân, nhưng họ cũng chỉ là đổi nơi đóng quân và chỉnh biên rất bình thường. Ít nhất, biên giới bây giờ không có quân đội tập kết!
Hạt Tử Kiếm Thánh cũng thở phào một hơi.
Thiên Thần cung muốn đánh Dương Châu, vậy tối thiểu cũng phải tập kết quân đội ở biên giới. Bây giờ căn bản không thấy quân đội tập kết, đương nhiên bất tất phải lo lắng.
- Đúng vậy, đại quân thảo nguyên Thiên Thần cung đã từ từ lui về đại thảo nguyên. Xem ra, Thiên Thần cung tiêu diệt Tiêu Dao Cung, Hồng Thiên Thành xong cũng đau đớn ê ẩm. Phải nghỉ ngơi để lấy lại sức, từ từ quản lý Thanh Châu, U Châu.
Thanh âm khàn khàn của Hạt Tử Kiếm Thánh vang lên.
- Nhưng Thiết Phiền, con ngàn vạn lần không thể sơ ý. Bây giờ chúng không động thủ, nhưng tương lai sẽ động thủ, lúc đó còn đáng sợ hơn. Do đó phải dò xét mọi động tĩnh của Thiên Thần cung. Thanh Hồ Đảo ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
- Sự tồn tại của Thiên Thần cung tựa như một tòa núi lớn ầm ầm ép tới, làm Thanh Hồ Đảo không dám buông lỏng.
Hai đại tông phái ở Dương Châu đều khẩn trương, nhưng Vũ Hoàng môn, môn phái cổ xưa nhất Cửu Châu Đại Địa lại chẳng khẩn trương chút nào. Các đệ tử vẫn tiêu sái tự tại như lúc trước, có vẻ rất thong dong.
Theo họ, Thiên Thần cung cường đại thì đã sao? Có khi nào dám tấn công Vũ Hoàng môn không chứ?
Tất cả đệ tử Vũ Hoàng môn đều có sự tự tin mù quáng.
Ngoài Vũ Thành, sâu trong Hùng Hạt Tử sơn mạch.
- Hống!
Những con hắc hùng, có con là hắc hùng khổng lồ đã trưởng thành cao tới hai trượng, hoặc có con tiểu hắc hùng dáng điệu thơ ngây, cả đám đang đi lại, hoặc leo trèo, đùa giỡn chung quanh mười cung điện. Giữa những con hắc hùng, thi thoảng có một vài tuấn nam mỹ nữ đi lại.
Tại đây dã thú và con người rất thân thiện.
Giữa thánh điện cao nhất trong hơn mười cung điện.
Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ như một luồng gió ập vào tầng thứ bảy của thánh điện, lướt nhanh theo thang lầu, chẳng mấy chốc đã lướt đến tầng thứ bảy.
- Sư bá thật sự quá cẩn thận. Hai ngày trước, tin tình báo đều nói là Thiên Thần cung đã bỏ tên của Kinh Ý ra khỏi vị trí khách khanh. Sư bá vẫn còn lo…
Vũ Đồng Hải cảm thấy bất mãn, nhưng lúc bay đến tầng thứ bảy, mặt y lập tức hiện ra nụ cười, không dám biểu hiện tí bất mãn nào.
Tầng thứ bảy. Đây là nơi tĩnh tu của Hoàng Thiên Cần, người có bối phận cao nhất Vũ Hoàng môn.
- Ngồi đi.
Cường giả hư cảnh Hoàng Thiên Cần trông trẻ măng, mặc áo vàng, mái tóc bạc ở thái dương, đang khoanh chân ngồi, lạnh nhạt mở miệng.
Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải nhìn nhau, rồi đều ngồi xuống.
- Điều tra rõ rồi chứ?
Hoàng Thiên Cần hỏi.
- Vâng!
Vũ Đồng Hải gật đầu báo cáo:
- Sư bá, hai ngày trước tình báo không rõ, bây giờ đã hoàn toàn xác định rồi. Kinh Ý có thể do tính tình quá cứng đầu, nên đã chống lại cung chủ Thiên Thần cung Bùi Tam, khiến cho Bùi Tam giận dữ. Bùi Tam triệt mất vị trí khách khanh, thậm chí còn bỏ vị trí Thánh nữ của thê tử Kinh Ý là Lý Quân.
- Hả?
Hoàng Thiên Cần khẽ gật đầu.
- Không biết vì chuyện gì mà Kinh Ý chống lại Bùi Tam nhỉ?
- Chẳng biết.
Vũ Đồng Hải lắc đầu, rồi lập tức cười.
- Nhưng sư tổ, Bùi Tam là cường giả động hư và cũng là cung chủ Thiên Thần cung. Khẳng định hắn rất cao ngạo... Lần trước tên Kinh Ý đoạt được hai bộ thần giáp, nhưng lại lấy bộ tốt cho mình, đưa bộ kia cho Thiên Thần cung. Điều đó khẳng định khiến cho Bùi Tam không vui. Với cá tính Kinh Ý, việc song phương trở mặt cũng không lạ.
- Sư bá, hai bộ thần giáp đó vốn nên phải thuộc về Vũ Hoàng môn.
Liễu Hạ cũng trầm giọng tiếp lời:
- Nếu không có Kinh Ý truy đuổi, Lục Nhĩ Toản Địa Thử mang theo Vưu Thạch Kim tới, tự nhiên rơi vào tay chúng ta rồi. Đáng hận, Kinh Ý thân là cường giả hư cảnh lại không có sĩ diện. Dám nói là không tìm được thần giáp.
Trên mặt Hoàng Thiên Cần lộ ra nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói:
- Đoạt bảo của Vũ Hoàng môn ta, tuyệt không thể buông tha.
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ cũng đồng ý.
- Không động thủ thì thôi.
Giọng Hoàng Thiên Cần lạnh buốt:
- Nếu động thủ, nhất định phải để Kinh Ý hào vô lực hoàn thủ, giết chết ngay.
- Tên Kinh Ý này có con yêu thú giỏi về phi hành và khoan đất. Các ngươi có phương pháp ứng phó không?
Hoàng Thiên Cần nhìn hai người.
Vũ Đồng Hải nheo mắt, tự tin:
- Sư bá, con có phương pháp nắm chắc mười thành có thể diệt trừ được Kinh Ý, đoạt được Hồng Thiên Thần Giáp.
Thiên 10, chương 29. Khắp Nơi Tụ Tập.
Dịch: workman
Biên tập Ba_Van
Tại:
www.tangthuvien.com Chương hai mươi chín: Khắp Nơi Tụ Tập.
- Ồ, nói nghe xem nào?
Hoàng Thiên Cần sáng mắt lên. Muốn giết Kinh Ý không phải là việc dễ dàng.
Vũ Đồng Hải mỉm cười nói:
- Sư bá, muốn giết Kinh Ý, để Kinh Ý không đường chạy thoát, thứ nhất cần phải có Liệt Phong Long Chuẩn và Lục Nhĩ Toản Địa Thử,.
- Không được.
Hoàng Thiên Cần lắc đầu:
- Chúng ta có thể mời Lục Nhĩ Toản Địa Thử tới. Nhưng... Liệt Phong chỉ sở trường phi hành, Lục Nhĩ Toản Địa Thử lại chỉ sở trường khoan đất. Chúng chỉ sở trường có một thứ, còn nghe nói yêu thú Đao Trì của Kinh Ý thiện nghệ cả hai. Nếu đầu tiên nó dựa vào phi hành bỏ rơi Lục Nhĩ Toản Địa Thử, loanh quanh với Liệt Phong Long Chuẩn một chút, đợi đến khi bỏ rơi được Lục Nhĩ Toản Địa Thử xong, con yêu thú Đao Trì này khoan đất chạy trốn thì Liệt Phong Long Chuẩn cũng không có biện pháp truy theo được.
Cái lợi hại của Lục Túc Đao Trì chính là ở điểm này.
Sở trường cả hai phương diện.
Cũng có thể là trước hết nó khoan đất chạy trốn thi với Lục Nhĩ Toản Địa Thử, căn bản không để Liệt Phong Long Chuẩn nhận thấy chúng ở đâu, sau đó chui ra ngoài, nhanh chóng bay đi.
- Sư bá, ha ha, con còn chưa nói xong. Giết Kinh Ý, thứ nhất phải có Liệt Phong Long Chuẩn và Lục Nhĩ Toản Địa Thử. Nhưng nếu con yêu thú Đao Trì đó trợ giúp Kinh Ý, chúng ta sẽ gặp nhiều phiền phức. Do đó chúng ta còn phải mời một người nữa.
Vũ Đồng Hải mỉm cười:
- Thiên hạ đệ nhất thần tiễn Thân Công Đồ!
- Ồ, ngươi nói là...?
Hoàng Thiên Cần sực nghĩ ra.
Liễu Hạ bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Đúng, con yêu thú hoàn hảo Đao Trì trợ giúp tên Kinh Ý, đích xác chúng ta không thể giết Kinh Ý được. Do đó, chỉ có thể trước hết giết Đao Trì, hoặc trước hết đả thương Đao Trì, sau đó mới giết Kinh Ý.
Thật sự cường giả hư cảnh và cường giả động hư trên Cửu Châu Đại Địa có phương pháp khiến yêu thú hư cảnh bị thương.
Tốc độ không đuổi kịp, thì dựa vào viễn công!
Nếu là cường giả động hư, thì cường giả động hư sẽ vận dụng thế giới lực của mình, lực công kích vốn lại rất mạnh, dù có sử dụng ám khí thì vẫn giữ nguyên uy lực. Nếu cường giả hư cảnh sử dụng ám khí, e rằng khó làm bị thương yêu thú hư cảnh. Nhưng cường giả động hư lại khác. Lúc trước Thiên Thần cung cung chủ, Bùi Tam, dựa vào tuyệt kỹ phi đao, một đao đã cắt đứt một cây thiết đồng trong tay Vưu Thạch Kim.
Có thể chấn đứt được binh khí trong tay cường giả hư cảnh đại thành, cũng phải biết uy lực đáng sợ như thế nào!
Sau đó lại dựa vào phi đao đánh bị thương Lục Nhĩ Toản Địa Thử, làm cho Lục Nhĩ Toản Địa Thử chạy chậm lại.
- Cường giả động hư rất khó mời. Nhưng thiên hạ đệ nhất thần tiễn Thân Công Đồ thì chúng ta vẫn có thể mời được.
Vũ Đồng Hải tự tin nói tiếp.
- Uy lực của thần tiễn Thân Công Đồ, đặc biệt là ‘Phá Hư tiễn’, thì đến cả cường giả động hư cũng phải cẩn thận. Cho dù là yêu thú hư cảnh cũng có thể một tiễn bị bắn xuyên thân!
Uy lực Phá Hư tiễn cực kỳ đáng sợ.
Lúc trước Đằng Thanh Sơn dựa vào Khai Sơn Thần Phủ mới ngăn cản được một tiễn, nhưng vẫn bị chấn động đến mức bị ném văng ra sau hai dặm, sau đó va vào tường thành thành một cái lỗ thủng to rồi mới dừng lại được. Hai tay Đằng Thanh Sơn đều chấn động đến mức đổ máu. Có thể tưởng tượng được uy lực của Phá Hư tiễn ghê gớm như thế nào.
- Có Thân Công Đồ ra tay thì dễ dàng hơn.
Hoàng Thiên Cần nở nụ cười.
- Không phải dễ dàng, mà là tuyệt đối có thể hoàn thành.
Vũ Đồng Hải cười ha ha nói.
- Ta nghe nói yêu thú Đao Trì sở trường né tránh, từng phi hành cực nhanh, một hóa thành hai?
Hoàng Thiên Cần hỏi.
- Sở trường né tránh thì sao?
Vũ Đồng Hải trong lòng sớm đã chuẩn bị, liền nói đĩnh đạc:
- Sư bá, nếu Thân Công Đồ đứng ở xa bắn tên, đương nhiên không nắm chắc mười phần bắn chết hoặc bắn bị thương yêu thú Đao Trì. Nhưng, ở khoảng cách gần, Thân Công Đồ làm sao lại không thể bắn trúng chứ?
Tốc độ Phá Hư tiễn rất kinh người, bình thường cho dù một hai dặm cũng chỉ trong nháy mắt là tới rồi.
- Đến lúc đó, để Thân Công Đồ đứng trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn. Liệt Phong Long Chuẩn bay tới, nhanh chóng áp sát Đao Trì. Cách nhau vài chục trượng thì với tốc độ của Phá Hư tiễn, tuyệt đối yêu thú Đao Trì không tránh thoát được đâu.
Đồng Hải tự tin cười nói...
- Đao Trì nếu chui xuống đất, để Thân Công Đồ leo trên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử truy theo. Tóm lại, Đao Trì không đường nào chạy trốn được.
Liễu Hạ gật đầu chêm thêm, đồng thời nhìn thiếu niên áo vàng Hoàng Thiên Cần,.
Hoàng Thiên Cần cũng hài lòng nở nụ cười.
Hai đại yêu thú phối hợp với thiên hạ đệ nhất thần tiễn, tuyệt đối có thể thành công.
- Được!
Hoàng Thiên Cần đứng lên, Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải cũng vội đứng lên.
- Liễu Hạ, ngươi biết thú ngữ, mang theo Long Diễm Quả đi Nhung Châu, tìm Lục Nhĩ Toản Địa Thử, mời nó hỗ trợ một chuyến. Nhất định phải mời cho được.
Hoàng Thiên Cần trịnh trọng hạ lệnh.
- Sư bá yên tâm, Lục Nhĩ Toản Địa Thử và con giao tình thâm hậu, lần này lại là đi đối phó với con yêu thú Đao Trì. Lục Nhĩ Toản Địa Thử có cừu oán với yêu thú Đao Trì, nhất định sẽ ra tay.
Liễu Hạ mỉm cười.
- Ừm.
- Đồng Hải!
Hoàng Thiên Cầm nhìn Vũ Đồng Hải:
- Việc đi Xạ Nhật Thần Sơn mời Thân Công Đồ, ta giao cho ngươi. Thân Công huynh đệ ở Xạ Nhật Thần Sơn có tiễn pháp đều là thiên hạ số một số hai cả. Nhưng trong hai huynh đệ, lão đại Thân Công Đồ mạnh hơn một chút.
- Vũ Hoàng môn ta mời hắn, là việc hắn muốn tìm cũng tìm không thấy. Làm sao dám không đến?
Trên mặt Vũ Đồng Hải đầy ngạo khí.
- Việc này không nên chậm trễ, bây giờ hai ngươi lập tức xuất phát.
Hoàng Thiên Cần ra lệnh một tiếng.
Hai đại cường giả hư cảnh Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ lúc này lập tức ly khai.
Tốc độ làm việc của Vũ Hoàng môn cực nhanh. Chỉ sau khi Liễu Hạ ly khai vẻn vẹn mấy canh giờ, hắn đã mang Lục Nhĩ Toản Địa Thử trở lại, từ trên trời cao vạn trượng đáp xuống giữa “Hùng Hạt Tử sơn mạch”.
Sau núi Hùng Hạt Tử có một khoảng đất trống. Hoàng Thiên Cần mặc áo vàng cười cười nhìn Lục Nhĩ Toản Địa Thử và Liễu Hạ vừa đáp xuống.
- Hống...
Lục Nhĩ Toản Địa Thử vừa rơi xuống đất, liền phát ra một tiếng gầm thân thiết.
Hoàng Thiên Cần, cũng há mồm phát ra một tiếng gầm.
Một người một yêu thú trò chuyện với nhau vài câu.
Loại thú ngữ này, đối với thường nhân thì cần có thiên phú. Trong trăm vạn người bình thường cũng khó có thể tìm được một người học được thú ngữ. Nhưng, đối với cường giả hư cảnh thì chỉ cần một cường giả hư cảnh nguyện ý hao phí thời gian đi học, đồng thời có người nguyện ý dạy, cơ hồ ai cũng có thể học được cả.
Vì sao!
Bởi vì việc phát âm thú ngữ và ngôn ngữ con người trên bản chất là khác nhau. Do đó người bình thường sẽ cảm thấy không tự nhiên. Căn bản không nghe được, dường như chỉ là một tiếng gầm, rốt cuộc có gì khác nhau đâu.
Họ không hiểu. Cho dù hiểu, nhưng bản thân cũng không thể khống chế được mức độ giọng nói, nên không thể phát âm thú ngữ một cách chính xác.
Nhưng cường giả hư cảnh lại khác!
Cường giả hư cảnh có thể truyền âm, có thể nghe được thanh âm trong khu vực, chính là dựa vào cảm ứng sóng âm. Họ có thể cảm ứng rõ ràng được mỗi một chấn động, sau đó lập lại đúng theo những chấn động này, sinh ra sóng âm bên tai đối phương. Đây là thủ đoạn truyền âm của một cường giả hư cảnh, tự nhiên họ cũng có thể cảm ứng được thú ngữ! Cảm ứng được rõ ràng từng câu, từng tiếng thú ngữ khác nhau.
Do đó, cường giả hư cảnh mà học tập thú ngữ thì ít khó khăn hơn.
Nhưng phải có người dạy!
Các đại tông phái đều coi người biết thú ngữ là chí bảo, sao lại truyền ra ngoài? Như Doanh thị gia tộc mãi cho tới bây giờ vẫn không có lấy một người nào biết thú ngữ.
- Thương thế của Lục Nhĩ Toản Địa Thử xem ra đã khôi phục rồi.
Hoàng Thiên Cần cười nhìn nhìn Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
- Tốc độ yêu thú khôi phục thương thế nhanh hơn so với chúng ta nhiều.
Liễu Hạ cười đáp.
- Nó biết lần này sẽ đối phó với nhân loại và yêu thú lúc trước đuổi giết nó, nên chẳng nói năng gì, cũng không đòi nhiều long diễm quả hơn. Thu lấy mấy thứ long diễm quả con tặng, rồi theo con tới đây luôn.
- Bây giờ, chỉ cần đợi Đồng Hải thôi.
Hoàng Thiên Cần lẳng lặng chờ đợi.
Thiên hạ đệ nhất thần tiễn “Thân Công Đồ”, hiển nhiên khó mời hơn một chút. Khoảng hơn một canh giờ, Vũ Đồng Hải mới trở lại dãy núi Hùng Hạt Tử.
- Tới rồi.
Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ ngẩng đầu nhìn về phía nam.
Chỉ thấy hai luồng lưu quang từ phía chân trời bay tới, lóe lên một đường cong, rồi dừng lại trước mặt hai người Hoàng Thiên Cần. Chính là Vũ Đồng Hải và Thân Công Đồ tóc đen mặc áo da thú, vác một cái cung thần.
- Thân Công huynh!
Hoàng Thiên Cần cười, bước tới nghênh đón.
- Ha ha, Hoàng huynh!
Thân Công Đồ bước lại gần, cười nói:
- Vũ Hoàng môn các ngươi không động thì thôi, đã động nhất định rất kinh người. Tên Kinh Ý có con yêu thú Đao Trì là khó vây nhất. Lần trước ta và Thiết hạt tử liên thủ, thế mà chẳng làm gì được tên Kinh Ý đó, cảm thấy luôn bực mình. Lần này, phải nhờ vào Hoàng huynh và Vũ Hoàng môn các ngươi giúp ta bớt giận rồi.
- Lần này chắc chắn giết được Kinh Ý.
Hoàng Thiên Cần cười khẽ nói.
- Sư bá.
Vũ Đồng Hải bên cạnh truyền âm cho Hoàng Thiên Cần:
- Lúc mời Thân Công Đồ, con đã hứa hẹn khá nhiều. Đây là việc nhỏ, nhưng hắn bảo là để đối phó với yêu thú Đao Trì, phải sử dụng tới Phá Hư tiễn. Con hứa là hắn dùng hết bao nhiêu Phá Hư tiễn, Vũ Hoàng môn chúng ta sẽ đền bù lại bấy nhiêu cho hắn.
Luyện chế Phá Hư tiễn cực khó. Ở Xạ Nhật Thần Sơn cũng chỉ có một số lượng Phá Hư tiễn khá ít ỏi.
- Thân Công huynh.
Hoàng Thiên Cần nhìn Thân Công Đồ.
- Hả?
Thân Công Đồ hơi nghi hoặc.
- Lần này huynh đem theo mấy cây Phá Hư tiễn?
Hoàng Thiên Cần mở lời.
- Như bình thường thôi. Ba cây.
Thân Công Đồ cười nói.
- Ba cây là thiếu.
Hoàng Thiên Cần nói:
- Khi chúng ta xuất phát đi giết Kinh Ý, trước hết các huynh về lại Viêm Châu một chuyến. Huynh đem theo vài cây Phá Hư tiễn nữa để ngừa vạn nhất.
- Hoàng huynh, Phá Hư tiễn của ta chính là thiên hạ đệ nhất thần tiễn. Ba cây là đủ rồi. Nếu ba cây mà giết không chết địch nhân, có nhiều hơn cũng vô dụng.
Xem ra Thân Công Đồ không đành lòng bỏ ra quá nhiều bảo bối.
Hoàng Thiên Cần nhướng mày:
- Ta đã bảo là huynh nên đem nhiều hơn. Yên tâm, sau này Vũ Hoàng môn ta sẽ bù đủ Phá Hư tiễn cho huynh.
Vũ Hoàng môn cổ kính giàu nứt đố đổ vách.
- Ha ha, được!
Thân Công Đồ đáp ứng cực kỳ thoải mái, trong lòng thầm nghĩ: “Được đền bù đủ à? Rất khó kiếm được một lần sử dụng Phá Hư tiễn thoải mái, vậy cứ thoải mái mà dùng đi. Kinh Ý lão huynh, lần này phải xin lỗi ngươi rồi.” Thân Công Đồ còn nhớ mình thiệt thòi như thế nào trong trận Giang Ninh quận thành.
Cừu này báo được rồi!
- Bây giờ Lục Nhĩ Toản Địa Thử và Thân Công huynh đều đã đến.
Hoàng Thiên Cần cười ha ha nói:
- Đồng Hải, Liễu Hạ, Thân Công huynh! Ba người các ngươi cùng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, Liệt Phong Long Chuẩn cùng nhau xuất phát. Tin rằng nhất định mã đáo thành công!
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ chính là cường giả hư cảnh đại thành của Vũ Hoàng môn, đều tinh thông Cửu Đỉnh Thiên Thư.
Cùng nắm mười thành lực thiên địa, thông qua tuyệt chiêu trong Thần Điển, hai người Vũ Đồng Hải có thể phát huy gần được mười hai thành lực thiên địa. Đây là phát huy cực hạn của một hư cảnh đại thành.
Cả hai người Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ, chỉ lấy một đối một cũng đều có thể dễ dàng đối phó với Đằng Thanh Sơn rồi.
Hơn nữa, còn có Liệt Phong Long Chuẩn đã tồn tại từ thời Vũ Hoàng, cùng với thiên hạ đệ nhất thần tiễn Thân Công Đồ phụ trợ,
- Việc này không nên chậm trễ, các ngươi cũng xuất phát ngay đi.
Hoàng Thiên Cần trịnh trọng:
- Ta ở đây chờ các ngươi thành công trở về.
Ba người Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ, Thân Công Đồ chắp tay cáo biệt, sau đó dẫn Lục Nhĩ Toản Địa Thử, Liệt Phong Long Chuẩn xé gió lướt đi.
Thiên 10, chương 30. Kiếp Nạn Phủ Xuống.
Dịch: workman
Biên tập Ba_Van
Tại:
www.tangthuvien.com Chương ba mươi: Kiếp Nạn Phủ Xuống.
Cao trên mây mù, ánh mặt trời vàng rực chiếu khắp đỉnh núi Xạ Nhật Thần Sơn cao vút trong mây. Thân thể khổng lồ của Liệt Phong Long Chuẩn lơ lửng trên trời, khẽ vỗ hai cánh, bộ lông màu nâu lẫn những sợi màu đen ánh lên dưới nắng mặt trời phát ra màu vàng lợt làm cho người ta lạnh người. Bên cạnh nó, Lục Nhĩ Toản Địa Thử toàn thân đầy gai, cùng với Liễu Hạ vác một thanh chiến phủ, Vũ Đồng Hải vác một thanh lợi kiếm trôi nổi đứng đó, trông oai phong như thần linh.
Vèo!
Một luồng hào quang từ đỉnh núi Xạ Nhật Thần Sơn bay lên, rồi dừng cạnh hai hư cảnh loài người, hai hư cảnh hai yêu thú. Chính là Thân Công Đồ đeo một cây cung thần. Bầu tên sau lưng hắn nạp tới mười sáu mũi tên.
- Ha ha, Liễu Hạ huynh, Đồng Hải huynh, ta mang theo sáu cây Phá Hư tiễn. Đến cả loại Liệt Hư tiễn nhất đẳng mà ta cũng đem theo tới mười cây.
Thanh âm Thân Công Đồ vang vọng.
- Xem ra, có Thân Công huynh ra tay, e rằng hai người chúng ta không cần phải ra tay rồi.
Liễu Hạ cũng mỉm cười nói.
Trong mắt Thân Công Đồ lóe lên vẻ tự tin:
- Năm đó Liệt Phong Long Chuẩn là thần thú làm bạn với Vũ Hoàng, tốc độ phi hành thuộc loại thiên hạ đệ nhất trên Cửu Châu. Còn Lục Nhĩ Toản Địa Thử cũng là yêu thú hư cảnh khoan đất đệ nhất ở Cửu Châu. Có chúng phụ trợ..., lại phối hợp với sáu cây Phá Hư tiễn của ta, đừng nói là hư cảnh đại thành, cho dù là cường giả động hư, sáu cây Phá Hư tiễn này nếu không giết được thì cũng phải khiến y trọng thương tới tàn phế! Nếu là hư cảnh đại thành, sáu cây Phá Hư tiễn mà không giết chết được hắn thì ta đây chỉ có nước tự sát, tạ tội với tổ sư Xạ Nhật Thần Sơn cho rồi.
- Thân Công huynh nói đùa rồi.
Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải cũng đều nở nụ cười.
Phá Hư tiễn uy lực kinh người, đại biểu cho vũ khí cực hạn của Xạ Nhật Thần Sơn.
Nó được cường giả hư cảnh trong thiên hạ tôn là “thiên hạ đệ nhất tiễn”. Tiễn pháp này chắc chắn có thể uy hiếp tới cả cường giả động hư. Đằng Thanh Sơn cũng từng giao thủ với không ít cường giả hư cảnh, khi chịu công kích toàn lực của đối phương, nhiều nhất hắn cũng chỉ lui về phía sau khoảng vài chục mét. Người có thể khiến hắn lui về sau hai ba chục trượng thì xem như đã rất lợi hại rồi.
Nhưng Phá Hư tiễn lại làm Đằng Thanh Sơn phải bay lùi xa hai dặm, lại đập vào tường thành tới lũng thành.
Uy lực của nó vô cùng đáng sợ!
- Nhưng Liễu Hạ huynh, Đồng Hải huynh! các ngươi cũng đều là cường giả đại thành đã tu luyện Cửu Đỉnh Thiên Thư. Chỉ một người cũng đủ để giết chết Kinh Ý.
Thân Công Đồ cười nói:
- Lần này, trong ba người chúng ta xem ai giết được Kinh Ý trước, xem ai giết chết con yêu thú cả người đầy đao đó trước.
- Được, để xem ai giết chết trước.
Vũ Đồng Hải cười ha ha.
- Có lẽ là Liệt Phong đó. Liệt Phong còn mạnh hơn chúng ta một chút.
Liễu Hạ cũng cười lớn.
Ba người vừa nói chuyện vừa cười nói rất tự tin.
Ba cường giả hư cảnh cùng với hai yêu thú hư cảnh hóa thành một luồng lưu quang thật lớn bay trên chín tầng trời, lao về phía đông bắc.
*****
“Nghe nói cường giả hư cảnh Kinh Ý và Thiên Thần cung đã đoạn tuyệt rồi? Xem ra Kinh Ý rất trọng thị Quy Nguyên Tông. Ừm, có Kinh Ý ở Dương Châu, thật ra là chuyện tốt đối với Dương Châu ta, cũng ngăn cản một phần lực lực của Thiên Thần cung. Nhưng bất luận như thế nào, trong vùng Dương Châu này, giữa Quy Nguyên Tông và Thanh Hồ Đảo ta nhất định sẽ có một ngày quyết định ai sinh ai tử. Kinh Ý bảo vệ Quy Nguyên Tông, quả là không phải chuyện tốt với Thanh Hồ Đảo ta.”
“Hơn nữa có hắn ở Quy Nguyên Tông, Thanh Hồ Đảo chúng ta muốn điều khiển quân đội thống nhất Dương Châu, ngăn cản Thiên Thần cung xâm lấn cũng khá là phiền toái.”
Sau khi biết Kinh Ý và Thiên Thần cung đã trở mặt, Hạt Tử Kiếm Thánh chẳng biết nên vui hay nên lo nữa.
Đột nhiên.
- Thiết hạt tử!
Một thanh âm sang sảng vang lên bên tai Hạt Tử Kiếm Thánh.
- Hả?
Hạt Tử Kiếm Thánh cả kinh. Lão rõ ràng cảm giác được trên bầu trời Thanh Hồ Đảo có năm khí tức cường đại, mỗi một khí tức đều không hề yếu hơn Hạt Tử Kiếm Thánh hắn. Thậm chí còn có một luồng khí tức như có vô số lệ mang màu xanh biếc tụ tập, làm cho Hạt Tử Kiếm Thánh cảm thấy rất khiếp sợ.
“Khí tức đó là của Liệt Phong Long Chuẩn của Vũ Hoàng môn.” Hạt Tử Kiếm Thánh kinh hãi.
- Thiết hạt tử! Ngươi mau chuẩn bị đi! Bây giờ ta theo người của Vũ Hoàng Môn đi giết Kinh Ý và con yêu thú đó. Thanh Hồ Đảo ngươi lo mà cấp tốc chuẩn bị đi. Đợi đến khi ta tiêu diệt xong Kinh Ý, ngươi có thể điều quân đạp bằng Quy Nguyên Tông rồi.
Thanh âm vừa rồi lại vang lên bên tai Hạt Tử Kiếm Thánh
- Thiết hạt tử! Việc này xem như ngươi thiếu ta một cái ơn.
Hạt Tử Kiếm Thánh vẻ mặt quái dị, bị tin tức vừa rồi làm ngẩn người ra.
Vũ Hoàng môn và Thân Công Đồ liên thủ muốn diệt trừ Kinh Ý?
- Ha ha... Thân Công huynh, ta sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ngươi.
Hạt Tử Kiếm Thánh vội truyền âm, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Bây giờ trên trời, ba người hai yêu thú, đã bay ra khỏi phạm vi ba mươi bốn dặm, nhanh chóng bay về phía quận Giang Ninh.
“Muốn diệt Quy Nguyên Tông mấy lần rồi mà không thành công.”
Hạt Tử Kiếm Thánh kích động vạn phần. “Chính là vì có Kinh Ý ở đó phá hỏng và ngăn trở. Bây giờ, Vũ Hoàng môn ra tay rồi. Ha ha... Vũ Hoàng môn không ra tay thì thôi, khi ra tay nhất định sẽ thành công.”
- Thiết Phiền!
Hạt Tử Kiếm Thánh vội gọi lớn.
- Sư tổ.
Thiết Phiền tĩnh tu gần đó giật mình nhảy lên, vội chạy tới, trong lòng đầy nghi hoặc khó hiểu:
“Sao sư tổ lại cao hứng tới thất thố như vậy?”
- Thiết Phiền, ngươi cấp tốc chuẩn bị một chút. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay có thể xua quân đạp bằng Quy Nguyên Tông rồi.
Hạt Tử Kiếm Thánh hạ lệnh.
- Sư tổ, nhưng Kinh Ý...
Thiết Phiền hơi chần chờ, dù sao hắn đã thất bại không chỉ một lần.
- Ha ha, yên tâm.
Hạt Tử Kiếm Thánh cười vang:
- Qua hôm nay sẽ không còn Kinh Ý nữa rồi!
Không nói chuyện về Thanh Hồ Đảo đang bắt đầu chuẩn bị. Họ chuẩn bị sau khi Kinh Ý chết, sẽ tiêu diệt Quy Nguyên Tông không có cường giả hư cảnh bảo vệ.
Lúc này,... Ba người hai yêu thú dùng họ tốc độ kinh người đã bay vào tới cảnh nội quận Giang Ninh.
- Đi! Đi Nghi thành. Tên Kinh Ý ở Nghi thành.
Vũ Đồng Hải chỉ về phía trước.
- Ha ha! Các vị, cần phải đại khai sát giới rồi.
Ba cường giả hư cảnh đều có vẻ hơi hưng phấn. Trên Cửu Châu Đại Địa, giết một cường giả hư cảnh là việc rất thành công, chứ đừng nói là đi giết một cường giả hư cảnh vẫn có tiếng là không dễ đối phó.
Vèo! Vèo! Vèo!
Lưu quang khổng lồ trong nháy mắt lướt qua phía chân trời, bổ thẳng về phía Nghi thành.
*****
Nghi thành, giữa phủ đệ Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn vừa luyện quyền, người đầy mồ hôi, đang cười cười đi đến ngồi bên bờ ao cạnh Lý Quân. Lý Quân ngồi cạnh bờ ao, xinh đẹp như một đóa hoa sen đang nở rộ.
- Luyện xong rồi à?
Lý Quân quay đầu nhẹ giọng cười hỏi.
- Ừm!
Đằng Thanh Sơn ngồi xổm, cười xoa xoa bụng Lý Quân
- Để ta nghe một chút. Xem thử hài tử của Đằng Thanh Sơn bây giờ đang làm gì... Chậc chậc, ta có thể nghe được mạch đang đập đều. Nhỏ như vậy mà khí tức đã mạnh như vậy rồi. Xem ra, sau này nhất định là mầm non thích hợp với việc luyện nội gia quyền tuyệt đỉnh rồi.
Một hài tử do một cường giả hư cảnh và một tiên thiên cường giả sinh ra, khí huyết tiên thiên sẽ mạnh hơn trẻ bình thường nhiều.
- Thanh Sơn, chàng dạy con cho tốt, đem quyền pháp dạy cho nó.
Lý Quân cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
- Ừm, đợi sau khi xong những việc này, không còn phải bận rộn với những việc ở đây, đợi sau khi hài tử ra đời, ta sẽ dạy nó chu đáo.
Lúc này, tâm tình Đằng Thanh Sơn rất khó diễn tả. Tận đáy lòng hắn đang dâng lên sự cảm kích khó hiểu. Cảm kích ông trời có thể ban cho hắn một thê tử luôn luôn chăm sóc yêu thương hắn, cũng ban cho hắn một đứa con...
Có những thứ đó đã là đủ rồi.
- Ầm ầm..
Trên bầu trời chợt vang lên tiếng sấm bí hiểm.
- Sắp trở trời rồi à?
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời vốn trong xanh thăm thẳm, lúc này thoáng cái đã phủ đầy mây đen, sấm rền đùng đoàng, thi thoảng còn có từng đợt kình phong rít lên.
- Rào rào..
Đến cả mặt nước ao vốn yên lặng cũng cuộn sóng, từng cơn sóng vỗ bờ gây nên những tiếng động lạ tai.
Đột nhiên Đằng Thanh Sơn biến sắc, hắn rõ ràng cảm ứng được trong khu vực của hắn, ở phía nam, có năm luồng khí tức cường đại đang bay tới Nghi thành với một tốc độ cực cao. Năm luồng khí tức đó, không kể Liệt Phong Long Chuẩn cực mạnh, thì bốn khí tức còn lại cũng đều vượt xa bản thân hắn.
Hơn nữa hắn biết cả năm khí tức này. Trong nháy mắt hắn đã phán định ra thân phận đối phương: Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải Vũ Hoàng môn, cùng với Xạ Nhật Thần Sơn Thân Công Đồ. Còn có con Lục Nhĩ Toản Địa Thử khoan đất cực nhanh, hơn nữa còn cả yêu thú đáng sợ của Vũ Hoàng môn - Liệt Phong Long Chuẩn.
“Không ổn!” Thân thể Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hóa thành một tàn ảnh, đồng thời xuất hiện trên luyện võ trường, vươn tay chụp lấy thanh Khai Sơn Thần Phủ.
- Đao Trì!
Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, trong nháy mắt truyền nhập vào phòng Lục Túc Đao Trì. Thật ra khi cảm ứng được năm khí tức cường đại, Lục Túc Đao Trì liền tỉnh lại ngay. Bây giờ nghe Đằng Thanh Sơn gọi một tiếng, nó lập tức gầm khẽ một tiếng, lao thẳng ra khỏi phòng đến luyện võ trường.
- Cái gì...
Lý Quân kinh sợ.
- Tiểu Quân, trước hết muội vào nhà đi.
Đằng Thanh Sơn vội truyền âm.
Đồng thời Đằng Thanh Sơn cầm Khai Sơn Thần Phủ nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì. May mà bình thường trên người Đằng Thanh Sơn đều mặc Hồng Thiên Thần Giáp gồm cả giày chiến, mảnh che tay, nội giáp. Ngoại trừ mũ trụ và và ngoại giáp, những thứ còn lại hắn đều đã mặc cả trên người, căn bản không phải phí thời gian mặc vào.
- Vũ Đồng Hải lão huynh, ba người các ngươi tới Nghi thành ta làm gì?
Thanh âm vang dội của Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt vang lên bên tai ba người Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ, Thân Công Đồ đang tới tập kích.
Do tốc độ phi hành của ba người nhanh như gió, nên tiếng cười phát ra vang vọng cả thiên địa.
Cả Nghi thành ai ai cũng đều như run lên trong tiếng cười này.
- Kinh Ý, hôm nay ta tới đây để lấy mạng ngươi!
Vũ Đồng Hải hét lớn một tiếng. Tiếng hét trong nháy mắt vang vọng cả Nghi thành, làm không ít dân chúng trong Nghi thành bị dọa khiếp.
Giữa phủ đệ Đằng Thanh Sơn.
Vốn chín mươi tám thiếu niên đang luyện quyền cùng với Đằng Thú và Tiết Tân đều chấn động.
- Muốn giết Thanh Sơn?
Đang ở tại đây, trong nháy mắt Gia Cát Nguyên Hồng cũng lao ra khỏi phòng, ngửa đầu nhìn trời.
- Ai tới giết Thanh Sơn?
Lý Quân mang thai cũng ngửa đầu nhìn trời, trong lòng hoàn toàn hoảng loạn. Họ đều hiểu rõ, bây giờ cái tên Kinh Ý, và cái tên Lục Túc Đao Trì được truyền bá là những nhân vật lợi hại như thế nào. Nếu không nắm chắc, ai dám kiêu căng tới tìm giết Đằng Thanh Sơn như vậy?
- Đao Trì, đi!
Hai mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi. Vốn vì quan hệ với Vũ Hoàng, nên hắn cũng có chút hảo cảm với Vũ Hoàng môn, lúc này toàn bộ đã biến mất.
- Hống...
Lục Túc Đao Trì vỗ hai cánh, dùng tốc độ kinh người nhanh chóng bay về phía bắc Nghi thành.
Đại Duyên Sơn cơ hồ rộng tới hơn nửa cảnh nội Nghi thành. Phía nam Đại Duyên Sơn lại giáp với Nghi thành. Lục Túc Đao vừa vỗ hai cánh, đã bay ra khỏi phạm vi Nghi thành, tiến vào giữa Đại Duyên Sơn.
- Muốn giết ta, phải xem các ngươi có mấy phần bổn sự!
Tiếng hét phẫn nộ của Đằng Thanh Sơn vang lên giữa Đại Duyên Sơn.
Ầm...
Tốc độ Liệt Phong Long Chuẩn rõ ràng nhanh hơn Lục Túc Đao Trì một bậc, lưng cõng Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải, Thân Công Đồ xông thẳng vào Đại Duyên Sơn. Về phần con Lục Nhĩ Toản Địa Thử thì lao thẳng từ trên cao xuống cực nhanh, sau khi rơi xuống Đại Duyên Sơn, Thiên 10, chương 31. Phá hư tiễn, tiễn đoạt mệnh.
Dịch: quocvuong
Biên tập Ba_Van
Tại:
www.tangthuvien.com Phá hư tiễn, tiễn đoạt mệnh.
Lúc này đang vào tháng tám, thực vật trong Đại Duyên Sơn rất tươi tốt, còn trên không trung giăng đầy vẫn mây, tiếng sấm đì đùng, nhưng trời trong có sấm không có mưa, nhất thời không khí cả Đại Duyên Sơn đều có vẻ cực kỳ nặng nề. Trong Đại Duyên Sơn đâu đâu cũng có thể mơ hồ nghe được rất nhiều tiếng rống nôn nóng của dã thú.
Sưu.
Lục Túc Đao Trì dán sát vào bề mặt của Đại Duyên Sơn, linh hoạt bay trốn trong Đại Duyên Sơn.
“Vũ Hoàng Môn này thật là đang cay cú báo thù.” Đằng Thanh Sơn biết rõ bản thân đã đến lúc sống chết. Không hay, con Liệt Phong Long Chuẩn bay nhanh quá. Trong phạm vi lĩnh vực của mình, Đằng Thanh Sơn cảm ứng được con Liệt Phong Long Chuẩn đang chở theo ba hư cảnh cường giả chỉ trong thoáng chốc đã đuổi đến nơi rồi.
Mà con Lục Nhĩ Toản Địa Thử cũng từ trong rừng đuổi tới nơi.
Đằng Thanh Sơn khẽ quay đầu nhìn, không kiềm chế được sắc mặt thay đổi, chỉ thấy hơn trăm trượng phía sau, trên thân của Liệt Phong Long Chuẩn to lớn, người đang đứng đầu tiên trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn chính là Xạ Nhật Thần Sơn Thân Công Đồ. Lúc này Thân Công Đồ đang giương một cây thần cung cổ, tạo thành hình trăng tròn, từng đạo từng đạo ánh sáng ẩn hiện trên thân cung.
Mũi tên khiến Đằng Thanh Sơn cảm thấy quen thuộc, đặc biệt ánh sáng băng lạnh đầu mũi tên, càng làm cho lòng hắn nổi lên một trận băng hàn.
Thân Công Đồ đang lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn.
“Không ổn, có nhiều cây phá hư tiễn.” Đằng Thanh Sơn liền chỉ Lục Túc Đao Trì:
- Đao Trì, dưới đất.
Nhưng vì không hiểu thú ngữ, tốc độ chỉ tay không thể bằng tốc độ mũi tên của Thân Công Đồ.
Kéo cung cài tên, khí thế của Thân Công Đồ lên tới đỉnh điểm.
Vũ Đồng Hải đứng sau lưng Thân Công Đồ cười lạnh:
- Kinh Ý, ngươi vẫn không chịu chết à?
Rang. Thân Công Đồ hai mắt như điện, tay phải buông dây cung, lập tức mũi Phá Hư Tiễn giống như thuấn di trực tiếp biến mất khỏi dây cung. Với nhãn lực, tốc độ phản ứng của Đằng Thanh Sơn, cũng không thể thấy được bản thân mũi tên, chỉ thấy được mũi Phá Hư Tiễn đó tại không trung để lại tàn ảnh màu vàng. Bằng vào cảm ứng của lĩnh vực đối với mũi tên chứa đầy lực thiên địa đáng sợ, giống như phản xạ có điều kiện, Đằng Thanh Sơn bước lên một bước nhỏ, Khai Sơn thần phủ che chắn trước người.
- Xoảng.
Phá Hư tiễn trực tiếp bắn lên Khai Sơn thần phủ, trong chớp mắt, bản thân mũi tên Phá Hư tiễn đáng sợ đó bị đánh thành bụi phấn. Đồng thời, hai tay đang cầm Khai Sơn thần phủ của Đằng Thanh Sơn cũng bị chấn động đến nỗi cổ tay chảy máu.
Oanh đùng đùng... choang. Bản thân vốn không có tí lực lực phản kháng, ngay lúc mũi Phá Hư tiễn chứa lực lượng đáng sợ tới trước mặt, chỉ cảm thấy hai bên tai cuồng phong gào thét, cả người Đằng Thanh Sơn liền không thể khống chế rơi ra khỏi lưng của Lục Túc Đao Trì. Chỉ nghe một loạt tiếng “Bùng! Bùng! Bùng”, một cây đại thụ to lớn bị đụng đổ, một loạt cây cối bị quét ngang qua. Quét qua sườn một ngọn núi nhỏ, sau khi làm vỡ ra không ít đá, Đằng Thanh Sơn mới xoay người dừng lại.
- Vậy mà không chết. Cái búa của Kinh Ý sợ là do Động Hư cường giả luyện chế.
Vũ Đồng Hải va Liễu Hạ nhìn Đằng Thanh Sơn bay ngược ra đều thất kinh. Sư tổ Vũ Hoàng Môn Vũ Hoàng dùng búa nên hư cảnh cường giả đời sau của Vũ Hoàng Môn cũng có không ít người dùng búa.
Đối với vũ khí búa khá lợi hại, Vũ Hoàng Môn tuy rằng có không ít, thêm một cái không nhiều, thiếu một cái không ít. Nhưng có thể kiếm được một cái, bọn họ cũng rất thích.
“Đợi lát nữa, phải lấy cho được.” Liễu Hạ nhủ thầm.
- Lần trước bắn bay Kinh Ý, lần này, là giết yêu thú Đao Trì.
Khi Lục Túc Đao Trì bay về hướng Đằng Thanh Sơn bị đánh bay, Thân Công Đồ lại một lần nữa kéo cung, lại là một mũi Phá Hư tiễn. Một tên đánh bay Đằng Thanh Sơn, mũi thứ hai lại đi giết Lục Túc Đao Trì.
Đây chính là dự tính của hắn.
-Hô!
Đằng Thanh Sơn vừa mới đứng vững, quay đầu nhìn lại.
- Ngao!
Lục Túc Đao Trì bay về phía Đằng Thanh Sơn, hai mắt màu máu nhìn Đằng Thanh Sơn có chút nông nóng. Là một con yêu thú rất kiêu ngạo nhưng cô độc, Lục Túc Đao Trì rất ít quen biết yêu thú cùng loại, chứ đừng nói tới con người. Nhưng khi đã chấp nhận quen biết rồi, Lục Túc Đao Trì liền xem là bằng hữu thật sự.
Nó muốn cứu Đằng Thanh Sơn.
- Đao Trì, cẩn thận!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến, la to truyền âm cảnh báo.
Thân Công Đồ lại giương cung, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Lục Túc Đao Trì, ánh sáng lượn lờ quanh cây cung trên tay hắn, sau đó tập trung vào mũi Phá Hư tiễn. Phá Hư tiễn như hàm chứa kim quang, đầu mũi tên băng lãnh có sắc lạnh lẽo làm người khác run sợ.
Thân Công Đồ nhếch mép, tay phải buông ra.
- Ông!
Phá Hư tiễn trong nháy mắt biến mất khỏi cây cung.
Cảm ứng được khí tức lăng lệ nhanh chóng bao phủ bay đến, Lục Túc Đao Trì vốn đã chuẩn bị đầy đủ trong nháy mắt hai cặp cánh rung động, thân thể lập tức biến thành hai.
- Phụp!
Một mũi Phá Hư tiễn trong nháy mắt xuyên qua cánh bên trái của Lục Túc Đao Trì, đồng thời xuyên qua lân giáp ngăm đen bên trái thân thể, sau đó, mũi tên lộ ra phía dưới bả vai của Lục Túc Đao Trì.
- Hống...
Rống lên một tiếng đau đớn, Lục Túc Đao Trì không kiểm soát được thên thể, nghiêng mạnh, thân thể đâm vào một cây đại thụ bên cạnh làm cây đại thụ vỡ tan thành bụi gỗ. Mà khi những cây bị những cái cánh so với lưỡi đao còn sắc bén hơn của nó liếm qua, lập tức bị chém gãy ngang.
- Đao Trì!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến.
- Nhanh, nhanh chui vào đất.
Đằng Thanh Sơn thét lớn, chỉ vào mặt đất.
Lúc này trên không trung, Thân Công Đồ đang ở trên thân Liệt Phong Long Chuẩn lại giương cung, rõ ràng là muốn bắn tiếp mũi tên thứ ba.
- Xuy xuy...
Lục Túc Đao Trì cũng không ngốc, ngay sau khi thân thể đập ngã một số lớn cây cối, lập tức sáu thanh đao vung lên, mau chóng biến mất khỏi mặt đất. Lần này tuy là bị bắn trúng, nhưng do Lục Túc tránh kịp nên Phá Hư tiễn không bắn trúng nơi yếu hại, nhưng do cánh bị thương, tốc độ bay, độ linh mẫn đều giảm mạnh.
- Liễu huynh, Đồng Hải huynh. Hai người và Liệt Phong Long Chuẩn đi giết Kinh Ý. Yêu thú Đao Trì này, ta đi giải quyết.
Thân Công Đồ tự tin nói.
Sau đó, sưu...
Thân Công Đồ nhảy lên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử mới tới. Hiểu thú ngữ, lão chỉ gầm nhẹ mấy câu, Lục Nhĩ Toản Địa Thử nhanh chóng khoan đất, đi truy sát Lục Túc Đao Trì đã bị thương.
- Không hay!
Đằng Thanh Sơn ở đằng xa sắc mặt đại biến. Tốc độ Đao Trì trong đất vốn không bằng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, bây giờ lại bị thương, mà Lục Nhĩ Toản Địa Thử và Thân Công Đồ lại liên thủ. “Thân Công Đồ!” Đằng Thanh Sơn căm hận, nếu không có Thân Công Đồ, với tốc độ né tránh và khả năng phòng ngự của Đao Trì, phần lớn hư cảnh cường giả gần như là không thể giết được Đao Trì.
- Ha ha, Kinh Ý huynh! Huynh đệ ta đưa huynh một đoạn.
Liệt Phong Long Chuẩn, Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải hai người một thú mang theo một trận cuồng phong, chấn nát một lượng lớn cây cối xông tới.
“Chúng muốn giết ta!” Đằng Thanh Sơn nhanh chóng chạy trốn trong rừng, từ khi bắt đầu vào Đại Duyên Sơn, y đã xác định rõ mục tiêu để chạy trốn. Mục tiêu chính là Bích Hàn Đàm. Bởi vì dưới đáy hàn đàm có một con yêu long và một con kim sắc long quy.
- Tới lúc này mà vẫn còn muốn chạy? Ha ha, Kinh Ý, ngươi nên biết, thần giáp của Vũ Hoàng Môn ta, không phải cứ thế mà lấy đi.
Tiếng cười của Vũ Đồng Hải trực tiếp vang vào tai Đằng Thanh Sơn, nhưng vào lúc này, Liệt Phong Long Chuẩn đã ở trên đầu Đằng Thanh Sơn.
- Không hay.
Đằng Thanh Sơn lập tức cắm đầu chui xuống đất.
- Sưu.
Liệt Phong Long Chuẩn với đôi mắt xanh lè chỉ mở nhẹ miệng, một đạo ám khí bằng không khí sắc nhọn vô hình trong nháy mắt phá không bắn tới.
- Phóng ám khí bằng miệng!
Đằng Thanh Sơn lập tức dùng Khai Sơn thần phủ che chắn.
Bùng một tiếng.
Không ít hoa văn trên mặt Khai Sơn thần phủ bị chấn bay, chỉ có hoa văn trên cán búa và lưng búa con nguyên. Nhưng trong lúc kịch chiến, mấy người Liễu Hạ làm gì quan tâm đến hoa văn trên búa. Bọn họ chỉ biết Đằng Thanh Sơn bị đánh văng sâu vào trong lòng đất.
Sưu. Sưu.
Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải hai người, một người cầm búa, một người cầm kiếm cùng lúc giống như nhảy vào mặt nước, trực tiếp tiến vào trong đất.
Vèo. Vèo. Hai người mau chóng khoan đất mà đi.
- Lần trước bị Phá Hư tiễn đánh, lần này lại là của Liệt Phong, hắn không chết nhưng tay chắc là đã bị thương.
Vũ Đồng Hải truyền âm:
-Liễu sư huynh, lần này xem hai chúng ta, ai giết được Kinh Ý trước.
- Được.
Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ mau chóng đuổi theo.
Mà lúc này, trong lòng đất còn có một trận chiến khác. Tuy rằng Lục Túc Đao Trì dựa vào sự linh hoạt trong đất của sau cánh tay đao, nhưng tốc độ giữa nó và Lục Nhĩ Toản Địa Thử không ngừng gần lại, lúc này đây chỉ còn cách năm mươi trượng, mà cự li cứ bị rút ngắn dần.
- Hừ, súc sinh, lần nay ngươi còn không chết.
Thân Công Đồ lại giương cung, thiên địa chi lực tập trung trên thần cung, dựa vào quy luật kỳ dị dung hợp lại, một phần hình thành lực trong suốt tụ lại trên thân cung, một bộ phận khác hình thành lực màu vàng kim tụ lại trên mũi tên. Thân Công Đồ kéo cung, nhắm mắt lại.
Hắn cảm ứng rõ ràng một đạo khí tức mạnh mẽ ở hơn bốn mươi trượng trước mắt.
- Kia rồi.
Mặc kệ việc gì xảy ra, phát tên này của Thân Công Đồ trực tiếp nhằm vào giữa luồng khí tức mà bắn đi.
- Sưu.
Cự li ngắn ngủi hơn bốn mươi trượng, đối với Phá Hư tiễn đất đá không hề ảnh hưởng, nháy mắt Phá Hư tiễn đã xuyên qua. Mà trong đất, tốc độ né tránh của Lục Túc Đao Trì rõ ràng không bằng khi ở trong không trung. Thêm vào khoảng cách thực sự quá gần, Lục Túc Đao Trì chỉ là cố gắng vỗ cánh.
- Vèo.
Phá Hư tiễn trực tiếp xuyên qua gốc cánh bên phải, sau đó xuyên qua lân giáp, xuyên qua ngực Lục Túc Đao Trì.
Cú này gần như là một cú chí mạng.
- Hống... Lục Túc Đao Trì rống lên cực kỳ đau đớn, thậm chí có chút thê lương.
Ồ ồ... Máu tươi màu xanh làm người khác sợ hãi từ trong miệng Lục Túc Đao Trì không ngừng tuôn ra, trong đôi mắt màu máu lộ vẻ phẫn nộ, cuồng bạo và đau đớn.
Cũng bị đánh cắm vào lòng đất, Đằng Thanh Sơn đang khoan về hướng Lục Túc Đao Trì. Trong lĩnh vực của mình, hắn cảm ứng được khí tức đáng sợ của Phá Hư tiễn, nháy mắt bắn trúng Lục Túc Đao Trì.
Hống... hắn nghe được tiếng rống thê lương.
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn sầm lại, trong lòng giống như bị đâm một nhát.
Đau.
Áy náy.
Lục Túc Đao Trì đi theo mình, rất ít khi yêu cầu gì, chỉ là xem mình luyện quyền, tìm hiểu đạo của nó. Nhưng vì mình, Lục Túc Đao Trì phải lâm vào tuyệt cảnh.
- Đao Trì! Đao Trì! Không!
Đằng Thanh Sơn sắc mặt dữ tợn, trong lòng tràn đầy ý niệm hủy diệt điên cuồng. “Vũ Hoàng Môn, Vũ Hoàng Môn, Đằng Thanh Sơn ta không để yên các ngươi.”
- Oanh.
Đằng Thanh Sơn liều mạng khoan về phía Lục Túc Đao Trì:
- Không thể chết! Đao Trì, ngươi nhất định không được chết!
nó chúi xuống một chút đã hoàn toàn biến mất trong lòng đất Đại Duyên Sơn