truyện cực hay của LINH KÔI
VuX 11.08.2010 11:32:49 (permalink)
                 Những đôi môi ánh nhũ
                       (Written by LINH KO^I)
 
                Kịch tính…bất ngờ…ngọt ngào…1 chàng trai đẹp đến chết người, tài năng, giàu có, hút hồn vô số cô nàng…nhưng không còn niềm tin vào tình yêu nữa…và một điều đặc biệt là bởi quá khứ ám ảnh anh chỉ chọn những cô nàng xinh đẹp có đôi môi ánh nhũ…và những mối tình chóng vánh nối tiếp nhau…dù có khóc lóc tiếc nuối đến bao nhiêu…các cô nàng bao giờ cũng chỉ nhận được một nụ hôn không hơn không kém…1 cô gái cá tính…rất yêu một người và cuối cùng bị phản bội…trái tim đã mất hết cảm giác…2 mảnh ghép chạm vào nhau bởi sự tình cờ…đối đầu…hạ thấp lẫn nhau…làm tổn thương lẫn nhau…cho đến 1 ngày cô gái vô tình mua một thỏi son…là một thỏi son ánh nhũ… rồi sau đó… Hãy đọc và cảm nhận nhiều điều thú vị  hơn nữa với tác giả LINH KO^I!!!
 
 
 
                 1.
                  Cafe quán.
                  4h chiều.
                  Một anh chàng bước vào. Cao, gầy, một vẻ đẹp khá thư sinh. Sơ mi xám, quần kaki đen. Đôi mày nhíu không hài lòng. Vội vã và đang bận suy nghĩ. Về những thứ lộn xộn và đau đầu. Nhưng không thể không nghĩ. Không thể.
                  Trời nóng như bỏng rộp. Những đường nắng liếm rát cửa kính. Mấy chậu hoa nhỏ trước quán héo ngắt, cả mấy hòn sỏi trắng cũng sém nắng thẫm vàng.
                  4h13.
                  Một chàng trai khác đẩy cửa. Cao, thân hình đẹp. Mặt cũng đẹp và mặc toàn đồ hiệu. Liếc ngang mấy chậu hoa, một nụ cười hiện lên, thế này mới gọi là chết người. Nhưng mấy bông hoa li ti không chết, mà tươi hẳn lên! Nét mặt anh giãn ra, bình thản, vô tâm.
                  Xa lạ. Gần như không liên quan. Nhưng cả hai chàng trai đều chọn Cafe quán trong một buổi chiều mùa hè đang chín, nóng chảy mỡ, có lẽ bởi sự bài trí khá lạ lẫm, phục vụ nhiệt tình, cafe ngon, hay vì đơn giản là cái tên quán không màu mè. Hai chàng trai này chọn Café quán, gần như đồng thời gọi đen đá nhưng quan trọng hơn giữa họ là giống nhau về mục đích: chia tay người yêu!!!
                   4h16 phút 28 giây
                   Cô gái đầu tiên bước vào. Xinh, mang lại cho người đối diện cảm giác đó là một cô gái rất NGỌT. Vuốt điệu lọn tóc mái màu nâu bóng đỏ, cô gái tiến về phía chiếc bàn tròn màu tím, cười toe, răng khểnh khá dễ thương. Quay đầu lại gọi một sữa chua đánh đá cho thêm trân châu và thạch thủy tinh. Khá hồn nhiên và trẻ con. Lôi trong chiếc túi xách nhỏ màu cam, cầm chiếc gương bé, cô nàng ngắm nghía tự nhiên, mắt to, sâu cùng mascara, mũi cao và… một đôi môi ánh nhũ! Hoàn hảo.
                 4h23 phút… Bên chiếc bàn nâu hình vuông… chàng trai còn lại vẫn nóng ruột chờ. Ly cafe đắng nghét bỏ thiếu đường vơi dần. Cứ 3 phút mất hết cả kiên nhẫn anh lại xem đồng hồ. Trong phòng điều hòa chạy ro ro mà mồ hôi anh chàng ướt đẫm. Má nóng ran. Có lẽ vì cái tát chưa nguội lúc sáng của cô người yêu mới. Chỉ vì nhìn thấy cô người yêu hiện tại và anh đứng ôm nhau. Chính xác là anh bị ôm.
                 2.
                 Bên chiếc bàn tròn tím vang lên giọng nói nhí nhảnh:
                 -Anh yêu, hẹn em ra đây làm gì? Trời nóng quá! Tối mình đi xem phim có phải hơn không?
                 -Anh muốn nói chuyện với em…
                 -Ừ… anh nói đi. Gì mà bí mật thế? Muốn cho em bất ngờ hả? Mà anh ơi! Mai hai đứa mình đi mua sắm đi. Em vừa thấy một bộ đầm xinh lắm!
                 Cô gái lại cười, vui vẻ hào hứng và nghịch ngợm.
                -Mình chia tay nhé!
                -Gì?!!! Anh nói gì cơ? Anh đùa à?
Trên khuôn mặt đẹp trai, bất động nhưng chưa đầy 2s sau đôi môi bắt đầu cử động. Anh cười, hiền khô, thản nhiên vuốt một giọt nước mát đọng ở ngoài chiếc ly cho nó chảy vòng quanh.
                - Anh đùa rồi! Làm em lo quá. Anh đùa kiểu gì thế?
                - Không. Anh chán em rồi!
                - …
Im lặng.
                - Anh xin lỗi… Nhưng chúng ta không thể yêu nhau nữa.
                - Tại sao? Tại sao cơ chứ? Em làm gì sai?
                - Em không sai! Chỉ là anh không thích yêu nữa. Thế thôi!
                - Em… em không thể sống thiếu anh được. Xin anh hãy nói đó là đùa đi. Anh…! Đi mà. Đừng như thế. Đừng ghét em. Đừng xa em. Chỉ mới 2 tuần mà. Hãy cho em yêu anh nhiều hơn nữa. Anh…
                 Khuôn mặt đẹp đến mê hoặc ấy không hiện lên bất cứ sự độc ác nào, đểu giả cũng không… Giờ chỉ hoàn toàn là sự vô tâm lạnh lùng. Đến tàn nhẫn. Như cuộc sống vốn nhiều lúc chẳng dễ dàng gì. Nước mắt bắt đầu trào ra. Chấm vào hàng mi mascara và từ đôi mắt to tròn đáng yêu bắt đầu rơi xuống… thấm vào chiếc váy hoa bồng xòe… tan ra giữa vô vàn sợi vải… mặn chát… Anh ấy rất đẹp trai. Rất nhiều cô gái yêu anh ấy. Mình cũng yêu anh ấy thật nhiều. Anh ấy đối xử mình rất tốt. Nhưng có lẽ hết thật rồi! Chẳng còn cách nào nữa. Để níu kéo. Khi anh ấy đã muốn mình đi. Nhắm chặt mắt. Khẽ run. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ấy, khi anh ấy đùa “ Em có thấy cái cây bên đường không? Hai phút trước anh còn thấy nó đứng thẳng bây giờ đã hơi xiên xiên vẹo vẹo rồi. Có lẽ tại nó thấy em xinh quá nên tạo dáng làm quen đấy. Nhưng mà nó làm sao nhanh chân bằng anh được, cô bé nhỉ”?... Hai tuần. Ngắn quá. Những kỉ niệm dài, nhọn, đâm mạnh khóe mắt, cào xước trái tim non. Làm sao anh biết em yêu anh nhiều thế nào? Nhưng muộn rồi. Anh ấy  đã không cần mình nữa, rồi anh ấy sẽ tìm được một ai khác, hơn mình, nhanh thôi…
                   Kéo ghế. Quẹt vội giọt nước mắt chưa kịp rơi. Mỉm cười, cứ tỏ ra như không sao, cứ như là thanh thản, cứ như sẽ ổn thôi, cô gái bước sang phía chàng trai, cúi xuống hôn lướt lên má. Trong đầu hiện lên mảnh vỡ kí ức về nụ hôn nồng nàn dưới gốc cây táo già trong vườn nhà anh. Chỉ có duy nhất một nụ hôn ấy. Nhói buốt. Như để trái tim giữa tuyết vùi…
                 - Cám ơn vì đã yêu em. Nhất định anh sẽ hạnh phúc vì thế em cũng sẽ hạnh phúc thôi. Đừng lo.Tạm biệt anh!
                 - Chúc em hạnh phúc, cô bé!
                Lại thêm một nụ cười. Rất đẹp. Ấm như nắng đông. Như lần đầu làm quen, nhưng sao lần này lại là… Cô gái quay người đi, bước chậm rãi, đôi giày xanh cao gót như chùng xuống, quỵ ngã, nhưng vẫn cố bước, nặng như đá, hằn in từng vệt lên nền gạch đen bóng. Dáng đi nghiêng nghiêng bước ra cửa, chẳng còn vững bước như lúc vào. Ừ tình yêu nó đùa giỡn trái tim thế đấy! Đôi môi ánh nhũ tan mờ bởi những giọt nước chảy vội: “ Bách Lục, chào anh nhé!”. Vâng, chàng trai ấy, tên là Bách Lục!
                  Giờ chỉ còn lại chiếc bàn vuông màu nâu với vị khách sốt ruột với hai ly cafe tan đá. Chiều muộn… Có lẽ cô ấy không đến nữa rồi…
                   Càng ngày càng tiến gần đến những chậu hoa ủ rũ hắt trong ánh chiều phơn phớt ráng hồng, đôi giày búp bê vương chút bụi đường, Ngọc Lam quyết định bước vào Cafe quán sau khi đã nghĩ rất nhiều. Cô sẽ phải đối diện với sự thật. Sẽ phải nghe những lời không muốn nghe. Nói những điều không muốn nói. Một người mà cô rất yêu đã lừa dối cô, đã lừa cho trái tim thơ ngây ngu ngốc của cô phía trước là con đường hạnh phúc, để nó mừng hụt lao ngay đến đó và rồi rơi tõm xuống vực thẳm hun hút. Còn con đường hạnh phúc anh ta trải thảm nhường cho 1 người khác. Cái người thẳng tay tát cho anh ta một cú trời giáng sáng nay chỉ vì ghen với cô. Đau, nhưng nhục, lòng tự trọng bị dẫm cho bấy nát. Đáng lẽ cô mới phải tát cho cô ta một cái, cho thằng khốn dám phản bội tình yêu một năm trời của cô 2 cái, không hai trăm cái cũng không hết giận. Giờ còn hẹn gặp nói cái quái gì nữa. Thật là…  
                   Ngọc Lam xinh. Rất xinh. Nhưng không yêu kiều tiểu thư, không nhí nhảnh con nít, mà là phá cách, cá tính xen lẫn hoang dại, khó chinh phục. Nhiều khi rất ngố và cố chấp. Đẩy cửa vào, đúng lúc…chàng trai từ chiếc bàn tròn tím sau khi thanh toán, bước ra…
#1
    VuX 22.08.2010 11:12:17 (permalink)
    Và…Sững sờ… Mất ba giây để cả hai nhớ ra mình đang nhìn người đối diện. Ngọc Lam hơi ngạc nhiên… vì một anh chàng đẹp quá… Nhưng chính Bách Lục là người quay mặt đi trước, thong thả, anh bước gần chiếc ô tô mui trần đắt tiền màu đỏ mận. Vụt qua hối hả trong đầu anh là ấn tượng đang nhạt dần về một cô gái vừa chạm mặt lúc anh ra khỏi quán. Chỉ là vì ngưởi ra kẻ vào, cùng lúc đẩy cánh cửa 2chiều mà thôi. Cô ấy nhìn cũng được, nhưng thế thì đã sao? Cô ta thậm chí còn chẳng bôi son… Nghĩ, rồi cười nhẹ hơn không khí, Bách Lục phóng xe từ con phố thưa lao ra đường chính, vùn vụt, cho đến khi chỉ còn lại một chấm đỏ mù mờ, chạy theo hơi gió chiều về với ngôi nhà đẹp ngoài sức tưởng tượng. Đẹp từ kiến trúc đến nội thất. Rộng và thoáng. Độc đáo và sang trọng. Đủ sức để níu giữ lòng khát khao thèm muốn được ở lại của bất cứ vị khách nào ghé qua. Nó giống hệt ông chủ trẻ tài năng, chỉ có điều bên trong ngôi nhà vẫn bình an, nhưng trong thẳm sâu ông chủ đã tan hoang, vụn bở, từ rất lâu rồi. Chiếc vòi nước yêu thương chảy từ trái tim đã khô rỗng…
                          3.
                        -Anh muốn nói gì nữa?
                         Tiếng quát đủ làm ly sinh tố lê vừa mới gọi trên bàn sóng sánh, khi người gọi chưa thèm uống lấy một giọt.
                        - …
                        - Van xin tha thứ là tôi không thèm đâu? Sao anh không nói gì? Đồ khốn. Anh muốn tôi vỗ tay chúc mừng anh đã tìm được hạnh phúc nữa à?
                         Gương mặt trái xoan với đôi mắt sắc sảo nổi lên những đường rằn giận dữ. Cảm giác yêu một người và quá tin đến nỗi bị lừa dối, thậm chí cũng chẳng biết từ bao giờ nữa. Càng nghĩ càng không thể chấp nhận. Bặm chặt môi, cô gằn lên từng tiếng:
                        - Anh không nói, để tôi, thằng hèn… Chẳng qua là làm cho có thủ tục. Không còn gì để nói giữa tôi và anh nữa. Chia tay đi, đi theo con bé đó đi, giờ tôi mới biết tình yêu của tôi với anh còn còn rẻ tiền hơn con bé đấy. Từ giây phút này tôi sẽ xóa hết. Quá khứ sẽ bị bôi đen, tì mạnh, cho nát luôn. Tình yêu ngu ngốc tôi dành cho anh sẽ được uống thuốc ngủ. Đừng tưởng tôi vị tha, chờ nó ngủ tôi sẽ bóp chết, cho câm ngạt luôn. Trái tim tôi sinh ra không phải để anh lừa dối, nó không được phép khóc vì anh, không được đau vì anh. Nó phải được lành lặn để dành cho người khác. Xứng đáng và mang lại hạnh phúc. Hiểu chưa?
                          Dồn nén, ngón tay bấu chặt vào nhau, cố gắng để nước mắt không òa vỡ. Ngọc Lam chỉ nghĩ trong đầu như tự băng bó vết thương bị phản bội: “Không được khóc, càng khóc càng nhục, càng đáng thương. Không được. Có ra đi cũng phải là đi chứ không phải là bị xô ngã rồi lết đi”.
                          Im lặng như một tên trộm bị bắt quả tang, không thể chối cãi, uất nghẹn nhưng cứng họng vì mình đã sai, vì đã ích kỉ, đã phản bội… Những lời hứa, cả kỉ niệm nữa tất cả đang coi thường và quay lưng với anh. Nhưng, cái gì đến phải đến, đi phải đi… Miễn cưỡng làm sao được. Chậm rãi, chàng trai bối rối không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ hoe rơm rớm:
                           - Anh xin lỗi, em có thể không tha thứ, nhưng anh yêu cô ấy, Ngọc Lam ạ!
                            Nói rồi, chàng trai đứng dậy, lặng lẽ bước ra khỏi Cafe quán, như chưa một lần bước vào, để lại cô gái ngồi trơ lại một mình cùng nỗi đau. Mà hình như còn hơn thế.
                            “Rút cuộc thì mình vẫn là kẻ thua cuộc. Vẫn bị bỏ rơi mà thôi”. Vô hồn, cô với tay lấy ly nước lê trên bàn, nhấp môi uống một ngụm, đắng chát. Ngoài ô của kính những hạt nắng mải miết rong chơi cuối chiều đang tắt lụi. Đêm nhuốm màu.
                             4.
                              Chuông điện thoại vang lên. Mở he hé mắt, Bách Lục lật tung mấy cái gối xanh non để tìm 8800, vài cái gối trượt xuống nền nhà gỗ, một số bị bắn tứ tung trên chiếc giường kiểu cách phương Tây, anh cằn nhằn không ngớt ai đã phá đám giấc ngủ vào một sớm chủ nhật thời tiết mát dịu thế này. Là thằng bạn thân, cái thằng chết dẫm toàn làm phiền vào những lúc ngang trái.
                           -Gì thế mày? Cuối cùng cũng có một giọng ngái ngủ vang lên.
                           -Mày không tin được đâu. Giọng thằng bạn phấn khởi.
                           -Rốt cuộc là cái quái gì?
                           -Tao vừa tìm thấy một em rất được, định sẽ đem em này thay em cũ đi sinh nhật một thằng trong nhóm. Ai ngờ… Mày đang chán mà.
                            -Sao? Lấp lửng quá. Nói toẹt ra đi.
                            - Thêm một đôi môi ánh nhũ nữa nhé!
                             Cúp máy. Lại cười. Vẫn nụ cười ấy, khi chia tay một người và khi bắt đầu hành trình mới của một cuộc đi săn đầy phiêu lưu và hứng khởi. Nhưng không phải là không chóng tàn. Và bao giờ khi con mồi đã ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì cũng chỉ được ban ơn một nụ hôn, đủ chết lịm, nhưng cũng đủ tiếc đến xót lòng vì không có lần thứ hai như thế nữa. Tuyệt nhiên, chẳng hề thấy một chút độc ác nào trong nụ cười ấy, cứ như nó sinh ra là để thay thế thuốc gây mê vậy, nhưng nếu ai đó thật lòng, nhìn sâu hơn, dường như thấy gì đó rất khác, là nỗi đau, và cả sự đáng thương hại. Lạ kì đến thật ngược đời!
                               Một tin nhắn được nhanh chóng gửi đi: “ Tên?Sở thích? Tối nay. 9h rưỡi. Vẫn bar cũ nhé.” Bấm danh bạ tìm số thằng bạn, lại thêm một nụ cười. Thật khó để ai đó tìm cách giải mã nụ cười đó.
                             5.
                              Trong một căn phòng sơn màu vàng rực, 6 cô nàng đang nhắng nhít thử đồ.
                            - Tối nay nhất định phải làm một bữa đã đời. Yêu làm gì cho thêm nợ, chào mừng mày quay về với độc thân hội.
                            - Phải đấy, Ngọc Lam mày tiếc làm gì cái đồ quay lưng đấy. Tối nay uống với bọn tao. Rồi nôn ra cho sạch những thứ không đáng nhớ đi.
                            - Nhắc làm gì mấy chuyện không hay ấy, bọn mày quên mất là tối về 6 cô nương tụ tập vì tháng lương đầu tiên của tao nữa à? Mà không ai nhớ nữa thì càng tốt. Tài khoản được bảo toàn. Haha.
                            - Ơ. Con này láo thật.
                             Tiếng chí chóe, ồn ã, nghịch phá của mấy cô nàng làm căng đầy căn phòng nhỏ. Đã lâu không thấy một đôi mắt đẹp lấp lánh niềm vui, Ngọc Lam, chính xác là cô ấy đang cười.
                            - Tối nay ở đâu ấy nhỉ?
                            - Mới khám phá, BIJEY bar…
     
                              9h. Gần đúng. Chiếc mui trần màu mận chín đi vào bãi đỗ xe dành cho khách vip. Những ngọn đèn cao áp hắt rọi những mảng đường xám đen. Những ánh xanh đỏ vàng trắng đua nhau nhấp nháy nhộn nhịp. Đêm bủa vây quanh những con người lao đi giữa lòng đường hối hả. Chỉnh lại ngay ngắn chiếc áo sơ mi sọc vàng chanh và xanh đậm, tiến lại gần cửa ra vào quán bar với những chùm sáng cùng những tia đèn màu như đang bắn tóe khắp nơi và lố nhố những người, đủ mọi thể loại, Bách Lục ngước nhìn biểu hiệu, hiện lên dòng chữ được kết bằng đèn rực rỡ, chói mắt: “BIJEY”.
    #2
      VuX 22.08.2010 19:31:51 (permalink)
                                BIJEY cuối tuần đông hơn ngày thường. Nhưng chỗ đẹp với khách quen thì không bao giờ thiếu. Bách Lục thấy thằng bạn vẫy vẫy. Lại gần, ngồi xuống và gọi ngay đồ uống hiếm, hiếm vì không phải ai vào đây cũng đủ can đảm để gọi. Anh quay sang hét vào tai thằng bạn:
                              -Đâu?          
      -Chưa tới.
                              Âm thanh ồn ào náo nhiệt. Những con người quay cuồng điên đảo, nhảy nhót, lắc lư. Tiếng nhạc chui ra từ những cái loa thùng to tướng thoát ra ngoài không khí như vón cục lại, bị sự chuyển động liên tiếp không ngừng đập ném đến vụn vỡ thành vô số hạt nguyên tử. Sặc sụa. Quán bar đậm đặc những mùi. Của rượu, của ngột ngạt hơi người, phức tạp về thành phần, đầy ứ đến tắc nghẹn của âm nhạc và hò hét vô thức. Với những ai lần đầu lạc vào một quán bar sẽ choáng ngợp bởi cảm giác từng tế bào cơ thể như nổ tung vì nhịp đập, như đấm vào tai, vào tim của những tạp âm trong một quán bar đông khách như BIJEY - một góc bị xé ra từ cuộc sống hiện đại hỗn tạp.
                              - Có điều này tao phải nói với mày. Con bé này không ngoan như người yêu cũ mày đâu. Đã thế tính hơi nhõng nhẽo, ích kỉ. Vốn tao cũng chỉ định đùa tí cho nó mừng. Nhưng…
                              - Ừ. Tao không quan tâm.
                              - Mày định yêu nó thật à? Tao vẫn không hiểu. Bao giờ mày định kết thúc cái kiểu đi săn kì lạ này?
                              - Mày muốn biết thật à? Thế câu trả lời sẽ khiến mày thất vọng. Tao cũng không biết.
                              - Bách Lục, mày đúng là thằng bạn kì lạ nhất mà tao từng biết. Thôi uống đi, nói chuyện mà phải hét thế này chắc tiền viện phí đắt hơn tiền rượu. Ha ha. Cạn ly nào. Vì nạn nhân mới của mày. Haha.
                              - Cạn…!
                               6.
                               9h19 phút.
                               Chiếc taxi phanh dần rồi dừng hẳn trước quán bar. 4 cô nàng lần lượt bước ra. 1…2…3…4… Đầu tiên là một đôi cao gót đỏ tươi kiêu kì. Váy trắng, nơ đỏ to bản thắt eo, ví trắng đính cườm, chuỗi vòng cổ hạt vuông đỏ, tóc uốn lọn. Tiếp theo là một đôi cao gót bóng tím, có dây buộc, váy đen quyến rũ, tóc ép thả đen mượt. Rồi một đôi giày hồng phấn nhí nhảnh với váy hồng sen và băng đô hồng đậm, tóc xù xinh. Cuối cùng, nổi bật với váy hở vai trần xanh lục, một đôi giày trắng, cao, phụ kiện lấp lánh, make-up ấn tượng, tóc ngắn búp bê. Cô ấy là Ngọc Lam.
      - Trời đất, nữ hoàng của đêm nay! Mày xinh quá!
      - Thôi, vào đi nào, các cô nương.
      -  Còn hai đứa nữa, sao lâu thế nhỉ?
      - Bọn nó bảo mấy đứa mình vào trước, tí là đến ấy mà, chắc vẫn đang cãi nhau nên mặc gì.
      Rộn lên tiếng cười vui vui. Đi qua mấy tên bảo vệ đang ngơ ngẩn ngoài cửa, mấy cô nàng tiến sâu vào bar. Âm nhạc như dừng hẳn một giây. Nhiều người tò mò ngoái lại nhìn, xen lẫn tiếng xuýt xoa nho nhỏ, 4 cô gái ngại ngùng vì bị chú ý nhưng rồi ngay lập tức lấy lại tự tin và nhanh chóng tìm chỗ ngồi.
      Trong góc phòng màu tối sáng nhập nhòe, một chàng trai hất cằm ra phía cửa, cười đầy hàm ý:
      - Nhìn thích mắt đấy chứ.
                               Chàng trai ngồi bên cạnh rời mắt khỏi ly rượu ngoại trên tay, ngẩng gương mặt đẹp trai lên nhìn thoáng qua, lục trong trí nhớ trống rỗng tìm những dấu vết nhạt mờ, những con người lạ lẫm, rồi buông một câu, cười nhạt:
      - Không phải gu của tao.
                               Đằng kia. 4 cô gái với những ly cocktail đủ vị vừa mới gọi đang cười đùa rất vô tư.
      - Sao hai đứa kia chưa đến nhỉ? Lâu thế.
      - Để tao ra ngoài gọi điện xem sao. Ở đây ồn quá.
                                Đôi giày trắng với chiếc đầm xanh hở vai lách qua đám đông, bước ra ngoài. Một sự khác biệt đến kinh ngạc. Không còn những khối không khí đặc sệt của tiếng nhạc, của hú hét, nồng nặc của rượu bia, đông nghẹt của người là người… Tĩnh lặng. Vắng thưa. Xa hắt là tiếng rao khuya những gánh hàng rong. Đường phố vẫn bụi bặm và tấp nập, nhưng không ai chạy đua với thời gian nữa, người ta muốn sống chậm lại tận hưởng sau một ngày mỏi mệt. Bởi bon chen, toan tính, chà đạp…   Thế giới bên ngoài là thứ vỏ bọc tuyệt vời bao trùm lên cái lõi ruột rối mù bên trong. Gió hôn lên những chiếc lá trên cành cây cao, lả lướt. Đêm rơi, cào nhẹ trên mặt đường rải nhựa.
      - Hai đứa mày ở đâu thế?
      - Xe hỏng mày ơi. Hu hu…
      - Ôi trời! Kiếm chỗ sửa được chưa?
      - Đang sửa. Chờ hai đứa tao tí thôi. Xui quá…!
      - Được rồi, nhanh nha.
      9h35.
      Một chiếc vespa đen rồ ga lao lên trên vỉa hè. Đỗ cách Ngọc Lam mấy bước chân. Hai cô nàng điệu đà xuống xe, cười cười nói nói. Váy ngắn cũn, sặc sỡ, cổ khoét sâu, trang điểm đậm, mắt tô đen, lúng liếng, đánh phấn kĩ, cầu kì. Một trong hai lấp lánh ánh nhũ trên môi.
      - Bách Lục hẹn mày à? Tin nổi không? Những cô gái đi cùng hắn nổi tiếng là may mắn đấy.
      - Tao mà đùa với mày à. Thằng bạn của anh ta mê tao điên lên rồi, nhưng mà tao chẳng chịu đổ. Khổ thằng bé thế cơ. Chẳng hiểu sao mà Bách Lục biết tao, hẹn ngay. Tao mới chỉ nhìn thấy anh ta một lần thôi, nhưng mà nghiện luôn. Đẹp trai kinh khủng. Chưa kể còn lịch lãm galant rất đại gia. Ôi, mình giỏi quá. Chưa câu cá đã cắn. Haha. Chắc anh ta chờ tao sốt cả ruột rồi đây.
      - Thôi ta vào đi, mày là sướng nhất rồi.
      Bỗng nhiên, chiếc túi xách lóng ngóng rớt xuống, khóa chưa kéo, mấy thứ đồ linh tinh vung vãi trên nền đất. Hai cô gái hốt hoảng nhặt đồ. Chiếc bút chì kẻ mắt lăn đến gần đôi giày trắng. Ngọc Lam cúi xuống nhặt, đúng lúc cô gái kia lại gần lấy lại trên tay và cùng cô bạn đi thẳng, coi như không có gì. Không một lời cảm ơn.
      #3
        VuX 23.08.2010 22:02:17 (permalink)
        7.
        Quay trở vào, đón nhận những náo nhiệt, ồn ào, một không gian không bao giờ yên ngủ. Trở lại chỗ ngồi sau khi thông báo về sự cố ngoài ý muốn của hai đứa bạn xui xẻo. Vô tình Ngọc Lam nhìn thấy hai cô gái không mấy thân thiện lúc nãy đang ngồi cùng hai chàng trai ở góc phòng, nơi có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ sân khấu cùng những ánh đèn màu quay tròn thi thoảng chiếu rọi, xung quanh có mấy người bồi bàn đứng gần đó, trong tư thế sẵn sàng. Nơi đó, một chàng trai có sức hút đến kì lạ, quen mà cũng không, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó mà cô chịu không thể nhớ nổi. Anh chàng đó khiến người ta sợ, không phải là sợ hãi mà là sợ nhìn một lần rồi thì sẽ bị thôi miên, đôi mắt không thể thoát ra khỏi ám ảnh đó.
        - Bách Lục kìa! Váy hồng lên tiếng.
        - Đâu? À. Thấy kia rồi. Giày tím nói.
         Thôi ngậm chiếc vòi hút rực rỡ hút gần cạn ly cocktail Ngọc Lam tò mò hỏi:
        - Diễn viên mới nổi à?
        Đầm đen bình thản trả lời:
        - Không. Là một anh chàng rất nổi. Mày thật sự không biết à?
        Giày tím chen ngang:
                               - Nó không biết cũng phải. Chỉ những đứa con gái mơ mộng gặp một hoàng tử đẹp trai và một chuyện tình lãng mạn hơn phim Hàn thì mới quan tâm thôi. Nó trước giờ chỉ quan tâm mỗi một thằng đàn ông mà, biết gì thế giới xung quanh nữa đâu… Nhận ra là mình lỡ lời, giày tím im lặng bối rối.                         
                               - Ôi, phải công nhận nhìn ở góc độ nào anh ấy cũng đẹp thật! Váy hồng chống cằm nhìn mơ màng.
                               - Mà nhìn hai con nhỏ ngồi bên cạnh kìa, khó ưa làm sao. Cứ õng ẹo nhả nhớt.
                               - Phù, đây rồi!
                               - Hai đứa mày giờ mới đến hả?
                               - Ừ, mệt đứt cả hơi. Vào cuộc chưa?
                               - Còn chờ hai đứa mày đấy.
                               - Được rồi, nào các cô nương. Ra nhảy thôi!
                              …
                              6 bóng hồng cùng hòa vào những con người đang cuồng quay trong vũ điệu âm nhạc. Nhún nhảy rồi lắc lư và khuấy động cả cơ thể theo những thanh âm bốc lửa của đam mê khám phá và hưởng thụ. Cảm giác như phá tung những bức bối khó chịu, như trút bỏ sạch sẽ mệt mỏi, buồn phiền, theo dòng nhạc đang tràn vào tâm trí như lũ thác để xóa một mảng trí nhớ, rửa trôi những thứ đã đã từng xăm đậm hằn sâu, cho nó phai bớt màu và tan biến… Mãi mãi.
                              8.
                              - Anh! Ra nhảy với em đi.
                              - Anh không thích nhảy lắm.
                              - Anh không thích nhảy hay không thích nhảy với em?
                              -  Tất nhiên là không thích nhảy rồi. Ai mà không thích em chứ. Đáng yêu thế cơ mà.
                              - Thật chứ? Giả ngại ngùng e thẹn cô gái vuốt tóc liên tục, thỉnh thoảng quay sang cô bạn cười rúc rích. Chiếc áo trễ cổ bị cố tình kéo chệch xuống chút nữa. Nhưng vẫn không hề thấy một tí vẻ đẹp gợi cảm nào.
                              - Em với bạn ra nhảy đi. Sàn nhảy thiếu em thì nó chưa nóng lên được đâu.
                                Hai cô gái bước ra sàn. Ngay lập tức uốn éo những điệu nhảy khêu gợi, càng ngày càng mạnh bạo và ngây dại. Những tiếng hú hét ầm ĩ, những tiếng vỗ tay tán thưởng. Cả hai tiến lại gần chỗ Ngọc Lam và bạn của cô để nhảy và lắc như thách thức: “ Sàn này là của chúng tao. Biến đi mấy con nhỏ không biết nhảy”.
                                Giận dữ, mất cả hứng vì bị phá đám, đầm đen và giày tím định lên tiếng. Ngọc Lam ngăn lại:
                                - Đừng gây chuyện. Không vui đâu. Chấp làm gì. Thôi quay lại bàn đi.
                                  Đúng lúc đó, đôi giày cao gót 10 phân nhọn hoắt màu bạc phản chủ, mọi người đang mải say trong những vũ điệu mang tên mình thì có tiếng hét thất thanh: “Á…….á…….đau quá!”. Đông người, sàn trơn và nhảy hăng máu. Trượt một cú đau điếng, chủ nhân của đôi giày bạc ngã sóng soài trên nền nhà, cô bạn thân vội vàng đỡ dậy nhưng có vẻ cô nàng kia muốn nằm ăn vạ thêm tí nữa. Cả quán bar ồ lên, tập trung mọi sự chú ý về phía cô nàng. Đám đông vây quanh thành một vòng tròn. 6 cô nàng xinh đẹp đứng gần đó lấy tay che miệng để cười không thành tiếng.
                                   Váy hồng khoái trá:
                                  - Nhảy không ra gì mà cứ thích phô cơ.
                                  - Tự làm tự chịu mà. Giày tím đắc ý.
                                     Trong góc nơi hai chàng trai đang ngồi chuyện phiếm. Buông ly rượu. Bách Lục để ý thấy đám đông trên sàn ngừng nhảy. Có chuyện gì đó. Anh đứng lên, lại gần và rẽ đám đông chen vào. Hóa ra cô nàng của anh đang nằm trên sàn nhà, mặt nhăn nhó, có vẻ như vừa bị ngã rất đau. Thật là rắc rối. Không nói gì, Bách Lục từ từ lại gần cô gái. Nhẹ nhàng bế thốc cô ta lên. Đám đông nhốn nháo lại ồ. Vài tiếng buột miệng thốt lên: “Người đâu mà đẹp trai thế!”, “ Chắc là bạn trai hả? Quan tâm người yêu ghê”… Những ánh mắt hiếu kì xen lẫn bực bội và ghen tị xuất hiện. Vài người đã nhận ra đây là anh chàng đẹp trai đào hoa có tiếng. Anh đặt cô gái đứng xuống sàn, cô ta vẫn chưa đứng vững được. Mặt nhăn nhúm xuýt xoa kêu đau, vội vàng nép sau lưng Bách Lục, tỏ vẻ yếu đuối, sợ sệt như con mèo ngoan bị nhúng nước cảm lạnh giữa trời đông được ông chủ chở che ấm áp. Nhưng rõ ràng trước đó là một con cáo tinh ranh.
                                 - Mấy con bé kia chen lấn, xô đẩy làm em ngã. Cô gái cong môi, mắt rơm rớm chớp chớp rụt rè chỉ tay về phía 6 cô nàng đứng trước mặt.
                                 - Cái gì? Tiếng hét gần như đồng thanh.
                                 - Cô không có quyền bịa đặt. Váy trắng trừng mắt.
                                 - Mọi người ở đây đều thấy là cô ta tự ngã. Một trong hai cô bạn đến sau của Ngọc Lam gay gắt nói.
         
                                   Tiếng xì xào bàn tán nổi lên. Ở một nơi như bar, cái môi trường đa dạng và phức tạp, chuyện gây sự cãi cọ thậm chí xô xát đánh nhau hay chém giết chẳng là gì xa lạ, đáng ngạc nhiên. Nhưng, giờ là một chàng trai đẹp cùng 8 cô gái trẻ xinh, hầu như mọi người tò mò xem diễn biến câu chuyện thế nào.
                                   Chậm rãi, Bách Lục nói:
                                  - Nếu thật sự các cô làm bạn gái tôi ngã, hãy xin lỗi cô ấy.
                                  - Bọn họ làm em ngã thật đấy. Cô nàng đỏng đảnh gần như mếu máo. Cô bạn cô ta thì đứng đơ bất động.
                                  - Đừng nghe cô ta. Anh có nhìn thấy cô ta ngã thế nào đâu. Đầm đen giận dữ.
                                  - Anh phải tin em chứ. Em là bạn gái anh cơ mà. Nước mắt của cô nàng bắt đầu có tác dụng.
                                  - Hãy xin lỗi cô ấy. Bách Lục nhấn mạnh.
                                  Đã đến lúc không thể nhịn được nữa, Ngọc Lam bức xúc:
                                  - Chúng tôi không làm cô ta ngã, anh nghĩ anh là ai mà bắt chúng tôi xin lỗi việc chúng tôi không hề làm? Lần sau hãy để cô người yêu quý giá của anh ở nhà, đừng ra đường gây chuyện nữa.
                                   Nói rồi cô quay lại với mấy cô bạn: “ Về thôi bọn mày. Mất vui rồi”.
                                   Bước được vài bước cô nghe sau lưng một giọng nói ấm vang lên, nhưng những gì nó thốt ra thì lạnh đến tái người:
        - Thế cô nghĩ mình là ai?                            
                                   Ngọc Lam nghiêng đầu lại, nói đúng một câu dứt khoát lạnh lùng rồi rời khỏi BIJEY với những người bạn của mình:
        - Là ai cũng được. Không phải là bạn gái của anh là được.
                                    Quay đi. Nén nỗi tức nghẹn lại, mặc máu tụ dồn lên não. Ra khỏi quán bar, bỏ xa những ồn ã huyên náo, cố quên những tức giận vừa nếm trải. 6 cô  gái cùng về, hát hò, trò chuyện rôm rả như không có một vết rạn nứt nào trên con đường vừa mới đi qua. Chỉ riêng Ngọc Lam vẫn nghĩ ngợi. Đó là lần đầu tiên 2 con người ấy nói chuyện với nhau. Nhưng sao phũ phàng, vô cảm đến nặng nề. Xâm lấn trong cô giờ là sự căm tức, thù ghét, nhưng không thể trả đũa. Như cái cảm giác trào dâng, ngập chìm trong cô từ cuộc hẹn cuối với kẻ phụ bạc trái tim ở Cafe quán một buổi chiều nóng gắt cách đây…ba tuần…
        #4
          VuX 24.08.2010 11:51:43 (permalink)
                                         9.
                                       -  Anh ơi! Váy màu xanh da trời viền cổ áo màu đen này đẹp hơn hay là chiếc màu cam có đính hoa bằng đá này đẹp hơn. Em khó nghĩ quá.
                                  - Mua cả hai đi. Không nhìn, chàng trai trẻ trả lời ngắn gọn.
                                  - Thật ạ? Thế anh thấy đôi giày màu đỏ này hợp với em hơn đôi màu nâu trầm? Ôi đôi màu vàng là mốt mới nhất đấy. Cô gái xuýt xoa vòi vĩnh.
                                  - Hãy mua cái gì em thích nhất ấy.
                                  - Nhưng cái gì em cũng thích nhất cả.
                                  - Thế thì mua hết. Đơn giản thế mà không nghĩ ra. Còn hỏi anh làm gì. Chàng trai thản nhiên trả lời.
                                  - Nhưng mà toàn đồ hiệu đắt tiền cả.
                               - Thế em chưa mặc đồ hiệu bao giờ à?
                               -  Ừ à mà không…  Nhưng mà mua nhiều đồ thế này … Cô gái lúng túng.
                               -  Thì chả phải em bảo hôm nay anh đưa em đi mua sắm sao? Thoải mái đi. Em cứ thích là được. Chàng trai cười.
                               - Anh làm em cảm động quá, anh yêu ạ. Em yêu anh nhất trên đời. Cô gái vui vẻ cười. Hôn chụt một cái vào không khí một cái, đôi mắt tình tứ trao tình.
                                 Trên khuôn mặt đẹp trai gợn lên không chút cảm xúc nào. Không thể nhớ nổi đã bao lần Bách Lục dẫn các cô nàng đi mua sắm. Mỗi cô một kiểu, thế nào cũng được chiều. Có cô chỉ ngắm, nói thế nào cũng không chịu mua, hoặc mua rất ít. Có lẽ vì ngại ngùng hoặc vì lòng tự trọng khi nghĩ ngợi lung tung mình là kẻ “đào mỏ”. Ngược lại cũng có những cô nàng nhiệt tình ra sức vơ vét, như hôm nay chẳng hạn. Nhưng có hề gì, đó không phải là điều anh đáng bận tâm. Tiền không mua được cảm xúc, chứ chưa nói đến những thứ cao quý hơn như tình yêu hay hạnh phúc. Chỉ là chút quần áo giày dép chẳng đáng là bao, mà thỏa mãn niềm đam mê mua sắm cho phái đẹp. Đổi lại là trách nhiệm của một boy friend được hoàn thành và một chút nhẹ nhõm không tên, không rõ điểm xuất phát, ở trong lòng.
                                        6 shop thời trang lớn, 4 trung tâm thương mại hàng đầu của Hà Nội, một đống túi đồ lình khỉnh xách ở tay. Vô số đang nằm yên không cựa quậy trong cốp xe ô tô. Được coi là điểm dừng chân cuối cùng, ở quầy thu ngân của một cửa hàng có tiếng: 2 chiếc túi, 2 kính mắt, 6 bộ váy và 4 đôi giày, chưa kể hết mỹ phẩm và phụ kiện linh tinh… Tất cả đều là sản phẩm của các thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thế giới. Có mất công kể cụ thể chi tiết ra đây cũng không thể đủ nhiều để so sánh bằng vẻ mặt hí hửng đến toe toét rạng rỡ của một cô nàng, dép cói 10 phân, quần đùi ngắn không thể ngắn hơn, áo phông lòe loẹt, in hình và chữ lộn xộn nhìn rối mắt, tóc vàng, móng tay sơn màu xanh nước biển đậm, mặt tròn, mũi nâng cao chót vót, môi đỏ choét, nhưng ánh nhũ lấp lánh… Được xem là cô nàng may mắn nhất trong một ngày đẹp trời may mắn.
          Từ tốn rút ra khỏi ví chiếc thẻ tín dụng nhỏ gọn, mỏng dính, nhưng đầy quyền uy và sức mạnh. Số tiền thanh toán khoảng 7 con số 0, con số đầu chắc chắn không phải là số 1. Hai cô nhân viên bán hàng thay nhau cảm ơn rối rít vị khách đẹp trai hào phóng và khẽ liếc nhanh sang cô nàng đỏng đảnh đi cùng anh. Với một chút ghen tị, không, phải nhiều hơn thế. Nhiều lắm. Mỉm cười hút hồn sau khi nghe lời cảm ơn, Bách Lục chậm rãi đi thẳng. Mặc kệ cô nàng của anh đang nhăn nhó vì một đống đồ và cố gắng lẽo đẽo theo sau mà không dám kêu ca phàn nàn nửa lời, có lẽ cô nàng vẫn còn choáng khi nhìn thấy số tiền phải thanh toán mới đây rồi nhớ lại ngày hôm nay số tiền cô đã chi trả đủ để cô ngày nào cũng lượn lờ ở chợ bình dân hay những shop hàng bé tí rẻ tiền trong suốt cả hai năm trời. Chẳng rõ thực hay mơ nữa, một anh chàng bỏ ra một núi của chỉ để chiều ý cô mà chẳng hề đòi hỏi một thứ gì, một anh chàng hấp dẫn đến nỗi cả tá con gái bu quanh lại ngỏ lời đề nghị làm người yêu cô quá dễ và nhanh đến lạ ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ ở quán bar định mệnh đó. Nhưng mà nghĩ lắm làm gì, chắc tại cô xinh đẹp quyến rũ thôi mà. Quá hài lòng vì những thứ được tự do chọn và thoải mái mua, cô nàng bỗng chặc lưỡi tiếc rẻ, nếu biết người yêu dễ tính hào phóng thế này, mua thêm ít nữa chắc chẳng chết, thôi thì lần sau vậy, tha hồ. Lần này mà quá tay thiên hạ lại đánh giá này nọ, ghét!
                                                                                                                                                                                                                                                                                                        
          Ai nhìn thoáng đã biết rõ lần đầu tiên cô nàng này được đi shopping thả cửa như thế, mà lại còn miễn phí, không những vậy người thanh toán toàn bộ số quần áo giày dép đắt tiền đó là một anh chàng đẹp trai luôn luôn thu hút mọi ánh nhìn, trong những cái nhìn đó ẩn chứa sự thèm khát sở hữu không hề ít.  Bách Lục chưa bao giờ tiếc tiền khi bỏ ra cho những cuộc tình ngắn ngủi của anh. Có thể việc phung phí cả đống tiền cho những đòi hỏi không có điểm kết thúc của cô nàng này hay những cô nàng trước hay là bao nhiêu sau đó nữa – những người chưa bao giờ chạm nổi vào trái tim lạnh băng của anh, đối với nhiều người là hết sức vô ích, là lãng phí, là đáng tiếc của xót tiền. Dù tiền của anh cũng là do chất xám tạo ra, nhưng chàng trai đặc biệt này không hề bận tâm để bụng, không day dứt một tý nào, không hối hận, không gì cả.
          #5
            VuX 24.08.2010 22:07:46 (permalink)
            10.
            Megastar ghế ngồi vip, một bộ phim đang rất ăn khách và gây được tiếng vang lớn trong ngành công nghiệp điện ảnh thế giới.
            Tựa vào vai người yêu, chạm vào khứu giác là hỗn hợp không khí và nước hoa nồng nàn của nam giới, chắc lại một loại nước hoa đắt tiền mà cô chẳng biết tên, bởi có khi nào có cơ hội được nghe đâu. Cảm giác đang yêu, được dựa dẫm thật vững chắc và chấp nhận trượt vào tình yêu, bất chấp hậu quả. Cô gái toan tính nghĩ ngợi: “ anh nhất định phải là của em, của riêng em thôi!”.
            Bộ phim kết thúc, cô gái không quan tâm vì mải mê đắm chìm trong trạng thái ngây ngất khi ngồi sát bên cạnh chàng người yêu quý giá cứ ngỡ ông trời ban tặng. Còn chàng trai, vẫn xem từ đầu đến cuối nhưng không hoàn toàn chú tâm vào nội dung của bộ phim hay như thế nào, càng không phải vì để ý cô gái ăn mặc mát mẻ bên cạnh rảnh tí là nũng nịu. Chỉ là không biết nữa, gần như vô thức, mà cũng không hoàn toàn, thật khó tả. Đôi lúc càng muốn mổ xẻ vấn đề, càng làm các dây nơ - ron mắc kẹt vào nhau. Xoắn. Thắt nút liên tục. Rối và dính bết. Thật khó gỡ. Cách tốt nhất là nên quên nó đi. Thế thôi.
            -         Chưa muộn, mình đi dạo nhé em.
            -         Vâng ạ. Em cũng chưa muốn về, chỉ muốn bên anh mãi thôi.
            Sân thượng của một quán cafe mà cô nàng chẳng kịp nhìn rõ tên, hình như là tiếng anh. Nhưng mà kệ, nhâm nhi ly café nâu sữa đặc, lặng im ngắm nhìn một chàng trai bí ẩn và hoàn hảo đến tuyệt vời ngồi gần đang nhìn không xác định ra khoảng không xa xa. Anh hầu như chẳng nói nhiều, mà như thế hình như càng ghi thêm điểm bởi phong cách lạnh lùng đầy mê hoặc, khó cưỡng nổi. Toàn bàn trống, hay một sự sắp đặt không hề vô tình để nhường chỗ cho khung cảnh thêm lãng mạn. Chỉ có hai người. Đêm huyền ảo. Những ánh đèn của đường phố chưa say ngủ vẫn hiện lên gần - ảo khó phân biệt. Bách Lục đứng dậy rời bàn, tiến lại gần hơn ban công, đặt tay lên thành ban công ốp gạch đá màu đồng, cảm nhận chút nắng chiều còn vương, nhiệt còn ấm, nhưng vẫn bao trùm là hơi lạnh, ươn ướt của đêm buông. Một bàn tay nhỏ vuốt ve nhè nhẹ lưng anh và rồi vòng tay ôm siết thật chặt, như không bao giờ rời ra nữa. Bất chợt, chẳng rõ đã nghĩ gì. Anh quay người lại, cúi xuống nghiêng đầu làm cô gái hơi bối rối mở tròn xoe mắt nhìn, đôi môi căng mọng ánh nhũ ngập ngừng từng nhịp thở gấp gáp. Gió hất tung vài sợi tóc, hương café phả dìu dịu. Những vì sao trên cao như muốn ngã xuống, lấp lánh. Đôi ba cành cây cao ven đường đối diện quẹt xiên từng nhát vào cơn gió. Rát đau. Từng hàng dây điện dài bất tận giăng kín đêm … Rồi thật ngạc nhiên, bất ngờ…như say mê, bỏng cháy rồi ngất ngây, rạo rực để tan chảy và hòa quyện đến nồng nàn, ngọt lịm… Bấy nhiêu cũng không thể đủ để diễn tả… một nụ hôn. Vâng, một nụ hôn, của chàng trai mang tên Bách Lục!
             
            #6
              VuX 25.08.2010 09:37:06 (permalink)
              11.
              Chậm lại. Dừng 1s rồi dứt hẳn. Đôi môi quyến rũ thôi quấn vào nhau. Khuôn mặt Bách Lục không sát vào đôi mắt mở căng hết cỡ vì bất ngờ lẫn xúc động của cô bạn gái chưa được 1tuần nữa. Sụt sịt… Cô nàng thật mau nước mắt. Cũng phải thôi. Nụ hôn của một chàng trai bao giờ cũng thể hiện tình yêu của anh ta. Nồng nàn hay hờ hững. Mạnh mẽ hay yếu mềm. Một lời nói ngọt thầm thì vào tai tác động tinh thần, sau đó mới men theo các dây thần kinh tỏa đi và tạo thành cảm xúc. Ngược lại một nụ hôn ngọt sẽ tác động lên các tế bào trên da thịt trước sau đó mới sinh ra cảm xúc để nó chạy dọc cơ thể, và nén tụ lại ở gương mặt. Sau một nụ hôn xin lỗi, một cô nàng đang giận dữ trở thành mềm nhũn nức nở. Sau một nụ hôn tỏ tình, một cô nàng thờ ơ trở nên đa cảm, bối rối… Nhưng sau một nụ hôn cố tình nhầm lẫn thì chỉ là một cái tát xước võng mạc mà thôi. Thử nghĩ mà xem, một anh chàng vụng về bày tỏ tình cảm bằng lời nói, dẫu nụ hôn của anh ta có lúng túng bao nhiêu thì cam đoan người được nhận vẫn cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian, ít nhất là trong khoảnh khắc đó.
              -         Này, em khóc đấy à?
              Nước mắt vẫn giọt ngắn giọt dài. Từ bad girl sau một nụ hôn sẽ là gì? Chẳng nhớ đã qua bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu nụ hôn và hơn thế. Nhưng chưa bao giờ chân thành, chưa bao giờ biết yêu và được yêu. Tình yêu với cô nàng chưa khi nào thôi là một trò chơi, với những lời tán tỉnh đùa cợt sáo rỗng, những lời gạ gẫm… mà cũng chẳng nhớ nổi hết. Bởi trái tim không cố tình nhắc phải nhớ. Trước giờ chỉ biết ăn chơi cho quên hết ngày tháng, yêu đương nhăng nhít cho đỡ tủi thân khi tụ tập bạn bè, nhõng nhẽo và ích kỉ, làm bất cứ điều gì điên rồ để thấy cuộc sống không còn là cốc nước lọc vô vị không màu nữa. Thà làm rượu trắng nhưng còn chát đắng cay nồng. Bỗng nhiên gặp một anh chàng quá hoàn hảo, đáng để bao nhiêu người mơ ước, ghen tị. Và giờ là một nụ hôn chưa bao giờ được nếm, một nụ hôn mà có lẽ phải yêu lắm mới có thể dành cho nhau. Bách Lục, anh yêu em lắm ư? Cô nàng càng nghĩ nước mắt càng xối xả, đầm đìa. Trong khi mình chẳng ra gì, chẳng hề xứng đáng… Càng nghĩ càng thấy nụ hôn ngỡ là cất chứa tình yêu đó thật cao thượng. Từ nay sẽ khác, sẽ sống thật tốt, thật tốt mà. Hai giọt nước mắt chuẩn bị lao thẳng xuống thì bị ngăn lại, bởi một bàn tay nhẹ nhàng và rồi nó nhòe tan giữa những vòng vân tay xoáy tròn.
              -         Về thôi nào, khóc nhè. Em làm anh bối rối quá.
              -         Em yêu anh lắm. Cô nàng nghẹn ngào nói khe khẽ.
              -         Ừ được rồi, để anh đưa em về.
              Con đường về nhà trở nên lung linh hơn trong mắt một cô gái. Không hẳn vì những cây đèn đường lần đầu có dịp được nhìn kĩ mà bởi ký ức trôi dần ngược lại theo chiều thời gian. Nụ hôn vẫn còn vị trên môi. Hình ảnh đôi môi anh vừa từ từ rời ra thì đôi môi ánh nhũ bên kia vẫn cố rướn lại gần để sự ngọt ngào quay vòng lần nữa nhưng không kịp, đầy tiếc nuối và hụt hẫng. Cô nàng quay sang nhìn anh đang chăm chú lái xe và cười mỉm, nước mắt vẫn chưa khô hẳn, hạnh phúc đang thấm trong từng mạch máu, cô không thể ngờ đó là nụ hôn đầu tiên cũng là cuối cùng, dành cho mình.
              #7
                VuX 26.08.2010 15:42:12 (permalink)
                12.
                Chiếc vespa đen dựng dưới bóng cây táo già trong một khoảng sân rộng rãi lát gạch cao cấp đang loang từng dấu chiều nhạt.
                -     Nhà anh đây sao? Có phải cung điện giữa lòng thành phố không? Woa… đẹp quá. Anh tự thiết kế đấy à. Hiện đại nữa chứ… Ôi. Ừm. Anh yên tâm e chỉ sờ thôi, mấy cái đồ trang trí này mà có mệnh hệ gì. Em không thể đền nổi, em biết mà. Anh ơi! Cái này làm bằng gì hả anh? Còn cái này nữa. Anh mua ở đâu? Đêm nay em phải đột nhập vào nhà anh mới được… Hì hì… Mà anh sống một mình không chán à? Cô nàng hết hỏi rồi lại nói không ngừng, chạy loăng quăng khắp nơi, vui ra mặt vì được người yêu mời đến nhà.
                Đáp lại chỉ chỉ là nụ cười cuốn hút của chủ nhà.
                -     Những cô bạn gái trước của anh cũng được đến nhà anh chơi thế này à?
                -     Không nhiều.
                -     Thế em là một người may mắn à?
                Lại thấy một nụ cười.
                Cô nàng này có phải quá may mắn không khi bữa tối được đích thân chủ nhà vào bếp. Một tiếng đồng hồ sau trên bàn ăn sang trọng có hai ngọn nến đẹp mắt đặt trên hai chiếc kệ nến độc đáo, những món ăn được làm theo phong cách Châu Âu, ngon và lạ, chai rượu vang mới tinh được lấy ra từ chiếc tủ gỗ lớn ngoài phòng khách… Một lọ hoa hồng thoảng hương được cắm cẩn thận. Không thể tin nổi vào mắt mình, quá ngạc nhiên về khả năng nấu nướng của Bách Lục, cô nàng chẳng biết nói gì hơn sau khi trầm trồ khen ngợi ngoài ngại ngùng thú nhận:
                -     Anh nấu ăn ngon quá. Em thì chẳng biết làm gì. Hix…  
                                             Ăn tối xong, hai người nói chuyện cười đùa đến tối muộn. Cô gái gần như mê mẩn ngôi nhà hoàn mỹ và hình như càng khám phá người yêu, thì càng bị hút cạn hết tình yêu trong trái tim. Bách Lục tiễn người yêu ra cửa. Đi qua cánh cổng cao lớn quét sơn màu trắng muốt, nhìn rất giống hàng rào bao quanh những trang trại lớn ở nước ngoài. Cô nàng đứng lại gần anh, nhìn thấu vào một đôi mắt sâu thẳm nhưng lại không đựng nhiều xúc cảm. Kiễng chân tìm môi anh, mắt hơi nhắm… Nhưng hụt! Bách Lục đã khéo léo né nhanh sang một bên.

                -    Về kẻo muộn. Xin lỗi anh không đưa em về được.
                -    Anh đừng lo, em tự về được mà. Hẫng vì cảm giác không trọn vẹn, vì cái gì đó dở dang đang xâm lấn tâm trí, cô nàng mỉm cười ra về. Nhưng điều này không làm vướng suy nghĩ của cô nàng lâu vì cô vẫn hi vọng nhiều lắm vào tình yêu của anh.
                Cho đến khi không lâu để những tin nhắn trả lời thưa dần, những cuộc gọi không nhấc máy. Bách Lục gần như biến mất trong cuộc sống của cô nàng thì cô mới hoảng hốt và lo sợ cùng cực. Không dám nghĩ đến một kết cục khủng khiếp sẽ mất anh mãi mãi. Gần sự thật bao nhiêu thì con người ta càng chạy trốn bấy nhiêu. Cho đến khi ngã gục vì kiệt sức. Đến lúc đó nỗi đau càng đâm sâu hơn. Mạnh hơn. Khó lành hơn nhiều.
                #8
                  VuX 27.08.2010 12:59:40 (permalink)
                  Sau nhiều cuộc gọi, lần này sau nhiều hồi chuông Bách Lục mới nghe máy, anh chẳng muốn tránh nhưng mà dù sao vẫn còn hơi sớm để kết thúc, để nói ra sự thật khiến đối phương rơi vào trạng thái tuyệt vọng cùng cực.
                  -         A lô…
                  -         Tại sao anh không nghe máy? Anh ghét em rồi đúng không?
                  -         …
                  Trong lúc đang lựa chọn một lý do phù hợp thì đầu giây bên kia vang lên tiếng khóc òa.
                  -    Hãy cho em một cơ hội, được không? Em biết em không tốt. Nhưng em có thể sửa… Em sẽ không đua đòi nữa... Em sẽ sống rất khác… Em sẽ học nấu ăn… Em sẽ quan tâm mọi người nhiều hơn. Em sẽ không chỉ biết riêng mình nữa… Em sẽ không bao giờ nhõng nhẽo đòi hỏi quá đáng nữa. Đừng bỏ em. Em xin anh. Anh cứ nói bất cứ điều gì anh muốn ở em. Em sẽ làm. Từ nay em sẽ cố gắng thay đổi. Làm ơn. Đừng chia tay. Em yêu anh quá nhiều mất rồi…!
                  -    Anh xin lỗi, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em được.
                  -    Thế tại sao? Tại sao? Ngay từ đầu anh chọn em? Tại sao cho em biết yêu và hạnh phúc để rồi nhanh vội cướp mất của em? Tại sao? Hãy cho em một câu trả lời.
                  Tiếng khóc mỗi một lúc ngày kéo dài. Bao nhiêu giọt nước đã bung ra? Ai mà đếm nổi?
                   -    Vì hôm em gặp anh em đã bôi son có ánh nhũ.
                  -    Cái gì? Chỉ vì thế thôi ư? Anh đùa à? Anh ghét em đến mức lừa dối em ngay cả lúc em đau khổ thế này ư? Anh có biết sự lạnh lùng của anh làm em ngạt thở lắm không? Em muốn chết…
                  -    Anh tin em không làm những gì dại dột. Hạnh phúc đang chờ em. Em sẽ tìm được ai đó thật sự yêu em. Anh xin lỗi.
                  -     Nếu hôm ở quán bar đó, bạn em chứ không phải em bôi son màu ánh nhũ thì anh vẫn chọn em chứ? Ở bên em mấy ngày qua anh không 1 chút rung động nào ư? Trả lời em đi. Em cần được nghe sự thật!
                  -    Sự thật là anh sẽ chọn cô gái có đôi môi ánh nhũ. Anh không thể giải thích được tại sao. Cám ơn em đã dành tình cảm cho anh. Nhưng anh xin lỗi… đã đến lúc đi tìm hạnh phúc rồi, cô bé!
                  Nghe rõ tiếng giập vội máy, Bách Lục thẫn thờ khẽ thở dài, nhưng rồi tự trấn an mình, rồi cô ấy sẽ ổn thôi.
                  Đằng sau cánh cửa làm bằng gỗ ép dần bạc màu sơn, những vỏ lon bia nhàu nát vương vãi, vô số mẩu đầu lọc thuốc lá và cả những điếu thuốc hút dở được vô tình rải lộn xộn trên nền gạch hoa bừa bộn đã mấy ngày nay. Một cô gái nằm gục mặt gào khóc trên sàn nhà bám bụi, đầu tóc rũ rượi che đi đôi mắt đỏ quạch, sưng húp, mọng nước vật vã cùng cơn đau bị giam nhốt trong trái tim đang đập phá điên cuồng đòi giải thoát. Nhưng không thể tự do vì cơn đau đó đã được lĩnh án chung thân vài phút trước…
                  #9
                    VuX 01.09.2010 22:45:25 (permalink)
                    13.
                    Trên chiếc ghế sô pha đen sữa êm ái, một chàng trai đang ngồi nhìn lên trần nhà làm bằng thạch cao màu xanh lá cây đậm đặc với những chạm trổ tinh tế, cùng vô số chiếc bóng đèn nhỏ nâu vàng như những ngôi sao từ hành tinh kì lạ lạc đường đang hắt ánh nhàn nhạt, chìm hẳn trong những ô vuông nhỏ được đục khoét vừa vặn với bóng đèn và ngập sâu ánh sáng mà nó phản chiếu. Những ô vuông đó chạy nối tiếp nhau tạo thành hình xoáy ốc lớn. Một kết cấu không giống ai, thiết kế theo đúng khoảnh khắc ngẫu hứng của chủ nhà.
                    Chiếc bàn cao, mặt bàn hình thoi, thân bàn hình trụ bằng nắm đấm siết chặt dọc đứng, chân bàn 6 góc… tất cả đều được làm bằng pha lê. Chai rượu ngoại đặt trên nó đã vơi hơn nửa, ly rượu lớn bên cạnh chỉ còn vài giọt đỏ tươi đọng ở đáy ly. Bách Lục đang nghĩ ngợi, nhưng là những suy nghĩ của ảo giác xa xôi mơ hồ, không cụ thể. Vốn anh chẳng hay nghĩ, cũng không có nhiều thời gian dành cho việc suy ngẫm mà nếu có cũng rất giỏi che giấu chính mình. Nhưng tối nay, không còn bận rộn để quên bẵng đi nhiều thứ, không còn đông vui bạn bè để hòa vào những cảm giác mới, không còn say để sầu tan biến. Chỉ còn lại căn phòng rỗng và một mình anh. Rượu ngấm vào người, không đủ say, mà thêm tỉnh, đến nỗi cứ nhìn chăm chăm vào cái trần nhà mà càng không thấy nó nhòe đi, ngược lại thêm rõ nét và sát gần hơn như sắp đổ ụp xuống. Chưa bao giờ có thói quen đếm những mối tình đã qua, anh chỉ nhớ là nhiều lắm rồi. Có những sự tình cờ, có những sự lắp ghét cố tình của cuộc sống hoặc là từng bước kế hoạch của một trong hai người. Hầu hết đều ngắn ngủi, dài nhất là tháng, bình thường là tuần mà ngắn nhất là ngày. Sau mỗi cuộc tình, Bách Lục đều vô cảm, đôi khi may mắn thì chỉ là một chút ấn tượng còn cố níu giữ lại trong anh. Còn với mỗi cô gái? Cô thì nổi khùng lên, chửi bới ầm ĩ vì cho là bị bỏ rơi, bị lừa tình. Đa số thì khóc lóc, nhưng cũng có năm bảy loại. Cô thì khóc gào thảm thiết, có vài trong số đó đe dọa tự vẫn hay không chịu buông tha. Một số thì khóc âm thầm và lặng lẽ chấp nhận. Chưa kể những trường hợp quay ngoắt phũ phàng coi như chưa từng quen rồi dựng chuyện phá đám hay trả thù nhỏ nhen. Có nỗi buồn, sự nuối tiếc và nỗi đau, thậm chí cũng có cả hận thù nữa. Có người yêu anh từ lần đầu gặp gỡ, có người bị thu hút rồi không thể từ bỏ, có những người giờ vẫn còn yêu lắm, vẫn nuôi hi vọng bởi không thể quên được. Nhưng không ít người chỉ vì yêu bề ngoài hào nhoáng, sự galant vô tận và muốn được nổi bật hay vô vàn lý do khác. Sau một nụ hôn và sau đó là một lời chia tay có người đau đớn tận cùng như bị chà xát trong những hạt muối đang kết tinh giữa nắng cháy oi nồng, có người lại nhanh chóng tìm sự thay thế. Thật là lòng người, lắm lúc vẫn bạc bẽo khó ngờ.
                    Bách Lục chẳng bao giờ thật lòng muốn đùa giỡn tình cảm của một ai. Nghe thật khó tin nếu ai đó chỉ nhìn nhận rồi phán xét lạnh lùng từ góc độ bên ngoài mà không len lỏi sâu bên trong thấu hiểu. Anh chỉ là một kẻ quá cô đơn, luôn bị nỗi trống vắng ráo riết săn đuổi và sự chống chếnh, mất thăng bằng đang ăn mòn. Anh muốn tìm người làm trái tim bớt đông đá, để anh được cười một cách chân thật nhất, để thấy bên cạnh mình có người lo lắng, chăm sóc, luôn kiên nhẫn lắng nghe, trở thành điểm tựa nhẹ nhàng, là niềm vui rộn rã, cả sự bé nhỏ mong manh để anh quan tâm, bảo vệ. Bằng cả trái tim mình. Để không phải ẩn nấp đằng sau những cuộc vui bất tận, những ly rượu chát men nồng, cả những cô nàng không thể yêu được. Nhưng vẫn chưa tìm được. Mà có khi là không thể tìm được. Không bao giờ. Cho nên cuộc đi săn vẫn chưa thể kết thúc, anh vẫn mang tiếng là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn bên trong vẻ ngoài nổi bật, lịch lãm. Cho nên đôi lúc anh vẫn phải tự nguyền rủa mình như một thằng cầu thủ bóng rổ khốn nạn, chơi không tồi nhưng lúc nào cũng ném trượt cú 3 điểm và luôn đập bóng liên tiếp đến khi thấy hằn rõ những vết nứt dài. Có thể bởi những quả bóng rổ đã được thay thế bằng những trái tim bê bết máu. Mà chiếc rổ cao cao trên kia khác nào trái tim anh. Để những trái tim đáng thương tội nghiệp đó văng tứ tung, tan tành, cuối cùng vẫn không được người ném thèm nhặt lại. Bách Lục chẳng bao giờ muốn thế nhưng anh vẫn chưa thể dừng lại dẫu biết đã làm chết ngạt bao trái tim, làm héo lụi, tổn thương bao nhiêu cô gái. Có phải bởi chính trong anh, một nơi rất sâu kín, nơi những đường chỉ khâu đã lặn mất vì năm rộng tháng dài nhưng giờ vẫn đang chảy mủ, ứa máu, biết bao giờ mới lành? Quá khứ xa xăm được gọi về. Nguyên nhân cho tất cả những kì quặc, điên rồ như người ta vẫn nghĩ, những chọn lựa tính toán: tại sao phải là đúng những cô gái đủ tiêu chuẩn thế này chứ không phải là sự ngẫu nhiên hay bừa bãi, sự thật về đôi môi ánh nhũ và một ám ảnh day dứt bao trùm đã lâu lúc này đang hiện rõ. Bức màn bí ẩn sẽ được vén ngay thôi khi anh đủ can đảm đối diện, lần nữa. Không còn bốn bức tường xám tro toát lạnh, không còn chiếc bàn pha lê với chai rượu gần cạn, cả trần nhà cầu kì, độc đáo mang phong cách cá nhân nữa. Trí nhớ tuôn chảy ngược dòng, miên man… mặc nỗi đau đang quay lại dẫm nát. 6 năm trước…
                    Bỗng chuông điện thoại réo lên. Anh chàng thư kí của một trong những công ty đầu tư lớn về kinh doanh bất động sản mà Bách Lục đang quản lý một bộ phận gọi đến:
                    -         Xin lỗi đã làm phiền anh khuya thế này. Anh chưa ngủ chứ ạ?
                    -         Ừ.
                                                  -    Anh ạ, mai có lịch họp đột xuất bị hủy bỏ, em thông báo để anh biết ạ.
                    -         Được rồi. Cám ơn nhé!
                    -         Chào anh.
                    -         Ừ.
                    Cúp máy. Bất chợt những kí ức vừa mới ở đây chạy trốn đâu mất, không còn nữa. Có lẽ những nỗi đau đã xua đuổi nó đi. Mâu thuẫn đang giằng xé. Vô thức, trống rỗng. Bách Lục cầm ly rượu trên tay, giơ ra, quay đầu sang ngang. Mắt nhìn theo ly rượu. Chậm rãi , những ngón tay dài bất chợt cử động, ngón tay cái, ngón trỏ và giữa mở ra, rời xa dần chiếc ly, làm nó nhanh chóng lọt thỏm giữa khoảng trống và rơi thẳng xuống nền nhà gỗ. Choảng. Ở một cự ly gần, không đủ lực làm vỡ thành mảnh vụn, nhưng chiếc ly cũng không còn nguyên vẹn nữa. Tách làm đôi. Sắc lạnh. Rượu vẫn còn một ít, bắn tóe từng hạt méo mó. Bách Lục đờ đẫn, buông thõng người. Ngoài trời. Đêm tan thành nước. Trăng gõ từng tiếng câm lặng vào lớp cửa kính dày, thổn thức. Trên sàn nhà, mảnh ly vỡ cong vênh cứa mạnh vào không khí cứ chao nghiêng, lắc lư, lắc lư…theo từng nhịp tích tắc nghiệt ngã của thời gian.
                    #10
                      VuX 02.09.2010 19:06:13 (permalink)
                      14.
                      Với tay lấy chiếc điều khiển ti vi. Bấm nút chuyển kênh liên tục. Màn hình đổi màu như chớp mắt, âm thanh phát ra không rõ tiếng, lại thay thế, chồng chất lẫn nhau, rồi “phụt”… tắt ngúm… màn hình tối sầm lại, im bặt. Chẳng có gì đáng xem hay là không đủ kiên nhẫn để xem?  Chiếc điều khiển được đặt trở lại trên bàn ngủ, nơi có cây đèn ánh sáng dịu mắt uốn lượn hình cành cây mảnh dẻ, dây điện quấn quanh là những dây lá non xanh được khéo léo trang trí và mấy quả chín sơn đỏ vàng căng mọng đường kính bằng ngón cái và ngón trỏ vòng tròn lại là lung linh những ngọn đèn.
                      Chậu xương rồng “tai thỏ” nhỏ xinh trên bàn làm việc đang ngáp dài sắp chìm vào giấc ngủ, căn phòng màu vàng chanh say giấc khi cây đèn ngủ vừa tắt bóng, khẽ thở đều đều. Cửa sổ không đóng để mấy ngôi sao nhanh chân ùa vào, bám dính trên trần nhà, sáng rực. Đêm mất trăng, buồn hẳn đi. Cựa quậy, trở mình, khó ngủ. Cứ nhắm mắt được một lát lại tỉnh, cứ cố ngủ nhưng rồi lúc mở mắt vẫn như chưa hề nhắm. Mệt đến khô người. Cứ kéo chăn trùm lên kín mít rồi lại bực bội hất tung ra. Một con cừu nhảy qua hàng rào, hai con, ba bốn con… trăm con… Vẫn chẳng thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Đêm trắng. Một mình. Nghĩ vẩn vơ cùng những làn gió mát lùa vào, từng đợt. Nheo mắt lại, giơ tay lên không trung, xòe năm ngón tay thon rồi vội vã nắm chặt lại như sợ vụt mất một điều gì đó đáng giá. Hóa ra chỉ là muốn nắm bắt lấy những đám mây đen sạm trên cao cao kia thôi mà. Mới đây nó còn đang ở rất gần tầm với mà. Quay sang phải, sang trái, nằm ngẩng mặt lên trần nhà, nằm úp sấp… vẫn không thể ngủ được. Chán! Có lẽ bởi cảm giác ấy lại đang trói chặt. Ngột ngạt. Bế tắc. Là cảm giác cô độc. Không còn đám đông để hòa trộn trong đó nữa. Chỉ còn lại đêm và chính mình, mà dường như màn đêm cũng tách riêng ra, còn mỗi mình lạc lõng, bơ vơ đến cực điểm. Cảm thấy không còn người để yêu thương và được yêu thương. Làm gì cũng phải làm một mình, ngay cả ngủ cũng tự mình trăn trở, xoay sở. Mất ngủ cũng không có người quan tâm. Rốt cuộc là buộc phải từ bỏ tất cả những thói quen yêu thương không còn phù hợp với hiện tại. Giống như quá khứ đã là ngày hôm qua, kí ức trở thành cái vỏ kén thô ráp, chật hẹp, đã chui ra khó tìm đường trở lại. Hiện tại không thể nhét vừa nữa, mà cứ cố đẩy ngược vào càng trầy xước càng nứt toét rồi máu lại bật ra thôi. Đau! Khi con người ta cứ gồng hết sức lực lên để cố gắng làm một điều gì dù đã biết trước kết quả là mọi nỗ lực của mình sẽ tan ra thành hàng triệu triệu hạt bụi li ti bão hòa trong không khí. Vô nghĩa…
                      Cuối cùng thì cô gái trong căn phòng ấy cũng ngủ quên lúc mà đêm đã đi qua 2/3 chặng đường. Hơi thở nhẹ, đều, mắt nhắm khẽ thanh tú, đôi môi xinh xinh… Hệt như một đứa trẻ, thật đáng yêu. Chiếc rèm kéo cửa sổ được thắt hình nơ cố định đang giật nhẹ bởi cơn gió đêm tàn, lang thang quấn quýt. Những ngôi sao lặng thầm rủ nhau đi đến phía cuối chân trời, nơi những tia bình minh hồng rạng rỡ đầu tiên đang lan tỏa. Trên chiếc giá sách đối diện giường ngủ là những quyển sách xếp ngay ngắn, đủ mọi thể loại. Nhưng có ai biết, kể cả cô gái đang ngon giấc ngủ muộn kia, trong một quyển sách tình cờ, nơi mép sách gập một hình tam giác để đánh dấu có kẹp một chiếc thiệp mỏng mà bên ngoài trang trí ngộ nghĩnh với những trái tim tô vẽ nhiều sắc màu. Một chiếc thiệp lâu không được chạm tới. Một chiếc thiệp chẳng rõ là may mắn hay không khi được bỏ sót trong lần dọn dẹp đống đồ cũ cách đây hơn một tháng. Dọn và vứt. Dọn và nhặt. Từng chút một. Dứt khoát. Không nuối tiếc. Không phân vân. Dọn cùng nỗi đau và sự căm hận. Dọn lại nhà hay thu xếp lại sự tan hoang sau cơn bão của trái tim? Dọn lại kí ức tình yêu vụn hay là kiếm tìm chút bình yên cuối? Mở chiếc thiệp ra bên trong là mấy hàng chữ ngệch ngoạc viết vội đã lâu: “ Sinh nhật em 22 rồi người yêu. Anh biết chúc em gì đây nhỉ? Chúc em luôn hạnh phúc bên chàng ngốc này, Ngọc Lam nhé! Ừm. Hay là chúc em luôn yêu anh nhỉ? Ôi sao anh thông minh thế? Anh muốn chúc em nhiều lắm, tình yêu ạ. Nhưng hết giấy mất rồi. Chúc em sinh nhật vui vẻ!”  Nếu mà những dòng chữ này được đọc lại lần nữa, bức thiệp này bị thời gian hay con người lục ra thì không có một điều gì có thể chắc chắn hơn là nó sẽ bị xé nát, vò nghiến thành trăm mẩu nhàu nát bé mọn của thứ tình yêu bạc bẽo, gian dối. Chắc chắn là như thế. Là như thế…
                       
                      #11
                        VuX 04.09.2010 11:03:29 (permalink)
                        15.
                        -     Mày ơi! Tao có việc bận mất rồi. Xin lỗi mày nhé! Hẹn mày lúc khác. Hix.
                        -     Tao đang ở quê. Chán quá nhỉ!
                        -     Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
                        Chuông đổ. Không nhấc máy.
                        Tút… Tút… Lại là những tiếng chuông điện thoại đổ dồn, vô cảm, mất hết cả kiên nhẫn.
                          -    Tao đang đi với người yêu. Chờ tí tao lại nhá.
                        -    Thôi. Mày cứ lo mà hẹn hò đi. Không tao áy náy lắm.

                        Cuối tuần.  Tràng Tiền plaza đông nghẹt. Người ta đi theo nhóm, theo tốp hay là từng đôi. Náo nhiệt. Một cô gái đứng trước tiền sảnh, lôi điện thoại ra gọi liên tục. Nét mặt hào hứng hi vọng rồi lại nhanh chóng tiu nghỉu. Được ngày nghỉ, thiên hạ đổ xô ra đường, định cùng mấy con bạn đi lượn lờ đổi gió. Ở nhà lắm đâm ra ghét cả bốn bức tường phủ sơn vàng rực. Thế mà… Đứa nào cũng bận. Phải rồi, người ta cũng phải lo cho cuộc sống của riêng mình chứ, dành thời gian đâu mà để ý có chút gì đó không ổn, không nhẹ nhõm, tươi tỉnh như vẫn cố tỏ ra ngày thường của một con bạn? Cũng giống hệt bình thường làm sao mà người ta có thể vừa cúi cặp kính dày xuống một bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ vừa ngẩng mặt lên nhìn cái cây gầy quắt đi bởi mùa thu tàn úa qua tấm cửa kính cửa sổ trước mặt và nhận ra sự thay đổi của nó vài giây trước?
                        Trong lúc mải mê với công việc bận rộn cái cây đó đã đau đớn buông tay thả rơi một chiếc lá già cỗi, để nó tuột trôi xuống rãnh cống gần đó, dòng nước vô tình cũng không thể có cách gì níu giữ nổi. Rồi đến khi người ta ngẩng lên nhìn lần nữa thì cái cây vẫn thế, chẳng có gì đổi thay và chiếc lá đáng thương kia được coi như chưa hề tồn tại!
                        Nhưng thôi, thật quá đáng và ích kỉ vì trách bạn bè vô tâm. Ngọc Lam không cố tình đeo mặt nạ cười mỗi khi bước ra khỏi nhà. Vẫn là nụ cười của cô. Rất thật. Tuy nhiên chỉ là niềm vui trong chốc lát mà thôi. Cô đủ tự trọng để muốn bạn bè không bận tâm vì cô nhiều quá, đủ tinh ý để không đánh mất niềm vui của cả nhóm, chỉ vì chỗ bị khuyết trong trái tim mình…
                        Lắc đầu cố quên những suy nghĩ mù mịt, chồng chéo trong đầu, Ngọc Lam quyết định tự thay đổi tâm trạng. Dù sao đã đến một trong những nơi trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố cũng phải tươi tỉnh lên. Với lại những quầy hàng, quần áo, mỹ phẩm,… vô số thứ hấp dẫn với phụ nữ đang ở trước mắt mời gọi. Không gian thoáng, sang trọng, những chùm đèn phản chiếu trên nền gạch vuông to sáng bóng. Hơi ẩm lành lạnh của hệ thống điều hòa nhiệt độ phả vào không khí. Thoang thoảng hỗn hợp mùi thơm dịu, cũng chẳng rõ là xuất phát từ đâu. Ngắm nghía, chỉ trỏ, mua bán, nói chuyện, cười đùa… nhìn xung quanh toàn những người là người. Men dọc theo những quầy hàng áo quần sang trọng, toàn đồ nhập ngoại cao cấp, Ngọc Lam thích thú nhìn ngắm từng món đồ, niềm đam mê shopping trỗi dậy, lòng khát khao thèm muốn được ướm thử những bộ đồ đẹp tuyệt.
                        Một khi đã lạc vào thiên đường mua sắm và mê cung hồn trận của cái Đẹp thì không còn gì đáng chú tâm để đặt lên hàng đầu nữa, kể cả những cảm xúc u sầu vụn vặt như bột gỗ vẫn bám đầy tâm trí, đôi khi còn bị nó đâm xước, giật mình nhói đau. Ngọc Lam say sưa, vui thích với vô số những thứ đồ mới lạ , đẹp đẽ ở trong những quầy hàng lướt nhìn qua là đa dạng sắc màu với những cô nhân viên xinh đẹp, luôn nhẹ nhàng niềm nở. Quần áo, giày dép, mỹ phẩm, trang sức,..v.v. Tất tần tật đều làm vẻ đẹp bên ngoài của người phụ nữ thêm rạng rỡ. Mà đã là phụ nữ ai chẳng thích được nghe những lời khen, ai chẳng thích đứng trước gương xoay vòng và hãnh diện. Rất thích ấy chứ.
                         
                        16.
                        Ngoài lớp cửa kính dày, trời trong veo, mây xanh ngắt. Gió hát vi vu. Những hàng người và xe cộ nối đuôi ra và vào Tràng Tiền plaza nườm nượp, đông nghẹt, nhiều lúc mắc cứng, phải chờ đợi nhau. Trong tầng hầm để xe, một dãy dài những chiếc xe vừa mới vào, anh chàng bảo vệ đứng chỉ chỗ đậu cho những chiếc xe tiếp theo. Sau lưng anh ta là chiếc Audi A8, thân xe vẫn toát ra hơi nóng nếu tỳ cả bàn tay sát vào. Màu đỏ mận nổi bật giữa bãi đỗ bởi nó chen vào giữa những màu đen, xám tro hay trắng tuyết. Đằng kia chủ nhân của nó vừa đi lại gần thang máy, cách chiếc xe đúng 32 bước chân.
                        Cửa thang máy mở ra. Đập thẳng vào mắt Bách Lục là một cô gái đang nói chuyện vui vẻ với nhân viên bán hàng. Trên tay cô ta là một bộ đầm màu tím nhạt. Anh rảo bước đi thẳng. Đi qua cô nàng đó và bước nhanh vượt lên một cô gái cùng chiều đang thơ thẩn vừa đi vừa ngắm, chỗ thì nhìn vụt qua, chỗ thì dừng hẳn lại, nhìn không chớp mắt. Có lúc còn nhoẻn miệng cười, ngộ nghĩnh. Bách Lục vẫn đi tiếp, chẳng để ý bất cứ vật cản nào trên đường, anh đang mải tìm shop đồ nam. Mà không hề biết mình vừa đi ngang… Ngọc Lam!
                        Chàng trai vừa mới vội vã lướt nhanh qua, theo phản xạ, có bất cứ cái gì chuyển động gì bên cạnh thì sẽ lập tức gây được sự chú ý của các giác quan. Đặc biệt là thính giác và thị giác. Ngẫu nhiên hay không, khi đúng lúc chàng trai mặc áo sơ mi màu đen tuyền, viền áo và cúc màu đỏ đậm, giày nâu, quần vải thô màu trắng ngà đi qua, Ngọc Lam ngoảnh sang nhìn. Và nhận ra ngay anh chàng khó ưa ở quán bar có cái tên khó nhớ lần trước. Chính anh ta và cô bạn gái nhõng nhẽo của anh ta còn nợ cô và những người bạn một lời xin lỗi. Thật là khó chịu. Ở đâu ra cái kiểu người như thế chứ. Mà tại sao càng không mấy thiện cảm với người nào đó ta càng để ý soi mói người ta nhiều hơn nhỉ? Từng ly từng tý một ấy. Nghĩ ngợi cho đỡ tức một lát, cô gái trẻ xinh xắn đáng yêu, mặt trái xoan bầu bĩnh, tóc ngắn cũn, rối tự nhiên, màu nâu trầm, môi hồng cánh sen, má hơi ửng, mặc một bộ đồ khá đơn giản, quần bò không kiểu cách và áo kẻ ca rô màu xanh đen quyết định sẽ đi vòng sang bên kia, theo cầu thang cuốn xuống tầng dưới, để tránh đụng mặt nhau, chỉ lại riêng mình thấy tức tối, còn kẻ đáng ghét kia lại dửng dưng trêu ngươi. Mà có khi chắc anh ta chẳng nhớ mình là ai nữa. Thế máu càng mau sôi, còn tức hơn nhiều.
                        Trời đất, có phải số phận sắp đặt đùa ác không? Ngọc Lam đang đứng trước mấy shop giày dép thì có điện thoại của con bạn, nói chuyện được một hồi lâu, cúp máy, lúc ngẩng lên nhìn thì thấy… đúng là anh ta. Đúng là Bách Lục. Anh đang đứng cách cô vài bước chân, và cứ đứng thế nhìn chằm chằm Ngọc Lam, cũng không rõ từ bao giờ. Anh ta cứ đứng thế, nhìn thế, khuôn mặt không bộc lộ một chút biểu hiện của cảm xúc gì, cứ như bị phù phép hóa đá. Tự nhiên cô thấy rợn người đâm ra sợ, sợ chính đôi mắt lạnh của chàng trai đó!
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9