V ề n h à
Mầu Hoa Khế 28.08.2010 06:03:31 (permalink)

nguồn net

V ề n h à

Về nhà ...về nhà tiếng kêu mừng vui của các con reo lên khi xe vừa vô tới khúc quẹo để đến căn nhà ngọt ngào đang chờ đợi những bước chân chúng tôi trở về ,người ta nói đi mô đi tê cho lắm rồi cũng nhớ nhà ,ngay cả khi đi giang hồ mà nhà thơ nào viết chỉ cần "nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà ". Nhà , người sống có nhà cũng giống như người chết có nắm mồ . Cũng may mắn cho tôi không mang cái số kiếp lang thang đó đây và đã có một nơi chốn để đi về cố định . Nhà , dẫu chỉ là túp lều tranh lụp xụp tường vách bằng đất sét được bện với rơm rạ , trên nền nhà gồ ghề bằng loại đất sét đen đủi , cửa nhà khép hờ bằng những thanh tre đan nhau thưa thớt gió thổi lồng lọng . Căn nhà in đậm trong ký ức khó có thể lãng quên . Đó là căn nhà của bà ngoại , một thôn nữ duyên dáng đã lọt vào đôi mắt của một vị quan Tôn Thất hiển hách một thời . Ông ngoại qua đời mang theo hết những hào nhoáng phù du , cho đến khi tuổi thơ tôi lớn lên thì mái tranh nghèo là nơi mỗi khi tôi về ghé thăm ngoại , cơm gạo đầy cỏ may ăn với dưa mắm , đêm ngoại chong đèn bắt muỗi quanh mùng , mùa hè ra đứng tắm bên cái giếng trước sân nhà , bên hàng cau hoa trắng rơi rụng như bông tuyết . Rồi mùa đông đến khi những cơn gió đầu mùa se lạnh , chăn mền không đủ ấm tôi cuộn tròn trong lòng bà ngoại ngửi mùi cau trầu , mùi thuốc cẩm lệ vẫn còn vướng vất trên chiếc áo nâu cũ kỷ sờn vai . Tất cả rất êm đềm nằm im giữa trái tim tôi và khi bước chân tôi quay về nhà thì nhịp tim tôi lại có thêm một nhịp bước của quá khứ song hành luôn cho tôi mang cảm giác thật xúc động choán ngợp tâm hồn như dòng nước tràn bờ lênh láng . Chiếc ghế nệm nhung như cũng biết đợi tôi về ngồi đong đưa nhâm nhi ly cà phê buổi sáng trên tay , cái chổi cũng chờ tôi về để được vui đùa nghịch ngợm với đám lá vàng rụng đầy cả góc vườn nhỏ bé bình yên , nhất là cái gường ngủ , tôi rất yêu màu chăn nệm tím nhạt , mỗi lần buông mình xuống nó giống như hai cánh tay của người mẹ luôn trìu mến dang ra để cho cái tấm thân trần gian nhọc nhằn được ấp ủ nồng nàn với những giấc mơ đẹp , chiếc gối thơm mùi hương rất riêng để cho tôi úp mặt vào che giấu những giọt nước mắt của những giấy phút khi mà đời sống đã mang đến những chuyện không vui . Cái khung hình của chiếc computer im lặng bao ngày sẽ chợt sáng lên reo vui với từng ngón tay tôi đang nhảy múa theo điệu luân vũ trên bàn phím .

Tôi đã trở về nhà sau những ngày rong chơi nơi hòn đảo phồn hoa xa xôi ,nơi có những con đường luôn đầy những bước chân tìm đến với tiếng cười oà vỡ , với tiếng lỉnh kỉnh hành lý khuya động xôn xao , rồi cũng những đóng hành lý đó lại ngậm ngùi từ biệt với những cái vẫy tay , với những đôi mắt luyến lưu bởi nhiều cuộc vui còn chưa qua hết . Đêm kéo dài vang vọng âm thanh ầm ĩ của những chiếc xe đủ loại đủ kiểu nối đuôi nhau lướt qua không ngớt trên đường phố . Sáng sớm cho tôi thoải mái chạy bộ thắng theo ven bờ cát của bãi biển xanh dài , trưa theo con cái đi chơi lung tung khắp nơi và chúng tôi luôn dành thời gian để ngâm mình trong làn nước trong xanh mênh mông giữa trời mây bao la . Ai cười tôi cũng đành chịu , ra biển ai cũng nằm xoãi người ra phơi nắng còn tôi vừa đội nón rộng vành vừa lấy khăn to trùm kín mít , đi tới bãi biển nào cũng vội tìm bóng dừa để núp nắng , chỉ có một chút hối tiếc là chưa mua máy hình tốt để chụp những góc nhìn mình thích ,hình mang về chỉ có vài tấm trong chiếc máy nhỏ để làm kỷ niệm chuyến đi của gia đình mà thôi . Đứng trước biển hứng gió mát thì lại đói bụng khổ nổi chỉ quen với món ăn của quê hương ,thèm cơm với cá kho cho nên khi mô cũng bị tròn trịa ú na ú núc . Áo tắm chỉ dám một mảnh màu đen , người ta mặc hai mảnh nhìn thấy mà ước ao , ganh tị rồi khoe với các con " mẹ ngày xưa như thế đó " . Thiệt khi già thì hay nhớ chuyện ngày xưa , ồ mà chưa già lắm nên lại quyết trong lòng đã quyết lấy lại hình tượng mới được không biết có thực hiện nổi không đây mà "nói thách " với con cái dữ lắm .

Đêm qua vẫn còn thấy mình bềnh bồng trên sóng ...chỉ tiếc cái phao con cá không chịu xẹp để nhét vô va ly mang về theo , hồi nhỏ bị ám ảnh một tai nạn chút xíu nữa thì về thuỷ cung làm công chúa của Long Vương cho nên từ đó nhìn biển nhìn sông là bấn loạn dầu trong hồ bơi cũng phải có phao , ai cười thì cứ cười còn mình mặt cứ tỉnh bơ . Cám ơn đời sống đã cho tôi còn dư thừa sức khỏe , cám ơn các con đã cho tôi một chuyến đi thật vui và thật trọn vẹn .



MầuHoaKhế Aug 26 2010

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9