VIỆC TRỄ NẢI DẬY VÀ DỖ, thái san
thaisan 21.09.2010 10:22:28 (permalink)
VIỆC TRỄ NẢI DẬY VÀ DỖ, HAY VÌ GIA ĐÌNH CHO ĐẾN ẢNH HƯỞNG ĐỜI TRƯỚC VÀ SAU
thái san
 
Sau biến cố 30 tháng tư.
Vừa rời khỏi lớp chín.
Cả nhà tôi chưa được bao nhiêu tuổi. Sau khi lớn lên tôi bị tất cả di chứng là ghét sự tiến hóa của anh lớn nhất trong nhà.
Nhín đàn chàu của ông anh hai vô cùng hớn hở, chúng đang tiến tới một cách mạnh mẽ.
Việc làm khổ sở của nhà nước là ngay sau khi xóa bỏ những trường đại học (vì không có ai dậy) và phân phối học sinh đang học về các nơi. Tự nói với mình:
-Đây là trời ban cho cách tiến thân đây. Cái khó là chúng tôi vẫn cố gắng học quá thể chứ không phải ngồi không.
Từ đó tôi bực mình, không mấy lẳng lặng nhẹ nhàng tiến đến nhận sự vụ lệnh về huyện thị mới lập để còn bước tới. Có lẽ trong lòng còn hồ hởi phấn khởi nữa mới chết.
Số may mắn đã đến vì người anh lớn cả hai vợ chồng sau đó ốm đau liên miên và bỗng dưng đứa cháu lớn nhất lăn quay ra chết bất tử đúng ngày cưới sau chỉ có hai tuần. Số tôi đã đến nhưng chưa bước hẳn trên bục giảng làm giám hiệu được.
Nghĩa là chúng tôi thoát khỏi một người ra dáng.
 
Tôi phải vâng lời bố.
Lại nữa một sự xung đột và ý thức hão của tôi đưa đến sự bắt buộc này. Nghĩa là phải vào và học sao cho “hơn cháu”.
Tôi lập tức theo ngay vào lớp sư phạm sơ đẳng với bụng đói lép kẹp (bo bo làm chuẩn), thường ngày ăn cơm khốn khó tại khu (GIA VIÊN CŨ). Tôi giải thích đôi nét về vườn này để ưu và khuyết.
Nơi đây xưa họ trồng cây do khu QUỐC GIA LÂM VIÊN  có trồng những cây như: giá tỵ, người ta gọi là để làm báng súng, gõ đỏ, gõ mật, sầm, uỷnh, dầu, bằng lăng nhiều loại, quan trọng nhất cây Dấp, cò ke, v. v… nay phá bỏ hết trơ trọi biến thành vườn hoang. Chỗ học gần kế cạnh, có khi được héo lánh qua khu huyện ủy cho oai lúc ra chơi. Tôi thấy dù sao cũng oai hơn đi học nơi khác. Trước đây sau biến thành nơi dậy dỗ các cô, thấy để chuẩn bị tiếp cận với phong trào mới, chân trời mới.
Lúc này tôi thầm cám ơn. Vì thực ra biết làm gì giờ. Với sự khốn khổ đói no của bố tôi vào thời nay. Nhất là lúc chỉ ăn một bữa no nhiều chất bột mỳ hơn vì chính trong toàn khu nấu ăn bằng bột mỳ vừa và nếu có là một ít mỳ chính được chắt lọc và nấu chín xong. Cái sung sướng nhất của chúng tôi là có thịt làm nền và được chan nước canh tự nhiên tự nhiên hơn mọi khi trong nhà, phải gọi là món ngon tuyệt vời nhất từ khi chưa biết nấu nướng là gì.
-Nói đúng ra đã thành sợi, ngon tuyệt, không khác gì phở hay mì sợi.
Và ngay lập tức các cháu sơ sài vừa thông qua được chưa đến lớp mười (10) như vậy tất cả mười lớp mười thì được huyện đón về ngay lớp dậy học dù chỉ qua thường lớp dậy con này và sau này sẽ vào trường nhận dậy lớp ba tiểu học. Lúc này tôi chỉ trông hòng được đi dậy cũng là quá tuyệt. Còn chi nữa. Cái khó là sao tiến thêm khi không có tiếng ngoại ngữ, duy chỉ tiếng Nga mà thôi, mà tiếng không rộng rãi tiếp giao của cách làm tư bản, và nghĩa là đã là một cô giáo.
 
Cái khổ là về việc của gia đình. Mẹ tôi lại là người thừa kế sau này, sinh ra tôi bốn anh em sau này nên việc tập trung cách sống khác xưa với anh em trước rất nhiều. Họ được học hành đầy đủ, và duy chỉ tiếp tục học được là vì thời sau này không có đủ trường lớp. Nên anh em chúng tôi hềt sức đeo đuổi, tuy nhiên chẳng thể nào theo kịp nổi ông anh cả và các cháu. Tôi mè nheo:
-Chưa chắc đâu nhe.
Bởi thế chính tôi ra sức hết mình, trong lúc tôi chỉ là đứa em gái út. Và cũng đó chính là sự thành công của ông anh trai mình là vì đã đậu được chức Linh mục.
Lúc này người lớn nghĩ:
Mình chỉ có thể phải đạt được cái gì cho tương lai mới được nên hết sức cố gắng dù chỉ ăn cơm thiếu thốn và cặm cụi với bài vở, dù rằng trong những ngày này bà mẹ phải bệnh nên cần tiếp tay của con nên cũng phần thêm cáu gắt.
Cái khó phải nói nên sự không biết về trẻ em mà dậy về con cái. Ngoài ra còn đối xử với chính mẹ mình ra sao đã. Ngoài ra dậy các em về văn hóa như thế nào.
So với số tuổi, tôi chỉ bằng đứa em của các đứa cháu mà thôi. Cái đáng nói trong tôi mang nhiều chút cáu gắt xấu xa trong người nên cố gắng sửa sai vẫn chưa được. Suy đi nghĩ lại được như vầy là phước đức lắm rồi. Tôi bèn cặm cụi học cho thành đạt và chỉ có thành đạt mới mong qua khỏi sự so sánh nặng nề trong tôi và gia đình. Vì dù cho có muốn đối kháng cũng chẳng có tài năng chi. Đây âu cũng là cái chất có học của trôi.
Ta thử nhìn cách sống hiện và những gí đã có để biết chúng tôi sẽ tiến lùi ra sao. Đúng ra chưa thể xét gì biết gì nhưng có người đi trước biết và chịu được những gì đang hiện tại, thế thôi.
 
KẺ ĐỐI ĐẦU
 
Là một người bản chất chỉ là một tay “cờ tướng độ và đánh bài độ” hồi đó ai gặp ông ta thường chào “chính chó”. Tên của một người chuyên gia làm, bán thịt chó ở một huyện kia. Ngày ngày chỉ đánh cờ tướng độ và ngồi chờ khách. Cái tên Chính là tên cúng cơm của một ông đáng ông Cậu họ ngay tại Trong huyện thị mình.
Sau này qua lớp chuyên ban Tôi trở thành Trưởng ban giám hiệu trường “SÔNG MÂY”. Từ đây hắn và tôi trở thành kẻ đối đầu trên giảng đường.
Nhưng cái điều hắn phải nên biết là tôi đã trở thành kẻ chính chuyên. Nghĩa là hắn sớm muộn đã thoát khỏi cái lươi thần quyền. Nhưng bé cái lầm. Người đã qua biết bao độ nên hắn vững chắc như thành đồng cũng vì nhờ vào rành rẽ cuộc sống hơn nhiều từ khi cô vợ đầu tiên buồn rầu và qua đời cho đến cô vợ mới. Ông tiếp bước trong lãnh vực computer và náy viết bài, chơi game cho thoải mái.
Xét kỹ về nhiều phương diện H chỉ là kẻ đối đầu thì có thể đối phó tốt còn về chuyên nghiệp thì hắn chẳng thể nào quản lý nổi. Đấy là về học vấn còn về phương diện giữ gìn thì hắn tuyệt vời.
Xét cho cùng thì cũng được, ít ra cũng giữ gìn và xây dựng thêm là tốt.


thái san
 
 
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9