Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa
Tần Anh 03.10.2010 11:10:20 (permalink)
0
Tam sinh tam thế - Thập Lý Đào Hoa

Tác giả : Đường Thất công tử

Tặng Thỏ Xinh, Môi Hồng Đào và nàng Vịt yêu yêu của ta.

Tiền truyện


1

Mấy dạo gần đây, ta ngủ hơi nhiều.

Nại nại nói " Chắc chắn bởi vì nương nương đã hoài thai, cho nên mới thèm ngủ, nương nương không cần lo lắng"
Nại nại là tỳ nữ chăm sóc ta, cũng là người duy nhất trong Tẩy Ngô Cung mỉm cười với ta, vị tiên tử duy nhất gọi ta là "nương nương". Hết thảy tiên tử còn lại đều khinh thường ta.

Chỉ bởi vì Dạ Hoa không cho ta một cái danh phận gì cả.

Cũng bởi vì, ta chẳng phải là thần tiên chi cả, mà chỉ là một phàm nhân.

Hình như nại nại mở hé cửa sổ, phảng phất có gió thổi vào, ngoài cửa sổ truyền lại tiếng bước chân của ai đó. Thanh âm của nại nại có chút vui mừng, kêu lên " Nương Nương, là Thái tử điện hạ tới thăm người.”

Ta vẫn mặc nguyên bộ áo ngủ gấm nhỏm dậy, dựa vào thành giường, đầu óc nửa tỉnh nửa mê, tuy rằng mới tỉnh dậy nhưng vẫn mệt rã rời.

Chăn đệm hơi võng xuống một chút, ta đoán, chắc Dạ Hoa đang ngồi xuống cạnh ta.

Ta mơ mơ hồ hồ hỏi hắn " Tối nay sao đẹp không ? "

Hắn im lặng một lúc, rồi mới trả lời " Tố Tố, hiện tại đã là ban ngày rồi!"

Theo thói quen, ta muốn dụi mắt, nhưng đụng tới dải lụa trắng đang băng quanh mắt, đột nhiên nhớ ra, hai tròng mắt đã không còn, sau này không biết phải làm sao, mờ mờ mịt mịt không phân rõ ngày đêm, chẳng còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa.

Dạ Hoa thoáng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nói " Ta sẽ thành thân với nàng, ta sẽ là ánh mắt của nàng."
Tố Tố, ta sẽ là ánh mắt của nàng

Theo bản năng, ta đẩy hắn ra. Ác mộng đêm hôm đó lại lập tức nhấn chìm ta, làm ta sợ phát run.

Dạ Hoa nắm chặt tay ta, vội nỏi " Tố Tố, nàng sao vậy ? "

Ta hơi run rẩy, đành cố tình nói dối " Ta chỉ hơi mệt một chút thôi. Chàng cứ đi việc của chàng, ta muốn ngủ thêm một lúc nữa."

Trước đây có chết ta cũng không muốn xa rời người này, xa rời những cử chỉ ôn nhu ôm ấp này, mà hiện giờ, hết thảy chỉ làm ta không chịu nổi. Ta chỉ tò mò, nếu hắn đã thích nữ tử kia, thì vì cái gì mà trước đây cố tình đáp ứng cái yêu cầu hoang đường đó của ta.

Ngày xưa, ngày xưa, biết vậy thì đừng làm.

Dạ Hoa ly khai. Nại nại nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ta ngã mạnh xuống giường, trong đầu loáng thoáng ẩn hiện những khung cảnh mơ hồ : Lúc là cảnh Tuấn Tật Sơn ở Đông Hoang, lúc lại là khuôn mặt Dạ Hoa, trong chốc lát lại thoáng qua hình ảnh một lưỡi chủy thủ đầm đìa máu, oan ức lấy đi đôi tròng mắt của ta. Đau quá, đau quá, đau muốn khóc, mà lại không khóc nổi.

Ta thầm nghĩ, đợi sinh hạ hài tử này xong, ta sẽ trở lại Tuấn Tật Sơn, bắt đầu ở đâu, thì nên kết thúc ở đó.

Đang ngơ ngẩn hồi lâu, nại nại rón rén đẩy cửa bước vào, khe khẽ gọi ta " Nương nương, nương nương, người đã tỉnh chưa "

Ta cố gắng trả lời khe khẽ " Có chuyện gì vậy ?"

Nại nại hơi dừng bước " Thiên phi Tố Cẩm cho tỳ nữ mang thiếp mời đến, mời người đến thưởng trà"

Ta phiền muộn kéo chăn lên che mặt " Nói ta đã ngủ lại rồi!"

Ta cũng không thể hiểu nổi, mấy dạo gần đây, không biết vì cái gì mà Tố Cẩm không ngừng đối xử tốt với ta. Có phải vì lấy mất tròng mắt của ta, làm ta biến thành người mù, cho nên có chút áy náy hay sao ? Hay vì chính nàng cũng hiểu rõ, chính nàng đã làm cho Dạ Hoa lấy oan đôi tròng mắt của ta ?

Ta đã không còn là một kẻ ngu ngơ như ba năm về trước, một tiểu cô nương luôn luống cuống bất an rồi cố gắng bằng mọi cách để làm vui lòng mọi người.

Đến chiều, nại nại đánh thức ta, nói rằng ánh chiều tà đã chiếu đến trong viện, dẫn ta đi phơi nắng.

Nàng dọn dẹp cái ghế dựa, muốn đỡ ta qua đó. Ta cự tuyệt sự hầu hạ của nàng, tự mình dò dẫm bám vào tường, nhích từng bước một đi ra ngoài. Có chút đó phải cố mà làm được, bằng không, sau này trở lại Tuấn Tật Sơn, một mình ta sao có thể tự sinh sống cho được ?

Sưởi nắng một chút, ta lại thấy hơi buồn ngủ. Mơ mơ hồ hồ, tựa như vẫn còn trong giấc mộng, đột nhiên lại nhớ lại thời điểm ba năm trước đây, buổi mới gặp Dạ Hoa. Hắn cầm một thanh lãnh kiếm, toàn thân đầy máu ngã nhào ở trước cửa nhà ta. Ta luống cuống chân tay kéo hắn vào nhà, mang thuốc ra cầm máu, lại á khẩu trân trối nhìn vết thương của hắn tự khép lại.

Không phải ta cứu hắn, hắn càng không nên báo đáp, rồi không cần vì một câu nói của ta " Không bằng ngươi lấy thân ra đền bồi" liền thành thân với ta, lại có thêm một hài tử trong bụng.

Từ lúc ta có thể nhớ lại, ta chỉ có một thân một mình ở trên Tuấn Tật Sơn, bên cạnh chỉ có chim thú cá trùng, nên cũng chẳng có tên gọi. Hắn liền gọi ta là Tố Tố, còn nói, sau này lấy đó là tên của ta, ta bất giác vui mừng tới vài ngày liền.

Sau đó, hắn lại mang ta đi lên Cửu Trùng Thiên, ta mới biết được, phu quân của ta chính là con cháu của Thiên Quân.

Lúc đó, hắn còn chưa được sắc phong làm thái tử.

Ở trên Cửu Trùng Thiên này, không ai thừa nhận hắn là phu quân của ta. Hắn cũng chưa bao giờ nói qua với Thiên Quân, rằng, hắn đã cưới một phàm nhân ở Đông Hoang làm vợ.

Đêm hôm đó, ta mang đồ ăn đi tẩm điện cho Dạ Hoa. Bốn bên tẩm điện không có người gác, chỉ nghe thấy âm thanh thê lương bi ai của Thiên phi Tố Cẩm truyền ra " Chàng cưới một phàm nhân, chẳng qua chỉ muốn trả thù việc ta phản bội chàng mà kết hôn với Thiên Quân phải không ? Chàng nào có biện pháp, ta cũng đương nhiên không có biện pháp, nữ tử trong tứ hải bát hoang, có ai có thể tránh khỏi ân sủng của Thiên Quân. Dạ Hoa, mau nói cho ta biết, chàng vẫn yêu ta có phải không, chàng gọi nàng ta là Tố Tố, bất quá bởi vì, trong tên của ta có chữ Tố, có phải không ?"

Cảnh trong mơ tái hiện không sai biệt một chút nào với sự thật, làm ta kinh hãi đổ mồ hôi lạnh. Ta cẩn thận vuốt ve cái bụng đã nhô cao. Mang thai đã ba năm, ta đoán, chắc cũng sắp tới lúc lâm bồn.

Đêm hôm sau, đã khá lâu không thấy nại nại tới hầu hạ ta đi ngủ. Bây giờ ta vẫn chưa tự mình múc nước rửa mặt được, đành thúc giục nàng. Nại nại đi lại gần sửa sang cái chăn gấm một chút, trả lời " Nương nương chờ một chút, biết đâu hôm nay điện hạ lại tới ?"

Nụ cười đông cứng trên mặt. Sau sự kiện đó, Dạ Hoa chưa từng tới đây nghỉ. Đương nhiên ta biết, sau này cũng không bao giờ.

Cái thời điểm đó, trên Tuấn Tật Sơn ở Đông Hoang, nếu Dạ Hoa nói cho ta biết, trong tim hắn đã từng có một người, đương nhiên không bao giờ ta để cho hắn kết hôn với ta.

Thời điểm đó, ta cũng chưa từng yêu hắn, ta chỉ là một người thật tịch mịch.

Thế rồi hắn chẳng nói gì cả, hắn cưới ta, còn mang ta lên trên Cửu Trùng Thiên nơi này.

Ta trời sinh thiện lương, cho nên hắn với Thiên Phi Tố Cẩm có đủ loại gút mắc, ta có thể làm như không biết.

Ta nghĩ, dù sao đi chăng nữa, người hắn cưới là ta, tại Đông Hoang chúng ta đã bái thiên địa, ta còn mang hài tử của hắn, ta thương hắn như vậy, một ngày nào đó, hắn sẽ bị ta làm cảm động.

Mà hắn thì, càng ngày càng đối với ta ôn nhu hơn.

Ta thậm chí còn ảo tưởng một chút, mặc dù hắn không thương ta, nhưng có phải hay không, cũng thích ta một chút ?

Trót lụy yêu thương, có đôi khi, làm cho con người ta trở nên ti tiện hèn mọn.

Nhưng chuyện kia lại xảy ra. Vì thế, lúc ta tỉnh lại từ trong mộng, đã sớm mất đi đôi mắt, mất đi ánh sáng.

Nhớ lại ngày hôm đó, Thiên phi Tố Cẩm mời ta đi Dao Trì ngắm hoa. Ta tưởng đó là một bữa tiệc nhỏ trong đám nữ quyến, liền ngu ngốc nhận thiếp mời. Đến Dao Trì, ta mới biết chỉ có hai người bọn ta.

Cho cung nga lui ra, nàng kéo tay ta đi một mạch tới Tru Tiên Đài.

Nàng đứng trên Tru Tiên Đài, lạnh lùng nhìn ta cười : " Nàng có biết gì chưa ? Thiên Quân sẽ phong Dạ Hoa làm thái tử, lại mang ta ban cho Dạ Hoa làm phu quân"

Cho tới bây giờ, ta vẫn không thể hiểu nổi quy cũ của đám thần thiên này như thế nào, chỉ thấy máu huyết trong người sôi lên, không biết là phẫn nộ, hay là bi ai.

Nàng ta vẫn tỏ vẻ vô tình nói tiếp " Ta với Dạ Hoa vốn tình đầu ý hợp, trên Cửu Trùng Thiên này không phải là nơi sinh sống của phàm nhân, sinh hạ hài tử xong, nàng chỉ việc từ trên Tru Tiên Đài này nhảy xuống, trở về chốn cũ của nàng đi"

Ta không rõ nhảy từ Tru Tiên Đài xuống có thể trở lại Tuấn Tật Sơn hay không, khi đó ta chưa bao giờ nghĩ tới việc rời đi. Ta chỉ cuống quýt hỏi nàng : " Dạ Hoa muốn ta trở về sao ? Ta là thê tử của chàng, theo lý mà nói phải đi theo chàng !"

Hiện tại nghĩ lại, những câu nói đó, chỉ là tự mình rước nhục vào thân

Nhưng ở vào thời điểm đó, ta vẫn cho rằng Dạ Hoa có hơi hơi thích ta, chỉ cần hắn thích ta chút chút như vậy, ta sẽ ở bên cạnh hắn vĩnh viễn.

Tố Cẩm hơi cười cười thở dài, đột nhiên nắm lấy tay ta, kéo ta bước lên Tru Tiên Đài.

Ta nghĩ nàng ta muốn đẩy ta xuống khỏi Tru Tiên Đài, nhưng người rơi khỏi đài cũng chính là nàng ta, ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một bóng đen xẹt qua mình, bay vút theo.

Dạ Hoa ôm Tố Cẩm đứng trước mặt ta, ánh mắt lạnh lùng, trong đôi tròng đen bừng bừng lửa giận.

Tố Cẩm hơi thở mỏng manh yếu ớt khẽ thều thào trong lòng hắn " Đừng trách Tố Tố, ta nghĩ nàng không cố ý đẩy ta, chỉ là nghe xong cái tin Thiên Quân muốn đem ta ban cho chàng, nên bị xúc động mà thôi ! "

Không thể tin nổi, rõ ràng, rõ ràng ta chẳng làm cái gì cả ?

"Không phải ta, không phải ta, ta không hề đẩy nàng, Dạ Hoa, chàng phải tin ta, chàng phải tin ta" Ta vội vàng giải thích với hắn, trong lúc kinh hoàng, không hết biết mình trông giống một tên hề làm trò.

Hắn chỉ hươ tay, khẽ quát " Đủ rồi, ta chỉ tin những gì ta nhìn thấy"

Hắn không muốn nghe ta giải thích, hắn không tin ta, hắn ôm Tố Cẩm, ánh mắt vô cùng lo lắng, vội vội vàng vàng rời khỏi Tru Tiên Đài

Đêm hôm đó, hắn đứng trước mặt ta, sắc mặt âm trầm, nói " Đôi mắt của Tố Cẩm bị lệ khí dưới Tru Tiên Đài làm tổn thương, Tố Tố, nhân quả luân hồi, thiếu nợ người ta, ắt phải bồi đền. Tố Tố, đừng sợ, ta sẽ thành thân với nàng, từ nay về sau, ta sẽ là ánh mắt của nàng."

Trước đó, trên Cửu Trùng Thiên này, chưa bao giờ hắn nhắc tới việc thành thân với ta. Trong lòng ta nhất thời phát lạnh, phẫn nộ và sợ hãi cùng nhau dâng lên.

Ta nghĩ, trước đây, ta chưa bao giờ có cái dáng vẻ như thế, ta nắm lấy tay hắn lắc lắc như điên : "Vì sao chàng muốn lấy tròng mắt của ta, chính nàng ta tự nhảy xuống mà, chính nàng ta tự nhảy xuống mà, đối với ta không chút can hệ, vì sao chàng không tin ta ?"

Ánh mắt hắn có vẻ đau đớn kịch liệt, nhưng rồi chỉ cười lạnh nhạt " Dưới chân Tru Tiên Đài lệ khí dày đặc, chính nàng ta nhảy xuống sao ? Nàng ta không muốn sống sao? Tố Tố, nàng càng ngày càng vô lý rồi "

Ở trên Cửu Trùng Thiên này, ta chỉ có mình hắn. Ta vẫn nghĩ, nghĩ rằng, đợi sinh hài tử xong, sẽ cùng hắn nắm tay hài tử, cùng ngắm mười dặm mây, vạn dặm ngân hà lấp lánh. Hắn không biết rằng, đối với ta, ánh sáng có ý nghĩa đến nhường nào.

Ta bị mất oan hai mắt, nại nại chăm sóc ta ba ngày liền. Ba ngày sau, Tố Cẩm đến trước mặt ta, nàng nói " Đôi mắt này của nàng, ta dùng thấy rất tốt"

Cuối cùng ta đã hiểu triệt để

Thế nào là yêu qua một người ?

Thế nào là hận qua một người ?

Đó thực ra chỉ là ân oán tình thù giữa hai người bọn hắn, một kẻ qua đường như ta, mơ mơ hồ hồ bị kéo vào, rốt cuộc lại trở thành thành đích ngắm là sao ?
 
2
 
Hai ngày nay, rốt cuộc ta không còn điên đảo ngày hay đêm, ta đã học xong cách dùng tai để phân định rõ ràng từng canh giờ.

Sau ngọ thiện, nại nại lảo đảo chạy vào sân, thở hổn hển nói : " Nương nương, nương nương, Thiên Quân mới hạ chỉ, nói, ban Thiên phi Tố Cẩm cho Thái tử Điện hạ"

Ta chỉ cười nhạt, Dạ Hoa đã được phong làm Thái tử cũng khá lâu, đây cũng là chuyện sớm hay muộn. Nhưng Tố Cẩm kia rốt cuộc cũng đâu có được làm chính thê của Dạ Hoa đâu. Gần đây ta có nghe nói, trước đây, Thiên Quân với Bạch Chỉ Đế Quân của Thanh Khâu quốc đã có ước định, bất kỳ kẻ nào kế nhiệm Thiên Quân, sau đó tất phải kết hôn với Bạch Thiển, con gái của Đế Quân.

Bụng ta đột nhiên đau đớn kịch liệt.

Nại nại hoảng hốt kêu lớn " Nương nương, người sao vậy ?"

Ta cố gắng ngẩng đầu lên nhìn nàng đáp : " Chắc là sắp sinh"

Trong lúc sinh nở, ta đau đến mức ngất đi tỉnh lại. Lúc Tố Cẩm thay mắt, Dạ Hoa canh ở bên nàng ta một ngày một đêm, thế mà lúc này đây, bên người ta chỉ có mình nại nại. Ta cố gắng kìm nén bản thân, để không thốt ra tên của Dạ Hoa.

Bi thảm trải qua đã đủ, cho nên không cần bước vào lại nữa.

Nại nại vừa khóc vừa nói " Nương Nương, người mau buông tay tỳ nữ ra, để tỳ nữ đi tìm Thái tử điện hạ"

Ta đau bụng đến mức không nói ra lời, chỉ có thể mấp máy môi thành chữ " Nại nại, ngươi gắng giúp ta một lát thôi, một lát thôi"

Nại nại càng khóc ầm ĩ lên.

Ta không biết Dạ Hoa tới lúc nào, lúc ta tỉnh lại, hắn đang nắm tay ta, đôi tay lạnh lẽo, lạnh lẽo.

Hắn ôm hài tử lại gần, nói " Nàng mau chạm vào con đi, nó trông rất giống nàng"

Ta không động đậy chút nào. Ta thích hài từ này, nhưng một thân một mình như ta không có cách nào có thể mang theo nó sinh sống ở Tuấn Tật Sơn, tốt hơn phải bỏ nó lại.

Nếu như vậy, tốt nhất không cần chạm vào nó, không cần ôm nó, không cần phát sinh thêm tình cảm sâu nặng.
Dạ Hoa vẫn ngồi rất lâu bên cạnh ta, không nói năng gì.

Dạ Hoa đi rồi, ta gọi nại nại đến, nói với nàng, ta đặt tên hài tử là A Ly, về sau nàng nhớ chiếu cố hắn cho tốt. 
Ngày ngày Dạ Hoa đều đến thăm ta, hắn vốn không phải kẻ nói nhiều, ta thì trước kia vốn nhiều lời, nhưng gần đây cũng không có hứng thú, nên phần lớn thời gian, đều là hai người lẳng lặng ngồi cạnh nhau.

Hắn không nói với ta về hôn sự của hắn với Tố Cẩm, nại nại cũng không nói.

Ba tháng sau, thân thể ta đã hồi phục rất tốt. Hắn mang đến rất nhiều vải vóc, hỏi ta thích loại nào, để còn may y phục cưới.

Hắn nói " Tố Tố, ta đã nói rồi, ta sẽ thành thân với nàng"

Đương nhiên ta biết, hắn thấy ta đáng thương, thấy ta chỉ là một phàm nhân, lại mất đi đôi mắt, tuy rằng ta tự làm tự chịu, nhưng cũng làm cho người ta vừa giận vừa thương.

Ta nghĩ tốt nhất cũng nên đi, trên Cửu Trùng Thiên này, không còn bất kỳ lí do nào khiến ta phải lưu lại.

Mỗi lần cùng nại nại thả bộ, ta cố gắng nhớ kĩ lộ tuyến từ Tẩy Ngô Cung đến Tru Tiên đài. Nại nại cực kỳ ngạc nhiên, ta liền nói với nàng, ta thích mùi hương hoa trên dọc hai bên đường.

Nửa tháng sau, ta có thể dựa vào cảm giác của mình thành thạo từ Tẩy Ngô Cung tới Tru Tiên Đài

Lừa gạt nại nại là chuyện cực kỳ dễ dàng.  Đứng ở trên Tru Tiên Đài, ta thấy trong tim nhẹ bẫng như gió. A Ly đã có nại nại chiếu cố, ta cực kỳ yên tâm.

Nhưng đột nhiên, ta muốn nói rõ với Dạ Hoa một lần, rằng, ta không hề đẩy Tố Cẩm, dù hắn tin hay không.

Trên Tuấn Tật Sơn, Dạ Hoa từng cho ta một cái gương đồng rất đẹp.  Khi đó, hắn cần phải đi làm một chuyện rất trọng yếu ở một nơi xa xôi, ta ở nhà một mình, hắn lấy từ trong tay áo ra một cái bảo bối, rồi nói với ta, bất luận hắn ở nơi nào, chỉ cần ta hướng vào gương kêu tên của hắn, hắn có thể nghe được, nếu hắn không có chuyện gì khẩn cấp, có thể nói chuyện cùng ta một lúc.

Ta cũng không hiểu vì sao, lúc đi lên trên Cửu Trùng Thiên nơi này, ta vẫn mang theo cái gương bên người, đại khái cũng bởi vì đây là vật duy nhất mà Dạ Hoa từng tặng cho ta.

Ta liền lấy mặt gương ra. Đã lâu không gọi tên hắn, cũng thấy ngượng mồm. Ta liền kêu khẽ. " Dạ Hoa"

Một lúc sau, bên tai ta truyền đến thanh âm của hắn " Tố Tố ?"

Ta cũng quên mất rằng không phải hắn đang đứng cạnh ta, chỉ từ từ tiến lên, khó khăn lắm mới mở miệng được " Ta phải về Tuấn Tật Sơn, đừng đến tìm ta nữa. Một mình ta cũng rất tốt rồi. Giúp ta chiếu cố a Ly cho tốt. Trước kia, ta vẫn mơ rằng, chàng và ta có thể cùng nắm tay hài tử, chỉ cho nó xem mặt trời, mặt trăng, ánh sao, biển mây, đứng ở bên kể cho hắn nghe chuyện năm xưa trên Tuấn Tật Sơn của chúng ta, tiếc là không thể rồi." Nghĩ một chút, ta lại nói thêm " Đừng nói với nó rằng, mẫu thân của hắn chỉ là một phàm nhân, thần tiên trên trời không muốn dính líu tới phàm nhân"

Rõ ràng chỉ là đôi câu chia tay bình thường, sao đột nhiên muốn rơi lệ. Ta vội vàng ngẩng mặt lên trời, lại đột nhiên nhớ ra, ta đã mất đi hai tròng mắt, còn đâu nước mắt nữa ?

Thanh âm của Dạ Hoa có chút vội vàng " Nàng, nàng đang ở đâu ?"

"Tru Tiên đài" Ta đáp " Thiên phi Tố Cẩm có nói cho ta biết, chỉ cần nhảy xuống khỏi Tru Tiên Đài, ta có thể trở lại Tuấn Tật Sơn. Hiện giờ ta đã không thể nhìn mọi thứ chung quanh, Tuấn Tật Sơn là quê hương của ta, chung quanh đều quen thuộc, một mình ta sống ở đó cũng không có gì phải lo lắng"

Hắn cấp tốc cắt ngang lời ta " Tố Tố, nàng đứng yên ở nơi đó, ta lập tức tới đây"

Đúng là ta vẫn không có nổi dũng khí để biện giải thêm một lần nữa với hắn, rằng khi đó, Tố Cẩm không phải do ta đẩy xuống, chung quy hắn vẫn không thể tin tưởng ta, mà ta lại càng không thể chịu nổi thái độ thất vọng không tín nhiệm của hắn.

Ta liền nói " Dạ Hoa, ta buông tay, chàng cũng buông tay, chúng ta từ nay về sau, không ai còn thiếu nợ ai nữa"
Gương đồng từ trên tay rơi xuống, kêu vang một tiếng, phảng phất nghe thấy giọng Dạ Hoa rống lên điên cuồng giận dữ " Nàng đứng im ở đó cho ta, không được nhảy..."

Ta xoay người nhảy xuống Tru Tiên Đài. Dạ Hoa, ta không yêu cầu gì đối với chàng thêm nữa, hết rồi.

Cho đến lúc đó, rốt cuộc ta cũng không hề biết, thật ra ta không phải là một phàm nhân.

Lệ khí dưới Tru Tiên Đài làm ta mang thương tích đầy mình, nhưng cũng bởi đó là lệ khí của ngàn ngàn vạn vạn tuyệt thế thần binh, nên đã xé rách được phong ấn của ta.  Ta chưa bao giờ biết được rằng phong ấn này đã bắt nguồn từ hai trăm năm trước, lúc quỷ quân Kình Thương tấn công Đông Hoang. Rốt cục, vì muốn giam lại hắn một lần nữa, trong lúc đại chiến cùng với hắn, ta đã bị hắn hạ một đạo phong ấn. Nó đem đem trí nhớ và tiên khí của ta phong ấn lại, làm ta trở thành một phàm nhân.

Chuyện cũ từ từ trở lại, ta âm thầm tự nói với mình " Bạch Thiển, ngươi vốn là tiên thai, không cần tu hành cũng là thần nữ. Nhưng trên trời dưới đất, làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy, nếu không trải qua một phen thiên kiếp, sao có khả năng tiến cấp lên thành thượng thần.”

Cho nên, mấy chục năm yêu hận ân oán này, bất quá cũng chỉ là một hồi thiên kiếp.

Ta ngất xỉu ở Thập Lý Đào Hoa của thượng thần Chiết Nhan ở phía đông Đông Hải, lão cứu tỉnh ta rồi thở dài cảm thán " Cha mẹ ngươi cùng mấy vị ca ca tìm ngươi muốn điên, hai trăm năm qua ta cũng chưa từng ngủ yên một giấc. Mà hai mắt của ngươi, những vết thương trên người ngươi thế này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?"

Chuyện gì đã xảy ra ư ? Chỉ là một hồi thiên kiếp thôi.

Ta mỉm cười trả lời Chiết Nam " Ta còn nhớ rõ, ở chỗ này người có một loại thuốc, chỉ cần uống vào sẽ quên sạch mọi sự có phải không ?"

Chiết Nam hơi cau mày " Xem ra mấy chục năm nay, ngươi quả thật gặp nhiều chuyện khổ sở"

Trước mắt này là chén thuốc bốc hơi nghi ngút.

Thế gian này rốt cuộc chưa bao giờ có một Tố Tố trên Tuấn Tật Sơn. Bất quá nó chỉ là một giấc mộng của thượng thần Bạch Thiển, con gái của Bạch Chỉ Đế Quân, vô tận khổ sở dần dần tan thành mây khói trong sắc hoa đào.

Sau khi tỉnh mộng, những gì đã trải qua, hãy nên quên sạch.

---------------------
Lời người dịch : bản dịch Tam Sinh Tam Thế này chỉ được đăng duy nhất blog của tôi và vnthuquan, rất mong mọi người không mang đi bất kỳ diễn đàn nào. Rất cám ơn sự ủng hộ và tôn trọng của mọi người.
Tần Anh 5.7.10)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2010 11:24:07 bởi Tần Anh >
#1
    Tần Anh 03.10.2010 11:17:00 (permalink)
    0
    Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

    Chương mở đầu

    Tác giả : Đường Thất công tử

     
    Ba trăm năm sau

    Đông Hải Thủy Quân mới sinh thêm một đứa con trai, vì chuẩn bị lễ đầy tháng cho con, liền lên tận điện Lăng Tiêu xin nghỉ mấy ngày. Thiên Quân nhắm một con mắt,  mở một con mắt, tùy theo ý hắn.

    Đa Bảo Nguyên Quân cảm thấy tò mò, bất quá một cái tiệc rượu mà thôi, sao phải mất nhiều công sức như thế.
    Kết quả là ngày hôm đó, sau khi bãi triều, hắn liền vội vàng đuổi theo Nam Đấu Chân Quân, vốn là người xưa nay vẫn giao hảo với Đông Hải Thủy Quân, ý muốn tìm hiểu đến tận cùng.

    Cửu Trùng Thiên này vốn là một nơi cực kỳ nhàm chán, chúng tiên đối với việc Đông Hải Thủy Quân xin nghỉ tới vài ngày cũng quan tâm, thấy Đa Bảo Nguyên Quân mở đầu, liền cùng vây lấy Nam Đẩu Chân Quân ở trước điện.
    Nam Đẩu Chân Quân cực kỳ ngạc nhiên nói : " Các vị tiên hữu chẳng lẽ không biết, dạ yến nửa tháng sau tại Đông Hải, vị cô cô của Thanh Khâu kia cũng có mặt hay sao ?"

    Bên trong Đông Hải, là đông hoang, tên gọi Thanh Khâu.

    Nói tới đây, Chân Quân đặc biệt chắp tay hướng về Thanh Khâu ở phía chính đông vọng bái, rồi mới tiếp tục nói : " Vị cô cô kia hai mắt có tật, không thể nhìn vào ánh sáng chói mắt, trong khi đó long cung của Đông Hải lại tường san hô, ngói lưu ly, vàng ngọc chói lòa, chính vì vậy mà Đông Hải Long Quân phải bôn ba khắp chốn tìm kiếm thanh hạnh thảo, để tạo thành vách ngăn ngăn lại tầng ánh sáng đó.

    Lời vừa thốt ra, đám người trước điện Lăng Tiêu cùng ồ lên.

    Vị cô cô mà Nam Đẩu Chân Quân vừa kể tới chính là con gái của Bạch Chỉ Đế Quân, họ Bạch, tên duy nhất có một chữ "Thiển", tổ tiên là viễn cổ thần, để tỏ vẻ kính lễ, chúng tiên đều gọi nàng hai chữ "cô cô".

    Từ thời Bàn Cổ một búa khai thiên địa tới nay, các tộc chinh chiến không ngớt, thiên địa đổi chủ mấy lần, viễn cổ thần nhân phần lớn đều ứng kiếp, kẻ biến mất tất biến mất, kẻ ngủ say đều đã ngủ say.

    Còn tồn tại trên đời này, nhìn khắp thiên hạ, bất quá chỉ còn họ tộc Thiên Quân ở trên Cửu Trùng Thiên này, thượng thần Chiết Nhan ở Thập Lý Đào Hoa phía đông Đông Hải và một nhà Bạch Chỉ Đế Quân ở Thanh Khâu quốc.

    Nói đến Bạch Thiển này, không thể không nói tới một sự việc khá bí mật của gia tộc Thiên quân.

    Thiên hạ truyền rằng, năm vạn năm trước, Bạch Thiển và nhị hoàng tử Tang Tịch của Thiên Quân đã đính thân, vốn cũng là một mối lương duyên tốt đẹp môn đăng hộ đối, chính là không hiểu vì sao Tang Tịch lại vừa mắt tỳ nữ của Bạch Thiển, sống chết cũng phải từ hôn với Bạch Thiển.

    Bach Chỉ Đế Quân không chịu nổi nhục, cùng thượng thần Chiết Nhan lên tận Cửu Trùng Thiên gặp Thiên Quân nói lý lẽ.

    Thiên Quân tức giận, truyền lưu đày Nhị Hoàng tử, đày hắn đi bắc địa, phong hắn làm Bắc Hải Thủy Quân. Lại ban thiên chỉ, bất kỳ kẻ nào trong Thiên Tộc, sau khi kế nhiệm Thiên Đế đều phải kết hôn với Bạch Thiển.

    Hơn ba trăm năm trước, Thiên Quân thông cáo tứ hải bát hoang, phong trưởng tôn Dạ Hoa kế nhiệm Thiên Đế.

    Thần tiên trên Cửu Trùng Thiên đều nghĩ rằng, chỉ dăm ba ngày sau sẽ được uống rượu mừng của Dạ Hoa và Bạch Thiển. Nhưng ba trăm năm đã trôi qua vẫn không nghe được chút tin tức đồn đại nào về hôn lễ giữa hai người.

    Chỉ nghe nói, Dạ Hoa quân tuy có con trai, nhưng địa vị chính phi vẫn để trống. Mà Bạch Thiển rốt cuộc vẫn sống ở Thanh Khâu quốc, bất kể thiếp mời của ai đi chăng nữa cũng chẳng thỉnh nổi nàng.

    Trai chưa thành hôn, gái chưa lấy chồng, nhưng hai nhà cũng tuyệt nhiên không chút nóng nảy, đúng là một cái sự lạ kỳ.

    Chúng tiên rụt rè cảm thán một hồi, rồi lại khen Đông Hải Thủy Quân có thật có phúc khí, cô cô mấy vạn năm chưa từng bước chân ra khỏi Thanh Khâu, hiện giờ hắn cũng thỉnh động cho được, thật là có mặt mũi.

    Nam Đấu Chân Quân gật đầu nói " Vốn là một sự kiện rất có mặt mũi, nhưng mấy ngày gần đây Đông Hải Thủy Quân lại thập phần ưu phiền, bởi không nghĩ rằng cô cô chịu tiếp nhận thiếp mời dự tiệc, nên trước đây đã mời thêm cả vị Bắc Hải Thủy Quân. Hôm trước lại nghe nói, Dạ Hoa quân mang theo tiểu thiên tôn dạo chơi ở Đông Hoang, cũng thuận đường tới Đông Hải một chuyến. Ba người tất chạm mặt ở yến hội, Đông Hải Thủy Quân bây giờ trong lòng đầy run sợ, chỉ sợ lúc đó lại gây ra cái tai họa gì.”

    Trên Cửu Trùng Thiên này phần lớn đều là lão thần tiên có kiến thức, chuyện của Bắc Hải Thủy Quân, Bạch Thiển ở Thanh Khâu với vị kế nhiệm Thiên Đế đều đã nghe qua. Chỉ có một tiểu tiên hồ đồ mới phi thăng không lâu là ngốc nghếch hỏi  : "Vị cô cô ở Thanh Khâu kia là ai, nàng với Dạ Hoa Quân, Bắc Hải Thủy Quân từng kết thù sống chết sao?"

    Chúng tiên đành giải thích một hồi đến khô cả nước bọt, trong quá trình giải thích này lại gợi ra rất nhiều kỳ văn dật sự.

    Tiểu tiên ngốc nghếch kia vẫn không hiểu được trọng điểm, thần tình mê mẩn nhìn vào mặt quạt " Bắc Hải Thủy Quân tình nguyện đắc tội Bạch Chỉ Đế Quân để kết hôn với vị tỳ nữ kia của cô cô, thật không biết phong tư của vị tỳ nữ kia như thế nào?”

    Đa Bảo Nguyên Quân che miệng ho khan một tiếng " Thật ra bản quân đã gặp qua nàng kia, ngày xưa Nhị Hoàng tử từng mang nàng đến quỳ trước mặt Thiên Quân, mong cấp cho nàng một cái danh phận, quả thật cũng là mỹ nhân hiếm có, bất quá so với vị nương nương của Bạch Chỉ Đế Quân kia, còn kém xa lắm. Bản quân dù chưa gặp qua cô cô, nhưng nghe đồn cô cô rất giống mẫu thân, mà còn đẹp hơn tới ba phần."

    Vị đại tiên già nhất trong đám thần tiên là Nam Cực Tiên Quân khẽ vuốt chòm râu trắng xóa dài chấm đất, trầm ngâm nói " Hồi nhỏ lão nhân thật ra có gặp qua cô cô một lần, lúc đó lão nhân vẫn còn là đồng tử đứng hầu ở bên Thiên Quân, lúc Người đến chỗ thượng thần Chiết Nhan xem hoa đào. Cô cô đứng ở trên cây đào nhẹ nhàng nhảy múa, người ở quá xa, chỉ có thể thấy hồng y chiếu rực hoa đào, khung cảnh cực kỳ mạn diệu, cực kỳ mạn diệu"

    Chúng tiên đều thở dài than thở, giai nhân khuynh thành như thế cũng bị từ hôn, thiên ý thật khó dò. Trò chuyện than thở hồi lâu, cuối cùng cũng thỏa mãn tán đi.

    Từ đó trở đi, cho tới lúc Đông Hải Thủy Quân phát ra thiếp mời chiêu đãi tiệc đầy tháng ở tứ hải bát hoang, đều nói ở sau.
    ( Tần Anh 5/7/10)
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2010 11:21:44 bởi Tần Anh >
    #2
      Tần Anh 03.10.2010 11:25:08 (permalink)
      0
      Tam sinh tam thế - Thập Lý Đào Hoa

      Tác giả : Đường Thất công tử

      Chương I

      1.

      Con gái lớn của Nhược Thủy Thần Quân gả đi Đông Hải chưa tới ba năm, đã sinh cho Đông Hải Thủy Quân thêm một đứa con trai, cả hai tộc Nhược Thủy và Đông Hải đều cực kỳ vui mừng.

      Đông Hải Thủy Quân kia cực kỳ đắc ý, nhân lễ đầy tháng của con trai liền mở yến tiệc phát thiếp khắp trời, ngay cả phụ thân mẫu thân hai người ở tận động Hồ Ly cũng thấy có bái thiếp đưa tới.

      Phụ thân mẫu thân đã nhàn vân bên ngoài tới mấy trăm năm. Trong khi đó Tam ca đã thành hôn an cư ở đất riêng, Tứ ca đi Tây sơn tìm kiếm vật cưỡi là Tất Phương Điểu lạc đường đã lâu, nơi Hồ Ly động chỉ còn lại mình ta trông nhà.

      Ta cầm lấy thiếp mời, ngẩn ra hồi lâu, lại nhớ tới việc lúc sinh ta mẫu thân lại bị khó sinh, hình như có thỉnh bà cố của Đông Hải Thủy Quân tới làm bà đỡ, đã hỗ trợ mẫu thân rất nhiều, vì thế mang theo một viên dạ minh châu, chuẩn bị đi Đông Hải một chuyến.

      Bản thân ta vốn không giỏi tìm đường, nên trước khi đi, lại sang chỗ Mê cốc thụ lão ở Mê cốc bên cách vách xin một cái cành nhỏ.

      Mê cốc thụ trời sinh gỗ màu đen tuyền, trên thân có mọc ra mấy đóa hoa ngũ sắc. Tuy nhiên hoa kia ngoài tác dụng chiếu sáng ban đêm, còn lại chả được việc gì. Nhưng trong lòng ta cực kỳ ái mộ mấy cái cành của mê cốc thụ, chỉ cần mang một cành trên người, sẽ không bao giờ lạc đường nữa.

      Bản thể của Mê Cốc lão nhân là một cây mê cốc lớn, từ thuở Hồng Mông sơ khai đã sinh trưởng trên Chiêu Diêu Sơn ở Nam Hoang.

      Khi mẫu thân đang mang thai Tứ ca lại giận lẫy phụ thân, bỏ nhà trốn đi, lạc đường tới Chiêu Diêu Sơn, tới lúc phụ thân tìm được mẫu thân, sợ mẫu thân lần sau lại tiếp tục lạc đường, liền mang cây mê cốc thụ duy nhất của Chiêu Diêu Sơn kia về Thanh Khâu, đặt trước cửa nhà.

      Thanh Khâu là tiên hương phúc địa, mê cốc thụ kia nhận được tinh hoa của nhật nguyệt, hương khí bốn mùa, ba ngàn năm sau đã hóa được được thành người. Lại thêm ba ngàn năm nữa, tu luyện thành một địa tiên.

      Phụ thân tặng hắn mấy thanh gậy trúc làm hạ lễ, hắn liền dùng mấy thanh gậy trúc này cùng với đám cỏ tranh, dựng tạm một căn nhà ba gian ở bên cạnh Hồ Ly động, thành hàng xóm của chúng ta.

      Nhân hắn chính là tiên nhân thuộc Thanh Khâu quốc, nên cũng giống những tiểu tiên khác, gọi phụ thân một tiếng Quân thượng.

      Mê cốc lão nhân tính ra cũng không già, hai ngàn năm sau khi hắn tu luyện thành người, ta đã được sinh ra, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao.

      Phân nửa nữ tiên ở Thanh Khâu đều tới thỉnh mẫu thân làm mai mối cho hắn, nhưng chưa lần nào thành công.
      Mê Cốc lão nhân thoạt nhìn có vẻ phong lưu, trên thực tế cũng hết sức khiêm nhường giữ lễ, mỗi lần gặp ta, đều ngoan ngoãn vái chào, cung kính gọi hai tiếng "Cô cô", làm ta rất hưởng thụ.

      Lần này Mê cốc lão nhân đem cành cây đưa cho ta, thần sắc nhìn có vẻ buồn bực, chắc cũng không tình nguyện lắm, nhưng ta cũng chẳng so đo.

      Một lát sau, ta liền bắt quyết gọi tới một đám mây, bay thẳng tới Đông Hải

      Phía đông Đông Hải có Thập Lý Đào Hoa

      Tam ca nghe nói ta muốn đi Đông Hải dự tiệc, liền đặc biệt gửi thư lại, nhắc ta tiện đường qua quý phủ của Chiết Nam xin cho huynh ấy hai bình rượu hồ đào.

      Chiết Nhan là chủ nhân của Thập Lý Đào Hoa, là một lão phượng hoàng mà chính lão còn không rõ mình bao nhiêu tuổi.

      Mẫu thân nói, Chiết Nhan là phượng hoàng duy nhất có từ thuở hồng hoang khai thiên lập địa. Phụ thần tự mình nuôi lão lớn lên, địa vị so với Thiên quân hiện tại còn cao hơn vài phần.

      Khi ta sinh ra, thế gian này đã không còn tìm thấy chút thần tích nào của phụ thần nữa rồi.

      Khi phụ thân và mẫu thân dẫn ta đi gặp Chiết Nhan, lão vuốt râu cắn môi, quay sang phụ thân nói " Đây là vị tiểu cô nương mà nương tử nhà ngươi mới sinh thêm cho ngươi sao ? Nhỏ quá, nhỏ quá "

      Nguyên nhân sâu xa của mối quan hệ giữa Chiết Nhan và Thanh Khâu Quốc chủ yếu phát sinh từ mẫu thân.

      Nghe nói trăm triệu năm về trước, Chiết Nhan từng cầu hôn mẫu thân, sính lễ cũng đã đưa tới cửa.

      Nhưng mẫu thân lại chỉ thích cái đầu gỗ kia là cha ta, dĩ nhiên là cứng đầu cứng cổ từ chối.

      Vì thế, Chiết Nhan và phụ thân đánh nhau một trận long trời lở đất, đánh xong hai người lại kết thành huynh đệ.

      Năm sau, phụ thân mang đại kiệu tám người khiêng tới nghênh đón mẫu thân về Thanh Khâu, lại mời Chiết Nhan làm chủ hôn.

      Tính theo bối phận, ta và mấy vị ca ca đều phải gọi Chiết Nhan một tiếng " Bá phụ"

      Nhưng cho tới bây giờ, lão già mà không đáng kính, kiên quyết cho rằng mình còn rất trẻ, ai dám ở trước mặt gọi lão là lão, lão tất sẽ ghi hận nghìn nghìn vạn vạn năm.

      Vì thế, mấy người bọn ta trong lòng đều thầm run mà cùng bắt chước phụ thân mẫu thân gọi thẳng tên của lão.
      Chiết Nhan tuy là một tay nấu rượu rất giỏi, nhưng bản thân lại không thích yến hội ăn uống linh đình.

      " Vị thượng thần bí ẩn rời khỏi tam giới, không hỏi đến hồng trần, tình thú tao nhã, phẩm vị so với tình thú còn tao nhã hơn." là hắn tự miêu tả về mình

      Chúng tiên gửi thiếp mời Chiết Nhan tới uống rượu mua vui, lão thủy chung đều chỉ cười trừ.

      Chúng tiên gia đều vui mừng khi thấy lão, lúc nào cũng tỏ vẻ cung kính đối với vị thượng thần có địa vị tôn quý này. Nay nhóm này cung kính triều bái, kia làng nọ cũng một mực cho rằng vị thượng thần thích nhàn tản này chỉ có thể tôn kính chứ không thể thân cận, vì thế, sau rốt tâm tư muốn thân cận với lão cũng phai nhạt dần.

      Chiết Nhân ưa thích thanh tịnh, từ đó toàn tâm toàn ý bắt đầu ở lại rừng đào trồng trọt

      Tới cạnh Đông Hải, ta bấm ngón tay tính thử thời gian, cho tới lúc khai yến chính thức vẫn còn tới một ngày rưỡi nữa.

      Nhớ lời nhắc nhở của Tam ca, trước ta liền đi vòng qua quý phủ của Chiết Nhan một chuyến, xin lão hẳn một vò rượu Tử Đào. Chiết ra hai bình mang về cho Tam ca, một bình kèm theo dạ minh châu làm lễ tặng Đông Hải Thủy Quân, còn lại sẽ chôn ở trước hồ ly động từ từ uống dần.

      Đúng vào tiết hoa đào nở rộ, suốt mười dặm hoa đào nở đầy, núi đồi tràn ngập sắc hoa đỏ rực.

      Ta đi theo con đường quen thuộc hướng vào sâu trong rừng đào, liếc một cái đã thấy Chiết Nhan đang ngồi xếp bằng ở bãi đất trống gặm đào, đang cầm một trái đào, đảo mắt cũng thấy chỉ còn hột.

      Chiết Nhan cười khanh khách ngoắc ta lại : “Không phải tiểu nha đầu của Bạch gia sao, thật càng lớn càng xinh đẹp, mau lại đây". Lão vỗ vỗ vào chỗ đất trống bên cạnh, nói " Ngồi đây xem nào, để cho ta nhìn kỹ một cái"

      Điểm qua thần tiên trên trời dưới đất, cũng không mấy người có bối phận đủ cao để gọi ta là tiểu nha đầu.

      Một tiếng tiểu nha đầu tự nhiên làm ta có cảm giác mình còn rất trẻ trung, vui vẻ vô cùng.

      Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, Chiết Nhan liền kéo tay áo ta để lau tay.

      Ta đang suy nghĩ xem mở miệng như thế nào đặng thuận lợi chiếm được vò rượu kia, chỉ nghe Chiết Nhan cười rộ nói " Ngươi đã ở Thanh Khâu mấy vạn năm, lần này đi ra ngoài một chuyến cũng tốt.”

      Ta sửng sốt hồi lâu, cũng không rõ là lão nói vậy vì lí do gì, chỉ cười theo đáp " Hoa đào ở đây cũng nở rất đẹp, rất đẹp"

      Lão càng cười khoái chí : " Mấy ngày trước, Bắc Hải Thủy Quân có mang theo nương tử của hắn đến nơi này nhàn nhã thưởng đào. Lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu nương tử kia, vừa nhìn qua đã thấy thực sự khả ái."

      2.

      Lúc này thì ta cười không nổi.

      Tiểu nương tử của Bắc Hải Thủy Quân kia gọi là Thiểu Tân, tên này do chính ta đặt cho.

      Cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, lúc ta cùng Tứ ca đi du ngoạn ở Động Đình Hồ, trong đám cỏ lau cao tới ngang người, đột nhiên phát hiện một con mãng xà nhỏ bị hành hạ đang hấp hối.

      Ta thấy nó cũng đáng thương, liền xin Tứ ca mang nó về Thanh Khâu

      Tiểu mãng xà kia đã tu thành tinh, mặc dù đang mềm oặt nằm úp sấp xuống mặt đất, nhưng vẫn có thể gắng gượng hóa ra hình người, đó là Thiểu Tân. Thiểu Tân ở Thanh Khâu dưỡng thương hai năm, thương thế cũng khỏi, nói muốn báo đáp ta, xin được ở lại.

      Khi dó mẫu thân và phụ thân không mấy khi ở Thanh Khâu, hồ ly động do Tứ ca nắm quyền, Tứ ca bèn giao cho nàng làm tỳ nữ dọn dẹp nhà cửa. Trước đó hồ ly động chẳng có tỳ nữ nào, việc dọn dẹp nhà cửa này đều thuộc bổn phận của ta.

      Ta thấy mình được rảnh rỗi liền mừng rỡ, cả ngày chẳng thèm về nhà, mấy chỗ Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Chiết Nhan, đảo qua đảo lại.

      Mọi việc cứ yên yên ổn ổn như vậy qua hai trăm năm, một ngày, phụ thân mẫu thân trở về Thanh Châu, nói cho ta biết việc đính hôn kia. Vị hôn phu đó là Bắc Hải Vương Tang Tịch.

      Lúc đó Tang Tịch là con trai thứ hai được yêu chiều nhất của Thiên Quân, vẫn còn ở trên Cửu Trùng Thiên, chưa bị đẩy tới Bắc Hải.

      Thiên Quân đem việc ta và Tang Tịch đính hôn quảng bá khắp bốn biển, tám cõi, các lộ thần tiên chẳng ai không biết.

      Những người quen biết mỗi lúc dạo chơi qua cửa nhà ta đều thuận tiện nói câu chúc mừng.

      Tứ ca và ta thấy việc này phiền phức quá, liền thu thập hành trang bỏ trốn đến rừng đào của Chiết Nhan.

      Cuộc bỏ trốn này vô tình đã gây ra vấn đề.

      Đến lúc ăn no đào rồi, trở lại Thanh Khâu, đã không thấy Thiểu Tân đâu, lại thu được một lá từ hôn do Tang Tịch để lại, đơn giản viết, hắn và Thiểu Tân lâu ngày sinh tình, trong đời này trừ Thiểu Tân sẽ không cưới ai, thực xin lỗi ta v.v.

      Ta vốn không cho việc này là to tát gì lắm. Thứ nhất, ta chưa bao giờ thấy qua Tang Tịch, chứ đừng nói là có cảm tình. Thứ hai, Thiểu Tân ở chung với ta trong khoảng thời gian cũng không lâu, mặc dù có cảm tình nhưng cũng không thể nói là sâu nặng. Thứ ba nữa là ngay cả súc vật ở trong rừng cũng có quyền được lựa chọn người phối ngẫu, chúng sinh ngang hàng, cũng không nên cưỡng từ đoạt lý mà tước bỏ quyền lợi này của Tang Tịch.

      Nhưng rốt cuộc việc này lại ầm ĩ tới tận trước mặt Thiên Quân.

      Thật sự cũng không phải ta gây ra sự ầm ĩ này.

      Nói chính xác là chính Tang Tịch tự mình nắm tay Thiểu Tân quỳ trước toàn bộ văn võ bá quan trước mặt Thiên Quân, cầu xin được cấp cho Thiểu Tân một cái danh phận.

      Chỉ trong vòng nửa ngày, việc này đã truyền ra khắp bát hoang.

      Người nào cũng nói : Con gái của Bạch gia ở Thanh Khâu thật đáng thương, đang tưởng tìm được mối lương duyên tốt đẹp, mới đính hôn chưa quá ba năm đã bị nhà chồng bỏ rơi, về sau còn lập gia đình làm sao được nữa"

      Cũng có kẻ lại nói linh tinh "Cũng không biết cái tiểu mãng xà kia khuynh quốc khuynh thành như thế nào, nhưng làm sao so được với Cửu Vỹ Bạch Hồ trời sinh kiều mỵ ?"

      Đến lúc này, phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, tam ca với Chiết Nhan mấy người mới biết ta bị từ hôn.
      Chiết Nhan lập tức mang theo phụ thân, mẫu thân, lên thẳng Cửu Trùng Thiên nói chuyện phải quấy với Thiên Quân.

      Mọi việc diễn ra thế nào ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết sau đó, Tang Tịch thất sủng, Thiên Quân vội vàng phong hắn làm Bắc Hải Thủy Quân, đồng nghĩa với việc bắt hắn lưu đày ở Bắc Hải. Về phần hôn sự giữa hắn và Thiểu Tân, thủy chung cũng không chịu thừa nhận.

      Phụ thân đối với việc này chỉ phát biểu mỗi một câu " Tiểu tử dáng chết, thế là tiện nghi cho hắn rồi"

      Chiết Nhan mặt còn dày hơn, nửa muốn xem náo nhiệt, nửa là tiếc hận, than thở " Vì một nữ nhân mà hủy bỏ cả tiền đồ, tội gì phải thế"

      Khi đó ta còn trẻ, cũng không hiểu sự lắm, chỉ cảm thấy hai vai chính Tang Tịch và Thiểu Tân đó chẳng có quan hệ gì lắm đến ta, ta cũng chẳng rước mệt vào thân.

      Sau đó Thiên Quân lại tự mình ban chỉ giữa triều đường. Thiên chỉ đại khái nói, tuy rằng thái tử chưa định, nhưng số mệnh của Bạch Thiển của Bạch Gia ở Thanh Khâu đã định là dâu con của Thiên Tộc, tương lai sau này nhất định sẽ là nương nương.

      Nói đi nói lại cũng có nghĩa là, bất kỳ kẻ nào kế nhiệm Thiên quân cũng phải cưới Bạch Thiển của Bạch gia ở Thanh Khâu.

      Đây xem như long ân, bất quá long ân này quả thật quá lớn. Mấy người con trai của Thiên Quân vì sợ mang tiếng tranh thủ tình cảm dễ gây hiềm khích, trên cơ bản là không nhìn đến ta. Đương nhiên, ta cũng không bao giờ tự đi dính dáng tới họ. Mà chúng thần tiên cũng ngại mặt mũi của Thiên Tộc, về cơ bản không dám mạo hiểm trở mặt với thiên tộc cũng như phụ thân ta. Từ đó về sau, ta hoàn toàn không có ai hỏi thăm.

      Ba trăm năm trước, Thiên Quân phong trưởng tôn Dạ Hoa quân làm thái tử, kế nhiệm đế vị.

      Đối với Dạ Hoa này, ta có thể nói là hoàn toàn không biết gì hết. Chỉ nghe nói sau khi Tang Tịch bị lưu đày, nhân thấy mấy đứa con trai tư chất đều tầm thường, Thiên Quân rất là bực bội. May mắn thay ba năm sau, con cả là Ương Sai sinh được một đứa cháu đôn mẫn thông minh cho hắn, lúc đó mới thấy hắn vui mừng.

      Đứa cháu này tên là Dạ Hoa

      Y theo ý chỉ của Thiên Quân năm đó, ta với Dạ Hoa quân này nhất định phải thành thân. Trong nhà Dạ Hoa kia, nghe nói đã cưới một người tên là Tố Cẩm làm thứ phi, được mặt rồng ân sủng, còn sinh được một tiểu thiên tôn, đương nhiên không có lòng dạ nào nhắc nhở tới hôn sự với ta. Bên phía nhà ta này, mặc dầu chưa có quá người nào đó trong tim, nhưng nghĩ đến việc hắn kém ta gần mười vạn năm, luận bối phận ắt phải gọi ta một tiếng cô cô, luận tuổi tác khéo phải gọi ta là lão tổ tông, đương nhiên không có lòng dạ nào bức mình chủ động thúc đẩy mối lương duyên này, cứ dùng dằng cho tới nay, không cẩn thận đã thành trò cười cho cả tám cõi, bốn biển.

      Bắc Hải Thủy Quân là kẻ đầu sỏ gây ra cái việc này, ta bắt đầu thấy không chỉ mệt mỏi, mà là cực kỳ mệt mỏi, tự nhiên là phải bực mình với kẻ đã gây ra.

      Thiết nghĩ lần này Chiết Nhan đặt biệt nhắc tới Bắc Hải Thủy Quân, cũng không phải gây chuyện thêm với ta, mà là muốn tính toán gì đó, vì thế ta vội vàng làm ra vẻ cực kỳ hứng thú, chăm chú lắng nghe.

      Miệng lão càng cười càng thêm đắc ý : " Tiểu nương tử kia nghén muốn chết, bất quá mấy vạn năm trôi qua, đã sinh cho Bắc Hải Thủy Quân thêm ba người con, đứa hiện tại trong bụng này, nghe nói là đứa thứ tư, có thể thấy tiểu mãng xà sinh giỏi thật. Tiểu nương tử kia cũng vì bị nghén, cả ngày chỉ muốn ăn đào, tiết này, đào mới ra hoa, nếu muốn ăn đào, trên trời dưới đất, trừ nơi này của ta, cũng không kiếm ra chỗ nào khác. Bắc Hải Thủy Quân cuối cùng đành mặt dầy tới cửa, hắn tới cầu như vậy, ta không cho cũng thấy ngại ngùng."

      Ta từ chối cho ý kiến, cúi đầu mân mê gấu váy. Đối với hành động yêu ghét rõ ràng này của lão, ta cũng thấy hơi bực mình.

      Lão lại bật cười " Ngươi xem mặt ngươi kìa, tái mét rồi. Không phải mấy trái tị tử đào sao ?"

      Ta ngẩng mạnh đầu, đại để là động tác này quá đột ngột, vô ý đập thẳng vào thái dương của lão.

      Lão vẫn không thèm để ý, liền làm bộ chế nhạo ta : “Xem đi, xem đi, nghe nói ta tặng mấy trái tị tử đào cho đôi vợ chồng ngọt ngào mới qua đây, lập tức mềm lòng phải không. Thực ra mà nói, mấy trái tị tử đào kia bất quá cũng chỉ làm cho nhà Bắc Hải Thủy Quân này mấy vạn năm tới không sinh thêm được đứa thứ năm mà thôi, chẳng tổn hại bao nhiêu phúc khí của hắn, mà cũng chẳng tổn hại được chút âm đức nào của ta.”

      Thật ra mà nói, Bắc Hải Thủy Quân sinh thêm đứa thứ năm cũng chẳng liên quan gì đến ta, tị tử đào kia ăn cũng không gây chết người. Năm đó không phải hắn từ hôn, cũng không gây ra một đống sự phiền nhiễu thế này. Lần này Chiết Nhan cho hắn chút giáo huấn, thật ra ta cũng hơi tán thưởng. Nhưng nếu Chiết Nhan nghĩ rằng ta mềm lòng, ta cũng không cần nói thêm cái gì, đành yên lặng mà chịu. Hắn lại trấn an ta, đại ý Thiên Quân cả nhà toàn quân rùa vương bát đản, đời đời con cháu vô cùng vô tận đều là rùa vương bát đản.

      Mắng xong Thiên Quân liền cùng ta nói chuyện phiếm.

      Bọn ta mấy vạn năm không gặp, nghĩ đến hắn cũng là nhàn phát cuồng, mấy chuyện vặt vãnh linh tinh cũng lôi ra kể hết cho ta.

      Mới đầu ta cũng nhớ tới cái bình rượu hoa đào kia, bất quá sau một hai lần nghe nói nhăng nói cuội, rốt cuộc quên sạch.

      Đến tận lúc màn đêm buông xuống, Chiết Nhan mới nhắc nhở : " Tiểu Tam kia có dặn ta chế cho hắn hai bầu rượu, ta chôn ở dưới đám lá dưới gốc cây lê cạnh Bích Dao trì ở sau núi, tối nay ngươi nghỉ ngơi ở bên đó, thuận tiện đào mấy bầu rượu kia lên mang về cho tiểu Tam, chỉ được hai bầu, không được đánh đổ, không được uống trộm.”

      Ta liền bĩu môi : " Ngươi cũng thực keo kiệt"

      Lão nghiêng người sang nhẹ nhàng vuốt tóc ta " Rượu đó thật ngươi không uống trộm được, nếu thật sự muốn uống, đợi trời sáng đến hầm rượu của ta, mang được bao nhiêu ta cho ngươi mang đi bấy nhêu.

      Ta tất nhiên là cúi chào tạ ơn, trong lòng lại thầm quyết định, hai hồ rượu đào hoa kia ta tất phải uống trộm rồi, mà hầm rượu của lão cũng phải mang đi tất.
      ( Tần Anh 5.7.10)
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2010 11:31:18 bởi Tần Anh >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9