Chuyến tàu định mệnh
Mẹ yêu Bun 15.11.2010 20:36:19 (permalink)
0
CHUYẾN TÀU ĐỊNH MỆNH
 
Cuộc sống có những điều thật kỳ diệu mà chúng ta hay bắt gặp liệu đó có phải là trời cao sắp đặt hay không ?
Trên đường từ Côn Minh về Vũ Hán sau một cuộc hội thảo về Hoa ngày Tết…
          Nếu đi máy bay tôi sẽ tận hưởng được cái cảm giác được đi bộ thong dong trên độ cao hơn 8000m so với mực nước biển, nhưng trên đó chỉ có  mây và mây thôi, hơi đơn điệu, nên tôi chọn tàu hoả làm phương tiện để trở về. Tôi thích cái cảm giác ngồi trên tàu hoả, thích ngồi hoặc nằm trên chiếc giường nhỏ trong khoang giường nằm để ngắm phong cảnh phía bên ngoài qua ô cửa sổ.
          Hành khách trên khoang giường nằm hôm đó không đông, chỉ có tôi và một người đàn ông khác. Anh ta cũng giống như tôi, từ lúc lên tàu chỉ nhìn ra ngoài khung cửa, cho đến khi nhân viên phục vụ mang nước tới tôi với anh ta mới nói câu chuyện đầu tiên sau 2 giờ đồng hồ ngồi tàu, lúc đó hoàng hôn bắt đầu buông xuống.
         Thật trùng hợp anh ta cũng xuống ga Vũ Hán, và bảo muốn mở một cửa hàng mành rèm, anh ta hỏi tôi xem liệu kinh doanh mành rèm có ổn không ? (anh ta không hề biết tôi là nhà báo). Đối với việc kinh doanh thì tôi là kẻ ngoại đạo thực thụ, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh ta rằng cửa hàng mành rèm ở Vũ Hán nhiều lắm và hỏi anh ta trước đây đã kinh doanh mặt hàng này chưa ?
          Câu trả lời của anh ta nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi: vừa mới ra tù, là tội phạm hình sự, hồi đó ở quê, đi cùng một đám thanh niên, thêm tí rượu vào rồi đánh nhau giết người, bị án 15 năm tù ngồi.
          Tôi nghe đến đó, cúi đầu uống một ngụm nước, cố che đi những căng thẳng trong mắt mình.
          Bỗng ngoài hành lang có nhân viên soát vé gõ cửa. Lúc đó tôi mới phát hiện ra cửa khoang không biết đã bị khoá lại từ lúc nào, anh ta cố gắng hết sức cùng với nhân viên tàu mà vẫn không mở nổi. Hai nhân viên tàu loay hoay mãi mới mở được ra, họ nhìn tôi và anh ta cười xin lỗi và dặn: Cửa này chắc chắn là có vấn đề rồi, đường đi còn dài nếu có chuyện gì cứ lên tiếng gọi, nếu không thấy thưa thì gõ gõ lên thành khoang, khoang nhân viên ở ngay sát bên cạnh họ sẽ nghe thấy ngay.
          Hai nhân viên soát vé đi hết một vòng, quay lại chào thân thiện rồi đi. Bình thường tôi cũng không phải là người nhát gan, nhưng dù sao cũng chỉ là phụ nữ, nghĩ tới chuyện phải nằm chung khoang giường nằm với một tội phạm giết người trọn một đêm, thì làm sao mà yên tâm được, tôi phải đi tìm nhân viên tàu để đổi khoang thôi !
         Tôi hăm hở bước ra ngoài, nhưng đến trước cửa khoang của nhân viên tôi đứng khựng lại, trong hành lang vắng lặng lòng tôi bỗng thấy băn khoăn, anh ta đã tin tưởng tôi đến thế, đã nói với tôi sự thực về mình thế mà tôi lại không tin anh ta, chắc chắn anh ta sẽ đoán ra được nguyên nhân vì sao tôi chuyển khoang, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy bị tổn thương lắm, anh vừa mới ở tù ra, muốn trở thành người tử tế và làm ăn lương thiện, có lẽ người đầu tiên anh ta gặp và nói chuyện là tôi, thế mà tôi lại không tin anh ta, điều đó khác nào một cú dúi mạnh để anh ta lại ngã vào vòng bất thiện. Và chắc chắn những nhân viên trên tàu sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt khác sau khi nghe tôi trình bày nguyên nhân yêu cầu đổi khoang.
          Tôi kiên quyết ngừng ngay ý định đổi khoang của mình, để mọi chuyện trở lại đúng vị trí của nó. Tôi về khoang. Anh ta đưa cho tôi quả táo vừa gọt vỏ sạch sẽ, tiếp tục nói với tôi về ý định kinh doanh sắp tới một cách đầy hào hứng. Số tiền đến Vũ Hán lần này là do một người bạn tù mấy năm trước gửi cho anh ta. Người bạn đó sau khi ra tù không thể kiếm nổi việc làm dù có bằng cấp, đành phải bắt đầu kiếm sống từ những công việc tay chân đơn thuần nhất, rồi tiết kiệm tiền đủ mở một cửa hàng nhỏ, phát triển dần lên kinh doanh mành rèm, giờ thì làm ăn lớn rồi!
 Anh ta còn kể, năm đó khi vào tù bạn gái đã mang thai, sau đó cô ấy một mình đến Quảng Đông kiếm sống, sau khi sinh con, cô gái mang đứa bé đến cho bố mẹ anh ở quê nuôi nấng. Khi bị bắt anh mới 20 tuổi, bố mẹ anh phải kiệm ăn kiệm mặc mới đủ tiền nuôi đứa cháu và đến Côn Minh thăm nuôi anh hằng năm, lần nào lên cũng nước mắt nước mũi sụt sùi dặn dò anh cải tạo cho tốt, ra tù trở lại làm người đàng hoàng. Anh đã cố gắng hết sức để cải tạo, nên được giảm án từ 15 năm xuống còn 10 năm. Trong 10 năm đó, bố mẹ anh tóc đã bạc trắng vì con vì cháu, ông bà vì thương con và cũng xấu hổ vì con, trong làng trong xóm không ngẩng mặt lên được. 10 năm đó đứa con gái của anh giờ đã là học sinh lớp 4 có hai bím tóc xinh xinh rồi.
          Anh nói, trở lại làm người, bắt đầu từ vị trí của người con, làm sao để bố mẹ sống những ngày tháng thanh thản hạnh phúc, trở lại làm người, bắt đầu từ vị trí của người cha, để con gái bé bỏng có được sự tôn trọng khi đến trường. Anh còn muốn đi tìm mẹ của con gái anh, nghe nói là cô đang làm nghề gội đầu cắt tóc ở Quảng Đông, nhưng Quảng Đông rộng thế chưa biết phải tìm thế nào, anh chỉ muốn nói lời xin lỗi cô !
          Anh nói, người mà anh có lỗi nhất là chàng thanh niên cùng lứa anh đã nhất thời nông nổi ra tay giết hại năm xưa, người đó không kêu được tiếng nào đã gục xuống vũng máu. Sống trong tù 10 năm, ngày nào hình ảnh người đó cũng hiện ra trong đầu anh, đó là sự trừng phạt lớn nhất trong cuộc đời anh, nó sẽ đi theo anh suốt cả cuộc đời, khiến tâm hồn anh chẳng bao giờ thanh thản được.
          Màn đêm thay thế hoàn toàn bóng hoàng hôn, cả hành lang chỉ có duy nhất khoang của chúng tôi là còn mở cửa, ánh trăng dát lên dãy hành lang thứ ánh sáng trắng bạc huyền ảo. Anh ta nằm xuống giường, tay ôm cái túi nhỏ trước ngực.
          Tôi nhẹ nhàng kéo cánh cửa khoang lại.
          Anh ta trở mình, tôi còn kịp trông thấy giọt nước mắt lăn ra từ khoé mắt anh trước khi tôi tắt công tắc điện.
          Con tàu chạy xuyên qua màn đêm, trong khoang vang lên tiếng gáy nhè nhẹ của anh ta. Tôi tỉnh táo nhìn vào màn đêm, không chút sợ hãi, trước mắt hiện ra bức tranh đa sắc màu của cuộc sống.
          Ngày hôm sau, anh ta thức dậy và lại nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thốt nhẹ một câu: “Hoa nở rồi”. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy núi là hoa tuyết lê nở trắng tinh khôi.
          Ga cuối cùng là Vũ Hán đến rồi, mọi người lục tục xuống tàu, chúng tôi cũng vậy, nhưng chúng tôi không ai nói với ai câu gì, đến lời chào tạm biệt cũng không, dáng gầy của anh lẫn vào dòng người đang đổ ra phía cửa ga.
 
          Tôi giật mình vì bó hoa lớn trước mặt, khuôn mặt cậu lái xe của anh hiện ra: “Anh đang đợi chị trong xe. Mời chị.”
          Tôi đưa vali cho cậu lái xe, ôm lấy bó hoa, rồi bước theo chàng trai trẻ. Cậu thanh niên luôn ăn vận lịch sự, tôi biết anh là người trọng hình thức.
Vừa đến bên chiếc xe quen thuộc, cánh cửa xe bật mở, anh mỉm cười chào tôi, rạng rỡ, tôi nhận ra chất ngoại giao trong nụ cười ấy, bản chất của nhà ngoại giao đã ăn sâu vào máu thịt anh. Tôi mê muội yêu anh cũng vì lẽ ấy chăng ? Anh hôn tôi nồng nhiệt trong khi cậu lái xe cất vali vào cốp sau.  
          Anh ghé sát tai tôi thầm thì: “3 tuần là khoảng thời gian quá dài em biết không ?”
          Tôi mỉm cười nhìn vu vơ. Suốt hơn một năm qua, anh sống một mình, chỉ có tôi thôi, không một người đàn bà nào khác, dù anh không thể công khai tình cảm này, mỗi tuần chúng tôi vẫn gặp nhau ở quán càfé nhỏ bé thơ mộng bên bờ hồ. Ngồi đối diện nhau, trao cho nhau ánh mắt nụ cười, kể cho nhau nghe về cuộc sống, thường là anh nói còn tôi ngồi nghe. Tôi là người biết lắng nghe, còn anh cần được chia sẻ một cách chân thành. Anh cô đơn, còn trái tim tôi rộng mở. Tôi không biết tôi đã kéo anh vào lòng mình hay anh đã cuốn tôi vào vòng tay của anh ? Tình cảm giữa chúng tôi, ai là người ra tay trước ? Tôi không còn nhớ nữa. Đó là một lần tôi gặp ánh mắt anh ở quầy check-in trên sân bay, rồi cùng ngồi trên khoang hạng nhất, khoang VIP ít khi đông khách, nên có đủ không gian cho một cuộc làm quen ngắn ngủi. Thế rồi những tin nhắn qua điện thoại đã đưa chân tôi đến gặp anh ở quán café bên hồ. Để rồi từ đó, 2 năm trời tôi không còn nhìn thấy bất cứ một người đàn ông nào khác ngoài anh. Vẻ lịch lãm của anh, cặp kính trắng không có số của anh, nụ cười của anh, giọng nói trầm ấm của anh hút mất hồn tôi.
          Mỗi khi gặp anh tôi cũng chẳng ngại ngần kéo cổ áo trễ xuống một chút và khoan khoái nhìn phía bên kia bàn ánh mắt anh không trốn đi đâu được. Tôi có cảm giác chỉ khi đối diện tôi, cái vỏ bọc lịch lãm của nhà ngoại giao ấy bị tôi bóc trần, cho tới khi anh nhẹ cắn môi: “Mình đi chỗ khác nhé.” Tôi đắc thắng gật đầu, bất chấp hết, bước theo anh ra xe.
          Đắc thắng ư ? thắng cái gì ? Trong cuộc tình này, ai thắng ? ai thua ? Những đêm về nhà một mình sau khi anh quay đầu xe đi, nước mắt tôi rơi lã chã, tôi buồn, thấy cô đơn nhiều hơn, tôi tin mình là người tỉnh táo, tôi có ăn học đàng hoàng không thể là người ngu muộn, sao vẫn cứ dấn thân vào cuộc tình này ? Tôi biết lòng mình đang bị sự day dứt ăn mòn huỷ hoại như một thứ axit. Nhiều đêm giật mình thức giấc, người ướt đẫm mồ hôi, tôi là kẻ cướp ư ? Nếu mẹ tôi mà biết chuyện này, chắc bà sẽ chết vì xấu hổ mất. Cả cuộc đời bà sống một mình nuôi tôi. Tôi cố lấy cái cớ rằng xã hội phát triển, tình cảm tự do công bằng, mỗi người đều có quyền mưu cầu hạnh phúc riêng, đó là cái phao duy nhất cho tôi bấu víu vào để mà tiếp tục mối tình vụng trộm với anh.  
          Vào nhà nghỉ, tôi đi tắm trước, sau một chuyến đi dài tôi chỉ muốn được tắm nước thật nóng thật lâu, thật thư giãn.
          Tôi ngắm mình trong gương, làn da tôi đỏ lên vì nước nóng. Tôi bước ra khỏi phòng tắm, anh đã đợi sẵn tôi với cái khăn bông trắng muốt trên tay. Anh nhẹ nhàng phủ khăn lên người tôi, nhưng chừa lại phần ngực, anh úp mặt xuống đó, tôi dựa lưng vào tường mặc cho lưỡi anh riêt lấy bầu ngực tôi. Tôi thở hổn hển. Anh cắn tai tôi nói nhỏ: “Đợi anh tắm đã nhé.”
          Tôi ngồi xuống giường, chợt thấy màn hình điện thoại của anh sáng lên, có tin nhắn, tôi tò mò ấn một ngón tay vào phím đọc tin. Nội dung chỉ duy nhất một từ: “Vâng”, người gửi là vợ anh. Tôi đẩy màn hình lên trên, trước đó hơn 30 phút là tin nhắn anh gửi cho vợ: “Anh xin lỗi. Về nhà đi em. Anh không quên được em, mình tìm được nhau trong cuộc đời này đâu có dễ dàng gì. Anh yêu em và Mốc rất nhiều.”   
          Bẽ bàng. Tan nát. Thua cuộc. Tôi không bao giờ có được anh trong cuộc đời này. Tôi thèm muốn bờ vai anh, nhưng anh lại thuộc sở hữu của một bờ vai khác. Tôi đã đánh cắp anh hơn 2 năm trời, nhưng chỉ là thể xác mà thôi, trái tim anh thuộc về nơi mà được luật pháp và cả xã hội công nhận. Tôi chẳng có lý do gì để tuyên chiến với người phụ nữ ấy, chị ấy yên lặng âm thầm khóc nhưng tôi mới là kẻ thua cuộc. Anh còn có con nữa, tôi làm sao chia lìa anh với con anh được, tuổi ấu thơ tôi đã khao khát tình cha, đó là thứ tình cảm xa xỉ mà suốt đời tôi không bao giờ có được.
          Tôi với lấy quần áo xỏ vào người, tôi nhận ra mình đang run rẩy. Tôi kéo vali ra khỏi phòng thật nhanh, tôi sợ gặp anh tôi sẽ không đủ can đảm để ra đi nữa. Ngồi trên taxi, chuông điện thoại réo, tôi ngắt máy biết là anh gọi. Tôi nhắn tin nhắn cuối cùng cho anh: “Về nhà đi anh. Em ổn mà. Chúc anh hạnh phúc.”
          Tôi lên máy bay rời xa thành phố thật nhanh, tôi phải rời xa nơi này, thành phố này có quá nhiều kỷ niệm với tôi. Tôi cần phải xa nó cho đến khi trái tim tôi bình tâm lại. Cho đến khi cảm giác bẽ bàng không còn nữa.
         
***
          5 năm sau tôi trở lại thành phố này, tôi đã đặt mua một căn hộ nhỏ cho riêng mình, tôi đã bao giờ có nhà riêng của mình đâu, bao nhiêu năm cứ đi thuê nhà mãi. Cửa sổ căn hộ to rộng choáng hết gần một mảng tường, nó cần một bộ rèm buông thật đẹp. Bao nhiêu năm qua, mỗi lần đi qua một cửa hàng mành rèm tôi lại bất giác nhớ đến người đàn ông trên chuyến tàu năm xưa, không biết giờ này anh ta ra sao.  
 
          Tôi xuống phố, rèm cửa sặc sỡ đủ loại màu, tôi sung sướng hạnh phúc trọn vẹn vì đang đi tìm thứ là của riêng mình.
          “Cô, cô đấy ư ?” Tôi tròn mắt lên vì người đàn ông đang nói với mình. “Hôm ấy xuống tàu, chợt nhớ ra chưa có số điện thoại của cô, tôi đã đi tìm cô mà không thấy.”
“Ah, anh, tôi nhận ra anh rồi. Cửa hàng của anh đây ư ? Anh đã thành công rồi.”
“Vất vả lắm mới đứng vững được, có lúc tưởng phải bỏ thành phố này đi rồi, nhưng vẫn chưa gặp lại được cô, tôi cứ cố bám trụ ở đây” anh gãi đầu gãi tai, rồi nói tiếp “không hiểu sao tôi cứ tin rằng thể nào cũng gặp lại cô ở đây.”
Tôi mỉm cười không nói. Anh tiếp: “Năm mới đến rồi, cô đi mua rèm cửa mới ư ? ah, con gái tôi đấy, tôi sống một mình với cháu, mẹ cháu lấy người khác từ hồi ấy rồi.”
Anh tiếp: “Tối nay hai cha con tôi mời cô ăn tối được không ?”      
Tôi gật gật đầu chào cháu bé, cảm giác thân thương đến lạ.
 
*****
Tác giả: Phạm Xuân Ca (Trung Quốc)
Người dịch: Trần Hạnh Tường
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9