Nóng một đên, sai một đời
Mẹ yêu Bun 15.11.2010 21:00:35 (permalink)
0
Nóng một đêm, sai một đời
 
Thẫn thờ cắm những cành sen vào bình gốm, vẫn không cảm thấy hơi nóng của mùa hè, Khang Y thấy lạnh như đang ở giữa mùa đông.
Lỗi là ở Chu Tử An, người đàn ông đã nói yêu cô, bảo vệ cô, chăm sóc cô suốt cuộc đời, thế mà đã lâu lắm rồi cô không còn được nghe những lời đẹp đẽ ấy nữa. Mỗi đêm gần gũi trong phút thăng hoa đều gọi cô là Cưng của anh, nhưng cô tin rằng đó chỉ là lời nói được dục vọng xúi giục mà thôi.
            Khang Y không cam tâm như vậy, cô hỏi thẳng: “Chu Tử An, anh có yêu em không ?”
            Anh gõ đầu cô: “Yêu”
            “Yêu bao nhiêu ?”
            “Yêu rất nhều, rất nhiều” Anh mở to mắt nhìn cô, khuôn mặt trông rất  vô tội.
            Đấy là khi tâm trạng anh vui vẻ. Nếu anh đang xem bóng đá, hoặc đang chúi mũi vào máy tính, anh sẽ không ngần ngại khoát tay cằn nhằn: “Nhóc con, em phiền phức thế ?”
            Khang Y công nhận là mình rất phiền phức, nhưng cái kiểu yêu sống không ra sống chết không ra chết không ra âm không ra dương này mới gọi là phiền phức. Sáng nào anh cũng dậy sớm mua đồ ăn sáng, rồi gọi cô bằng câu: “Đồ măm sáng còn nóng trong cặp lồng” rồi mới đi làm. Suốt cả ngày nếu Khang Y không chủ động gọi cho anh thì điện thoại nhà cứ như bị hỏng vậy, không động tĩnh gì cả. Đi làm về, nếu không ngồi xem đá bóng thì Chu Tử An lại cắm đầu vào màn hình máy tính, hoặc làm nốt những công việc được anh tha về từ cơ quan.
            Khi mới bắt đầu anh đâu có như vậy, tối đến không ôm cô là anh không ngủ được, sáng trước khi đi làm, anh hôn cô, hôn cô, rồi lại hôn cô, “còn sớm mà, nằm tí đã em…” cứ dùng dằng không dậy được, vừa đến công ty đã gọi điện thoại nói nhớ cô, vừa đặt điện thoại thì tin nhắn tới, nào là hôn, nào là yêu, đủ thứ tình củm ngọt ngào trên đời. Thời gian ấy sao mà hạnh phúc thế còn bây giờ thì thất vọng tràn trề.
            Mỗi khi thất vọng là cô lại nhớ đến cái đêm đầu tiên ấy, càng nghĩ càng thấy hận Chu Tử An đến nghiến răng nghiến lợi. Mỗi lần như vậy, cô gại khóc ầm lên: “Chu Tử An, anh là thằng đểu, anh trả lại đêm đầu tiên ấy cho tôi.” Chu Tử An nhìn cô “em lại thế nữa rồi” khuôn mặt vô tội.
            Cho đến khi gặp mặt, Khang Y và anh vẫn là 2 người xa lạ, mặc dù đã nói chuyện trên mạng đến hơn 1 năm rồi, nhưng phải đến khi Chu Tử An nói: “Khang Y dù sao chúng ta ở trên thế giới ảo cũng đã rất yêu nhau rồi, em là gái chưa chồng anh là trai chưa vợ, hay chúng ta gặp nhau đi, nếu tình yêu của chúng ta có thể thành thực trong cuộc đời này thì có phải là hay không ?”
            Mẹ Khang Y tối ngày giục con gái lấy chồng nhưng chưa có ai lọt được vào mắt Khang Y, nhưng lời đề nghị của Chu Tử An khiến cô bằng lòng ngay: “Được để em kiểm tra xem anh là người thế nào, khéo chưa uống xong cốc nước đã vội vã bỏ đi.”
            Chu Tử An đáp: “Anh là người đàn ông bình thường thôi nhưng chân thành đơn giản lắm, em cứ tiến lên mà xem.”
            Rồi hai người gặp nhau, cứ như Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc lần đầu tiên gặp nhau trong phủ vậy, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng vừa hạnh phúc. Hai người gặp nhau rất muộn, trong bữa ăn tối lãng mạn và vui vẻ Khang Y uống liền mấy chén. Khi đứng dậy, chỉ thấy đầu nặng chân nhẹ. Chu Tử An dìu cô vào nhà nghỉ gần đó, mở cửa phòng, rồi nói tạm biệt, sáng mai gặp lại. Nhưng đến khi cô đã ngủ say thì lại quay lại. Khang Y chỉ cảm thấy khắp người nóng bừng lên, muốn đẩy anh ta ra nhưng không có sức, trong mơ hồ cô chỉ nhận thấy anh ta đè lên người cô
ngấu nghiến cơ thể trinh bạch của cô.
            Sáng hôm sau thức giấc Khang Y đầu đau như búa bổ, nhận ra mình không một mảnh vải che thân, nhớ ra chuyện xảy ra đêm trước, vừa xấu hổ vừa ân hận. Tất nhiên là cô thích Chu Tử An, nhưng dù sao cái ngàn vàng của người con gái cô không thể dễ dàng cho đi như vậy được. Thế mà chỉ vì say khướt mà để mất đi…đang xót xa ân hận thì Chu Tử An khuôn mặt đầy ngượng ngùng đẩy cửa bước vào cùng với túi đồ ăn sáng.
            Nghĩ lại tới đó Khang Y lại bật khóc nức nở: “Nếu không vì anh đã lợi dụng tôi thì còn lâu tôi mới về ở với anh để khổ thế này !”
            Nghe thấy vậy khuôn mặt Chu Tử An lộ rõ sự phức tạp, khó hiểu.
            Nhưng tình cảm đã đi đến nước này, Khang Y không thể không nghi ngờ liệu hai người có thể đi tiếp chặng đường còn lại hay không, hay đã đến điểm cùng rồi ? Đây không phải là thứ tình yêu mà cô cần, nó quá nhạt nhẽo. Hoặc giả ngay từ đầu Chu Tử An đã không yêu cô, chỉ là dục vọng, khi mà cơ thể cô không còn mới mẻ với anh ta nữa, thì sự kích tình cũng theo đó mà mất đi. Lần nào, Chu Tử An cũng chán nản giải thích: “Thôi xin em, lúc nào cũng yêu cũng nhớ thì thời gian đâu anh kiếm tiền để mua nhà cưới em bây giờ, chúng ta còn phải sống cho tương lai nữa chứ.”
            Bất luận thế nào thì Khang Y cũng đã quá chán cái cảnh yêu đương này rồi. Cô muốn đi xa một thời gian. Chu Tử An : “Đúng đấy, em đi chơi đây đó đi, suốt ngày quanh quẩn ở nhà cũng chán, em rủ thêm bạn đi cho vui, anh không đi cùng em được. Coi như em được tự do đi chơi lần cuối cùng. Khi trở về em sẽ là vợ anh ngay đấy nhé.”
 “Được, khi trở về em sẽ lấy anh.”
 
2.
            Khang Y đi lần này không trở về với Chu Tử An nữa. Cô đi tàu tới Tô Châu, coi như một chuyến du lịch thôi chỉ một túi hành lý đơn giản. Chuyến tàu vắng người, khoang giường nằm của cô cũng vắng người, chỉ có cô và một người đàn ông nữa, các giường khác đều trống. Một người đàn ông rất điển trai, thân thể cường tráng, không gầy trắng như Chu Tử An. Cùng với một người đàn ông trong một không gian chật hẹp, trái tim Khang Y bắt đầu loạn nhịp. Trời bắt đầu tối dần, rất nhiều cảm xúc xáo trộn không rõ ràng bắt đầu xuất hiện.
            Phàm là người đàn ông còn trẻ, quyến rũ, có sự phân tiết hoócmôn nam bình thường, thì trong tình cảnh này đều sẽ tìm cách để tiếp cận cô gái. Một cô gái trẻ đi một mình, dù có thế nào thì cũng sẽ cảm thấy cô đơn, đấy là chưa kể đến tính ham hư vinh của phái nữ, luôn quan tâm đến chuyện mình được đàn ông xung quanh chú ý đến mức nào.
            Người đàn ông kia cũng đâu phải là gỗ đá, anh ta mỉm cười bắt chuyện với Khang Y: “Hai người xa lạ tận trời nam đất bắc, bỗng nhiên có cơ hội ngủ cùng nhau, âu cũng là cái duyên trời định.” Khi anh ta nói từ “ngủ cùng nhau” hình như đã cố tình nhấn mạnh và kéo dài hơn thì phải. Khuôn mặt của Chu Tử An bỗng hiện ra trong tâm trí cô, duyên phận có lẽ là thứ huyền diệu nhất trong cuộc đời này, cô và Chu Tử An vốn là hai người xa lạ ở cách xa nhau hàng ngàn cây số, còn người đàn ông quyến rũ trước mắt này, cũng chỉ là người xa lạ thôi, tự dưng lại có cơ hội “ngủ cùng nhau”.
            Người đàn ông chuyển chủ đề nói chuyện, kể: “Có một con hắc tinh tinh không may dẫm phải phân con vượn tay dài, vượn tay dài cẩn thận tỉ mỷ giúp hắc tinh tinh cọ rửa, thế là hai con yêu nhau, những con vật khác thắc mắc tại sao tinh tinh lại yêu vượn được, hắc tinh tinh cảm khái trả lời: Cứt khỉ, đều là cứt khỉ cả mà thôi !”.
            Khang Y lặng đi một giây rồi bật cười giòn tan. Người đàn ông nói: “Cô cười trông rất xinh, trông cô xinh lắm, cô nên cười nhiều vào.” Rồi người đàn ông hỏi mượn điện thoại của cô, anh ta cầm lấy rồi bấm số gọi vào chính máy di động của mình, anh ta nói: “Giờ tôi đã có số di động của cô rồi, chúng ta không còn là hai người xa lạ nữa.”
            Khi màn đêm vào khuya, trong lòng Khang Y càng thấy rối bời, càng thấy mâu thuẫn, cô không muốn phóng túng chính mình, nhưng trong lòng rõ ràng là đang chờ đợi. Đang nghĩ quẩn quanh như vậy thì người đàn ông đã áp sát bên cô, nhanh chóng hôn riết cô. Phản ứng đầu tiên của Khang Y là đẩy anh ta ra. Nhưng khi cánh tay rơi xuống vai anh ta thì bỗng nhiên nó không còn lực đẩy nữa. Một tay anh ta ôm chặt lấy cô, một tay vòng xuống phía dưới thân thể cô mềm ấm, cô cong người lên không còn ý thức phản đối nữa. Sức nặng và cặp đùi rắn chắc của anh ta góp phần khiến cô thêm khao khát, những ngón tay dịu dàng xoa nắn và lột bỏ đến thứ nhỏ nhất trên người cô. Hai người xoắn vào nhau trên chiếc giường chật hẹp. Khang Y cảm thấy như mình là một cây hoa héo rũ bấy lâu nay mới được tưới nước.    
            Khang Y sống chung với anh ta ở Tô Châu, những cảm giác hoàn toàn mới lạ, ngọt ngào êm dịu, đây mới là thứ tình yêu cô cần mà không thể có được khi sống cùng với Chu Tử An. Cô cảm thấy mình đã yêu người đàn ông có tên là Lâm này.
            Trong lòng Khang Y hiểu rõ, đây là thứ tình cảm không liên quan gì đến những câu như: suốt đời suốt kiếp, đầu bạc răng long… Nhưng cô không ngại, cô muốn sống với cảm giác màu hồng.
            Rồi cũng đến lúc phải trở về, nhưng cô đã đặt chân lên chuyến tàu đi ngược hướng với Chu Tử An, nên hai người càng đi càng xa. Mà trong lòng Khang Y tin rằng Chu Tử An không đủ nhiệt tình để yêu.
 
3.
            Khi Khang Y trở về thì đã gần 2 năm sau rồi. Tình cảm với Lâm chỉ kéo dài được 3 tháng. Khang Y đã muốn có kết quả cho cuộc tình ấy, nhưng lại bị người ta cười cô sao quá ngây thơ. Với người đàn ông, chỉ là dục vọng nhưng người phụ nữ lại tưởng tượng và tự biến nó thành tình yêu.
            Cứt khỉ ? Cứt khỉ ! Khang Y cười lạnh lùng, rồi cô thuê nhà và tìm một công việc ổn định trong thành phố xa lạ ấy. Càng ngày cô càng cảm thấy nhớ Chu Tử An, nhớ lại cái đêm anh đã lợi dụng cô, rồi hôm sau hứa lên hứa xuống là sẽ cưới cô, không để cô thiệt thòi, nhưng lại là người đàn ông sống cuộc sống đời thường khiến cô thất vọng. Không biết giờ này anh sống có ổn không ? Liệu đã quên Khang Y là ai chưa ?
            Cô đến tìm anh, không phải chỉ có một mình, bàn tay anh đang nắm tay một phụ nữ khác. Ánh mắt anh có sáng một chút nhưng rồi lại tối đi ngay, anh nói: “Tháng sau anh cưới vợ.” Khang Y cười nói: “Vậy à, xin chúc mừng hạnh phúc.” Cô quay đi, thấy như có mũi kim đâm vào đâu đó trong tim mình, là thói ích kỷ của đàn bà ư ?
             Đêm đó, cô đến thuê phòng ở nhà nghỉ mà trước đây Chu Tử An đã lấy đi cái ngàn vàng của cô. Cô lễ tân nhà nghỉ nhìn cô tròn mắt kinh ngạc: “Là chị đấy ư ?” Khang Y ngạc nhiên: “Cô nhận ra tôi ư ?”
            “Làm sao có thể không nhận ra chị được, năm đó anh chị đến thuê phòng, Tiểu Hồng bạn em đã để anh chị thuê phòng 2 người, khi anh nhà chị ra khỏi nhà nghỉ bạn em không biết, đến nửa đêm lại có một người đàn ông đến thuê phòng, cô bạn ngái ngủ đã đưa chìa khoá thứ 2 của phòng chị cho người đàn ông kia. Sáng hôm sau anh nhà chị quay lại, anh ấy giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Hồng khi biết chị đã bị lợi dụng. Tiểu Hồng sợ quá, bỏ trốn biệt rồi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, em không nhận ra chị sao được.”
            Trời đất như đổ sụp dưới chân Khang Y, cũng không hiểu cô đã lên phòng bằng cách nào nữa. Cô nằm phịch xuống giường. Hoá ra một tên xa lạ nào đó đã lợi dụng cô, vậy mà cô lại đổ lên đầu Chu Tử An. Còn Chủ Tử An, anh chỉ cười ngượng, trước mặt cô không hề để lộ bất cứ một điều gì, chỉ sợ cô bị tổn thương, chỉ sợ cô đau lòng, anh đã nhận hết mọi trách nhiệm lên mình. Một người đàn ông để làm được chuyện đó thì phải có mình tình yêu lớn đến như thế nào. Một tình yêu trong sáng, không màu mè.
            “Chu Tử An, anh có yêu em không ?”
            “Yêu”
            “Yêu bao nhiêu ?”
            “Yêu rất nhiều, rất nhiều.”
Những lời nói của Chu Tử Anh vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Khang Y nước mắt giàn dụa, cô đã từng có một tình yêu chân thành nhất, vĩ đại nhất, nhưng cô phù phiếm nên đã để nó trôi tuột khỏi tầm tay.
 
******
 
Tác giả: Mai Tử
Dịch: Trần Hạnh Tường (Huệ Quân) (từ nguyên bản tiếng Trung Quốc)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9