NHỮNG SỰ VIỆC DỞ DANG, HAY LÚNG TÚNG TRÊN TRONG MỌI KHÍA CẠNH VÌ SỸ DIỆN, VÌ TIỀN, VÌ ĐẤT ĐAI….
thaisan 08.12.2010 10:51:23 (permalink)
NHỮNG SỰ VIỆC DỞ DANG, HAY LÚNG TÚNG TRÊN TRONG MỌI KHÍA CẠNH VÌ SỸ DIỆN, VÌ TIỀN, VÌ ĐẤT ĐAI….
1 NHỮNG TƯ TƯỞNG NHỎ
2 CHẲNG HẠN NHƯ TÔI
3 BÓC LỘT
4 CÁI MÌNH CHƯA BIẾT
5 DỤC TÍNH VẬT TÍNH VÀ TƯ DUY


Cái chất tro tàn còn đang vương và vài anh chàng cũng vừa chui ra khỏi chỗ trốn rượu. Tôi mới rõ thêm đôi điều v/v giữa anh và em. Chính bản thân nói khi anh vừa bỏ mái xong:
-Kêu thằng (K) rỗ, nhỏ thịt nó đi.
-Ai.
-Cái thằng vừa đưa cho Ô cồ rượu chứ gì.
-Sao lại làm vậy.
-Thì thử xem sao. Vừa sau đó anh quá giận đưa lửa bằng cái đèn hoa kỳ to đốt nhà. Nhóm lửa bốc to và nhiều tiếng kêu. Tất nhiên là bao nhiêu người vội vàng, kẻ chữa người trèo hẳn lên bên trên. Và chẳng mấy phút chữa được. Tức quá anh cầm đèn đốt thẳng giữa hai mái vừa trên nhà vừa dưới bếp. Được gió và vướng víu như vậy. Lửa cháy òa hết chữa….

Cái chính nó làm cho mọi người cái nhất là không thể quên như những câu:
-“đem thơ về quét nhà” thành khúc tình ca, thôi thế là thôi, là thế rồi. Cuộc ước mơ nhiều cuộc đời rồi đây biết bao giờ mới được yêu.

Đến chiều và với những gì còn lại đến nay trơ trọi. Tôi bèn phải đi mua cho ông chủ một khối tư làm lại căn nhà bằng cách phải xuống tận nơi xẻ và tiền uống bia ngoài quán nhiếu hơn tiền gỗ. Tính ra mới nói đúng là một khối tư (1m2 4) với giá tiền tám chục và tiền uống bia là trăm hai chục chẵn, chú em họ tên P cũng vất vả phải mấy ngày trời đúc gạch đất và xây luôn rồi cũng xong trong têt lúc 29 tết.
Cái đáng nói là quá nhỏ nhặt khi anh đang và bắt đầu làm nhà từ xưa đến giờ kể từ ngày những chàng ca Bình Thuận vào tìm chi tiết và cho đến khi đứng khóc trên cái micro giả bằng cùi bắp, cái thằng em đáng chết.

Nay anh qua khỏi vì không vướng vào câu chuyện cho cái thằng trung tá bộ giấy tờ (trưởng ban sửa chữa máy xới) mà nó chưa chừa. Đến sau vì quá sợ và khổ nên phải đi đến trung tâm cải huấn bein hoà để nhận dạng hắn. (vào google earth sẽ biết).
Như vậy cũng đã tuyệt vời vì đã có người chữa cháy khi mang theo nửa ký lòng heo và bốn chục con ốc sên chóc chuối. Đến đây cũng xin cám ơn ông bạn vàng vô cùng. Tôi vẫn háo hức, ấm ức chẳng bao giờ quên.
Thành thật cám ơn quý bạn vô cùng và kính mến bên bạn dù rằng nay tôi đã bên họ lẻ Văn Côi cũng chẳng thể nào quên bạn nhất là những lúc bạn theo cùng về thăm ông thầy Triệu ở sài gòn 1bis trong cơ sở Hưng đạo và đến nỗi buồn tè chui cả ngay vào trong cột sắt điện mà chẳng sao cả.

2 CHẲNG HẠN NHƯ TÔI
thái san

Đói và khó để trị.
Sau biến cố bảy lăm, bị dồn vào cái khó do chính sự việc sau bất kỳ cuộc chiến, nhất là cái đói lại luôn bị cái chế tập quyền kinh tế tập quyền kềm chế, mọi người bắt buộc không lo gì hơn là cái bụng lép kẹp.
Gia đình tôi đặc biệt hơn nhưng cũng chẳng thoát khỏi sự kềm chế tất nhiên của cơ chế mới. Chúng phán rằng:
-Gia đình nhà ông này không lao động, tức chúng ný nuận theo kiểu muốn bắt buộc phải phục tùng chúng, vì không lao động tức thời phải đi kinh tế mới tức là đi chỗ khác, vào rừng, vào rẫy, cày cuốc giống như chúng không được làm ăn yên ổn như cũ.
Nhưng cũng may vì có chất lượng tay nghề cao, lại nữa món sửa chữa đài chẳng thể nào thay thế ai hơn nữa ở khu vực, nhất là lúc này, nên đành chịu. Dù có bắt đi học tập cải tạo cũng phải bỏ ra để làm việc theo ý thích của đám đông.
Tôi viết bài này cốt ý không phải nói cái tôi mà muốn nói đôi chuyện về những sự đói khổ đưa con người ta đến gần hơn cái lừa dù phải mang cả cơ thể đánh tráo.
Mà ai phải chịu trách nhiệm tha hóa cuộc sống vốn dĩ của đông phương là đậy lại, bây giờ phải mở ra dâng hiến hoặc đổi chác bất kỳ để cứu vãn cuộc sống.
Phải chịu trách nhiệm với sử.


3 BÓC LỘT
thái san

Chữ bóc lột nếu nói theo kiểu của thực dân ta rất dễ hiểu, vì vừa chiếm đất vừa bắt thuộc địa “nhân lực” ai cũng dễ hiểu, chưa nói đến con gái, đàn bà.

Ta nghĩ ngay đến năm ba tám dân xứ bắc theo cha Cao mộ đi tân thế để cạo mủ và chết tại gốc cao su. Để rồi được tuyên truyền chết chôn gốc cao su cho tốt. Bằng chứng những đồn điền như Hàng gòn, Ông quế, Trảng bom, An lộc, Quảng lợi, là những nơi người dân bị sống chỉ bằng con số, thí dụ ông 35 bà 60 vân..vân… các thầy su là những kẻ tiếp tay cho chế độ nô lệ, phần đông thuộc vùng miền đất đỏ trồng loại cây này thích hợp và bị chúng khai thác kiệt lực người dân, ta có thể dùng chữ bóc lột được không kể từ đây.
Nhưng từ khi giành lại được đất nước thì sự việc lại ra khác, nhất là theo câu của một lãnh tụ nói:
-Chiến thắng ta xây lại bằng mười lại phải và đang thể hiện ra khác.
Xây dựng bằng mười như thế nào. Đưa tư bản vào hay chính nước mình tạo ra???, làm sao chúng ta có đủ khả năng nên bắt buộc phải nhờ vào tư bản tạo ra sau đó dựa vào sức dân phát triển dần, sức đó có thể nói là bóc lột không nếu chúng không bị cơ chế nhà nước lũng đoạn, tức làm gì cũng phải nhờ vả đến cán bộ, tạo nên thảm cảnh tham nhũng thối nát, vì đa số những cán bộ từ nơi khó khăn của miền bắc vào chịu đói quen nay được hưởng thế thượng tha hồ bòn hót cóp nhặt, thượng vàng hạ cám chẳng hề từ và tha thải, cái khốn khó từ ngôn ngữ cho đến thực hành khác xa nhiều sức tưởng.
Chấp nhận buôn và giao thương kinh tế theo kiểu kinh tế thị trường lại khác.
Ảnh hưởng những công đoàn và những tiếp cận với những nhà tư bản đến làm ăn.
Những năm đầu biến cố bảy lăm, đến nỗi trồng lúc cũng chẳng được phép đem về nhà bị thu mua giữa đường, hoặc các loại nông nghiệp khác sau này có đổi khác tuy nhiên vẫn theo khuôn thước khó khăn của lối cai trị trên diện rộng ở miền bắc. Nhiều người đã bị tù tội oan trong những tháng ngày này.
Trên con đường từ nhà nàng khoảng cách từ ngã ba khá xa, tôi đang ngạc nhiên sao nàng lại xuất hiện thì nàng đã lên tiếng trước:
-Chào anh đi đâu lại xuất hiện ngay ngã ba hả. Tôi mừng rỡ những tưởng quên phắt tôi rồi chứ.
-Tưởng rằng đã quên, nào ngờ.
-Quên anh sao được, chỉ có anh thì mới đúng chứ, nhưng mà cũng tuyệt thật, chỉ vì anh hướng dẫn con đường em mới phải như thế nào mới phải. Nên em củng tạm quên quá khứ thời còn đang kinh tế chỉ huy tập quyền, anh nhớ những ngày ông chủ tịch hợp tác xã mua bán thu tiền của dân để mua bán thua thì giải tán nay thì xong rồi, người ta còn gọi đáp an toàn đó anh biết không vậy. Giấy thu tiền tiết kiệm HTX còn nguyên nếu làm bằng chứ em làm sao quên được anh đã từng cấp dưỡng hết thùng mỳ này đến thùng khác sao em có thể quên một cách dễ dãi vậy.
-Biết chứ, cũng là một hình thức bóc lột.
-Suy nghĩ mãi vụ việc có lệnh ai mua phân giả bị quản lý hành sự, anh thấy sự vô lý của luật và lý chúng hành sự vô duyên lạ. Tạo ra ca và quản lý thị trường để làm gì, muốn làm những thứ đó phải có nhà máy, tôi thấy vô lý lạ, mà nhà máy cấp đơn do ai???.
Tôi nói chen lời nàng:
-Tiếp tay doanh nghiệp thu mua lúa của nông dân tức là thu một khoản tiền qua một cầu buôn không có pháp lý kiểm soát, những năm hai ngàn lẻ chín như vậy, những năm ngoại cai trị, xâm lược còn chưa bóc lột đến như vậy, có vẻ còn bóc lột dữ hơn trước em nói sao vì đi rồi sao mà biết.
-Cái khó chính là ở chỗ phải lo cho dân nông nghiệp ở đầu ra, nhưng lại là chỗ là tiếp tay với các nhà đầu tư tư nhân cũng chẳng thể nhìn nhận là không tiếp tay để bóc lột dân nghèo thuộc giới chân lấm tay bùn mà đã nhiều lần nói dành cho bằng được người nông dân hưởng ba bốn phần trăm lợi tức. Cuối cùng lời nói, hứa suông cho qua lần qua lượt. Tôi hỏi tiếp:
-Em mới về hả.
- Vâng Em từ US về hôm qua.
-Khỏe cả chứ.
-Mỗi tội con Y chẳng ra chó chết gì.
-Thôi bỏ đi mấy đồng mà. Biết tôi hay suy nghĩ về việc bóc lột sức lao động nàng nói:
-Có điều anh chưa biết, chính mình hại mình là vì những công ty nhận công nhân từ bắc vô đây giá lao động ba trăm năm chục ngàn đồng họ vẫn chịu làm vì ăn cơm trưa họ bỏ quả trứng kho vào túi tối về ăn cơm nhà. Hãng hong tran cạnh đây anh biết chưa.
-Chuyện gia đình cho qua đi, anh tưởng mấy “đồng” hồi đó bằng nhiều hơn hôm nay gấp mấy lần đó. Còn cái tập đoàn trưởng của tập đoàn Sông Mây hay tập đoàn bẩy lấy cớ lấy không của em và gia đình mấy sào ruộng bây giờ lúc đất cao giá tính bằng vàng đó, mà hồi đó không chịu cấp sổ đỏ cho dân chúng, tức là thu đất toàn bộ, tức của nhà nước, bây giờ chúng chia chác nhau em chẳng thấy ai tù tội gì.
-Em thiết nghĩ đúng như có câu “quan thấy kiện như kiến thấy mỡ”, bình thường không sao, thay vì công lực có nhiệm vụ là ngăn ngừa phạm pháp còn đây chờ phạm pháp để bắt và hưởng thu lợi về cho riêng mình là chuyện quá thông thường. Mà có lẽ vì từ đây dân chúng bị nhiều đòn khác đau hơn nhiều. Bằng chứng đón xét xe vừa hướng lưu xe hai bánh, không bị xét hỏi thì thôi chẳng may, việc đầu tiên là xét hỏi giấy mua bảo hiểm.
Trên thực tế mua bảo hiểm cũng vô ích, coí ích gì đâu cơ chứ, hầu như tạo đề để thu tiền của dân có cho người mua bảo hiểm lợi vào việc gì. Rồi nại cớ thu xe đưa về đồn tính tiền hàng ngày giữ xe, thế có chết dân không.
Dùng tiền quyền không làm cho cuộc sống hoặc không phục vụ cho dân hay kể cả những phương tiện nào khác của dân mà không phục vụ tức là bóc lột. Ở nước ta sự việc diễn ra từng ngày từng giờ có thể nói cho dân chờ chực mỏi mòn cũng là bóc lột vì như lời của một người “ný nuận” bất cứ hình thức nào mà không phục vụ dân mà quân, cán, chính ăn lương do chính nguồn của dân thì phải phục vụ mới đúng lý, ngoài ra còn dùng suy luận và tư tưởng làm những công trình phí hoài tiền của dân cũng phải chịu một hình thức xử lý theo pháp luật.
Để kết luận vụ việc bóc lột trong bài này. Bên cạnh nhà tôi có người hàng xóm vụ án xét xử hơn chục năm đã mất nhà còn cha con bị tù tội, đến cuối cùng họ bày ra chuyện xử lại và hứa đi lại hàng chục năm làm ông ta những tưởng có thể thay đổi sự việc, nhưng cuối cùng chính ông chánh án dám đứng ra bán nhà bị xử cho có đến cuối đưa về thành phố lại gặp kẻ có tội ngồi nhởn nhơ trên xe bốn bánh dù đã bị xử hai năm rưỡi tù ở ngay trước cửa toà án.
Như vậy ta có thể tạm kết luận:

Thế vậy là hết rồi, lẽ phải ở đâu do tìền bạc hay quyền chức làm như thế có phải là bán nhà hộ đó bây giờ không có chỗ ở và người bị hại là vợ ông hàng xóm buồn quá đã chết.
Kết luận nhiều người nói rằng:
-Vụ án Bà TNS là bắn vào quá khứ.

thái san

4 CÁI MÌNH CHƯA BIẾT
thái san


On point final là chấm hết (chấm dứt) nếu dịch là oong poong phi nan nghe có vẻ quen quen. Tôi không phải là người ngoại quốc. Nhưng từ trong chữ này ai cũng có thể biết trước là chấm hết.
Một thằng bạn vừa ngồi xuống ghế trong một quán bún. Hay nói đúng hơn một quán cháo lòng vừa là bỏ tạm nghề tiết canh nay bán bò không còn tạm thời cho qua thời heo tai xanh đã tiết canh lòng heo. Nhưng đến nay thì thôi rồi. Vì chẳng ai dám bán nữa sau hăm mấy tỉnh bị bệnh heo tai xanh nên chẳng ai dám bán thứ đồ ăn này nữa.
Vừa vào quán. Có một anh chàng nửa điên nửa khùng, đưa cái đầu vênh hẳn ngó lên như bánh đa nướng ngoái nhìn, để cho mọi người biết TA và TA đang chiếm và đối diện với người có học. Nên chẳng nói mà chỉ nghiêng như vậy đã đủ. Thằng cháu gọi bằng cậu thấy vậy bèn ngứa miệng ton vô:
-Nói chuyện với cậu được lời dăm ba điều như:
-Được lời là vì chơi với nhà văn.
-Dáng tuổi cậu hắn và chính mình nay được gọi bằng anh.
-Đôi khi uống rượu còn cò thể hơn mọi người vô cùng phấn khởi, hồ hởi.
-Những cái gì mà ông viết chắc gì biết nổi “kể cả với ông vênh” thế nghĩa là không thể nào hiểu nổi sự viết của ông ghê gớm độ nào.
-Thê đã đủ hãnh diện rồi.
Ta chưa nói đến tư cách của anh chàng “điếu cày”. từ đó cũng biết người vênh ra làm sao.


thái san

5 DỤC TÍNH VẬT TÍNH VÀ TƯ DUY
thái san


Những năm sau này nhất là khi ngồi đối đầu với những kỳ cựu bí thư một xã thuộc khu vực những người chạy nạn CS nay lại gặp một cách tàn nhẫn ông ta sau này cũng biến chất về vườn xuống sân cầu lông chơi hầu giữ lại đôi chút sự sống là cựu đảng viên, cán bộ ngay sáng nay tôi cũng vẫn nghe ông ta nói một cách hồn nhiên:
-Chúng sáng tác những bài hát không hồn ta thử nghe như bài:
-“Chỉ có biển mới biết thuyền đi đâu về đâu”….
-Ý anh nói Ông họ Phan chứ gì.
-Ừ.. Bất chợt làm tôi nghĩ đến trong chính những người đó có suy nghĩ phản lại.
-Bản chất biển là gì, vô cảm, ông nói bây giờ cũng vô cảm, hay ho gì.
-Tuy vậy vẫn còn ý nghĩa. Nhân cách hóa. Trong nhạc là thế.
-Ý nghĩa gì. Tuy nhiên cũng phải thừa nhận sự nhân cách hóa của hắn, biến biển thành người yêu chẳng hạn, nếu thiếu nhau.
-Vẫn còn nhiều cảm xúc, chứ còn những bản nhạc mới chúng viết theo “bóp rốc“ gì đó tôi chẳng thấy xúc cảm gì cả. Nhìn thẳng vào mặt, với điếu thuốc trên tay của hắn tôi nói:
-Có bao giờ ông nghĩ ai và tại sao tạo ra như vậy.
-Cũng có suy nghĩ chứ.
-Thời thế, tạo thoát ly nên nó cần dục, hãy nhìn cách ăn mặc chúng và các cách nhẩy lắc giựt mà xem, nó động đến cái gì trong con người, ở cơ thể, và truyền cảm xúc cho những đứa khác giới tính thì sau này chúng chỉ cần viết “anh cần em dù xa cách bao lâu, và ông có nghe thấy chúng viết và trình bày bài mưa chưa, “trong nhà kính anh cảm xúc với mưa”, thật là quá sức tưởng đấy chứ chắc là con ông cháu cha rồi, phải viết “trong nhà có máy điều hòa anh cảm xúc với em khi cơn mưa đang tới”. Nói đúng ra mưa đã là đề tài nhiều cảm xúc từ bao thời mà nay vẫn chưa hay không thể nào lột tả theo phong cách mới, tất nhiên cũng rung động như “ mưa rừng ơi mưa rừng” hoặc “mưa gieo sầu nhân thế, mưa nhớ thương ai”…hoặc “giọt mưa rơi tí tách”…mưa xuyên qua mành....
-Những câu anh không thể sống thiếu em, vì đó là em, chẳng cần biết em từ đâu là ai và như thế nào…anh vẫn yêu em nhiều như bằng mây ngàn biển rộng…yêu em vì chỉ biết đó là em….chúng vẫn thường xuyên trình diễn đi lại trên màn ảnh truyền hình. Tất nhiên em phải là gái cái đã, hoặc thay đổi chữ em bằng chữ anh cũng thể…Ngẫm nghĩ hồi lâu nói như mơ màng_
-Thực tiễn nó trơ trẽn lắm, nên sao cốt ý tạo nên cho trong đó nó có thơ và tất nhiên trong thơ là có sẵn nhạc, và sau đó dựa vào viết và phổ nhạc là xong, thế thôi. Nhìn thẳng vào ông tôi nói tiếp:
-Mình đang suy nghĩ là tư duy, viết về trong suy nghĩ cũng có thể và thể hiện nó quá chân phương thành trơ trẽn sẽ biến thành vật tính quá, ý của ông đang nói về các cán bộ khi xưa mới sau xẩy ra biến cố ư?

Đa số khi vào tiếp thu trong miệt tôi thấy thường chỉ cố tình đến những nhà máy chà và chỉ cố tình nhận vài bao cám và nếu có ai hỏi han chuyện riêng tư thì nói là lấy cám cho lợn mà thôi, nhưng thực tế trong đó có ít nhiều phần nào gạo là chính vì miệt ngoải đói quá thành quen, tất nhiên thực tiễn chứ không còn là vật tính nữa. Và đó là chất liệu chính của mọi gia đình, bất kỳ chuyện gì cũng chẳng hơn. Tôi quya qua nhìn nói nhẹ với ông mục đích cho ông ngấm ngáp:
-Theo tôi suy nghĩ lại từ lúc đầu, con người cũng có lúc thơ thẩn một chút nên có nhạc ư, như vậy chưa hẳn như ngoài cám hoặc gạo ra đã hẳn đầy đủ, mà có lẽ những tham muốn đơn sơ hơn nữa như dục tính bản chất hay bản năng của những sinh vật còn kích thích hơn nhiều, tuy nhiên ta chưa nói đến điều có tính chất tinh thần cao của con người ngoài vật chất thiết yếu, kèm theo những cọ xát, động chạm mang theo giới tính bắt buộc bên cạnh vẫn có thể làm thơ, phổ nhạc v..v…
Có cái hơn và cao nhất là bảo vệ đồng loại dù không đồng chính kiến với mình, không đồng song, chẳng đồng chí, chẳng có một công thức, quy cách nào duy nhất mang lại ý thức cao hơn cả chính là thể hiện tính người nữa cả. Trong lúc trên thế giới họ còn mang thêm cái bảo vệ những thú vật trong hoặc ngoài nhà.
Ở đây ta cũng không nên so sánh những tính chất riêng tư ấy, nhưng ta có thể nói đến để suy nghĩ tức tư duy đó mà.
Vậy có thể nhìn vật theo nhiều phía nếu anh đang đói lại khác đây là cái đói do chính người quản trị o ép vào khuôn khổ của kẻ bị trị, và do đó bắt buộc rồi cũng phải cố gắng thoát ra dù phải qua đi vài thể kỷ.
Bắt đầu từ đây bước qua giai đoạn vật tính.


thái san
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9