Bùa Yêu và Một ngày nào đó…
Cát Tường 05.02.2011 16:45:47 (permalink)
Nguồn : Thegioivohinh.com
Tác giả : Daihongcat



Bùa Yêu và Một ngày nào đó


Bùa yêu có thật hay không?
Nó là như thế nào?
Bản chất của nó là gì?


Lục Sấu đúng là xấu tợn, mặt như mặt lợn, lông như lông lợn – nhưng từng có một thầy bói nói y có quý tướng, đó là cái tướng lông nhiều, lông tay thì nhiều như lông chân, còn lông chân thì khỏi phải nói… rất dài và rất rậm.
Y ngồi ở quán cóc uống bia “Chương Dương”, xăn quần tới gối, gác chân lên cái ghế đẩu, bà chủ quán phải thốt lên “khiếp thế, lông như lông gấu” - từ đó y còn có cái tên là “Lục Gấu”.
Y xấu đủ mọi bề, mặt mũi xấu, chân tay xấu, tính tình cũng xấu nốt, trong cả trăm cái xấu như thế thì cũng có một cái đẹp, đó là hai hàng chân mày, đen sì và dài thượt.
Xí Khủn nói : chân mày dài thế chắc sống lâu lắm.
Lục Sấu nhăn mặt : giàu có thì nên sống lâu chứ nghèo khổ như tao sống lâu làm cái đếch gì?
Y rất máu gái… còn khác người ở cái chỗ là đàn ông thì thường thích con gái đẹp, còn Lục Sấu thì… thích tuốt, nghĩa là y không phân biệt xấu đẹp, cứ khác giống là y thích. Vì thế bà chủ quán mập ú, bụng phệ, đen thùi… mà Lục Sấu vẫn tán như khứu, y khoái bà ta ở chỗ lâu lâu hết tiền vẫn cho uống thiếu, đã thế còn đãi thêm một con khô cá lù đù nướng thơm lừng.
Lục Sấu hay uống ở đây chẳng phải vì y thích con khô cá lù đù nướng miễn phí mà là vì y đang canh một người.
Người đó tất phải là một người đẹp rồi…
Y tuy nghèo nhưng không hèn, thậm chí đôi khi còn tỏ ra rất là “vương giả”, tuy xấu nhưng không “tèng xí” nên đàn bà cũng còn chết vì y khá nhiều.
Xí Khủn chỉ uống vài chai là đã say, lè nhè nói : theo tao thì đời có ba loại người, loại lúc nào cũng say, loại lúc nào cũng tỉnh và loại nửa say nửa tỉnh.
Y nói tiếp : loại lúc nào cũng say như tao là thứ vất đi, chẳng làm được cái tích sự gì ngoài cái làm khổ vợ con… còn cái loại lúc nào cũng tỉnh thì đếch chơi được, lúc nào cũng âm mưu này nọ…
Lục Sấu hỏi : thế tao thuộc loại gì?
Xí Khủn nói : mày thuộc loại nửa say nửa tỉnh, là thứ nguy hiểm nhất. Lúc cần say thì say, lúc cần tỉnh thì tỉnh, đôi khi còn giả say để che mắt thiên hạ.
Lục Sấu có thể uống một lúc hai chục chai bia Chương Dương nên bạn bè phong là “Chương Dương Giáo Chủ” – nghe Xí Khủn nói thế y cười khà khà…
............................................

Bây giờ Lục Sấu đã khác, tất nhiên mặt mũi, chân tay không thể đổi khác được, mà đổi khác cái quan trọng nhất : cái túi tiền.
Túi tiền của y chưa thật nặng nhưng cũng có phần… hơi nằng nặng.
Lục Sấu ngồi đối diện với Mười Muôn, lão già này gốc là một tay chăn vịt.
Tuy là chăn vịt nhưng lão lại rất giàu có vì trong tay có cả “muôn” con vịt, nhân gian mới đặt lão là Mười Muôn, có vạn muôn tiền…
Lục Sấu đang muốn phất lên nữa, mà cái cách nhanh nhất để phất lên là môi giới địa ốc, dân gian còn nói nôm na là “trúng đất”. Y chạy lòng vòng ở vùng này suốt mấy hôm nay bằng chiếc Lexus 350 mới cóng, vì thế Mười Muôn mới thèm tiếp chuyện.
Mười Muôn ngoài chuyện có cả muôn con vịt thì đất đai của lão cũng mênh mông. Lão đang ở cùng bà nhỏ, có bốn người con, cô con gái út chừng hai mươi tuổi nom khá đẹp, nãy giờ vẫn đi ra đi vào…
Lão già dặn cô con gái “khi nào tao có khách xịn thì mày nhớ… đi ra đi vào…”
Chỉ đi ra đi vào thôi thì có mất cái gì đâu?
Lục Sấu làm như chẳng nhìn thấy gì, nhưng trong bụng thầm nghĩ nếu bỏ tiền ra mua miếng đất lớn biết đâu lại được lão già khuyến mãi thêm miếng đất xéo?
Đường nào thì kẻ có lợi nhất vẫn là Mười Muôn.
Thảo nào mà lão ngày càng trở nên giàu có.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2011 08:51:30 bởi Cát Tường >
#1
    Cát Tường 05.02.2011 16:47:21 (permalink)
    Có cả trăm, ngàn loại bùa yêu - tuy nhiều loại, nhiều cách như thế
    nhưng muốn bùa yêu có tác dụng thì đều phải quy về một cây cầu duy nhất,
    cũng như trăm ngàn dòng sông đều phải chảy về với biển…


    Đây là một vùng đất thanh bình với dòng kênh xanh xanh chảy lững lờ êm ả. Những rặng dừa nước cao vút, um tùm, phủ một màu mát rượi bên chiếc cầu tre lắt lẻo trơ vơ. Mặt đất như bừng dậy trong làn sương mờ mờ, trong hơi thở ngọt ngào mà nồng đậm của người con gái mới tuổi trăng tròn.
    Người con gái vừa mới dậy thì…
    Người con gái dậy thì như vừa ngủ dậy…
    Lục Tần cũng đang ngồi ngẫm nghĩ, y là em cùng cha khác mẹ với Lục Sấu. Y cao mà gày, mặt hình lưỡi cày, mắt lươn ti hí, đúng nhân tướng của một kẻ “đại gian hùng”, hiển nhiên y giống mẹ hơn là giống cha, vẻ ngoài nom oai phong hơn hẳn Lục Sấu. Y chưa thuộc vào hàng đại đại gia nhưng cũng có thể nói là tiểu đại gia, hơn ngàn vạn người rồi.
    Y khác với Lục Sấu ở chỗ xế hộp của Lục Sấu là xế mướn, còn xế của y tuy không đẹp bằng nhưng là mua hẳn hòi.
    Đó chỉ là chiếc Toyota camry khiêm tốn.
    Mười Muôn chăm chú nhìn y, lão đang ngầm đánh giá hai “anh em nhà họ Lục…”.
    Lục Sấu vừa ra đi thì Lục Tần kịp đến, Mười Muôn chưa hứa hẹn gì.
    Mười Muôn nói chầm chậm : mấy bữa rày đám ngoài Bắc vào đây săn dữ lắm…
    Họ ở ngoài đó gần mặt trời hơn nên thông tin gì họ cũng biết trước, vì thế họ ra tay săn trước.
    Họ là những thợ săn điệu nghệ nhất ở thế kỷ này.
    Lục Tần cười nhếch mép, y biết Mười Muôn đang muốn làm giá…
    Y cũng nhìn cô con gái út, thầm nghĩ nếu cuỗm được miếng đất xéo biết đâu lại được lão già khuyến mãi cho miếng đất lớn?
    Mảnh đất của Mười Muôn vô tình nằm trong khu quy hoạch, nó sẽ sớm trở thành một khu dân cư cao cấp với những biệt thự sang trọng, những chung cư với công viên rộng lớn, có cả bệnh viện, trường học, siêu thị và khu thể thao phức hợp – Lục Tần có được thông tin quý giá đó là nhờ những mối quen biết “vô cùng đặc biệt”.
    Một trong những người đặc biệt đó là “anh Hai”, còn gọi là Hai Sài Gòn.
    Hai Sài Gòn mình cao thước tám, vai thẳng, bụng to, tay dài, môi dày, miệng rộng, hàng lông mày chổi sể nom rất oai hùng. Anh Hai không đứng thì thôi chứ đứng thì tay phải chống nạnh, ngồi thì phải dang chân, đúng chất của một bậc “ăn trên ngồi trước”. Y lại có một cái bản lãnh mà Lục Tần phải bái phục, đó là cái tài ra vào các cửa công quyền như chỗ không người…
    Nhưng Lục Tần chưa nghĩ tới anh Hai, y đang nghĩ đến một người khác, đó là Khiết Khổ.
    Khiết Khổ đen đúa, Khiết Khổ gày gò, Khiết Khổ đúng là… khổ thật, nhưng gã lại có thể làm được những việc mà người khác không làm được… dám làm những việc mà người khác không dám làm. Lục Tần biết được Khiết Khổ trong một lần rất là tình cờ, rất là kỳ lạ… sau này Khiết Khổ nói rằng đó chính là sự xui khiến của quỷ thần, bởi vì hôm đó là một buổi chiều tà, tia nắng quái không vàng mà lại có màu đen…
    #2
      Cát Tường 05.02.2011 16:51:20 (permalink)
      “Cây cầu tình” đó không dễ gì mà có được,
      vì thế thế những thứ bùa yêu xin được dễ dàng
      tất nhiên là thứ bùa dỏm rồi…


      Thỉnh thoảng bà chủ quán có việc gì đó nên cho cô con gái ra bán thay, những lúc như thế Lục Sấu ngồi đồng cho đến khi cô bé phải năn nỉ “khuya quá rồi, xin chú nghỉ uống để con còn dẹp quán”.
      Cô bé chắc còn đang đi học, nom cao ráo, thanh mảnh, thân thể vẫn chưa phát triển đầy đủ, có chất giọng khá nhỏ nhẹ.
      Xí Khủn nói : sau này gái nhỏ sẽ giống như gái mẹ thôi, nghĩa là cũng mập ú, vú xệ, bụng chảy… có gì hấp dẫn đâu?
      Lục Sấu uống ực một cái hết cả ly bia to đùng, chép miệng nói : tương lai của mọi cô gái tất nhiên phải trở thành… bà già…
      Xí Khủn lại nói : không lẽ có thể thích cả hai mẹ con một lúc?
      Lục Sấu gục gặc cái đầu, y từng nói với Khiết Khổ : anh đang thích một người, chú có thể cấp cho anh một cái gì giống như bùa yêu được không ?
      Khiết Khổ cười khì : đại huynh cần gì đến bùa yêu… giọng hót của huynh có con chim mái nào cưỡng lại được ?
      Khiết Khổ đang ăn “mì gõ”, gã chỉ đủ tiền ăn tô mì gõ giá ba ngàn bạc.

      Con chim trống quyến rũ con chim mái là nhờ giọng hót hay,
      con người cũng thế, cứ “hót” vào tai thật hay thì cũng khó
      có người đàn bà nào đủ sức cưỡng lại.


      Thời gian đã qua lâu, chắc cô bé bây giờ đã lớn, nhưng Lục Sấu ít còn ghé lại cái quán cóc đó nữa, y chuyển qua ngồi ở những nhà hàng sang hơn nhiều, nơi đó tràn ngập các em chân dài, váy ngắn.
      Khiết Khổ cũng ngồi với y, tất nhiên gã không còn phải ăn mì gõ nữa mà đang sì sụp húp món lẩu Thái cay sè.
      Khiết Khổ có một thời gian dài sống bên xứ Thái, vì thế gã thích những món gì phải thật cay nồng, gã cũng học được đủ thứ từ nơi ấy.
      Gã nói : người Thái thích vị cay, vì thế phật pháp và bùa chú của họ cũng đầy cay đắng…
      Gã còn nói : Cuộc đời như sương buổi sớm, ngày qua ngày thấy khổ nhiều hơn.
      Cái quán này đầy gái đẹp. Lục Sấu nói “gái đẹp đông hơn quân Nguyên thì tiền chi cũng phải nhiều hơn quân Nguyên”.
      Y thích một cô gái ở đây, cô ta có cái nước da “đen giòn giã”.
      Cô có vẻ đẹp của người con gái Sóc Trăng.
      Dưới vế chân cô có xăm một con rắn hổ đang phùng mang rất điệu.
      “Người con gái đẹp
      khỏa thân
      khoe những hình xâm trên người
      khêu gợi một cách ma quái
      quay mòng mòng trong cuộc đời
      như trò chơi cho người xem
      những hình xâm
      làm cho người con gái
      không còn trinh trắng thơ ngây
      chỉ còn là người đàn bà tội nghiệp
      trước mắt những kẻ phàm phu tục tử
      ăn chơi giang hồ
      nàng thúy kiều năm xưa
      cũng vậy thôi
      tài sắc người con gái
      để lại trong ánh mắt con người
      những hình xâm
      xuống nước
      làm cho con người hóa thân
      thành những con người khác…”

      Lục Sấu chuyên tiếp khách ở phòng Vip này, từ công chức công quyền cho đến các kiểu đối tác, doanh nhân… Khá nhiều phi vụ thành công ngọt sớt cũng là từ đây. Vì thế y tuyên bố một câu xanh rờn : ở cái xứ sở gái rẻ như cho này thằng nào không đi uống bia ôm thì đúng là… ngu như con chó.
      #3
        Cát Tường 05.02.2011 16:52:50 (permalink)
        Lần đụng độ sau cùng của “anh em nhà họ Lục” vừa xảy ra đây thôi, đó là miếng đất của một gia đình chỉ có hai vợ chồng già.
        Sáng hôm đó khi Lục Sấu mang tiền đến cọc y còn nhớ rõ hai bàn tay của ông già run lẩy bẩy khi nhận tiền. Ông già run tay là phải, cả đời họ mấy khi dám mơ đến ngày có thể được cầm một cục tiền to như thế? Vậy mà mấy ngày hôm sau gặp lại, ông già đã năn nỉ y lấy lại tiền, lại còn dám đền gấp đôi cơ chứ.
        Hẳn là có kẻ đứng đằng sau vụ này.
        Lục Sấu cương quyết không lấy lại tiền cọc, mãi sau ông già mới kể : sau khi nhận cọc tiền, chưa kịp mừng thì nửa đêm hôm đó có người gõ cửa, mở ra ông ta thấy một gã “to như cái cột nhà, đen như cái cột nhà” mình xăm đại bàng, rắn rồng kín mít.
        Gã giang hồ tay cầm can xăng, môi ngậm điếu thuốc, không cần rào đón, nói ngay : hoặc ông trả lại tiền cọc cho thằng sáng nay đến mua, hoặc tôi sẽ đốt nhà ông ngay lập tức.
        Gã móc cọc tiền lận trong lưng quần thảy lên bàn cái xọach : số tiền này để ông đền cọc… ông chẳng thiệt thòi gì cả.
        Cái can xăng 20 lít còn chình ình giữa nhà, cọc tiền dầy cộm trên bàn, hai vợ chồng già run rẩy, Lục Sấu thì ngồi đực mặt.
        Y biết bây giờ chỉ mấy trăm ngàn một mét vuông đất, hai năm nữa sẽ lên đến vài chục triệu… số tiền lời cỡ đó đủ để cho máu phải đổ tràn.
        Tiền là…máu, có đổ máu mới có đổ tiền… máu đổ càng nhiều thì tiền đổ càng nhiều…
        Lục Sấu nói : trong vòng một tuần nếu thằng giang hồ đó mà không đến đây xin lỗi thì ông cứ giữ lấy số tiền cọc, xem như tôi biếu.
        Qua nhiều mối quan hệ, dò la mãi Lục Sấu mới tìm ra kẻ đứng đằng sau vụ đó được thiên hạ kính nể gọi là “ông Lục” – “ông Lục” đây chính là Lục Tần chứ chẳng ai xa lạ.
        Họ hẹn nhau ở một cái quán gọi là “Tri Kỷ quán”
        Lục Tần không đi một mình, đi cùng y là một gã gọi là Bình Bò – chính là cái thằng đen thui cầm can xăng dọa đốt nhà ông già.
        Bình Bò rất nổi tiếng trong giới giang hồ, từng “chém người giữa chợ”.
        Lục Sấu cười khẩy : chú đừng xử với anh như thế, con gà còn dám so cựa đá nhau huống hồ là con người ? có giỏi thì chú với anh mỗi người một cựa, cần gì phải nhờ đến thằng nào?
        Y móc ra trong người khẩu k59 đặt cộp lên bàn, đó là khẩu súng y mang từ bên Miên về, từ cái thời còn trong bộ đội.
        Y gằn giọng : chú muốn có bao nhiêu thằng giang hồ thì anh sẽ cho chú bấy nhiêu thằng giang hồ. Nhưng anh muốn chơi sòng phẳng, dùng thủ đoạn đe dọa sau lưng anh không thích.
        Lục Tần tự cho mình có bảy phần thì Lục Sấu chỉ có ba phần, nhưng y cũng rất biết cân nhắc.
        Lục Tần đang lên, tiền bạc đang chảy về nhiều, y đâu có điên mà chơi bứt gân trong lúc này, y cho Bình Bò qua xin lỗi ông già thật. Đâu phải vì y sợ Lục Sấu, y nói : đây là Tri Kỷ quán, vậy ta sẽ ký một hợp đồng làm ăn đầy tri kỷ - cái gì của anh thì tôi không đụng đến, ngược lại cái gì của tôi thì anh cũng phải tránh xa.

        Bây giờ lại là mảnh đất của Mười Muôn, nhưng lần này là một cuộc đụng độ lớn của nhiều “người lớn” chứ không chỉ riêng hai “anh em nhà họ Lục”…

        Chỉ những kẻ thất bại mới cần đến bùa yêu,
        chứ người thành đạt các em bu theo gỡ còn
        không kịp thì cần đến thứ bùa đó để làm gì?


        Như Mười Muôn từng nói, Đào Đình đúng là một thợ săn, một thợ săn tiền.
        Nhiều kẻ căm ghét y, nói sau lưng : đình làng là nơi thờ cúng thiêng liêng mà nó còn dám… đào nữa huống hồ là cái gì khác.
        Nhưng trước mặt thì có ai dám hé?
        Khi Lục Sấu gặp y, cái cảm giác đầu tiên là “mình đã xấu rồi, không dè trên đời này có kẻ còn xấu xí hơn nữa”.
        Đào Đình đi chiếc Mec 600S bọc kiếng chống đạn nhập từ nước Mẽo giá gần chục tỷ, đó chỉ một trong nhiều chiếc xe của y… Nhưng hôm nay y lại không đi Mec, hôm nay y được vinh dự đi chung xe với một người, đó là…
        #4
          Cát Tường 05.02.2011 16:54:22 (permalink)
          Có khi người thành đạt cũng cần đến bùa yêu,
          đó là khi họ cần để chinh phục một người còn… thành đạt hơn nữa…


          Người đó tất phải là một người đàn bà rồi.
          Đâu phải ngẫu nhiên mà trong bàn cờ quân cờ mạnh nhất lại là quân “Hậu”.
          Cuộc đời cũng thế, thành bại là do đàn bà…
          Đàn bà đẻ ra mình được thì đàn bà giết mình được.
          Đào Hoa không đẹp… chị của Đào Đình thì không thể đẹp được, nhưng bà ta lại có cái phong thái rất cao sang, quyền quí.
          Ngay từ thời còn đi học đã có rất nhiều chàng trai trẻ say mê, đắm đuối… có chàng dám bơi cả đêm mưa bão qua sông thăm trong mấy lần đi “sơ tán” ở xa nhà thì đủ hiểu sức cuốn hút của Đào Hoa mãnh liệt như thế nào.
          Đến lúc lấy chồng thì đức lang quân là một chàng to cao. đẹp trai… đứng bên cạnh Đào Hoa cứ như là con công múa bên con cú, làm ông bố cũng phải thốt lên : cái con Hoa… hâm tỉ độ này mà vớ được thằng chồng bảnh còn hơn diễn viên Thế Anh nữa.
          Từ đó Đào Hoa còn được gọi là Hoa Hâm.
          Nhiều người nói Hoa Hâm có bùa yêu, chứ sao có nhiều đàn ông phủ phục dưới chân như thế, thà rằng bà ta đẹp như hoa hậu đi, đằng này lại xấu như ma.
          Hoa Hâm bây giờ đã thành một mệnh phụ cao sang, xài qua đến mấy đời chồng rồi.
          Đào Đình khúm núm ngồi bên cạnh.
          Nói về Lục Tần, Hoa Hâm cười khẩy : Chị đẻ ra nó được thì chị giết nó được.
          Nói về Lục Sấu , bà ta chửi thẳng : Thứ đồ tiền ít mà muốn hít l… thơm.
          Bà ta xem “anh em nhà họ Lục” chẳng ra cái thá gì.
          Bởi khi Hoa Hâm đã xuống đến đây thì hào quang tỏa ra muôn dặm, mặt trời còn bị che khuất nữa là mấy thằng vớ va vớ vẩn…

          Đến mùa động đực, con hươu đực luôn chạy theo sau con hươu cái,
          lúc đó cả thế giới của nó chỉ là cái đít của con hươu cái.


          Đó là câu nói của Khiết Khổ với Lục Tần.
          Khiết Khổ không còn đi với Lục Sấu nữa mà về với Lục Tần, gã cũng nói : Lục Sấu chỉ được ba phần còn Lục Tần được những bảy phần.
          Tôi khôn chọn chúa mà thờ.
          Gã nói : Bùa yêu không thể cho vì cái được chưa chắc là được, còn cái mất thì chắc chắn là mất… lợi chưa thấy đâu mà đã tự hại mình rồi…
          Lục Tần hỏi : vậy thì làm cách nào ?
          Khiết Khổ : cần dùng một kẻ để thế mạng.
          …………………………
          Huỳnh Hồ đang ngồi bên bờ sông, cái quán này có tên là “Dòng Sông Xanh Thẳm”, tay chủ quán Trí Trọc giải thích : sở dĩ phải gọi là xanh thẳm vì nó cũng giống như lòng người sâu thăm thẳm.
          Gã còn nhấn mạnh : Đàn ông thăm thẳm giếng khơi…
          Gã rất kính nể Huỳnh Hồ, cả hai từng sống chết có nhau.
          Trí Trọc giờ có đến mấy cái quán, lấy mấy cô vợ, cất mấy căn nhà… gã nói với Huỳnh Hồ : cuộc đời giang hồ của em đúc kết lại chỉ có một chữ “Tù”, tại sao người ta không cần làm ăn phi pháp mà vẫn giàu có, vẫn lên xe xuống ngựa ? còn mình hở ra là phạm pháp, là tù tội? – vì thế em quyết tâm làm lại cuộc đời, chí thú bán buôn… bây giờ kiếm tiền nhiều gấp mấy hồi xưa mà đêm về ngủ ngon giấc, nhiều khi hứng chí còn đi chơi ten-nít với các sếp.
          Huỳnh Hồ cười : mánh lới làm ăn của các đại gia chính là phải hợp pháp được những việc tưởng như phi pháp…
          Y mở mang đầu óc cho họ Trí : người lát nữa tới đây hồi xưa cũng nghèo lắm, nhưng lúc công ty cổ phần hóa nhanh tay thu gom được tất cả nên bây giờ trở thành đại gia của các đại gia. Đó là cái cách biến của nhà nước thành của mình, phần lớn các đại gia bây giờ đều lên bằng cách đó, vừa hợp pháp, vừa an toàn, nhiều khi còn được cấp bằng khen nữa là khác…
          Huỳnh Hồ mặt vuông, mũi thẳng, mắt sáng, bản tính rất quân tử, vì thế y chịu khá nhiều thua thiệt trong cuộc đời. Bù lại y có cái hư danh, nhiều đệ tử, nhiều bạn bè… y cảm khái nói : thế gian trọng của trọng công, nào ai có trọng người không có gì.
          Y còn nói : qui luật của thương trường là quy luật thay chồng đổi vợ… Người đàn ông nào thành đạt mà không đổi vợ? người đàn bà nào thành công, trở thành một mệnh phụ cao sang mà không thay chồng hoặc bỏ chồng?
          #5
            Cát Tường 05.02.2011 16:57:43 (permalink)
            Cái mà người đàn ông thành đạt muốn nhìn thấy : đó là chiến thắng và đàn bà đẹp.

            Trí Trọc tất nhiên là có cái đầu trọc rồi, y nói với Huỳnh Hồ : em cạo cho nó mát, thời tiết nóng nực để tóc dài ngứa ngáy quá,… nhớ hồi ở Gia Trung để thế này riết quen rồi.
            Gia Trung khổ đến mức… đại bàng đấu đá đến mức… tù cộm cán ở Hàm Tân hay Miền Tây quậy phá mà nghe chuyển lên Gia Trung thì khóc đến đái cả ra quần, Trí Trọc hồi mới lên cũng sợ vãi linh hồn nhưng rồi cũng vượt qua được hết… con người là thế… dần dần thì đời cũng quen. Y có dái tai dài như Tam Tạng, lại để râu quai nón… nếu khoác cái áo cà sa vào nhìn chắc giống Bồ đề Đạt Ma trong phim Hồng Kông như hệch. Có điều Trí Trọc không phải Đạt Ma, y là giang hồ hoàn lương, nhưng “hoàn lương” đến mức độ nào thì chỉ có trời biết.
            Trí Trọc khi gặp Hoa Hâm tỏ ra xun xoe lạ… khách sang đến quán mà…
            Huỳnh Hồ lại thản nhiên như không có gì.
            Hoa Hâm tỏ ra rất đàn chị, còn Đào Đình bình thường cũng “vênh” lắm nhưng hôm nay lại cố tỏ ra hiền hòa, điềm đạm. Huỳnh Hồ cũng nói một câu cho y mát ruột : Anh có cái tướng quý ẩn, người Hoa gọi là “sinh vi tướng, tử vi thần” triệu người có một, sống thì làm nên đại nghiệp còn chết thì tất phải được nhiều người thờ phụng.
            Hoa Hâm sẵn khoe luôn : hai đứa con chị cho chúng đi du học bên Anh Quốc cả, mỗi năm tốn mấy chục ngàn đô chứ đâu có ít.
            Các món ăn thịnh soạn được dọn lên… cua Huỳnh Đế, tôm Hùm nướng, Hào sống v.v… một chai rượu giá ba nghìn đô được mang lên mới xứng tầm. Đào Đình móc ra một xấp tờ trăm đô, ngắt ra một khúc bo cho mấy em phục vụ… Trí Trọc trước giờ cứ tưởng chỉ có Tỉ phú Hy Lạp hay Quốc vương Ả Rập mới dám làm vậy, không dè xứ VN cũng có người xài tiền như rác thế…
            Huỳnh Hồ là cái gì mà được Hoa Hâm mời tiệc, được Đào Đình cho ngôi cùng mâm… thực ra y chẳng là cái đinh gì… nhưng chú ruột của y mới chính là vấn đề… Huỳnh Hồ sẽ là nhịp cầu để nối họ gặp được người này…

            Hãy lấy một cái chén đổ lưng chừng nướcvà đặt lên bàn, đến một lúc nào đó trong đêm khuya thanh vắng bạn sẽ nghe thấy nó phát ra tiếng kêu “leng keng”.

            Phải có từ hai cái chén hay hai cái ly va chạm vào nhau thì mới kêu leng keng được. Vậy tại sao cái chén nước đặt lên bàn lại tự nó kêu leng keng? hẳn là phải có cái gì đó chạm vào nó, không lẽ lại là gió thổi ? Suy cho cùng gió có thổi mạnh cách mấy cũng không thể làm cái chén tự kêu được. Vậy thì chắc chắn phải có “một cái gì đó” đã chạm vào?

            Người nào nghe được tiếng kêu “leng keng” đó sẽ thấy nó thanh tao và quyến rũ như tiếng nhạc.

            Giả sử trong phòng có hai người thì chưa chắc cả hai đã cùng nghe được một lúc, vì thế không thể xác định được tiếng leng keng đó phát ra là từ cái chén hay là từ… trong đầu của bạn.

            Có người hỏi Khiết Khổ : có thể làm bùa yêu theo những cách sau :
            Người đàn bà cạo lông ở chỗ kín, nghiền nát ra trộn vào thức ăn rồi cho bạn tình… ăn, thậm chí có người còn lấy máu trong lúc hành kinh, nhớt ở chỗ ấy pha với rượu để cho bạn tình uống nhằm mục đích để người ấy đừng ngoại tình, còn đàn ông thì tìm cách cho bạn gái uống… nước miếng hoặc tinh dịch của mình chẳng hạn?
            Đến mùa động tình, con heo đực có thể ngửi thấy mùi của heo cái xa hàng cây số, còn con heo cái cũng thế, lồng lộn lên khi ngửi thấy mùi heo nọc. Đó là do lúc đó ở cửa mình con heo cái tiết ra cái mùi đặc biệt để quyến rũ con heo đực, ở bất cứ loài thú nào cũng thế. Mùi là một phần quan trọng của sự gợi tình, vì thế các hãng mỹ phẩm giàu lên là nhờ “nước hoa”. Tình dục là một phần quan trọng của tình yêu… những người có hình thể đẹp, thơm tho tất quyến rũ bạn tình hơn những người bình thường.
            Cách làm “bùa yêu” như trên hẳn là do học hỏi kinh nghiệm từ động vật.

            Những người nuôi chim bồ câu có một bí quyết là pha nước cần sa cho chim uống, con chim sẽ không bao giờ bỏ đi và còn dẫn thêm nhiều con khác đến tổ… suy cho cùng thì con chim đã bị nghiện. Ở các nhà chứa cũng vậy, tại Singapor hay Hồng Kông họ đều bắt các cô gái sử dụng ma túy, nhất là ma túy “đá” để tăng khoái cảm tình dục, vừa là để bóc lột tiền bạc, vừa là cột chặt họ với cơn nghiện để không thể bỏ đi đâu được nữa.
            Sử dụng ma túy để cầm giữ bạn tình là một trong những cách làm bùa yêu cổ sơ nhất, là cách đánh thức bản năng thú vật trong con người.

            Thế nhưng con người còn có yếu tố tâm linh nữa, vì thế bạn mới có thể nghe tiếng kêu “leng keng” từ một cái chén.

            Khiết Khổ nói : “bùa yêu” đích thực không phải như vậy, nó không có “trần tục” như thế, nó mang tính chất tinh thần hoàn toàn. Những tờ giấy, lá cây hay ngọn cỏ, thậm chí cả một nghi lễ… chỉ là một cái cớ mà thôi.
            #6
              Cát Tường 05.02.2011 16:59:38 (permalink)
              Kẻ si mê đàn bà như Lục Sấu tất có ngày phải chết vì đàn bà.
              Khiết Khổ từng nói như thế.
              Ngoài cô gái Sóc Trăng da đen, mày rậm, Lục Sấu còn thích nhiều cô khác. Nói chung y thích lần lượt tất cả các cô gái ở đây, nếu có khả năng làm vua chắc Lục Sấu sẽ lấy tất cả đàn bà mà y gặp.
              Một em tên Như, có vẻ lanh nhất, Lục Sấu hỏi : em quê ở đâu?
              - Em quê Bến te…
              - Vậy em tên gì?
              - Em tên… Công Tằng Tôn Nữ Thị Quỳnh Như.
              - Cái họ dài dằng dặc của em đâu thể là “Bến te” được…
              - Dạ, anh cứ gọi em là Như Nhắng, vì em là người dân tộc Nhắng, không cần ăn, chỉ “nhìn mà no”.
              - Thế còn chuyện ấy, không lẽ em cũng chỉ “nhìn mà no” thôi sao?
              Em Như này “mày thanh mục tú”, xinh đẹp bội phần, hồi mới lên TP cũng còn ngoan lắm, giờ em không đứng yên mà cứ… ẹo ẹo…
              Lục Sấu nói : em quê Bến te có khác… dáng đứng như dáng dừa…
              Như Nhắng nhe răng cười, y nói tiếp : tóc em như lá dừa, thân em như thân dừa…
              Như Nhắng : rồi sao nữa…
              Lục Sấu : vú em như trái dừa…
              Như Nhắng : của em đâu có to như thế…
              Lục Sấu : thì có dừa to dừa nhỏ mà… còn mông em thì như… gốc dừa…
              Như Nhắng : ghê quá…
              Lục Sấu khoái chí : lông em như rễ dừa…
              Như Nhắng mặt đỏ bừng, còn cố nói : vậy là sao ?
              Lục Sấu : thì nó cứng và rậm như vậy đó…
              Như Nhắng : em cũng mong được như thế, còn gì nữa không anh ?
              Lục Sấu : nước em như nước dừa… mồng em như mồng dừa…
              Như Nhắng bỏ chạy mất, miệng còn nói : mấy anh sỉ nhục em quá hà…

              Tuy vậy, kẻ lần lượt “giết” hầu hết các em ở đây không phải là Lục Sấu mà lại là Lục Tần. Y không chi tiền nhiều hơn Lục Sấu hay một vài đại gia khác, thậm chí còn ít hơn. Khiết Khổ tỏ ra kinh ngạc, cũng nói “Đại huynh có bí quyết gì mà hay thế ?”, chính gã chứng kiến một em dưới quê lên, mới chân ướt chân ráo chưa tròn tháng mà họ Lục cũng “xơi tái” luôn.
              Lục Tần : các em đâu có hiền lành gì, họ cần tiền thì mình chi tiền, tiền trao cháo múc có gì hay đâu…
              Khiết Khổ lắc đầu : Lục Sấu còn chi nhiều hơn, vài tay khác cũng chi nhiều hơn mà đâu có làm được như thế, nhiều em mới quê lên còn nai lắm, có phải là gái gọi đâu.
              Mãi sau Lục Tần mới thủng thẳng : anh nói bí quyết đó cho chú, đổi lại chú phải nói bí mật về bùa yêu cho anh, được không ?
              Khiết Khổ : như thế đại huynh bắt em phải phạm lời thề rồi… chưa kể việc huynh làm em cũng còn phải bái phục nữa là…
              Lục Tần cười khẩy : gái nhà nghèo dễ dụ… ý anh muốn nói đến những đối tượng khác…
              Lục Tần nói tiếp : Thời chiến tranh Mỹ có chiêu rất độc là “dùng người Việt trị người Việt”, bởi vì chỉ người Việt mới hiểu rõ người Việt. Chỉ người Việt mới trị người Việt một cách hiệu quả nhất, tàn bạo nhất… cho đến tận bây giờ… chứ có phải là người Mỹ đâu?
              Trong cái nắng quái buổi chiều, gương mặt lưỡi cày của Lục Tần óng lên như pho tượng ác thần, còn Khiết Khổ thì càng trở nên đen đúa…
              Y nói tiếp : vậy thì cách tốt nhất là ta “dùng đàn bà trị đàn bà”… đàn ông muốn quyến rũ đàn bà rất khó, theo bản năng họ sẽ đề phòng ngay, còn giữa họ thường có tâm lý ganh đua với nhau hoặc sống chết vì nhau, đó chính là tử huyệt của họ. Vì thế chỉ cần chọn một em có vẻ lanh nhất, có chồng rồi càng tốt, sau đó thông qua em đó tác động, sẽ dễ dàng “đánh đổ” các em khác, tất nhiên cũng phải chi tiền những không cần phải nhiều nữa…
              Những bậc thầy trong kinh doanh luôn là bậc thầy về nắm bắt tâm lý con người, đâu phải ngẫu nhiên mà người giàu có thành đạt thường hay lấy được vợ đẹp, có khi là một cô hoa hậu cũng rất giàu có, nếu chỉ biết chi tiền một cách ngu ngốc thì không thể làm được những việc như thế. Khiết Khổ có sống thêm ba đời nữa cũng không thể bằng một góc của Lục Tần, nhưng gã lại có một bí mật mà họ Lục lại tò mò… Lúc Khiết Khổ chuẩn bị nói ra điều đó thì những tia nắng đang vàng vụt chốc bỗng chuyển thành đen…
              #7
                Cát Tường 05.02.2011 17:00:44 (permalink)
                Đàn ông phải sống thật lâu, va đập thật nhiều thì mới trưởng thành, còn đàn bà thì ngay từ khi sinh ra, về cơ bản họ đã trưởng thành rồi.

                Ai mới gặp Đào Đình chừng vài mươi phút sẽ có cái cảm giác “dường như đã quen thân từ lâu lắm”. Huỳnh Hồ cũng vậy, y cũng thấy Đào Đình thật thân thiết, như có thể cởi mở cả tấm lòng.
                Đào Đình nói : đời anh thăng trầm đủ kiểu, bây giờ thấy anh như thế này đâu ai biết đã từng có lúc anh khổ còn hơn con chó. Đã từng ở tù… từng đi buôn lậu, từng đi hợp tác lao động… vì thế anh rất thông cảm với người nghèo, những người sa cơ thất thế. Khi anh mất tất cả thì đó có thể là một cái họa, nhưng cũng có thể là một cái phúc, vì khi mất hết anh mới biết được xung quanh mình ai là bạn, ai là bè, ai là người có thể tin tưởng được, ai là người có thể giúp mình. Khi ở trong tù anh đã mất người đàn bà mà anh yêu thương nhất, những lời thề non hẹn biển chỉ là hứa hão… bạn bè, đồng nghiệp có kẻ tránh xa vì sợ vạ lây, có kẻ còn nói xấu sau lưng một cách đê tiện.
                Y trầm ngâm : ai đã từng vào chốn lao tù thì mới hiểu hết cái câu “tiền ta người ta xài, con ta người ta sai, vợ ta người ta xơi”… nó đau đớn như thế nào. Nhưng nếu vượt qua được thử thách đó sẽ giống như con sâu lột xác thành bướm, tại sao đôi khi anh tỏ ra khinh người, đâu phải vì anh coi thường mọi người… chẳng qua là vì những kẻ tiểu nhân ti tiện đi đâu cũng gặp… cần phải tránh xa bọn chúng.
                Trước một con người dám cởi mở cả tâm tình như thế không lẽ bạn lại có thể khép lòng lại được? Nhất là khi người đó lại là một người giàu có ?
                Đào Đình nói tiếp : Khi nào cái xứ VN này hết cỏ thì may ra anh mới hết tiền… Nhưng không phải có tiền là có tất cả. Đời anh chỉ mơ có một người đàn bà tri âm tri kỷ nhưng dường như không thể được… cái đám hoa hậu, người mẫu anh muốn là có… gái đẹp xếp hàng để được đến với anh…
                Ai nói câu này thì Huỳnh Hồ có thể không tin, có thể cho là láo toét chứ Đào Đình nói thì y tin rằng đó là sự thật.
                - Cái mà mình cần thì họ lại không có, cái mà họ có thì mình lại không cần.
                Huỳnh Hồ tò mò hỏi : điều đó là như thế nào?
                - Họ có tuổi trẻ, có sắc đẹp… nhất là sắc đẹp son phấn, có tiền bạc của cải… nhưng anh đâu cần mấy thứ đó, chưa kể nhiều em người mẫu do va chạm nhiều trở nên “khô như ngói”… đâu thể sánh với gái quê được.
                Huỳnh Hồ nói : vậy sao anh không về quê lấy vợ?
                Đào Đình : Gái quê ngoan ngoãn nhưng lại quá hời hợt…
                Huỳnh Hồ : vậy thì gái Hà Thành…
                Đào Đình cười to : để nó nắm hết cả sản nghiệp anh làm ra à?
                - Vậy thì gái Huế… đàn bà xứ Huế nết na, đằm thắm mà lại thương chồng nhất mực…
                - Ngày xưa thì thế… còn bây giờ chưa chắc…
                Vậy anh về quê tôi đi, gái Cà Mau sang mà kín đáo, đẹp đằm thắm dịu dàng… tóc dài đen huyền óng ả…
                Đào Đình nói : tìm một người tri âm tri kỷ là khó nhất, giả sử có một người như vậy thì dù ở tận mũi Cà Mau, hay tận Hà Giang, Lai Châu… xấu như ma hay què chân, chột mắt anh cũng sẵn sàng cưới làm vợ…
                #8
                  Cát Tường 05.02.2011 17:01:57 (permalink)
                  Con người thường không nói ra những gì họ nghĩ.

                  Nghe y nói thế Hoa Hâm cười to : thế còn con bé trường nhạc mà chú mua cho cả cái biệt thự nó đi đâu rồi?
                  Huỳnh Hồ thầm nghĩ : bà chị này ăn to nói lớn thật… còn cầm tu cả chai rượu thì thằng nào chả khiếp vía.
                  Đào Đình : chỉ là thể hiện cho thiên hạ biết thôi chị ơi, chứ nó với em không thể hòa hợp được.
                  Hoa Hâm : mỗi lần đi đâu là chú dẫn theo một cô khác nhau, chẳng biết là để thể hiện cái gì nữa.
                  Đại gia thì cần phải thể hiện, mà cách thể hiện “đã” nhất là dẫn theo vài cô người mẫu để làm kiểng, thiên hạ có “muốn” cũng không thể làm được, Đào Đình lại càng muốn cho thế gian thấy y đã lấy lại những gì đã mất. Y có dòng máu lạnh của một “thợ săn tiền”, dòng máu ấy thơ Kiều diễn tả rất đơn giản :
                  Bề ngoài thơn thớt nói cười
                  Mà trong nham hiểm giết người không dao…
                  “Mượn tay giết người” là tuyệt chiêu để né tránh sự truy đuổi của luật pháp, Hoa Hâm nghĩ thế, Đào Đình nghĩ thế và tất nhiên Lục Tần cũng nghĩ như thế, y muốn mượn tay Khiết Khổ để giết người.
                  Khiết Khổ nói : cần phải tìm một kẻ để thế mạng…
                  Từ khi về với Lục Tần, Khiết Khổ đúng là muốn gì được nấy, y rất thèm khát cô gái Sóc Trăng của Lục Sấu, có lẽ chính vì cô ta mà y làm phản.
                  Cô gái có cái nước da “đen giòn giã”, lông mày rậm, lông tay lông chân cũng rậm rịt như rừng già nhiệt đới.
                  Dưới vế chân cô có xăm một con rắn hổ đang phùng mang rất điệu.
                  “Người con gái đẹp
                  khỏa thân
                  khoe những hình xâm trên người
                  khêu gợi một cách ma quái…”

                  Cô gái tên là Na, Khiết Khổ gọi là “Na Nõn Nà”.
                  Khi ngủ với Na Nõn Nà, y hỏi : anh có hơn con khỉ lùn không ?
                  Khiết Khổ si mê con rắn độc của Na Nõn Nà, y hiểu sức mạnh của đàn bà.
                  Đàn bà đâu phải là phái yếu như người ta nói, ánh mắt và nụ cười của họ có thể giết người như bỡn. Lời nói dối của họ mới thực sự là một vũ khí…
                  Cô ta nói “anh là tuyệt nhất”
                  Với “anh em nhà họ Lục” cô ta cũng nói như vậy.
                  Cuối cùng thì Khiết Khổ cũng tìm được một kẻ để thế mạng, đó là Vinh Sa Đọa.
                  Ở Bến Tre gã còn có biệt danh là Vinh Vẩu, ám chỉ hàm răng hô vẩu ra như cái bàn nạo. Hồi còn làm công nhân, Vinh Vẩu có cái sở thích quái chiêu là rình xem nữ đồng nghiệp tắm hay đi vệ sinh ở các nhà trọ… vì thế nữ công nhân khu chế xuất mới đặt gã là “Vinh toa-lét”. Gã không thể có bồ vì cô nào cặp được một thời gian là tìm đường cao chạy xa bay, còn không thì cũng “mắc cỡ muốn chết” với bạn bè.
                  Vinh Vẩu gặp may bán được mảnh ruộng ở quê khi đất lên cơn sốt giá, nhưng cũng nhanh chóng tiêu sạch vào mấy chục cái quán bia ôm ở con đường này, gã trở nên thiếu nợ như chúa chổm, và được mấy em gọi thành “Vinh Sa Đọa”.
                  Vinh Sa Đọa người thì gày gò, còn trẻ mà tóc đã bạc, cặp mắt lúc nào cũng lim dim ngái ngủ, nhìn mặt là biết “dâm chúa”. Gã vẫn còn giữ nguyên sở thích “rình rập”, nhưng những cô gái bia ôm ở đây cũng mến gã vì khi có tiền Vinh Sa Đọa chơi rất bảnh, không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu… Gã đang ở cuối của con đường nên sẵn sàng đồng ý ngay với mọi điều kiện của Khiết Khổ miễn là có tiền để… sa đọa tiếp.
                  Khi đã say bét nhè, Vinh Sa Đọa ôm đại lấy Như Nhắng, miệng nói : anh em ta phải biết nâng niu… đàn chim Việt… vì chim nào cũng là chim… chim bay cũng là chim… chim đậu cũng là chim…
                  Lục Tần tính tiền bia, tiền bo xong thảy mười chai lên bàn cái bộp, Khiết Khổ nói: bọn anh cần em về quê tìm gấp, làm gấp cái việc này…
                  #9
                    Cát Tường 05.02.2011 17:03:06 (permalink)
                    Khiết Khổ đâu để Vinh Sa Đọa nuốt trọn mười triệu, khi ra bến xe y bắt gã đưa lại ba triệu mới chịu chỉ thêm mấy bí quyết để làm việc cho trót lọt. Trên đường về quê, xe bất ngờ bị pan giữa đường, Vinh Sa Đọa xuống xe tà tà đi chơi bất ngờ thấy hai mẹ con quần áo xơ xác đang đứng bên vệ đường.
                    Người mẹ thì già nua, còm cõi, còn người phụ nữ trạc ba mươi, thần sắc khá lo lắng, phờ phạc, trên tay ôm một bọc đồ cũ kỹ… Vinh Sa Đọa vẩu mỏ ra hỏi chuyện một lúc thì được biết người phụ nữ đưa mẹ lên thành phố chữa bệnh, bệnh chưa khỏi đã hết tiền nên đành phải về. Họ Vinh tuy là kẻ ăn chơi nhưng bản tính hào phóng, sẵn có “tiền trời cho” trong túi bèn móc ra hai triệu cho luôn, nên khi về đến BT thì chỉ còn có năm triệu.
                    Y kêu bạn thân là Trung Sida đặt con heo quay bảy chục ký lô, mua một bó “rau sông”, mười thùng bia hết ba triệu nữa để thết đãi chiến hữu cả xóm. Trong lúc cúng Vinh Sa Đọa cầm con dao bầu sáng loáng, giơ cao cắm phập vào lưng con heo vàng rượm, miệng khấn Thần làng thổ địa phù hộ cho tìm được vong nữ yểu mạng, sau đó móc ra một triệu nói với đám bạn bè đã say ngà ngà : thằng nào có thông tin gì hay sẽ thưởng liền.
                    Y lần lượt cúng bảy chung rượu đế, đổ ra tứ hướng, mắt nháy với Trung Sida, thắng này làm bộ lên ghé tai nói nhỏ gì đó rồi nhanh tay lấy một triệu đút tọt vào túi, buổi tối hai thằng rủ nhau đi uống “bia võng” hết sạch hai triệu còn lại.
                    Mới mấy ngày tiền đã hết mà chưa làm được gì, Vinh Sa Đọa bèn ra bưu điện gọi cho Khiết Khổ nói : trọng trách giao phó làm gần xong rồi, cần gửi thêm tiền nữa mới được.
                    Khiết Khổ ra vẻ mừng rỡ nói với Lục Tần. Họ Lục là kẻ có bản tính gặp việc là mạnh tay chi tiền nên đưa thêm ba chục triệu nữa… Khiết Khổ về đến BT thì ngắt làm hai phần, chỉ đưa cho Vinh Sa Đọa phần mỏng còn giữ lại phần dầy.
                    Tối hôm đó ba người mò ra nghĩa địa…
                    Vinh Sa Đọa nhớ cách đây nhiều năm có một cô gái ăn mày nằm chết ngoài chợ, thi thể phơi ra tênh hênh, không gia đình bà con gì cả, mọi người cảm thương có mua một cái hòm gỗ để chôn, nhưng không biết tên nên chỉ ghi nguệch ngoạc trên tấm bia đá xanh sơ sài dòng chữ “nữ vô danh”, gã bèn dắt Khiết Khổ đến chỉ đại.
                    Trời đêm thăm thẳm, đóm đóm lập lòe, côn trùng rỉ rả… gió trong nghĩa địa lùa nghe lành lạnh, hơi đất xông lên ẩm ướt… Khiết Khổ miệng đọc lầm rầm, đốt ngọn đèn cầy trước ngọn gió mà sao nó vẫn cháy quằn quại thì trong bụng mừng thầm, y đặt bàn tay lên tấm bia mộ thì thấy thay vì lạnh ngắt nó lại nóng phừng lên thì giật bắn người, bèn dặn dò hai thằng còn lại công việc xong liền kiếm cớ lủi đi ngay.
                    Bọn Vinh Sa Đọa hai người chờ đến nửa đêm, đốt thêm ba ngọn đèn cầy nữa. Khiết Khổ dặn nếu nó chịu cháy trước gió, sau đó nghe tiếng chim ục kêu thì mới được đào tấm bia lên mang về.
                    Quê em ba dãy cù lao
                    Có dừa ăn trái, có cau ăn trầu…
                    VN là xứ sở của các loại cầu nho nhỏ, khi đi ngang qua cầu Rạch Tra hay Rạch Bung gì đó thì “bùm” một cái, không hiểu thế nào mà Trung Sida rơi tõm xuống nước, ôm theo luôn cả tấm bia mộ. Sau này gã kể đang len trên cầu thì thấy một cái bóng chụp lấy tấm bia kéo tọt cả hai xuống phía dưới.
                    Tấm bia chìm xuống nước thì chìm tới tận đáy, Trung Sida lóp ngóp men theo bờ kinh leo lên, mặt còn tái xanh, chây tay run cầm cập, trên bờ Vinh Sa Đọa tức quá chửi thề tá lả. Hôm sau hai thằng phải chờ đến nửa đêm mới đánh chiếc tam bản ra, uống mấy xị đế cho ấm rồi thay phiên nhau lặn xuống cột dây vào tấm bia đá kéo lên, cũng may là con rạch này nhỏ, sâu chừng bảy tám mét nên việc đưa tấm bia lên cũng không đến nỗi khó lắm.
                    Tấm bia đâu có nặng lắm mà sao mấy lần muốn làm chìm cả chiếc tam bản, Vinh Sa Đọa mới khấn đại : vong hồn em gái có linh thiêng thì theo anh về thành phố, không phải đi ăn mày nữa mà cho vào quán bán bia… Gã khấn linh tinh như vậy mà không hiểu sao chiếc xuồng lại trồi lên chạy về nhẹ ru.
                    Tấm bia rơi xuống sông dính đầy bùn, Vinh Sa Đọa mang lên rửa sạch, sau đó phơi nắng cho khô, gã lấy làm lạ sao tấm bia lúc ở dưới sông vớt lên thì lại âm ấm còn lúc mang ra phơi nắng thì lại lành lạnh. Gã thuê hẳn một chiếc cam-nhông chở tấm bia về thành phố, trên đường đi vẫn vào quán ăn nhậu lu bù, khi về đến nơi Khiết Khổ ra thì thấy Vinh Sa Đọa nằm gác đầu lên tấm bia phía sau thùng xe ngáy pho pho…
                    Mấy ngày sau thì Vinh Sa Đọa cũng lên đường nữa, nhưng lần này là về đoàn tụ ông bà, lúc đó trong túi gã cũng đã nhẵn tiền nên vài người bạn phải gom góp mãi mới mua đủ một cái hòm gỗ mỏng sơ sài giá sáu trăm ngàn, thuê chiếc xe chở gã về quê, khi đi ngang qua con đường hơn chục chủ quán bia thấy thế thì méo mặt vì xem như mấy món nợ đi đời, các em quần soọc áo dây chạy ra vái gã mấy cái, xí xóa nợ “chơi thiếu” tạo thành cái cảnh bi hài suốt dọc đường.
                    #10
                      Cát Tường 05.02.2011 17:04:34 (permalink)
                      Khoảng không trong căn phòng là nơi ta ở,
                      Khoảng không trong chiếc bình là chỗ ta cắm hoa,
                      Khoảng không của thế giới hữu hình chính là… thế giới vô hình…


                      Đào Đình không phải là một kẻ ba hoa, cũng không là kẻ nói nhiều, y chỉ tỏ ra thân thiết khi gặp một đối tượng mà y đánh giá là “có tiềm năng”. Huỳnh Hồ là một người như vậy, vì thế Đào Đình tâm sự : hồi chiến tranh anh mới chỉ là một thiếu niên, anh rất mê âm nhạc, tham gia vào đội trống của trường, có một tuổi thơ hồn nhiên và trong sáng. Nhà anh ở ngay phố Khâm Thiên, cái đêm hôm đó, cái đêm mà bom B52 đánh tan hoang cả con đường thì anh cũng ở ngay đó, anh vẫn như còn nhìn thấy ánh lửa ngập tràn dữ dội, còn nghe tiếng máy bay gầm rú khủng khiếp và tiếng cánh cửa đập sầm sập kinh hoàng. Mới ngày nào còn đi trên con đường của nhưng hàng cây xanh mát bây giờ đã trở thành một đống hoang tàn và đổ nát.. Trong tuổi thiếu niên anh đã nhìn thấy những cảnh đau thương, tang tóc như thế nào, nhìn thấy tận mắt những ngôi nhà sụp đổ như thế nào, thấy xác người chết tan xương nát thịt như thế nào. Khi một quả bom bi đánh trúng một ngôi trường của trẻ mồ côi ở Hà Tây, giết chết hàng trăm người, có những đứa trẻ mới bảy tám tuổi hoảng sợ đến mức bỏ chạy một mạch qua mười mấy cây số về tới Hà Nội… Thế mà em biết sau này anh là một trong cả triệu người chen chúc, hân hoan chào đón tổng thống Clinton khi ông ta đến thăm VN… Nước Mỹ là như vậy, giàu có và hùng mạnh… nếu nước Mỹ không giàu có và hùng mạnh thì người ta đâu có tha thứ cho nó? Người ta không đua nhau qua nó để học tập, để sinh cơ lập nghiệp? Anh quyết tâm phải làm giàu là vì vậy, bằng bất cứ giá nào. Anh giàu có thì anh có quyền ăn, quyền nói, thậm chí là quyền được yêu người mà anh thích. Người Mỹ dùng sức mạnh quân sự đánh tan hoang cả một đất nước, sau đó bỏ tiền của ra xây dựng lại, người dân nước đó phải cám ơn họ. Trong công việc làm ăn cũng vậy, nếu anh không có sức mạnh thiên hạ sẽ giựt tiền của anh ngay…
                      Đào Đình xòe bàn tay ra sau đó bóp chặt lại nói : tiền nợ thiên hạ không trả thì anh chỉ có nước chết, vì thế đòi được nợ cũng là một việc quan trọng trong kinh doanh. Thử hỏi có kẻ nào dám giựt nợ của người Mỹ, của nước Mỹ?... Giàu có và tiền bạc cho con người tất cả, bạn bè và người tình…
                      Đào Đình cầm lấy cây đàn guitare, lúc đó Huỳnh Hồ cảm giác y thật mạnh mẽ mà vô cùng lãng mạn. Y đàn và hát thật hay một bài hát rất lạ có tên Rock Sông Hồng :
                      Ngồi trên chiếc ép bốn hát bay ra Bắc Việt,
                      Bị dân quân và du kích bắn tôi rơi,
                      Bắn tôi rơi lấy dây thừng trói tôi,
                      Đưa tôi về trại Hin-tơn giữa Hà Nội.

                      Trại Hin-tơn cao cao dây thép gai đầy,
                      Ở nơi đây tôi được sống rất tự do,
                      Mỗi sáng hôm mặc áo tù tôi đi quét sân,
                      Trưa tôi về được ăn no, uống sữa bò…
                      #11
                        Cát Tường 10.02.2011 08:29:39 (permalink)
                        Có những nỗi đau trong sâu thẳm tâm hồn
                        mà con người sẽ phải mang theo mãi mãi…

                        Khiết Khổ nói : đã có kẻ thế mạng rồi thì không còn phải lo gì nữa.
                        Y đang nói với Lục Tần.
                        Y nói tiếp : người chết oan thì gọi là oan hồn, có những oan hồn được siêu thoát nhưng cũng có những oan hồn không được siêu thoát, vất vưởng trên thế gian. Vong hồn của cô gái xấu số này chưa siêu thoát vì còn quá nhiều tiếc nuối, quá nhiều ẩn ức, tôi sẽ làm cho cô ta tái sinh trở lại, đó là thuật “di hồn đổi xác”.
                        Lục Tần thản nhiên nói : ngươi muốn làm cách nào cũng được… miễn sao con gái rượu của Mười Muôn thành người của ta, từ đó ta trở thành người nhà của lão… việc làm ăn mua bán với lão thuận chèo mát mái là được.
                        Khiết Khổ : ta có thể làm cho cô gái tái sinh trở lại thì tất nhiên linh hồn cô ta phải thuộc về chúng ta rồi.
                        Y nhấn mạnh chữ chúng ta là ngầm nói Lục Tần cần phải móc hầu bao ra nữa.
                        Lục Tần nói : việc xong rồi ngươi sẽ có vài tỷ…
                        Khiết Khổ : nhưng bầy giờ cần phải có vài nghi lễ bắt buộc… cần hơn trăm triệu…
                        Đồng tiền trước mắt là đồng tiền khôn, thà có ít mà lấy trước còn hơn lời hứa hão. Khiết Khổ muốn vực cái Tà đạo của y tất nhiên cần phải có nhiều tiền rồi.
                        Lục Tần cười khẩy : xem như ta cho ngươi vay bạc năm phân trước, sau này sẽ tính lại sau.
                        Khiết Khổ thầm chửi thề trong bụng nhưng cũng cố nói : tôi đã làm là ăn chắc trăm phần, con gái lão già sẽ phải thuộc về ông, Lục Sấu chẳng hy vọng gì đâu.
                        Lục Tần : vậy thì phải gấp lên, phòng ngừa bọn Đào Đình quen biết lớn, phỗng tay trên thì đâu cần lấy con gái lão già làm gì nữa.
                        Khiết Khổ từng nói huyền thuật bùa ngải có thể làm con người ta có được những cái mà số mệnh họ không thể có được, nhưng cái giá phải trả rất đắt. Lắm người muốn cải duyên mệnh hay tài vật mà nhắm mắt làm liều về sau có hối cũng không kịp. Lục Tần là kẻ bất chấp thủ đoạn, miễn được việc là không gì không dám làm, y có nói với Lục Tần điều đó cũng bằng thừa.
                        ……………………….
                        Màn tiệc rồi cũng phải tàn, Huỳnh Hồ đi chân không men qua con đường đất nhỏ lầy lội, cảm giác cái vị lành lạnh của đất, cái vị âm ấm của sình…y thong thả ngồi bên dòng sông, nước đang ròng là đến giờ cá đi ăn mồi, trong lúc buông dây câu chợt nghe một giọng nói trong trẻo :
                        - Chú ơi chú làm gì thế ?
                        y quay lại thấy hai đứa bé đang đứng nhìn, hai bé gái nom khá ngộ, một đứa đen đủi, đứa kia thì lại trắng hồng.
                        - Chú đang thử câu ở đây có được không ?
                        - Ở đây ít cá lắm, chú phải lên tít trên kia mới có nhiều cơ.
                        - Sao các cháu không đi học, giờ này mà lại ở đây?
                        - Hôm nay chúng cháu được nghỉ, chứ hai cháu học giỏi lắm đó chú.
                        - Hai cháu học giỏi lắm hả, thế học ở trường nào?
                        - Trường ở phía ngoài đầu đường đó, chị hai cháu còn học giỏi hơn cháu nữa đó nghen.
                        - Vậy hai cháu tên gì?
                        Cô bé đen đủi có cặp mắt to nói :
                        - Cháu là Thanh Huyền học lớp hai, còn đây là chị họ cháu tên My học lớp ba.
                        My da trắng hồng, có mái tóc loăn xoăn rất đẹp, nhoẻn miệng cười, nói :
                        - Cháu học tận ngoài thành phố cơ… hôm nay ba chở cháu về miền quê hóng gió…
                        Gió miền quê mát thật, thoang thoảng mùi hương dừa với những đọt non nõn nà khoe sắc vàng óng ả. Gió bắt đầu thổi nhẹ làm se se mặt nước, tóc của hai cô bé tung bay phơ phất. Huỳnh Hồ hít một hơi thật mạnh…
                        …Em ơi! Sao tóc em thơm vậy
                        Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng?
                        Ta yêu giọng em cười trong trẻo
                        Ngọt ngào như nước dừa xiêm
                        Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo
                        Dịu dàng như những nàng tiên…

                        Mảnh đất phì nhiêu và thanh bình này giống như một cô gái vừa mới dậy thì, chưa kịp biết yêu là gì thì đã bị cưỡng hiếp, cô ta vừa đau khổ, vừa sung sướng, vừa căm hận lại như vừa bị mê hoặc bởi cái cảm giác mới lạ chưa bao giờ có… Ai chả choáng ngợp trước cái vẻ hoành tráng, lộng lẫy, cao vời vợi của những tòa nhà khổng lồ, những chung cư sừng sững còn to hơn quả núi, chói rực trong bao lớp kính đủ màu.
                        Cô gái nông quê chất phác giờ được thay bằng một ả cave lộng lẫy trong lớp son lòe loẹt, mái tóc đen mượt mà ngày nào giờ trở thành xanh đỏ với cái quần cũn cỡn, làn da trắng bềnh bệch và ánh mắt vô hồn.
                        Biết đâu Một ngày nào đó… cô cave sẽ hóa thân thành một bà mệnh phụ cao sang, quyền quý.../.
                        __________________
                        Ghi chú : trong truyện có trích thơ của nhà thơ Lê Anh Xuân và 5thanhCủchi
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9