Nhật kí ung thư
Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 40 trên tổng số 40 bài trong đề mục
conbo2 31.08.2005 19:59:22 (permalink)
Hà nội, 23/06/2005

Vậy là gần hai tuần tôi mới tiếp tục được những dòng nhật ký ở đây. Tóm tắt lại là khoảng 16/06, hai vợ chồng tôi quay về Việt nam. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều trị tiếp 1/2 lộ trình còn lại trong nước. Những gì quan trọng nhất, các bác sỹ Singapore đã thực hiện xong rồi. Giờ, chúng tôi vẫn theo phác đồ đã xác định ở Singapore để hoàn tất quá trình điều trị.

Về đây, tôi chạy suốt ngày. Lo cho vợ. Tiếp quản lại công việc dồn đọng ở công ty... Căng thẳng, và mệt mỏi hơn cả thời gian ở bên Sing. Cuối cùng thì tôi cũng chọn được một phương án điều trị tiếp, mà gia đình chúng tôi cho rằng hợp lý nhất. Đó là chúng tôi nhập viện K, nhưng xin được điều trị tại nhà. Chúng tôi mời được bác sỹ M. viện K về tận nhà thăm bệnh và điều trị. Chị giúp đỡ chúng tôi rất nhiệt tình. Và ngày thứ 3, 21 tháng 6 vừa rồi, vợ tôi đã hoàn tất lần truyền thứ nhất của vòng truyền thứ 4. Ổn cả. Tình hình sức khỏe của vợ tôi sau khi về Việt nam khá lên từng ngày. Sau truyền cũng có hơi mệt, nhưng không hề buồn nôn. Hy vọng là từ giờ trở đi sức khỏe của vợ tôi sẽ không bị xuống quá mức.

Có khá nhiều kinh nghiệm, khá nhiều chuyện tôi muốn tiếp tục chia sẻ với các bạn. Nhưng mấy hôm nay bận quá. Có lẽ tôi sẽ cố gắng từ giờ đến cuối tuần ghi chép lại đủ những sự kiện chính của chúng tôi mấy ngày qua. Sẽ cố gắng...

Hà nội, 26/06/2005

Mấy ngày hôm qua tình hình có vẻ bình thường. Vợ tôi chỉ hơi kêu buồn nôn một chút chiều hôm qua. Sáng nay dậy thấy tươi tỉnh, và không kêu buồn nôn nữa. Cũng bị phản ứng phụ dia-re mất hai ngày. Nói chung là có vẻ ổn. Theo lịch, vợ tôi sẽ tiếp tục truyền lần thứ 2, vòng thứ 4 vào thứ 4 tuần tới.

Quay lại chuyện đợt trước, trước khi về Việt nam. Bố vợ tôi lúc sang cùng chúng tôi, có bàn rằng trước khi về, nên để Lan Anh nghỉ thêm ở Singapore một tuần. Và chúng tôi xin bác sỹ cho nghỉ truyền độ 1-2 tuần để Lan Anh hồi sức. Bác sỹ thì vẫn muốn truyền tấn công. Nhưng ông cũng chiều chúng tôi thôi. Cũng may mà hai bố con quyết định cho Lan Anh ở lại thêm một tuần. Chưa hết một tuần đó thì "tai nạn" xẩy ra. Dẫu sao, trong tình trạng căng thẳng của chúng tôi lúc đó, thì chắc cấp cứu tại Singapore vẫn tốt hơn. Và sau vụ cấp cứu đó, sức khỏe vợ tôi hồi phục trông thấy, khá lên từng ngày.

Cũng nhờ hơn một tuần lùi lại đó, tôi cũng giải quyết thêm được nhiều việc. Việc lớn nhất mà tôi thực hiện được, có lẽ là việc đặt vấn đề liên kết với bác sỹ Lim, để xây dựng một mô hình điều trị kết hợp Singapore-Việt nam cho các bệnh nhân ung thư. Mô hình này cho phép bệnh nhân được chẩn đoán và điều trị với phác đồ chất lượng cao, có thể nói gần như tương đương với điều trị tại Singapore, nhưng với chi phí thấp hơn nhiều. Tôi tính nhẩm, thấy rằng có những trường hợp, có thể tiết kiệm tới 500 triệu đồng VN, thậm chí có thể hơn.

Về Việt nam, tôi cũng có trình bầy mô hình với một số bác sỹ viện K. Mọi người đều ủng hộ nhiệt tình. Thiết nghĩ, có rất nhiều người mắc bệnh hiểm nghèo này, không thể có 1 tỷ đồng để sang điều trị tại Singapore hoặc các quốc gia tiên tiến khác. Nhưng nếu bỏ ra 200-300 triệu VND để có một kết quả tương đương thì họ sẽ rất sẵn sàng. Vấn đề là làm thế nào thôi.

Mấy hôm nay, bạn bè, bà con tới thăm vợ tôi, cứ nghĩ là vợ tôi phải nằm liệt giường kia. Nhưng mọi người đều ngạc nhiên thấy vợ tôi đi lại nói chuyện bình thường. Tất nhiên là chưa hoàn toàn bình thường như người khỏe mạnh, nhưng tình hình chung là ổn cả. Tất nhiên là truyền hóa chất, truyền chất độc, thì mệt là chắc rồi. Nhưng lần truyền này, có lẽ là lần khỏe nhất của vợ tôi trong mấy lần đã qua. Hy vọng thế...

Hà nội, 04/07/2005

Hôm nay là ngày yếu nhất của vợ tôi trong chu kỳ 21 ngày. Khoảng ngày 12-14 trong chu kỳ 21 ngày là lượg máu xuống thấp nhất, cả hồng cầu lẫn bạch cầu. Tôi cũng đă tiêm cho vợ tôi mấy mũi thuốc kích thích tăng trưởng hồng cầu và bạch cầu. Mỗi MỘT mũi tiêm ở Việt nam cũng phải mất hơn 1 triệu. Có mũi gần 2 triệu. MỘT MŨI THÔI. Ngày ở Singapore, vợ tôi có vẻ yếu hơn, nên hiện tượng mất máu do hóa trị cũng nặng hơn. Trung b́nh mỗi đợt hóa trị chúng tôi phải dùng khoảng 10 mũi tiêm kích máu như vậy. Và bên đó, họ đồng loạt lấy 2.5 triệu một mũi, không phân biệt kích hồng cầu với kích bạch cầu. Nói chung là tốn kém th́ khủng khiếp, dù tính tôi không muốn kêu ca bao giờ. Về Việt nam, vợ tôi có vẻ khỏe hơn nhiều, không phải tiêm kích máu nhiều như vậy. Đợt này, có lẽ tôi chỉ phải dùng độ 3 ống kích hồng cầu và 1 mũi kích bạch cầu thôi.

Mấy ngày qua, tôi túi bụi với đủ mọi việc. Giờ mới tranh thủ được một chút thời gian. Vợ tôi chịu đựng đợt hóa trị này có vẻ tương đối tốt. Ban ngày chỉ có đôi khi kêu mệt hơi hơi thôi. Và buổi tối, thường trước khi đi ngủ, vợ tôi hay kêu mỏi hơn, đôi khi nhức trong xương. Và vẫn phải uống thuốc ngủ. Tuy nhiên, có lẽ do sức khỏe tăng lên, nên t́nh h́nh đáp ứng thuốc ngủ cũng có vẻ khá hơn. Thường thường lúc kêu mỏi chính là lúc vợ tôi sắp ngủ. Có khi vừa kêu mỏi xong, th́ đă ngủ thiếp đi rồi. Một ngày vợ tôi cũng ngủ được 7-8 tiếng. Có khi hơn.

Lại nói chuyện kích máu. Ngoài chuyện vợ tôi có vẻ khỏe lên, vợ tôi c̣n uống thêm được một số loại thuốc bổ trợ. Tôi nghĩ, có thể những loại thuốc này cũng hỗ trợ cho vợ tôi phần nào, giúp tăng sức khỏe, giảm phản ứng phụ, và đỡ mất máu. Vợ tôi hiện đang uống Tinh nghệ, Linh chi, và RG3 chiết xuất từ sâm. Trong ba loại thuốc bổ trợ hiện tại, Tinh nghệ và RG3 là những thuốc có tính năng kháng ung thư đă được kiểm nghiệm. C̣n Linh chi có lẽ chỉ mang tính bồi bổ sức khỏe thôi. Nhưng chắc chắn Linh chi cũng có tác dụng tốt.

Nghiên cứu nhiều về bệnh ung thư, tôi cảm nhận được rằng trên thế giới, người ta đang nghiên cứu rất mạnh về căn bệnh này. Hàng năm, có rất nhiều kết quả mới về thuốc chống ung thư. Và nhiều loại thuốc mới cho thấy những tiềm năng vô cùng mạnh mẽ. Tôi vừa kịp cập nhật thêm một hai bài báo về những thành tựu mới này vào phần tài nguyên. Các bạn có thể xem thêm chi tiết ở phần Tư liệu: default.asp?nc=7232&id=36 Có mỗi điều là thuốc mới ra thường rất đắt tiền. Như viên Iressa chị Kim Hà nhắc đến trong câu chuyện của chị, ở Việt nam cũng có thể mua được hàng xách tay. Tuy nhiên, giá một viên thuốc đâu đó cỡ 100 USD! Và đúng liều, là mỗi ngày uống một viên. Và có thể phải uống nhiều tháng, thậm chí nhiều... năm. Vợ tôi hiện nay đang uống liều củng cố, 2 ngày một viên. Và vợ tôi uống từ ngày đầu khi chúng tôi sang Singapore đến giờ... Nhưng biết làm thế nào được. Có thuốc c̣n hơn không. Hy vọng rằng cùng với thời gian, giá thuốc sẽ giảm dần. Hy vọng rằng, trong ṿng 5-10 năm nữa, khoa học sẽ t́m ra được chính xác cơ chế gây bệnh ung thư, và sẽ có những phương thuốc chữa trị ung thư hiệu quả, tựa như người ta chữa viêm họng, hay cảm lạnh bây giờ vậy...

Hà nội, 08/07/2005

Hai hôm qua, vợ tôi sốt nhẹ. Tuy nhiên, tôi chỉ mua thuốc kháng sinh pḥng hờ, chưa cho uống ngay. Bác sỹ dặn sốt trên 38 độ mới cho uống. May quá, hôm nay vợ tôi đỡ. Có lẽ không phải uống.

Hôm qua, hai vợ chồng đi chụp CT. T́nh h́nh có vẻ tiếp tục tiến triển tốt đẹp. Khối u đă xẹp gần như hết. Không thấy rơ trên phim nữa. Dịch phổi cũng đỡ hơn so với lần chụp tháng 5. Nhu mô phổi cũng khá lên.

Vợ tôi trông th́ vẫn gầy, hơi hốc hác, nhưng tươi tỉnh hơn nhiều. Vẫn phải uống thuốc ngủ hàng đêm, nhưng ngủ được. Ăn uống cũng không đến nỗi nào. Thứ 3 tuần sau, chúng tôi sẽ tiếp tục ṿng truyền thứ 5.

Hôm nay tôi đọc báo, lại thấy những tiềm năng mới: Dứa cũng cho hoạt chất chữa ung thư. Bài thuốc về quả dứa dại chữa ung thư, có một người bạn đă kể cho tôi nghe từ lâu rồi. Nhưng tôi cũng chỉ biết nghe và để đó thôi. V́ quá nhiều thông tin, lại không có kiểm chứng, th́ cũng không biết thế nào mà lần. Hôm nay đọc được mẩu tin đó, cũng được tiếp thêm chút hi vọng. Khoa học càng ngày càng tiến triển. Chắc vài năm nữa ung thư sẽ không c̣n là một căn bệnh vô phương cứu chữa như bây giờ... Tôi đă đăng lại bài báo về quả dứa lên phần Tài nguyên. Các bạn có thể xem ở đây: Dứa giúp chống ung thư.

Hà nội, 10/07/2005

Hôm nay thời tiết xấu tệ. Không rõ có phải vì thời tiết hay không mà vợ tôi kêu đau vai và đau đầu suốt ngày. Tôi chắc chỉ do thời tiết thôi. Chứ có lẽ với tiến triển như vậy, khả năng di căn lên não là không phải tính đến. Dù sao tôi vẫn cảm thấy hơi lo. Để xem nếu ngày mai cơn đau đầu biến mất thì có lẽ là mọi chuyện đều ổn.

Ngày mai vợ tôi sẽ thử máu để ngày kia lại bắt đầu một vòng truyền mới. Dù mới thử mấy hôm trước ở Việt Đức, và kết quả khá tốt, nhưng chúng tôi vẫn xin bác sỹ cho thử lại lần nữa trước khi truyền cho cẩn thận. Không biết vòng truyền thứ 5 này vợ tôi có phải truyền máu không. Vòng vừa rồi thì có vẻ khá ổn...

Hà nội, 12/07/2005

Vậy là vợ tôi không truyền được đúng lịch. Bạch cầu thấp quá. Tổng cộng chỉ số có 3.3. Và tỷ lệ neutrophil (bạch cầu đa nhân trung tính) chỉ có 38.2%. Nghĩa là số lượng neutrophil tuyệt đối (ANC- Absolute Neutrophil Count) có 1.26. Khi không vượt quá 1.5 thì không thể truyền được. Vậy mà khoảng ngày thứ 12 vòng 4, tôi đã tiêm cho vợ một mũi Neupogen rồi.

Tôi đã tham khảo cả ý kiến bác sỹ Việt nam, và bác sỹ Singapore. Chắc vợ tôi phải nghỉ truyền 3-4 ngày gì đó. Khoảng thứ 6 truyền lại. Bắt đầu từ hôm qua, tôi đã tiêm một mũi Neupogen nhằm tăng bạch cầu cho vợ. Hôm nay chắc tôi sẽ tiêm một mũi nữa và một mũi ngày mai...

Sáng thứ năm, nếu thử máu ok, có thể chiều, hoặc sáng thứ 6, vợ tôi sẽ tiếp tục truyền vòng 5...

Hà nội, ngày 13/07/2005

Hôm nay tôi và chị Hằng về Hưng Yên gặp thầy Long. Thầy ta Đào Kim Long, đã được giới thiệu trên báo Tri thức trẻ. Bạn có thể xem lại bài về thầy Long ở phần Đông y trên website này: default.asp?nc=8311&id=108

Số là một cậu bé ở công ty tôi, hóa ra là có mẹ bị ung thư tử cung. Cô đã được điều trị tối đa ở Việt nam, bao gồm cả phẫu trị, xạ trị, và hóa trị kết hợp. Bác sỹ nói rằng cô bị ung thư T2, nghĩa là giai đoạn II. Tuy nhiên, lúc mổ ra thì mới biết là đã di căn lên buồng trứng. Tôi nghĩ, thế nghĩa là giai đoạn IV rồi. Sau khi mổ, bác sỹ kết hợp hóa trị và xạ trị, theo phác đồ họ nói là mới nhất, tốt nhất ở Pháp và Mỹ bây giờ. Cô đáp ứng rất tốt với điều trị, và khá khỏe mạnh. Lộ trình điều trị kết thúc khoảng đầu tháng 5 năm nay. Sau đó, cô phục hồi rất nhanh. Chúng tôi tới thăm, thấy gia đình kể chuyện thậm chí cô đi chơi, còn trèo núi được. Thế nhưng cuối tháng 6, cô đổ bệnh lại. Cô bị tràn dịch ổ bụng, bụng cứ chướng lên, khó thở, mệt mỏi vô cùng. Và cô yếu đi rất nhanh...

Lẽ ra hôm nay tôi hẹn chị Hằng đưa chú Loan, chồng của bệnh nhân lên gặp thầy Long. Nhưng chú nói sợ cô đang yếu quá, chú không dám đi xa. Chú nói thôi chờ thứ 7, thầy Long về Hà nội khám, chú sẽ đến cho tiện. Nhưng tiện thể một công đi, chúng tôi còn rủ thêm vợ chồng chú Châu, cũng là bệnh nhân ung thư phổi giống vợ tôi đi cùng. Chú Châu thì đã hoàn thành phác đồ điều trị từ hồi Tết. Nay muốn lên gặp thầy Long để khám bổ sung... Tôi thì muốn lên găp thầy Long cho biết đường biết lối. Sau khi hóa trị xong cho vợ, chắc chắn tôi cũng sẽ lên xin thầy cắt thuốc uống tiếp. Và thế là chị Hằng đã gọi điện hẹn trước với thầy Long, nên dù chú Loan không đi được, mấy chú cháu chúng tôi vẫn lên đường...

Nhà thầy Long ở Mỹ Hào, Hưng Yên. Hóa ra cũng dễ tìm. Đi từ Hà nội theo đường năm, đến cột cây số thứ 71 đường Hải Phòng (Trên cột đề: Hải Phòng 71km) thì rẽ trái khoảng 400m. Tới đó hỏi thầy Long ai cũng biết. Rẽ vào đường nhánh (ô tô vào được) một đoạn bạn sẽ thấy một cánh cổng sắt bên tay trái, có bản tôn mạ kẽm trần không sơn ở phía dưới, và có để tên thầy cùng với lịch khám bệnh. Đó chính là nhà thầy Long.

Gặp thầy Long, tôi cảm thấy dễ chịu ngay. Thầy là một ông già nhỏ nhắn, rất đẹp lão, cái đẹp có thể nói là điển hình của một cụ già Việt nam thời xưa vậy. Thầy nói năng nhỏ nhẹ, điềm đạm. Rất tự tin, nhưng khiêm tốn, và chừng mực. Chúng tôi may mắn được nói chuyện với thầy khá lâu. Thường một tuần thầy lên Hà nội khám bệnh hai ngày. Nhưng lên đến Hà nội thì thầy đông khách lắm. Không thể ngồi nói chuyện được. Về quê thì đỡ hơn.

Thầy tiếp chúng tôi rất vui vẻ nhiệt tình. Chúng tôi hỏi khá nhiều, thầy giải thích cặn kẽ quan điểm của thầy về những vấn đề chúng tôi quan tâm. Cá nhân tôi thì tôi thấy những giả thuyết của thầy đưa ra về ung thư, và về châm cứu là rất thuyết phục. Mai tôi sẽ viết lại kỹ hơn về những vấn đề này và quan điểm của thầy Long. Tuy nhiên, vợ tôi hôm nay hơi mệt, vả lại đang hóa trị, nên tôi không đưa vợ tôi đi. Thành ra, thầy cũng không cho thuốc trước khi xem bệnh cụ thể. Thầy chỉ khuyên tôi cho vợ uống sâm Ngọc Linh để bồi bố sức khỏe thôi.

Hơn 12 giờ trưa chúng tôi mới ra về. Nói chung là tôi rất hài lòng với chuyến đi. Tôi dự tính sẽ đưa vợ tôi lên gặp thầy sớm, nhờ thầy bắt mạch xem hay dở thế nào.

Về chiều, vợ tôi lại kêu về chuyện đau xương. Có lẽ các phản ứng phụ của thuốc lại bắt đầu. Tôi đã tham khảo ý kiến bác sỹ, và lại phải cho vợ tôi uống thêm 30ml Morphin dạng syrup mang từ Singapore vể. Nhưng mai tôi vẫn cho vợ thử máu, để nếu tốt, sẽ truyền tiếp vòng hóa trị thứ 5...

Hà nội, 19/07/2005

Vậy là đã bẵng đi đúng một tuần. Đủ thứ công việc bận bịu. Thứ 4 tuần trước, tôi lên thầy Long. Định đưa vợ lên ngay, nhưng rồi tham khảo ý kiến mọi người, lại thôi. Vì thứ 6 là vợ tôi đã bắt đầu truyền tiếp vòng 5 theo lịch. Tôi cứ cẩn thận, tiêm liền 3 mũi Neupogen kích bạch cầu. Thế là ngày thứ 5 thử máu, số lượng bạch cầu lên tới... 33 ngàn! Người bình thường, bạch cầu tối đa là khoảng 11 ngàn. Trên 11 ngàn, là có hiện tượng viêm nhiễm. Tất nhiên trường hợp vợ tôi thì không phải viêm nhiễm... Vả lại, bạch cầu sau khi kích lên, chủ yếu là bạch cầu non. Sau khi dừng tiêm 1-2 ngày, số lượng bạch cầu sẽ giảm 1/2. Và trong vòng 1 tuần, số lượng bạch cầu sẽ lại trở về trạng thái bình thường. Thứ 7 tuần này, vợ tôi sẽ tiếp tục truyền mũi thứ 2 của vòng thứ 5. Hôm nay tôi lại tiêm thêm một mũi kích bạch cầu nữa đề phòng, theo chỉ dẫn của bác sỹ.

Tuần vừa qua cũng không có sự kiện gì đặc biệt đối với vợ tôi. Chỉ có điều là vợ tôi lại khó ăn khó tiêu. Và có vẻ nôn nhiều hơn lần thứ 4. Ăn ít, lại nôn nhiều hơn, thành ra cân nặng lại sụt. Hôm nay cân lại, được có 40kg. Tóc cũng thưa đi nhiều lắm... Vậy mà vợ tôi sẽ còn phải chịu thêm 3 mũi truyền nữa... Mấy ngày hôm nay, vợ tôi kêu mệt. Nhưng xem ra, vẫn còn chịu đựng được. Chưa đến nỗi kinh khủng như hồi bên S'pore.

Lại quay lại chuyện thầy Long. Hôm nay, chú Loan, bố một cậu trong công ty tôi, mà tôi có nhắc tới trong nhật ký trước, gọi điện cho tôi. Chú đã tìm được nhà thầy Long khám bệnh ở Hà nội, và thứ 7 tuần trước đã lên khai bệnh, xin thuốc. Nghe xong mô tả của chú, thầy Long trước tiên là cắt thuốc để tiêu dịch ổ bụng. Thấy chú nói, tiến triển bệnh của cô trong ba ngày uống thuốc của thầy Long có vẻ đúng như thầy dự báo, tôi cũng mừng. Đại ý là thầy Long nói sẽ cắt thuốc để củng cố thành mạch máu, không cho huyết tương rò ra ngoài, gây nên hiện tượng tràn dịch ổ bụng. Đồng thời, thầy cho uống thuốc để tiêu dịch qua hai đường tiểu tiện, và đại tiện. Quả nhiên, vợ chú đi tiểu tiện và đại tiện nhiều hơn hẳn, đúng như thầy dự tính. Chú Loan nói bắt đầu đặt niềm tin vào thầy Long. Tôi thì rất hy vọng cô chú Loan sẽ gặp được thầy được thuốc...

Còn câu chuyện với thầy Long, tuần trước, tôi vẫn còn nhớ lắm. Chuyện thứ nhất là giả thuyết của thầy về nguồn gốc bệnh ung thư. Nếu các bạn đã đọc mấy bài báo tôi đăng lại, hẳn các bạn đã biết thầy Long cho rằng nguồn gốc sâu xa là nằm ở gan. Có chăng, lần này tôi được nghe thầy kể thêm về bệnh học gốc tự do (free radicals). Đại để là quá trình chuyển hóa sinh năng lượng trong cơ thể người na ná như hiện tượng "cháy" vậy. Và khi cháy, thì sẽ có "tro". Tro chính là các gốc tự do, thực ra là các phân tử thiếu electron. Và bình thường, cơ thể con người có cơ chế để bài tiết những gốc tự do đó đi. Nhưng khi có trục trặc, các gốc tự do sẽ không bị thải ra, và chúng cứ bị tích lại trong cơ thể, dẫn đến bệnh ung thư. Thầy còn giảng nhiều về chuyện ung thư xương, hay là sự thoái hóa xương trong quá trình teo cơ vì ung thư nữa. Ngoài ra, thầy lý giải về nguyên nhân gây đau trong ung thư cũng rất hay. Thầy nói, bệnh ung thư thường tăng quá trình "đốt cháy" năng lượng trong cơ thể, dẫn đến thoái hóa cơ, teo cơ, mất nước. Khi cơ bị teo, nó sẽ tác bị co rút, chèn ép vào các dây thần kinh. Thành ra, người bệnh thường có những cơn đau dữ dội, với những vị trí có thể rất khác nhau. Tôi nghe thấy cũng hợp lý.

Dĩ nhiên là tôi không đủ trình độ để đánh giá đúng sai trong những giả thuyết của thầy Long. Chỉ có điều, cá nhân tôi cảm thấy rất ấn tượng về nền tảng kiến thức sâu sắc của thầy Long cả về Tây y lẫn Đông y. Còn chuyện lý thuyết châm cứu nữa. Nghe cũng sắc sảo và độc đáo lắm. Nhưng có lẽ để hôm sau tôi lại viết tiếp vậy. Giờ thì đã khuya rồi, tôi thì phải chiến đấu nguyên ngày hôm nay, cũng hơi mệt...

Hà nội, 21/07/2005

Mấy hôm nay vợ tôi ăn kém. Người mệt mỏi lắm. Lại sụt mất 2 kg. Giờ không biết có đủ 40 kg không nữa. Theo lịch là thứ 7 tuần này truyền tiếp mũi thứ 2, vòng thứ 5. Vợ tôi kêu mệt đã mấy hôm, thành ra tôi có hỏi ý kiến bác sỹ, và có truyền thêm cho vợ tôi mấy chai Vitamin, điện giải, và đạm nữa. Truyền hai ngày nay rồi. Tuy nhiên, tối nay về, vợ tôi vẫn kêu mệt lắm. Nhìn sắc mặt tái xanh của vợ tôi, trông nhợt nhạt, tôi đoán chắc chỉ do thiếu máu. Bắt mạch, và theo dõi nhịp thở, nhịp tim, tôi thấy có vẻ đều bình thường. Mạch đều, không nhanh, sâu. Hơi thở thì điều hòa. Vả lại, mặc dù bị phổi, nhưng suốt thời gian điều trị gần 1 năm, vợ tôi gần như không có hiện tượng suy hô hấp, trừ đợt cấp cứu đầu tháng 6. Chắc chỉ do thiếu máu thôi. Thế là hai vợ chồng lại vào Việt Pháp cấp cứu. Vào đến nơi, bác sỹ khám xong, nói rằng gần như không có... cơ hội truyền máu cấp cứu. Vì họ chỉ truyền máu cấp cứu nếu lượng huyết sắc tố dưới 4g cho những trường hợp mãn tính như vợ tôi. Và thế là tôi đặt cọc tiền sẵn, đề phòng kết quả thử máu thấp hơn 8g thì mai sẽ vào truyền, rồi hai vợ chồng lại... về nhà ngủ.

Về nhà được một lúc, thì bác sỹ gọi điện, báo rằng huyết sắc tố là 10.2 g. Như vậy là không thiếu đến mức phải truyền. Thôi, chờ sáng mai lấy kết quả đầy đủ, và thử manhê luôn xem thế nào. Calcium cũng đủ, không thiếu. Tổng cộng là 2.5. Còn bạch cầu thì tôi đoan chắc là không thiếu, vì tôi mới tiêm cho vợ 2 mũi Neupogen. Vậy chắc thứ 7 này vợ tôi sẽ đủ sức để truyền thôi. Chắc hiện tượng mệt mỏi là do ăn kém, và chắc do phản ứng phụ của hóa trị nữa.
#31
    conbo2 31.08.2005 20:28:49 (permalink)
    Hà nội, 01/08/2005

    Trời ơi, mấy hôm nay bận quá thể. Đã thế, website ungthu.net lại còn bị hack, bị xóa sạch dữ liệu, mới mệt chứ. May mà tôi khôi phục cũng được gần hết. Thế mới học thêm được một bài học của anh Chí: Muốn làm người lương thiện cũng không được. Anh Chí quả là chí lí! Tôi thì muốn làm một việc tốt, lũ xấu xa cũng không cho tôi làm nữa.

    Nhưng thôi. Mọi chuyện có vẻ lại đâu vào đấy rồi. Không kêu ca nữa vậy.

    Còn tình hình vợ tôi, thì đã truyền xong vòng thứ 5 cách đây hơn 1 tuần. Và tình hình lại bắt đầu căng thẳng. Tôi thì không nghĩ là căng thẳng do cái u. Theo kết quả CT vòng thứ 4, thì cái u có lẽ biến đi hết rồi. Căng thẳng, chắc lại là do phản ứng phụ. Vợ tôi cảm thấy khó chịu, thần kinh lại bắt đầu có vấn đề. Mấy ngày cuối tuần qua, là những ngày mệt nhất của vợ tôi. Đến hôm nay vợ tôi mới bắt đầu có chút tiến triển về thể chất, nhưng tinh thần thì vẫn căng như dây đàn. Cứ tôi ở nhà, thì vợ tôi kêu đủ đường. Mà tôi vừa bước chân đi làm, thì cứ 5 phút, lại một cú điện thoại. Vợ tôi tìm ra đủ mọi lý do để gọi cho tôi. Vẫn biết là vợ tôi mệt mỏi, căng thẳng lắm. Nhưng cứ 5 phút một cú điện thoại như thế, thì kiên nhẫn mấy, chắc cũng có lúc đứt dây đàn. Mà tôi thì vốn là người nóng nảy. Nhiều lúc phát bực. Nhưng rồi, nghĩ lại, lại thấy thương vợ. Chả biết nếu như tôi ở vào vị trí của vợ tôi, thì liệu tôi có kiềm chế tốt hơn không, hay có khi sẽ phát điên lên sớm vì hóa trị mất. Ngày thứ 7, và chủ nhật tuần vừa rồi, là ngày thứ 14-15 của vòng truyền thứ 5, là những ngày mệt nhất mà...

    Cũng may, là tôi và gia đình đã có khá nhiều kinh nghiệm sau ba vòng truyền đầu tiên. Và hiện tượng của vợ tôi bây giờ, khá giống với lần khủng hoảng tinh thần lần trước ở Singapore, tuy mức độ nhẹ hơn nhiều. Vì vậy, nên chúng tôi cũng không quá sợ hãi. Khi đã biết quy luật rồi, thì ta có thể bình tĩnh hơn để đón nhận mọi chuyện. Dẫu sao, thì cả gia đình đã biểu quyết rằng vợ tôi nên dừng hóa trị sau vòng thứ 5. Tôi đã tham khảo ý kiến các bác sỹ, cả Việt nam, cả Singapore. Mọi người đều tán thành, nên chúng tôi cũng vui vẻ vì được kết thúc sớm cua hóa trị khủng khiếp này.

    Chiều nay, vợ tôi bắt đầu đỡ đỡ hơn một chút. Tôi đi làm về sớm, đưa vợ tôi đi dạo dưới sân nhà. Bất chợt, chúng tôi gặp một nhành hoa Bằng lăng nở muộn. Bằng lăng thường nở hoa vào cuối tháng 5 Dương lịch. Sang tháng 6 thì hoa đã tàn, và tháng 7 là kết quả. Vậy mà giờ là đầu tháng 8 rồi, chúng tôi vẫn hái được một nhành hoa tím sậm, rất đẹp. Nhắc nhiều đến hoa Bằng lăng, vì vợ tôi sinh nhật đúng mùa hoa Bằng lăng nở rộ. Và từ khi tôi bắt đầu làm quen với vợ tôi, sinh nhật nào của vợ, tôi cũng ngắt một nhành hoa Bằng lăng đem tặng. Chả hiểu sao, tôi không thích tặng hoa hồng vào ngày đó. Chỉ có sinh nhật vừa rồi, chúng tôi ở bên Singapore, không có hoa Bằng lăng nên tôi mua một bông hồng thế vào. Không biết bông Bằng lăng nở muộn, là báo điềm gì với hai vợ chồng tôi. Chắc là điềm tốt, vì phàm cái gì hiếm hoi, đều là quý giá. Và một bông Bằng lăng nở vào tháng 8, quả thực là một sự hiếm hoi không hề dễ gặp...
    #32
      conbo2 31.08.2005 20:29:26 (permalink)
      Hà nội, 04/08/2005

      Chiều mồng 1/8, cứ tưởng vợ tôi đã đỡ hơn. Ai ngờ, mồng 2/8, tình hình lại có vẻ trầm trọng hơn. Rốt cuộc, tôi quyết định nghỉ làm, và đưa vợ tôi vào bệnh viện. Vợ tôi lúc đó ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, cảm thấy sốt ruột không chịu nổi, và kêu rên suốt, chỉ đòi tiêm thuốc an thần liên tục để... ngủ đi cho bớt khó chịu. Thế rồi chúng tôi vào bệnh viện Hồng Ngọc, một bệnh viện tư nho nhỏ ở 95 Nguyễn Trường Tộ, nơi tôi có một chị bạn làm việc ở đó.

      Bệnh viện tư có khác. Phải nói là thái độ phục vụ rất tuyệt vời, so với mặt bằng chung về dịch vụ y tế ở Việt nam. Vợ tôi được chăm sóc tận tình. Nói chung là chỉ có điều kiện cơ sở vật chất là chưa thể so với Singapore, còn thái độ phục vụ thì không thua kém bao nhiêu. Và tuy bệnh viện nhỏ, nhưng có một điều tôi cho là rất quan trọng: rất sạch sẽ. Tóm lại là vợ tôi ở được đến tối. Được các bác sỹ chăm sóc, và truyền thêm khá nhiều thứ: Truyền Vitamin, truyền đạm, truyền cả chất béo... Tóm lại để thay ăn. Các bác sỹ cũng cố gắng giải quyết vấn đề ho và rất nhiều đờm, và tình trạng căng thẳng thần kinh nữa.

      Tóm lại, đến tối, vợ tôi cũng đỡ nhiều, ít nhất là về mặt thể chất. Còn vấn đề căng thẳng, nói chung là vẫn chưa giải quyết được gì nhiều. Mà tôi nghĩ cái này hơi khó. Bên Singapore, trừ những mũi tiêm morphine rất mạnh, khiến vợ tôi ngủ ngay, còn thì mọi loại thuốc khác, an thần, thuốc ngủ, fenatyl dán, morphine uống dạng siro, đều không giải quyết được cái vụ căng thẳng thần kinh.

      Ngày 3/8, vợ tôi lại tiếp tục kêu la đòi vào viện, mặc dù tối 2/8, vợ tôi một mực đòi về nhà. Và tôi bắt vợ tôi hứa là nếu về nhà, thì phải cố chịu đựng, không được kêu khóc. Nhưng biết là vợ tôi hứa là hứa thế, chứ lúc thần kinh đã trở nên căng thẳng, không bình thường, thì hứa với hẹn còn có ý nghĩa gì. Y như rằng, vợ tôi lại đòi vào viện, lý do sốt ruột không chịu nổi. Thế là cỡ trưa trưa, tôi lại phải kêu anh lái xe về đón vợ tôi vào viện Hồng Ngọc tiếp. Vừa vào, vợ tôi lại đòi về nhà. Khổ ghê... Nhưng thôi, cố vậy. Tôi phải thuyết phục vợ tôi mãi, vợ tôi mới đồng ý ở lại đến tối, để tôi xong việc thì rẽ ngang qua đón. Trước khi về, các bác sỹ lại tiêm cho một mũi an thần, vợ tôi ngủ ngay trên xe ô tô. Về nhà phải khá khó khăn mới đưa được vợ tôi lên tầng 7 để vào phòng... ngủ tiếp

      Sáng nay dậy, vẫn chưa ổn! Tuy nhiên, tôi phải đi công tác ở Quảng ninh, nên sau một hồi "chiến đấu" với vợ, tôi cũng ra đi được. Nhưng sau vụ "chiến đấu" lúc sáng sớm đó, vợ tôi có vẻ đỡ hơn. Tối tôi về nhà thì được mọi ngưởi kể lại là hôm nay tình hình thần kinh của vợ tôi khá hơn nhiều. Tôi mừng quá. Theo quy luật, chắc cuối tuần này vợ tôi sẽ trở lại bình thường về mặt thần kinh. Hy vọng tuần sau sẽ ổn...
      #33
        conbo2 31.08.2005 20:32:29 (permalink)
        Hà nội, 10/08/2005

        Suốt bốn năm hôm nay, tình trạng của vợ tôi bê bết lắm. Vẫn biết rằng theo quy luật đã học được bên Singapore, giai đoạn này là giai đoạn căng thẳng của vợ tôi, nhưng dù biết trước đi nữa, chúng tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi.

        Từ hôm 04/08, tôi tưởng mọi chuyện đã ổn. Vậy mà mồng 5 lại phải vào viện. Nói chung là cứ sáng thì vợ tôi đòi vào viện, đòi vào cho bằng được. Vào viện, thì lại thấy buồn, lại đòi về. Và vấn đề căng thẳng nhất vẫn là ảnh hưởng tới thần kinh thôi. Nếu như không biết lịch sử bệnh tình của vợ tôi, người ta sẽ xếp ngay vợ tôi vào dạng chứng bệnh "Tâm thần phân liệt" nội sinh, một bác sỹ nói với tôi như vậy. Tuy nhiên, sau khi nghe tôi kể lịch sử bệnh tình, thì ông nghĩ có thể vợ tôi bị hội chứng tâm thần phân liệt phản ứng tạm thời. Nghĩa là một dạng phản ứng với thuốc, phản ứng với tình trạng bệnh tật. Vì vợ tôi lại tái diễn gần như y nguyên những hiện tượng như hồi cuối tháng 5, đầu tháng 6 ở Singapore, chỉ có điều nhẹ hơn một chút.

        Đã thế, vợ tôi lại còn viêm phế quản, có vẻ nặng. Đã 7 ngày uống kháng sinh phổ rộng, thêm 5 ngày tiêm kháng sinh cũng rất mạnh nữa, vợ tôi mới hơi đỡ thôi.

        Hai hôm qua, vợ tôi lại nhìn thấy ảo giác. Và đi kèm với ảo giác, là chân tay trở nên yếu vô cùng, không thể tự đi được. Cơ hàm cứng lại, nói cũng khó. Tay cũng yếu lắm. Và kể từ hôm kia, vợ tôi đã chịu nằm hẳn ở bệnh viện. Cho tới sáng hôm nay là hai đêm trong viện rồi. Những biểu hiện của vợ tôi bây giờ, giống hệt như hồi nằm viện cấp cứu ở Singapore, chỉ có điều, không bị nặng đến mức ngất xỉu, phải đi cấp cứu thôi.

        Nhưng nếu theo đúng lộ trình như ở bên Singapore, thì sau khi nhìn thấy ảo giác, và chân tay cảm thấy yếu ớt, không đi lại được, thì sẽ là giai đoạn hồi phục. Tôi hy vọng cuối tuần này, vợ tôi sẽ bắt đầu trở lại trạng thái bình thường.
        #34
          conbo2 31.08.2005 20:33:50 (permalink)
          Hà nội, 19/08/2005

          Mấy hôm rày, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Tình hình sức khỏe của Lan Anh không khá lên như mong đợi, mà lại có chiều hướng xấu đi. Kể ra, tính tôi thì không thích kêu ca. Thành ra đôi khi cũng ngại, không muốn viết nữa. Tính ra, cả ngàn dòng nhật ký của tôi, lượng kêu ca than phiền có lẽ cũng nhiều rồi.

          Vẫn biết rằng có nhiều bạn bè tôi vẫn đang theo dõi tình hình của vợ chồng tôi thông qua website này. Nhưng rồi định ngồi vào viết, lại thấy ngại ngại. Hôm nay mới chiến thắng được sự ngại ngần để viết vào đây vài dòng cập nhật.

          Hơn một tuần vừa rồi, vợ tôi bết lắm. Phổi và đường hô hấp lại có hiện tượng nhiễm trùng rất nặng. 7 ngày uống kháng sinh tổng hợp Avelox với liều tối đa, và tiếp tục 6 ngày tiêm Rosephin (cũng là một loại kháng sinh rất mạnh) qua ven, nhưng ho và nhiễm trùng chỉ đỡ được một chút. Hiện tượng sặc lại quay lại. Sặc ghê gớm lắm, mà cứ uống nước là sặc. Ăn cháo đặc, thì lại đỡ. Bác sỹ Singapore thì nghi là bị thủng thực quản, thông sang khí quản. Thế là tôi phải đưa vợ đi nội soi. Nhưng kết quả nội soi cho thấy là không có hiện tượng thủng hay rò. Mà vấn đề là dây thanh quản có hiện tượng liệt. Mà dây thanh quản ở đây đóng vai trò giống như một cái cửa sập che khí quản khi có phản ứng nuốt. Nhưng do bị liệt, dây thanh quản không đóng được cửa khí quản vào, dẫn đến hiện tượng sặc, và hậu quả nặng hơn là nhiễm trùng.

          Sau hai ba ngày gì đó, tôi bàn với bố vợ, quyết định đặt một cái ống xông dạ dầy qua mũi, và bơm thẳng thức ăn và nước uống vào dạ dầy. Chỉ sau độ hai ba ngày thực hiện biện pháp này, vợ tôi béo lên trông thấy. Chân tay đã có da có thịt, không còn quá xơ xác nữa. Thế nhưng tình trạng sức khỏe vẫn có vẻ đi xuống.

          Hôm nay, tôi đưa vợ tôi vào viện khám. Bác sỹ cho siêu âm tim và ổ bụng, có phát hiện ra tim hơi to. Nhưng vấn đề tim hơi to chưa phải là nghiêm trọng. Mà căng thẳng nhất là vợ tôi bắt đầu có dịch ổ bụng. Cũng khá nhiều. Họ ước tính chừng 1000 ml, nghĩa là khoảng 1 lít. Chiều nay, chắc phải hút dịch cho vợ tôi thôi.

          Tất nhiên là tôi cảm thấy mệt mỏi. Là con người, mấy ai dám nói rằng không bao giờ mệt mỏi chán nản đâu. Song, dù mệt mỏi, ý chí chiến đấu của tôi vẫn không suy suyển. Tuần sau, tôi sẽ chở vợ tôi xuống Hưng Yên gặp thầy Long xin thuốc. Mấy người được tôi giới thiệu xuống chỗ thầy Long đều thấy có những dấu hiệu tiến triển tốt. Cuộc chiến đấu của hai vợ chồng tôi chắc vẫn còn phải tiếp tục dài dài...
          #35
            conbo2 31.08.2005 20:35:04 (permalink)


            Hà nội, đêm 19/08/2005

            Chúng tôi vừa trải qua những giờ phút thực sự kinh hoàng. Kể ra, về một phương diện nào đó, chắc dạng như tôi cũng được coi là "lỳ lợm". Nhưng lỳ mấy thì lỳ, cũng có những phút thực sự là khủng hoảng...

            Tôi về nhà không muộn lắm sau giờ làm. Nhưng trên đường về, bà ngoại Thảo Anh gọi điện cho tôi, nói rằng về ngay vì vợ tôi khó thở. Tôi cứ nghĩ mấy hôm nay, vợ tôi thỉnh thoảng lại hơi khó thở, chắc do nhiễm trùng phổi nặng, thì chỉ một lúc thôi. Cũng may là tôi có mua một cái bình ôxy năm ngóai, đề phòng con gái tôi bị hen. Thế là vợ tôi đeo mặt nạ vào, và bắt đầu thở ôxy trước khi tôi về.

            Về đến nơi, thấy vợ nhợt nhạt, thở dốc, tôi cũng hơi lo. Thêm nữa, hiện tượng này hai ba hôm nay có xẩy ra, nhưng thường chỉ một lúc. Nhưng hôm nay, cho thở ôxy liên tục, vẫn thấy vợ tôi khó thở. Thậm chí, tôi đã tăng mức độ ôxy lên tới 7 lít, mà vợ tôi vẫn kêu khó chịu. Đoán là vợ tôi có vấn đề, chắc là suy hô hấp, tôi quyết định gọi điện cho cấp cứu của bệnh viện Hồng Ngọc. Bình thường thì tôi sẽ tự lái xe đưa vợ tôi đi hoặc đi bằng taxi. Nhưng lần này thấy hô hấp có vấn đề, nên tôi gọi xe cứu thương, để có hệ thống ôxy cấp cứu cho chắc chắn.

            Lằng nhằng một lúc, đến phút cuối, khi xe của Hồng Ngọc đã xuất phát, tôi lại quyết định tự đi taxi. Để phòng xa, tôi ôm theo cả cái bình ôxy to tướng cho vợ tôi thở trên xe. Và tôi quyết định vào Việt Pháp, vì một lý do là đó là bệnh viện gần nhất. Và tôi cũng hơi có ý sợ, nếu vợ tôi bị nặng, thì hy vọng ở Việt Pháp, thiết bị cấp cứu tốt hơn. Lúc đó là khoảng 19:30 tối.

            Quả nhiên, vào Việt Pháp, vợ tôi càng ngày càng yếu đi. Mặc cho các biện pháp cấp cứu khẩn cấp bằng oxy với mức độ 10 lít, và các loại thuốc giãn phế quản và long đờm trực tiếp, vợ tôi càng ngày càng khó thở. Giải quyết sơ bộ ở phòng cấp cứu, các bác sỹ Việt Pháp quyết định đưa vợ tôi lên phòng chăm sóc tích cực (Intensive Care Unit - ICU) để hút đờm và đặt ống thông khí quản. Lên đến phòng, các bác sỹ lập tức bắt tay vào cấp cứu. Nói chung là cảm giác của tôi là họ xử lý rất chuyên nghiệp. Và máy móc cấp cứu chắc chả thua Singapore. Nhưng tôi vẫn rất thất vọng, vì lúc lên đến phòng, vợ tôi đã gần như mê man rồi.

            Lúc bắt đầu cấp cứu, các bác sỹ đề nghị tôi phải ra ngoài chờ. Và quả thực, mấy tiếng đồng hồ bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu đối với tôi là cả một khoảng thời gian dài như tra tấn. Quả thực, lúc đó, tôi đã nghĩ rằng vợ tôi sẽ không thể qua khỏi được đêm nay. Không biết có ai đó đã từng ở hòan cảnh của tôi chưa, thì chắc mới hiểu hết cảm giác kinh hoàng của tôi lúc đó. Vợ tôi thì vật vã thở dốc trên giường bệnh, mê man, không biết gì, mặt tái nhợt. Tôi thì đứng ngoài, mỗi lần nghe tiếng máy theo dõi bật lên những âm thanh báo động là một lần tôi nghe dội vào tim. Càng chờ lâu, tôi càng cảm thấy căng thẳng và hoảng sợ...

            Cuối cùng, gần 11:30 đêm, bác sỹ hồi sức mới gọi tôi vào. Ông nói rằng hiện tại, họ đã kiểm soát được tình hình. Tuy nhiên, vợ tôi chỉ còn sống được nhờ máy thở. Hệ thống hô hấp gần như đã tê liệt. Và để cưỡng bức chế độ thở máy, bác sỹ đã tiêm thuốc mê và sẽ tiếp tục giữ vợ tôi trong trạng thái mê man cưỡng bức cho tới hết ngày mai, để xem tình hình tiến triển thế nào. Ông nói rằng nguyên nhân là do khối u, dù đã xẹp, nhưng gần như đã làm hỏng hoàn toàn phổi trái. Thêm nữa, vợ tôi lại đang bị nhiễm trùng cực nặng, nên gây ra tình trạng suy hô hấp. Và ngoài ra, vợ tôi còn bị rối lọan chức năng rất nhiều, thí dụ như gan, thận. Kết luận, ông nói ông sẽ không thể chữa khỏi được căn nguyên của bệnh. Vâng, điều này thì tôi biết rõ. Nhưng ông nói, trường hợp lý tưởng nhất, ông cũng chỉ có thể giúp vợ tôi vượt qua được cơn suy hô hấp này. Trời ơi, tôi mừng khỏi nói. Tôi vẫn biết là khó có thể chữa khỏi được hoàn toàn căn bệnh của vợ tôi. Nhưng tôi không thể nghĩ rằng vợ tôi có thể gục ngã sớm như vậy. Tôi vẫn mong vợ tôi sống ít nhất là dăm năm nữa, để chờ đợi những loại thuốc mới ra đời. Và dù sao, ông bác sỹ hồi sức cấp cứu ở Việt Pháp, cũng đã cố gắng hết sức, để có thể giữ cuộc sống của vợ tôi thêm một vài tiếng, một vài ngày. Tôi thì tôi tin là chỉ cần thế thôi. Chỉ cần một vài ngày nữa thôi, thì vợ tôi có thể vượt qua cơn hiểm nghèo này. Và nếu vượt qua được cửa ải tử thần lần này nữa, tôi tin là vợ tôi sẽ có rất nhiều cơ may để chiến thắng. Vì thế, dù ông bác sỹ nói rằng không dám hứa, nhưng tôi vẫn quá mừng vì tôi vẫn còn có quyền hy vọng. Dù chỉ là vài tiếng. Hay lý tưởng nhất là vài ngày nữa. Chỉ cần vài ngày nữa, thì tôi nghĩ vợ tôi có thể phục hồi được.

            Giờ đây, vợ tôi vẫn chưa qua cơn hiểm nghèo. Vợ tôi vẫn mê man trên giường bệnh, sống hoàn toàn nhờ máy móc. Nhưng vậy là vẫn còn hy vọng.

            Trong thời gian chờ đợi, tôi đã có lúc nghĩ rằng không biết có nên quỳ xuống để cầu nguyện hay không. Xong nghĩ lại, tôi vốn là người vô thần, gần như không bao giờ cầu nguyện cả. Vậy thì không cẩn thận, quỳ xuống giờ này, có thể sẽ khó coi lắm chăng. Và dĩ nhiên tôi hoàn toàn không phải là người hoàn hảo. Chắc chắn là tôi không có thánh thiện được như hình ảnh các bạn tưởng tượng về tôi chỉ bằng những dòng nhật ký ở trang web này. Tôi cũng có những sai lầm, những tội lỗi của tôi. Nhưng giờ này, dù không quỳ xuống để cầu nguyện được, dù rằng tôi không phải là người thánh thiện cao cả gì cho cam, nhưng tôi thành tâm cầu cho vợ tôi vượt qua được cơn hiểm nghèo này. Tôi thực sự thành tâm, mong rằng vợ tôi sẽ được phù hộ để vượt qua cái chết một lần nữa.

            Không biết ngày mai sẽ thế nào. Không biết vợ tôi có qua được cơn mê man này không... Nhưng dù sao, nếu bạn đang đọc đến những dòng này của tôi, xin bạn hãy bớt một phút cùng tôi, để cầu nguyện giúp tôi, mong cho vợ tôi qua được cơn gian khó... Và cũng xin cùng tôi cầu nguyện cho những người khác, đang phải chịu cùng cảnh ngộ như chúng tôi... Tôi xin cảm ơn bạn, và mong rằng, một ngày nào đó, sẽ không còn những người chồng người cha người mẹ người vợ người con nào, phải đau khổ dằn vặt hàng tuần, hàng tháng, hàng năm vì căn bệnh ung thư hiểm ác này..
            #36
              conbo2 31.08.2005 20:43:43 (permalink)
              Hà nội, 20/08/2005

              Đến tận giờ, khi đồng hồ đã chỉ sang 1 giờ sáng 24/08, khi mọi chuyện đã nguôi ngoai đi một chút, tôi mới có dịp ngồi hồi tưởng lại những giờ phút cuối cùng của vợ tôi, những phút giây vô cùng nặng nề và sẽ không bao giờ tôi có thể quên được...

              Đêm 19/08, sau khi bác sỹ nói rằng họ đã kiểm soát được tình hình, tôi mệt bã người, và trở về nhà, lăn ra ngủ. Tôi có hỏi bác sỹ rằng sáng hôm sau, giờ nào tôi có thể vào thăm vợ được. Bác sỹ nói, phải tới 4 giờ chiều. Ông còn dặn, nếu tình hình xấu đi, ông sẽ gọi. Còn nếu không gọi, nghĩa là ít nhất tình hình không xấu đi.

              Vậy nhưng tôi vẫn sốt ruột. Sáng hôm sau, chờ tới 8 giờ, là tôi gọi điện vào hỏi tình hình vợ tôi. Nhưng lễ tân bệnh viện Việt Pháp không nối máy lên phòng điều trị tích cực cho tôi, và chỉ nhắc lại rằng, nếu tình hình xấu đi, họ sẽ tự gọi cho tôi. Thôi đành chờ vậy.

              Khoảng 10 giờ sáng, bố vợ tôi cũng sốt ruột, ông vào thẳng bệnh viện. Người ta cũng châm chước, cho ông vào thăm con một chút. Trưa tôi sốt ruột, bỏ việc về nhà, và được ông cho biết rằng Lan Anh có vẻ đỡ hơn, nhịp tim xuống còn khoảng 100. Tuy nhiên, vẫn đang dùng máy thở... Thấy nhịp tim giảm được, bố vợ tôi có vẻ yên tâm hơn. Và ông có hỏi qua bác sỹ, thì bác sỹ nói có vẻ như tình hình vẫn không tệ đi. Vậy là tôi yên tâm cùng con gái chợp mắt một lúc.

              Hai giờ chiều, mẹ vợ tôi gọi tôi dậy, nói rằng có điện thoại từ Việt Pháp. Tôi choáng người, linh cảm thấy chuyện chẳng lành. Quả nhiên, bác sỹ nói rằng tình hình vợ tôi có vẻ xấu đi, và gọi tôi vào bệnh viện ngay để bàn phương hướng xử lý.

              Tôi lập tức chạy vào bệnh viện một mình. Vào phòng bệnh, thấy vợ tôi vẫn thiêm thiếp, chỉ có lồng ngực thỉnh thoảng lại giật lên do máy thở... chắc các bạn có thể hiểu được cảm giác đau đớn của tôi lúc đó. Bác sỹ giải thích với tôi rằng tình hình của vợ tôi đang xấu dần đi. Tôi cũng kịp xem lướt qua các biểu đồ theo dõi tình trạng vợ tôi trong suốt 18 tiếng đồng hồ đã qua. Tôi phát hiện thấy khoảng từ 7 giờ sáng hôm nay, lượng ôxy bão hòa trong máu vợ tôi chỉ còn đo được xấp xỉ mức 50%. Mà dưới 85% là có vấn đề trầm trọng rồi. Tôi có hỏi bác sỹ vấn đề này, nhưng ông giải thích rằng thực ra, lượng ôxy trong máu chắc chắn cao hơn nhiều vì đang dùng máy thở, nhưng do mạch của vợ tôi đang bị co, nên bộ phận cảm ứng không đo được chính xác nữa. Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn, là huyết áp vợ tôi cứ tụt dần. Bác sỹ đã làm đủ mọi phương thức, đã truyền thuốc tăng huyết áp, nhưng vô ích... Bác sỹ hỏi tôi muốn xử trí thế nào? Tôi đoán là ông muốn hỏi tôi là buông tay để vợ tôi chết, hay là tiếp tục. Ô hay, vậy mà cũng phải gọi tôi vào. Tôi khẳng định ngay rằng ông cứ làm mọi phương án có thể. Tiền bạc không thành vấn đề. Bác sỹ nhìn tôi rất lâu, rồi bảo, vậy ông sẽ cố gắng giữ gìn sự sống cho vợ tôi lâu đến mức có thể. Tôi hỏi liệu có cứu được vợ tôi không? Liệu vợ tôi có khả năng phục hồi không? Ông trả lời là mong manh lắm. Giữ được là cố gắng lắm rồi. Vậy thì tôi nói là phải giữ. Cố gắng đến phút cuối cùng, vẫn mong vợ tôi sẽ tự phục hồi nhờ một sự màu nhiệm nào đó...

              Tôi vừa ra thì bố vợ tôi lại vào. Cụ cũng sốt ruột quá, nên không chờ nổi đến lúc tôi về. Tôi định chờ cụ, nhưng cụ bảo thôi tôi cứ về trước, rồi cụ sẽ tự về. Tôi thì căng thẳng và lo lắng, nên xin phép cụ về trước.

              Lúc chừng 4 giờ chiều, bố vợ tôi có gọi điện, và nói là tình hình xấu lắm. Cụ hỏi bác sỹ kỹ hơn tôi, và được biết rằng vợ tôi hiện bị nhiễm trùng phổi nặng. Cái đó thì chúng tôi biết rồi. Tuy nhiên, bác sỹ nói rằng điều quan trọng là chủng vi trùng này rất lạ, và đặc biệt, là nó kháng thuốc. Bác sỹ đã thử với loại kháng sinh thuộc loại mạnh nhất nhưng không có tác dụng gì. Bố vợ tôi hỏi, liệu có phải tình hình xấu đi là do hóa trị không, thì bác sỹ khẳng định chắc chắn là không phải. Bác sỹ nói do nhiễm trùng phổi nặng, vi khuẩn lạ, kháng thuốc, dẫn đến suy kiệt hô hấp. Đồng thời, cùng với thể trạng quá yếu, nên hậu quả tất yếu là rối loạn chức năng toàn bộ. Thận, gan, tất cả đều bị rối loạn rồi...

              Tôi đau không thể chịu nổi. Thông tin bố nói, nghĩa là vợ tôi coi như chỉ còn được vài tiếng đồng hồ nữa thôi. Sau khi vợ tôi đã mất, nỗi đau đớn của tôi thường là dội thành từng cơn. Nhưng chính cái lúc biết rằng có lẽ là hết hy vọng rồi, có lẽ là vợ tôi chỉ còn chịu đựng thêm được chừng vài tiếng nữa, thì cơn đau đớn vì sự bất lực trước thực tế phũ phàng quả thực là kinh khủng. Tôi chán nản, đã định buông xuôi, bỏ, không vào bệnh viện nữa, vì sợ rằng không thể chịu đựng nổi lúc vợ tôi ra đi. Nhưng rồi cuối cùng, tôi cũng cắn răng mặc quần áo tử tế, xuống lấy một chiếc taxi vào viện với vợ. Nói thế thôi, chứ vợ tôi có ra đi, làm sao tôi lại không có mặt bên cạnh cho đành...

              Vào đến viện, tình hình vẫn vậy. Nhịp tim vẫn hơn 100, huyết áp thì thấp, đâu chỉ có khoảng 78-22 thôi. Tôi vào với vợ được một lúc, thì mẹ vợ của tôi cũng vào thăm con gái. Bà òa lên khóc, khi nhìn thấy con gái nằm mê man bất động. Tất cả mọi người trong phòng, cũng không ai cầm được nước mắt. Thế nhưng bà nghĩ thế nào, lại chỉ thăm con gái một chút, rồi quyết định ra về. Tôi lúc đó gần như cũng chả còn suy nghĩ được gì, đành cứ để một ông chú đèo bà về nhà với hai cháu. Bà vừa ra về một lúc, thì nhịp tim của Lan Anh bắt đầu giảm. Tôi nhìn thấy nhịp giảm nhanh từ khoảng 100 xuống 86 mà cảm thấy hốt hoảng quá. Lập tức, tôi nhờ mọi người gọi điện cho lái xe của tôi, bắt quay về nhà, đón mẹ vợ quay lại ngay... Chờ mãi, chờ mãi, không thấy bà đâu, mà nhịp tim của vợ tôi bắt đầu giảm xuống dưới mức báo động, không đủ 45 nhịp một phút nữa. Đau đớn vì vợ tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào mà có thể không có mẹ ở bên cạnh, tôi vội lao tới bên giường bệnh, và đặt tay lên ngực trái của vợ xoa mạnh. Tôi cũng chả biết làm thế có ích gì không, nhưng tôi thường thấy người ta gây xốc cho tim cũng bằng một cái máy gây chấn động ở ngực trái. Vì vậy, tôi chả biết làm thế nào, chỉ biết xoa mạnh và đều liên tục lên ngực trái của vợ, mong có điều kỳ diệu xẩy ra...

              Không biết thế có được gọi là kỳ diệu không, nhưng nhịp tim của vợ tôi cứ giảm dần, nhưng rồi nhờ sự xoa bóp của tôi, nó lại lên một chút. Tôi giữ cho vợ tôi ở nhịp đập 48-50 nhịp/phút được một lúc, thì nhịp lại tiếp tục giàm... Có khi chi còn 36, mà mẹ vợ tôi vẫn chưa thấy vào đến nơi. Tôi vẫn cứ cố xoa xoa mãi. Tôi cũng chẳng nhớ là tôi xoa được bao nhiêu thời gian nữa, nhưng cuối cùng thì mẹ vợ tôi cũng đến kịp. Lúc này trong phòng các cô dì chú bác đã tề tựu khá đông. Tôi không thể kìm được nữa, bật khóc lên mà than với vợ tôi rằng tôi chỉ có thể giữ cho vợ tôi sống chờ mẹ đến thôi... Tôi đã cố hết sức rồi mà không thể làm gì hơn được nữa... Cũng chả biết tôi có phại là người cứng rắn hay không, chỉ biết rằng lúc đó thì tôi khóc nức lên, không thể nào kìm được... Nhịp tim của vợ tôi lúc đó bắt đầu nhảy. Lúc thì 36, lúc lại nhẩy lên tận 62, có khi 80. Tôi những tưởng sẽ có được điều kỳ diệu xẩy ra, nên cứ cố xoa xoa mãi...

              Nhưng chỉ được mấy phút sau, thì đường đồ thị nhịp tim đỏ lòe cái thông báo mất cảm ứng, và khôg còn chạy được nữa. Tôi đau quá, vẫn cứ xoa, cứ xoa... Tất cả mọi người thì lặng lẽ nhìn tôi và khóc. Cuối cùng, bác sỹ hồi sức phải đến bên tôi và bảo rằng nên rút thuốc. Anh nói với tôi rằng anh cũng là người, nhìn cảnh tôi đau đớn, anh cũng không thể chịu được, dù đã nhiều năm làm việc ở phòng hồi sức cấp cứu này. Vậy là tôi hiểu. Vợ tôi lúc đó đã mất rồi. Chỉ có điều, tôi không thể tin được, nên cứ cố hoài, cố hoài mà không giải quyết được gì nữa... Tính ra, lúc tôi rời tay ra khỏi người vợ tôi, đồng hồ chỉ 18:50 phút, chiều thứ 7, 20/08/2005. Và giờ đó, coi như là giờ mất của vợ tôi.

              Về sau, có người hỏi tôi, vậy là vợ tôi không nói được câu nào với tôi trước khi mất à? Không phải vậy. Trước khi mất vợ tôi nói với tôi một câu, một câu mà chắc cả đời tôi cũng không thể nào quên được. Thực ra, đó là câu nói từ ngày hôm trước, trước khi đi cấp cứu. Chứ lúc vào cấp cứu, họ bơm thuốc mê cho vợ tôi, và coi như vợ tôi mê man cho tới lúc mất, không mở mắt ra dù chỉ một lần... Còn hôm trước, trước khi đi cấp cứu, lúc tôi về, vợ tôi nằm trên giường, trông nhợt nhạt lắm. Nhưng lúc đó, vợ tôi vừa bỏ ô xy ra, có vẻ dễ chịu hơn một chút. Tôi sà xuống cạnh vợ, động viên vợ rằng "Anh đã về với em rồi, đừng sợ em nhé..." Vợ tôi nở một nụ cười nhợt nhạt, trông thương lắm. Tôi thương vợ quá, mới nói với vợ tôi rằng "Mọi người đọc nhật ký của anh, đều biết rằng anh yêu em lắm" Vợ tôi hơi có ý mỉm cười. Tôi vui vẻ nói thêm: "Nhưng họ chỉ biết rằng anh yêu em nhiều như vậy, chứ họ chưa biết rằng em yêu ah đến mức độ nào..." Lần này, vợ tôi nở một nụ cười tươi thực sự, tuy rằng sắc mặt vẫn nhợt nhạt vô cùng. Nhưng nụ cười tươi lắm. Và vợ tôi thì thào nói với tôi chỉ một câu thôi "Em yêu anh lắm..." Nhìn vợ tôi nhợt nhạt mà tôi nhói lên trong lòng, vội bảo "Thôi, em đừng nói nữa, nghỉ đi. Anh biết là em yêu anh nhiều, nhiều lắm mà..." Và thế là vợ tôi yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Câu vợ tôi nói với tôi đó, câu "Em yêu anh lắm..." chính là câu cuối cùng có nghĩa, mà vợ tôi đã nói với tôi trước khi ra đi mãi mãi. Giá như tôi thực sự có năng khiếu về văn học, chắc tôi sẽ viết lại tất cả những trang nhật ký này thành một câu chuyện tình. Một câu chuyện tình yêu thật sự...

              Giờ thì vợ tôi đã không còn nữa. Tôi không còn được ôm vợ tôi trong lòng, không còn được chăm sóc em như những ngày nào. Nhưng mỗi lần nhìn lại ảnh em trên bàn thờ, tôi vẫn thì thầm với em, rằng tôi yêu em lắm, tôi nhớ em lắm, chỉ nhắc đi nhắc lại hai câu đó thôi, hai câu mà chúng tôi đã từng nói với nhau hàng ngàn hàng ngàn lần, và cũng là câu nói cuối cùng của em với tôi, trước lúc em rời bỏ tôi để mãi mãi đi xa.
              #37
                conbo2 31.08.2005 20:51:06 (permalink)
                VIẾT CHO NGƯỜI ĐÃ RA ĐI...

                Em à,

                Anh không biết còn có thể tiếp tục được những dòng nhật ký của mình đến bao giờ. Dù sao đi nữa, con người ta, có phải lúc nào cũng cứng rắn, sắt đá được mãi đâu... Mất em, anh cũng mất đi biết bao nhiêu năng lượng và ý chí...

                Bạn bè thì có nhiều người quan tâm đến chuyện hai đứa mình, cứ yêu cầu anh viết tiếp. Bố Bằng cũng khuyên anh nên viết tiếp, viết cho các con, viết cho cả mọi người. Cũng chưa biết là anh còn đủ sức viết tiếp đến bao giờ, nhưng anh đã hứa với em rồi, dù có tiếp tục những dòng nhật ký này hay không, anh vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu. Và anh đã bắt đầu tiếp tục chiến đấu...

                Ừ, nhưng thôi. Trong cuộc chiến đấu mới, anh sẽ cố gắng tiếp tục ghi chép lại. Ghi lại cho em, cho con. Và cũng là cho cả mọi người. Không biết là anh sẽ làm được những gì... Chưa biết là anh có thể ghi lại cho em và cho mọi người được bao nhiêu, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, em biết tính anh mà, phải không em...

                Hà nội, 25/08/2005
                Phan Văn Hòa
                #38
                  conbo2 31.08.2005 20:53:07 (permalink)
                  Hà nội, 25/08/2005

                  Hôm nay là ngày sinh nhật Thảo Anh nhà mình, em chắcc còn nhớ hơn anh. Anh thì không thể quên được, vì nó cứ nhắc anh suốt cả tuần nay rồi. Anh hỏi ý kiến hai bà, cả hai đều đồng ý là thôi thì cứ mua một cái bánh gatô nhỏ nhỏ. Cứ để mấy đứa trẻ hàng xóm sang cho vui. Thảo Anh dù sao cũng còn nhỏ quá. Nó đã hiểu gì đâu. Anh thì anh nghĩ, chắc là nó cảm nhận được. Nó vốn là đứa nhậy cảm mà. Nhưng có thể chỉ là cảm nhận thôi, chưa hiểu hết được đâu...

                  Sáng anh đi lấy ảnh lễ tang. Lễ tang của em, anh không mời thợ chụp. Mới quen với mấy anh bạn yêu nhiếp ảnh được mấy ngày, thì em mất. Anh nghĩ mãi, rồi quyết định gọi cho anh bạn mới quen. Kể ra thì gắn đam mê nghệ thuật của anh bạn với chuyện chụp ảnh đám tang thì có vẻ cũng hơi quá đáng. Nhưng anh có giải thích sơ bộ, rằng anh chẳng còn làm gì nhiều được cho em, nên mọi thứ anh có thể làm được, anh muốn phải là những gì đặc biệt nhất có thể. Anh chỉ gọi cho một người. Ai ngờ đám tang em, ba anh cùng mang máy tới. Kể ra thì cái đơn đặt hàng của anh cũng khá là khó khăn, và anh chỉ mong muốn có được một vài tấm ảnh đẹp, chứ không cần một tập ảnh phóng sự như những đám tang khác thường làm. Và cuối cùng thì anh cũng đạt được ước nguyện đó. Em xem này, một trong những tấm ảnh đẹp nhất anh để dưới đây, ảnh Thảo Anh đấy. Em nhìn xem, con nó ngây thơ quá, dù chưa hiểu gì, nhưng có lẽ nó cảm nhận được. Mắt nó buồn lắm...


                  Còn đây nữa, người vào viếng em đầu tiên, theo tục lệ là anh và các con. Xưa thì anh hay tặng em hoa Bằng lăng vào tháng năm, ngày sinh nhật. Nhưng giờ đã là cuối tháng 8, cành Bằng lăng nở muộn cuối cùng hôm nọ cũng tàn rồi. Vậy thì anh dùng hoa hồng vậy. Hai bố con đang rắc hoa tặng mẹ đấy, mẹ có thấy không... Và theo tục lệ, hoa hồng là hoa của tình yêu. Là thể hiện của tình yêu hai bố con dành riêng cho mẹ...


                  Còn một số ảnh nữa đẹp lắm, nhưng rất buồn. Anh sẽ không để lên đây nhé, chỉ xin đưa thêm lên một tấm hình của những ngọn nến lung linh nữa thôi. Nến cháy thì mong manh. Nhưng anh sẽ cố gắng để những ngọn nến này cháy mãi, để sức mạnh của niềm tin không thể bị dập tắt một cách dễ dàng...

                  Trưa về, anh nhờ mẹ Dũng đưa anh tới chùa Trấn Quốc. Anh đã nhờ nhà chùa cúng gọi vong cho em, theo đúng tục lệ các cụ vẫn hay làm. Người ta gọi là cúng "Thất thất lai tuần", để mời vong về nhà mới. Mai là tuần đầu tiên em ạ. Sau 5 hoặc 7 tuần gì đó, nhà chùa sẽ làm lễ cúng gửi vong, để mời em về ở hẳn với nhà chùa. Chùa Trấn Quốc chắc em biết rồi, là một ngôi chùa lâu đời nhất, và có lẽ cũng là đẹp nhất Hà nội. Người ta thường nói, long mạch của Hà nội chính là ở vùng Hồ Tây. Chùa Trấn Quốc được xây lên ở đó, có một mục đích khá lớn là để yểm long mạch cho thành phố Thủ đô. Vậy mới có tên Trấn Quốc. Anh đã vào chùa thắp một nén nhang. Ngôi chùa đẹp và người ta nói là linh thiêng lắm. Anh nghĩ, em sẽ hài lòng ở đó thôi.

                  Tối thì anh về với con. Con nó nhiều đồ chơi quá rồi, nên anh không mua thêm quà cho nó nữa. Chỉ mua một bó hoa bách nhật đỏ rực, đẹp lắm để tặng con. Tiện thể, anh mua luôn một đóa hoa hồng cho em, được bà khen đẹp lắm. Anh có chụp cho con một ít ảnh. Nhưng chỉ có một kiểu ảnh anh thấy ưng ý thôi.

                  Anh định đặt tên cho bức ảnh này là "Thắp lửa". Em thử nhìn xem. Đâu phải chỉ có một bàn tay bật diêm châm lửa đâu? Anh tin là sẽ còn nhiều người nữa, cha mẹ, bạn bè, mỗi người sẽ góp một bàn tay với anh, giúp anh nuôi con nên người, giúp anh thắp tiếp những ngọn lửa niềm tin. Em cứ yên tâm đi nhé.

                  Nói đến đây, mới sực nhớ chuyện ông ngoại Thảo Anh kể lại. Sau khi em mất, không chịu nổi, anh đã bỏ về. Chỉ còn bố Bằng, các cô các chú và bạn bè ở lại lau rửa thay quần áo cho em. Lúc thay xong quần áo mới, bố Bằng có lại vuốt trán em, thì thầm với em rằng em cứ yên tâm ra đi nhé, ông bà sẽ hỗ trợ anh nuôi hai đứa bé thơ. Ông kể lại rằng vừa nói xong, chợt thấy khuôn mặt em dãn ra, rạng rỡ hẳn lên, trông như mỉm cười vậy... Và các cô các chú, cả Dũng nữa, cũng vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến chuyện này. Còn anh thì nghe ông kể, lại trào nước mắt. Cũng chẳng biết nói gì hơn, anh cũng sẽ nói giống ông thôi. Em cứ thanh thản yên tâm đi nhé. Anh hứa với em sẽ cố gắng làm thay em những gì em chưa kịp làm để nuôi các con nên người...

                  À, còn một chuyện nữa. Anh lại mới nhận được một bài thơ gửi tặng. Lần này là bài thơ nói hộ tình cảm của anh đối với em. Anh đọc, mà lại trào nước mắt em ạ. Nếu anh có khả năng xuất khẩu thành thơ đi chăng nữa, anh cũng chỉ có thể viết được đến như vậy mà thôi... Anh chép lại dưới đây cho em đọc nhé, và hẹn em hôm sau anh sẽ lại viết tiếp cho em...

                  CHO NGƯỜI VỢ YÊU

                  Sao em nỡ bỏ anh
                  Đi về nơi lạnh lẽo
                  Ai sẽ ôm em ngủ
                  Trong giá lạnh hoàng hôn?
                  Anh theo em phần hồn
                  Còn xác trên dương thế
                  Bởi vì anh không thể
                  Để con mồ côi cha!
                  Em có biết rằng anh
                  Mơ về em không ngủ
                  Nhớ mùi hương quyến rũ
                  Da thịt em ngày nào
                  Giờ đã thành hư hao
                  Hòa vào trong cát bụi.
                  Hãy ngủ ngon, em yêu
                  Anh nhớ em thật nhiều
                  Và nguyện cầu nơi ấy
                  Em không còn đớn đau
                  Mình sẽ gặp lại nhau
                  Ở kiếp sau, em nhé

                  Để anh còn có thể
                  Yêu em hơn bây giờ...

                  ĐẶNG THỊ MAI

                  ____

                  Tái bút: Sau khi anh viết xong nhật ký ngày 25/08, có một anh có lẽ là Việt kiều, đã xúc động gửi cho em bài thơ. Anh chép lại dưới đây cho em nhé...

                  THẮP LỬA

                  Ngon nến lung linh run cõi lòng
                  Cách nhau vách gỗ hỏi buồn không
                  Tay bế con thơ .. tay vung ngát
                  Bên xác hồn ai .. những cánh hồng

                  Ngọn nến lung linh vui trong lòng
                  Đón ngày Sinh Nhật bé có mong
                  Món quà xinh xắn trong tay Mẹ
                  Hay chỉ cầu mong Mẹ bế bồng...

                  Ngọn nến lung linh thắp lửa hồng
                  Niềm vui nỗi nhớ thoảng hư không
                  Ga tô lũ trẻ ăn hết sạch
                  Minh yêu dưới đó .. co nhớ chồng

                  Ngon nến mong manh sắp phai mờ
                  Thôi không dệt mộng chẳng ươm mơ
                  Ta để mình yêu an giấc ngủ
                  Vĩnh hằng thanh thản một cõi thơ

                  Ngọn nến mong manh sắp phai màu
                  Kiếp này chung sống chẳng bao lâu
                  Cầu mong kiếp sau ta lại gặp
                  Tinh nghĩa phu thê đến bạc đầu …

                  ___
                  Danny Nguyễn - 26/08/2005.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2005 21:05:48 bởi conbo2 >
                  #39
                    conbo2 31.08.2005 21:07:10 (permalink)
                    Hà nội, 27/08/2005

                    Em yêu quý,

                    Kể ra thì ngày xưa, hình như chả bao giờ anh viết thư cho em. Hồi anh đi công tác nước ngoài lúc vẫn chưa cưới nhau, anh nhớ em cứ giục anh viết thư nhiều lắm. Nhưng tính anh vốn lười viết thư mà. Anh nhớ là em cứ giục quá, thì anh gọi điện thoại về cho tiện. Giờ thì không thể gọi điện cho em được nữa rồi. Mà viết thư, chả biết em có đọc được không. Nhưng chắc cũng không còn phương tiện nào hơn nữa. Với lại, viết để cho các con sau này, và cho cả mọi người nữa, những người thực sự quan tâm đến câu chuyện của hai vợ chồng mình.

                    Nói đến chuyện đi Mỹ công tác, anh lại nhớ đến một chiều đông, anh Huy chở mấy đứa anh đi mua đồ. May mắn thế nào, anh lại thấy một bộ vét "hàng hiệu" thật là đẹp. Mà thử lại vừa như in. Anh mua bộ vét đó, để dành cho ngày cưới. Bộ vét đó, cũng là bộ vét anh mặc ngày đưa tang em... Chỉ khác chăng ngày cưới chúng mình, áo sơ mi của anh mầu trắng, kèm một bông hoa hồng đỏ tươi trên ngực. Còn lễ tang là một chiếc sơ mi đen, và đâu còn bông hồng đỏ thắm... chỉ còn những cánh hồng nhợt nhạt... lả tả rơi. Cũng rất nhiều người em ơi, đã vui cùng chúng mình ngày cưới, và rồi cũng lại cùng anh đưa em về nơi an nghỉ cuối cùng...

                    Anh thực tình có lúc đã nghĩ, không biết anh có thể viết tiếp cho tới bao giờ. Hôm nay, có một người đã viết lưu bút cho anh, trách anh sao lại "quảng bá" tình cảm vợ chồng như vậy? Lại còn trách anh lấy cái chết của em ra để quảng cáo cho GATE2VN nữa mới tệ chứ. Chắc họ tưởng anh là người của công ty đó chăng? Tất nhiên là chỉ có duy nhất một người nói vậy. Ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại. Thôi thì chắc là anh ta chưa chịu đọc kỹ. Chứ đâu phải lần đầu, anh phân trần trong nhật ký rằng thà anh được sống một cuộc sống bình lặng, không ai biết đến, chứ anh đâu có muốn có một ngày dù được nhiều người biết đến mà không có em bên cạnh như hôm nay... Chắc chỉ có một loại người thôi là không hiểu được một điều đơn giản như vậy! Chắc không khác hơn mấy kẻ đã đang tâm đánh sập website của anh ngày nào...

                    Mà thôi, bỏ qua chuyện đó. Hàng trăm, mà có lẽ giờ đã đến hàng ngàn người khác đã gửi lời chia sẻ đến cho em, đến cho anh và các con. Và anh chắc mọi người sẽ vẫn muốn tiếp tục dõi theo cuộc chiến đấu mới của hai đứa mình. Nói hai đứa, bởi em có lẽ sẽ vẫn mãi bên anh trong cuộc chiến đấu này, cuộc chiến đấu một phần cũng là vì em đó. Em biết không, chính những người bạn mới đó, chính những độc giả của cuốn nhật ký "nổi tiếng bất đắc dĩ" của anh, đã giúp anh và bố mẹ rất nhiều. Nhờ có họ, anh mới có thể lấy lại cân bằng được nhanh như vậy. Nhờ có những lời chia sẻ, động viên nhiệt tình của họ, mà bố mẹ cũng yên tâm ngủ ngon hơn sau mấy đêm đầu vật vã. Mấy hôm nay, anh không làm việc hiệu quả được. Có lẽ phải sang tuần sau. Anh dành khá nhiều thời gian đọc những dòng chia sẻ của bạn bè khắp nơi. Và anh cũng hiểu ra được nhiều điều mọi người muốn nói. Không làm việc hiệu quả được, anh quay sang sửa lại ảnh con. Anh đã cố thử thể hiện lại những gì mọi người nhắn nhủ cho anh, vào một bức ảnh về con gái chúng ta, về sự sống, về cái chết... Em có nhìn thấy không, lá cây có cả xanh cả vàng và cả một chiếc lá khô nữa. Nhưng dù lá xanh có chuyển mầu vàng. Dù lá khô có rụng xuống rồi đi nữa... Dù đứa trẻ ngây thơ vẫn buồn bã với vành khăn trắng ở trên đầu... Nhưng em thấy không, giữa chiếc lá khô vẫn ngời lên một mầm sống mới... Con của chúng mình đấy. Anh nghĩ đó chính là những điều quan trọng nhất mà độc giả đã nhắn nhủ tới anh... Anh sẽ để bức ảnh dưới đây kèm với một lời cảm ơn chân thành tới tất cả những độc giả đã gửi tới chúng ta những lời chia buồn, và an ủi. Còn với em, nếu em có thấy được bức ảnh này, anh nghĩ em sẽ bảo anh là ảnh đẹp đấy, nhưng vẫn buồn...

                    Biết làm sao được em. Buồn thì vẫn cứ buồn. Anh thì cũng chỉ là người thôi, đâu phải là sắt đá. Mất em rồi, anh đâu có dễ dàng đứng thẳng lại được ngay. Nhưng anh cũng đã cố gắng rồi. Anh nghĩ chắc chỉ tuần sau là anh lại có thể trở về hoàn toàn với cuộc chiến mới. Mấy ngày hôm nay, anh cũng đã bắt đầu tư vấn giúp đỡ được bốn năm người có cùng cảnh ngộ. Anh cũng đã cố gắng cập nhật lại mấy trang tư liệu ngày xưa bị xóa sạch trơn...

                    Và tuần sau. Tuần sau chắc chắn anh sẽ có thể phục hồi để chiến đấu tiếp. Rất nhiều người đã sẵn sàng hỗ trợ anh trong cuộc chiến đấu mới. Và chắc từ tuần sau, những lá thư anh gửi cho em sẽ lại trở lại như xưa, sẽ không còn ướt át ủy mị như những gì anh đang viết cho em nữa. Chắc chắn là anh sẽ tinh thần chiến đấu của anh sẽ được khôi phục hòan toàn.

                    Ở cõi xa xăm nào, xin em hãy cứ bình tâm...
                    #40
                      Thay đổi trang: < 123 | Trang 3 của 3 trang, bài viết từ 31 đến 40 trên tổng số 40 bài trong đề mục
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9