Hà nội, 23/06/2005
Vậy là gần hai tuần tôi mới tiếp tục được những dòng nhật ký ở đây. Tóm tắt lại là khoảng 16/06, hai vợ chồng tôi quay về Việt nam. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều trị tiếp 1/2 lộ trình còn lại trong nước. Những gì quan trọng nhất, các bác sỹ Singapore đã thực hiện xong rồi. Giờ, chúng tôi vẫn theo phác đồ đã xác định ở Singapore để hoàn tất quá trình điều trị.
Về đây, tôi chạy suốt ngày. Lo cho vợ. Tiếp quản lại công việc dồn đọng ở công ty... Căng thẳng, và mệt mỏi hơn cả thời gian ở bên Sing. Cuối cùng thì tôi cũng chọn được một phương án điều trị tiếp, mà gia đình chúng tôi cho rằng hợp lý nhất. Đó là chúng tôi nhập viện K, nhưng xin được điều trị tại nhà. Chúng tôi mời được bác sỹ M. viện K về tận nhà thăm bệnh và điều trị. Chị giúp đỡ chúng tôi rất nhiệt tình. Và ngày thứ 3, 21 tháng 6 vừa rồi, vợ tôi đã hoàn tất lần truyền thứ nhất của vòng truyền thứ 4. Ổn cả. Tình hình sức khỏe của vợ tôi sau khi về Việt nam khá lên từng ngày. Sau truyền cũng có hơi mệt, nhưng không hề buồn nôn. Hy vọng là từ giờ trở đi sức khỏe của vợ tôi sẽ không bị xuống quá mức.
Có khá nhiều kinh nghiệm, khá nhiều chuyện tôi muốn tiếp tục chia sẻ với các bạn. Nhưng mấy hôm nay bận quá. Có lẽ tôi sẽ cố gắng từ giờ đến cuối tuần ghi chép lại đủ những sự kiện chính của chúng tôi mấy ngày qua. Sẽ cố gắng...
Hà nội, 26/06/2005
Mấy ngày hôm qua tình hình có vẻ bình thường. Vợ tôi chỉ hơi kêu buồn nôn một chút chiều hôm qua. Sáng nay dậy thấy tươi tỉnh, và không kêu buồn nôn nữa. Cũng bị phản ứng phụ dia-re mất hai ngày. Nói chung là có vẻ ổn. Theo lịch, vợ tôi sẽ tiếp tục truyền lần thứ 2, vòng thứ 4 vào thứ 4 tuần tới.
Quay lại chuyện đợt trước, trước khi về Việt nam. Bố vợ tôi lúc sang cùng chúng tôi, có bàn rằng trước khi về, nên để Lan Anh nghỉ thêm ở Singapore một tuần. Và chúng tôi xin bác sỹ cho nghỉ truyền độ 1-2 tuần để Lan Anh hồi sức. Bác sỹ thì vẫn muốn truyền tấn công. Nhưng ông cũng chiều chúng tôi thôi. Cũng may mà hai bố con quyết định cho Lan Anh ở lại thêm một tuần. Chưa hết một tuần đó thì "tai nạn" xẩy ra. Dẫu sao, trong tình trạng căng thẳng của chúng tôi lúc đó, thì chắc cấp cứu tại Singapore vẫn tốt hơn. Và sau vụ cấp cứu đó, sức khỏe vợ tôi hồi phục trông thấy, khá lên từng ngày.
Cũng nhờ hơn một tuần lùi lại đó, tôi cũng giải quyết thêm được nhiều việc. Việc lớn nhất mà tôi thực hiện được, có lẽ là việc đặt vấn đề liên kết với bác sỹ Lim, để xây dựng một mô hình điều trị kết hợp Singapore-Việt nam cho các bệnh nhân ung thư. Mô hình này cho phép bệnh nhân được chẩn đoán và điều trị với phác đồ chất lượng cao, có thể nói gần như tương đương với điều trị tại Singapore, nhưng với chi phí thấp hơn nhiều. Tôi tính nhẩm, thấy rằng có những trường hợp, có thể tiết kiệm tới 500 triệu đồng VN, thậm chí có thể hơn.
Về Việt nam, tôi cũng có trình bầy mô hình với một số bác sỹ viện K. Mọi người đều ủng hộ nhiệt tình. Thiết nghĩ, có rất nhiều người mắc bệnh hiểm nghèo này, không thể có 1 tỷ đồng để sang điều trị tại Singapore hoặc các quốc gia tiên tiến khác. Nhưng nếu bỏ ra 200-300 triệu VND để có một kết quả tương đương thì họ sẽ rất sẵn sàng. Vấn đề là làm thế nào thôi.
Mấy hôm nay, bạn bè, bà con tới thăm vợ tôi, cứ nghĩ là vợ tôi phải nằm liệt giường kia. Nhưng mọi người đều ngạc nhiên thấy vợ tôi đi lại nói chuyện bình thường. Tất nhiên là chưa hoàn toàn bình thường như người khỏe mạnh, nhưng tình hình chung là ổn cả. Tất nhiên là truyền hóa chất, truyền chất độc, thì mệt là chắc rồi. Nhưng lần truyền này, có lẽ là lần khỏe nhất của vợ tôi trong mấy lần đã qua. Hy vọng thế...
Hà nội, 04/07/2005
Hôm nay là ngày yếu nhất của vợ tôi trong chu kỳ 21 ngày. Khoảng ngày 12-14 trong chu kỳ 21 ngày là lượg máu xuống thấp nhất, cả hồng cầu lẫn bạch cầu. Tôi cũng đă tiêm cho vợ tôi mấy mũi thuốc kích thích tăng trưởng hồng cầu và bạch cầu. Mỗi MỘT mũi tiêm ở Việt nam cũng phải mất hơn 1 triệu. Có mũi gần 2 triệu. MỘT MŨI THÔI. Ngày ở Singapore, vợ tôi có vẻ yếu hơn, nên hiện tượng mất máu do hóa trị cũng nặng hơn. Trung b́nh mỗi đợt hóa trị chúng tôi phải dùng khoảng 10 mũi tiêm kích máu như vậy. Và bên đó, họ đồng loạt lấy 2.5 triệu một mũi, không phân biệt kích hồng cầu với kích bạch cầu. Nói chung là tốn kém th́ khủng khiếp, dù tính tôi không muốn kêu ca bao giờ. Về Việt nam, vợ tôi có vẻ khỏe hơn nhiều, không phải tiêm kích máu nhiều như vậy. Đợt này, có lẽ tôi chỉ phải dùng độ 3 ống kích hồng cầu và 1 mũi kích bạch cầu thôi.
Mấy ngày qua, tôi túi bụi với đủ mọi việc. Giờ mới tranh thủ được một chút thời gian. Vợ tôi chịu đựng đợt hóa trị này có vẻ tương đối tốt. Ban ngày chỉ có đôi khi kêu mệt hơi hơi thôi. Và buổi tối, thường trước khi đi ngủ, vợ tôi hay kêu mỏi hơn, đôi khi nhức trong xương. Và vẫn phải uống thuốc ngủ. Tuy nhiên, có lẽ do sức khỏe tăng lên, nên t́nh h́nh đáp ứng thuốc ngủ cũng có vẻ khá hơn. Thường thường lúc kêu mỏi chính là lúc vợ tôi sắp ngủ. Có khi vừa kêu mỏi xong, th́ đă ngủ thiếp đi rồi. Một ngày vợ tôi cũng ngủ được 7-8 tiếng. Có khi hơn.
Lại nói chuyện kích máu. Ngoài chuyện vợ tôi có vẻ khỏe lên, vợ tôi c̣n uống thêm được một số loại thuốc bổ trợ. Tôi nghĩ, có thể những loại thuốc này cũng hỗ trợ cho vợ tôi phần nào, giúp tăng sức khỏe, giảm phản ứng phụ, và đỡ mất máu. Vợ tôi hiện đang uống Tinh nghệ, Linh chi, và RG3 chiết xuất từ sâm. Trong ba loại thuốc bổ trợ hiện tại, Tinh nghệ và RG3 là những thuốc có tính năng kháng ung thư đă được kiểm nghiệm. C̣n Linh chi có lẽ chỉ mang tính bồi bổ sức khỏe thôi. Nhưng chắc chắn Linh chi cũng có tác dụng tốt.
Nghiên cứu nhiều về bệnh ung thư, tôi cảm nhận được rằng trên thế giới, người ta đang nghiên cứu rất mạnh về căn bệnh này. Hàng năm, có rất nhiều kết quả mới về thuốc chống ung thư. Và nhiều loại thuốc mới cho thấy những tiềm năng vô cùng mạnh mẽ. Tôi vừa kịp cập nhật thêm một hai bài báo về những thành tựu mới này vào phần tài nguyên. Các bạn có thể xem thêm chi tiết ở phần Tư liệu: default.asp?nc=7232&id=36 Có mỗi điều là thuốc mới ra thường rất đắt tiền. Như viên Iressa chị Kim Hà nhắc đến trong câu chuyện của chị, ở Việt nam cũng có thể mua được hàng xách tay. Tuy nhiên, giá một viên thuốc đâu đó cỡ 100 USD! Và đúng liều, là mỗi ngày uống một viên. Và có thể phải uống nhiều tháng, thậm chí nhiều... năm. Vợ tôi hiện nay đang uống liều củng cố, 2 ngày một viên. Và vợ tôi uống từ ngày đầu khi chúng tôi sang Singapore đến giờ... Nhưng biết làm thế nào được. Có thuốc c̣n hơn không. Hy vọng rằng cùng với thời gian, giá thuốc sẽ giảm dần. Hy vọng rằng, trong ṿng 5-10 năm nữa, khoa học sẽ t́m ra được chính xác cơ chế gây bệnh ung thư, và sẽ có những phương thuốc chữa trị ung thư hiệu quả, tựa như người ta chữa viêm họng, hay cảm lạnh bây giờ vậy...
Hà nội, 08/07/2005
Hai hôm qua, vợ tôi sốt nhẹ. Tuy nhiên, tôi chỉ mua thuốc kháng sinh pḥng hờ, chưa cho uống ngay. Bác sỹ dặn sốt trên 38 độ mới cho uống. May quá, hôm nay vợ tôi đỡ. Có lẽ không phải uống.
Hôm qua, hai vợ chồng đi chụp CT. T́nh h́nh có vẻ tiếp tục tiến triển tốt đẹp. Khối u đă xẹp gần như hết. Không thấy rơ trên phim nữa. Dịch phổi cũng đỡ hơn so với lần chụp tháng 5. Nhu mô phổi cũng khá lên.
Vợ tôi trông th́ vẫn gầy, hơi hốc hác, nhưng tươi tỉnh hơn nhiều. Vẫn phải uống thuốc ngủ hàng đêm, nhưng ngủ được. Ăn uống cũng không đến nỗi nào. Thứ 3 tuần sau, chúng tôi sẽ tiếp tục ṿng truyền thứ 5.
Hôm nay tôi đọc báo, lại thấy những tiềm năng mới: Dứa cũng cho hoạt chất chữa ung thư. Bài thuốc về quả dứa dại chữa ung thư, có một người bạn đă kể cho tôi nghe từ lâu rồi. Nhưng tôi cũng chỉ biết nghe và để đó thôi. V́ quá nhiều thông tin, lại không có kiểm chứng, th́ cũng không biết thế nào mà lần. Hôm nay đọc được mẩu tin đó, cũng được tiếp thêm chút hi vọng. Khoa học càng ngày càng tiến triển. Chắc vài năm nữa ung thư sẽ không c̣n là một căn bệnh vô phương cứu chữa như bây giờ... Tôi đă đăng lại bài báo về quả dứa lên phần Tài nguyên. Các bạn có thể xem ở đây: Dứa giúp chống ung thư.
Hà nội, 10/07/2005
Hôm nay thời tiết xấu tệ. Không rõ có phải vì thời tiết hay không mà vợ tôi kêu đau vai và đau đầu suốt ngày. Tôi chắc chỉ do thời tiết thôi. Chứ có lẽ với tiến triển như vậy, khả năng di căn lên não là không phải tính đến. Dù sao tôi vẫn cảm thấy hơi lo. Để xem nếu ngày mai cơn đau đầu biến mất thì có lẽ là mọi chuyện đều ổn.
Ngày mai vợ tôi sẽ thử máu để ngày kia lại bắt đầu một vòng truyền mới. Dù mới thử mấy hôm trước ở Việt Đức, và kết quả khá tốt, nhưng chúng tôi vẫn xin bác sỹ cho thử lại lần nữa trước khi truyền cho cẩn thận. Không biết vòng truyền thứ 5 này vợ tôi có phải truyền máu không. Vòng vừa rồi thì có vẻ khá ổn...
Hà nội, 12/07/2005
Vậy là vợ tôi không truyền được đúng lịch. Bạch cầu thấp quá. Tổng cộng chỉ số có 3.3. Và tỷ lệ neutrophil (bạch cầu đa nhân trung tính) chỉ có 38.2%. Nghĩa là số lượng neutrophil tuyệt đối (ANC- Absolute Neutrophil Count) có 1.26. Khi không vượt quá 1.5 thì không thể truyền được. Vậy mà khoảng ngày thứ 12 vòng 4, tôi đã tiêm cho vợ một mũi Neupogen rồi.
Tôi đã tham khảo cả ý kiến bác sỹ Việt nam, và bác sỹ Singapore. Chắc vợ tôi phải nghỉ truyền 3-4 ngày gì đó. Khoảng thứ 6 truyền lại. Bắt đầu từ hôm qua, tôi đã tiêm một mũi Neupogen nhằm tăng bạch cầu cho vợ. Hôm nay chắc tôi sẽ tiêm một mũi nữa và một mũi ngày mai...
Sáng thứ năm, nếu thử máu ok, có thể chiều, hoặc sáng thứ 6, vợ tôi sẽ tiếp tục truyền vòng 5...
Hà nội, ngày 13/07/2005
Hôm nay tôi và chị Hằng về Hưng Yên gặp thầy Long. Thầy ta Đào Kim Long, đã được giới thiệu trên báo Tri thức trẻ. Bạn có thể xem lại bài về thầy Long ở phần Đông y trên website này: default.asp?nc=8311&id=108
Số là một cậu bé ở công ty tôi, hóa ra là có mẹ bị ung thư tử cung. Cô đã được điều trị tối đa ở Việt nam, bao gồm cả phẫu trị, xạ trị, và hóa trị kết hợp. Bác sỹ nói rằng cô bị ung thư T2, nghĩa là giai đoạn II. Tuy nhiên, lúc mổ ra thì mới biết là đã di căn lên buồng trứng. Tôi nghĩ, thế nghĩa là giai đoạn IV rồi. Sau khi mổ, bác sỹ kết hợp hóa trị và xạ trị, theo phác đồ họ nói là mới nhất, tốt nhất ở Pháp và Mỹ bây giờ. Cô đáp ứng rất tốt với điều trị, và khá khỏe mạnh. Lộ trình điều trị kết thúc khoảng đầu tháng 5 năm nay. Sau đó, cô phục hồi rất nhanh. Chúng tôi tới thăm, thấy gia đình kể chuyện thậm chí cô đi chơi, còn trèo núi được. Thế nhưng cuối tháng 6, cô đổ bệnh lại. Cô bị tràn dịch ổ bụng, bụng cứ chướng lên, khó thở, mệt mỏi vô cùng. Và cô yếu đi rất nhanh...
Lẽ ra hôm nay tôi hẹn chị Hằng đưa chú Loan, chồng của bệnh nhân lên gặp thầy Long. Nhưng chú nói sợ cô đang yếu quá, chú không dám đi xa. Chú nói thôi chờ thứ 7, thầy Long về Hà nội khám, chú sẽ đến cho tiện. Nhưng tiện thể một công đi, chúng tôi còn rủ thêm vợ chồng chú Châu, cũng là bệnh nhân ung thư phổi giống vợ tôi đi cùng. Chú Châu thì đã hoàn thành phác đồ điều trị từ hồi Tết. Nay muốn lên gặp thầy Long để khám bổ sung... Tôi thì muốn lên găp thầy Long cho biết đường biết lối. Sau khi hóa trị xong cho vợ, chắc chắn tôi cũng sẽ lên xin thầy cắt thuốc uống tiếp. Và thế là chị Hằng đã gọi điện hẹn trước với thầy Long, nên dù chú Loan không đi được, mấy chú cháu chúng tôi vẫn lên đường...
Nhà thầy Long ở Mỹ Hào, Hưng Yên. Hóa ra cũng dễ tìm. Đi từ Hà nội theo đường năm, đến cột cây số thứ 71 đường Hải Phòng (Trên cột đề: Hải Phòng 71km) thì rẽ trái khoảng 400m. Tới đó hỏi thầy Long ai cũng biết. Rẽ vào đường nhánh (ô tô vào được) một đoạn bạn sẽ thấy một cánh cổng sắt bên tay trái, có bản tôn mạ kẽm trần không sơn ở phía dưới, và có để tên thầy cùng với lịch khám bệnh. Đó chính là nhà thầy Long.
Gặp thầy Long, tôi cảm thấy dễ chịu ngay. Thầy là một ông già nhỏ nhắn, rất đẹp lão, cái đẹp có thể nói là điển hình của một cụ già Việt nam thời xưa vậy. Thầy nói năng nhỏ nhẹ, điềm đạm. Rất tự tin, nhưng khiêm tốn, và chừng mực. Chúng tôi may mắn được nói chuyện với thầy khá lâu. Thường một tuần thầy lên Hà nội khám bệnh hai ngày. Nhưng lên đến Hà nội thì thầy đông khách lắm. Không thể ngồi nói chuyện được. Về quê thì đỡ hơn.
Thầy tiếp chúng tôi rất vui vẻ nhiệt tình. Chúng tôi hỏi khá nhiều, thầy giải thích cặn kẽ quan điểm của thầy về những vấn đề chúng tôi quan tâm. Cá nhân tôi thì tôi thấy những giả thuyết của thầy đưa ra về ung thư, và về châm cứu là rất thuyết phục. Mai tôi sẽ viết lại kỹ hơn về những vấn đề này và quan điểm của thầy Long. Tuy nhiên, vợ tôi hôm nay hơi mệt, vả lại đang hóa trị, nên tôi không đưa vợ tôi đi. Thành ra, thầy cũng không cho thuốc trước khi xem bệnh cụ thể. Thầy chỉ khuyên tôi cho vợ uống sâm Ngọc Linh để bồi bố sức khỏe thôi.
Hơn 12 giờ trưa chúng tôi mới ra về. Nói chung là tôi rất hài lòng với chuyến đi. Tôi dự tính sẽ đưa vợ tôi lên gặp thầy sớm, nhờ thầy bắt mạch xem hay dở thế nào.
Về chiều, vợ tôi lại kêu về chuyện đau xương. Có lẽ các phản ứng phụ của thuốc lại bắt đầu. Tôi đã tham khảo ý kiến bác sỹ, và lại phải cho vợ tôi uống thêm 30ml Morphin dạng syrup mang từ Singapore vể. Nhưng mai tôi vẫn cho vợ thử máu, để nếu tốt, sẽ truyền tiếp vòng hóa trị thứ 5...
Hà nội, 19/07/2005
Vậy là đã bẵng đi đúng một tuần. Đủ thứ công việc bận bịu. Thứ 4 tuần trước, tôi lên thầy Long. Định đưa vợ lên ngay, nhưng rồi tham khảo ý kiến mọi người, lại thôi. Vì thứ 6 là vợ tôi đã bắt đầu truyền tiếp vòng 5 theo lịch. Tôi cứ cẩn thận, tiêm liền 3 mũi Neupogen kích bạch cầu. Thế là ngày thứ 5 thử máu, số lượng bạch cầu lên tới... 33 ngàn! Người bình thường, bạch cầu tối đa là khoảng 11 ngàn. Trên 11 ngàn, là có hiện tượng viêm nhiễm. Tất nhiên trường hợp vợ tôi thì không phải viêm nhiễm... Vả lại, bạch cầu sau khi kích lên, chủ yếu là bạch cầu non. Sau khi dừng tiêm 1-2 ngày, số lượng bạch cầu sẽ giảm 1/2. Và trong vòng 1 tuần, số lượng bạch cầu sẽ lại trở về trạng thái bình thường. Thứ 7 tuần này, vợ tôi sẽ tiếp tục truyền mũi thứ 2 của vòng thứ 5. Hôm nay tôi lại tiêm thêm một mũi kích bạch cầu nữa đề phòng, theo chỉ dẫn của bác sỹ.
Tuần vừa qua cũng không có sự kiện gì đặc biệt đối với vợ tôi. Chỉ có điều là vợ tôi lại khó ăn khó tiêu. Và có vẻ nôn nhiều hơn lần thứ 4. Ăn ít, lại nôn nhiều hơn, thành ra cân nặng lại sụt. Hôm nay cân lại, được có 40kg. Tóc cũng thưa đi nhiều lắm... Vậy mà vợ tôi sẽ còn phải chịu thêm 3 mũi truyền nữa... Mấy ngày hôm nay, vợ tôi kêu mệt. Nhưng xem ra, vẫn còn chịu đựng được. Chưa đến nỗi kinh khủng như hồi bên S'pore.
Lại quay lại chuyện thầy Long. Hôm nay, chú Loan, bố một cậu trong công ty tôi, mà tôi có nhắc tới trong nhật ký trước, gọi điện cho tôi. Chú đã tìm được nhà thầy Long khám bệnh ở Hà nội, và thứ 7 tuần trước đã lên khai bệnh, xin thuốc. Nghe xong mô tả của chú, thầy Long trước tiên là cắt thuốc để tiêu dịch ổ bụng. Thấy chú nói, tiến triển bệnh của cô trong ba ngày uống thuốc của thầy Long có vẻ đúng như thầy dự báo, tôi cũng mừng. Đại ý là thầy Long nói sẽ cắt thuốc để củng cố thành mạch máu, không cho huyết tương rò ra ngoài, gây nên hiện tượng tràn dịch ổ bụng. Đồng thời, thầy cho uống thuốc để tiêu dịch qua hai đường tiểu tiện, và đại tiện. Quả nhiên, vợ chú đi tiểu tiện và đại tiện nhiều hơn hẳn, đúng như thầy dự tính. Chú Loan nói bắt đầu đặt niềm tin vào thầy Long. Tôi thì rất hy vọng cô chú Loan sẽ gặp được thầy được thuốc...
Còn câu chuyện với thầy Long, tuần trước, tôi vẫn còn nhớ lắm. Chuyện thứ nhất là giả thuyết của thầy về nguồn gốc bệnh ung thư. Nếu các bạn đã đọc mấy bài báo tôi đăng lại, hẳn các bạn đã biết thầy Long cho rằng nguồn gốc sâu xa là nằm ở gan. Có chăng, lần này tôi được nghe thầy kể thêm về bệnh học gốc tự do (free radicals). Đại để là quá trình chuyển hóa sinh năng lượng trong cơ thể người na ná như hiện tượng "cháy" vậy. Và khi cháy, thì sẽ có "tro". Tro chính là các gốc tự do, thực ra là các phân tử thiếu electron. Và bình thường, cơ thể con người có cơ chế để bài tiết những gốc tự do đó đi. Nhưng khi có trục trặc, các gốc tự do sẽ không bị thải ra, và chúng cứ bị tích lại trong cơ thể, dẫn đến bệnh ung thư. Thầy còn giảng nhiều về chuyện ung thư xương, hay là sự thoái hóa xương trong quá trình teo cơ vì ung thư nữa. Ngoài ra, thầy lý giải về nguyên nhân gây đau trong ung thư cũng rất hay. Thầy nói, bệnh ung thư thường tăng quá trình "đốt cháy" năng lượng trong cơ thể, dẫn đến thoái hóa cơ, teo cơ, mất nước. Khi cơ bị teo, nó sẽ tác bị co rút, chèn ép vào các dây thần kinh. Thành ra, người bệnh thường có những cơn đau dữ dội, với những vị trí có thể rất khác nhau. Tôi nghe thấy cũng hợp lý.
Dĩ nhiên là tôi không đủ trình độ để đánh giá đúng sai trong những giả thuyết của thầy Long. Chỉ có điều, cá nhân tôi cảm thấy rất ấn tượng về nền tảng kiến thức sâu sắc của thầy Long cả về Tây y lẫn Đông y. Còn chuyện lý thuyết châm cứu nữa. Nghe cũng sắc sảo và độc đáo lắm. Nhưng có lẽ để hôm sau tôi lại viết tiếp vậy. Giờ thì đã khuya rồi, tôi thì phải chiến đấu nguyên ngày hôm nay, cũng hơi mệt...
Hà nội, 21/07/2005
Mấy hôm nay vợ tôi ăn kém. Người mệt mỏi lắm. Lại sụt mất 2 kg. Giờ không biết có đủ 40 kg không nữa. Theo lịch là thứ 7 tuần này truyền tiếp mũi thứ 2, vòng thứ 5. Vợ tôi kêu mệt đã mấy hôm, thành ra tôi có hỏi ý kiến bác sỹ, và có truyền thêm cho vợ tôi mấy chai Vitamin, điện giải, và đạm nữa. Truyền hai ngày nay rồi. Tuy nhiên, tối nay về, vợ tôi vẫn kêu mệt lắm. Nhìn sắc mặt tái xanh của vợ tôi, trông nhợt nhạt, tôi đoán chắc chỉ do thiếu máu. Bắt mạch, và theo dõi nhịp thở, nhịp tim, tôi thấy có vẻ đều bình thường. Mạch đều, không nhanh, sâu. Hơi thở thì điều hòa. Vả lại, mặc dù bị phổi, nhưng suốt thời gian điều trị gần 1 năm, vợ tôi gần như không có hiện tượng suy hô hấp, trừ đợt cấp cứu đầu tháng 6. Chắc chỉ do thiếu máu thôi. Thế là hai vợ chồng lại vào Việt Pháp cấp cứu. Vào đến nơi, bác sỹ khám xong, nói rằng gần như không có... cơ hội truyền máu cấp cứu. Vì họ chỉ truyền máu cấp cứu nếu lượng huyết sắc tố dưới 4g cho những trường hợp mãn tính như vợ tôi. Và thế là tôi đặt cọc tiền sẵn, đề phòng kết quả thử máu thấp hơn 8g thì mai sẽ vào truyền, rồi hai vợ chồng lại... về nhà ngủ.
Về nhà được một lúc, thì bác sỹ gọi điện, báo rằng huyết sắc tố là 10.2 g. Như vậy là không thiếu đến mức phải truyền. Thôi, chờ sáng mai lấy kết quả đầy đủ, và thử manhê luôn xem thế nào. Calcium cũng đủ, không thiếu. Tổng cộng là 2.5. Còn bạch cầu thì tôi đoan chắc là không thiếu, vì tôi mới tiêm cho vợ 2 mũi Neupogen. Vậy chắc thứ 7 này vợ tôi sẽ đủ sức để truyền thôi. Chắc hiện tượng mệt mỏi là do ăn kém, và chắc do phản ứng phụ của hóa trị nữa.