Chân dung nhà thơ Phương xích - lô
hai1957 12.06.2011 16:39:21 (permalink)
Chân dung nhà thơ Phương xích - lô


            ...Ngoài nghề đạp xích lô, v́ới cơ thể đàn ông đẹp, Phương thường xuyên được trường Đại học Nghệ thuật Huế mời làm người mẫu cho sinh viên học sáng tác. Cứ đứng một buổi được mấy chục ngàn, tuy có “nhột” chút đỉnh, nhưng không mồ hôi mồ kê như đạp xích lô. Có tháng Phương một buổi đạp xe, một buổi làm người mẫu, để có thêm tiền nuôi con. 

           Những ngày đó Phương ở gần nhà tôi, ngay trên dốc Bến Ngự. Phương có hai đứa con gái sinh đôi rất kháu khỉnh… 

           Cuộc đời Phương đang êm đềm “trên ba bánh xe lăn”, bỗng gặp một khúc quanh đến vực thẳm chết người. Phương có một người bạn thơ rất thân. Anh bạn hay đến nhà cùng Phương ngâm ngợi, chén tạc chén thù. Vợ Phương có tài đàn tranh. Phương làm thơ tặng vợ: Mười sáu bậc âm thanh kỳ diệu/ Đưa ta bay lên tận cung Hằng. Thế rồi người vợ mà Phương vô cùng yêu dấu, bỏ Phương, theo người bạn thơ ấy. 

           Nàng quyết liệt đ̣i Phương phải chia tay. Thế là Phương lủi thủi đạp xích lô về ở với mẹ ở phố Chi Lăng. Từ đó, ngày nào Phương cũng đạp xích lô đến thăm con, chở chúng nó đi ăn chè, ăn kem. Chia tay con, Phương lại về chỗ tôi uống rượu và khóc. Phương uống rượu v́ì buồn tủi, vì thương, vì giận. Phương bắt đầu nát rượu từ đó. Phương không đạp xích lô được nữa. 

           Thế rồi người vợ đi theo chồng mới vào Nam, mang hai đứa con gái của Phương gửi vào tu trong một ngôi chùa ở Bà Rịa Vũng Tàu (bây giờ hai đứa đã thành ni cô). Biết là vợ con đã xa ngàn dặm, thế mà ngày nào cũng đạp chiếc xe đạp cà tàng lên thăm lại hình bóng người thân nơi ngôi nhà xưa, rồi vào quán. 

           Có lần có đứa bé cạnh nhà tôi, hốt hoảng chạy vào lay vai tôi: “Bác Ngô Minh, cái chú gì mà hay vào nhà bác bị ngã trên đường tàu ngoài kia kìa!”. Tôi chạy ra, hoảng hốt thấy Phương đang nằm vắt ngang đường tàu hoả, chiếc xe đạp đè lên người. May chưa có chuyến tàu nào đi qua. Tôi đỡ Phương dậy, dìu vào nhà. Có lần đang đêm khuya khoắt, tôi đã ngủ say, bỗng nghe có tiếng ai gọi như từ âm phủ vọng lên: “Ngô Minh ơi…ơi!”. Tôi nổi da gà, ngỡ là “ma”. Định thần, mở cửa thì thấy Phương say đang ngã nhào trước cổng nhà tôi. Thì ra, Phương nhớ con, nhớ vợ, đang khuya cũng ngất ngưởng  lên thăm lại chốn xưa!

           Từ đó Phương như một người điên, đi lang thang ăn mày rượu của đời… Nhiều người ghét bỏ, xa lánh Phương. C̣òn với ai hiểu cảnh ngộ của Phương đều ứa nước mắt. Phương chỉ dở điên dở dại khi uống rượu. C̣òn khi làm thơ thì Phương lại trở lại là Phương xích lô dân dã, tinh tế và bản lĩnh. 

           Thơ của Phương làm trong thời gian cuối đời, đầy men rượu, nhưng cũng đầy đớn đau thân phận: Thưa em/Tôi đă khuyết rồi/ Đêm nao chú Cuội khèo rơi trái rằm (Thưa em). Hay: Ta say hề, đêm nay ta xỉn/ Đành mượn cỏ cây thế chiếu giường/ Ngạo nghễ gối đầu lên đỉnh Ngự/ Ngang tàng xuôi cẳng dọc sông Hương… 

           Ngày 2 tháng 6 năm 2001, Phương xích lô ra Thành cổ Quảng Trị thăm mẹ nhà thơ Nhất Lâm đang ốm nặng. Phương thấy trẻ con đang tắm trần truồng dưới mương Thạch Hãn. Thích quá, không biết mình đang ngất ngưởng rượu, Phương cũng nhào xuống tắm. Thế là Phương đi vĩnh viễn…! (51 tuổi). Trong cái túi xách cà tàng Phương để lại trên bờ có một vỏ chai đã khô rượu và hai bài thơ mới viết. Trong đó bài thơ "Chạng vạng" như là một lời cuối cùng: Chạng vạng đất/ Chạng vạng trời/ T́ình tôi chạng vạng trong thời xa em/ Mắt nhìn/ Chạng vạng hơi men/ Miệng đời chạng vạng/ Chê khen tiếng lời/ Tuổi tên chạng vạng/ Quên rồi/ Đường đi chạng vạng/ Biết nơi mô về...

           Những câu thơ linh ứng như Phương biết trước cuộc ra đi của mình. Thơ Phương tiên tri: Mình sống lang thang chẳng cửa nhà/ Chết không đất táng làm ma phiêu bồng...


                                                                                                                                     Nhà thơ Ngô Minh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2012 09:45:51 bởi hai1957 >
#1
    hai1957 12.06.2011 16:43:44 (permalink)
    XÍCH LÔ HÀNH
     
    Ta xích lô hề! Người xích lô
    Từ đây thôi phải đạp xe thồ
    Trước chơi hai bánh chừ ba bánh
    Trước chở một cô chừ bốn cô


    Gác cẳng chờ hàng bên bãi vắng
    Dựa lưng đợi khách dưới cây to
    Dù sao cũng phải còng lưng đạp
    Còn ở trong ngành vận tải thô.


    Ngươi xích lô hề! Ta xích lô
    Về đây sau những chuyến giang hồ
    Thợ không ra thợ vì cô thế
    Thầy không nên thầy bởi lỡ cơ



    Trí dở dở khi say khi tỉnh
    Hồn ương ương lúc thực lúc mơ
    Rơi xuống cuộc đời không chao đảo
    Vững vàng ba bánh đỡ: xích lô.


    Ngươi xích lô hề! Ta xích lô
    Cũng là thi sĩ cũng làm thơ
    Thơ không giúp được ngươi cơm áo

    Thơ chẳng giúp gì ta cháo hồ

    Làm một trăm bài đều mộng mị
    Đăng vài tờ báo cũng hư vô
    May mà nhờ đạp xích lô ấy
    Giàu không giàu nhưng chẳng xác xơ.


    Ta xích lô hề! Ngươi xích lô
    Ráng cho xong hết một đời phu
    Chở bao đau thương về nghĩa địa
    Chở những hạnh phúc đến tuổi thơ



    Ngó xuống thua chi loài giun dế
    Trông lên hơn hẳn lũ công cò
    Dù sao mình cũng còn lương thiện
    Ngươi xích lô hề! Ta xích lô.


















     
     
    THƯ GỬI NGƯỜI KHÁCH NAM BỘ
     
    Từ miền Nam anh ra thăm Huế
    Gọi xích lô viếng lăng tẩm chùa chiền
    Tính người Nam vốn thật thà cởi mở
    “Đã từ lâu nghe danh đất thơ mộng
    Trên báo đài, trong nghệ thuật văn chương
    Sau bao năm chắt chiu dành dụm
    Nay tôi thấy rồi núi Ngự sông Hương”


    Đời đã từng trải qua nhiều nỗi khổ
    Anh hiểu sâu về những giọt mồ hôi
    Khi gặp dốc cao anh liền nhảy xuống
    Chia sẻ cùng tôi chút nặng nhọc một thời
    Đi nửa đường biết chân tôi đã mỏi
    Anh thay tôi đạp một đoạn dài
    Trong giây phút không còn ai khách chủ
    Anh và tôi hòa nhập một con người.

    Khi chia tay anh mời tôi đi nhậu
    Nổi hứng lên tôi đọc tặng bài thơ
    Đời có lúc không cần đeo mặt nạ
    Anh bảo tôi:
    “Ở Sài Gòn mình cũng đạp xích lô”.










     
     

    GỞI BÁC XÍCH LÔ HÀ NỘI

    Đêm trăng ấy bác xích lô Hà Nội
    Chở tôi thăm ba mươi sáu phố phường
    Bác đâu ngờ khách cùng nghề như bác
    Cũng đời xích lô dãi nắng dầm sương

    Tuy bác ở cách tôi ngàn dặm
    Nhưng gần nhau trong những nỗi trầm thăng
    Bốn mùa chuyển nhịp cùng mưa nắng
    Đời quay tròn theo ba bánh xe lăn

    Có những lúc gác xe vào quán rượu
    Mượn Lưu Linh đuổi hết nỗi nhọc nhằn
    Rồi đón khách nơi đầu ga cuối phố
    Ngày có, ngày không lặng lẽ qua dần

    Bác tuy già nhưng sức còn dẻo dai
    Còn chở khách vào ra năm cửa ô
    Một mai đây khi tôi già như bác
    Sẽ còn lại gì ngoài mấy trang thơ? 

    Những lúc về khuya còn ai thấy bác?
    Người phu già lăn bóng dọc đường trăng
    Bác chở tôi một lần rồi quên lãng
    Nhưng riêng tôi chở bác suốt thời gian


    TÌM 


    Tôi đi tìm lửa trong đêm
    Tìm ngọc trong đá
    Tìm sen trong bùn
    Tìm cao giữa đám thấp lùn
    Tìm rồng giữa lũ giun trùng ngơ ngơ
    Tôi đi tìm thực trong mơ
    Tìm thanh trong tục
    Tìm thơ trong đời
    Tìm người giữa lũ đười ươi
    Tìm tri âm
    Giữa tiếng cười lời chê
    Tôi đi tìm tỉnh trong mê
    Tìm yên lặng
    Giữa bốn bề phong ba
    Tôi đi tìm Phật trong Ma
    Tìm Thánh trong Quỷ
    Tìm Ta trong mình. 

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2012 23:13:08 bởi diên vỹ >
    #2
      hai1957 25.08.2012 10:19:11 (permalink)
      Mọi người biết Phương xích lô chứ ít người biết tên thật của anh. Người ta biết anh vì thơ anh hay, vì cuộc sống anh có lắm điều kỳ dị, kỳ quái, kỳ lạ.

      Có người giận anh, rồi lại thương. Có người giận rồi xa lánh, hắt hủi. Tất cả bắt đầu từ sự say thơ, từ cú xốc đau đớn của số phận người đạp xích lô tài hoa, tài tử này.

      Cách đây khoảng hơn 20 năm (tính từ năm 2207, theo bài viết của nhà thơ Ngô Minh-hai1957), hồi Tạp chí Sông Hương còn đóng gần cửa Thượng Tứ, một buổi sáng, có một chàng trẻ, đẹp trai, đạp chiếc xích lô đến toà soạn, rụt rè gửi lại mấy bài thơ chép trên những trang vở học trò nhàu nát, không đề bút hiệu, địa chỉ.

      Nữ thi sĩ Lâm Thị Mỹ Dạ lúc này là biên tập thơ, hỏi tên thì chàng xích lô nói vọng lại: ”Em là Phương, dân xích lô”. Mỹ Dạ đọc thơ thấy hay, liền đề nghị in, ghi tên là Phương xích lô.

      Thế là bút danh Phương xích lô lần đầu tiên xuất hiện trên một tạp chí danh giá của làng văn.

      Năm 1992, Phương xích lô được bạn nghề góp tiền giúp anh in tập thơ "Những dòng sông" (in chung). Từ đó anh trở thành hội viên thơ của Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế.

      Trên xích lô của Phương bao giờ cũng nhét một cuốn vở học trò màu cháo lòng và cây bút bi. Khi nào tứ thơ chợt đến là Phương dừng xe bên đường cắm cúi viết.

      Word Cup France 98, báo Văn nghệ Trẻ thi thơ ngắn về bóng đá. Phương có bài thơ tứ tuyệt "Đá bóng" giành giải thưởng:
      Em đá vào ta một trái buồn
      Còn ta đá lại trái cô đơn...…


      Năm 1998, báo Văn TP Hồ Chí Minh thi thơ lục bát, bài thơ "Tím" của Phương đã được ban giám khảo xếp giải:
      Trưa nay chợt nhớ trưa nao
      Trước/ Nhà em/ Tím/ Một màu băng lăng
      Ai trồng rào dậu cản ngăn
      Cho chúng mình/ Tím/ Vết hằn chia ly...…


      Phương tự giới thiệu về mình:
      “Tôi tên là Nguyễn Văn Phương
      Tám mươi kiệt một tại đường Chi Lăng
      Vợ tôi Trần Thị Lệ Hằng
      Đầu lòng sinh được hai nàng xinh xinh”


      (Trích blog nhà thơ Ngô Minh)
      #3
        hai1957 25.08.2012 10:36:36 (permalink)
        Phương Xích Lô tên thật là Nguyễn Văn Phương, sinh năm 1951, mất ngày 2 tháng 6 năm 2002, quê tại Thừa Thiên Huế. Sinh thời là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế.

        Tác phẩm: tập thơ “Có những dòng sông” in chung bốn tác giả năm 1992 do nhà xuất bản Thuận Hoá cấp phép; “Chở gió” xuất bản năm 2002, giấy phép của Hội nhà văn; “Xích lô hành” năm 2007. Tất cả những tập thơ ra mắt với bạn đọc đều do tấm lòng của anh em và bạn bè thân thiết xa gần của ông góp sức.

        Xin được trích ra đây một số bài thơ của ộng:


        BÀI THƠ BUỔI TRƯA



        Tôi ngồi dưới mái nhà xưa
        Nghe con nắng cháy trong giờ Ngọ thiêng
        Nhìn qua am miễu láng giềng
        Một vùng nhang khói u huyền tỏa quanh
        Điệu Chầu Văn
        Giục thúc nhanh
        Âm hồn khắp nẻo về quanh bệ thờ
        Hai bên nhập lại một bờ
        Bên ni hoà điệu
        Lời thơ đoạn trường
        Tử sinh như một con đường
        Người đi trước
        Kẻ ngập ngừng theo sau
        Về đâu? Ai biết về đâu?
        Cũng tuỳ mầm nghiệp ban đầu lỡ gieo
        Phận người – Trước gió đèn treo
        Mong manh như đám bọt bèo trên sông
        Hơn nhau chỉ một tấm lòng
        Để đen muôn thuở hay hồng ngàn thu

        (Tạp chí Sông Hương, số 161, 07-2002)



        CHÂN DUNG TỰ HỌA


        Ngồi buồn
        vẽ cái thằng tôi
        Thằng tôi vô định
        mấy thời tỉnh điên
        Tục chẳng tục
        tiên không tiên
        Lúc vui xuống phố
        khi phiền lên non
        Trang thơ mấy chữ cỏn con
        Chảy bao năm tháng chưa mòn gian nan
        Anh em bốn bể cưu mang
        Chén cơm manh áo - cơ hàn cũng qua
        Sống lang thang chẳng cửa nhà
        Chết không đất táng làm ma phiêu bồng
        Ra đi có
        Trở về không
        Những gì lỡ mượn
        Trả cùng một giây.

        (Tập thơ "Chở gió")



        CHẠNG VẠNG


        Chạng vạng đất
        Chạng vạng trời
        Tình tôi chạng vạng trong thời xa em
        Mắt nhìn chạng vạng hơi men
        Miệng đời chạng vạng chê khen tiếng lời
        Tuổi tên chạng vạng
        Quên rồi
        Đường đi chạng vạng biết nơi mô về?
        Tháng ngày chạng vạng cơn mê
        Oán ân chạng vạng
        Bốn bề đong đưa
        Đôi khi chạng vạng vần thơ
        Làm sao soi đến bến bờ tương lai
        Xin trăng sáng trọn đêm dài
        Vén
        Màng chạng vạng
        Phủ dày hồn tôi

        (Tạp chí Sông Hương, số 161 - 07-2002)



        GIẾNG TRONG QUÊ NHÀ


        Cây khô
        Chờ đợi giọt mưa
        Tôi khô
        Chờ đợi giọt thơ dịu dàng
        Giữa trời đổ nắng chang chang
        Đi trong sa mạc dối gian lọc lừa
        Quý từ lời nói đơn sơ
        Không ma mị
        Chẳng đẩy đưa qua về
        Đến trong tận tấm lòng quê
        Bao giờ cũng giữ lời thề thủy chung
        Đã qua sông tận núi cùng
        Về bên em
        Uống
        Giếng trong quê nhà...

        (Tập thơ "Chở gió")



        GIỌT NƯỚC HƯƠNG GIANG


        Hạt muối hòa tan trong ly nước
        Tôi cũng hòa tan giữa cuộc đời
        Làm tên phu xe qua ngày tháng
        Chở bao tiếng khóc lẫn nụ cười

        Vắng khách đôi khi về chở gió
        Không tiền, không bạc vẫn cười vang
        Dừng lại bên cầu nghe nước chảy
        Chợt thấy mình: một giọt nước Hương Giang.

        (Tập thơ "Chở gió")



        TÔI CÒN CHÚT TÔI


        Rong chơi bao độ mỏi mòn
        Trở về quê cũ tôi còn chút tôi

        Chút hoa nở cuối mùa vui
        Chút trăng vừa khuyết cuối đồi hoang vu
        Chút thông xanh giữa sương mù
        Chút tiêu dao giữa sương mù nhân gian
        Chút lửa trên đống tro tàn
        Chút trong veo lọc qua ngàn cuộc say.

        (Tập thơ "Chở gió")



        THANH BÌNH


        Ngã người
        Trên chiếc xích lô
        Lắng nghe
        Bao tiếng xô bồ
        Vây quanh
        Nhìn lên
        Một mảng trời xanh
        Thấy mình
        Còn chút thanh bình
        Trong tâm.

        (Tập thơ "Chở gió")



        BẢY MÀU MƯA HUẾ



        Anh dắt em về cơn mưa đầu hạ
        Mưa đỏ bên đường hay ánh phượng soi?
        Tóc em ướt mềm như từng ngọn lá
        Chiếc nón bài thơ em để mô rồi?

        Anh dắt em về ngang qua cầu Mới
        Mưa đen trên trời, mưa tím dưới sông
        Áo trắng em chừ như tranh lập thể
        Ai đã tô lên những mảng mưa hồng?

        Anh dắt em về ngang qua Đại Nội
        Con đường tình yêu chạy dọc Hoàng thành
        Những đám rêu xưa giật mình tỉnh giấc
        Đắm hồn mình trong những giọt mưa xanh.

        Anh dắt em về nhà xưa vườn cũ
        Những đóa mưa vàng lấp lánh trên hoa
        Chia tay trước nhà em vào với mạ
        Riêng anh lang thang mưa trắng nhạt nhòa.




        ĐỘC TÚY HÀNH



        Ta say hề, đêm nay ta xỉn
        Ngất ngưởng đi về giữa khói sương
        Gõ nhịp ta ngâm bài Tống biệt
        Vỗ chai ta hát khúc Hồ trường
        Ba ngàn thế giới trong cốc rượu
        Bao dung ta ôm trọn vui buồn …

        Ta say hề, đêm nay ta xỉn
        Chân thấp chân cao lạc phố phường
        Ai có tài đàn như Tư Mã
        Còn ai thổi sáo tựa Trương Lương?
        Hãy đàn ta hát lời man dại
        Hãy thổi ta ngâm giọng dị thường
        Một kiếp làm người đầy khổ lụy
        Mượn đôi cánh rượu đến thiên đường

        Ta say hề, đêm nay ta xỉn
        Đành mượn cỏ cây thay thế chiếu giường
        Ngạo nghễ gối đầu lên đỉnh Ngự
        Ngang tàng xuôi cẳng dọc sông Hương
        Êm như cái nhịp không còn nhớ
        Nhẹ tựa làn mây chẳng biết buồn

        Ta say hề, bây giờ ta ngủ
        Chiêm bao ta múa điệu Nghê thường …



        THIÊN THU CA



        Ta ngồi giữa cõi vàng muôn hoan khúc
        Lắng nghe trời vỗ nhẹ cỏ xanh mơn
        Nắng không chết khi đời đang nô nức
        Ta quên ta như mây loãng trong vườn.

        Trên đồi khói người vây quanh điệu nhạc
        Có thấy ta thoáng hiện ở ven hồ
        Hay hồn người bây giờ là Đà Lạt?
        Thác vô tư chảy mạnh cuốn âu lo.

        Ôi lá xanh trổ đầy trong ánh mắt
        Người nhìn ta phút âu yếm xuất thần
        Khoảnh khắc đó thông tình cao chất ngất
        Chim thiên thu về đậu chỉ đôi lần.

        Mai sau này người gặp ta lần nữa
        Một thây ma tái sắc cạn linh hồn
        Đã qua rồi một thời bừng ánh lửa
        Còn thương ta xin người hãy giùm chôn.



        BỎ


        Tôi đi tìm lại vần thơ
        Tôi đi tìm lại vần thơ cho đời
        Giấc mơ đã chết lâu rồi
        Từ khi văn nghệ ru chơi thị trường
        Từ khi Phật chạy ra đường
        Từ khi Chúa hết yêu thương loài người
        Từ khi đất bỏ xa trời
        Từ khi em bỏ xa tôi theo Mùn.



        XIN LẠI


        Qua Đại Nội chiều nay nghe réo rắt
        Tiếng đàn ai ru hồn cố cung đình
        Ta chợt nhớ mười ngón tay gầy guộc
        Em bên trời còn gảy tiếng đàn tranh?

        Mười sáu bậc thanh âm kỳ diệu
        Đưa ta bay lên đến tận cung Hằng
        Nay đã tắt giữa chợ chiều huyên náo
        Quả ma nào che lấp một vầng trăng?

        Cho ta xin hồn đàn tranh thủa ấy
        Ta sẽ dâng mười sáu sợi dây lòng
        Để em gảy khúc tình ca huyền ảo
        Trăng phương Đông sáng lại giữa đêm hồng.



        MẶN


        Nhát dao nàochém xuống ta?
        Vết thương hồn
        Rỉ máu
        Sa xuống đời
        Hòa tan trong biển luân hồi
        Kết tinh thành muối
        Mặn
        Lời thơ đau...



        THƠ ĐỌC TRƯỚC TÒA


        Em đến với ta trong thời lãng đãng
        Khi em mơ mộng,
        không nghĩ gì tiền
        Qua bao năm cọ xát cùng cơm áo
        Em bảo ta chính hẫu
        Một thằng điên

        Thế là em lôi ta
        như lôi một con trâu
        ra tòa ly dị
        Tình yêu ta gặp buổi thiên tai
        Trong khổ đau thơ ta càng vút dậy
        Em bỏ ta....
        Ta bỗng hóa thiên tài.



        QUA ĐÒ THÁNG CHẠP



        Ta đưa em qua đò tháng Chạp
        Chiều nay hoa trắng rụng bên sông
        Hoa có rụng mới biết đời dâu bể
        Tình có xa rượu chuốc mới nồng.

        Đi đi thôi, hỡi người yêu dấu
        Mà chiều kia xám cõi trời tây
        Dường như có cánh chim lẻ bóng
        Bay giữa trời lộng tiếng heo may.

        Còn gì không? Ừ, chẳng còn gì!
        Nhớ gì không? Ồ, nhớ mà chi?
        Có chăng mưa tạt bên bờ vắng
        Hay buồn tình sông hát khúc phân ly.

        Trong mắt em sầu lên tan tác
        Người yêu ơi ngày mai xa rồi
        Hát cùng ta hỡi người yêu dấu
        Khúc tình sầu cho bạt tiếng mưa rơi.

        Ta vẫn sống trọn đời trong hiu quạnh
        Cây vườn ta vẫn rụng trái tình không
        Những hoa trắng tay hồng em ve vuốt
        Sưởi hương lòng mỗi tối mùa đông.

        Còn gì không, hỡi chiều tắt nắng
        Mắt của em, ta chưa uống đã nồng
        Thì nói chi những ngày mưa tới
        Ta một mình chuốc rượu với mênh mông!



        HÁT VANG BÀI XÍCH LÔ


        Người lên non ẩn dật,
        Chuyên đốn củi đốt than.
        Ta ẩn trong lòng phố,
        Đạp xích lô lang thang.

        Khi gặp khách ta chở,
        Lúc vắng khách ta nằm.
        Có tiền ta uống rượu,
        Không tiền ta hát ngâm.

        Mặc ai lùi xuống chó,
        Mặc ai tiến lên voi,
        Ta giữ lòng thanh bạch
        Giữa hai vầng sáng soi.

        Đã lâu rồi quên hết
        Những thị phi giang hồ
        Từng đêm ngồi gõ nhịp
        Hát vang bài xích lô.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2012 10:58:37 bởi hai1957 >
        #4
          diên vỹ 13.09.2012 00:14:06 (permalink)
          cám ơn bạn hai1957 cho đọc những bài thơ của nhà thơ "Phương xích lô " , những câu thơ thật hay...

          Vắng khách đôi khi về chở gió
          Không tiền, không bạc vẫn cười vang
          Dừng lại bên cầu nghe nước chảy
          Chợt thấy mình: một giọt nước Hương Giang.

          (Tập thơ "Chở gió"- Phương -xích lô)



          .. .và đúng là ứa nước mắt khi đọc cảnh ngộ của nhà thơ ....vô cùng cảm ơn bạn . Chúc vui !
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2012 00:49:24 bởi diên vỹ >
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9