TÂM TÌNH
Thay đổi trang: << < 13 | Trang 13 của 13 trang, bài viết từ 181 đến 188 trên tổng số 188 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 17.11.2016 12:47:42 (permalink)
 
 
 
 
BURRITOS SUNDAY
 

Lúc sau này, tôi tham gia vào một nhóm ở nhà thờ làm burritos cuối tuần mang đến chia cho người không nhà. Sáng thứ bảy, nhóm gặp nhau trong bếp của nhà thờ, sửa soạn các thứ cần thiết như trứng, thịt, khoai tây nấu cho món burritos. Mỗi phần có chai nước, giấy lau miệng, gói gia vị nhỏ. Tất cả cho vào một túi giấy trắng tinh đàng hoàng. Từ sáu giờ sáng Chúa nhật, chúng tôi đã có mặt để hâm nóng các thứ và cuốn gói burritos. Hơn bảy giờ đoàn chúng tôi lái xe xuống downtown, nơi có nhiều người không nhà để chia cho họ phần ăn sáng. Mỗi tuần nhóm làm khoảng 300 chiếc burritos, và phân phát những món cần thiết khác.

Tôi đi theo và thấy rằng, họ rất cần những thứ dùng cho vệ sinh cá nhân, và mùa lạnh đến họ cần áo ấm, vớ, giày, mền. Mới tuần trước đây, một món không ai chuẩn bị có vài người hỏi: những người đàn ông cần dao cạo râu. Trong nhóm ai có áo quần không dùng mang đến, có người mua thêm mền mới, và những tấm nhựa để họ trải nằm dưới đất. Người phụ trách phát áo quần trong nhóm nói với tôi, khi đi khách sạn nhớ mang những chai nhỏ các thứ như dầu gội đầu, xà phòng tắm, bàn chải và kem đánh răng ... về cho, người ta rất cần. Lâu nay tôi có rất nhiều những thứ đó không biết làm gì vì khi đi chơi thấy chai nhỏ đẹp, lấy cho vui, về nhà thì không dùng.

Và vì thế tôi bận hơn một tí, bận đi xin áo ấm, vớ, giày, và các thứ nhỏ nhỏ. Tôi nói với các chị tôi, các bạn, những người quen biết, ai cũng vui vẻ lục lọi đồ đạc để cho những món họ dư dùng. Có những món áo quần đẹp, sang thì nhóm tôi không lấy vì mình mang cho người không nhà, chỉ cần những món thực dụng. Khi tôi đứng phát mũ, vớ, ai cần dùng họ mới hỏi. Một đoàn người đứng xếp hàng lần lượt chờ đến phiên, họ không nói năng ồn ào, hình như họ không muốn nói. Họ không lấy món gì họ không cần. Đó là điều ngạc nhiên. Trước mặt tôi là thùng mũ len, thùng vớ, ai tôi cũng hỏi nếu họ cần, có người lắc đầu. Người cần, chỉ lấy một đôi vớ, họ không màng đến đôi thứ hai. Nhìn thấy vậy, mới biết họ đàng hoàng hơn những nơi có cho quà hay thức ăn miễn phí, nhiều người nhào vào giành giật thật xấu hổ.

Thường mình cho tiền khi các hội từ thiện gửi giấy xin, hay soạn áo quần cho các tổ chức. Những việc làm ấy góp phần giúp người thiếu thốn nhưng dừng lại ở mức độ nào đó. Khi đối diện với những người kém may mắn hơn mình, thực tế đánh thức tôi, làm tôi suy nghĩ và tiếc rằng mình không có  khả năng để chia xẻ nhiều hơn.

Khi tôi mới sang Mỹ, nhắc đến người không nhà, nhiều người ở đây nói đừng cho tiền họ, vì họ là những người làm biếng không chịu đi làm. Tôi lại nghĩ khác, số người đó có thể chỉ là một phần nhỏ trong số mấy chục ngàn người kém may mắn kia. Mỗi người có một hoàn cảnh, ai lại muốn ra ở ngoài đường ngoài phố như vậy. Gần ba mươi năm ở đây, tôi thấy rằng mình làm gì được phần mình thì làm. Mình có được nơi ăn ở ấm êm, chừng đó đủ để thấy mình may mắn hơn họ rất nhiều. Nhớ mãi, khi Thầy tôi còn, thường nhắc nhở tôi, Lời Chúa dạy rằng: Đừng cho tay trái biết việc tay phải làm. Tôi không bao giờ muốn cho ai biết những gì tôi làm, nhưng việc này, nếu không cho biết thì làm sao xin được những món cần thiết. Như tôi lúc trước, không hề biết người ta cần những đôi vớ cũ, những chai dầu gội đầu nhỏ từ khách sạn, những chiếc dao cạo râu, những chiếc lược... những món tôi có, cũng như bạn có, mà mình không biết làm gì với nó.

Mùa lễ Tạ Ơn đến, tôi Tạ Ơn Trên đã cho chúng tôi những gì có được ngày hôm nay, tôi cũng tạ ơn người trưởng nhóm Burritos Sunday đã nghĩ ra chuyện làm burritos để chúng tôi có dịp trực tiếp đóng góp một chút ít. Hy vọng bạn cũng tìm được một việc gì đó chia xẻ với những người kém may mắn trong mùa lễ này.


Nguyệt Hạ
Mùa Tạ Ơn 2016
 
 
 
Ct.Ly 17.11.2016 14:42:32 (permalink)
Nguyệt Hạ 22.11.2016 13:25:47 (permalink)
Chị Ly ơi,
Nghe chuyện chị kể thiệt là xui ha. Ở đây thường cây xăng mở cửa 24 tiếng nên không tưởng tượng được nếu bị cảnh đó sẽ ra sao? Vậy là có người bị ngủ trong xe một đêm hả?
 
Bên Pháp có không khí Noel chưa chị Ly? Bên này, chưa đến lễ Tạ Ơn đã có không khí Christmas vì các cửa hàng bày đồ bán sớm quá. Chúc chị một mùa lễ thật vui và an lành nha.
 
[Tube]https://www.youtube.com/watch?v=gFtb3EtjEic[/Tube]
Ct.Ly 16.02.2017 17:54:56 (permalink)
Nguyệt Hạ 17.02.2017 13:14:17 (permalink)
 
Chị Ly thương,
Sorry chị, lâu quá em không vào thư quán nên không biết hộp thư đầy.
Em sẽ xem thư nào "tình" thì xoá, chỉ giữ thư "tình tình" thôi ha.
Bên em hoa đào năm nay muộn, sau Tết mấy ngày mới ra hoa, chừng tuần lễ trời mưa nên héo tàn hết tội nghiệp lắm. Cây mai vàng thì chỉ có nụ bé tí xíu, có lẽ vài tháng nữa mới có hoa.
Chúc chị Ly khỏe và ngày vui nha
NH
dang son 17.02.2017 13:16:48 (permalink)
..   
 
 
 
 Gửi lời thăm Nguyệt Hạ .
 
 
 
 
 
đs
Nguyệt Hạ 01.03.2017 02:31:09 (permalink)
 
 
 Tro Bụi
 
Ngày mai Lễ Tro, ngày bắt đầu mùa chay của đạo Công giáo. Mỗi năm khi đi lễ này, cha xức tro trên trán và nói: Hãy nhớ mình là tro bụi và sẽ trở về bụi tro (Gen 3:19). Câu kinh thánh nằm lòng tôi nhớ không những trong mùa chay mà thỉnh thoảng vẫn ngẫm nghĩ đến.

Càng lớn tuổi càng thấy rõ ý nghĩa của chuyện bụi tro. Cuộc đời này có là gì, bon chen bao nhiêu đi nữa rồi cũng phủi tay đi về cùng cát bụi. Chung quanh tôi bao nhiêu người gắng sức gầy dựng công của sự nghiệp to lớn, khi nằm xuống, có mấy ai mang theo được với mình? Nghe chuyện người giàu có chôn bạc vàng theo, có người đào mồ lên lấy hết. Như vậy cũng hoàn tay không. Không những chỉ của cải vật chất, những tài sản tinh thần cũng kể là đáng công đáng của, nhưng khi nhắm mắt cũng chỉ hai tay không ra đi mà thôi.

Lễ cuối tuần qua, cha cố giảng rằng, trong mùa chay này, thay vì "giving up something" như lâu nay từng làm, lần này thay đổi làm một điều gì đó tốt đẹp cho người khác, cũng thể hiện tinh thần hy sinh, hãm mình. Càng thêm tuổi đời tôi nhận ra rằng mùa chay với những chuyện ăn chay hãm mình chỉ là cơ hội cho mình bớt nghĩ đến cái tôi, mà dành thì giờ nghĩ đến người khác nhiều hơn. 

Cuối cùng rồi ai cũng sẽ trở thành tro bụi dù muốn hay không. 

Nguyệt Hạ
Mùa Chay 2017
 
 
 
------------------------------------------------
*** Cám ơn anh Đăng Sơn có lời hỏi thăm.
 


Nguyệt Hạ 03.09.2017 14:37:07 (permalink)
 
 
 
LA TUNA FIRE

Tối qua trên đường về nhìn thấy trên núi có đám cháy lớn quá. Dừng xe lại xuống đường chụp hình. Khu phố này có nhiều cây cao, chỉ khoảng trống giữa hai nhà có thể thấy được lửa cháy bùng thật cao. Mấy hôm nay nhiệt độ nơi này 111 độ C, mọi thứ đã bị nung nóng nay có lửa vào, tha hồ mà cháy.



 
Trong đêm tối, ngọn lửa sáng rực một góc trời. Nghe tin tức biết được đây là đám cháy LA TUNA bắt nguồn từ thành phố Tujunga khá xa nơi tôi. Chỉ khoảng vài giờ đồng hồ, lửa đã lan rộng đến những thành phố lân cận.
 



Đám lửa cháy bập bùng nhìn gần như sau lưng nhà tôi, gần lắm, từ nơi tôi ở đến chỗ cháy chỉ khoảng 10 phút lái xe. Cảnh sát gọi người quanh khu vực ấy di tản, may mắn nhà tôi nằm xa hơn chút xíu nên chưa phải đi. Đến khuya, tin tức bảo phải chuẩn bị áo quần sẵn sàng, có lệnh thì phải rời nhà ngay. Xem tivi, lửa ngập tràn như biển, như hoả ngục, chẳng biết hoả ngục có giống thế không?





Vì tin khẩn cấp nên Sở Cảnh Sát loan báo bằng Twitter. Hồi nào giờ tôi rất ghét mấy chuyện này, nên không bao giờ để ý đến. Bây giờ muốn biết tin tức mà không có thì không được, nên phải mở account để có gì còn biết mà chạy. Mười một giờ đêm đăng ký vào Twitter, vài phút sau có tin tức cập nhật từng phút của thành phố, của cảnh sát về trận cháy. Đọc tin và nhìn hình ảnh thấy sợ thêm. Mười hai giờ đêm, lục đục gấp vài bộ áo quần vào giỏ xách, mang hết giấy tờ nhà cửa bảo hiểm ra để sẵn. Trời nóng như thiêu đốt, trong nhà cũng nóng, ra ngoài sân cũng nóng, thấy lửa cháy rực trời càng nóng ruột thêm. Loay hoay lục ra cuốn album hình cưới, và một cuốn album hình đen trắng của cha mẹ từ hồi còn ở Việt Nam. Nặng nề cũng phải mang theo, thêm cuộn băng thâu ngày cưới, băng thâu những ngày con còn nhỏ... Thứ nào cũng muốn mang theo, kỷ niệm chả bao giờ tôi muốn bỏ lại. Tất cả mọi thứ khác tôi không cần, chỉ mong sao mang theo được những hình ảnh của gia đình.

Tiếng máy bay vòng trên trời đổ nước xuống chữa cháy, ánh lửa bập bùng, nền trời đen với những hình thú kỳ dị từ ánh lửa... Những người hàng xóm chạy ra đường nhìn cháy và nói chuyện với nhau. Tự nhiên mọi người yên lặng. Không ai nói gì nhưng tôi nghĩ rằng ai cũng đang cầu xin cho khu phố được bình yên. Chạy ra chạy vào cả đêm, không ai ngủ được trọn vẹn. Trời nóng, lửa cháy, lòng không yên... Vài tiếng tôi lại xem thử twitter có tin gì mới, họ cũng hay lắm, có lẽ biết dân nóng lòng, thỉnh thoảng lại gửi lên một tin nhắn mới cho mọi người biết tình hình đám cháy thành phố mình đến đâu. Thật sự cũng nhờ internet ghê lắm nên tin tức mới đến tai mình nhanh chóng và chính xác.

Một đêm cháy lớn, sáng ra vẫn chưa yên. Cháy thêm một ngày nữa... Tin tức bảo hãy chuẩn bị sẵn sàng, có lệnh là đi... Trời vẫn nóng như thiêu... 107 độ. Thức dậy nhìn bầu trời ngập tràn khói đen trải dài từ đông sang tây, sao mà buồn. Trên núi cây cỏ xanh tươi nhờ mùa mưa rồi lại khô dòn lên nhờ mùa nắng, bây giờ tha hồ mà cháy. Xem tivi chiếu cảnh biển lửa rực trời, thương cho những người lính cứu hoả, mang bộ áo quần thật dày, mang thêm dụng cụ nặng nề bên mình, mỗi người làm 24 tiếng lo dập tắt đám lửa để cho dân được yên ổn thật là mang ơn vô cùng.

Mười giờ sáng, thị trưởng thành phố Los Angeles họp báo nói rằng, đây là đám cháy lớn nhất lịch sử Los Angeles. Thì ra vậy. Qua một đêm lửa lan ra đến bốn năm thành phố lân cận.

Tối hôm nay, trời hơi dịu bớt, còn chừng dưới 100 độ... Đám cháy đã cháy gần hết ngọn núi, chỉ còn lác đác vài nơi trên cao. Không khí ngập tràn mùi khét và tro bụi bay đầy trời cả ngày... Cảnh sát vẫn bảo chuẩn bị sẵn, nếu gió đổi chiều sẽ cháy vào thành phố thì phải chạy... Giờ phút này máy bay vẫn còn bay, xe chữa lửa thỉnh thoảng vẫn hụ còi chạy lên đồi... Chúng tôi đi ra ngoài chụp được vài tấm hình lửa cháy trên đồi cao.

 


 







Tin mới nhất, đám cháy vẫn còn tiếp tục, thỉnh thoảng bùng lên, gió thổi tàn bay đến đâu sẽ có đám cháy mới nơi đó... Những người lính cứu hoả sẽ có mặt cả đêm để canh giữ nhà cửa cho dân chúng. Vô cùng biết ơn đội ngũ cứu hoả và cảnh sát nơi này.


Tôi viết vài hàng chia xẻ với bạn chuyện xảy ra nơi tôi ở hai ngày nay. Đến giờ phút này còn ngồi đây gõ gõ là may mắn lắm. Xin bình an đến với chúng ta.

Nguyệt Hạ
Sept 2, 2017
 
 
 
 
Thay đổi trang: << < 13 | Trang 13 của 13 trang, bài viết từ 181 đến 188 trên tổng số 188 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9