Giấc mơ
hellomy9 29.09.2005 01:59:24 (permalink)
Giấc mơ

Lục Diệp


Hai giờ năm phút sáng.

Ngày hôm qua, khi còn đang ngủ, tôi nhìn thấy anh. Anh không giống như tôi đã biết trước đây bao giờ. Cũng ánh mắt ấy, cũng nụ cười ấy, cũng đôi tay dang rộng ấy hướng về phía tôi. Nhưng anh trông khác quá. Chiếc áo sơ mi anh mặc đã sờn, màu bạc phết. Chiếc quần tây màu sẫm xưa kia luôn thẳng thớm với những nếp gấp, nay đã hơi nhàu nát và phủ lớp bụi thời gian. Tôi nhớ mình đã khựng lại, không dám tiến về phía anh, không dám gọi tên anh, chỉ thảng thốt nhìn anh, rồi tự hỏi bản thân mình liệu đó có phải là anh..

Trong giấc mơ ngày hôm qua, anh đến gặp tôi, cái nhìn của anh khẩn khoản biết mấy. Tôi không biết tại sao anh tìm tôi, không biết lý do anh cần gặp tôi. Tôi sợ. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ không thể lý giải tại sao. Là vậy đó, con người ta thường hay sợ những cảm giác họ không thể gọi tên, những sự kiện họ không thể lường trước được. Thỉnh thoảng họ đối diện với nỗi sợ của mình, biến đổi và chống trả lại nó một cách vụng về. Giống như đứa trẻ sơ sinh khi nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh khác, hay khi nhìn vào gương và nó trông thấy chính mình, nó sợ.

Hôm qua thấy tôi dừng lại, vì vậy trong giấc mơ đó của tôi, anh đã không tiếp tục bước tới. Tôi nhớ rõ lúc anh nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía cánh cửa đang mở sau lưng. Chúng tôi đứng cách nhau năm bước chân, nhưng giữa chúng tôi là một khoảng cách hình như dài lắm. Anh không nói thêm lời nào, tôi chỉ kịp nghe tiếng thở dài ảo não khi anh quay đi. Tôi bỗng dưng rất muốn chạy theo anh để hỏi một câu. Nhưng tôi đã đứng yên ở đó, tôi không thể nhấc nổi chân mình. Tôi nghẹn ngào chực khóc. Tiếng bước chân anh càng lúc càng xa…

Hai giờ ba mươi lăm phút sáng.

Thời gian lui về quá khứ cách hôm qua một ngày, nó nhảy tọt vào trong giấc mơ đêm hôm kia mà tôi mơ thấy.

Là anh sao? Tôi không nhầm đâu. Anh đang đứng trước mặt tôi. Anh mỉm cười với tôi. Anh dang rộng cánh tay và gọi tên tôi. Ừ, và tôi bước lại gần anh, tôi chậm rãi ngước nhìn anh với đôi mắt ẩn chứa quá nhiều những nỗi niềm được chôn giấu. Anh ôm tôi vào lòng, khe khẽ hát: “những chiếc lá xanh.. ôi đừng rơi.. đời đâu dài mãi mãi.. sao héo úa vội vàng.. người con gái.. như một chiếc lá đời.. xanh.. xanh màu xanh của lá.. vàng.. vàng lên cả đời nhau.. em có biết tại sao.. em có biết tại sao..” Ôi những câu anh hát sao buồn da diết.. tôi thầm khóc trên bờ vai anh, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhẹ nhàng hơn bao giờ.. liệu lòng tôi có thanh thản?

Em cứ khóc đi.. cho vơi nỗi lòng.. Em cứ khóc đi.. cho đời thôi giông tố.. Đời ta có là gì đâu.. bên em trong phút âu sầu.. tình yêu ban đầu.. ” Tiếng hát anh nhỏ dần, nhỏ dần. Hình ảnh về anh bắt đầu tan biến trước mắt tôi. Lại một lần nữa, tôi nhận ra tự tôi đang khóc với chính mình, chỉ có tôi mà thôi.

Năm giờ sáng.

Không biết tại sao, thời gian không tiến về phía trước nữa. Tôi giống như người lữ khách trên một chuyến đò không người lái, bị trôi tuột về phía thượng nguồn. Tôi không biết có nơi nào trên trái đất này, mà biển cả chảy ngược về sông cái.. Cứ thế, thời gian giống như những chuỗi ngọc đầy màu sắc. Những viên ngọc đủ màu, chạy nhảy tung tăng, để rồi cuối cùng… tôi lọt thỏm trong khoảng không gian của hai ngày trước đó nữa..

Anh đẩy cửa bước vào. Thấy anh, tôi quay lại, hình như tôi đã cười. Trên màn hình, ti vi đang phát một phim kinh dị nổi tiếng của Mỹ. Anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nhìn tôi, nhìn cái ti vi, rồi phá lên cười "haha!". Anh nhạo tôi có một sở thích không giống ai, bao giờ cũng toàn những điều ghê gớm như lời nguyền, máu, nước mắt, sự hồi sinh...

Tôi và anh ra ban công trước nhà, từ đó chúng tôi nhìn xuống phía dưới lòng đường. Ừ thì hỏi thăm, rồi trao đổi về cuộc sống. Hai nửa trái tim không thuộc về nhau, nên mãi cũng chỉ có thế thôi. Anh và tôi cũng giống như hai chiếc xe trên con đường hai chiều bên dưới, không cùng một hướng, và không thành cặp bởi dãy phân cách. Anh hỏi tôi nghĩ gì về sự sống sau cái chết, liệu điều đó có thật? Tôi không biết phải trả lời anh thế nào, nhưng cũng sẽ không ai trả lời được điều đó, tôi nói thế. Anh hơi mỉm cười. Tôi nghe anh nói, nếu sau này anh chết, anh sẽ cho tôi câu trả lời. Tôi nghĩ đơn giản khi một người bước qua ranh giới của sự sống và cái chết, hà tất phải quay lại, phải nuối tiếc. Sống một cuộc sống mà mình chỉ còn là tấm gương ngược của chính mình, cả thế giới cũng vậy, không thể lẫn vào nhau, trông chờ vào giây phút có sự giao thoa giữa hai thế giới, vậy sống để làm gì? Nếu thật sự có linh hồn, con người ta giao lưu với linh hồn chỉ làm khổ nhau thôi, vì chẳng thể nào là mãi mãi...

Năm giờ 26 phút sáng.

Cứ mỗi phút trôi qua tôi đều ý thức rất rõ ràng. Thế nhưng tôi cứ trôi lần lượt qua những cảm giác đã có, những sự việc đã xảy ra. Bây giờ thì thế nào nhỉ.. Tôi thấy thân mình nhẹ tênh, tôi đang bay bổng trong bầu trời quá khứ. Quá khứ bao la quá, bất tận quá. Một hố sâu đen ngòm. Tôi sợ. Tôi chạy mãi, chạy mãi về phía trước, tôi chạy...

Có một vệt sáng bay vụt qua. Tôi nhớ bản tin hôm thứ Bảy, ngày 8 tháng 9 năm 2003, bản tin ngắn tôi đọc được trên báo Công an nói về một vụ cướp của giết người. Tôi nhớ anh nhiều lắm. Tôi nhớ lần cuối nhìn mặt anh, vẻ mặt của một người đã chết thật sự rất khó quên. Tôi sẽ không thể quên được..

Một vệt sáng nữa lại vụt qua. Tôi nhận ra mình đứng trong căn phòng ngày trước. Tôi không thể cưỡng lại ý muốn bước ra ban công. Ngoài đó, có phải sẽ có anh ở đó? Tôi cảm thấy sợ. Nhưng tôi muốn biết tại sao mình ở đây. Tôi cũng muốn biết tại sao anh đã tìm gặp tôi. Tôi sẽ không để sự sợ hãi cướp đi câu trả lời của mình lần nữa.

Anh không có ở đó.

Tôi giận mình. Tôi bật khóc. Khóc dường như là điều dễ chịu nhất so với tất cả những gì tôi đã nếm trải. Dẫu anh và tôi không thuộc về nhau, thì mất anh vẫn là điều khiến tôi "đau" đến vô cùng. Tôi nghe trong gió có tiếng thì thầm..

".. ngọn gió vi vu.. ngàn năm vẫn thổi.. cho ta gần em.. chiếc lá trên cành..sao nỡ vàng.. chiếc lá vàng.. rơi.. sao tôi không rơi.. những muốn quay về.. ". Tôi nghe tiếng anh thì thầm "anh đã hứa sẽ trả lời em, vì vậy anh đến đây. Sự sống sau cái chết thật sự đã bắt đầu. Khi người ta chết đi, họ sẽ sống. Sống cho đến khi tâm nguyện đã hoàn thành. Và rồi họ sẽ thanh thản, sẽ ra đi, và sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới. Anh phải đi rồi.. chiếc lá vàng kia đã rơi rồi em có thấy không?"

Tôi giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Hôm nay vừa tròn 1 năm sau ngày anh mất. Tôi biết. Giờ thì tôi biết anh đã đến vì lời hứa với tôi. Đó là câu trả lời của anh, và sau này, đó sẽ là câu tôi trả lời bạn..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2005 02:00:40 bởi hellomy9 >
#1
    Triều Sương 23.10.2005 04:49:20 (permalink)
    Lâu quá ko vào trang này đọc truyện hay bình luận với H9 , hum nay đọc lại tự nhiên TS có cảm giác thật khác lạ...truyện hay và nhẹ nhàng lắm H9 à


    Sống một cuộc sống mà mình chỉ còn là tấm gương ngược của chính mình, cả thế giới cũng vậy, không thể lẫn vào nhau, trông chờ vào giây phút có sự giao thoa giữa hai thế giới, vậy sống để làm gì? Nếu thật sự có linh hồn, con người ta giao lưu với linh hồn chỉ làm khổ nhau thôi, vì chẳng thể nào là mãi mãi...

    đoạn này thật có nhiều điều đáng để suy nghĩ phải ko H9?
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9