Anh Em Tim Sư Tử - Astrid Lindgren (New - Updating)
achoo254 23.03.2012 10:04:54 (permalink)
Anh Em Tim Sư Tử
Tác giả: Astrid Lindgren

Dịch giả: Bùi Thế Giang
Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ
Shared by: Ák Àk - hsvforum.vn



GIỚI THIỆU NỘI DUNG







Tối tối, Jonathan kể cho em trai về xứ Nangiyala ở đâu đó bên kia các vì tinh tú, nơi con người sẽ đến sau khi chết.

“Nếu đến đó, người ta sẽ được phiêu lưu từ sáng tới tối, thậm chí vào cả ban đêm... Đó là một điều gì khác xa với việc phải nằm lì trên giường, ho khù khụ, đau ốm và không được chơi với bạn bè.” Jonathan bảo Qui Ròn như thế. Lời kể của anh quyến rũ đến độ Qui Ròn không muốn tới Nangiyala mà không có Jonathan đi cùng.

Rồi Qui Ròn cũng được toại nguyện, hai anh em cậu gặp nhau ở chốn Thiên đường bí ẩn, xứ xở của thần thoại và truyền thuyết cổ xưa. Nhưng lúc này, cuộc sống ở Nangiyala đang bị đe dọa bởi những kẻ Tengil tàn bạo. Và từ đây, chuyến phiêu lưu nghẹt thở của Anh em Tim Sư tử bắt đầu…

Lung linh sắc màu huyền ảo và vô cùng cuốn hút, Anh em Tim Sư tử là một trong những tác phẩm thành công nhất của nhà văn Astrid Lindgren, từng giành Giải thưởng Văn học Quốc tế Janusz-Korczak năm 1979 và được đề cử Giải thưởng văn học Đức dành cho Thanh thiếu niên…

ASTRID LINGREN (1907-2002) là tác giả Mio, Con trai ta; Pippi Tất dài; Lại thằng nhóc Emil; Karlsson trên mái nhà và nhiều truyện khác dành cho thiếu nhi. Là một trong những tác giả nổi tiếng nhất và được dịch ra nhiều thứ tiếng nhất trên thế giới, bà được vinh dự nhận Huân chương Han-Christian-Andersen, giải thưởng cao quý nhất của văn học dành cho thiếu nhi.
#1
    achoo254 23.03.2012 10:14:30 (permalink)
    Anh Em Tim Sư Tử
    Tác giả: Astrid Lindgren

    Chương 1


    Dịch giả: Bùi Thế Giang
    Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ
    Shared by: Ák Àk - hsvforum.vn




    Bây giờ tôi kể cho các bạn nghe chuyện về anh tôi. Anh trai tôi, Jonathan Tim Sư Tử, là người tôi muốn kể cho các bạn nghe. Chuyện về anh ấy gần như một truyền thuyết, lại na ná như chuyện ma, thế nhưng từng câu chữ trong đó lại đều có thực; cho dù có lẽ chỉ Jonathan và tôi là hai người duy nhất biết.

    Ban đầu, tên anh Jonathan không có chữ Tim Sư Tử. Tên đệm của anh là Sư Tử, cũng như tên đệm của mẹ và của tôi vậy. Tên anh là Joanathan Sư Tử. Tên tôi là Karl Sư Tử, còn tên mẹ là Sigrid Sư Tử. Người ta gọi bố là Axel Sư Tử, nhưng bố đi biển và rồi từ đó chúng tôi chẳng bao giờ nghe tin về bố nữa.

    Nhưng điều tôi sắp kể cho các bạn nghe đây là làm sao anh Jonathan của tôi đổi tên thành Jonathan Tim Sư Tử, và những điều lạ lùng sau đó đã xảy ra như thế nào.

    Jonathan biết rằng tôi sắp chết. Có lẽ tất cả mọi người đều biết như vậy, trừ tôi. Ngay ở trường, người ta cũng biết, vì hầu như lúc nào tôi cũng ho húng hắng và ốm đau. Suốt sáu tháng vừa rồi, tôi không đi học được buổi nào. Tất cả các bà các bác từng đến thuê mẹ may quần áo cũng đều biết chuyện, và trong lúc chính một bà nói về chuyện ấy với mẹ thì tôi vô tình nghe được, mặc dù tôi không chủ tâm nghe trộm. Hai người tưởng tôi đang ngủ. Còn tôi thì chỉ đang nằm yên, mắt đang nhắm lại thôi. Và tôi đành cứ nằm yên như vậy, vì tôi không muốn cho mọi người thấy rằng tôi đã nghe được điều kinh khủng ấy- tôi sắp chết.

    Tất nhiên là tôi buồn, và sợ hãi kinh khủng, nhưng tôi không muốn mẹ biết. Nhưng khi Jonathan về, tôi nói chuyện với anh ấy.

    - Anh có biết là em sắp chết không? - Tôi vừa hỏi vừa khóc.

    Jonathan nghĩ ngợi một lát. Chắc anh không muốn trả lời, nhưng cuối cùng anh nói:

    - Có, anh biết.

    Khi đó, tôi khóc dữ hơn.

    - Sao lại có những chuyện khủng khiếp đến như vậy- tôi hỏi. - Sao lại có chuyện khủng khiếp là có người phải chết khi chưa đến mười tuổi đầu?

    - Qui Ròn, em biết không, chuyện không khủng khiếp đến thế đâu.- Jonathan bảo tôi. - Anh cho là em sẽ được sống những ngày tuyệt vời.

    - Tuyệt vời. - tôi nhại lại. - Bị chôn dưới đất và chết mà tuyệt vời à?

    - Ôi, - Jonathan nói. - Chỉ có cái vỏ của em nằm dưới đó thôi, em biết không? Còn chính em thì bay đi một nơi hoàn toàn khác cơ mà.

    - Đi đâu? - Tôi hỏi, vì tôi khó mà tin được anh ấy.

    - Đi Nangiyala. - anh trả lời.

    Đi Nangiyala- anh ấy buông mấy chữ ấy ra cứ như thể nó là cái mà trên đời này ai ai cũng biết. Nhưng tôi chưa từng nghe nói tới từ ấy bao giờ.

    - Nangiyala? - Tôi hỏi lại - Đó là đâu?

    Jonathan trả lời rằng anh ấy cũng không biết chắc lắm, nhưng nó ở đâu đó phía bên kia những vì sao. Và anh bắt đầu kể cho tôi nghe về Nangiyala, đến nỗi tôi chỉ muốn bay ngay đến đó.

    - Trên đó, vẫn còn đang là thời người ta đốt lửa trại và vẫn diễn ra những truyền thuyết, rồi em sẽ thích cho mà xem- anh nói.

    Mọi truyền thuyết đều bắt nguồn từ Nagniyala, anh kể, vì đó chính là nơi những chuyện như vậy xảy ra, và nếu em lên đó, em có thể tham dự vào những câu chuyện phiêu lưu từ sáng đến tối, mà đến cả đêm nữa ấy chứ, Jonathan nói thế.

    - Em thấy không, Qui Ròn. - anh bảo tôi. - Thế là khác hẳn với việc phải nằm đây, ho húng hắng, ốm đau, chẳng được chơi gì, đúng không?

    Jonathan thường gọi tôi là Qui Ròn. Anh gọi tôi như vậy từ khi tôi còn bé, và khi tôi hỏi vì sao, thì anh bảo rằng anh rất thích bánh qui ròn, nhất là loại qui ròn như tôi. Mà thế thật, anh ấy yêu tôi, Jonathan ấy mà, kể cũng lạ, vì tôi xưa nay vẫn chỉ là một thằng bé tương đối xấu xí, ngớ ngẩn, và nhút nhát, với đôi chân cong queo, và chỉ thế thôi. Khi tôi hỏi Jonathan làm sao mà anh lại đi thích 1 thằng bé xấu xí, ngớ ngẩn, với đôi chân cong queo, và chỉ thế thôi, thì anh trả lời:

    - Nếu em không phải là một thằng bé mặt mũi xanh xao, xấu xí, nhỏ nhắn với đôi chân cong queo như vậy, thì em đâu còn là Qui Ròn của anh, là thằng bé mà anh yêu.

    Nhưng tối hôm đó khi tôi đang sợ chết, anh bảo rằng tôi đến được Nangiyala thì ngay lập tức tôi sẽ khỏe mạnh và khôi ngô tuấn tú.

    - Khôi ngô tuấn tú như anh chứ? - Tôi hỏi.

    - Khôi ngô tuấn tú hơn nhiều. - Jonathan đáp.

    Nhưng anh ấy không nên để tôi như vậy, vì xưa nay chưa có ai tuấn tú bằng Jonathan, và sẽ không bao giờ có.

    Một lần, một bà đến thuê mẹ may quần áo nói với mẹ:

    - Bà bạn Sư tử thân mến của tôi ơi, bà có cậu con trai trông cứ như hoàng tử trong truyền thuyết ấy.

    Các bạn hẳn biết ngay rằng không phải bà ấy nói về tôi!

    Anh Jonathan trông thật giống như một hoàng tử trong truyền thuyết. Mái tóc anh óng ánh như vàng, đôi mắt xanh sẫm thật đẹp của anh sáng rực, hàm răng của anh thật trắng., và đôi chân anh mới thẳng làm sao.

    Mà đâu chỉ có vậy. Anh còn tốt bụng, khỏe mạnh, anh biết mọi thứ, anh hiểu mọi thứ, anh nhất trường; anh đi đâu là tất cả bọn trẻ trong sân quây đến đó, muốn được cùng anh; anh nghĩ ra những thứ vui vẻ cho chúng nó, dẫn chúng nó chơi những trò phiêu lưu, mạo hiểm. Riêng tôi chẳng bao giờ được cùng đi với các bạn, vì tôi cứ phải nằm trên chiếc sofa làm giường, đặt trong bếp, hết ngày này sang ngày khác. Nhưng về đến nhà là Jonathan lại kể hết cho tôi nghe, tất cả những gì anh ấy làm, những gì anh ấy thấy, nghe và đọc. Anh ấy ngồi bên mép giường tôi, lâu ơi là lâu, để kể cho tôi nghe. Jonathan cũng ngủ trong bếp, trên một chiếc giường mà tối tối anh phải dỡ từ tủ quần áo ra. Và khi lên giường xong, anh lại kể tiếp cho tôi nghe chuyện và những truyền thuyết, tới tận khi mẹ từ buồng bên gọi sang:

    - Thôi, hai đứa có yên lặng đi không nào. Thằng Karl phải ngủ đi chứ.

    Nhưng thật là khó ngủ khi cứ bị ho. Đôi khi, Jonathan tỉnh dậy lúc nửa đêm, đun nước mật cho tôi uống đỡ ho. Anh thật là tốt, anh Jonathan.

    Tối hôm đó, khi tôi đang sợ chết, anh ngồi cùng tôi suốt mấy tiếng đồng hồ, và chúng tôi chuyện trò với nhau về Nangiyala, nói thật nhỏ để mẹ khỏi nghe thấy. Mẹ đang ngồi may như thường lệ, nhưng mẹ để máy khâu trong buồng ngủ của mẹ - các bạn thấy đấy, chúng tôi chỉ có một buồng và một gian bếp. Cửa vào buồng mẹ vẫn mở, và chúng tôi có thể nghe thấy mẹ đang hát, vẫn cái bài hát ngày xưa về một người đi biển tận nơi xa; mẹ đang nghĩ về bố đấy, tôi đoán. Tôi không thuộc cả bài hát. Tôi chỉ nhớ vài câu thế này:

    Nếu tôi chết ngoài biển khơi, em ơi
    Rồi một ngày
    Chú bồ câu trắng như tuyết
    Sẽ tới đây từ một nơi xa vời;
    Vội vàng đậu bên khung cửa, em ơi
    Đó chính là linh hồn tôi;
    Khát khao giây lát nghỉ ngơi
    Nơi vòng tay em ấm áp cuộc đời...


    Một bài hát hay, mà buồn, tôi nghĩ như vậy, nhưng Jonathan lại bật cười khi nghe thấy và nói:

    - Này Qui Ròn, có khi một tối nào đó em lại bay về với anh. Từ Nangiyala. Và chớ quên ngồi ở kia, giống con bồ câu trắng như tuyết đậu bên cửa sổ đấy nhé.

    Lúc ấy, tôi lên cơn ho. Anh dựng tôi lên, hai tay ôm chặt lấy tôi như vẫn thường làm khi tôi ho dữ nhất, rồi anh hát:

    Hỡi Qui Ròn bé bỏng yêu ơi
    Linh hồn em đang ở bên tôi
    Khát khao giây lát nghỉ ngơi
    Nơi vòng tay anh ấm áp cuộc đời...

    Ngay khi ấy tôi đã bắt đầu hình dung về cuộc sống ở Nangiyala mà không có Jonathan. Không có anh, tôi sẽ cô đơn biết chừng nào. Có vui thú gì đâu ở nơi đầy truyền thuyết và phiêu lưu, nếu không có Jonathan cùng ở đó. Tôi lại cũng đến sợ hãi và chẳng biết làm gì mất.

    - Em không muốn lên đó đâu., - Tôi vừa nói vừa mếu máo. - Em chỉ muốn ở đâu có anh thôi, Jonathan ạ.

    - Nhưng anh cũng sẽ lên Nangiyala, em không thấy thế sao? - Jonathan nói. - Chỉ sau em một ít thôi.

    - Vâng, thì sau em một ít, - tôi nói tiếp.- Nhưng biết đâu anh lại chả sống đến lúc anh chín mươi tuổi, còn trong lúc đó em bơ vơ trên đó một mình.

    Khi ấy, Jonathan bảo rằng ở Nangiyala không có thời gian như mình có ở dưới trần gian này. Ngay cho dù anh ấy có sống tới chín mươi tuổi, thì tôi cũng sẽ chỉ nghĩ nhiều nhất là hai ngày vừa trôi qua khi anh đến với tôi. Khi thật sự không có thời gian thì cảm giác đúng là như thế.

    - Em có thể tự lo được hai ngày chứ? - Anh hỏi. - Em có thể trèo cây này, đốt lửa trại trong rừng này, rồi ngồi bên dòng suối nhỏ câu cá này, em chả mơ những thứ đó mãi là gì. Và khi em đang còn ngồi đó, vớ được một chú cá sộp, thì anh đã bay tới, và em kêu lên: "Trời ơi, Jonathan, anh đã đến rồi đấy ư?"

    Tôi cố nín khóc, vì tôi nghĩ tôi có thể qua được hai ngày ấy.

    - Nhưng giá như anh đến đó trước thì tốt biết bao, - tôi nói. - Để rồi anh sẽ là người ngồi câu.

    Jonathan đồng ý về điều đó. Anh nhìn tôi một hồi lâu, âu yếm như anh vẫn từng xưa nay, và tôi nhận thấy anh đang buồn, vì anh thì thầm rất đau đớn:

    - Thế mà không được như vậy, và anh sẽ phải sống trên mặt đất này mà không có Qui Ròn của anh. Có khi phải đến chín mươi năm!

    Đó là những điều anh em chúng tôi suy nghĩ!

    #2
      achoo254 23.03.2012 10:20:14 (permalink)
      Anh Em Tim Sư Tử
      Tác giả: Astrid Lindgren

      Chương 2

      Dịch giả: Bùi Thế Giang
      Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ
      Shared by: Ák Àk - hsvforum.vn





      Bây giờ, tôi kể đến đoạn khó kể; đoạn mà cứ nghĩ tới là tôi lại không chịu nổi; đoạn mà tôi không thể không nghĩ tới.

      Anh trai Jonathan của tôi; cứ như thể anh vẫn đang ngồi bên tôi, chuyện trò với tôi suốt những buổi tối, rồi đi đến trường, chơi đùa với bọn trẻ ngoài sân, rồi đun nước mật cho tôi, và mọi chuyện như vậy. Nhưng đâu có vậy...đâu có được vậy.

      Jonathan đang ở Nangiyala rồi.

      Thật khó quá, tôi không thể, lúc này, tôi không thể kể cho các bạn nghe tiếp được. Nhưng sau đó ít lâu, người ta viết trên báo thế này:

      "Đêm qua, một trận hỏa hoạn phủ khắp khu Fackelrosen trong thị trấn. Một trong những ngôi nhà cổ bằng gỗ đã bị thiêu trụi và đã mất đi một sinh mạng. Một cậu bé mười tuổi, Karl Sư tử, đang một mình nằm ốm trong căn hộ ở tầng hai của ngôi nhà khi lửa cháy. Sau khi lửa cháy một lát, anh cậu bé, Jonathan Sư Tử, mười ba tuổi, chạy về, và trước khi mọi người kịp can ngăn, cậu đã lao vào ngôi nhà đang bốc cháy để cứu em mình.

      Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, cả cầu thang đã biến thành biển lửa, và hai cậu bé đang bị lửa vây kín chỉ còn cách duy nhất để tự cứu mình là nhảy qua cửa sổ. Cả đám đông kinh hoàng tụ tập bên ngoài buộc phải chứng kiến cảnh cậu bé mười ba tuổi không chần chừ cõng em lên vai, khi lửa đang bén tới nơi, lao mình qua cửa sổ. Khi rơi xuống đất, cậu bị thương nặng tới mức gần như chết ngay tức thì. Nhưng em trai cậu, được cậu đem thân mình ra đỡ rơi, không hề bị sây sát gì. Mẹ hai cậu bé khi đó đang đi gặp khách hàng - bà là thợ may- và bà bị choáng váng khi về nhà. Vẫn chưa biết nguyên nhân vụ hỏa hoạn. "

      Trên một trang khác của tờ báo đó còn đang bài của cô hiệu trưởng, viết nhiều hơn về Jonathan. Bài báo viết:

      "Jonathan Sư Tử thân yêu, lẽ ra tên con phải là Jonathan Trái tim Sư Tử mới phải chứ? Con có nhớ chúng mình đã học trong sách lịch sử về một ông vua trẻ tuổi dũng cảm người Anh tên là Richard Sư Tử Tâm; con có nhớ con đã nói thế nào không: "Cứ nghĩ xem, can đảm tới mức về sau được ghi tên trong sử sách. Chắc con chẳng bao giờ được như vậy đâu nhỉ."

      Jonathan yêu quý, cho dù tên con không được ghi vào trong sử sách, thì vào khoảnh khắc gay go, con cũng đã can đảm và là người anh hùng vĩ đại như bất cứ người anh hùng nào khác. Cô hiệu trưởng già nua này sẽ không bao giờ quên con. Bạn bè con sẽ còn nhớ con rất lâu. Lớp học sẽ trống vắng khi không có Jonathan vui vẻ và tuấn tú của chúng ta. Nhưng Chúa yêu thương những người chết trẻ. Chúc con yên nghỉ. Jonathan Trái tim Sư Tử.
      Greta Anderson

      Bà ấy thật lẩn thẩn, bà hiệu trưởng của Jonathan ấy, nhưng bà thật yêu quý Jonathan, cũng như mọi người khác vậy. Và có điều tốt là bà đã nghĩ ra chuyện về Trái tim Sư Tử. Thật là tốt.

      Có lẽ cả thị trấn không ai là không thương tiếc Jonathan, hoặc không ai không nghĩ rằng giá như tôi chết thay thì tốt hơn. Ít ra, đó là những gì tôi lượm được từ các bà đem vải đến để thuê mẹ cắt may quần áo. Họ thở dài và nhìn tôi khi đi qua bếp, rồi họ nói với mẹ: "Bà Sư Tử tội nghiệp! Và cả Jonathan nữa, mà cậu bé mới phi thường làm sao!"

      Mẹ con tôi dọn đến dãy nhà kế bên dãy nhà cũ, trong một căn hộ y như căn hộ cũ, chỉ khác là ở tầng trệt. Bà con trong cùng xứ cho chúng tôi một số đồ đạc đã dùng, và các bà khách hàng của mẹ cũng cho chúng tôi ít thứ. Tôi lại nằm trên chiếc sofa làm giường giống như trước đây. Mọi cái đều gần y như xưa. Và mọi cái, tuyệt đối mọi cái, đều không còn như xưa. Vì Jonathan có còn nữa đâu. Có còn ai ngồi bên tôi, tối tối kể chuyện cho tôi. Tôi cô đơn tới mức tôi thấy nhức nhối trong lòng. Tất cả những gì tôi có thể làm được là nằm đó và tự lẩm nhẩm với mình những câu chữ Jonathan nói ngay trước lúc chết; đúng khoảnh khắc chúng tôi đang nằm trên mặt đất sau khi chúng tôi nhảy xuống. Tất nhiên, anh ấy nằm sấp, nhưng có ai đó lật anh ấy lên, và tôi nhìn thấy mặt anh. Một dòng máu đang chảy ra từ khóe miệng anh, và anh khó mà nói được gì. Nhưng đồng thời anh như đang cố mỉm cười, và gắng nói đôi lời. "Đừng khóc, Qui Ròn. Chúng mình sẽ gặp nhau ở Nangiyala."

      Anh chỉ nói được có thế. Rồi anh nhắm mắt lại, mọi người tới và đưa anh đi, và tôi không bao giờ nhìn thấy anh nữa.

      Tôi không muốn nhớ lại quãng thời gian sau đó. Nhưng ai mà quên nổi những điều khủng khiếp và đau thương như vậy. Tôi cứ nằm đó, trên chiếc sofa giường của tôi, và nghĩ về Jonathan tới khi đầu tôi muốn nổ tung ra, mà không có ai chờ mong ai đó bằng tôi chờ mong anh ấy. Tôi còn sợ hãi nữa. Tôi cứ nghĩ mãi, chắc rằng những chuyện về Nangiyala đều không có thật, mà chỉ là một trong những trò vui mà Jonathan thường nghĩ ra? Tôi khóc hoài, khóc mãi, cứ khóc.

      Nhưng rồi Jonathan về và dỗ dành tôi, thật mà, anh ấy về, ôi, thật kỳ diệu. Mọi việc lại gần như đâu vào đó. Có thể là ở mãi tận Nangiyala, anh ấy cũng hiểu rằng không có anh, tôi như thế nào, nên anh cần về dỗ dành tôi. Thế là anh về với tôi, và nay tôi không còn buồn chán nữa; nay tôi chỉ còn phải chờ đợi.

      Anh ấy về vào một buổi tối cách đây ít lâu. Tôi đang một mình trong nhà, đang nằm khóc thương anh, và tôi cảm thấy sợ hãi, đau khổ, ốm đau và bệnh hoạn tới mức không thể tả nổi. Cửa vào nhà bếp đang mở, vì thời tiết lúc này đang là mùa xuân ấm áp. Tôi nghe tiếng bồ câu gù gù bên ngoài. Ngoài sân ấy, có nhiều chim câu lắm, và chúng cứ gù gù suốt cả mùa xuân.

      Rồi chuyện ấy xảy ra.

      Đúng lúc tôi nằm úp mặt vào gối mà khóc, tôi chợt nghe tiếng gù gù rất gần, và khi tôi ngẩng lên, thì kìa, một con bồ câu đậu bên khung cửa sổ, đang nhìn tôi với ánh mắt âu yếm. Hãy nhớ nhé, một con bồ câu trắng như tuyết, không phải màu xám như tất cả những con khác trong sân. Một chú bồ câu trắng như tuyết; không ai tưởng tượng nổi tôi có cảm giác gì khi trông thấy nó, vì chuyện xảy ra y như trong bài hát - "Chú bồ câu trắng như tuyết sẽ tới." Và tôi như lại đang được nghe Jonathan hát đi hát lại, "Hỡi Qui Ròn bé bỏng yêu ơi, linh hồn em đang ở bên anh," nhưng giờ đây không phải tôi đến với anh, mà là anh đến với tôi.

      Tôi muốn nói một điều gì đó, mà không nói nổi. Tôi chỉ nằm đó lắng nghe chú bồ câu ấy gù gù, và đằng sau tiếng gù gù, hay là ngay giữa tiếng gù gù, hay phải tả như thế nào đây, tôi nghe thấy giọng nói của Jonathan, mặc dù không giống giọng thường ngày của anh. Nó chỉ giống như những tiếng thì thầm lan tỏa ra khắp căn bếp. Nghe có vẻ giống như chuyện ma và có thể có bạn sẽ sợ hãi, nhưng tôi thì không. Tôi chỉ cảm thấy sung sướng vô cùng, ước sao tôi có thể nhảy lên đến tận trần nhà, bởi lẽ những gì tôi nghe thấy thật là kì diệu.

      Đúng, chuyện này mà có thật, thì tất cả những chuyện về Nangiyala cũng sẽ đều có thật. Jonathan muốn tôi nhanh lên, vì anh ấy bảo, ở trên ấy cái gì cũng tốt. Cứ nghĩ mà xem, khi anh ấy lên tới nơi, đã có hẳn một ngôi nhà riêng của anh ấy ở Nangiyala. Anh ấy kể rằng đó là một trang trại cũ, gọi là Trang trại Các Hiệp Sĩ, nằm trong Thung lũng Anh Đào. Thế không tuyệt vời sao? Mà thử nghĩ xem, cái đầu tiên anh trông thấy khi anh tới Trang trại Các Hiệp Sĩ, là một tấm biển nhỏ màu xanh lá cây trên cổng, và tấm biển đó đề dòng chữ: Anh em Tim Sư Tử.

      - Tức là cả hai chúng mình sẽ cùng sống ở đó, - Jonathan nói.

      Cứ nghĩ xem, tôi, phải rồi, cả tôi nữa cũng sẽ được gọi là Tim Sư Tử, khi tôi tới Nangiyala. Tôi khoái chí về điều ấy lắm, vì tôi thích được gọi cùng tên như Jonathan, cho dù tôi chưa dũng cảm bằng anh ấy.

      - Đến càng sớm càng tốt nhé, - anh bảo. - Nếu em không thấy anh ở Trang trại Các Hiệp Sĩ, thì anh đang ngồi câu cá bên dòng suối đấy.

      Sau đó, mọi sự trở lại yên ắng, và chú bồ câu ấy bay đi, lên phía trên mái nhà, để về Nangiyala.

      Còn tôi đang nằm đây, trên chiếc sofa của mình, chỉ chờ để được bay theo nó. Tôi mong rằng việc tìm đường trên đó sẽ không quá khó khăn. Mà Jonathan đã bảo rằng không hề khó khăn gì. Tôi đã viết lại địa chỉ rồi, cho chắc chắn:

      Anh Em Tim Sư Tử
      Trang trại Các Hiệp Sĩ
      Thung lũng Hoa Anh Đào
      Nangiyala


      Đến nay, Jonathan đã sống một mình trên đó được hai tháng. Trong hai tháng dài, kinh khủng, tôi đã phải sống không có anh. Nhưng bây giờ, tôi sắp lên Nangiyala rồi. Sắp sửa rồi, chẳng mấy chốc nữa, tôi sẽ bay lên đó. Hình như tôi sắp bay ngay trong đêm nay. Tôi sẽ viết một mẩu giấy, để trên bàn ăn trong bếp, để sáng mai khi mẹ dậy là thấy ngay:

      Mẹ ơi, đừng khóc nhé!
      Hẹn gặp lại mẹ ở Nangiyala!








      #3
        achoo254 23.03.2012 10:21:54 (permalink)
        Anh Em Tim Sư Tử
        Tác giả: Astrid Lindgren

        Chương 3

        Dịch giả: Bùi Thế Giang
        Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ
        Shared by: Ák Àk - hsvforum.vn





        Rồi chuyện ấy xảy ra. Và tôi chưa từng bao giờ thấy điều gì lạ lùng như thế. Đùng một cái, tôi đã đang đứng trước cổng, đọc tấm biển màu xanh lá cây: Anh Em Tim Sư Tử.

        Làm sao tôi tới được đó? Tôi bay từ lúc nào? Làm thế nào tôi tìm được đường mà không phải hỏi ai? Tôi không biết. Điều duy nhất tôi biết là đùng một cái tôi đã đang đứng đó, nhìn thấy tên viết trên tấm biển rồi.

        Tôi gọi Jonathan. Tôi gọi mấy lần, nhưng không có ai thưa, và tôi nhớ ra - anh ấy tất nhiên đang câu cá bên dòng suối.

        Tôi cắm đầu chạy theo con đường nhỏ dẫn ra suối. Tôi cứ chạy, chạy mãi - và kia rồi, Jonathan đang ngồi bên cạnh cầu. Và nếu tôi đang cố kể lại cho các bạn nghe chuyện này, thì tôi cũng vẫn không thể tả nổi cảm giác của tôi khi được gặp lại anh ấy.

        Anh không trông thấy tôi. Tôi cố gọi "Anh Jonathan ơi", nhưng chắc tôi khóc mếu, vì ngoài tiếng rên lí nhí buồn cười thì miệng tôi chẳng bật ra được cái gì. Thế mà Jonathan nghe thấy. Anh ngẩng lên và nhìn thấy tôi. Anh kêu to, quẳng cần câu đi, lao đến với tôi, ôm chầm lấy tôi, như thể anh muốn được cảm nhận hẳn hoi rằng tôi đã đến thật. Lúc ấy, tôi có khóc một chút. Tại sao lại khóc vì chuyện ấy, nhưng tôi đã mong ngóng được gặp lại anh biết chừng nào.

        Riêng Jonathan thì lại cười, và chúng tôi đứng đó, bên sườn dốc, ôm chặt lấy nhau, hạnh phúc không bút nào tả xiết, vì chúng tôi lại được sống cùng nhau.

        Rồi sau đó, Jonathan nói:

        - Ôi, thế là cuối cùng em cũng tới, đúng không nào, Qui Ròn Tim Sư Tử.

        Qui Ròn Tim Sư Tử - nghe thật quái, cho nên chúng tôi cùng khúc khích cười. Rồi chúng tôi lại cùng cười thêm chút nữa, cứ y như nó là cái hài hước nhất trần đời mà chúng tôi được nghe, mặc dù có lẽ chúng tôi thực ra chỉ muốn có một cái gì đó để cùng cười, vì chúng tôi đang sung sướng đến muốn nổ tung người lên. Và sau khi đã cười lâu ơi là lâu, chúng tôi vật nhau, mà vẫn không hết cười. Không hết thật mà. Chúng tôi cứ tiếp tục như vậy trên bãi cỏ, nằm đó, rồi lăn đi lăn lại, cười hơn nữa, cuối cùng cười nhiều đến mức chúng tôi lăn xuống suối, mà vẫn cười tiếp đến mức tôi tưởng chúng tôi bị chết đuối.

        Nhưng không, chúng tôi bắt đầu bơi. Tôi chưa hề biết bơi, cho dù lúc nào tôi cũng muốn học bơi. Thế mà bây giờ tôi bơi được, cứ tự nhiên biết bơi. Tôi bơi đi bơi lại thật dễ dàng.

        - Jonathan, em biết bơi này! - Tôi gọi ầm lên.

        - Ừ, tất nhiên là em biết bơi rồi, - Jonathan đáp.

        Và tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác.

        - Jonathan, anh có nhận ra chuyện gì không?. Tôi hỏi: - Em hết ho rồi đây này.

        - Ừ, tất nhiên là em hết ho rồi, - Jonathan trả lời. - Em đang ở Nangiyala mà.

        Tôi bơi thêm một lúc nữa rồi trèo lên cầu, đứng đó, người ướt sũng, nước chảy tong tỏng từ quần áo của tôi. Quần dính bết vào chân, làm cho tôi thấy rất rõ điều gì đã xảy ra. Các bạn có tin không, đôi chân tôi thật thẳng, cũng như chân Jonathan vậy.

        Khi ấy tôi nghĩ, biết đâu mình cũng lại trở nên khôi ngô tuấn tú? Tôi hỏi Jonathan xem anh có nghĩ như vậy không, xem anh có thấy tôi đã trở nên khôi ngô không.

        - Em soi gương xem, - anh đáp, ý anh bảo tôi soi xuống dòng nước, vì dòng nước thật sáng và phẳng lặng, có thể nhìn thấy hình mình được. Tôi nằm áp bụng vào thành cầu, vươn người ra và tôi thấy hình tôi dưới nước, nhưng tôi không thấy tôi có gì xinh xắn, tuấn tú hơn lắm. Jonathan đếnn, nằm xuống cạnh tôi, và hai đứa cứ nằm như thế một lúc lâu, vươn mình ra xem hình hai anh em Tim Sư Tử soi dưới nước, Jonathan thật đẹp, với mái tóc vàng óng, với đôi mắt và khuôn mặt thật đẹp của anh, rồi đến tôi với chiếc mũi tẹt dí, mái tóc thưa lởm chởm và chỉ có thế.

        - Không, em không tin rằng em đẹp hơn chút nào cả, - tôi nói.

        Nhưng Jonathan thì cho rằng tôi đã khác nhiều.

        - Mà trông em khỏe ra bao nhiêu nữa, - anh bảo thế.

        Thế là tôi thấy yên tâm. Khi tôi nằm đó, trên cầu, tôi cảm thấy rằng khắp cơ thể tôi đều khỏe khoắn, vậy cớ gì tôi cần phải khôi ngô tuấn tú kia chứ? Cả người tôi đều sung sướng tới mức mọi chỗ đều đang vang rộn tiếng cười.

        Chúng tôi nằm đó một lúc, sưởi ấm dưới ánh mặt trời, và ngắm nhìn đàn cá bơi lội dưới cầu. Rồi Jonathan muốn hai anh em cùng về nhà, mà tôi cũng muốn như vậy, vì tôi tò mò muốn xem Trang trại Các Hiệp Sĩ, nơi tôi sắp đến sống.

        Jonathan rảo bước trước tôi trên đường về trang trại, còn tôi tung tẩy theo sau bằng đôi chân nay đã thẳng của mình. Tôi vừa đi vừa nhìn xuống chân và thấy thật thích thú được đi trên đôi chân ấy. Nhưng khi chúng tôi lên dốc được một quãng tôi đột nhiên ngoái đầu nhìn lại. Và kia rồi, cuối cùng tôi đã thấy Thung lũng Hoa Anh Đào! Ôi, cái thung lũng ấy, màu trắng, với hoa anh đào nở rộ nơi nơi. Trắng và xanh, tất cả sắc màu ấy, hoa anh đào và cỏ cây xanh, thật là xanh. Và chạy giữa màu trắng màu xanh ấy, dòng sông uốn khúc như một dãy lụa bạc. Tại sao trước đây, tôi chưa bao giờ nhận ra cảnh này nhỉ? Phải chăng tôi không nhìn thấy gì khác ngoài Jonathan? Còn bây giờ, tôi đứng như trời trồng giữa đường để thấy nó đẹp nhường nào. Tôi nói với Jonathan:

        - Hẳn đây phải là thung lũng đẹp nhất trần đời.

        - Đúng, nhưng không phải là ở dưới trần đời đâu, - Jonathan đáp lại, làm tôi sực nhớ mình đang ở Nangiyala.

        Xung quang Thung lũng Hoa Anh Đào toàn là núi cao, và cũng rất đẹp. Bên sườn núi, những con suối và dòng thác đổ vào thung lũng như đang hát ca, bởi đang là mùa xuân.

        Mà ngay cả không khí cũng có gì rất đặc biệt. Tôi cảm thấy như mình muốn được uống không khí, vì nó thật trong lành và sạch sẽ.

        - Giá mà đem được mấy ki-lô không khí này về thị trấn nhà mình chắc cũng kiếm được ối đấy nhỉ. - Tôi nói trong lúc đang nhớ lại rằng mình đã từng thèm khát không khí như thế nào khi đang phải nằm trên chiếc sofa giường trong bếp, tưởng như chẳng hề có chút không khí nào.

        Còn ở đây, tôi được hít thở thỏa thích. Cứ như thể hít mãi vẫn chưa đủ. Jonathan nhìn tôi cười và bảo:

        - Em cũng phải để dành cho anh một chút chứ hả.

        Con đường chúng tôi đang đi trắng một màu hoa anh đào rụng, và những cánh hoa trắng mịn màng xoay tròn rơi rơi xuống chúng tôi, bám vào tóc, vào mọi chỗ, những tôi thích những con đường nhỏ xanh rờn phủ đầy những cánh hoa anh đào hơn, tôi thích thật đấy.

        Và cuối con đường chúng tôi đang đi, chính là Trang trại Các Hiệp Sĩ, với tấm biển màu xanh lá cây gắn trên cổng.

        - Anh em Tim Sư Tử, - tôi đọc to cho Jonathan nghe thấy. - Cứ nghĩ rằng đây là nơi chúng mình sắp được sống với nhau đã thấy thích rồi.

        - Đúng thế, nghĩ về chuyện đó, Qui Ròn à, - Jonathan trả lời. - Thích quá đi chứ, đúng không?

        Thích quá. Tôi hiểu vì sao Jonathan nghĩ vậy. Về phần mình, tôi không thể hình dung ra có nơi nào có thể sống tốt hơn chốn này.

        Một ngôi nhà màu trắng, đã cũ, không thật to, tường bằng gỗ màu xanh lá cây, cửa ra vào màu xanh lá cây, và mảnh vườn nhỏ xung quanh màu xanh lá cây, có mấy cây hồng dại, mấy cây hoa đá và hoa cúc mọc lẫn trong cỏ. Lại còn cả cây tử đinh hương và anh đào, hoa đang rộ nở. Bao quanh tất cả là một bức tường đá, một bức tường màu xam xám, trên phủ hoa tím. Các bạn có thể nhảy qua bức tường đó một cách dễ dàng, nhưng một khi đã qua cổng bên trong rồi, cũng vẫn thế thôi, nhưng mình cảm thấy mình đã về nhà, và mình làm chủ. Thực ra ở đây có hai nhà, chứ không phải một nhà, mặc dù ngôi nhà kia trông giống như một chuồng ngựa hơn, hay một cái gì đó từa tựa như vậy. Chúng liền góc với nhau, hai ngôi nhà ấy mà, và đúng ở chỗ chúng liền nhau, có một chiếc ghế dài, trông như làm từ Thời kì Đồ đá, gần như vậy. Nhưng đó là một chiếc ghế đẹp, đặt ở một góc đẹp, thật thế. Ai cũng thấy thinh thích được ngồi đó, suy nghĩ một lát, hoặc chuyện trò và ngắm nhìn đàn chim, và có khi nhấm nháp chút nước hoa quả hay thứ gì đó.

        - Em thích ở đây, - tôi nói với Jonathan. - Trong nhà có đẹp thế này không?

        - Thì cứ vào xem, - anh bảo. Anh đã đến đứng bên cửa và sắp sửa bước vào, thì đúng lúc ấy, có tiếng hí, đúng, rõ là tiếng ngựa hí, và Jonathan nói: - Anh cho là mình phải vào chuồng ngựa trước.

        Anh bước vào gian nhà ấy, còn tôi chạy theo sau; các bạn hãy thử đoán xem có đúng tôi phải chạy theo anh ấy không nào!

        Đó là chuồng ngựa thật, y như tôi đã đoán, trong đó có hai con ngựa, hai chàng tuấn mã màu nâu, đang ngoái đầu lại và hí vang với chúng tôi khi chúng tôi bước qua cửa chuồng.

        - Đây là Grim, còn đây là Fyalar, - Jonathan nói. - Hãy đoán xem con nào là của em.

        - Anh nói cái gì cơ, - tôi tiếp. - Anh vừa nói là có một con ngựa cho em, sao em không thể tin được.

        Nhưng Jonathan bảo rằng ở Nangiyala không ai làm được việc gì mà không cần đến ngựa.

        - Không có ngựa thì không đi đâu được, - anh nói. - Mà em biết không, Qui Ròn, có khi mình phải đi xa đấy.

        Đó là điều tuyệt nhất mà tôi được nghe từ bé đến giờ - rằng cần phải có ngựa ở Nangiyala, với lại tôi rất thích ngựa. Mũi chúng mới mềm mại làm sao. Tôi cho rằng trên đời này không gì mềm mại bằng.

        Thế mà hẳn một đôi ngựa, đẹp khác thường, cả đôi đang ở trong chuồng. Fyalar có một vết trắng ở giữa trán, còn thì hai con giống nhau như một.

        - Grim là của em phải không? - tôi hỏi, vì Jonathan muốn tôi đoán.

        - Hứ, em nhầm rồi, - Jonathan trả lời. - Fyalar mới là của em.

        Tôi để cho Fyalar dụi dụi mũi vào tôi, trong lúc tôi vỗ về nó mà không chút sợ hãi, mặc dù tôi đã được chạm tay vào ngựa bao giờ đâu. Tôi thích nó ngay từ đầu, và dường như nó cũng thích tôi, ít ra là tôi nghĩ vậy.

        - Chúng mình còn có thỏ nữa nhé, - Jonathan kể. - Trong cái chuồng phía sau chuồng ngựa ấy. Nhưng về sau em xem cũng được.

        Để rồi tôi phải đoán già đoán non ấy à!

        - Em phải xem bây giờ cơ, ngay bây giờ, - tôi nói, vì tôi lúc nào cũng muốn nuôi thỏ, mà ở nhà trong thị trấn thì không thể.

        Tôi đi nhanh vòng ra sau chuồng ngựa và thấy trong chuồng có ba con thỏ nhỏ xíu thật đáng yêu, miệng đang nhai mấy ngọn cỏ dại.

        - Vui thật đấy, - về sau tôi nói với Jonathan. - Cái gì em muốn, ở Nangiyala này cũng đều có.

        - Ừ, nhưng anh chả nói với em rồi là gì, - Jonathan đáp. Mà đúng như anh ấy đã nói với tôi rồi thật, từ khi anh ấy còn ngồi đó, bên cạnh tôi, trong gian bếp, hồi ở nhà. Nhưng đến bây giờ, tôi mới có thể thấy đó là thật, và tôi vui về điều đó.

        Có những chuyện không thể nào quên. Không bao giờ, không thể bao giờ tôi quên được cái buổi tối đầu tiên ấy ở Trang trại Các Hiệp Sĩ, thật tuyệt diệu, và lại được nằm nói chuyện với Jonathan y hệt ngày trước. Nay chúng tôi lại sống trong một gian bếp như chúng tôi đã từng sống, mặc dù gian bếp này không giống gian bếp của chúng tôi ở nhà trong thị trấn, chắc chắn là như vậy. Gian bếp ở Trang trại Các Hiệp Sĩ hẳn phải có từ lâu lắm rồi, tôi nghĩ, với những thanh xà to tướng phía trên trần và cái lò sưởi cũng rất là to. Thế mới ra dáng lò sưởi chứ. Nó cao đến nửa bức tường, và nếu mình muốn nấu nướng gì thì phải nấu trực tiếp luôn trên ngọn lửa, như ngày xửa ngày xưa người ta vẫn thường làm. Chính giữa sàn nhà lừng lững một chiếc bàn tôi chưa từng trông thấy trong đời, có ghế dài đặt hai bên, và tôi nhẩm tính ngay rằng ít nhất phải đủ chỗ cho cả chục người ngồi ăn mà chẳng hề vướng víu, chật chội.

        - Chúng mình cũng vẫn có thể sống trong gian bếp như chúng mình từng sống, - Jonathan nói. - Còn bao giờ mẹ đến, mẹ có thể ở trong phòng kia.

        Một căn phòng và một gian bếp, Trang trại Các Hiệp Sĩ như vậy đấy, mà chúng tôi không quen và cũng không cần gì hơn. Tất cả như trước, mà lại rộng gấp đôi ở nhà.

        Ở nhà! Tôi kể cho Jonathan về mẩu giấy tôi để lại trên bàn ăn trong bếp cho mẹ.

        - Em viết cho mẹ rằng cả nhà mình sẽ gặp nhau ở Nangiyala. Có điều ai biết đến bao giờ mẹ mới đến.

        - Có thể ít lâu nữa, - Jonathan nói. - Mà mẹ sẽ có một gian phòng rộng rãi, đủ chỗ cho mười chiếc máy khâu, nếu mẹ muốn.

        Thử đoán xem tôi thích gì nào! Tôi thích nằm trên chiếc giường cũ xưa lật từ trong tủ ly ra, đặt trong một gian bếp cũ xưa, chuyện trò với anh Jonathan trong lúc ánh lửa bập bùng soi bóng trên tường, và khi tôi nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một cành anh đào đang đung đưa theo làn gió chiều. Rồi ngọn lửa thu nhỏ dần, nhỏ dần, tới lúc chỉ còn những cục than hồng, và màn đêm buông xuống dày đặc trong góc nhà, còn tôi ngày càng buồn ngủ díu mắt lại, mà tôi vẫn nằm đó, không còn bị ho, nghe tiếng Jonathan kể chuyện. Anh cứ kể, kể cho tôi, kể cho tôi mãi, cuối cùng chỉ nghe tiếng anh ấy như lại thì thầm, rồi tôi thiếp đi. Đó chính là điều tôi thích, và đó cũng chính là điều đã xảy ra trong buổi tối đầu tiên tại Trang trại Các Hiệp Sĩ, và chính vì thế mà tôi sẽ không bao giờ quên.





        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9