Chữ Nợ Chữ Duyên
ms.witch 17.04.2012 23:29:00 (permalink)

Chữ Nợ Chữ Duyên
Tác giả: minhthanh, minhthanh_love, mtl@.
Với sự cộng tác của một số thành viên trên diễn đàn vntq.net.
Truyện được tác giả đăng trên diễn đàn NXB Trẻ và vntq.net, minhthanhlove's blog...

Lời Tác Giả:
"Chữ nợ chữ duyên" được viết từ năm 2008 nhưng chưa được hoàn thành. Sau một thời gian khá dài minhthanh "lặn" biệt tăm biệt tích nay tiếp tục bộ truyện "chữ nợ chữ duyên". Có vài sự thay đổi về tên nhân vật cũng như câu từ nhưng không làm mất đi nội dung câu chuyện.
Nói đến tình yêu - hôn nhân - hạnh phúc thì ít nhiều đều liên quan đến Nợ Duyên nhưng mỗi con người sẽ có một triết lý riêng cho cuộc đời mình. Với sự nổ lực và đóng góp ý tưởng từ nhiều người bạn, minhthanh xin chốt lại một cuốn tiểu thuyết lãng mạn nhẹ nhàng không kém phần dí dỏm đậm chất bi, hài kịch với những nhân vật chính:
- Quân Uy : anh chàng đào hoa, đa tình...đã khốn đốn với trò chơi tình yêu của mình như thế nào khi gặp phải một cô nàng đa tính cách và tài..lanh lại thêm phần vô cùng đoảng tính...
- Yên Văn : nữ nhân vật chính mà tác giả phải cắn bút để tả vẫn không tả được con người này.
- Cát Tinh : người yêu cũ của Quân Uy, một cô nàng khiến Quân Uy phải mất ăn mất ngủ dàn xếp...
Cả hai đã chinh phục nhau và quyết định yêu nhau như thế nào ? Họ có đến được với nhau hay không thì phải chờ vào Duyên Nợ có còn không khi con đường họ bước đầy kịch tính...
- Tôi : một người bạn nhỏ nhưng đặc biệt hơn những người bạn khác.

Chương I : Cổ tích của chàng


"Bước lang thang qua từng vỉa hè,
biết đêm nay đi về nơi đâu,
người yêu ơi em đã sang ngang,
tình yêu ơi xin vấn khăn tang,
anh mất em đời như cánh diều băng sang..."

Bài hát mà Quân Uy thường muốn nghe khi đêm về. Cái cảm giác được thả hồn lang thang qua lời ca tiếng hát, để quên đi nỗi cô đơn hiện tại, đã hình thành thói quen trong anh từ lúc nào anh cũng chẳng nhớ. Có lần Tôi hỏi :
- Tại sao anh không quen một cô gái nào đó để bớt cô đơn ? Để quên một người phụ nữ hoặc một người đàn ông, người ta thường tìm cho mình một người mới. Em nghe người ta nói thế và đang rất muốn thử điều đó.
- Anh không còn niềm tin với phụ nữ.
Với câu trả lời thế khiến Tôi sôi máu và phản bác lại :
- Anh dám trả lời thế với em, một phụ nữ trăm phần trăm hả ?
- Anh chưa từng nghĩ em là phụ nữ. Có lẽ em nên học lại chữ Nhu.
- Anh là đồ cà chớn, mai mốt sẽ gặp một người như thế cho xem.
- Ê, con nhỏ này, đừng trù anh thế chứ.
Chỉ với riêng Tôi, Quân Uy mới dễ trở về bản ngã của mình là một anh chàng khó ưa, lạ tính.Tò mò về cái suy nghĩ của anh, Tôi cố tìm cách để moi móc thông tin coi như lấy làm kinh nghiệm yêu đương cho bản thân mình :
- Thế đầu đuôi là như thế nào, rảnh kể khúc đuôi nghe cái coi.
Anh nghe hỏi cũng lưỡng lự, nhưng rồi lại đồng ý "ngược thời gian trở về quá khứ phút giây chạnh lòng".
-Mối tình đầu tiên của anh là cùng với một cô bạn học cùng ngành, cô ấy không đẹp nhưng lại rất thông minh trong ứng xử. Sắp đến ngày đám cưới, cô ấy lại chia tay với anh.
Tôi bực bội giùm anh : Con điên, dở người à ?
Anh lườm Tôi vì lỡ xúc phạm "vợ hụt" của anh. Biết mình hơi hớ lời nhưng cũng tới luôn :
- Rồi sao nữa ?
Anh trừng mắt :
- Có muốn nghe kể không mà cứ tươm tướp nhảy vào họng anh ngồi hoài vậy ? Con gái con lứa gì mà..
- Ậy, quê nha, em sao kệ em, liên quan gi đến anh. Kể tiếp đi, đương thời hấp dẫn.
- Ừm, Cô ấy là gái Bắc, nhà ở Hà Nội. Tụi anh quen nhau khi cùng học trường Hàng Không- Thành Phố Hồ Chí Minh . Cô ấy hiện giờ là Tiếp Viên Hàng Không, còn anh làm bên Quản Lý Bay.
Tôi gật gù : - Ồ, làm Tiếp Viên Hàng Không chắc xinh gái, sao anh lại chê.
Anh nhún vai : - Anh thấy được, nhưng bạn bè chê. Cả cha mẹ anh cũng chê.
- Nói cũng phải, mấy ông khi yêu thì lúc nào chẳng hát "trong đôi mắt anh em là tất cả". Thôi hôm nào cho em xem hình đi, em chấm điểm giùm coi có vớt vát được chút gì với ông bà già không ?
- Em nhiều chuyện, để anh kể tiếp nghe.

"Mùa thu của ba năm về trước..
- Mình chia tay anh nhé ?
Quân Uy khá bất ngờ khi nghe Cát Tinh nói, nhìn thẳng vào mắt của cô để tìm xem có chút gì đùa giỡn không :
- Em đang nói điên gì đấy ? Chúng ta gần cưới rồi mà em còn..
Ngắt ngang lời anh, cô nhẹ nhàng :
- Em nói thật hơn bao giờ hết.
- Tại sao ? - anh chưa hết ngỡ ngàng.
Nhún vai cô trả lời kiểu cho qua chuyện :
- Chẳng sao cả, có lẽ mình hết duyên nợ rồi anh à.
Anh đau đến giận :
- Em bao nhiêu tuổi mà nói cứ như một đứa con nít không hiểu biết thế hả ? Tất cả đều biết chúng ta sắp cưới, em hiểu chưa ? Một câu như vậy là rủ bỏ hết sao ?
Không đợi Cát Tinh trả lời, anh hạ giọng :
- Hay em không tin tưởng vào tình yêu của anh ? Anh sẽ vì em...
Cát Tinh nhìn anh :
- Anh đừng như thế, em đã nói chúng ta hết duyên nợ rồi. Có cần thiết phải gây khổ cho nhau mãi không anh ?
Không cần biết câu hỏi của mình có được trả lời không nhưng Cát Tinh đã quay gót bỏ đi, Quân Uy vẫn ngu ngơ một cách đáng thương với những suy nghĩ của mình. Quân Uy khàn giọng :
- Mình không chấp nhận điều này, không công bằng với mình, mình phải biết lý do vì sao?
Quân Uy như một con chim trúng thương nhưng không biết nặng nhẹ thế nào quay trở về nhà. Gặp Bà Lý trước cửa, anh chợt sựng người lại vì không biết phải nói với mẹ mình như thế nào. Anh định lãng về phòng mình nhưng bị bà gọi giật lại :
- Mẹ trông con có điều gì bất ổn ? Nói!
Anh biết sớm muộn gì mẹ cũng biết nên quyết định thành thật khai báo :
- Không còn đám cưới nào nữa, tụi con chia tay rồi mẹ.
Vẻ mặt Bà Lý không có gì là nổi giận :
- Đứa nào đòi chia tay ? Là Cát Tinh ?
Anh chán nản muốn đứng lên :
- Con về phòng nghỉ đây mẹ.
Bà gằn giọng :
- Bây giờ thì con còn dám trách mẹ nữa không ? Con nói nó khéo ăn khéo nói, thông minh, đảm đang, biết sống biết nghĩ cho người khác. Con còn chống lại cả mẹ, bây giờ thì thế nào ? Ngày giờ cũng định xong giờ nó lại không cưới. Gia đình mình có phải con rối mà để cho nó hết lần này đến lần kia quay như chong chóng vậy con ?
-.......
- Hối hận chưa con ? Mẹ đã nói ngay từ lần đầu con đưa nó về nhà, mẹ nhìn là đã không ưng. Đứa nào một hai khăng khăng với mẹ rằng : "người đàn ông thông minh nên chọn người phụ nữ thông minh chứ không nên chọn người phụ nữ đẹp". Bây giờ thì con nói đi, trứng có bao giờ khôn hơn vịt không con ?Con thật ngây thơ đến làm mẹ tức chết!
- Mẹ cứ thế! Con đã nói gì đâu nào!Chia tay cũng đúng ý Mẹ rồi còn gì!
- Ôi Trời ơi, con với cái!Nói thế khác nào bảo Mẹ mang tiếng ác hả con ?
Để giảm bớt cơn hoả hoạn sắp bùng nổ của Bà Lý, anh phải xuống nước :
- Thôi được rồi Mẹ à, là con sai, con sai.Nhưng Mẹ đừng can dự nhiều quá vào chuyện tình cảm của con. Không cưới thì thôi. Có vấn đề gì lớn lao. Giết người cướp của mới sợ thiên hạ cười, con của Mẹ có làm gì trái đạo đâu.
Bà quay về phòng không quên để lại một câu:
- Làm sao làm đừng để Mẹ phiền lòng mãi, lớn rồi con ạ!
Giọng anh nói với theo : Vâng, cho con xin.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2012 17:25:57 bởi minhthanh_love >
#1
    ngocnutamkinh 20.04.2012 22:28:56 (permalink)
    Mở đầu rồi sao nữa nàng ơi?
    #2
      ms.witch 24.04.2012 22:08:03 (permalink)


      Trích đoạn: ngocnutamkinh

      Mở đầu rồi sao nữa nàng ơi?


      hi nntk, giờ love viết tiếp nè nhưng k đủ sức viết nhiều đâu nha. Đi dạy về mệt thấy bà nội

      #3
        ms.witch 12.05.2012 21:40:02 (permalink)
        Câu chuyện lãng mạn bị xen ngang một câu hỏi cực kỳ vô duyên bởi Tôi :
        - Thế là từ ấy anh ế đến tận bây giờ à ? Tội nghiệp! Rồi sao nữa ?
        Thừa biết Tôi hay sốc ngang họng nên Anh cũng không còn lạ nữa :
        - Chia tay, một năm sau cô ấy quay về và muốn nối lại tình xưa với anh.
        - Vậy là hai đứa vui vẻ bắt tay nhau hòa à ?
        Có vẻ không muốn tiếp tục đề tài với cái tên Cát Tinh, anh đánh trống lãng (chuyển hướng):
        - Có chương trình gì hay cho anh tham gia không ? Để tránh những ngày "nhàn cư vi bất thiện".
        Ra điều suy nghĩ, Tôi phán một câu xanh rờn : Có, đập đầu vào gối xem cái nào cứng hơn. Đùa thôi, đi học tiếng anh với em đi. Ở nhà làm gì cho nhớ người dưng. Biết đâu cua được cô em xinh gái nào.
        - Cũng có lý. Em đăng ký giúp anh.

        Vẫn ăn nhậu chơi bời hết ngày này qua tháng nọ, buông trôi cuộc đời mình theo những cơn say. Lúc nào làm thì làm, lúc nào nghỉ thì ..hú.. một tiếng, mấy anh chàng cô đơn này lại họp họi nghị bàn tròn:"Sáng xỉn,chiều say,tối lai rai,mai ta lại ...nhậu tiếp" là câu nói cửa miệng của mấy chàng này. Trong bang solo này có cả ông chú gần ngang bố anh mà vẫn cô đơn..mình..ên. Bỗng trời đất nổi cơn gió bụi, anh chợt tỉnh cơn say. Ngồi suy tư..lự, ngẫm nghĩ về cuộc đời mình :
        " Bao nhiêu năm nay mình đã làm gì ra hồn chưa? đến bây giờ cũng chỉ là một kẻ trắng tay? Bạn bè mình thì đứa nào cũng ông này bà nọ cả rồi mà bản thân tụi nó có học hành ra gì đâu."
        Và tự hứa
        " Mình sẽ không nhậu điên cuồng như vậy nữa, đã lãng phí biết bao nhiêu là thời gian vàng ngọc. Mình đúng là chẳng ra sao!"
        Tự trách mình, rồi tự hứa với cuộc đời. Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều đã nghe tiếng chuông điện thoại, vẫn cái giọng đanh đá quen thuộc của Tôi :
        - Em đăng ký cho anh rồi. Mai qua chở em đi coi mắt, à không, em nhầm, mai qua chở em đi ké với, đỡ tiền xăng.
        - Em bắt đầu ky bo từ lúc nào thế ?
        - Thời buổi kinh tế thị trường khó khăn, xài của anh được phút nào em xài. Không mai mốt anh có vợ, em hết nhờ.
        - Đi với anh nhiều quá bồ em nó thấy nó rượt anh thấy bà nội nghe.
        - Yên tâm đi, hắn mà dám động đến cộng lông chân của anh, em không cho hắn đo ván mới lạ.Đùa chơi thôi, ai mà dại đi đâm đầu vào em là chết không kịp trăn trối á. Vậy nhá, khi đi nhớ mang theo tiền trả em.
        - Cảm ơn em, em đóng hết bao nhiêu ?
        - Ơn nghĩa gì, tiền bạc được rồi.Mỗi đứa gần ba chai, anh giàu đưa em chẳn ba chai công em đi đăng ký giùm.hì.Tốt bụng đóng luôn phần của em, mai mốt có chồng bảo chồng trả lại.
        - Em chắc ăn thế không giàu cũng lạ.Còn gì nữa không ?
        - Còn, nhưng chưa nghĩ ra. Mai gặp nói tiếp, tạm biệt người đàn ông khùng nhất thế kỷ.
        Cụp.
        Tiếng Quân Uy rơi vào khoảng không,theo gió về trời. Tiếng chuông điện thoại của "cục nợ đời" lại phát tín hiệu,bấm phím Call và cài chế độ "nói chuyện một phía, loa to". Giọng Cát Tinh vẫn kiên trì trong điện thoại :
        - Anh lại không chịu nghe máy của em nữa phải không ? Tại sao lại còn bắt máy ? Anh làm thế là ý gì ? Anh câm rồi sao ?
        ....
        - Em biết ngày xưa em có lỗi nhưng anh có cần phải như thế không ?
        Anh bắt đầu lên tiếng :
        - Là do em muốn níu kéo, không phải anh. Anh đã nói rất nhiều lần rồi nhưng em cứ cố chấp, không chịu từ bỏ ý định.
        - Ok, nếu em không có anh thì không ai lấy được anh. Chắc chắn thế!

        Chương II


        #4
          ms.witch 06.06.2012 13:01:12 (permalink)
          Chương II: "Xem Mắt"

          Rồi ngày gặp mặt đầu tiên với lớp cũng đã đến. Không làm anh thất vọng, lớp ngoại ngữ này ai cũng như trăng như hoa:

          "Mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười cả"(truyện Kiều _Nguyễn Du).

          Thường thì các lớp Ngoại Ngữ đa số đều là những "sinh viên già đầu" có nghề nghiệp ổn định, muốn trau dồi thêm kiến thức. Muốn tìm bạn gái vào lớp ngoại ngữ thì quả là biết chọn lựa. Và cũng may mắn cho anh là lớp này nam khá đông, không chênh lệch sĩ số gì mấy. Mấy cô bây giờ sao nói chuyện rỗng tuếch, không có đầu óc chút nào. Vả lại, anh chẳng thấy ai thông minh như Cát Tinh, nhưng được một điểm các cô nàng này cứ như "người mẫu". Tự trong thâm tâm anh cũng còn xót lại chút nhân từ. Hơn cả điều thứ 9 trong kinh thánh, "Cha Ông" ta đã dặn đi dặn lại là :
          Con thầy, vợ bạn, gái (cơ)quan
          Đụng thì phải tránh kẻo mang họa vào
          Nhưng lý thuyết vẫn là lý thuyết, thực tế vẫn cứ là thực tế. Nếu trên đời này tất cả những gì con người muốn và kiểm soát được thì không phải lặn hụp trong cái vòng lẩn quẩn của định mệnh vô duyên này. Sở hữu một khuôn mặt tuy không thể sánh bằng với Tứ Đại Thiên Vương Hồng Kông nhưng cũng đủ điểm để tự tin đánh đổ biết bao nhiêu nàng đỏng đảnh kiêu ngạo, ngoài ra anh còn đính kèm thêm cái tính ga lăng bẩm sinh thì gái không đu cũng là một chuyện phi lý. Đàn ông háo sắc, đàn bà hảo ngọt là vậy!
          Đưa Tôi đi một vòng quanh thành phố cứ ngỡ bị lạc đường (chắc tại hai đứa đi sớm quá hoặc có thể cha này dư xăng ), hết vòng rồi quẹo đến chóng cả mặt, còn hơn là phóng xa lộ vượt 15 cây số quanh co đến Nha Trang hóng gió (có lẽ hóng chuyện thì đúng hơn). Cuối cùng cũng được đặt mông xuống ghế, đảo một vòng con mắt xem có cái con người nào quen biết xót lại không nhưng ngoài hai chúng tôi chỉ có cái bài "Introduce Yourself " (Giới thiệu bản thân) hơi quen quen và chuẩn không cần chỉnh. Mấy mươi con người đang cố gắng tay chống cằm, tay miên man cây viết, con mắt "đắm đuối" nhìn vào giáo viên. Một loạt thông tin từ Hồ Sơ Mật có cái tên Teacher's Profile được giáo viên đưa ra một cách chi tiết và hấp dẫn : Name,Age, Degree, Experience....(tên, tuổi, trình độ, kinh nghiệm...), và có lẽ điều tôi chú ý nhất vẫn là "Marital Status" ("Tình trạng hôn nhân"haha, đó gọi là Learners' Psychologies (tâm lý học viên)). Oh, Yeah! "single" đập vào mắt tôi như đang buồn ngủ gặp chiếu manh, trên cả tuyệt vời! Chợt nhìn lại Age : "1977", Oh my God! Bỏ bố nó rồi, chết chửa! Không hạp, không hạp! Thôi rồi Lượm ơi!(why weren't you borned earlier or later some years, I hate snake! (sao không chịu sinh sớm hay muộn hơn chứ, mình ghét rắn) nhưng chỉ vọng đâu đó trong cổ họng.Để ý thấy vẻ mặt lúc hớn hở như bắt được vàng, lúc xị như cái bánh bao chiều Quân Uy cũng lấy làm thắc mắc :
          - Chuyện gì mà trông em quái dị thế ?
          Quay qua nhìn anh cười một cách nhăn nhở : hổng có gì.
          Quân Y dài giọng :
          - Tin em mới lạ, nhìn cái mặt mê trai chắc luôn.
          - Hơ, giờ mới biết à, muộn rồi dĩnh. ("xưa rồi diễm" để nói với nàng)
          - Suỵt, nghe mọi người đang tự nói về họ kìa.

          Giọng giáo viên lúc líu lo như chim, lúc trầm khi bỗng, lúc vang khi nhỏ dần (do Tôi tưởng tượng) lại pha thêm vài động tác, cử chỉ nhằm gây ấn tượng mạnh với những đứa "chăm học" như Tôi:
          "This is my profile (but i'm not sure it's true :), You all can base on it to fill your details. To speak fluently, You should use simple grammar or uncomplex structure. You have 5 mns to prepare with partner and to answer my questions. Now, one, two, three ...Start."
          (Đây là "tiểu sử" của Tôi, các anh chị dựa vào đó mà điền thông tin. Để nói lưu loát thì anh chị chỉ nên sử dụng ngữ pháp hoặc cấu trúc đơn giản thôi. Anh chị có 5 phút để chuẩn bị với bạn nói của mình và trả lời những câu hỏi của Tôi. Nào, 1..2...3..bắt đầu. )

          Trong khi mọi người đang tập trung hoàn thành nhiệm vụ thì Tôi lại chuyển sang "chém gió":
          - Ủa anh này, sao em nghi mình vào nhầm lớp quá.
          Quân Uy trợn tròn mắt :
          - Cô này hay thật! Chứ em đăng ký nhận lớp và lịch học thế nào ?
          Tôi (vờ đăm chiêu) suy nghĩ :- Thì A5 - 303 đúng rồi, nhưng ...
          - Nhưng cái gì mà nhưng, bộ nãy giờ em đi trên mây mới xuống nên không hiểu giáo viên nói gì à ?
          Tôi cười vô tội vạ : - hì hì, biết chết liền! Nhưng với trình độ như anh mà vào lớp này có thiệt thòi lắm.... hôn ? (nhái giọng sài gòn)

          Quân Uy chỉ còn nước bó tay .com! Nhưng thật hạnh phúc, không phải riêng mình Tôi dốt mà cả lớp dốt đều luôn. Mặc dù là có tiếng ra tiếng vô thật nhưng hết thời gian cho phép, mặt nào mặt nấy cứ nghệch ra, đơ như cây cơ. Nói chung muôn người muôn vẻ, mười phần vẹn mười, tất cả cùng ca bài trăm phần trăm (100%) chúng ta là những con bò. Giọng giáo viên vang lên như tiếng chuông báo địch :
          - Are you already ? (các anh chị đã chuẩn bị xong chưa?)
          Thay vì "already' hoặc "Not Yet", cả lớp cười đểu :
          - Yes, no (hiểu theo Việt Nam : Dạ, chưa.)
          Giáo viên té cái rầm (tưởng tượng) : Bó tay .com (giáo viên hồn nhiên phết).
          Vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng, vẫn còn đâu đó một giọng "dạ thưa" theo trường phái báo động nhẹ "độc và lạ" của người em xứ huế sau câu hỏi "Who can ?"
          - Yes, I can.
          "My name's Yen Van. I work for A.L.C as an executive staff. I'm glad to be familiar with you and every people. Coming this course is a chance to train my Engish skills better and I think that it's important for my salary. That's my main purpose" (tác giả vốn thực tế mà lại. Tạm dịch : Tôi tên Yên Văn, là nhân viên hành là chính của A.L.C. Rất vui khi được quen biết thầy và các bạn. Tham gia lớp học này là cơ hội cho Tôi rèn luyện lại cái kỹ năng tiếng Anh tốt hơn và có lẽ nó quan trọng tới túi tiền của Tôi :) )
          - Are you married ? (bạn đã kết hôn chưa ?)
          - Yes, i am. (Rồi, thưa thầy)
          - Would you please tell me your age ?
          - Less than you. (cười Nhỏ hơn thầy)
          - How many children have you got ? (Bạn đã có bao nhiêu bé rồi ?)
          - It's not nescessary for me to answer this question, isn't it ? But I have some questions for you ? (Chắc là không nhất thiết phải trả lời câu này đúng không thầy, nhưng em cũng có vài điều muốn hỏi thầy đó.)
          - Of course, I'm willing.
          (Đương nhiên, Tôi rất sẵn sàng.)
          ....
          Hai người họ say sưa nói, bọn chúng tôi ngờ cái mặt, vểnh lỗ tai , vận dụng bộ não để kịp hiểu được cái gì thì hiểu. Quân Uy vẫn ngồi chăm chú lắng nghe và mỉm cười, còn Tôi thì nhìn từng người một. Véo nhẹ anh :
          - Anh, anh siêng bất tử quá ta. Ngồi nghe đắm đuối luôn.
          Quân Uy cốc trên đầu Tôi một cái thật kêu :
          - Em rộn chuyện, cố mà học tiếng Anh cho giỏi mai mốt lấy chồng Ý.
          - Cái này là sốc toàn tập à nha, chẳng có ăn nhập gì vào nhau cả. Học tiếng Anh mà lấy chồng Ý biết chó gì nói, ông quỷ.
          - Ừ, thế mới độc.
          Vài câu xã giao, làm quen, vài câu điều tra sở thích, nguyện vọng học tiếng Anh...
          Buổi "xem mắt" đầu tiên kết thúc hoành tráng và đường ai nấy đi.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2012 19:19:10 bởi minhthanh_love >
          #5
            ms.witch 13.07.2012 20:50:50 (permalink)
            Chương III: Đại chiến..

            Vừa về đến nhà chưa kịp an vị chiếc xe đã thấy Việt Vũ lù lù xuất hiện với gương mặt lạnh lùng không kém phần muốn gây sự. Yên văn lách khẽ qua anh nhưng bị đôi bàn tay to khoẻ, rắn chắc của anh giữ lại :
            - Cô đi đâu làm gì mà giờ này mới về ?
            Cô nhún vai :
            - Tôi học thêm, hơn nữa, anh cũng không còn tư cách hỏi Tôi câu đó.
            Như chạm phải tổ ong, dầu chêm vào lửa, Vũ trừng mắt :
            - Cô dám ngang nhiên nói với Tôi giọng đó sao ? Càng ngày cô càng to gan nhỉ ?
            Yên Văn xoay người lại, nhìn thẳng vào mặt anh :
            - Tại sao Tôi lại phải sợ anh ? Anh nên nhớ cho một điều, Tôi với anh đã thoả thuận ly hôn rồi.
            Vũ tối sầm mặt lại, giọng anh khàn khàn:
            - Khi còn ở cái nhà này, mày đừng tưởng rằng muốn làm gì thì làm. Muốn đi thì tự cuốn gói ra khỏi nhà, đừng có mơ tưởng tao sẽ chia cho mày một cắc. Không có chuyện chia đôi tài sản đâu con đàn bà hư đốn.
            Yên Văn tái mặt, tím cả ruột gan. Thật không ngờ anh ta lại thốt ra những lời đó. Cô quên rằng đàn ông trên đời này chẳng cái gì xấu mà không dám làm huống gì đang lúc nóng máu như thế (nhưng vẫn không chấp nhận được loại này). Mức độ hình sự còn đạt đến đỉnh cao khi cô chẳng ngần ngại độp lại vào mặt anh một câu đau như hoạn :
            - Tôi nói cho anh biết, cái loại đàn ông như anh Tôi bỏ Tôi chẳng tiếc chút nào. Anh muốn lấy hết thì lấy đi, Tôi thí cho cô hồn đó.
            - Bốp! Biến ngay con đỉ thối!
            Dù xây xẩm mặt mày nhưng Yên Văn cũng chẳng chịu thua, ăn miếng trả miếng :
            - Đỉ à ? hừ, Tôi mà là đỉ vậy anh là cái giống gì chui ra ? Tự mà lấy gương soi lại cái bản mặt mình đi. Đồ rác rưởi!
            Vũ trỏ ngón tay vào mặt cô và hăm doạ :
            - Tao đếm đến ba, mày không cút xéo khỏi cái nhà này thì đừng có trách tao nặng tay. Một, hai....
            Yên Văn cặp mắt ráo hoảnh nhìn anh ta :
            - Không cần phải hăm doạ, đâu phải lần đầu tiên anh động tay động chân với Tôi đâu.Đương nhiên là Tôi phải đi để thoát khỏi loại người như anh rồi. Phim kiếmhieeepj dài tập này anh không chán chứ Tôi thì ngấy đến tận cổ rồi. Đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa.
            Cô vơ quần áo nhét vội vàng vào vali, bế thốc thằng con trai nhỏ vừa sinh được 13 tháng tuổi đang ngon giấc trong phòng định bỏ đi. Thấy động, thằng con trai lớn 4 tuổi nằm kế bên tỉnh giấc đòi theo mẹ. Vũ hét một tiếng khiến thằng bé im thin thít với vẻ ấm ức: hức , hức, mẹ...
            Cô ôm đứa con trai lớn dỗ dành :
            - Mẹ dẫn em về ngoại, con ngoan ở lại với ba. Từ từ mẹ về dẫn con. Nín, ngoan, mẹ thương.
            Thằng bé trong xoe cặp mắt còn đọng vài giọt nước :
            - Mai mẹ về dẫn con về ngoại phải không mẹ ?
            Cô ứa nước mắt mỉm cười :
            - Ừ, mai mẹ về. Con ngủ ngoan, mẹ bế em đi chứ không ba lại đánh mẹ.
            Mặc cho Vũ ngồi đăm chiêu trên chiếc ghế Sofa với điếu thuốc, cô dắt xe trở ra và nịt thằng con nhỏ thật chặt vào người lên xe phóng đi. Đã hơn 10h đêm mà lại có chuông kêu cửa khiến Ông Bà Khanh ngạc nhiên, thấy cô lầm lì chạy xe thẳng vào nhà với thằng cháu ngoại, ông Khanh hỏi liền :
            - Chứ khuya rồi dẫn thằng cháu đi đâu vậy ? Gây nữa à ?
            Cô bế con thẳng lên phòng và đáp nhỏ :
            - Con với ông Vũ ly hôn rồi.
            Ông chưng hửng, quay lại nhìn bà :
            - Bộ nó khùng rồi sao ? Hai đứa con rồi mà còn đòi ly hôn. Bà theo nó lên hỏi cho ra lẽ.Hai thằng cháu bỏ cho ai?
            Bà nghe Ông lẽo đẽo lên phòng, mở cửa với ánh mắt soi mói :
            - Sao mới đó lại ly hôn ? Nó đánh nữa à ? Ly hôn khi nào ? Tụi bay lại giở trò gì nữa đây ?
            Vừa xếp giường gối, vừa đặt thằng bé xuống vừa trả lời :
            - Mẹ tưởng con rảnh đem hôn nhân ra đùa à ? Ở không được nữa thì chia tay.
            Bà Khanh mong cô lấy chồng lắm bỗng dưng bây giờ lại quay trở lại nhà, bà hậm hực :
            - Vậy ly hôn rồi tài sản thế nào ?
            Yên Văn mệt mỏi :
            - Thí cho ổng, mạng còn giữ được là may mắn lắm rồi, còn dám lấy cái gì nữa.
            Giọng bà bắt đầu trở nên nhức nhối :
            - Vậy là về đây trắng tay à ? Bắt hai vợ chồng già này nai lưng ra nuôi hai mẹ con mày à ? Đem trả thằng nhỏ lại cho cha nó để nó nuôi cho biết mùi cực khổ. Tao chỉ nuôi con tao.
            Yên Văn đắng lòng :
            - Mẹ nói gì lạ vậy mẹ ? Nó là con của con, là cháu ngoại của mẹ đó. Nào phải con hoang mà mẹ hắt hủi nó.
            Bà bắt đầu giọng đay nghiến :
            - Xưa nay ăn của ngoại, chạy về nội. Tao có nuôi nó thì sau này nó cũng chạy về phía con mụ nội nó. Tao không đồng ý. Nếu mày kiện chia đôi tài sản thì tao giữ nó lại, còn không thì đưa nó đi. Hoặc là mày với nó ra khỏi nhà tao.
            Yên Văn muốn khóc nhưng không khóc được :
            - Vậy thì con sẽ dẫn nó đi.
            Bà lại bắt đầu gây sự :
            - Hai vợ chồng mày bày trò gì với tao ? Có phải tao không cho nó mượn tiền, nó kiếm chuyện với mày không ? Rõ ràng cách đây 3 hôm, hai đứa bay còn qua vợ chồng tao mượn tiền, bây giờ lại bảo ly hôn là sao ? Mày không làm cho ra lẽ tao không bỏ qua cho nó. Tài sản phải chia đôi, đồ đạc tao cho phải đòi lại, vàng cưới mang theo phải lấy đủ về.
            Yên Văn ngán ngẩm :
            - Còn đâu nữa mà mẹ bảo con lấy lại. Vừa về làm dâu ba ngày, mẹ anh ta đã kiếm chuyện cho con ra ở riêng. Để cất nhà, con đã bán hết vòng vàng, thậm chí cả chiếc xe của con để mà xây. Rồi sinh hai đứa nhỏ con phải phẫu thuật, ông Vũ lại xui xẻo, mất việc hai năm. Một mình con xoay, làm sao cho nổi chứ ?
            - Vậy thì bán nhà chia đôi.
            - Trời ơi, đất là của mẹ anh ta cho, tụi con chỉ bỏ tiền xây, giờ có kiện ra con cũng chẳng được gì. Nhưng ổng làm gì có tiền mà đưa lại ? Nhưng lúc đầu anh ta chấp nhận nhà chia đôi, mỗi người ở một nữa. Mà thôi, bỏ đi, ở gần có ngày con mất mạng, hai đứa nhỏ lại mồ côi.
            Bà vẫn không tin : Vậy vừa rồi mày dắt nó xuống mượn tiền tao là sao ?
            - Vì anh ta năn nĩ con, anh ta cần thêm ít tiền mua xe chở hàng nên con mới nhờ mẹ. Lúc đó đã thoả thuận ly hôn xong rồi.
            Bà mắng thêm :
            - Đầu óc mày đâu mà cứ để nó gạt mãi vậy con ? Nó ăn không được mày nữa nó mới hất mày ra, ép mày phải bỏ đi đó con. Tao lạ gì mấy cái thứ đó.
            Những lời phân tích của mẹ cô không phải không có lý hơn nữa lại tạo điều kiện để cô khẳng định thêm suy nghĩ trong lòng mình. Biết là thế nhưng vẫn đau đến lạ đời. Bà rời phòng không quên nhắc nhở :
            - Khuya rồi, ngủ đi. Ngày mai tao sẽ lên lấy hết đồ lại, không chừa một cái gì.
            Yên Văn ậm ừ cho mẹ đi sớm, cô đỡ phải nhức đầu. Trong lòng cô không hề muốn lấy lại bất cứ thứ gì bởi vì dù anh ta có bạc tình với cô đi chăng nữa, đối với con anh ta vẫn là người cha tốt. Cô cũng nghĩ đến trường hợp nếu anh ta đi thêm bước nữa, với bản tính của anh ta đừng hòng có ai mơ đến sẽ ăn được của anh ta cái gì, trừ hai đứa nhỏ và bà "mộng chè" kế bên. Vũ cái gì cũng được, chỉ có cái tính hễ chút động tay động chân là cô không đồng ý và ăn nói nhiều lúc nghe không lọt lỗ tai. Cô cũng chẳng còn sức chịu đựng nữa rồi. Cô không muốn những hành động đó tái diễn lần nữa, chỉ còn cách tự cứu mình. Miên man trong suy nghĩ, cô ngủ thiếp đi.

            9h sáng hôm sau
            Hai mẹ con Yên Văn mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường, bế thằng bé xuống lầu để chuẩn bị ăn sáng thì nghe mẹ cô ầm ĩ phía dưới.
            Bà : - Tôi nói rồi, thằng với con mẹ nó âm mưu tống cổ con Yên Văn nhà mình để độc chiếm cái nhà sau khi bị Tôi từ chối cho mượn tiền. Con mụ đó có cái cóc khô gì mà bay đặt dóc tổ, khoe khoang. Hai con em gái nó ở bên đó đói chết cha mới để cho thằng Vũ phải khốn đốn và bám vào con Yên Văn nhà mình. Đừng có hòng Tôi lòi ra cho mẹ con nó một xu. Lần này bảo con Yên Văn đem thằng nhỏ trả lại, không thì bước ra khỏi nhà Tôi. Tôi không chứa chấp cái giống đó.
            Ông gắt bà : Bà ăn nói vậy mà nghe được à ? Thằng Vũ nó được chứ nào đâu đến nỗi, tại con gái bà nó dữ quá làm chi cho chồng đánh. Mệt mẹ con bà quá, để thằng cháu cho Tôi giữ, nó muốn đi đâu thì đi, bà muốn làm gì thì làm.
            Bà không chịu thua :
            - Con gái cưng của ông không bênh, ông bênh thằng ôn dịch đó, nó có tử tế gì cho cam. Lúc con Yên Văn sinh thằng nhỏ, Tôi thấy nó chờ con nào phía trước Tôi mà Tôi không dám nói lại cho con Văn biết, sợ nó lên máu sản hậu, mất hạnh phúc. Giờ sẵn đây Tôi quậy luôn. Tôi qua lấy hết đồ về, toàn đồ của ông bà nội nó để lại. Nó lấy chồng nó mang theo, bây giờ nó về thì đem về, để đó làm gì.Ông chở Tôi đi.
            Ông bực mình ngồi xuống ghế :
            - Bà muốn đi thì bảo thằng con trai bà chở đi, Tôi không đi. Vừa lúc thấy Yên Văn bồng thằng cháu ra, Ông ngoắc :
            - Bim Bim, qua ông ngoại bồng cho ăn sáng, để mẹ đi với bà ngoại nghen.
            Cu Bim vừa thấy ông đã nhào qua, đưa tay vẫy vẫy Yên Văn. Khi đi thay quần áo, cô nghe cha cô nói với con cô :
            - Thằng Vũ với con Văn bị khùng hết rồi phải không con Bim ? Mặc gì hai thằng nhỏ kháu thế lại ly hôn. Tìm xem cả cái xóm nhà nội nó với cái đám cháu nội ngoại đứa nào qua mặt Bo Bim của ông ngoại, phải không con ?
            Cu Bim không biết có hiểu ông nó nói cái gì không mà gật gật cười với ông ngoại.

            Vũ đang ở vườn sau thì nghe tiếng gõ cửa phía trước, anh cũng đoán được phần nào nguyên nhân.
            - Mẹ và em mới lên.
            Em trai cô gật đầu chào anh còn mẹ cô thì cứ thế thẳng tiến, không thèm nhìn tới anh một cái liếc mắt. Giọng đanh lại :
            - Con Yên Văn nói hai đứa ly hôn rồi phải không ? Vậy thì hôm nay mẹ cho người chở đồ về, đồ của ông nội Yên Văn để lại.
            Vũ không biết nói gì chỉ "Dạ", anh đứng nhìn mẹ vợ cho người tung hoành trong nhà mình. Oan gia ngõ hẹp, không khéo sao mẹ anh cũng vừa qua. Thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy mới nhìn Bà Khanh với ánh mắt khó chịu :
            - Chị sui, chị làm vậy không thấy mình nhỏ nhen quá sao ?
            Bà Khanh không vừa :
            - Chị thông cảm, đồ của Tôi cho con gái Tôi, bây giờ nó không ở nữa thì Tôi lấy lại, chẳng liên quan gì cả.
            Bà Đô lên tiếng :
            - Chuyện vợ chồng nó, chị xen vào làm gì ?
            Bà Khanh : - Tôi chỉ lấy đồ của Tôi, còn chuyện vợ chồng nó Tôi không cần biết nhiều. Chị ở gần bên mà để nó đánh đập con gái Tôi, Tôi chưa tính với chị là tử tế lắm rồi chị sui à.
            Bà Đô đốp lại :
            - Con gái chị nó có ngoan gì đâu mà sao thằng Vũ không đánh cho được, gặp Tôi, Tôi dí cho chết.
            Mắt bà Khanh long lên, tức giận:
            - Chị lớn mà ăn nói hàm hồ. Đã thấy con gái Tôi trai gái chưa mà chị dám kết tội nó. Còn thằng con chị, đem về dạy lại đi, nó chở gái trước cả mặt Tôi kìa.
            Vũ bây giờ cũng đã bình tĩnh lại sau một đêm suy nghĩ về hành động tối qua của mình, anh khẽ kéo bà Đô :
            - Mẹ, đi qua nhà đi, việc ở đây để con. Đừng làm con rối hơn nữa mà.
            Vừa đúng lúc Yên Văn dừng xe trước cửa, nghe cuộc khẩu chiến giữa hai bà già cũng cmar thấy khó xử, chạy vào ngăn :
            - Mẹ, mẹ có qua lấy đồ thì lấy đi, việc gì mà ôn ào cho thiên hạ cười.
            Quay sang Vũ, Yên Văn lạnh giọng :
            - Anh vừa lòng anh rồi chứ ?

            _____________________________
            "Tao": cách gọi tuy nghe k tình cảm lắm nhưng vẫn thường được dùng trong cuộc sống thường. Tùy đối tượng.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2012 21:07:56 bởi minhthanh_love >
            #6
              ms.witch 20.07.2012 18:58:12 (permalink)
              Vũ bây giờ trở nên “sợ vợ” hết sức :
              - Anh xin lỗi, anh…
              Yên Văn chẳng buồn nói thêm câu gì nữa đi thẳng vào phòng gom lấy quần áo của cu Bim, Vũ đi theo sau :
              - Em đừng giận, anh sai rồi.
              Yên Văn không một chút động lòng :
              - Sai nhiều rồi, không phải một lần. Tôi với anh đã thỏa thuận ly hôn êm thắm, nhưng anh lại dồn tôi vào đường cùng. Còn nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng mấy năm nay, anh tạm thời lo tiền sữa và tiền học của con khoảng vài tháng. Tôi mới đi làm lại nên phải ổn định lại kinh tế. Sau này tùy anh.
              Vũ năn nĩ :
              - Em về lại với Bo đi, Bo không có mẹ nó không chịu ngủ. Nó gọi mẹ suốt đêm.
              Yên Văn mủi lòng, ứa nước mắt nhưng vẫn quyết tâm :
              - Tôi biết, rồi con sẽ quen. Tôi không muốn bỏ con, tại anh và mẹ anh ép Tôi phải như thế.
              Vũ vòng tay qua kéo Yên Văn vào lòng nhưng cô đã đẩy anh một cái thật mạnh :
              - Anh dẹp cái trò này qua một bên. Đừng động vào Tôi nữa. Tôi muốn được yên thân.
              Năn nĩ không xong, Vũ chuyển sang giọng đạp đổ :
              - Nếu Tôi thấy cô đi với thằng nào thì Tôi không để cho cô yên.
              Yên Văn cười nhạt:
              - Anh đúng là vô duyên không thể tưởng, nhưng đó là suy nghĩ của anh. Tôi cũng chưa có ý định quen ai khác nên anh cũng chẳng có cơ hội đó đâu. Cũng có thể có sau khi anh đi thêm bước nữa nhưng lúc đó có cho vàng anh cũng chẳng dám động đậy với Tôi. Con vợ kế nó tha cho anh à ? Hừ, anh còn thua Tôi một cái đầu đó.
              Nói dứt câu cô xách túi quần áo của con đi thẳng một mạch. Cả xóm nhìn không biết phải đứng về phía của ai, vợ cũng như chồng, cả hai đều đúng theo cái lý riêng .Còn Vũ thì cũng chẳng khác gì, bất lực nhìn Yên Văn ra đi, điều anh không hề muốn nhưng trong lúc nông nỗi, anh đã không kiểm soát được hành động của mình mới gây nên cớ sự ngày hôm nay. Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng đã không cách nào hàn gắn được khi anh không bớt “hỏa”, cô mạnh “kim”. Chuyện gì đến sẽ đến rồi cũng đến. Thôi thì cứ theo thiên hạ gia nhập phái “đổ thừa” “do,bởi,tại,vì” “duyên nợ” cho tư tưởng được thoải mái. Một ngày đẹp trời nào đó, có tình cờ gặp lại không phải hát “ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra” hay tình cờ gặp lại dường như..không biết thì hơi khó coi. Trong chuyện tình cảm, còn thương yêu sẽ còn cay cú nhau ; hết rồi thì sống chết mặc bay. Chẳng ai lại dở hơi đến mức làm mấy chuyện mất thời gian thế. Cho nên, có lẽ đổ thừa tại nợ duyên cũng hợp với triết lý nhà Phật lắm lắm. Chúng ta suy nghĩ nhiều về vấn đề này quá cũng hơi bị thừa.


              Chương IV:

              Ngày chiến đấu với cơm áo gạo tiền, đêm quần quật với con chữ. Đời không biết sẽ ra đi về đâu nhưng cái lợi trước mắt là có kiến thức bô lô bô la với thiên hạ rồi. Nghĩ cũng quái lại, ấy thế mà cái bọn tôi lại trở nên háo hức hơn trúng số độc đắc trong khi bọn sinh viên lại thấy chữ như gặp ác mộng. Cái thời đại a móc a còng này không học thì dốt, không biết thì ngu, nói chuyện hồn không ra hồn, xác không ra xác có mà bị tán vào mặt. Huống gì muốn kiếm “một nửa” kia mà “coi được” một chút thì ít ra trong người cũng phải “có gì” chứ đâu thể nào vác cái thân to rầm với cái đầu rỗng toát thế thì nguy quá, e rằng ba bảy hai mốt hát “good bye my love good bye” rồi. Lý sự cho “cùn” thì cứ theo lời Bác Hồ dạy : học, học nữa…rồi nghỉ. Ngày đêm vật lộn với con chữ may ra kiếm được chút đỉnh từ vốn kiến thức thu được. Thời đại mở cửa , người người học tiếng Anh, nhà nhà học tiếng Anh; đến mức tiếng Anh quên, tiếng ta không nhớ , thỉnh thoảng dạo qua khu mua sắm Quận 1, 3 hay 5, quen mồm xí xa xí xồ tiếng Tàu không sao, vừa đổi sang tiếng Anh là mọi con mắt nhìn mình với ánh mắt cực kỳ “thân mật” như nhắn nhủ:
              - Sống ở Việt Nam, nói Tiếng Anh làm chó gì ?
              Thế mới đau! Nhưng đó là chuyện thực tế, lý thuyết là trước tiên phải học cái đã. Còn lý do thì hàng triệu cái lý do :
              - Trước tiên là ra đường có gặp ông Tây bà Đầm nào hỏi “where ‘s Washington D.C?” *biết mà chỉ, hoặc thấy cơ mà lỡ gặp cha mẹ bọn bạn có khoe với nhau rằng :”con tôi nói tiếng anh như gió” (có thể tiếng có tiếng không) mà cha mẹ mình không có để khoe thì nhột quá! Hay lâu lâu con bạn con em con ông chú ông anh họ cháu bà dì họ hàng đâu xa lắc về “xổ” nguyên trang tiếng Anh mà không hiểu cũng ngại lắm đó. Và ngẫm đi nghĩ lại học cho ai đây ? Và tự trả lời học cho ta, cho sĩ diện của ta. Thế là quyết định đúng đắn và sáng suốt, tối ôm cặp đi học như thời sinh viên, học sinh. Sinh viên học để trả bài, ta giờ đi học để hợp thức hóa với đời. Chẳng có gì khác nhau cả bởi học tới học lui mãi có mỗi cái chương trình “basic communication” mà lếch chưa qua, ai có muốn khá hơn nữa cũng chờ ..kiếp sau đi. Chẳng thể trách được chúng Tôi khi mà tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ, còn tiếng Anh có lỡ quên thì cùng lắm bỏ tiền học lại (dù hơi phí một chút nhưng thà phí còn hơn). Thế mới đúng với câu : cần cù bù thông minh. (cười) Chuyện thường ngày ở huyện.

              Hôm nay lớp có vẻ thân thiện hơn, xóm tám làm ăn cũng có vẻ phất hơn những hôm trước. Đâu đó "vi vu" vài câu tiếng Anh xen kẽ tiếng Việt (kê, cho khỏi quên. cười) theo kiểu 50% nguồn vốn đầu tư Việt Nam, 50% vốn đầu tư nước ngoài. Quân Uy hôm nay xin "ra riêng" xe với Tôi,chắc tấp vào cái xó nào đó nên đến muộn một lát. Không sao cả, vẫn còn kịp nghe những mẫu thoại cực "hot", không kém phần trí thức nửa mùa :
              Giọng cô Ngọc mắt hí, hăng rô : Này, mấy bà thấy ai beautiful nhất ? (đẹp)


              _____________________________

              * ngôn ngữ sinh viên : WC ~~ cười
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2012 19:11:31 bởi minhthanh_love >
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9