Con ma
vuthi 02.09.2012 15:01:07 (permalink)
Con ma
Thuở nhỏ, người lớn thường chỉ vào góc tối mà dọa ma! Tôi thì sợ lắm, thỉnh thoảng mắt cứ len lén nhìn qua chỗ đó xem có thấy ma không. Hình phạt của cha tôi là bắt những đứa con có lỗi phải đi qua cái vùng tối chợ ma ấy. Khu chợ ma trong nhà tôi là phòng bếp, liền cạnh phòng ga-ra ô tô. Ở đó, buổi tối thì thường không bật đèn nên tối lắm, cứ nhìn xuống đó cũng phải sởn gai ốc. Mà hình phạt của cụ thì thật là ghê và dứt khoát, nên nhiều khi tội của một đứa nhưng mấy chị em đành cùng dấn thân chịu đựng cho đỡ sợ, mà nhiều khi còn phải lẩm nhẩm hát cho chóng hoàn hồn. Theo tôi, chắc chắn ở chỗ đó phải có con ma, mà phải là con ma tẩm quất tím hay xanh gì đó. Cái thời đó cứ nghĩ đến là sởn cả gai ốc. Để bổ xung cho cái hình phạt con ma vô hình ấy, mẹ tôi lại thường kể về các chuyện ma của các cụ ta xưa! Nào là chuyện Liễu Trai, nào là đủ thứ. Lời mẹ kể chuyện mới dung dị hấp dẫn làm sao, nó cứ như thấm vào lòng từng đứa. Bọn tôi cứ tròn mắt, há mồm mà quấn lấy mẹ. Mọi chuyện cứ như thấm vào lòng cho đến ngày hôm nay còn chưa hết. Mẹ thường ăn trầu nên bên cạnh người lúc nào cũng có cái âu trầu bằng đồng bóng loáng, nên thỉnh thoảng câu chuyện cứ bị ngừng lại để đợi mẹ têm trầu. Lúc đó anh chị em tôi đứa nào cũng phải háo hức đợi mẹ têm xong để mà nghe tiếp. Lời mẹ kể nhẹnhàng trầm bổng làm sao, cứ êm êm dìu dịu mà đi vào lòng chúng tôi:
- “Có một chàng thư sinh đi trọ học! Vào một đêm trăng thanh gió mát, chợt có một người con gái xinh đẹp đến tựa gối tâm tình. Sáng ra nàng biến đi mất để lại cho chàng nỗi ngẩn ngơ tiếc nhớ…”
Theo tôi dứt khoát đó phải là con ma vừa đẹp, vừa lành. Mà mãi cho đến ngày hôm nay tôi đã có vợ, con mà trong lòng cũng thèm muốn được gặp con ma lành hiền như vậy lấy một lần. Cho đến già, tôi vẫn tin ở cái góc tối thời nhỏ ấy dứt khoát là có ma! Được cái, đời tôi sơ sơ cũng được thấy vài loại ma. Ma cà bông, ma cà chớp chẳng hạn, mà cái loại ma lành lành như mẹ kể thì quả thật là chưa từng gặp. Nhiều khi phải đi đâu qua vùng đêm tối là lòng tôi lại có cái cảm giác sờ sợ ngày xưa! Như thể đâu đây rất, gần bỗng hiện lên một con ma như người thật mà nhe nanh hù dọa. Và rồi đến già tôi cũng gặp! Đúng như lời các cụ “Đi đêm mãi có ngày gặp ma”. Mà cái số tôi thật khổ - Mà lại khổ từ tấm bé cơ chứ! Người ta gặp ma đẹp, ma hiền còn cái thân tôi lại gặp ngay phải ma đói. Mà suy cho cùng thì ai mà có thể nhận ra nó được. Mà nó cũng đẹp chẳng khác ma trong chuyện Liêu Trai. Nào là mặt mũi phương phi, thân hình bệ vệ, lại còn đeo cả kính trắng nữa cơ chứ thì bố ai mà chẳng mê! Từ ô tô bóng lộn bước xuống tay xách ca táp thì cứ cả ngàn người cũng phải nể sợ. Mà đã là ma thì phải oách như thế thì mới bõ gặp. Lúc đầu có mấy người rỉ tai nên tôi cứ háo hức để mà làm quen. Nguyên do cũng chỉ tại cái việc đi xin việc làm cho thằng cháu, song cũng đành thất vọng vì chắc ma thời nay cao quý hơn ma thời các cụ, muốn gặp thì khó lắm nên cứ phải là xếp hàng thứ tự có kẻ trước người sau. Mà con ma này thật lạ! Chỉ thích gặp từng người. Có kẻ cầm phong bì mỏng gặp ma ra thì mặt mũi hớn hở, có kẻ cầm phong bì thật dày ra về thì mặt mũi héo hon. Tôi nghĩ, chắc con ma này không quen ăn của đút nên trong lòng đỡ ngại nên chen vào hàng. Lá đơn kẹp trong tờ báo trông cũng giống như ai. Thế rồi, trời cũng chẳng phụ kẻ chờ đợi và tôi cũng đến lượt. Qua lần cửa ngoài có một bàn đợi sẵn, chắc nơi nhận đơn từ thủ tục, hắn giở tờ báo và bực tức quát lên rõ lớn:
- Ông biến đi cho xong! Đơn với chả từ thế này à. - Tôi nghĩ bụng mình làm thủ tục đúng như cơ quan chủ quản đòi hỏi.
Từ nhà trong, con ma to giọng hách dịch vọng ra:
- Có chuyện gì thế?
- Dạ thưa anh, cái thằng già này vớ vẩn!
- Đuổi ra đi!
Tôi thất vọng ra về, trong lòng còn nuối tiếc. Nhưng cũng còn được cái khoái: nhà ma mát thật! cứ như được ướp đá. Ra đến ngoài, tôi cầu chúc cho những người đến sau không lâm vào cảnh như tôi. Và mãi sau này, nhân đọc tờ báo mới vỡ lẽ về cái “con ma” tôi gặp. Nghe nói nó leo lên tận cái chức tổng giám đốc của cái công ty “mếch mếch” gì đó, toàn tên tây mà tôi thì mù chữ ngoại nên chẳng rõ. Nó chuyên ăn tiền mà thích nhất cái loại tiền Mỹ vừa nhẹ vừa dễ tiêu hóa. Còn rượu thì cứ phải là loại cả triệu một be, nó nhậu đến cả mấy trăm tỷ của mọi người nghe đâu Nhà nước sắp mang ra bắn. Nghĩ mà ghê! Cái giống ma đói nó ăn nhiều thật, béo thế mà nó vẫn ăn, mà ăn nhiều đến thế rồi ta mới biết. Cứ nghĩ! Cái bọn ma này thật giỏi! Mà chẳng hiểu bắn ma nó có chết không? Cứ như tôi nghĩ, chắc chỉ có ở ta thì người ta mới đi bắn ma! Nhỡ đâu nó lại biến thành thằng khác thì thật khổ. Có lẽ cũng nên yểm lên mả nó nhiều lá bùa. Mà có lẽ chúng ta cũng nên kể chuyện ma cho con cháu không sau này chúng cứ tin lắm vào khoa học mà chẳng còn biết sợ ma thì tai hại làm sao.
8/2001
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9