KỶ NIỆM TƯƠI HỒNG TRƯỚC KHI BỊ MẤT BẦU SỮA (theo cai sữa của giáo sư Đặng Phong) thái san
thaisan 06.10.2012 08:40:19 (permalink)
KỶ NIỆM TƯƠI HỒNG TRƯỚC KHI BỊ MẤT BẦU SỮA
(theo cai sữa của giáo sư Đặng Phong)




Biến cố bảy lăm xảy đến.


Chị ba Thy vừa cứu đói, và sửa soạn bị khai trừ, và kiểm điểm. Các trường đại học không người dậy, phải đóng cửa với hai ý, vừa không thầy dậy, vừa thiếu ăn. Lúc này dân chúng đói khổ. Ngoài ra còn vài ý khác của kẻ được trị.
Nàng vừa nhận giấy tờ về dậy học tại nơi khỉ ho cò gáy, tức nơi nhà ở có mẹ và anh chị em. Thì nàng cũng là người đến nơi tôi thường gặp cô gái khác.
Lúc đó mới giải phóng được mấy ngày (tức ba mươi tháng tư bảy lăm).

Những anh chàng trong rừng ra thấy gái sài gòn chính tông thèm khát. Một thằng Hắn tự nhủ:
-“Bỏ sao được, dẫu chết” thế là hắn theo đuổi bằng mọi thủ đoạn.
Phần các nàng, đa số sinh viên các trường đại học không có thầy nên bị giải tỏa, phần vì cố ngu hóa để trị.

Con nai ngơ ngác. Giống như tôi, thời còn sách trap (túi đựng vật dụng cho một chuyên viên điện tử) đi sửa máy tận nhà. Lúc đó chỉ có máy trắng đen, nếu được máy có mầu thì hoàn toàn xài đèn điện tử (vaccumtube) cho nên khó lắm mới có được thợ giỏi đến nhà sửa tận tình, lúc đó họ thích đài lắm nên đón tiếp như một thượng khách.

Bỗng nhiên làm tôi nhớ lại một kỷ niệm.
Một hôm tôi đến một nhà dòng sửa, (nói đúng hơn là một nữ tu, một cô bé) và chỉ là một cô bé, tôi đoán chắc nữ tu học lâu từ lúc bé cho đến giờ. Những năm còn tấm bé, sán gần đến tôi rờ tai, tay, đến chân, và khắp người, chắc thấy tôi là con trai, họ lạ như một người bị trong cấm cung, thấy một người khác giống nên làm lạ, cô cứ sờ mãi khắp nơi, từ đầu đến chân, không chán và chắc chẳng thấy gì khác mình. Cho đến khi tôi uống trà xong đứng dậy tiến đến gần chỉnh lại máy lần cuối (cô bé) nàng vẫn không muốn xa nữa.

Có lẽ bài học này làm cho tôi hiểu được rằng con nai ngơ ngác là nàng, kia sau khi mới dời trường dòng cũng thế, và sau biến cố, giải phóng nên bị trả lại cho đời đang lớ ngớ trước ngưỡng cửa đời đục, trong, nên bị ngay tên họ Võ phủ dụ và chiếm đoạt thân xác một cách chóng mánh, với sự đồng thuận của một kẻ ngơ ngác nai vàng. Còn được sự tiếp tay của chính quyền sở tại.

Bắt buộc vì sỹ diện, (cô giáo) lúc này đã biến thành cô giáo bất đắc dỹ, nàng phải dời bỏ nơi dậy trở về xứ nhà có mẹ là một gia đình chân chính.

Cái thai lớn dần trong một xứ đạo hoang tưởng.
Sao là hoang tưởng, vì chẳng ai có thể ngờ là một nàng từ trong một trường dòng nữ chuyên chính bước ra ngoài đời, gần như nữ tu ra là có bầu hoang ngay tức khắc.

Dù rằng nàng cũng đã nhảy giếng, uống dầu nóng tự tử nhưng trời đã định vậy, không thể vượt thoát, nàng vẫn sống tốt lành sau này với cuộc sống kéo dài với chữ không chồng. Nên nàng cô đơn, cò bơ cò bất, sao lại vậy, vì chẳng mấy ai yêu cái bản tánh chàng ta. Nhưng dầu sao cuối cùng bắt buộc một cách trốn lánh.

Vượt biên.


Nay cũng đi Mỹ rồi.

Đất Mỹ là nơi trốn lánh cho bao nhiêu nàng, mơ ước thoát khỏi cuộc sống đương thời thiếu thốn hoặc chạy trốn. Cũng như bao nàng con gái từ miền bắc sau bảy lăm chạy trốn vào trong này kiếm chốn nương thân, nếu có ý định lập lại cuộc sống khác tận tình hơn chẳng hạn. Nàng cũng vậy tuổi tươi hồng qua đi thương tiếc chưa gặp được một ý trung nhân.
Nghĩ lại cũng, khổ cho nàng. Cứ hiểu ngay, như và tin như mọi ngày trong dòng sống cùng bạn bè nữ, hoang tưởng những chuyện tình ái như bao chuyện tình hoang tưởng khác.
Khổ nỗi bước ra đời lại là chuyện khác. Lại nữa lúc bọn khỉ vừa được xổ lồng trong rừng già, bước vào nơi công chúng, nơi loài người tuy nhiên cũng vẫn mang chất thú trong cơ thể, cũng chưa từng thấy, sống nên dễ dãi êm, ngon ngọt, dịu dàng.
Đa số cũng như một thời, một trào, sinh viên năm hai, môn khoa học phải dời ghế nhà trường vì hai điều:


-Chưa có thầy đủ năng lực dậy.
-Chính sách ngu dân hóa vẫn tiềm tàng trong đầu những người lãnh đạo.
Tất nhiên khi một con thú săn được con mồi thì cứ tự nhiên thụ hưởng ngon lành chẳng hề quan tâm đến con vật mình đã săn mang nhiều tính người. Tốt và từ đó chúng xúm nhau nói là sẽ bảo vệ nhau cho chính đáng.
Chính những lúc cô đơn này nàng đang cần một người dám đứng nhận phần nào trách nhiệm đang xẩy đến trong đời.

Tôi là kẻ hy sinh. Cũng có ý muốn san sẻ bao cay đắng đang bị nó bạo hành.
Chính những lúc này người hoặc vật đang bị thương dữ dằn và nóng nảy. Vào đúng lúc tôi đang ngồi trong nhà một người bạn gái. Tiến vào nàng đã nói nhưng chờ đợi nhận được câu trả lời mới ra:
-Chiều nay là anh sẽ phải ở trong nhà em đó, nhớ em chờ và sẵn sàng chờ suốt ngày và dù cả suốt đêm. Tôi biết sẽ phải thế vào chỗ khoả lấp đó.
Chưa biêt phải ứng phó ra làm sao với cả hai, đành lặng thinh. Cô chủ nhà lên tiếng như chủ nhà, giọng có tính cách ghen tương:
-Chút nữa anh đi với em trên nhà xếp mà hôm trước anh hứa giúp đó. Vội vã tôi cũng:
-Ừ. Đại chưa kịp suy nghĩ thêm. Còn bồi thêm:
-Ngay cả chiều nay anh bận mà.
Tuy nhiên vì sự lôi cuốn với vóc dáng, hình hài, còn kèm theo những niềm nuối tiếc do chính mình suy nghĩ, với chế độ cũ, và cách đối xử thô bạo giữa chúng.
Xin cưới nàng. Tôi tự nhủ với lòng:
-Là sẽ đưa dắt nàng đến chỗ vui vẻ an toàn, không còn bị đời phỉ nhổ nữa, ngoài ra cũng còn hoang mộng với sự giúp đỡ cho đời nàng bớt đau khổ, lẽ ra đó cũng là sự thoát thai đầu tiên của bản chất cộng sản, đói, thèm khát, cho đến bây giờ mới được bung ra, sơ khởi đã tìm gái, mai ngày đến đất đai nhà cửa. Làm sao một thoáng đời mà nàng đã hiểu hết những cơn lừa, nhiều sự ô trọc hết của bọn chúng được. Bởi thế bị ru vào cõi mộng cũng là phải, tội nghiệp đúng lúc cơ thể chín mùi của một đời con gái.
Mấy đứa bạn cũng dậy chung hay khác trường, kèm theo những tư tưởng kiếm cách xa phế gia đình, và từ đó tạo lên tiền lệ cách lu mà chúng hằng mong ước, dễ bảo, có chỗ dưỡng quân, từ đó có thêm nhiều lương thực vô đề.
Thấy vậy tôi vội vã chợt đến và đến gấp kéo lại những gì đã có của mấy gia đình. Cũng chưa đến nỗi tàn tích. Tuy nhiên, chính gia đình lại đánh giá bản thân mình lại quá tồi, tôi cũng chẳng hề nao núng.
Cái đói ập đến, do kinh tế tập quyền, nàng còn gặp lại cả những bạn cùng trường bắt rời khỏi trường đại học, về vùng quê nơi đang sống với những nhục nhằn khốn khổ do thiếu người cha cầm cương nẩy mực, lại kèm theo tiếp thu chận bắt lương thực làm dân chúng đói khổ. Những ngày tháng sống với tem phiếu, xếp hàng cả ngay, nên đa số dân chúng gọi chữ viết tắt của nước là XHCN “xếp hàng cả ngày”.
Cửa hàng chính của tôi cũng bị khốn đốn đến bốn nơi quản lý:
1 Công an. Đài điện.
2 Cơ quan thuế. Thu thuế.
3 Quản lý thị trường. Buôn bán băng nhạc v.v…
5 Thông tin văn hóa. Kiểm soát băng nhạc đồi trụy…
Hết đường sống, đành đoạn phải tìm kiếm kế sinh nhai khác dù nghề chuyên của mình khó khăn kèm gần với tù tội. Nghe theo nhiều người làm nông bèn phải vào trong chòi cá của những người quen, thân, chiều đi sáng về.
Hai đứa gần gũi nhau hơn như những mối tình thơ mộng nhất trên đời.
Những ngày tháng xoa dịu bớt những tủi nhục trong đời nàng, cũng dịu dần.
Tôi kiếm cho nàng miếng đất rẻ thối. Thời gian này chẳng mấy ai muốn sống tại quê nhà.
Tuy nhiên nàng vẫn luôn kiếm cách vượt biên, nhưng vẫn chưa một lần thành công.
Trăng đẹp là em vừa tròn
Một khi trăng khuyết vừa xong mặn mà
Anh chẳng nhiều chuyện đâu nha
Không qua được biển sống nhà cùng anh

Nói câu đó các bạn đã thấy nhiệt tình của tôi và nàng. Tuy nhiên còn chuyện đời. Nhiều, nhiều lắm, chẳng thể nào kể hết. Cố tình trơ đầu chịu báng, nhưng đời trớ trêu. Họ chẳng báng tôi mà cứ nhằm nàng, chính cái trớ trêu nằm ở đó.
Con gái trong nhà học viện nữ tu ra mang một cái bầu, bao chuyện dèm pha. Cuối cùng bằng mọi cách cho nàng đi qua nước Mỹ bằng cách kiếm cho nàng một ông chồng, dù chẳng mấy tốt lành, dở dang, hoặc nói là dở hơi chăng nữa. Cuối cùng vẫn thỏa ước nguyện.
Đám cưới nàng mời tôi, làm chợt nhớ đến bài “hôm nay ngày cưới em” của Y Vũ, nên tôi cũng chẳng đến.
Nói đúng sợ dòng họ gia đình nàng cho rằng tôi đã lợi dụng thân xác nàng bấy lâu. Nên bye bye cũng chẳng thấy nàng tiếc nuối gì nữa.
Tôi cũng cho qua thật mau.

Một ngày từ xứ người trở về, nàng cũ làm lơ, tôi cũng cho qua luôn chẳng hề nhắc nhở đến chi dù cho thời đại này là thời đại “đại truyền thông”. Tôi cũng chẳng gọi cho nàng.
Rồi ngày tháng êm xuôi chẳng ai trách ai nữa thì cũng xong, đến tuổi bước về già, là hết.

CHO ANH XIN


Cho anh xin những buổi trưa nắng hạ
Cùng con đường in dấu bước chân em
Để anh nhìn những dáng bước nhẹ êm
Để anh đừng trở lại con đường vô độ
Cho anh xin góp gom tình yêu đó
Nâng trên tay ngà ngọc nét hương yêu
Để quên đi trong buồn tủi những chiều


thái san
Từ nhà tôi, trên con đường ngay ngã ba của xứ đạo, qua khu chợ, đến một bãi đất trồng rau không sống nổi. Có lẽ họ cũng muốn phế thải.
Tôi dự định sẽ mua dành cho nàng một miếng để làm căn nhà riêng, vì chung trong căn nhà có mẹ bị mấy bà chị dâu không mấy cảm tình.
Miếng đất thời này chưa rộ và chẳng ai muốn nghĩ đến đất đai cả. Vì nhà nước chưa có hiến pháp cho quyền sử dụng riêng, tức đất đai đều thuộc nhà nước.
Tuy nhiên tôi cũng đến gần chủ đất và cũng dành phần mua được một miếng, với giá thật bèo, chỉ có năm phân vàng.
Mừng, tủi vì bản thân vì gia đình, phải xa cách chính nơi đại gia đình cùng chung sống, lẻ loi.
Dù sao nay nàng cũng hồ hởi đã có một nơi ở riêng rẽ chẳng đụng chạm với người nhiều điều tiếng, từ đó cuộc sống cũng phần tươi lên. Và sau chính tôi xin phép mãi mới được giấy phép cho mở quán karaoke, sau nàng dành cho em gái nàng. Thấy vậy tôi cố dặn:
-Đừng để các cháu của mình như chính bản thân bác.
Mặt nàng ỉu sìu tuy nhiên cũng khóa chân chúng bằng chứng đưa chính bố chúng, là em rể nàng lo toan mọi bề và đứa cháu con trai anh ruột nữa.
Nhà đất vừa lên giá thì tôi bị tai biến mạch máu não sau khi theo xe lên tận vùng cao trên cao nguyên nên áp xuất máu làm bể mạch trên đầu bên phải.
Như vậy tôi bất động một chỗ hai năm trời ròng rã. Bao nhiêu ước nguyện theo mây khói.
Nàng bắt đầu gả chồng cho đứa con vô phúc xong thì chính nàng cũng phải nghe theo cuộc đời bất hạnh trời đã xếp dặt. Tuy nhiên cũng tràn đầy hãnh phúc hơn mọi người.
Ra đi theo chồng về VÙNG TRỜI MƠ ƯỚC của ELIAKAZAN.

thái san


Và đừng được như bà Trần ngọc Sương đau khổ bị xử tám năm tù ở năm 1981 một cách ăn cháo bỏ bát.

thân tặng người yêu
tháng năm hai ngàn không trăm lẻ tám
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2013 08:57:20 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9