Trước những ngày Tết - 2
Mầu Hoa Khế 06.02.2013 07:36:07 (permalink)
Câu chuyện viết về một người lính mũ đỏ . Cám ơn câu chuyện của phần trước đã được anh Dzuy Lynh ( vn thuquan) và chị Yên Như ( Một Góc Phố )diễn đọc .

Hôm nay MHK viết phần 2 , vẫn là câu chuyện cùng tựa .


Trước những ngày Tết - 2


Hôm qua vào giữa đêm , tôi đang cố dỗ dành giấc ngủ , bởi dạo này khí hậu vẫn còn mang cơn lạnh giá buốt vào giữa đêm , mở máy điều hòa thì tôi sẽ bị khô cổ và nghẹt mũi . Tôi thà quấn thêm mền thì thấy dễ chịu hơn . Nghiêng qua trở lại , mong cơn ngủ mau ùa tới để khi bừng con mắt dậy thì bên ngoài trời đã sáng .Chỉ còn mấy ngày nữa là Tết rồi , đã mấy mùa xuân ở đất khách quê người . Bây giờ thì đâu còn đất khách nữa , mà đã trở thành quê hương thứ hai nơi đây , khi mà các cháu ngoại cùng thi đua nhau ra chào đời , để biến thành những cội rễ bám chắc , để vươn mạnh mọc thành cây vút lên cao . Bỗng tiếng phôn ở chiếc điện thoại ngay đầu nằm vang lên . Tôi ngạc nhiên tự hỏi " ai giờ này mà gọi vậy ? " , nhưng rồi tôi thấy trong lòng rất bình yên , bởi trong con người tôi như có một sợi dây linh cảm rất nhạy bén . Hể có chuyện gì sắp sửa xảy ra , thì y như rằng là tôi có thể đoán biết hết 70/100 . Tôi cầm phôn áp vào tai , tôi nghĩ giờ này chắc chỉ có những người thân trong gia đình hay bạn bè mới gọi, nên hỏi liền " ai đó ?" . Bên kia đầu dây tiếng thằng Đình vang lên như muốn hét vào tai " thưa chị , em đây , thằng Đình đây " . Vừa nghe xong là tôi bật cười, mắng yêu nó " mụ cô mi , mi tưởng tau già rồi không nhớ tiếng nói của mi hỉ ? . Thế là hai chị em tranh nhau mà kể lễ hàn huyên tâm sự .

Tôi sống trên đất nước Hoa Kỳ trên 20 năm, tiếng địa phương Quảng Trị của tôi hầu như không hề dùng tới , chỉ thỉnh thoảng gặp người chị dâu với bộn bề công việc , thì hai chị em lại có dịp "xổ " tiếng địa phương quê mùa của mình cho thỏa lòng thương nhớ .Tuổi càng lớn thường thích được gặp ai đó cùng quê hương xứ sở ,để nhắc lại những kỹ niệm xưa . Thế là giữa đêm khuya của đôi bờ đại dương cách trở , tôi ngồi ôm phôn để nghe thằng Đình kể chuyện , thì cũng giống như mọi khi , thằng Đình phải cuốc bộ từ trong thôn làng hẻo lánh , để ra tới cái quán nhỏ nơi con đường lộ . Nói là con đường lộ chứ thực ra vẫn là con đường đất đỏ từ sau khi chiến tranh chấm dứt . Một một mái tranh lụp xụp đã mấy đời cha ông để lại với cái tủ kiếng nho nhỏ , mặt kiếng bị trầy trụi theo thời gian và mờ hết màu sơn vàng hóa ra thành màu nhờ nhờ như những vết dơ bị bám , trong đó bày bán vài ba món đồ như vài bao thuốc lá, chừng chục chai dầu nhị thiên đường . Rồi thì cứ mỗi thứ một ít bỏ vào xanh xanh , đỏ đỏ như mấy cái kẹp tóc , vài cuộn chỉ may . Thì đã nói là tạp hóa , khi chủ nhân đi đâu đó mua được hàng rẻ , cứ thế mà chất vào để bán kiếm chút tiền lời cỏn con , vài ba món bán được may ra mua thêm được lon gạo hạng bét là cùng .Có những món tiền bạc có khi nằm chết nơi món đồ đến cả vài năm sau cũng chưa lấy lại vốn , nói chi là kiếm chút tiền lời qua tay .

Trước hàng hiên bày ra chừng 3 cái bàn nhỏ được mấy tấm ván ghép lại trông thật mong manh , vài ba chiếc ghế bằng thứ nhựa rẻ tiền để bán vài ly cà phê , trà đá , vài xị rượu nếp than hay sang lắm là vài chai nước ngọt . Mấy cái ghế bị mòn nhẳn chỗ ngồi đến bóng loáng lên như báo hiệu cho biết ti giờ mang ra cân ký bán cho người mua ve chai .Vậy mà cũng theo đà văn minh của nhân loại , cái quán nghèo đó cũng gắn một cái phôn và mỗi cuộc gọi được tính thành tiền tùy theo đường gọi gần hay xa , nơi đó cũng cho mượn địa chỉ để chuyển tiền cho những người ở tuốt trong vùng hẻo lánh với những địa chỉ mơ hồ rất khó cho người đưa tin . Mỗi lần tiền gửi qua cái quán nghèo đó , chủ quán chỉ lấy chút tiền tượng trưng xề xòa cùng sẻ chia với những hoàn cảnh nghèo chung quanh . Tôi hình dung thằng Đình đang ôm cái điện thoại đứng nép bên hàng hiên để tránh cơn nắng trưa đang dội xuống như những ngọn lửa đang bùng lên trong lò . Thằng Đình cũng biết lịch sự trước là hỏi thăm về sức khỏe của tôi , rồi gửi lời thăm hỏi không bỏ sót một ai cả trong gia đình . Tôi biết khi nó gọi tôi vào giờ này thì ắt phải có chút chuyện quan trọng , nên tôi vô đề ngay để nó khỏi phải tốn tiền trả cho một cuộc gọi qua xa như thế . Qua câu chuyện ngắn gọn , tôi biết thằng Đình đang bối rối với cuộc hôn nhân của đứa con gái . Nghe thằng Đình bực dọc nói " chị coi đó , ai khôn ưng , đi ưng chi cái thằng con của cán bộ, mã cha nó em thề suốt đời này không bao giờ nhượng bộ với kẻ thù đâu chị " . Tôi bật cười to , nhưng rưng rưng nước mắt , tôi cười vì biết thằng Đình là một thằng binh nhì của binh chủng nhảy dù trong quân độI Việt Nam Cọng Hòa , nó là một người lính anh hùng liều mạng nhất trong binh đoàn của nó . Nó thoát chết sau trận đánh Hạ Lào mà trong lịch sử chiến tranh Việt Nam đã trở thành một trận đánh bi thương nhất , để rồi tâm tánh của một thằng em có một đời sống nội tâm rất đơn giản , bỗng trở nên suy tư rồi oán hờn số kiếp khi nó đã nhìn thấy thật rõ ràng bằng đôi mắt mở to muốn toạc rách . Nó chứng kiến và cũng là một chứng nhân khi thấy trong trận đánh đó nó và đồng đội hoàn toàn là những con chốt mang ra thí .quân giống như trong một ván bàn cờ tướng . Những người lính từ trên không được thả xuống chơi vơi theo cánh dù lao vào trận địa, chân chưa đạp đất thì quân địch bên dưới đã nả súng liên thanh vào người họ . Họ chết tan xác không toàn thây , chết khi chưa đụng trận và chết khi chưa trả lời nổi cho mình một câu hỏi " tại sao ? ". Thằng Đình trong trận đánh đó đã lọt khỏi dưới những lằn đạn thi nhau nổ xối xả, thi nhau réo lên man rợ trong những cánh tay của kẻ tử thù .Nó sống thập tử nhất sinh trong một cánh rừng thâm u nhìn đâu cũng thấy quân địch . Nguy hiểm từng phút giây , đói khát thương tích đầy mình . Vậy mà nó đã được ngoi lên từ cái vũng tối chết chóc khủng khiếp đó , để trở thành người còn sống sót trong một trang sử oai hùng đã được xếp lại cùng với thời gian . Những cơn đau đớn không còn hành hạ trên thân xác nó nữa , mà ngược lại những nỗi đau thương đó đang hành hạ trong tâm khảm nó mỗi ngày , mỗi in đậm như một vết chàm khó có thể tẩy xóa .

Trong một thôn làng hẻo lánh, nó tìm về cùng với một người con gái đã hứa hẹn thề một lòng , một dạ thủy chung . Thằng binh nhì như nó thì giá trị có đáng gì , nên chính quyền địa phương cũng xem thường và chẳng hề quan tâm , khi nhìn thấy nó . Họ chỉ thấy một người đàn ông ốm nhách , câm lặng , mỗi ngày dầu dưới cơn nắng như thiêu hay dưới những cơn mưa như thác đổ . Họ vẫn thấy nó rất siêng năng cày xới trên miếng đất khô cứng và chai sạn . Đất xấu nên bắp khoai hay đậu mè nó trồng cũng èo uột y hệt như nó , mùa thu hoạch của mảnh đất đó cũng không ít làm thành trò cười cho mọi người, và biết đâu nhờ vậy mà cuộc đời nó sống thật bình yên trước những đôi mắt diều hâu dễ sợ của bọn người cướp đất cướp nước của nó . Rồi tôi chảy nước mắt , bởi không biết phải trả lời làm sao trước hoàn cảnh ngang trái mà thằng Đình đang muốn giải bày với tôi . Đã mấy chục năm trôi qua , biển lớn cũng đã hóa nương dâu . Con cái ra đời nào biết đâu là nguồn góc của chính mình . Cha mẹ còn phải bương chải theo miếng cơm ăn , chiếc áo mặc , đầu tắt mặt tối đâu có thời gian để ngồi xuống tâm sự phân tích , giải bày cho các con , các cháu của mình những sự khác biệt sau một cuộc chiến tranh kéo dài đăng đẳng . Trách con ư , cũng thấy tội vì con có hiểu thế nào đâu . Ngăn cản con , thì không biết mình có làm đúng không ? vì đó tình yêu đôi lứa của nó , tình yêu đến như cây đâm chồi nẩy lá ra hoa thật tự nhiên . Cho tới khi cần phải đưa ra một quyết định cuối cùng , thì tôi khuyên thằng Đình hãy cùng đứa con mình ngồi xuống . Đã đến lúc kể rõ ngọn ngành những khúc mắc trong tâm tư của mình . Đứa con cũng đã trưởng thành và hãy để cho nó đứng trước một sự lựa chọn theo quan điểm của nó nhận định .

Cuộc nói chuyện giữa tôi và thằng Đình chấm dứt , tôi như thấy nó đang quay về giữa trời trưa , đi cô đơn một mình trên con đường đất bụi đỏ , những căn nhà tranh vách đất lùi dần sau những bước đi qua . Những sự phồn hoa của một Việt Nam hôm nay , hình như nó quá xa xôi với cuộc sống của những con người như thằng Đình em tôi .Và những thứ đó, nó thực sự như là một thứ phồn hoa giả tạo , bởi có một điều không ai có thể không hiểu là bất cư' những thứ gì không thuộc về mình , thì mãi mãi nó chỉ là một thứ ảo ảnh phù du . Thằng em ngày nào với bộ chiến y oai hùng , trên đầu chiếc mũ đỏ đội nghiêng lệch qua một bên , dáng hình rắn chắc , tinh khí gan lì . Thì không dễ gì là những con người dễ dàng quên đi một quá khứ một thời đầu đội trời chân đạp đất . Nó thà sống trong cảnh lầm than, lánh xa những loại người đan tâm bắt tay với kẻ thù và nhất quyết không bao giờ cúi đầu chịu nhục trước bả vinh quang . Nó thề , lời thề tuy không thốt ra từ cửa miệng , nhưng trong ánh mắt sáng lên một ý chí cương quyết mà cho tới chết . Con đường nó chọn vẫn một lòng thủy chung như nhất .


Mầu Hoa Khế
Feb 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2013 08:14:46 bởi Mầu Hoa Khế >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9