MẢNH VƯỜN BỎ QUÊN
Talkative 15.04.2013 06:08:02 (permalink)

 
DỌN VÀO VƯỜN MỚI
 
mÌNH SẼ ĐEM VÀI CÂY VƯỜN CŨ VÀO ĐÂY
 

#1
    Talkative 15.04.2013 06:14:09 (permalink)
    Một ngày như mọi ngày, từ từ trôi...trôi đi...trôi mãi...cuốn cả dời tôi... Một ngày như mọi ngày, lê từng bước ra quán cà phê, người đông vui, tôi chẳng thấy vui, sao thế nhỉ? Nhìn ly cà phê chỉ nghe nhịp tim mình đập. 

    Tôi bổng thèm tình ấm cúng thân thương của bạn bè. À quên còn tình yêu nữa chứ, nhưng mình không dám mơ tưởng đến. Hình như người ta không ưa lọai người như mình, lọai người trầm lặng, suốt ngày chẳng nói được một câu. 

    Mình thèm những tình yêu ấm áp, như đất khô cằn cần những cơn mưa. Mình muốn mình là những cây cỏ xinh tươi trong vườn hoa tình người giữa chốn đông quen. Nhưng không thể được... 

    Tôi đi giữa chốn đông người 
    Mà tim nhỏ máu cuộc đời lặng câm 


    Mọi người là cây hoa, còn tôi là cây xương rồng. Tình người là đất màu mở, Trống vắng là sa mạc mênh mông. Tôi là cây xương rồng mọc giữa sa mạc mênh mông.
     
    .................................
     
    Noel... 
    Trời mùa đông giá lạnh... 
    Tôi một mình thức trắng cả ngàn năm 
    Noel ơi!!! 
    Sao tôi buồn quá! 
    Hãy cho tôi... 
    Hãy cho tôi những buốt giá của mùa đông 
    Ướp cho lạnh để đóng băng giòng máu 
    Tim đang buồn cần chết để tìm vui 
    Nhưng thất vọng !!! 
    Vì năm nay chưa rơi tuyết 
    Tôi đợi chờ... 
    Đợi chờ... 
    Tuyết vẫn chưa rơi 
    Sao thế nhỉ? 
    Đời tôi băng giá 
    Tuyết mùa đông lặng lẽ bỏ tôi đi 
    ........ ..........................................
     
    Hôm nay là ngày gì nhỉ ? 
    Tôi nhớ ra rồi...là đêm 24 rạng sáng 25. Sao tôi chẳng thấy gì khác lạ, cũng như mọi ngày buồn bả vậy thôi. 
    Bạn rủ đi chơi nhưng tôi từ chối, nằm một mình cho chuột cắn ngón chân. Chờ hoài chẳng thấy chuột đâu, buồn quá online mới được. 

    Ơ hay !!! Mình đã dặn lòng là hôm nay không online cơ mà !!! Mình để nguyên ngày nằm chờ chuột cắn xem cảm giác như thế nào !!! Mấy con chuột cũng chẳng chịu giúp mình. Giận mấy con chuột quá, không thèm thương chúng nữa...ghét...ghét...ghét... 

    Người ta thì chờ "hương vị của tình yêu", còn tôi thì chờ "hương vị chuột cắn".
     
    ........................
     
     
     
     
    #2
      Talkative 15.04.2013 06:18:53 (permalink)
      Hôm nay tìnhcờ lướt qua trang web...và cũng tình cờ bấm vào bài nhạc HOLD ME, những dòng nhạc trử tình thật hay. 

      ...hold me...don't ask me where i come from or why i cry... 
      ......... 
      (cám ơn BN thật nhiều, không biết BN có đọc được dòng chữ cám ơn nầy không, nhưng dù sao mình viết lên cảm nghĩ nầy). 

      Hùm...thế giới ảo...thế giới thật...rồi còn thế giới gì nữa nhỉ ??? 
      Nhưng tại sao mình lại thích nó thế! Thế giới ảo mà! Ảo mà lại như thật! 
      Kỳ nhỉ? 

      Băng khoăng cho hết cuộc đời 
      Tình như cốc rượu khi vơi khi đầy 
       
      ........................................................
       
      .............. 
      Hôm nay trời sầu mây giăng lối 
      Tôi ngồi đây theo dấu giọt mưa buồn 
      Từng giọt rơi... 
      Rơi tí tách... 
      Từng sợi buồn quấn quít giọt mưa rơi 
      Người ơi!!! 
      Sao người mờ khuất bóng 
      Bao năm rồi tôi vẫn nhớ thương 
      Mỗi lần mưa rơi, mỗi lần chờ đợi 
      Hy vọng rồi như bóng nước vỡ tan 
      Chỉ còn chăng... 
      Là nỗi hoang tàn... 
      Tim thổn thức theo giọt buồn trong vắt 
      ...... ...............................................
       
      Hôm nay buổi sáng thức dậy sớm...tâm hồn xôn sao bất chợt...nghĩ đến chữ duyên kỳ diệu...lạ lùng...đưa ta vào cõi mộng mơ... 

      Có phải là mình vô duyên không nhỉ ? Nhìn bạn bè lần lượt rớt vào duyên, còn mình thì đi tìm bao năm rồi chữ duyên trốn biệt. 

      Người ơi trốn ở nơi nao 
      Cho tôi hỏi lối tìm vào đường duyên 
      Tình yêu là cõi diệu huyền 
      Không thân không thích thề nguyền yêu nhau 
      Hơi xa một chút thì đau 
      Hơi gần một chút gối đầu mộng mơ 

      Mình cũng mơ rồi...rõ khổ...
       
      ...........................................................................
       
      Hôm nay lòng chợt bâng khuâng trống vắng...chẳng biết mình nghĩ gì...và muốn gì...có lẽ mình đang lạc bước vào thế giới cô đơn...chỉ có riêng trái tim đang đập... 

      Nắng vẫn lên...gió vẫn thổi...từng  chiếc lá đều đặng rơi rụng...như nổi buồn cô đơn...lặng lẽ...chiếm khoảng không gian...cuốn hồn tôi vào chốn hư vô...tĩnh lặng...tĩnh lặng... 

      Tôi như cánh chim mõi cánh..chọn sai đường nên chẳng chỗ dừng chân...bạn bè...tình yêu...thân  thương...trốn biệt...bỏ tôi trơ trọi một mình giữa dòng đời bơ vơ... 

      Tôi muốn quên tất cả...trốn vào từng cơn sóng biển... 
      Ồ...ngoài kia trời đang nắng...nhưng chẳng nghĩa gì...khi trống vắng tình yêu...
       
       
       
       
       
      #3
        Talkative 15.04.2013 06:26:50 (permalink)
        Một ngày nào đó...bạn bè xa...người tôi thân mến ra đi...tình yêu chấp cánh về phương trời vô định...Tôi sẽ ra sao ??? Có lẽ tôi sẽ tự dối lòng... 
          
        Ai mà bảo trái tim đau nhỉ 
        Chẳng  qua ta khó thở chút thôi 
        Hơi tê tái và buồn tí tí 
        Có gì đâu như mưa lạnh chút đời 
          
        Hình như kỷ niệm là bất tử...Mình tưởng quên nó lại trở về...Và chiếm trọn không gian...mù khơi...lạc bước đi vào cõi tìm quên...Lang thang nhớ từng  kỷ niệm... 
          
        Ðời tôi... 
        Ðã bao lần mưa lạnh 
        Từng giọt buồn 
        Băng giá nhỏ vào tim 
        Ðọng từng giọt 
        Thành dòng kỷ niệm 
        Dồn thành hồ mơ ước để tìm quên 
        Và mỗi lần... 
        Buồn đến mênh mang 
        Tôi trở lại bên hồ ngồi mơ mộng 
        Rồi tôi hát... 
        Lá tương tư đọng thành dòng nhớ 
        Hồ tim buồn muôn thuở vẫn còn yêu 
         
        ....................................................................
         
        VỀ VỚI ANH
         
        Nếu em về anh chẳng cần nắng ấm
        Tóc em bay là cả mây trời
        Và kỷ niệm chẳng còn tồn tại nữa
        Chỉ còn em trãi rộng cả cuộc đời
        Những tiếng thở dài...
        Những dòng nhung nhớ...
        Như lá khô mục nát bụi thời gian
        Và anh sẽ là chỗ dựa
        Ðể em hờn, em dỗi nắng mùa thu
        Gió vẫn thổi...
        Lá vẫn rơi...
        Theo điệu vần vũ trụ
        Như đời anh lang bạt bởi nhớ thương
         
         
         
        ............................
        Ôi tôi rất quý những  lời tâm sự, đó là những hạt trân châu quý giá, là những chân tình không chút dối gian. Tôi sẽ nhớ vào tìm vào tâm khảm, để hằng ngày tô diểm hồn lang thang...

        ............................................................................
         
         
          
        Hãy về bên anh 
        Ánh trăng tròn giá lạnh 
        Ðừng ngập ngừng 
        Hãy bước nhẹ thôi 
        Và từng hơi thở... 
        Từng vùng kỷ niệm... 
        Nở ngập tràn như đoá quỳnh hương 
        Và mắt em là một thiên đường 
        Ðể anh gởi 
        Một linh hồn say đắm 
          
        ..............................................................................................
         
         
          
        Cám Ơn Em 

        Cám ơn em... 
        Ðến thăm vườn hoa nhỏ 
        Anh chỉ trồng loài cỏ nhớ thương 
        Ðể em đi... 
        Còn dấu vấn vương 
        Và rơi rớt... 
        Hạt tương tư vừa chớm nụ 
        Hoa tương tư nhớ người năm cũ 
        Vầng trăng tròn, khuyết bởi vì ai 
        Vần thơ say... 
        Tâm sự vẫn còn dài 
        Mong nắm bắt giọt nắng hồng em gởi 
        Trong đêm lạnh... 
        Sao hồn anh chới với 
        Dòng thi sầu khẻ nói nhớ thương nhau 
         
        ..............................................................................
         
        ... 
         
        Tôi với người ở hai thế giới 
        Quen biết nhau qua mộng ảo điện trường 
        Cớ sao lại quá thân thương 
        Từng nhịp thở như hòa vào vi tính 
        Từng dòng chữ... 
        Từng lời tâm sự... 
        Những lời thơ như cả trời mây 
        Và dòng tư tưởng 
        Trãi đầy lên trang web 
        Tôi tự nhủ... 
        Có gì đâu, chỉ là mộng ảo 
        Nhờ điện trường nên mới lung linh 
        Nhưng lạ quá !!! 
        Mỗi lần lên trang web 
        Tôi chỉ tìm người đó mà thôi 
        Dù chưa gặp, 
        Chưa một lần thân mật 
        Mắt chưa nhìn, 
        Mà như đã trao nhau 
        Ðiện trường đâu có sắc màu 
        Riêng tôi thì có một màu nhớ thương 
         

         
         
         
        #4
          Talkative 15.04.2013 06:31:10 (permalink)
          Bây giờ trời đã vào tháng 4 rồi, mà sao trời như lạnh quá. Qiái lạ !!! Tháng 4 bỗng nhiên trời đỗ tuyết, tuyết ngoài trời, tuyết trong trái tim tôi. 
            
          Tôi có muôn vạn lời muốn nói 
          Nhưng ngập ngừng... 
          Nên đành phải chia tay 
          Phương trời cánh biệt từ đây 
          Ngàn thương.. 
          Ngàn nhớ... 
          Những ngày yêu em 
          Gió ơi hãy thổi êm đềm 
          Xóa đi sầu khổ của người tôi yêu 
          Từ đây đời bỗng cô liêu 
          Quả tim rơi rụng... 
          Những điều nhớ thương 
          ...... ............................................
           
          Bài thơ riêng tặng người tôi yêu. Tôi yêu nhiều hơn những gì tôi muốn nói, cả đất trời như gói trọn trong trái tim em. 

          Anh Yêu em 

          Anh yêu em ! 
          vì... 
          Em hay hờn hay dổi 
          Hay muộn phiền 
          Hay rắc rối hỏi bâng quơ 
          Rồi suy tư 
          Rồi lo lắng từng giờ 
          Và lo sợ... 
          Cuộc tình như gió thoảng 

          Anh xin lỗi 
          Ðã làm cuộc đời em thay đổi 
          Ðã cho em nếm vị ngọt của tình yêu 
          Ðã cho em lo lắng thật nhiều 
          Anh xin lỗi 
          Không thể bảo con tim ngừng đập 
          Không thể nào... 
          Ngừng nói tiếng yêu em 


           
          ..................................................
           
          Hôm nay mặt trời lại chiếu sáng trên xa mạc !!! 
          Nắng bức người, nắng cháy da. Và xa mạc mênh mông trong tâm hồn là sự cô đơn và cằn cỗi hơn những gì to lớn nhất thế gian nầy. 
            
          Tôi lại trở về với xa mạc mênh mông, một cây xương rồng với quạnh quẻ cô đơn, với những cơn gió cát nuốt trọn cuộc đời, nuốt cả bầu trời, nuốt trái tim tôi. 
            
          Có lẽ đời tôi sinh ra đã là cây xương rồng, lâu lâu cũng có những nụ hoa hé nở, rồi tàn nhanh như một thoáng qua. Ðể nói với xa mạc rằng nó vẫn còn tồn tại, dù trống trãi quạnh hiu... 
            
          Hãy trở về xa mạc !!! 
          Ðùng mơ tưởng viễn vông. 
          Ðời ngươi cây xương rồng 
          Giữa xa mạc mênh mông 
          ... 
          ... 

           
          ............ 
          Em ơi đất trời như dậy sóng 
          Tự thấy mình sao bỗng yêu em 
          Tình yêu giờ đã lên men 
          Hồn anh rớt xuống bên thềm mộng mơ 
            
          Và anh là kẻ ngu ngơ 
          Làm câu thơ nhỏ bên bờ đợi mong 
            
           

           
           
           
           
           
          #5
            Talkative 15.04.2013 06:38:37 (permalink)
            ..... 
            Bây giờ bên trời đã qua cơn mưa, cơn mưa hạ, có những chiếc lá vàng tơi tả, rơi rụng bỏ đi xa. Chiếc lá là ước vọng của cuộc tình chưa một lần gặp mặt, của những ước mơ, của miền hy vọng cuối chân trời, và một ngày nào đó, từng chiếc lá đã rơi rụng hết, thì cuộc tình mơ ước của cũng rơi theo. 

            Đi xa đi xa, không còn tồn tại, trong trái tim giá lạnh, không còn linh hồn, chỉ còn đập để nuôi sống một xác thân rả rời... 

            Một ngày nào đó 
            Khi không còn yêu em 
            Anh sẽ là cơn gió 
            Tan loãng vào không gian 
            Mang theo hương mùa hạ 
            Mùa của sự ly tan 
            ... 
             
             
            ......................................................
             
            ... 
            Cuộc đời tôi như cánh chim bay không bao giờ ngừng nghĩ, và cũng chưa một lần nghĩ đến chuyện dừng chân.......... 
              
            Nhưng từ khoảng khắc ấy......nơi chốn ấy.........tôi đã như con chim mõi cánh, cần dừng chân để đời khỏi lang thang. 
              
            Em ơi !!! 
            Tình anh là sóng biển 
            Là dạt dào hương sắc buổi bình minh 
            Là đơn sơ như lá mới đầu cành 
            Là hư ảo rơi vào cơn mưa hạ 
              
            Em ơi !!! 
            Tình anh là bài thơ rất lạ 
            Từng hạt thương, hạt nhớ nối vào nhau 
            ....... 
            ..... 
             
            BÁN HOA ! 
            Em như một đóa hoa 
            Nở trong vườn nho nhỏ 
            Yêu ai anh chẳng rõ 
            Em còn bán hoa không 
            Cho anh xin một đóa 
            Hoa trắng nhỏ xinh xinh 
            Vừa nở một trái tình 
            Cắn vào thành trái cấm 

             
            ... 
             
             
            ..............................................................
             

            Trích đoạn: Talkative 

            [sm=z_yucky.gif][sm=z_yucky.gif][sm=z_yucky.gif] 
            Thiên tai.. 
            trời... 
            chạy mau kẻo thiên tai đến rồi... 
            mà chạy đi đâu, có ai chạy thoát khỏi trái đất nầy, ngoại trừ đi vào thế giới khác, nhưng chưa có ai ở thế giới khác nói cho mình biết là ở đó có thiên tai hay không... nên đến giờ cũng bí.. 
            chạy đi đâu cho thoát.. khi đại họa lâm đầu.. 
            ôi kiếp nhân sinh, sinh mạng mỏng manh, chỉ một sự trở mình nhẹ nhàng của trái đất khi ngủ, cũng làm cho hàng trăm ngàn người vĩnh viễn ra đi... 

            tôi tự hỏi không biết ở thế giới khác có thiên tai không, nếu có thì thiên tai là oan gia truyền kiếp luôn luôn đi theo đòi sinh mạng, dù sinh mạng đó ở dưới một dạng cấu tạo nào cũng không thể thoát kẻ đòi nợ thiên tai.. 

            làm người khó, làm người khổ, làm người sung sướng nhưng cũng chỉ trong một thời gian ngắn (còn lo bệnh tật nữa chớ)... nhưng tất cả đều không có nghĩa gì, vì đó là vật chất.. 

            cái khổ nhất của con người là tình cảm, khi đến thì vui, khi đi thì buồn, không có nó cuộc đời vô nghĩa.. con người hơn mọi loài vì tình cảm nắm sự cảm nhận của con người.. nó là liều thuốc trị bá bịnh và cũng là nơi fát xuất ra bá bịnh.. nhưng không có nó thì con người chỉ là cái xác biết thở.. mà con người hoàn toàn không muốn làm cái xác biết thở.. nên hay đau khổ vì chữ tình... 

            ôi.... ôi.... ôi.... 
            thiên tai và chữ tình làm con người mất định hướng tương lai... 

            hic hic.. 
            tội nghiệp loài người 
            tội nghiệp tôi 
            trót sinh ra tại trái đất nầy 
            mà lại làm người nữa chứ... 
             

            ... 



            Nghe đâu giang hồ đồn là mấy ông khoa học đã tìm ra 1 điểm 0 nào đó trong khoảng không này, trong điểm 0 đó, không có thời gian, không có đói khát, không có thiên tai, vậy chắc cũng không có hạnh phúc hả... 
             
            ...........................................................
             
            .... 
            lạ quá.... 
            hình như đi đâu cũng nghe và thấy người ta nói về tình yêu, nhưng mỗi người đều có những nhận xét khác nhau, nên cuối cùng định nghĩa tình yêu trở thành một đống chùi nhùi... 
              
            tình yêu = một đống chùi nhùi 
              
            một đống chùi nhùi thì làm sao tìm ra đầu mối, muốn gỡ ra để xem nó là cái gì cũng fải bỏ công mò mẫn rất lâu... từ xưa đến nay cũng có nhiều người đi tìm đầu mối để định nghĩa tình yêu, nhưng tìm chưa ra đầu mối vì gỡ từng nút thắc, từng nút thắc, cho đến cuối đời cũng chưa xong, nên đến bây giờ cũng chưa ai định nghĩa được tình yêu.. 
              
            nếu có ai hỏi tôi, tình yêu là gì... thì tôi chỉ trả lời là "không biết", vì nếu biết thì tôi là thiên tài trên thiên tài rồi... hí hí hí :) 
              
            tuy nhiên, tôi biết một điều: trời đất tuy bao la rộng lớn, nhưng không lớn bằng tình yêu trong trái tim yêu. 
            .... 
            .... 
             
             
             
             
            #6
              Talkative 15.04.2013 06:46:14 (permalink)
              .... 
                
              tôi có một ước mơ thật giản dị, đời tôi chỉ ước mơ nho nhỏ như thế thôi, nó nhỏ lắm á... hihi 
                
              "Anh đang mơ đến một ngày, hai đứa mở một cửa tiệm bán bánh, anh rao hàng cí em bán... tiệm của mình toàn là tình nhân đến mua, họ mua và ăn xong là yêu nhau mãi mãi không bao giờ thay đổi, dù kiếp nầy hay kiếp sau… 
              Dĩ nhiên ông bà chủ bán bánh là anh và em đã ăn không biết bao nhiêu cí bánh rồi, nên dù kiếp nầy hay kiếp sau cũng mãi mãi không rời xa… em yêu." 
                
              ước mơ nho nhỏ...  
               
              ..................................................................
               
              .. 
              đã từ lâu mình không biết diễn tả khi yêu có cảm giác như thế nào, mình không viết ra được, nhưng hôm nay, cục khôn từ đâu chạy ra, nên mình mới viết ra được khi yêu một người nào đó nhiều như thế nào.. 

              Anh yêu em nhiều hơn những đợt sóng nhấp nhô trên biển.. Nhiều hơn mây trời bàng bạc khắp nơi.. Nhiều hơn những nụ hoa đang nở trong rừng.. Nhiều hơn những giọt sương đọng trên hoa lá vào mỗi buổi sớm mai.. Và tinh khiết hơn những ngọn gió sau cơn mưa hạ…và.. và.. và.. còn đặc biệt nữa.. là.. là.. dài hơn những sợi mì trong tô nối với nhau. 

              .. 
              ... 
              viết ra được rồi cảm giác thật thật là thoải mái... hé hé 
               
              .......................................................
               
              khi anh trở thành văn sĩ làm thơ nói yêu em... hí hí hí 

              vì yêu em anh trở thành văn sĩ,
              biết yêu em trong mỗi fút giây,
              biết nhớ em khi mặt trời ló dạng,
              biết mộng mơ khi trăng chiếu trời đêm…
              rồi hàng ngày
              anh mỗi nhớ thêm,
              và nổi nhớ dài hơn vũ trụ...
               
               
              ..

               
              .............................................................................
               
              aaaaaaaaaaaa................. 
                
              hổng biết sao dạo nầy hay mơ mộng viễn vông quá, bây giờ lại mơ ước được làm vua... 
              nếu mình là vua mình sẽ ra lệnh cho toàn dân fải luôn luôn chúc cho hoàng hậu của mình trẻ đẹp mãi, và ăn hiếp được ông vua hihi... 
              ông vua sẽ xin hoàng hậu tha lỗi bằng cách đem một chiếc xe ngựa toàn hoa hồng trãi dưới chân hoàng hậu, để khi nào hoàng hậu giận lên cí lấy chân dí dí vào hoa hồng làm giống như dí mặt ồng vua vậy đó... 
              còn ông vua thì đi rót một ly chanh đá cho hoàng hậu uống hạ hỏa... rồi sau đó hôn hoàng hậu vài cái tỏ thiện chí hối lỗi của mình... hé hé... hoàng hậu sẽ xìu liền hà.... 
                
               
              ... 
               
              ........................................................................
               
              .... 
              người ta thường nói: cố gắn thì sẽ thành công... chà hông biết nên tin câu nầy hông nhỉ... mới đọc thấy nó có lý lắm, nhưng khi nghĩ kỷ thì nó không đúng như vậy... 

              hình như câu nầy fải đổi lại là: cố gắn thì có cơ hội thành công... cí nầy đúng hơn... 

              ---- 
              ----- 

              hình như bsc học einstein có nói "thiên tài là sự cần cù học hỏi"... hùm câu nầy có vẽ đúng nhưng khi suy nghĩ kỷ thì nó cũng không đúng... 

              đáng lẽ fải nói như thế nầy "đã là thiên tài thì không cần sự cần củ học hỏi".. câu nầy của tui ... hihi 

              tuy vậy nhưng cũng nên cần cù học hỏi vì không biết mình có fải là thiên tài không... lỡ khi mình là thiên tài như ngọc nằm trong đá, nếu không mài dũa thì ngọc không lộ ra... nhưng nếu mình không fải là thiên tài thì nó cũng trở thành cục đá bóng loáng chớ bộ... hé hé 
              .. 
               
              ..............................................
               
              Cuộc đời !!! 
              có nhiều cái kì lạ và bất công, rất kỳ lạ… kỳ lạ đến không tin nổi, nhưng nó vẫn tồn tại, đi đâu cũng thấy… mà kỳ lạ nhất là tình yêu .. hic hic 
                
              đã bao lần tôi tự hỏi, khi chọn người yêu tôi sẽ chọn như thế nào, mình có chọn được không, hay tình yêu đã là định số, và đã được xây dựng hình ảnh trong đầu khi mới tượng hình trong bụng mẹ … 
                
              trong tình yêu không có chỗ cho sự thông minh, vì tình yêu không lấy thông minh làm tiêu chuẩn… tình yêu lấy cảm giác làm tiêu chuẩn, không có cảm giác yêu, không có hóa chất tình yêu thì coi như xong, dù thân mật đến đâu cũng bằng thừa… thân lắm thì thành tri kỷ hoặc bạn thân … 
                
              chẳng biết bộ fận tình yêu nằm ở đâu trong người kìa… nếu biết nằm ở đâu thì khỏe cho mấy người đi tu quá… muốn đắc đạo chỉ cần mổ ra cắt bỏ tu hành có lẽ chóng thành đạo… hihi 
                
              nếu tình yêu có thể dùng sự thông minh để chọn lựa, tôi sẽ chọn tính tình hơn là sắc đẹp… sắc đẹp là cái mau chóng thay đổi nhất, còn tính tình thì khó thay đổi… muốn tình yêu vĩnh cửu lâu dài.. người thông minh chọn tính tình… 
                
              tôi … hí hí… là một thiên tài… nhưng trong tình yêu, tôi là fó thường dân… nên tôi chọn theo sự rung động của con tim… có lẽ trong tình yêu nên hơi ngu tí xíu sẽ hạnh fúc hơn… 
              … 
               
               
               
               
              #7
                Talkative 15.04.2013 06:59:47 (permalink)
                .... 
                tình yêu là rất sâu trong trái tim, nhưng nổi buồn chia xa còn sâu hơn hơn nữa… và hình như thời gian không chờ đợi, nó chợt đến, cướp mất những ước mơ… 
                  
                nhưng dầu sao, vẫn còn những kỷ niệm trong tim, dù có bị trăm ngàn cay đắng, nó vẫn còn vị ngọt ngào, và những rung động… tôi không mời gọi đổ vở, tôi không mời gọi những giọt nước mắt, nhưng sao nó cứ bám theo tôi… tôi không chờ nó đến, nhưng nó lại đến… đến để tôi thấy chiều sâu của chia xa… 
                  
                làm sao để vượt qua hố sâu như đêm đen thăm thẳm? 
                  
                em đang nghĩ gì, đang chờ dợi gì, đang mong ước gì… hay là em để mặc cho dòng đời cuốn trôi, cuốn tất cả ước mơ, cuốn tất cả những nồng thắm trong tim, hay là em không còn yêu anh nữa… đôi lúc con người fải có can đảm fi thường mới có thể đạt được ước mơ… có nhiều nhiều người đã chết vì ước mơ của mình, nhưng họ sung sướng vì dám làm theo, và không hối hận vì đã thực hiện những gì mình mong muốn… 
                  
                mọi người yêu nhau đều thấy, chỉ mình em không thấy, và chỉ mình anh lặng lẽ cô đơn… trong cô đơn tôi thì thầm “thôi nhé nổi buồn đừng theo tôi nữa, chẳng còn gì cho nổi buồn, chẳng còn gì cho tôi…” 
                  
                tình yêu không bao giờ chết, 
                nó chỉ vùi sâu trong vực thẳm buồn đau. 
                ... 
                .. ......................................................
                 
                ... 
                hình như kể từ ngày sinh nhật vừa qua của mình, cuộc đời đã đi đến một khúc quanh định mệnh, và cuộc đời tôi đang bước qua trang khác... 

                thời gian không chờ đợi ai, những vết thương dù có lành rồi thì nó vẫn còn vết  sẹo chìm ẩn trong tâm hồn... tôi đau cho những vết sẹo của tôi và tôi cũng đau cho vết sẹo của người tôi y... 

                dù sao đi nữa tôi cũng cầu mong cho những người tôi yêu và quý mến, cuộc đời sẽ gặp nhiều may mắn và được hạnh fúc về sau... 

                nếu có nhớ nhau hãy nhớ những thời gian hạnh fúc bên nhau, và chúc cho nhau hạnh fúc về sau... 

                hãy hạnh fúc nhé những người tôi yêu và quý mến... 
                cuộc đời tôi đã bước sang trang mới, mọi điều trước đó đã vào dĩ vãng và đã thành kỷ niệm trong tim... kỷ niệm bao giời cũng đẹp, nên kỷ niệm trong tim tôi bao giờ cũng đẹp... 

                cầu cho những người trong tiom tôi luôn được hạnh fúc... xin chào dĩ vãng đã trôi qua... 
                ... 
                ....... 
                 
                bửa nay thật sự mùa đông đã đến, ngoài trời giá lạnh, các cành cây cong queo trụi lá, nằm chơ vơ giữa cơn gió lạnh mùa đông. 
                nước đá đóng trắng xóa trên cành, tạo thành những giọt long lanh, khi ánh nắng mặt trời chiếu vào hay đèn xe chiếu đến, trông như muôn ngàn cây đèn nhỏ nhấp nháy đón năm mới sắp đến… 
                có lẽ năm sắp đến là năm con chuột tuyết, vì thế các cành cây, hoa, lá, cỏ đều đọng những giọt nước đá long lanh, trông đẹp nhưng tang thương quá… 
                 
                ................................................
                 
                .. 
                đầu óc của mình có quá nhiều tưởng tượng, và mình cũng hay so sánh mọi sự việc bằng những gì mình cảm thấy dễ hiểu, để khi đọc lại mình sẽ cảm nhận được tại sao lúc đó mình lại như thế... 
                mình đang nghĩ về tình yêu, nó đẹp nhưng có nhiều cái cũng làm cho mình ray rức... hiện giờ mình đang nghĩ tình yêu như thế nầy... 


                tình yêu như trái ớt
                nên đôi lúc chảy nước mắt vì cay

                  
                .... 
                ... .............................................................
                 
                ... 
                  
                lâu quá đến bây giờ mình mới nhớ đến trái ớt đỏ, mà nghĩ cũng lạ, lúc đó mình vô duyên hết sức… đáng cho uống nước muối khát khô cổ luôn, 
                  
                vô tình mình gặp cô ta, mà hình như cô ta xinh lắm, xinh hơn tất cả các người chung quanh nữa, lúc đó mình thấy cũng đẹp ghê nhưng hông biết sao, à cô ta giống y hệt cô tài tử đóng vai vợ sắp cưới của tổng giám đốc An Đông trong fim “Cô gái xấu xí”… hể thấy cô ta đi qua đi lại mặc nguyên một bộ đồ đỏ trong khi mình đang bận tính toán chuyện khác… là mình bực mình… 
                  
                trời đất ơi, chỗ thì rộng rãi mà cô ta không đi, cứ đi qua đi lại ngay chỗ trống trước mặt mình nghĩ có bực mình không chớ…mình bực quá mới nói “ê.. ê… trái ớt đỏ !!! làm ơn ngồi xuống dùm nếu không cặp mắt của tui nó rớt xuống đất bây giờ !!” 
                  
                trái ớt đỏ cũng không vừa gì, đứng lại hai tay bỏ vào túi quần, cí mặt trông hách lắm (đúng là dễ ghét thiệt), trái ớt đỏ ngó ngay vào mình nói “ê.. ê… trái ớt xanh !!! tui đi kệ tui, người gì nhiều chuyện !!!” 
                  
                lúc đó mình mới nhìn lại mình, thì ra mình mặc cái quần jean xanh, mặc áo thun cũng màu xanh, hèn gì mình bị gọi là trái ớt xanh… ừ mà nghĩ lại cũng tại mình, tự dưng gọi người ta là trái ớt đỏ… nhưng không trách mình được, vì lúc đó mình nhìn cô ta trong đầu chỉ thấy có trái ớt đỏ hiện diện thôi mà… 
                  
                sau đó vô duyên vô cớ cứ gặp mặt hoài, riết rồi cũng nói chuyện trên trời dưới đất, nói lung tung đủ thứ chuyện… mình thì chỉ nói ít thôi, nói cho qua chuyện, trong khi trái ớt đỏ thì huyên thiên đủ thứ chuyện trên đời, mà kiến thức ớt đỏ cũng rộng thiệt, biết đủ thứ… mình chỉ biết ớt đỏ đã học xong đại học, và đang có công việc tốt đẹp không lo gì về cuộc sống, đang còn độc thân… nghề nghiệp ớt đỏ mình cũng chẳng hỏi nên đến bây giờ cũng không biết ớt đỏ làm gì luôn… 
                  
                trong thời gian mình quen trái ớt đỏ thì có một anh chàng đi theo tán tỉnh hoài, mà hình như trái ớt đỏ không thích nói chuyện hay sao á… nhưng ớt đỏ cũng hay lắm, sai anh chàng làm đủ thứ chuyện, mình cũng thấy bực mình nhưng không nói gì, vì đó là chuyện của hai người… 
                  
                công việc của mình cũng xong, đã đến lúc mình về lại SG, trái ớt đỏ biết chiều đó mình đi về SG, nên nói với mình, lúc đó nhớ nhắc trái ớt đỏ để làm chuyện gì đó… buồi chiều mình ra xe, trái ớt đỏ nghĩ việc tiễn mình đi về sg, mình cám ơn và cảm thấy không ghét trái ớt đỏ tí nào hết… 
                  
                trái ớt đỏ đưa cho mình một miếng giấy ghi số điện thoại và nói “nếu trái ớt xanh về sg mà còn nhớ đến em, thì gọi số điện thoại nầy cho em”… mình cầm số điện thoại định nhét vào túi quần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại như vậy thì không tôn trọng người đối diện và bất nhã quá, nên mình bỏ số điện thoại đó vào bóp…. 
                  
                lúc về lại sg là đúng lúc sinh nhật của mình, nên tổ chức sinh nhật thật nhỏ, và mình chỉ nhớ đến đến người cùng ăn sinh nhật với mình thôi… quên mất trái ớt đỏ, quên mất số điện thoại… tội nghiệp trái ớt đỏ, nếu như trái ớt đỏ chờ mình gọi thì mình cảm thấy có lỗi quá… xin lỗi trái ớt đỏ nha… dù có nghe mình nói xin lỗi hay không, mình cũng cảm thấy cần xin lỗi như thường… 
                  
                lâu ngày không nói chuyện với người ăn sinh nhật, tự nhiên mình nhớ đến trái ớt đỏ… trái ớt đỏ bây giờ đang làm gì nhỉ ??? 
                  
                còn người ăn sinh nhật với mình bây giờ đang làm gì nhỉ ??? 
                  
                ….. ......................................................
                 
                ....... 

                chuyện quá khứ hãy để vào quá khứ 
                chuyện tương lai ai biết được bao giờ 
                chuyện hiện tại là lối mòn vô định 
                đang suy tư và gậm nhấm bụi thời gian 

                ....
                .........................................................................
                 
                .... 
                lâu ngày không vào vnthuquan vì lười, không ngờ lại được quan lớn ghé thăm, được cho uống thuốc bổ gan bổ thận bổ tim =) sắp trở thành siêu nhân ồi !!!! 
                thanks ctly nhen...  

                ------ 


                mấy lâu nay mình mới lười tí xíu, hôm nay vào lại thì ra là hơn một tháng rồi không vào vnthuquan... cũng may cí nhầ của mình chỉ mới đóng bụi chưa đến nổi mốc meo... nhưng hông sao vì mình ở dơ mà nên như vậy vẫn còn tốt chán... 

                sáng nay thức dậy không còn nhìn thấy mặt trời, chỉ thấy mưa rơi, nhưng sao dạo nầy không còn yêu mưa như lúc trước nữa, hay là mình đã thay đổi rồi???? 

                ừ... mà cũng nên thay đổi thôi, cuộc đời là luôn luôn biến đổi mà mình không biến đổi thì chỉ bị chết ngộp vì lạc hậu... hihi 

                lúc bình thường mình cố gắn không làm thơ, bây giờ mình muốn làm thơ nhưng không làm được !!! vậy là mình đã thành công quên hẳn thơ rồi sao !!! 

                hihi... chúc mừng cho mình nhé, lười thêm tí xíu nữa là thành cái bang trên diễn đàn luôn... và trở thành bang chủ bang 8 cái bang... hé hé 

                 
                 
                ...............................................................................
                 
                ...... 
                hình như trong đời ai cũng có ước mơ. 
                và tôi cũng có một ước mơ. 
                ước mơ của tôi rất bình thường và giản dị. 
                .... 
                một ngày nào đó khi tôi 70, 80 chục tuổi... ở trên đường phố sg, trên công viên, hay trên những vĩa hè, tôi sẽ cùng vợ tôi ngồi ngắm người qua lại trong một đêm noel, nhìn mọi người tấp nập dìu nhau đi vui vẽ, và hai đứa sẽ dựa vào nhau hồi tưởng lại chuyện ngày xưa... 

                ước mơ của tôi chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng có lẽ không bao giờ thực hiện được, vì không còn đường nào cho tôi chọn lựa. 

                mỗi lần tình yêu bỏ tôi đi là một mảnh tim tôi tan vỡ, đến bây giờ không còn một mảnh nào tồn tại trong tôi... người không tim làm sao yêu, nên ước mơ không thể nào thực hiện... nên ước mơ chỉ là ước mơ... 

                bây giờ tôi đang mơ đây, đừng ai đánh thức tôi dậy làm vỡ giấc mơ của tôi... một việc bình thường của mọi người, mà tôi chỉ có trong mơ.... 

                ...... 
                 
                Trong cuộc đời hình như ai cũng có ước mơ, nhưng hình như tôi không có ước mơ !!! À.. hình như mình cũng có ước mơ, nhưng ước mơ không bao giờ thành sự thật. 

                Trong cuộc đời hình như ai cũng có lúc hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đối với tôi không tồn tại, vì hạnh phúc là món xa xỉ và quá đắc với tôi... dù hạnh phúc có đến tôi cũng không có thời gian để cảm nhận, để tận hưởng hạnh phúc là như thế nào. 

                Có lẽ tôi phải nhận sự bất hạnh làm hành trang đến cuối cuộc đời... đó là món quà dành cho người hiền lành và sống vì mọi người như tôi... Có lẽ khi hết nhiệm vụ với cha mẹ anh em thì cuộc đời đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì, sống hay chết cũng chẳng quan trọng. 

                Ngay bây giờ sống chết với tôi cũng chẳng quan trọng, còn sống chỉ vì không muốn cha mẹ buồn, chỉ vậy thôi... 

                Tôi chán đời ? Đúng như vậy. Chán từ lúc sinh ra cho đến bây giờ. 

                Tôi chán đời không phải vì nghèo, tôi dư tiền sống không cần làm việc cho hết cuộc đời. Tôi chán đời không phải vì thua kém tài năng, tôi chẳng thua kém ai về tài năng... Nhưng tôi vẫn chán đời... 

                Có lẽ tôi không có ước mơ nên chán đời. 
                Có ước mơ có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. 
                Có nên cho mình một ước mơ không nhỉ ? 
                ... 
                 
                .......................................................
                 
                 
                 
                #8
                  Talkative 15.04.2013 07:16:10 (permalink)
                  Mùa Thu... 
                  ... 
                  mình không cảm nhận được mùa thu dù đang ở trong mùa thu, nếu không nghe người ta nói Trung Thu đến rồi thì mình cũng không biết luôn. 

                  bình thường mình rất nhạy cảm với mùa thu, mà sao năm nầy chẳng cảm nhận được gì, không mơ mộng, không vui vẽ, không buồn fiền, không nghĩ đến tương lai, không cần hạnh fúc, cũng không cần ai cả... có lẽ mình sẽ trở thành một viên đá cuội nằm cuối đường... mặc rong riêu bám cũng chẳng màng fủi đi... 

                  có lẽ mình cũng chẳng muốn về VN lần nào nữa, nhưng nếu về thì mình cũng chẳng để ai biết luôn... 

                  một mình ta lang thang trên phố, phố vắng người chỉ nghe tiếng nhịp tim.. bầu trời vẫn như thuở nào, không gian vẫn dầy bụi, nhưng trong tim tôi chẳng còn bầu trời, chẳng còn một hạt bụi tình yêu nào sót lại, chẳng còn gì để nhớ để thương, mọi người hình như xa lạ, một bóng người chìm khuất dưới chân mây... 

                  ngày nào đó nếu tôi về, tôi sẽ mong trời mưa mãi, mưa ướt đường, mưa ướt trái tim tôi... 

                  có lẽ mùa thu trời sẽ mưa, nhưng SG làm gì có mùa thu, chỉ có hai mùa mưa nắng... khi tôi về sẽ chọn mùa mưa... mưa sẽ tưới mát tâm hồn, sẽ làm dịu tâm hồn một kẻ cô đơn... 

                  tôi sẽ đem những ước mơ in lên từng hạt, từng hạt sáng long lanh, rãi khắp bầu trời, rãi khắp đất trời, rãi khắp thế gian... và nguyện cầu mọi người đừng giống như tôi.. một kẻ cô đơn lang thang trong đời... 

                  lang thang trên từng chiếc lá 
                  lang thang trên từng chân cầu 
                  lang thang trên những viết tim đau 
                  .... 
                  .. ...................................................................
                   
                  ... 
                  mới đó mà ngày lễ Halloween sắp đến rồi, mình cũng chuẩn bị mua kẹo để phát cho mấy đứa nhỏ... 

                  mình còn nhớ cách đây mấy năm, mình còn dẫn cháu mình đi xin kẹo mấy con đường... bây giờ nó lớn rồi, hết muốn đi xin kẹo, nó thích ngồi ở nhà cho kẹo hơn...

                  hổng hiểu sao, cháu mình đáng lẽ ở nhà cha mẹ nó, sao lại thích đến nhà mình thế??? 

                  mỗi lần cho kẹo mình thấy rất là vui, thấy tui nó vô tư hạnh phúc làm mình cũng cảm nhận phúc theo... 

                  năm may mình nên mua loại kẹo gì ta???? 

                  .... ....................................................
                   
                  .. 

                  chiều nay chẳng biết làm gì, để tư tưởng đi lang thang vô định làm mình có cảm giác thật lạ lùng. 

                  tư tưởng chao đảo như con kiến đậu trên chiếc lá khô, đang từ trên cao rơi xuống, lượn qua lượn lại theo chiều gió, trên mặt nước hồ lăng tăng gợn sóng... rồi đáp nhẹ trên mặt nước trong veo, bềnh bồng theo giòng nước, chẳng biết đâu là bến bờ... và thời gian hình như chẳng còn tồn tại, chỉ có ta và ta giữa đất trời mênh mông... 

                  không một tư tưởng khởi lên, trí óc hoàn toàn vắng lặng, mọi vật hình như đứng yên, chẳng có đất, chẳng có trời, chẳng có ta, và cũng chẳng có một ai, chỉ còn cảm giác là hiện hữu... mọi quan cảnh chung quanh hình như sáng hơn bình thường... tuy mắt nhìn thấy mọi vật hiện hữu những cũng không hiện hữu.. có lẽ mình đang bước vào sự thiền định tự nhiên... 

                  ??? mình biết thiền sao !!! nếu vậy thì thật lạ lùng, không tin được... 
                  ..... 
                  .........................................................
                   
                  mình đến thăm một người bạn, người bạn cho mình xem một câu chuyện ngắn, vể một nhà sư, mình thấy câu chuyện đó cũng tương tự câu chuyện mình đã đọc, nhưng ở đây câu chuyện được chế biến lại hay hơn nhiều.... 

                  ".... 

                  Một nhà sư bước xuống đò sang sông, cô lái đò rất xinh chèo thuyền đưa khách sang sông. Khi đã sang sông rồi cô lái đò lấy tiền của khách theo giá bình thường, nhưng riêng với nhà sư thì: 

                  cô lái đò: 
                  - sư cho em tiền gấp đôi với những người khác ạ. 
                  nhà sư: 
                  - tại sao tôi phải trả gấp đôi! 
                  cô lái đò: 
                  - vì sư nhìn em đắm đuối ạ. 
                  Nhà sư đành lấy tiền trả cho cô lái đò. 

                  Bữa khác nhà sư cũng đi đò sang sông, lần này sư không nhìn cô lái đò nữa, khi đò sang bên kia sông, cô lái đò đòi tiền. 
                  cô lái đò: 
                  - sư cho em tiền gấp ba lần của khách khác ạ. 
                  nhà sư: 
                  - lần này tôi không nhìn cô tại sao phải trả tiền gấp ba! 
                  cô lái đò: 
                  tại em mặc váy mà sư nhìn em trên mặc nước nên tiền phải gấp ba. 
                  Nhà sư đành lấy tiền trả cho cô lái đò. 

                  Lần thứ ba nhà sư đi sang đò và cũng là cô lái đò cũ đưa sang sông, nhà sư lần này vừa lên đò là ngồi ngay xuống nhắm mắt thiền định, không dòm đi đâu hết, khi đò sang sông cố lái đò đòi tiền. 
                  cô lái đò: 
                  - sư cho em tiền gấp năm lần của khách khác ạ. 
                  nhà sư: 
                  - lần này tôi không dòm cô trên đò, không dòm cô trên mặt nước, nhắm mắt thiền định mà sao lại trả tiền gấp năm??!! 
                  cô lái đò: 
                  - vì tuy sư không nhìm em bằng mắt nhưng nhìn em bằng tâm, mà tâm quý hơn mắt nên thầy phải trả gấp năm. 
                  Nhà sư móc tiền ra  trả, và cúi đầu suy nghĩ. 

                  Nhà sư dặn lòng không sang đò do cô gái kia đưa nữa, nhưng vì có việc gấp phải sang sông nên đành phải lên đò sang sông. khi đến bên kia bờ, nhà sư không đợi cô lái đò hỏi, nhà sư nói liền. 
                  Nhà sư: 
                  - lần này cô đòi tôi bao nhiêu tiền? 
                  cô lái đò: 
                  - lần này em không lấy tiền. 
                  Nhà sư: 
                  - lần này tôi nhìn cô từ lúc bước lên cho đến khi sang sông mà, tại sao cô không lấy tiền! 
                  cô lái đò: 
                  - vì lần này mắt thầy nhìn em nhưng không thấy em. 
                  Nhà sư hình như chợt hiểu ra điều gì đó. 
                  ..." 

                  câu chuyện này mình nghe bạn đọc một lần nên nhớ không chính xác lắm, nhưng đại khái là câu chuyện như vậy...  câu chuyện thật đáng để mình suy nghĩ... hi hi... mình thì có lẽ đến lần thứ ba là hỏi cô gái về làm vợ rồi, như vậy mới đắc đạo tình của mình... hé hé hé 

                  .... .............................................................................
                   
                  .... 

                  lâu rồi, từ lúc sinh ra tại thế gian này mình chưa bao giờ để ý đến nó, làm như mình đang sống tạm, sống nhờ vào mảnh đất mình đang sống, nên nhiều việc mình cũng chẳng thèm để ý... quả thật mình quá lơ là với cuộc sống, chẳng thèm chăm sóc gì cho mình toàn đi lo cho người khác, nên đến bây giờ mình vẫn còn lông bông không có người cầm chân, cầm túi, và moi bóp ... mình hẹn với lòng là năm 2010 này dù sao đi nữa, cũng ráng kiếm và chấp nhận một người nào đó moi bóp của mình... 

                  mình chẳng biết khi tình yêu bắt đầu chớm nở nó như thế nào... có lẽ phải có một hạt giống tình yêu nào đó, hạt tình yêu lúc đầu theo mình thì dễ thương lắm: ấm áp, nhẹ nhàng, mềm mại như nhung, và đôi lúc cũng cay như ớt... 

                  hạt giống tình yêu cũng có vị đắng, vị ngọt, vị chua (nhiều khi còn chua hơn giấm), và cũng có vị mặn nữa (nhưng hình như vị mặn hơi ít), đôi khi hạt chưa chín tới nên gieo mãi chẳng lên cây... 

                  hạt tình yêu của mình gieo hoài chẳng lên cây nào, có lẽ mình đem hấp lên trên lò ăn là hay nhất.... có ai bán hạt tình yêu nào tốt thật tốt giới thiệu cho mình cái... mình sẽ đem trồng vào một vườn hoa và chăm sóc hàng ngày, và tâm sự với hạt hàng ngày... 

                  hạt tình yêu ơi, hạt đang ở đâu vậy !!!! 

                   
                   
                  ............................................................................
                   
                  Đang ngủ vùi bị đánh thức bởi người mới nhưng quen quá đi thôi 

                  Giờ này mùa đông, Lữ Khách như con Marmotte lười biếng, chui vào ống cây tìm chút hơi ấm, ẩn mình chờ mùa Xuân, đem dđ-&n cho mnìh một chút hưong Xuân ấm áp 


                  Hình như ctly ít đâu lắm phải không! Có lẽ chỉ về Việt Nam khoảng 2 lần là nhiều, vậy bên đó ctly có đi khắp các nước Âu Châu chưa... ctly thấy tất cả các nước bên đó nước nào đẹp nhất, nước nào gây ấn tượng nhiều nhất, và nước nào làm cho tâm hồn ctly ghi vào tim nhiều nhất? hi hi 

                  Đã là Ct.Ly khg là Lữ Khách, nên đi ít, nằm nhà nhiều há hihhì 

                  Âu Châu hở, khg biết có đi đến đâu chưa, chắc tại " hồ bao " nhẹ, nên ở nhà nằm võng đọc truyện, nhg hết làm thơ rồi LK ơi
                   

                  Với LỮ Khách ngày xưa, với Lữ Khách ngày nay, chà chà sao như laàlà hihhì
                   

                  Thương Giang là ai vậy kà!!! 
                  khi không nhảy vào tặng quà cho ctly nhưng mình cũng hưởng lây món quà thật đẹp. Cám ơn TG nhiều nhen, cánh hoa này là cho phòng mình tươi sáng hẳn lên.. có lẽ TG là con gái nên nhìn món quà biết đc là người cũng như hoa... hi hi.... nếu là đàn ông thì chắc là cũng đẹp như hoa luôn...
                   
                  .................................................................
                   
                  .. 
                  một ngày trôi qua, giòng sông khác trước, người xưa đổi khác như nước chảy chẳng dừng đâu... 
                  trái tim đã già hơn nhưng dấu khắc trong tim không bao giờ thay đổi... 
                  Lu_khach đã thay tên, nhưng tâm hồn có thay đổi bao giờ... 
                  nếu có ai hỏi nhìn sao khác thế? 
                  mình trả lời: 
                  - mình có khác gì đâu, chẳng qua cặp mắt của bồ thay đổi nên nhìn ra khác đó chớ !!!  

                  talkative nhìn không khác, lu_khach nhìn không khác, ctly nhìn có khác không??? 
                  có lẽ ctly nhìn cũng không khác... và các người mà mình mến nhìn cũng không khác... 

                  giòng sông vẫn có lá vàng rơi, nước vẫn chảy, cuộc đời vẫn thay đổi, nhưng những kỷ niệm không bao giờ thay đồi... chỉ có kỷ niệm là bất biến và mãi mãi trong tim... 

                  chúc mọi người mình cảm mến cuộc sống luôn vui... 

                  ..... 
                   
                   
                  .... 
                  có những lúc cuộc đời thật vô vị, thật chán chường, mình chỉ muốn trốn đi một nơi nào đó thật xa, ra khỏi thế gian này... nhưng không thể được vì mình vấn còn hi vọng ở tương lai, một tương lai xa mù, một tương lai không biết trước... 

                  thật vô lý.... 
                  không gì làm chứng cho tương lai, mà mình vẫn tin, một niềm tin mù quán, tin vớ vẩn, có lẽ 1 niềm tin như vậy mình có thể cho nó một cái tên "mê tín tương lai"... mình biết tin như vậy là không có lý nhưng mình vẫn tin, và mình vẫn mê tín tương lai... 

                  bây giờ mình mơ đây, mơ 1 tương lai tươi đẹp  

                  ... ..................................
                   
                  ..... 

                  Hôm nay thức dậy, mở cửa sổ nhìn ra ngoài đường thì chỉ thấy một màu trắng xoá, tuyết đang đổ, không một bóng người qua lại... 

                  Những bông tuyết tung bay trong gió, thật đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng. Cảnh tuyết phủ trắng tuy rất đẹp nhưng không kém phần thê lương, nhất là với một người lặng lẽ như tôi... 

                  Ngày hôm nay lười, chỉ ngồi trên lầu ngắm tuyết rơi.. có lẽ hồn thơ cũng đông thành tuyết nằm gọn trong tim... 

                  ... 
                   
                  ... 

                  Có người hỏi năm nay mình có về vn không? 
                  Chính mình cũng chẳng biết có về hay không, mà về để làm gì nhỉ !!! 
                  Những con đường xưa không còn nhận ra mình nữa, hay mình không nhận ra những con đường... 

                  Mình rất yêu mưa nhưng mình rất ngại, vì mưa làm cho kỷ niệm sống lại trong tim, chỉ làm cho lòng mình thêm đau nhức... 

                  còn lại gì trong ta 
                  một đời bơ vơ lạc lõng 
                  trống vắng buồn 
                  bao bọc lấy con tim 
                  kỷ niệm xưa như hạt mầm bất tử 
                  đang nở hoa 
                  một đoá ngục tù 
                  và lặng lẽ như lá vàng rơi rụng 
                  ôm vào lòng nghe than thở bụi thời gian 
                  những ngày xưa thoáng qua trí óc 
                  nhưng đành thôi 
                  từ giả bụi thời gian 
                  ... 
                  thời gian là em 
                  còn anh là hạt bụi 
                  thời gian trôi 
                  hạt bụi bám theo đời 



                  về hay ko về vn nhỉ??? 
                  ... 
                   
                  Mỗi lần mình về vn là mình cảm nhận một hạnh phúc khác lạ hơn lần trước và cũng có thêm một nỗi buồn hơn trước. Có lẽ mình là người quá nhiều tình cảm, dễ súc động, dễ buồn, dễ vui, và dễ lang thang theo dòng tư tưởng... và lạc lối theo cảnh vật quên lối về... 
                    
                  Đồi lúc tôi muốn như cây cỏ 
                  sống một đời không có yêu thương 
                  và trái tim không còn hơi thở 
                  và chuyện đời không khắc dấu trong tim 
                    
                    
                  Ước mong như cây cỏ, không cảm nhận, không nhớ thương, thời gian trôi chẳng nghĩa gì tất cả, sống lâu dài, chẳng biết mình tồn tại hay không... 
                    
                  Mình muốn không lo lắng ưu tư, nhưng làm sao thực hiện được. Mình còn cha mẹ phải lo, còn anh em mình phải lo, và lo cho chính bản thân mình. Chữ hiếu phải trả không thể quên. Em mình không trưởng thành trong suy nghĩ, chỉ sống dựa vào mình và mơ mộng làm ông chủ, chỉ mơ mộng lấy được người vợ giàu để khỏi làm gì chỉ ngồi hưởng và đi chơi... Mình đang làm điều đó cho em mình, nhưng liệu khi em mình lấy vợ, người vợ có chịu một người chồng như vậy hay không? 
                    
                  Mình thì mong nó lấy vợ cho rồi để mình khỏe thân còn lo cho chính mình nữa. Nhưng có một người bạn của mình nói một câu làm mình suy nghĩ "mầy mong cho nó lấy vợ để mầy khỏe thân, nhưng biết đâu được nó lấy vợ về rồi mầy nuối luôn vợ chồng nó thì sao... mầy quên chuyện đó đi..." 
                    
                  Không nuôi và lo cho em mình thì cha mẹ buồn, mà nuôi và lo cho em mình thì cuộc đời mình bơ vơ... 
                    
                  Có lẽ mình sinh ra là một ngôi sao quá sáng, nên có nhiều ngôi sao bám theo hưởng ánh sáng của mình... mang theo nhiều ngôi sao quá, mình sắp rụng xuống rồi, hy vọng là được rụng xuống một giòng sông êm đềm và thơ mộng... 
                    
                  "đời ta có khi tựa lá cỏ.... ngồi hát ca rất tự do...." 
                    
                  ..... 
                  ...... 
                  Hic ... ông bạn nhà báo à .. viết dùm tâm trạng cho bao nhiêu ng thú vị ko nè ... 


                  ĐÔi khi mình phải là cái bóng để bao nhiêu ng tỏa sáng .. thế cũng thú nhỉ ..cái bóng đó mún lụi tắt, nhưng khổ nó cứ le lói ..chán ngắt .. 

                  Đường cũ, nếu có cơ hội, hãy đi qua, để lần cuối cùng mình chắc chắn rằng .. ko nên hay ko nên về ngang nơi đó nữa hề hề ...(tự quyết định nha bn ko có xúi hih) 

                   
                  thời gian là em 
                  còn anh là hạt bụi 
                  thời gian trôi 
                  hạt bụi bám theo đời


                  Hạt bụi & thời gian 

                  Hạt bụi hòa vào trăm ngàn hạt khác 
                  Thời gian suông chảy một dòng 
                  Gột lấy những lung linh ánh bạc 
                  Phản chiếu từ hạt bụi xa xa ..
                   

                  Thăm ông bạn dzà .. lâu wá ko thí .. chúc dzui, chúc khỏe, chúc nghị lực, chúc sáng sưốt ... năm nay có ai bất ngờ mang bánh kem cho Bee ko ???
                   
                  #9
                    Talkative 15.04.2013 07:38:32 (permalink)
                    hi... BN 
                    Talk thật lạ, trong đầu thì không muốn đến những chốn có nhiều kỷ niệm chút nào, nhưng trí óc là trí óc, con tim là con tim, trí óc không muốn, nhưng con tim luôn luôn muốn... mà ác thay con tim luôn luôn thắng trí óc (người khác talk không biết trí óc hay con tim thắng đây... .) 
                      
                    Tất cả những người mà talk đã gặp và đã làm quen, và đã yêu, chưa có người nào talk ghét, bửa nào talk thử cố gắng ghét xem thế nào.. 
                      
                    Hạt bụi luôn luôn tồn tại khắp thế gian nên đâu đâu cũng tồn tại. Thời gian luôn luôn tồn tại trong cuộc sống nên chẳng ai thoát khoải, dù ở nơi đâu cũng không thoát vòng kềm tỏa của thời gian. Người talk yêu là thời gian nên luôn luôn hiện diện không bao giờ biến mất.. luôn luôn tồn tại và đi theo talk suốt đời...
                    ...... 
                    ..... 
                      
                    (talk chỉ viết những chuyên mục đặc biệt trên báo, những mục đó cần những chuyên gia thật hiểu biết vấn đề, talk đọc rất nhiều sách vở về mục mình viết... nhưng talk không bao giờ viết về tình yêu hay tâm sự tình yêu trên báo, talk cũng không viết về chính trị vì không biết gì về chính trị... về vấn đề tình yêu và chính trị mình dốt lắm... , nên rất ngưỡng mộ những người hiểu tâm lý và làm thơ hay...). Có thể sang năm 2011 talk ễ về... nếu về talk sẽ nhán và gọi điện thoại cho những người mà talk mến yêu. 
                      
                    chúc BN vui khỏe hén. 
                     
                     
                    ........................................................................
                     
                    ......... 
                    Hôm nay thật mệt, cả ngày không biết làm gì, lên web từ sớm nhưng chán rồi out ra... cứ lên rồi xuống, lập đi lập lại quy trình đó hoài... chán... 
                      
                    Mình đang đợi trung thu đến, có lẽ mặt trăng lúc đó đẹp lắm vì... nó tròn và khi ngó xuống sông với những cây đèn thả trôi trên giòng nước hòa với ánh trăng, gió thổi nhè nhẹ, mấy đứa nhỏ mặc áo quần đẹp, cầm đèn đủ màu vừa đi vừa hát tung tăng... 
                      
                    không biết mặt chị Hằng có tròn như mặt trăng không hén, nếu tròn như mặt trăng mà da có mịn và trắng sáng như ánh trăng không ta... 
                      
                    còn anh chàng Cuội tối ngày chặt cây đa thì có lẽ cánh tay gân gốc lắm, bàn tay chai đá nổi chai tùm lum tà la... râu ria mọc đầy, tóc tai rồi bù, trông hổng đẹp rai gì hết trơn, nên tối ngày chặt cây đa, không xây được một căn nhà rước chị Hằng về nhà ở... 
                      
                    vì... chị Hằng chê chàng cuội nhà ta xí quá... chị Hằng chẳng thà mơ mộng với mây trời chớ hổng thèm yêu chàng Cuội đa tình... hu hu  

                    ...................................................................
                     
                    Nhge nói trung thu năm nay sẽ thấy mặt trăng bắt đầu mọc ở hướng đông ấy, hổng biết tin đó có chính xác hông nữa, nhưng kệ, tin cho nó xôm tụ... hé hé  
                      
                    Theo các nhà khoa học thì càng ngày mặt trăng càng xa dần trái đất, mỗi năm mặt trăng dời xa trái đất thêm khoảng 5cm (hổng biết nhớ chính xác hông nữa), như vậy thì lúc xưa người ta sẽ thấy mặt trăng lớn hơn giờ nhiều lắm... nếu có thể ngủ đến ngàn năm sau có lẽ khi đó sẽ thấy mặt trăng còn bằng cái chén ốc tiêu... 
                      
                    Mặt trăng còn bằng cí chén ốc tiêu thì hết làm thơ ca tụng chị Hằng ồi... mà chỉ làm thơ ca tụng hòn bi nhỏ nằm lơ lững trên bầu trời... và cầu cho nó đừng lọt vào họng mà mắt nghẹn thở hổng nổi...  
                      
                    Đến năm 2012 thì sẽ có nguyệt thực toàn phần, mặt trăng sẽ che hết mặt trời, chà khi đó mình phải đón xem hông thôi sẽ không có dịp khác xem đâu... mấy trăm năm mới có một lần đâu dễ bỏ qua... 
                      
                    Sao xẹt còn ước nguyện được những điều mong muốn, đằng này là nguyệt thực toàn phần thì ước nguyện của mình cơ hội thành công rất lớn... Mình sẽ ước luôn luôn có bánh trong tủ lạnh, luôn có kẹo để sẳn, và luôn luôn có xăng trong xe để khỏi đổ xăng... hi hi ... muốn đi đâu là nhảy lên xe khỏi lo gì hết á.... và còn một điều quan trọng nữa là trong túi mình luôn luôn có tiền...  
                      
                    mình chỉ ước ít vậy thôi... điều ước nhỏ tí xiu à  
                      
                    .............. 
                     
                     
                     

                    Cuộc sống của mình !!! thôi quên đi... số phận con cù lần, người ta ngó vào không tin tường chỉ muốn đè đầu mình... còn thằng em khác thì ích kỷ mà người ta lại tôn trọng dù chỉ mới nhìn chưa tiếp xúc, còn VX người ta cũng chỉ nhìn chưa tiếp xúc là đã cho tài giỏi thông minh và nghĩ là VX muôi mình... 

                    Đúng là số con cù lần hay là số con gà để người ta nuôi ăn thịt... nhưng dù cho là con gà mình cũng phải làm con gà rừng, vì thịt dai nhách ăn vào sún răng...  
                     
                    .....................................................
                     
                    ................................... 


                    hôm nay trời mưa, ngồi một mình trong phòng không có gì làm sinh ra buồn vô cớ... vì vậy đang mơ mộng trở thành nhà văn nổi danh. 
                    Vì giấc mơ trở thành nhà văn nổi danh nên đang nghiên cứu làm sao viết một truyện để trở thành tác phẩm lấy được giải nobel văn chương... hi hi.... .... 

                    Oách.... sao mơ mộng lớn thế, mơ nhỏ thôi, chẳng hạn như mơ làm người giàu nhất thế gian hoặc là làm tiên nhân nhưng chuyên mở cửa hàng chưởi thuê cho người ta là được rồi .... 


                    .... 
                     
                    ..... 
                    Sáng nay ngủ dậy !!! Hình như mình dùng chữ không thích hợp !!! Đáng lẽ phải nói SÁNG NAY THỨC DẬY !!! Đúng là mình dốt, dùng chữ thông thường hàng ngày mà cũng sai. Nhưng mà hình như mình cũng không sai lắm, vì ngôn ngữ cũng có những cái vô lý như vậy. 

                    Người ta cũng thường nói "con mèo uống sửa" nhưng mình tự hỏi và hỏi mọi người thấy con mèo uống sửa hay là liếm sửa thế !!! Mình thì thấy con mèo liếm sửa, không thấy con mèo uống sửa bao giờ ... hi hi  

                    Cuộc đời cũng vậy, nhiều chuyện không thể xảy ra mà vẫn xảy ra... đành chấp nhận ... người ta nói mình sai !!! OK NO PROBLEM. Tôi là vậy, bạn bạn chấp nhận thì hãy làm bạn với tôi, bạn không chấp nhận, tôi lấy làm tiếc không có thêm một người bạn. 

                    Nếu thế giời này không còn ai, chỉ còn lại mình tôi !!! Tôi sẽ tu thành chánh quả, vì không bị phàm trần mê hoặc... 

                    ........................... 
                     
                    .... 
                    Một người bạn gởi email cho mình, kèm theo một bài sưu tầm thú vị, mình thích quá đem vào đây để dễ nhớ và dễ tra đọc: 

                    ................ 

                    Nhân tiện bà chằng Sandy viếng vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, hơn nữa lại có vài nữ Đồng Môn trú ngụ ở DC, VCH tui "lụm" được bài này xin được chia xẻ cùng DD! nhưng xin được thanh minh thanh nga trước là hòan tòan không có ý nói xa nói gần gì đến những phái yếu hiền dịu như ma sơ và xinh như mộng của DD ta đâu đấy nhé :-) 

                    Vì sao bão mang tên phụ nữ? 
                    Trên thế giới, chỉ có Việt Nam là gọi bão theo số, còn toàn cầu đều đặt tên bão theo các danh từ mỹ mìều và thơ mộng vẫn dùng để gọi các cô gái dịu dàng và xinh đẹp. 
                    Đã nhiều lần tổ chức bảo vệ nhân quyền kêu ca về vấn đề này, và các quốc gia cũng thử sữa chữa. Nhưng than ôi, hễ đặt tên bão khác đi, thì hoặc nó không đến, hoặc tệ hơn nó đến mà hổng ai đề phòng, gây hậu quả thảm khốc. 
                    Gần đây , các nhà khoa học đã tổ chức hội thảo, xem xét sự giống nhau và khác nhau giữa cơn bão và “quý cô”. Cuối cùng họ đã đưa ra kết luận như sau: 

                    Sự giống nhau: 
                    1 - Bão và phụ nữ đều hình thành từ những vùng bí hiểm và từ những nguyên nhân bí hiểm. 
                    2 - Đường đi của bão và phụ nữ đều không thể đoán trước. 
                    3 - Cả phụ nữ và bão đều có thể bất ngờ mạnh lên. 
                    4 - Cả 2 đều có kèm theo mưa. 
                    5 - Cả hai đều có thể gây hư hại cho cây cối, nhà cửa và hoa màu. 
                    6 - Trước khi bão tới và trước khi phụ nữ nổi giận, trời rất đẹp. 
                    7 - Vật thổi tung trước tiên thường là quần áo. 
                    8 - Phương pháp đề phòng tốt nhất là đóng cửa ngồi im trong nhà, 
                    9 - Có nhiều tiếng nức mạnh. 
                    10 - Muốn tồn tại đều phải biết sống chung. 
                    11. Ngay khi bão đổ tới và trước khi phụ nữ ra tay, trời đen tối và yên lặng lạ thường. 
                    12. Khi bão và phụ nữ ra đi, ta đều mất đi nhà, xe, và của cãi, có khi mất luôn cả mạng. 


                    Còn sau đây là những điểm khác nhau cơ bản: 

                    1 - Bão nổi lên theo mùa, phụ nữ nổi lên quanh năm 
                    2 - Bão tàn phá lung tung, phụ nữ nhiều lúc chỉ tàn phá 1 chỗ 
                    3 - Bão càng ngày càng yếu đi, phụ nữ càng ngày càng mạnh lên 
                    4 - Bão ồn ào mới đáng sợ, phụ nữ yên lặng đáng sợ hơn. 
                    5 - Trời nổi bão khi khí lạnh về, phụ nữ nổi bão khi quý ông không về. 
                    6 - Bão mạnh khi nó to, phụ nữ mạnh khi họ nhỏ 
                    7 - Muốn an toàn ta phải chạy xa bão, muốn an toàn ta phải lại gần phụ nữ. 
                    8 - Bão làm đắm thuyền, phụ nữ làm đắm mình. 
                    9 - Bão cần mây tan, phụ nữ chẳng cần mây gì hết. 

                    ............................... 

                    Sau khi kết luận này đưa ra, chị em phản đối kịch liệt, đến mức các nhà khoa học phát hoảng, phải triệu tập khẩn cấp một cuộc họp so sánh bão với đàn ông và đưa ra bảng tổng kết là: 

                    A- Sự khác nhau giữa bão và đàn ông: 

                    1. Bão kèm theo sấm chớp, đàn ông chỉ kèm theo những lời hứa suông. 
                    2. Bão hay đổ bộ vào vùng quen. Đàn ông hay đổ bộ vào vùng lạ. 
                    3. Bão đôi khi không chịu vào bờ, đàn ông đôi khi không chịu xa bờ. 

                    B- Sự giống nhau giữa bão và đàn ông: 

                    1. Cả hai càng đi xa càng yếu đi 
                    2. Cả hai nhiều lúc đều đe dọa rất cao rồi chả làm gì cả. 
                    3. Cả hai khi tàn đều làm ướt cảnh vật. 
                    4. Cả hai đôi khi chỉ được thiên hạ nhớ đến do sức tàn phá mà thôi. 

                    ST 
                     
                    .....................................................
                     
                    #10
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9