Bạch Ngọc truyền thuyết
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 16 trên tổng số 16 bài trong đề mục
Triệu Tĩnh Nương 29.12.2013 23:38:29 (permalink)
Chương 17 
“Hừ! Hừ! Quân Phong, ngươi mà còn như thế này nữa thì chết với ta! Ngươi quả thực là một tên ngốc, tên đại ngốc mà! Hừ! Sao ta lại nhận một bảo tiêu như ngươi cơ chứ!”, tôi dùng bàn tay thép của mình cài lại áo cho Quân Phong – một tên điên đang có tâm trạng rất tốt, đầu bốc khói ngùn ngụt.
Vì sao ư? Hừ, hừ, tên ngốc này trước đó kêu cứu thật là thảm thiết, làm tim tôi như bay xa ra khỏi lồng ngực. Tôi rất sợ, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi như thế. Thật tình tôi cũng không hiểu khuôn mặt của tôi sẽ trở nên như thế nào nữa, chắc trông như xác chết vì quá sợ mất! Thế mà, ôi ông trời ơi, khi tôi chạy đến chỗ hắn, hắn lại ôm chầm lấy tôi,và ngang nhiên cười hì hì: “Tiểu Tuyết! Ta lạnh quá, nàng có thể cài lại áo cho ta không?”
Lúc đó, tôi hóa đá, hóa đá với nghĩa đen của nó, nhưng tên Quân Phong chết dẫm kia lại chưng ra một nụ cười ngây thơ không chịu nổi, sau đó lại ôm tôi như một đứa trẻ: “Lạnh quá, Tiểu Tuyết của ta! Nàng mau mau cài áo a, mau lên!”
Tôi tức giận đáp lại: “Ngươi bị thần kinh à? Hả? Ngươi nói như ta vừa cưỡng hiếp ngươi ấy!? Đi ra, đừng ôm ta nữa!”. Thật điên mà, tên này nói kiểu như thiếu vế sau ấy, đầy đủ phải là: “Nàng mau mau cài áo a, mau lên, ta không để nàng cưỡng hiếp ta đâu!”. Tôi tưởng tượng Quân Phong đang ôm chăn che lấy ngực, xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, mặt đỏ bừng lắp ba lắp bắp cầu xin tôi tha cho hắn, vì hôm ấy dì hai đến thăm hắn (hành kinh). A! Tưởng tượng quá đà rồi! Quân Phong không thể có hành kinh! Vậy có thể lấy lý do là … ừm … vận động quá đà nên bị liệt rồi. Ha, vậy lúc đó tôi sẽ làm gì nhỉ, sẽ tiếp tục mê hoặc hắn. Hoặc mọi người cũng có thể hiểu theo hướng khác là: “Nàng mau mau cài áo a, mau lên, nương tử/ mẫu thân/ phụ thân ta về rồi! Mai ta sẽ tới thanh lâu/ nhà nàng/… để đón nàng làm thiếp, vân vân và vân vân hứa hẹn trên trời dưới biển gì đó. Hay cũng có thể… Khoan, tôi lại nghĩ bậy bạ cái gì thế này! Nhã Y,ta nguyền rủa những câu chuyện trăng gió của muội!!! Cái chính là Quân phong đã nói thiếu “cho ta”, phải là ‘cài áo cho ta” cơ mà! Sao tôi có thể có ý nghĩ bậy bạ như thế chứ??
Ôi, ôi, đừng nhìn ta như vậy Tiểu Ngọc tiên nhân và hai vị huynh đệ! Chỉ là thêm một giây phút bồng bột nữa của tuổi trẻ thôi!
Tuy vậy, tôi vẫn cài áo cho tên Quân Phong bị động kinh kia. Thật ra lúc hắn làm nũng như thế, khụ, khụ, mặc dù hơi buồn nôn, không, phải là không còn gì để nôn nữa, nhưng bản năng làm mẹ của tôi đã trỗi dậy và e hèm, mọi chuyện cứ thế là xảy ra.
Quân Phong xoay một vòng trước mặt tôi, cười vui vẻ, lúm đồng tiền ẩn hiện. Oa, tên này có lúm đồng tiền này, má ơi, lại còn đôi mắt phượng biết cười kia nữa, đẹp trai quá đi!
Nhưng Quân Phong lại rất không đúng lúc kêu ca: “A! Tiểu Tuyết! Tuột thêm một cúc nữa rồi! Cài giúp ta đi!”
NND! Lão nương không chịu nổi được nữa rồi!!!!!!!!!
“Cái tên kia! Lão nương nhịn ngươi lắm rồi đấy! Chẳng lẽ ngươi muốn ta nôn hết một bãi to ra đây làm thức ăn cho chim chóc à! Hừ, không cần phải tốt thế đâu! Ta sẽ chém chết ngươi rồi cho chúng nó ăn thịt sống luôn, ý ngươi thế nào, ý ngươi thế nào, hả?, tôi nắm lấy cổ áo hắn, nghiến răng kèn kẹt, như một nữ hiệp vĩ đại đang đe dọa kẻ ác. Tuy vậy, dáng của nữ hiệp Liễu Trúc Tuyết tôi không được đẹp lắm, vì tôi thấp hơn Quân Phong cả một cái đầu, hắn thậm chí còn cố tình cúi xuống để tôi răn đe hắn, miệng còn nở nụ cười!
Tôi… tôi sợ… sợ thật rồi, lập tức thả hắn ra. Chẳng lẽ hôm trước ăn quả Tiểu Nguyệt xong tên này đã bị nhập ma rồi! Vậy thì tôi cũng phải bị rồi chứ!
Thế nhưng cả thân hình cao lớn của hắn lại đổ ập xuống người tôi, sau khi hắn thì thầm vào tai tôi câu gì đó mà tôi không rõ.
Tên ngốc bất tỉnh nhân sự.
2 giờ sau
“Quân Phong, khi về ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Liễu Trúc Tuyết ta! Ngươi tưởng khi dễ ta như thế là ngươi lợi lắm sao!! Tên ngốc kia, tại sao lại để bị rắn cắn xong rồi ngất không còn biết trời đất là gì nữa như thế cơ chứ, báo hại ta phải thi triển khinh công hơn hai tiếng, mệt phát chết! Tên ngốc kia, để xem ta về ta sẽ trừng phạt ngươi như thế nào! À, gửi ngươi vào cung làm thái giám thì chắc được nhiều tiền lắm đây! Hừ!”, tôi vừa xoa bóp hai cái cẳng mỏi nhừ của tôi, vừa chửi bới Quân Phong.  Để lên đỉnh núi này, tôi đã mất rất nhiều công sức, thế mà hắn lại đang nằm nhà được Lâm Viên Nhật ôn nhu như nước chữa trị cho! Mất bao nhiêu công lo cho hắn mà chẳng được gì, hừ, Quân Phong, ngươi chết luôn đi cho ta!
Tất nhiên là bạn trẻ tôi đây chỉ nói những điều này rất nhỏ, để không làm mất hình tượng thục nữ trong mắt Tiểu Ngọc tiên nhân! Tôi vẫn đang bóp chân trong dáng vẻ kiều diễm ướt át, tiểu thư khuê các. Trong tưởng tượng của tôi, dáng vẻ dễ lấy được lòng thương cảm, muốn bảo vệ từ người khác nhất chính là: mỹ nhân mặt đỏ au, mồ hôi chảy từng giọt xuống từ mái tóc mượt như nhung, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén làn váy lên, để lộ đôi chân nhỏ nhắn đang bị bầm tím, rồi đến lúc bóp chân, tiếng rên nhẹ khẽ vang lên, mỹ nhân cắn môi chịu đau. Sau đó, theo tiểu thuyết trăng gió cuả Nhã Y thì mỹ nhân sẽ giương đôi mắt to như hai quả trứng gà, nhầm, đôi mắt long lanh như hai viên dạ minh châu lên nhìn nam chính, đôi môi gợi mở, một sợi tóc lọt vào miệng: “ [Tên nam chính (ví dụ là X)], giúp thiếp!”. Và nam chính, yết hầu hơi rung chuyển, chầm chậm bước đến cạnh mỹ nhân, bế nàng lên, đi vào trong trướng! Chuyện gì xảy ra tự hiểu! Chà, anh X sướng nha~!
Ôi, quả là phong tình vạn chủng mà!
Nhưng đương nhiên tôi không diễn đạt đến nỗi thế, vì tôi đâu muốn câu dẫn Tiểu Ngọc tiên nhân đâu! Mục đích của tôi là làm cho Tiểu Ngọc tiên nhân thấy tôi đáng thương, sau đó quyết định thu nhận tôi làm đồ đệ và truyền hết võ công và y thuật cho tôi. Ha ha ha, tôi quả thông minh phải không?? Nhưng nếu để câu dẫn thì Tiểu Ngọc tiên nhân cũng được đấy!
Đáng buồn là, hình ảnh của tôi lúc ấy trong mắt Tiểu Ngọc tiên nhân chính là: thiếu nữ tuổi dậy thì vừa trèo cây ăn trộm quả ăn thì bị ngã, sau bị chủ nhà đánh đuổi gần chết nên bộ dáng mới thảm hại như thế; tiếp theo là vén váy tự chữa trị cho đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, rồi rên lên kêu đau một cách kỳ lạ, lúc ấy rõ ràng không bóp vào chỗ đau!
Đáng buồn hơn nữa là những lời tự kỷ của tôi đã bị Tiểu Ngọc tiên nhân nghe thấy hết rồi, thật sự không biết lấy cái gì để che mặt nữa!
Tiểu Ngọc tiên nhân đến bên cạnh tôi, lấy một lọ thuốc từ trong ngực ra, bóp chân cho tôi. Thực ra thì chỉ ném thuốc cho tôi thôi, sau thấy tôi bôi phí quá, lại toàn vào những chỗ không bị sưng, nên mới phải tự tay làm!
Xấu hổ, xấu hổ quá!
Đau đớn thay, sư phụ tương lai của tôi không thương đồ đệ chút nào, bóp đúng chỗ đau, dùng lực rất lớn. Nhưng cũng đáng khi tôi thấy bàn tay của Tiểu Ngọc tiên quan rất chi là đẹp và mềm mại nha, thật xứng với cái tên tôi đặt cho hắn.
“Thế là xong rồi nhỉ? Ta đứng lên nha! AAAAAAAAAAA…….!”
Ôi ông trời ơi, ta đã tạo nghiệt gì??????????
[Các nàng ơi cho ta hỏi liệu ta có nên dùng hai ngôi kể song song một lúc không? Như truyện “Chỉ cần có tiền ta yêu” của Hiên Viên Việt ấy, vì ta muốn truyện được phong phú hơn! Nhớ comment dùm ta nha, thank các nàng nhiều lắm!
Yêu các nàng,
Tiểu Tuyết]
 
#16
    Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 16 trên tổng số 16 bài trong đề mục
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9