Trung Dũng Sưu Tầm
Trần Trung Dũng 18.09.2013 09:23:35 (permalink)
TỪNG TÍ MỘT
Người viết: Thái Bá Tân
19/07/2013


Tôi có một ý nhỏ,
Nhắc người trẻ như sau,
Rằng chúng ta, tất cả
Quỹ thời gian như nhau.

Tức là hăm tư tiếng,
Cả đêm và cả ngày.
Ai cũng phải ăn, nghỉ,
Làm cái nọ, cái này.

Thế mà, như ta biết,
Có người làm được nhiều.
Có người thì ngược lại,
Làm chẳng được bao nhiêu.

Lý do thì nhiều lắm,
Mà chẳng ai giống ai.
Tạm thời hãy gác chuyện
Có tài hay bất tài.

Chắc chắn có nhiều bác 
Sẽ tìm cách biện minh.
Cho phép tôi thẳng thắn
Nói thật ý kiến mình.

Đó là vì các bác
Không theo phương châm này.
Phương châm “từng tí một”
Tôi áp dụng xưa nay.

Lúc nhỏ, từng tí một,
Từng tí một, dần dần,
Học, tích lũy kiến thức,
Phục thiện để tu thân.

Thấy cái tốt người khác,
Phải lưu ý hàng ngày.
Cũng theo “từng tí một”,
Bỏ dần cái không hay.

Trẻ, càng phải đọc sách.
Từng tí một điều đều.
Rồi một lúc nào đó
Kiến thức sẽ thành nhiều.

“Ác-quy” hiểu biết ấy
Lúc lớn sẽ nạp đầy.
Bạn vững tâm “phát điện”
Từng tí một hàng ngày.

Hàng ngày cứ đều đặn
Làm công việc của mình.
Làm hàng ngày, nhớ nhé.
Sớm muộn, việc sẽ thành.

Tuyệt đối không kêu bận.
Thích lười thì cứ lười.
Không đổ lỗi hoàn cảnh.
Làm thế nó nhỏ người.

Bí quyết làm việc lớn
Là cứ phải đều đều.
Đều đều không ngừng nghỉ.
Mệt cũng không được kêu.

Không được hăng máu vịt,
Làm một rồi nghỉ mười.
Cứ năng nhặt chặt bị,
Sẽ thành đạt trong đời.

Tôi làm thơ cũng thế.
Những mười mấy nghìn bài.
Là nhờ từng tí một,
Chứ chưa hẳn hơn ai.

Vậy nhé, từng tí một,
Từng tí một hàng ngày
Học hỏi và làm việc.
Phải ghi nhớ điều này.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2013 09:00:41 bởi Trần Trung Dũng >
#1
    Trần Trung Dũng 18.09.2013 09:29:49 (permalink)
    LẠI THƠ TỊT
    Người viết: Thái Bá Tân
    25/06/2013


    459
    Ăn trưa, làm chén rượu,
    Ngủ dậy còn ngà ngà.
    Muốn nói gì thì nói,
    Đó là dấu hiệu già.

    Thêm một dấu hiệu nữa -
    Ngồi trước máy nửa giờ,
    Không khéo rồi lại tịt,
    Tìm mãi chẳng thấy thơ.

    *
    Những ý nghĩa rời rạc,
    Cứ lởn vởn trong đầu.
    Muốn xua đi chẳng được. 
    Mà biết xua đi đâu?

    *
    Mong cháu Chíp chóng lớn,
    Sai pha cốc nước chanh.
    Chỉ trong phim, thật tiếc,
    Trẻ con mới lớn nhanh.

    *
    Cái xe mới cũng tốt,
    Nhưng ngốn xăng như điên.
    Sướng thì quả sướng thật,
    Mà khổ vì tốn tiền.

    Tiên sư thằng xe tải
    Húc vỡ chiếc KIA.
    Mày, đoàn viên cộng sản,
    Không đền, không nhục à?

    *
    Bão thì ở đâu đó,
    Mà Hà Nội mưa to.
    Tội con chó hàng xóm,
    Bị ướt, đứng co ro.

    Không sao, chốc nữa nắng,
    Lại khô ráo, và rồi
    Con chó đang buồn ấy
    Còn vui hơn cả tôi.

    Ừ nhỉ, người cũng thế.
    Có buồn đau vài ngày,
    Rồi lại vui, như chó,
    Lại ngoe nguẩy đuôi ngay.

    Thiểu năng mới không biết
    Đời có vui, có buồn,
    Không thì đời chán chết.
    Nếu cần, tôi thề luôn.

    *
    Tiên sư thằng xuất bản
    Cứ cố tình gây phiền
    Cuốn Việt Nam Quốc Sử.
    Không lẽ chúng vòi tiền.

    Cũng tiên sư nhiều bác,
    Cứ thích vào đọc chùa.
    Sách Ebook, sách giấy
    Có đầy mà không mua.

    Ừ, không mua cũng được.
    Nếu lương tâm đang còn,
    Nó cắn rứt cho chết,
    Rồi lại khổ vợ con.

    *
    Đời lúc này lúc nọ.
    Mọi cái có lý do.
    Khó khăn thì ta vượt,
    Đếch gì phải buồn lo?

    *
    Một lần, Socrates
    Mỉm cười, hỏi Platông:
    “Về cái khoản phụ nữ,
    Ông còn ham muốn không?”

    Platông đáp: “May quá,
    Trời đã tha cho tôi.
    Con quỉ khủng khiếp ấy
    Đã bỏ đi lâu rồi.

    *
    Khi được hỏi, phụ nữ
    Vì sao mặc mi-ni.
    Họ đáp: Cho nó mát.
    Nhưng nó là cái gì?

    *
    Xe hỏng thì đi bộ.
    Đi bộ thì đã sao?
    Rất nhiều người tàn tật
    Chẳng đi được bước nào.

    Mình ngu, bị móc túi,
    Mất tiền, tiếc, tất nhiên.
    Nhưng còn hơn ai đó,
    Muốn mất, không có tiền.

    *
    Làm sao anh thất vọng,
    Mà thất vọng nỗi gì?
    Đời bao nhiêu phương án,
    Thích cái nào, chọn đi!

    *
    Cuộc đời vẫn đáng sống,
    Dẫu nó không công bằng.
    Cụ móm cười cũng đẹp,
    Dẫu miệng không còn răng.

    *
    Con cái đã khôn lớn,
    Phải cho ra với đời.
    Suốt đời lo cho chúng
    Là hại chúng suốt đời.

    *
    Cuộc đời không dài lắm,
    Nên đừng phí thời gian
    Mà thù ghét ai đó.
    Ít ra được chữ nhàn.

    *
    Muốn xây nhà, trước hết
    Phải làm móng, đổ nền.
    Xưa nay ai có thể
    Túm tóc mình kéo lên?

    *
    Thảm họa của tuổi già
    Không phải do ta già,
    Mà vì không muốn trẻ,
    Nên ta thành người già.

    *
    Không ai được phép chọn
    Bố mẹ và nơi sinh.
    Bố mẹ càng nghèo khổ,
    Càng yêu bố mẹ mình.

    *
    Đêm, trời lạnh, hãy nhớ
    Chuyển lửa cho người bên.
    Phật Thích Ca đã dạy:
    Đèn thắp sáng từ đèn.

    *
    Chúng ta ngại thừa nhận
    Một thực tế hiển nhiên,
    Rằng người bạn tốt nhất
    Cuối cùng vẫn là tiền.

    *
    Thôi, đến giờ đi dạy.
    Tiên sư cái thằng Phây.
    Già rồi, vẫn còn nghiện,
    Mê mẩn nó hàng ngày.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2013 01:00:30 bởi Ct.Ly >
    #2
      Trần Trung Dũng 18.09.2013 09:32:19 (permalink)
      MỤ VỢ NHỜ QUẢNG CÁO
      Người viết: Thái Bá Tân
      12/09/2013

      Mụ Vợ tôi hiện có 
      Cửa hàng đồ thể thao.
      Mụ buôn bán không biết
      Lỗ hay lãi thế nào.

      Tôi hỏi thì Mụ đáp,
      Bằng tiếng Anh mới ghê,
      Nhưng mặt buồn rười rượi:
      “It is fine, OK”.

      Nghĩa là đang rất ế.
      Tính Mụ sĩ lắm cơ.
      Nếu ai cần mua sắm,
      Đến mua cho Mụ nhờ.

      Rất dễ tìm, địa chỉ:
      Một Tám Hai, Quang Trung,
      Ở Hà Đông, phố lớn.
      Cửa hàng cũng to đùng.

      Cần thì gọi điện thoại:
      Không - Chín - Một - Ba - Năm
      Tám - Bảy - Chín - Năm - Tám.
      Có chiết khấu phần trăm.

      Cứ bảo tôi, bạn ruột
      Của Ông Béo, chồng cô.
      Hứng lên, Mụ có thể 
      Không bán, mà lại cho.

      Vậy các bác đến nhé,
      Phố Quang Trung, Hà Đông.
      Coi như tôi làm tốt
      Việc Mụ giao cho chồng.

      PS
      Lưu ý các bác nữ
      Chỉ một điều này thôi:
      Không được cho Mụ biết
      Rằng các bác yêu tôi.

      Vì Mụ rất coi trọng
      Quyền được sở hữu chồng.
      Người Hà Nội, nhưng Mụ
      Là Sư tử Hà Đông!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2013 01:00:58 bởi Ct.Ly >
      #3
        Trần Trung Dũng 10.10.2013 14:24:56 (permalink)
         Tự Sự
         
         
        Lúc trẻ lưng tôi luôn thẳng ngay, 
        Ngẩng đầu, ưỡn ngực… trông thật oai, 
        Hai chân đứng thẳng không chùn gối, 
        Phải trái phân minh, đáng mặt trai.


        Đứng thẳng, nói ngay chuốc đắng cay,


        Chức y, lương đứng chẳng bằng ai, 
        Vợ con nheo nhóc, không tiền của… 
        Biết cậy vào đâu ? Gay thật gay !


        Chấp nhận “bon chen” lưng phải tôm, 
        Khi luồn, khi cúi, lúc lom khom,
        Quyền cao lộc cả = tài luồn lách,
        Ấm cật, phì gia = dẻo cái mồm.


        Đầu cúi, lưng khom… gẫm cũng hay:
        Chức thăng, lương vọt… chẳng thua ai,
        Vinh thê, ấm tử…, thừa tiền của,
        Nhưng mất cả rồi: tính thẳng ngay!
         
        Thiện Tùng
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2013 01:01:25 bởi Ct.Ly >
        #4
          Trần Trung Dũng 29.10.2013 09:19:08 (permalink)
          SÁU PHÁP BA LA MẬT
            
          Người viết: Thái Bá Tân    27/10/2013
          Ba La Mật, tiếng Phạn
          Là Pu-ra-mi-ta,
          Gồm có sáu pháp chính
          Của những người xuất gia.

          Ba La Mật có nghĩa
          Là vượt qua sông Mê.
          Một quá trình tu dưỡng
          Giúp phát tâm Bồ Đề.

          Đây là Bồ Tát đạo,
          Trước, giải thoát cho mình,
          Còn gọi là tự độ,
          Sau, cứu giúp chúng sinh.

          Sáu pháp Ba La Mật:
          Một, Bố Thí giúp người.
          Hai, Trì Giới, giữ luật.
          Ba, Kiên Nhẫn ở đời.

          Bốn, rèn luyện Tinh Tấn.
          Năm, Thiền Định hàng ngày.
          Sáu, chăm lo Trí Tuệ
          Để bát Tuệ luôn đầy.

          1
          BỐ THÍ

          Bố thí có ba loại.
          Tài thí là loại đầu,
          Tức bố thí tiền bạc.
          Pháp thí là loại sau.

          Pháp thí đem chân lý 
          Của Phật đến cho người.
          Dạy Từ Bi Hỷ Xả
          Để sống tốt ở đời.

          Vô úy là bố thí
          Niềm vui và lời khuyên,
          Để người khác an lạc,
          Thoát khỏi nỗi buồn phiền.

          Bố thí có ba bậc,
          Tùy đức độ từng người,
          Là Hạ, Trung và Thượng.
          Tất cả nhằm giúp đời.

          Hạ, bố thí cơm nước,
          Quần áo cũ, dầu đèn.
          Trung, bố thí nhà cửa,
          Vàng bạc và thuốc men.

          Thượng, bố thí cao nhất,
          Của các bậc thánh linh,
          Sẵn sàng đem bố thí
          Đầu, mắt, chân tay mình.

          Xét theo luật nhân quả,
          Bố thí nghĩa là cho,
          Nhưng cũng nghĩa là nhận
          Cái ngày xưa mình cho.

          Người nhận của bố thí
          Là người có phước lành,
          Giờ khó khăn, nhận lại
          Cái đức xưa của mình.

          Tương tự, người bố thí
          Đang tu đức này nay
          Bằng cách giúp người khác,
          Để được giúp sau này.

          2
          TRÌ GIỚI

          Để Thân, Khẩu và Ý
          Tránh được điều không hay,
          Không làm điều bất thiện,
          Phải trì giới hàng ngày.

          Tức là luôn tâm niệm
          Để ghi nhớ trong lòng,
          Không phạm năm điều cấm,
          Trong ý nghĩ cũng không.

          Một, là không nói dối.
          Hai, là không sát sinh.
          Ba, không được trộm cắp,
          Lấy cái không của mình.

          Bốn, là không uống rượu.
          Năm, không được tà dâm.
          Giữ được năm giới ấy,
          Sẽ thanh thản cõi tâm.

          Trì giới phải tự nguyện,
          Không để khoe với đời.
          Liên tục và kiên nhẫn,
          Không một phút buông lơi.

          3
          NHẪN NHỤC

          Nhẫn nhục là đức tính
          Cần thiết cho con người
          Để được sống thanh thản
          Và thành đạt trong đời.

          Nhẫn nhục có ba cấp.
          Thân nhẫn là cấp đầu.
          Nhẫn nhục chịu mưa gió,
          Đói khát và buồn đau.

          Khẩu nhẫn là cấp tiếp.
          Nhẫn nhục nén trong lòng,
          Không nói lời than trách,
          Cả khi chịu bất công.

          Quan trọng và cao nhất
          Là Ý nhẫn, là khi
          Tâm ý không thù hận,
          Không để bụng điều gì.

          Khi đạt được Ý nhẫn,
          Lòng an lạc, yên bình.
          Tham Sân Si tự biến,
          Thoát được vòng vô minh.

          4
          TINH TẤN

          Theo nghĩa thông dụng nhất,
          Tinh tấn là chuyên cần,
          Quyết tâm và cố gắng
          Để vượt mọi khó khăn

          Đời thường đầy cám dỗ,
          Vất vả đủ trăm điều.
          Người tu hành còn khổ
          Và vất vả hơn nhiều.

          Vì thế phải tinh tấn,
          Phải luôn nhắc nhở mình,
          Để vượt qua cám dỗ,
          Thoát khỏi vòng vô minh.

          Muốn đắc quả, giác ngộ,
          Thì với người tu hành,
          Phải một lòng tu pháp,
          Không để ý xung quanh.

          Chính nhờ sự tinh tấn,
          Thái tử Tất Đạt Đa
          Vượt được nhiều khổ ải
          Để thành Phật Thích Ca.

          Kiên nhẫn và tinh tấn
          Giúp ta thắng cái lười,
          Đạt được đích mình muốn,
          Tránh thói xấu cuộc đời.

          5
          THIỀN ĐỊNH

          Thiền định trong tiếng Phạn
          Gọi là Dhyana,
          Tức tư duy, tĩnh lự,
          Là quá trình khi ta

          Chuyên tâm ngồi một chỗ,
          Trong tư thế tọa thiền,
          Suy ngẫm về tâm thức,
          Thân và trí tĩnh yên.

          Sau sáu năm khổ hạnh,
          Thái tử Tất Đạt Đa,
          Nhờ chuyển sang thiền định,
          Mới thành Phật Thích Ca.

          Thiền định là một cách
          Ta tìm lại chính mình,
          Thanh lọc các ý nghĩ,
          Đạt cái thiền, cái minh.

          Như tụng kinh, niệm Phật,
          Hoặc thanh tịnh ăn chay,
          Thiền, phải thiền liên tục,
          Kiên nhẫn và hàng ngày.

          6
          TRÍ TUỆ

          Theo Phật học, Trí tuệ
          Có hai loại như sau.
          Một là Căn bản trí,
          Trí tuệ gốc ban đầu.

          Căn bản trí là trí
          Có sẵn trong mỗi người,
          Được thiên nhiên ban phú
          Ngay từ lúc chào đời.

          Tuy nhiên, cái trí ấy
          Có thể bị lãng quên
          Nếu không chịu rèn luyện,
          Sống vô minh, thấp hèn.

          Vì vậy phải cần đến
          Cấp Trí tuệ thứ hai,
          Gọi là Hậu đắc trí,
          Giúp ta thành hiền tài.

          Trí này chỉ có được
          Qua quá trình dài lâu
          Thiền định và trì giới,
          Đọc sách và nguyện cầu.

          Một khi có được nó,
          Ta thoát vòng vô minh,
          Phân biệt được sai đúng,
          Cứu người và cứu mình.

          Việc rèn luyện trí tuệ
          Để sống tốt, thành người
          Đòi hỏi phải kiên nhẫn,
          Và kéo dài suốt đời.

          *
          Trên đây tôi lược kể
          Dễ hiểu và nôm na
          Sáu pháp Ba La Mật
          Của Đức Phật Thích Ca.

          Làm được thế chắc khó,
          Nhưng cứ thử xem sao.
          Chí ít để biết được
          Mình là người thế nào.

          Ở đời Bồ Tát ít,
          Người bình thường thì nhiều.
          Đời có thêm Bồ Tát,
          Thì đời càng đáng yêu.
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2013 09:27:11 bởi Trần Trung Dũng >
          #5
            Trần Trung Dũng 29.10.2013 09:25:35 (permalink)
            THƠ TỊT - 5  
            Người viết: Thái Bá Tân    05/10/2013
             
            Lại chán, không buồn viết,
            Vì cái Hội phát cuồng
            Vì thịt mèo, thịt chó.
            Đúng là một lũ cuồng.

            Đúng, Einstein đã nói,
            Sự ngu dốt con người
            Là vô cùng, vô tận.
            Thế đấy, cái người đời.

            Một người ăn thịt chó
            Mà không biết việc này
            Có điều gì không ổn,
            Thì do hoặc thơ ngây,

            Hoặc do quá chai sạn,
            Nên cái tâm không lành.
            Hoặc do không chịu nghĩ
            Về cái lý, cái tình.

            Mà xưa, cái món ấy
            Là đặc sản người nghèo…
            Thôi, kệ mẹ chúng nó,
            Cái bọn ăn chó mèo.

            Vậy là ngừng, không viết 
            Cái thằng thơ châm ngôn.
            Chẳng hay ho gì lắm
            Việc viết thơ dạy khôn.

            Nghĩ thấy mình cũng tởm,
            Viết những bốn tập dày.
            Có thể sau khi chết
            Sẽ khối người khen hay.

            Cứ thật thà mà nói,
            Đã rất muốn từ lâu
            Vào sống với con cháu
            Ở đất ấm Vũng Tàu.

            Ở đấy, tha hồ sướng.
            Nói mười câu một ngày.
            Vứt ô tô đi bộ.
            Vứt mẹ cả tháng Phây.

            Văn, thơ, dịch vứt hết.
            Bắt chước sống vô vi
            Như Lão Tử đã sống.
            Ăn no lại ngủ khì.

            Duy nhất làm một việc
            Là hàng ngày chơi đàn.
            Thỉnh thoảng đi tắm biển,
            Hưởng cái thú già nhàn.

            Cơ mà sống như thế
            Thì trọng lượng thế nào?
            Giờ đã gần một tạ.
            Nhỡ hai tạ thì sao?

            Mình cứ Nam Tiến trước.
            Mụ Vợ sẽ theo sau.
            Hai cụ ngồi hai ghế
            Để con cháu nó hầu.

            Lúc nãy ông hàng xóm
            Vào chơi, ngậm tăm tre.
            Mà ngậm suốt cả buổi.
            Một thói quen từ quê.

            Chợt nhớ mấy năm trước,
            Từ quê ra, một ông
            Không ngồi được xí bệt,
            Cứ bắt chở ra đồng.

            Thế là tôi, khốn khổ,
            Phải chở cụ đi luôn.
            Để cụ được ngồi xổm
            Giải quyết cái nỗi buồn.

            Nhớ lần ở Hy Lạp,
            Đột nhiên có nhu cầu.
            Vào cái Pay Toilet,
            Mất mấy đô, thật đau.

            Đau đến mức tắc tị,
            Lại ôm bụng đi ra.
            Lẩm bẩm chửi: Mẹ nó,
            Mất không mấy đô-la.

            Việc bận hay không bận
            Còn tùy thuộc vào mình
            Nhìn nhận công việc ấy
            Quan trọng hay thường tình.

            Chết, có người di chúc
            Cho anh một tỉ đồng.
            Có thư mời đến nhận.
            Anh có bận hay không?

            Khi người yêu đồng ý
            Vào nhà nghỉ với anh.
            Chắc chắn anh không bận,
            Mà ngược lại, rất nhanh.

            Nghĩ, thương dân Lào khổ.
            Giá gấp đôi Việt Nam,
            Mà thu nhập lại yếu.
            Yếu cả cái việc làm.

            Thế mà lạ, người Việt
            Sống ở Lào rất đông.
            Chủ có, làm thuê có.
            Kha khá một cộng đồng.

            Thành phố Vientian, lạ,
            Không hề thấy taxi.
            Đi lại toàn tuk-tuk.
            Mà giá cao cực kỳ.

            Cũng không ít người Việt
            Đến Udon làm ăn,
            Làm thuê cho dân Thái,
            Toàn công việc nhọc nhằn.

            Người Thái hiền, chất phác,
            Nói chung cũng có tình.
            Nhìn ta, chúng không nói,
            Nhưng khinh thì có khinh.

            Thằng chủ khách sạn láo,
            Bảo tôi là người Tây,
            Vì Việt Nam không thể
            Tiếng Anh giỏi thế này.

            Xét về mặt hạnh phúc,
            Dân Việt đứng thứ hai.
            Thằng Tây nó nói thế.
            Theo bạn đúng hay sai?

            Tôi thì tôi cứ nghĩ,
            Một, thằng Tây nó khùng.
            Hai, nó xỏ ta đấy,
            Bằng cách nói lung tung.

            Thế đấy các bác ạ.
            Thích, cứ đọc cho vui.
            Chứ Tây cũng ngu lắm,
            Còn thích làm thầy dùi.

            Nô lệ đáng thương nhất
            Là người sống vô lo,
            Bị bịt mắt, bịt miệng,
            Mà tưởng mình tự do.

            Platông có lần nói:
            Cái thời này đảo điên.
            Trường dạy điều vớ vẩn
            Chính phủ chỉ moi tiền.

            Ai dám nói sự thật
            Sẽ bị tống vào tù.
            Người thông thái lên tiếng,
            Sẽ bị gọi thắng ngu.

            Không có người cai trị
            Nếu không ai phục tùng.
            Chân lý này đơn giản
            Nhưng lại đúng vô cùng.

            Nếu bạn không cẩn thận,
            Sớm muộn sẽ có ngày
            Truyền thông làm bạn ghét
            Những người tốt, người ngay.

            Cẩn thận với nhiều bác
            Đang cổ vũ chúng ta
            Phải thế này, thế nọ
            “Vì tương lai nước nhà”.

            Ở nước ngoài mà nói,
            Ai chẳng nói được hay.
            Ở trong nước, chưa chắc
            Họ làm những việc này.

            Có học, không có đức
            Là người ác, đáng chê.
            Có đức, không có học,
            Ấy là người chân quê.

            Bạo lực không thuần túy
            Là đánh từ bên ngoài.
            Cũng là dạng bạo lực
            Khi ghét hay thù ai.

            Người ác là đáng sợ.
            Nhưng đáng sợ gấp đôi
            Là khi người thiện ngồi
            Thản nhiên nhìn cái ác.

            Hai hôm liền không thấy
            Ai gọi từ Vũng Tàu.
            Gọi, không ai thưa máy.
            Hay chúng nó cãi nhau?

            Vợ chồng con gái được,
            Vì cũng thích nhiều con.
            Đố chúng mày mắn đẻ
            Như ông viết châm ngôn!

            Không phải là nghệ sĩ
            Nếu anh không có tài.
            Có tài không tác phẩm
            Còn tồi tệ gấp hai.

            Chỉ đọc những cuốn sách
            Ai cũng đọc trên đời,
            Rốt cục anh suy nghĩ
            Y hệt như mọi người.

            Lười, không muốn ra phố.
            Ngại tốn xăng, tốn tiền.
            Thôi nghỉ, dậy đun nước,
            Làm tô mì ăn liền.

            Ngẫm thấy mình cũng tội,
            Có tiền tỉ, nhiều nhà,
            Mà một mình sì sụp.
            Đúng là một lão già.

            Hay thử mời Mụ Vợ
            Đi ăn hoành tá tràng.
            Nhưng Mụ dở người lắm,
            Không thích ăn nhà hàng.

            Lại xin lỗi các bác
            Vì thơ thẩn thế này.
            Là vì vẫn còn bực
            Bọn chó mèo hôm nay.
             
            #6
              Trần Trung Dũng 29.10.2013 09:31:18 (permalink)
              THƠ TỊT - 4
                
              Người viết: Thái Bá Tân    05/10/2013 578
              Tịt thơ, vừa hút thuốc,
              Vừa nhâm nhi chén trà.
              Các ý nghĩ rời rạc
              Tự trong đầu chui ra.

              Châm ngôn viết cả rổ,
              Liệu có ích gì không?
              Tiên sư thằng Trung Quốc
              Cứ quấy phá Biển Đông.

              Tháng Tư mà còn rét.
              Kể mượn được một bà, 
              Béo, ngủ cùng thì tốt.
              Khỏi phải bật điều hòa.

              Làm tổn thương người khác
              Chỉ mất một vài giây.
              Nhưng mất nhiều năm tháng
              Để chữa vết thương này.

              Chín mươi phần trăm đấy
              Các “vấn đề” của ta
              Không phải do ai khác,
              Mà tự mình nghĩ ra.

              Cháu con bắt Nam Tiến.
              Bắt thì đi, than ôi,
              Hà Nội, tởm thì tởm,
              Nhưng trót quen mất rồi.

              Cháu con thật ích kỷ,
              Tớn lên lấy chồng xa.
              Giờ bắt ông theo chúng.
              Sao không lấy chồng nhà?

              Hè này đi chơi Thái.
              Làm chuyến Pattaya.
              Không thèm đi Trung Quốc,
              Vì cái vụ Hoàng Sa!

              Nghe nói các cháu Thái
              Thuộc loại ngoan cực kỳ.
              Bảo gì là làm ấy.
              Để rồi xem, còn tùy.

              Biết tha thứ người khác,
              Ấy là người thông minh.
              Biết tha thứ cho mình
              Còn thông minh gấp bội.

              Giàu cũng chẳng làm gì.
              Giỏi cũng chẳng làm gì.
              Vậy sống để làm gì?
              Thực ra, chẳng làm gì.

              Dại miệng, nhỡ bị bắt,
              Bị tù thì sao đây?
              Chắc khối anh khoái lắm.
              Cứ khoái, kệ chúng mày.

              Giờ chúng không thèm biết,
              Không đọc Thái Bá Tân.
              Ông chết, chắc nhiều đứa
              Sẽ dấy máu ăn phần.

              Thích thì cứ chờ nhé.
              Ông sống hơi bị lâu.
              Một trăm linh một tuổi.
              Chắc không chờ được đâu.

              Tự nhiên chán, mệt mỏi,
              Muốn xuống tóc, xuất gia,
              Sống bên Phật cho sướng.
              Chỉ tội vướng đàn bà.

              Tự nhiên nhớ ngày bé
              Ngồi trên gánh Cụ Bà,
              Mỗi lần Cụ đi chợ.
              Hát một mình ê a.

              Tự nhiên muốn lặng lẽ
              Ngồi bên mộ Saadi.
              Sang năm nó mời nữa,
              Bận thì bận, sẽ đi.

              Cái thằng Iran sướng,
              Được lấy những bốn bà
              Và một nghìn tỳ thiếp,
              Chứ không như thằng ta.

              Cứ tưởng mình cũng khá
              Về Hỷ, Xả, Từ, Bi.
              Nhưng xem ra còn nặng
              Ba cái Tham, Sân, Si.

              Xin lỗi các bác nhé
              Vì mấy dòng linh tinh,
              Kiểu nghĩ đâu viết đấy,
              Vì đang bực cái mình.
               
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9