Trăng lên (Lời tiên tri mới - tập 2) - Những chiến binh (Erin Hunter)
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 29 trên tổng số 29 bài trong đề mục
S.F 03.10.2013 21:35:36 (permalink)
5
 
Chương 14
 
Đuôi Phi Điểu nhìn trân trân bất lực vào đường hầm khi bảo hộ đẩy cô ra bên ngoài. Cô cảm thấy có những móng vuốt vô hình đang cào xé trái tim với mỗi bước chân đưa cô ra khỏi anh trai mình.
 
Đá Nứt nói Lông Bão là mèo hứa, sẽ cứu cả bộ lạc thoát khỏi Răng Sắc Nhọn nghĩa là sao? Đúng, anh trai cô là một chiến binh mạnh mẽ mà giàu kinh nghiệm, nhiều kĩ năng chiến đấu hơn tất cả các mèo khác trong chuyến hành trình này. Nhưng nếu Răng Sắc Nhọn to lớn và nguy hiểm như mèo bộ lạc nói, thì một chiến binh dũng cảm có thể làm được gì?
 
“Vui lòng,” cô meo với một bảo hộ to lớn màu bùn với cái tên Hòn Đá Nhỏ Dưới Bầu Trời Mùa Đông, “anh không thể  giữ Lông Bão ở đây. Anh ấy thuộc về chúng tôi.” Có chút đồng cảm trong mắt mèo bộ lạc, nhưng anh ta vẫn lắc đầu. “Không. Anh ấy là mèo được gửi xuống đây bởi Bộ lạc Săn bắt Vĩnh Hằng. Họ đã nói là một mèo bạc sẽ đến.”
 
“Nhưng…”
 
“Đừng cố gắng tranh luận với chúng,” chân Chim gầm gừ vào tai Đuôi Phi Điểu. “Không có gì để nói cả. Nếu chúng ta phải đánh nhau để cứu Lông Bão, thì đó là những gì chúng ta sẽ làm.”
 
Đuôi Phi Điểu xù lông tua tủa nhìn mèo bộ tộc Gió Feathertail với vẻ quyết liệt trong đôi  mắt. “Chúng ta không thể,” cô meo buồn bã. “Họ quá đông.”
 
 “Tôi không thấy có lí do gì để bộ lạc phải lo lắng về Răng Sắc Nhọn cả.” Giọng chân Chim khinh bỉ. “Chúng ta còn chẳng thấy ria của hắn ta từ khi chúng ta đến, vậy vấn đề khủng khiếp ở đây là gì?”
 
“Hãy cảm ơn vì cậu chưa thấy hắn,” Hòn Đá Nhỏ meo.
 
Chân Chim nhe răng, nhưng lần này cậu không đánh nhau với mèo bảo hộ, mà quay đi chạm mũi vào mõm Đuôi Phi Điểu. Cậu đã chiến đấu cùng toàn bộ bộ tộc Sao vì cô, Đuôi Phi Điểu biết điều đó, nhưng cậu phải thấy rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để đánh nhau.
 
Bảo hộ lùa mèo bộ tộc băng qua trảng trống cho đến khi họ tới hốc ngủ của mình.
 
“Chuyện gì vậy?” Vuốt Mâm Xôi meo ngạc nhiên. “Anh vứt chúng tôi ra ngoài sao?”
 
“Vào đêm nay à?” Bảo hộ màu bùn meo phẫn nộ. “Chúng tôi không tàn nhẫn như thế. Ở ngoài đó bây giờ quá lạnh và nguy hiểm. Anh có thể ăn và nghỉ ngơi ở đây, rồi rời đi vào sáng mai.”
 
“Với Lông Bão?” Da Hung thách thức.
 
Hòn Đá Nhỏ lắc đầu. “Không. Tôi xin lỗi.”
 
Bảo hộ bỏ đi, trừ Hòn Đá Nhỏ và một mèo khác còn đứng cách đó vài cái đuôi. Một cặp mèo tập sự chạy lon ton tới chỗ họ với mồi tươi trong quai hàm.
 
“Không phải rất tuyệt sao?” con đầu tiên trong hai đứa meo hào hứng, thả con mồi mình đang mang xuống đất. “Không Răng Sắc Nhọn!”
 
 “Im đi, não bọ này,” đứa còn lại gầm gừ, cho cậu ta một cú đánh bên hông. “Cậu cũng biết Vách Đá đã nói là chúng ta không được nói chuyện với họ.”
 
Chúng nhanh chóng rút lui, liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có mèo nào phát hiện ra chúng đã làm trái lệnh.
 
“Tôi không ăn!” chân Chim nhổ nước bọt, liếc nhìn con mồi tươi nhỏ. “Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ bộ lạc.”
 
“Bộ tộc Sao vĩ đại!” Da Hung thở dài ồn ào. “Làm thế nào để giúp cậu được chứ, hả cục lông khùng? Bây giờ cậu cần gấp đôi sức mạnh – để cứu khu rừng và cứu Lông Bão.”
 
Chân Chim rì rầm điều gì đó không nghe được, nhưng không phản đối khi kéo một con chim ưng ra khỏi đống mồi.
 
“Ổn chứ?” chân Sóc meo khi họ chia phần đống mồi tươi và cúi xuống ăn cùng nhau. “Chúng ta không nên lên đây, đúng không? Chúng ta phải làm gì đây?”
 
“Chúng ta không thể làm gì được cả,” Vuốt Mâm Xôi chỉ ra. “Chúng ta không đủ sức để chiến đấu với bảo hộ.”
 
“Anh bỏ mặc anh ấy lại đây sao?” Mắt chân Sóc nháng lên vẻ hoài nghi.
 
Vuốt Mâm Xôi im lặng; Đuôi Phi Điểu có thể nhìn thấy dự đau đớn trong mắt anh. Cô bắt đầu rùng mình. Từ khi họ rời khu rừng, cô đã tôn trọng kĩ năng chiến binh của anh mèo trẻ như một mèo lãnh đạo của họ; nếu anh ấy còn không biết phải làm gì, thì có hy vọng nào cho Lông Bão?
 
“Chúng ta không bao giờ nên băng qua dãy núi,” Da Hung gầm gừ. “Nó còn tồi tệ hơn gấp trăm lần so với đi qua khu vực Hai Chân. Nửa đêm đã đề cập đến mèo bộ tộc. Vì vậy, cô ta phải biết về Răng Sắc Nhọn. Tại sao cô ta vẫn để chúng ta đi con đường này?”
 
“Chỉ là một chiêu lừa đảo,” chân Chim rít lên. “Tôi đã biết là chúng ta không bao giờ được tin vào một con lửng.”
 
 “Nhưng tại sao cô ấy lại lừa chúng ta?” Vuốt Mâm Xôi phản đối. “Bộ tộc Sao đã gửi cô ấy xuống, cảnh báo cho chúng ta biết về việc Hai Chân phá hủy khu rừng. Nếu chúng ta không tin cô ấy, chúng ta có thể làm gì hơn.”
 
Đuôi Phi Điểu muốn đồng ý với anh, nhưng cô chợt nhớ ra Purdy đã muốn nói gì đó với họ, khi họ quyết định đi theo hướng nào ở rừng cây gỗ. “Purdy đã cố gắng nói chúng ta đừng đi qua ngọn núi,” cô meo thành tiếng. “Và Nửa Đêm đã không cho ông ấy nói ra. Cô nói đúng. Bọn họ biết việc này.”
 
Cô nhìn xung quanh và thấy sự báo động trên khuôn mặt bạn bè.
 
“Nửa Đêm nói chúng ta sẽ cần lòng can đảm,” Vuốt Mâm Xôi nhắc lại sau chút tĩnh lặng nặng nề. “Cô ấy nói con đường này đã đặt ra cho chúng ta. Vì vậy cô ấy biết về cả bộ lạc và Răng Sắc Nhọn, đó có phải là cách để chúng ta vượt qua chuyện này. Điều này làm tôi nghĩ là chúng ta vẫn đi theo một con đường đúng.”
 
“Như anh nói,” chân Chim chế nhạo. “Tôi không nghĩ là có vấn đề gì nếu một mèo từ bộ tộc Sông bị một chiến binh bộ tộc Sấm bỏ lại.”
 
“Vậy với bộ tộc Gió thì có vấn đề gì?” chân Sóc nhảy lên bảo vệ đồng tộc của cô. “Tôi đã nghĩ là anh sẽ rất vui nếu không có ai để mắt đến Đuôi Phi Điểu nữa chứ.”
 
Chân Chim đứng dậy, rít lên thách thức. Đôi mắt xanh lá của chân Sóc sáng rực. Kinh hoàng, Đuôi Phi Điểu buộc phải đứng dậy và hích chân Chim sang một bên.
 
“Dừng lại đi!” cô khóc. “Hai mèo không thấy mình đang làm cho mọi thứ tồi tệ hơn sao?”
 
“Đuôi Phi Điểu nói đúng đấy,” Da Hung meo. “Chúng ta đến từ bộ tộc nào không phải là vấn đề. Có tới bốn mèo trong số chúng ta có hai nửa dòng máu –  có ai đã nghĩ là bộ tộc Sao chọn chúng ta điều đó? Nếu chúng ta cứ cãi nhau, chúng ta sẽ mất tất cả.”
 
Ánh mắt chân Sóc nháng vào chân Chim một lúc lâu trước khi lùi lại và bắt đầu xé con một con thỏ. Chân Chim nhìn vào mắt Đuôi Phi Điểu rồi cúi đầu lẩm bẩm, “Xin lỗi.”
 
“Vì vậy chúng ta có thể giải quyết việc này mà không cần chỉ trích nhau không?” Da Hung meo cay đắng. Khi không mèo nào trả lời, cô tiếp, “Đừng quên bộ tộc Sao không chọn Lông Bão cho cuộc hành trình ở nơi đầu tiên. Anh ấy chỉ ở đây vì không muốn Đuôi Phi Điểu đi làm nhiệm vụ một mình. Cô dừng lại; đôi mắt u buồn khi nói thêm, “Nếu…. nếu bộ lạc nói đúng và anh ấy  mèo hứa để cứu họ khỏi Răng Sắc Nhọn thì sao?”
 
“Thì đó là đồ óc chuột!” chân Chim la lên.
 
Đuôi Phi Điểu không chắc lắm. Da Hung cũng đã thể hiện sự bối rối như cô cảm thấy lúc nghe Đá Nứt nói về lời tiên tri lần đầu tiên. Chắc chắn, lông của Lông Bão không được cô gọi là bạc – nó tối hơn, giống lông Vằn Xám – nhưng anh ấy đã bước vào thế giới của mèo bộ lạc như những gì chiến binh tổ tiên của họ đã hứa.
 
“Điều đó có nghĩa là…” giọng cô lạc đi và cô phải nói lại. “Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ bỏ anh ấy lại đây?”
 
“Không,” Vuốt Mâm Xôi meo dứt khoát. “Đây không phải là tổ tiên chiến binh của chúng ta. Bộ tộc Sao không thể ở cùng với bộ lạc này. Nhưng chúng ta không đủ sức đánh nhau để cứu anh ấy, vì vậy chúng ta sẽ làm theo cách khác. Vào sáng mai, khi họ nói chúng ta rời đi, chúng ta sẽ đi mà không gặp chút rắc rối nào. Sau đó, chúng ta sẽ lén quay trở lại và cứu Lông Bão.”
 
Bầy mèo im lặng trong chốc lát, liếc nhìn nhau như thể họ đang cân nhắc ý tưởng. Đuôi Phi Điểu bắt đầu cảm nhận được chút hy vọng yếu ớt đầu tiên. Sau đó cô để ý thấy bảo hộ đang quan sát chúng; liệu họ có nghe? Cô búng tai, và những mèo bộ tộc theo ánh mắt cô, túm tụm lại sát nhau hơn.
 
Chân Chim nói nhỏ. “Nói thì dễ.” Cậu meo nghi ngờ, nhưng không giễu cợt nữa. “Chúng ta vẫn phải vào bên trong hang động, nơi được cả đống bảo hộ bảo vệ.”
 
“Chúng ta sẽ đợi cho đến khi trời tối,” Da Hung đề nghị.”
 
“Và tiếng ồn của thác nước sẽ che dấu tiếng bước chân của chúng ta,” chân Sóc thêm đầy lạc quan.
 
Chân Chim vẫn không chắc chắn. “Tôi không chắc – cô không thấy những mèo bộ lạc, dù có tiếng thác nước vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu nhỏ rí ở bên kia hang động à?”
 
Đuôi Phi Điểu biết cậu đúng. Cô nhìn xung quanh, tự hỏi bóng tối hay sức nước chảy có thể giúp họ không. Ánh trăng trải khắp hang động, nhưng tiếng nước dội như tiếng sấm. Có lẽ nó sẽ có ích. Nhưng dù khó khăn đến mấy, họ cũng phải cố gắng. Lông Bão là anh trai cô.
 
“Tôi sẽ thử,” cô quyết định. “Cậu có thể đi sau tôi nếu muốn.”
 
“À, chỉ là...” chân Chim bắt đầu.
 
“Đừng cố gắng ngăn tôi lại,” Đuôi Phi Điểu ngắt ngang. “Tôi biết chúng ta có thông điệp từ bộ tộc Sao trước sự phá hủy của khu rừng, nhưng không cần phải có tất cả chúng ta. Tôi có thể ở lại đây.”
 
“Ai nói tôi đang cố gắng ngăn cô lại?” chân Chim phẫn nỗ, lông cổ dựng đứng. “Tôi nói tôi sẽ giúp, nhưng nếu cô không cần tôi…”
 
“Đừng óc chuột như thế.” Đuôi Phi Điểu liếm nhanh lên tai cậu. “Tôi xin lỗi đã hiểu lầm. Tất nhiên tôi cần cậu đi với tôi.”
 
“Tôi không  nghĩ là chúng ta sẽ tách nhau ra đâu.” Mắt Vuốt Mâm Xôi nheo lại suy nghĩ. “Tất cả chúng ta hoặc không ai cả. Chúng ta cùng bắt đầu cuộc hành trình này thì chúng ta cũng sẽ cùng kết thúc nó – và điều đó có nghĩa là Lông Bão cũng sẽ đi cùng.” Anh nhanh chóng thêm, “Hãy ăn đi và ngủ một chút. Chúng ta cần tất cả sức mạnh vào ngày mai.”
 
Đuôi Phi Điểu cố gắng nghe lời anh, cúi xuống con chim ưng, mặc dù đang rất lo lắng. Cô đang tập trung suy nghĩ về lòng trung thành từ bạn bè của các bộ tộc khác. Thật khó để tưởng tượng họ sẽ tách ra và trở lại bộ tộc của mình khi về đến khu rừng. Làm thế nào cô có thể trở lại cuộc sống bình thường mà không có họ?
 
Cô cuộn tròn người trong hốc, cố gắng ngủ, sau đó ngồi dậy một lần nữa. Cái gì vậy? cô quay đầu sang một bên và lắng nghe. Cô có thể nghe thấy một giọng nói thì thầm, nhưng không có mèo nào gần đó, tất cả bọn họ đều đang ngủ. Giật giật tai, Đuôi Phi Điểu như đóng băng. Giọng nói đến từ thác nước, gần như ẩn trong dòng nước với sự vội vã. Cô căng thẳng lắng nghe những gì họ nói.  
 
Mèo bạc đã đến, họ như đang thì thầm. Răng Sắc Nhọn sẽ bị tiêu diệt.
 
Không, Đuôi Phi Điểu phản đối trong âm thầm, theo bản năng. Cô không ngừng tìm kiếm xem ai đang nói chuyện với cô. Ngươi sai rồi. Lông Bão không phải là mèo của ngươi. Anh ấy phải đi với chúng tôi.
 
Cô đợi một câu trả lời, nhưng tiếng nói đã biến mất trong tiếng gầm rú của thác nước, và Đuôi Phi Điểu bắt đậu tự hỏi cô đã nghe thấy gì. Một thời gian dài trôi qua; ánh trăng trải dài trên nền hang động và biến mất trước khi cô kiệt sức, chìm vào giấc ngủ một cách khó khăn.
 
Một bàn chân lắc vào vai thức Đuôi Phi Điểu dậy, và cô ngước lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Vách Đá. “Đến lúc phải đi rồi,” ông thông báo.
 
Những bảo hộ khác đang đánh thức bạn bè cô. Khi mơ màng rời khỏi hốc ngủ, cô thấy Đá Nứt đứng ở đường hầm dẫn đến Hang Động của Những Hòn Đá Nhọn. Nhiều hơn hai bảo hộ đứng bên cạnh ông, và Đuôi Phi Điểu nghĩ rằng còn nhiều bảo hộ nữa ở đường hầm chính; những mèo bộ lạc muốn chắc chắn rằng Lông Bão không bị cứu thoát.
 
“Chúng tôi sẽ đưa các bạn tới rìa lãnh thổ của chúng tôi, và chỉ cho các bạn cách tốt nhất để vượt qua ngọn núi,” Vách Đá meo.
 
“Còn Lông Bão thì sao?” Vuốt Mâm Xôi hỏi, rũ vài cái lông vũ ra khỏi bộ lông của anh. “Chúng tôi không thể đi mà không có anh ấy.”
 
Nỗ lực cuối cùng của chiến binh bộ tộc Sấm thể hiện sự bất lực của bạn bè anh trong hòa bình; Vách Đá lắc đầu trước khi nói. “Cậu không thể đi cùng với anh ấy,” ông meo. “Số phận của anh ấy là ở đây và cứu bộ lạc chúng tôi khỏi Răng Sắc Nhọn. Chúng tôi sẽ chăm sóc và tôn trọng anh ấy.”
 
“Ông có chắc là điều đó đúng không?” Chân Chim lẩm bẩm khó chịu.
 
Bảo hộ tập trung xung quanh bầy mèo bộ tộc và buộc họ tiến ra ngoài. Đuôi Phi điểu để ý thấy chân Chim vẫn còn khập khiễng từ một bảo hộ từ tối hôm trước.
 
“Có đi được không?” cô thì thầm vào tai cậu.
 
“Còn sự lựa chọn nào khác sao?” cậu meo phản đối, ngay sau đó qua sang chạm mũi vào mõm cô. “Đừng lo. Sẽ ổn thôi mà.”
 
Ngay trước khi họ tới thác nước, Đuôi Phi Điểu nghe thấy tên mình, và quay lại nhìn Khe Suốt đang tiến tới chỗ cô.
 
“Tôi… tôi muốn nói lời tạm biệt,” cô meo khi tới nơi. “Tôi xin lỗi. Nhưng nếu không có anh trai cô, Răng Sắc Nhọn sẽ tiêu diệt toàn bộ bộ lạc.”
 
Đuôi Phi Điểu nhìn chằm chằm vào mắt thợ săn trẻ tuổi. Cô biết Khe Suối tin vào những gì cô nói, nhưng cô không thể quên được Lông Bão đã coi cô ấy là bạn thân đến thế nào. Lông Bão không dễ dàng kết bạn với ai – chỉ có một nửa dòng máu thuộc về bộ tộc, đã làm anh luôn cảm thấy mình phải chứng minh lòng trung thành nhiều hơn những chiến binh khác, như thể anh không bao giờ chiến đấu hết sức hay bắt đủ mồi. Đuôi Phi Điểu nhìn ả mèo đã chiếm được lòng tin của anh trai cô, rồi phản bội lại anh ấy, và có lẽ anh sẽ phải chết trong một trận chiến với Răng Sắc Nhọn vì lợi ích của bộ lạc cô ta.
 
“Đi thôi.” Chân Chim cọ đuôi vào hông Đuôi Phi Điểu, nơi đã bám đầy những giọt nước li ti từ thác nước.
 
Đuôi Phi Điểu quay đi mà không nói với Khe Suối lời nào. Khi vượt qua rìa đá hẹp, cô đã căng tai để lắng nghe những gì dòng nước nói, nhưng hôm nay cô chỉ nghe thấy tiếng đập ầm ầm.
 
Dù ngươi là ai, cô tuyên bố trong âm thầm, chúng tôi cũng sẽ quay trở lại để cứu anh ấy. Anh ấy là của chúng, và số phận của anh ấy nằm ở một nơi rất xa nơi này. Bầy mèo rừng vượt qua ngọn núi cho đến khi mặt trời lên cao. Mèo bảo hộ theo sát họ ở hai bên, ánh mắt gần như cố định trên con đường phía trước. Họ thậm chí không dừng lại để đi săn, và sự căng thẳng ẩn trong từng sợi lông của Đuôi Phi Điểu.
 
Cô cố gắng đánh dấu lên từng tảng đá, từng gốc cây, từng bụi cỏ trên con đường họ đi qua, hy vọng chúng sẽ theo được dấu mùi này để quay trở lại hang động. Sườn núi đã quen thuộc hơn với cô vào lúc này, nhưng những con đường nhìn vẫn giống nhau. Ngược lại, bảo hộ dường như biết chính xác từng nơi họ đi qua, thỉnh thoảng vẫn đi vòng để tránh vách đá.
 
Khi Vách Đá dẫn họ xuống một hòn đá nhỏ cạnh một dòng suối trên núi. “Uống đi,” ông ra lệnh, búng đuôi vào dòng nước.
 
Chân Chim nheo mắt lại khi nhìn vào những tảng đá trơn trượt, còn Da Hung trao đổi ánh mắt ngờ vực với em trai cô.
 
“Chúng tôi sẽ không đẩy các bạn xuống đâu,” Vách Đá cáu kỉnh meo. “Các bạn phải học cách uống nước khi có thể ở trên dãy núi.”
 
Vẫn còn nghi ngờ, bầy mèo cẩn trọng cúi xuống và liếm láp dòng nước lạnh giá.
 
Không khí lạnh buốt, với mặt trời ẩn sau những đám mây dày. Gió thổi xù lông họ, nhưng không có dấu hiệu của mưa sẽ rửa trôi những mùi đã đánh dấu. Để Đuôi Phi Điểu an tâm, từng bước chân khập khiễng của chân Chim dường như không được thể hiện ra. Da Hung cũng đã khá hơn, mặc dù Đuôi Phi Điểu vẫn thấy cô ấy rùng mình một hay hai lần khi phải thực hiện những bước nhảy dài, không phàn nàn.
 
Sau khi bước tới một hòn đá, Vách Đá dừng lại.
 
“Đây là biên giới lãnh thổ của chúng tôi,” ông thông báo, mặc dù không có mùi đánh dấu lãnh thổ. “Các bạn phải đi một mình từ đây.”
 
Như được cứu thoát. Đuôi Phi Điểu không thể chịu đựng thêm nữa những bảo hộ nghiêm khắc và lạnh lùng.
 
“Theo hướng này,” Vách Đá tiếp, nhấc đuôi lên chỉ về hướng một đỉnh núi nhọn, có tuyết trắng bao quanh.   “Gió sẽ đưa các bạn đi nhanh hơn tới vùng đất xanh. Các bạn sẽ được an toàn với Răng Sắc Nhọn trước khi đêm xuống.”
 
Đuôi Phi Điểu nghĩ ông ấy đã quá căng thẳng về Răng Sắc Nhọn, như thể nguy hiểm đang rình rập giữa những hòn đá.  “Đi đi,” mèo bộ lạc gần nhất meo, không cho cô cơ hội để đưa ra bất kì câu hỏi nào, “trong khi vẫn còn nhiều ánh sáng ban ngày.”
 
Ông gật đầu với Vuốt Mâm Xôi. “Tạm biệt,” ông meo. “Tôi hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau trong vui vẻ. Chúng ta có rất nhiều điều để học hỏi lẫn nhau.”
 
“Chẳng có cái gì mà tôi muốn học từ ông cả,” chân Sóc lẩm bẩm, và lần đầu tiên chân Chim nhìn có vẻ đồng ý với cô.
 
“Tôi cũng hy vọng vậy.” Vuốt Mâm Xôi bắn ánh mắt băng giá về phía bạn bè mình để bịt miệng họ. “Nhưng không thể có tình bạn giữa chúng ta trong khi ông giữ bạn của chúng tôi như một tù binh.”
 
Vách Đá cúi đầu một lần nữa; trông ông thật sự hối hận. “Đó là số phận giữa tôi và cậu ấy, khư chiến binh tổ tiên đã hứa. Cũng giống như họ thực hiện lời hứa với cậu.”
 
Ông gọi đội tuận tra của mình bằng một cái phất đuôi, và tất cả bảo hộ đứng đợi trong khi Vuốt Mâm Xôi dẫn mèo bộ tộc lên một dốc cỏ. Cỏ sớm được thay bằng một bãi đá, dẫn lên một đỉnh đồi toàn đá nhọn. Vuốt Mâm Xôi dừng lại trên đỉnh. Đuôi Phi Điểu quay trở lại nhìn Vách Đá và những bảo hộ khác dẫn đang nhìn họ chằm chằm không chớp mắt.
 
“Họ muốn chắc chắn là chúng ta đã rời đi,” Da Hung gầm gừ. “Điều đó có nghĩa là họ đã chuẩn bị để phòng khi chúng ta quay trở lại.”
 
Chân Chim nhún vai. “Cũng chẳng mất mát gì.” Cậu uốn cong móng vuốt lên mặt đá láng bóng. “Nếu chúng ta gặp một đội tuần tra ở đây, chúng sẽ thành thịt quạ.”
 
Vuốt Mâm Xôi lóe lên nhìn cậu ta. “Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì mà không cần đánh nhau, nếu chúng ta có thể,” anh meo. “Hãy nhớ là chúng ta không thể để bị thương khi nhà còn ở rất xa. Trong khi đó,” anh thêm, “hãy tiếp tục đi, và làm cho họ nghĩ chúng ta đã bỏ cuộc.”
 
Anh dẫn họ chui vào giữa bãi đã. Ở phía bên kia đất và cỏ còn lại rất ít. Nước tuôn ra từ giữa kẽ đá, rơi tí tách vào một cái hồ nhỏ. Hai bay ba bụi cây lớn bên cạnh nó. Gió mang đến cho Đuôi Phi Điểu mùi thỏ.
 
“Chúng ta có thể dừng lại ở đây không?” chân Sóc nài nỉ. “Nhớ lại đi, họ nói là chúng ta hãy uống nước khi có thể đúng không? Chúng ta có thể đi săn, và nghĩ ngơi cho đến khi quay trở lại.”
 
Vuốt Mâm Xôi do dự. “Được rồi. Nhưng chúng ta phải canh gác, đề phòng bảo hộ đến để kiểm tra chúng ta.”
 
“Chị sẽ canh gác đầu tiên,” Da Hung đề nghị. “Vai của chị đã khỏe rồi,” cô thêm. “Và chị sẽ gọi cho mọi mèo biết nếu có nguy hiểm tới.”
 
Rất thận trọng, từng bước đi nhẹ như thể cô đang rình rập một con chuột, cô trượt vào giữa hai hòn đá và biến mất. Chân Sóc đã xuống đến thung lũng, gọi to, “Thôi nào! Tôi đói lắm rồi!”
 
“Cô ấy sẽ làm hoảng sợ hết lũ mồi từ đây tới Dãy Núi,” chân Chim càu nhàu khi Vuốt Mâm Xôi chạy theo sau cô.
 
Đuôi Phi Điểu nhìn Vuốt Mâm Xôi bắt kịp cô mèo trẻ hơn, hai bọn họ đã đo cùng nhau, trở nên thân thiết hơn khi tham gia chuyến hành trình này, mặc dù ngay cả họ cũng có thể không nhận ra.
 
“Đừng để ý đến chân Sóc,” cô meo với chân Chim. “Chúng ta hãy đi và xem xem có cá dưới hồ hay không. Em sẽ dạy cho anh, phòng khi anh muốn bắt một con cá khi chúng ta về nhà.” Cô lúng túng nhìn xuống mặt đất. “Nó sẽ hữu ích mà, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.”
 
Chân Chim sốt sắn. “Được.” Anh dừng lại như thể muốn nói nhiều hơn thế, nhưng lại không nói gì khi lao xuống dốc sau hai mèo bộ tộc Sấm. Đuôi Phi Điểu theo sau, tâm trí cô đặc ù với cảm xúc dành cho chân Chim, cũng như nỗi sợ hãi dành cho anh trai mình. Cô tiếp cận mặt hồ và nhìn xuống mặt nước màu xanh. Cô và chân Chim có khá nhiều thời gian bên nhau để tìm hiểu xem họ phải làm gì khi trở về khu rừng. Cô cố gắng đẩy ra khỏi tâm trí giọng nói nhỏ, dai dằng rằng những mèo đến từ các bộ tộc khác nhau sẽ không thể ở cùng nhau mà không gây ra hàng loạt rắc rối. Cô lắc đầu sốt ruột; ngay bây giờ, chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong não họ đó là tìm kiếm con mồi để tăng sức mạnh nhằm cứu Lông Bão.
 
Một tia sáng màu bạc nháng lên trong mắt cô, móc vuốt mở rộng, cô múc lên một con cá.
 
“Đến đây,” cô hướng dẫn chân Chim, “đừng để bóng của anh đổ xuống mặt nước. Và khi anh nhìn thấy một con cá, hãy nhanh chóng bắt nó!”
 
Chân Chim lại gần, nhìn xung quanh và nhăn mặt khi nhận ra lớp bùn xung quanh hồ. Anh ngồi xuống cạnh cô, nhưng thay vì nhìn xuống mặt nước, anh lại nhìn vào mắt cô. “Anh biết anh không nên hỏi điều này, nhưng… anh vẫn nhìn theo anh khi chúng ta về nhà chứ?” Anh liếc xuống bàn chân và thêm, “Anh muốn trung thành với bộ tộc của mình, nhưng… sẽ không bao giờ có một mèo khác giống em, Đuôi Phi Điểu à.”
 
Lông Đuôi Phi Điểu râm ran trước cảm giác hạnh phúc và hưng phấn. Cô chạm mõm vào mũi anh, cảm nhận được sự bối rối của anh khi tin rằng cô sẽ thích anh đủ nhiều để phá vỡ ranh giới giữa các bộ tộc. “Em biết anh cảm thấy như thế nào. Chúng ta hãy đợi và xem. Mọi thứ sẽ không tệ như vậy đâu. Với những gì đang xảy ra trong khu rừng, các bộ tộc sẽ phải trở thành một.”
 
 Cô ngạc nhiên khi chân Chim lắc đấu. “Anh không thấy vậy. Luôn luôn có bốn bộ tộc.”
 
“Đúng vậy, nhưng có thể luôn luôn sẽ thay đổi,” cô meo trong lặng lẽ. “Bây giờ, cá thì phải làm sao?”
 
Chân Chim phất nhẹ đuôi lên và cô, và cúi xuống mặt nước. Một nhịp tim đập sau, chân anh bắn ra. Một con cá vút lên khỏi mặt nước và nằm quằn quại trên mặt đất; chân Chim ngoạm lấy nó trong quai hàm trước khi nó có thể trượt xuống hồ.
 
Đuôi Phi Điểu nhảy lên và ấn mũi vào vai anh. “Làm tốt lắm! Chúng  ta sẽ biến anh tahnhf một mèo bộ tộc Sông.” Cô dừng lại, bối rối, và chân Chim chớp mắt thấu hiểu.
 
Mắt anh sáng lên; Đuôi Phi Điểu ước những mèo bạn đồng hành có thể nhìn thấy anh trong lúc này, háo hức và nhiệt tình, thay vì đề phòng, luôn chọn cách gây khó dễ đối với họ.
 
Cô bị phân tâm bởi tiếng di chuyển trên đá và nhìn lên thấy Da Hung đang cúi xuống từ một tảng đá trơn láng.
 
“Bảo hộ đã biết mất,” chiến binh bộ tộc Bóng Tối gọi xuống. “Nhưng tôi vẫn sẽ ở đây canh gác.”
 
Không lâu sau, Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc trở về từ cuộc săn của họ với hai con thỏ và một vài con chuột; cùng với cá của Đuôi Phi Điểu và chân Chim, đã đủ mồi tươi cho tất cả.
 
Họ thay nhau canh gác, nhưng không có dấu hiệu của mèo bộ lạc. Họ dành thời gian còn lại trong ngày để nghỉ ngơi và trú ấn trong bụi cây. Đuôi Phi Điểu cảm thấy nhớ nhà hơn khi ở đây, dưới bầu trời im ắng,  và tiếng con mồi ồn ào trong hang.
 
Từng đám mây tụ lại trên bầu trời, xám và dày, che khuất mặt trời. Gió đã bớt; không khí trở nên nặng nề và ẩm ướt, như thể có một cơn bão sắp tới.
 
Cuối cùng ánh sáng ban ngày cũng mờ dần và bóng tối bắt đầu tràn xuống thung lũng.
 
Vuốt Mâm Xôi nhổm dậy. “Đến lúc rồi,” anh meo.
 
Anh bước một vài bước lên dốc, trong khi những mèo khác theo sau. Đuôi Phi Điểu đột nhiên nhận ra họ có thể dễ dàng bị phát hiện như thế nào trên bãi đá, đặc biệt là bộ lông màu cam của chân Sóc và bộ lông màu xám của mình.
 
“Như thế này thì không thể hành động được. Họ sẽ phát hiện ra ngay khi chúng ta đến,” cô meo lo lắng.
 
“Đợi đã.” Chân Sóc nheo mắt. “Tại sao chúng ta không nhúng mình trong bùn? Sau đó trông chúng ta sẽ y như mèo bộ tộc, đặc biệt là trong bóng tối. Nó còn giúp giấu mùi của chúng ta nữa.”
 
Da Hung nhìn cô mèo đầy tôn trọng. “Đó là ý tưởng hay ho nhất tôi được nghe trong cả một mùa trăng.”
 
Đôi mắt màu xanh của chân Sóc sáng rực, và cô vội vã trở lại hồ, bắt đầu sục sạo xung quanh. “Có đầy bùn ở đây!” cô gọi, bắt đầu lăn mình trong bùn.
 
Chân Chim giật giật ria ghê tởm khi theo sau những mèo khác. “Chỉ cần có chút ý tưởng cô ta sẽ thực hiện ngay lập tức. Nhưng mà, thông minh,” anh miễn cưỡng thừa nhận.
 
Đuôi Phi Điểu nhăn mặt khi bước xuống hồ và cảm nhận bùn ở quanh bàn chân. Cái lạnh thấm qua da khi cô nằm xuống, ít nhất thì bộ lông của bộ tộc Sông cũng đã quen với việc bị ướt. Chân Chim sẽ thấy khó chịu hơn với bộ lông mỏng đầy gió của mình, mặc dù anh chẳng phàn nàn gì. Cô chớp mắt trìu mến với anh, nhớ những gì ang đã nói lúc sớm về việc muốn nhìn thấy cô khi họ trở về nhà. Ngay lúc này, cô chẳng muốn để anh biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
 
Bộ lông xù xì với đầy bùn, bầy mèo bộ tộc trở lại đỉnh núi và lao xuống dốc, thận trọng khi trở lại lãnh thổ bộ lạc. Đuôi Phi Điểu vểnh tai lên, cảnh báo cho những mèo khác về âm thanh lạ, và tất cả đều dừng lại vài bước để ngửi không khí. Dù chân Sóc cũng đã được nguy trang, họ vẫn có thể bị phát hiện, và không mèo nào chắc chắn được rằng bộ lạc có còn canh giữ Lông Bão nữa hay không. Đuôi Phi Điểu tuyệt vọng khi biết rằng lời tiên tri của tổ tiên có thể sẽ trở thành sự thật. Cô và bạn bè sẽ trở về nhà với một cái chết.
 
Mũi Vuốt Mâm Xôi gần như chạm vào con đường khi cố gắng dò lại mùi lúc sáng. Đuôi Phi Điểu cố gắng hết sức để nhớ lại những đánh dấu đã qua, nhưng trong bóng tối mọi thứ thật khác. Họ băng xuống con dốc đầy đá, trong khi chân Chim dừng lại, ngẩng cao đầu và há mõm ra. Sau đó anh  xoay sang Đuôi Phi Điểu và đẩy cô vào sau tảng đá, ra tín hiệu bằng đuôi cho những mèo khác để họ cũng tìm chỗ ẩn nấp.
 
Một nhịp tim đập sau, Đuôi Phi Điểu bắt được một mùi quen thuộc: Mèo bộ lạc! Nhìn ra ngoài thận trọng, cô thấy một đội đi săn nhỏ uyển chuyển trên con đường theo hướng chúng đi, quai hàm họ đầy mồi, với bảo hộ hộ tống ở xung quanh.
 
Cô căng thẳng, chờ cho họ bắt được mùi của những kẻ xâm nhập và tấn công, nhưng họ đi qua chỗ ẩn nấp mà không dừng lại, biến mất vào bóng tối. Bùn trên lông chân Sóc đã ẩn dấu được mùi, như họ hy vọng.
 
“Anh đã cứu em hai lần rồi đấy,” chân Chim true chọc, bước ra để Đuôi Phi Điểu đứng thẳng dậy.
 
Cô chạm mũi với anh cùng tiếng rù rừ thích thú. “Em biết. Em sẽ không bao giờ quên; đừng lo.”
 
Vuốt Mâm Xôi xuất hiện từ giữa bãi đá phía bên kia con đường, báo hiệu cho những mèo khác tiếp tục di chuyển. Lúc này Da Hung bước lên từ phía sau, quan sát hướng về nhà của bầy mèo bộ lạc. Mặt trăng mới chỉ lên tới đỉnh núi trên cùng, ánh sáng trắng mờ nhạt bị những đám mây bao phủ, khi họ đến dòng sông. Vẫn cảnh giác với những âm thanh khác của mèo bộ tộc, họ đi theo dòng sông cho đến khi nghe thấy tiếng gầm rú của thác nước.
 
“Bây giờ thì giữ yên lặng,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm. “Chúng ta phải đi gần nhau.”
 
Họ lặng lẽ bước đi cho đến dốc. Đuôi Phi Điểu cúi xuống mép sông, nhìn mặt nước tối trên tảng đá. Sau đó một tia chớp nháng lên trên đầu họ, và cô nghe tiếng thấy ầm ầm trên bầu trời.
 
“Bão đang đến,” chân Chim thở vào tai cô. Một cơn mưa trút xuống đầu Đuôi Phi Điểu, và cô rũ nó đi. Tiếng ồn và sự nhầm lẫn về cơn bão có thể giúp họ, nhưng cô tự hỏi nó có làm cho nhiều mèo hơn nữa vào trú trong hang động. Lông Bão đã được bảo vệ nghiêm ngặt – chúng không thể hy vọng đánh bại được họ.
 
Đi thôi,” chân Sóc lẩm bẩm thiếu kiên nhẫn. Chớp lóe lên và một cuộn sấm rơi xuống từ phía trên thác nước. Đuôi Phi Điểu chỉ có thể nhìn ra bọt tung trắng xóa khi nó rơi xuống hồ. Sau đó cô nghĩ cô đã thấy một bóng đen chuyển động ở cuối con đường.”
 
“Cái gì vậy?” chân Chim cũng nhìn thấy nó.
 
Như một câu trả lời, móng vuốt của sấm sét cào xé bầu trời. Đuôi Phi Điểu nghe thấy tiếng Da Hung thở hổn hển trong kinh hoàng. Trong hai nhịp tìm đập mà như kéo dài mãi mãi, một ánh sáng trắng lóe lên, đủ sáng cho chúng nhận ra một con mèo to lớn màu hung đang ở trên con đường, nó dừng lại khi sấm đánh ầm ầm trên bầu trời, rồi dùn mình biến mất vào phía sau thác nước.
 
Răng Sắc Nhọn!

 
 
 
 
#16
    S.F 04.10.2013 14:49:01 (permalink)
    5
    Chương 15
     
    Một tiếng thét khủng khiếp từ phía trong hang động, lấn nát tiếng mưa rơi xung quanh và thậm chỉ cả tiếng ồn của thác nước. Đuôi Phi Điểu đứng bật dậy; mỗi sợ lông trên da như muốn nói với cô hãy chạy trốn càng xa càng tốt. Nhưng suy nghĩ rằng nguy hiểm đang đến với Lông Bão đã giữ cô ở lại đây.
     
    “Đi thôi!” Vuốt Mâm Xôi căng thẳng.
     
    Những mèo còn lại nhìn chằm chằm vào anh trong sự hoài nghi.
     
    “Xuống dưới đó?” chân Chim hỏi lại. “Anh là đồ óc chuột à?”
     
    “Suy nghĩ đi!” Vuốt Mâm Xôi đã sẵn sàng để bước trên lối đi dẫn vào hang động; anh dừng lại và quay ngoắt ra sau đối mặt với lính nhỏ. “Với Răng Sắc Nhọn trong hang động, sẽ không có mèo nào chú ý đến chúng ta. Đây có thể là cơ hội duy nhất để cứu Lông Bão.” Không chờ đợi để xem những mèo khác có theo mình hay không, anh nhảy xuống tảng đá, lao vào con đường.
     
    “Tôi vẫn nghĩ anh là đồ điên!” Chân Chim thì thầm, những vẫn chạy theo sau.
     
    Đuôi Phi Điểu bối rối lao xuống ở phía sau anh, móng vuốt của cô cào trên mặt đá ẩm ướt, đau đớn khi cố gắng giữ thăgn bằng. Cô chạy theo rìa đá dưới thác nước, không có thời gian để sợ bị trượt và rơi tõm xuống hồ. Tiếng hét càng lúc càng lớn hơn.
     
    Đuôi Phi Điều cũng càng lúc càng hoảng loạn khi tưởng tượng họ sẽ tìm thấy gì trong hang động; Răng Sắc Nhọn có thể đã nhấn chìm những chiếc răng nanh vào cổ Lông Bão; móng vuốt của hắn cào nát bộ da anh trai cô và biến anh ấy trở thành mồi tươi.
     
    Cô trườn ngay vào hang động, dừng lại phía sau Vuốt Mâm Xôi. Trong chốc lát cô không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Với mặt trăng bị mây che phủ, cả hang động tối om; hình dáng khổng lồ của Răng Sắc Nhọn dường như có ở mọi nơi, bàn chân to lớn đập trên nền hang. Máu nhỏ lên chân trước và nước bọt chảy ra từ quai hàm của hắn. Còn khủng khiếp hơn Đuôi Phi Điểu tưởng tượng – không có cách nào để Lông Bão có thể chống lại con quái vật này mà sống sót.
     
    Bầy mèo bộ lạc nằm rải rác, lăn lộn một cách mù quáng trong hốc ngủ. Đuôi Phi Điểu thoáng thấy Khe Suối, hối hả dẫn lùa lũ nhỏ vào nhà trẻ, với một đứa trong hài hàm của cô. Gần đường hầm khác, một bảo hộ đã bám vào cổ mèo-sư tử khổng lồ, nhưng ông lại bị hắn hất văng vào tường với một tiếng thét kinh tởm. Những bảo hộ khác nằm yên dưới sàn, máu chảy ra từ miệng của họ. Trong khi Đuôi Phi Điểu nhìn trân trân trong kinh hoàng, hai hay ba mèo đã chạy trốn với tiếng khóc thét, mò mẫm cùng bầy mèo bộ tộc mà không nhận ra được họ là ai.
     
    “Lối này!” Vuốt Mâm Xôi ra lệnh. Anh nhìn lần lượt từng mèo bộ tộc, ánh mắt dừng lại ở chân Sóc. “Chúng ta phải làm điều này vì Lông Bão,” anh nhắc cho họ nhớ.
     
    Răng Sắc Nhọn đập chân xuống nền để nhảy lên bức tường ở phía xa của hang động, cố gắng bắt cho bằng được một con mèo bộ lạc đang co rúm trên mỏm đá với những móng vuốt quờ quạng. Men theo chân tường, nép mình vào những góc tối nhất, Vuốt Mâm Xôi hướng đầu đến đường hầm dẫn tới Hang của những Hòn Đá Sắc Nhọn. Đuôi Phi Điểu theo sau cùng những mèo khác. Trong bóng tối, họ lại đối đầu với bầy mèo bộ lạc một lần nữa, một vài con bị thương, một vài con khác đóng băng trong sợ hãi, nhưng nỗi kinh hoàng và mùi máu đầy trong hang động đã không để cho mèo nào có thể nhận ra chúng.
     
    Ở lối ra vào tại đường hầm, hai bảo hộ vẫn giữ nguyên vị trí, bộ lông họ dựng đứng và đôi mắt mở to. Đuôi Phi Điểu dành sự tôn trọng cho họ, vẫn ở nguyên đó trong khi những mèo bộ lạc khác chạy toán loạn để giữ mạng sống.
     
    “Tấn công!” Vuốt Mâm Xôi và chân Chim tung mình vào mèo bảo vệ, móng vuốt của chúng xòe rộng và răng nhe ra. Chân Sóc cũng lao vào chỉ sau một nhịp tim đập. Đuôi Phi Điểu nghe có tiếng kêu ngạc nhiên từ một bảo hộ, và cô nhận ra giọng Vách Đá. Cô thấy Vuốt Mâm Xôi lăn tới và cắm răng của anh vào lông cổ ông, trong khi chân Chim gặm tai của một bảo hộ khác, kéo anh ta ra khỏi đường hầm. Chân Sóc cũng cắm răng vào đuôi Vách Đá lôi đi.
     
    Với lối đi đã trống không, Đuôi Phi Điểu và Da Hung lao xuống đường hầm. Trước khi họ đến Hang của Những Hòn Đá Sắc Nhọn, họ gặp hai mèo khác, dường như không thể nhận ra trong bóng tối. Với sự nhẹ nhõm và niềm vui, Đuôi Phi Điểu nhận ra mùi của Lông Bão. Mèo còn lại là Đá Nứt, cô thoáng thấy mắt anh rực sáng khi lao đến cạnh cô và chui ra khỏi hang động.
     
    “Nhanh lên!” Tộc trưởng bộ lạc gào với Lông Bão. “Thời gian của anh đã đến rồi. Ôi, Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng, hãy giúp chúng con!”
     
    “Đuôi Phi Điểu!” Lông Bão kêu lên. “Chuyện gì vậy?”
     
    Ngay trước khi cô uống mùi và quấn đuôi với Lông Bão. Cô đã nghĩ mình sẽ phát hiện ra Hang của Những Hòn Đá Sắc Nhọn trống không, và Lông Bão đã ra ngoài kia chiến đấu với mèo-sư tử, thân thể anh đầy máu ở góc hang động.
     
     “Không có thời gian đâu!” Da Hung nhắc. “Chạy ra ngoài đi. Đừng dừng lại vì bất cứ thứ gì.”
     
    Cô lao trở ra đường hầm, và Đuôi Phi Điểu cùng Lông Bão theo sau. Khi họ ra tới hang động chính, một tiếng thét gào xé trong bóng tối, còn to hơn cả tiếng sấm. Một tia sáng lóe lên cho thấy Răng Sắc Nhọn đang chui ra ngoài. Hàm hắn kẹp chặt một mèo bộ lạc; rùng mình, Đuôi Phi Điểu nhận ra Vì sao, mèo mẹ mà chúng đã trò chuyện khi lần đầu tiên đến đây. Một cô hét lên tuyệt vọng, những móng vuốt cào xé trên nên đất khi cố gắng tự giải thoát cho mình. Sau đó, bóng tối ập xuống một lần nữa, Đuôi Phi Điểu nhìn thấy bóng dàng lờ mờ của con mèo-sư tử in trên thác nước và biến mất ở phía cửa ra vào.
     
    Một nhịp tim đập cho một cú sốc trong hang động. Sau đó tiếng than khóc ré lên ở mọi nơi. Đuôi Phi Điểu cảm thấy có một mèo di chuyển đến gần, và cô quay lại để nhìn Vuốt Mâm Xôi.
     
    “Ra ngoài – ngay bây giờ!” anh thở hổn hển.
     
    Anh tiến tới lối ra vào với chân Sóc và Da Hung ở một bên. Chân Chim đẩy Đuôi Phi Điểu theo sau, mặc dù cô không chịu di chuyển cho đến khi chắc chắn được Lông Bão cũng đi theo họ. Không mèo nào cố gắng để cản chúng lại; tất cả bầy bộ lạc vẫn còn sốc, cúi thấp đầu trên nền hang và nhìn chằm chằm vào nơi Răng Sắc Nhọn vừa biến mất với bộ lông tua tủa và đôi mắt đờ đẫn sợ hãi.
     
    Vuốt Mâm Xôi dừng lại ở lối vào hang động, ngửi không khí, và dẫn họ theo dọc con đường. Đuôi Phi Điểu nhận ra mùi của Răng Sắc Nhọn, trộn lẫn với mùi sợ hãi của Vì Sao và mùi máu, nhưng nó nhạt. Động vật ăn thịt đã biến mất, mang theo con mồi của mình và để lại nhiều mèo đã chết hoặc bị thương ở lại.
     
    Cơn mưa trút xuống theo cơn gió mạnh và sấm chấp lại kêu ầm ầm trên đầu họ. Đuôi Phi Điểu bị ướt sũng chỉ sau hai nhịp tim đập, bộ lông dán chặt vào cơ thể, nhưng cô dần như không nhận ra điều đó. Cô theo sau Vuốt Mâm Xôi lên bãi đá khi anh dẫn bầy mèo bộ tộc trở về.
     
    Đằng sau họ, tiếc khóc thương đau khổ cho những mèo đã chết bị chìm dần trong tiếng mưa, còn thác nước vẫn gầm rú như bao lâu nay vẫn thế.
     
    #17
      S.F 04.10.2013 23:46:51 (permalink)
      5
       
      Chương 16
       
      Một giọt nước lạnh bắn vào lông chân Lá, và cô rũ nó đi trong cáu kính. Ở phía trên, từng cơn gió không ngừng khuấy động những tán cây, gửi từng đám lá vàng, lá đỏ khô giòn vào trảng trống. Mùa lá trụi đã đến rất gần nhưng có vẻ như nó sẽ là khó khăn cuối cùng của bộ tộc.
       
      “Thỏ có mùi xấu,” Da Xỉ Than báo cáo với Sao Lửa. “Mặt Vỏ Cây nói là những mèo ăn phải nó đều đã chết. Tôi tin ông ấy. Chúng ta chưa bao giờ thấy con thỏ nào mắc bệnh này. Nó phải là thứ gì đó mà Hai Chân đã làm.”
       
      Cúi xuống cạnh đống mồi tươi trong trại bộ tộc Sấm, chân Lá lo lắng  khi nghe mèo bảo trợ nói chuyện với Sao Lửa về những gì họ thấy trên đường đến Dãy Núi. Tim chân Lá quặn thắt lại thương xót khi thấy cú sốc trong mắt bố mình lúc ông ấy lắng nghe.
       
      “Điều này có nghĩa là chúng ta không thể ăn thỏ,” ông meo.
       
       “Bộ tộc Sao vĩ đại, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Chúng tôi sẽ chết đói.”
       
      “Chưa có mèo nào chết trong lãnh thổ của chúng ta,” Bão Cát lên tiếng từ nơi bà ngồi cách đó một cái đuôi, đuôi bà quấn quanh gọn quanh chân. Thân mình của bà giật giật khi một chiếc lá rụng xuống bộ lông. “Có thể rắc rối chỉ đến với bộ tộc Gió.”
       
      “Nhưng thỏ luôn chạy ra khỏi biên giới,” Da Xỉ Than trả lời. “Có thể sẽ an toàn khi ăn thỏ từ cuối lãnh thổ đến gần chỗ cây bị đổ, nhưng tôi nghĩ là chúng ta nên đề phòng.”
       
      “Cô nói đúng,” Sao Lửa thở sâu. “Ta sẽ thông báo cho toàn bộ bộ tộc biết. Không được ăn thỏ.”
       
      “Vậy thì, chúng ta phải ăn một cái gì đó khác.” Bão Cát nhanh nhẹn đứng dậy. “Tôi sẽ dẫn một đội tuần tra khác ra ngoài để xem chúng ta có thể tìm thấy gì.” Cô bước đi và biến mất giữa các nhánh cây của hang chiến binh.
       
      “Trong khi đó,” Da Xỉ Than meo, “Chúng ta nên loại thỏ ra khỏi đống mồi tươi.”
       
      Chân Lá săm soi đống mồi tươi nhỏ. Chỉ có một con thỏ; nó trông mập mạp và hấp dẫn, miệng cô ứa nước khi nhìn thấy nó. Cô đã không có một bữa ăn đầy đủ trong nhiều ngày nay. Sau đó bụng cô chật chội với những suy nghĩ về những gì Hai Chân đã làm. Cô nghĩ cô có thể ngửi thấy một mùi giống thứ mùi gay gắt trên con thỏ của bộ tộc Gió; nhưng mùi của con thỏ này đã trộn lẫn với mùi của những con mồi khác, nên cô không thể chắc được.
       
      “Mang nó ra khỏi trại và chôn nó đi,” Sao Lửa ra lệnh.
       
      “Đợi đã – đừng nhặt nó lên bằng miệng,” Da Xỉ Than thêm. “Đẩy nó đi bằng chân và sau đó lau sạch chân bằng rêu.”
       
      Chân Lá vừa lôi con thỏ ra từ đồng mồi thì Đuôi Đốm Xám, mèo già nhất của bộ tộc, bước tới và nhìn con mồi thèm thuồng.
       
       “Ta hy vọng con đó dành cho mèo già,” bà rì rầm. “Bụng của ta đang vỗ như lá vỗ trong gió.”
       
      “Không.” Da Xỉ Than giải thích khi bà và chân Lá nhớ lại lãnh thổ bộ tộc Gió.
       
      “Cái gì? Ta chưa bao giờ nghe thấy một điều vô lý như vậy!” Đuôi Đốm Xám khịt mũi. “Bộ tộc Gió gặp chút rắc rối, vì vậy bộ tộc Sấm không thể ăn thịt thỏ? Mặt Vỏ Cây có thể đang nói dối, để làm suy yếu bộ tộc Sấm. Họ luôn luôn là một bộ tộc gian xảo. Cô nghĩ sao vậy?”
       
       Chân Lá trao đổi ánh mắt với mèo bảo trọ. Cô có thể nhìn thấy Đuôi Đốm Xám không bị thuyết phục một chút nào. Mèo già muốn con thỏ.
       
      “Quyết định đã được đưa ra.” Sao Lửa nói với thẩm quyền của một tộc trưởng bộ tộc. “Không được ăn thỏ nữa. Chân Lá sẽ mang nó đi chôn.”
       
      “Con bé sẽ không làm thế!” Bị xúc phạm, Đuôi Đốm Xám lao vào con thỏ và bắt đầu ăn ngấu nghiến với từng miếng lớn.
       
      “Không!” Da Xỉ Than la lên. “Dừng lại!”
       
      Sao Lửa bước tới, chen vào giữa bà mèo và con mồi, rồi nhẹ nhàng đẩy bà đi. “Đuôi Đốm Xám. Tôi ra lệnh cho bà không được ăn nó nữa. Nó không phải là thức ăn.”
       
      Mắt mèo già bừng bừng cháy, nhìn ông đầy thù địch. Nhìn cơ thể gầy gò, với bộ lông rối bù, chân Lá có thể hiểu tại sao bà tuyệt vọng như vậy. Mèo già luôn là một trong những mèo cẩn trọng, chỉ có cơn đói mới biến bà ra như vậy.
       
      “Ông gọi mình là một tộc trưởng?” bà khạc nhổ vào Sao Lửa. “Toàn bộ bộ tộc sẽ chết đói, và đó là lỗi của ông.”
       
      “Sao Lửa đang làm mọi thứ có thể,” Da Xỉ Than khẳng định. “Ăn những thức ăn không tốt có thể giết chết chúng ta nhanh hơn cả cơn đói.”
       
      Đuôi Đốm Xám quay sang cô, với môi bành ra gầm gừ. Sau đó bà nhìn xung quanh và bước đi hiên ngang về phía hang mèo già.
       
      Chân Lá nhìn bà mèo đi. “Làm ơn, bộ tộc Sao, hãy để thỏ được an toàn,” cô thì thầm khi bắt đầu đẩy con thỏ ra khỏi trại.
       
      Một chiếc lá khô rơi xuống trước mặt chân Lá khi cô leo lên khe đá cạnh Da Xỉ Than. Đó là ngày sau cái ngày họ trở về từ Dãy Núi và trai cãi với Đuôi Đốm Xám về con thỏ. Da Xỉ Than đang đi thu gom cái loại thảo mộc, phòng khi bộ tộc cần trong mùa lá trụi – cho những cơn đói, bộ tộc có thể sẽ mắc bệnh ho đờm xanh và ho đờm đen nhiều hơn bình thường.
       
      “Không có gì ở gần quái vật Hai Chân,” Da Xỉ Than meo. “Cây không mọc nỗi ở những nơi nơi họ đi qua. Chúng ta sẽ đến gò đá Thái Dương và xem mình có thể tìm được gì.”
       
      Lá khô dày đặc trên mặt đất, bị khuấy động bởi một cơn gió. Khi còn là một đứa trẻ, chân Lá rất thích quăng lá lên không trung và chạy theo để bắt nó. Bây giờ, cô gần như không còn năng lượng để làm thế nữa.
       
      Khi gò đá Thái Dương hiện ra, một bãi đá nhô lên khỏi bãi cỏ như một con vật đang ngủ. Gần như cùng lúc, Da Xỉ Than tìm thấy một cụm dày cây anh thảo và bắt đầu cẩn thận cắn nó ra khỏi thân cây. Chân Lá cũng nhìn xung quanh để tìm kiếm, và nhìn xuống bờ sông khao khát, nơi rễ cây bám trên mặt nước. Nhưng đó là lãnh thổ bộ tộc Sông, và sau khi bị phạt vì học bắt cá với Cánh Bướm Đêm, chân Lá đã biết tốt nhất là không nên xâm nhập.
       
      Cô nghe có tiếng quờ quạng ở sát bên và quay sang nhìn một con chuột đồng đứng trơ trọi trên mặt đá gần nhất. Trong cùng nhịp tim đập, con chuột đồng cảm nhận được mùi của cô và lao vào một kẻ đá, nhưng trước khi nó có thể an toàn, chân Lá đã kịp tiếp cận và cắn một nhát vào cổ.
       
      Bụng cô sôi lên, đòi được nuốt trọn con mồi, nhưng thay vào đó cô nhặt nó lên và đi tìm Da Xỉ Than. Mèo bảo trợ vẫn còn ở chỗ cũ, xếp sẵn những thân cây anh thảo để mang chúng trở về trại.
       
      “Ở đây.” Chân Lá meo, thả con chuột đồng xuống trước mặt Da Xỉ Than.
       
      Mèo bảo trợ ngước lên nhìn cô, nheo mắt biết ơn. “Không, chân Lá. Con bắt nó, nên con ăn đi.”
       
      Chân Lá nhún vai, cố gắng ra vẻ không quan tâm. “Con có thể bắt con khác.” Cô biết Da Xỉ Than, với cái chân bị thương, sẽ không thể tự bắt mồi cho mình. “Ăn đi,” cô thêm, khi Da Xỉ Than vẫn chưa chịu ăn. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mèo lang y của bộ tộc Sấm ngã bệnh?”
       
      Da Xì Than bật ra tiếng rù rừ, và chạm mũi vào mõm chân Lá. “Được rồi. Và cảm ơn con, chân Lá.”
       
      Bà cúi xuống con chuột đồng và xử lí nó với những vết cắn gọn gàng. Chân Lá vừa quay đi để tìm thảo dược, thì cô nghe có tiếng nói vọng đến. “Da Xỉ Than! Da Xỉ Than!”
       
      Mèo lang y đứng bật dậy, tai hướng về phía trước. “Ở đây!” bà gọi.
       
      Lính nhỏ của Lông Chuột, chân Nhện, xông ra khỏi bụi cây, những cái chân dài màu xám đen trông như một vệt mờ khi cậu băng qua cỏ, trượt đến chỗ Da Xỉ Than. “Bà về ngay,” cậu thở hổn hển. “Là Đuôi Đốm Xám!”
       
      “Có chuyện gì?” Da Xỉ Than hỏi, trong khi tim chân Lá bắt đầu đập nhanh.
       
      “Bà ấy phàn nàn vì bị đau,” chân Nhện trả lời. “Bà ấy bảo bụng bà ấy đau.”
       
      “Là con thỏ!” Da Xỉ Than kêu lên. “Ta biết rồi. Đi thôi,” cô thêm với chân Nhện. “Ta sẽ về ngay. Con chạy trước và nói với họ là ta đang về.”

      Chân Nhệ biến mất trong khi Da Xỉ Than quay sang chân Lá. “Con ở đây; không cần cà hai chúng ta quay về,” bà meo. “Thu thập nhiều thảo dược hơn nữa. Và mang đám cỏ anh thảo về .”
       
      Bà khẫp khiễng bước từng bước nhanh nhất có thể. Chân Lá đợi cho mèo bảo trợ biến mất vào bụi cây dương xỉ trước khi quay lại tìm kiếm. Mặt Vỏ Cây  đã nói gì khi điều trị những mèo bệnh ăn phải con thỏ chết chóc? Ông ấy đã cố gắng cho mèo bệnh ăn cỏ thi, nhưng hầu như tất cả bọn họ đã chết. Chỉ hai con khỏe mạnh nhất mới sống sót nỗi – nhưng Đuôi Đốm Xám đã già, và yếu đi bởi cơn đói.
       
      Ôi, bộ tộc Sao cứu chúng con!” Chân Lá cầu nguyện. Hãy cho chúng con biết mình có thể làm gì, trước khi Hai Chân phá hủy tất cả.
       
      Cô vừa mới bắt đầu tìm thảo dược thì nghe thấy tiếng khóc the thé từ một mèo ở dòng sông. Trong một khoảng khắc cô tự hỏi mình có nên băng qua biên giới bộ tộc Sông. Cô quyết tâm khi tiếng khóc vang lên một lần nữa; mèo nào đó đã gặp rắc rối. Không chút do dự, chân Lá lao xuống dốc.
       
      Dòng sông giữa hai bờ đã dâng cao, do nước của mùa lá rụng. Những nhánh cây bị cuốn trôi, nhấp nhô theo những con sóng trắng. Chân Lá nhìn xuống mặt nước, tự hỏi tiếng khóc đó đến từ đâu. Sau đó cô phát hiện ra một nhánh cây ở sát bờ sông, những cái lá đã che khuất một mèo nhỏ màu đen đứng trên đó. Khi chân Lá nhìn, nó mở rộng quai hàm để khóc thét lên một lần nữa, bám chặt vào nhành cây để cứu lấy mạng sống của chính nó.
       
      Chân Lá căng thẳng, sẵn sàng nhảy xuống sông mặc dù cô biết bình thường mình làm không tốt. Nhưng tình thế đã quá nguy cấp, con mèo đang trôi ra xa. Chỉ trước khi cô nhảy, một mèo khác lao ra từ bụi lau sậy phía xa bờ, và nhảy xuống sông, nổi bật với những bàn chân mạnh mẽ. Cùng lúc, chân Lá nhận ra bộ lông màu xám: Đó là Bàn Chân Sương, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông.
       
      Cô nhìn, những móng vuốt cắm sâu, khi Bàn Chân Sương tiếp cận nhành cây và đẩy nó tới bờ sông. Nhưng trước khi họ đến được bờ, một ngọn sóng đã ập đến, nhấn chìm họ dưới dòng nước đen. Chân Lá bật ra một tiếng thở hổn hển kinh hãi. Sau đó chớp nhoáng, cô ấy lại xuất hiện ở gần bờ, ở những bàn chân tìm thấy chỗ đứng trên những viên sỏi. Chân Lá rùng mình với sự nhẹ nhõm khi thấy Bàn Chân Sương kéo gáy một con mèo khác, và đặt nó xuống bên cạnh. Nhúm lông nhỏ bé vẫn đứng yên, nước từ lông Bàn Chân Sương nhỏ xuống mình nó.
       
      “Tôi có thể giúp gì không?” Chân Lá gọi, tự hỏi Bàn Chân Sương có nhớ cô là một mèo lang y không.
       
      Bàn Chân Sương ngước lên. “Có! Tới đây!”
       
      Chân Lá chạy xuống bờ sông cho đến khi tìm thấy những hòn đá kê chân. Nước lũ đã nhấn chìm nó, nhưng cô nhảy lên hòn đá đầu tiên không do dự. Ngay lúc này đây, cô chỉ nghĩ đến sự sống và cái chết của con mèo đen.
       
      Nhảy đến hòn đá thứ ba thì cô bị trượt chân, và phải cố gắng quờ quạng để bám trên mặt đá ẩm ướt. Bọt nước của dòng sông ở xung quanh cô và trong một nhịp tim đập, cô đã nghĩ là mình sẽ bị cuốn trôi, bị nhấn chìm dưới dòng nước đen ngòm. Trong lúc khủng hoảng, cô lại cảm thấy một mùi hương ấm áp ở bên cạnh, đẩy cô trở lại hòn đá. Một mùi hương ngọt ngào, quen thuộc.
       
      “Lá Đốm?” Chân Lá thì thầm.
       
      Cô không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được sự hiện diện thật gần, giống như trong giấc mơ ở tảng đá Mặt Trăng. Như thể cô mọc cánh, bay lên hòn đá, và nhanh chóng vượt qua những hòn đá còn lại, chạy dọc theo bờ sông đến đến chỗ Bàn Chân Sương và con mèo vừa được bà cứu thoát.
       
      Trước khi chân Lá có thể tiếp cận họ, Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm đã chui ra khỏi đám lau sậy, đứng cạnh con mèo đen.
       
      “Chuyện gì đã xảy ra?” Sương Diều Hâu hỏi.
       
      “Chân Lau Sậy bị rơi xuống sông. Chúng ta cần Lông Bùn,” Bàn Chân Sương meo. “Cậu có thể đi gọi ông ấy không? Nhanh lên!”
       
      “Ông ấy đang đi tìm thảo dược,” Cánh Bướm Đêm nói với cô. “Tôi sẽ đi tìm ông ấy.”
       
      Cô chạy băng băng lên thượng nguồn, nhưng anh trai cô gọi cô trở lại. “Mất nhiều thời gian lắm,” anh meo, búng tai mình về phía con mèo đen. “Em đã nhìn thấy rồi, em sẽ biết phải làm gì.”
       
      Ngay sau đó, anh nhận ra sự hiện diện của chân Lá. Anh ngước lên và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt xanh lạnh tanh kì lạ. Chân Lá cảm thấy rùng mình. “ làm gì ở đây?”
       
      “Tôi gọi cô ấy đấy,” Bàn Chân Sương giải thích. “Chân Lau Sậy cần tất cả sự giúp đỡ mà nó có thể.”
       
      Sương Diều Hâu khịt mũi khinh bỉ. Chân Lá mặc kệ anh ta khi cô cúi xuống cạnh con mèo đen. Con mèo còn rất bé – lính nhỏ mới, cô đoán – vẫn nằm yên, với nước nhỏ ra từ quai hàm xuống chân trước. Có một vết thương trên vai cậu nhóc; máu chảy từ bộ lông ướt sũng.
       
      “Thằng bé bị ngã,” Bàn Chân Sương meo lo lắng. “Lính nhỏ hay chơi gần bờ sông. Có lẽ nhánh cây rơi xuống đã đánh trúng nó.”
       
      Chân Lá cúi xuống gần chân Lau Sậy. Thở phào nhẹ nhõm khi cô phát hiện ra sự nhấp nhô mờ nhạt ở lồng ngực. Thằng bé còn thở - nhưng thở hơi ngắn và nhẹ, dường như đã quá yếu khi chân Lá quan sát. Cô liếc nhìn Cánh Bướm Đêm, chờ đợi cô ấy điều trị cho con mèo bị thương.
       
      Đôi mắt hổ phách của Cánh Bướm Đêm mở lớn, nhìn chằm chằm vào cơ thể mềm oặt của lính nhỏ.
       
      “Được chưa?” Sương Diều Hâu meo mất kiên nhẫn. “Chữa cho nó đi.”
       
      Cánh Bướm Đêm ngước lên, và chân Lá thấy sự hoang mang trong mắt cô. “Em… em khôgn chắc. Em không mang theo thảo dược ở đây. Em phải trở về trại…”
       
      “Chân Lau Sậy không còn thời gian đâu!” Bàn Chân Sương khó chịu. Chân Lá hiểu sự hoảng loạn trong mắt bạn mình. Họ mới chỉ là lính nhỏ; họ chưa sẵn sàng để cứu sống mèo với bàn chân của mình. Lông Bùn đang ở đâu?
       
      Sau đó một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong tâm trí cô. Chân Lá, con có thể làm được. Hãy nhớ lại những gì Da Xỉ Than đã dạy con. Mạng nhện để cầm máu…
       
      “Đúng – đúng rồi, tôi nhớ rồi,” chân Lá meo.
       
       Sương Diều Hâu nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô. “Cô biết phải làm gì à?”
       
      Chân Lá gật đầu.
       
      “Vậy thì làm đi. Em – tránh ra.” Sương Diều Hâu hích vai em gái mình sang một bên để chân Lá có thể tới gần chân Lau Sậy hơn.
       
      Cánh Bướm Đêm meo yếu ớt phản đối; chân Lá liếc thấy cô đang mở to đôi mắt màu hổ phách, vẫn còn sốc và hai tai hước về phía trước để nghe.
       
      “Tìm cho em một ít mạng nhện,” chân Lá hướng dẫn cô. “Nhanh lên!”
       
      Lính nhỏ bộ tộc sông bắn cho cô ánh mắt sợ hãi, sau đó xoay lại, lao lên bờ sông để tìm kiếm trong những bụi cây trên con dốc.
       
      Bây giờ phải lấy nước ra khỏi cơ thể cậu ta, Lá Đốm thì thầm. Chân Lá cúi xuống và luồn vai cô xuống dưới thằng bé, đỡ nó dậy cho đến khi nó phun nước ra khỏi miệng.  
       
      Tốt. Bây giờ cậu ấy sẽ thở được, vì vậy hãy làm khô lông của cậu ấy.
       
      Lính nhỏ bắt đầu ho yếu ớt và phát ra tiếng kêu rên nho nhỏ vì đau.
       
      “Nằm yên,” Bàn Chân Sương nói, liễm vào mõm nó. “Con sẽ ổn thôi.”
       
      “Đúng rồi,” chân Lá meo khẩn trương với thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông. “Hãy liếm cho cậu ấy đi – liếm đúng cách sẽ giúp lông của cậu ấy được khô và cơ thể được giữ ấm.”
       
      Ngay lập tức Bàn Chân Sương cúi xuống bên cạnh lính nhỏ và liếm mạnh lên lông cậu ta; sau chút di dự, Sương Diều Hâu cũng bắt đầu làm tư tự ở phía bên kia lính nhỏ. Chân Lá liếm vết thương ở trên vai chân Lau Sậy, làm sạch bụi bẩn và cỏ lá. Cô biết nó phải được làm sạch để tránh nhiễm trùng.
       
      “Ở đây,” Cánh Bướm Đêm meo, xuất hiện trở lại bên cạnh chân Lá với một nùi mạng nhện. “Đủ chưa?”
       
      “Tốt rồi, Cánh Bướm Đêm. Đặt chúng vào đó đi.”
       
      Cô cảm thấy mình như mèo bảo trợ của Cánh Bướm Đếm khi cô kiểm tra cách đặt mạng nhện của mèo bộ tộc Sông, để chắc chắn rằng nó phủ hết vết thương và vỗ nhẹ chúng cẩn thận.
       
      “Ổn rồi,” cô lặp lại. “Chân Lau Sậy, em còn bị thương ở đâu nữa không?”
       
      Lính nhỏ ho một lần nữa; dưới sự giúp đỡ của Sương Diều Hâu và Bàn Chân Sương, cậu ta dần dần hồi phục.
       
      “Không,” cậu ấy rên rỉ. “Chỉ ở vai thôi.”
       
      Chân Lá kiểm tra thêm lần nữa, nhưng cô không thấy vết thương nào khác. “Chị nghĩ là em rất may mắn,” cô meo.
       
      “Cậu ấy may mắn vì có cô ở đây,” Sương Diều Hâu gầm gừ, với cái nhìn thù địch vào em gái mình. “Cánh Bướm Đêm, có vấn đề gì với em vậy? Em là một mèo lang y đấy!”
       
      Cánh Bướm Đêm chùng mình xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh trai mình.
       
      “Chân Lau Sậy, em có thể ngồi dậy không?” chân Lá hỏi, lúng túng khi nhìn thấy sự bối rối của bạn mình.
       
      Để trả lời, lính nhỏ loạng choạng đứng dậy. Bàn Chân Sương đứng ở một bên để cậu nhóc dựa vào bên vai bị thương.
       
      “Cậu có nghĩ là trở về trại được không?” Sương Diều Hâu hỏi.
       
      Chân Lau Sậy gật đầu. “Cảm ơn…” Giọng thằng nhóc nhỏ dần khi mở to mắt nhìn chân Lá. “Chị có mùi bộ tộc Sấm!”
       
      “Đúng rồi. Tôi là chân Lá. Lính nhỏ của Da Xỉ Than. Đưa cậu ấy trở về đi,” cô thêm với Bàn Chân Sương. “Nếu Lông Bùn ở đó, ông ấy sẽ chăm sóc nó. Nếu không, cô có thể cho nó một ít lá bách li hương để nhai cho hết sốc.”
       
      “Và hạt anh túc để giảm đau,” Cánh Bướm Đêm thêm, cố tỏ ra tự tin.
       
      “Ờ… không, em không nghĩ vậy.” Chân Lá ghét phải mâu thuẫn với bạn mình. “Tốt nhất là để cậu ấy tự ngủ. Cậu ấy sẽ tự bình tâm trở lại.”
       
      Cánh Bướm Đêm lại nhìn xuống chân khi Sương Diều Hâu liếc nhìn cô khinh bỉ. Anh quay đi, tiến lên thượng nguồn để về trại bộ tộc Sông. Bàn Chân Sương theo phía sau, hỗ trợ chân Lau Sậy. Lính nhỏ màu đen vẫn còn run rẩy, nhưng nó tiếp tục đi cho đến khi cả ba mèo chui vào bụi lau sậy, biến mất khỏi tầm nhìn của chân Lá.
       
      Khi họ rời đi, chân Lá không thể không cảm thấy ghen tị với những bộ lông óng mượt và cơ bắp mạnh mẽ của họ. Thậm chí cả chân Lau Sậy, với bộ lông vừa được hong khố bởi gió lạnh, trông cũng khỏe mạnh và được ăn no. Bộ tộc Sông là bộ tộc duy nhất vẫn còn khá nhiều mồi, và cũng là bộ tộc duy nhất không chịu ảnh hưởng từ những việc làm của Hai Chân.
       
      Rũ bỏ cảm giác oán giận, chân Lá liếc nhìn Cánh  Bướm Đêm, mèo vẫn chưa rời đi. “Đừng cảm thấy xấu hổ,” cô meo. “Tất cả đã qua, và không có thiệt hại gì cả. Bây giờ chân Lau Sậy đã khỏe rồi.”
       
      Không đúng!” Cánh Bướm Đêm quay lại đối mặt với cô. “Tôi đã mất nó… Cơ hội đầu tiên để cho họ thấy là tôi xứng đáng trở thành một mèo lang y, và tôi đã hoàn toàn sai lầm.”
       
      “Ai cũng mắc sai lầm mà.” Chân Lá cố gắng an ủi cô.
       
      Em không thế.”
       
      Nhưng em được giúp đỡ, chân Lá nghĩ, ước gì cô có thể nói cho bạn mình về Lá Đốm, nhưng cô biết không bao giờ được chia sẻ một bí mật quan trọng như vậy với một mèo của bộ tộc khác. Cô gửi một lời cầu nguyện trong âm thầm để cảm ơn bạn của bố mình.
       
      Chị có thể giúp chân Lau Sậy,” Cánh Bướm đêm cay đắng tiếp tục. “Chị biết hết những thứ em đã làm. Chị đã từng đưa cho em và bạn của em lá cây bách ly hương, lúc bộ tộc Gió đuổi theo em. Nhưng bây giờ… tự nhiên chị không thể suy nghĩ được. Chị chỉ hoảng sợ, và không thể nhớ ra được điều gì cả.”
       
      “Chị sẽ có một cơ hội khác.”
       
      “Nếu có một cơ hội khác.” Cánh Bướm Đêm cào mạnh mặt đất với móng vuốt cứng và sắc. “Sương Diều Hâu sẽ nói với những mèo khác chị là đồ vô dụng, Lông Bùn sẽ ước là ông ấy chưa từng chọn chị. Và bây giờ cả bộ tộc sẽ không còn tôn trọng chị nữa!”
       
      “Tất nhiên là họ tôn trọng chị rồi.” Chân Lá bước đến và ấn mũi vào bộ lông vàng xinh đẹp của Cánh Bướm Đêm. “Tất cả rồi sẽ bị lãng quên thôi, chị cứ chờ mà xem.” Cô đã sốc khi Cánh Bướm Đêm chắc chắn anh trai mình sẽ tuyền bá tin tức về sự thất bại của em gái cho toàn trại. Cô đã nghĩ là Sương Diều Hâu sẽ trung thành với em gái mình hơn.
       
      “Chị biết những gì em nghĩ,” Cánh Bướm Đêm meo cay đắng, làm cho chân Lá nhảy lên. “Sương Diều Hâu trung thành với bộ tộc, không phải chị hay bất kì mèo nào khác. Anh ấy chỉ quan tâm cách để trở thành một chiến binh vĩ đại thôi.”
       
      Giống như Sao Cọp, chân Lá nghĩ với một cái rùng mình.
       
      “Em thật may mắn, chân Lá à.” Giọng Cánh Bướm Đêm tuyệt vọng. “Em được sinh ra trong bộ tộc, và cha của em là một tộc trưởng. Mẹ của chị là một tên cù bất cù bơ, sẽ không mèo nào quên được điều đó.”
       
      Cô quay đi, cúi đầu, đuôi rũ xuống mặt đất, và bắt đầu tiến lên thượng nguồn như thể nỗ lực hết sức trong từng bước chân.
       
      “Em sẽ gặp lại chị sớm!” Chân Lá gọi, nhưng bạn của cô không trả lời.
       
      Chân Lá không thể làm gì hơn. Buồn bã, cô trở về chỗ hòn đá kê chân và băng qua cẩn thận hơn lúc chạy qua để cứu chân Lau Sậy. Khi tới biên giới bộ tộc Sấm, cô bắt đầu cảm thấy khá hơn. Mùa lá trụi đang đến, Cánh Bướm Đêm sẽ có nhiều cơ hội để thể hiện những kĩ năng của chị ấy, và bộ tộc của cô sẽ quên đi thất bại lần này. Bên cạnh đó, chân Lá cũng không thể không cảm thấy hài lòng với thành công của mình. Cô đã cứu sống được con mèo – lần đầu tiên, nhưng không phải là con mèo cuối cùng, cô hy vọng.
       
      “Cảm ơn, Lá Đốm,” cô thì thầm thành tiếng, và nghĩ rằng mình đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của  mèo lang y.
       
      Cảm thấy lạc quan hơn dưới ánh trăng, cô trở thu gom đám lá cây anh thảo và mang chúng trở về trại. Khi vừa đến đỉnh khe núi, cô dừng lại; sự lạc quan biến mất và một mảng băng vỡ vụn trong tim khi cô nghe thấy tiếng thét chói tai và tiếng gào ai oán từ trảng trống phía dưới. Cô nhìn xuống, Lông Chuột và Ria Mưa chui ra khỏi đường hầm kim tước và chạy lên khe núi, vụt qua chân Lá mà không hay biết.
       
      Chân Lá lao xuống trại và chui qua đường hầm, cô sẽ tìm thấy nỗi kinh hoàng gì. Hai Chân đã đến nơi này chưa? Sao Lửa đứng ở dưới chân Bục Đá với Vằn Xám, Lông Bão và Lông Diều Hâu tụm lại cạnh nhau. Ngoài hang lính nhỏ chân Trắng cúi đầu, khóc như một đứa trẻ. Chân Chuột Chù và chân Nhện cố gắng an ủi cô.
       
      Chân Lá dừng lại, ngơ ngác. Tại sao mọi người lại sầu thảm như vậy? Không có mùi lạ trong trại, không có dấu hiệu của Hai Chân tàn phá. Cô phát hiện ra Da Xỉ Than đang khập khiễng mệt mỏi vào đường hầm dương xỉ dẫn đến trảng trống của mèo lang y.
       
      Chân Lá chạy theo phía sau bà. “Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, thả đám cây anh thảo xuống. “Chuyện gì đã xảy ra?”
       
      Da Xỉ Than quay lại và nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt màu xanh sầu não. “Đuôi Đốm Xám chết rồi,” bà giải thích, giọng nói mệt mỏi làm chân Lá cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết. “Đuôi Mây cùng Tim Sáng cũng đã biến mất.”

      #18
        S.F 05.10.2013 02:06:15 (permalink)
        5
         
         
        Chương 17
         
        Chân của Lông Bão đau nhức và nước mưa nặng trĩu trên bộ lông ướt sũng khi anh trượt chân trên đá và vấp ngã đau đớn. Anh cảm thấy như thể mình phải chạy trốn trong cả mùa trăng. Thế giới xung quanh dường như chẳng còn gì ngoại trừ đá, mưa và gió.
         
        Khi anh bò trên mặt đá nứt, anh nhận ra mưa đã ngớt. Ngay sau đó là một cơn gió lớn. Bầu trời bắt đầu trong hơn, mặt trăng cố gắng đấu tranh để chiếu thứ ánh sáng bàn bạc qua những đám mây.
         
        Vuốt Mâm Xôi dừng lại, và những mèo khác tập trung xung quanh anh. Họ đứng trên một rìa một tảng đá bự, phía trên là một con dốc đầy những hòn đá nhỏ, trong khi bên dưới tảng đá là bóng tối.
         
        “Tôi không biết chúng ta đang ở đâu,” Vuốt Mâm Xôi thừa nhận. “Tôi xin lỗi, tôi đã nghĩ là sẽ mang các bạn trở lại con đường mà bảo hộ đã chỉ, nhưng tôi chưa từng thấy chỗ này trước đây.”
         
        “Đó không phải  là lỗi của anh,” chân Sóc meo, liến nhìn chân Chim như thể cô chờ cho lính nhỏ lại nói điều gì đó thô lỗ. “Mưa đã rửa sạch mùi, và trời quá tối để có thể nhìn ra được cái gì.”
         
        “Thế này là tốt rồi,” Da Hung chỉ ra, “nhưng chúng ta làm gì bây giờ? Nếu chúng ta không cẩn thận, mèo bộ lạc có thể bắt được chúng ta.

        “Hoặc Răng Sắc Nhọn,” Đuôi Phi Điểu thêm với một cái rùng mình. Lông Bão hắng giọng. Anh cảm thấy tội và phản bội khi nghĩ mèo bộ lạc là bạn của mình, và anh muốn quên họ cùng tất cả mọi thứ đã làm ngay khi có thể. Nhưng họ đã dạy anh những kĩ năng để tồn tại, và thật óc chuột khi không dùng nó.
         
        “Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy đường,” anh meo. “Tôi đã đi săn cùng với bộ lạc, và nhớ được nhiều thứ hơn các bạn.”
         
        “Vậy anh dẫn đường đi,” Vuốt Mâm Xôi trả lời ngay lập tức. “Chỉ cần chúng ta vượt qua được ngọn núi thôi.”
         
        Lông Bão cảm thấy ấm áp khi chiến binh bộ tộc Sấm tin tưởng anh. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu mất lòng tin của Vuốt Mâm Xôi, sau khi anh đã sống với những con mèo bộ lạc. Bây giờ anh đã biết tình bạn giữa anh và Vuốt Mâm Xôi có ý nghĩa như thế nào.
         
        “Sẽ mất một vài ngày để vượt qua dãy núi,” anh cảnh báo với chiến binh màu hung, nhớ lại những ngày Khe Suối đưa anh đến đỉnh cao và cho anh nhìn thấy những lớp đá trải dài bất tận ởp hía trước. Ít nhất họ có thể để ánh sáng mặt trời hướng dẫn đường đi cho họ khi ánh sáng ban ngày đến. “Nhưng tôi nghĩ tôi có thể đưa các bạn ra khỏi lãnh thổ bộ lạc.”
         
        “Càng sớm càng tốt,” chân Chim thì thầm. Anh đang đứng rất gần Đuôi Phi Điểu để lông họ chạm vào nhau. Dường như có một sự kết nối vô hình giữa họ, Lông Bão tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra giữa họ trong lúc anh bị giam trong hang động.
         
        Lông Bão dẫn họ dọc theo rìa tảng đá, và sau đó bước cheo qua bãi đá nhỏ, bàn chân anh bị trượt trên những hòn đá lỏng lẻo. Đến sườn núi, anh dừng lại để tìm ra hướng đi đúng từ rêu mọc trên đá và từ những mẫu cây. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong suy nghĩ khi anh nhận ra tìm đường theo cách của mèo bộ lạc dễ đến thế nào, như thể anh đã trở thành một mèo bộ lạc thay vì một chiến binh trung thành của bộ tộc Sông.
         
        “Có chuyện gì vậy?” Đuôi Phi Điểu lặng lẽ hỏi, đến bên cạnh và cọ lông vào anh. Anh biết cô sẽ dễ dàng nhận ra nỗi buồn của anh.
         
        “Anh tin họ.” Lông Bão nghẹn ngào. “Khe Suối, Vách Đá và những mèo khác. Anh không bao giờ nghĩ… Và sau đó họ đã bắt anh làm tù nhân, chính bọn em đã mạo hiểm để cứu anh ra khỏi đó.”
         
        “Bọn em không thể đi mà không có anh.” Đuôi Phi Điểu bật ra tiếng rù rừ an ủi.
         
        “Họ chưa bao giờ nói với anh về lời tiên tri, em biết đây, cả những lúc bọn anh đi săn cùng nhau. Làm anh càng sốc hơn khi nghe những gì Đá Nứt nói trong Hang của Những Hòn Đá Sắc Nhọn.”
         
        “Chúng ta đều biết điều đó mà,” em gái anh thì thầm.
         
        “Nhưng chúng ta phải đứng đây để nói về chuyện đó sao?” Chân Chim ngay lập tức yêu cầu khi anh trờ tới sườn dốc. “Chúng ta phải di chuyển.
         
        “Họ đã sai.” Lông Bão không để tâm đến lính nhỏ bộ tộc Gió, nhìn vào mắt Đuôi Phi Điểu và cố gắng thuyết phục mình một lần nữa. “Anh không thể là mèo hứa, phải không? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
         
        “Không, tất nhiên là không,” Đuôi Phi Điểu meo. “Đừng tự trách mình nữa, Lông Bão. Không ai trong chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra. Và bộ lạc, họ không phải là mèo xấu - chỉ là họ đang tuyệt vọng.”
         
        Lông Bão hy vọng em gái mình không nhìn ra cảm giác tội lỗi đang xào xé bụng anh. Nếu lời tiên tri là đúng, và Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng thực sự đã chọn anh để giúp đỡ mèo bộ lạc thì sao? Bộ tộc Sao đã chọn ra bốn mèo để cứu lấy khu rừng, nhưng anh không phải là một trong số họ. Anh đến chuyến hành trình vì anh không thể để Đuôi Phi Điểu đi đâu mà không có anh. Bây giờ, anh tự hỏi có phải bằng cách nào đó Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã quyết định để anh đến nơi này để tiêu diệt Răng Sắc Nhọn.
         
        Nhưng anh đã quay lưng với bộ lạc lúc họ cần anh nhất. Anh vẫn nhớ khoảnh khắc Răng Sắc Nhọn rời khỏi hang, quai hàm hắn gặm chặt Vì Sao khi cô ấy kêu gào trong vô vọng mong được giúp đỡ. Nếu mèo tiếp theo phải chết là Vách Đá thì sao? Nếu là Khe Suối thì sao? Trong suy nghĩ của Lông Bão xuất hiện hình ảnh của một cô mèo xinh đẹp bị kẹp cứng trong những hàm răng thô bạo, và anh cố gắng đẩy hình ảnh đó đi.
         
        Anh rùng mình, hầu như không nhận ra bạn bè vẫn đang đứng đó để đợi anh.
         
        “Có gì không đúng à?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.
         
        Lông Bão lắc mình. “Không,” anh meo. “Hướng này.”
         
        Ở phía bên kia sườn núi, mặt đất đã thấp dần trong một dốc đá cạn, đủ thấp để cho mèo nhảy xuống. Khi anh cúi xuống từ cạnh hòn đá, anh nhìn thấy một con chim núi ngay bên dưới.
         
        Chân Sóc, ở bên vai, thúc giục anh và chỉ với tai của cô ấy. Để được an toàn, Lông Bão búng nhẹ đuôi qua quai hàm cô và ra hiệu cho những mèo còn lại im lặng.
         
        “Tôi sẽ bắt nó,” anh thì thầm. “Các bạn ở lại đây.”
         
        Anh kinh sợ khi nhận ra những kĩ năng mới có vẻ ăn sâu vào máu anh, như thể anh đã biết nó trong cả cuộc đời mình. Con chim ở trên một mỏm đá hẹp, vì vậy anh không thể nhảy xuống mà không sợ bị lăn vòng. Trong rừng, mèo sẽ không do dự mà nhảy xuống từ cành cây, nhưng ở đó có mặt đất mềm, không phải là đá lởm chởm có thể cào nát da họ và để cả lộ xương.
         
        Thay vào đó anh thận trong leo xuống dưới, đi theo đường vòng cách nó vài cái đuôi, và lén lút quay trở lại, sử dụng tảng đá vỡ để làm bia ẩn dấu. Khi anh đến đủ gần, anh vồ lấy con chi, ghì chặt nó trên bề mặt đá, nơi mà con chim vỗ cánh bất lực trong vai nhịp tim đập cho đến khi mất hẳn sự sống.
         
        “Thật tuyệt!” chân Sóc la lên, uốn đuôi trong sự ngưỡng mộ. “Anh thật sự rất giống một mèo núi, Lông Bão à.”
         
        “Tôi không hy vọng vậy đâu,” Lông Bão meo.
         
        Sau con mèo tập trung lại để cùng chia sẻ con chim. Ngay khi anh xong, một cơn mưa mỏng bắt đầu rời và những đám mây lại che khuất mặt trăng một alàn nữa.
         
        “Đây không phải điều chúng ta muốn,” Vuốt Mâm Xôi meo, quét lưỡi xung quanh mõm. “Tôi nghĩ chúng ta nên tìm nơi trú ẩn cho đêm nay.”
         
        “Miễn là mèo bộ lạc không theo dõi chúng ta xuống đấy,” Da Hung cảnh báo. Lông Bão để ý thấy vai cô không còn đau nữa; thảo dược của Đá Nứt đã giúp cô ấy rất nhiều. Ít nhất, họ cũng có điều để cảm ơn mèo bộ lạc.
         
        “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã ở đủ xa rồi,” anh meo. “Vuốt Mâm Xôi nói đúng. Chúng ta không thể tiếp tục đi trong trời mưa. Chúng ta hãy tìm xem có hang động nào không.”
         
        Anh lại dẫn đầu một lần nữa, lần này là tìm kiếm một nơi nào đó để trú ẩn. Anh sớm tìm thấy nó, một hốc tối ở dưới chân tảng đá, được che chắn bởi vài cây bụi nhỏ.
         
        Anh thận trọng tiếp cận và ngửi nó. “Mùi thỏ,” anh báo cáo. “Nó đã được bỏ trống một thời gian rồi.”
         
        “Quá tệ,” chân Sóc meo. “Tôi có thể làm vài thứ với một con thỏ.”
         
        “Cũng có mùi mèo bộ lạc,” chân Chim thêm, đứng cạnh Lông Bão để đánh hơn. “Và nó khá mới. Tôi sẽ không ở đó đâu.”
         
        “Vậy thì ở ngoài và chịu ướt đi,” chân Chim vặn lại, bước về phía trước.
         
        “Chờ một chút.” Da Hung sử dụng đuôi để ngăn không cho chân Sóc vào hang động. “Để tôi kiểm tra nó đã.”
         
        Cô trượt vào hang trong khi chân Sóc nhìn phẫn nộ từ phía sau cô. Đây là lần đầu tiên trong đêm nay Lông Bão cảm thấy vui vẻ và ấm áp hơn với sự dũng cảm của lính nhỏ bộ tộc Sấm. Cô vẫn không chịu để những nhiệm vụ nguy hiểm cho các chiến binh. 
         
        Một lát sau giọng của Da Hung vang lên từ trong hốc, vang vọng như thể cô đang nói từ một không gian rộng lớn bên dưới.
         
        “Được rồi. Mọi thứ đều ổn.”
         
        Lông Bão dẫn họ chui qua miệng hang chật hẹp, lông của anh cọ vào bức tường ở cả hai bên. Lối nhỏ hẹp đến mức, anh phải hít vào, sợ bị mắc kẹt, sau đó đột nhiên con đường càng lúc càng mở rộng. Mặc dù bóng tối bao trùm, tiếng vang bọng của từng bước chân trên nền cho anh biết anh đang đứng trong một cái hang khá rộng lớn.
         
        “Thật tuyệt vời!” giọng chân Sóc vang lên từ phía sau. Anh cảm nhận được những giọt nước văng ra khi cô rũ lông và thêm, “Tất cả những gì chúng ta cần vào lúc này là một đống mồi tươi.”
         
        Lông Bão kiểm tra mùi của cả sáu mèo, thậm chí chân Chim cũng vào hang. Anh chỉ bắt đầu thư giãn khi một mùi khác tràn qua mũi anh, và anh sững sờ khi nhận ra: Đó là một mèo bộ lạc, nhưng bằng cách nào đó nó khác với những mèo bộ lạc mà anh biết.
         
        Cùng lúc, giọng meo cất lên từ bóng tối. “Và các ngươi có thể là ai?”

        #19
          S.F 05.10.2013 11:41:59 (permalink)
          5
           

          Chương 18
           
          Bộ tộc đã dành cả đêm để cầu nguyện cho Đuôi Đốm Xám, và bây giờ, trong ánh bình mình, những mèo già mang thi thể của bà ra ngoài trại để chôn. Trảng trống đầy sương trong tán cây và nước nhỏ giọt từ những chiếc lá. Mèo già đã sống được rất lâu, như thể bà trải qua tất cả mọi khoảnh khắc trong quá khứ.
           
          Khi mèo già đi qua đường hầm kim tước, những mèo khác tụ tập lại thành nhóm nhỏ, meo khẩn trương với ánh mắt nhìn nhau lo lắng. Chân Lá không thể nghe được những gì họ nói, nhưng cô không cần nghe. Cô biết họ đang bàn tán chuyện Đuôi Mây và Tim Sáng biến mất. Bốn mèo đã mất tích từ bộ tộc Sấm, nhưng chân Lá không thể tin rằng bộ tộc Sao đã triệu tập Đuôi Mây và Tim Sáng từ quá xa – trừ khi những mèo kia đã thất bại trong nhiệm vụ và sẽ không bao giờ trở về nữa. Nếu Ngài không thể giúp đỡ chúng con, bộ tộc Sao, cô nghĩ một cách tuyệt vọng, tại sao lại mang mèo của chúng con đi?
           
          Da Xỉ Than phá vỡ suy nghĩ của cô, đẩy mũi vào lông chân Lá mà không nói lời nào, sau đó khập khiễng tới gặp Sao Lửa và Vằn Xám. Chân Lá phát hiện ra Lông Chuột đang băng qua trảng trống, cùng với Vuốt Gai và Lông Tần bì ở phía sau cô.
           
          “Tôi sẽ đưa đội tuần tra bình minh đi,” Lông Chuột thông báo khi cô ra khỏi trại. “Ngài vẫn muốn chúng ta đi tìm Đuôi Mây và Tim Sáng đúng không?”
           
          “Không có nhiều chỗ để họ đi đâu,” Lông Tần Bì nhấn mạnh.
           
          Tim chân Lá chùng xuống khi nhớ về nỗ lực của bộ tộc trong những ngày trước để tìm hai mèo. Đội tuần tra đã bao phủ toàn bộ lãnh thổ, theo một mùi hương dẫn tới chỗ Hai Chân đá phá hủy khu rừng. Mùi biến mất ở gần chỗ thân cây lớn bị quái vật đạp đổ, và sau đó không còn gì nữa cả.
           
          “Mở mắt to ra,” Sao Lửa trả lời. “Đó là tất cả những gì mà cô có thể làm.

          “Tôi sẽ không đưa Đuôi Mây trở về từ Hai Chân,” Lông Chuột gầm gừ. “Với lượng mồi khan hiếm ở trong rừng, thức ăn của Hai Chân cũng thật hấp dẫn.”
           
          “Và anh ấy đã ăn no đẫy khi còn là lính nhỏ,” Lông Tần Bì nhắc lại.
           
          “”Đúng, đừng quên anh ấy đã trở về với chúng ta,” Lông Chuột meo. “Mèo đã bị đặt vào nguy hiểm, khi giải cứu anh ta khỏi Hai Chân.”
           
          “Đủ rồi!” Vằn Xám rít lên.
           
          “Không, cô ấy nói đúng đấy.” Chân Lá không thể tin được bố cô đã mệt mỏi đến thế nào. “Đuôi Mây luôn có một chân trong thế giới của Hai Chân. Nhưng tôi nghĩ bây giờ anh ấy trung thành với bộ tộc.”
           
          “Tất nhên. Đừng bất công với cậu ấy.” Giọng Da Xỉ Than gãy gọn. “Đã quá lâu rồi kể từ khi Đuôi Mây ăn thức ăn mèo kiểng. Lúc đó cậu ấy còn trẻ và ngu ngốc.”
           
          “Bên cạnh đó, Tim Sáng cũng sẽ không bao giờ làm vậy!” Vằn Xám bảo vệ những mèo đồng tộc mất tích với ánh mắt u tối. “Và Đuôi Mây sẽ không ra đi mà không có cô ấy. Chúng ta phải tìm hiểu xem lí do tại sao cả hai mất tích.”
           
          “Và tại sao họ bỏ chân Trắng ở lại,” Vuốt Gai meo. “Cô ấy là đứa con duy nhất của họ.”
           
          Lông Chuột càu nhàu. “Đúng. Tôi tự hỏi có khi nào họ đến bộ tộc Sông không?” cô đề nghị. “Để ăn cắp cá chẳng hạn?”
           
          “Bây giờ tôi cũng không nghĩ ra chỗ nào khác nữa,” Da Xỉ Than đồng ý, nhưng không có thái độ thù địch trong giọng nói của bà.
           
          Vằn Xám suy nghĩ trong chốc lát; sau đó lắc đầu. “Không. Nếu bộ tộc Sông bắt gặp chúng, họ sẽ đuổi chúng đi ngay. Rắc rối sẽ đến trong cuộc Tụ Họp tiếp theo, nhưng những mèo của chúng ta không chỉ biết mất.”
           
          Nếu họ không ngã xuống dòng sông, chân lá nghĩ, không dám phát biểu ý kiến. Cô không thể quên được dòng nước lũ đã nhấn chìm hòn đá kê chân, trên đường cô đến giúp chân Lau Sậy.
           
          “Mùi của họ không dẫn tới bộ tộc Sông,” Sao Lửa chỉ ra. “Tôi không thể nghĩ được là nó biến mất ở gần quái vật Hai Chân như vậy. Tôi đoán…”
           
          Ông để cho giọng nói nhỏ dần, nhưng chân Lá nhìn thấy sự lo lắng trong mắt ông, và cô có thể đoán được ông nghĩ gì. Cô đã thấy con quái vật Hai Chân đầu tiên rời khỏi đường hầm và bắt đầu cào xé khu rừng. Nếu có một con mèo ở đó, quái vật có thể nuốt sống mà không hề nhận ra. Cô rùng mình, và gặp ánh mắt của bô. Cả hai đều thích sự bướng bỉnh của họ hàng Đuôi Mây, và chân Lá yêu sự quyết liệt của Tim Sáng khi cô ấy đối mặt với vết thương từ bầy chó dữ. Hai mèo là tổn thất lớn cho bộ tộc của họ.  
           
          “Chỉ tuần tra như thường lệ, Lông Chuột,” Sao Lửa quyết định. “Và báo cáo tất cả những gì cô thấy lạ.”
           
          “Tôi luôn luôn làm thế.” Lông Chuột vội vã mang hai chiến binh trẻ đi theo phía sau.
           
          Sao Lửa lắc mình như thể đẩy những suy nghĩ vô dụng đi. “Da Xỉ Than, bộ tộc Sao có cho cô thấy bất cứ điều gì về Đuôi Mây và Tim Sáng không?”
           
          “Không,” Da Xỉ Than trả lời. “Không có gì cả.”
           
          “Hoặc dấu hiệu về những chiến binh đã mất tích trong rừng? Đã… đã quá lâu rồi kể từ khi Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc biến mất.” Ông nghẹn ngào như đang nuốt phải xương lúc đang ăn.
           
          Da Xỉ Than lại lắc đầu. “Bộ tộc Sao im lặng. Tôi xin lỗi.”
           
          Một lần nữa, chân Lá lại đấu tranh với những suy nghĩ rằng nói với bố và mèo bảo trợ những gì mà cô biết, rằng Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc đã được bộ tộc Sao triệu tập để đi khám phá một điều gì đó nhằm giúp đỡ cho khu rừng. Nhưng cô gần như không biết phải nói gì nữa. Bất cứ khi nào cô cố liên lạc với chân Sóc cô cũng không thấy gì ngoại trừ sự bối rối, những ấn tượng đáng sợ về thác đổ, bóng tối và móng vuốt sắc cào xé – máu, đá và nước hòa chung làm một. Cô không thể trấn an Sao Lửa về chân Sóc bằng tất cả những hình ảnh đó, không thể cho Vằn Xám những tin tức đầy hy vọng về hai đứa con mất tích từ bộ tộc Sông.  
           
          “Có lẽ tôi phải thực hiện một chuyến đi đến Dãy Núi,” Sao Lửa meo. “Bộ tộc Sao có thể sẽ nói chuyện với tôi, nếu – ”
           
          Ông im lặng khi Lông Diều Hâu bước vào, với lính nhỏ của ông ấy, chân Trắng, ở ngay phía sau. Tim chân Lá như muốn nhảy ra ngoài. Con mèo trẻ cúi đầu, và đuôi kéo lết trên nền đất. Rõ ràng con bé đang đau buồn về sự mất tích của bố mẹ mình.
           
          “Sao Lửa, tôi nghĩ ngài nên có vài lời với chân Trắng,” Lông Diều Hâu meo lo lắng.
           
          Tai Sao Lửa búng lên. “Sao, có chuyện gì vậy?”
           
          Chân Trắng ngước nhìn ông. “Con muốn được miễn huấn luyện,” cô cầu xin, đôi mắt rực cháy. “Con muốn đi tìm Đuôi Mây và Tim Sáng.”
           
          “Tôi đã nói là con bé không thể tự đi,” Lông Diều Hâu tiếp tục. “Nhưng nó – ”
           
          Làm ơn,” chân Trắng chen ngang. “Con chỉ là một lính nhỏ. Bộ tộc có thể không có con. Con phải đi tìm họ.”
           
          Sao Lửa lắc đầu. “Ta xin lỗi, chân Trắng,” ông meo nhẹ nhàng. “Những lính nhỏ cũng quan trọng với bộ tộc, như bất kỳ mèo nào khác. Vả lại, Lông Diều Hâu nói đúng đấy. Con không thể đi lang thang một mình, đặc biệt là vào lúc này, khi chúng ta không biết nguy hiểm thực sự là gì. Thực sự, không mèo nào nên ra ngoài một mình.”
           
          “Chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm,” Vằn Xám thêm. “Chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể.”
           
          “Nhưng chừng đó là không đủ!” Chân Trắng rên rỉ. Chân Lá biết chân Trắng sẽ không bao giờ nói chuyện với thủ lĩnh trợ tá nếu cô ấy không lo lắng quá mức.
           
          “Bộ tộc Sao sẽ ở cũng với họ cho dù họ ở bất cứ nơi đâu,” Da Xỉ Than thì thầm nhẹ nhàng, ấn mũi vào lông chân Trắng.
           
          “Lông Diều Hâu, đưa đội tuần tra đi đi,” Sao Lửa meo.
           
          “Bộ tộc Sao biết, chúng ta có thể sử dụng mồi tươi. Chân Trắng, đi với ông ấy; luôn mở to mắt để tìm Đuôi Mây và Tim Sáng. Nhưng con không được rời khỏi bảo trợ của mình, rõ chưa?”
           
          Chân Trắng gật đầu; con bé trông có vẻ có chút hy vọng hơn.
           
          “Tôi cũng sẽ đi cùng,” Vằn Xám đề nghị, “và tôi sẽ đưa Bão Cát đi nữa. Nếu tất cả mèo đi tìm chúng, cô ấy sẽ làm tốt nhất.” Ông vội vã chạy đến hang chiến binh.
           
          “Cảm ơn, Sao Lửa,” chân Trắng meo, cúi đầu trân trọng trước khi theo mèo bảo trợ ra khỏi trại.
           
          Chân Lá nhìn cho đến khi Vằn Xám và Bão Cát đi theo họ, cả bốn mèo biến mất vào đường hầm kim tước.
           
          “Chúng ta không còn được an toàn trên lãnh thổ của mình nữa,” Sao Lửa thì thầm. “Nhưng chắc chắn bốn mèo không thể mất tích mà không – ”
           
          Ông dừng lại khi có tiếng than khóc cất lên từ nhà trẻ. Chân Lá quay sang xung quanh và nhìn thấy Da Bụi xuất hiện. Ông lảo đảo về phía trước với cái đuôi dài lết trên mặt đất như thể ông không đủ sức để nhấc nó lên.
           
          Liếc nhìn bố, chân Lá lao về phía ông, thảm cảnh chợt hiện ra trong đầu cô. Sao Lửa và Da Bụi theo phía sau, dừng lại trước mặt Da Bụi.
           
          “Anh bị thương à?” Sao Lửa hỏi.
           
          Chiến binh màu nâu nhìn chằm chằm vào tộc trưởng của mình bằng ánh mắt đần độn mơ màng. “Đó không phải là lỗi của cô ấy.” ông thì thầm. “Mây Dương Xỉ đã làm hết sức có thể rồi. Nhưng cô ấy ăn không đủ no để giữ được cả ba đứa trẻ.”
           
          Khi ông nói xong, chân Lá lại nghe thấy tiếng than khóc, đau buồn với cái chết nữa của bộ tộc.
           
          “Rốt cuộc là chuyện gì chứ?” cô khóc thét lên.
           
          Da Bụi nhìn cô bằng ánh mắt vô vọng. “Bé Đường Tùng chết rồi.”
           
          Ngay lập tức, Da Xỉ Than gạt Da Bụi sang một bên, chui vào nhà trẻ. Sao Lửa đặt đuôi lên vai ông chiến binh màu nâu, nỗ lực trong vô vọng để an ủi ông ấy. Da Bụi đẩy mõm vào bộ lông màu cam của tộc trưởng. Chân Lá cảm thấy cổ họng thắt lại khi nhìn hai mèo, họ chưa bao giờ lại bạn, gần gũi để chia sẻ nỗi đau cùng nhau như thế.
           
          “Sẽ có chuyện gì tiếp theo?” Sao Lửa meo, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời buổi sáng màu xám. “Bộ tộc Sao, bây giờ ngài sẽ gửi cho bộ tộc Sấm rắc rối gì?”
           

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2013 11:45:42 bởi S.F >
          #20
            S.F 06.10.2013 01:00:03 (permalink)
            5
             
            Chương 19
             
             
            Cái gì vậy? Mỗi sợi lông trên da Lông Bão dựng lên sợ hãi. Anh và bạn bè đang bị mắc kẹt trong cái lỗ đen này; cho dù là đang nói thì nó cũng đã chẳng lối ra vào, và chẳng còn chỗ nào khác để trốn. Tuyệt vọng, anh nếm không khí và nhận ra nó là tập hợp mùi của nhiều mèo, tất cả mèo của bộ lạc, không phải chỉ một.
             
            “Anh là ai?” anh hỏi.
             
            Để trả lời, anh cảm thấy một bờ vai mạnh mẽ đẩy anh sang một bên khi con mèo lạ bước vào hang. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng khi những mèo khác đi theo.
             
            Sau đó anh nghe thấy giọng nói của Vuốt Mâm Xôi, căng thẳng nhưng vẫn bình tĩnh. “Chúng tôi đã trên đường trở về nhà từ chỗ này và chúng tôi chỉ cần một chỗ trú ẩn cho đêm nay. Chúng tôi không gây hại đến ông.”
             
            Mèo lạ nói tiếp. “Đây là chỗ của chúng tôi.”
             
            “Vậy chúng tôi sẽ đi,” Da Hung meo. Cô bước tới lối ra vào, và những mèo khác xáo trộn để đi theo cô.
             
            Lông Bão cảm thấy lông trên da mình nằm xuống trở lại. Với tất cả may mắn, họ có thể ra khỏi chỗ này mà không cần đánh nhau. Những con mèo này không thể đến từ Bộ lạc Nước Đổ, hay bọn anh không biết anh và những mèo đồng hành cùng anh ấy là ai. Nhưng họ thực sự mang mùi của bộ lạc; Lông Bão bối rối, nhưng anh vui mừng để lại những bí ẩn ở phía sau nếu họ có thể đi theo một đường khác để an toàn.
             
            “Đừng vội vàng thế,” mèo mới đến gầm gừ. “Chúng tôi làm thế nào để biết là anh đang nói sự thật? Tôi không biết anh, và tôi cũng không biết mùi của anh.”
             
            “Gót Chân, chúng ta nên giữ họ làm tù nhân.” Tiếng rít phát ra từ một trong những mèo đừng ở phía sau anh ta. “Chúng ta có thể sử dụng họ để làm mồi cho Răng Sắc Nhọn.”
             
            “Anh cũng biết Răng Sắc Nhọn?” Lông Bão kêu lên.
             
            “Tất nhiên chúng tôi biết về Răng Sắc Nhọn,” tiếng nói ồm ồm đầu tiên vang lên. “Mỗi mèo trên ngọn núi này đều biết về Răng Sắc Nhọn.”
             
            Khi anh nói, Lông Bão nhận ra bóng đêm đã mờ dần. Hình dáng của những con mèo lạ dần hiện ra lờ mờ trong những tia sáng đầu tiên của ánh bình minh đang rọi qua đường hầm. Mỗi sợi lông trên da Lông Bão lại dựng lên với nỗi sợ hãi khi nhìn thấy họ.
             
            Con mèo đầu tiên, Gót Chân, là một trong những mèo lớn nhất mà anh từng thấy, một con mèo màu nâu tới với bờ vai và bàn chân khổng lồ. Bộ lông của anh tua tủa xơ xác với một thái độ thù địch, và một vệt sẹo sâu trải dài ở một bên mặt của anh, môi uốn cong gầm gừ. Đôi mắt màu hổ phách của anh nheo lại, nhìn đầy nghi ngờ vào bầy mèo rừng.
             
            Đằng sau anh là hai mèo khác, một cậu mèo đen gầy còm với cái đuôi cụt lủn chẳng khái gì một gốc cây lởm chởm, và một cô mèo màu nâu xám. Cả hai bọn chúng đều uốn cong móng vuốt như thể chờ đợi khoảnh khắc được cắm sâu nó vào lông mèo bộ tộc.
             
            Mặc dù số lượng mèo bộ lạc áp đảo với tỉ lệ hai chọi một, Lông Bão vẫn không nhìn ra cơ hội chiến thắng trong cuộc chiến này. Chắc chắn họ không thể ra khỏi đây mà không bị thương. Anh nhìn bạn bè mình đang cùng chung suy nghĩ với anh; ngay cả chân Chim cũng yên lặng, mắt anh ấy nhìn chằm chằm thận trọng vào những mèo lạ.
             
            “Chúng tôi đã thấy Răng Sắc Nhọn và chúng tôi biết hắn hung dữ như thế nào.” Vuốt Mâm Xôi vẫn cố gắng giữ không khí trong hòa bình. “Nhưng chúng tôi có một nhiệm vụ khẩn cấp và chúng tôi phải đi.”
             
            “Cậu sẽ đi khi nào tôi nói cậu có thể,” Gót Chân gầm gừ.
             
            “Anh không thể giữ chúng tôi ở đây!” Lông Bão nhăn mặt khi chân Sóc lên tiếng, đôi mắt màu xanh rực cháy. Không có gì sai với lòng can đảm của cô, nhưng thỉnh thoảng cô coi cảnh giác là phù du. “Chúng tôi vừa trốn thoát khỏi Bộ lạc Nước Đổ.”
             
            Chân Chim bật lên một tiếng rít giận dữ, và một lần nữa Lông Bão thông cảm với anh ta. Chân Sóc cần phải cẩn thận hơn về những gì cô nói với những mèo đáng sợ này.
             
            Nhưng Lông Bão ngạc nhiên khi sự nghi ngờ trong mắt Gót Chân mờ dần.
             
            “Các ngươi đã ở cùng với bộ lạc?”
             
            “Đúng vậy,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Ông cũng biết họ, đúng không?”
             
            “Chúng tôi biết nhiều, rất nhiều,” Gót Chân trả lời, và cô mèo màu nâu thêm vào. “Chúng tôi cũng đã từng là một bộ lạc.”
             
            Lông Bão nhìn chằm chằm vào cô ngạc nhiên; anh đã nghĩ rằng đây là những mèo vô gia cư. Nếu họ từng thuộc về bộ lạc, điều đó sẽ giải thích cho anh về mùi hương khó hiểu, nhưng anh nhớ bộ lạc đã từ chối cho bầy mèo bộ tộc ra ngoài vào ban đêm như thế nào, vì lúc đó họ có thể gặp Răng Sắc Nhọn. Nếu họ quan tâm đến những  mèo lạ, chẳng có lí gì họ lại đẩy mèo cùng bộ lạc ra khỏi hang. Nếu như họ không phạm một tội nào đó…
             
            “Bộ lạc bắt các anh rời đi à?” anh hỏi.
             
            “Đại loại vậy,” Gót Chân càu nhàu. Bộ lông tua tủa bắt đầu nằm bẹp xuống. Anh búng đuôi với hai mèo bạn, như một mệnh lệnh cho bảo hộ ở lối ra vào, cho phép chúng ngồi xuống ở hai bên.  “Ngồi đi,” Gót Chân nói với bầy mèo rừng. Ngồi và chúng ta sẽ nói chuyện. Nhưng đừng cố gắng bỏ đi, nếu không muốn mất tai.”
             
            Lông Bão tin anh ấy đang đe dọa thực sự. Thận trọng ngồi xuống; bạn bè anh cũng giống vậy, cảm thấy thoải mái khi ngồi trên nền cát. Khi ánh sáng tăng dần, Lông Bão nhìn xung quanh được rõ ràng hơn: Trần hang dày đặc những rễ cây, trải dài xuống bức tường hai bên, rễ và đá nhô ra ở đó. Anh không thể bất kỳ thứ gì như giường, mồi tươi, hoặc dấu hiệu cho thấy có ba mèo sống ở đây. Nhưng Gót Chân đã nói đây là nơi họ tới trú ẩn. Cuộc sống khắc nghiệt đã dẫn họ đến đây.
             
            “Tên của tôi là Gót Chân Của Đại Bàng Bay Xuống,” anh mèo to lớn bắt đầu, nâng một chân lên vết sẹo ở mặt. “Gót chân của một con đại bàng đã làm nó khi tôi còn là một đứa trẻ, và cho tôi cái tên này như để nhắc nhở cho tôi nhớ, mình đã ở gần với cái chết như thế nào. Đây là Tảng Đá Nơi Tuyết Rơi và Cánh Chim Bay Trong Gió.” Anh lần lượt chỉ vào hai mèo còn lại.
             
            Nỗi sợ hãi của Lông Bão giảm dần. Bằng cách nào đó anh thấy tên của những mèo lạ không giống tên của kẻ thù.
             
            “Nhiều mùa trước,” Gót Chân tiếp tục, “Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã gửi một dấu hiệu cho Đá Nứt. Họ chọn ra sáu mèo rời khỏi nơi trú ẩn trong hang động và vượt qua ngọn núi đối mặt với Răng Sắc Nhọn để giết hắn. Chúng tôi là ba trong số đó.”
             
            “Chuyện gì đã xảy ra với những mèo còn lại?” Chân Chim hỏi.
             
            “Răng Sắc Nhọn đã giết họ,” Tảng Đá gầm gừ từ lối ra vào hang. “Hắn đã đến rất gần tôi. Anh nghĩ tôi đã mất đuôi như thế nào chứ?”
             
            “Đợi đã,” Da Hung meo. “Bộ lạc cử ông ra ngoài để giết Răng Sắc Nhọn?”
             
            Gót Chân cúi đầu. “Đá Nứt đã ra lệnh cho chúng tôi không được trở về mà không có tấm da của hắn.”
             
             “Thật óc chuột!” chân Sóc bật lại. “Làm thế nào mà sáu mèo có thể giết được Răng Sắc Nhọn khi cả bộ tộc không thể?”
             
            Anh mèo ngước lên, và Lông Bão nhìn thấy sự cay đắng trong ánh mắt anh. “Tôi không biết,” Anh trả lời. “Cô nghĩ là chúng tôi không tự hỏi mình câu hỏi đó sao? Tôi sẵn sàng hy sinh mạng mình để cứu bộ lạc, nhưng tất cả chúng tôi có thể làm được gì chứ?”
             
            Đuôi Phi Điểu bật ra tiếng rì rầm an ủi. “Anh không thể đến nói với Đá Nứt là anh đã làm hết sức rồi sao? Ông ấy có thể cho phép anh quay trở lại mà.”
             
            “Không!” Mắt Gót Chân rực cháy nhìn cô. “Tôi sẽ không đến đó và cầu xin. Vả lại, như thế thì được gì chứ? Chúng tôi sẽ tuân theo ý mốn của Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng.”
             
            Lông Bão chớp mắt. Cũng có lúc những lời từ tổ tiên chiến binh của anh quá khó để hiểu, nhưng anh không thể nhớ ra được đã bao giờ bộ tộc Sao đưa mèo vào cuộc sống cô đơn rồi kết thúc trong cái chết hay chưa. Mình có thể dũng cảm tuân lệnh nếu như bộ tộc Sao cũng muốn thế này không? Anh tự hỏi.
             
            “Tôi rất ngạc nhiên khi chúng tôi chưa được nghe về điều này trước đây,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Họ có nói cho chúng tôi nghe về Răng Sắc Nhọn, nhưng không mèo nào đề các đến các ông.”
             
            Gót Chân khịt mũi. “Họ đã quên tất cả chúng tôi rồi.”
             
            “Hoặc họ đang xấu hổ,” Cánh Chim thêm một cách dứt khoát.
             
            “Mấy mèo vừa rời khỏi bộ lạc à?” Gót Chân hỏi. Khi Vuốt Mâm Xôi gật đầu, ông tiếp tục nói bằng giọng nói khát khao. “Có một mèo… tên cô ấy là Khe Suối Ở Nơi Cá Nhỏ Bơi. Anh có nhìn thấy cô ấy ở đó không?”
             
            Lông Bão vểnh tai lên. Trong một nhịp tim đập, cơn giận dữ ghen tuông ngập trong suy nghĩ của anh khi rõ ràng anh mèo cô độc đang nói về cô mèo thợ săn.
             
            “Có, chúng tôi có gặp Khe Suối,” Đuôi Phi Điểu trả lời.
             
            “Có ấy có ổn không? Có hạnh phúc không?”
             
            “Cô ấy vẫn khỏe,” Da Hung nói với ông. “Và giống như tất bọn anh khi Răng Sắc Nhọn thở trên cổ lông cổ.”
             
            “Bởi vì chúng tôi thất bại…” Tất cả nỗi cay đắng của Gót Chân thể hiện hết trong mấy từ đó. “Khe Suối là em gái tôi,” anh tiếp, phát ra tiếng mrrow vụng về, một nửa thích thú, một nửa xấu hổ. “Cô không nghĩ một mèo xinh đẹp như vậy lại liên quan đến tôi, đúng không? Cô ấy là em gái nhỏ nhất của tôi, và khi Răng Sắc Nhọn mang mẹ của chúng tôi đi, tôi đã muốn đi tìm bà ấy về cho Khe Suối.”
             
            Lông Bão thư giãn. Có vấn đề gì với ông ấy vậy? Tại sao anh lại quan tâm đến việc Khe Suối là em gái của Gót Chân, và mèo cùng bộ lạc của anh ta chứ?
             
            “Cô ấy muốn đi với tôi,” Gót Chân tiếp. “Nhưng đó không phải là ý muốn của bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Tôi vui vì điều đó. Nếu không nó đã phải kết thúc cuộc đời sớm rồi.”
             
            Lông Bão biết anh ấy nói đúng. Anh dao động khi nghĩ rằng mình sẽ giết Răng Sắc Nhọn để mang về cho bộ lạc: không chỉ những con mèo mà hắn đã giết làm mồi tươi, mà cả những mạng sống đang bị hắn phá hủy. Những con mèo đang bị lưu vong, tách biệt với họ hàng… Và nếu thật sự anh là mèo được chọn, anh phải làm gì để cứu bộ lạc khỏi Răng Sắc Nhọn? Anh có đúng khi từ chối vận mệnh của mình không? Suy nghĩ đó ngập tràn suy nghĩ của anh khi anh quay trở lại, nhưng cảnh tưởng kinh hoàng đã đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu anh. Anh và bạn bè đang đi làm nhiệm vụ của mình, để nói cho bộ tộc về những gì họ học được từ Nửa Đêm. Họ phải nói các bộ tộc rời khỏi rừng trước khi Hai Chân phá hủy tất cả để làm đường Sấm Rền.
             
            Ánh sáng màu càng lúc càng tỏa sáng đường hầm, như thể mưa đã ngớt và mặt trời đã lên cao. Cảm giác như anh không thể ở dưới này thêm nhịp tim đập nào nữa. Lông Bão đứng dậy.
             
            “Anh cho phép chúng tôi ra ngoài đi săn chứ? Chúng tôi cần mồi tươi.”
             
            Gót Chân liếc nhìn những bạn đồng hành của anh. “Chúng tôi sẽ không đi đâu đâu,” Vuốt Mâm Xôi đảm bảo với ông. “Chúng tôi đã kiệt sức và chúng tôi cần phải nghỉ ngơi.”
             
            Sau khi do dự một lát, anh nhún vai. “Đi đi, và ở lại nếu các anh muốn. Không cần phải xin phép chúng tôi đâu. Chúng tôi sẽ không đưa các anh làm mồi cho Răng Sắc Nhọn, như những gì Tảng Đá nói.”
             
            Lông Bão chui qua đường hầm hẹp và ra ngoài sườn núi. Mặt trời đang treo trên đỉnh núi cao nhất; đó là con đường mà họ phải đi, cho đến khi trở về nhà ở khu rừng.
             
            Chân Sóc theo anh ra ngoài, và đừng nhìn xung quanh một cách tỉnh táo, như thể cô đã ngủ cả đêm trong trời mưa. “Phải vậy chứ,” cô meo. “Mồi tươi ở đâu?”
             
            Trong mưa và bóng tối, Lông Bão thấy rất ít cảnh vật xung quanh lúc tìm ra hang. Bây giờ anh có thể thấy lối vào hang  ở ngay chỗ tảng đá vỡ; đất mỏng và lọt trong các khe nứt, đủ để cho vài ngọn cỏ và vài bụi cây phát triển. Có vài giọt nước ở trong đó.
             
            “Dưới đó,” anh đề nghị.”
             
            Chân Sóc quơ quơ đuôi chỉ vào hốc tối. “Họ muốn ngủ, như nhím ngủ trong hang vào mùa lá trụi ấy,” cô meo. “Chúng ta hãy đi săn, và cho họ ngạc nhiên khi thức dậy đi!”
             
            “Được rồi.” Lông Bão vui mừng khi đi săn cùng với lính nhỏ vui vẻ, tránh xa ánh mắt của chiến binh bộ tộc Sấm luôn để ý đến cô. Từ khi bắt đầu cuộc hành trình trở về nhà, cô và Vuốt Mâm Xôi đã thân thiết hơn rất nhiều. Họ ở cạnh nhau sẽ dễ dàng hơn so với cô và Lông Bão. Vả lại, anh đã bắt đầu nhận ra một cảm giác khác dành cho Khe Suối.
             
            Anh giữ cảm giác của mình với chân Sóc vì họ đến từ các bộ tộc khác nhau, và với Khe Suối, việc phá bỏ ranh giới cũng không thể là điều dễ dàng. Ánh nắng trên bộ lông khoang, tia sáng trong đôi mắt, tốc độ và kỹ thuật của cô ấy vẫn ở trong suy nghĩ của anh mặc dù anh đã thoát khỏi hang động. Đây có phải là cảm giác mà chân Chim và Đuôi Phi Điểu cũng nhận thấy? Anh đột nhiên tự hỏi, với một cảm giác nhói đau mà anh chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Anh có thể phá bỏ ranh giữa giống như vậy với Khe Suối?
             
            Lông Bão đẩy suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Anh sẽ không bao giờ gặp lại Khe Suối nữa, vậy thì suy nghĩ để làm gì chứ? Thay vào đó, anh tập trung vào ánh nắng mặt trời buổi sáng, và vui vẻ đi săn với bạn đồng hành giàu kĩ năng. Thật tốt khi chân Sóc coi anh là một người bạn, mà không có sự ghen tuông phá vỡ tình bạn giữa anh và Vuốt Mâm Xôi.
             
            “Đi thôi!” Chân Sóc đã lao xuống bụi cây phía dưới. “Tôi muốn anh dạy vài tư thế di chuyển của mèo núi.”
             
            Khi mặt trời lên cao hơn, họ chui qua những bụi cây trên ngọn núi, bắt đầu tập trung đống mồi tươi ở bên ngoài hang. Chân Sóc đã học được vài cách săn mồi mới một cách nhanh chóng, và không thể ngăn cô vui mừng như một đứa trẻ lúc bắt được con chim ưng đầu tiên.
            “Chúng ta cần phải dạy những thứ này khi về nhà,” cô meo, hất một chiếc lông vũ ra khỏi mũi với một chân. “Chúng tôi luôn săn mồi dưới tán cây, nhưng thật thích khi có thể săn mồi ở ngoài trời như thế này.”
             
            Suy nghĩ ảm đạm về tương lại của khu rừng tràn trong đầu óc Lông Bão. Chân Sóc rõ ràng đoán ra được anh đang nghĩ gì, cho chiến thắng của mình, cô nói thêm ủ rũ. “Có thể chúng ta sẽ cần.”
             
            Khi họ trở lại hang với nhiều mồi tươi, Lông Bão thấy Gót Chân cúi đầu ở rìa mỏm đá, mắt như nhắm một nửa khi anh phơi bộ lông xơ xác dưới nắng.
             
            Anh mở mắt ra khi hai mèo bộ tộc tới gần. “Hai mèo săn tốt đấy,” anh meo.
             
            “Anh lấy một con nhé,” Lông Bão mời anh.
             
            “Cảm ơn.” Anh thò chân vào đống mồi và kéo ra một con thỏ.
             
            Chân Sóc chạy nước kiệu đến chỗ hốc tối. “Dậy đi mấy con mèo lười biếng,” cô thông báo.
             
            Lông Bão để ý thấy Gót Chân đã dừng ăn sau khi cắn một miếng, và nhìn anh chờ đợi. Hầu như không nhận ra những gì mình đang làm, Lông Bão cũng kéo một con chim ưng ra từ đống mồi tươi, cắn vội một miếng và đẩy nó tới Gót Chân. Mèo bộ lạc gật đầu và đẩy miếng mồi của anh ấy về phía Lông Bão.
             
            “Tôi đã thấy bộ lạc của anh chia sẻ như vậy,” đó là tất cả những gì anh nói, và Lông Bão nhìn xuống bàn chân, đột nhiên cảm thấy không thoải mái.  
             
            Trong chốc lát, họ ăn mồi tươi cùng nhau trong im lặng. Lông Bão không chắc làm thế nào mà một con mèo bị lưu đày có thể coi một mèo xa lạ như một mèo bạn, nhưng anh chắc chắn rằng bây giờ mèo bộ tộc không còn sợ họ nữa. Anh chỉ ước có cách nào đó có thể giúp đỡ họ.
             
            “Tôi có thể nói là anh đang lo lắng cho bộ lạc,” anh lúng túng bắt đầu, nuốt một miếng thỏ.
             
            “Tất nhiên là tôi lo lắng.” Gót Chân nhìn vào anh bằng ánh mắt màu hổ phách. “Và anh cũng vậy, mặc dù anh không thuộc về chúng tôi.”
             
            Lông Bão chậm rãi gật đầu. Mặc dù anh cố gắng không thừa nhận điều đó. Những cảm xúc của anh rõ ràng như vậy, ngay cả với một mèo xa lạ?

            “Mỗi ngày họ đều sống trong sợ hãi,” Gót Chân tiếp. “Mỗi bước chân ra khỏi hang động đều đầy khủng hoảng, khi sau mỗi tảng đá đều có thể có Răng Sắc Nhọn đang ẩn nấp.”
             
            Lông Bão gật đầu, nghĩ về những bảo hộ khi ra ngoài với đội săn mồi. Anh cố gắng tưởng tượng họ sẽ không bao giờ được chạy thoải mái trên lãnh thổ của mình, luôn luôn cảm thấy mối đe dọa trong móng vuốt và trong răng nanh của hắn. Cái rùng mình ớn lạnh khi anh nhớ về buổi đi săn với Khe Suối vài ngày trước khi họ còn ở với bộ lạc. Cô đã nói với anh rằng Vách Đá và những bảo hộ khác bảo vệ họ khỏi đại bàng, nhưng bây giờ anh đã hiểu họ ở đó là để quan sát Răng Sắc Nhọn. Anh và mèo bộ lạc có thể gặp nguy hiểm khi hắn đi săn.
             
            “Tôi ước tôi biết điều mình có thể làm,” anh meo. “Chúng tôi đang thực hiện chuyến hành trình theo lời tiên tri từ bộ tộc Sao – ”
             
            “Bộ tộc Sao?” Gót Chân lặp lại.
             
            “Đó là linh hồn tổ tiên chiến binh của chúng tôi,” Lông Bão giải thích. “Giống như bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng của bộ lạc anh vậy.”
             
            Anh tiếp tục giải thích về lời tiên tri của bộ tộc Sao đối với rắc rối trong khu rừng và chọn ra bốn mèo, từ mỗi bộ tộc, để thực hiện chuyến đi và nghe những gì Nửa Đêm nói với họ.
             
            “Tôi không phải là một trong bốn mèo được chọn,” anh kết thúc, “nhưng tôi đi cùng với em gái mình.”
             
            “Và bây giờ anh đang về nhà,” Gót Chân meo.
             
            “Đúng, nhưng chúng tôi không biết lúc nào thì chúng tôi có thể giúp đỡ họ được.” Mặc dù trong khi nói, Lông Bão đã nghĩ ít nhất là họ có thể về nhà; Gót Chân và bạn bè ấy không bao giờ có thể.
             
            “Bạn bè trong bộ lạc của anh đã nói rằng các bạn trốn thoát khỏi bộ lạc Nước Đổ.” Gót Chân bối rối. “Điều đó có nghĩa là họ giữ anh như tù nhân? Đó không phải là một bộ lạc mà tôi biết.”
             
            “Không hẳn vậy.” Lông Bão nuốt ực. Nếu anh muốn tạo dựng lòng tin với con mèo này, anh phải kể cho anh ta nghe câu chuyện của anh, nhưng anh không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào. Có thể anh mèo to lớn sẽ cố gắng bắt anh trở về bộ lạc để thực hiện lời tiên tri và tìm cơ hội trở về nhà. “Có một lời tiên tri khác, anh thừa nhận. “Đá Nứt đã nhận được một dấu hiệu từ bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng…”
             
            Gót Chân lắng nghe câu chuyện với nhìn anh không chớp mắt với đôi mắt màu hổ phách. “Một con mèo bạc?” anh khàn khàn, khi câu chuyện kết thúc. “Anh tin anh chính là con mèo đó à?”
             
            Lông Bão bắt đầu phủ nhận, và anh thấy mình không thể. “Tôi  không biết,” anh meo thành thực. “Lúc đầu tôi thấy mình không thể, nhưng bây giờ… Lời tiên tri đầu tiên từ bộ tộc Sao, rất quan trọng đối với tôi. Nhưng tôi không phải là mèo được chọn. Tôi không ngừng tự hỏi tôi có thể làm theo một lời tiên tri khác không.” Anh thở dài. “Nhưng tôi không thể theo cả hai lời tiên tri. Cái nào trong hai cái là đúng?”
             
            Gót Chân cũng im lặng trong chốc lát. Sau đó anh thở dài nặng nề. “Có thể cả hai cái đều đúng, hoặc cả hai cái đều sai.” Anh buông một tiếng rù rừ từ sâu trong cổ họng. “Lời tiên tri luôn là những điều kì lạ. Ngôn ngữ của nó không bao giờ rõ ràng.”
             
            Lông Bão gật đầu, nhớ lại anh và bạn bè đã nghĩ ‘nửađêm’ có nghĩa là gì, cho đến khi họ phát hiện ra đó là tên của một con lửng sẽ nói cho họ biết những điều họ muốn.
             
            “Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào cách mèo giải thích lời tiên tri,” Gót Chân tiếp. “Và lời tiên tri nào cũng sẽ được ứng nghiệm dựa vào những gì họ quyết định. Chúng ta sống dựa vào những quyết định đó. Nó cũng đúng với mèo của anh phải không?”
             
            Lông Bão nhìn chằm chằm ngạc nhiên vào mèo lớn tuổi hơn. Bộ tộc Sao và Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đều thực hiện chính xác những gì họ cho mọi mèo thấy, với lời hứa về sự bảo vệ và hướng dẫn, giá như họ có thể biết cách đọc những dấu hiệu đó như thế nào.
             
            “Anh nghĩ anh nên làm gì?” Gót Chân thách thức anh.
             
            Lông Bão lắc đầu. “Tôi không biết.”
             
            “Anh biết.” Anh mèo to lớn đứng dậy. “Niềm tin và lòng can đảm sẽ nói cho anh biết. Sự thích thú lấp lánh trong đôi mắt màu hung của anh ấy. “Không tập dành quá nhiều thời gian cho nó đâu,” anh thêm khi lách mình qua đường hầm để trở vô hang.
             
            Khi anh ấy đi rồi, Lông Bão thở dài mệt mỏi. Có quá nhiều bí ẩn dành cho anh; anh chỉ là một chiến binh, và tất cả những gì anh muốn là tuân thủ luật chiến binh. Nhưng anh nên làm gì, khi luật không nói rõ cho anh biết?
             
            Mặt trời ấm áp trên bộ lông anh, và đã quá lâu rồi anh chưa ngủ. Bụng no đẫy với con mồi. Anh ngáp dài, và nhắm mắt.
             
            Hầu như lúc nào anh cũng nghĩ rằng mình đang nằm trong trảng trống ở khu rừng, mặc dù anh không nói chính xác được đó là ở đâu. Có mùi cỏ xanh, mọc ở xung quanh anh, và anh nghe tiếng thì thầm của dòng suối. Anh mở mắt nhìn ánh trăng chiếu xuyên qua tán cây ở trên đầu anh.
             
            Anh thức dậy, bối rối. Khu rừng này đang mùa lá xanh, mặc dù bây giờ phải là mùa lá trụi. Sau đó mùi khác đã cũ, mang chút dư vị ngọt ngào, an tâm và theo cách nào đó nó nhắc cho anh nhớ một mùi đau đớn quen thuộc, mặc dù anh không nhớ là mình đã ngửi thấy nó trước đây. Một giọng meo cất lên từ phía sau anh, “Lông Bão.”
             
            Anh quay đâu lại, và trong một nhịp tim đập anh nhận ra Đuôi Phi Điểu. Lhông, là một mèo lông bạc rất giống em gái anh, nhưng anh không nhận ra cô ấy.
             
            “Cô là ai?” anh hỏi, ngồi dậy
             
            Con mèo không trả lời, nhưng tiến đến và chạm mũi với anh. Lông Bão thấy ánh sao lấp lánh xung quanh bàn chân cô. Với một cái rùng mình, anh biết anh đang mơ, và một chiến binh bộ tộc Sao đang ghé thăm anh.
             
            “Lông Bão, ta rất tự hào về con và Đuôi Phi Điểu,” chiến binh lạ bắt đầu. “Con đã vượt qua được thử thách lớn lao và đã chứng minh được lòng can đảm, niềm tin, thời gian và một lần nữa. Con đã tuân theo bộ tộc Sao, và chúng ta rất hài lòng về con.”
             
            “Ơ... cảm ơn,” Lông Bão meo không chắc chắn.
             
            “Nhưng mèo của bộ lạc cũng có niềm tin và sự dũng cảm, mặc dù họ tôn thờ những chiến binh tổ tiên khác. Con nên tôn vinh họ và Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng.”
             
            “Tôi biết,” Lông Bão đồng ý với sự cảnh giác. Dù cho chiến binh này là ai, cô ấy cũng hiểu chính xác những cảm giác của anh. “Xin hãy nói cho tôi biết tôi nên làm gì – và nói cho tôi biết cô là ai.”
             
            Con mèo cúi xuống sát hơn và để cho mùi hương ngọt ngào ngập tràn trong các giác quan của anh. “Con không biết sao?” cô thì thầm. “Ta là mẹ của con, Suối Bạc. Và con phải trả lời những câu hỏi này – Lông Bão, hãy nhớ một câu hỏi có rất nhiều câu trả lời…” Ánh sáng xung quanh cô bắt đầu nhạt dần. Lông Bão chỉ còn lại một mình trong trảng trống.
             
            “Đừng đi!” anh xin.
             
            Anh quay lại, cố gắng nhìn nơi cô ấy đã đi. Mắt anh mở to, và anh thấy mình đang nằm trên mặt đất ngoài hang, với bạn bè anh đang chia nhau đống mồi tươi.
             
            Anh loạng choạng đứng dậy. Anh đã nhận được một giấc mơ từ bộ tộc Sao! Anh đã thấy mẹ của mình, mèo đã chết ngay khi sinh xong anh và Đuôi Phi Điểu. Nhưng không có thời gian để than khóc khi anh chưa bao giờ biết về cuộc sống của bà ấy. Ít nhất anh biết anh phải làm gì, mặc dù anh chưa có ý tưởng gì về việc mình phải làm như thế nào.
             
            Đuôi Phi Điểu ngước lên, đôi mắt màu xanh của cô giật giật. “Có chuyện gì vậy?”
             
            “Anh… anh phải quay trở lại,” Lông Bão thì thầm. “Anh phải thực hiện lời tiên tri của bộ lạc.”
             
            Cái gì?” Đó là Da Hung, bỏ con chuột cô đang ăn dở để đến cạnh anh. “Anh có ong trong não à?”
             
            Lông Bão lắc đầu. “Tôi đã nói chuyện với Suối Bạc. Mẹ của tôi,” anh quay sang Đuôi Phi Điểu. “Bà ấy đã đến với anh trong giấc mơ.”
             
            Đuôi Phi Điểu mở to mắt. “Và bà ấy bảo anh phải quay trở lại à?”
             
            “À, không hẳn. Nhưng bà ấy nói với anh là một câu hỏi có thể có nhiều câu trả lời. Anh nghĩ một trong số những câu trả lời đó là chúng ta phải quay trở lại và chấp nhận đối mặt với số phận Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã đặt ra.”
             
            “Nhưng Lông Bão…” Vuốt Mâm Xôi trông bối rối. “Còn nhiệm vụ của anh với bộ tộc Sao thì sao? Lời tiên tri của chúng ta thì sao?”
             
            “Tôi không phải là một trong bốn mèo được chọn,” Lông Bão meo. “Và Suối Bạc đã nói bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng cũng cần được tôn binh. Họ là tổ tiên chiến binh, mặc dù họ không phải là tổ tiên của chúng ta.”
             
            Anh có thể nhìn thấy Vuốt Mâm Xôi không vui với quyết định của mình,v à anh hy vọng chiến binh bộ tộc Sấm không cố gắng ra lệnh cho anh tiếp tục cuộc hành trình. Anh kính trọng Vuốt Mâm Xôi, và hạnh phúc dưới sự dẫn dắt của anh ấy, nhưng bây giờ anh đã tìm thấy con đường của mình, không có gì có thể bắt anh quyết định lại, kể cả tình bạn đang lớn dần giữa họ.
             
            “Những mèo khác nghĩ sao?” Vuốt Mâm Xôi meo. Bầy mèo bộ tộc nhìn nhau không chắc chắn. trong khi anh đợi một mèo khác liên tiếng, Lông Bão để ý thấy Gót Chân đang ngồi ở gần đó cùng Tảng Đá và Cánh Chim. Đây là lần đầu tiên Lông Bão nhìn thấy ánh mắt hy vọng trong mắt anh ấy, nhưng khi Gót Chân bắt gặp ánh mắt anh, anh ấy đã quay đi như thể không cho phép mình lên tiếng trong cuộc tranh luận này.
             
            Chị nghĩ đây là ý kiến của một cái óc chuột.” Da Hung giật đuôi tới lui. “Tôi sẽ đi cùng với Vuốt Mâm Xôi quay trở lại khu rừng. Hay anh đã quên hết những gì đang xảy ra ở đó?”
             
            “Tôi không đề nghị bất kì mèo nào đi cùng tôi,” Lông Bão meo vội vàng. “Đó là điều tôi phải làm, nhưng những mèo khác có thể tiếp tục cuộc hành trình.”
             
            Đuôi Phi Điểu bước tới và ấn mũi vào vai anh. “Cục lông khùng,” cô meo. “Anh không nghĩ em sẽ đi một mình đấy chứ?”
             
            “Tôi cũng đi.” Lông Bão không ngạc nhiên khi chân Chim muốn đi cùng Đuôi Phi Điểu, nhưng anh giật mình khi lính nhỏ bộ tộc Gió nói tiếp. “Thực tế, Lông Bão, tôi nghĩ anh nói đúng. Kể từ khi chúng tôi cứu anh, anh đã lơ ngơ như một con thỏ không đuôi. Nó làm tôi đau khi nhìn anh. Rõ ràng anh không sử dụng những kĩ năng của họ cho đến khi anh cố gắng giúp đỡ những mèo khác.”
             
            Lông Bão gật đầu nhìn anh với lòng biết ơn. Từng lời cay đắng của chân Chim không thể che dấu được quyết định dũng cảm của anh. Không mèo bộ tộc nào chắc chắn bộ lạc sẽ chào đón anh, mà không nhắc đến mối đe dọa từ Răng Sắc Nhọn.
             
            “Tôi cũng muốn đi!” chân Sóc đứng bật dậy, đôi mắt sáng rực và đuôi cuộn tròn phấn khích.
             
            Quay lại Vuốt Mâm Xôi, cô nài nỉ. “Tất cả chúng ta không thể đi sao? Chúng ta không thể để Lông Bão một mình đối mặt với Răng Sắc Nhọn được.”
             
            “Anh ấy không đi một mình,” Vuốt Mâm Xôi meo khô khốc. Với cái liếc nhìn rầu rĩ vào Da Hung, anh thêm. “Có vẻ như chúng ta đã biểu quyết xong. Nếu một mèo đi, tất cả cùng đi. Tôi không quên khu rừng – nhưng chúng ta cũng nhớ luật chiến binh chứ.”
             
            Chân Sóc gào lên chiến thắng. Đuôi Da Hung quất manh. “Tôi nghĩ mấy mèo đều bị điên như thỏ trong mùa lá mới,” cô gầm gừ. “Nhưng chị sẽ đi cùng em, Vuốt Mâm Xôi.”
             
            Lông Bão nhìn xung quanh, ấm áp đến tận chân lông vì lòng trung thành của họ. trừ em gái anh, không ai có lí do để bỏ dở cuộc hành trình của họ. Nửa Đêm nói đúng khi cô ấy nói bốn bộ tộc sẽ trở thành một. Lông Bão không thể thấy điều đó nhưng ranh giới giữa các bộ tộc đang tan chảy, và anh tự hỏi các bộ tộc sẽ học được gì từ tình bạn này trong khi đối mặt với mối đe dọa từ Hai Chân. Có lẽ, ít nhất hai dòng máu trong anh cũng được xoa dịu, và anh sẽ tìm được nơi mình thật sự thuộc về. “Cảm ơn,” anh meo trân trọng.
             
            “Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng sẽ tôn vinh lòng dũng cảm của các bạn,” Gót Chân meo. “Nhưng các bạn định làm gì?”
             
            “Tôi có một ý tưởng!” chân Sóc dường như đã sẵn sàng để nhảy ra khỏi bộ lông mình.
             
            Mọi mèo đều nhìn cô. Gót Chân rít lên hoài nghi.
             
            “Đến đây,” Vuốt Mâm Xôi gọi.
             
            “Theo những gì Suối Bạc nói,” chân Sóc bắt đầu, “mỗi câu hỏi đều có nhiều câu trả lời. Tốt thôi, nhiều mèo đã bị chết vì cố gắng giết Răng Sắc Nhọn và chết, thất bại và lại thất bại. Ngay cả chiến binh kì cựu như Gót Chân. Vì vậy chúng ta phải tìm một câu trả lời khác, và tôi nghĩ tôi đã biết câu trả lời là gì.”  
             
            “Cái gì?” giọng chân Chim khô khốc. “Cô sẽ đến và yêu cầu hắn đi nơi khác sao?”
             
            “Óc chuột!” chân Sóc meo. “Không, nếu chúng ta không thể tự giết Răng Sắc Nhọn, chúng ta hãy tìm cái khác thay thế chúng ta làm điều đó.”
             
             

             
             
             
             
             
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2013 01:01:38 bởi S.F >
            #21
              S.F 06.10.2013 16:12:17 (permalink)
              5
               
               
              Chương 20
               
              Đuôi chuột trượt giữa hai móng vuốt đang dang ra của chân Lá, để lại cho cô nỗi thất vọng nơi khe hở mà con chuột vừa biến mất. Cô vừa rời trại để đi thu nhặt thảo mộc cho Da Xỉ Than, và theo lệnh của Sao Lửa là không mèo nào được ra ngoài một mình, Đuôi Nai đi cùng cô.
               
              “Xui xẻo,” chiến binh màu nâu meo lên thông cảm. “Nhưng nó cũng đã quá gầy để bắt rồi.”
               
              “Nó là mồi,” chân Lá vặn lại. “Em đã bắt được nó nếu em không quá đói để nhìn thấy nó ngay.”
               
              Cô bắt đầu chui vào dưới bụi cây. Đột nhiên cô chú ý đến những chiếc lá màu xanh sẫm trước tiên, quả mọng nước màu đỏ bám chi chít trên nhánh cây và nằm rải rác trên mặt đất.  
               
              “Phân chuột!” cô rít. “Và em đã có những thứ bẩn thỉu ở trên chân.”
               
              “Vấn đề gì vậy?”
               
              Chân Lá chui ra ngoài và dùng đuôi chỉ vào thứ quả đó.
               
              “Quả mọng tử thần,” cô meo. “Em chỉ để ý đến việc bắt chuột mà không nhìn thấy chúng.”
               
              Đuôi Nai rùng mình. “Hãy đi tìm nước và rửa nó, nhanh lên.”
               
              Chân Lá bối rối khi nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của bạn mình. Quả tử thần rất độc, nhưng chỉ khi ăn nó thôi. Đuôi Nai là một trong những con mèo dũng cảm nhất mà cô biết, nhưng cô ấy vẫn hoảng sợ khi nhìn thấy mấy quả mọng nước, tai nằm bẹp xuống và lông dựng lên tua tủa.  
               
              “Chị không sao chứ?” chân Lá hỏi khi họ trở vào rừng, chú ý quan sát xem nơi nào có vụng nước đọng để cô rửa sạch chất độc đang bám trên lông.
               
              “Chị ổn,” Đuôi Nai chớp chớp mắt. “Em biết chị đã sút chết vì quả tử thần một lần không?”
               
              “Không!” Chân Lá dừng lại, mắt mở to vì sốc. “Chuyện gì đã xảy ra?”
               
              “Lúc đó chị vẫn còn là một đứa trẻ, trước khi em sinh ra. Chị theo Vằn Đen vào rừng – em không nhớ vằn đen đâu; ông ấy là mèo thân cận với Sao Cọp nhất trong bộ tộc Sấm. Khi chị phát hiện ra ông ấy nói chuyện với Sao Đen – khi đó là Bàn Chân Đen, thủ lĩnh trợ tả của Sao Cọp – trên lãnh thổ của chúng ta, ông ấy đưa chị quả tử thần để chị không thế nói điều chị thấy cho bất cứ ai.”
               
              “Thật kinh khủng!” Chân Lá ấn mõm vào hông Đuôi Nai.
               
              “Phải cảm ơn Da Xỉ Than đã cứu chị sống sót,” Đuôi Nai meo. “Nhưng tất cả đã qua. Cho dù Hai Chân có làm gì lúc này, ít nhất chũng ta cũng không phải lo lắng về Sao Cọp nữa.” Cô quay lại, phất cao đuôi vào không khí. “Đi thôi, phải để bàn chân em được sạch sẽ. Một quả mọng tử thần là điếu cuối cùng mà bộ tộc cần bây giờ.”
               
              Những suy nghĩ u tối bao vào tâm trí chân Lá khi cô theo bạn mình tiến sâu vào bụi cây. Nếu Sao Cọp thật sự là cha của Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm, có tất cả vẫn chưa qua.
               
              Tiếng gầm rú của quái vật Hai Chân càng lúc càng lớn hơn khi họ tiếp cận đường Sấm Rền. Cuối cùng họ cũng tìm được vũng nước nhỏ nơi chân Lá nhúng cả bàn chân mình xuống và cọ xát mãi trên bãi cỏ để chắc chắn tất cả dấu vết của quả mọng tử thần đều đã biến mất. Đồng thời, cô biết mình sẽ cảm thấy khó chịu khi liếm chân trong vài ngày tới.
               
              “Ở đây,” cô meo. Cất cao giọng để át lại tiếng gầm rú của quái vật. “Ổn chứ. Và nhìn đi, một bụi thảo hoang liên lớn ở đó. Da Xỉ Than sẽ - ”
               
              Cô ngừng nói, thở hổn hển sợ hãi khi tiếng gầm rú của con quái vật đột nhiên lớn hơn, như thể bầu trời bị tách làm đôi bởi sấm sét. Một vật sáng lấp lánh nghiền nát bụi cây thảo hoàng liên mà cô vừa chỉ. Đuôi Nai gào lên giật mình và chạy trốn vào bụi cây gần nhất, cào cấu vỏ cây để leo lên chạc ba đầu tiên, lông dựng lên tua tủa cho đến khi nhìn cô to gấp đôi so với bình thường.
               
              Chân Lá ép mình sát mặt đất. Cô nhìn trân trân kinh hoàng khi con quái vật bắt lấy một thân cây to trưởng thành và nhổ nó lên khỏi mất đất chẳng tốn chút công sức, y như khi chân Lá nhổ một gốc cây ngưu bàng. Thân cây to lớn bị nhấc bổng lên cao, đất đá rơi xuống như mưa xung quanh cô.
               
              “Chân Lá!” tiếng gào của Đuôi Nai cắt ngang nỗi sợ của chân cô. Bạn cô đã nhảy xuống cây, có lẽ đã nhận ra ở đó không an toàn. Cô chạy băng qua bãi đất trống và thúc vào chân Lá. “Chạy đi!”
               
              Chân Lá liếc nhìn con quái vật sợ hãi, trước khi có cắt thân cây ra thành từng miếng. Sau đó cô chạy vào rừng phía sau Đuôi Nai, mò mẫm điên cuồn trong bụi gai và bùn để chạy trốn.
               
              Khi tiếng gầm rú tắt ngúm ở phía sau, hai con mèo dừng lại, thở hổn hển. “Họ đang càng lúc càng lấn sâu vào rừng,” Đuôi Nai thở. “Chẳng bao lâu nữa sẽ chẳng còn lại chỗ nào cho chúng ta.”
               
              Chân Lá đứng run rẩy, nhìn trở lại và nửa chờ đợi con quái vật sẽ phá tiếp hàng cây nữa và đuổi theo chúng. “Em ghét họ!” Cô gắt. “Họ không được đến đây. Chúng ta đã làm hại gì tới họ?”
               
              “Chỉ Hai Chân mới trả lời được,” Đuôi Nai meo. Cô bắt đầu bình tâm trở lại, lông trên vai bắt đầu xẹp xuống. Một lát sau, cô chạm đuôi vào tai chân Lá. “Đi thôi, chúng ta hãy đi tìm thảo dược ở gần biên giới bộ tộc Sông. Chúng ta sẽ tránh được những con quái vật khủng khiếp.”
               
              Chân Lá gật đầu, quá sợ hãi để nói chuyện. Cô đi theo chiến binh màu nâu xuyên qua khu rừng, nỗi đau tăng dần khi tưởng tưởng những nơi bình yên trong khu rừng sẽ không còn nữa, cây sẽ không bao giờ mọc xanh trở lại, và đổ bóng mát cho khu rừng.
               
              Nếu bộ tộc Sao không thể dừng những việc này lại, cô nhận ra, chắc chắn họ cũng đang rất đau buồn.
               
              “Chúng ta sẽ làm gì?” Đuôi Nai hỏi cô sau một lúc. “Chị không thể nhớ ra lần cuối cùng mình được ăn đầy đủ… hay bất cứ mèo nào trong bộ tộc cũng thế. Nhìn Mây Dương Xỉ đi. Cô ấy cứ tự trách mình vì bé Đường Tùng chết, nhưng cô ấy không có lỗi.”
               
              Chân Lá nghĩ đến Mây Dương Xỉ, đang đau buồn về cái chết của con cô, và nỗi mất mát của Da Bụi khi ông cố gắng an ủi cô ấy. Cô nghĩ về Đuôi Đốm Xám, vì quá đói nên đã phải ăn một con thỏ nhiễm độc mà chết. Lông Tuyết cũng quá yếu để có thể ra khỏi hang, và bà đã bắt đầu ho.
               
              Da Xỉ Than đang đợi từng ngày cho bệnh ho đờm xanh bùng phát, có thể dễ dàng biến sang ho đờm đen và chết.
               
              “Thỉnh thoảng em nghĩ là Hai Chân sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta chết hết,” chân Lá meo nhẹ nhàng.
               
              Đuôi Nai bật ra một tiếng rì rầm đồng ý. “Nếu thật sự bộ tộc Sao bỏ rơi chúng ta. Chân Lá, họ không nói gì với em à, hay Da Xỉ Than nữa? Tại sao họ không cảnh báo cho chúng ta? Những chiến binh tổ tiên không quan tâm tới chúng ta nữa sao?”
               
              Chân Lá nhắm mắt. Cô tuyệt vọng muốn nói cho bạn mình biết bộ tộc Sao đã tiên đoán được tất cả, mặc dù không phải cho mèo lang y hay lính nhỏ của họ. Nhưng cô đã hứa là sẽ giữ bí mật với những mèo được chọn, và nếu cô nói ra, cô phải nói với Sao Lửa hoặc Da Xỉ Than trước tất cả những mèo khác.
               
              Và hơn thế nữa, cô đã bắt đầu nghĩ là những mèo được chọn từ bộ tộc Sao, họ sẽ không trở về. Kể từ ngày cô có thể nhìn thấy suy nghĩ của chân Sóc. Tim chân Lá đã đau nhói khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ được thấy chị gái hay Vuốt Mâm Xôi thêm một lần nào nữa. Không có chút hy vọng trên mặt Đuôi Nai và sau đó họ gạt chuyện đó sang một bên.
               
              Khi họ tiếp cận biên giới bộ tộc Sông, nơi mặt đất dốc xuống và dẫn đến cầu của Hai Chân, chân Lá bắt đầu cảm thấy bình tĩnh hơn. Tiếng gầm của quái vật Hai Chân không nghe thấy được khi ở đây, mọi thứ vẫn yên bình như cô có thể tưởng tượng về khu rừng.
               
              Nếm không khí, cô bắt được mùi thỏ, và phát hiện ra sinh vật ở giữa bụi cây dương xỉ. Bàn chân cô ngứa ngáy muốn đuổi theo nó, nhưng cô nhớ lại lệnh của Sao Lửa và cái chết của Đuôi Đốm Xám.
               
              “Phẫn nộ, phải không?” Đuôi Nai lẩm bẩm, với cái vụt đuôi tức giận. “Chị thề là sinh vật khùng đó đang cười nhạo chúng ta.”
               
              Chân Lá gật đầu, ứa nước miếng khi miệng ngập mùi mồi tươi. Cô không ngừng tự hỏi còn bao lâu nữa thì nỗi tuyệt vọng này đi đến tận cùng, và giống Đuôi Đốm Xám, họ buộc phải ăn thỏ.
               
              Ngay phía trước cô, Đuôi Nai sẵn sàng vào tư thế săn mồi. Thận trọng, cô không quấy rầy cô bạn đang tập trung, chân Lá nhích lên phía trước cho đến khi có thể nhìn thấy một con sóc, di chuyển chậm trên bãi đất trống. Đúng rồi! Chân Lá suy nghĩ. Con mồi này có thể ăn được, mang về trại cho Mây Dương Xỉ và Lông Tuyết…
               
              Đôi Nai nhảy lên. Mặc dù cô không gây tiếng động, con sóc vẫn kịp chạy thoát trong một nhịp tim đập trước khi móng vuốt của chiến binh cào xuống nơi nó vừa biến mất. Đuôi Nai gào lên thất vọng và ném mình lên thân cây gần nhất.
               
              “Đuôi Nai, không!” Chân Lá gọi to khi cô nhận ra cái cây đó ở bên kia biên giới.
               
              Nhưng Đuôi Nai đã bị điếc do đói bụng, cô ấy đang gắng đuổi theo con sóc. Khi nó chạy lên cây, cô cũng chạy theo và cắm móng vuốt vào đuôi nó, nhưng con sóc dễ dàng lách đi. Đuôi Nai rơi xuống đất, phun phì phì giận dữ.
               
              “Quay lại!” Chân Lá gào. “Chị đang ở trên lãnh thổ bộ tộc Sông!”
               
              Đuôi Nai cào cào chân, cỏ bám vào lông cô. “Phân cáo thật!” cô gầm gừ. “Thiếu chút nữa chị đã bắt được nó.”
               
              Trước khi chân Lá có thể gọi chị thêm lần nữa, một mùi quen thuộc tràn vào mũi cô. Một hình dáng xuất hiện từ sau bụi cây, và khi Đuôi Nai kịp nhìn ra thì một bàn chân to lớn đã đè cô sát xuống đất.
               
              “Cái gì đây?” Sương Diều Hâu gầm gừ. “Mèo bộ tộc Sấm xâm phạm lãnh thổ của chúng tôi?”
               

              #22
                S.F 08.10.2013 00:50:18 (permalink)
                0
                 
                Chương 21
                 
                Đuôi Nai trừng mắt nhìn Săơng Diều Hâu. Cô xoay người và cào móng vuốt lên chân anh ta, nhưng những ngày đói đã lấy hết kĩ năng chiến đấu của cô. Chiến binh không nao núng khi anh còng tai cô chỉ với một chân.
                 
                “Cô sẽ đi với tôi đến gặp Sao Báo Đốm,” anh gầm gừ. “Hãy để bà ấy quyết định. Bộ tộc Sấm không có quyền vượt qua biên giới của chúng tôi.”
                 
                “Hãy để cô ấy đi đi!” Chân Lá meo. “Cô ấy lấn sang hai cái đuôi chuột thôi mà.”
                 
                Sương Diều Hâu cho cô cái nhìn thiếu thiện cảm. “Ồ, lại là cô.”
                 
                “Đúng, là tôi.” Chân Lá đã thu mình lại và nhìn vào đôi mắt màu xanh lạnh lùng của Sương Diều Hâu, tất cả can đảm tập trung trong đôi mắt cô. “Anh đã rất vui khi tôi có mặt để cứu chân Lau Sậy khỏi tai nạn của cậu ấy.” Một cách thuyết phục, cô nói thêm. “Anh nợ bộ tộc Sấm một đặc ân. Hãy để Đuôi Nai đi đi.”
                 
                Môi của Sương Diều Hâu nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai. “Các bộ tộc không có đặc ân nào dành cho nhau cả. Luật chiến binh đã nói là chúng ta phải tôn trọng ranh giới, và cô cũng vậy,” – anh phất đuôi khinh bỉ về phía Đuôi Nai – “rõ ràng là không được.”
                 
                Chân Lá cảm thấy lông cổ và các cơ bắp căng thẳng, như thể cả cơ thể đang nói rằng cô phải đánh nhau với Sương Diều Hâu. Cả cô và Đuôi Nai có cơ hội để đánh bại anh… Nhưng cô phải giữ bình tĩnh và không được di chuyển qua phía bên kia biên giới. Cô có thể tưởng tượng được Sao Lửa sẽ nói gì khi ông thấy cô đang đánh nhau với một mèo từ bộ tộc khác bên ngoài lãnh thổ của họ.  
                 
                Thật khó để cầu xin một con mèo đang ghét, nhưng cô phải làm thế. “Làm ơn đi – chị ấy không làm hại gì cả.”
                 
                Mắt màu xanh của Sương Diều Hâu lạnh tanh. “Cô ấy ăn cắp mồi.”
                 
                “Cô ấy không ăn cắp!” Mắt của chân Lá mở to. “Đó là sóc của bộ tộc Sấm.”
                 
                Đuôi Nai, mèo đang nằm mềm nhũn dưới chân Sương Diều Hâu, bất ngờ vùng dậy. Sương Diều Hâu bật ra một tiếng rít khi răng cô ngập trong chân anh. Trong chốc lát họ quằn quại với nhau trên mặt đất, nhưng tất cả sự dũng cảm của Đuôi Nai không chiến thắng được con mèo to khỏe với đầy đủ sức mạnh như Sương Diều Hâu. Ngay sau đó, cô lại nằm thở hổn hển dưới bàn chân hắn một lần nữa.
                 
                “Được rồi, tôi sẽ đến gặp Sao Báo Đốm,” cô cãi. “Nhưng tôi sẽ đấu với anh đến cùng trên đường đến đó.”
                 
                Sương Diều Hâu nhìn chán nản. “Được thôi. Nếu cô thích.”
                 
                Tuyệt vọng, Chân Lá nhìn quanh; tại sao không có Sao Lửa hay Da Xỉ Than ở đây? Họ có thể thuyết phục được Sương Diều Hâu. Không có mèo nào ở trong biên giới của cô, nhưng cô bắt gặp một tia sáng vàng từ bụi lau sậy ở phía bên kia dòng sông, và trong đó một nhịp tim đập cô thấy Cánh Bướm Đêm băng qua cây cầu Hai Chân. Lính nhỏ bộ tộc Sông chạy lên dốc và đứng bên cạnh anh trai mình.
                 
                “Có chuyện gì vậy?”
                 
                “Em không tự mình nhìn được à.” Sương Diều Hâu chỉ đuôi vào Đuôi Nai. “Anh đã bắt được một kẻ xâm lược. Anh sẽ đưa cô ta đến gặp Sao Báo Đốm.”
                 
                “Không phải vậy,” chân Lá cảm thấy có chút hy vọng khi Cánh Bướm Đêm đã ở đây. “Chị ấy đang đuổi theo một con sóc – một trong số chúng – và chị ấy không nhận ra rằng mình đã băng qua biên giới bộ tộc.”
                 
                Cánh Bướm Đêm nhìn từ anh trai cô rồi đến chân Lá và ngược lại. “Hãy để cô ấy đi đi,” cô meo. “Không có gì quan trọng cả. Cô ấy không bắt được mồi. Nếu anh đưa cô ấy tới gặp Sao Báo Đốm, anh có thể khơi nguồn cho một cuộc chiến giữa các bộ tộc.”
                 
                Sương Diều Hâu lạnh lùng nhìn em gái mình. “Và tại sao nó lại là một chuyện xấu chứ? Mọi mèo đều biết bộ tộc Sấm đang gặp rắc rối. Đây có thể là cơ hội để chúng ta chiếm đoạt lãnh thổ của họ.”
                 
                Chân Lá thở hồn hển. Đó thực sự là những gì Sương Diều Hâu muốn?
                 
                Cánh Bướm Nhìn vào mắt anh trai mình. “Đừng có óc chuột như thế,” cô meo lạnh lùng. “Hãy nhớ là Sao Báo Đốm nợ Sao Lửa. Ông ấy đã trả lại bộ tộc cho bà khi Sao Cọp cố gắng dành lấy. Bà ấy sẽ không bao giờ gây chiến với bộ tộc Sấm.”
                 
                “Bà ấy sẽ có một lí do thuyết phục,” Sương Diều Hâu lập luân. “Đây không phải là ân huệ cũ; nó là luật chiến binh. Ranh giới giữa các bộ tộc phải được thay đổi!” Giọng anh bắt đầu the thé tuyệt vọng, và hít một hơi thật sâu, anh ầm gừ. “Và em nhìn lưỡi của em đi, Cánh Bướm Đêm. Hãy nhớ rằng em đang nói chuyện với thủ lĩnh trợ tá tiếp theo của bộ tộc.”
                 
                Cái gì?” Chân Lá thốt lên. “Thế còn Bàn Chân Sương?”
                 
                “Bàn Chân Sương là một kẻ hèn nhát,” Sương Diều Hâu gầm gừ. “Bà ấy không thể đối mặt với những gì đang xảy ra trong rừng, nên đã chạy trốn.”
                 
                “Không mèo nào nhìn thấy bà ấy trong mấy ngày nay,” Cánh Bướm Đêm giải thích với chân Lá, mắt mở to lo lắng. “Từ khi bà ấy đi tuần tra biên giới ở gần điểm Bốn Cây. Bọn chị không biết là có chuyện gì xảy ra với bà ấy nữa.”
                 
                “Cho dù bà ấy quay trở lại, bà ấy cũng sẽ không bao giờ trở thành thủ lĩnh trợ tá được nữa,” Sương Diều Hâu gầm gừ. “Thủ lĩnh trợ tá không bao giờ đi lang thang chỉ vì cảm thấy thích.”
                 
                Đầu óc chân Lá quay cuồng. Cô không thể tin được. Bàn Chân Sương không hèn nhát như vậy; bệnh cạnh đó, cô không nghĩ bộ tộc Sông cũng gặp nguy hiểm như ba bộ tộc còn lại, vì lãnh thổ của họ bị Hai Chân tác động. Nhưng bây giờ Bàn Chân Sương đã biến mất.
                 
                Có bao nhiêu mèo nữa sẽ ra đi? Phải chăng tất cả các bộ tộc đều đang mất mèo. Một cơn ớn lạnh xuyên vào xương cốt chân Lá; những vụ mất tích không thể có liên quan đến lời tiên tri từ bộ tộc Sao. Thậm chí cả khi những con mèo đầu tiên đã thất bại, bộ tộc Sao cũng sẽ không gửi thêm những nhiệm vụ tương tự nữa. Bằng cách nào đó, Hai Chân và quái vật của họ phải chịu trách nhiệm về việc này.
                 
                Cô không nói gì về điều này với Cánh Bướm Đêm và Sương Diều Hâu, và cô nhẹ nhõm khi Đuôi Nai không nói gì với họ về sự biến mất của Đuôi Mây và Tim Sáng. Bộ tộc Sông đã biết bộ tộc Sấm đang yếu dần, đặc biệt là khi Sương Diều Hâu muốn đánh nhau vì anh nghĩ bộ tộc Sấm đã suy yếu.
                 
                Thay vào đó, Cánh Bướm Đêm là mèo lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “Anh biết không, anh là một kẻ ngốc, Sương Diều Hâu ạ,” cô meo.
                 
                Anh trai cô nổi đóa. “Ý em là gì?”
                 
                “Nếu anh muốn thâu tóm bộ tộc Sấm, anh đang đi một con đường sai lầm.”
                 
                “Vậy là em biết con đường đúng, phải không?” Sương Diều Hâu chế nhạo.
                 
                “Đúng, em biết,” giọng Cánh Bướm Đêm lạnh lùng. Chân Lá khó có thể tin được những gì mình đang nghe; cô đột nhiên cảm thấy mình chẳng biết gì về mèo này cả.
                 
                “Đi thôi, sau đó em sẽ nói cho anh nghe.”
                 
                Cánh Bướm Đêm quay đầu và liếm nhanh hai cái vào vai anh. “Hãy tử tế với họ. Để họ biết ơn chúng ta. Nên giữ mọi thứ yên bình trong khi họ càng lúc càng suy yếu. Tại sao phải đánh nhau rồi để bộ tộc chúng ta bị thương? Hãy để Hai Chân làm việc đó giúp chúng ta. Sau đó, chúng ta chỉ việc di chuyển vào lãnh thổ của họ thôi.”
                 
                Sương Diều Hâu nheo mắt suy nghĩ. “Em nói hay đấy,” anh lầm bầm. “Được rồi.” Anh thả chân ra và để Đuôi Nai đứng dậy. “Đi đi, và đừng bao giờ quay trở lại nữa.”
                 
                Đuôi Nai lắc mình, và liếc nhìn anh trước khi quay trở về lãnh thổ của cô. Chân Lá nhìn thật kĩ khi cô ấy bước qua biên giới, nhưng ngoài một vài vết xước ở trên mặt, Sương Diều Hâu không làm cô bị thương.
                 
                “Tôi sẽ nói với Sao Lửa những gì chị vừa nói,” cô meo với Cánh Bướm Đêm, cố gắng giữ giọng mình thật bình thản. “Ông ấy sẽ nói chuyện với Sao Báo Đốm ở cuộc Tụ Họp tiếp theo.”
                 
                Hai cặp mắt, một xanh lạnh và một hốc phách, nhìn chằm chằm vào cô.
                 
                “Tất nhiên rồi, hãy nói với ông ấy đi,” Sương Diều Hâu thách thức. “Nếu ông ấy tin cô, ông ấy có thể làm được gì? Cô nghĩ Sao Báo Đốm sẽ để tôi chống lại một mèo bộ tộc Sấm?”
                 
                Đuôi Nai lắc vai chân Lá. “Đi thôi. Trở về trại của chúng ta.”
                 
                Chân Lá quay đi, đuôi rũ xuống. Cô đã rất thích Cánh Bướm Đêm, tin tưởng cô ấy và bây giờ dường như mèo bạn ấy đã phản bội lại cô. Ngay cả khi lòng trung thành đầu tiên của Cánh Bướm Đêm là ở bộ tộc của cô ấy, chân Lá cũng không thể nghĩ được bạn mình có thể có những toan tính lạnh lùng như vậy.
                 
                Cô chưa đi xa hơn vài cái đuôi cáo khi nghe Cánh Bướm Đêm gọi tên mình bằng giọng meo thấp. Cô dừng lại và quay ra sau. Cánh Bướm Đêm đang đứng trên biên giới, Sương Diều Hâu ở nơi nào đó mà cô không nhìn thấy.
                 
                “Chân Lá!” Cánh Bướm Đêm vẫy đuôi ra hiệu với cô.
                 
                “Bỏ đi,” Đuôi Nai thì thầm, “Ai cần bạn bè như vậy chứ?”
                 
                “Chân Lá, làm ơn…” bây giờ giọng Cánh Bướm Đêm đang cầu xin. “Hãy để chị giải thích.”
                 
                Chân Lá do dự, sau đó miễn cưỡng quay trở lại biên giới. Đuôi Nai bước đến cạnh cô; chân Lá cảm nhận được sự căng thẳng và cái nhăn mặt của mèo đồng tộc khi cô ấy nhìn mèo bộ tộc Sông.
                 
                “Chị phải nói như vậy trước mặt Sương Diều Hâu,” Cánh Bướm Đêm khẩn trương giải thích. “Em không thấy sao? Anh ấy không bao giờ chịu thả bạn em đi đâu.”
                 
                Chân Lá cảm thấy sự nhẹ nhõm chảy trong máu mình. Cô không muốn nghĩ xấu về Cánh Bướm Đêm, khi họ luôn chia sẽ với nhau như những mèo lang y.
                 
                Cô có thể thấy sự nhẹ nhõm của mình phản chiếu trong mắt mèo bộ tộc Sông khi Cánh Bướm Đêm thêm, “Em không tin chị, đúng không? Chúng ta có còn là bạn bè nữa không?”
                 
                “Tất nhiên chúng ta vẫn là bạn bè.” Chân Lá bước tới trước chạm mũi với Cánh Bướm Đêm. Cô bỏ qua cái khịt mũi hoài nghi từ Đuôi Nai ở phía sau. “Cảm ơn.”
                 
                Phía sau Cánh Bướm Đêm, dưới chân con dốc, cô thấy Sương Diều Hâu xuất hiện từ nơi ẩn nấp trong một bụi cây và đang băng qua cây cầu của Hai Chân. Cô rùng mình khi nhớ lại những tham vọng độc ác trong mắt anh ấy. Chắc chắn trừ Sao Cọp, không còn mèo nào có tham vọng quyền lực giống như thế?”
                 
                “Cánh Bướm Đêm,” cô thì thầm, không thể che dấu nỗi tò mò “Ai là bố của chị vậy? Có phải là Sao Cọp không?”
                 
                Một cú sốc nhánh lên trong mắt màu hổ phách của Đuôi Phi Điểu. Sau  một chút do dự, cô trả lời. “Phải.”
                 
                 
                #23
                  S.F 09.10.2013 00:22:58 (permalink)
                  5
                   
                   
                  Chương 22
                   
                  Đây là điều điên rồ, thật sự rất điên rồi. Từng từ cứ lặp đi lặp lại theo từng bước chân của Lông Bão khi anh để Vách Đá và một vài bảo hộ khác hộ tống anh vào bên trong thác nước. Những con mèo rừng khác ở sát phía sau anh, với nhiều hơn những bảo hộ ở hai bên, trong khi đó Gót Chân và những ngoài bộ lạc của anh ấy ở phía sau cùng. Một đội tuần tra đã phát hiện ra chúng khi chúng trờ tới dòng sông; Lông Bão chắc chắn rằng bây giờ họ là tù nhân chứ không phải khách, và anh không biết mèo bộ lạc sẽ làm gì họ. Họ đã chiến đấu theo cách của mình vào hai đêm trước, vì vậy có lí do để chờ đợi sự thù địch. Gót Chân và bạn của anh ấy cũng có nguy cơ lớn y chang vậy, vì họ đã trở về mà không thực hiện được mệnh lệnh.
                   
                  Tia sáng đầu tiên của ánh trắng đã chiếu qua thác nước, vào hang động, và sớm thôi Răng Sắc Nhọn sẽ đến. Lông Bão không chắc anh có thể làm cho bộ lạc nghe theo kế hoạch của chân Sóc. Khi anh tìm kiếm lòng can cảm, mùi hương của Suối Bạc trôi dạt ở xung quanh. Lông Bão liếc trở lại, tự hỏi Đuôi Phi Điểu cũng có thể cảm nhận được điều đó. Em gái anh ở ngay phía sau anh, đôi mắt màu xanh lo lắng. Nhưng không có ai trong số họ do dự bước vào hang khi bảo hộ bao vây ở phía sau tảng đá, khi họ ẩn nấp bằng bộ lông bụi của họ. Loong Bão cảm thấy nể phục sự dũng cảm của bạn bè miình, bởi lòng trung thành của họ dành cho anh và cho luật chiến binh ở một nơi cách xa khu rừng. Anh biết họ sẽ làm điều gì đó giúp bộ lạc, hoặc sẽ chết.
                   
                  Đá Nứt rõ ràng là được báo trước khi họ đến, và đang đợi họ ở chính giữa hang động. Dưới lớp bùn, Lông Bão có thể thấy một phần lông đã bị xé toạc ra trong cuộc chiến với Răng Sắc Nhọn, và anh cũng có thể thấy một vết thương trên tai.
                   
                  Lông Bão sải bước về phía ông và thả xuống dưới chân ông ấy một mảnh mồi anh mang theo trên đường quay trở lại: một con thỏ núi, với lớp da bắt đầu trắng bệch trong mùa lá trụi.
                   
                  “Đây là cái gì?” Giọng Đá Nứt lạnh lùng, và đôi mắt thù địch. “Tại sao anh quay trở lại?”
                   
                  “Để giúp ông đánh bại Răng Sắc Nhọn,” Lông Bão trả lời.
                   
                  Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn khi nhận ra họ không được chào đón, cũng không được an toàn trong biểu hiện của Đấng Chữa Lành. “Và ông nghĩ ông có thể làm được gì?”
                   
                  Ánh mắt ông quét quanh hang động; theo đó, các mèo bộ tộc khác ra khỏi bóng tối. Họ trông tò mò nhưng thận trọng. Tình bạn trong mắt bầy mèo đã bị đốt cháy sau cuộc tấn công của Răng Sắc Nhọn, và sự thất bại của Lông Bão để cứu họ theo lời hứa của tổ tiên chiến binh. Giống như Đá Nứt, nhiều mèo trong số chúng mang những vết sẹo hoặc những bước chân khập khiễng từ vết thương đã lành. Lông Bão tìm Khe Suối, nhưng anh không thể thấy cô ấy.
                   
                  “Răng Sắc Nhọn đã bắt Vì Sao ngày hôm qua,” Đá Nứt gầm gừ. “Nhiều mèo đã bị thương khi cố gắng đuổi hắn đi. Một mèo đã chết, và hai mèo khác đang nằm trên ranh giới của Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Nhưng lúc đó anh không giúp chúng tôi. Anh bỏ chạy.”
                   
                  Sự khinh bị của ông đánh vào Lông Bão như một móng vuốt. Tệ hơn nữa khi tiếng rì rầm đồng ý vang lên giữa bầy mèo bộ lạc, như thể họ cảm thấy bị phản bội từ cuộc chiến, giống như anh cảm thấy bị phản bội khi họ biến anh thành tù binh. Anh nghe một tiếng rít thù địch từ một mèo bộ tộc – anh đoán đó là chân Chim – và hy vọng lính nhỏ sẽ giữ im lặng.
                   
                  “Tôi không tin mình là mèo hữa,” anh meo trung thực. “Và tôi không thích bị mắc kẹt giữa Hang của Những Hòn Đá Sắc Nhọn. Nhưng kể từ khi trốn thoát, tôi nghĩ… và tôi đã tự nguyện trở lại. Cho dù tôi không phải là mèo được nhắc đến trong lời tiên tri, tôi cũng sẽ làm tất cả để giúp đỡ.”
                   
                  “Chúng tôi cũng vậy,” Vuốt Mâm Xôi thêm, đứng đên bên vai Lông Bão.
                   
                  Đấng Chữa Lành của bộ lạc bắt đầu thư giãn. Có nhiều tiếng rì rầm từ phía sau ông, và một số ít cuối cùng cũng đã tán thành.
                   
                  Sau đó, anh nghe thấy giọng Khe Suối từ phía sau ông. “Lông Bão! Tôi biết anh sẽ quay trở lại.”
                   
                  Lông Bão quay trở lại nhìn qua qua đám đông. Một con rùng mình chạy qua bộ lông anh, khi anh nhìn thấy ánh mắt và nghe tiếng chào mừng của cô.
                   
                  “Chúng ta nên nghe anh ấy nói,” cô gọi Đá Nứt. “Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã gửi anh ấy xuống cho chúng ta. Tại sao anh ấy quay trở lại, khi đã nhìn thấy tất cả những gì Răng Sắc Nhọn có thể làm?”
                   
                  Đá Nứt nhìn như thể không còn chút năng lượng để tin bất cứ điều gì, ông cúi đầu. “Được thôi,” ông nói. “Nhưng anh sẽ làm gì trước những cố gắng đã bị thất bại của chúng tôi? Răng Sắc Nhọn đã giết chết chiến binh tốt nhất trong bộ lạc như thể họ là đồ chơi.”
                   
                  Lông Bão búng tai để ra hiệu cho chân Sóc tiến về phía trước. Cô mang theo một nắm lá trong quai hàm.
                   
                  “Nhìn xem những gì mà ông có này Đá Nứt,” anh meo, và nói thêm vào tai cô. “Tôi hy vọng là em không nuốt chút nào chứ.”
                   
                  Chân Sóc thả đám lá xuống. “Tôi không phải là não chuột!” cô thì thầm phẫn nộ.
                   
                  Quay trở lại Đá Nứt, Lông Bão đặt một chân vào con thỏ. “Đây là mồi của Răng Săc Nhọn,” anh meo.”
                   
                  “Và ở bên trong nó, chúng ta sẽ đặt thứ này.” Cẩn thận, anh lấy ra khỏi bọc lá một đống nhỏ thứ quả mọng màu đỏ.”
                   
                  Một đứa trẻ đang ngồi trong lòng mẹ nó ở hàng đầu tiên của bộ lạc, bước tới trước và ngửi thứ quả đó; chân Sóc phẩt đuôi đẩy nó trở lại cho mẹ.
                   
                  “Đừng đụng vào,” cô meo. “Nó sẽ cho em một cơn đau bụng dữ dội chưa từng có – nếu em may mắn sống sót.”
                   
                  Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt mở to nhưng không nói gì.
                   
                  Liếc nhìn đám quả, Đấng Chữa Lành của bộ tộc bật lên một tiếng rít và bước lùi lại. “Hạt đêm?”
                   
                  “Ông biết nó không?” Lông Bão hỏi. “Trong bộ tộc của chúng tôi, chúng tôi gọi nó là quả mọng tử thần.”
                   
                  “Tôi biết tất cả các loại thảo mộc và quả mọc ở trong rừng,” Đá Nứt trả lời. Trong chốc lát, có chút quan tâm trong đôi mắt ông ấy, sau đó ông lại cúi đầu và giọng nói như thể vừa bị đánh bại. “Và không có cách nào sử dụng triệt để chúng được đâu. Răng Sắc Nhọn quá mạnh. Thậm chí cả quả mọng tử thần cũng không thể đánh bại hắn ta.”
                   
                  “Ba quả là đủ để trở thành một chiến binh mạnh nhất.” Chân Sóc mạnh dạn lên tiếng. “Tôi nghĩ chừng đó đối phó Răng Sắc Nhọn được rồi.”
                   
                  Đá Nứt nhìn kinh ngạc. “Cô chắc chứ?”
                   
                  “Cho dù chúng không giết chết được hắn,” Lông Bão thêm. “Chúng cũng sẽ làm hắn bị suy yếu đi để chúng ta có thể đánh bại được.”
                   
                  Đá Nứt vẫn chưa quyết định. Vai ông chùng xuống như có cả một ngọn núi đè lên trên.
                   
                  Sau đó Lông Bão nghe có tiếng rì rầm từ bầy mèo bộ lạc, tiếng rì rầm thù địch dần dần chuyển hóa thành tiếng gầm gừ tức giận. Gót Chân được đẩy về phía trước Đấng Chữa Lành, nhờ bóng tối mà bộ lạc trong hang động chỉ vừa mới nhận ra anh ấy đã trở lại.  
                   
                  Gót Chân vẫn đứng một mình, trong khi bầy mèo bộ lạc ném những lời buộc tội vào anh.
                   
                  “Hắn đã được chỉ định sẽ giết Răng Sắc Nhọn!”
                   
                  “Hắn đã thất bại!”
                   
                  “Đá Nứt, anh ta không tuân lệnh của ông mà trở về đây. Giết anh ta đi!”
                   
                  Theo bản năng, bầy mèo bộ tộc tụ tập xung quanh Gót Chân, sẵn sàng bảo vệ anh ta. Lông cổ chân Chim xù lên, và Da Hung đã rút móng vuốt ra. Ngay cả Đuôi Phi Điểu cũng nhẹ nhàng phất đuôi từ bên này sang bên kia. Lông Bão cảm thấy tự hào về những chiến binh của anh như tất cả các tộc trưởng bộ tộc.
                   
                  Đá Nứt phất đuôi ra hiệu im lặng, nhưng sau vài nhịp tim đập tiếng rì rầm mới thật sự tắt. “Gì đây?” Đấng Chữa Lành gầm gừ. “Tôi hy vọng là anh có lí do để đến đấy.”
                   
                  “Lí do tốt nhất,” Gót Chân trả lời. “Ngài có thể giết tôi nếu muốn, nhưng điều đó không làm cho ngài mạnh hơn để đối chọi với Răng Sắc Nhọn. Kẻ thù của ông ở bên ngoài hang động này, không phải ở đây. Mèo bạc đã đến, và tin vào lời tiên tri của Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Nếu chúng tôi thất bại, ông có thể giết chúng tôi sau đó.”
                   
                   
                  Cả bộ lạc im lặng. Thái độ thù địch của họ đã biến thành không chắc chắn; Lông Bão cảm thấy lông cổ mình lại nằm bẹp xuống.
                   
                  “Chúng ta không thể giết hắn trong hang ổ của hắn,” Gót Chân tiếp, “vì chúng ta không biết hắn sống ở đâu. Vì vậy chúng ta phải dụ hắn đến đây để giết.”
                   
                  “Ở đây?” Khe Suối kêu lên, thêm nhiều tiếng kêu la phẫn nộ. “Trong hang động của chúng ta?”
                   
                  Lông Bão phất đuôi lên vai cô, để cô bình tĩnh lại. Cô phải tin anh, cho dù kế hoạch của họ có vẻ rất nguy hiểm.
                   
                  “Đúng, ở đây,” Gót Châm gầm gừ. “Đây là nơi chúng ta biết rõ, nơi chúng ta trú ẩn, nơi chúng ta phục kích Răng Sắc Nhọn để đánh cho hắn những đòn chết chóc.”
                   
                  “Và làm thể nào để mang hắn ta đến đây?” Đá Nứt lạnh lùng hỏi.
                   
                  “Với máu.”
                   
                  Gót Chân nâng một bàn chân to lớn lên và cắn mạnh; máu nhỏ giọt xuống mặt đất như mưa. Sau đó anh ngẩng đầu lên, hét lên dữ dội, vang vọng khắp hang động, lấn át cả tiếng thác nước bên ngoài. Anh quay lại, lao đầu ra khỏi hang. Tảng Đá và Cánh Chim chạy theo anh.
                   
                  Họ để lại những khuôn mặt sững sờ. Lông Bão thở dài. Kế hoạch đã bắt đầu. Dấu vết của máu đã rải xuống. Vuốt Mâm Xôi là mèo đầu tiên nói. “Chân Sóc và Lông Bão, đặt thỏ đi. Hãy chắc chắn rằng hai bạn không bị dính chút nước nào của quả mọng tử thần trên lông, và nếu làm xong, hãy đi rửa ráy ngay tức khắc.”
                   
                  “Vâng, thưa mèo lang y.” Chân Sóc cúi đầu giả vở tôn trọng, đôi mắt màu xanh lấp lánh. “Chúng tôi biết mình phải làm gì!”
                   
                  Lông Bão lắng nghe trong khi Vuốt Mâm Xôi và Da Hung thảo luận nơi tốt nhất để đặt thỏ. Đá Nứt ra lệnh cho bảo hộ, đưa con nít và mèo mẹ vào nhà trẻ. Bảo hộ được đặt ở lối ra vào hang động, trong khi nhiều bảo vệ và thợ săn chia ra đứng ở xung quanh nên những bức tường, nơi họ có thể nhảy xuống để tấn công Răng Sắc Nhọn. Bộ lông bùn của họ pha trộn với màu đá làm Lông Bão khó có thể nhìn ra nơi họ đang ẩn nấp.
                   
                  Tất cả đều mang mùi sợ hãi. Bằng cachs nào đó anh nghĩ một điều khủng khiếp sẽ xảy ra. Nhưng tại sao, đây lại là những điều Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng muốn anh làm? Anh uống không khí, nhưng lúc này không còn mùi hương của Suối Bạc, anh cũng không cảm nhận được sự hiện diện của bà ấy để anh có thể an tâm.
                   
                  “Sẽ ổn thôi mà.” Đuôi Phi Điểu bước đến và ấn mõm vào lông anh. “Em biết anh đang sợ hãi, nhưng bộ tộc Sao gửi anh xuống đây, với giấc mơ về mẹ của chúng ta. Chúng ta biết mình phải làm điều này.”
                   
                  Chân Chim, một cái bóng màu xám đen lởn vởn bên cạnh vai Đuôi Phi Điểu, gật đầu nhưng không nói gì.
                   
                  Một bàn chân lạnh băng nắm chặt Lông Bão. Có điều gì đó đã sai, anh biết. Có điều gì đó họ chưa hiểu rõ, một điều gì đó không nằm trong kế hoạch. Anh nhìn xung quanh tìm Vuốt Mâm Xôi, muốn chia sẻ nỗi sợ hãi của mình với anh ấy, và thấy anh ấy đang kéo lê một con thỏ, đặt nó ngay lối ra vào, cách vài cái đuôi so với bên trong hang động. Da Hung theo dõi, đo khoảng cách giữa con mồi và lối ra, trong khi chân Sóc làm việc hữu ích với cái đuôi của cô ấy.
                   
                  Lông Bão đến bên cạnh họ, cảm giác những đôi mắt vô hình của mèo bộ lạc đang nhìn chằm chằm vào anh từ mọi ngóc ngách của hang động. Nhưng trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, một tiếng rít xé toạch không khí ở bên ngoài. Gót Chân, tảng Đá, và Cánh Chim lao vào hang động.
                   
                  “Răng Sắc Nhọn!” Cánh Chim thở hổn hển.
                   
                  “Hắn ở đây!” Tảng Đá gừ, giọng anh vang lên thành tiếng than khóc. “Hắn đã đến!”
                   
                   
                  #24
                    S.F 09.10.2013 11:25:50 (permalink)
                    5
                     
                     
                    Chương 23
                     
                    Lông Bão như đóng băng. Nó tới quá sớm!
                     
                    Những con mèo bị trục xuất chui vào núp trong các bức tường hang động, và mèo bộ lạc đã sẵn sàng để nhảy xuống kẻ thù. Lông Bão cùng bạn bè bị bỏ lại ở trung tâm của trảng trống, nhìn xung quanh hoảng loạn. Họ đã do dự quá lâu. Một tiếng thét hung dữ xé toạc thác nước. Một cái bóng rơi xuống từ lối vào, dưới ánh trăng. Sau đó Răng Sắc Nhọn xuất hiện trước măt họ.
                     
                    Như bộ lạc đã nói, hắn trông giống một con sư tử mà những mèo lớn tuổi hay kể, nhưng con này không có bờm lửa xung quanh đầu. Cơ bắp gợn sóng dưới lớp da của hắn, và cái đầu màu vàng khổng lồ cúi xuống, đi theo vết máu của Gót Chân. Khi hắn ta nhìn thấy thỏ, bàn chân rộng lớn gạt qua một bên.
                     
                    “Không!” chân Sóc gào.
                     
                    Tiếng rít của cô đã làm Răng Sắc Nhọn chú ý, hắn quay cái đầu khổng lồ lắc lư nhìn xung quanh, đôi tai dày giật giật.
                     
                    “Lùi lại!” Vuốt Mâm Xôi gầm gừ. “Tất cả, núp!” Anh nhảy về phía con sư-tử mèo, cào cào hai chân trước và lăn sang một bên trước khi Răng Sắc Nhọn có thể tóm được anh ấy. Lông Bão thấy chân Sóc tấn côn bên hông Răng Sắc Nhọn, cắm móng vuốt của cô vào đuôi hắn.
                     
                    “Chân Sóc!” Vuốt Mâm Xôi gầm. “Nhân danh bộ tộc Sao, em đang làm gì vậy?”
                     
                    Khi con mèo-sư tử cố gắng hất cô ra, Chân Lá nhảy xuống và chạy trốn vào bức tường hang động. Với một tiếng gầm gừ giận dữ, Răng Sắc Nhọn nhìn theo cô, nhưng cô ấy quá nhanh làm hắn tức giận cào điên cuồng vào tảng đá nơi cô ẩn nấp, bộ lông màu vàng xù lên.  
                     
                    Lông Bão bỏ chạy vào bức tường đối diện. Đuôi Phi Điểu trèo lên vết nứt của tảng đá cho đến khi họ tới trần hang. Cúi đầu trong không gian chật hẹp bên cạnh em gái, anh nhìn xuống nền hang. Tất cả mèo bộ lạc đang ẩn nấp trong bóng tối, quá sợ hãi để di chuyển. Vuốt Mâm Xôi cũng đã an toàn, trên mỏm đá khác ngay dưới chân Sóc. Anh gầm thét tên cô, gần như tức giận khi Răng Sắc Nhọn nhìn mình; Lông Bão không thể nghe được anh ấy nói gì, nhưng anh có thể đoán.
                     
                    Trong chốc lát Lông Bão không thể thấy Da Hung; sau đó anh phát hiện ra đầu cô nhô ra trên một hốc tường gần lối ra vào. Chỉ còn lại mỗi chân Chim. Anh cảm nhận được sự căng thẳng của Đuôi Phi Điểu và nghe em gái thì thầm, “Ôi, không!”
                     
                    Răng Sắc Nhọn cào điên loạn vào bức tường phía dưới. Lông Bão thoáng thấy một cặp mắt đen đáng sợ, liếc nhìn lên ánh trăng, và môi dưới nhe ra, để lộ những chiếc răng nanh rắc nhọn. Chân Chim đã bị mắc kẹt trong một kẻ hở trên sàn, quá hẹp để anh ấy có thể trú ấn, nhưng vẫn cố gắng ấn lưng vào đá để thoát khỏi mấy cái móng vuốt đang cào lung tung. Một tiếng hét kinh hoàng mong chạy thoát.
                     
                    Bụng Lông Bão lảo đảo. Mọi thứ đã sai hoàn toàn. Răng Sắc Nhọn đang bỏ qua con thỏ để bắt mèo. Trong một nhịp tim đập nữa, hắn ta sẽ có chân Chim, và nhiệm vụ của bộ tộc Sao sẽ bị thất bại. Làm thế nào mà bốn bộ tộc có thể thành một nếu mèo bộ tộc Gió đã bị giết? Lông Bão tự nguyền rủa trong hơi thở; không có gì mà anh có thể làm, vì anh không phải là mèo trong lời hứa của tổ tiên chiến binh bộ lạc. Anh thật ngu ngốc, niềm tự hào trong suy nghĩ của anh đã hoàn toàn sai lầm.
                     
                    Bên cạnh, anh nghe Đuôi Phi Điểu thì thầm, “chân Chim.” Cô nhìn Lông Bão thật lâu, tràn ngập yêu thương và nỗi buồn, đôi mắt màu xanh phản chiếu dưới ánh trăng. “Bây giờ em đã nghe rất rõ,” cô thì thầm. “Đây là nhiệm vụ của em.”
                     
                    Sau đó Lông Bão cảm nhận cơ bắp của mình căng cứng. Trước khi anh kịp nhận ra cô đang làm gì, cô đã nhảy – không phải xuống dưới, mà lên trần hang, móng vuốt của cô cắm sâu vào những rìa đá, gửi cái rùng mình chạy dọc sống lưng Lông Bão.
                     
                    “Không!” anh gào.
                     
                    Tảng đá dần dần lỏng ra và rơi xuống theo sức nặng của Đuôi Phi Điểu. Với một tiếng than khóc đáng sợ, cô rơi vào Răng Sắc Nhọn. Con mèo-sư tử nhìn lên. Tiếng gầm khàn khàn của hắn biến thành một tiếng hét khi đá rơi xuống, làm hắn ta quằn quại trên mặt đất. Đuôi Phi Điểu lăn ra bên cạnh.
                     
                    Lông Bão ném mình xuống từ bức tường, trượt trên tảng đá và cảm nhận móng vuốt mình căng cứ, cho đến khi anh đến bên cạnh em gái. Đuôi Khi Điểu vẫn nằm im, mắt nhắm chặt. Răng Sắc Nhọn vẫn co giật, nhưng khi Lông Bão bò đến chỗ nó, con mèo-sư tử khổng lồ đã rùng mình và chết.
                     
                    “Đuôi Phi Điểu?” Lông Bão thì thầm.
                     
                    Anh biết chân Chim đã chui ra khỏi tảng đá, cúi xuống bên cạnh anh. “Đuôi Phi Điểu?” Gọng mèo bộ tộc Gió có vẻ tuyệt vọng. “Đuôi Phi Điểu, em không sao chứ?”
                     
                    Đuôi Phi Điểu vẫn không nhúc nhích. Lông Bão ngẩng đầu lên và nhìn thấy bầy mèo bộ tộc đang tụ tập xung quanh mình, cùng với mèo của bộ lạc, đang sợ hãi chui ra từ nơi ẩn náu của họ. Anh quay lại nhìn em gái mình, và phát hiện ra lồng ngực cô đã phập phồng thở.
                     
                    “Con bé không sao.” Giọng ông đứt đoạn. “Con bé đã nhận được. Một… một lời tiên tri đầy đủ.”
                     
                    Chân Chim bước tới trước cho đến khi mũi chào vào lông Đuôi Phi Điểu. Anh thở trong mùi hương của cô, và sau đó bắt đầu liếm nhẹ nhàng. Máu từ vết thương trên vai của anh bắt đầu thấm vào lông cô. “Dậy đi, Đuôi Phi Điểu,” anh thì thầm.
                     
                    Không có phản ứng. Một mùi hương quen thuộc đau đớn phảng phất xung quanh Lông Bão, và anh nhìn lên. “Suối Bạc?”
                     
                    Gối lối ra vào hang động, nơi ánh trăng chiếu tới xuyên qua thác nước, anh đã nghĩ rằng anh có thể nhìn thấy một mèo bạc. Cô ấy không có gì hơn ngoài những ánh sáng bạc phát ra, nhưng giọng cô ấy vang lên rõ ràng trong đầu anh, đầy đau buồn. “Ôi, Đuôi Phi Điểu!”
                     
                    Một hơi thở hổn hển từ chân Chim và Lông Bão nhìn thấy mắt em gái mình đã mở ra. Run rẩy, anh gọi tên cô. Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt.
                     
                    “Anh không thể về nhà mà không có em đâu, anh trai à,” cô thì thầm. “Để cứu lấy bộ tộc!”
                     
                    Mắt cô tập trung vào chân Chim, và Lông Bão nhìn thấy tình yêu vĩnh cửu nhưng đầy khó khăn trong mắt lính nhỏ trẻ tuổi, đủ để quét sạch ranh giới giữa các bộ tộc mãi mãi. “Anh nghĩ mình có chín mạng sống, đúng không?” cô thì thầm. “Em đã cứu anh một lần… Đừng để em cứu anh lần nào nữa.”
                     
                    “Đuôi Phi Điểu… Đuôi Phi Điểu, không!” Chân Chim khó có thể thốt nên lời. “Đừng bỏ anh.”
                     
                    “Em sẽ không bỏ anh.” Bây giờ lời thì thầm của cô gần như không nghe được. “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, hứa đấy.”
                     
                    Sau đó cô nhắm mặt lại, và không nói gì nữa. Chân Chim ngẩng đầu hét lên tiếng than khóc. Lông Bão cúi xuống cạnh em gái, bốn chân đông cứng lại vì đau xót. Xung quanh, anh nghe tiếng bạn bè mình vang vọng trong nỗi buồn. Chân Sóc lại gần Vuốt Mâm Xôi, thì thầm. “Cô ấy không thể chết được – cô ấy không thể!” Vuốt Mâm Xôi cúi đầu liếm vào tai cô. Bên canh, Da Hung nhìn chằm chằm vào Đuôi Phi Điểu với sự đau thương trong ánh mắt màu hổ phách.  
                     
                    Bầy mèo bộ lạc bắt đầu thì thầm với nhau. Một nơi nào đó ở phía sâu trong hang động, tiếng hét hân hoan nổ ra. “Răng Sắc Nhọn đã chết! Chúng ta được tự do!”
                     
                    Lông Bão nao núng. Cái giá là quá đắt. Anh quay đâu về phía cửa hang, nơi con mèo bạc vẫn còn đứng đó trong ánh trăng. Giọng Suối Bạc đến với anh thông quá tiếng ầm ầm của thác nước. “Con trai, đừng đau buồn quá lâu. Bây giờ Đuôi Phi Điểu sẽ đi săn cùng bộ tộc Sao. Mẹ sẽ chăm sóc con bé.”
                     
                    Bọn con đã chăm sóc con bé,” Lông Bão trả lời cay đắng, và sau đó anh nhận ra mình đang nói dối. Nếu họ chăm sóc, con bé đã không phải nằm đây mà chết, bộ lông màu bạc tỏa sáng dưới ánh trăng.
                     
                    “Cô ấy đã đến,” Khe Suối thì thầm. “Mèo bạc đã đến.”
                     
                    “Không,” Lông Bão gầm gừ. “Tôi sẽ mang nó đi.”
                     
                    Chân Chim quay đầu lại, ánh mắt rỗng không khủng khiếp. “Đó là lỗi của tôi.” Giọng anh thì thầm khàn khàn. “Nếu tôi từ chối quay lại hang động, cô ấy sẽ ở lại với tôi.”
                     
                    “Không…” Lông Bão thì thầm, đặt một chân tới, nhưng chân Chim cúi đầu.
                     
                    Một giọng nói nhẹ nhàng gọi tên anh. Khe Suối đã đến gẫn chỗ anh, với Đá Nứt ở phía sau. Bẽn lẽn cô ấn mũi vào lông anh. “Tôi xin lỗi,” cô thì thầm. “Tôi rất xin lỗi.”
                     
                    “Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã nói đúng,” Đá Nứt meo. “Một mèo bạc đã đến cứu chúng tôi.”
                     
                    Nhưng đó không phải là tôi, Lông Bão nghĩ. Tôi ước gì mèo đó chính là mình.
                     
                    Anh quay đi từ nơi chân Chim nằm bên cạnh Đuôi Phi Điểu, mũi anh đẩy vào lông cô, và nhìn những giọt nước rơi xuống. Chỉ trong một nhịp tim đập, anh nghĩ rằng mình đã nhìn thấy hai mèo bạc tỏa ánh sáng lung linh chập chờn, bên cạnh, còn có nhiều mèo bộ tộc khác đang nhìn ngó tàn tích ở xung quanh.
                     
                    Anh chớp mắt, và họ đã biến mất.
                     
                     
                    #25
                      S.F 10.10.2013 01:27:53 (permalink)
                      5
                       
                       
                      Chương 24
                       
                      “Không! Hãy giúp họ!”  Một tiếng thao khóc buồn bã và sợ hãi đã đánh thức chân Lá dậy. Cô mở mắt và nhảy dựng lên, thấy mình đang ở trong ổ bên ngoài hang của Da Xỉ Than. Ánh nắng buổi sáng nhợt nhạt và lạnh. Tiếng gầm gừ của quái vật trong giấc mơ của cô đã đánh động cả khu trại, và mùi hôi thối của họ nồng nặc trong không khí.
                       
                      Run rẩy, chân Lá rúc sâu vào trong ổ rêu, cố gắng tìm sự thoải mái trong khi những hình ảnh cuối cùng của giấc mơ treo lơ lửng trên đầu cô như sương mù. Cô đang đứng ở gần đường Sấm Rền, nhìn quái vật Hai Chân gầm rừ trong rừng, nghiền nát bầy mèo dưới bàn chân đen to lớn của nó. Lá Đốm đứng bên cạnh cô, và chân Lá quay sang với một lời cầu xin tuyệt vọng. “Cứu họ đi! Làm ơn! Tại sao cô không cứu họ?”
                       
                      Mắt của Lá Đốm buồn bã chứng kiến cái chết của bạn bè chân Lá. “Bộ tộc Sao không thể làm gì được cả,” cô thì thầm. “Cô xin lỗi.”
                       
                      Sau đó cô biến mất, và chân Lá thức dậy. Cô đứng dậy, ngạc nhiên, và bước vào hang của Da XỈ Than. Mèo lang y không có ở đó; chân Lá có thể thấy đống thảo dược đã bị vơi bớt và tự hỏi có phải một trường hợp khẩn cấp nào đó đã gọi bà ấy đi, và sẽ tiếp tục để lại một thảm họa nữa mà họ phải đối mất. Một tiếng rên phát ra từ cổ họng cô, và quai hàm đóng chặt. Số phận đã đến, và tổ tiên chiến binh của họ đã bất lực, cô sẽ giúp đỡ bộ tộc mình với đầy đủ sức mạnh.
                       
                      Một tiếng sột soạt ở phía sau làm cô quay lại và nhìn thấy Da Xỉ Than đang rửa ráy ở đường hầm dương xỉ. Đuôi mèo lang y rũ xuống, mặc dù bà cố gắng vui vẻ khi thấy chân Lá.
                       
                      “Chuyện gì đã xảy ra?” Chân Lá hỏi, giằng mình.
                       
                      “Ta đi xem Lông Tuyết,” mèo lang y trả lời. “Không giống như vậy; bà ấy chưa chết. Thực tế là bà ấy ổn hơn rồi. Ta chắc là bà ấy không bị ho đờm xanh đâu.”
                       
                      “Vậy thì tốt.” Chân Lá cố gắng meo vui vẻ, nhưng cô không thể giúp gì được. “Đó là cơn đói, không phải ho đờm xanh, đây sẽ là kẻ thù thực sự của chúng ta trong mùa lá trụi này.”
                       
                      Da Xỉ Than gật đầu. Đúng vậy. Và nếu nhiều mèo nữa biến mất, sẽ không có đủ chiến binh đi tìm kiếm thức ăn cho trẻ con và mèo già, ngay cả khi họ có thể tìm thấy con mồi.” Bà bật ra một tiếng thở dài chán nản.
                       
                      “Con sẽ cố gắng bắt gì đó cho Lông Tuyết?” Chân Lá đề nghị. “Con có thể tham gia đội tuần tra, nếu không con muốn đi tìm thêm hiều thảo dược.”
                       
                      “Không, bây giờ thảo dược đã khá đó. Đó là một ý kiến hay, chân Lá – mặc dù ta không là con có thể tìm thấy gì ở ngoài đó hay không.”
                       
                      Chân Lá không tranh cãi. Cô chui qua bụi dương xỉ để ra trảng trống, và trong một khoảnh khắc cô đã cảm giác như thể cô đang bước vào khu trại của nhiều ngày trước đây. Bão Cát và Ria Mưa chỉ vừa mới xuất hiện ở đường hầm kim tước, cả hai đều có mồi tươi trong miệng. Chân Nhện và chân Chuột Chù nằm sưởi nắng ở phía ngoài hang lính nhỏ, trong khi Da Bụi và Mây Dương Xỉ chia lưỡi với nhau ở lối vào nhà trẻ. Sao Lửa và Lông Diều Hâu đang nói chuyện ở dưới Bục Đá.  
                       
                      Sau đó chân Lá thật sự nhận ra cô đang nhìn thấy gì. Bố và Lông Diều Hâu có vẻ lo lắng. Hai lính nhỏ nằm yên, thay vì đùa nghịch với nhau. Đống mồi tươi mà mẹ cô và Ria Mưa mang về quá ít.  Khi chân Lá đến nhà trẻ, cô thấy Da Bụi đang đẩy một con chuột về phía Mây Dương Xỉ. Sự xuất hiện của cô mèo làm chân Lá kinh hoàng, cô ấy còn nhỏ hơn cả một bộ xương.  
                       
                      “Em phải ăn,” Da Bụi meo. “Bé Nhựa Ruồi và bé Phong vẫn cần em.”
                       
                      Mùi hôi thối của con quái vật tràn vào trảng trống, và tiếng gầm gừ của chúng đang càng ngày càng to hơn. Mắt chân Lá tràn đầy hình ảnh của những bức tường gai bao quanh trại bị vỡ tan, ánh nắng mặt trời lấp lánh trên bộ da chúng khi chúng nghiền nát bầy mèo bộ tộc đang sợ hãi. Cô chớp mắt, đẩy những hình ảnh ấy đi xa. Cô không thể ngăn chặn những gì Hai Chân muốn, nhưng cô có thể làm một chút gì đó nhỏ nhoi để giúp bộ tộc qua cơn đói.
                       
                      Khi cô hướng đến chỗ Sao Lửa và Lông Diều Hâu, cô nhớ lại cuộc gặp với Sương Diều Hâu nhiều ngày trước. Đến hôm nay cô vẫn chưa nói kế hoạch của anh ta cho bất cứ mèo nào, và cô cũng đã yêu cầu Đuôi Nai không được nói ra. Cô không muốn gây thêm áp lực lên vai Sao Lửa, khi ông đã có quá nhiều thứ phải chịu đựng. Làm thế nào mà cô có thể nói với ông rằng kẻ thù lớn nhất của ông, Sao Cọp, đang sống lại trong con trai Sương Diều Hâu của mình, trong khi bộ tộc đang bị suy yếu do nạn đói với những gì Hai CHân đang làm? Cô biết cô phải chuẩn bị thật kĩ trước những gì sắp nói, nhưng cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
                       
                      Tiến đến gần bố hơn, cô nghe Lông Diều Hâu meo. “Anh có thể đưa một đội tuần tra đi săn ở gần điểm Bốn Cây. Đó là nơi xa quái vật nhất mà anh có thể tới được.”
                       
                      Một tiếng hét đau đớn ngắt lời ông. Chân Lá quay đầu lại để nhìn Vằn Xám và Lông Chuột vừa chui ra khỏi đường hầm kim tước. Vằn Xám trông lo lắng, và Lông Chuột ì ạch trên ba chân, một chân trước bị trẹo. Bộ lông màu nâu của bà ấy dán sát vào cơ thể như kiểu vừa đánh nhau, mặc dù chân Lá không nhìn thấy hay ngửi ra mùi máu.
                       
                      Sao Lửa áp sát cô, và chân Lá theo sau. “Chuyện gì đã xảy ra?” Sao Lửa hỏi. “Ai đã làm điều này?”
                       
                      Lông Chuột trả lời trong đáu đớn. Răng nghiến chặt và bật ra một tiếng rên.
                       
                      “Hai Chân,” Vằn Xám nhổ nước bọt, sự tức giận hằn lên trong đôi mắt. “Chúng tôi đã ở quá gần con quái vật, và một Hai Chân tóm lấy cô ấy.”
                       
                      Sao Lửa nhìn chằm chằm ngạc nhiên.
                       
                      “Đến đây và nhìn này, Da Xỉ Than.” Chân Lá meo trước khi bố cô có thể hỏi thêm nhiều câu hỏi.
                       
                      Cô đi sát bên cạnh mèo bị thương trên đường đến hang của Da Xỉ Than. Đôi mắt Lông Chuột mờ đục với nỗi đau, mặc dù bà ấy rất dũng cảm đối mặt, nỗ lực trở lại trại rõ ràng đã làm kiệt sức bà ấy. Chân Lá cố gắng giúp đỡ bằng cách đỡ một bên vai của bà.
                      Đằng sau họ, Vằn Xám đi cạnh Sao Lửa. “Hai Chân luôn luôn ở trong bụng quái vật,” ông meo. “Nhưng hôm nay chúng ở khắp mọi nơi – bộ tộc Sao biết lí do tại sao. Một trong số chúng đuôi theo Lông Chuột, và trong hoảng loạn cô ấy đã chạy thẳng vào bàn chân của một tên khác.”
                       
                      “Thật óc chuột.” Sao Lửa hoàn toàn bối rối. “Hai Chân luôn ngó lơ sợ tồn tại của chúng ta.”
                       
                      “Không còn như vậy nữa đâu,” Vằn Xám meo dứt khoát.
                       
                      “Ít nhất tôi đã cho hắn ta một vài vết cào để hắn nhớ tới tôi,” Lông Chuột thở hổn hển.
                       
                      Chân Lá chạy trước để báo với Da Xỉ Than, mèo đang ngồi ở miệng hang với đôi mắt nhìn lên bầu trời như thể bà đang cố gắng đọc một lời nhắn từ bộ tộc Sao giữa sự chuyển động của những đám mây.
                       
                      “Là Lông Chuột – cô ấy bị thương!” Chân Lá thở hổn hển.
                       
                      Da Xỉ Than nhảy lên. “Ôi, bộ tộc Sao vĩ đại!” bà la lên. “Chuyện gì đây?” Mắt bà nhắm nghiền, nhưng giọng meo bình tĩnh, “Đến đây và nằm xuống, tôi sẽ xem vết thương.”
                       
                      Lông Chuột nằm im trước cửa hang, và Da Xỉ Than ấn mũi dọc vết thương trên chân của bà, đánh hơi cẩn thận ở bả vai. “Bị trật khớp,” cuối cùng bà meo. “Vui lên đi, Lông Chuột. Ta có thể nắn lại ngay, nhưng sẽ đau một chút. Chân Lá, lấy cho ta ít hạt anh túc.”
                       
                      Chân Lá tuân theo, và Lông Chuột liếm chúng. Chờ một chút để những hạt cây làm giảm nỗi đau, chân Lá nghe bố và Vằn Xám nói chuyện với nhau ở gần đường hầm.
                       
                      “Tôi phải cấm tất cả mọi mèo đến gần nơi nào có Hai Chân,” Sao Lửa meo. “Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ chẳng được an toàn khi ra khỏi trại. Một số mèo đã quá sợ hãi để ra ngoài tuần tra.”
                       
                      “Số phận của chúng ta vẫn chưa kết thúc,” Vằn Xám bướng bỉnh vặn lại. “Bộ tộc Sao sẽ không cho phép chúng ta bị diệt vong.”
                       
                      Sao Lửa lắc đầu, chui qua đường hầm để vào trảng trống. Vằn Xám theo sau ông, với cái liếc nhìn lại Lông Chuột.
                       
                      “Được rồi, chân Lá,” Da Xỉ Than meo. Chiến binh màu nâu đã ngủ, đầu bà gục xuống chân trước. “Làm đi. Đặt chân của cô ấy ở đó,” bà nói tiếp, chỉ vào cái chân trước còn lại. “Giữ chặt cô ấy trong khi ta nắn chân. Ta không muốn móng vuốt của cô ấy cào ta đâu. Và nhìn cho cẩn thận vào,” bà thêm. “Con chưa từng thấy việc này trước đây.”
                       
                      Chân Lá cẩn thận nhìn khi  mèo bảo trợ làm cho cô xem, Da Xỉ Than ngậm chặt cái chân bị thương trong hàm răng, chân trước đè mạnh vào vai Lông Chuột. Sau đó bà kéo mạnh; chân Lá nghe thấy một tiếng rắc và Lông Chuột giật mình dậy, gào lên tức giận.
                       
                      “Tuyệt vời,” Da Xỉ Than lẩm bẩm.
                       
                      Bà kiểm tra vai Lông Chuột một lần nữa trong khi cô mèo màu nâu nằm ủ rũ và run rẩy. “Tốt rồi,” bà meo, thúc cô mèo màu nâu bằng một chân. “Thử đứng dậy xem nào.”
                       
                      Lông Chuột cố gắng; bà lảo đảo, vì kiệt sức và tác dụng của hạt anh túc hơn là chấn thương của mình, chân Lá nghĩ, nhưng bà ấy đã đứng dậy được bình thường.
                       
                      “Đi ngủ đi.” Da Xỉ Than bắt đầu dìu bà ấy đến bụi dương xỉ ở rìa trảng trống. “Tôi sẽ kiểm tra lại khi cô thức dậy, nhưng tôi không nghĩ sẽ có vấn đề gì đâu.” Liếc nhìn chân Lá, bà thêm. “Con đã làm rất tốt ở đây. Ta nghĩ là bây giờ con đang muốn ra ngoài đi săn.”
                       
                      Chân Lá đứng im trong khi mèo bảo trợ giúp Lông Chuột nằm xuống. “Bà có chắc là không cần con không?”
                       
                      Da Xỉ Than lắc đầu. “Không có gì để làm cả. Không có bất cứ thứ gì mà chúng ta có thể làm được,” bà thêm với giọng meo thấp. “Bộ tộc Sao vẫn im lặng.”
                       
                      Sự tuyệt vọng của bà làm chân Lá kinh hoàng. Tất cả đã bị hỗn loạn vì Hai Chân, cô luôn tin rằng lòng tin của Da Xỉ Than sẽ đứng vững. Và điều tồi tệ nhất là cô không thể nói gì để an ủi mèo bảo trợ của mình – không thể khi Lá Đốm cũng thừa nhận bộ tộc Sao đang bất lực y hệt bầy mèo rừng.
                       
                      “Con không đi săn đâu,” cô meo chắc chắn. “Con sẽ đi tìm hiểu gì chuyện gì đã xảy ra với những mèo mất tích của chúng ta.”
                       
                      Da Xỉ Than nhìn chằm chằm vào cô, bối rối. “Cái gì?”
                       
                      “Con không thấy sao? Nếu Lông Chuột không đấu tranh, Hai Chân đã bắt cô ấy đi. Chúng ta không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy. Đó cũng là những việc đã xảy ra với Đuôi Mây và Tim Sáng.”
                       
                      Biểu hiện của mèo lang y rất rõ ràng. “Được, ta có thể thấy điều đó. Nhưng chân Lá à – con sẽ làm gì nếu không thể trở về?”
                       
                      Chân Lá nhìn bà, nửa hối hận vì đã nói cho Da Xỉ Than biết kế hoạch của mình. Nếu bà ấy không cho cô đi thì sao?
                       
                      “Đây là đầu mối duy nhất mà chúng ta có về những mèo mất tích,” cô meo. “Chúng ta phải cố gắng tìm ra sự thật.”
                       
                      Như được giải thoát, sau một chút do dự, Da Xỉ Than gật đầu. “Rất tốt. Những hãy cẩn thận. Và tìm một mèo khác đi cùng con.” Khi chân Lá quay đi, bà thêm, “Con là một mèo dũng cảm, chân Lá à. Hãy nhớ rằng bộ tộc không thể mất con.”
                       
                      Chân Lá cúi đầu, xấu hổ với lời khen của mèo bảo trợ. Trở lại trảng chính, cô có thể ngửi thấy sự thay đổi trong bộ tộc. Tin tức về việc Lông Chuột bị tấn công đang lan rất nhanh; không khí đầy mùi sợ hãi và tuyệt vọng. Chân Lá muốn nhảy lên bục đá và gọi to những mèo đồng bào của cô, để giúp họ nhận ra rằng họ không thể bỏ cuộc. Miễn là còn sống, họ sẽ vẫn còn hy vọng. Nhưng ai sẽ chịu nghe theo lời của một lính nhỏ? Và những từ mà cô nói ra có thể tạo nên sự khác biệt?
                       
                      Hít một hơi thật sâu, cô quyết tâm trở lại. Cô sẽ đến nói chuyện với Sao Lửa và nói với ông ấy những điều cô biết về bầy mèo đã được bộ tộc Sao gửi đi. Mặc dù cô không biết bây giờ họ ở đây, hay họ có trở lại hay không, nhưng ít nhất cô có thể cho Sao Lửa và những mèo còn lại của bộ tộc Sấm biết rằng bộ tộc Sao không bỏ rơi họ với những gì đang diễn ra trong rừng. Cô cũng sẽ nói với bố về Sương Diều Hâu, và kế hoạch chiếm đoạt lãnh thổ bộ tộc Sấm của hắn. Cô đã phát ốm với những bí mật; cô sẽ trút được gánh nặng này sau một thời gian dài.
                       
                      Nhưng đầu tiên, cô phải đi tìm mèo mất tích trước đã, phòng khi Sao Lửa trừng phạt cô vì không chịu nói cho ông biết sớm hơn. Cô nhanh chóng đến bên ngoài hang chiến binh và gọi, “Đuôi Nai!”
                       
                      Bạn của cô chăm chú nhìn ra ngoài qua mấy nhánh cây dương xỉ. “Chân Lá? Sao vậy?”
                       
                      Chân Lá nghĩ về buổi sáng cách đây không lâu, khi cô gọi Đuôi Nai ra ngoài để ghé thăm bộ tộc Gió. Lúc đó Đuôi Nai vẫn còn sức khỏe và sự dẻo dai. Bây giờ bộ lông của cô ấy nhàu nát, và mắt rỗng không khi nhìn chân Lá.
                       
                      “Em muốn chị ra ngoài với em,” chân Lá bắt đầu, và giải thích kế hoạch điều tra nguyên nhân những con mèo biến mất.
                       
                      Thở phào nhẹ nhõm, mắt Đuôi Nai sáng bừng khi nói.
                       
                      “Được thôi,” chiến binh màu nâu meo. “Sẽ tốt hơn nhiều việc nằm trong trại suốt mấy ngày nay. Đi thôi.”
                       
                      Cô luồn ra khỏi mấy nhanh cây của hang, và cả hai mèo hướng đầu chui ra khỏi đường hầm kim tước. Chân Lá đi theo mùi của Vằn Xám và Lông Chuột về phía quái vật Hai Chân đang ở. Cô đã ở đó vài ngày trước, khi cùng Đuôi Nai xem quái vật nhổ cây, nhưng cô quá đỗi ngạc nhiên khi Hai Chân có thể phá hủy quá nhiều thứ trong thời gian ngắn như vậy. Mặt đất bị cào nát thành bùn, với những con quái vật núp ở đây, và cả ở đó, hoặc gầm lên khủng khiếp với một chuyện động chậm như thể nó đang rình mồi.
                       
                      Hai Chân cũng đang ở trong tổ của họ, nơi trú ẩn bằng gỗ chứ không phải bằng loại đá đỏ cứng trong khu vực Hai Chân. Hai mèo cúi xuống để lẩn trốn họ, nhìn chăm chú vào một Hai Chân đang đi bộ. Chân Lá có thể cảm nhận thấy Đuôi Nai đang run rẩy sợ hãi, nhưng không còn cách nào để quay lại được nữa, không thể khi cô đang quyết tâm tìm xem chuyện gì đã xảy ra với Đuôi Mây và Tim Sáng.
                       
                      Đó là cái gì?” cô thì thầm với Đuôi Nai. What’s that?” she murmured to Sorreltail.
                       
                      Cô chỉ bằng đuôi về phía một vật trông giống như một cái hang nhỏ của Hai Chân, làm bằng gỗ, để hở một đầu, đặt bên dưới những thân cây còn sống sót. Quá nhỏ để cho một Hai Chân chui vào.  
                       
                      Đuôi Nai nhún vai. “Ai mà biết được. Thứ gì đó của Hai Chân.”
                       
                      Thận trọng liếc nhìn từ bên này sang bên kia, đề phòng Hai Chân muốn tóm lấy cô,  khi chân Lá bước qua khoảng đất trông. Ở phía sau, chân Lá nghe Đuôi Nai meo. “Hãy cẩn thận!”
                       
                      Khi đến gần hơn, cô ngửi thấy mùi thức ăn ở trong hang. Mặc dù là mùi lạ, không giống với mùi mồi tươi cô vẫn hay ăn, miệng cô vẫn ứa đầy nước. Cô cần tất cả lòng tự trọng để không chạy vào trong đó và bắt đầu ăn. Cô biết rằng cho dù có thứ gì, thì Hai Chân cũng sẽ ở trong đó, và điều đó đồng nghĩa với nguy hiểm.
                       
                      Ở ngoài cái hang nhỏ, chân Lá chớp mắt với mùi khác mà cô ngửi thấy. Mùi mèo, quen thuộc nhưng rất nhạt và cũ, lúc đầu cô không nhận ra được đó là mèo no. Chắc chắn không phải là mèo của bộ tộc Sấm. Sau đó, cô nhớ ra, bàn chân râm ran với sự phấn khích. Bàn Chân Sương! Thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sông đang ở đây, vẫn khỏe mạnh.
                       
                      Chân Lá thận trọng nhìn vào hang. Nó rỗng không, ngoại trừ một cái hốc màu trắng để đựng thức ăn. Bây giờ Bàn Chân Sương không có ở đây, và không có gì có thể nói cho chân Lá biết bà ấy đã đi đâu.
                       
                      Mùi thức ăn còn mạnh hơn từ bên trong. Chậm chạp, chân Lá bước từng bước vào hang. Có vài viên nhỏ màu nâu, trông như phân thỏ. Chân Lá tự hỏi đây có phải là thức ăn của mèo kiểng mà Sao Lửa đã nói đến. Mèo kiểng đã ăn nó mà không bị thương, phải không?
                       
                      Cô lấy một miếng, rùng mình khi nó trôi vào cái bụng rỗng, và tự hỏi cô có thể mang một ít về cho Lông Tuyết được không.
                       
                      “Chân Lá! Ra ngoài!”
                       
                      Một tiếng hét chói tai lặp đi lặp lại trong tai chân Lá. Đuôi Nai đang ở đây, nhưng còn nhiều tiếng động khác mà cô không nhận ra, và giọng của Lá Đốm lấn át tất cả.
                       
                      Cô nghẹn ngào với viên bột trong miệng mình. Quay sang xung quanh, cô thoáng thấy Đuôi Nai, đang nhìn cô bằng ánh mắt kinh hoàng. Sau đó cánh cửa đóng sầm, và chân Lá chìm trong bóng tối.
                       
                       
                      #26
                        S.F 10.10.2013 02:08:37 (permalink)
                        5
                         
                         
                        Phần kết
                         
                        Chân Sóc đang bị mắc kẹt trong một không gian tối tăm và chật chội, rung lắc dữ dội từ bên này sang bên kia. Đầu quay quay, và cô nuốt phải mật chuột vào bụng. Bàn chân cào điên cuồng lên một cái gì đó trơn tru và cứng. Cô thét lên sợ hãi: “Chân Lá!” Sau đó cô mở to mắt, thấy mình đang nằm quằn quại trên mặt đất thô.
                         
                        “Chuyện gì vậy? Cứ gào như thế, em sẽ làm cho tất cả con mồi sợ hãi.”
                         
                        Da Hung đứng bên cạnh cô; thả xuống một con chuột đồng tươi mới mập mạp để cô có thể nói chuyện. Năm mèo bộ tộc đã vượt qua ngọn núi vào đêm qua, và họ đang băng qua thảo nguyên. Mặt trời đã mọc, cho họ thấy con đường mình phải đi, vừa xuất hiện ở đường chân trời.
                         
                        Chân Sóc nhấc mình ra khỏi ổ và lắc mình để rũ mấy mẩu cỏ ra khỏi lông. “Không có gì. Chỉ là mơ thôi.” Cô liếm vội ngực mình, cố gắng che dấu nỗi sợ hãi đang phập phồng nơi lồng ngực. Em gái cô đang gặp nguy hiểm khủng khiếp; cô biết giấc mơ đã đưa cô đến nơi chân Lá đang ở, và cho cô thấy cảm giác kinh hoàng mà em gái đang phải cảm nhận, nhưng chân Sóc đoán Da Hung không hiểu nỗi sợ hãi của cô.
                         
                        Da Hung có chút quan tâm. “Có phải là dấu hiệu từ bộ tộc Sao không?”
                         
                        “Không.” Chân Sóc biết cô không thể chia sẻ chi tiết giấc mơ của mình, mà không nói cho Da Hung biết mối liên hệ giữa cô và chân Lá. “Tôi… tôi cảm thấy mình đang ở trong một cơn ác mộng. Tôi không biết mình đang ở đâu, tôi không thể thoát ra được.”
                         
                        Lúng túng, Da Hung bước tới và ấn mõm vào hông chân Sóc. “Tôi nghĩ là tất cả chúng ta đều gặp phải ác mộng,” cô meo. “Từ khi Đuôi Phi Điểu…”
                         
                        Chân Sóc gật đầu. Giống như tất cả bạn bè, cô không thể tin nỗi là mình sẽ không còn được nhìn thấy Đuôi Phi Điểu nữa. Mèo bộ lạc đã giúp họ chôn cất cô ấy, bên cạnh hồ nước, nơi thác nước khuấy động không ngừng, làm mất đất đủ mềm để đào.
                         
                        “Cô ấy có một chỗ danh dự ở đây,” Đá Nứt meo. “Chúng tôi sẽ ghi nhớ mạng sống của cô ấy cho đến khi nào bộ lạc của chúng tôi còn tồn tại.”
                         
                        Chút thoải mái cho bầy mèo bộ tộc. Chân Chim đặc biệt tan nát với nỗi đau, dành những ngày tiếp theo để cúi xuống bên mộ Đuôi Phi Điểu. Lông Bão thức trắng canh gác với nỗi đau đớn tội lỗi khi không thể làm gì để cứu Đuôi Phi Điểu, và anh thậm chí còn không nghĩ ra cô mới chính là mèo được chọn. Bộ lông bạc của cô được nước chải thành màu đen khi họ xuất hiện lần đầu tiên ở thác nước, đó chính là lí do tại sao những con mèo bộ lạc không chú ý đến cô. Cuối cùng, Vuốt Mâm Xôi phải ra lệnh cho cả hai vào hang động nghỉ ngơi.
                         
                        “Chúng ta sẽ lên đường vào lúc bình minh,” chiến binh bộ tộc Sấm nói với họ. “Các anh cần tất cả sức mạnh. Bộ tộc của chúng ta đang cần chúng ta.”
                         
                        Cuộc hành trình lại bắt đầu lần nữa. Bầy mèo bộ tộc hộ tống họ vượt qua ngọn núi, và họ dễ dàng đến được thảo nguyên đầy cỏ xanh với những hàng rào đầy mồi. Nhưng họ không có cảm giác hy vọng hay thoải mái khi sắp về đến nhà. Trái tim của họ vẫn ở cùng Đuôi Phi Điểu, trên dải đất đầy đá và nước.
                         
                        Chân Sóc sớm lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng để giúp họ săn bắt, vì vậy họ có thể đi nhanh hơn để rút ngắn thời gian. Mặc dù không mèo nào muốn ăn, họ buộc phải nuốt mồi tươi. Một hay hai lần Lông Bão định quay sang tìm Đuôi Phi Điểu để nói một điều gì đó, trước khi anh kịp nhận ra anh sẽ không bao giờ được nói chuyện với Đuôi Phi Điểu nữa.
                         
                        Họ cứ bước đi cả ngày, cho đến khi bàn chân tê cứng và rỉ máu. Nó như một nỗi kinh hoàng mà họ phải đối mặt mỗi ngày. Mặt trời đã chìm xuống ở phía sau khi họ lên tới đỉnh đồi. Bóng của họ đổ xuống trước mặt, chỉ về một ngọn đồi lởm chớm đá. Dường như âm ỉ muốn bùng cháy trong ánh nắng mặt trời.
                         
                        “Nhìn kìa!” Giọng Da Hung như kiệt sức. Trong một nhịp tim đập, không mèo nào nói gì. Sau đó đôi mắt màu xanh của chân Sóc lấp lánh với một ngọn lửa tường chừng đã biến mất hoàn toàn vì cái chết của Đuôi Phi Điểu.
                         
                        “Dãy Núi!” cô kêu lên. “Chúng ta sắp về đến nhà.”
                         
                         
                        ---HẾT TẬP 2---
                         
                         
                        #27
                          saomai1268 21.11.2013 21:46:11 (permalink)
                          0
                          Tác phẩm đã được đăng vào thư viện ở địa chỉ:
                          http://vnthuquan.net/truy...83a3q3m3237nvn#phandau
                          Xin chân thành cám ơn các bạn.

                          Chúc các bạn luôn vui vẻ
                          #28
                            Mai Huyền Trang 13.02.2014 09:51:00 (permalink)
                            5

                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2014 09:53:38 bởi Mai Huyền Trang >
                            #29
                              Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 29 trên tổng số 29 bài trong đề mục
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9