Vietnam travel - một ngày ở Mai Châu Hòa Bình
huudung13 07.05.2014 16:38:58 (permalink)


Sau một tuần du lịch Vietnam travel vòng quanh Hà Nội, tôi đã thực hiện một chuyến đi đến một địa danh ở vùng nông thôn Việt Nam. Bởi vì đã dành quá nhiều thời gian đến thăm các nơi nổi tiếng như Sapa Tours nên tôi muốn đến một nơi vắng vẻ hơn. Theo đề nghị của một người bạn, tôi đã đặt một tour du lịch đến Mai Châu, một địa danh nằm ở cuối tỉnh Hòa Bình, là cửa ngõ đầu tiên để đi vào vùng Tây Bắc của Việt Nam. Vùng đất này là nơi sinh sống của dân tộc Thái tại Việt Nam. Chỉ mất một chuyến xe bốn giờ từ Hà Nội nên có khá nhiều tour du lịch đến Mai Châu, có thể là 2 ngày 1 đêm hoặc nhiều hơn thế nữa.
Từ trên đỉnh đồi nhìn xuống, Mai Châu trông giống như một bức tranh Việt Nam mà tôi đã luôn tưởng tượng: có những cánh đồng lúa và những túp lều nhỏ, nép mình trong một thung lũng ở giữa núi rừng hoang sơ. Càng đến gần thung lũng, tôi càng cảm nhận được nét mộc mạc của nơi này. Giữa những cánh đồng lúa xanh tươi và những con đường nhỏ hẹp, bấp bênh đối với những ai chưa quen đi. Dưới những thửa ruộng là dòng nước màu nâu đục, nguồn dinh dưỡng màu mỡ cho những cây lúa nước.

Chúng tôi được đưa đến một ngôi nhà truyền thống thay vì một trung tâm du lịch, hoặc một khách sạn nào đó. Chủ nhà là một người phụ nữ thân thiện, cô chào đón chúng tôi với một bữa ăn ngon lành được nấu theo kiểu của người Thái.
Không gian yên tĩnh và vắng vẻ, chỉ có vài đứa trẻ, một đôi ngỗng và những người khách đang thơ thẩn xung quanh, ngắm nghía tò mò với mọi thứ. Những ngôi nhà truyền thống ở đây được chuyển thành dạng như nhà nghỉ để tiếp đón khách du lịch. Người chủ vẫn sinh sống ở đây và làm các dịch vụ cho du khách, tương tự như ở Thái Lan. Tuy nhiên không may là tôi không có cơ hội được ngủ ở đây. Tôi đã đăng ký một tour đi về trong ngày, để chỉ cần đủ biết được một cuộc sống Việt Nam khác với sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố Hà Nội.
Sau khi kết thúc bữa ăn trưa, chúng tôi leo lên chiếc xe đạp cũ kỹ. Hướng dẫn viên Vietnam package tours của chúng tôi là một người phụ nữ địa phương. Chúng tôi háo hức chuẩn bị cho chuyến tham quan trên những con đường bùn lầy trong không khí mát mẻ của buổi chiều. Vòng quanh các con đường đất trong bản làng, điểm dừng phía trước của chúng tôi là một ngôi nhà gỗ nhỏ. Mọi người lần lượt cởi giày và đi bộ lên cầu thang gỗ hẹp. Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng rất thoáng, chỉ có điều là trần nhà khá thấp, trên các bức tường dán nhiều bưu thiếp, thư từ và các tấm thảm thêu, chúng đều được dệt bằng tay.
Như nhiều phụ nữ khác ở Mai Châu, công việc chủ yếu của cô là dệt may các tấm thảm, túi để bán làm quà lưu niệm. Một số tấm thảm có khi dài đến 3 hoặc 4 mét, và khi chúng tôi hỏi cô ấy là bao lâu thì cô có thể làm được một sản phẩm, cô ấy nói rằng có khi sẽ mất một tuần mới dệt được 1 hoặc 2 m vải.


Ngồi trên sàn gỗ, cô vừa pha trà cho chúng tôi vừa tự hào khoe những cuốn sổ lưu niệm với rất nhiều chữ ký và thông điệp được viết bởi hàng chục ngôn ngữ. Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi đến từ Pittsburgh, cô hào hứng đi lục lọi trong những cuốn sách của mình và rút ra một phong bì chứa đầy những tấm bưu thiếp. Đưa cho chúng tôi những tấm bưu thiếp đến từ Pittsburgh, Philadelphia, và một vài bức khác đến từ bờ Đông, người phụ nữ mỉm cười chia sẻ về những gì cô đã có trong những năm tháng hướng dẫn du khách đến thăm làng. Chúng là những kỷ niệm được tích lũy từ bạn bè trên khắp thế giới.
Cô lấy ra một chiếc phích nhỏ và vài cái ly, "Rượu gạo, chúng ta thử nhé", đây là một thức uống được cất từ lọai gạo truyền thống của vùng đất này, nó nặng hơn rượu vang khá nhiều. Trong khi chúng tôi đang uống và trò chuyện, bầu trời trở nên tối sầm và gió bắt đầu thổi mạnh một cách đáng sợ. Những người dân vội vã tắt các thiết bị điện và thu đồ đạc vào. Mọi thứ diễn ra rất gọn gàng như thể họ đã quá quen với việc này. "Tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại ngay", cô nói với chúng tôi.

Ngay sau đó, bụi đất bị thổi tung lên và quất quanh như những trận lốc xoáy nhỏ, những cánh đồng lúa đang gợn sóng, và phía xa những ngọn núi lởm chởm đang nhá lên ánh sét. Chúng tôi phải trở lại nhà nghỉ của mình. Đội lên chiếc nón lá tôi cố gắng đạp chiếc xe cũ kĩ kêu cót két của mình nhanh hết mức có thể để đuổi theo người hướng dẫn của chúng tôi. Mọi người hối hả đua với cơn gió để trở lại nơi trú ẩn. Trong một vài khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình như trở lại làm một đứa trẻ, như tôi đang chạy đua với anh trai của tôi qua những khu rừng và những con đường mòn ở Pennsylvania. Đồng thời, tôi cảm thấy như mình đang ở trong một cuộc phiêu lưu ngộ nghĩnh. Cảm thấy phấn khởi và năng động hơn bao giờ hết, trong thời gian qua tôi đã chẳng có cơ hội nào được vận động nhiều như vậy.
Cuối cùng chúng tôi cũng về lại được nhà nghỉ khi những đám mây đang vỡ ra và một vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống. Chì vừa kịp để những chiếc xe đạp dưới chuồng vịt, một màn mưa giống như rèm cửa nước đã bao vây cả khu nhà. Chúng tôi vừa ngồi nhìn mưa rơi trắng xóa, vừa thầm mong nó tạnh mau để có thể ra về an toàn.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9