...
vansam166 29.06.2014 17:51:14 (permalink)
Cao Hiên theo Cao Hàn tản bộ xong liền đến Bắc Huyền cung, cử chỉ cao hứng phấn chấn, đối với cữu cữu vô cùng đắc ý.
 
Nhi đồ mọi ngày luôn yếu đuối, sao hôm nay lại tự tin hơn vài phần. Bắc Huyền Thanh Lam vẫn hy vọng dùng Cao Tuấn để kích thích Cao Hiên, hy vọng hắn hiểu được thế nào là sỉ và dũng. Thế nhưng lại xem nhẹ cảm xúc tự ti trong lòng Hiên nhi, do đó đối với Hiên nhi chỉ có thể khích lệ mà không dám tác động gì khác, xem ra trước kia dùng biện pháp sai lầm rồi. Hình như Hoa Niên so với mình còn hiểu Hiên nhi hơn, hay là do mình quan tâm quá hoá loạn chăng?
 
Bắc Huyền Thanh Lam thấy việc này đối với nhi đồ có ảnh hưởng rất lớn, trong lòng cũng bớt đi mấy phần phản cảm đối với Hoa Niên. Đối với Hoa Niên cũng thêm vài phần tâm tư, phải thử xem Hoa Niên rốt cuộc có mấy cân mấy lượng, ngày sau đối với mình có ý trợ giúp, có thể vì mình phụ trợ hay không?
 
***
 
Ngày kế tiếp, Hoa Niên lại tiến cung thỉnh an Bắc Huyền Thanh Lam.
 
Bắc Huyền Thanh Lam không đề cập tới chuyện hôm qua, Hoa Niên tự nhiên cũng không chủ động nhắc tới. Bất quá hôm nay thái độ Bắc Huyền Thanh Lam đối với Hoa Niên rõ ràng tốt hơn rất nhiều, tuy rằng ngoài mặt Bắc Huyền Thanh Lam vẫn đạm nhạt như xưa nhưng Hoa Niên vẫn cảm giác được sự thay đổi này.
 
“Hoa Niên, hôm nay bầu trời trong xanh, bồi ta đi ngự hoa viên ngắm hoa đi?”
 
Bắc Huyền Thanh Lam khó có dịp không đuổi Hoa Niên đi, lại còn chủ động lưu Hoa Niên lại bồi dưỡng cảm tình. Điều này làm cho Hoa Niên vui mừng đến rơi lệ, xem ra hôm qua đặt cược đúng rồi, đem lợi hại đặt trên người Cao Hiên quả là chính xác.
 
“Nhi thần vui vẻ còn không kịp nữa là, cữu cữu, chúng ta đi liền chứ.”
 
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Thanh Lam rõ ràng cảm giác được lời nói Hoa Niên rất sung sướng vui vẻ, nghi hoặc nhìn khuôn mặt khuynh thành tuyệt thế của nàng, tựa hồ thật sự rất hài lòng. Cảm xúc Hoa Niên không giống như là giả, dù sao nếu là giả mình sẽ có thể cảm giác được. Nhưng chẳng qua chỉ là cùng đi ngự hoa viên ngắm hoa mà thôi, sao nàng lại vui vẻ đến thế? Bắc Huyền Thanh Lam khó hiểu, thật sự rất khó hiểu.
 
Niên đưa tay ra, rõ ràng là chủ động muốn đỡ mình dậy, là ý tốt của nàng, nhưng Bắc Huyền Thanh Lam chỉ nhìn bàn tay kia lơ lửng trong không khí, do dự hồi lâu. Hoa Niên kỳ thực rất tốt, không vì vậy mà rút tay về, dù sao nàng hiện tại là cháu dâu của mình.
 
Chẳng qua Bắc Huyền Thanh Lam có chút nghi hoặc, nàng có lý do gì lại chu đáo với mình như thế. Tựa hồ Hoa Niên đặc biệt thích tiếp xúc tay chân với người khác, hết lần này đến lần khác đều muốn tiếp xúc cùng mình, mà Bắc Huyền Thanh Lam lại vốn không thích chuyện này, cho nên lại càng chần chừ không biết nên hay không đưa tay qua.
 
Hoa Niên nhìn Bắc Huyền Thanh Lam do dự, xem ra đây là hiện tượng tốt, nếu là hôm qua sợ là y nhìn cũng không thèm, chủ động đi rồi. Hoa Niên biết Bắc Huyền Thanh Lam không thích tiếp xúc tay chân, lúc trước vài lần mình cứng rắn cầm lấy tay y, không phải đều bị tránh né sao?
 
Cho nên trong lòng Hoa Niên đã sớm chuẩn bị tốt việc bị Bắc Huyền Thanh Lam cự tuyệt, giờ thấy Bắc Huyền Thanh Lam do dự lâu như thế, quá nửa không phải là diễn kịch. Tay Bắc Huyền Thanh Lam dần nhích lên phía trước, tâm Hoa Niên cũng theo đó giống như dây cầm bị đứt, chấn động một tiếng, trong lòng mừng như điên như dại. Hành động này của Bắc Huyền Thanh Lam không phải là ngầm thừa nhận sao, có thể tính là nàng đã được nhét vào giới hạn ranh giới người một nhà không nhỉ? Hoa Niên trong lòng ngọt ngào như có mật, còn ngọt hơn cả mật nữa.
 
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Niên nở nụ cười với mình như thể như với tình đầu của nàng vậy. Không biết mình vì sao lại dùng từ này, chỉ là, nụ cười Hoa Niên đối với mình thật quá cổ quái. Tay Bắc Huyền Thanh Lam đặt trong tay Hoa Niên cũng cảm thấy không tự nhiên.
 
Thật kỳ lạ, Hoa Niên sao quá mức thân thiết mờ ám vậy, nếu mình là nam tử bình thường, nàng cười như vậy dĩ nhiên có ý câu dẫn, nhưng mình giờ là cữu cữu của nàng lại còn là sư phụ của thái tử, nàng cười như vậy là có ý gì?
 
Bàn tay Bắc Huyền Thanh Lam đặt ở phía trên ống tay áo Hoa Niên, căn bản không dùng một phần khí lực, quả thực với nàng vẫn còn nhiều cảnh giác lắm.
 
Rõ ràng chỉ cách một lớp quần áo, y cũng chỉ đặt hờ lên tay mình, vậy mà Hoa Niên vẫn cảm thấy hồi hộp khi tay mình và y nhẹ nhàng tiếp xúc, làm cho mình cũng không còn là mình nữa, vừa bối rối vừa bấn loạn. Hoa Niên nhìn Bắc Huyền Thanh Lam gần bên, ngũ quan thanh nhã có chút lạnh lùng, không hiểu sao tim đập càng lúc càng mạnh.
 
Bắc Huyền Thanh Lam đương nhiên không hề biết giờ phút này trong lòng Hoa Niên đang nở hoa, chỉ cảm thấy Hoa Niên rất kỳ quái mà thôi.
 
 
“Đoá hoa nào cũng tranh nhau khoe sắc, đẹp thì đẹp, nhưng có xem nhiều hơn thì cũng chỉ có thế.” Bắc Huyền Thanh Lam nhìn vườn hoa, nhẹ nhàng nói.
 
“Muốn xem thì phải xem cữu cữu dùng tâm tình gì để thưởng hoa, cữu cữu là vô tâm xem hoa, bằng không nhất định sẽ gặp một đoá hoa khiến cữu cữu thích.”
 
Hoa Niên ở sau lưng Bắc Huyền Thanh Lam, khoảng cách rất gần, gần đến mức Hoa Niên cảm thấy mình chỉ cần duỗi tay ra là sẽ có thể đem y ôm vào lòng. Nhưng mà nàng chỉ có thể đem tưởng tượng khổ sở ấy cất giấu trong lòng, rõ ràng là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Chỉ một cái với tay, sao khó khăn đến thế?
 
Bỗng một cơn gió nhẹ từ đâu thổi tới, mang theo mùi hương trên người Hoa Niên bay đến mũi Bắc Huyền Thanh Lam, là mùi mân côi, dung hợp với hương thơm thiếu nữ đặc hữu trên người nàng, cảm giác thật dễ chịu, so với bất kỳ mùi nào Bắc Huyền Thanh Lam từng ngửi qua đều mang đến cảm giác thư thái hơn.
 
Hoa Niên thật sự là nữ nhân táo bạo, cố tình đem bản thân vũ mị mê hoặc lòng người không nói, toàn thân lại phát ra hương khí, sợ là không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào trên thân thể nàng, Bắc Huyền Thanh Lam ít khi nào tâm tình thoải mái đến thế thầm nghĩ.
 
Hoa Niên nếu như biết Bắc Huyền Thanh Lam giờ phút này cảm thấy thân thể của mình có mùi hương dễ chịu, sợ là mừng đến phát khóc. Không uổng phí nàng mỗi ngày đều ngâm nước tắm cả nửa ngày, sử dụng hoa đào và mân côi để trưng dụng mùi hương, thiếu chút nữa còn đem cả mật ong bươm bướm bỏ vào ngâm luôn.
 
Hoa Niên dĩ nhiên không phải tự nhiên mà biến mình thành kẻ đỏm dáng như vậy. Trời đất chứng giám, nàng đem toàn thân mình biến thành mỹ diễm, mục đích duy nhất là để câu hồn nam nhân này mà thôi, chứ cho tới tận bây giờ nàng chưa hề tính toán câu dẫn một người nào khác cả. Nếu ai đó không biết nàng dụng tâm khổ sở như vậy mà lại đem nàng trong mắt trở thành kẻ lẳng lơ, Hoa Niên cũng không biết nên cười hay nên khóc.
 
Bắc Huyền Thanh Lam cố ý tiến về phía trước vài bước, cách xa Hoa Niên một khoảng. Hoa Niên nhìn Bắc Huyền Thanh Lam lại tránh né mình, khuôn mặt xinh đẹp có chút buồn tủi thất vọng. Tôn sư cữu cữu thật là, ta cũng không hồ đồ đến mức ôm người, ngươi cần gì chạy xa như vậy? Hoa Niên trong lòng oán giận thầm nghĩ, ngay cả một chút xíu cơ hội phóng túng cũng không cho mình.
 
Cữu cữu không biết y thật sự là nam nhân mỹ mạo tuyệt đại rất phong tình sao? Cái miệng cong cong câu hồn của y, biểu tình thật là khả ái.
 Nghĩ đến đây, nàng thực sự cười rất vui vẻ, là nụ cười xuất phát từ chân tâm, nàng vốn không có thói quen ở trước mặt Bắc Huyền Thanh Lam che dấu cảm xúc chân thật của mình.
 
Biểu tình Hoa Niên quả thật rất phong phú, trong nháy mắt có thể biến hóa thành rất nhiều dạng. Trước đó rõ ràng nàng vẫn còn chu miệng nhíu mày, chỉ một cái quay đầu lập tức biến thành vẻ tươi cười rạng rỡ, chói mắt hơn bất cứ đoá hoa kiều diễm nào trong vườn.
 
Bắc Huyền Thanh Lam lần đầu tiên phát hiện, Hoa Niên kỳ thật cười rất đáng yêu, tựa hồ đối với mình không lúc nào không cười, cười đến mức làm cho mình lóa mắt, Bắc Huyền Thanh Lam thầm nghĩ .
 
Y vốn không biết rằng, thực sự Hoa Niên chỉ đối với một mình y mà tươi cười thôi, chỉ duy nhất y, không phải với ai cũng như thế.
 
Bắc Huyền Thanh Lam khẽ nhíu mày, đối với vẻ tươi cười của Hoa Niên vẫn cảm thấy lóa mắt, phỏng chừng nếu dùng mắt nhìn nàng lâu thêm chút thì đôi mắt mình cũng sẽ bị thương mất.
 
Kỳ thật Bắc Huyền Thanh Lam thật sự là quá thành kiến, nào có chuyện nhìn mỹ nữ đến đui mù, chỉ có nhìn mỹ nữ sinh tình sinh cảnh mà thôi.
 
Bắc Huyền Thanh Lam thuận miệng lại hỏi Hoa Niên thêm mấy vấn đề, nhìn qua chỉ là mấy chuyện vặt vãnh không có gì đáng để ý, thực tế đều là khảo nghiệm Hoa Niên. Nhưng những câu trả lời của nàng lại làm cho Bắc Huyền Thanh Lam có chút kinh ngạc, kiến giải độc đáo thậm chí là có chút sắc bén, thông minh uyên bác giống như phong phạm của mình năm đó.
 
***
“Nhi thần thỉnh an cữu cữu.”
 
Hoa Niên hôm nay một thân thanh sắc, dung nhan không son phấn, tóc đen vấn lên, một cái trâm cài đơn giản là trang sức duy nhất. Tuy thiếu đi vài phần diễm lệ bức người như mấy ngày trước nhưng lại thêm vài phần thanh nhã thoát tục.
 
Hoa Niên khẽ cười với Bắc Huyền Thanh Lam, cữu cữu không thích lẳng lơ kiều mị quá mức, vậy chắc chắn rất thích hương vị thanh nhã rồi, Hoa Niên thầm nghĩ.
 
Bắc Huyền Thanh Lam có chút kinh ngạc nhìn Hoa Niên, phục trang đơn giản, đâu giống với tính cách của nàng. Dáng vẻ, trang phục không có gì quá đáng, không phải những ai vốn thiên sinh lệ chất lại càng khó từ bỏ thói quen chưng diện của mình hay sao?
 
Ánh mắt cữu cữu so với lúc trước lưu lại trên người mình lâu hơn một chút, xem ra cữu cữu thích bộ dạng này rồi.
 
“Ừm.” Bắc Huyền Thanh Lam thu hồi tầm mắt, thản nhiên lên tiếng.
 
“Cữu cữu, nhi thần hôm nay trang phục thế này, người thấy có đẹp không?” Hoa Niên vẫn cười rực rỡ với Bắc Huyền Thanh Lam như cũ.
 
Hoa Niên tuyệt đối là kẻ thích người khác chú ý đến mình mà, vừa mới đó lại không quên thói khoe khoang đỏm dáng, hoàn toàn phá vỡ cảm giác thanh tao thoát tục vừa nãy của mình, Bắc Huyền Thanh Lam thầm nghĩ.
 
“Rất tốt!” Bắc Huyền Thanh Lam gật đầu, quả thực trang phục của nàng rất hoàn hảo.
 
“Cữu cữu thích là tốt rồi.” nụ cười của Hoa Niên lại càng thêm sáng rỡ.
 
Trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam tự dưng cảm thấy có chút ngạc nhiên, nàng khéo ăn mặc thì có can hệ gì đến việc mình thích hay không đâu? Sao Hoa Niên tựa hồ luôn thích thể hiện với mình.
 
“Ta mới tìm được một cỗ nhất lưu bảo vật, đặc biệt đến dâng lên cho cữu cữu, cữu cữu chắc chắn sẽ rất thích.” Hoa Niên ân cần nói.
 
Thật ra trước đó Hoa Niên đã không ít lần dâng lên cho Bắc Huyền Thanh Lam chút ngạc nhiên cổ quái gì đó, nhưng Bắc Huyền Thanh Lam chẳng có chút động tâm, lúc nào cũng nhất quyết trả lại. Kỳ quái là Hoa Niên chẳng những không buồn, ngược lại mỗi ngày thỉnh an đều tìm cớ này nọ để hiến tặng vật phẩm trân quý.Bắc Huyền Thanh Lam đối với việc nàng mỗi ngày tặng quà cũng sinh ra chút hảo cảm.
 
Bắc Huyền Thanh Lam không đáp, vẻ mặt điềm nhiên như trước, ung dung uống ly trà thượng đẳng mà không trả lời. Y biết Hoa Niên nhất định sẽ không chịu nổi trước mà khoe khoang ngay hôm nay nàng mang đến ngạc nhiên gì.
 
Cữu cữu trong lòng rõ ràng là hiếu kỳ, vậy mà muốn làm cho nàng lộ ra một chút hiếu kì nôn nóng thôi cũng khó khăn. Được rồi, Hoa Niên này thừa nhận, so về tính nhẫn nại cùng bản lĩnh bất động thanh sắc, mình không thể hơn được Bắc Huyền Thanh Lam.
 
“Cữu cữu, người biết đây là vật gì không?”
 
Hoa Niên lấy ra một cái chai được chế từ dạ quang thạch tinh xảo vô cùng. Nghe nói dạ quang thạch vào ban đêm có thể phát ra quang mang chói loà, cho nên cực kì trân quý. Dạ quang thạch vốn là bảo vật, lại để cho bảo vật như thế đem chứa thứ khác, thứ trong bình nhất định là bảo bối quí giá vạn phần.
 
Bắc Huyền Thanh Lam lắc đầu, thường Hoa Niên mang đến thứ gì, có một nửa là y không biết, cũng không biết Hoa Niên sao có thể tìm ra nhiều thứ cổ quái hiếm thấy như vậy.
 
“Ngọc cơ cao.”
 
Bắc Huyền Thanh Lam quả nhiên nhướng đôi lông mày, cực kì hứng thú. Giang hồ đồn rằng vật này do quỷ y Tiếu Trường Thanh phát minh ra. Tiếu Trường Thanh rốt cuộc bao nhiêu tuổi, không người nào biết được, nhưng dung nhan qua hai mươi năm vẫn không thay đổi chính là do dùng ngọc cơ cao. Vật ấy vạn kim khó cầu, nghe nói nếu bôi lên da, da thịt sẽ trắng hơn tuyết ba phần, mềm mại vô cùng, phản lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú. Bắc Huyền Thanh Lam vẫn cho rằng điều này bất quá là truyền thuyết giang hồ, không ngờ hiện tại Hoa Niên lại nói trong tay nàng chính là ngọc cơ cao.
 
“Vì sao vậy? Tại sao ngươi không để lại cho mình sử dụng?”
 
Rõ ràng Hoa Niên đối với dung mạo bản thân còn quan tâm gấp bội hơn so với người khác, cớ sao lại không lưu lại cho mình sử dụng?
 
“Ta tình nguyện đem những thứ tốt nhất dâng cho cữu cữu.”
 
“Đại lễ này bổn tọa sợ là nhận không nổi.”
 
 
“Cữu cữu là cữu cữu của nhi thần, sao lại nhận không nổi? Thứ này nhi thần đưa cho cữu cữu, cữu cữu nếu không cần, ta đi rồi người muốn ném cứ ném, nhưng nhất định không thể cự tuyệt.”
 
Hoa Niên nhiệt tình kéo lấy bàn tay bạch ngọc của Bắc Huyền Thanh Lam, còn nắm chặt lấy bàn tay y vô cùng thân thiết. Mặc dù vẻ ngoài là sợ Bắc Huyền Thanh Lam cự tuyệt, không cho phép y từ chối, nhưng trên thực tế rõ ràng là thừa cơ nắm tay người. Kỳ thật cữu cữu vẫn còn rất trẻ trung hoàn mỹ, tuy đã là nam nhân ba mươi hai tuổi, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ khoảng hai mươi, hai mốt tuổi thôi. Bàn tay như đậu hũ, mềm mềm nộn nộn, làm người ta yêu thích không rời. Hoa Niên say mê cầm ngắm, đây là lần đầu tiên cùng cữu cữu không có cách lớp quần áo mà được nắm tay người. Tâm tư Hoa Niên càng nghĩ càng không tinh thuần.
 
Bắc Huyền Thanh Lam vốn tưởng có thể thoát khỏi đôi tay của Hoa Niên đang quá mức làm càn kia, nhưng vô luận y dùng lực thế nào cũng giãy không ra.
Ngay giờ phút này, Hoa Niên mặt đối mặt Bắc Huyền Thanh Lam, hơi thở nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt y. Hơi thở quen thuộc làm cho lông mày Bắc Huyền Thanh Lam càng thêm nhíu chặt. Hoa Niên cầm lấy tay mình để làm gì, dựa vào mình gần như vậy là muốn cái gì?
 
“Hoa Niên, ngươi buông tay, ta nhận lấy là được chứ gì.” Bắc Huyền Thanh Lam ra lệnh cho Hoa Niên.
 
“Cữu cữu không được ném đi đó.” Hoa Niên vẫn như trước không chịu buông tay. Tuy không dám trêu vào mệnh lệnh của Tôn sư cữu cữu, bất quá thứ này thật sự là một phen tâm ý của mình, không hề dễ dàng mà có được. Nàng biết rõ một lát nữa mình đi, Bắc Huyền Thanh Lam sẽ ném thứ này đi, Bắc Huyền Thanh Lam chính là loại nam nhân sẽ làm chuyện như thế.
 
Bắc Huyền Thanh Lam vốn chỉ muốn tránh khỏi tay Hoa Niên. Hoa Niên thật sự là quá làm càn, suồng sã nắm tay mình không nói, lại còn dám ra lệnh cho mình. Được rồi, Bắc Huyền Thanh Lam thừa nhận y vừa rồi quả thật có dự tính ném đi, cũng có chút chột dạ trong lòng, xem dáng vẻ Hoa Niên khẩn trương như vậy, Bắc Huyền Thanh Lam cũng biết thứ này hẳn là không dễ kiếm.
 
“Ta sẽ không ném đi, ngươi nhanh buông tay đi!”
 
Ngữ khí Bắc Huyền Thanh Lam trầm lại, Hoa Niên mà làm càn nữa, y nhất định sẽ không vui.
 
“Nhất định không ném đó?”
 
Thanh âm Hoa Niên vừa dè dặt vừa nũng nịu, làm cho mối nghi hoặc trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam lại không ngừng tăng lên.
 
Mấy ngày nay Bắc Huyền Thanh Lam luôn có cảm giác tựa hồ Hoa Niên muốn lấy lòng mình. Giống như hôm nay vậy, Bắc Huyền Thanh Lam biết mình hoàn toàn không nghĩ sai, Hoa Niên thật sự muốn lấy lòng mình.
 
Xét gia thế bối cảnh của Hoa Niên, hơn nữa còn có tuyệt thế dung mạo thế kia, sợ từ nhỏ luôn được người khác lấy lòng mới đúng, nay lại đến lấy lòng mình là cớ gì? Bắc Huyền Thanh Lam suy đi nghĩ lại nhiều lần, trong lòng tự thấy mình không thể đem lại cho nàng điều gì tốt đẹp, vậy thì vì cái gì mà ủy khuất bản thân đến lấy lòng mình? Chưa từng có người nào giống như Hoa Niên, làm cho mình thật sự khó đoán.
 
“Không đâu!” Bắc Huyền Thanh Lam thỏa hiệp vì bàn tay y vẫn còn đang bị Hoa Niên giữ chặt, thật sự không thể không thỏa hiệp.
 
“Cữu cữu là Tôn sư thì cũng phải nhất ngôn cửu đỉnh đó.” Hoa Niên làm nũng, thanh âm nũng nịu như thể chảy ra nước.
 
Nhưng Hoa Niên thế nào cũng không chịu buông tha bàn tay bạch ngọc đang nằm trong tay mình, làm gì có được dịp tốt nào mà sờ như thế đâu. Bất quá sờ thế nào cũng không đủ, tính nhẫn nại của cữu cữu thật kém quá, để mình sờ một chút cũng đâu mất tí da nào.
 
Bắc Huyền Thanh Lam thấy Hoa Niên làm nũng, trong lòng quái dị nói không nên lời, rút nhanh tay về, mong lập tức đuổi được Hoa Niên đi. Bộ dáng làm nũng của nàng, yêu mị đến mức làm cho lỗ chân lông người ta cũng phải dựng đứng, nhưng có phải nàng đã tính sai đối tượng làm nũng hay không? Nàng hôm nay tuy ăn mặc thanh nhã, nhưng thực chất bên trong vẫn là yêu nghiệt mà thôi.
 
“Cảm tạ Thái tử phi một mảnh hiếu tâm, ta mệt rồi, ngươi trở về đi.”
 
Bắc Huyền Thanh Lam thấy thời gian cũng không sớm nữa, từ sáng sớm đến thỉnh an, rất nhanh cũng đã đến giữa trưa, nàng không phải dự định ăn xong cơm trưa mới trở về đấy chứ? Bắc Huyền Thanh Lam cũng không tính lưu nàng lại cùng nhau dùng bữa.
 
Thời điểm gọi mình là Hoa Niên, Bắc Huyền Thanh Lam đối với mình đó là chân tình, nếu lại gọi Thái tử phi, vừa khách sáo vừa dối trá .
 
“Cữu cữu, để nhi thần ở lại cùng người dùng cơm được không?” Hoa Niên quả nhiên đưa ra yêu cầu như thể không hiểu ý Bắc Huyền Thanh Lam, đối với ánh mắt giận dỗi rõ ràng cũng làm như không thấy. Bắc Huyền Thanh Lam thật không giải thích được, có nơi chốn vui vẻ lại không muốn, sao cứ rước lấy bực dọc làm gì? Hoa Niên, thật sự làm cho người ta nhìn không thấu.
 
“Sao vậy, thức ăn Đông cung không hợp khẩu vị Thái tử phi, cho nên Thái tử phi muốn ở lại Bắc Huyền cung ăn cơm sao?” Ngữ khí Bắc Huyền Thanh Lam ra vẻ ôn nhu săn sóc, thực tế là vẫn có ý đuổi Hoa Niên.
 
Một người dùng cơm, làm sao so được với tư vị được cùng cữu cữu dùng cơm? Hoa Niên suýt chút nữa thì nói ra, nhưng lại sợ trêu ghẹo chọc giận Bắc Huyền Thanh Lam quá đáng, đành phải thay đổi cách nói:
 
“Trở về thì ta cũng dùng cơm một mình, thái tử lại bận rộn chính sự, cữu cữu cũng chỉ có một người, hai người ăn cơm so với một người không phải có tư vị hơn sao? Ở nhà ta, nếu phụ thân cùng cữu cữu không ở cùng một chỗ, ăn cơm thật không có gì thú vị, cho nên mỗi khi phụ thân ở nhà đều là cả nhà cùng nhau dùng cơm, cảm giác rất vui vẻ.”
 
Hoa Niên tình cảm nói, nàng không tin Bắc Huyền Thanh Lam thích ăn cơm một mình.
 
Lời Hoa Niên thực sự xúc động, như hoà cùng tiếng lòng của Bắc Huyền Thanh Lam. Gia đình đế vương ngay cả hạnh phúc nho nhỏ kia cũng không có, hắn từ nhỏ chỉ biết rèn luyện tài học, khi đã đứng trên tột đỉnh vinh quang là tôn sư của thái tử, nhưng vẫn luôn một thân cô độc chưa bao giờ cùng ai động đũa, trừ những lúc yến hội thì hầu như vô cùng ít dịp ăn cùng nhau một bữa cơm đơn giản.
 
Mọi người luôn muốn được một vị trí như hắn, mỗi người đều nghĩ làm Tôn sư của một quốc gia thực là vinh quang. Nhưng thực tế trong lòng chỉ là hoang vu cằn cỗi, Bắc Huyền Thanh Lam khẽ nở nụ cười, gần đây sao lại nổi lên ý nghĩ về mấy chuyện ủ rũ đâu đâu?
 
Hoa Niên bị thu hút bởi dáng vẻ kia, y đang suy nghĩ gì vậy, sao tuy tươi cười lại khiến cho người ta thấy yêu thương đau lòng như thế?
 
Bắc Huyền Thanh Lam rốt cuộc không mở miệng đuổi Hoa Niên nữa, mặc cho nàng ở lại dùng cơm.
 
Thực đơn Bắc Huyền Thanh Lam dùng vốn luôn thanh đạm đơn giản. Hoa Niên nhìn thức ăn thanh đạm trên bàn, khẽ nhíu mày, cữu cữu hoá ra lại khổ hạnh như tăng nhân, thanh tâm quả dục quá đỗi.
 
“Cữu cữu, không mang thức ăn lên nữa sao?” Hoa Niên nhìn trên bàn toàn một màu xanh, biết rõ còn cố hỏi.
 
“Ta đã nói thức ăn tại Đông cung hợp khẩu vị của ngươi hơn mà.” Bắc Huyền Thanh Lam nở nụ cười. Biết chắc Hoa Niên ăn không quen những thứ này, nhất định sẽ mở miệng oán giận. Giờ phút này Hoa Niên chẳng khác gì một hài tử.
 
“Cữu cữu ăn cái gì, Hoa Niên đương nhiên sẽ cùng cữu cữu ăn cái đó, Hoa Niên không phải người kén cá chọn canh.”
 
Hoa Niên trợn tròn mắt nói dối. Hoa Niên này nếu mà không hay cầu kì đòi hỏi ý kiến thì thiên hạ này chắc cũng không có ai giống vậy rồi, Bắc Huyền Thanh Lam không khỏi nở nụ cười. Lúc này Bắc Huyền Thanh Lam mới cảm thấy Hoa Niên thật giống một tiểu hài tử.
 
“Vậy là tốt rồi.” Bắc Huyền Thanh Lam cười nhẹ nhàng gật đầu một cái, khoan thai cầm đũa, từ tốn gấp thức ăn trên bàn, phi thường nhã nhặn.
 
Hoa Niên tuy rằng bất mãn thức ăn trên bàn nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên mình cùng Bắc Huyền Thanh Lam ăn cơm, Hoa Niên cũng vui vẻ động đũa. Đừng nhìn thức ăn có vẻ thanh đạm, hương vị thật sự rất ngon, xem ra không thể không khen ngợi ngự trù trong cung thật khéo tay.
 
Bắc Huyền Thanh Lam hoàn toàn không nói gì, im lặng dùng bữa. Cơ hồ hoàn toàn không để ý đến Hoa Niên, mà Hoa Niên thì vừa ăn vừa trộm ngắm nhìn Bắc Huyền Thanh Lam.
 
Hoa Niên thấy Bắc Huyền Thanh Lam ăn không nhiều lắm, có chút không hài lòng liền gắp một ít thịt cá bỏ vào chén Bắc Huyền Thanh Lam, hy vọng y có thể ăn nhiều một chút.
 
Điều này khiến cho Bắc Huyền Thanh Lam vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoa Niên.
 
Vốn gia phong Bắc Huyền gia phi thường nghiêm cẩn, gia phụ và gia mẫu tương kính như tân. Nhưng bọn họ tựa như chỉ có phần kính nhau mà thiếu đi phần yêu thương. Chưa bao giờ gây gổ hoặc thậm chí vì sự tình gì đó mà đỏ mặt, hành động gắp thức ăn vô cùng thân thiết này dĩ nhiên tuyệt đối chưa bao giờ xuất hiện ở gia tộc.
 
Đi vào hoàng cung hai mươi năm, càng không có người thay y gắp thức ăn. Cung nữ thân phận thấp hèn sẽ không dám làm, nhi đồ cũng không từng làm qua. Người đầu tiên làm thế lại là nữ nhân mà trong lòng mình chưa từng xem là cháu dâu, là nữ nhân mà mình không hề thích qua, cảm giác kỳ quái ngạc nhiên đó thật không tả nên lời. Bắc Huyền Thanh Lam ngẩng đầu nhìn Hoa Niên, nhưng biểu tình của nàng rất tự nhiên, tựa hồ đây chỉ là việc bình thường thôi.
 
Bắc Huyền gia là gia tộc vô cùng kỳ lạ, trong nhà cũng chưa bao giờ xuất hiện người nổi loạn. Gia giáo phi thường nghiêm ngặt, nên phàm là nam tử, người đó chắc chắn là thế gia đại công tử điển hình nhất. Nữ tử cũng đồng dạng là thế gia thục nhã thiên kim tiểu thư. Tựa như nơi đó là cái nôi chuyên sản sinh ra một mô phạm của dòng dõi quý tộc, đối nhân luôn ôn hòa có lễ, thế nhưng họ lại thiếu đi vài phần cá tính góc cạnh.
 
Người Bắc Huyền gia làm cho người ta lúc nào cũng cảm giác họ ưu tú, ôn hòa, dễ gần, nhưng lại không có cảm giác thân mật ôn tình, tựa hồ người Bắc Huyền gia đều dưỡng thành tâm tĩnh như nước vậy. Và dường như Bắc Huyền Thanh Lam so với người Bắc Huyền gia không có gì bất đồng, nhưng cũng hoàn toàn bất đồng.
 
Hơn nữa Bắc Huyền gia chưa bao giờ cùng các thế gia đại tộc khác lui tới mật thiết, cũng chưa bao giờ đắc tội với ai, có thể nói là gia tộc an phận nhất. Lúc trước tiên hoàng lựa chọn Bắc Huyền Thanh Lam làm Tôn sư cũng đã nhìn ra điểm ấy, gia tộc như vậy sẽ không vì được sủng ái mà kiêu ngạo, sẽ không hình thành băng đảng bè phái. Xem ra người Bắc Huyền gia được xem là thông minh nhất, đạo lý đã quá rõ ràng.
 
Hoa Niên không phát hiện ra Bắc Huyền Thanh Lam có chút khác thường, liên tục gắp thức ăn chất chồng vào chén của y. Mong muốn Bắc Huyền Thanh Lam ăn nhiều một chút, y rất gầy, phải ăn nhiều mới tốt.
 
“Hoa Niên, thức ăn đặt trên bàn, ta tự mình gắp được, ngươi hà tất làm điều thừa như thế làm gì?”
 
Bắc Huyền Thanh Lam thấy cái chén tràn đầy đồ ăn, khó hiểu hỏi. Vì cớ gì y lại thấy hành động thừa thãi ấy lại có ý nghĩa vô cùng thân thiết đến vậy? Tại sao Hoa Niên đối với mình lại thân thiết như thế?
 
“Cái này đâu có giống.” Hoa Niên nhìn Bắc Huyền Thanh Lam ăn đồ ăn mình gắp, nhịn không được cười tươi như hoa.
 
“Sao không giống?”
 
Bắc Huyền Thanh Lam vẫn cảm thấy hành động này đích thị rất thừa thãi. Tại sao cứ gắp đầy chén làm gì? Không phải y cũng tự gắp được cho mình sao, giờ làm vậy hoá ra không phải mình ăn nước bọt của người khác à? Thật không hay, Bắc Huyền Thanh Lam nghĩ thầm.
 
Hoa Niên chỉ cười mà không đáp. Cữu cữu ở phương diện nào cũng thông minh, duy độc ở phương diện tình cảm lại quá kém cỏi, biết đến khi nào y mới thông suốt đây? Hoa Niên nhìn Bắc Huyền Thanh Lam, đáy mắt tràn ngập nhu tình.
 
Hoa Niên thay Bắc Huyền Thanh Lam gắp, cứ một tầng rau lại một tầng thức ăn, nhiều đến mức khiến Bắc Huyền Thanh Lam phải nhíu mày. Nhưng Bắc Huyền Thanh Lam cũng không mở miệng cự tuyệt, đối với Bắc Huyền Thanh Lam mà nói, loại cảm giác này rất mới lạ, cũng không thể nói là y không thích.
 
Kỳ thật có rất nhiều chuyện, đôi khi chỉ là vô tình lơ đãng nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm. Chí ít phản cảm của Bắc Huyền Thanh Lam với Hoa Niên sau bữa cơm này đã giảm đi không ít, dù rằng chính bản thân Bắc Huyền Thanh Lam một chút cũng không nhận ra chính vì chuyện nhỏ xíu này, cái nhìn của y đối Hoa Niên đã có chút thay đổi.
 
Ở lại Bắc Huyền cung nửa ngày, Hoa Niên rốt cục vẫn phải chủ động thỉnh lui. Dù sao nàng cũng lập chí thể hiện mình là một hiền thê biết quan tâm phu quân, mặc dù thời gian săn sóc cữu cữu vẫn chưa đủ, nhưng nàng sẽ luôn tự khắc chế để rời Bắc Huyền cung về Đông cung.
 
*** 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9