Cô gái của mùa thu
Hạo Vy 15.08.2014 22:08:31 (permalink)
Cô gái mùa thu.
Gục đầu lên tháng tám
Giữa trăng rằm
Hát ru một người dưng........
Một ngày đặc biệt trôi qua bình thường. Hay một ngày bình thường nhưng ta cho là đặc biệt?
Mưa giữa những ngày nắng...........Lòng nổi giông bão giữa những ngày bình yên....
 
#1
    Hạo Vy 18.08.2014 22:03:14 (permalink)
    Bàng hoàng...
    Đó là tất cả những gì có thể miêu tả trong buổi sáng hôm nay. Tất cả mọi người đều sững sờ... Không ai muốn tin chị đi một cách vội vã như thế. Nghiệt ngã quá, hai đứa bé còn quá nhỏ để phải hứng chịu nỗi đau mất mẹ.
    Bao nhiêu giọt nước mắt rơi? Bao nhiêu ca từ ai oán... Chị nằm đó bình thản như một giấc ngủ ngon. Chắc trước đó chị đau lắm nhỉ?
    Ra vô đâu đó vẫn thấp thoáng nụ cười hiền dịu của chị. Mới hôm qua còn tươi cười, vậy mà... Không ai nói trước được số phận chị nhỉ?
    Yên nghỉ chị nhé!
    #2
      Ct.Ly 18.08.2014 23:03:47 (permalink)
      #3
        Hạo Vy 21.08.2014 22:43:50 (permalink)
        Cảm ơn sis Ly đã đồng cảm
        Hôm nay căn bản là không có gì để viết. Bội thực công việc và đầu óc không còn minh mẫn nữa
        #4
          damynghe2606 25.08.2014 16:39:33 (permalink)
          Mùa thu đẹp luôn mang hạnh phúc tới mọi người hi. Chúc cả nhà buổi chiều vui vẻ ha
          #5
            Hạo Vy 25.08.2014 22:11:14 (permalink)
            Mùa thu đẹp nhưng buồn, dễ làm con người vốn dĩ cô đơn lại càng cô đơn hơn...
            Mùa thu....lá vàng......mưa bụi......giọt nhớ nào còn vương?
            Đôi khi chỉ muốn bay nhẹ nhàng như một chiếc lá vàng cuối thu, muốn tan biến giữa những cơn mưa bất chợt....
            Lòng sao trĩu nặng quá
            Đôi khi chẳng thể lý giải được tại sao......bất giác sợ.........
            #6
              Hạo Vy 26.08.2014 20:18:16 (permalink)
              Rảnh rỗi ngồi coi lại mấy bài cũ trong vnthuquan tự nhiên bật cười...sau có vài năm mà mình suy nghĩ già ghê!
              Mà mãi có cái "tật" không đổi, nhanh cười và nhanh khóc... Một câu nói cũng bật khóc ngon lành
              #7
                Hạo Vy 28.08.2014 20:59:14 (permalink)
                Chiều về vội vàng chạy trốn cơn mưa...
                Một người phụ nữ lớn tuổi đưa tay ra xin đi nhờ. Mình thấy quá trễ nên không kịp thắng xe lại, một phần vì những vụ án nhan nhản trên các báo hàng ngày đập vào mắt mình...mà con đường mình đang đi tối tăm vắng vẻ... Không biết có phải mình đang đem niềm tin ra để bào chữa cho cái hành động vô tâm của mình không nữa. Cảm giác tội lỗi, lo lắng, cô ấy có bị mưa không, có kịp về không,... Nhìn dáng liêu xiêu khắc khổ bỗng thấy nhớ mẹ quá!
                Về nhà, lại bằng đó thứ âm thanh quen thuộc, đôi lúc thấy mình nghẹt thở trong cái không khí đông đặc này. Thấy mình cũng có phần nhiều trách nhiệm khi đẩy mọi thứ tồi tệ hơn!
                Đã lâu rồi mình quên mất tâm sự cùng đứa cháu gái, quên rồi những bảo ban dạy dỗ nó... Cáu gắt, bực dọc lại càng đẩy nó đi xa, trượt dần... Chẳng biết phải bắt đầu lại từ đâu khi khoảng cách cứ xa dần!
                Tụi nhỏ bây giờ cạn nghĩ quá, hzzz.... Còn mình sao mau già vậy chứ, còn lâu mới 30 mà...
                #8
                  Hạo Vy 28.09.2014 23:04:57 (permalink)
                  Anh ạh, phải chăng chúng ta đang đi lạc?
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9