Nợ Em Ba Kiếp
takechi7 30.09.2014 20:10:03 (permalink)
Nợ Em Ba Kiếp
Tác giả: Nguyễn Thế Trị

Tập 1: Khởi Đầu

Luân hồi chính là vòng sinh tử, hoặc đơn giản là Sinh tử. Trạng thái bị luân chuyển của một loại hữu tình khi chưa đạt giải thoát. Nguyên nhân trói buộc trong luân hồi là các pháp bất thiện gồm có tham, ái, sân và si dẫn đến nghiệp sẽ ảnh hưởng đến sự tái sinh của chúng ta.
Là bánh xe của sự tồn tại, chỉ cái luân chuyển của thế giới hiện hữu. Thế giới của Hữu tình hiển hiện dưới sáu dạng: Thiên giới, Atula, con người là ba thiện giới nằm phía trên của bánh xe. Phía dưới của bánh xe là súc sinh, ngạ quỷ và địa ngục. Tất cả sáu loài này đều chịu khổ và sự hoại diệt. Cái chết được xem do Diêm vương gây ra, là người quay và giữ chặt bánh xe.
Nguyên nhân của khổ được biểu tượng bằng ba con thú nằm ở trung tâm bánh xe: gà (chỉ tham), lợn (chỉ si) và rắn (sân hận). Chu vi của bánh xe được khắc ghi mười hai yếu tố của thuyết Duyên khởi trong Phật giáo. Biểu tượng của bánh xe tồn tại được hiểu dưới nhiều cách khác nhau. Đầu tiên, sáu nẻo tái sinh được trình bày dưới sáu cảnh tượng khác nhau. Tử thư xuất phát từ quan điểm này mà chỉ dẫn những gì cần phải làm lúc chết để được sinh vào các cõi tốt đẹp. Người ta cần hiểu các cõi này chính là sáu loại tâm thức hay sáu mẫu người tiêu biểu hay sáu loại trạng huống(*) ngay trong đời sống bình thường.

***

Thành phố Đà Lạt. Ngày 24 Tháng 9 Năm 2011.
- Đó là một căn nhà ma ám!!! – Người đàn ông sợ hãi thét lớn trước mặt hai nhân viên cảnh sát.
- A lô! Tổng đài hả?!. Chúng tôi cần thêm người đến số nhà 36B đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa.
- Đừng! Đừng..!! Các anh không nên đến ngôi nhà đó! Bọn chúng sẽ không tha cho các anh đâu!. – Người đàn ông đó trông rất sợ hãi.
…….
- Rầm!!!. – Cánh cửa cũ kỹ nhưng lại rắn chắc vô cùng đổ xuống trên nền gạch đã mòn vì thời gian.
Sau khi phá cửa, nhóm cảnh sát bắt đầu kiểm tra xung quanh, vài người cẩn thận di chuyển lên tầng hai và ba, còn lại kiểm tra tầng trệt. Ngôi nhà yếu điện nên đèn đóm cứ chớp tắt liên hồi, có khi còn nghe cả tiếng tí tách của nước. Gã đàn ông ban nãy không muốn bước vào nhà, cứ đứng mãi bên ngoài cạnh hai viên cảnh sát trẻ.
Gần một tiếng đồng sau.
- Sao rồi?! Có phát hiện gì không?!. – Viên trưởng cảnh sát hỏi dồn.
- Thưa sếp! Chẳng có gì cả! Tất cả an toàn.
Viên trưởng cảnh sát bực bội quát: "Đưa cái lão đó vào đây!!!"
…….
- Này!! Ông chắc là còn người khác ở đây không?. – Viên trưởng nghiêm mặt.
Gã đàn ông không nói gì sợ hãi nhìn dáo dác xung quanh, có vẻ như mất cả hồn vía. Sau một hồi viên trưởng cảnh sát nghiến răng quát lớn.
- Có ai cho tôi biết gã này từ đâu chui ra không?!!.
Mọi người đồng loạt nhìn nhau lắc đầu tỏ vẻ bó tay, bỗng một người đàn ông cùng hai người mặc áo blue xanh hối hả chạy vào.
- Từ nhiệt đới chui ra chứ đâu!. – Người đàn ông chạy vào đầu tiên lên tiếng.
Nói xong ra lệnh cho hai người còn lại bắt gã đàn ông sợ sệt kia ra ngoài xe cứu thương.
- Xin lỗi mấy anh!. Bệnh nhân này đã trốn viện cách đây hai tuần, chắc cha nội này đã làm phiền các anh nhiều.
- Hừ! Các ông liệu mà lo canh chừng hắn đi! Chúng tôi không có thời gian để lo mấy cái việc nhảm nhí này đâu. Nói xong viên trưởng cảnh sát quay sang gọi thuộc hạ. – Anh gọi lên ủy ban xem ngôi nhà này là của ai.
…….
- Dạ thưa sếp họ nói ngôi nhà này không có ai sở hữu cả!.
- Nói vậy là sao?!.
- Dạ trên ủy ban nói rằng ngôi nhà này mấy chục năm trước đã không có chủ nên thuộc ủy ban quản lý và mua bán trao đổi, khoảng mười mấy năm gần đây có rất nhiều người mua nhưng không hiểu sao cứ khoảng một tuần thì dọn đi với lý do là không hợp.
- Thật vậy sao?!. Chắc là do không hợp phong thủy ấy mà, dạo gần đây người ta ưa chuộng phong thủy tốt lắm. – Viên trưởng cảnh sát bắt đầu thao thao bất tuyệt. – Mà tôi nói cho các anh biết nhá, các anh có mà mua nhà cũng nên mua những ngôi nhà như vậy thì cuộc đời sẽ may mắn hơn rất nhiều đấy.
Lão vừa định nói thêm thì bỗng một trong những viên cảnh sát trẻ lên tiếng.
- Sếp ơi mười giờ đêm rồi ạ! Sếp không về với gia đình sao?!. – Nói xong liền liếc nhìn đồng đội và thấy họ có vẻ thầm cám ơn mình.
- Ồ! Đã trễ như vậy rồi ư, về thôi nào!. – Viên trưởng tỏ vẻ lo lắng.
Sau khi mọi người rời khỏi, căn nhà trở nên cô tịch, thật khác với những ngôi nhà xung quanh, có vẻ lẻ loi và cô độc so với con đường trải nhựa tấp nập xe cộ qua lại dưới ánh đèn đường sáng trưng.
Điều lạ vẫn còn xảy ra sau đó, cánh cửa lớn bị đánh sập ban nãy bỗng trở lại vị trí ban đầu, chưa hết trên cửa sổ tầng hai của ngôi nhà một ánh đèn nhấp nháy tỏa sáng. Trong căn phòng bám đầy bụi bẩn và mạng nhện có hai làn khói trắng mờ ảo, không phải con người mà là hồn ma, là những oan hồn đã chết từ rất lâu.
Lệ Như là người hiện thân đầu tiên, vận chiếc áo trắng muốt từ đầu đến chân, cô qua đời từ khi tuổi còn rất trẻ chỉ mới khoảng chừng mười chín đôi mươi. Phải nói rằng Lệ Như rất xinh đẹp, như là thiên thần từ trong chuyện cổ tích, làn da trắng mịn, tóc xõa dài chấm lưng eo, dường như chính cô là người làm tỏa sáng căn phòng đầy bẩn thỉu và bừa bộn này. Bất chợt khóe môi xinh mấp máy.
- Rõ quởn!! Hết chuyện đi nhát thằng cha điên khùng.
- Làm sao mà anh biết được gã ấy bị mát dây kia chứ!.
Vừa lên tiếng cũng chính là hồn ma thứ hai hiện thân, gã tên Trần Phong.
- Mà thôi, có điên hay tỉnh thì cũng đáng phải như thế, ai biểu đột nhập vào nhà chúng mình làm chi. – Lệ Như bĩu môi.
Trần Phong mỉm cười trìu mến, cô bé thánh thiện khiến gã không khỏi xao xuyến trong lòng. Trần Phong có khuôn mặt đậm chất phong sương cứ như đã trải qua nhiều thăng trầm bể dâu của cuộc đời cho tới khi là một hồn ma, mặc dù nhìn hắn chỉ khoảng chừng hai mươi mấy. Không ai biết hắn qua đời khi nào, chỉ biết hắn đã xuất hiện từ rất lâu trước khi ngôi nhà này được khởi xây.
Trần Phong vừa mở miệng tính nói gì, bỗng một làn khói đen từ dưới nền nhà vút lên từng đợt mù mịt. Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên u ám khác hẳn với lúc Lệ Như xuất hiện. Hai tia sáng đỏ như máu lóe lên bên trong làn khói đen khiến quang cảnh hiện tại như đang chìm xuống tận cùng của địa ngục. Đồ đạc quanh phòng giống như bị cuốn trong làn khói đen ngòm. Cùng lúc đó xuất hiện bên dưới hai tia sáng là cái mõm to đùng, hai hàm răng nanh lõm chõm đầy máu kèm theo giọng cười quái gở. Lệ Như và Trần Phong lặng yên như tờ, chỉ có khóe miệng Lệ Như hơi run lên, liếc mắt về phía Trần Phong. Vài giây sau làn khói đen càng lúc càng dày đặc cùng với giọng cười như điên loạn kéo dài, dường như đã quá sức chịu đựng, Lệ Như hét lớn.
- Thôi đi…!!!
Một tiếng phịch khá lớn vang lên xua tan đi cái không khí u tối quái đản, trong tích tắc cả căn phòng lập tức trở về hiện trạng lúc Lệ Như xuất hiện. Không còn hai luồng sáng đỏ hoét, làn khói đen cùng hai hàm răng nanh đầy máu nữa mà thay vào đó là một hình hài cực kỳ mủm mỉm, đáng yêu. Cô bé có mái tóc ngắn bím hai bên đang nằm sấp toàn thân dưới nền gạch trông rất kỳ cục khiến Trần Phong không nén được cười ha hả.
- Ý xem kìa, con nhái ha ha con nhái, ha ha ha…!!!. Thật giống quá đi Khả Thi à.
- Anh Trần Phong không được cười, anh đáng ghét không được cười…. – Khả Thi ngồi dậy phủi quần áo, nét mặt không vui.
Cô bé có tên Khả Thi chỉ chừng sáu bảy tuổi, không biết chết vì lý do gì chỉ biết là hồn ma bé nhất trong ngôi nhà. Cô bé có đôi mắt to tròn đen lay láy như hai hột nhãn, làn da trắng hồng mịn màng.
Thấy Khả Thi tức giận sao mà đáng yêu vô cùng, Trần Phong cố gắng tạo nét mặt nghiêm túc nhưng có lẽ cảm thấy quá khó nên quay mặt đi, được một tí rồi lại cười vang lên.
Tiếng cười của Trần Phong khiến Khả Thi cảm thấy bực mình lắm, dậm chân mấy cái rồi chạy vào lòng Lệ Như nũng nịu vài câu trách hờn. Lệ Như cười nhẹ âu yếm cô bé rồi khẽ trách.
- Em đó, ngốc thế! Người ta đã đi hết rồi, bây giờ em mới bắt đầu hù dọa thì còn ai nữa đâu.
- Em không biết tại sao khả năng của em lại lâu đến thế?. Cứ mỗi lần muốn sử dụng phải mất cả đống thời gian.... – Khả Thi vừa nói vừa liếc xéo qua Trần Phong, thấy hắn đang nầm sấp dưới nền nhà giống như mình ban nãy liền nổi cơn tam bành. – Anh… thật là đáng ghéééét…..!!!!
Ngôi nhà đó phát ra tiếng cười khúc khích hòa vào âm thanh huyên náo của khu phố về đêm thật khác với vẻ bề ngoài ảm đạm.
…….
Cách đó không xa có hai bóng đen đang chạy thục mạng về phía đường mòn.
- Thật ghê quá đi, đã nói không có cá cược gì hết mà! Chưa bước vào nhà thì đã nghe lũ oan hồn réo rồi.
- Tiền cá cược là năm triệu đồng đó Tuấn! Bỏ qua vậy sao?.
- Mày vào đó mà ngủ đi rồi tao lấy năm triệu đồng bỏ thêm vài triệu để lo mà chay cho mày. – Gã tên Tuấn lớn tiếng đáp lời. Tuấn tên thật là Lê Tuấn. Tuổi chừng hai mươi bốn có mái tóc nâu sậm, dáng người to lớn trông hơi thô.
Gã thanh niên chạy đằng sau trầm mặc không nói, hắn sải bước chậm lại rồi dừng hẳn, quay lưng nhìn về phía ngôi nhà đang cố giấu mình trong đêm. Nhìn từ ngoài vào, mái ngói đã ngả màu rêu phong, những cành dây leo uốn lượn theo mái hiên phủ xuống cả lan can đã phai màu nắng trông ủ rũ.
- Trần Nam mày đang làm gì?!. Sao không mau chạy đi.
Gã thanh niên tên gọi Trần Nam vẫn đứng yên đó miệng lầm bầm, bất quá điều gì đó khiến hắn phân vân để rồi cảm giác sợ hãi không còn nữa, thay vào đó là những suy tư ẩn khuất đâu đó trong lòng. Thân hình Trần Nam trông rất mảnh, phải nói khá gầy, người dong dỏng cao, da mặt trắng láng và có đôi mắt buồn.
Lê Tuấn dừng lại đứng nhìn bóng lưng của Trần Nam từ đằng xa, nửa như thương hại nửa như cảm thông. Hắn dằn lòng mình rồi bước đến gần Trần Nam.
- Nam! Mày đang nghĩ gì? Có phải….. – Lê Tuấn muốn nói tiếp nhưng thôi, hắn biết người bạn thân lâu nay đang nghĩ gì, chỉ là hắn muốn xác định.
Câu nói của Lê Tuấn lôi Trần Nam ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Đáp lại ánh mắt lo lắng của Lê Tuấn là nụ cười buồn man mác. Gã khẻ thở dài.
- Năm triệu đồng đối với tao không phải là con số nhỏ, tao bây giờ trắng tay rồi. – Trần Nam dừng lại, ánh mặt trở về ngôi nhà và tiếp. – Nếu vì tiền thì tao rất tiếc cái mạng này, nhưng mày cũng biết Tố Ngân em tao đang bệnh nặng, nếu không có số tiền này tao e….nó không qua được mày ạ.
Gió đêm man mác lướt nhẹ quá tâm thân hao gầy, dưới vòm trời bao la chỉ có gã là trơ trọi. Trần Nam ưỡn ngực hít nhẹ một hơi, miệng vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt còn chút dư vị đắng chát. Gã lên tiếng: “Có lẽ phải vào thôi...!”.
Định mệnh vẫn còn đó quanh đây cùng với chút bụi của thời gian, một chút tro tàn của quá khứ bao quanh ngôi nhà ba tầng xám ngoắt. Chính nơi đây, rất nhiều năm về trước đã có một mối tinh sinh ly tử biệt? Liệu mấy ai còn nhớ?. Trần Nam liệu có nhớ hay đã quên? Một mối tình trăm năm?.



Chú Thích:
- Trạng Huống: tình trạng có tính chất đặc biệt trong một lúc nào đó, gặp phải trong cuộc sống thực tế hay trải qua trong đời sống nội tâm.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2014 14:39:42 bởi takechi7 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9