Cà phê cùng Tony
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 60 bài trong đề mục
heyboy 26.02.2015 10:04:34 (permalink)
 Sáng dậy vào blog Tony thấy hay và ý nghĩa quá.
Hãy mạnh mẽ đón nhận tất cả những chữ “thất”, hãy ngẩng cao đầu, đối mặt với mọi khó khăn, thử thách. Đừng ngại những vấp ngã, bởi có thất bại thì mới có thành công. Đừng lo sợ sự bắt đầu, bởi mọi thứ đều từ con số 0 đi lên.
Còn trẻ mà, nên đừng ngại sống với đam mê. Hãy sống hết mình, để một ngày nào đó nhìn lại, ta có thể tự hào rằng tuổi trẻ của mình đã từng mạnh mẽ như thế...
Hãy học học và làm làm để biết mình sinh ra trên đời không vô ích.
#46
    heyboy 26.02.2015 10:10:30 (permalink)
     Sáng dậy vào blog Tony thấy hay và ý nghĩa quá.
    Hãy mạnh mẽ đón nhận tất cả những chữ “thất”, hãy ngẩng cao đầu, đối mặt với mọi khó khăn, thử thách. Đừng ngại những vấp ngã, bởi có thất bại thì mới có thành công. Đừng lo sợ sự bắt đầu, bởi mọi thứ đều từ con số 0 đi lên.
    Còn trẻ mà, nên đừng ngại sống với đam mê. Hãy sống hết mình, để một ngày nào đó nhìn lại, ta có thể tự hào rằng tuổi trẻ của mình đã từng mạnh mẽ như thế...
    Hãy học học và làm làm để biết mình sinh ra trên đời không vô ích.
    #47
      huavicam 27.02.2015 20:28:07 (permalink)
      Nói nhỏ nơi công cộng, không tiểu đường, không khạc nhổ, không chen lấn chen ngang mà phải xếp hàng chờ đến lượt mình, luôn cám ơn và xin lỗi, đi vệ sinh không vương vãi nước xuống sàn, dội nước & lau khô bồn cầu sau khi sử dụng xong, không ngoáy mũi bôi vào tường, không lấy tay móc ráy tai ra rồi ngửi, không hút thuốc trước mặt người khác, không tháo chân ra khỏi giày kể cả trên máy bay, xe buýt..…là những văn minh tối thiểu mà tuổi trẻ cần phải có.
      #48
        Breathless 02.03.2015 21:31:29 (permalink)
        Coi báo. Mở mục giải trí là xì căng đan bầu sô ca sĩ. Mở mục xã hội, thì thấy ngay tin ngộ độc thực phẩm. Tin quốc tế là nước này chết người, nước khia đang chuẩn bị chiến tranh. Mục thể thao là mua bán độ. Lướt qua phần kinh tế, là các từ “ lạm phát, nhập siêu, phá sản”….Cái chi cũng được mổ xẻ với góc nhìn tiêu cực. Thậm chí đến phần thời tiết cũng thấy tê tái với lũ lụt, triều cường, hạn hán, bão xa bão gần. Vô hình trung, cứ mỗi buổi sáng thức dậy, bên tách café, người ta mở báo và bắt đầu lo lắng.
         
        #49
          milion 06.03.2015 20:09:10 (permalink)
          Sao lãng phí thời gian vậy các bạn ơi, ở nông thôn, miền núi…vẫn đang thiếu thầy cô. Mình đi vài ba năm có sao, còn hơn vạ vật ở thành phố cũng chừng năm ấy, mà chẳng có gì. Việc mình sống 1 thời gian ở vùng quê, vùng núi cũng làm tròn vốn sống và làm cho tuổi trẻ của mình có ý nghĩa hơn.
          #50
            heyboy 08.03.2015 20:25:49 (permalink)
             
            Bó tay ạ:
             Thỉnh thoảng bạn vẫn gặp những câu hỏi, mà Tony tạm gọi là cắc cớ, thường của nhóm người hoặc ngáo ngơ hoặc thích gây lộn. Ví dụ: mày thấy phở ở Hà Nội so với phở ở Sài Gòn cái nào ngon hơn. Mày đi Trung Quốc, Hàn Quốc thấy gái ở bển so với gái Việt Nam đẹp hay xấu? Mày thấy Thanh Lam hát bài “Nửa đêm ngoài phố” hay hơn hay Bảo Yến hát hay hơn. Bác sĩ tốt nghiệp ĐH Y Khoa Huế và ĐH Y Khoa Tp HCM, ai giỏi hơn. Mày thấy thanh niên Mỹ béo phì hay thon thả….
            #51
              Hà Hằng 12.03.2015 19:59:57 (permalink)
              Dường như, Tết luôn là thời điểm của những câu chuyện cảm động về tình yêu và gia đình. Mới đây, trên Facebook của một bạn trẻ, câu chuyện về một ông lão đi mua hoa đào ngày cuối năm đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ các cư dân mạng. Xin gửi tới toàn thể những ai hâm mộ TnBS câu chuyện cảm động này:
               
              "Câu chuyện chiều cuối năm:
              - Cành đào này bao nhiêu cháu?
              - 100 nghìn cụ ạ
              - Đắt quá nhỉ?
              - Cụ mua cho ai?
              - Tôi mua cho bà nhà tôi
              - Ôi giời, bà ở nhà mà đi cùng chắc chắn chọn cành này. Cụ xem nắng nóng lại nhuận nên đào nở hết mang về làm củi, may ra được cành này
              - Ừ
              - Thế cụ bà ở nhà làm cơm 30 ạ?
              - Bà ấy mất năm ngoái. Tôi mua ra mộ, nhưng 100 nghìn đắt quá tôi ko đủ tiền
              ... ... ...
              - Cụ ơi, cụ ơi. Thôi cháu biếu cụ. Chúc cụ Tết vui Tết khoẻ
              P.s không cố ý nhưng nhìn chiếc quần vá đụp của cụ ông cùng chiếc xe đạp cà tàng đi mua đào thấy lòng mênh mangHình như Tết ở gần lắm rồi. Đi mua chậu ngọc lan nghe được câu chuyện thấy hoa nở ở trong lòng."
              #52
                huavicam 14.03.2015 20:26:51 (permalink)

                 CHỜ ĐỢI hay HÀNH ĐỘNG?
                Không chờ rảnh mới làm mà làm để rảnh hơn;
                Không chờ giàu mới làm mà làm để giàu hơn;
                Không chờ giỏi mới làm mà làm để giỏi hơn;
                Không chờ học xong mới làm mà làm để học được nhiều hơn;
                Không chờ hiểu mới làm mà làm để hiểu hơn;
                Không chờ chắc chắn thành công mới làm mà làm để tạo ra thành công;
                Không chờ được ủng hộ mới làm mà làm để có người đi theo;
                Không chờ có đủ mối quan hệ mới làm mà làm để có mối quan hệ;
                Không chờ điều kiện tốt để làm mà làm để tạo ra điều kiện tốt
                #53
                  heyboy 19.03.2015 22:06:17 (permalink)
                  Những điều Dượng đi nước ngoài thấy hay, viết lên, mọi người tưởng là các bài hạc đạo đức, chứ thực ra không phải, đó chỉ là cái văn minh nhân loại. Nhiều bạn nhiễm mấy cái thói phi văn minh, nhưng mọi người xuề xoà bỏ qua, thế rồi càng ngày càng nặng, hết thuốc chữa. Đầu tiên là nói dối. Dượng ghét cay ghét đắng. Sao mới nhỏ xíu đã nói dối rồi. Phải từ bỏ ngay, lớn lên quen cái thói dối trá đó thì sẽ khổ lắm.
                  #54
                    milion 22.03.2015 18:08:56 (permalink)
                    “Dò sông dò biển dễ dò, nào ai lấy thước để đo lòng người“. Nhưng hãy lấy tiền ra đo, một số lòng người đo được bằng tiền. Nhiều người có thể giữ mình ở mức vài ba triệu, nhưng có thể thay đổi trước vài ba tỷ. Nhưng cũng có kẻ trước tiền bạc không hề gục ngã, vẫn giữ vững giá trị và bản lĩnh của mình. Tiền bạc là chủ đề rất khó, nên các bạn trẻ cần chuẩn bị một thái độ ứng xử phù hợp để có thể bắt nó làm nô lệ, làm phương tiện để mình đạt được mission của cuộc đời. Nếu không, nó sẽ trở thành ông chủ, sai khiến mình, khiến mình khổ miết. Rồi lúc chết đi, mới giở nắp quan tài thều thào nói lời cuối, rằng “ngày xưa tui biết tiền chết không mang theo được như vầy thì tui đã khác. Nói xong đóng nắp quan tài lại rồi chết” (trích tác phẩm “một cái chết dễ thương”
                    #55
                      huavicam 26.03.2015 21:00:12 (permalink)
                       
                      Chơi với người tinh tế rất thích, vì nó đồng nghĩa chơi với người thông minh và nhạy cảm. Người tinh tế luôn thấy được các điều li ti nhỏ xíu trong người khác, trong mọi sự việc. Óc tinh tế, phần lớn là do bẩm sinh, cứ sinh ra tự nhiên nó thông minh tinh tế. Một đứa trẻ mầm non có gương mặt sáng bừng, biết quan sát đám đông để phản ứng sao cho phù hợp, ví dụ nó biết nhịn, không da-bian ( ta ben tiếng Trung Quốc là ị ) lúc cha mẹ đang ăn cơm là 1 đứa trẻ tinh tế. Tinh tế, nôm na là đi guốc trong bụng. Mày nghĩ gì, tao đều biết hết. Rút lui khi thấy dấu hiệu cần phải rút. Tiến tới, quẹo trái quẹo phải lúc được bật đèn xanh.
                      #56
                        toitimtoi 04.05.2015 11:22:58 (permalink)
                        Chiếc Samand trên bến Ninh Kiều

                        Người Iran tự hào ghi tên mình vào những dân tộc trên hành tinh này biết chế tạo xe hơi. Hãng xe IKCO là hãng xe lớn với gần cả triệu chiếc/năm, xuất khẩu đến hơn 40 thị trường ít ai để ý như Trung Á, Trung Đông, Trung Mỹ, Nga, Đông Âu...
                        Xe hơi là biểu tượng thịnh vượng cho xã hội ngày nay, giống 200 năm trước là xe ngựa, 100 năm trước là xe đạp, 50 năm trước là xe máy. Trung Quốc, Indonesia, Pháp, Mỹ, Anh... cho đến Srilanka, Mông Cổ..., xe hơi luôn là đề tài thú vị khi cánh đàn ông tụ tập với nhau. Các cô bé cậu bé trung học khắp thế giới vẫn "đố bạn" trong lúc ra chơi về logo của các hãng xe, thương hiệu Jaguar do nước nào đang sở hữu...Mô hình xe hơi thu nhỏ có điều khiển là mặt hàng đồ chơi trẻ em bán chạy nhất. Khắp nơi, người khá giả vẫn đi xe hơi riêng và đóng thuế xe, phí cầu đường, bãi đỗ... hỗ trợ người thu nhập ít hơn dùng các phương tiện công cộng. Sinh viên đang đi học, công nhân viên mới ra trường thì phải đi xe buýt, tàu điện, xe đạp...để tích luỹ tiền mua xe hơi.
                        Ở Iran, xe Samand được xem là quốc xa (national car). Xe hơi đi liền với công nghiệp luyện thép, công nghiệp chế tạo phụ tùng, cao su, nhựa, động cơ...nên không dễ thực hiện, phải bền bỉ đến cùng, dựa vào nội lực quốc gia chứ không thể dựa vào ngoại bang. Lịch sử cho thấy chưa có 1 hãng xe nào tới đặt nhà máy rồi bàn giao nền công nghiệp chế tạo ô tô cho nước đó cả, đơn giản họ đến để kiếm tiền từ thị trường đó. Họ ra đi thì chỉ để lại "kỹ năng lắp ráp" như đứa trẻ xếp đồ chơi Lego. Vì vậy, người Iran kêu gọi các kỹ sư về ô tô ngày đêm nghiên cứu để tạo ra dòng xe riêng, với tinh thần "work for our country". Hỏng, làm lại. Xấu, làm lại. Mắc, làm lại... Ngày nay, hãng IKCO có đến 54000 công nhân viên với tài sản 32 tỷ đô, nằm trong bảng những nhà sản xuất xe lớn nhất thế giới. Xe của họ rất nặng, nhưng đi trên đường trường thì khỏi chê, đóng cửa kêu cái rầm nghe rất đã tai vì chất lượng thép tốt. Mặc dù bị cấm vận kinh tế nhưng đời sống của người Iran không mấy chật vật, vì ngoài dầu thô là tài nguyên thiên nhiên ra, họ còn nhiều lĩnh vực khác thu ngoại tệ. Người Iran vô cùng có đầu óc, mỗi cá nhân đều học như điên, làm hết mình, sẵn sàng hy sinh cái tôi cá nhân để lợi ích chung cho cộng đồng. Sự thành công ở các nước châu Á đều là do người dân chỉ ngủ có 5-6h/ngày, còn lại là ở công trường nhà máy công sở. Tinh thần ham thích sản xuất và say mê lao động chính là cốt lõi của sự thịnh vượng. Vì để sản xuất được, anh phải giỏi giang kỷ luật, có đầu óc tổ chức ghê lắm.
                        Tony đến Iran một lần chung với đoàn thương nhân Hồng Công, xúc tiến nhập khẩu hạt dẻ cười (một loại hạt) để bán cho thị trường Trung Quốc và xuất khẩu phân bón cho họ. Trên đường phố thủ đô, xe IKCO chiếm áp đảo. Anh bạn Aram, lúc đưa Tony đi ăn ở nhà hàng Hoa có tên là Gold Dragon trên phố Tooraj, có nói ở Tehran, có 3 hãng xe bán chạy nhất là Susuki của người Nhật, Peugeot của người Pháp và IKCO của người Iran. Với anh, và với bất cứ người Iran nào, nếu xe IKCO giá ngang bằng, tiện nghi chỉ 2/3 thì anh vẫn đi xe IKCO, because it's made by Iranian. Anh nói việc dùng hàng nội địa là trách nhiệm bắt buộc của mỗi công dân, "phải dùng" chứ không phải "nên dùng", dù không có quy định nào cả. Chính sự tự trọng với sản phẩm dân tộc mình sản xuất là chìa khoá thành công của các nước biết chế tạo xe hơi (số lượng các nước này chỉ đếm trên đầu ngón tay dù có hơn 200 quốc gia trên trái đất). Anh nói, người Iran chưa giàu bằng người Nhật người Pháp thì mỗi công dân Iran phải có nhiệm vụ làm cho người Iran giàu có lên. Thanh niên Iran vào buổi tối trước khi nhắm mắt ngủ, phải dành 15 phút chiêm nghiệm hôm nay mình đã làm được gì mới mẻ chưa, hay vẫn một ngày trôi qua chán òm như mọi ngày? Rồi buổi sáng thức dậy, vừa uống cà phê vừa suy nghĩ hôm nay phải làm gì để tốt hơn hôm qua. A better day than yesterday.
                        Khi mua hàng, họ hay hỏi người bán "cái này có hàng made in Iran không"? Vì với họ, mua một sản phẩm Iran sản xuất, một người Iran sẽ có việc làm, 1 đồng ngoại tệ sẽ ở lại, đồng tiền đó sẽ được tái đầu tư, sản phẩm sẽ càng tốt hơn, xuất khẩu lấy được 2 đồng về cho quê hương. Ở Iran, người học ngoại thương phải là học sinh giỏi nhất, học xong chuyên tâm vận dụng hết trí tuệ của mình bán hàng ra quốc tế. Họ thương thảo vô cùng giỏi, nên đến giờ, sau bao năm làm ăn với họ, cả trăm container hạt dẻ cười đã nhập cảng Qingdao, mà chưa có container phân bón nào Tony bán được cho họ. Thấy Tony buồn vì bị nhập siêu nên anh Aram an ủi, nói sẽ tặng Tony một chiếc Samand LX màu mận chín làm kỷ niệm. Nếu bữa nào bạn đến Cần Thơ (Hà Nội, Đà Nẵng, Đà Lạt đều có đường bay đến), bạn thử ghé quán cà phê Góc Phố dưới bến Ninh Kiều, bạn sẽ thấy một thanh niên cao 1m80, 90kg, ăn mặc áo choàng trắng trùm khăn trắng kín đầu, gương mặt thanh tú bước xuống xe Samand made in Iran để ăn trưa, thì đó chính là anh Aram qua Cần Thơ tặng xe cho Tony. Còn bạn ráng đợi thêm 15 phút nữa, một thanh niên "tầm cao 1m80, cân nặng 70 ký, thân hình hoàn toàn bình thường, rất hân hạnh được phục vụ quý khách" (bị nhiễm nói nhịu từ xe cân sức khoẻ ngoài phố) từ xe buýt bước xuống, thì chính là Tony Buổi Sáng. Gương mặt anh ấy đẹp quá đẹp nhưng thoáng buồn, vì nước Việt của anh có bao nhiêu kỹ sư mà hẻm ai chế tạo ra được chiếc xe hơi hay xe máy nào để anh có thể hất mặt lên trời với bạn bè quốc tế. Nên anh đành đi xe buýt hiệu Samco vậy, ít ra anh cũng có cái để nói đó là sản phẩm made in Vietnam.
                        P/S: Samco là tổng công ty cơ khí giao thông vận tải Sài Gòn, đơn vị sản xuất ra xe buýt, xe khách lớn với chất lượng khá tốt.

                         
                        #57
                          huavicam 12.05.2015 17:47:42 (permalink)
                          mình muốn mua sách thì tới nhà sách nào mua dc zậy. chỉ dùm mình với
                          #58
                            Breathless 19.05.2015 17:38:07 (permalink)
                            Đây thực sự là một cuốn sách thú vị đối với mình. Không cần triết lý cao diệu, không cần phải để ý xem tác giả và ai, cũng không cần phải chiều trò quảng bá, những ai tìm đọc đến Tony Buổi sáng đều hiểu rằng sự ra đời của cuốn sách không chỉ là tiếp thêm sức mạnh cho những người trẻ tuổi (hoặc lớn tuổi nhưng vẫn nghĩ mình chưa già) khởi nghiêp và sống một cách đẹp đẽ.
                            #59
                              heyboy 20.05.2015 13:04:15 (permalink)
                              Dù đã đọc hết các bài của Tony Buổi sáng trên Fanpage, mình vẫn mua sách in. Dù sao cầm cuốn sách mới tinh trên tay vẫn có cái thú rất riêng của nó. Và mình lại đọc hết cuốn sách ngay trong ngày. Để lại bò ra cười như điên như khùng, và để lại lặng người trước những chia sẻ nghe chừng bình dị nhưng thật mỉa mai và cũng đầy cảm xúc của tác giả.  
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 60 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9