VIẾT THÊM ĐIỀU GÌ ? đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 23 của 29 trang, bài viết từ 331 đến 345 trên tổng số 431 bài trong đề mục
dang son 03.03.2015 12:00:27 (permalink)
( ... )
 
 
 
 
 
  Thử
Một Lời Chào từ Khoảng Cách .
 
 
 
 
...
 
 
  Chào Ông .
 
 Khi bắt đầu bằng câu " Chào " , tôi lưỡng lự giữa hai câu : Chào Bạn hoặc là Chào Ông .
 
    Không biết ông ra sao vì từ lúc xưa , khi tôi ghi danh đăng nhập vào một diễn đàn có cái tên rất đẹp và cũng rất vắng vì hầu hết các thành viên chỉ chào hỏi nhau qua loa và mạnh ai ở nguyên nhà nấy . Vắng và lạnh đến khác thường . Khi đến , tôi thấy tên ông ở những chủ đề Thi Ca , ông  viết văn xuôi rất ít ngoài những bài tùy bút mà ông thỉnh  thoảng tải lên .
 
    Là kẻ mới nhập cuộc, tôi lẻn vào nhà ông, viết vài lời chào hỏi và tôi nhận được sự im lặng của ông ?
 
 
    Tại sao thế ? Hay là tại giữa những người viết ( nhất là phái nam ) có một khoảng cách quá lớn để không khi nào có thể chào hỏi và viết góp ý cùng nhau khi gặp một vài bài viết kiểu thuận văn, thuận tai ? 
 
   Làm sao tôi biết được  ? ( Tôi đành dùng thời gian để cất những câu hỏi kiểu tại sao, tại sao ấy  ) Và tôi tiếp tục con đường độc hành của riêng mình .
 
   Viết để diễn đạt và cũng là điều chia sẻ .Viết với thời gian cũng là một cách sống riêng với mình - Mình của nội tâm . Ta làm cách nào cất đi, xếp gọn ghẽ lại những nhạy cảm của mình từ những lần có dịp , thấy tên một thành viên mới gia nhập diễn đàn, mình chào hỏi lại và họ lờ đi hoặc là có khi mình viết vài lời góp ý, chào hỏi thân tình , người kia  chỉ trả lời bằng sự im lặng, hờ hững ?
 
 
      Thời gian lặng thầm trôi . Bất chợt, đọc ở một chủ đề thơ của một người viết kia , thấy ông viết vài câu ngắn gọn ngỏ ý nói về sự có mặt của tôi và tình trạng tôi vẫn trung thành với một cái tên duy nhất cho dù là góp mặt sinh hoạt ở bất cứ diễn đàn nào ( Tôi xem câu góp ý ấy như một cách để ý của riêng ông )
 
 
   Cuối tháng vừa qua , khi vào tải bài mới cho chủ đề mang tên Viết Để Làm Gì ở một diễn đàn trẻ , tôi thấy tên ông mới đăng ký làm thành viên , ấn vào hồ sơ lý lịch thì tôi biết là chúng ta khá giống nhau là đi đâu thì đi, chúng ta không thích ảo dạng để thay tên như thay áo .
 
 
     Thế thì hay quá !  Tôi và ông đều bấm vào cái tên nick thành viên của nhau để xem ai là ai ?   Và sự im lặng giữa chúng mình vẫn kéo dài .
 
 
  Chẳng ai gặp ai .
 
 
   Hình như có cô bạn viết kia ở các diễn đàn có dịp nói với tôi : Ông ta là thầy giáo dậy sinh ngữ , môn Pháp Văn .
 
 
     Ở lời chào âm thầm từ một người viết, tôi chào ông và  muốn tặng ông một câu mà mình đã thích : " Le monde est petit " - Người ta có thể dịch đại khái mà không dịch quá sát nghĩa là : Trái đất tròn .
 
 
 
 Phải thế không ông ?
 
 
 
 
 
 
 
 
 
đăng sơn.fr
 
( Viết như một cách chào nhau từ khoảng cách )
  VipTruyên.vn
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2015 12:38:56 bởi dang son >
dang son 13.03.2015 14:26:04 (permalink)

.
 
 
 
.. AI là AI ( ? )

.

.




Để tạm trả lời một vài câu hỏi khi nhận được  lá thư của người lạ :


 " ....    

   
Thanks very much for your interest in my profile. I really appreciate it so much .. I would like to know more about you...     "




    Thấy làm lạ ! Biết thêm về tôi để làm gì ?



   Hãy xem tôi chỉ là hình ảnh của một đứa bé mê  mùi thơm của sách và chữ nghĩa như tấm ảnh dưới đây :











.


 photo by agence Jupiter - france 


 --                                                                                           



    Ở những trang sách mở rộng ấy , ta có thể đọc một đoạn ....


 ( Extrait :



Pourquoi suis-je devenu philosophe ? Par goût et difficulté de vivre. Le goût s’est plutôt accru. La difficulté n’a pas disparu. Je n’en conclus pas que j’aurais philosophé en vain. Mais plutôt que la philosophie n’est qu’une dimension de l’existence humaine, toujours nécessaire, jamais suffisante. L’important n’est pas de devenir philosophe, si l’on entend par là le choix d’un métier. L’important, c’est de penser mieux, pour vivre mieux. Le but ? La sagesse : la vie la plus heureuse et la plus intelligente possible. Nul ne l’atteint tout à fait. C’est pourquoi nous avons tous besoin, toujours, de philosopher. Les idées sont des outils : elles ne valent qu’au service de la vie, et jamais à sa place.
Au fond la vie est plus intéressante que la philosophie, et c’est ce que la philosophie m’a appris de plus précieux.
   André Comte-Sponville philosophe



    Nếu cần chuyển ngữ câu viết của ông ấy, tôi dịch như sau :


 '    Tại sao tôi trở thành triết gia ?  Tại vì ý thích và bởi vì sự khó khăn khi sống . Ý thích đã có và sự khó khăn  vẫn không biến mất . Triết học  chỉ là một mức độ của sự hiện hữu của nhân loại - Cần thiết nhưng chẳng bao giờ đầy đủ . Điều quan trọng không phải là trở thành hiền triết như cách nói về nghề nghiệp . Điều quan trọng là làm cách nào suy nghĩ tốt hơn để sống đẹp hơn .


    Mục đích là sự khôn khéo để sống được sung  sướng hơn trong cách suy nghĩ.......




 ...





   Mở trang web của Psychologies Magazine , tôi thấy vài câu trắc nghiệm như sau :



 



Le plus important pour être heureux, c'est :
( Điều quan trọng nhất để được sung sướng là :





*   Etre aimé  ( Được thương yêu )
 Partager ( Sẻ chia )
 Se sentir libre ( Cảm thấy đưọc tự do )
 Se faire plaisir (  Tự làm mình cảm khoái )
 Avoir un idéal ( Sống có lý tưởng )


  _________________   ? _____________________________






   Tôi để cho bạn chọn từ những điểm mà bạn thấy thích hợp với mình vì  tôi không phải là bạn với những định nghĩa của chủ thể .



 Tôi có thể là một dòng nước .

 Có thể là nắng xanh trên chữ viết

Có khi là một ánh mắt của trẻ con ngây ngô , hoặc là ánh buồn bã của hình dáng tiểu thư dịu dàng không chanh chua .


 Hoặc không là gì cả .


 Giản dị thế thôi .






 đăng sơn.fr






















  .                                 by đăngsơn.fr











.


 
 
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2015 15:41:27 bởi dang son >
dang son 21.03.2015 22:09:50 (permalink)
.
 
 
< HÌNH-NHƯ <..... .







Hình như mấy hôm nay tôi im ỉm và loay hoay với chính mình .

 Hình như tôi đã bị quá đà khi viết lách quá nhiều .

Hình như cả tháng nay, tôi viết nhiều hơn là đọc .

Và cả mấy ngày nay tôi bị " bí chữ ".

   Có lẽ chẳng ai hiểu thế nào là bị " bí chữ " đâu ( ! )







Tôi thấy và biết rõ ràng là mình bị nghẹt - bị  bí một cách lạ lùng và đã hong sợ lắm với ý nghĩ : ' Làm cách nào để thoát ra cái  nghẹn ngào bí tắt ấy ? "







    Tôi đã vào thương xá ở buổi sáng thứ hai vừa rồi . Họ đang có hội chợ bán  đầy sách cũ . Đủ loại sách về các đề tài . Họ bày bán cả đĩa nhạc kiểu xưa - lúc mà tôi còn là thằng bé hỉ mũi chưa sạch và đã vớ vẩn đua đòi mê sách báo .




 Nhịp tim tôi đã đập rất nhanh như lúc một người yêu hẹn hò đến chỗ có người yêu .

 Tôi run lên bần bật như thằng sì ke bị vật vì thiếu thuốc ghiền .



Tôi sờ soạng vào những trang giấy, lật những quyển sách, ngắm nghía những cái bià đĩa hát cũ mèm mèm  và bỗng chợt ao ước mình biến dạng thành một trong những trang sách cũ kỹ ấy .








Đứng ngn ngơ như một  gã thanh niên mới vừa biết yêu mà đã bị thất tình, tôi chọn mua vài quyển sách, trong thứ đã chọn ấy, tôi vác về một quyển hồi  ký của một gã thanh niên làm nghề trader cho nhà băng để đọc, để hiểu tại sao gã bị đuổi việc, nằm tù với bao cái ấm ức kiểu nạn nhân trước quyền lục và những con số ảo tính bằng bạc tỷ .



 Đã thức khuya đọc hết quyển sách vớ vẩn và tự dưng thấy tiếc đã bỏ ra 5 âu kim để cố mà đọc ba cái chuyện nhức đầu .

( Giá chính của quyển sách khóc lóc này lúc mới tung ra bán là 19 âu kim )







 Gấp quyển sách lại và nghĩ đến lúc mình sẽ vứt vào thùng rác hoặc là sẽ mang đến phòng mạch, thẩy lên bàn ở phòng đợi cho thiên hạ đọc và ngẫm nghĩ ......





     Đọc và nghĩ ngợi vài điều là chuyện riêng của những người đọc  - Nhưng .....

 Đọc xong thì thấy mình bị " Bí " .

 Thật là hoảng tiều .







 Khi muốn viết về một vài điều mà thấy mình kẹt thì mình muốn bực bội để nổi giận .

Để nguội đi , tôi im ỉm im lìm .




°°°







Sáng kia, sáng nay , nàng tưởng tôi đã ngỏm củ tỏi sau cả tuần im lặng . Nàng hỏi bằng vài dòng chữ như một kẻ đại keo kiệt .



- Anh còn sống không ?

-.......







 Dĩ nhiên là tôi còn sống . Tôi đang quạu cọ vì cạn đề tài để viết .



 Có lẽ ....

Có lẽ .....







 Có lẽ mai này, mốt kia, tôi dịu đi , tôi  sẽ vác máy ảnh đi lang thang qua những con đường đang nở đầy hoa muà xuân , tôi sẽ thấy mình dịu dàng hơn ngày hôm kia, ngày hôm nào , và  ( có lẽ ) tôi sẽ dịu dàng hơn để thử viết thêm một bức thư tình  kỳ quặc nhất thế kỷ .



 Có lẽ thế .....







 Nàng sẽ hiểu định nghĩa rất rõ ràng gia chữ Thích và Mê .

    Và cũng có thể là đọc xong những gì đã làm tôi đổ chứng đổ  cọc , nàng có thể trở thành một nhà văn để khi nào đọc xong điều nàng viết, tôi sẽ không tiếc nuối vì đã mất thì giờ để đọc như đã đọc bao điều vớ vẩn oái oăm ba trợn trên đời này .











 Mong là như thế -





 đăng sơn.fr





<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2015 11:16:24 bởi dang son >
dang son 23.03.2015 12:51:27 (permalink)
.
 
 
 
 
 
- WE WANT to KNOW .












....
 
 
 
 
 
 
 

NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM TRÊN ÐẠI LỘ SRI AYUTTHAYA


Người con gái Việt Nam

Trên đại lộ Sri Ayutthaya, Bangkok
Em đứng đó một mình ôm mặt khóc
Như chợt nhớ ra đây không phải Sài Gòn
Mái tóc thu buồn
Mái tóc héo hon
Bay phơ phất giữa phố phường xa lạ
Mười sáu tuổi kiếp giang hồ chung chạ
Trôi lang thang như những bọt bèo
Ðất nước nghèo không giữ nổi chân em
Nên xứ người em làm thân gái khách
Tuổi của em như sao mai mới mọc
Ðẹp vô tư như những cánh lan rừng
Tuổi bắt đầu của một mùa xuân
Có hoa bướm tung tăng
Có một chút tình yêu nhẹ nhàng thơ mộng
Lẽ ra ngày này em đang ngồi trong lớp học
Học làm người phụ nữ Việt Nam
Học chuyện thêu thùa may vá trông con
Học cả chuyện yêu đương
Ðẹp như trăng khi tròn khi khuyết
Bỗng dưng hôm nay em mất hết
Mất cả tuổi thơ mất cả cuộc đời
Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
Nhớ con hẻm vào nhà em
Dường như lúc nào cũng tối
Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
Tin của chị từ phương nào biền biệt
Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay
Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
Nhớ những con lạch nhỏ
Ðầy những rong rêu rác rưới
Cống rãnh gập ghềnh
Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
Sẽ không thể nào đen như thế mãi
Khi cố bập bẹ vài ba tiếng Thái
Có làm em nhớ thuở lên năm
Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
Em cố gắng năm lần bảy lượt
Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông
Ánh lửa tương lai đã bắt đầu nhen nhúm
Ánh lửa ngày xưa
Cho ngày mai tươi sáng
Ðã tàn đi theo giông bão cuộc đời
Sau những lúc đau thương da thịt rã rời
Em có khóc một mình trong bóng tối
Mỗi giọt lệ sẽ mang màu sám hối
Mỗi lời rên chôn giấu những ăn năn
Tóc thu buồn như những sợi oan khiên
Trói lấy cuộc đời em nghiệt ngã
Về đâu em chiều nay trên đất lạ
Về đâu em mưa gió phủ đầy sông
Người con gái Việt Nam trên đại lộ Sri Ayutthaya
Ðang nhắm mắt nhìn đời trôi vô tận
Lịch sử Việt Nam
Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay
Ông cha ta có khi phải xuống biển tìm ngọc trai
Lên non tìm ngà voi trầm hương châu báu
Có những lúc cả giòng sông thấm máu
Có nhiều khi xương trắng gởi rừng sâu
Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
Có những cô gái Việt Nam
Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
Nỗi đau nầy không phải của riêng em
Mà của mọi người còn một chút lương tâm
Và còn biết thế nào là quốc nhục
Ðêm nay anh viết nốt bài thơ
Dẫu biết chẳng thể nào tới tay em được
Thơ của anh
Tâm sự của một người anh nhu nhược
Giữa muôn vạn khổ đau chỉ biết đứng nhìn
Lơ láo giữa chợ đời
Vết thương nặng trong tim
Anh vẫn ung dung như người khách lạ
Nước Mỹ ấm no làm anh quên tất cả
Quên bảy chục triệu đồng bào đang cảnh lầm than
Quên đám em thơ lưu lạc bốn phương ngàn
Quên cả chính anh với những đau thương thời thơ ấu
Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
Hẹn non sông một sớm sẽ quay về
Ðem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
Ðem mạch sống ươm trên từng nắm đất
Giấc mộng ngày xưa
Dù anh không còn muốn nhắc
Vẫn lạnh lùng sống lại giữa đêm mơ
Anh đang khóc một mình
Hay đang khóc trong thơ
Không, chỉ hạt bụi vừa rơi vào trong mắt
Hạt bụi đó chính là đời em đã mất. 


Trần Trung Đạo
...



       Đó là những điều mà tôi ( một thằng hèn ) vừa đọc được ở muôn ngàn bài viết về thân phận .

       Đọc để hiểu rằng linh hồn của chữ viết đã biến thành những giọt lệ . Lệ đắng , mặn như lúc gặp những bài viết từ uất hờn để thành ngọn lốc với câu : We want to Know .






    TỰ HỎI .




         Tự hỏi
       Quay mặt đi - hay là quay lại ?

      Tôi đã quay đi như trốn chạy
      Tôi đã chạy vắt giò lên cổ
 Tưởng như mình sẽ quên như bao điều mà thời gian sẽ thành bụi
 Bụi phủ trên những nấm mồ của cha ông ngày ấy
 Vòng kẽm gai đã khen khét mùi bom đạn
 Máu anh , máu cha và máu mẹ hoà vào nước mắt
 Đã nỡ quên hay là lòng mình vẫn còn nhớ ?


 Những buổi sáng yên lành bên này
 Có một kẻ xa xứ thức dậy
Ly cà phê sữa đã thơm phức bên khúc bánh mì trét bơ béo ngậy
 Hơi ấm lò sưởi biến thằng xa xứ thành kẻ hèn nhát
 Áo ấm , tiện nghi và ăn no rững mỡ
Đọc tờ báo có đầy hình quảng cáo gái đẹp
 Thằng hèn cố tình né tránh những bản tin dính đầy chữ nhục của kẻ lưu vong đang mất dần liêm sỉ

  Có những kẻ lưu vong đi ăn cắp
 Có những kẻ lơ láo bôi nhọ lấy chính mình
 Để không còn biết thế nào là chữ Nhục .

 Nhục khi biểu tình  với biểu ngữ giữa đám người hò hét
Nhưng có khi không hiểu tại sao mình hò hét
Cũng có khi như chỉ để tự trấn an mình
Khi tình cờ đọc bản tin  về xiềng xích tù đầy của những kẻ gan dạ hơn chính mình .


  Quay lưng đi và nhắm chặt mắt
 Lòng hụt hững tất bật
 Nhận ra mình đang là kẻ rất hèn nhát

' Em muốn biết về điều gì ?
 Biết gì với quyền lực và bao cảnh đọa đầy
 Từ thảm họa , từ quyền  hành của bạo lực ?


 Và tôi - Tôi biết gì , làm gì để trả lời ?

 Sẽ là bao năm nữa ?
Sẽ biết gì ở những cái tên hèn đã hằn trên trán tôi ?




 Nđs .NgụyHúc






 
dang son 20.04.2015 07:57:06 (permalink)
.
 
 
 
 


Để Giữ
1 Lời Hứa ----



__________________________________________________ ______________________________









1.


Cám ơn Nâu Nâu đã ghi lại ở chủ đề ' Như những bức thư tình dài nhất thế kỷ '

như sau :





.... '' Tìm mãi mới thấy Yêu Nguyễn ở nơi đây.... 

Có thật chứ không phải là tưởng tượng....

Chính thị ds.fr là tác giả của hai cái tên độc đáo nhất đời: Nguyễn thị Chữ Nghĩa và Nguyễn Yêu !!!

Hai cái tên gây mưa gió chút đỉnh, kiểu ngụy húc nhè nhẹ....

Nâu nâu...gâu gâu... "



°0°




C
ô à .





Đây là sự khác biệt giữa hai cách viết của Nguyễn Yêu thời 1972 và anh :





Ông ấy viết :


" Saigon - Passage Eden .






Vì kém trí nhớ , tôi chọn một chỗ gửi xe nhất định và nói với nàng :




- Mình đi ciné có phim Love Story , sau đó đi ăn kem dừa ,chỗ ngon nhất thành phố ...






Vào rạp, đèn tắt , tôi không xem phim vì nàng đang ngồi bên cạnh . Hơi thở ấm giữa hình ảnh muà đông trên màn ảnh , tôi sợ lạnh nên phải đi tìm hơi ấm nhất ở môi nàng . Trái táo có mùi kẹo cao su . Mái tóc có mùi của dòng sông vương vất tình khúc của Françis Lai .




Ra khỏi rạp hát, khi ngụm kem thứ nhất có ngọn gió của muà hè ( giống như gió vời vợi trên một đoạn cầu bắt ngang sông Seine ) tôi nắm lấy tay nàng và nghĩ đến một muà thu trong tranh của Toulouse Lautrec , nơi đó, có tất cả những màu sắc nằm gọn trong ánh mắt nàng - Và tôi ngây ngất .










......






Anh mang quyển sách ấy về nhà và rất hậm hực khi nghe cha mình đọc ké và lẩm bẩm :




- Trời ạ ! Trí tưởng tượng của tay viết này quá phong phú .




Nghe cha suýt soa khen ngợi như thế, anh tức tối vô cùng như một con dê háu đá và nghĩ thầm thầm : Nếu ... Nếu ...




Thế nào là Nếu chứ ?




< Giải Mã :




Nếu bố đọc từ đầu đến cuối những truyện ngắn như thế, bố sẽ thấy toàn bộ hầu như các cốt truyên của hắn đều giống nhau - chỉ khác ở cái tên của những nhân vật nữ mà thôi .






Và anh im lặng . Tiếp tục âm thầm với dòng sông của chữ và hy vọng sẽ viết khác kiểu N-Yêu.




Tháng tư 75 - ngày 30 . Nguyễn Yêu biến mất khỏi con đường viết .




.




Tháng 7 - 2001 ,anh sang Cali, ghé vào nhà sách , tìm lại quyển Trò Chơi cuả Người Tình và vào quán cà phê tên Dĩ Vãng của phố Bolsa . Ngồi đọc lại như muốn đi tìm lại cái cảm giác khi đã đọc ngày ấy . Tất cả những êm đềm lãng mạn trên trang sách biến mất khi đọc và tai nghe tiếng ồn ào của khách ầm ĩ vào quán và thấy mắt họ ngừng lại ở những thân thể thiếu vải + nụ cười của những cô hầu bàn .


Bãi biển, triền cát trên những thứ núng nính khoe ngực, trên những làn da bụng pha lẫn vào hình ảnh nhảy múa ở những màn ảnh LCD treo tường đã làm biến dạng dòng nhạc theo thể cách văn chương riêng của Nguyễn Yêu ! 




Nhét quyển sách ấy sâu ở sách tay hành lý . Chuyến bay về Paris gây cho anh những cảm giác mệt nhoài và anh thấy mình từ khước những kiến trúc của Tiểu Sài Gòn . Anh xóa bộ nhớ khi rời Bolsa .






< 2014 - 2015 .






Mở cửa chỗ ngồi viết , nhìn trên kệ sách, thấy lại quyển ' Trò Chơi của Người Tình ' . Mở vài trang sách . Gấp lại .
Và tự hỏi lấy chính mình :




- Mình hiểu gì ? Biết gì ở chiều hướng của môn phái romantisme ?


- Làm thế nào để pha trộn giữa thực tế phũ phàng và làm dịu đi những ý nghĩ để thân phận con người và thân phận tình yêu không phải chỉ là những giọt nước mắt .




- Mình làm sao để hạt lệ của những người yêu nhau lỡ phải lià nhau biến thành những nguyên chất của thứ pha lê thủy tinh - Tinh khiết cho dẫu là dễ vỡ ?










Có khó lắm không ?






Chữ nghĩa không hề có giới tính . Vậy thì, để làm mềm đi những ưu tư , khắc khoải , ta nên đặt cho một cái tên nữ phái : NguyễnThị CN !




Không phải bất cứ ai cũng là Nguyễn Thị của một thời áo trắng khi đi ngang con đường dẫn đến trường .






Đứng ở đầu con phố, mắt nhìn lên tên trường luật, trường y khoa ... Đôi lúc muốn gọi tên một vài tà áo đã đi ngang tuổi trẻ của mình .


Gọi và không nghe ai trả lời .




Quay đi, quay lại, thấy mình - bỗng chốc - buồn tênh .....












đăng sơn.fr




( Viết tặng trang viết của Ngân Hà - dactrung.net )





dang son 25.04.2015 10:52:10 (permalink)
.
 
 

ĐỐI DIỆN








Còn nhớ có lần ở một ngày cũ , thấy một cái tên rất lạ ( kiểu cổ điển truyền tích có vẻ kiếm hiệp ) , tôi không mê truyện và những cái tên kiếm hiệp kiểu tân trang, kiểu cổ trang nhưng tìm đọc thử những truyện ngắn của cái tên ấy và để ý đến những phân đoạn, chuyển cảnh và cách tạo ý nghĩ cho các nhân vật của tác giả . Đọc và đọc .




Cho đến khi người trẻ để lại một lời bình luận góp ý ở chủ đề ' Thêm Một Lần Nữa ' của tôi như sau :


" .... Giọng văn chương hay và đầy suy lý . Rất thích đọc tác phẩm của bác ' 


*Và hắn ký tên bằng hình một nụ cười dưới tên SP .





Sau một vài lần ghé đọc những điều đã viết từ nhau, trao đổi một vài lần thư từ , tôi và cậu trẻ có thể hiểu được nhau và cậu bỏ chữ " Bác " ấy để thay vào là chữ Chú ...




Cậu tâm tình : Như chú đã viết : Viết là tâm đạo . Cháu biết là có lắm lúc chú rất cô đơn giữa những tay viết trẻ tuổi . Chú hãy ở lại . Đừng đi đâu ...






Đi đâu là đi đâu ? Nếu cần suy lý và tiếp tục hành trình viết từ những thao thức, từ những điều cần viết như một cách chiêm nghiệm và thoát ra khỏi những thứ bình thường và bất bình thường của những hoàn cảnh xã hội và đời sống với những quy định phải có ?




Và từ đó , tôi ở lại , tiếp tục viết .


Cậu trẻ biến mất như một chương truyện xưa có câu " quy ẩn giang hồ '' . Hắn ! Hắn có lẽ có một chỗ trú ẩn , im lìm với quang cảnh tịch mịch để thả những bước chân và tìm điều để viết ?


Hình như có lúc, hắn nghĩ là một ngày nào đó, khi thân xác về với tro bụi và chữ nghĩa của hắn vẫn ở lại trên trang giấy hoặc như một dấu tích ở những trang Webs ? 






Tôi không là hắn , không còn trẻ như hắn để trả lời cho những câu hỏi từ một khoảng cách có những nghìn trùng xa cách, cho dù , có lần ở một đoạn viết tôi đã viết cho hắn :


" Một trong những người viết trẻ tuổi mà nếu mà chú về thăm quê hương để gặp gỡ là cháu . Chú thích kéo cháu ra một góc vắng và tra tấn cháu bằng những câu hỏi để đếm được sự suy nghĩ nhanh nhẹn của cháu .




Khi viết một câu chuyện nào đó, tâm trạng cháu ra sao ? Cái tâm - ngoài những kiến thức đã thu nhập - sẽ theo chiều hướng nào ? Cái thiện sẽ lấn áp cái Ác ở một hoàn cảnh nào và ở một kỷ thuật viết, cháu có cách nào để áp đảo cách suy nghĩ của mình trên các nhân vật để đưa người đọc đến điểm quan trọng nhất ( Kết Luận ) theo chiều hướng tích cực ?






Có thể - Chú sẽ làm người viết trẻ tuổi rất nhức đầu theo kiểu ' sợi tóc chẻ làm 4 ' cho dù cháu đã tâm sự và thú nhận là cháu không thích triết học .






Sự khác biệt giữa triết học á đông và âu mỹ khác nhau ở điểm nào khi đã có những điều căn bản về nhân văn tính ?


Thế nhìn hiện sinh có điểm nào quay lại từ câu nói : Cũ và Mới ?






Tôi muốn chia sẻ với tay viêt trẻ có nhiều sinh lực và sự kiên trì ấy một cái nhìn khi đứng ở một điểm cao nhất nhìn xuống quang cảnh , thấy một đoàn xe lũ lượt chạy ngang trên chiếc cầu bắt ngang phố : Đoàn xe như con kiến khi di chuyển từ điểm A đến điểm C ( Điểm A tượng trưng cho quá khứ . C là tương lai . ) Tôi thèm làm khó người viết trẻ ấy bằng điểm B - Hiện Tại - và sẽ xem hiện tại ấy đang kéo dài bao lâu từ ý nghĩ ( ? )




Điều tôi muốn nói : Ý nghĩ luôn luôn có một vận tốc hàm ý sự sống . Sống : Truyền tải , di động .






Ở một nguời viết khi sáng tác , điều cần nhất là chữ nghĩa mang nguồn sống từ ánh sáng của nội tâm . Hắn phải tự giải mã cho một thông điệp rõ ràng qua sự tập luyện kiên trì từ tháng năm .








Ở một tay viết trẻ, tôi thầm lặng theo dõi hắn . Hắn đang là một điểm B biết di chuyển để làm đời sống có ý nghĩa hơn qua sự viết lách .






Mong là như thế .














đăng sơn.fr
 
 
dang son 27.04.2015 20:05:50 (permalink)
.
 
- Cảm Xúc - .









    Viết
    và Đụng Đến Phần Sâu Thẫm .


____________________________________________






   Buổi sớm . Thức dậy và biết có rất nhiều việc cần làm và phải làm .

  Sớm để tất cả các tế bào thức dậy . Tỉnh táo sau ly cà phê sữa . Mở cửa đón gió mới và như mọi lần ở ngày nghỉ, ngồi vào bàn viết và bắt đầu  đọc . Đọc đại khái như lướt qua một vài tin tức cần thiết và sau đó bắt đầu vào một vài diễn đàn .


 Thấy gì ? Đọc gì ?


 Nhìn thoáng thấy một cái tên tác giả : San Nguyễn , như đã bao lần ghé vào đọc , cho dù là không mấy thích với cái tựa mang tên :  ' Trải Nghiệm Sợ Hãi '


   Tôi không yêu thích sự sợ hãi cho dù sự sợ hãi rất cần thiết trong bước đường phát triển về mặt tâm lý của một đứa trẻ cho cả đến lúc ngoài tuổi trưởng thành .



    Ta - con người - sợ điều gì ?


    Sợ đói khát . Sợ bị bỏ rơi và sợ cả sự thất học , thất nghiệp , thất tình và cả trăm cái sợ khác khi đã mang kiếp con người .




    Ở một người viết ( và còn rất trẻ ) họ sợ gì ?



   Trước khi đọc tác phẩm mang tên Trải Nghiệm Sợ Hãi , tôi  tìm đọc lời tâm sự của tay viết măng trẻ ấy ở : Tâm Sự Viêt Văn với 1 Kẻ Không Chuyên .



    Đã thử nhăn mặt với cái tựa có vẻ lủng củng như thế ! Ý cô ấy muốn nói gì với chữ Không Chuyên ?

 Đọc và sau đó để hiểu tâm trạng và hành trình viết của một người viết là một cái thú . Người ta hay nói : Văn là Người .

   Tôi đã đọc rất nhiều văn và những cái ' hỡi ơi ' của người . Người làm dáng , làm điệu để trang điểm câu viết , người tỏ vẻ để bọc cho mình một vài cái vẻ như cách bôi son đóng tuồng . Đã như thế ngay từ những trang viết bằng việt ngữ và pháp ngữ ....



      Đã có một câu chuyện dựng sắn trong trí tưởng, người viết sẽ viết ra sao để đụng vào cảm xúc của người đọc  ? Đụng nhẹ hay đụng mạnh ?


   Không nói về kỷ thuật viết theo kiểu chuyên hoặc chưa chuyên , khi đọc San Nguyễn kể về câu chuyện một người yêu mang thai, sắp chết, nhân vật đàn ông  mang tên " Tôi " đã vào, ôm lấy nàng và đeo vào tay nàng cái nhẫn cưới . Đứa con tượng trưng cho tình yêu ấy sẽ ra đời như bằng chứng sâu sắc nhất của một tình yêu cho nhau .



     Đoạn viết ấy đã nhắc lại cho tôi một bài hát  của Pháp lúc tôi  đang lái xe và  nàng nhà tôi đang chờ ngày sinh đẻ ....



    Anh nhạc sĩ , ca sĩ ấy kể câu chuyện đang thâu âm trong phòng ghi âm, nghhe nhà thương gọi khẩn cấp . Chạy đến bệnh viện thì họ đưa vào vòng tay một sơ nhi con gái và họ lắc đầu ngậm ngùi , người cha hiểu ra là vợ mình đã chết khi sinh nở . Bao năm trôi qua , mỗi khi nhìn con gái mình, anh nghĩ đến hình ảnh người vợ thân yêu đã lià trần . Câu kết của bài hát là : .... " Anh vẫn nhìn thấy em qua sự sống của con chúng mình "...



 Lúc ây , mắt tôi dàn dụa nước mắt, tôi phải tp xe vào lề đường và ngồi yên để khóc trong sự sợ hãi . Lỡ đó là câu chuyện của mình thì sao ? Tôi run lên , tôi quá sợ hãi . Dấu biệt cơn sợ và sự ám ảnh ấy cho đến lúc thằng bé con ra đời . Tôi sửng sờ như kẻ trúng số độc đắc , khi đếm chậm rãi ở dòng lệ đang tuôn ra ... 1 , 2 ,3 ,4 đến số 20 ( Có nghĩa là  con tôi có 10 ngón tay, 10 ngón chân đầy đủ )



 Nhìn thằng bé ngủ say với cái đầu lơ thơ có vài sợi tóc , tôi như cuồng điên với sự sung sướng , gạt lệ, phóng lên xe, tìm một cái quán vắng người, gọi ly cà phê đậm, quay mặt vào tường để đừng để ai thấy mình đang khóc .


     Và tôi viết . Không có giấy để viết, tôi viết đại lên ở một trang còn trống chỗ của quyển thánh kinh :


 ' Con yêu quý .


   Đây là những dòng chữ đầu tiên cha viết cho con ngày con chào đời ........... '




...



    Tháng năm qua đi , mình hiểu là viết để làm gì ?

 Không phung phí thì giờ để viết kiểu dửng dưng vô bổ .

 Không đọc những điều rỗng tuếch để giết thì giờ mà cần tìm đọc để ôn lại, để sống và có khi  phải  sợ hãi từ những bài viết mang nặng cảm xúc đến từ trái tim và sự chân thật nhất .



    Viết theo kiểu nào ? Thuần Việt hay viết theo kiểu bị ảnh hưởng của văn hóa quan thầy và tìm mọi cách để thoát khỏi ảnh hưởng ấy ?




    Tôi không biết câu trả lời .


  Chỉ biết là mình đọc và viết như một lời cảm ơn chân tình đến người viết đã làm mình phải rơi lệ và mình giữ lại để biết yêu văn chương hơn .







 đăng sơn.fr

 ( To San Nguyễn )




 
 
 
 
 
dang son 27.04.2015 20:11:12 (permalink)
.
 
 
 
  đối tượng -




  ---------------------------------------------------------



    Sung sướng khi tìm được 2 đối tượng để đọc và chia sẻ với họ .
   Thật tình mà nói : Vì là kẻ khó tính khi đọc , tôi hay đi tìm đối tượng của mình .  Và ở một vài mạng trên Net, tôi cố tình thúc đẩy và biến  một vài đối tượng thành đối thủ của mình theo cách : Hiểu mình và hiểu người .

    Đây là 2 đối tượng và cũng có thể là đối thủ tương lai của mình - tôi biết ...


  1 - Xưa và Mới  :

 Không là kẻ thích nhập bầy , phe phái cho dù là bất cứ ở đâu, tôi vẫn thích sự yên tĩnh  riêng biệt .  Tính bè phái , kéo bè là bản tính chung chung của đa số : "  Phải thuận theo tao , không theo  , có nghĩa là chống . Chống thì chỉ có chết vì lẻ loi   " ( Đa số thắng thiểu số )

     Những cái " tôi " kiểu đa số ấy ra sao ?

 Dễ thấy lắm , để gặp những cái đa số đeo bảng hiệu có chữ " Tôi '' ấy , bạn chỉ cần đi một vòng, trà trộn vào những đám tiệc, chuà chiền, nhà thờ , ở những hội đoàn và bạn sẽ gặp . Họ đeo những cái bảng hiệu to lớn lắm bằng hành vi, bằng khẩu hiệu , bằng những cử chỉ và ngôn từ đầy khoe khoang .
 Nếu may mắn , bạn có cái thẻ của  hội nhà văn , nhà thơ thì kinh hoàng lắm . Họ xúm xít nhau, trải chiếu và ca tụng nhau ( cho dẫu là có lắm lúc họ ganh tài và bêu  xấu nhau )

  Tôi không thích và không bao giờ có cái thẻ của các hội nhà thơ, nhà văn . Mình nghĩ gì, sống thế nào, viết ra sao là chuyện của mình .


   Tôi thích những đối tượng mà khi họ diễn đạt, họ có 45 % sự khiêm tốn , 15 % nhã nhặn và phần còn lại là thiên tài ( bẩm sinh hoặc là vì  sự luyện tập )

    Ở một vài diễn đàn viết, ngoài những cái lăng nhăng loạn xà ngầu, tôi tìm được vài đối tượng và thầm lặng đọc họ .



  Họ là ai ?


   Không trả lời cho câu hỏi Họ là Ai nữa , tôi thử viết về một đối tượng mới vừa 18 tuổi :


   Sau khi đọc những bài viết của cô , viết vài lời góp ý thì nghe cô thú nhận là cô có số tuổi 18 trẻ măng . Vậy là tôi bị lầm khi đọc văn phong và đoán cô ta ở khoảng 27 <  Tuổi đủ chín mùi để viết về những cái tôi ở những truyện theo kiểu Truyện Dài nhiều tập .

 Thế ư . Vậy thì tôi tặng cô câu của người xưa : " Tài không đợi tuổi "

    18 tuổi để đủ chất vững trãi viết về tâm lý ư ?

    Ngạc nhiên lắm vì tôi đã có nhiều dịp nhìn thấy và chứng kiến tuổi 15/ 18 / 20 của những cô gái thời trang ăn nhậu, trưng diện, hút sách và đàn đúm để tàn phá tuổi trẻ của họ ở bên này ( đất âu mỹ ) và đến lúc cực cùng chán nản, họ bỏ nhà đi bụi hoặc tìm cái chết .....

     Nếu gặp cô người viết ấy thì tôi chỉ xin góp ý với cô một điều : Nhìn và thử sửa lại cái tên của chủ đề : Thay vì viết : Trải Nghiệm Sợ Hãi , cô hãy thử thêm chữ " Với " ở giữa Trải Nghiệm - Sợ Hãi , - xem sao . ? -
    Sợ hãi là tâm trạng , nhưng sợ hãi với  điều gì ?

   Cái cảm giác của sợ hãi đang lần lướt trải bày với những chương viết  trong truyện của cô . Cô đã có một cách dẫn chuyện không theo cách viết của đa số .

 Và cô đang trải nghiệm cách viết . Tôi đọc và để cô tự nhiên đi tiếp câu chuyện của cô . Cô sẽ cho các nhân vật đối ứng với nhau như thế nào ?

   Làm sao người đọc biết được .  Có thể cô sẽ làm người đọc sung sướng hoặc khổ não hơn khi cô viết cho đến luc cô 50 tuổi .....

    Đó là chuyện của cô - một đối tượng của tôi .






 2.
   Nhắn với  Đối Tượng thứ 2 .


 Chú đã nhận tin nhắn và đã trả lời cho cháu trai .

 Chú ngạc nhiên khi cháu viết là cháu đã chịu ảnh hưởng cách viết văn loại ' phủi , phủi ' của chú .

 Chú không tin vì chú đang ướt mắt vì con bé kia đã trở thành  đối thủ của chú..












       




         












...



dang son 27.04.2015 20:20:35 (permalink)
.
 
 
 


Niềm Hạnh Phúc 
( Đơn Giản )








__________________________________________________ _______________________________










Không đi tìm hạnh phúc thì mình có cách tạo hạnh phúc .


Đừng khó khăn để chọn lựa vì hạnh phúc càng đơn giản thì càng hạnh phúc .






Hạnh phúc khi đọc câu chuyện nhỏ xíu xiu :







'' Tôi nhìn đằng sau lưng của ba tôi, mẹ tôi . Tôi không ghen tức khi biết cha yêu mẹ .




Tôi có hai bà mẹ . Mẹ mới của tôi cho tôi mùi thơm của mái tóc mềm, của bàn tay và vòng tay ân cần ... Mẹ mới thương yêu tôi như mẹ đẻ tôi ra .... - Và tôi khóc vì yêu mẹ .... "










Câu chuyện của con bé nhà văn tí hon ấy làm tôi nhớ lại ngày xưa :




" Con bé tí nghe cha mẹ xụt xùi ngoài bếp , nghe mẹ nó nói :


- Giữa mẹ và em làm anh khó xử . thôi, anh về với mẹ đi, anh ... "




Bé chạy rất nhanh , nhào vào vòng tay người cha mới :
- Ba ! Ba ! Đừng đi . Đừng bỏ mẹ con nha ba ơi ! "




Gã đàn ông quỳ xuống, ôm chặt đứa bé, hôn lên trán nó và đàn ông ở lại .












đăng sơn.fr




( cám ơn San Nguyễn )
 
 
dang son 05.05.2015 23:50:56 (permalink)
.
 
 
 
 
 


< ĐỂ VIẾT ......



.







Để có thể viết - Viết thật tình mà viết . Viết không đỏm dáng màu mè thì có câu trả lời cho câu hỏi như sau ....

- Sự im lặng có màu sắc ra sao ?



Sau câu hỏi ấy là một nỗi lặng im gần như tuyệt đối .

Đây là câu trả lời rất rõ ràng về màu sắc của nỗi im lặng .

1 -

Màu trắng . Trắng ngần như một giọt sương trên lá buổi sớm . Như nắng chói loà trên đường di .

2-

Màu đen . Như khi tắt tất cả những bóng đèn . Ngồi nhìn bóng đêm đen . Nghe hơi thở để biết mình đang sống .

3 -

Màu xám nhạt - Khi nhắm mắt, nhìn màn mi khép lại bằng chính ý nghĩ của mình .




Để viết thật hơn nữa , hãy thử nốc cạn 3 ly rượu mạnh, lảo đảo ra vườn giữa đêm sau cơn mưa lúc chiều .

Ngã lăn trên bậc thềm cửa , sóng soài trên mặt đất ẩm ướt có mùi hương đêm .

Cố gắng mở to mắt, tìm cho bằng được một ngôi sao sáng nhất , ngôi sao độc nhất của bầu trời đêm .

Ở tận cùng điểm sáng ấy, có đủ 3 thứ màu sắc của nỗi cô đơn đến tận cùng .

Nếu cần khóc , cứ khóc .

Dòng lệ sẽ là mực, để viết .....









đăng sơn.fr






dang son 08.05.2015 12:47:43 (permalink)
.
 
 




BÁO ĐỜI .












Cho dù không thích lấy cái tựa mang tên là " Báo Đời " nhưng nghĩ đi, nghĩ lại là đã đặt tên cho bài viết thì nên giữ nguyên để làm điểm tựa mà viết .




Vì lẽ :




Đã mở trang blog nghề nghiệp của cô bạn người Pháp khi cô khoe là đã tải đăng một bài viết nói về Điều Vui Vẻ .


Cô viết như sau ( theo một cung cách nghề nghiệp ) :








" ..... Aujourd’hui je souhaite partager une vraie bonne nouvelle.
Les médias traditionnels aiment bien nous abreuver de messages négatifs, d'images d'horreur en boucle, de nouvelles qui font peur ou qui mettent en colère… Bref, ils nous manipulent pour que nous soyons dans un état d'hébètement en nous montrant uniquement le côté négatif et les catastrophes de la vie sur Terre (le générique musicale de TF1 est même tiré de la bande son des "Dents de la mer"...si si je vous assure!). 
Imaginez, des milliers de personnes, ensemble, communiant dans un sentiment de peur. Quand on sait que la pensée devient matière, ça laisse deviner ce qui peut se produire dans nos corps par la suite. Quand on sait que l'on forme avec l'ensemble du vivant sur la terre, un grand TOUT (que ce qui arrive aux autres, nous atteint dans nos cellules), ça laisse deviner l’énergie colossale qu'il faut mettre en place dans son coeur pour émaner de la joie et de la lumière à tous. Seul, nous ne sommes rien. Ensemble, dans l'énergie de joie, nous devenons des êtres divins et capable d'actes grandioses.
Mais soyons clair, c’est aussi de notre faute ! Chacun a son libre arbitre de regarder ou pas, ces informations qui nous détruisent. Se tenir informés est important, mais les médias actuels dirigent nos consciences. Il faut juste le savoir, en être conscient, y participer, ou pas.
Bref, je voulais vous dire qu'un site vient d’être lancé pour nous annoncer des bonnes nouvelles, les belles choses qui se produisent chaque jour sur Terre. J'en rêvais, ils l'ont fait !


by Floriane




< Tạm Dịch :




... Hôm nay, tôi mong muốn chia sẻ với bạn một tin vui .


Giới báo chí thích đập bừa chúng ta bằng những lời lẽ thảm hại , bằng những hình ảnh , tin tức khủng khiếp hay gây sự sợ hãi hoặc gây sự giận dữ . Nói tóm lại , họ khuynh đảo để chúng ta sống trong tình trạng hoảng hốt khi họ chỉ đưa đến những điều thảm thương và những sự thảm họa trên quả đất.


Hãy thử nghĩ , cả ngàn người đang chung đụng, chia sẻ với nhau trong một cảm giác bất an . Khi mà ta biết rằng ý nghĩ trở thành hiện hữu , những điều xấu ấy sẽ sinh nở trong cơ thể mình sau đó .
Chúng mình biết rõ điều ta là một hợp quần sống trên mặt đất . Một sức lực cho phép mình hình dung đến một năng lượng to lớn nên nên giữ gìn trong tâm hồn để đưa đến niềm vui và ánh sáng với nhau . Khi sống lẻ loi, ta chẳng là gì cả nhưng khi hợp quần, chúng ta sẽ trở thành một sức mạnh để phát sinh ra những động lực cao cả .....


Nhưng hãy sáng suốt, để báo chí ảnh hưởng mình là lỗi của mình . Mỗi người đều có quyền theo dõi những bản tin đang tàn hại mình . Theo dõi tin tức là điều quan trọng nhưng báo chí đang điều khiển sự nhận thức của mình . Ta nhận thức để chấp nhận hay từ khước thì phải tự biết .




Ở đây, tôi mong ước giới thiệu đến bạn một diễn đàn vừa ra đời để mang đến toàn những điều vui , những điều đẹp đẽ đang có hàng ngày trên mặt đất . Tôi đã mơ ước và họ đã thực hiện :


Nouvelles Joyeuses! 






.....






Đọc đến đoạn viết như thế , mình mỉm cười và sẽ dùng thêm thì giờ để viết .




Không viết theo kiểu báo đời ( ăn hại )














đăng sơn.fr

 
 
 
 
dang son 12.05.2015 12:52:30 (permalink)
.
 
 



- Amen -





Tôi đang lưỡng lự khi viết bài này .

Vì có 2 cách để viết từ chữ " Amen " -

Cách diễn đạt của ngôn ngữ Pháp rất khác với tiếng Việt nhà mình .

Cho dù là có cùng một ý tưởng để dẫn chuyện .

Ngôn ngữ của Âu Mỹ theo chiều hướng mở cửa . Thẳng thừng và trong đó có ẩn ngữ theo một cung cách đối chiếu giữa ánh sáng và bóng tối ( giữa hai cực điểm ấy, họ gọi là nuance )

Theo tây học, nếu theo quá đáng để viết thì là quá đáng, sẽ khó mà phù hợp với người đọc và rành rẽ tiếng việt .

.

Có nhiều chuyện đáng buồn và đang buồn cười đang xảy ra vào những ngày hôm nay .

Tôi mời bạn đọc ( nghe ) chuyện :

Thằng bạn tôi lưỡng lự khi lựa chọn . Nó gọi cho tôi - Ngắn và gọn :

- Tao chán lắm rồi . Đang muốn chết .



Tôi cười vào mũi nó ở phone :

- Tao không tin .

Lúc cúp máy, linh tính báo là có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra, tôi phóng xe lại văn phòng của nó .

Cửa không khóa .

Thấy nó ngồi như cái xác chết . Mắt ráo hoảnh và đang tù tì ực . Chai whisky chỉ còn phân nửa . Giấy tờ vung vãi khắp nơi .

Bật thêm ngọn đèn, tôi hỏi nó :

- Alain ! Chuyện gì ?



Nó hất ngã chai rượu xuống từ bàn giấy :

- Tao đang nghĩ đến chuyện đến nhà con đàn bà ấy, nả súng vào đầu nó ....

- Và sau đó .... ?

- Tao dí súng vào đầu tao . Hết chuyện . Rồi mày làm ma chay cho tao .



Tôi cay mắt . Nó khóc . Tôi khóc .

Biết tính bạn, tôi bảo nó . Nhẹ nhàng :

- Ừ . Tao ngồi đây chờ mày. Đi đi . Trước khi chết, nhớ gọi phone ...




Thằng khùng ấy cúi đầu nhìn những mảnh vỡ của chai rượu . Nhìn bạn :

- Mày không sợ tao chết à ?

- Sợ chứ . Nhưng mày làm chủ cuộc đời mày . Tao có ngăn cản cũng vậy thôi . Mày muốn cái hòm màu gì khi mày chết ?




Sự im lặng kéo dài trong phòng mạch .

Hai đàn ông ngậm miệng ngó nhau . Sự im lặng như một cách chết .



Tôi bỏ ra ngoài bãi đậu, gọi cho con người yêu của nó :

- Em !

Chạy nhanh ra phi trường . Trốn đi . Nó đang muốn tìm em .









Bên kia có tiếng khóc . Cô ấy nghe lời và chạy thoát .

Thằng của nợ nhìn tôi khi tôi đẩy cửa vào phòng mạch :

- Tao biết mày vừa điện cho cô ấy .




Tôi tắt tất cả những cái Pc trên bàn của Alain, tịch thu cái điện thoại, giật đứt giây điện thoại ở góc bàn giấy .

Hắn hiểu tôi muốn gì khi tôi ném cái veston vào vai hắn :

- Về nhà tao vài hôm . Rồi mình tính sau .





Bạn có bao giờ thấy một người đàn ông khóc chưa ? Và nếu kẻ ấy là một thằng về tâm thần học ?

( Khi hắn còn biết khóc , là hắn chưa bị điên )





Amen .






đăng sơn.fr

( to Alain )


 
dang son 12.05.2015 12:57:01 (permalink)
.
 
 
 
 
 bút lực




   ________________________________________________________________________ .





     Công việc này đuổi theo việc khác và chúng đè nặng trên người viết .
    Ai cũng biết rõ rằng muốn có điều để viết thì phải dùng thì giờ để đọc và suy ngẫm điều đáng đọc .   Ở não bộ , sự trầm tĩnh là điều cần để suy nghĩ và gạn lọc , giữ lấy điều chính yếu như một nguyên chất ....
   Đọc nhiều , lướt nhiều ở những tin tức , những bài viết không ra đâu vào đâu thì khó mà gạn và lọc .
  Mỗi người viết ( nhất là viết truyện ngắn ) đều có một thế giới riêng biệt của họ . Theo chặng đường viết và kinh nghiệm sống , họ mở ra cho ta thấy những điểm tối và sáng của họ .




.   SUY TƯỞNG



 Bây giờ, tôi đang ở trang viết  mang tên ' Suy Tưởng  ' của Tâm An.


 Khi đọc Tâm An , bạn hãy quên bạn tên là gì , đang là ai để khoác cái áo mang tên :  Hắn .

  Hắn ! Phải rồi . Hắn là ai ? : Một gã đàn ông đang ngất ngưỡng đứng trước một thế giới hoang đường . Bạn hãy là " Hắn " và bạn không  thể là một ai khác để tác giả dẫn bạn đi trên một dòng suy nghĩ đầy những bất an .

   Tâm An là ai ?


    Có vài cách để trả lời một khi bạn đã đọc xong phần truyện ngắn của cô và bạn tò mò khi đọc phần lý lịch tự khai của cô :
 -   Giới Tính:NữHọ và Tên:Nguyễn thị LêĐịa Chỉ:Hà nộiNghề nghiệp:bán hàngSở Thích:đọc sáchNick Yahoo:nnhjkk,,Tâm Trạng:bạn giận tôi. điều đó khiến tôi rất buồn.



 ...



 Bạn có gì thắc mắc nữa không ?


 Riêng phần tôi , tôi không có gì để thắc mắc khi viết về tâm trạng của Hắn - Nhân vật có cô vợ kỳ bí, đẹp và ( .... )

   Tôi đã không nhận diện ra mình là ai khi đến gặp Hắn . Tôi lây cái lo ngại của Hắn khi đặt mình vào tâm trạng và chỗ đứng bấp bênh của hắn .   Hắn sợ cái sợ đáng sợ nhưng may thay, người viết đã cố tình đại lượng cứu hắn .


    Tôi đọc xong . Rời cảm giác sợ sệt ấy để muốn túm lấy Hắn và chia điều vui ấy .

    Hắn sẽ làm cha.   
   Người đàn bà kia  làm hắn vui mừng nhẩy cởn với cái tin vui ấy .

    Tôi - Gã viết những dòng này, tôi có thể hiểu hắn . Vì tôi đã là Hắn : Một tâm trạng lo lắng bất thường , một sinh vật đã thấy mình có nhiều lo âu giữa đời sống gia đình .


        Ở một người viết , tôi yêu sự hoán đổi vai trò . Ta viết và ta biến hóa vào đầu óc của phái tính . Điều này đòi hỏi một sự quan sát để thấu hiểu trên mức độ giới tính để có thể đi trên con đường viết và sau đó khai thác tiềm năng .


    Ta là ai ?

   Ta là gì ?



     Bạn và tôi .
     Khi đọc, đừng nhìn mình vào cái gương kính ảo nữa . Hãy vui với nỗi vui, hãy sợ sệt và biết dự trù những bất trắc .
   Người viết đưa ta vào một hoàn cảnh .
   Người viết là kẻ đặt vấn đề .

     Khi rời bài viết ' Suy Tưởng ' ấy , tôi trở lại nguyên vẹn là mình . Và có thể nhờ bài viết ấy , mình nhìn người phối ngẫu của mình với một cái nhìn khác xưa .



   Văn học là một công cụ, một trọng trách . Tôi muốn nhắn cô người viết ấy một điều mà thôi :
' Tôi hiểu tại sao cô viết như thế "






 đăng sơn.fr

 .dangsonfr.blogspot.com
 
 
dang son 19.05.2015 12:08:10 (permalink)
.
 



Nghĩ như cách Suy Tưởng .










__________________________________________________ __________________________________________________ ___________










Có khi lấy làm lạ ở chủ đề Tự Bút này .






Viết Để Làm Gì không phải là những trang viết của tiểu thuyết từ năm 2006 khi tôi tải lên các Webs đang sinh hoạt ở chuyên mục Tùy Bút ( Chuyện của những thao thức trên bước đường viết - )




Vậy mà ở một diễn đàn rất trẻ, họ mang vào chuyên mục " Tiểu Thuyết " và gắn vào Bảng Vàng khi mở phần Home Page !




Lạ lùng quá ! Lạ ở chỗ là tại sao những người trẻ cho là chủ đề oái oăm này là tiểu thuyết ? 




Tôi đã viết gì ở những ray rứt , những nhận định nghiêng nặng về chủ quan giữa những cái tôi, giữa những tác giả cũ và mới ? Tôi thú tội là mình có lúc rất cay đắng để hục hặc với những nhà văn thật và những kẻ ảo dạng khi tự nhận danh hiệu mình là nhà văn, nhà thơ và khi viết, lắm lúc tôi làm đau lòng họ .






Đau lòng vì có nhiều lẽ , tùy đối tượng ở các lãnh vực . Lấy thí dụ điển hình ở các bạn đã lỡ ghé mắt đọc từ 2006 đến hôm nay - 18.05.2015 .

* Cô kia nói như phân tích :


- Văn của anh khô cứng lắm và theo chiều hướng âu mỹ . Khó phù hợp với tầng lớp đọc của người Việt mình .






*Ông bạn kiếm tiền bằng nghề dược sĩ nói :


- Ông là kẻ phức tạp, quá rắc rối .




* Cô nhóc hành nghề Psy ở Canada và NewYork nói :


- Anh quá nóng tính khi viết và phản ứng . Hãy dịu dàng khi viết ....




















...






Ở một thời gian đầu, tôi khó chịu vì hoang man . Ở Sàigon, khi bạn gửi bài đăng truyện, bạn sung sướng khi thấy bài vở trên trang báo . Và bạn chià tay nhận tiền nhuận bút .


Ngày đầu tiên sang Pháp, khi viết cho tờ Tiền Phong và Tiểu Thuyết Nguyệt San ở Mỹ, họ gửi tiền nhận bút bằng chi phiếu , tôi sung sướng lắm, cho dù 50 đô la hoặc 100 đô la chỉ là vài con số .


Nàng nhà tôi mai mỉa :




- Hứ . Tưởng bở lắm !






Tôi ngậm ngùi và từ giã một vài tạp chí khi phát hiện ra cung cách muốn làm giàu và có vẻ coi thường tác giả khi đã sửa tựa đề cuả tác phẩm mà không hỏi ý , dĩ nhiên là tôi viết thư phản kháng ( thời ấy, chưa có mạng Internet )




*Tôi đã gặp họ .




*Gặp họ và đọc họ để làm gì ?


















*Đây là những câu trả lời của riêng tôi .






*Tôi tạm để những câu trả lời trong cái dấu ngoặc kín đáo để không mích lòng họ thêm một lần nữa




( .................................................. .................................................. .................................................. ........ )










Tôi ao ước có sự thẳng thắn và lương thiện tối thiểu để nói với họ một sự thật :




- Ở riêng đất Pháp có hơn 3500 tay viết văn , theo thống kê mới nhất thì chỉ có 10 phần trăm sống bằng nghề viết - Còn lại thì chỉ là một thứ đam mê và dùng chữ viết như cái nghề tay trái .






Các đầu nậu kiểu Éditeur giống như tên bầu show trục lợi mà thôi .


-






< Định nghĩa thật của Văn Chương :




' Cái đẹp - Tư tưởng - Cung Cách - Chuyển tải '








Người có đầu óc kinh doanh có thể chọn địa điểm ở trung tâm phố và mở một cái phòng trà trá hình có nhiều vũ nữ, gái chân dài và bày vẽ cách thức câu tiền làm giàu .


Kinh doanh là cũng có thể tập trung vốn liếng cổ phần để mở vài cửa tiệm mang nhãn hiệu Trái Táo Apple hoặc Samsung - LG để kéo khác tyiêu thụ theo thời tân tiến .....






Người viết không thể nào làm giàu bằng chữ nghĩa cho dù có ra độ 10 đầu sách sau khi thắp đèn và còng lưng với chất xám !






Biết là như thế - Nhưng - Tại sao cứ viết ?


























đăng sơn.fr


 
 






 
dang son 21.05.2015 22:44:29 (permalink)


Thư Ở Xa










Sau chữ Khinh Bỉ khá nặng mới đây từ một bài viết, chú nhận được lời nhắn của cháu ( một bạn viết như đồng hành ) :





" Chú đừng để bụng bạn trẻ ấy nhé " -








Trả lời ngắn, gọn cho cháu trai :




" ....Cháu thân quý .




Cháu yên tâm, chú đủ bãn lãnh để Tịnh .




Sẽ đồng hành với cháu và các bạn có vững niềm tin "




.....












Xong một buổi sáng làm việc . 10 giờ đụng đầu với công việc trôi qua với chữ " Tịnh " Zen " .




Bây giờ chú viết cho cháu , một tác giả mà qua bao thời gian chú quý mến để giữ tình thân và thấm đòn .










Chú và cháu , 2 kẻ đồng hành như bạn viết thử đặt câu hỏi cho nhau để hiểu nhau hơn :




- Cháu nghĩ gì ở động từ Khiêu Khích và Hung Hãn ?




..








Tùy chỗ - Tùy việc . Phải vậy không ?








Mỗi chúng ta có sự suy nghĩ và từ đó sẽ có những phản ứng riêng theo tình hình và tính tình . Chú là một kẻ rất hung hãn khi đứng những sự việc khiêu khích và quá đáng ( khuyết điểm ! )




Và không bao giờ chú chấp nhận sự khiêu khích quá đà sau khi đã lặng thinh và lùi lại vài bước . Lùi lại để kịp suy nghĩ và chuẩn bị trả đũa . Hậu quả sẽ bất lường nếu đối phương không lùi lại như mình ..........






Cháu nghe chú thử lý luận :




- Con thú và con người rất khác nhau từ hình dáng và cử chỉ , ngôn ngữ .


- Sự tiến hóa của con người nằm ở bộ óc biết học hỏi và phân định .








Hoàn cảnh - Môi trường :




* Một con thú muốn bảo vệ phần đất của nó , nó làm gì ? Phản ứng ra sao ?




Một con người với đầy đủ yếu tố của bản năng sẽ phản ứng ra sao nếu đứng trước một vài sự xâm phạm , xâm lấn và thái độ, ngôn từ khiêu khích ( rõ rệt và không rõ rệt ) ?










Ở chú , chú hòa nhập giữa 2 hình ảnh thú dữ và nhân tính .




Nhân tính để diễn đạt trước tiên bằng ánh mắt rất thẳng và bất động để đối phương có thì giờ hiểu . Nếu kẻ ấy không hiểu thì phải dùng đến ngôn ngữ sau khi phân định .


Điều cuối cùng là điều của thú dữ .




Thú dữ không thể nào hiểu được sự khinh miệt . Tại sao là khinh miệt ? Vì tôi không thể nào hiểu được thái độ và ngôn từ, cách viết ấm ớ từ một bộ óc không rõ ràng chăng ?






Chú đã gặp những kẻ tội phạm, hiếp dâm cả con cái nhưng chú giữ lại một thái độ để không dùng chữ khinh miệt với họ . Vì mình chưa hiểu rõ nguyên nhân .










Trên phạm vi sinh hoạt và viết lách , có người cho đó là một thứ vũ khí . Chữ và nghĩa lắm lúc không sánh đôi và cần phải có thêm chữ thời gian .








Thời gian để làm gì ?






( Khi viết là dùng thời gian )














đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 222324 > >> | Trang 23 của 29 trang, bài viết từ 331 đến 345 trên tổng số 431 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9