VIẾT NGẮN
PEARL 25.12.2015 00:18:46 (permalink)
                                                                    
Quê Hương
 
 
      Quê hương ! Hai tiếng đó sao mà tha thiết  ! Mỗi lần nhắc đến , nhịp đập khắc khoải của con tim cháy bỏng yêu thương lại trỗi .
      Quê hương trong lòng người con xa xứ là điệu hát ru của mẹ , là cánh diều lướt gió buổi trưa hè , là giếng nước , bờ tre , là con đường làng ngày hai buổi đến trường , cùng chúng bạn nô đùa những trò chơi con trẻ . 
     Quê hương ẩn chứa hình dáng mẹ còng lưng bên liếp ngô đồng , lặn lội thân cò nuôi con ăn học . Dù năm tháng có hằn lên trán mẹ những vết nhăn , dù mắt mờ , chân mỏi , mẹ vẫn là người phụ nữ đẹp nhất mà ta đã từng gặp . Cũng như dù quê hương ta vẫn còn nghèo , nhưng vẫn là nơi đẹp nhất mà ta đã từng qua .
   Quê hương là Mẹ , Mẹ cũng chính là quê hương cho những đứa con xa quê mỗi khi nhớ về Đất Mẹ , là nơi nương náu an lành nhất của tâm hồn  những đứa con lãng tử lúc gối mỏi , chân chùng muốn quay về chốn cũ , đường xưa .
 
PEARL

<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2015 01:24:40 bởi PEARL >
#1
    PEARL 25.12.2015 00:27:49 (permalink)
                        
                                     Khoảnh Khắc
     
     
                     Cậu con trai sáu tuổi của cô rất thích nghe Ngoại kể chuyện chiến đấu . Tối nào cũng vậy , gần đến giờ đi ngủ , một già một trẻ lại dắt nhau ra chiếc võng trước nhà và chỉ một phút sau , giọng trầm ấm của mẹ từ từ cất lên : “ Ngày ấy ,  bà còn rất trẻ khoảng mười lăm , mười sáu tuổi …” . Chuyện mẹ kể , cô đã thuộc lòng ngay cả quãng ngắt giọng , nghỉ lấy hơi của mẹ  . Bởi cô đã nghe mẹ kể suốt  thời thơ ấu nhưng trong ngữ cảnh , không gian , thời gian rất khác so với bây giờ .
                    Hồi đó ,  căn phòng đầy đủ tiện nghi này chỉ là gian nhà lá đơn sơ , nền gạch tàu , vách ván ép . Cô nhớ như in trước  nhà có một chiếc giường tre tự tay Ba cô đóng . Vào những đêm trăng thanh , cứ khoảng bảy giờ tối , sau khi cơm nước xong , chị em cô  kéo nhau ra giành chỗ trên chiếc giường tre đó, chờ nghe mẹ kể chuyện . Làm sao quên được ánh đèn dầu le loét từ trong nhà hắt ra tạo thành một vệt sáng  mờ ảo  . Đêm quê thật là dễ chịu . Gió cứ tràn trề , mát lạnh, mơn trớn làn da . Trăng non như chiếc lưỡi liềm treo lơ lững trên khoảng không bao la . Hàng ngàn vì sao lấp lánh , giương những con mắt nhỏ nhấp nháy , mĩm cười với chị em cô . Rồi mùi thơm thoang thoảng của Hoa bưởi , thơm ngạt ngào của Dạ lý tỏa ra làm thơm ngát một góc nhà . Khi bản hòa tấu inh tai của  ếch nhái , ểnh ương cất lên là lúc mẹ cô bắt đầu câu chuyện . Cũng cái giọng trầm ấm ấy, mẹ kể về chuyến  giao liên , đưa các cô chú hoạt động nằm vùng ra căn cứ lúc nửa đêm . Bị giặc phát hiện , bằng sự lanh trí , gan dạ , mẹ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ . Lúc đó ,  dòng tưởng tượng của cô cứ miên man chảy theo từng lời mẹ kể . Và lần nào cũng vậy đến đoạn cuối  ,  cô lại ngủ thiếp đi , đem theo cả câu chuyện của mẹ cùng với khung cảnh đêm quê gió mát, trăng thanh vào giấc mơ tuyệt đẹp .
                                   Giờ đây cứ mỗi lần nghe mẹ kể câu chuyện ngày nào , lòng cô trổi dậy nỗi nhớ khắc khoải . Cái cảm giác  được thưởng thức lại khung cảnh thiên nhiên tràn ngập ánh trăng , gió mát mà ngày xưa cô thấy thật bình thường ;  nhưng bây giờ nó đã trở thành một cái gì đó rất  thiêng liêng , vô giá .
                                     Câu  chuyện của hai bà cháu kết thúc từ lâu rồi . Cô cũng rời trang giáo án . Cô với tay lên vách nhà , đèn vụt tắt . Cô lách mình qua song cửa . Ngoài kia , ánh trăng non đang được làn gió đưa lên cao . Cô hít thật sâu luồng không khí mát lạnh , ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao  : Mình đã tìm lại được cái khoảnh khắc ngày xưa dù rất ngắn ngủi . Cô vẫn thường tự thưởng cho mình cái cảm giác được hòa nhập với thiên nhiên như những ngày còn bé .
     
    PEARL
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2015 01:30:26 bởi PEARL >
    #2
      PEARL 03.01.2016 23:13:02 (permalink)
      Tình Bạn                 
       
                                  Quá khứ , hiện tại , tương lai sao khéo gặp nhau trên con đường định mệnh . Đó là theo cách nói duy tâm : những ai có duyên có nợ sẽ gặp nhau kết tình , kết nghĩa . Cái tình ở đây được hiểu theo nghĩa rộng : tình yêu quê hương đất nước , tình gia  đình quyến thuộc , tình bạn bè và cuối cùng là tình yêu đôi lứa ( Chưa kể đến tình thù , tình địch) . Cái tình giữa người và người phải xuất phát từ nơi sâu thẳm của con người _ tức là từ trái tim thì nó  mới bền vững được . Tình yêu quê hương đất nước , tình gia đình quyến thuộc thì ai ai cũng có . Còn tình bạn , tình yêu thì sao ? Khó mà tìm được một tình bạn chân thành , tình yêu vĩnh cữu nhất là trong thời đại hiện nay _ mà tiền châu , gạo huế đang ngự trị .
                               Ta cứ từng đêm trăn trở _ chập chờn với những ý nghĩ mông lung _ nghĩ về người này , suy về người kia . Trong số những người -  ta từng gặp , những kẻ đã từng quen ( dù gián tiếp hay trực tiếp ) ai là người bạn đích thực ? Rồi đắn đo trong quan hệ giao tiếp , rồi thất vọng chán chường , cái cảm giác cô đơn lại có dịp vùng lên trong ta .
                                Tình bạn _ trước hết là sự đồng nhất  những cái chung , sau đó là sự chọn lọc những cái riêng ở cả hai người _ để ở một mức độ nào đó họ có thể " chịu đựng " lẫn nhau . Thực tế đã minh chứng : Có những người tính tình rất trái ngược nhau nhưng tình bạn của họ rất bền vững . Ắc hẳn là do cái chung của họ lấn áp được cái riêng . Tình bạn lâu dài phải dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau . Ngoài ra , cả hai người cần phải lắng nghe , cần phải thấu hiểu , cảm thông cho những khuyết điểm của nhau , tha thứ những sai lầm của nhau , để biến những cái riêng dần thành cái chung đồng nhất của cả hai người . Tình bạn xây trên những điều kiện vật chất sẽ không tồn tại lâu dài . Một mai các " chất xúc tác" đó không còn nữa thì tình bạn cũng như cánh chuồn mà bay . Tình bạn xuất phát từ ý nghĩ cơ hội , lợi dụng sẽ tan nhanh như làn sương khói khi giá trị lợi dụng không còn . Có một thứ tình bạn rất đáng sợ là họ kết bạn để thăm dò và hãm  hại lẫn nhau . Thứ tình cảm này rất dễ nhận ra nếu ai tinh ý một chút . Ta cần phải cẩn thận , nếu được có thể cảm hóa họ từ thù chuyển sang thành bạn vì : " Thêm một người bạn , bớt đi một kẻ thù " . Còn biết bao tình bạn nữa , tùy theo mục đích của cả hai người khi đến với nhau . Nhưng chung quy lại , tình bạn dựa trên nền tảng bình đẳng , tôn trọng , chân thành , không cơ hội , vụ lợi , thông cảm , đẫm tình người và phù hợp với chuẩn mực đạo đức của con người là bền vững , sẽ không bị xoáy mòn theo cơn lốc thời gian . Bạn đã có một tình bạn như vậy chưa ? Sao chúng ta không mở lòng ra mà sẵn sàng đón nhận những tình bạn cao đẹp ? Bạn bè  đang ở rất gần , xung quanh ta _ Chỉ có điều ta có nhận ra ai là bạn đích thực của mình hay không ?
                         Bạn bè , dù ở trường hợp nào đi nữa , là người bạn đồng hành mà ai cũng cần phải có trên đường đời . Do đó , hãy trân trọng những người bạn ở xung quanh ta , các bạn nhé !
      PEARL  
      #3
        PEARL 11.01.2016 20:04:02 (permalink)
        Cậu Học Trò Nhỏ
         
        Tôi đang lúi húi chép bài tập lên bảng , bỗng nghe các em la to : " Cô ơi , có khách . " . Bước vội ra ngoài , tôi thoáng thấy một già một trẻ dắt víu nhau bước vào . Cậu bé gầy nhom với đôi kính cận to đùng , che lấp gần nửa khuôn mặt xương xương . Em cố nép sau lưng Nội , người cứ thập thò , nhúng nhảy  ,  tưởng làm như vậy là tôi sẽ không thấy được em . Bà nội của em trạc thất tuần nhưng trông còn hồng hào lắm . Cả hai bà cháu dừng lại nơi bậc cửa . Tôi gật đầu chào sau câu nói ngập ngừng của bà " Chào cô " . Rồi như không muốn để tôi đợi lâu bà mở đầu câu chuyện :
        _ Cô làm ơn nhận cháu vào học ở lớp của cô . Nó yếu tiếng anh lắm .
                 Tôi chưa kịp trả lời vì dòng tâm sự của bà cứ trào tuôn  . Qua câu chuyện , tôi thoáng hiểu : Ba Mẹ em vừa ly dị . Hiện tại  , em và đứa em trai đang sống với Bà . Hoàn cảnh  thật tội nghiệp ! Tôi đồng ý nhận em vào lớp với nỗi lo canh cánh . Liệu tôi có thể cảm hóa em được không _  khi em như con chim nhỏ chưa đến tuổi đi chuyền đã bị vứt ra khỏi tổ ? Nỗi lo của tôi quả không thừa . Tính em rất ương ngạnh nếu không muốn nói là ngỗ ngáo . Từ ngày em vào , lớp học trở nên mất trật tự bởi em hay phát biểu linh tinh hoặc chọc phá các bạn . Họa ngoằn lắm mới thấy em ngồi im , nghe giảng bài _ Đó là lúc được tôi nhắc nhở hay khi em bị bệnh . Cả lớp đều bất bình và không ai muốn chơi cùng em . Từ đó , Cái cá tính bất cần đời của em càng bộc lộ rõ  . Một lần ...rồi hai ...ba ... những bốn lần em trốn học , đi bấm điện tử . Tôi biết được , liền báo cho nội em hay . Thế là những ngày sau đó , tôi liên tục nhìn thấy các vết bầm tím trên tay , chân em ngày một nhiều hơn . Chắc em bị no đòn ! Thương em quá ! Tôi cảm thấy mình có lỗi và rất ân hận . Giá mà tôi xử sự khác hơn thì em sẽ không ra nông nỗi như vầy ! Quyết chí sửa sai , đêm đêm trằn  trọc , tôi không thể nào ngon giấc được . Rồi tia sáng cũng lóe lên trong đầu , tôi bắt tay vào làm ngay . Một quyết định táo bạo mà từ trước đến nay không mấy ai có thể làm . Chiều hôm đó , cả lớp bàng hoàng khi tôi tuyên bố em  là lớp trưởng mới . Em cũng rất ngỡ ngàng . Nhưng tôi đọc được trong mắt em một sự vui sướng , tự hào . Đến lúc đó , tôi biết quyết định của mình là sáng suốt . Tuy vậy , thắng lợi vẫn còn ngay phía trước . Tôi chờ ... và tiếp tục chờ ... không hề nản chí . Thực tại cũng rất hào phóng , không nỡ để tôi chờ lâu . Một tháng sau , kết quả thật bất ngờ . Không còn là cậu  học trò ương bướng , phá phách , học lười , em đã " Lột xác " hoàn toàn . Trở nên ngoan hơn , chăm chỉ hơn , em giờ đây là một lớp trưởng được các bạn yêu mến . Nội của em rất vui , bà gởi lời cảm ơn ríu rít . Tôi biết niềm vui của bà chỉ một , còn tôi lại nhân đôi . Đằng sau sự thành công này là cả tấm lòng của tôi dành trọn cho em . Tôi tự hỏi : Rồi mai này , trên bước đường tương  lai rộng mở  có bao giờ em nhớ về tôi _ " Người lái đò " bằng " Con đò thi thức" đưa hết thế hệ này sang thế hệ khác qua " Dòng sông thời gian " đến " Bến bờ hạnh phúc" ? Dẫu " Lữ khách" có buông lời cám ơn hay ngoảnh mặt bước đi thì tôi _ vẫn là tôi , mãi là tôi , cứ đến hẹn lại lên ,  tiển đưa hết thế hệ học sinh này đến thế hệ học sinh khác bước vào đời vững chắc , tự tin . Đó là công việc của tôi  ,  hạnh phúc của tôi , cuộc sống của tôi , tình yêu của tôi ... không thể nào thay đổi được .
         
        PEARL
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2017 21:42:25 bởi PEARL >
        #4
          PEARL 14.05.2016 01:27:46 (permalink)
           
                     Nó được sinh ra vào một buổi trưa hè tháng năm nắng như đổ lửa. Ngày ấy , ba mẹ nó nghèo lại đông con nên sự hiện diện của nó trên cỏi đời chỉ là lẽ tất nhiên . Vui ư ? Không thể ! Buồn à? Có thể ! Các chị nhìn nó thản nhiên như chưa hề có nó trên đời này. Còn ba nó thì ngán ngẫm , lắc đầu . Lại vịt trời nữa rồi . Chỉ có mẹ nhìn nó thật trìu mến . Giá nó biết nói ngay , nó sẽ thì thầm cho mỗi mình mẹ nghe thôi : Con yêu mẹ biết dường nào !
                       Nhà nó toạ lạc  trên một phần đất nửa thành nửa quê mà theo mọi người nói nôm na là nửa nạc nửa mỡ thì dễ sống lắm. Ba mẹ nó gốc nông dân , bán mặt cho đất , bán lưng cho trời cũng đủ nuôi năm đứa con gái và một trai . Hai chị lớn nghỉ học để phụ ba mẹ đi làm nuôi nó và hai em nữa. Khi nó có đủ trí nhớ , nó nhận thức rằng mình học rất giỏi, nhất là các môn xã hội ....
                      Mẹ nó bảo:" Nhà mình nghèo , Ba Mẹ không có gì để lại cho các con khi đến trăm tuổi già . Ba Mẹ chỉ có thể cho con kiến thức để sau này các con nhờ cái tấm thân , chứ Ba Mẹ không thể sống đời mà lo cho các con được ." Chính vì thế , nó đã nổ lực học tập để không phụ lòng Ba Mẹ nó.Và kết quả học tập đã mỉm cười với nó. Ba Mẹ rất vui và tự hào về nó.
                       
                        
                     
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2016 00:30:15 bởi PEARL >
          #5
            PEARL 25.07.2017 21:40:50 (permalink)
            Về Hưu
             
             
                      Không khí cuộc họp bỗng dưng “nóng” lên sau lời phát biểu của một vị lãnh đạo :
                  _ …Các đồng chí sắp về hưu có sức “ đì” quá lớn , thành ra chúng ta khó lòng vực dậy chất lượng suốt mấy năm qua .
                          Cả hội trường nhao lên . Người tán thành , kẻ phản đối , gây ra hai luồng sóng âm thanh trái chiều , nghe mà phát mệt.
                  _ Chán - Một thầy ngồi cạnh, thì thào vào tai tôi- Chuyện xưa như trái đất mà cứ nhắc hoài , nói mãi. Thầy lắc đầu có vẻ bực bội.
                           Còn tôi tự hứa với lòng sẽ không phát biểu câu nào nữa trong các cuộc họp sau cái lần tôi góp ý cho một lãnh đạo trường , khiến vị ấy không thể thăng chức. Hây ! Tôi đâu muốn thế . Trong thâm tâm , tôi mong họ tốt hơn bởi còn vài năm nữa , tôi sẽ về hưu . Tôi muốn làm gì đó xây dựng môi trường làm việc tốt hơn. Nhưng hình như mọi đóng góp ý kiến của tôi đã thành vô nghĩa .
                           “ Về Hưu” . Mỗi lần nhắc đến hai tiếng đó, lòng tôi se lại . Trong tôi lẫn lộn vui buồn. Nhưng vui ít , buồn lại nhiều. Vui vì được “ hạ cánh” an toàn , kết thúc khoảng thời gian dài cống hiến cho công việc. Buồn vì phải đối đầu với sự thật khó lòng chấp nhận từ trước đến giờ. Cái cảm giác mình là kẻ vô dụng , ăn bám gia đình, con cái, cũng như miếng chanh mà người ta đã vắt hết cốt , chỉ còn lại phần vỏ luôn ám ảnh tôi. Chán!
                            Thật vậy , Nhìn cảnh mấy chị đồng nghiệp lần lượt về hưu , tôi sốc . Tôi như thiếu mất chỗ dựa tinh thần khi bầu tâm sự bị “ bốc hoả” hay “ đông cứng”, tôi buồn. Nghĩ đến lúc tôi già mà phải bắt gặp ánh mắt xem thường và thái độ xấc xược của lớp trẻ, tôi cũng buồn. Hiệu suất làm việc khựng lại ( Tôi đâu muốn thế ), kết quả không như ý , tất cả “ Ánh hào quang” vụt biến mất , tôi lại buồn. Nói chung, tôi buồn tất tần tật khi nghĩ đến chuyện về hưu .Tôi đã từng năng động , sáng tạo , luôn “ đi tắt đón đầu” tạo ra những kỳ tích tuyệt vời . Nay mọi thứ đều sụp đổ hết , trở thành một con người khác , tôi Chán. Tôi chán cái sự “ đì” mà các vị lãnh đạo thường đề cập đến cho những “ Lão làng” sắp về hưu như tôi.
                              Hôm nay trong cuộc họp hội đồng , chúng tôi – những giáo viên kỳ cựu , tuy giàu kinh nghiệm đều bị rút xuống dạy khối thấp , cho các giáo viên trẻ hướng dẫn khối lớp cao hơn theo phương châm là trẻ hoá đội ngũ giáo viên. Đằng nào thì chúng tôi cũng “ quá lứa” rồi nên ai mà nghĩ đến cái cảm giác buồn của chúng tôi nữa . Họ có tâm lẫn tầm , họ có quyền , họ làm những gì họ thích.
            Còn tôi nghĩ mãi về những điều tương tự mà các chị đã về hưu tâm sự “ Vắt chanh bỏ vỏ” , mới thấm thía cái sự đời. Âu cũng là quy luật tự nhiên- quy luật đào thải mà cam lòng chấp nhận. Nhưng sao tôi buồn quá !Về hưu non ư ? Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng tìm mãi mà không ra lý do thuyết phục để được chấp nhận . Chưa bao giờ tôi lại sợ tựu trường đến vậy.      Tôi sợ sẽ đối mặt với sự thật mình bị “ thất sũng” . Học trò sẽ nghĩ sao khi tôi bị “ xuống lớp” ? Cái uy nghiêm ngày cũ đâu rồi mà giờ như chú dế mèn hết vẻ cường tráng trong truyện của Tô Hoài. Tôi ước gì hè dài hơn để tôi trốn chạy khỏi chữ “ Sĩ ” to tướng ẩn hiện trong đầu mà đi đâu , làm gì tôi cũng nhớ.
                             _ Thưa toàn thể hội đồng , vừa qua các phòng học bị dột nhiều , nên tôi mạn phép anh chị chống dột , các quỹ của trường không đủ nên có lẽ lương tháng này mỗi người sẽ bị trừ khoản chống dột 50.000đ /người …
                             _Trời ! gì mà vô lý vậy ? Lại một cô lớn tuổi thì thào.
            Hội trường lại nhao lên . Vị lãnh đạo đỏ mặt , gào to trong chiếc micro với giọng rất chói tai đề nghị mọi người im lặng . Lại một thầy luống tuổi thảng thốt :
                             _ Cứ cái đà này chắc tôi phải xin nghỉ việc thôi.
                            Tôi để tai câu nói này nhưng nhất định tôi sẽ không nói cho ai nghe vì sợ thầy ấy sẽ nhận hậu quả đáng tiếc. Thật tình mà nói tôi chán lắm rồi cái cảnh họp hội mà người này nói , người khác xem như nước đổ lá môn , chẳng cần quan tâm , rồi “ bên lề” cuộc họp lại tam sao thất bản , bàn ra tán vào , phiền toái hết sức . Chán !
                                Cuối cùng , cuộc họp cũng kết thúc lúc chập choạng tối . Tôi lần từng bước ra chỗ để xe mà cứ như đi trên mây . Cái cảm giác hụt chân rơi xuống đất làm tôi giật mình , mở bừng mắt . Trời đất thì ra là mơ. Chu choa ơi , mừng quá ! Tống vội chiếc chăn , tôi bò ra khỏi giường rồi phóng  vào phòng tắm . Những tia nước mát thấm vào từng thớ thịt làm tôi tỉnh hẳn . Tôi mỉm cười , cố nhớ lại mọi chi tiết của giấc mơ . Có gì đó hơi sai sai .Ôi ! Sao cuộc họp trong giấc mơ  lại giống cuộc họp của buổi chiều ngày hôm qua quá vậy . Nụ cười vụt tắt ngấm trên môi . Tôi lầm bầm : Ước gì cuộc họp ngày hôm qua chỉ có trong giấc mơ thôi . Hây ! Nghĩ mà phát chán.
             
             
             
             
            PEARL
             
            ( Viết theo lời kể của một chị bạn )
             
             
            #6
              PEARL 26.07.2017 16:18:19 (permalink)
              CHỊ TÔI

                                    Người ta thường nói rằng : sinh con gái đầu lòng , người mẹ sẽ được đỡ đần rất nhiều . Bởi thế , Chị Hai  lúc nào cũng  chịu số phận long đong , khổ cực hơn các em mình .
                                      Chị tôi cũng không là ngoại lệ . Sau Chị còn năm đứa em thơ dại _ Chị ý thức được điều đó khi tóc vẫn chưa chấm  vai  . Tuổi thơ không  trọn vẹn , chị đâu có được những buổi trưa hè êm ả bịt mắt bắt dê , hay chơi trò năm mười với chúng bạn . Bởi Chị  phải thay Mẹ hát ru em ngủ  . Rồi lớn hơn một chút , Chị vừa một buổi đến trường vừa lấy bánh tiêu đi bán dạo khắp làng trên xóm dưới . Mái tóc Chị cháy sém , vàng hoe , đâu được chăm chút vì mãi lo việc mưu sinh . Chị trông còi hơn đứa trẻ lên chín khi tuổi đã mười ba . Nhà nằm trong vùng giặc tạm chiếm , ngày lính Quốc gia đi tuần tra , đêm các Chú về tập kích . Có khi Địch - Ta đụng độ đạn bay vèo vèo , Chị tôi cố lấy hết can đảm gánh lúa về nhà , sợ muốn xỉu . Hồi ấy _ Chị kể _ có muốn khóc cũng khóc không được vì khiếp quá , trong đầu chỉ nghĩ về Ba Mẹ và các em thôi . Năm tuổi Chị tròn trăng , Mẹ lại sinh Bé Út . Gia đình chỉ trông cậy vào nghề hớt tóc dạo của Ba thì không đủ sống . Chị Hai  _ lúc ấy khoảng mười ba tuổi _ phải làm thuê cho chủ một lò gạch  . Không ít lần Mẹ đã khóc khi nhìn thấy nhiều vết bỏng , sần sùi trên đôi tay bé nhỏ ấy . Cũng rất nhiều lần Mẹ quay mặt đi  dấu nỗi đau xé lòng trước tấm lưng đen sẫm vì dầm nắng lâu ngày của đứa con gái gầy nhom . Xót con , Mẹ sẵn lòng san sẻ với Chị . Nhưng Chị nhất định hy sinh vì các em , nhận tất cả thiệt thòi về mình . Ngày giải phóng , Chị được gởi đi học lớp y tá theo diện gia đình có công với Cách mạng . Bước ngoặt mới đang vẫy chào cô gái bẻ gãy sừng trâu . Chị chuyên tâm học và lấy được tấm bằng loại giỏi rồi   làm việc trong một bệnh viện Đa khoa . Ngày Chị về ngỡ ngàng xen niềm hạnh phúc vô biên  . Những giọt nước mắt hạnh phúc pha lẫn sự vui mừng cứ rơi lã chả trên khuôn mặt Chị tôi  . Mừng vì từ đây Chị đã thoát được cảnh đời cơ cực . Chị như " lột xác" hoàn toàn .Trước mắt  tôi  một cô gái có nước da đen giòn nhưng duyên dáng  . Bao nhiêu anh chàng đeo đuổi nhưng Chị chỉ chọn một mà thôi . Trớ trêu thay phận má đào , Chị cam chịu nghịch cảnh đời thường  . Ngày Anh Chị đưa nhau ra tòa , đứa cháu gái của tôi vừa tròn tuổi . Tôi  nhớ như in cái cảnh Chị đèo con bé  trên chiếc xe đạp cũ kỹ , tay vẫy chào mọi người trong mỗi chiều chủ nhật . Tới giờ này mỗi lần nhắc lại , tôi  thấy đau thắt con tim . Chuỗi ngày đau khổ lại đến với Chị .Một mình nuôi con nơi đất khách quê người , Chị cắn răng chịu đựng để nụ cười luôn tươi mỗi bận về thăm nhà . Lúc ấy tôi còn nhỏ - rất vô tư - nhưng  vẫn thường thấy Mẹ tôi nhiều đêm mất ngủ  . Mẹ thì  thầm với Ba " Con nhỏ thật vô phước " rồi buông tiếng thở dài não ruột  . Thời gian lặng lẻ thoi đưa , ông trời cũng động lòng thương phận má hồng , lại se mối duyên lành cho Chị . Anh là một kỹ sư quân đội . Anh Chị đến với nhau bằng tình  yêu chân thật . Tình yêu ấy đã đơm hoa kết trái  . Một cậu ấm bụ bẩm , điển trai hệt như Anh ra đời trong vườn hoa tràn đầy hạnh phúc . Gia đình - hạnh phúc  , Chị đã tìm thấy chúng và luôn gìn giữ trong suốt hai mươi lăm năm qua . Nhưng một lần nữa , hạnh phúc lại ngoảnh đầu với Chị . Anh ra đi vĩnh viễn , Chị như con đò tròng trành trước cơn sóng dữ . Dáng Chị quá chông chênh khi  thắp nén hương lên mộ Anh  . Và cuộc đời lại quá cai nghiệt với Chị khi tang chồng chưa mãn đã phải đội tang Cha . Ba tôi mất _Nỗi đau không thể nào diễn tả thành lời . Nỗi đau của  tôi chỉ một còn chị lại nhân đôi . Tôi tự hỏi : " Đến bao giờ Chị Hai tôi mới hưởng được hạnh phúc trọn vẹn ?" Câu hỏi ấy đến bây giờ  vẫn chưa có câu trả lời .
                               Nghĩ đến chặng đường trước mắt , tôi thầm mong chị hai tôi có đủ nghị lực để vượt qua nghịch cảnh đời thường mà vui sống hết quãng đời còn lại của chị .
               
              PEARL
              #7
                PEARL 26.07.2017 16:30:30 (permalink)
                                                       ÔNG LẪY
                                                                 
                 
                              Ông Lẫy . 
                               Mọi người đều gọi ông như thế . Bất luận già hay trẻ trong khu phố tôi đang sống , ai  cũng quen với cái dáng gầy gò , khọm nhom của ông .
                               Hồi đó , tôi còn là một thiếu niên , ông đã ngoài ba mươi . Nhưng trí não ông chậm phát triển , chỉ như trẻ lên mười . Suốt ngày , ông lẩn quẩn quanh nhà , nhặt rau , nấu cám heo , cho má ông chạy chợ . Hôm nào trời nắng gắt , miệng ông " phun mưa " phèo phèo . Bắt chước điệu bộ tài xế mô tô , ông khuỳnh hai tay ra , lạng qua lạng lại trên đường . Cả đám con nít chạy theo sau ông chế nhạo : " Liêu liêu ông Lẫy ...ha ha ha " Càng nhận được sự " Cổ vũ " của bọn nhỏ , ông càng khích chí , chạy càng nhanh . Bỗng " phựt " Ông vấp ngã . Bọn nhỏ cười ồ , xúm nhau đứng thành vòng tròn , vây quanh ông . Chúng vỗ tay reo hò . Lúc đó mặt ông méo xệch , dần chuyển sang hồng , mắt long lên .Bọn nhỏ hoảng sợ , chạy tán loạn . Còn ông lồm cồm ngồi dậy , tay chân rớm máu .
                           Rồi năm tháng cứ trôi ...Tuổi đời tăng thêm nhưng trí não của ông vẫn vậy . Đã ngoài năm mươi , ông không hề biết đến mùi đàn bà . Ông cô độc . Suốt ngày ông làm bạn với chiếc giỏ bàng rách mướt . Gặp tôi , ông xòe bàn tay gầy guộc ra :" Cô giáo , cho năm trăm đi ! " Lúc nào ông cũng xin đúng có năm trăm đồng .Cho ít hơn ông cũng không buồn . Cho nhiều hơn ông vẫn không vui . Ông hay nói :" bao nhiêu đây , đủ uống cà phe rồi ...." Tôi nhìn ông ái ngại ...
                           Tuy là một giáo viên , nhưng thú thật , tôi không thể sống nổi bằng chính đồng lương của mình . Cũng như các đồng nghiệp khác dạy môn tiếng anh , tôi phải " cày " ngày lẫn đêm . Thời gian luôn là thứ xa xỉ nếu tôi phung phí . Nên công việc nhà tôi thường bê trễ . Thậm chí cỏ mọc đầy ngõ tôi cũng không có thời gian để nhổ . Ông _ người thường xuyên làm chuyện đó thay tôi , mân mê từng gốc cỏ và nhổ một cách kỹ lưỡng .  Làm xong , ông ngồi trước cổng nhà chờ tôi đi dạy về . Tôi biết ý ông không hề mặc cả . Tôi cũng trả công ông rất hậu hĩnh _ Chủ yếu giúp cho ông là chính . Ông cười một cách ngây ngô nhưng lời lẽ của ông không ngờ nghệch chút nào : " Cảm ơn cô giáo . Bao nhiêu đây đủ uống một ly cà phe ....ăn một tô hủ tiếu ...no rồi hén ! "
                                  Trong khu phố , nhà nào có tang lễ , nhà đó có mặt ông . Ông chạy lăng xăng . Lúc lau bàn , khi quét nhà , ông làm mọi thứ . Cô bác lớn tuổi thường rĩ tai nhau : "Dại như thằng Lẫy mà sống như bát nước đầy còn hơn khối thằng khôn mà quên hết mọi nghĩa tình ..."
                               Và thật tình cờ , tôi  chứng kiến một cảnh khiến tôi vô cùng phẫn nộ . Số là ở khu phố có đám tang của một bác gái . Ông Lẫy cũng theo thói quen đến đấy. Ông đang lui cui lau bàn ,dọn  ghế , rót nước mời khách . Bỗng xuất hiện  một thanh niên khoảng chừng ba mươi . Hắn ăn mặt rất sang trọng , mang kính râm . Vừa bước xuống từ chiếc xe hơi đời mới bóng lộn , hắn đi nhanh về phía ông Lẫy , miệng hét lớn thiếu điều văng bọt mép ra ngoài :
                        _ Cái ông khùng này , ai cho ông vào đây hả ?
                    Rồi hắn nói với vào bên trong :
                        _ Chị Tư ơi , lấy cái gì cho ông ấy ăn  , rồi chị biểu ổng đi cho khuất mắt tôi . Nhà có đám mà cho cái thứ …đồ…như vậy vào thì coi sao được .
                            Người được gọi là  chị Tư hớt hải chạy ra . Tay chị bưng một bát cơm với đủ thứ đồ ăn hầm bà lằn trộn lẫn vào nhau .Tôi há hốc miệng : Trời ạ ! Ông Lẫy nãy giờ đứng lặng yên vì câu quát của gã kia , bỗng phản ứng kịch liệt :
                       _ Không ! Tôi không ăn đâu . Để tôi đến thắp nén nhang cho bác gái .
                     _ Nè , ông ăn nhanh lên rồi đi đi , kẻo cậu chủ rầy tôi đó . Tôi năn nỉ ông mà _ Chị Tư cố sức thuyết phục ông trong vô vọng .
                        Mặc những lời van nài của chị giúp việc , mặc những ánh mắt nửa cảm thông nửa thương hại , ông Lẫy đi thẳng đến trước linh cữu của người chết , xá lạy lia lịa . Đoạn ông quay vội ra cửa ,  quáng quàng đi như chạy .Tôi nhìn theo bóng ông xiêu vẹo , khuất sau cánh cổng cao to mà nhói đau nơi lồng ngực . Cổ họng tôi khô , đăng đắng …
                                 Mấy hôm nay trời nóng quá . Tôi không thấy  dáng ông đâu . Mãng cỏ trước ngõ đã mọc đầy . Đám tang nhà bên cũng vắng bóng ông . Tôi đâm lo . Ghé vào quán cốc ven đường , nghe mọi người kháo nhau , tôi mới hay sự việc . Thời tiết khắc nghiệt , ông Lẫy đã nhuốm bệnh . Bọt mép trào ra , ông co giật  và ngất lịm . May nhờ có người phát hiện sớm , đưa ông đi cấp cứu . Tối hôm đó , tôi trằn trọc mãi , thầm cầu mong sao ông chóng hết bệnh . Dù chỉ là một ông Lẫy ngây dại , nhưng ông đã vượt xa những người khôn ngoan lại vô hạnh _trong cuộc sống mà đạo đức một số  người xuống cấp trầm trọng và phẩm hạnh đôi khi được đo lường bằng tiền châu , của quế như hiện nay ...
                           Thế mới biết ở đời mà xét người qua vẻ bề ngoài , quả là điều đáng tiếc !  . Ông Lẫy  điển hình cho một  lớp người tuy khiếm trí nhưng tràn đầy tình thương yêu con người . Ông mãi vô tư trong bộ óc của trẻ lên mười _ mà để lại trong lòng tôi  cũng như những ai có lương tri bao suy nghĩ … Còn lắm những cậu chủ giàu sang nhưng hợm hĩnh , chỉ biết có bản thân mình , không màng đến những mảnh đời khốn khó.
                           Tôi đang miên man bao  suy nghĩ , chợt một giọng nói quen thuộc vang lên :
                     _ Cô giáo ơi cho năm trăm đi  !
                          Tôi quay lại . Một cái bóng chao nghiêng trong ánh nắng chiều tà . Tôi đưa tay vào túi .
                    _ Cảm ơn cô giáo nha … bao nhiêu đây đủ ăn một tô phở và uống một ly cà phe rồi hé …
                          Bóng ông Lẫy ngã dài trên con đường hun hút , thênh thang …Tôi thở phào nhẹ nhỏm.
                                                   
                 
                                                                  
                PEARL
                 
                3/8/2010
                #8
                  PEARL 12.10.2017 08:23:01 (permalink)
                                                                                                    Mẹ Tôi

                                          Thời gian trôi mau . Mẹ tôi lại thêm một tuổi . Tóc mẹ bạc trắng . Lưng mẹ còng hơn . Và sức khoẻ mẹ cũng giảm sút đi nhiều .
                                        Thời con gái , mẹ đẹp lắm . Đôi mắt bồ câu long lanh ánh nước . Hàng mi cong vút ẩn hiện dưới đôi mày thanh tú . Cánh mũi nhỏ , thẳng được tạo hoá đặt rất chuẩn trên khuôn mặt trái xoan trắng mịn . Đôi môi chúm chím luôn nở nụ cười , khoe hàm răng đều tăm tắp . Nhìn từ phía sau , dáng mẹ tuy thanh nhưng đầy đặn . mái tóc dài óng mượt ,  thướt tha theo từng bước đi của mẹ .
                                        Đó là lời ba kể . Ngày ấy , mẹ là hoa khôi của làng ,rất nhiều chàng trai đeo đuổi mẹ . Trong số đó có ba . Mẹ bảo :" Ba con hiền , biết làm ăn và chân thật ". Chính cái chân thật , hiền lành ấy mà ba mẹ thành đã thành đôi .
                                      Năm tôi ra đời , mẹ trở thành người phụ nữ bốn con . Nhà nghèo , con đông , mọi toan tính trong ngoài đều dồn hết trên vai của mẹ . Chúng tôi _ đứa lớn trông đứa bé để mẹ ra đồng gặt lúa , xuống sông mò cua , bắt ốc . Cơ cực,bần hàn là thế nhưng vẻ đẹp của mẹ không hề phai nhạt . Cái nhan sắc đó càng toả sáng khi vẻ đẹp tâm hồn của mẹ càng hiện rõ . Nghị lực phi thường , sự thông minh sắc sảo đã giúp mẹ vượt qua nghịch cảnh đời thường .
                                      Rồi tôi vào lớp một . Mẹ nâng niu từng bước tôi đến lớp . Bị bạn bè bắt nạt , mẹ phân tích tôi nghe phải trái . Tôi được thầy khen , bạn mến , mẹ mĩm cười âu  yếm . Tôi gặp khó khăn , mẹ hiền từ dạy dỗ . Lúc ấy tôi cứ ngỡ mẹ là cô tiên đẹp nhất trần đời .
                                      Tốt nghiệp cấp ba _ Ngày tôi thi đại học , mẹ bán con gà , giạ lúa cho tôi làm lộ phí trường thi .
                                     Đậu đại học , không tiệc tùng , chẳng liên hoan , chiêu đãi . Ngày nhập học , mẹ ra đứng đầu ngõ dõi theo dáng gầy gầy của tôi cùng chiếc xe đạp cũ kỹ khuất sau luỹ tre làng .
                                      Tốt nghiệp xong , nhận nhiệm sở phương xa , nản chí , tôi quyết lòng bỏ việc . Mẹ khuyên : " Vạn sự khởi đầu nan , Lửa thử vàng , gian nan thử sức con ạ !"
                                      Thất bại mối tình đầu , tôi nằm vùi mấy hôm . Mẹ không nói gì , khẽ lắc đầu , thở dài chua xót . Bàn tay mẹ lại truyền hơi ấm , khơi nguồn sinh lực mới cho con tim giá lạnh của tôi đang rỉ máu .
                                      Ngày ba ra đi mãi mãi , mẹ như người mất hồn . mắt mẹ ráo hoảnh . Nhưng tôi biết mẹ đã nuốt lệ vào trong , nén đau thương bởi mẹ biết  lúc ấy mẹ  là rường cột gia đình , mẹ không được quyền gục ngã .
                                    Mẹ tôi là thế đấy ! Rất đời thường và cũng rất diệu kỳ . Mỗi bước đi của tôi trên đường đời đầy chông gai , thử thách chẳng thể thiếu dáng mẹ yêu . Không thể nói tôi là bản sao của mẹ _ về mọi mặt , nhưng ảnh hưởng của mẹ rất sâu sắc trong tôi . Đặc biệt là nghị lực vượt khó của mẹ đã giúp tôi không chùng bước trước trở ngại của cuộc sống , biến cái không thể thành có thể . Sống trong vòng tay mẹ , tôi được chở che đùm bọc , được nâng niu , chăm chút . Đối với mẹ bao giờ tôi cũng là đứa con gái bé bỏng như ngày nào mặc dầu giờ đây tôi đã trưởng thành,chín chắn .
                                     Tôi thầm nghĩ :mình là người hạnh phúc  vì mỗi ngày được nhìn thấy dáng mẹ yêu , được dâng cơm , mời nước . Tôi là người hạnh phúc bởi lẽ mẹ tôi còn trách hờn , còn tỉ tê , răn dạy khi tôi mắc sai lầm . Tôi yêu cả những lời mẹ khen lẫn câu chê trách , dỗi hờn của mẹ . Mẹ già rồi tính tình cũng đổi thay : khó hơn , lẩm cẩm hơn . Song tôi biết rõ cái lẩm cẩm ấy là dấu ấn của thời gian , là hậu quả của những tháng năm truân chuyên , sống vì chồng , vì con cái .
                                    Dẫu biết  quy luật sinh lão bệnh tử là điều tất nhiên , nhưng tôi sợ lắm ngày tôi không còn thấy mẹ , một mình trên đường đời chông gai . Một mất mát to lớn mà tôi không muốn nghĩ đến chút nào . Có lẽ tôi sẽ cứ bước đi , noi theo gương mẹ sống tốt và sống có ý nghĩa .
                                     Còn mấy hôm nữa  đến ngày sinh nhật mẹ . Tôi viết bài này làm món quà tinh thần mừng tuổi mẹ . Tôi muốn gởi vào đây tất cả tấm lòng kính yêu của đứa con đối với mẹ hiền  . Và tôi thầm mong mẹ tôi luôn sống khoẻ , sống vui , sống mãi với tôi trên cõi đời này .

                   
                                                                                                  PEARL
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2017 08:25:25 bởi PEARL >
                  #9
                    PEARL 16.10.2017 00:03:50 (permalink)
                    Mẹ
                     
                     
                                   Mẹ - Tiếng gọi đó sao mà tha thiết ! Mỗi lần nhắc đến nhịp đập khắc khoải của trái tim cháy  bỏng yêu thương lại trổi .
                                   Mẹ - Là nơi nương náu tuyệt vời của tâm hồn , là bóng râm rợp mát cho mỗi đứa con , sau chuyến hành trình cuộc đời mỏi mệt , quay về ,  tìm phút yên bình bên gối mẹ kính yêu .
                                  Mẹ tôi cũng vậy . Hình ảnh mẹ lam lũ dưới cánh đồng , trên nương rẫy , khắc đậm trong tâm trí tôi . Lưng mẹ cõng thời gian , nắng , gió cứ còng dần theo năm tháng để tôi vụt lớn lên vững chảy , đàng hoàng . Mẹ đã sống vì chồng con mà quên cả bản thân mình .
                     Chạnh lòng nhớ mẹ thuở xưa
                    Miệng nhai cơm nắm , lưỡi lừa cá xương .
                    Mớm cho con cả tình thương
                    Gieo mầm nhân ái ngập vườ
                     n lương tâm .
                    Ví đời cơn sóng thăng trầm
                    Mái chèo mẹ lướt tháng năm hao gầy .
                    Dang tay nghị lực đong đầy
                    Cong lưng mẹ cõng đêm ngày gian truân .
                    Tóc phơi sương trắng phong trần
                    Vết thâm khóe mắt da sần sạm đen .
                         Người “ nữ nội tướng” ấy luôn “giữ lửa” cho gia đình ấm áp . Mẹ như “chất keo” vĩnh cửu , kết chặt mọi thành viên lại , tạo không khí thuận hòa , tràn ngập yêu thương . Thật vậy ! Những lúc gặp khó khăn , vướng mắc , tình huống nan giải , mẹ luôn là người dàn xếp , bảo ban , khuyên dạy . Đối với tôi , không ai khác ngoài mẹ có thể đảm đương vai trò này được  . Mẹ tôi tuyệt vời nhất , đẹp nhất  từ tâm hồn đến thể xác , trong gia đình và ngoài xã hội .

                              Trong thâm tâm tôi , mẹ quá đổi tuyệt vời . Với mọi người , mẹ luôn hòa đồng , nhã nhặn . Với con cháu , mẹ hết mực thương  yêu . Với công việc mẹ đảm đang , tháo vát và rất có trách nhiệm .  Ở mẹ tôi hầu như hội đủ phẩm chất của người phụ nữ Việt Nam : công , dung , ngôn , hạnh , thương yêu chồng con .
                     
                    Đời ngập tràn lao đao giông bão
                    Mẹ vững tâm không đảo nghiêng lòng
                    Bao năm chung thủy với chồng
                    Chăm lo con dại tam tòng vẹn nguyên .
                                   Đặc biệt , mẹ rất thương người cùng khổ . Cảm động thay khi tôi bắt gặp mẹ chắt chiu từng đồng tiền , lon gạo , sẻ chia cho người nghèo khó , cơ nhở . Có lẽ chính vì thế , tôi đã học tập ở mẹ rất nhiều điều mà không sách vở nào dạy hiệu quả hơn .
                                 Dưới mắt người khác có thể mẹ tôi chưa  được hoàn hảo , chưa thật nổi bật . Nhưng đối với tôi , mẹ là tấm gương sáng để tôi noi theo . Mỗi lúc đi xa , tôi lại quay quắt nhớ về mẹ . Những khi mắc sai lầm , hay bị áp lực trong cuộc sống , tôi đều nghĩ đến mẹ . Hình ảnh mẹ tôi hiện ra bình dị , thân thương mà diệu kỳ đến lạ , như ngọn đuốc nhiệm mầu đưa tôi ra khỏi đoạn đường bế tắc  của cuộc sống .
                               Năm nay , mẹ tôi đã ngoài bảy mươi . Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy  nhưng mẹ  còn minh  mẫn lắm . Hằng ngày , mẹ vẫn chăm chút việc nhà , đỡ đần cho con cháu . Mẹ vui với vai trò người vợ  , người mẹ , người bà mà không ai ngoài mẹ có thể đảm nhiệm được . Mẹ - hiện thân của người phụ nữ Việt Nam , hội  đủ những phẩm chất cao quí . Giờ tôi đã trưởng thành  , nghề nghiệp ổn định là nhờ công ơn sinh thành , dưỡng dục , cao bằng non của mẹ .
                                 Hạnh phúc thay khi ai còn có mẹ , được hằng ngày dâng cơm , mời nước , được thấy mẹ sống vui ,  khỏe bên mình . Nếu có phép mầu tôi sẽ ước  : Mẹ tôi sống mãi trên đời .
                    Mẹ sống trọn đời cho chúng con 
                    Ơn dày nghĩa nặng cao bằng non 
                    Đêm khuya canh giấc nồng con trẻ 
                    Ngày sớm lo từng bữa cơm ngon 
                    Mẹ cõng thời gian nhòa tóc bạc 
                    Con dần khôn lớn thắm môi son
                    Suốt đời ghi khắc công ơn mẹ
                    Đền đáp sinh thành vẹn phận con .
                              Cảm ơn mẹ đã sinh ra con vào một chiều giữa tháng năm đầy nắng và đặt tên con loài hoa đặc trưng của mùa hè . Bởi lẽ mẹ hy vọng sau này con sẽ học giỏi , chăm ngoan . Giờ đây ước muốn của mẹ đã thành sự thật . Và ngày ngày con vẫn luôn bên gối mẹ để đựơc thấy nụ cười mãn nguyện của mẹ yêu .
                     
                    PEARL
                     
                    #10
                      PEARL 19.11.2017 00:41:09 (permalink)
                      MẸ LÀ GIÁO VIÊN
                                            
                       
                          Hồi còn đi học , bạn bè thường ganh tị với tôi. Đứa này bảo:
                          _ Bạn sướng nha có mẹ là giáo viên nên chẳng lạ gì năm nào bạn cũng đạt học sinh giỏi .
                                Đứa kia lại so bì:
                          _ Giá mẹ mình cũng là giáo viên , chắc hẳn mình học giỏi như bạn vậy.
                      Lúc đó, tôi chỉ cười. Các bạn ấy nào biết được lòng tôi đang nặng trĩu một nỗi buồn khó tả.
                      Đó là bí mật lớn nhất của những đứa con có mẹ là  giáo viên như tôi .
                       
                               Nhớ lại ngày đầu tiên theo mẹ đến trường , tôi buồn da diết. Nhìn theo tà áo dài của mẹ khuất sau cánh cổng , mắt tôi rưng rưng . Các phụ huynh khác nắm chặt tay con mình, âu yếm dẫn đến trước cửa lớp . Còn tôi lủi thủi , kéo chiếc ba lô quá khổ đứng xếp hàng một mình , môi mím thật chặt cố không bật khóc thành tiếng.  Bởi mẹ tôi là giáo viên . Mẹ phải đến trường của mẹ dự lễ khai giảng . Mẹ nắm tay những học sinh mới , diễu hành quanh sân trường với từng tràng pháo tay chào đón nồng nhiệt . Mẹ đóng vai trò mẹ hiền của gần 50 “đứa con” một cách hoàn hảo.Lúc ấy , tôi cảm thấy ganh tị với các học sinh của mẹ. Nhớ lại các buổi họp phụ huynh cho tôi , mẹ thường đến sớm hơn người khác, trao đổi chóng vánh với giáo viên chủ nhiệm của tôi rồi về trong vội vã. Mẹ nói với cô:
                             _ Cô thông cảm vì tôi cũng có cuộc họp với cha mẹ học sinh của lớp tôi chủ nhiệm nên tôi xin phép cô được về sớm …
                        Nhưng tôi  vẫn thương mẹ nhiều hơn giận . Sâu trong ánh mắt mẹ , tôi thấy hiện lên lời xin lỗi dành cho tôi .Vì nghề nghiệp mà mẹ phải vất vả , vì chăm lo cho cuộc sống của chúng tôi mà mẹ phải nén lòng, quay đi  giấu giọt nước mắt tủi buồn.
                       
                       
                                    Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nhiều đời theo nghiệp giáo . Ông ngoại , mẹ tôi đều là những kỹ sư tâm hồn. Và đến đời tôi , mẹ thường khuyên:
                          _ Nghề giáo tuy lương khiêm tốn nhưng vững chắc con à. Vả lại được sống và làm việc trong môi trường sư phạm , con cũng trau dồi được phẩm hạnh . Nơi ấy , con tiếp xúc với trẻ nhỏ , con sẽ thấy mình lạc quan hơn , ít tranh quyền, đoạt chức , không mâu thuẩn nhiều như khi làm việc ở các công ty , xí nghiệp khác… Mẹ sẽ yên tâm hơn khi con chọn nghề giáo.
                              Mẹ đã vẽ ra diễn cảnh tươi đẹp của nghề giáo, toàn là màu hồng, làm cho trí óc non nớt của tôi lúc bấy giờ dao động. Cuối cùng , tôi quyết định theo ngành sư phạm.
                            Ngày tôi tốt nghiệp đại học , mẹ vẫn không đến dự lễ xướng tên tôi.
                      Cầm tấm bằng loại giỏi trên tay , người đầu tiên tôi nghĩ đến là mẹ . Tôi nhủ thầm: Con cám ơn mẹ về tất cả những gì mẹ đã làm cho con . Dù hôm nay ,mẹ không có mặt ở đây nhưng ở ngôi trường thân quen , mẹ cũng đang ngợi khen những em học sinh giỏi có thành tích học tập xuất sắc như con . con rất tự hào về mẹ.
                       
                       
                                Vừa ra trường, tôi nhận nhiệm sở ở một cù lao rất xa thành phố. Ngày ấy , tôi đang tuổi thanh xuân , tràn trề sức sống và đầy nhiệt huyết . Lòng yêu nghề căng tròn trong từng suy nghĩ , hành động nên dù khó khăn đến đâu tôi vẫn mĩm cười với nghề, tận tuỵ với học sinh.
                            Thời gian cứ trôi , tôi lập gia đình . Hai đứa con tôi  lớn lên không tì vết , chăm ngoan. Lịch sử lập lại với các con tôi như tôi đã từng trải qua ngày trước . Có lúc lòng tôi thắt lại khi nghe con hỏi :
                      -          Mẹ ơi , sáng mai mẹ có dự lễ bế giảng ở trường con không mẹ ? Con được khen thưởng là học sinh xuất sắc nhất trường đó mẹ.
                      -          Mai trường của mẹ cũng tổ chức lễ tổng kết năm học , mẹ phải dự con à . Mẹ xin lỗi vì mẹ không thể dự lễ ở trường con được .
                      Sau một thoáng xịu mặt xuống , con gái tôi gượng cười:
                      -          Không sao đâu mẹ. Con hiểu mà.
                      Tôi ôm con vào lòng , nước mắt chực trào và dỗ dành :
                      -          Mai mẹ nhờ dì Út dự lễ và chụp hình lại cho con để làm kỷ niệm, con hén . Đừng buồn nữa nha .
                      Thế đấy , bao năm rồi vẫn vậy. Mẹ là giáo viên mà chỉ việc nhỏ là đi dự lễ bế giảng cho con cũng không làm được. Tôi nghĩ lại thật sự thông cảm cho mẹ tôi ngày trước . Chắc mẹ cũng rất đau lòng như tôi bây giờ khi vì nghề nghiệp mà chưa làm tròn trách nhiệm đối với con.
                       
                       
                                           Mẹ là giáo viên đồng nghĩa với việc con phải chịu thiệt thòi hơn các bạn cùng trang lứa . Bởi ngoài con ra , mẹ còn có tới mấy chục “đứa con” khác cần mẹ quan tâm, chăm sóc , dạy dỗ . Mẹ là giáo viên tức là mẹ phải làm gương cho học sinh và cả với con mình về năng lực sư phạm lẫn đạo đức , cách cư xử , phẩm hạnh của nhà giáo. Đôi khi mẹ phải đặt sự riêng tư sau công việc chung của trường lớp. Những điều này tôi đều hiểu và hy vọng rằng các con tôi cũng hiểu như tôi vậy. Nhưng trong sâu thẳm  tâm hồn của mỗi người, nơi con tim đang thổn thức có một nỗi buồn không tên đang ngự trị .
                       
                       
                       
                      PEARL
                      #11
                        PEARL 08.12.2021 17:33:49 (permalink)
                        HƯNG BÌNH VẪN MÃI TRONG TIM TÔI

                        Người ta bảo khi về già thường nhớ rất rõ quá khứ xa xôi. Chính xác! Nhiều lúc chỉ cần bắt gặp đâu đó một ảnh hình thân quen thì ký ức lập tức ùa về gợi nhớ . Và điều này cũng không ngoại lệ với tôi. Đêm nay , khi lướt một vòng qua Facebook tôi bắt gặp những tấm hình Hưng Bình ngày ấy vừa thân thương vừa râm mát. Tôi nghe nhoi nhói ở ngực trái. Cái cảm giác vui buồn lẫn lộn làm tôi muốn khóc. Dù cặp mắt ráo hoảnh nhưng tim tôi dường như đang tan chảy ra từng mảnh , đau đáu.

                        Hưng Bình - trong tôi thật bình yên và thân thuộc. Bởi khi học ở đó , chúng tôi được sự thương yêu chăm sóc của các thầy cô. Học ở đó, ngoài việc dạy chữ , chúng tôi còn được dạy cách làm người, sống sao không hổ thẹn với lương tâm. Ở đó, chúng tôi chứng kiến cảnh khó khăn của cả thầy và trò. Ở đó , chúng tôi tìm thấy tình thương nhân loại, đồng bào không phải qua sách vở mà là hiện thực sống động. Thầy cô nhường nhau từng ly nước , từng chỗ ngồi. Thầy cô nhường học trò từng nắm xôi, cái bánh khi trò đói lả người , xỉu trước sân cờ. Tình người ở đó đẹp biết dường nào. Tôi không bao giờ quên hình ảnh cô N ngồi tựa gốc điều , vừa đàn, vừa hát. Chúng tôi ngồi xoay tròn quanh cô nghe say sưa, chốc chốc lại ê a nhẫm theo. Gió đồi lồng lộng đưa tiếng hát vút cao , lạc quan, lan xa dù nơi đó còn rất nghèo và khó khăn luôn đeo bám . Tôi nhớ như in dáng cô L thon thả trong bộ bà ba tím cùng chiếc nón Huế đi xuống tận nhà học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh từng người, tìm ra biện pháp giáo dục hiệu quả. Ở đó thiếu giáo viên trầm trọng. Có cô vừa mới về được một tháng đã bỏ việc. Có thầy lúc đầu đầy nhiệt huyết nhưng khi bị tai nạn giao thông lại nghỉ việc. Chính vì vậy , chúng tôi được các thầy cô dạy chéo môn. Thầy chuyên lý lại dạy văn, sử. Cô giáo dục công dân lại dạy văn, thầy chuyên địa thì dạy anh văn. Nhưng không phải vì thế mà nhiệt huyết của các thầy cô cạn. Thầy cô dạy rất nhiệt tình và hay ( theo tôi nghĩ) . Chúng tôi được như ngày nay cũng nhờ một phần công ơn dạy dỗ của các vị kỹ sư tâm hồn ngày đó. Hưng Bình là chiếc nôi dưỡng nuôi nhân tài của đất nước là điều có thật.( Em chân thành cảm ơn các thầy cô đã không quản khó khăn, gian khổ, bám trụ ngôi trường làng Hưng Bình ngày đó để bây giờ chúng em mới có một số thành công nhất định . Một bạn nam lớp em - bạn VML đã là một thượng tướng, thứ trưởng bộ quốc phòng và là ủy viên TW Đảng lần thứ XIII . Đó là món quà nho nhỏ mà chúng em dâng tặng thầy cô kính quý)

                        Rồi tôi ra trường với tấm bằng loại giỏi và một phần thưởng là được tuyển thẳng vào Nguyễn Hữu Huân. Vào ngôi trường mới nhưng với tôi Hưng Bình là cả một bầu trời kỷ niệm, vui có, buồn có và cả những giận hờn vu vơ thời mới lớn.

                        Nhớ nhỏ H ngồi kế bên hiền như cục đất. Nhưng nhỏ ấy học toán rất cừ. Nhớ nhỏ KP trắng muốt , nhỏ T chân dài phóng một cái cao gần mét rưỡi. Nhỏ QT tiểu thơ đi học mặc nguyên bộ đồ màu trắng láng o mà duyên dáng. Các chị T, K rất chuẩn. Nhóm ngũ quỷ T, XT, L, B , P nghịch ngợm như cái tên, vậy mà được cô văn thương nhiều mới lạ. Lại nhớ - nhớ thầy chủ nhiệm rất hiền và thương học sinh. Thầy chủ nhiệm bốn năm nên chúng tôi xem thầy như người cha thứ hai của mình vậy.

                        Thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi trở lại Hưng Bình với vai trò là một giáo viên với bốn năm kinh nghiệm. Mọi thứ hầu như nguyên vẹn , chỉ khác về người mà thôi. Các đồng nghiệp của tôi thật dễ thương, hòa đồng, giúp đỡ nhau cùng tiến. Ấn tượng nhất trong tôi lúc đó là dù lương có sớm hay muộn thì chẳng ai kêu ca cả. Chúng tôi không hề nhắc tới lương dù ai cũng khó khăn, ai cũng cần . Đó chính là sĩ diện của người theo nghiệp giáo. Họ giữ nét thanh tao, trong sạch . Manh áo cũ chứa một tâm hồn đẹp. Thành thật mà nói những tháng đầu mới về trường tôi chỉ có vài bộ đồ thôi. Áo dài thì đúng một cái mà chị tôi cho. Tôi cứ mặc hoài đến cũ rích. Học trò có đứa hỏi sao tôi mặc mỗi một cái áo. Tôi chỉ biết cười và trả lời tại tôi thích. Khó khăn chồng khó khăn . Ngày qua ngày tôi vẫn đến lớp, vẫn đứng trên bục giảng đầy nhiệt huyết. Tôi xem học trò như em cháu của mình mà dạy. Cương quyết nói không với thiên vị. Tuy nhiên , chuyện đời khó lường, đôi lúc tôi rơi vào tình huống khó xử. Mỗi lần nhớ lại, tôi không buồn mà xem đó là kinh nghiệm mà mình cần rút tỉa.

                        Vào một năm, trường tôi tổ chức lớp chọn. Tôi được phân công chủ nhiệm và giảng dạy lớp yếu ( nửa lớp xếp loại trung bình, nửa kia là những học sinh lên lớp sau khi thi lại). Dạy anh văn đã vất vả , chủ nhiệm như thế càng khó hơn. Lo lắng! Ngày ăn không ngon, đêm trở giấc, tôi lại nghĩ đến học trò. Làm thế nào để các em tiếp thu kiến thức? Làm sao cho các em hứng thú học tập? Những câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu tôi . Những lúc canh giấc ngủ cho các em ( lớp tôi học bán trú) , nhìn từng khuôn mặt ngây thơ mà đã sớm nhuốm màu đau khổ. Tôi quay đi , lau vội giọt nước mắt , sợ các em bắt gặp giây phút yếu lòng đó của tôi. Bởi thương các em mà tôi cố gắng và không chịu bỏ cuộc. Mỗi em mỗi hoàn cảnh. Những mảnh đời không được nguyên vẹn. Có em ở với bà vì mất cả cha lẫn mẹ. Em thì cha có vợ bé. Em lại mẹ bỏ đi theo tình trẻ. Em được sinh ra trong gia đình không hạnh phúc, cha thường xuyên say xỉn về đánh đập mẹ. Có em trí nhớ chậm , học trước, quên sau. Lại có em mê game, nghe lời bạn xấu , đánh lộn, cúp học. Phải nói rằng lớp tôi có bao nhiêu em là có bấy nhiêu hoàn cảnh. Tôi phải làm gì để cảm hóa các em để các em tự giác học tập? Tôi tưởng chừng bế tắc. Bỗng một tia hy vọng lóe lên trong tôi như tia sáng cuối đường hầm...Một điều mà đến bây giờ tôi vẫn tâm đắc . Cây mà được tưới đủ nước, bón đủ phân , trừ sâu, diệt cỏ , năng chăm sóc thì đến thời gian nó sẽ đươm hoa, kết quả. Và tôi đã làm được điều không tưởng đó.

                        Khoảng 20 giờ - một đêm giữa tháng 6 , Chị M hiệu trưởng chạy xe máy vào sân trường. Chưa kịp dựng xe , chị đã nói to : Chúc mừng lớp 9... đã đậu tốt nghiệp 100% . Tất cả giáo viên có mặt lúc đó vui mừng khôn xiết. Nỗi lo lắng trong tôi òa vỡ. Tôi mừng lắm . Thành tựu đó không chỉ riêng tôi. Kỳ tích đó là công sức của ban GH, các giáo viên bộ môn đã đóng góp vào . Họ chính là bức tường thành vững chắc - tôi tựa vào lúc nản lòng, nghiêng ngã. Họ giúp tôi mỗi khi tôi gặp trở ngại và hổ trợ hết mình khi tôi cần giúp đỡ. Tôi và những người bạn đã làm nên kỳ tích mà mãi mãi tôi không thể nào quên được dưới mái trường Hưng Bình dấu ái . Nhờ vào kinh nghiệm tôi góp nhặt lúc đó, tôi đã tích lũy những phương pháp giáo dục học sinh yếu, cá tính một cách hiệu quả cho các năm học sau này.

                        Với tôi, nhắc đến Hưng Bình là cả một vườn hoa lá tỏa bóng, mát dịu tâm hồn tôi. Hưng Bình là bầu trời kỷ niệm, có thầy cô kính quý, có bạn bè dấu ái, học sinh thân yêu. Hồi ức về Hưng Bình gợi nhớ những hoài niệm vừa nghê ngô thời cấp sách vừa vất vả nhưng đầy ắp tiếng cười lúc trưởng thành. Nếu Hưng Bình là chiếc nôi nuôi dưỡng ước mơ của tôi thuở ấu thơ thì đây cũng chính là môi trường cho tôi trải nghiệm ước mơ đó. Nơi tôi rèn luyện , nơi mà niềm tin yêu đã biến thành nghị lực, nâng bước tôi đi. Cảm ơn một Hưng Bình mộc mạc , thân thiện mà thắm đẫm tình người đã cho tôi ít nhiều biết về ý nghĩa của cuộc sống.

                        PEARL
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9