Những quả bóng lửa - Ray Bradbury
Heoconmtv 06.01.2016 18:04:55 (permalink)
Ray Bradbury
NHỮNG QUẢ BÓNG LỬA
 
Nguyên tác: FIRE BALLOONS
Chuyển ngữ: Trần Đức Tài
 
 
Lửa bùng vỡ trên những bãi cỏ đêm mùa hạ. Người ta nhìn thấy lập lòe khuôn mặt của những người cậu, người cô. Những chiếc pháo thăng thiên rơi xuống trước những đôi mắt nâu long lanh của các anh em bà con đứng trên hàng hiên, và những que pháo cháy sém tàn lụi rơi cắm đầu xuống mấy mảnh ruộng khô xa tắp.
Đức Cha Joseph Daniel Peregrine mở mắt. Ôi giấc mơ: chính ngài cùng các anh em thân quyến chơi pháo hoa ở quê nhà Ohio cổ kính của ông nội những năm xưa!
Ngài nằm nghe ngóng những tiếng động âm âm trong lòng giáo đường, trong các phòng tĩnh tâm khác nơi các linh mục đang nghỉ ngơi. Vào tối hôm nay, trước ngày khởi hành của chiếc hỏa tiễn Thập Tự Giá, không biết họ có nằm mơ thấy lại những ngày hội ấu thơ? Chắc là có. Tối hôm nay đâu khác gì những bình minh náo nức đợi chờ ngày Quốc Khánh thuở nào, khi các chú bé ngóng trông tiếng pháo nổ đầu tiên báo hiệu để chạy ùa ra lối đi còn đẫm sương đêm, hai bàn tay ôm đầy những điều kỳ diệu âm vang: pháo!
Thế là họ đã đến đây, các linh mục của dòng Tân Giáo, trong buổi bình minh gió thoảng này trước khi họ bay vút lên Hỏa Tinh, lưu lại hương trầm thơm suốt nẻo đường băng qua ngôi đền nhung huyền của không gian.
- Thật sự thì chúng ta có cần thiết phải ra đi hay không? – Đức Cha Peregrine thầm thì một mình. Chúng ta không cần phải cứu rỗi tội lỗi của chính chúng ta trên Trái Đất này sao? Không phải chúng ta đang chạy trốn khỏi kiếp sống của chúng ta ở đây đấy chứ?
Ngài đứng dậy rời giường; thân hình Cha Peregrine hồng hào, đẫy đà, xoay trở khá nặng nhọc. Ngài tự hỏi mình:
- Hay là chúng ta đang chạy trốn sự biếng lười của chính mình? Ta có sợ hãi chuyến đi này hay không?
Đức Cha bước vào buồng tắm, đứng dưới vòi hương sen. Những tia nước li ti đâm vào da thịt ran rát như những mũi kim.
- Nhưng ta sẽ đem mi theo đến Hỏa Tinh, hỡi xác phàm này. Bỏ lại đây những tội lỗi cũ xưa. Và lên Hỏa Tinh kiếm tìm những tội lỗi mới? Đúng là một ý tưởng thú vị. Những tội lỗi chưa hề có kẻ nào nghĩ ra. À, chính bản thân ngài cũng đã từng viết một cuốn sách nhỏ mang tựa đề "Bàn Về Tội Lỗi Trên Các Hành Tinh Khác", một cuốn sách bị các đồng đạo của ngài kết tội là không nghiêm trang.
Chỉ mới đêm qua đấy thôi, lúc hút điếu xì gà cuối cùng, ngài và linh mục Stone đã bàn đến điều ấy.
- Trên Hỏa Tinh có thể tội lỗi sẽ đội lốt đạo đức. Khi lên đó chúng ta phải đề phòng các hành động đức hạnh đấy nhé, kẻo sau này chúng lại hóa ra tội lỗi thì khốn! – Đức Cha Peregrine vừa nói vừa cười rạng rỡ. – Hấp dẫn quá! Biết bao thế kỷ đã trôi qua, biết bao chuyến thám hiểm đã thực hiện để giờ đây chúng ta có được một chuyến bay truyền giáo đến các hành tinh.
- Gì chứ tội lỗi thì chỉ nhìn một cái là tôi biết liền, – Linh mục Stone nói không mấy nhiệt tình, – cho dù là ở trên Hỏa Tinh đi nữa.
- Ồ, giới giáo sĩ chúng ta cứ tự mãn về sự nhạy bén của mình, cứ đụng vào tội lỗi là đổi màu ngay chẳng khác nào giấy quỳ gặp ba-zờ là hóa xanh, gặp a-xít là hóa đỏ, – Đức Cha Peregrine trả đũa, – nhưng thử hỏi nếu các hóa chất trên Hỏa Tinh lạ thường đến mức chúng ta không thể đổi màu gì hết thì sao nào?! Nếu như trên Hỏa Tinh tồn tại những giác quan mới thì sư huynh phải nhìn nhận rằng có khả năng tồn tại những tội lỗi mới lạ không thể nhận ra.
- Nếu như không có hiềm thù từ trước thì không hề có tội lỗi nào hay hình phạt nào; Đức Chúa đã xác nhận với chúng ta như thế rồi.
- Trên Trái Đất này thì diều đó đúng đấy. Chỉ có mỗi Adam không thôi thì không hề có tội lỗi gì cả. Cho thêm Eva ra đời là anh có thêm sự cám dỗ. Cho xuất hiện thêm người đàn ông thứ hai tức là anh đã tạo điều kiện cho tội ngoại tình xảy ra. Cứ cho ra đời thêm giới tính mới hay chủng loài mới là anh khai sinh tội lỗi mới. Cho con người thêm hai bàn tay là anh ươm mầm cho bạo lực mới sinh sôi; con người có thể dùng bàn tay bóp cổ người khác chẳng hạn, thế là có thêm tội lỗi nhé. Trên Hỏa Tinh, nếu như sinh vật trên đó có năm giác quan khác hẳn chúng ta, hay những bộ phận, những tứ chi vô hình ta không thể nào cảm nhận được thì sao? Như thế không có khả năng xuất hiện ít nhất năm tội lỗi mới hay sao?
Linh mục Stone sửng sốt:
- Coi bộ Đức Cha thích thú với chuyện tội lỗi này lắm nhỉ?
- Tôi phải giữ cho đầu óc mình hoạt động chứ, sư huynh; cho nó nhạy bén thôi mà.
- Đầu óc Đức Cha cứ như người làm xiếc, lúc nào cũng tung hứng, ném bắt một ý tưởng nào đó.
- Đúng thế. Bởi vì Giáo Hội của chúng ta đôi lúc cũng giống hệt một gánh xiếc nơi tấm màn nhung kéo lên phơi bày những con người, những pho tượng cứng đơ để biểu thị cho cái Chân Thiện Mỹ trừu tượng. Thật tuyệt vời. Nhưng tôi mong là gánh xiếc này sẽ còn chỗ trống cho tôi chạy lăng xăng giữa các bức tượng, Cha không thích thế sao, Cha Stone?
Không buồn lắng nghe, Cha Stone vừa bỏ đi vừa nói vọng lại:
- Tôi thấy tốt hơn hết là chúng ta đi ngủ đi. Trong vài giờ nữa thôi, chúng ta sẽ bay tít lên trời để xem những tội lỗi mới của Đức Cha đấy, Đức Cha Peregrine ạ.
 
° ° °
 
Chiếc hỏa tiễn đứng sẵn sàng chờ xuất phát.
Từ các nhà nguyện, đoàn linh mục kéo nhau về trong buổi sớm se lạnh, nhiều linh mục tài giỏi từ New York, từ Chicago, từ Los Angeles – Giáo Hội đã tiến cử những con chiên ưu tú nhất – đang đi qua thành phố tiến vè cánh đồng băng giá. Vừa bước đi, Đức Cha Peregrine vừa nhớ lại lời nhắn nhủ của Đức Hồng Y:
- Đức Cha Peregrine này, ngài sẽ chỉ huy đoàn truyền giáo với sự phụ tá của Cha Stone. Khi đã lựa chọn ngài đảm đương nhiệm vụ quan trọng này rồi thì tôi lại thấy rằng lý do của tôi mơ hồ đến mức đáng buồn, Đức Cha ạ, nhưng cuốn sách nhỏ của ngài về tội lỗi trên các hành tinh tôi đâu thể bỏ qua được. Ngài là một người mềm mỏng. Và Hỏa Tinh thì chẳng khác chi một chiếc tủ mà chúng ta đã bỏ quên suốt nhiều thiên niên kỷ không lau chùi. Tội lỗi đã chất đống đầy dẫy trên đó. Hỏa Tinh lâu đời gấp hai lần Trái Đất cho nên nó có gấp hai lần số đêm thứ Bảy, số quán rượu, số phòng tắm hơi, và gấp đôi số lần trố mắt nhìn trộm đàn bà trần truồng như nhộng. Khi chúng ta mở toang cánh cửa tủ đó, mọi thứ sẽ đổ ập lên đầu chúng ta. Chúng ta cần một người nhanh trí, giỏi ứng biến. Tôi cảm thấy rằng ngài chính là một người như thế. Đức Cha ạ, công việc này hoàn toàn thuộc về ngài đấy.
Đức Hồng Y cùng các linh mục quỳ xuống.
Lễ ban phúc đã xong và chiếc hỏa tiễn đã được rảy nước thánh. Đức Hồng Y đứng dậy nói với mọi người:
- Tôi biết các bạn sẽ ra đi cùng Chúa để chuẩn bị cho cư dân Hỏa Tinh tiếp rước chân lý của Người. Tôi chúc tất cả các bạn một cuộc hành trình đầy thận trọng.
Họ xếp hàng một đi ngang qua Đức Hồng Y, hai mươi người, áo chùng sột soạt, đưa tay nắm lấy hai bàn tay nhân từ của ngài trước khi bước vào khoang phi thuyền đã được cho dầu mỡ trơn tru.
- Mình chẳng hiểu Hỏa Tinh có phải là địa ngục không nhỉ? – Đức Cha Peregrine lên tiếng vào phút cuối cùng.- Một địa ngục chỉ chờ cho chúng ta đến nơi là nổ tung thành diêm sinh, lửa bỏng?
- Chúa ở cùng chúng ta, – Linh mục Stone đáp.
Chiếc hỏa tiễn bay lên.
 
° ° °
 
Bước ra khỏi không gian cũng giống như là bước ra khỏi một ngôi thánh đường lộng lẫy chưa từng thấy. Còn chạm vào mặt Hỏa Tinh lại giống như chạm chân xuống một vỉa hè bình thường bên ngoài thánh đường năm phút sau khi đã thực sự biết được tình yêu của mình dành cho Chúa.
Từ chiếc hỏa tiễn vẫn còn bốc khói, các linh mục rón rén bước xuống và quỳ gối trên lớp cát Hỏa Tinh trong khi Đức Cha Peregrine làm lễ tạ ơn.
- Lạy Cha, chúng con cám ơn Người đã đưa chúng con bình yên đi qua các gian phòng của Người. Chúng con đã đến miền đất mới, xin Cha cho chúng con những đôi mắt mới. Chúng con sẽ nghe thấy những âm thanh mới, xin Cha cho chúng con những đôi tai mới. Và sẽ có những tội lỗi mới, xin Cha cho chúng con những trái tim tốt đẹp hơn, cứng rắn hơn và thanh khiết hơn. Amen.
Tất cả đứng lên.
Và đây, Hỏa Tinh, nơi họ đang nhọc nhằn lê bước. Đây, giang sơn của những tội lỗi tiềm tàng. Ôi, trên mảnh đất này họ phải cân nhắc, thận trọng xiết bao; e rằng ngay cả việc bước đi như thế này, hay việc hít thở, hoặc cả việc chay tịnh nữa, cũng có thể là tội lỗi!
Và đây là viên thị trưởng của thành phố First Town ra đón họ với bàn tay xòe rộng:
- Con có thể giúp được gì cho Cha đây, thưa Đức Cha Peregrine?
- Chúng tôi muốn biết về các sinh vật của Hỏa Tinh này. Vì nếu chúng tôi hiểu biết họ thì chúng tôi sẽ xây dựng nhà thờ một cách thích hợp. Họ cao ba thước phải không? Chúng tôi sẽ làm các cánh cửa lớn hơn. Da họ màu lam, màu đỏ hay màu lục? Chúng tôi cần phải biết để tô màu các tượng thánh cho đúng với màu da của họ. Họ có nặng cân không? Chúng tôi sẽ làm các ghế nguyện kiên cố cho họ ngồi.
- Thưa Đức Cha, – Viên thị trưởng đáp, – con không ngờ rằng Cha lại quá lo lắng cho dân Hỏa Tinh đến thế. Ở đây chỉ có hai giống loài mà thôi. Một giống thì gần như chết hết cả rồi. Một số ít đang lẩn trốn. Còn giống thứ hai thì…chà, chúng chẳng phải là người như ta đâu.
- Ủa? – Trái tim Đức Cha Peregrine đập dồn.
- Chúng là những quả cầu ánh sáng, thưa Cha, chúng sống trong dãy đồi đằng kia. Người hay thú, ai mà biết được? Nhưng chúng hoạt động thông minh lắm đó, con nghe đồn thế. – Viên thị trưởng nhún vai. – Tất nhiên, chúng đâu phải là con người, cho nên con thấy là các đức cha không cần phải…
- Trái lại kia, – Cha Peregrine vội vàng ngắt lời. – Anh nói là chúng thông minh, phải không nào?
- Chỉ là tin đồn thôi. Có một nhân viên trắc địa bị gãy chân trong khu đồi đó và lẽ ra đã chết luôn ở đấy. Nhưng có nhiều quả cầu màu xanh tỏa sáng tiến đến chỗ anh ta nằm. Lúc thức dậy, anh ta lại thấy mình nằm ngay trên xa lộ tít dưới chân đồi và chẳng biết làm sao mà mình lần mò ra đến đấy được.
- Lại một gã say rượu chứ gì, – Cha Stone nhận xét.
- Người ta cứ kháo nhau mãi về chuyện này, – Viên thị trưởng nói. – Thưa Cha Peregrine, sinh vật trên Hỏa Tinh này chỉ còn lại mấy quả cầu xanh ấy thôi, nên con thành thật nghĩ rằng các Cha nên vào thành phố thì hơn. Hỏa Tinh đang mở rộng, loài người đang đổ xô lên đây. Trong thành phố First Town có đến hai nghìn thợ mỏ và thợ máy với lại lao công cần được cứu rỗi linh hồn, bởi vì có quá nhiều mụ đàn bà hung tợn đi theo họ, và cũng có quá nhiều rượu vang Hỏa Tinh lâu đời hàng mấy thế kỷ…
Đức Cha Peregrine nhìn chăm chăm về hướng dãy đồi xanh.
Linh mục Stone đằng hắng:
- Thế nào, Đức Cha?
- Những quả cầu lửa xanh ấy à?
- Vâng, thưa Đức Cha.
- Aaa…, – Đức Cha Peregrine thở dài. Những quả cầu xanh. Những quả bóng bay của tuổi thơ. Cha Peregrine cảm thấy các mạch máu nơi cườm tay giật giật. Đức Cha chỉ về hướng những ngọn đồi: – Đó là nơi chúng ta phải đến.
Mọi người xầm xì lo âu. Đức Cha Peregrine giải thích:
- Đi vào thành phố thì đơn giản quá. Tôi muốn nghĩ rằng nếu Đấng Cứu Thế mà bước đến đây và dân chúng nói với Người "Đây là con đường đã dọn quang," Ắt hẳn Người sẽ trả lời "Hãy chỉ cho ta con đường cỏ dại, gai góc. Chính ta phải tự mở lối mà đi."
- Nhưng…
- Sư huynh Stone ơi, hãy thử nghĩ xem lương tâm sẽ cắn rứt chúng ta đến mức nào nếu như chúng ta đi qua mặt những kẻ tội lỗi mà không chìa tay ra cứu vớt.
- Nhưng đó chỉ là những quả cầu lửa!
- Tôi cho rằng khi con người xuất hiện lần đầu tiên thì đối với các thú vật khác con người ắt phải nực cười, quái gở lắm. Tuy vậy con người vẫn có một linh hồn, cho dù hắn có quê mùa đến đâu đi nữa. Chừng nào ta chưa chứng minh được điều gì cụ thể thì ta cứ cho là những quả cầu lửa này có linh hồn đi.
- Cũng được thôi, – Viên thị trưởng đồng ý, – nhưng các Cha phải quay về thành phố đấy nhé.
- Để xem sao đã. Trước hết cần phải điểm tâm. Sau đó Cha Stone và tôi sẽ đi vào dãy đồi. Tôi không muốn làm cho các sinh vật phát ra lửa ấy kinh hoàng vì máy móc hay đám đông. Chúng ta dùng điểm tâm đi thôi.
- Các linh mục dùng bữa trong sự lặng lẽ nặng nề.
 
° ° °
 
Khi trời sập tối, Đức Cha Peregrine và Stone đã lên đến lưng đồi. Họ ngừng lại, ngồi trên một tảng đá để tận hưởng đôi phút thư giãn và chờ đợi. Các sinh vật Hỏa Tinh vẫn chưa xuất hiện, điều đó khiến cả hai vị linh mục cảm thấy thất vọng vu vơ. Đức Cha Peregrine vừa lau mặt vừa nói:
- Theo ý sư huynh thì nếu chúng ta gọi "Hello!" thật to thì chúng có đáp lời không?
- Ôi, thưa Đức Cha, chẳng bao giờ ngài nói chuyện nghiêm chỉnh được sao?
- Tôi vẫn cứ tiếp tục chừng nào Thượng Đế tốt lành vẫn còn đùa cợt. Này, đừng có vội sửng sốt hoảng kinh lên như thế. Thực đấy, Thượng Đế có nghiêm chỉnh đâu nào,thật khó mà hiểu rõ được Người ngoại trừ tình yêu bao la Người dành cho chúng ta. Và tình yêu thì thường gắn bó với óc khôi hài, phải không nào? Bởi vì chúng ta không thể yêu thương kẻ khác nếu không chịu đựng kẻ ấy, phải không? Và ta đâu thể chịu đựng kẻ khác mãi nếu như ta không thể trêu ghẹo kẻ ấy. Đúng chưa nào?
- Tôi chưa bao giờ cho rằng Thượng Đế có óc khôi hài cả.
- Ô hô, Đấng Sáng Thế đã tạo ra những con vật kỳ khôi như con kăn-gu-ru, con lạc đà, con đà điểu, con người, vậy mà lại bảo Người là không hài hước ư? Thôi đi! – Cha Peregrine cười phá lên.
Nhưng ngay lúc ấy, từ giữa vùng đồi núi chập choạng hoàng hôn xuất hiện các sinh vật Hỏa Tinh giống như một chuỗi lồng đèn xanh lam được ai đó thắp sáng soi đường. Linh mục Stone nhìn thấy chúng trước tiên:
- Nhìn kìa!
Đức Cha Peregrine quay lại, và tiếng cười tắt nghẹn trong cổ họng ngài.
Nhiều quả cầu lửa màu xanh tròn trịa lượn lờ giữa các vì sao lung linh, run rẩy xa xa.
- Quái vật! – Cha Stone nhảy phắt dậy.
Nhưng Đức Cha Peregrine đã kéo ông lại.
- Khoan đã!
- Lẽ ra ta phải vào thành phố mới đúng!
- Không đâu, hãy nghe tôi này! – Đức Cha Peregrine khẩn nài.
- Tôi sợ.
- Đừng sợ. Đó là tác phẩm của Chúa.
- Của quỷ thì có!
- Đừng, bình tĩnh nào! – Đức Cha Peregrine nhẹ nhàng thuyết phục và họ ngồi bệt xuống đất. Một quầng sáng màu xanh dịu hắt lên hai khuôn mặt đang ngước cao khi những quả cầu lửa tụ lại gần.
Và một lần nữa, đêm Lễ Quốc Khánh của tuổi thơ hiện về, Đức Cha Peregrine run rẩy nghĩ thầm. Ngài cảm thấy mình lại là thằng bé ngày nào chờ mong đêm hội, bầu trời như chừng nổ tung, vỡ tan tành thành muôn bụi sao li ti và muôn âm thanh vang động, những tiếng pháo dòn dã làm rung chuyển kiếng cửa sổ mọi nhà thành tiếng lanh canh tựa như tiếng băng nứt rạn trên hàng nghìn mặt hồ mùa đông. Những người cô, những người cậu, những anh em họ hàng hò reo "Ô kìa!" mỗi lần bầu trời nở hoa ngời sáng. Bầu trời mùa hạ muôn màu. Và những quả bóng bay, những chiếc bong bóng lửa được một người ông hiền hòa thắp sáng lên trong đôi bàn tay ông rất to lớn nhưng cũng rất dịu dàng. Ôi, kỷ niệm về những quả bóng lửa đáng yêu, rời khỏi tay ông vút bay lên, bay lên, tỏa sáng mãi đến tương lai. Đức Cha Peregrine nhìn thấy lờ mờ nét mặt của những người thân yêu đã chết từ lâu. Những quả bóng lửa bay cao đánh dấu thêm một năm nữa đi qua cuộc đời, thêm một Lễ Quốc Khánh nữa cho tuổi thơ, thêm một Vẻ Đẹp nữa tan biến. Những quả bóng lửa vẫn bay cao, bay cao giữa các vì sao trong đêm mùa hạ ấm và dạt trôi theo gió trong khi những đôi mắt trắng, đỏ, xanh, long lanh, dõi nhìn theo, câm nín. Những quả bóng lửa rời xa hàng hiên nhà ai, bay qua những dòng sông còn ngủ vùi trong sương, nhỏ dần, xa tít, ra đi mãi mãi…
Nước mắt dâng đầy trên mi Đức Cha Peregrine. Trên đầu Ngài là các sinh vật Hỏa Tinh đang lượn vòng lơ lửng, không chỉ một mà là hàng nghìn những quả bóng lửa đang thầm thì. Ngài ngỡ như bất cứ lúc nào ngài cũng có thể tìm thấy ông nội mình, người ông đã mất từ lâu, đang đứng ngay cạnh Ngài, cùng ngước mắt lên chiêm ngưỡng điều Tuyệt Mỹ.
Nhưng không, đấy là linh mục Stone.
- Ta chạy đi thôi, xin Đức Cha!
- Ta phải nói chuyện với chúng, – Đức Cha Peregrine lao tới trước, không biết phải nói gì, vì mọi lời nói đều không tròn vẹn. Ngươi đẹp tuyệt vời! NGƯƠI ĐẸP TUYỆT VỜI!… Không, không đủ ngôn từ để nói. Đức Cha chỉ có thể đưa hai cánh tay nặng trĩu lên cao và gọi với theo: XIN CHÀO!!!…
Nhưng các quả cầu lửa chỉ bừng sáng lên như những ảo ảnh trên tấm gương đen huyền. Chúng dường như cố định, mờ ảo, diệu kỳ, vĩnh cửu. Đức Cha Peregrine nói với bầu trời:
- Chúng tôi đến cùng Thượng Đế.
- Thật là ngớ ngẩn, ngớ ngẩn! – Linh mục Stone kêu lên. – Nhân danh Chúa, xin Đức Cha thôi đi!
Nhưng lúc này, những quả cầu tỏa sáng ấy đã bay xa dần về những ngọn đồi. Trong một thoáng, chúng biến mất.
Đức Cha Peregrine lại gọi theo; tiếng gọi của ngài dội vào lòng đồi vang vọng ngân rền làm rung chuyển cả ngọn đồi sau lưng. Quay lui, ngài nhìn thấy một dòng đá lở tung bụi lao xuống, khựng lại một chốc rồi kéo theo một cơn lũ đá sỏi ầm ầm phóng vèo xuống chỗ ngài và Cha Stone đang đứng.
- Đức Cha đã thấy sai lầm của mình chưa nào! Linh mục Stone thét lên.
Gần như bị mê hoặc, Đức Cha Peregrine đứng sững nhìn và choàng tỉnh, ngài khiếp đảm quay người chạy, lòng đinh ninh cái chết chắc chắn đã gần kề sau lưng. Ngài còn đủ thời gian để thốt lên hai tiếng "Lạy Chúa!" và dòng lũ đá tràn tới!
- Đức Cha!
Một ánh biếc xanh lập lòe của những khối cầu. Một suối sao buốt lạnh xoay tít. Một tiếng gầm thét. Và rồi cả hai vị linh mục thấy mình đang ở trên một triền núi bằng phẳng cách vùng núi lở gần trăm thước, đứng nhìn nơi lẽ ra đã chôn vùi thi thể họ dưới hàng tấn đất đá.
Cái ánh sáng màu xanh ấy bốc thành hơi tan biến.
- Có chuyện gì thế? – Hai vị linh mục ôm chầm lấy nhau.
- Những ánh lửa kia đã nhấc bổng chúng ta lên!
- Đâu phải, chúng ta bỏ chạy kịp thời đấy!
- Không, chính những quả cầu ấy đã cứu chúng ta.
- Sao lại thế được!
- Được chứ sao không.
Bầu trời trống rỗng. Không gian lắng đọng lại như dường một hồi chuông vừa dứt tiếng ngân nga. Âm ba như còn vương vấn trong xương tủy hai người.
- Rời khỏi nơi này mau, Đức Cha sẽ làm chúng tôi chết mất thôi.
- Từ rất nhiều năm qua, tôi không còn sợ hãi trước cái chết nữa, Cha Stone ạ.
- Chúng ta không chứng tỏ được gì. Ngay khi nghe ngài lên tiếng chào là những đốm lửa xanh ấy bỏ chạy hết cả. Thật là vô ích!
- Không đâu, – Đức Cha Peregrine vẫn bướng bỉnh. – Bằng cách nào đó, chúng đã cứu mạng chúng ta. Điều đó chứng tỏ chúng có linh hồn.
- Ta chỉ chứng tỏ được mỗi một điều là chúng nó có thể đã cứu mạng ta. Mọi chuyện rối tinh rối mù lên cả. Cũng có thể chính chúng ta đã tự trốn thoát được lắm chứ.
—Chúng không phải loài thú đâu, chắc chắn như thế đấy, Cha Stone ạ. Thú vật đâu có cứu mạng kẻ lạ mặt. Điều đó chừng tỏ ở đây thật sự hiện hữu lòng nhân từ và cảm thông. Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ chứng tỏ thêm nhiều điều khác.
- Chứng tỏ cái gì? Bằng cách nào? – Linh mục Stone đã kiệt sức quá rồi; sự mệt mỏi của tâm trí và cơ thể biểu lộ rõ trên nét mặt đờ đẫn của ông, – Vừa ngồi trực thăng đuổi theo chúng vừa đọc Thánh Kinh chăng? Chúng chẳng phải người ta. Chúng chẳng có mắt mũi tay chân như chúng ta.
- Nhưng ở chúng, tôi cảm nhận được một cái gì đó khó xác định, – Đức Cha Peregrine đáp. – Tôi tin chắc một mặc khải vĩ đại sắp xảy ra. Chúng đã cứu ta. Vậy chúng có suy nghĩ. Chúng biết chọn lựa: mặc cho bọn ta chết quách đi hay là để bọn ta sống! Điều đó chứng tỏ một ý chí tự do! Sư huynh không thể nhận ra tính người dưới lốt không-phải-người sao?
- Tôi thà nhận dạng được cái không-phải-người dưới lốt con người còn hơn.
Đêm lạnh đi rất nhanh. Linh mục Stone bắt tay vào việc nhóm lửa, mắt nhìn đăm đăm vào những que củi trên tay, chốc chốc lại sặc sụa ho trên làn khói xám. Đức Cha Peregrine vẫn tiếp tục đề tài ưa thích của mình trong bữa ăn tối bất kể Cha Stone có buồn nghe hay không.
- Thật đáng tiếc thay, con người vẫn là con người, dù có mang hình hài nào đi nữa thì con người vẫn có khuynh hướng phạm tội…
Nhưng Cha Stone đã giả vờ ngáy để khỏi phải tranh luận.
 
° ° °
 
Đức Cha Peregrine nằm mãi không chợp mắt được.
Tất nhiên là họ có thể bỏ mặc cho cư dân Hỏa Tinh sa xuống địa ngục được chứ? Một khi đã thỏa hiệp với lương tâm của mình, họ có thể quay lại những thành phố con người đang xây dựng trên hành tinh này, những thành phố đầy những cốc rượu tội lỗi và những người đàn bà tội lỗi có đôi mắt tống tình và tấm thân trắng muốt đang đùa vui trên chiếc giường của những gã lao công cô đơn? Chẳng lẽ đó không phải là nơi cần đến cha cố sao? Chẳng lẽ con đường dẫn đến dãy đồi kia không phải là một ý tưởng ngông cuồng hoàn toàn của cá nhân ngài sao? Có thật là ngài vẫn luôn nghĩ đến Giáo Hội của Chúa, hay ngài chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình? Ôi, những quả cầu xanh dịu dàng ấy; chúng cứ bừng sáng mãi trong tâm trí Đức Cha!
Điều cuối cùng ngài nhìn thấy trước khi thiếp ngủ đi chính là những đốm lửa xanh, những quả cầu ấy đã quay lại như một đoàn thiên thần ngời sáng lặng lẽ hát ru ngài vào giấc điệp băn khoăn.
 
° ° °
 
Những giấc mơ lửa xanh ấy vẫn còn lờ lững trên trời khi Đức Cha Peregrine tỉnh giấc lúc tinh sương. Linh mục Stone vẫn ngủ say như chết. Đức Cha Peregrine dõi nhìn theo những sinh vật Hỏa Tinh đang bềnh bồng trên cao quan sát ngài. Chúng là người – ngài biết mà. Nhưng Đức Cha phải chứng minh được điều đó, bằng không ngài phải đối đầu với một Đức Hồng Y khô khan gỗ đá; người sẽ hết sức từ tâm mời Đức Cha Peregrine tránh ra một bên. Nhưng chứng minh bằng cách nào đây?
Đức Cha Peregrine đứng dậy, len lỏi giữa những tảng đá, và bắt đầu trèo lên ngọn đồi gần nhất cho đến lúc ngài đặt chân tới một vách đá đâm thẳng đứng xuống một miệng vực hai trăm thước bên dưới. Cha Peregrine muốn ngạt thở sau đoạn đường nhọc nhằn dưới bầu không khí buốt giá, ngài cứ đứng thở dốc mãi.
- Nếu mình mà rơi xuống chỗ này thì chết là cái chắc.
Ngài buông một hòn sỏi xuống vực và nghe tiếng va chạm lanh canh ở vực đá sâu dưới kia.
- Chúa sẽ không bao giờ tha tội cho ta.
Ngài thảy một hòn sỏi nữa.
- Có lẽ không thể gọi việc đó là tự tử, nếu như… nếu như ta làm điều ấy chỉ vì lòng yêu thương…?- Vị giám mục ngước mắt nhìn những quả cầu xanh. _ nhưng trước hết ta cần phải gọi chúng thử lần nữa xem. XIn chào! XIN CHÀO!
Những tiếng vọng của núi đồi va đập vào nhau nhưng những quả cầu lửa vẫn im lìm không động đậy.
Đức Cha Peregrine gọi chúng suốt năm phút liền. Lúc im tiếng, ngài ngoái nhìn xuống chân đồi và nhìn thấy Cha Stone vẫn còn ngủ thản nhiên trong căn lều nhỏ. Đức Cha Peregrine bước ra bờ vách đá.
- Ta phải chứng minh tất cả. Ta là một lão già. Ta không sợ chết. Chắc là Chúa sẽ hiểu rằng việc ta toan làm chính là vì Chúa?
Đức Cha hít một hơi thật sâu. Cả cuộc đời ngài hiện về trong đôi mắt và ngài nghĩ thầm: Chỉ một phút nữa là ta sẽ chết chăng? Ta e rằng ta yêu quý cuộc sống quá mức đó. Nhưng còn nhiều điều khác ta còn yêu quý hơn cả cuộc đời này.
Ngài bước chân ra khỏi bờ đá. Rơi vào khoảng không!
- Đồ xuẩn ngốc! Vị linh mục già kêu lên trong lúc ngã lộn nhào. – Mi nhầm lẫn rồi! – Vực đá lởm chởm dưới xa đang vun vút lao vọt lên thật gần. Đức Cha tin chắc mình sẽ đâm sầm vào chúng, gửi hồn về Chúa. – Sao ta lại làm như thế?
Ngay sau đó, ngài biết được câu trả lời. Một suối sao cuộn xoáy. Một ánh sáng lung linh dịu xanh. Và ngài thấy thân hình ngài được nâng đỡ, lơ lửng giữa màu xanh ấy. Một phút sau đó, Đức Cha được hạ xuống mặt đất nhẹ nhàng, sống sót. Ngài ngồi lặng người đi, sờ nắn cơ thể mình và ngẩng nhìn những đốm sáng màu xanh đang rút lui thật nhanh.
- Các bạn đã cứu tôi! – Đức Cha thì thào. – Các bạn không muốn cho tôi chết. Các bạn biết đó là điều sai lầm.
Ngài chạy ào về phía Cha Stone vẫn còn ngủ say.
- Dậy đi, sư huynh, dậy mau! – Cha Peregrine vừa gọi, vừa lay Cha Stone. – Sư huynh ơi, họ đã cứu tôi!
- Ai cứu ngài? – Cha Stone ngồi dậy, mắt nhấp nháy chưa tỉnh ngủ hẳn.
Đức Cha Stone kể lại cuộc phiêu lưu vừa qua.
- Giấc mơ đó thôi, một cơn ác mộng, ngủ tiếp đi nào, – Cha Stone cáu kỉnh bảo. – Ngài lúc nào cũng bị ám ảnh vì mấy quả bong bóng xanh biếc của ngài.
- Nhưng lúc đó tôi có ngủ đâu. Thực chứ không phải mơ!
- Bình tĩnh lại đi, thưa Đức Cha, xin bình tĩnh lại.
- Anh không tin tôi à? Anh có mang súng theo đó không? Tốt, đưa súng cho tôi.
- Ngài định làm gì thế? – Linh mục Stone trao cho Đức Cha Peregrine khẩu súng lục nhỏ họ đã mang theo để đề phòng rắn rết hay các con thú nguy hại bất ngờ.
- Tôi sẽ chứng minh ngay!
Cha Peregrine siết chặt khẩu súng, nhắm vào lòng bàn tay mình và bấm cò.
- Đừng!
Một quầng sáng lung linh xuất hiện và ngay trước mắt hai vị giáo sĩ, viên đạn đứng sững giữa không trung chỉ cách lòng bàn tay xòe rộng của Cha Peregrine có mấy phân. Bị bao bọc bởi một quầng sáng xanh lam, viên đạn lơ lửng một lúc rồi rơi vèo xuống mặt đất cát bụi.
Đức Cha Peregrine bắn ba phát đạn – một vào bàn tay, một vào cẳng chân, một vào ngay bụng mình. Cả ba viên đạn đều lơ lửng giữa khoảng không, lấp lánh sáng, và rơi xuống chân họ như những con côn trùng chết cứng.
- Thấy chưa? – Đức Cha Peregrine buông thõng tay xuống, khẩu súng lục rơi xuống đất. – Họ biết. Họ hiểu. Họ không phải thú vật đâu. Họ biết suy nghĩ, biết phán xét, và biết sống trong bầu không khí đức độ. Có con thú nào có thể cứu được tôi khỏi bị sát hại bởi chính tôi không? Không con thú nào làm được điều đó. Chỉ có con người. Một con người trong hình vóc khác. Sư huynh ơi, anh đã tin tôi chưa?
Im lặng, Cha Stone quỳ một chân xuống, nhặt mấy viên đạn còn nóng ấm lên và siết chặt chúng trong lòng bàn tay.
Bình minh dâng lên sau lưng họ.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta nên trở về với các bạn của chúng ta để nói cho họ biết điều này và đưa họ lên đây, – Đức Cha Peregrine lên tiếng.
Lúc mặt trời lên cao, hai vị linh mục đã về gần đến nơi chiếc hỏa tiễn Thập Giá đổ bộ.
 
° ° °
 
Đức Cha Peregrine vẽ một vòng tròn ngay giữa bảng đen và nói:
- Đây là Jesus, con của Đức Chúa Trời.
Ngài vờ như không nghe thấy tiếng hít hơi thật dài đầy thảng thốt của các vị linh mục đồng hành.
- Đây là Đấng Ki-Tô với tất cả Vinh Quang, – Cha Peregrine tiếp tục.
- Trông giống như một bài toán hình học, – Cha Stone nhận xét.
- Một so sánh rất đúng, bởi vì ở đây ta phải sử dụng các biểu tượng. Các bạn phải nhìn nhận rằng Đấng Ki-Tô vẫn là Đấng Ki-Tô, cho dù Người được biểu thị bằng một hình tròn hay một hình vuông cũng chẳng làm mất đi sự thiêng liêng của Người. Suốt bao thế kỷ, chiếc thập giá đã là biểu tượng của yêu thương và đau khổ của Người. Cho nên, vòng tròn này sẽ là Đấng Ki-Tô của Hỏa Tinh. Chúng ta sẽ gieo rắc Chân Lý của Người trên Hỏa Tinh dưới biểu tượng này.
Các linh mục nhìn nhau, xầm xì to nhỏ đầy vẻ bực tức.
- Này sư huynh Mathias, anh sẽ làm một bình thủy tinh, thắp lửa bên trong Chúng ta sẽ đặt nó trên bàn thờ.
- Một xảo thuật rẻ tiền, – Cha Stone thốt lên.
- Trái lại là khác, – Cha Peregrine kiên nhẫn thuyết phục. – Chúng ta đang đem Chúa đến với họ trong một hình ảnh dễ hiểu. Nếu xưa kia dưới Trái Đất, Đấng Cứu Thế đến với ta dưới hình dáng một con bạch tuộc thì chúng ta có sẵn lòng chấp nhận Người hay không? – Cha Peregrine giang rộng hai cánh tay. – Như vậy việc Đức Chúa Trời đã cho Jesus đến với chúng ta trong hình vóc con người có phải là một xảo thuật rẻ tiền không? Sau khi đã ban phúc cho ngôi nhà thờ ta xây ở đây và lâm phép thánh hóa cho bàn thờ và biểu tượng này thì các bạn có cho rằng Đấng Ki-Tô sẽ từ chối không ngự vào cái hình thể trước mặt chúng ta đây sao? Trong thâm tâm các bạn đều biết rằng Người sẽ không từ chối.
- Nhưng đây là thân xác của một loài thú không linh hồn cơ mà? – Sư huynh Mathias phản đối.
- Từ sáng đến giờ chúng tôi đã chứng minh điều đó biết bao nhiêu lần rồi, sư huynh Mathias. Các sinh vật đó đã cứu chúng tôi thoát khỏi trận núi lở. Họ biết được việc tự hủy mình là tội lỗi nên đã ngăn cản tôi đến mấy lần. Vì vậy ta phải xây dựng một giáo đường trong dãy đồi kia, phải sống với họ để tìm hiểu những cách phạm tội đặc biệt của họ; những cách phạm tội rất xa lạ với chúng ta, và giúp họ tìm đến Chúa.
Cái viễn cảnh ấy dường như không làm cho các linh mục hài lòng.
- Hình thù thì có ý nghĩa gì nào? – Đức Cha Peregrine tiếp tục. – Chỉ là một chiếc bình chứa đựng linh hồn cháy bỏng mà Thượng Đế đã ban cho tất cả chúng ta.
Nhưng sao ngài lại đặt trên bàn thờ cái bình cầu thủy tinh ấy? Cha Stone phản đối.
- Ồ, anh bạn thử nhớ lại xem, người Trung Hoa Công Giáo họ thờ phụng Đấng Ki—Tô nào? Một Đấng Ki-Tô Đông Phương, tất nhiên. Anh đã từng thấy các ảnh thánh của người Trung Hoa rồi đấy. Họ vẽ Chúa Jesus mặc áo gì? Áo bào Đông Phương. Họ vẽ Người ở đâu? Trong bối cảnh Trung Hoa với núi mờ sương với rừng trúc với cội tùng vặn vẹo. Họ vẽ Chúa Jesus mắt xếch, gò má cao. Mỗi chủng tộc. mỗi đất nước đều thêm thắt một cái gì đó cho Thượng Đề của chúng ta. Tôi nhớ tới Đức mẹ Đồng Trinh Guadelupe mà dân Mehico ai cũng đều sùng bái. Da Đức Mẹ màu gì? Anh có thấy những ảnh thánh vẽ Đức Bà bao giờ chưa? Đức Mẹ da đen như màu da của những người thờ phụng Bà. Hình thù không thành vấn đề. Nội dung mới đáng kể. Chúng ta không thể chờ đợi các sinh vật Hỏa Tinh chấp nhận một hình thù xa lạ với họ. Chúng ta phải mang đến cho họ một Đấng Ki-Tô trong hình dáng của chính họ.
- Có một lầm lẫn trong lý luận của ngài, thưa Đức Cha, – Linh mục Stone bắt bẻ. – Chẳng lẽ các sinh vật Hỏa Tinh không hồ nghi rằng chúng ta là những kẻ đạo đức giả sao? Chúng sẽ nhận ra là chúng ta không hề thờ phụng một Đấng Ki-Tô hình cầu tròn trịa mà là thờ phụng một con người với đầu mình tứ chi. Ngài giải thích sự khác biệt này như thế nào?
- Bằng cách chứng tỏ không có gì khác biệt. Mọi thân xác đều là những bình cầu có ngài hiện hữu, và mỗi thân xác sẽ cùng thờ phụng chung một Thướng Đế dưới nhiều hình dạng khác nhau. Hơn nữa, chính chúng ta phải tin vào chiếc bình cầu ta sẽ mang đến cho sinh vật Hỏa Tinh. Chúng ta phải tin rằng mọi vóc dáng, hình hài đều vô nghĩa đối chúng ta. Quả cầu này sẽ là Đấng Ki-Tô. Và cần phải nhớ rằng, chính chúng ta đây trong hình dáng con người và một Đấng Ki-Tô Địa Cầu cũng có thể là vô nghĩa, dị hợm, buồn cười đối với các sinh vật Hỏa Tinh.
Đức Cha Peregrine đặt viên phấn sang một bên.
- Bây giờ chúng ta hãy đi lên đồi mà xây dựng nhà thờ.
Các linh mục bắt đầu thu xếp trang bị.
 
° ° °
 
Nhà thờ ấy không phải nhà thờ mà chỉ là một vùng đá núi được dọn quang, một bình nguyên trên một triền núi thấp được cào sạch bụi đất, và một bàn thờ đã được dựng lên, bên trên đặt một quả cầu thủy tinh tỏa sáng do sư huynh Mathias thiết kế.
Đến cuối ngày làm việc thứ sáu thì "giáo đường" đã sẵn sàng hoạt động.
- Chúng ta sẽ làm gì với cái này? Cha Stone búng tay vào một quả chuông sắt mà họ đã mang theo từ Trái Đất. – Cái chuông này có ý nghĩa gì với chúng?
- Tôi nghĩ rằng tôi mang quả chuông theo vì sự thoải mái của chúng ta, – Đức Cha Peregrine thú nhận. – Chúng ta cần một vài vật dụng quen thuộc. Ngôi giáo đường này thật sự không giống giáo đường mấy cho nên ở đây chúng ta cảm thấy hơi dị hợm… ngay cả tôi cũng vậy; bởi vì công việc này mới mẻ quá, truyền đạo cho các sinh vật của thế giới khác…
Nhiều linh mục trong Đoàn đang bất mãn đấy. Một số còn chế giễu tất cả ý định của ngài nữa kia, Đức Cha Peregrine.
- Tôi biết. Dù sao thì ta cũng treo quả chuông này lên một tháp nhỏ đi, vì sự thoải mái của họ…
- Còn chiếc đàn phong cầm…
- Chúng ta sẽ chơi đàn vào buổi lễ đầu tiên, sáng ngày mai.
- Nhưng các sinh vật Hỏa Tinh…
- Tôi biết rồi, khỏi nói. Tôi cũng nghĩ rằng âm nhạc cần thiết cho sự thoải mái của chúng ta. Sau này biết đâu ta lại chẳng tìm ra âm nhạc của Hỏa Tinh.
 
° ° °
 
Họ thức dậy rất sớm sáng Chúa Nhật hôm ấy và xếp hàng đi trong sương giá âm thầm như những bóng ma. Các linh mục đi đến khu vực bằng phẳng, rộng rãi của "giáo đường". Họ quỳ xuống, môi xanh tái. Đức Cha Peregrine đọc một bài kinh ngắn và đặt những ngón tay lạnh lên phím đàn phong cầm. Âm nhạc vút bay lên như một đàn chim. Đôi bàn tay Đức Cha thoăn thoắt trên hàng phím trắng đen, gom nhặt những mỹ miều tung bổng lên cho núi đồi. Tiếng nhạc thơm mùi sáng tinh sương, dạt trôi vào núi, lay động những vụn vỡ của khoáng chất và đổ xuống trần một cơn mưa bụi.
Các linh mục đợi chờ. Cha Stone quan sát khoảng trời trống trải nơi vầng dương đang ló dạng, đỏ ngầu.
- Vẫn chưa thấy những người bạn của chúng ta đến.
- Để tôi thử lại lần nữa xem, – Cha Peregrine toát mồ hôi.
Ông bắt đầu đan kết những kiến trúc hòa âm của Bach, từng viên đá giai điệu chồng lắp vào nhau, vươn cao thành một thánh đường âm nhạc mênh mông vút tận đỉnh trời. Khi âm ba đã lắng, giai điệu trùng trùng kia không đổ sụp thành đống điêu tàn mà hòa nhập vào những tầng mây trắng, lướt đi, bay về những miền đất khác.
Bầu trời vẫn trống rỗng.
- Họ sẽ đến mà! – Cha Peregrine cảm thấy trong ngực mình niềm hốt hoảng nhỏ nhoi đang vụt lớn. – Ta hãy cầu nguyện đi. Ta hãy yêu cầu họ đến. Họ đọc được ý nghĩ mà; họ sẽ hiểu.
Các linh mục lại quỳ xuống. Họ cầu nguyện.
Và từ phương Đông, những quả cầu lửa sáng dịu dàng hiện ra sau những đỉnh núi giá băng. Chúng lơ lửng, lượn vòng rồi hạ xuống đầy khoảng đất trống bao quanh đoàn linh mục.
- Ôi, tạ ơn Chúa! – Cha Peregrine nhắm chặt đôi mắt và những ngón tay lại nhấn xuống phím đàn. Một tiếng nói vang vọng trong tâm trí Đức Cha Peregrine:
- Chúng tôi chỉ đến đây một lát rồi đi.
- Các bạn có thể ở lại, – Cha Peregrine kêu lên.
- Chỉ một lát thôi, – tiếng nói ấy âm vang lặng lẽ. – Chúng tôi đến để nói với các người đôi điều. Chúng tôi là những Cổ Nhân. những sinh vật xa xưa của Hỏa Tinh, chúng tôi đã rời bỏ những thành phố cẩm thạch của mình để vào đồi núi sống, tử bỏ luôn cuộc đời vật dục. Ngày xưa chúng tôi cũng là người như các bạn. Huyền thoại kể lại rằng có một người thánh thiện đã khám phá được cách thức giải thoát linh hồn và trí tuệ ra khỏi thân xác, giải thoát khỏi những bệnh tật, phiền não, sầu bi, khỏi cái chết và biến thái; thế là chúng tôi từ đó mang hình dáng những đốm lửa xanh, sống bình yên trong gió ngàn, trời lộng và những núi đồi kia, không kiêu hãnh hay ngang tàng, không giàu không nghèo, và cũng không đam mê hay nguội lạnh. Nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ chết mà cũng không làm hại ai. Chúng tôi đã giũ bỏ tội lỗi của xác thân và sống trong hồng ân Thượng Đế. Chúng tôi không chiếm đoạt tài sản vì chúng tôi không hề có tài sản. Chúng tôi không ăn cắp, không giết người, không dục vọng, không ghen ghét…
Đức Cha Peregrine từ từ đứng thẳng người lên, vì tiếng nói ấy lồng lộng bên trong ngài ở một tần số cao đến mức muốn làm tê liệt mọi giác quan. Luồn lỏi trong cơ thể Đức Cha là một ngọn lửa bỏng cháy niềm hạnh phúc hân hoan.
- Chúng tôi rất cảm ơn các người đã xây dựng nơi này cho chúng tôi, nhưng chúng tôi không cần đến nó, bởi vì mỗi chúng tôi là một đền thờ của chính mình và chúng tôi không cần nơi nào khác để gột rửa bản thân cho trong sạch. Cho nên chúng tôi đề nghị các người hãy dời những thiết bị này vào thành phố mới mà làm trong sạch cho nhưng con người đang ở đó. Và hãy an lòng rằng chúng tôi mãi mãi yên vui.
Các vị linh mục quỳ gối trong vầng hào quang xanh lam vĩ đại ấy. Cha Peregrine cũng khụy chân quỳ xuống và tất cả khóc òa. Những quả cầu xanh thầm thì, chao động rồi bắt đầu nương theo một luồng gió mạnh bay bổng lên.
- Cho phép tôi… – Đức Cha Peregrine bật kêu to, đôi mắt nhắm nghiền, ngần ngại không dám yêu cầu. – Cho phép tôi trở lại đây một ngày nào đó, để có thể học hỏi các bạn…?
Những ngọn lửa xanh lòe sáng. Bầu trời rùng mình xao xuyến.
Vâng. Một ngày nào đó ông có thể trở lại. Một ngày nào đó.
Và rồi những quả bóng lửa bay đi khuất dạng. Như một đứa bé mắt đẫm lệ, Cha Peregrine vẫn quỳ, đôi tay vươn lên trời, gọi thầm: "Trở lại! TRỞ LẠI!"; ngài tưởng chừng bên cạnh ngài, người ông thân yêu sẽ bế ngài lên lầu, đặt vào chiếc giường ấu thơ của quê nhà Ohio xa vời tự bao giờ…
 
° ° °
 
•••
Họ xếp hàng một đi xuống đồi lúc hoàng hôn. Ngoái nhìn lại, Đức Cha Peregrine trông thấy những ngọn lửa xanh lập lòe. Không, ông nghĩ thầm, chúng tôi không thể nào xây dựng giáo đường cho những người thánh thiện như các bạn. Các bạn chính là điều Tuyệt Mỹ. Có ngôi giáo đường nào dám sánh với những hoa pháo huy hoàng của linh hồn thanh khiết?
Linh mục Stone lặng lẽ đi sau lưng ngài. Cuối cùng ông lên tiếng:
- Thưa Đức Cha, tôi đã hiểu ra; trên mỗi hành tinh đều tồn tại một chân lý. Tất cả đều là thành phần của cái Chân Lý Vĩnh Cửu. Một ngày nào đó, tất cả các phần sẽ gắn khít lại với nhau thành Toàn Vẹn. Tôi sẽ không bao giờ hoài nghi nữa, thưa Đức Cha…
- Ồ…
- Xét về mặt nào đó, bây giờ tôi đâm tiếc là phải quay về thành phố để cứu rỗi linh hồn cho đồng loại chúng ta. Những ánh sáng xanh lam ấy… khi những đốm lửa dịu dàng ấy tụ quanh chúng ta. Và tiếng nói ấy…
Cha Stone run rẩy bỏ dở câu nói. Đức Cha Peregrine vươn tay nắm lấy cánh tay người bạn đồng hành. Họ cùng đi bên nhau.
- Và Đức Cha biết đấy, – Cha Stone lại lên tiếng, mắt nhìn sững về phía sư huynh Mathias đang đi đằng trước với quả cầu thủy tinh ôm trên tay. Quả cầu mang trong lòng một ánh sáng xanh lam dịu dàng vĩnh hằng tỏa chiếu, – Thưa Cha Peregrine, quả cầu kia…
- Sao?
- Chính là Người. Chính là Đấng Cứu Thế!
 
HẾT
 
Nguồn: damau.org
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9