Sóng Về Đâu _ truyện _ Mầu Hoa Khế
Mầu Hoa Khế 09.06.2016 16:33:06 (permalink)
  Sóng Về Đâu
 
Cô nằm mở mắt rồi nghiêng tai nghe tiếng động trong nhà như mọi khi , nhưng rồi cô mỉm cười khi nhớ ra hôm nay nhà đi vắng hết đâu còn có ai để gây tiếng động đánh thức cô dậy mỗi sớm mai . Cô cứ thế lười biếng cuốn tròn trong tấm chăn mỏng , bên ngoài trời đã sáng choang như hắt ngọn đèn pha vào cửa sổ , cô thầm nghĩ sao mình lại không lái xe đi về vũng biển nhỉ . Nghĩ tới chuyện lái xe một mình trên một chặng đường dài có đôi chút làm cho cô ngao ngán , nhưng sao lạ lùng quá hôm nay lòng của cô như có một sự thôi thúc nào đó không sao giải thích nỗi . Cô vùng dậy sửa soạn thật nhanh với một chút trang điểm cho kem chống nắng lên mặt , một chút son tươi trên môi và một màu tím cố hửu cho viền mắt , ướm trên người một chiếc đầm trắng dài đến chấm gót chân và vói tay lấy chiếc mũ rộng vành để mang theo . 
Mọi thứ đã sẵn sàng với chiếc xe cũ mua đã lâu nhưng rất bền bỉ vì nó chưa bao giờ bỏ cô ở lại dọc đường . Lối sống tự nhiên , coi nhẹ vật chất xem ra có vẻ bất cần đời trước đôi mắt nhìn của bất cứ ai về cô như thế nào , ra sao ?, điều đó cô chẳng hề quan tâm . Cô lên xe và đi theo thói quen vì cô đã nhiều lần đi về vùng biển nơi một thành phố cách cô ở chỉ độ vài tiếng đồng hồ với tốc độ ấn định . Cô thích thành phố biển nơi đây bởi không gian vắng vẻ của nó , có khi trên vùng biển này chỉ lác đác độ trên mười người mà con đường cát trắng thì chạy dài mù xa tít tắp . 


Đến nơi và tìm một chỗ đậu xe quá dễ dàng , bước xuống xe cô dang rộng đôi tay nhắm kín lại đôi mắt rồi như ôm vào trong lồng ngực cái không khí dịu mát đang làm cho cô ngây ngất . Rồi cô mở to mắt sau khi đã đứng im vài giây ngắn ngủi , trước mắt cô màu nước biển xanh ngắt , những lượn sóng ngoài khơi cứ luân phiên cuồn cuộn vào bờ rồi cứ thế mà rã thành những mảng bọt trắng từ từ vỡ tan . Hôm nay biển cũng vắng như mọi khi hay nơi đây không có những trò chơi thêm thắt cho nhộn nhịp , nên cũng ít ai buồn dẫn con cái đến đây vui chơi . Chính vì điều này mà cô chọn vùng biển nơi đây để tơi’ để rồi trở thành quên thuộc .

Cô lần từng bước nhẹ nhàng trên cát ra tới mép viền của triền nước thì cát đẩm ướt dưới chân để trên mỗi bước cô đi qua lần in những dấu chân thật dễ thương , nhưng khi cô ngoái nhìn lại những dấu chân lẻ loi của mỗi mình cô thì lòng bỗng chợt bâng khuâng khi nghĩ về cuộc sống cô đơn của chính mình . Chiếc nón đội hờ hững trên đầu để đôi tay cô túm lấy vạt áo của chiếc đầm khá dài , không kịp nữa sóng biển ngoài khơi bỗng dưng ào ạt chạy nhanh vào bờ vổ mạnh lên tung tóe thêm đâu cơn gió tạt ngang làm chiếc nón bị bay đi xa rồi rơi nhẹ nhàng rơi xuống trên sóng nước . Cô luống cuống trong vạt áo bị thấm nước và đưa mắt nhìn theo chiếc nón cứ thế mỗi lúc mỗi bị sóng đánh càng xa hơn ...

Đứng từ xa tuyệt vọng khi nhìn chiếc nón như đang chìm vào giữa những cơn sóng biển , thì bỗng dưng cô thấy chiếc nón như được một cánh tay đưa lên cao , cô tò mò và túm lấy vạt áo chạy nhanh trên triền cát , rồi khi gần đến cô bỗng khựng lại để nhìn thật kỷ dáng dấp của một người đàn ông trong bộ đồ lặn đang rẽ làn nước để đi vào bờ . Cô vẫn đứng im nhưng trong lồng ngực trái tim đang đập lên những nhịp đập hơi mạnh mẽ , hơi khác thường . Người đàn ông cứ thế chậm rãi đi tới hướng cô đang đứng vì ông thừa biết chiếc nón bị gió bay kia không ai ngoài chủ nhân chính là cô . Cái vóc dáng to cao kia khi đứng đối diện và đưa tay cầm chiếc nón rồi chỉ hỏi cho có câu nói đâù môi : “ đây phải là chiếc nón của cô ? “ , giọng nói trầm ấm của người miền Nam không điệu đà mà ngọt ngào làm sao ấy . Cô gật đầu nhận lấy sau khi nói lời cám ơn , rồi cô lúng túng trước ánh mắt của người đối diện làm cho mọi động tác như bị ai đó khống chế và để xóa tan sự bối rối của cô người đàn ông nhoẻn miệng cười với nụ cười thật đẹp xin phép tự giới thiệu :” Tôi là Đạt còn cô ? “ . Ánh mắt và nụ cười của người đối diện như có một sức hấp lực không sao cưỡng lại được và cô đã trả lời thật nhỏ :” gọi tôi Thi “ .


Rồi bắt đầu từ hai cái tên họ bỗng thấy khoảng cách như được thu ngắn lại tự lúc nào với những hỏi han về nhau thật dễ thương . Cô được biết chàng là người ở trong thành phố biển và thích cái trò lặn sâu để khám phá ra những cái đẹp đang được ẩn dấu tận đáy biển , cho nên ngoài bàn tay nhặt hộ nón cho cô , còn bàn tay kia đang cầm một con san hô tuyệt đẹp , rồi hỏi cô có thích không sẽ xin tặng cho cô .
Ngoài khơi biển như bị động với những cơn sóng mạnh và gió cũng tạt qua dữ dội làm tốc cả vạt áo tung bay . Là người ra biển thường ngày nên chàng cho biết có thể trời sẽ mưa và ngỏ ý muốn mời cô tới một quán cà phê trong thị trấn . Nón ướt , áo ướt cô không còn hào hứng để đi dạo trên cát như mọi khi cho nên cô đã gật đầu nghe theo lời mời vô cùng thân thiện với sự quan tâm sợ cô sẽ bị lạnh nếu còn đi dạo trên bãi biển . Chàng chỉ cho cô lối đến quán cà phê trước để chàng trở về thay bộ đồ lặn đang mặc trên người . Cô cười khi nhìn thấy chàng vẫn đứng yên nhìn theo cho đến khi xe của cô chạy ra khỏi tầm mắt của chàng ...


Cô đâu bao giờ có thể hình dung ra được cái vẻ chững chạc của chàng đã biến mất khi xe cô vừa khuất cuối đường , chàng giống như một cậu thanh niên vừa mới lớn đang gặp được một tình yêu đầu đời với trái tim cuồng nhiệt theo từng sải bước thật dài rồi vút như mũi tên để mau kịp ra nơi hò hẹn ...
Từ trong quán cà phê cô chọn chiếc bàn nhìn ra khung kính , cơn mưa bắt đầu rơi xuống từ bầu trời như chàng dự đoán , cô chưa vội gọi thức uống và có vẻ đang mong ngóng một người , rồi cô tự thấy thẹn với lòng mình để tự hỏi tại sao nhịp tim của cô lại cứ xôn xao như đang nhảy múa rồi hai gò má cứ thế mà ửng đỏ và trong đôi mắt đang long lanh qua màn mưa ngoài khung kính . Chàng đến với với chiếc quần jean ôm bó cùng chiếc sơ mi ca rô kẻ nhỏ trên nền áo xanh dương , mái tóc hớt cao gọn gàng đã làm cho chàng trẻ trung đến bất ngờ trong lần thứ hai đối diện . Họ ngồi bên nhau với những cử chỉ trìu mến thật giống như một đôi nhân tình đã yêu nhau thật lâu . Ánh mắt đó , môi cười đó và với vóc dáng của họ đã làm cho một góc quán cà phê hôm nay như đã giữ lại cho quán một hình ảnh đẹp trong mắt nhìn của những khách hàng tình cờ ghé ngang qua . 


Thời gian như ngừng lại bởi cơn mưa đang níu giử bước chân người ? hay do nơi sự tương đồng trong nhiêu quan điểm về cuộc sống với những đam mê của họ được ngồi tâm sự bên nhau . Chàng là một người đàn ông đã khiến cho cô thật bất ngờ khi biết về tuổi tác , chàng chân thật kể cho nàng nghe về cuộc đời chàng với một quá khứ xa xăm với những nỗi vui nỗi buồn và những sự nhọc nhằn vất vả khi bước ra cuộc đời chạy theo đời cơm ăn áo mặc . Nhìn vào con người đang ngồi trước mặt của cô với ánh mắt chân thật với nụ cười đôn hậu , đã cho có cảm thấy một sự an lành và một niềm tin tưởng xem ra có vẻ tuyệt đối để trở thành một người bạn thân về sau . Riêng cá nhân cô , cô không phải là loại đàn bà dể bộc lộ về bản thân nên vẫn còn đó là một khoảng cách để chàng tò mò muốn tìm biết đến . Và rồi cơn mưa đã nhẹ hạt , hai người ngồi bên nhau cũng vừa đủ nhìn thấy nơi nhau một sự đồng điệu để hứa hẹn thêm một lần gặp gỡ … 


Thời gian nơi họ gần như đứng lại và trong mắt nhau họ đã thấy đối phương là người mà từ trong muôn ngàn kiếp miệt mài tìm kiếm . Chàng nói : 

_ Biết không anh đã thấy rung động khi tiếng nói em cất lên , ngắn ngủi vài câu mà đã làm cho trái tim của anh bị xoáy động như vũ bão , rồi khi bóng xe em chạy khuất khỏi tầm mắt cả thân xác của anh đã run rẩy , cảm giác lo sợ như hình bóng của em đó chỉ là một ảo ảnh hoàn toàn không có thực .

Cô mở to đôi mắt như muốn thu hết hình bóng của chàng vào tận đáy cất giữ ở đó vĩnh viễn và con tim đã bật mở câu nói mà thế gian có thể cho là quá hấp tấp vội vàng . Nhưng tình yêu đến của một ngày không hề mong đợi mà trời đất không hề báo trước cho cô một tin vui . Cô dúi đầu vào vai chàng và luôn miệng nói : 

_ em yêu anh …em yêu anh ….

Tất cả đời sống của cô đang bị xáo trộn , tủ áo nhiều hơn thêm , những đôi giày đúng thời trang và những chiếc ví đắt tiền trước đây cô ít khi để mắt tới và cô đã làm cho căn phòng trở thành một cái shop nhỏ không thiếu bất cứ một thứ gì mà người phụ nữ cần thiết cho những cuộc hẹn hò với người mình yêu dấu . Từ khi có chàng trong cuộc sống vốn trước đây rất thầm lặng , cuộc sống như chiếc đũa thần đã hoàn toàn biển đổi bởi sức mạnh của tình yêu vô cùng nhiệm mầu . Không chỉ riêng cô mà là cả từ hai phía . Tuổi tác bây giờ phải chăng chỉ là một con số , con số già nua đã bị đánh bạt ra thật xa để nhường chỗ lại cho những môi hôn nồng nàn , cho mắt nhìn đắm đuối , cho quấn quít rã rời . Nàng hỏi : 

_ em có đẹp không ? Chàng ôm người yêu trong tay thầm thì :

_ Anh đâu còn thấy ai ngoài em nữa để mà mang ra so sánh , mà bây giờ em có xấu thì anh cũng yêu em mất thôi . Rồi chàng tò mò hỏi : 
_ còn về anh em nghĩ như thế nào nhỉ ? Cô nhìn chàng bỗng trong khóe mắt lại ứa thành dòng lệ , cô trả lời với âm thanh nghèn nghẹn :

_ Bên anh mà em cứ lúc nào cũng sợ mất anh … em sợ anh biến mất ... 
Chàng hốt hoảng : 

_ em sao thế này …anh đang ôm em trong tay và yêu em đến không thở nổi đây này …

Họ đến với nhau như thế đó không hề cho nhau một lời hứa hẹn nào cả . Ngày mai sẽ ra sao bởi những chuyện vô thường của trời đất thì cần gì để biết tới ngày mai , chỉ cần có nhau hôm nay đó là một ân sủng mà họ đã phải trả giá cuộc sống cô đơn trong hơn mười lăm năm qua . Đời người có được bao nhiêu lần với con số mười lăm năm . Họ như được tái sinh để được yêu nhau và trong tình yêu niềm tin tưởng là một nền tảng thật vững chắc sẽ sẵn sàng đối mặt với giông gió bất chợt càng quét ngang qua …

Bốn mùa trôi qua lặng lẽ và tình yêu của họ càng mặn nồng thiết tha và bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ sẽ đi tới một cuộc hôn nhân vô cùng viên mãn . Và mỗi khi bên nhau cô luôn là người tôn trọng ở nơi chàng khi có những cú phôn bất chợt vang lên giữa cuộc vui của hai người . Sau những cú phôn đó chàng thường tìm cách tránh né khoảng cách với lý do cần hút một điếu thuốc . Còn cô không phải là người vô tư tới độ để không nhìn ra nơi chàng như còn đang che giấu một điều gì .
Nhưng rồi trên tất cả những nghi ngại đó là tình yêu vĩ đại của chàng , chàng yêu nàng ...yêu đến chết ngất …. 


Mùa thu đang thay áo trên những con đường trong thành phố , cô rất thích mùa thu để được chàng khoác tay nhẹ trên bờ vai của cô để cùng dìu nhau trên những lối đi đầy lá vàng rơi rụng . Quần jean và áo sơ mi trắng trên người chàng đã làm cho nàng nghĩ tới bài thơ của Đinh Hùng , bài thơ nói về những cậu con trai mới lớn tò mò về da thịt của người đàn bà , cô cứ thế nhìn chàng và mỉm cười thật bí ẩn khi thấy chàng đang yêu như một cậu bé mới lớn .

Tình yêu thật kỳ diệu những cử chỉ yêu đương khi bên nhau hầu như già trẻ gì cũng điều giống như nhau , cũng những vòng ôm cũng những môi hôn bất ngờ dẫu đang ở nơi đâu vẫn cho nhau thật tự nhiên trước những đôi mắt của thế gian đầy sự ngưỡng mộ và lời chúc phúc ầm thầm gửi tới . Những hình ảnh được lưu lại những khoảnh khắc bên nhau tay trong tay nắm như không muốn xa rời . Mùa đông thì bên chiếc lò sưởi ấm áp , trong chiếc áo cổ lọ màu đen làm nổi bật màu da mật ong trên gương mặt của chàng như men rượu ngọt ngào với tiếng đàn guitar thánh thót cùng tiếng hát thật trầm thật ấm như một lời vỗ về ru cô vào một giấc mơ tuyệt đẹp .

Họ đến bên nhau chỉ mới hai mùa của đất trời với hạn kỳ thay đổi thì bỗng dưng chàng biến mất như chưa bao giờ có sự hiện hữu trên cõi đờI này . Số phôn thay đổi , cửa nhà khép kín và thùng thư đã bị ứ đầy chứng tỏ là chủ nhân của căn nhà đã không có mặt nơi đây . Cô mang tâm trạng hốt hoảng tới ngẩn ngơ trong cuộc tìm kiếm gần cả năm trời trong vô vọng . Nước mắt đã cạn theo những đêm dài cô quạnh , nước mắt đã chảy dài trên những lối đi , những nơi hẹn hò của hai người . Cô biến thành một kẻ thất tình bất đắc dĩ bởi người cô yêu chưa bao giờ phản bội , cô lo lắng hơn là oán trách và luôn tự hỏi tại sao …tại sao bỏ đi mà không nói một lời ???...


Một năm trôi qua cô bỗng dưng mà biến thành đá vọng phu cùng tháng ngày lặng lẽ bên góc đời quạnh hiu . Mùa xuân lại thêm một lần cho cô nhìn ngắm trong gương soi những chân tóc đang bạc trắng theo mây trời , rồi nàng thầm hỏi … anh đang ở đâu và tại sao phải hành xử em đau đớn dường này !?...Tất cả vẫn lặng im như mặt nước hồ mùa thu đang cất giấu một sự bí mật dưới đáy sâu thăm thẳm và tình yêu chàng mang tới cô cũng giấu kín trong tận đáy tâm hồn … 

Mùa hè lại đến cô quay trở về biển với hành động trong vô thức , cô cứ thế mà bước đi trên cát một mình đi trong kỷ niệm đi trong sự nhung nhớ chất đầy trong tim … bất chợt cô khựng lại đôi mắt mở to và bước chân như muốn khụy xuống , cả thân hình cô bị chao đảo bởi hình bóng đó , hình bóng đã ăn sâu vào tâm trí của cô không sao nhầm lẫn được . Đó là người mà cô yêu tha thiết yêu có thể chết đi , cô ngồi bệt xuống cát với khoảng cách khá xa , nhưng cô nhìn thấy rất rõ ràng , người đàn ông đang bồng một phụ nữ trên đôi tay rắn chắc để quay trở về . 

Nước mắt cô tưởng đã cạn khô bỗng dưng mà như cơn sóng vỡ òa ràn rụa để cho hình ảnh trước mắt cứ thế mà nhạt nhòa … … Cô khó khăn lắm mới có thể quay về nhà với trái tim tan tành từng mảnh vụn , rồi chỉ một tuần lễ sau mọi thứ đã sẳn sàng cho một chuyến đi xa . Không một ai đưa tiễn cô lẳng lặng ra đi như một chiếc bóng … để không bao giờ cô có thể biết được người phụ nữ trên đôi tay của người cô yêu dấu , đó chỉ là hình ảnh cuối cùng của người vợ đã li dị với người đàn ông đang yêu cô và chưa hề phản bội .


Chàng mất tích khi hay tin người vợ bệnh rất nặng và vì lời yêu cầu khẩn xin hết sức vô lý của người đàn bà đang cận kề cái chết , bà ta van xin chàng hãy ở lại bên cạnh bà trong những ngày tháng cuối cùng bà xin chàng hãy toàn tâm toàn ý sống với bà bởi bà thừa biết chàng đang có một tình yêu và với sự ích kỷ quá quắt bà muốn níu giữ lại người chồng bên cạnh cho tới khi nhắm mắt . Với một người đàn ông có lương tâm , chàng không nỡ rớt áo bỏ đi , chàng đồng ý ở lại và tin tưởng vào tình yêu của chàng đối với cô bấy lâu nay , nhất định cô sẽ hiểu và sẽ tha thứ cho sự mất tích trong sự im lặng của vấn đề tâm lý thật quá phức tạp …


Trong tuần lễ cô quyết định ra đi , thì chàng đang ở trong nhà quàn để tiễn đưa người vợ quá cố ở chặng đường cuối cùng … Và rồi ngày cô bước lên máy bay là ngày chàng đã được trả lại cuộc sống trước đây ... rồi giờ đây chiếc phôn của cô với những con số đã không còn linh hồn nữa rồi , chàng chạy vội đến nhà hỏi thăm thì người nhà cho biết nàng vừa rời khỏi chỉ mấy tiếng trước đây .


Người đàn ông trung niên bấy giờ đã thoát xác thành một cậu học trò non trẻ đang đuổi theo tình yêu của mình bằng bốn bánh xe nghiến nát trên đường , như một tay đua tốc độ chàng bất cần luật lệ giao thông cứ thế mà lướt đi để mong sao níu giữ cho bằng được người mình yêu ở lại …


Mầu Hoa Khế
Jun 09, 2016
 
đã dem vào thư viện
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2023 02:57:40 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9