Đêm mong manh_truyện ngắn Lương Hiền
Lương_Hiền 01.07.2016 16:59:04 (permalink)
ĐÊM MONG MANH   
 
                                                              Truyện ngắn  của Lương Hiền
 
          Đó là đêm ngày 23 tháng 3 năm 1984 , tại Đồ Sơn. Là một đêm say, một đêm trắng, nhưng lại  rất mong manh , mong manh giữa ranh giới : được và mất.  Trong đời viết văn của tôi.đã có rất nhiều đêm trắng,nhưng chưa có đêm nào sảy ra tình huống và tình cảm chớ trêu như đêm ấy. Đó là một đêm kỷ niệm sâu sắc nhớ mãi trong đời tôi…
              Dạo đó ,cơ quan Chủ nhiệm Công binh Quân khu Ba do tôi làm Chủ nhiệm, có tổ chức trại viết “Chiến lệ Công binh” và viết văn tại Đoàn an dưỡng 295 ở Đồ Sơn.Thành phần chủ yếu mời các Cựu chiến binh và Dân quân tự vệ có chiến công nồi bật trong thời chống Pháp và chống Mỹ về viết.Có mời thêm một số nhà văn ở Tạp chí Văn nghệ Quân đội, Nhà xuất bản Quân đội nhân dân và Hội văn học nghệ thuật Hải Hưng về cùng tham gia và hướng dẫn  giúp đỡ.Trại  viết kéo dài hàng năm trời , với quân số thường xuyên có từ 15 tới 20 người  viết   ,thay đổi nhau.
             Với cương vị là Thủ trưởng cơ quan,tôi có trách nhiệm chỉ đạo chung.        Còn quản lý trại giao cho thiếu tá Vũ Quang Xuất ,trợ lý phòng Công binh phụ trách,bảo đảm toàn bộ về ăn ở sinh hoạt,bố trí xe cộ và kinh phí đưa đón các trại viên đi  đến nơi về đến chốn và bảo đảm an toàn.
             Dạo đó tình hình chiến tranh  biên giới phía Bắc còn căng thẳng nên tôi phải thường xuyên có mặt chỉ huy các tuyến xây dựng công trình,nên ít có thơì gian về dự trại.Tuy nhiên vẫn tâm niệm, cố gắng thu xếp để về viết ít nhất một lần.Trong lòng tôi vẫn đau đáu một đề tài về Điện Biên Phủ mà mấy chục năm qua tôi vẫn chưa viết được.Đó là câu chuyện tình của tôi khi đó còn là một chiến   sỹ lái xe với một cô gái phá bom ở đèo Lũng Lô khá bi hùng mà sau lại có hậu:
             Trong một chuyến hành quân qua bến phà Âu Lâu thì bị máy bay giặc đến bắn phá, xe tôi bị trúng đạn,vỡ kính chắn gió,tôi bị thương ngất đi,được một cô gái bé nhỏ ở dưới  phà chạy lên cấp cứu ,băng bó cho tôi rồi cô ấy thay tôi, tự lái xe vào rừng cất dấu và đưa tôi vào trạm cấp cứu. Rồi tôi được đưa đi viện ngay.Mãi hai tháng sau tôi ra viện trở về đơn vị cũ,tiếp tục lái  xe  và  đi tìm gặp người ân nhân của mình- cô gái đó- Về bến phà hỏi,thì chỉ biết cô ta là phụ lái  ca nô nhưng chưa gặp mặt vi cô đang bận đi sửa đường,chỉ được nghe cánh bến phà kể chuyện về cô,từ đó tôi cũng đã thầm cảm phục và mến cô,tôi càng quyết tâm tìm gặp cô để cảm ơn và tỏ tình với cô.Rồi chúng tôi  cũng găp nhau trên đường hành quân  ra trận.Nhưng chỉ trong giây phút vội vội vàng vàng chưa nói với nhau được điều gì,chỉ hẹn đợi chờ nhau…
             Vào giữa mùa chiến dịch ,đoàn xe chúng tôi lại qua đèo Lũng Lô,được tin cô ấy đang phá bom ở đây,tôi xin phép dừng xe lại để tìm gặp người yêu một lát.Khi hỏi anh trung đội trưởng chỉ huy phá bom mới biết Dung –tên cô gái ấy-  đang dò bom ở dưới khe sâu,tôi liền chạy xuống, vừa đi vừa gọi ...Bỗng nhiên một quả bom nổ, hất tôi ngã ngửa người ra sau và lăn xuống khe núi,đất đá bắn tung, khói bom mù mịt.Rồi mọi người đổ xô xuống,vừa la vừa gọi vừa đào bới tìm kiếm khá lâu,nhưng cả tổ phá bom ba người đều không thấy một ai .” Có lẽ tan xác cả rồi”,mọi người đều rưng rưng nói .Cả trung đội đều bùi ngùi khóc thương .Tôi đành gạt nước mắt chia tay đơn vị phá bom rồi lên xe nổ máy ,vừa đi vừa khóc,yên trí rằng  người yêu đã hy sinh...Từ đó sau mỗi lần đi qua đèo Lũng Lô ,tôi lại dừng lại và thắp hương cho Dung ở một mô đất gần nơi quả bom nổ ấy ,như một nấm mồ không tên,để tưởng niệm cô...
                  Chiến dịch Điện Biên thắng lợi ,đơn vị tôi lại cấp tốc hành quân sang Lào chiến đấu giúp nước bạn,mãi hơn một năm sau mới trở về .Trong một chuyến được về phép,tôi trở lại thăm đèo Lũng Lô ,tình cờ gặp ông già bến trưởng cũng đang đi tìm con, nghe nói  hy sinh ở đèo này ,mới được tin người yêu của tôi   vẫn còn sống đang chờ đợi tôi ,tôi vội lao ngay về Âu Lâu quê Dung ,mừng mừng tủi tủi gặp nhau ,trước sự mừng rỡ của gia đình và bạn bè.
Mấy tháng sau chúng tôi cưới nhau ,sau ba năm  xa cách ngậm ngùi…
 
 
             Năm 1956 ,tôi mới có điều kiện học tập viết văn ,viết báo . Đã viết được một số bài và tin được đăng trên tờ “Sinh hoạt văn nghệ”( sau này đổi là Tạp chí Văn nghệ Quân đội) và đọc trên đài phát thanh Tiếng nói Việt Nam. Tôi băt đầu viết  về “Chuyện trên đèo Lũng Lô” để kỷ niệm về mối tình của chúng tôi…
Đang viết dở dang thì tôi được gọi đi thi tuyển vào lớp Công trình quốc phòng (đào tạo Công trình sư, vừa học vừa làm của quân đội).Vì là xây dựng công trình phòng thủ quốc gia,yêu cầu tối mật,những người tham gia đều phải “Sống để dạ ,chết mang đi” tuyệt đối cấm không được viết văn ,viết báo.Tất cả sách vở ,giấy tờ,thiết kế,bản nháp…đều do cơ quan Bảo mật quản lý và kiểm soát rât chặt chẽ.Thế là tôi bị gián đoạn việc viêt văn viết báo từ đó.Mãi sau này khi các công trình đẫ được quản lý vào nề nếp,tôi đã được chuyển nghề với cương vị cao hơn,nên tôi mơí có điều kiện viết.Nhưng công việc lại nặng nề hơn,nhiều hơn,nên thời gian để viết rất khó.Phải vào trại thì mới viết được,đó là thời cơ tốt nhất,vì có khí thế chung để viết,vì có bạn bè và các thầy hướng dẫn.Trại đã mở được mấy tháng, mà tôi vẫn chưa bố trí về viết được.Mãi đến hôm Bộ tư lệnh Quân khu điện gọi tôi về báo cáo gấp ,tôi từ Cao Bằng trở về,làm việc với Quân khu xong.Ngay chiều tối hôm đó tôi lao xuống Đồ Sơn thăm các anh chị ở trại viết và quyết tâm ở lại trại một đêm để viết,được đến đâu hay đến đấy ,vì tối mai tôi phải có mặt ở biên giới Lai Châu rồi.
             Về đây tôi bỗng gặp lại Phương,một cô lính viết văn trẻ mà tôi đã gặp một vài lần ở hội nghị thi đua,tổng kết…,Chỉ mới quen biết và mến nhau,nhưng chưa có điều kiện tiếp xúc thân mật hay nói chuyện tình cảm riêng.Trông thấy tôi.Phương vội vàng chạy lại ôm chầm lấy vai tôi và hồ hởi:
-        Chào anh! Em đã xuống đây hơn tuần rồi,mà chờ mãi  chả thấy anh về,sốt cả ruột!
Tôi gỡ tay Phương ra:
-        Chào em, em đã viết được nhiều chưa?     
-        Em đã viết được một ít rồi,đang chờ xem “tác phẩm” của anh đây!Phương nhấn mạnh hai chữ tác… phẩm và lườm tôi một cái rất sắc và tình tứ .
-        Tối nay anh đang định ở lại viết đây.
-        Hoan hô, thế thì em sẽ cùng anh viết… đêm nay nhé !
-        Cảm ơn em!
        Cơm chiều xong,hầu hết các bác ,các anh ,các chị trại viên đều đi ra bãi biển hóng gió.Phương cũng rủ tôi cùng đi,nhưng tôi từ chối,mà ở nhà chuẩn bị bàn ghế,giấy bút để viết.Trong  trại viết ,mỗi người đều được bỗ trí  một phòng riêng có đủ tiện nghi để bảo đảm được yên tĩnh suy nghĩ và viết ,không ai ảnh hưởng đến ai,trừ những lúc họp bàn chung thì ra phòng lớn hoặc gặp nhau trao đổi riêng.Tôi cũng được đồng chi trại trưởng đã bố trí sẵn cho một phòng,không ngờ phòng đó lại liền kề với phòng bên có một cánh cửa thông sang nhau.cửa đã khóa trái mà tôi chưa biết là phòng của ai,nên tôi chẳng quan tâm .
        Tôi liền vào buồng,đóng kín cửa lại và ngồi vào bàn,suy nghĩ một lúc lâu, mãi  đến bảy giờ tối mới bắt đầu viêt được.Thế là tôi cặm cụi viết không hề biết trời đã tối từ lâu,các trại viên đẫ về ,đều vào buồng viết,hoặc có người đã đi ngủ.Tôi đang say sưa viết ,thì  bỗng cửa buồng thông mở, Phương  rón rén từ phòng bên bước ra ,làm tôi giật mình.Trên tay Phương cầm một chai rượu Lúa mới vừa mới bật nắp và hai cái chén,cô ghé đầu hôn nhẹ vào má tôi một cái và nói nhỏ:
 
-        Hãy nghỉ tay,làm một chén rượu đã cho ấm bụng và có khí thế đi anh!
Rồi cô kéo ghế ngồi trước mặt tôi và rót rượu ra,đầy tràn cả hai chén,tay run run bưng một chén đưa lên mời tôi :
-Nào,uống đi anh! Em đang rét run lên đây này !
Tôi đành phải dừng lại và xua tay:
-Anh không uống được rượu đâu, thôi để yên cho anh viết nào.
- Thì cứ uống một chén đã nào….Anh nhấp một ụm cũng được rồi em mới
Uống…nào…nào.Chén rượu đã kề sát môi tôi,tôi buộc phải nhấm một chút.
-Thôi được rồi,em uống đi !.Thế là cô ta uống một hơi cả hai chén liền,rồi lại rót tiếp hai chén khác uống tiếp…rồi lạ iuống tiếp…Mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên như Quan công,đôi mắt sáng rực, như muốn thiêu đốt cả trái tim tôi,thiêu đốt cả con người tôi,môi cô run run,hơi thở hổn hển:
-Nào …chiều em một chút đi… em chờ …từ lâu lắm rồi…
-Thôi, cảm ơn em, hãy để yên cho anh viết đi…để khi khác.!
-Không ,ngay hôm nay cơ…,ngay bây giờ cơ…Mai anh lại đi rồi ,biết đến bao giờ mới gặp nhau…Cô ta đứng lên,cứ ôm lấy phía sau tôi mà nũng nịu ...đòi hỏi… Tôi vẫn ngồi yên như người chết đứng.Hơi rượu,hơi thở nồng nàn của cô tràn vào đầy mặt tôi,làm tôi tưởng chừng như nghẹt thở.Mùi thơm da thịt của đàn bà đã quyện chặt lấy tôi,người tôi bỗng cũng run run, tay bút đã rã rời,chỉ một tích tắc nữa là tôi đã đầu hàng,mặc cho số phận cuốn trôi theo dòng thác loạn của Phương. May sao ,một chút suy nghĩ le lói trong đầu tôi: Nếu đêm nay không viết xong chuyện này thì có lẽ không bao giờ viết được nữa.Nhưng lại có một ý nghĩ khác: Đây cũng là  thời cơ duy nhất để gần gũi Phương, một cô gái trẻ xinh đẹp và hấp dẫn ,đầy chất nữ tính mà bao chàng trai trẻ ước muốn cũng chưa được,huống chi mình lại  có tuổi và xấu trai đen đủi.(!)Đầu óc tôi cũng rung lên, mong manh giữa hai con đường:được và mất ,ý nghĩ tôi cũng như một sợi chỉ mỏng manh sẵn sàng đứt, giữa mất và còn,viết ngay hay để lại….Rồi bỗng nhiên tôi thốt lên được một câu khe khẽ rôt vào tai Phương:
        - Thì đêm nay…,nhưng để yên cho anh viết xong đã,em cứ đi ngủ trước đi.Tôi lại hôn cô một cái ra vẻ rất tình tứ.
        -Thế cũng được,bao giờ thì xong..?Khi nào xong phải gọi em nhé,em sẽ là người  đầu tiên đọc bản thảo của anh cơ…
        -Còn khoảng mươi trang nữa thôi..,nửa đêm thì xong. Em đi ngủ đi ,anh sẽ gọi.Tôi cũng cứ nói đại ra như thế, chứ biết có xong được hay không.?
        -Không, em ngồi xem anh viết cơ…
        -ừ cũng được,em cứ ngồi uống rượu đi , nhưng không được nói gì nhé.Lúc này tôi mong cho cô ta uống rượu càng say càng tốt,đàn bà con gái liệu uống được mấy hơi, để đỡ quấy rầy mình .
         Phải mất đến mươi phút sau tôi mới nối lại được dòng văn,tôi lại cắm đầu vào viết.Trong đầu tôi lúc này  chỉ còn có bến phà Âu Lâu,đèo Lũng Lô và trên đường ra mặt trận…không còn biết gì đến cô gái đang ngồi uống rượu trước mặt tôi nữa.Dòng hồi ức cứ tuôn trào theo ngòi bút trơn tuồn tuột trên giấy trắng.Sự tích tụ trong suốt ba mươi năm qua bị dồn nén,đêm nay mới có dịp chảy ào ào ra như  một dòng suối không ngừng nghỉ.Tôi viết một mạch đến hai giờ sáng thì kết thúc đánh dấu chấm hết.Tôi thở phào nhẹ nhõm,ngồi đếm lại… trên ba mươi trang. Ôi không ngờ tôi lại viết được nhanh ,được nhiều như thế.Trong đời viết văn sau này của tôi,chưa đêm  nào tôi viết được như đêm hôm ấy.Có lẽ  đó là đêm kỷ lục của đời tôi.
          Tôi phấn khởi quá,lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy chai rượu vơi,mà không thấy cô Phương đâu cả.Chai rượu chỉ còn một phần ba.Chà,cô ta uống nhiều thế cơ à ? Giỏi nhỉ,lần đầu tiên tôi thấy một cô gái uống rượu nhiều như thế.Có lẽ đây cũng là một kỷ lục trong đêm nay  chăng? Chắc cô ta say quá đi ngủ lúc nào mà tôi không biết.
           Tôi định dừng bản thảo tại  đây ,chờ một dịp khác sẽ sửa chữa lại sau,tranh thủ ngủ một chút để lấy sức mai còn đi công tác Lai Châu. Chợt nhớ lời hứa với cô Phương khi tối, tôi định vào buồng gọi cô ta dậy để cho cô ta đọc và cũng có thể,chúng tôi cùng âu yếm để chia vui với nhau… Ôi một đêm ngọt ngào biết bao, kỳ diệu biết bao…! Tôi đã đứng lên,lưỡng lự một chút,rồi lại ngồi xuống ,dở lại tập bản thảo,và tự hỏi: Mình sẽ gửi truyện này đi đâu nhỉ? Cho báo nào đây? Bỗng nhớ ra cách đây ít lâu,nhà văn Lê Lựu có nói với tôi là Tạp chí Văn nghệ quân đội đang phát động viết về  ba mươi năm chiến thắng Điện Biên Phủ. Vậy thì truyện này có thể gửi về Văn nghệ quân đội được,mà tháng 5 sắp đến rồi.cần phải gửi sớm ,trong tháng ba này mới kịp.Vậy thì tôi phải sửa luôn cho hoàn chỉnh ngay trong đêm nay để sáng mai  gửi lên Hà Nội liền.
            Thế là tôi lại ngồi đọc lại và sửa chữa từng trang ,từng trang…,liên tục từ hai giờ đến bốn giờ rưỡi sáng thì xong,tôi đặt tên truyện là”Vĩnh biệt đèo Lũng Lô”. Tuy thời gian vẫn còn sớm,tôi lại định vào buồng gọi Phương dậy,nhưng niềm vui sướng vì tác phẩm mới hoàn thành lớn quá, đã choán ngập cả tình cảm với Phương trong lúc này,tôi thầm cảm ơn em đã để yên và tạo điều kiện cho tôi hoàn thành được tác phẩm,đau đáu từ ba mươi năm qua. Mặc cho em ngủ tiếp,tôi mở cửa buồng ra ngoài thở hít không khí ,tập thể dục.Một lát sau trời mờ sáng, anh Mai Vui cũng đã dậy và ra ngoài .Trông thấy tôi ,anh liền hỏi:
            -Thế nào Hiên viết đến đâu rồi ?
Tôi vội vàng khoe;
            -Xong rồi anh ạ!
            - Hả? xong rồi? Bao nhiêu trang?
            - Ba mươi trang-tôi trả lời- Anh bỗng ngạc nhiên,há hốc mồm ra:
            --Ba mươi trang ! Thế thì giỏi .Một kỷ lục ! Nói xong anh chạy luôn vào trong nhà gọi mọi người “dậy ! dậy ,tập trung nghe bản thảo của thằng Hiên vừa viết xong ,đây là một kỷ lục của trại ta ! “.Lúc ấy trời cũng đã sáng.mọi người đều dậy ,không kịp đánh răng rửa mặt,ồ ạt kéo sang phòng tôi,Phương cũng vội chạy sang trước vẻ hờn giận, trách khéo tôi:
           - Thế mà không gọi em từ sớm,ghét ghê! Em bắt đền anh đấy!..Tôi vội chống chế:
           -Anh gọi nhưng em say quá có dậy được đâu,thương quá,nên để em ngủ.Cảm ơn em đã tạo điều kiện cho anh  viết hoàn thành  truyện này! Tôi vỗ vai và nắm tay Phương thật chặt.- Phương nguýt tôi một cái thật dài :
            -Gọi đâu mà gọi !... Điêu ghê!   
   Lúc này mọi người đã tập trung đông đủ,kẻ đứng người ngồi và dục tôi:
-        Cứ đọc đi xem nào,không ngại cái gì cả ,cứ đọc đi.!
-        Vâng tôi xin đọc,có gì mong các anh,các chị góp ý chỉ bảo.
Tôi hồi hộp đọc, như một  học sinh đứng trước các thầy cô giáo ,lúc đầu còn ngập ngừng nhưng càng về sau càng trơn tru thông suốt.Trong phòng yên lặng không ai nói  một câu, đôi chỗ chỉ có người  xuýt xoa nho nhỏ.Tôi đọc liền một mạch hơn một tiếng đồng hồ mới hết  .Mọi người đều
lặng đi một lúc như để suy nghĩ.Rồi anh Vũ Sắc lên tiếng trước:
-Truyện này được đấy,chỉ cần biên tâp cho gọn lại là được.-Anh Đỗ Gia Hựu tiếp:
-Nếu không có đoạn cuối thì vứt,ăn nhau ở cái đoạn kết ấy, được.!- Rồi một vài ý kiến khen chê nữa…. Cuối cùng anh Lê Lựu nói :
- Thôi ,cứ thế là được rồi,anh Hiên không phải viết lại nữa,cứ đưa bản thảo đây,về em sẽ trực tiếp biên tập,cho đánh máy và cho đăng ngay vào Tạp chí số tháng 5 này. Mọi người đều đến bắt tay chúc mừng tôi rất nhiệt tình,quên cả bữa ăn sáng.Riêng Phương thì phấn khởi vui vẻ ra mặt nói nhỏ với tôi:
   - Viết hay thế mà cứ dấu mãi. Anh lại đi ngay bây giờ à? Em bắt đền anh đấy! –Tôi lại an ủi em:
  - Cảm ơn em,để khi khác vậy,đời còn dài mà em. Anh phải đi ngay bây giờ đây!- Vừa lúc đó xe con đã đến,đồng chí lái  xe lên nhà sách ba lô cho tôi.Tôi vẫy chào tất cả mọi người và hồ hởi lên xe,cả trại viết đều vẫy chào tiễn tôi lưu luyến.
      Tôi không ngờ một truyện viết trong cái đêm mong manh ấy lại có sức sống khá dài .Được đăng ngay trên Tạp chí văn nghệ quân đội tháng 5 năm ấy ,kỷ niệm ba mươi năm chiến thắng Điện Biên Phủ .Cuối năm đó lại được giải ba,”truyện ngắn kỷ niệm sâu sắc.trong đời bộ đội”,do Tổng cục Chính trị Bộ quốc phòng trao.Rồi sau đó,Nhà xuất bản Quân đội nhân dân .Nhà xuất bản Hải Phòng,Nhà xuất bản Quảng Ninh… đều in trong các tập truyện ngắn. “Vĩnh biệt đèo Lũng Lô” cũng được in trong các tuyển tập :Tuyển tập Nhà văn Quân đội,Tuyển tập Nhà văn  Hải Phòng,Tuyển tập Văn xuôi Hà Nam,Văn nghệ Công binh,báo Hạ Long, Quảng Ninh đăng làm hai kỳ…Theo nhà nghiên cứu Văn học Hoàng Việt Quân ở Yên Bái thì truyện “Vĩnh biệt đèo Lũng Lô”,còn đươc truyền tụng như một truyền thuyết Văn nghệ dân gian thần kỳ, đã có từ lâu đời trên đất Yên Bái,nơi có  bến phà Âu Lâu và đèo Lũng Lô nổi tiếng một thời chiến tranh.                                                     
                  Gần đây,cuối năm 2009,ngày 22 tháng 12,Đài phát thanh và truyền hình Hà Nam đã phát hình ảnh tác giả kể chuyện về mối tình trên đèo Lũng Lô,  trong chương trình kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân. Ngày 3 tháng 3 năm 2012,Đài truyền hình Việt Nam lại phát hình ảnh của hai nhân vật chính trong” truyện tình trên đèo Lũng Lô,” gặp gỡ lại đồng đội cũ.Tuy họ đã già,nhưng còn mạnh khỏe và  minh mẫn,đang sống hạnh phúc bên con cháu đông vui,trong chương trình “Chúng tôi  là chiến sỹ”, tỉnh Hà Nam.,được nhiều bạn bè gọi điện về thăm hỏi,chúc mừng….
         Sau cái đêm mong manh ấy,tôi và  Phương vẫn thỉnh thoảng gặp nhau,Cả Phương và tôi đều đã tích cực phấn đấu và trở thành Hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam,mỗi người có một số phận khác nhau,nhưng tình bạn vẫn bền chặt,Phương đã có chồng con và sống hạnh phúc,chồng Phương cũng là văn nghệ sỹ rất tôn trọng tình bạn của chúng tôi .Chúng tôi có nhiều cơ hội gặp nhau  để động viên,an ủi nhau  và có thể cả…”trả nợ nhau” nữa .Nhưng mỗi khi gặp lại , cả hai chúng tôi không còn ai nghĩ đến điều đó.Chúng tôi chỉ ôn lại những chuyện thời  xa xưa như một kỷ niệm thiêng liêng vè tình bạn và tình yêu cao quý .Chính điều đó đã giúp chúng tôi trưởng thành và phát triển trong sự nghiệp văn chương từ đó đến nay và mãi mãi sau này.
                 Có một lần gặp gỡ ở Đại hội Nhà văn.,chúng tôi có dịp tâm sự, nhắc lại kỷ niệm đêm Đồ Sơn năm ấy. Tôi nói:
            -Đêm đó là đêm mong manh của đời anh!
Nhưng Phương cười rất tươi  mà nói rằng :
-        Không đúng !.Đêm đó đối với anh phải là đêm kỳ lạ hay đêm  kỳ diệu mới đúng.Anh là một chàng trai kỳ lạ và đã lập được một chiến công kỳ diệu trong nghiệp viết văn đêm đó. Ngừng một lát,Phương nhìn tôi một cái nhìn sâu thăm thẳm đầy lưu luyến…rồi nói tiếp:
-        . Chính em mới là đêm mong manh,đã để  tuột tay một giây phút thần kỳ đáng yêu biết bao !
-                                                                  24giờ ngày 4 tháng11 năm 2012     
 
 
 
 
.
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2016 18:13:38 bởi Lương_Hiền >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9