.KHÁT VỌNG BÌNH YÊN(Tập III)_Tiểu thuyết _Lương Hiền
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 54 trên tổng số 54 bài trong đề mục
Lương_Hiền 31.08.2016 17:03:23 (permalink)
  Phòng điệp báo chiến lược                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                              Được
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2016 17:11:16 bởi Lương_Hiền >
#46
    Lương_Hiền 31.08.2016 17:17:29 (permalink)
    Được một số tướng lĩnh cảm tình và tín nhiệm đã kéo anh về Bộ tổng tham mưu ở một bộ phận của cơ quan nghiên cứu  tình báo chiến lược.Thực chất bộ phận này  là để thẩm tra  con người theo phương pháp tử vi tướng số, dưới sự chỉ đạo bí mật của một  hai người có uy quyền nhất ở Bộ tổng tham mưu. Một hôm Nguyễn Văn Hữu gặp Nguyễn Văn Thiệu khi đó còn là thiếu tướng tư lệnh  Quân đoàn ba, kém       Hữu một tuổi.Anh  liền rỉ tai  mách nhỏ  cho Thiệu:
     -Tôi xem tướng số của anh còn lên cao tột đỉnh, anh nên xây một ngôi đình ở làng , để cầu thần thánh âm phù dương trợ nhiều thì sẽ thành đạt !-Thiệu là tay rất mê tín vào tâm linh tướng số, lại cũng đã nghe  Hữu đang là thầy tử vi được mọi người tin phục.Nên  nghe theo Hữu, về quê ở vùng Ninh Chữ , Phan Rang, cúng  tiến tiền  để dân làng xây dựng lại đình đang bị đổ nát.Công việc hoàn thành,Thiệu lên cấp lên chức vùn vụt nay đã là Tổng thống. Nhớ lại chuyện Hữu mách nước xây đình mấy năm trước.Nay lại thấy Hữu đang là đồ đệ của Quỷ Cốc tiên sinh, một thầy tử vi tướng số nổi tiếng nhất Sài Gòn mà Thiệu đang nhờ vả, nên càng cảm phục.Bèn tìm cách đưa Hữu vào dinh Tổng thống lâu dài, nên đã đạo diễn cho Bộ tổng tham mưu cho Hữu sang Mỹ học lớp điệp báo điện tử chiến lược .Sang Mỹ, Hữu cùng một số sinh viên Việt Nam được vào học trong một trường đại học quân sự .Sau ba năm Hữu tốt nghiệp loại ưu, đứng đầu số sinh viên Việt Nam.Về nước được phong cấp từ trung tá lên đại tá và bổ nhiệm là trưởng phòng 2, phòng tình báo điện tử chiến lược, do đại tá Trương văn Huy làm trưởng phòng 1. Toàn bộ việc quản lý vận hành máy móc tối tân đưa từ Mỹ về đều do Hữu phụ trách điều khiển.Nhưng thực chất Hữu còn làm cố vấn tâm linh cho Thiệu và đệ tử của Quỷ Cốc tiên sinh.Mỗi khi có việc khẩn, không mời tiên sinh vào được thì Thiệu hỏi ý kiến của Hữu, hoặc là sai Hữu ra hỏi ý kiến của tiên sinh rồi về báo lại cho Thiệu.Những việc liên quan đến đại sự thì Hữu mới ra hỏi ý kiến tiên sinh, còn những việc thông thường thì tiên sinh dặn rằng:
    #47
      Lương_Hiền 31.08.2016 17:23:09 (permalink)
       - Con cứ nói theo ý kiến của con, nếu tổng thống có hỏi lại thì con trả lời là ta nói như vậy.Vì thầy tin con, có thể thay thầy được những việc đơn giản, thông thường rồi mà!.Cứ thế Hữu vừa làm nhiệm vụ tình báo điện tử chiến lược, lại vừa làm thày tử vi tướng số.Cả hai việc đều có thể hỗ trợ cho nhau giúp Hữu hoàn thành cả hai nhiệm vụ đều tốt.  Dàn máy tình báo điện tử chiến lược của Hữu có thể cung cấp những chiến sự diễn ra trên cả miền Bắc và miền Nam Việt Nam, từ Hà Nội đến Sài Gòn từng giờ từng phút, giúp cho phán đoán bấm độn tướng số của Hữu được chính xác hơn và ngược lại khi bấm độn tướng số thấy có hiện tượng còn nghi vấn ,thì Hữu cho mở máy và sử dụng hệ thống tình báo đắc lực để kiểm tra ngay. Vì thế tin tức tình báo và tướng số của Hữu  đều được khá chính xác.Hữu ngày càng được tín nhiệm với tổng thống  Thiệu và các tướng lĩnh xung quanh.Luôn được biểu dương khen thưởng Cũng có lần Hữu ngăn tổng thống không đi một chuyến du hí  ra ngoại thành:
      - Xin tổng thống đừng đi vội!-Nhưng tổng thống không nghe vì đang nóng lòng đến dạ hội, có người đẹp đang chờ, nên nói theo kiểu thân mật:
      -Ủa, đi ăn tiệc mà đến muộn thì còn ra sao nữa.Tao cứ đi, nếu không có vấn đề gì thì  mi hãy liệu hồn, chết với tao!-Nói rồi Thiệu nhảy lên xe ra sân bay. Hữu không kịp ngăn lại nữa.Ra sân bay,Thiệu vội vàng bước lên máy bay trực thăng dục phi công bay luôn.Đi được khoảng ba phút, thì còi báo động trên máy bay, báo có trục trặc kỹ thuật.Thiệu tái mét mặt, lệnh cho quay lại sân bay ngay. Rồi trở về dinh tổng thống , hủy bỏ  buổi dạ hội đáng tiếc.Hữu gọi điện thoại:
      - Chúc mừng tổng thống an toàn!-Thiệu trả lời cộc lốc:
      - Cảm ơn!- Trong thời gian sang Mỹ học tập kỹ thuật, Hữu còn tranh thủ thời gian tìm hiểu, gặp gỡ và làm quen, học tập thêm với các thầy tử vi, tướng số ở bên Mỹ.Gồm cả các thầy người Việt, người Tàu, người Ấn Độ và người Mỹ nữa.Anh cũng học hỏi thêm được nhiều kiến thức và kinh nghiệm về nghề nghiệp này,trong một nước công nghiệp hiện đại, càng phát triển cả tử vi, tướng số (!)
      #48
        Lương_Hiền 31.08.2016 17:28:56 (permalink)
        Trở về  nguồn cội
        Năm 1975, chiến sự sảy ra ác liệt.Phòng điệp báo chiến lược của Hữu làm việc hết công xuất 24/24 giờ liên tục, làm Hữu mệt bở hơi tai, mất ăn mất ngủ, không được nghỉ ngơi.Nhưng nghiệp tử vi tướng số của Hữu và thầy Quỷ Cốc tiên sinh cũng không được yên tĩnh, bởi tổng thống cũng như nhiều tướng lĩnh và các quan chức cao cấp trong chính quyền luôn luôn tìm gặp hoặc gọi điện hỏi liên tục, về vận mệnh của đất nước và sự sống còn của từng người.Hữu rất bận công việc điệp báo, ít thời gian dành cho tướng số, nên cứ phải hoãn binh, hoăc trả lời theo kiểu động viên an ủi, cứ bình tĩnh tin vào số phận và làm hết sức mình.Cầu chúa ban phước lành mà thôi! .Khi Sài Gòn sắp thất thủ.Thiệu bảo Hữu chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ra đi cùng đoàn của Thiệu sang Mỹ, để thua keo này bày keo khác. Nhưng cuối cùng Thiệu đã  cùng vợ là Mai Anh và một nhóm người thân cận đã bí mật lên máy bay C.118  của Mỹ từ Thái Lan sang  Tân Sơn Nhất, đưa Thiệu đi Đài Bắc cư trú vào tối  25-4-1975. Hữu bị bỏ rơi một cách không thương tiếc.
         Anh vẫn cố thủ ở phòng tình báo chiến lược với các đồng đội cho đến  khi Sài Gòn thất thủ. Trong lúc nhốn nháo, quân hồi vô phèng. Hữu cũng  chạy theo một    đoàn sỹ quan cao cấp của bộ tổng tham mưu, chen chúc nhảy lên tàu thủy ra biển  đi di tản.Nhưng đến lúc tàu sắp chạy thì Hữu mới chợt nhận ra là mình chỉ có một thân một mình với hai bàn tay trắng, chẳng còn gì nữa cả. Bỏ cả hai bà vợ và tám đứa con ở cả hai miền Nam Bắc, sẽ sống chết ra sao đây ? Thế là Hữu lại chen chúc  mọi người để lên bờ.Mấy thằng bạn xung quanh đều hỏi:
        - Hữu, đi thôi, lên bờ làm gì nữa ,tàu sắp chạy rồi! Hữu trả lời:
        - Không , tao ở lại ! Nhiều người  cùng can ngăn :
        - Ở lại thì chết là cái chắc ! Nhưng Hữu vẫn cố len lên:
        - Chết tao cũng ở lại, không thể bỏ vợ bỏ con mà ra đi với hai bàn tay trắng được! Hữu dơ hai bàn tay không xua xua lên trời, tỏ vẻ mất hết.
        - Thôi, kệ nó, cho nó chết!  Khi bước lên bờ rồi, Hữu còn quay lại đám  đông nói to:
         -Có chết, tao cũng chết ở nước mình, chứ không chết  trôi trên biển hay ở nước ngoài! - Rời bến cảng, anh vội vàng nhảy lên một chiếc xe ôm, bảo lái xe phóng ngay về nhà.Đến nhà  thấy sáu mẹ con cô Ngần đang ôm nhau khóc vì không biết bố đi đâu. Thấy anh về cả nhà mừng vui ríu rít.Anh bảo vợ con cùng dọn dẹp thu xếp, cất dọn đồ đạc trong nhà vào buồng , khóa lại hoặc đậy điệm cho kín đáo , đóng cổng lại rồi canh chừng, đề phông quân đội cả hai bên , hoặc trộm cắp đến  cướp bóc phá rối.Anh sẵn sàng ngồi ở nhà  chờ đối phương đến  bắt, mà không trốn chạy đi đâu hết.Bởi anh vẫn tin vào lá số tử vi của anh chưa đến hồi kết thúc.Anh cũng tin rằng , anh không làm điều gì tàn ác hoặc nợ máu đế đến nỗi phải chịu báo ứng .Anh cũng động viên vợ con bình tĩnh trước thời cuộc.
        Ngày hôm sau thì đại tá Trương Văn Huy trưởng phòng1,phòng điệp báo điện tử chiến lược  cùng với Hữu, ăn mặc quân phục đại tá Bắc Việt  đủ quân hàm quân hiệu, lái xe đến nhà Hữu, làm mọi người ngạc nhiên.Hữu không ngờ Huy lại là điệp viên Việt cộng nằm vùng sát anh mấy năm nay.Nhưng Hữu thấy không có điều gì đáng ân hận vởi trưởng phòng Huy cả.Anh vui vẻ phấn khởi  vì những nghi ngờ phán đoán về Huy nay mới bộc lộ,đúng như một lá số của Huy mà Huy đã nhờ anh bốc cho.Thật là hú vía , và cũng thật là mừng .Huy bảo Hữu:
        -Nè,tao tưởng mày đi cùng cả lũ rồi, nhưng thấy mày quay lại tao rất vui.Bảo mấy đứa trẻ vần một tạ gạo và một tạ xăng trên xe xuống mà sài, tao mang cho các con mày một ít đã, rồi liệu sau, trong lúc náo loạn này, khó khăn lắm đấy.
        Hữu vồ lấy hai tay Huy mà lắc lắc:
        - Cảm ơn anh, cảm ơn anh! Anh đúng là cứu tinh của gia đình tôi rồi !
        Các con Hữu vần xong gạo và xăng, Huy lại vội vã đi ngay. Sáng sớm hôm sau Huy lại đến sớm, bấm chuông,  gọi ngoài cửa:
        - Chị Ngần ơi! Chị Ngần ơi!- Nghe tiếng  đại tá Huy, Ngần vội vàng dậy mở cửa, Hữu còn đang ngủ.Khi Ngần mở cửa xong Ngần hỏi :
        -  Có việc gì cần mà anh đến sớm thế , mời anh vào trong nhà đã. Huy nói vội vàng:
        - Có việc, tôi xin mượn chị anh ấy đi với tôi hai tiếng đông hồ thôi, tôi sẽ đem trả lại ngay, không có gì nguy hiểm đâu !- Lúc này Hữu nghe thấy tiếng Huy đã vội dậy ngay:
        - Anh chờ tôi mặc quần áo một chút.- Huy nhắc :
         -Nhớ mang theo chìa khóa phòng điệp báo- Vâng, có ngay đây!  Chờ cho Hữu lên xe xong ,Huy nổ máy đi ngay, trước sự lo lắng của Ngần. Trên đường đi Huy nói với Hữu:
        - Ta đến bàn giao cho Cách mạng toàn bộ máy móc của phòng điệp báo để  sử dụng sau này.Anh vẫn giữ toàn bộ chìa khóa cả đấy chứ?
        -Vâng, anh đã giao cho tôi, thì làm sao tôi lại giao cho người khác được!
        - Thế là tốt!- Hai người đi vào tòa nhà Bộ tổng tham mưu, có lính Bắc Việt gác, thấy đại tá Huy, họ dơ tay chào nghiêm túc.Huy dơ thẻ ra vào cho người gác xem, rồi chỉ Hữu :
        -Đây là nhân viên kỹ thuật đi cùng tôi!-Người gác né tránh cho hai người vào.Sau hơn một giờ dồng hồ Hữu đã kiểm kê bàn giao đủ 40 máy điệp báo hiện đại nhất của Mỹ cho cơ quan điệp báo của Bắc Việt, còn nguyên vẹn không hư hỏng một chút nào.Ngay sau đó Huy lái xe đưa Hữu về tận nhà trao trả cho chị Ngần và nói vui:
        - Nè, chị Ngần, mượn đúng hai giờ nhé, không sai một phút nào, cũng không mất một sợi tóc nào đâu nhé!

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2016 17:31:50 bởi Lương_Hiền >
        #49
          Lương_Hiền 31.08.2016 17:37:13 (permalink)
           Hôm sau nữa thì ủy ban quân quản cho xe phóng thanh đi kêu gọi sỹ quan, binh sỹ và viên chức chính  quyền  cộng hòa ra đầu thú và khai báo sẽ được lượng khoan hồng.Anh ôm hôn và động viên vợ con cố gắng sống chờ ngày anh về, rồi đi đến  trụ sở quận  trình diện.Người ta không bắt bớ đánh đập ai cả, mà sau khi khai báo, các sỹ quan cao cấp đều được cho về nhà thu xếp việc gia đình, hẹn ngày đến  tập trung đi trại cải tạo để học tập ở một nơi xa thành phố.  Sau khi vào trại hai tháng thì được tin  bà Ngần ở nhà bị cảm đột ngột chết.Trại trưởng cho xe đưa Hữu về làm ma cho vợ, và thu xếp việc ăn ở cho các con xong , lại vào trại cải tạo đúng thời gian quy định.
          Một hôm , người liên lạc trại cải tạo đưa xuống cho Nguyễn Văn Hữu một tờ giấy hẹn, sau một giờ có mặt ở phòng lãnh đạo.Đúng một giờ sau Hữu có mặt, thì nghe một tiếng nói quen quen:
          - Anh Hữu, có nhận ra tôi không?- Hữu ngẩng lên, nhìn một lát rồi bỗng kêu lên:
          - Tình! Có phải anh Tình không? -Người kia liền chạy lại cầm  lấy hai tay Hữu:
          -Đúng ,Tình  ở lớp học chữ Nho thầy Vạn làng Lễ  đây, chà , xa nhau  mấy chục năm rồi nhỉ.
          - Trên ba mươi năm , không ngờ chúng ta lại còn sống và gặp nhau ở đây nhỉ.Rồi Tình quay lại giới thiệu với người ngồi ở bàn bên cạnh:
          - Báo cáo trại trưởng, anh Hữu đây  là đồng hương của tôi ,anh ở làng trên , tôi ở làng dưới, cùng học chữ Nho với nhau  gần mười năm trời, rồi mỗi người mỗi ngả, theo số mệnh  khác nhau nay mới gặp lại nhau . Trại trưởng cũng vui vẻ nói :
          - Chúc mừng các bạn!Đất nước loạn ly, mỗi người bị trôi theo một dòng thác , may là còn giữ được cái đầu, nay được gặp lại nhau là quý lắm rồi.Anh Hữu cố gắng học tập, lao động cải tạo cho tốt thì sẽ chóng được về với gia đình yên ổn làm ăn. Có khó khăn gì, nói với anh Tình, cán bộ quản giáo của trại giúp đỡ, chúng tôi sẽ chiếu cố.
          - Vâng ạ! Tôi xin cố gắng -Hữu trả lời- mong các cán bộ nhiệt tình giúp đỡ ạ !- Thế là từ đó ở trại, Hữu cũng được quý nhân phù trợ .Ví như Hữu là tay nghiện thuốc lá, thường được Tình thỉnh thoảng đi đâu về  lại đem cho một vài tút, hoặc một vài bao… Đi lao động ,Tình thường phân cho Hữu việc nhẹ nhàng hơn.Rồi giao cho Hữu phụ trách một trại nuôi lợn, không phải trực tiếp làm mà chỉ cai quản điều khiển hơn chục trại viên nữ lao động hàng ngày… Một hôm trại lợn hết rau nuôi lợn, Hữu bảo mấy bà lao động ra ruộng rau muống của trại bên cạnh mà cắt một ít, ruộng rau rất tốt.Đang cắt thì bị quản giáo bắt  được  la lên là  có người ăn cắp rau, định bắt lại.Giữa lúc đó nhìn trên mặt của người quản giáo xuất hiện điềm xấu,Hữu liền  bảo quản giáo:
          - Cán bộ ơi, cán bộ nên về nhà đi, bố cán bộ sắp chết rồi đấy !
          - Sao anh biết ?
           - Tôi học tử vi tướng số, thấy trên mặt cán bộ có điềm xấu tôi mới mách, tin hay không tin , cán bộ cứ về nhà đi sẽ biết! - Người quản giáo đó  giật mình  thấy tim mình rạo rực, có lính tính không hay, liền nói :
          -Thôi được, tôi tạm tha việc ăn cắp rau cho anh, tôi về xem sao đã, rồi trị anh sau. Nói rồi người quản giáo đó lên xin phép trại trưởng cho về nhà, quả nhiên bố đang hấp hối.Sau đó  anh ta phải ở nhà làm tang cho bố 15 ngày.Rồi đưa quà lên cho ông Hữu 15 tút   thuốc lá ,và cấm không cho ông Hữu đoán tướng  số  với người khác nữa. Nhưng , đã vào nghề tử vi tướng số, mà thấy người xung quanh găp tai họa mà không cứu giúp, thi lòng mình cũng không yên, nên chỉ khi nào thấy  những ca nguy hiểm, ông mới rỉ tai mách khẽ cho người ấy biết mà  xử trí ,đề phòng,  ông mới yên lòng .Nên ở trong trại tù ông cũng vẫn được nhiều người cảm mến, ngay cả đối với các cán bộ quản giáo.
           Sau 8 năm ở trại tù binh còn gọi là trại cải tạo, Nguyễn Văn Hữu được phóng thích trở về nhà ở Sài Gòn với vợ và các con.Ra tù được một tháng thì ông Hữu bấm độn thấy có điều dữ ở quê, các con đều bận rộn học hành, làm ăn.Mặc dầu đang yếu ,một mình ông vẫn lên tàu về ngoài Bắc.Đến Hà Nội chuyển tàu về ga Phú Thái.Xuống ga mệt quá ông không về làng Lễ được, dù chỉ còn cách hơn hai cây số.Ông phải ngồi lại và nhắn  người bảo chú Thuận và chú Bạn((Nam Sao) ra đón. Ông Thuận và ông Bạn ra đón anh trai về và hỏi :
          - Anh còn đang yếu, mà vội về làm gì, thư thả cho khỏe rồi hãy về sao? Hữu vội trả lời :
          - Tôi bấm độn, thấy bà  Chuộng sắp chết, nên mới phải về ngay.Tình nghĩa vợ chồng, tôi đã bỏ rơi mẹ con bà ấy mấy chục năm rồi .Nay biết mà không về thì có chết tôi cũng không nhắm mắt được.- Ông bà và mấy bố con, ông cháu  gặp  nhau mừng mừng tủi tủi .Sau bảy ngày thì bà cả qua đời.Ông Hữu ở nhà làm tang lễ cho bà cả  cũng chu đáo như với bà hai ở Sài Gòn. Lòng ông được thanh thản. Gia đình làng xóm đều cảm phục cái tình cái nghĩa của  ông, biết trở về cội nguồn, dù đã muộn.
          #50
            Lương_Hiền 31.08.2016 17:43:25 (permalink)
            Cuộc hội kiến  sau bốn mươi năm.
            Sau đám tang bà cả, thư thả, ba anh em mới có điều kiện ngồi lại với nhau trước bàn thờ cha mẹ và tổ tiên, vẫn đặt ở nhà ông Thuận, em trai thứ ba. Ông Hữu trịnh trọng thắp ba nén hương lên bàn thờ vái  tổ tiên, rồi ngồi xuống  nói trước:
             -Tôi cảm ơn chú Thuận đã trông nom giúp đỡ  bà cả nhà tôi và các cháu ở nhà, trong mấy chục năm qua .Chú lại chi viện giúp bà hai nhà  tôi và các cháu ở Sài Gòn vượt qua khó khăn sau chiến tranh.Ngay cả việc về quê và lo tang lễ cho bà cả ,nếu không có chú thím và gia đình họ hàng giúp đỡ , thì tôi cũng chẳng biết xoay sở như thế nào?- Ông Nam Sao cũng nói tiếp theo:
            - Cả tôi cũng vậy, cảm ơn chú ba, nếu không được chú ba giúp đỡ bà ấy và các cháu ở nhà, có công ăn việc làm, và chi viện những lúc khó khăn thiếu thốn.Chú lại cất công đi tìm tôi về và giúp đỡ tôi xây dựng củng cố lại gia đình, hướng dẫn và  chỉ bảo tôi và các cháu biết cách làm ăn.Thì trong hơn mười năm qua, tôi đi lang thang kiếm sống, phó mặc gia đình cho mẹ con bà ấy.Nếu không có chú thím thì không biết mẹ con bà ấy sẽ ra sao? Có được như ngày nay không ?- Ông Thuận vội vàng gạt đi :
             -Thôi thôi , hai bác không phải nói đến những điều ơn huệ . Thời đại tao loạn, đất nước chiến tranh, hai bác đã ra đi chiến đấu, dù ở bên này hay bên kia cũng đều vì tổ quốc , vì dân tộc, theo quan điểm của mỗi bên, nên phải gian khổ hy sinh.Em may mắn bị kẹt giữa hai làn gió, nên bị ở nhà và  được ở nhà,t hì phải thay các anh trông nom bố mẹ và gia đình, đó là trách nhiệm của người ở lại.Nay đất nước được thống nhất, hòa bình được trở lại.Ơn trời phật và tổ tiên ông bà, các anh đã  được bình yên trở về, anh em ta lại  được xum họp, sau bốn mươi năm chiến tranh và xa cách.Thế là hạnh phúc lắm rồi, còn hơn bao nhiêu gia đình khác phải mất mát hy sinh. Em chỉ mong rằng đất nước được bình yên rồi, thì gia đình chúng ta, đoàn kết hỗ trợ nhau cùng  phát triển kỉnh tế, làm cho  mỗi gia đình đều giầu có hơn, góp phần  đưa  đất nước mạnh giầu, sánh vai cùng năm châu bốn biển, Trên thế giới nàykhông bao giờ còn chiến tranh…
            .-Đó cũng là khát vọng hòa bình!- Ông Hữu thêm:- Khát vọng hòa bình chưa đủ! còn phải là binh yên nữa- Ông Nam Sao cũng tiếp: -Mà bình yên phải trong độc lập, tự do, dân chủ và công bằng, thì xã hội mới phát triển được ! - Nhất trí… ! Bình yên phải như thế - Khát vọng bình yên! Cả ba anh em  cùng nói , rồi  nâng cốc và cười khà khà… vang cả nhà.
                                                                             *        
             Ông Hữu đến nộp giấy tờ phóng thích cho ủy ban xã, và  xin phép ở nhà  một năm với ba cháu gái và các cháu ngoại.Ông đi thăm, các cụ già và bạn bè khắp làng xã.Dùng sở trường tử vi của mình giúp đỡ những người có điềm không may, nên được nhiều người mến phục.Không ai mặc cảm với ông nữa, trước thái độ niềm nở và khiêm tốn của   ông, các ông già bà cả trong làng vẫn coi ông như bố cái hĩm của bốn mươi năm về trước. Ông Hữu mới ở quê được bốn tháng, thì người con trai lớn ở Sài Gòn điện  ông phải về Sài Gòn ngay: Chính quyền ta đồng ý cho ông sang Mỹ theo diện HO  do bên Mỹ báo sang. Riêng ông còn ngần ngại, nhưng mọi người đều khuyên ông nên đi, vì đây là thời cơ cho hai con trai sang Mỹ học tập để về xây dựng kinh tế sau này. Thế là ông cùng hai con Nguyễn thành Lễ và Nguyễn Thành Độ bay sang Mỹ.Sau khi ổn định ăn ở, ông thu xếp cho hai con trai vào các trường đại học. Còn ông sống một mình trong căn hộ chính phủ Mỹ phân cho .Với tiền trợ cấp 1.200 đô/tháng.Trừ tiền nhà và điện nước, mỗi tháng ông còn đươc 400 đô đủ tiêu dùng. Ở đó một số ít người Việt của chính quyền  Sài Gòn cũ lưu vong, còn vận động ông đi học  chính trị, mỗi đợt được trợ cấp 500 đô.Ông buộc lòng phải đi một vài buổi rồi lấy cớ cáo ốm để bỏ, bởi ông chẳng thích thú gì những trò hề đánh thuê rỗi hơi ấy nữa, chỉ tổ làm rối loạn  thêm tình hình trong cộng đồng người Việt ở Mỹ  và ở  trong  nước nhà mà thôi.Khi ông sang Mỹ, nhiều người Mỹ tìm đến thăm ông.Đó là những bạn bè  trong chiến tranh, những bạn học ở trường đại học và các thày tử vi tướng số.Ông lại tiếp tục nghiên cứu tử vi  và giúp đỡ những người gặp hoạn nạn, làm nguồn vui, làm phúc,  làm đức không lấy tiền công của ai .Ông  tránh xa không sa đà vào những việc chính trị lỗi thời để kiếm ăn như một số người lưu vong vô công rồi nghề khác.
                                                                         *                                                Sau bốn năm học xong đại học và nghiên cứu, tìm hướng phát triển làm ăn .Nguyễn Thành Lễ  xin bố về nước làm việc. Với tấm bằng ưu từ Mỹ về, anh được nhà nước chấp nhận tuyển vào làm trưởng phòng kỹ thuật của nhà máy que hàn lớn nhất Sài Gòn .Tại đây anh rất phấn khởi và đã phát huy hết tài năng sáng tạo của mình.Sản phẩm của nhà máy anh, luôn được nâng cao chất lượng và có uy tín nhất trong nước . Nhưng rồi một sự cố sảy ra.Ông Giám đốc cũ đã đến tuổi về hưu, người ta đưa một ông giám đốc mới của một nhà máy que hàn khác về thay.Ông này lớn tuổi, vốn là một cựu chiến  binh quân giải phóng, được đào tạo trong nước với bằng hàm thụ, thích công thần và hống hách, lại hay bảo thủ. Một hôm va chạm về kỹ thuật, ông giám đốc bắt Lễ phải làm theo ý ông,Lễ không làm vì không đúng kỹ thuật.Một cuộc tranh cãi kỹ thuật to tiếng sảy ra, ông giám đốc thấy đuối lý, nhưng không chịu phục thiện, lại dùng uy quyền quát mắng Lễ, động đến cả tư cách chính trị  của bố anh ,trước đây là quân ngụy phản động.Lễ cãi lại,bị ông ta tát cho một cái vào mặt khá đau và mắng :-Đồ vô lễ!Bị xúc phạm nhân phẩm, tuổi trẻ  bồng bột của Lễ cũng bùng lên.Anh không kìm được nữa, cũng dơ tay tát  lại ông giám đốc nọ một cái tát nảy lửa, làm ông ta hộc máu mồm.Thế là  ông ta la  làng lên, kêu bảo vệ bắt Lễ.Sự việc đó ẫm ĩ cả nhà máy, rồi kiện cáo lên đến thành phố Sài Gòn, lên đến tận Hà nội.Một đoàn kiểm tra của Bộ công nghiệp cấp tốc xuống.Trắng đen được rõ ràng, chân lý được phanh phui. Ông giám đốc nọ bị kỷ luật cảnh cáo và cho nghỉ hưu non.Nguyễn Thành Lễ cũng bị phê bình để rút kinh nghiệm, và được đề bạt lên làm giám đốc nhà máy ngay tức thời, mặc dầu anh chưa phải là đảng viên (!).Nhà máy que hàn Sài Gòn dưới sự  chỉ huy của giám đốc  Nguyễn Thành Lễ ngày càng làm ăn phát triển, gấp nhiều lần các đời giám đốc trước, đời sống cán bộ công nhân được cải thiện, doanh thu, nộp thuế đều tăng gấp đôi , gấp ba trước đây.
                                                                         *
            Còn Nguyễn thành Độ là con trai thứ hai của ông Hữu thì ở lại Mỹ mở công ty: Thành Đạt, kinh doanh máy móc trang thiết bị cơ khí xây dựng .Xuất khẩu  cả về Việt Nam và các nước Đông Nam Á. Các con gái ông Hữu ở Sài Gòn cũng là nhà doanh nghiệp vào hàng tỷ phú.  Các con gái ở quê tên là:Việt,Dân ,Chủ,  đã nhiều tuổi,sau hòa bình cũng đều phát triển, con cháu của họ  đều no đủ và khá giả cả.
             Sau 8 năm ở bên Mỹ lo liệu cho các con trong nước và ngoài nước ăn học  và làm ăn phát triển xong.Ông Hữu đã ngoài 80 tuổi, liền rời bỏ nước Mỹ trở về quê hương, sống với người con trai cả ở Sài Gòn bỏ lại tất cả  nhà cửa và các chế độ của chính phủ Hoa kỳ ưu đãi cho những người cộng tác với Mỹ  trong chiến tranh,mà không bàn giao lại hoặc ủy quyền cho ai  cả .Có người bảo:- Sao ông dại thế, ở bên đó ông vẫn được hưởng lương đầy đủ cho đến chết cơ mà.Ông chỉ cười  mà nói :- Nhưng bên đó không phải là nhà của tôi, cũng không phải là quê tôi.Có chết cũng phải về quê mình mà chết,  còn có con, có cháu và mồ mả tổ tiên ông bà./.
             
                                                                          

                     31/1/2013-18/2/2016 
            LH.     
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2016 15:44:20 bởi Lương_Hiền >
            #51
              nguyenanh16 31.08.2016 23:45:03 (permalink)
              truyện hấp dẫn quá moi người ơi
              #52
                NgụyXưa 07.09.2016 00:21:32 (permalink)

                Ở đó những người Việt của chính quyền  Sài Gòn cũ lưu vong, còn vận động ông đi học  chính trị, mỗi buổi được trợ cấp 500 đô.
                NX đang cần tiền, làm ơn chĩ dùm cái chỗ "Ở đó" này đi.   
                 

                Trên thế giới này không bao giờ còn chiến tranh… 
                - Đó cũng là khát vọng hòa bình!- Ông Hữu thêm:- Khát vọng hòa bình chưa đủ!-
                Ông Nam Sao cũng tiếp: 
                - Mà phải là bình yên nữa mới phát triển được ! 
                - Nhất trí… ! Khát vọng bình yên! Cả ba anh em  cùng nói , rồi  nâng cốc và cười khà khà… vang cả nhà.
                Theo thiển ý, chúng ta ai cũng mong mỏi bình yên, nhưng đồng thời đời sống phải có tự do và hạnh phúc,  nhất định không cúi đầu làm nô lệ cho ngoại bang để được sống bình yên. 
                 
                Cám ơn tác giả đã đóng góp cho phòng Văn.
                 
                Tình thân,
                 
                NX
                #53
                  Lương_Hiền 08.09.2016 12:06:44 (permalink)
                  LH đã sửa rồi.Cảm ơn anh NX đã phát hiện lỗi của tác giả.Xin lỗi bạn đọc.
                  #54
                    Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 54 trên tổng số 54 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9