Cường Và Câu Chuyện Gia Đình Tôi - Tác giả: Hoài Thu
macdung 09.07.2016 12:40:27 (permalink)
 
Cường và câu chuyện gia đình tôi
 
***
 
  Tôi gặp Cường vào tháng 12 của mùa đông lạnh giá. Hôm ấy, trời lớt phớt vài hạt mưa phùn, anh đứng yên trước cửa nhà tôi, im lặng, tay ôm chặt một khung hình như muốn sưởi ấm cho nó để tránh xa cái giá lạnh. Tôi nhận ra người trong tấm ảnh ấy. Người ấy là mẹ anh...
  Tháng 6, trời bắt đầu nóng bức, chúng tôi được nghỉ ngơi sau một năm học hành đầy vất vả. Chính vì thế, nhóm của chúng tôi quyết định đi vào công viên của thành phố biển để xả strees. Thật ra 5 người chúng tôi chỉ đến để tụ tập và ăn uống cùng nhau mà thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt lắm. Trời hôm ấy rất đẹp, nắng vàng chiếu trên từng phiến lá, mây trắng hồng dù rằng không khí hơi vẩn mùi khói bụi, nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì.
Bỗng điện thoại tôi đổ chuông -  là Hoa, cô bạn thân của tôi.
"Mày đến quán của chị tao ngay, tao gặp ba mày đang nói chuyện với người phụ nữ nào đó trông rất thân mật. Mà tao không chỉ gặp một, hai lần!"
Tôi ngẩn ngơ trong giây lát, rồi chạy đến nơi đó.
Mọi chuyện thật sự đã đến… và sự thật rằng ba có quan hệ với bà ấy.
Người đàn bà cũng chừng tuổi giống mẹ, nhưng trông xinh đẹp, rạng rỡ hơn nhiều… Và hơn nữa người đàn bà ấy cướp ba của tôi, chồng của mẹ tôi. Tôi lại tự nói với chính mình như để an ủi, như để có niềm tin rằng: đó chỉ là người quen của ba…
Bàn tay tôi được nắm chặt…
Hoa nhìn như muốn truyền thêm cho tôi dũng khí, như muốn nói rằng đây đích thị là thật.
Ngày hôm ấy đẹp là vậy, êm đềm là vậy! Mà sao đối với tôi lại có gì đó vỡ tan… Dường như ngày đối với tôi quá dài...
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, chẳng cần phải khơi mào, chẳng cần nói và chẳng cần bận tâm. Dù cho có tránh thì nó vẫn cứ đến, bắt ta chấp nhận và đối mặt. Đúng thật, trái đất này vừa tròn vừa méo… Ngày hôm ấy tôi thấy cảm xúc của mình lẫn lộn, chẳng còn định vị được tình cảm đối nghịch ra sao...
Nắng vàng oi ả của mùa hè khiến tôi khó chịu, nhưng điều đó chẳng là gì cả khi tôi gặp ba đang chở người phụ nữ ở cuối con đường. Đi bên cạnh tôi, mẹ đã nhìn thấy… Bàn tay bà bỗng chốc run run, khô cứng, cố nắm lấy tay tôi với sự lạnh giá. Đôi mắt bà cũng giá lạnh, cố gắng kìm nén nhìn về phía xa – nơi ba và kẻ thứ ba đang vui bước…
Khi chúng tôi đi qua khúc quanh, tôi thấy ba đứng trước cánh cổng ngôi nhà, đang từ từ tiễn "người ấy" vào trong. Ánh mắt ba kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Và càng sững sờ hơn nữa khi nhìn thấy mẹ…
Mẹ chỉ cười rồi gật đầu đi tiếp…
Bữa cơm tối diễn ra bình thường, như chưa hề có chuyện gì xảy ra… Nhưng tôi biết cả hai người chỉ đang đóng kịch trước mặt tôi mà thôi…
Trời tối của thành phố biển mát mẻ. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo chiếu lên những lùm cây tạo ra những khoảng tối chẳng rõ rệt. Ngồi trên chiếc xích đu của ngày xưa cũ, tôi ngẫm nghĩ lại những gì đã xảy ra. Hình ảnh một gia đình hạnh phúc năm nào, ngay đây đã bỗng chốc đổ nát…
Tôi thấy ba đi ra…
Ngồi vào chỗ tôi, ông im lặng hồi lâu rồi cất tiếng.
"Ba xin lỗi! Ba thật sự không cố ý. Ba chưa bao giờ từng nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy."
Tôi ngồi im trong sự câm lặng…
"Ba chẳng biết nói như thế nào!"
Tôi nhìn ba, đang với dáng vẻ khổ sở, hai bàn tay to lớn giữ lấy đầu, nhìn xuống…
Hồi lâu, tôi chợt nghĩ rằng: Có bao giờ ông tự nói với chính bản thân mình, sẽ có ngày nào đó, kể hết với mẹ mọi chuyện, một cách thành thật, chân thành, không giấu giếm? Có bao giờ ông nghĩ rằng chỉ cần có mẹ là đủ, mọi chuyện đã xảy ra hãy để cho nó qua đi?
Nhưng bao năm tháng qua ông đã không nói. Và ông không biết rằng vì chuyện này mẹ đã đau khổ, nặng nề, hằng đêm thao thức! Và mỗi khi nhìn thấy bà, thấy những băn khoăn, trằn trọc, ông có nao lòng với người đàn bà đã từng cùng mình vượt gian khó, tạo lập một gia đình trong cảnh khó nhọc mưu sinh?
Mẹ không nói, nhưng tôi biết chắc rằng bà không thắc mắc, mà chỉ hằng đêm nuốt từng giọt mặn vào sự im lặng một cách kiên nhẫn mà thôi…
Tôi vốn muốn giữ im lặng nhưng rồi không kìm được lòng mà thốt lên:
"Chuyện này con không muốn nghe. Người ba cần nói lúc này là mẹ. Muộn rồi, ba nghỉ sớm đi."
Đêm hôm ấy, lúc tỉnh giấc, tôi thấy mẹ khóc. Tiếng bà nức nở, kìm nén dưới nhà…
Ánh trăng mờ nhạt, hiu hắt càng làm cho không gian trầm lặng, buồn tênh...
    Cuộc sống đúng là có những điều bất ngờ ngẫu nhiên khiến chính bản thân tôi kinh ngạc. Liệu rằng ông trời đang nhìn xuống hay chính tôi là kẻ độc ác? Tôi thực sự thấy hoang mang. Một ngày nắng vàng mơ, trong xanh, nhưng sao tôi lại thấy trong chính mình có cơn mưa nào đó, tầm tã, lạnh buốt, nhói lên từng hồi, từng nhịp. Đó là ngày tôi mất đi người ba mà mình đã hết lòng kính trọng. Ba gặp tai nạn giao thông, lúc đang đi, đột nhiên ông mất tay lái, xe quẹo qua làn đường phía trái. Vì khoảng cách quá gần nên chiếc ô tô phía trước không thắng lại kịp.
   Theo như lời cảnh sát nói, trên xe còn chở một người phụ nữ… Như sự thật không thể chối từ rằng, người ấy là mẹ Cường… Và tôi, Cường là anh em cùng cha khác mẹ…
    Bà ấy và ba ra đi, để lại ba mẹ con tôi, cô đơn, buồn tủi, mà chưa hề giải thích một lời. Để lại Cường một mình trên cõi đời này với biết bao điều chờ đợi phía trước. Chuyện đáng buồn này dường như chẳng thể ngủ yên mà lại khơi gợi khi tôi nhìn thấy tấm ảnh có người phụ nữ đấy!
   Cường đã từng nói rằng: "Phố trôi đi, thời gian cũng trôi đi, không đợi một ai. Đừng nhớ, nhắc lại những thứ mình không muốn". Và ngay lúc này đây, tôi không muốn kể tiếp câu chuyện...
   Cuộc sống này không phải vì một chuyện ngu ngốc gì đó trong mắt người khác mà bỗng nhiên dừng lại. Và tất nhiên, mọi thứ không thể vì một chuyện đã qua, một lời nói hay một người xuất hiện, không đợi, không chờ mà làm mình sụp đổ, mất hết lý trí. Anh tôi đi du học, giờ đây chỉ còn hai mẹ con. Căn nhà vốn đã quạnh hiu giờ đây càng thêm trống vắng…
  Tôi nhớ ngày gặp Cường ở trước cửa nhà. Anh ấy nhìn tôi, im lặng, thờ ơ… như một viên đá tảng, trơn nhẵn, chai lì và không có cảm xúc. Mẹ nói, chính mẹ đã đón Cường về đây. Không phải vì căm ghét, không phải vì tức giận… mà vì đau đớn, trăn trở như một người có lỗi, và có thể nghĩ như sự đền bù. Nhưng tại sao lại vậy? Cường sống ở đây, trong ngôi nhà này, tạo nên một gia đình ba người đúng nghĩa nhưng lại xa cách, im ắng một cách khó hiểu. Và rồi vào những đêm chợt tỉnh giấc, tôi thấy phía cuối cầu thang, trong bóng tối, tiếng mẹ khóc sụt sùi ở đó. Chẳng cần có ánh sáng để nhìn thấy rõ mọi thứ, nhưng tôi vẫn tưởng ra từng giọt nước mắt của mẹ lặng lẽ rơi, như cố che giấu rồi lại vỡ òa... Tôi thấy bóng dáng Cường ngạo nghễ, cô đơn, chìm dần trong bóng tối, sau rèm cửa nhìn mẹ…
   Đã có rất nhiều lần, ngồi bên khung trời cửa sổ, suy ngẫm, tôi luôn muốn chạy đến hỏi Cường rằng: Tại sao lại đối xử với gia đình tôi như vậy? Tại sao mẹ anh lại chia rẽ gia đình chúng tôi? Tại sao? Tại sao?...
    Nhưng rồi tôi chẳng dám hỏi vì không đủ can đảm… Vì tôi sợ mẹ nhìn thấy! Sợ mẹ đau lòng… Sợ rằng đằng sau câu chuyện có những thứ chẳng hề giống như tôi đang nghĩ… Và hơn hết là tôi sợ hãi cho chính tình cảm của mình…
   Bầu trời đêm bắt đầu buông xuống, ánh mặt trời heo hắt, chỉ còn vài vệt nắng rơi bên thềm cửa sổ. Cuộc sống trở lại với nhịp điệu của nó, đón những tia nắng cuối cùng của một ngày sắp hết… Mọi thứ vẫn thế, tuần tự và đơn giản... Tôi thấy cuộc sống thật nhẹ nhõm, chẳng còn những ưu tư và phiền muội…
   Ba năm, khoảng thời gian Cường sống cùng chúng tôi. Anh vẫn thế, vẫn ít nói và im lặng như xưa. Nhưng khoảng thời gian ba năm chẳng ngắn chẳng dài kia, lại là thứ khiến chúng tôi dần dần thay đổi. Chẳng còn những ánh nhìn xa lạ, chẳng còn những câu nói thờ ơ, vô cảm, đâm xuyên vào nhau... mà thay vào đó là những câu nói rất đỗi bình thường nhưng đối với tôi lại là điều kỳ diệu, vui tươi. Có những lúc nhìn anh vui vẻ nở nụ cười, tôi lại muốn tha thứ, quên sạch hết mọi chuyện và bắt đầu lại. "Nếu như vậy, liệu rằng anh có giống như tôi, cùng nhau chung sống dưới một mái nhà, êm ấm, hòa thuận?" Đó cũng là câu hỏi mà bấy lâu nay tôi luôn giữ kín trong lòng. Và tôi cũng chợt hiểu ra: "Mỗi khi con người trải qua một kỷ niệm đau buồn, cứ níu vào đó, rồi sẽ có ngày trượt chân mà ngã". Trớ trêu rằng tôi đã ngã một cách đau đớn đấy thôi…
   Cường thi đỗ và được một suất học bổng ở đại học năm thứ 3 trong vòng hai năm. Ngày anh đi, cũng như ngày anh đến, vẫn tấm ảnh của mẹ anh, vẫn là im lặng…
  Tôi nhìn tấm ảnh, nụ cười hiền hậu của bà ấy đã gợi cho tôi biết bao điều, biết bao buồn khổ hằng đêm đã từng giấu kín…  Đến khi nhìn lại, tôi thấy thật ra chẳng có gì, chỉ là tôi đã không chấp nhận nó, cứng đầu, không buông bỏ…
  Ngày hôm ấy không lạnh buốt mà là ngày của mùa thu, êm dịu, xa cách cùng với những chiếc lá bàng bắt đầu đỏ tía, ngập ngừng rơi xuống. Anh đi, tôi đã khóc, không che giấu, không hờn trách mà bộc lộ nó ra. Anh mỉm cười nhìn tôi, đưa cho tôi một chiếc vòng có gắn cái đồng hồ cát nhỏ xíu. Đôi tay anh chầm chầm xoa đầu tôi rồi nói: "Giữ lấy nó, anh sẽ quay trở lại. Ngốc ạ, đừng để thế giới này tác động"…
   Buổi sáng, nắng bắt đầu lên khắp lưng đồi. Gió lộng bốn bề khiến tôi cảm thấy lạnh, lạnh đến từ bên trong cơ thể. Anh lặng lẽ quay đầu bước đi… Nhìn đôi vai thẳng trước mặt, bỗng nhiên tôi nuốt vội một tiếng nói vào sâu thẳm lòng mình. Bờ vai ấy cô đơn là thế... Bỗng nhiên xa cách với tôi là thế... Để rồi giờ đây tôi sực nhận ra, anh hẳn nhiên là một người anh, một người tri kỷ, một người nào đó trong trái tim bỗng chốc thức tỉnh của tôi…
   Không phải mẹ đã từng nói: Bà vốn vô sinh… Tôi nhớ kĩ điều này với những giấc mơ rực sắc hồng đào…
 
                                                                  Hết
 
                                                 Tác giả: Hoài Thu
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9