Hoa Mộc Miên
Lưu Lan Phương 06.08.2016 12:17:14 (permalink)
                               Hoa Mộc Miên                                                                                     
 
 Truyện ngắn của Lưu Lan Phương
 
Mẹ kể rằng: xưa có một chàng trai nghèo yêu say đắm cô sơn nữ xinh đẹp, trước ngày cưới một cơn lũ lớn cuốn phăng ngôi nhà và lễ vật của chàng. Dân bản thương chàng trai, súm vào trồng cây nêu để chàng lên trời hỏi rõ sự tình. Ngày ra đi, chàng buộc băng vải đỏ có tua năm cánh vào tay cô gái, như lời thề thuỷ chung, son sắt. Thấy chàng trai khôi ngô, tuấn tú, Ngọc Hoàng không cho chàng trở lại hạ giới, giữ chàng lại làm thần mưa. Nhớ người vợ sắp cưới, nước mắt chàng trào ra. 
Từ ngày chàng ra đi, hằng ngày cô gái  trèo lên cây nêu mong ngóng. Một ngày tháng ba, Ngọc hoàng xuống hạ giới, biết được tấm lòng thủy chung son sắt của cô gái và chàng trai, Ngọc hoàng ban cho nàng một điều ước, nàng thành thật xin Ngọc Hoàng biến cây nêu thành một loài cây thân thẳng cao vút để nàng có thể nhìn thấy người mình thương nhớ, biến băng vải đỏ thành loài hoa để chàng nhận ra nàng. Ngọc hoàng ưng thuận, cây nêu biến thành cây gạo, hoa đỏ rực như tình yêu nồng thắm.
***
Khi sinh nàng, mẹ đặt  tên nàng là Mộc Miên. Nàng mồ côi cha từ thuở ấu thơ,  một mình mẹ tảo tần nuôi Mộc Miên lớn lên cùng các bạn đồng trang lứa. Mười bảy tuổi Mộc Miên đã là một cô gái đẹp nhất vùng. Làn da trắng mịn màng như trứng gà bóc, khuôn mặt trái soan, đôi mắt bồ câu lúng liếng với hàng mi cong dài, đôi má ửng hồng làm xao xuyến trái tim bao chàng trai trẻ, nhưng tâm hồn trong trẻo của cô luôn mơ mộng một người đàn ông thông minh, tài trí như một cây lớn sum sê cành lá, che mát tâm hồn cô những ngày nắng gắt, là điểm tựa vững trãi khi gặp hoạn nạn, gian truân; bao bọc yêu thương, chia sẻ những lúc vui buồn…
  Mười tám tuổi Mộc Miên thi đỗ vào trường đại học Kinh tế Quốc dân, một môi trường nhiều nữ ít nam. Cô được bầu làm lớp phó phụ trách lao động và sinh hoạt. Ngoài giờ lên lớp, các phòng sinh viên nữ thường có nhiều bạn nam đến chơi, chuyện trò râm ran trong không gian chiếc giường hai tầng, Những “cây si” trẻ trung, mơn mởn dần dần cũng được đền đáp thành những cặp đôi ríu rít bên nhau trong những ngày nghỉ cuối tuần. Mộc Miên vẫn vô tư, hồn nhiên, nghịch ngợm như một đứa trẻ. Cô quy định khách đến chơi không hút thuốc lá, đến giờ tự học nhắc khách ra về để không ảnh hưởng đến cả phòng. Mấy anh sinh viên trường Xây dựng sang chơi đều như vắt chanh nhưng lúc thì cô nói bận ôn bài chuẩn bị kiểm tra, lúc thì phải lên Văn phòng nhận lịch lao động, lúc cô lại bảo cô “hổng quen”…mấy chàng sinh viên quen tính “chảnh” của cô nên không ai giận. Họ chỉ bịn rịn nhìn cô, buồn bã ra về, hy vọng gặp lại lần sau. Mấy cô bạn gái cùng phòng nói sao không chọn lấy một “mảnh tình sinh viên” để có người tâm sự, đỡ đần để có nơi, có chốn đỡ bị phiền phức. Mộc Miên không nghĩ vậy, tình yêu với cô là thiêng liêng, cao quý. Cô không thể lợi dụng tấm lòng ngây thơ, trong trắng của các bạn nam và đánh mất phẩm hạnh của mình. Cô xác định điều quan trọng nhất là học tập, nên đến năm thứ ba trái tim cô vẫn khép kín, chưa từng rung động, xao xuyến với một “cây si” nào.
 Ra trường với tấm bằng loại giỏi cô được nhiều công ty mời về làm việc, nhưng mẹ cô chỉ ao ước con gái vào ngành ngân hàng. Theo ước nguyện của mẹ, cô nhận làm việc ở Ngân hàng Á Châu.
Với vốn kiến thức tiếp thu được ở nhà trường, cô nhanh chóng thành thạo công việc, tạo được ấn tượng và tín nhiệm của lãnh đạo cơ quan, chỉ vài năm cô đã trở thành trưởng phòng kinh doanh có uy tín, con đường thăng tiến trong sự nghiệp của cô như diều gặp gió.
Bây giờ Mộc Miên có vẻ đẹp đằm thắm và sâu lắng hơn. Có việc làm ổn định, thu nhập khá, các chàng trai săn đón cô càng nhiều. Mộc Miên vẫn vô tư, hồn nhiên tận tụy làm việc. Ngày nghỉ cô chỉ ở nhà với mẹ, cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa, giặt rũ quần áo, từ chối những cuộc điện thoại mời gọi, hẹn hò… Mẹ cô sốt ruột, những buổi tối hai mẹ con tỉ tê trò chuyện, mẹ lại khuyên cô, dục cô chọn ai thì chọn đi, đừng để già kén kẹn hom, cô chỉ nhỏ nhẹ: “Mẹ yên tâm”. Rồi cô ôm mẹ: “ Nếu ế, con càng được ở với mẹ chứ sao”.
Cho đến một ngày cơ quan tổ chức đi nhà hàng dự tiệc mừng đón ông Nguyễn Tâm mới được điều về nhận chức giám đốc chi nhánh, nghe nói vợ ông mất đã hơn bốn năm do bệnh tim, có hai con trai đang tuổi ăn học, hằng ngày một mình ông phải lo toan mọi việc trong gia đình. Ngày đầu tiên gặp mặt đồng nghiệp dưới quyền, ông mặc sơ mi màu hạt dẻ, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt dày dạn phong trần, gợn vài nếp nhăn, đôi mắt luôn đăm chiêu, tư lự... Suốt buổi liên hoan ông chỉ uống bia, không ăn một hạt cơm...Thấy mấy chàng trai trẻ ép cô uống bia, ông nhìn cô ái ngại, liền đưa tay nhận uống hộ, một cốc, hai cốc…mặt ông đỏ bừng nhưng vẫn tỉnh táo, miệng nở nụ cười thân thiện với mọi người. Cô trìu mến nhìn ông, đôi má ửng hồng, thầm cảm ơn giám đốc đã cứu cô “bàn thua trông thấy” !
Sau bữa liên hoan ấy, cô nghĩ nhiều về ông. Hôm mẹ cô bất ngờ bị đột quỵ do nhồi máu cơ tim, may là được bà con hàng xóm kịp thời đưa vào bệnh viện. Từ cơ quan Mộc Miên hớt hải chạy xe về với mẹ, nhìn mặt mẹ xanh tái với nhịp thở khó nhọc nước mắt cô trào ra, thương mẹ vô cùng. Cuộc đời mẹ sớm vắng bóng cha, một mình tần tảo nuôi cô khôn lớn, nhiều lúc nhìn mẹ buồn, tư lự, có khi đang ngồi đứng dậy mẹ phải vịn vào tường, đứng lặng, khó nhọc thở dốc, mẹ bảo đứng nghỉ một lúc là sẽ khỏe ngay thôi. Không ngờ bây giờ mới biết mẹ bị bệnh tim mạch. Nhìn mẹ nằm thở qua một bình ô xy, lòng cô thắt lại. Mẹ ơi! Con vô tâm quá, tại con không chú ý đến sức khỏe của mẹ đây mà. Con xin lỗi mẹ, từ nay con sẽ chăm chút mẹ và không để mẹ phải vất vả nữa. Nước mắt cô ứa ra, gặp bác sỹ cô cầu xin:
- Xin bác sĩ cứu mẹ tôi, tôi chỉ có mỗi một mình mẹ !
Bác sĩ nhìn cô thông cảm, động viên:
- Cô cứ yên tâm, bệnh của bà chưa phải quá nặng, chúng tôi sẽ cố gắng cao nhất để điều trị cho bà.
Cô nhìn bác sĩ với tấm lòng tin tưởng, biết ơn.
Đồng nghiệp cùng cơ quan và  bạn bè đến thăm ai cũng ái ngại cho hoàn cảnh một mẹ một con. Một mình lo toan, thức khuya dậy sớm, thuốc thang cho mẹ Mộc Miên gầy rộc đi. Những ngày mẹ cô nằm viện, ông Tâm vào thăm nhiều lần, ân cần chỉ bảo cô kinh nghiệm chăm sóc nuôi dưỡng người bị bệnh tim mạch. Mộc Miên làm theo lời căn dặn cặn kẽ, thân tình của ông, cảm thấy lòng mình bình yên, ấm áp, như một điểm tựa tinh thần tiếp thêm nghị lực, vượt qua những ngày khắc nghiệt trên đường đời. Bệnh tình của mẹ dần dần thuyên giảm, sức khỏe được hồi phục rồi bà được ra viện.
Sau lần mẹ ốm, Mộc Miên hay nghĩ về ông, ngày nào không nhìn thấy ông, lòng cô nôn nao, khắc khoải, dần dà cô thấy ông như người bạn gần gũi thân thiết, mặc dù ông hơn cô gần hai mươi tuổi. Cô có “tình cảm đặc biệt” đối với ông không phải vì ông là lãnh đạo cơ quan mà trước hết cô thương cảm hoàn cảnh của ông, tiếp xúc với ông cô thấy có sự đồng điệu về quan niệm, về tâm hồn, lối sống … đặc biệt là sự chân thành, tấm lòng nhân ái, bao dung. Ông là người đam mê đọc sách, sở thích văn chương, hiểu nhiều, biết rộng.
 Hằng ngày đến cơ quan, Mộc Miên chăm chút pha cho ông tách trà, cắm mấy bông hoa trên bàn làm việc, lúc thì  tạt qua chợ mua hộ ông vài món ăn mang về cho các con, có hôm ông về muộn, cô mang thức ăn về nhà cho lũ trẻ. Mộc Miên hơn con lớn của ông có mười tuổi nhưng chúng đều gọi Mộc Miên bằng cô. Ngồi trò chuyện, nhìn đôi mắt các cháu ánh lên niềm khát khao tình cảm của người mẹ, cô thấy thương chúng nó, trong thâm tâm cô muốn bù đắp phần nào những thiệt thòi do thiếu vắng tấm lòng người mẹ. Thỉnh thoảng ngày nghỉ cô lại đến nấu cho chúng ăn những món ăn dân dã như canh cua, canh hến. Có hôm mấy cô cháu cùng làm món bún chả, nem rán…
Sự quan tâm, chăm sóc của Mộc Miên đối với ông Tâm và các con khiến ông vui hẳn lên.  Dạo này ông như trẻ ra. Hằng ngày đi làm ông mặc tươm tất, gọn gàng, mái tóc muối tiêu chải mượt, bồng bếnh. Ông cười nhiều hơn, nụ cười tự nhiên làm khuôn mặt rạng rỡ, làm mờ đi những nếp nhăn. Mọi người trong cơ quan thấy ông và Mộc Miên thường cùng nhau đi công tác, tiếp đối tác, khách hàng...Nhưng không biết rằng tình cảm yêu thương, chăm sóc của Mộc Miên đối với các con ông, đã làm trái tim ông xao xuyến. Từ  ngày vắng bóng người vợ hiền từ, nhân hậu đến khi nhận chức giám đốc Chi nhánh và gặp Mộc Miên, đây là lần đầu tiên ông ướ ao có được tấm lòng người mẹ để bù đắp những thiệt thòi cho các con.
Mộc Miên như bông hoa gạo rực đỏ tình yêu sâu lắng, thuần khiết. Thỉnh thoảng cô ngồi một mình và mỉm cười, nghĩ đến ông Tâm hai má ửng hồng, ánh mắt long lanh trông Mộc Miên càng quyến rũ. Cô không những đẹp mà dịu dàng thánh thiện. Cô thương ông gà trống nuôi con, thương mấy cậu con trai đang lớn côi cút thiếu bàn tay người mẹ và cô tìm thấy ở ông sự ấm áp của một người đàn ông trưởng thành. Ông cũng chính là người hướng dẫn cô làm đồ án tốt nghiệp thạc sĩ. Dạo này hai người ở bên nhau nhiều hơn, cô cũng thân thiết với ông từ bao giờ không rõ nữa. Cô thấy ông không xa lạ như thủ trưởng với nhân viên, mà thấy ông gần gũi thân thiết như người thân vậy.
 
Một bữa trời đổ mưa, Mộc Miên không về được vì không mang áo mưa. Chờ mãi không ngớt cô đành đội mưa về nhà. Hôm sau cô bị cảm lạnh không đi làm được. Ông Tâm đến thăm cô, ông đặt bàn tay cứng rắn của mình lên vầng trán nóng bỏng của Mộc Miên. Mặt cô đỏ rực lên không hiểu vì sốt hay xúc động. Trong cô như có một luồng điện chạy qua sống lưng. Ông Tâm dịu dàng:
- Em nóng quá! Anh đi mua thuốc nhé.
- Em ăn gì chưa, anh có mang cháo đến.
Ông lúng túng múc từng thìa cháo từ cạp lồng vào bát rồi luồn tay qua đỡ cô dậy. Ông bón cho cô ăn như thể cô là một đứa trẻ. Mộc Miên từ nhỏ tới giờ chưa một lần được người khác giới chăm chút. Khuôn mặt này với cô rất quen thuộc nhưng hôm nay ở cự ly gần cô thấy thân thiết quá. Tự nhiên Mộc Miên ao ước giá hằng ngày mình được chiều chuộng thế này thì hạnh phúc biết bao !
Cô ăn xong, ông Tâm lấy khăn lau miệng rồi lấy thuốc cho cô uống. Mộc Miên bỗng chốc thấy mình khoan khoái, tỉnh táo, trái tim rạo sực, cô dựa vào người ông ấm áp và tin cậy. Ông Tâm nhìn cô với ánh mắt trìu mến, thân thương, rồi tự nhiên đưa hai bàn tay áp sát má cô hôn lên mái tóc thơm ngát hương nhài.
Tình yêu giữa hai người nảy nở với bao lời đàm tiếu của thiên hạ. Chính mẹ cô rất quý trọng ông nhưng cũng phản đối mối quan hệ của cô với ông.
- Ông ta già quá so với con.
- Anh ấy đâu có già hả mẹ.
- Gía mà ông ấy chưa vợ con thì đã đành, đằng này một gánh nặng trĩu như thế con gánh sao nổi.
- Các con anh ấy ngoan và thiếu vắng bàn tay người mẹ, con thương chúng nó.
- Nhưng……..???
Cuối cùng cô cũng thuyết phục được mẹ vì mẹ có mỗi mình cô.
Một hôm ông Tâm ướm lời:
- Anh biết yêu anh em sẽ thiệt thòi. Anh già hơn em nhiều, lại có tận hai đứa con, hoàn cảnh anh không dám tiến tới hôn nhân với em mặc dù đó là điều cả ba  bố con anh ao ước.
- Em đến với anh hoàn toàn tự nguyện. Trong trái tim em anh không phải là người già.
Mắt ông Tâm ngời sáng khi biết ý cô. Ông ôm chầm lấy cô:
- Em đúng là món quà vô giá mà trời phật mang đến cho anh.
Họ chính thức là vợ chồng và sống những tháng ngày rất hạnh phúc.
Một hôm ông Tâm đột nhiên hỏi Mộc Miên:
- Em có lúc nào ân hận vì lấy anh không ?
Mộc Miên di di ngón trỏ vào trán chồng, khuôn mặt phụng phịu:
- Em cấm anh không được hỏi như thế !
- Ừ ! Thôi được rồi, anh hỏi câu khác nhé. Em không ngại khi đi chung với anh tới những chỗ đông người chứ ?
- Sao em lại phải ngại khi đi cùng anh ? – Đang ngồi lọt thỏm trong lòng chồng, Mộc Miên bỗng nhiên chồm dậy, ánh mắt đầy vẻ hãnh diện.
- Biết đâu được. – Ông Tâm mỉm cười – Chẳng hạn, nhỡ ai đó không biết chúng ta là vợ chồng, hoặc có người ác ý hỏi em: "Bố cậu đấy à?" Thì em sẽ trả lời sao ?
Đang lúc chăm chú chờ đợi câu trả lời của chồng, Mộc Miên bỗng phá lên cười sặc sụa, mặc cho vẻ mặt chồng cứ nghệt ra. Mộc Miên làm điệu bộ nhăn mặt, lườm yêu chồng:
- Anh ơi ! Lấy người chồng trẻ đẹp không khó, nhưng tìm được người chồng “ý hợp, tâm đầu”, “tri âm, tri kỷ” thì không phải ai cũng dễ tìm được. Anh biết tính em rồi, em không thích người chỉ biết nghe lời và làm theo lời người khác, em thích người chồng thông minh, biết chia sẻ, biết trân trọng giá trị của tình yêu, biết bảo vệ tình yêu và bảo vệ người mình yêu. Anh là “tuýp” người như thế. Ở bên anh em luôn có cảm giác an toàn. Em rất tự hào về anh !
Ông Tâm xúc động, mắt không rời Mộc Miên và giang hai tay ôm gọn Mộc Miên trong lòng, phả hơi ấm vào mái tóc mềm mại, thơm tho, ông cảm tưởng như đang ôm cả một bầu trời hạnh phúc trong tim.
Tháng ba lại về, hoa Mộc Miên thắm đỏ, rực rỡ một tình yêu nồng cháy./.
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9