Biển xưa
Có điều gì sâu thẳm khóe mắt cay
Khi rất xa, dọc chiều dài trăn trở
Trót đa đoan dường như xưa mắc nợ
Cả khoảng trời riêng ấy, nặng mang
Kiếp phù vân, gót son có nhẹ nhàng?
Bụi trần ai... Đời áo cơm, cam chịu
Thoảng một ngày niềm thương thành tiếng
Thèm... chút tình hơi ấm, ngày đông!
Góc khuất trong nhau, díu dan mãi chất chồng
Đại dương em khát bờ xô tiếng sóng
Anh cả đời xây lâu đài ảo mộng
Con dã tràng mê mải kiếp hợp, tan
Giữa cao xanh ánh mắt có ngỡ ngàng
Mỏi bàn chân, mãi ngược tìm lối nhỏ
Xưa một lần yêu thương, đã từng có
Vòng tay mơ, ôm ấp rất gần...
Ta hoài niệm, khắc khoải những trầm luân
Nhợt nhạt sắc không và chênh vênh, tuyệt vọng!
Nghe trong mình thừa dư trống vắng
Lặng lẽ rơi, góc khuất, giọt nồng...
Và, cứ thế... Em có hiểu tình anh không...?
Ngàn năm ru lời biển mênh mang gọi
Đêm mệt nhoài lời thì thầm vương vãi
Bạc con sóng xô, mãi... muôn đời...
lanh.ktq