Nguyễn Bính nhà thơ của dân tộc
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 30 bài trong đề mục
thanhkhe 29.02.2012 12:19:21 (permalink)
TRỐI TRĂNG - Nguyễn Bính
Sum họp đôi ta chốc bấy lâu,
Tình tôi với mợ tưởng cùng nhau
Trăm năm đầu bạc duyên còn thắm
Tôi có ngờ đâu đến thế đâu!

Liệu tôi không sống đến ngày mai,
Mợ có thương tôi lấy một vài...
Ở lại nuôi con khôn lớn đã,
Ôm cầm tôi dám tiếc thuyền ai...

Mợ còn trẻ lắm, mới đôi mươi,
Ở vậy sao cho trót một đời.
tang tóc ba năm cho pahir phép,
Miễn sao thiên hạ khỏi chê cười.

Để con ở lại, chọn ai người
Phải lứa vừa đôi mợ sánh đôi.
Con mợ con tôi, tôi chả muốn
Vào làm con cái cửa nhà ai.

Cũng chẳng hay gì gái chính chuyên
Mợ đừng thề thế, ngộ tôi thiêng...
Lẻ loi không giữ điều khôn dại,
Khôn dại chờ khi lắp ván thiên.

Mợ để tôi đi, mợ nín đi!
Còn sao được nữa, khóc mà chi!
Bao nhiêu đau khổ ngần này tuổi,
Chết cũng không non yểu nỗi gì!

Con nó đâu rồi? Bế lại đây,
Cho tôi nhìn nó một vài giây.
Trước khi nhắm mắt tôi thừa biết
Đời nó sau này ...hẳn đắng cay!

GHEN - Nguyễn Bính
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn dù thấy đóa hoa tươi.
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,
Đừng tắm chiều nay...biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức...chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô,
Bằng không tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ,
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi,
Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô và tất cả...
Cô là tất cả của riêng tôi.

THÔI NÀNG Ở LẠI- Nguyễn Bính

Hoa đào từng cánh rơi như tưới
Xuống mặt sân rêu những giọt buồn
Như những tim tình tan vỡ ấy,
Nhện già giăng mắc sợi tơ đơn

Nàng đến thăm tôi một buổi chiều
Những mong chấp nối lại tơ yêu
Nhưng tôi không dám, tôi không thể...
Chắp nối bao nhiêu khổ bấy nhiêu!

Nàng hỡi! Tôi không thể dối nàng,
Dối tôi, mà lại nói yêu tôi
Tôi giờ như một người tang tóc
Chả dám cùng ai dệt mộng vàng.

Nàng hãy vì tôi đoan một lời:
"-Từ nay nàng đã hết yêu tôi,
Từ nay ta sẽ xa nhau mãi,
Và sẽ quên nhau đến trọn đời."

Nàng hãy đi xây lại cuộc đời,
Rồi đây ai nhắc đến tên tôi,
Và ai có hỏi: "Lf ai nhỉ?"
Nàng lạnh lùng cho: "Chả biết ai!"

Tôi sẽ đi đây! Tôi sẽ quên,
Trọn đời làm một kẻ vô duyên,
Trọn đời làm một thân cô lữ,
Ở mọi đường xa, ở mọi miền...

Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?
Bắt bóng chim xa tận cuối trời?
Có lẽ ngày mai thuyền ngược sớm,
Thôi nàng ở lại ...để quên tôi.

NHẶT NẮNG - Nguyễn Bính

Cô gái nhà ai ở xóm Đông,
Sang đây một sớm nắng vàng trong,
Cùng hai cô bạn bên bờ giếng,
Nhặt nắng trong cây kể chuyện lòng.

Tôi về dưỡng bệnh ở nơi đây,
Nhà trọ thân đơn tối lại ngày.
Từ buổi nhìn qua song cửa sổ,
Bệnh dường như khỏi dạ như say

Tôi ở thôn Đoài, cô thôn Đông,
Biết còn gặp gỡ được nhau không?
Cách hai bờ giếng nhưng xa cách
Như kẻ đầu sông kẻ cuối sông.

Giếng cạn nên khôn thả lá vàng
Khôn nhờ gió sớm nhắn tin sang
Lá ơi và gió ơi! Tôi biết.
Tình chửa chung đôi đã lỡ làng

Cô chẳng bao giờ biết đến tôi
Mà tôi dan díu mấy đêm rồi.
Mấy đêm dan díu người trong mộng,
Mộng tỉnh, canh tàn, châu lệ rơi

Chùm hoa dâm bụt bên bờ giếng,
Nở đỏ như muôn mảnh lụa điều.
Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám,
Nhận là mình đã bắt đầu yêu.

Nhà trọ từ nay thêm bóng cô,
Nhưng tôi hồn mất tự bao giờ!
Tôi mong nhớ lắm, tôi mong mỏi
Một buổi nào đây chẳng hẹn hò.

Cô lại sang đây, cô lại ngồi
Bên bờ giếng nhặt nắng vàng rơi
Làm sao trời tối như đêm ấy
Ý hẳn nơi đây vắng mặt trời.

Tình có cho đi chẳng có về,
Lòng kêu gọi mãi chẳng ai nghe.
Cho nên từ ấy tôi ngơ ngẩn,
Làm những bài thơ lạc cả đề.
TƯƠNG TƯ - Nguyễn Bính
Thà rằng đừng gặp cho xong
Gặp nhau thêm não thêm nùng cho nhau
Bướm kia đã đậu nơi đâu?
Hoa kia biết nở nơi nào cho đang?
Trăm năm đã chẳng đá vàng
Những quên, tôi muốn quên nàng được đâu
Quên là nhớ, nhớ là sầu
Sầu là đau đớn là đau đớn lòng

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng
Hai thôn chung lại một làng
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành.
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi...
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai, hỏi ai người biết cho!
Bao giờ bến mới gặp đò?
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau?

Nhà em có một giàn trầu,
Nhà anh có một hàng cau liên phòng
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông
Cau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào?
#16
    thanhkhe 24.07.2012 13:13:04 (permalink)
    Hai lòng. Nguyễn Bính
     
    Lòng em như quán bán hàng,
    Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi.
    Lòng anh như mảng bè trôi,
    Chỉ về một bến chỉ xuôi một chiều.
    Lòng anh như biển sóng cồn,
    Chứa muôn con nước ngàn con sông dài
    Lòng em như cánh lá khoai
    Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu.
    Lòng anh như hoa hướng dương,
    Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời
    Lòng em như cái con thoi,
    Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành.

     
     Hà nội ba mươi sáu phố phường, Nguyễn Bính
    Lòng chàng có để một tơ vương,
    Chàng qua chiều ấy qua chiều khác,
    Góp lại đường đi: vạn dặm đường.
     
    Nhà ấy hình như có mặt trời,
    Có rừng có suối có hoa tươi
    Bao nhiêu chim lạ, bao nhiêu bướm
    Không, có gì đâu! Có một người.
     
    Chân bước khoan khoan lòng hỏi lòng:
    _Có nên qua đấy, nữa hay không?
    Không nên qua đấy, nên qua đấy?
    Không, nhớ làm sao! Qua, mất công.
     
    Có một chiều kia, anh chàng si
    Đến đầu phố ấy bỗng ngừng đi,
    _Hai bên hàng phố hình như họ...
    Đi mãi đi hoài có ích chi!
     
    Đem bao hy vọng lúc ra đi
    Chuốc lấy buồn thương lúc trở về.
    Lòng mỗi lần đi lần bão táp,
    Mỗi lần là một cuộc phân ly.
     
    Chàng đau đớn lắm, môi căn môi,
    Răng cắn vào răng, lời nghẹn lời:
    _Hờ hững làm sao! Mê đắm quá!
    Trời ơi! Cứu vớt lấy tôi, trời!
     
    Chao ơi! Yêu có ông trời cứu!
    Yêu có ông trời khóa được chân!
    Chàng lại đi về qua phố ấy,
    Mấy mươi lần nữa và vân vân.
     
    Chàng đi đi mãi, đi đi mãi,
    Đến một chiều kia, đến một chiều
    Phố ấy đỏ bừng lên: xác pháo
    Yêu là như thế! Thế là yêu!
     
    Hà nội ba mươi sáu phố phường,
    Lòng chàng đã đứt một tơ vương
    Chàng qua chiều ấy qua chiều khác,
    _Như một người đi giữa đám tang.
     
    Không đề - Nguyễn Bính
    Có chiếc thuyền nằm trên cát mịn,
    Có đàn trâu trắng lội ngang sông
    Có cô thợ nhuộm về ăn tết,
    Sương gió đường xa rám má hồng
     
     - Thư Cho Chị - Nguyễn Bính
    Viết cho chị lá thư này,
    Một đêm lữ thứ em say rượu cần.
    Nhớ người cách một mùa xuân,
    Hình như người đã một lần sang sông.
    Ồ say! Thương nhớ vô cùng
    Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi
    Làm sao giấc ngủ không dài?
    Mà đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?
    Làm sao em sống như thừa?
    Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau
    Kể từ hai đứa thôi nhau
    Em thường chả có đêm nào không say
    Sao em đơn chiếc thế này!
    Sao em lại khóc như ngày chị đi?
    Ở đây còn có vui gì,
    Vườn dâu xa lắm! Lối về chị xa...
    Con đường sang xóm Trử La,
    Cách một ngày ngựa, cách ba ngày đò.
    Lúc này em nghĩ mà lo,
    Cứ thương nhớ mãi thì cho hết đời!
    Hôm qua có chuyến đò xuôi,
    Toan về Hà Nội lại thôi, không về.
    Em giồng được một cây lê,
    Hẹn bốn năm nữa thì về nhặt hoa.
    Nhưng là vườn đất người ta,
    Mình là khách trọ một vài hôm thôi.
    sáng mai có lẽ em xuôi,
    Nếu không đãng trí và trời không mưa.
    Nhưng mà...khăn gói gió đưa...
    Lại về Hà Nội thì chưa muốn về.
    Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê,
    Sang nhìn qua kẻ lỗi thề sang sông,
    Ồ! say! Thương nhớ vô cùng.
    Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi!
    Cô lái đò - Nguyễn Bính
    Xuân đã đem mong nhớ trở về,
    Lòng cô gái ở bến sông kia.
    Cô hồi tưởng lại ba xuân trước,
    Trên bến cùng ai đã nặng thề.
     
    Nhưng rồi người khách tình, Xuân ấy,
    Đi biệt không về với... bến sông.
    Đã mấy lần xuân trôi chảy mãi,
    Mấy lần cô gái mỏi mòn trông.
     
    Xuân này đến nữa đã ba xuân,
    Đốm lửa tình duyên tắt nguội dần.
    Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi,
    Cô đành lỗi ước với tình quân.
     
     Bỏ thuyền bỏ bến bỏ dòng trong
    Cô lái đò kia đi lấ chồng
    Vắng bóng cô em từ dạo ấy,
    Để buồn cho những khách sang sông...
     
    Nhưng trên bến vắng một đêm kia
    Người khách tình chung ấy trở về.
    Cô gái đã âu duyên phận mới
    Khách còn trở lại nữa mà chi?
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2012 13:29:26 bởi thanhkhe >
    #17
      thanhkhe 12.08.2012 10:01:31 (permalink)
      Thời trước
      Sáng trăng chia nửa vườn chè
      Một gian nhà nhỏ đi về có nhau
      Vì tằm tôi phải chạy dâu,
      Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay.
      Chồng tôi thi đỗ khoa này
      Bõ công kinh sử từ ngày lây tôi
      Kẻo không rồi chúng bạn cười,
      Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.
      Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa,
      Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng.
      Một quan là sáu trăm đồng,
      Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.
      Chồng tôi cưỡi ngựa vinh quy,
      Hai bên có lính hầu đi dẹp đàng.
      Tôi ra đón tận gốc bàng,
      Chồng tôi xuống ngựa cả làng ra xem.
      Đêm nay mới thật là đêm,
      Ai đem trăng sáng dãi lên vườn chè
      Ngyễn Bính
      #18
        thanhkhe 09.04.2013 19:45:15 (permalink)
        VẨN VƠ- Nguyễn Bính
        Đã quyết không...không được một ngày,
        Rồi yêu mất cả buổi chiều nay,
        Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá!
        Không biết là mưa hay nắng đây?
         
        Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi
        Như có tơ vương đến một người,
        Người ấy ...nhưng mà tôi chả nói,
        Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.
         
        Tôi quen ngậm miệng với tình xưa
        Tình đã sang sông, đã tới bờ,
        Tình đã cho tôi bao oán hận,
        Và đem đi cả một thuyền mơ.
         
        Mơ có năm năm đã vội tàn,
        Có nàng đan mãi áo len đan,
        Có nàng áo đỏ đi qua đấy,
        Hương đượm ba ngày hương chửa tan
         
        Mà hương đượm mãi ở hồn tôi,
        Tôi biết là tôi yêu mất rồi!
        Tôi biết từ đây tôi khổ lắm!
        Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi!
         
        Tất cả mùa đông đan áo len
        Cho người, cho tất cả người quen,
        .Còn tôi người lạ, tôi người lạ
        Có cũng nên mà không cũng nên.
         
        Oán đã bao la, hận đã nhiều,
        Mà sao tôi vẫn chả thôi yêu?
        Tôi đi đi mãi con đườn ấy,
        Qua lại hôm nay, sáng lại chiều
        #19
          thanhkhe 13.04.2013 17:04:03 (permalink)
          VÂNG - Nguyễn Bính
           
          Lạ quá! Làm sao tôi cứ buồn?
          Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn?
          Làm sao tôi cứ tương tư mãi
          Người đã cùng tôi phụ rất tròn?
           
          Thì ra chỉ có thế mà thôi!
          Yêu đấy.Không yêu đấy, để rồi
          Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác,
          Dệt từng tấm mộng để dâng ai.
           
          Khuyên mãi son cho chữ ái tình
          Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh.
          Có người đêm ấy khoe chồng mới:
          "-Em chửa yêu ai, mới có mình".
           
          Có người trong gió rét chiều đông,
          Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng,
          Còn bảo:"-Đường len đi vụng quá!
          Lần đầu đan áo kiểu đàn ông."
           
          Vâng, chính là cô chưa yêu ai,
          Lần đầu đan áo kiểu con trai,
          Tôi về thu cả ba đông lại,
          Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời.
          #20
            thanhkhe 23.05.2014 08:33:28 (permalink)
            MƯA XUÂN- Nguyễn Bính

            Em là con gái trong khung cửi,
            Dệt lụa quanh năm với mẹ già,
            Lòng trẻ còn như cây lụa trắng,
            Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

            Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay,
            Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy.
            Hội chèo làng Đặng di ngang ngõ,
            Mẹ bảo:Thôn Đoài hát tối nay.

            Lòng thấy giăng tơ một mối tình,
            Em đừng thoi lại giữa tay xinh
            Hình như hai má em bừng đỏ,
            Có lẽ là em nghĩ đến anh.

            Bốn bên hàng xóm đã lên đèn,
            Em ngửa bàn tay trước mái hiên.
            Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh,
            -Thế nào anh ấy chẳng sang xem.

            Em xin phép mẹ vội vàng đi,
            Mẹ bảo:Xem về kể mẹ nghe.
            Mưa nhỏ nên em không ướt áo,
            Thôn Đoài cách có một thôi đê.

            Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm,
            Em mải tìm anh chả thiết xem.
            Chắc hẳn đem nay giường cửi lạnh,
            Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em

            Chờ mãi anh sang anh chả sang,
            Thế mà hôm nọ hát bên làng
            Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn,
            Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng.
             
            Mình em lầm lụi trên đường về,
            _Có ngắn gì đâu một dải đê!
            Âo mỏng che đầu mưa nặng hạt,
            Lạnh lùng em tủi với vói đêm khuya.
             
            Em giận hờn anh cho đến sáng
            Hôm sau mẹ hỏi hát trò gì.
            "Thua u họ hát ..." Rồi em thấy
            Nước mắt tràn ra , em ngoảnh đi.
             
            Bữa nay mưa xuân đã ngại bay,
            Hoa xoan đã nát dưới chân giày.
            Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
            Mẹ bảo mùa xuâm đã cạn ngày.
             
            Anh ạ! mùa xuân đã cạn ngày!
            Bao giờ em mới gặp anh đây?
            Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ,
            Để mẹ em rằng: Hát tối nay?
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2014 09:17:06 bởi thanhkhe >
            #21
              thanhkhe 30.05.2014 19:28:07 (permalink)
              CÔ HÁI MƠ
              Nguyễn Bính
              Thơ thẩn đường chiều một khách thơ,
              Say nhìn xa rặng núi xanh lơ,
              Khí trời lặng lẽ và trong trẻo,
              Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.

              Hỡi cô con gái hái mơ già!
              Cô chửa về ư? Đường còn xa,
              Mà ánh trời hôm dần một tắt
              Hay cô ở lại vè cùng ta?

              Nhà ta ở dưới góc cây dương
              Cách động Hương Sơn nửa dặm đường
              Có suối nước trong tuôn róc rách,
              Có hoa bên suói ngát đưa hương

              Cô hái mơ ơi!
              Chẳng trả lời nhau lấy một lời,
              Cứ lặng rồi đi, rồi khuát bóng,
              Rừng mơ hiu hắt lá mơ roi.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2014 19:30:34 bởi thanhkhe >
              #22
                thanhkhe 02.08.2014 09:22:26 (permalink)
                LÁ THƯ VỀ BẮC
                Nguyễn Bính
                Có những đêm dài thức trắng đêm,
                Viết thư riêng để gởi anh xem,
                Anh ơi! Từ độ ta xa cách,
                Anh có khi nào nhớ đến em?
                 
                Nhớ buổi chia tay trên bến xe,
                Lòng em thắt lại lúc xe đi.
                Lẻ loi thân nhạn sang Nam ấy,
                Biết có làm nên công cán gì?
                 
                Xe lủa qua Gôi, qua Ninh Bình
                Lần lần xe lửa tuốt vô Thanh.
                Quay về đất Bắc em thầm nhủ:
                _Nơi ấy quê ta, ôi! Cảm tình!
                 
                Xe nuốt trôi đi những dặm đường,
                Những cồn cát trắng, những rừng hoang,
                Những ven biển thẳm, hầm om tối,
                Trong bóng đêm lan, trong nắng vàng.
                 
                Một buổi sớm mai đến Sài-Gòn
                Thân em chẳng khác con chim non,
                Bơ vơ trong xứ người xa lạ,
                Rộn những phồn hoa em chạnh buồn.
                 
                Rồi men tráng lệ kinh thành ấy
                Từ ấy in thêm bóng một người.
                Bóng một nhà thơ đầy nguyện vọng
                Giầu lòng tin tưởng bước tương lai
                 
                Nhà thơ còn trẻ lắm anh ơi!
                Chưa xã giao quen chưa trải đời.
                Song le trường học thiên nhiên sẽ
                Đào luyện nhà thơ nên một người.
                 
                Quán trọ nhà thơ như chiêm bao,
                Khi thì Chợ Quán khi Đa Kao
                Hiện nay sống tạm bên Cầu Muối
                Rồi biết mai kia ở chốn nào?
                 
                Lẽo đẽo đi trong gió bụi đời,
                Gian nan vất vả quá, anh ơi!
                Lắm khi thấy thiếu lời an ủi,
                Nhưng kiếm đâu ra? Dẫu một lời.
                 
                Thỉnh thoảng anh nên phí ít giờ
                Viết cho em lấy mấy dòng thư,
                Trời ơi! tưởng tượng em sung sướng,
                Đọc được thư anh gửi bất ngờ.
                 
                Viết gởi về anh, anh xem chơi,
                Một vài dòng ngắn thế này thôi.
                Để anh thấu rõ tình mong nhớ
                Của đứa em anh ở cuối trời
                 
                Kính thăm tất cả người thân thích,
                Còn chuyện phương xa đợi lúc về,
                Là lúc khải hoàn thân gió bụi,
                Quê nhà em sẽ kể anh nghe.
                #23
                  thanhkhe 14.08.2015 15:57:25 (permalink)
                  LÁ THƯ VỀ BẮC
                  Có những đêm dài thức trắng đêm,
                  viết thơ riêng để gởi anh xem,
                  Anh ơi! Từ độ ta xa cách,
                  Anh có khi nào nhớ đến em?

                  Nhớ buổi chia tay trên bến xe,
                  Lòng em thắt lại lúc xe đi.
                  Lẻ loi thân nhạn sang Nam ấy,
                  Biết có làm nên công cán gì?

                  Xe lửa qua Gôi, qua Ninh Bình,
                  Lần lần xe lửa tuốt vô Thanh.
                  Quay về đất Bắc em thầm nhủ:
                  Nơi ấy quê ta,ôi! Cảm tình!

                  Xe nuốt trôi đi những dặm đường,
                  Những cồn cát trắng, những rừng hoang,
                  Những ven biển thẳm, hầm om tối,
                  Trong bóng đêm lan, trong nắng vàng.

                  Một buổi sướm mai đén Sài Gòn.
                  Thân em chẳng khác con chim non,
                  Bơ vơ trong xứ người xa lạ,
                  Rộn những phồn hoa em chạnh buồn.

                  Rồi men tráng lệ kinh thành ấy,
                  Từ ấy in thêm một bóng người.
                  Bóng một nhà thơ đầy nguyện vọng,
                  Giàu lòng tin tưởng bước tương lai.

                  Nhà thơ còn trẻ lắm anh ơi!
                  Chưa xã giao quen, chưa trải đời.
                  Song le trường học thiên nhiên sẽ
                  Đào luyện nhà thơ nên một người.

                  Quán trọ nhà thơ như chiêm bao,
                  Khi thì Chợ quán khi Đa kao.
                  Hiện nay sống tạm bên Cầu Muối,
                  Rồi biết mai kia ở chốn nào

                  Lẽo đẽo đi trong gió bụi đời,
                  Gian nan vất vả quá anh ơi!
                  Lắm khi thấy thiếu lời an ủi,
                  Nhưng kiếm đâu ra dẫu một lời.

                  Thỉnh thoảng anh nên phí ít giờ
                  Viết cho em lấy mấy dòng thư.
                  Trời ơi! Tưởng tượng em sung sướng,
                  Đọc được thư anh gửi bất ngờ.

                  Viết gởi về anh, anh xem chơi,
                  Một vài dòng ngắn thế này thôi.
                  Để anh thấu rõ tình mong nhớ
                  Của đứa em anh ở cuối trời.

                  Kính thăm tất cả người thân thích,
                  Còn chuyện phương xa đợi lúc về,
                  Là lúc khải hoàn thân gió bụi,
                  Quê nhà em sẽ kể anh nghe.
                  Nguyễn Bính
                  vài lời Thanh khê xin nhận xét đó là Nguyễn Bính làm thơ mà như đang nói , dễ dàng như bỏ tay vào túi là có thơ! Làm thơ mà như đang tâm sự tự nhiên không gượng ép. Đây có phải là một thiên tài bẩm sinh ? Có lẽ vậy!

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2015 16:05:07 bởi thanhkhe >
                  #24
                    thanhkhe 15.10.2015 11:03:27 (permalink)
                    LÒNG NÀO DÁM TƯỞNG
                    Mẹ em như bóng nắng về chiều,
                    Sống được bao nhiêu biết bấy nhiêu,
                    Em em còn trẻ người non dạ,
                    Há nỡ theo anh nỡ bỏ liều!

                    Lấy ai nuôi mẹ dạy em thơ?
                    Anh có thương em hãy cố chờ
                    Chưa trọn đạo con tròn nghĩa chị,
                    lòng nào dám tưởng tới duyên tơ.
                    Nguyễn Bính.
                    Nguyễn Bính được cho là nhà dân tộc vì ở thơ ông người ta không những thấy lại hồn quê yêu dấu mà còn hiểu cả đạo lý người Việt. Biết đâu nhạc sĩ Trần Tiến vì có lần đọc bài thơ này nên mới có hứng sáng tác bài Chị tôi?
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2015 11:04:51 bởi thanhkhe >
                    #25
                      thanhkhe 19.11.2015 09:41:44 (permalink)
                      MỘT CHUYẾN TÀU ĐÊM

                      Gió lạnh nghe chừng đêm thấy sâu,
                      Mà con đò mộng đã sang đâu!
                      Qua song, một chuyến tàu đêm chạy,
                      Một chuyến tàu đêm chạy rất mau

                      Những ánh đèn phai tựa nắng tà,
                      Toa này toa khác nối liền toa.
                      Chập chờn như một con dơi lớn,
                      Như một oan hồn hiển hiện ra.

                      Tàu chạy hình như để chở buồn,
                      Chở người đi nhớ kẻ về thương.
                      Nâng bao nhiêu gót chân xinh đẹp?
                      Tàu chạy đêm nay có lạc đường?

                      Tiếng máy vang như tiếng sấm rền,
                      Chuyến tàu này biết có ai quen?
                      Biết đâu chả có vài tên bạn,
                      Ở một ga nào vội vã lên.

                      Lững lững tầu đi mất nữa rồi,
                      Sao không dừng lại ở ga tôi?
                      Lấy mươi lăm phút cho tôi gửi
                      Chút ít xuân xanh trả lại giời

                      Mà mãi đêm nay mới nhớ ra
                      Đời mình chẳng khác chuyên tàu qua,
                      Nhưng từ ga lớn từ ga nhỏ,
                      Giời chẳng làm cho lấy một ga.

                      Tầu biết bây giờ chạy đến đâu?
                      Đêm sâu hoàn trả lại đêm sâu.
                      Bỏ đây một chiếc tầu kiêng đỗ
                      Chở một toa im nặng oán sầu

                      NGUYỄN BÍNH
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2015 09:44:48 bởi thanhkhe >
                      #26
                        thanhkhe 09.03.2016 09:12:00 (permalink)
                        ĐÀN TÔI- Nguyễn Bính
                        Đàn tôi đứt hết dây rồi!
                        Không người nối hộ, không người thay cho
                        Rì rào những buổi gieo mưa,
                        Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm
                        Có cô lối xóm hàng năm
                        Trồng dâu tốt lá chăm tằm uơm tơ
                        Năm nay đợi đến bao giờ
                        Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng
                        Tơ cô óng chuốt mịn màng
                        Sang xin một ít cho đàn có dây
                        Ngày tám tháng ba nhiều người nghĩ ra nhiều cách tỏ tình tốn tiền nhưng TK nghĩ Nguyễn Bính là người tỏ tình hay nhất ý nhị đáng yêu làm sao!
                        #27
                          thanhkhe 15.09.2016 10:12:56 (permalink)
                          CHÂN QUÊ- Nguyễn Bính
                          Hôm qua em đi tỉnh về
                          Đợi em ở mãi con đê đầu làng
                          Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
                          Áo cài khuy bấm em làm khổ tôi!
                          Nào đâu cái yếm lụa sồi?
                          Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân ?
                          Nào đâu cái áo tứ thân?
                          Cái khăn mỏ quạ cái quần nái đen?
                          Nói ra sợ mất lòng em
                          Van em, em hãy giũ yên quê mùa
                          Như hôm em đi lễ chùa
                          Cú ăn mặc thế cho vừa lòng anh
                          Hoa chanh nở giữa vườn chanh
                          Thầy u mình với chúng mình chân quê
                          Hôm qua em đi tỉnh về
                          Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều

                          ĐÊM CUỐI CÙNG - Nguyễn Bính
                          Hội làng mở giũa mùa thu
                          Giời cao gió cả giăng như ban ngày
                          Hội làng còn một đêm nay
                          Gặp em còn một lần này nữa thôi
                          Phường chèo đóng NHị Độ Mai
                          Sao em lại đứng với người đi xem?
                          Mấy lần tôi muốn gọi em
                          Lớp Mai Sinh tiễn Hạnh Nguyên sang Hồ
                          Tình tôi mở giũa mùa thu
                          Tình em lẳng lặng kín như buồng tằm.
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2016 15:47:40 bởi thanhkhe >
                          #28
                            thanhkhe 22.05.2017 10:27:55 (permalink)
                            NHỚ - NGUYỄN BÍNH
                            Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ
                            Em thử quay xem được mấy vòng
                            Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ
                            Em thử lào xem được mấy thưng!
                            Anh ơi! Em nhớ em không nói
                            Nhớ cứ dầy lên cứ rối lên
                            Từ đấy về đây xa quá đỗi
                            Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền ?
                            Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi
                            Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi
                            Thoi ạ làm sao thoi lại cứ
                            Đi về giăng mắc lại trêu tôi?
                            Hôm qua chim khách đậu trên cành
                            Kêu mãi làm em cứ tưởng anh
                            Nội nhật hôm qua về tới bến
                            Ai ngờ chim khách cũng không linh!
                            Anh bốn mùa hoa em một bề
                            Anh muôn quán trọ em thầm khuê
                            May còn hơn được ai sương phụ
                            Là nhờ người đi có thể về.
                            #29
                              thanhkhe 27.12.2017 09:19:05 (permalink)
                              QUA NHÀ - Nguyễn Bính
                              Cái ngày cô chửa có chồng
                              Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
                              Lối này lắm bướm nhiều hoa....
                              Đi vòng để được qua nhà đấy thôi
                              Một hôm thấy cô cười cười
                              Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng
                              Biết đâu rồi chả nói chòng:
                              " làng mình khối đứa phải lòng mình đây!"
                              Một năm đến lắm là ngày
                              Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng
                              Từ ngày cô đi lấy chồng
                              Gớm sao có một quảng đường mà xa
                              Bờ rào cây bưởi không hoa
                              Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo
                              Lợn không nuôi đặc ao bèo
                              Trầu không dây chẳng buồn leo vào giàn
                              Giếng thôi mưa ngập nước tràn
                              Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.12.2017 09:21:10 bởi thanhkhe >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 30 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9