THI PHẨM CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG
Tiếp theo là 2 bản nhạc: 1. Nổi nhớ Nghĩa Hành thơ Ngã Du Tử ns Phạm Đăng Khương phổ nhạc 2. Sông ơi thơ Ngã Du Tử nhạc sĩ Sông Trà phổ nhạc 3. Sau cùng là mục lục và trích dẫn giấy phép xuất bản cùa Hội nhà văn số QDXB : 658/QĐ- NXBHNV ký ngày 07/062017. In xong và nộp lưu chiếu quý 2 năm 2017 Mã số ISBN: 978-604-53-8591-3
Sau khi thi phẩm ra đời có nhiều bài viết của anh chị em văn nghệ viết cảm nhận về CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG của Ngã Du Tử, Tôi lần lượt trích để các bạn đọc. Kính, NDT CẢM NHẬN TẬP THƠ “ CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG” của NGÃ DU TỬ. Mỗi cuộc hạnh ngộ, chia ly trong cuộc đời này đều là do duyên định đoạt. Đúng sai, hư thực, có không , thường biến hay bất biến đều do lẽ trời sắp đặt. Con người, mỗi khi họ nhận ra được lẽ vô thường của số kiếp nhân sinh bởi tạo hóa xoay vần, giữa đôi bờ sinh diệt thì sẽ bừng ngộ, sẽ tiếc nuối và nhiều khi lại dửng dưng bất chấp. Và cứ thế rong chơi cho phỉ ngày tháng tang bồng. Đọc tập thơ “ Chơi giữa thường hằng” của nhà thơ Ngã Du Tử, tôi có cảm nhận như thế. Tập thơ xinh xắn, thiết kế trang nhã, được chia làm hai phần. Phần chính “ Chơi giữa thường hằng" gồm 10 chương tương ứng là 10 bài thơ, chừng hơn 400 câu lục bát, khuynh hướng thiền rõ rệt, phần hai là những bài thơ rời. Ngoài hai phần chính là lời giới thiệu, lời bạt, lời thưa và cảm nhận của chính tác giả và các nhà văn, nhà thơ thân quý. Đây là điều ít khi có của một tập thơ. Tuy nhiên, nhờ những yếu tố này, đã giúp người đọc dễ nhận diện hơn, hiểu hơn cõi lòng thẳm sâu của tác giả để đồng điệu, sẻ chia, để giải mã được những tín hiệu nghệ thuật… từ đấy cảm xúc dễ dàng thăng hoa. Đặc biệt, một khi có sự cộng hưởng, giao thoa thì sự hiểu thấu về những cuộc gặp gỡ tâm hồn như thể định sẵn của duyên nghiệp để cùng say sưa trong từng ý thơ lấp lánh, lung linh, ảo diệu của Phật pháp nhiệm mầu. Để cảm nhận hết điều tác giả gửi gắm trong tập thơ, có lẽ chúng ta phải mất khá nhiều thời gian nghiền ngẫm. Vậy nên, trong khuôn khổ trình bày trong khán phòng này, tôi chỉ xin dành ít phút nêu vài cảm nhận của cá nhân khi đọc tập thơ ngõ hầu tìm sự tri âm, đồng điệu.Thật vậy, giữa cuộc mưu sinh đầy hệ lụy của chốn nhân gian nhiều niềm vui, hạnh phúc nhưng cũng lắm nỗi buồn, bất trắc, đôi khi thực tế bắt con người thỏa hiệp để thích ứng, đối phó và khiến tâm hồn ta trở nên cỗi cằn, chai sạn, suy nghĩ biếng lười, hờ hững. Nhìn thời gian trôi qua một cách dửng dưng, nghe lá rơi chiều, trông bóng hoàng hôn tím chân trời mà không mảy may xúc cảm…Vậy mà, người thơ Ngã Du Tử vẫn làm một cuộc rong chơi giữa thường hằng như một sự bất chấp, trêu ngươi, phá tung sự kiềm tỏa, ngưng trệ để tìm về bản ngã, tìm về những điều thẳm sâu mà chỉ có văn chương mới dẫn lối đưa đường, neo giữ trong trái tim chúng ta những gì đẹp nhất, đáng trân trọng nhất.Đọc tập thơ, nhất là phần đầu, với 10 chương như 10 phân đoạn dù mỗi phân đoạn là một bài thơ lục bát. Nhưng khá hoàn chỉnh, trọn vẹn cả ý lẫn tình. Mỗi bài thơ mở ra theo mỗi hướng nhưng lại nhất quán trong chiều suy tư, trăn trở của tác giả. Nhà thơ, qua từng câu lục bát nhẹ nhàng nhưng lắng đọng như muốn đưa người đọc khám phá, tìm hiểu một cách đa chiều những câu thơ đậm chất thiền nhưng cũng rất đời : "Bến tình còn nỗi vương mang/ Vầng trăng cổ độ vừa ngang giang đầu/ Trăng khuya xanh ngát một màu/ Người tìm gieo hạt bên cầu tâm linh". Có điều gì day dứt qua những vần thơ dẫu biết rằng cuộc đời nhiều hệ lụy, con người ta phải đương đầu nhiều khi vật vã vì cơm áo nhưng văn chương đã cứu rỗi tâm hồn. Như cái duyên, cái nợ không thể dứt. Người thơ ấy vẫn đi về trong suy tưởng, để một hôm nào đó nhận ra rằng không dễ gì dứt áo, buông xuôi. Vẫn còn đây những gì đã cũ, đã qua và lòng vẫn còn những “ Vương vấn” nhất định để mộng mị tâm tư, để trở trăn hoài niệm. Tất cả đã là quá khứ nhưng hiện tại vẫn cứ thôi thúc bắt ta nhớ về. Để rồi: Nghêu ngao mở lỏng vòng tay/ Con chim mộ đạo đậu vào tánh không/ Hát vang câu hát phiêu bồng/ Ngàn năm không sắc, sắc không bên trời. Như nhà thơ nhận định, mà thật vậy đây là tập thơ viết về thiền, âm hưởng thiền đậm đặc trong từng ý, từng lời. Dù biết rằng tìm về thiền đạo, Phật pháp là một quá trình vì nó bao la, rộng lớn. Tuy nhiên những gì tác giả rong "Chơi giữa thường hằng" thể hiện cũng đáng trân trọng, ghi nhận. Chúng ta hãy đọc lại những câu thơ này nhé:"Kể từ định mệnh quá giang/ Nghiệp duyên thuở ấy về ngang tim người" Hay: "Diệu thay dưới cội vô ngần/ Vui thay nhận ánh hào quang rạng ngời".Điều dễ nhận thấy trong những câu thơ trên là tinh thần bát nhã đã hiện hữu. Giữa cuộc tồn sinh của kiếp người, rủi may, được mất là lẽ thường tình. Có lẽ tác giả ngộ ra nên nhiều suy nghiệm, giãi bày. Thật vậy, nếu chúng ta chưa vội đọc hết 10 bài lục bát mà tác giả cho là mười chương, khi đã đọc 10 tựa đề của mười chương chắc chúng ta cũng thấy phần nào tác giả gửi gắm tâm tư những giải bày mà Ngã Du Tử đã chứng nghiệm. Những hình ảnh, câu từ đậm chất thiền phần nào giải mã được góc khuất tâm hồn người thơ đầy trăn trở giữa chốn hỗn độn của kiếp người trầm luân. Ở phần 2 là 17 bài thơ với nhiều đề tài, thể loại khác nhau nhưng là sự gặp gỡ của một tâm hồn nhiều băn khoăn, thao thức trên hành trình của đời sống trần gian của kiếp người hữu hạn. "Sông có lúc phải nghẹn nguồn ghềnh thác/ Đời phong trần đến lúc sẽ hân hoan/ Là yêu mến mở cõi lòng khắp cả/ Thong thả cùng theo lớp sóng ầm vang" Quy luật cuộc đời nghiệp ngã, nhưng khi chúng ta hiểu được thì cũng sẽ rất nhẹ nhàng đón nhận, vượt qua. Yêu thương, chia sẻ và tương trợ cùng tâm thế an bằng trong tâm hồn, vững tin nơi thể chất, mọi khó khăn chẳng là gì trên bước đường xuôi ngược. Tôi xin khép lại phần cảm nhận của mình bằng những câu thơ trong bài “ Gọi gió ngàn lên” như một thông điệp về niềm tin, ước vọng và về sự lạc quan trong cõi đời này : Gọi gió ngàn lên tiếng Ầm ào những đợt xô Rừng lau rung theo gió Như cánh chim tung trời Ngõ cũ hồn đã thức Ngày lên xanh ngập lòng Ai bên trời còn ngóng Gió mới về bên sông. Một vài cảm nhận của riêng mình về tập thơ “Chơi giữa thường hằng” của nhà thơ Ngã Du Tử. Xin cảm ơn nhà thơ, cảm ơn quý vị yêu thơ đã lắng nghe TRẦN ĐỨC SƠN
CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG PHẠM NGỌC DŨ VÀ TÔI Tôi đến với Ngã Du Tử khá muộn. Đúng thôi, tôi thì bé tí còn anh thì đã qua cái tuổi “lục thập nhi nhĩ thuận” từ lâu. Chính vì thế mà anh đã đạt đến mức độ gần như hoàn-hảo về mặt tri-hành, kiến-văn, và kinh-nghiệm về cuộc sống. Cũng nhờ đó mà khi nhìn nhìn hay nghe thấy điều gì, anh không những không cảm thấy chướng, ngại mà còn hiểu thấu được mọi lẽ. Không phải tự-nhiên mà ta đạt được trình-độ "nhi nhĩ thuận" Muốn đạt được trình-độ này, con người cũng phải có căn-bản giáo-dục, đạo-đức, kiến-văn, và kinh-nghiệm từng-trải về sự đời. Ngã Du Tử tên thật là Phạm Ngọc Dũ, sinh năm 1956 tại Nghĩa Hành – Quảng Ngãi. Anh bôn ba trong cuộc đời để bây giờ anh định cư tại Sài Gòn đô hội và rong chơi từ ấy đến quê cùng những miền hoa thơm cỏ lạ khác. Làm nhiều thơ, yêu nhiều chữ để bây giờ giữa cuộc bon chen, anh vừa ra mắt Thi phẩm “Chơi Giữa Thường Hằng”, một tập thơ mang hơi hướng Thiền thi và 17 bài thơ lẻ khác. Tập thơ được chia làm hai phần. Phần đầu là Trường thi “Chơi giữa thường hằng” được anh viết bằng thể thơ lục bát mà nói như nhà thơ Luân Hoán là “một hồn vía tinh túy từ một dân tộc lạc quan yêu thích thanh bình” và phần sau là những bài thơ tình được viết bằng sự đa dạng thể loại và hình ảnh. Cũng không quên nói rằng, đan xen với anh là đôi bài cảm nhận của người chị thơ Ninh Giang Thu Cúc và của anh Đông Nguyên. Bài trường thi “Chơi Giữa Thường Hằng” được anh tách thành 10 chương, mỗi chương là một sự dẫn dắt từ “Vương vấn”, “Quán chiếu” đến đoạn cuối cùng là “Chuyển hóa” và “Thắp đuốc Chơn tâm”. Nói theo tinh thần Phật gia, thì đó là sự giác ngộ, sự tìm kiếm “bản lai diện mục” của một đời người. Cuộc đời thi sĩ là một cuộc chạy vòng quanh xuôi ngược kiếm tìm một chứng nghiệm. Sự chứng nghiệm dày dặn của một đời làm người trước dâu bể cuộc đời để khi về với cõi tâm linh, tìm cho mình một chốn an bình trong tâm thể và tâm thức khi mọi đối đãi bằng vòng tay yêu thương và tha thứ. Nếu Bùi thi sĩ đã từng nói: “Trăm năm tắm gội dưới trời/ Ngày thì tắm nắng tối thời tắm trăng/Nhớ em, tắm với chị Hằng/Tận cùng tắm với ngọn đèn cô đơn” thì với Phạm Ngọc Dũ: “Ngày thơm hương phúc an lành/ Hoa thanh lương nở trên nhành ruổi rong/Ta về thắp lửa, đèn chong/ Soi vào tục lụy trước vòng bể dâu” (Trước Minh kính đài) Rốt ráo của cuộc đời, cuộc thơ, chỉ còn ngọn đèn tri âm cùng thi sĩ và xa xa trên bầu trời xanh kia, giữa muôn ngàn tinh tú, một vầng thơ lẻ loi đang cùng anh: “Mở lòng ra, rộng đôi tay/ Nhân gian còn biết tỏ bày làm tin/ Là đi là đến phận mình/ Hành trình còn những thình lình đục trong” Giữa cuộc rong “Chơi giữa thường hằng”, anh đã đối mình “trước minh kính đài” để thấy rằng “Dễ chi hạt ngọc mà mong / Đôi khi đắng chát cũng trong cõi này” Vâng, đôi khi đắng chát và cái thật sự khi đứng trước gương soi mình, tìm lại chính mình anh đã trực ngộ ra rằng: “Nào thương, nào ghét được gì/ Việc đời lắm mộng đôi khi mệt mình” (Chương 8: Nghi tâm) Vậy đó, Đời là vô thường, thay đổi theo luật nhân quả, Vũ trụ thay đổi, đó là vô thường và luật nhân quả là thường hằng. Tất cả mọi triết lý đều có một nền vĩnh cữu và trên đó là một dòng chảy thay đổi liên tục. Đó là thế giới tương đối biến hóa trên cái nền tuyệt đối. Đó là sóng nước thay đổi muôn trùng trên mặt đại dương vĩnh cữu gọi là Không. Đó là vũ trụ sống mỗi ngày trong tình yêu Đạo pháp tràn ngập từng tế bào của vũ trụ. Chính vì vậy, khi viết “Còn lại dấu ngày” Ngã Du Tử đã an nhiên:“Tôi ngửa mặt hứng nụ cười rất nhẹ/ Lững mùa vui trong đáy mắt luân hồi” và để rồi khi “Tôi thơ thẩn soi từng vùng tâm thể / Con đường quen còn lại một dấu ngày” nhà thơ đã thấy “Phía bên kia trăng nước ngập thuyền đầy” . Một bài thơ tình ẩn sau những kiếm tìm giữa cuộc rong chơi vật vã với áo cơm giữa nhân sinh đầy hệ lụy khi anh đã tìm thấy an lạc tâm. Đi dọc cái trầm luân cuộc đời, lang thang trong cõi vô thường với hệ lụy nhân sinh của “sinh lão bệnh tử” và bon chen cùng thời cuộc vì “cơm áo không đùa với khách thơ” đôi khi ai đó trong chúng ta cũng “nhầm lẫn cọng trừ” để thấy rằng cuộc đời không chỉ hoa hồng và chocolate. Những gai góc từ từng ngóc ngách, từ những thăng trầm đã khiến Ngã Du Tử ngộ ra rằng “Người đả đảo, kẻ hoan hô / Thì ra thế sự cả bồ liêu trai”. Tuy ray rức, đau đáu vậy, nhưng cái cốt lõi để chàng gửi hồn vào thơ, mặc nhân thế lắm lời, nhân sinh lắm lẽ. Khép phòng văn lại, ủ lòng mình lại, chàng đã đạt đến sự an nhiên, tự “xếp”, tự “xây” cuộc đời mình trong chính “nát bàn thơ” của con tim yêu đời và đau đời và… vui sống: “Góc đời đọc sách xem tranh / Xếp ngôn ngữ lại xây thành quách thơ” và để rồi buông thỏng 2 câu “Xanh như lá thắm cau trầu/ Đừng như vôi bạc tình đau đáu lòng” Cái đau đáu của Ngã Du tử được anh viết bằng thể lục bát chân phương mộc mạc với bài thơ “Ngẫu hứng ngày lên”. Trong mỗi chúng ta, có ai đã từng hỏi “Cớ gì mà Phạm Ngọc Dũ lại chọn cho mình cái bút danh Ngã Du Tử”. Và có ai đã thử biện mình rằng, trong cuộc yêu thơ, mấy ai đã tịnh tâm sám hối trước một thánh thể là hương sắc khi đêm buông về phía ngã. Sẽ là sáo rỗng nếu chúng ta chưa nhận thấy đời vị đắng, nếm môi xuống đời, thấy đời ngọt lịm, cho nên chàng đã “ngộ” được lẽ đời, lẽ sống, lẽ tình yêu để đủ sức đề kháng và thản nhiên đắm mình “Ngày yêu mến đêm ngược nguồn bất tận/ Vươn cánh dài theo sóng nước hoàng hôn”. Vâng, cái ý vị của anh là hương sắc. Cái nên thơ của anh là thánh thể và cái chân tình của anh là “Rồi từ đó ta thức cùng mộng mị/ Vùng say mê rộn rã một tâm hồn”. (Đời gọi em là hương sắc) Nếu nói “Chơi giữa thường hằng” là một thiên trường thi đậm thiền vị quả không ngoa khi xuyên suốt tập thơ là những tư tưởng mang triết lý Phật gia, những giải thoát mang tính tự thân.Thấu triệt cái tư tưởng: “Khi các con sông dòng suối trôi về biển, nó bỏ lại sau lưng tất cả tên gọi và thuộc tính, chỉ còn mang một vị mặn”, anh đã ngược ngạo đời “vác thuyền về phố” và vác tình ta đi dạo khắp nước non. Phải chăng cái dạo chơi này đã là một sự giải thoát? Chí ít là của chính anh – Ngã Du Tử - như cái mỹ danh anh chọn cho mình Bằng bút pháp chân chất với phong cách “nhà quê”, lục bát “vác thuyền về phố” sẽ cùng chúng ta “tít mắt cười” và “tìm ra đáp số”: “Dòng sông nào cũng mang nước về biển mặn/ Đời con người bao nhiêu lần giọt đắng/ Ừ thì ta vác thuyền về phố/ Và vác tình ta đi dạo khắp nước non”. Dẫu không nằm trong phần đầu của tập thơ, những bài thơ lẻ đã không lẻ. Có lẽ là nó chạy theo một mạch luân hồi mà đời người rồi ai cũng qua. Sinh ra, lớn lên, yêu, và mang những ngọc ngà đi cùng những bước chân tâm về quỳ gối bên Phật đài để tự soi rọi lại chính mình, anh đã nói: “Còn chăng chỉ một chữ tình/ Thì thôi hãy sống chân tình trước sau/ Một đời thấm đẫm bể dâu/ Gọi người an trú qua cầu nhân gian” Ừ, thì thôi. Ừ thì gọi nhau mà an trú trong nhau giữa phù trầm nhân thế. Vậy đó, Ngã Du Tử đã “chơi giữa thường hằng”! Tập thơ nhỏ nhắn, xinh xinh nằm lặng lẽ trên kệ sách với lối hành văn mộc mạc bằng những ngôn ngữ đời thường pha lẫn những câu từ của triết lý Phật giáo. Đôi lúc anh đã dùng một vài từ “cổ kính” như “vầng trăng cổ độ”, “chốn giang đầu”, “bể dâu”. Tuy nhiên, nó không lệch lạc hay quá cầu kỳ bởi anh rong chơi bằng một thể thơ lục bát mang đậm cái hồn quê. Gặp anh vội vã, đọc anh vội vã, tôi chỉ biết nói rằng đây là một tập thơ mà tôi yêu mến. Nó không quá hoành tráng và “nặng ký” cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nó nhẹ nhàng như anh đã “Chuyển hóa” và “vác thuyền về phố”. Cám ơn anh, cám ơn Ngã Du Tử đã cho tôi “Chơi giữa Thường Hằng”. LÊ NGHỊ U Minh thất, Mạnh Thu năm Đinh Dậu - 2017
Thêm những bài thơ mang hơi hướng thiền cho sắc màu phong phú hơn, Thân mến, NDT ĐỈNH CAO CỦA PHÙ VÂN LÀ BÌNH YÊN Về̀ ngồi trên đỉnh bình yên Nghe ra trần thế muộn phiền thiên di Gẫm đời trăm lối thị phi Lối nào cũng có đường đi, ngõ về Tội tình bản chất u mê Lên ngàn biết núi, bến quê biết đò Là em mong chớ âu lo Là tôi xin nhật tụng pho kinh đời Đem về hong lại cuộc chơi Ấm từ cố lý sang nơi thị thành Tiếng cười vỡ nắng tân thanh Mùa đi xin nhớ để dành cho nhau Thơm hương mùa cũ trầu cau Cho hồng môi măt, hết đau đáu tình Về ngồi trên đỉnh yên bình Vui trông con sóng lênh đênh - vô thường NGÃ DU TỬ
Thi phẩm CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG tôi đã đưa lên đủ cả. Bây giờ tôi up tiếp những bài thơ không có trong thi phẩm CHƠI GIỮA THƯỜNG HẰNG để ace đọc cho có tính liên tục. Thân mến, NDT DỊU DÀNG HẠT NHỚ Dịu dàng hạt nhớ cầm tay gieo vào tâm thắp lại ngày gió sương mai kia mốt nọ vô thường làm sao giữ được nhớ thương giữa đời Ru rằng" hạt nhớ à ơi" là quê hương cũ, là nơi ân tình xa từ khắp nẻo mưu sinh trong lòng vẫn nhớ bình minh quê nhà Dịu dàng hạt nhớ ngân nga thời còn đi học trường xa, trường gần vào đời còn những bâng khuâng mối tình xưa cứ lần khân hẹn hò Thuở nào áo trắng học trò bước chân ai cứ ngây ngô theo hoài có lần mơ chuyện tương lai mùa hanh thông đợi cùng ai xây đời Dịu dàng hạt nhớ thơm ơi bài thơ xanh viết dưới trời tự do đời ư? như một chuyến đò chảy theo thế sự đôi bờ thực hư Mang theo nhịp sống nhân từ nghiệp văn chương gọi, tình như mây hồng ô kìa, phía cuối dòng sông mênh mông tình biển mặn nồng đại dương Rắc hạt nhớ vào mười phương cầm niềm vui có nổi buồn đan xen việc đời mãi miết thường hằng hạt nhớ tôi, có vầng trăng soi cùng NGÃ DU TỬ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2017 21:31:19 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >
VẦNG TRĂNG VIÊN MÃN Mấy mươi năm một trận cười Được thua – còn mất sự đời huyện thuyên Hữu tình trời đất làm duyên Vầng trăng vừa mọc đã viên dung rồi Ô nầy, tôi một mình tôi Nhìn trăng viên mãn, nhìn đời rỗng rang Vỗ tay hát tịch tình tang Vui vừa mới nhận tiếng đàn tri âm Thì ra suốt những tháng năm Mãi mê tìm kiếm mù tăm… chưa hề Bao năm ghềnh thác tình quê Nghe ra một tiếng TĨNH MÊ cát lầm Và tôi về lại chỗ nằm Vầng trăng viên mãn trăm năm soi cùng NGÃ DU TỬ ( rằm tháng chin/ Giáp Ngọ 2014)
NHƯ VỪA MÙA XƯA Thu se sắt giữa đất trời vàng rực Gió mơ hồ vừa đùa trước hiên ai Em bước nhẹ trên con đường trước mặt Tôi bâng khuâng mơ bóng dáng em gầy Vừa lạ lẫm, vừa thật quen như thể Gặp một lần trong trong ký ức mênh mông Chiều xuống chậm để cho vừa mộng mị Nổi niềm xưa còn đọng ngược bên lòng Ngày có hiểu những chiều xưa mong ngóng Tiếng guốc khua theo nhịp bước rộn ràng Thời trai trẻ đã một thời lãng mạn Đi theo em vội vã bước chân hoang Sao nhớ lắm mỗi lằn ranh quá khứ Vừa hân hoan, vừa yêu mến vô cùng Mùa thu cũ phôi pha từ thuở nọ Như còn nghe tiếng quá khứ ngang lòng NGÃ DU TỬ
TÂM CA Nhặt ngọn cỏ dắt đầy trong túi áo có đất trời, có cả thảy trăng sao lời kinh rụng giữa hai bờ hư thực nguồn tâm ca hương ngát ý bay vào NGÃ DU TỬ
GỬI NGƯỜI CÔ ĐƠN Hương đưa theo gió nhẹ nhàng vớt trang cổ tích mắc ngang tim người À ơi cũng một dòng đời Sao em còn đứng bên trời hắt hiu Thời gian đã nhuộm mắt chiều Sao em đi mãi liêu xiêu một mình Trách ai sao nỡ vô tình Để người mắt ngọc lặng chìm sông đêm Lời yêu còn mỏi bên thềm Áo chiều phơi dưới trăng mềm nhạt phai Chờ ai suốt tháng năm dài Đẫm sương có lạnh gót hài quan san Nầy em mở khóa địa đàng Theo ta vào mộng muôn vàn hương thơm Thở than chi chuyện oán hờn Mau lên em hạt thảo thơm gieo cùng Mai nầy thắp nến mê cung Trong vườn yêu rọi sáng thung lũng buồn Nụ thơm tỏa dưới hoàng hôn Lời thiên thu vọng theo cồn sông em NGÃ DU TỬ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: