TẬP THƠ NỬA VỜI
Vuthivietnam 05.11.2017 22:05:45 (permalink)
0
Lời Tựa
 
Cái rã rời không phải của rã rời,
sự tan nát không còn là tan nát.
Trong cái ranh giới không cùng ấy,
hắn bỗng thấy thương thân, tiếc đời.
Trong cái vô vi trời đất,
hắn chợt thấy dáng hình Lão Tử.
 
Cây cỏ bốn mùa trôi mất đâu
Tuần hoàn như vậy có gì đau
Trên cành trơ gọng mầm đang dậy
Trong sắc xuân mơ gợn nỗi sầu!
Và trong đống vụn vỡ này,
Hắn chẳng chọn được gì cho mình,
Ít rằng trong ý tưởng.
 
 
Ngày 24 tháng 8 năm 2000
Vũ Thi
 
 

Màu Đen
 
Ta đi trong màu đen
Trong bóng tối mà ta chờ ta đợi
Cái bóng tối của không mong tràn tới
Ôi! Màu đen, màu đen
Bầu chất chứa của đêm
Sự hun đúc bắt nhân loài nghĩ ngợi
Nỗi khao khát một cái gì chưa tới
Ta chẳng thấy ta ngoài ý nghĩ con người
Lặng lẽ ta đi trong đen sẫm của người
Lặng thấm vào ta trong vô hình vời vợi
Chỉ có gió ở trên cao gào đói
Lá trên cành lác đác rụng đường khuya
Tiếng chân đi hay tiếng chân về
Ta chẳng biết chỉ thấy mình lạc long
Một bóng đêm rất dày trĩu nặng
Đè xuống thân ta – đập nát hồn ta
Trong mắt đêm chan chứa lệ nhoà
Ta chẳng thấy, chỉ thấy mình lạc long
23/12/1997
 
 
 
Chiếc Lá
Tặng chị Tuệ Liên
 
Thân em như chiếc lá trên cây
Gió cuốn em đi gió thổi bay
Lăn lóc cùng trời thân phận bạc
Về đâu? Chi nữa? nước non này.
1974
 
 
Cái Thừng
 
Bầu bán làm chi non nước ơi!
Ông nào cũng vậy thế mà thôi
Mỗi bước thăng quan lo bụng phệ
Con dân chi nữa mặc cho rồi …
 
Thừng bện xong rồi tự trói ta!
Tre non chẻ lạt trói tre già.
Một dây vô lại tình nhân thế
“Gỡ được ra rồi cũng nát da”.
Vũ Huy Tảo
1974
 
 
Cái Bánh Đa
Tặng Dương Thu Hương
 
Thân em như chiếc bánh đa,
Oằn mình trong lửa để mà lớn lên.
Lửa nung cong cớn thân mềm,
Giòn tan miệng thế lời rên phận mình.
1974
 
 
 
Phân Đàn
 
Khi súc vật phân đàn!
Khi loài người tách tổ!
Khi con chó xù bờm tranh nhau miếng mỡ,
Nỗi tủi hờn hoang sơ.
Những bàn tay và nanh vuốt hững hờ,
Sự giằng xé vuốt nanh
Tay co giằng béo bở
Loài súc vật có còn chăng nỗi nhớ
Lũ chó con một bầy.
Những bàn tay non dại nắm bàn tay
Cái tổ chó trong căn nhà còn lại
Lũ chó con nay đâu?
Những đứa trẻ thơ nay đã bạc mái đầu,
Sự khôn lớn mọc lên cho tình đời sụp đổ
Khi chó mẹ nằm im nhìn đàn con tách tổ
Tiếng gầm gừ day đứt cả không gian
Dưới mồ sâu xương thịt mẹ điêu tàn
Cố gượng dây khóc con mình sụp đổ
Sự tàn nhẫn hằn sâu trong nỗi nhớ
Những cằn khô phân cách mãi linh hồn
Những lâu đài bên cạnh những tang thương
Khi anh đói, em no không cần nhìn nhau nữa
Ta lớn dậy để cho tình sụp đổ
Miệng nam mô nhưng thể xác không hồn
Nỗi tương tàn trong một nấm mồ chôn
Căn nhà nhỏ - đàn chó con – lũ trẻ thơ tan vỡ!
Và thế hệ cứ nhân lên nỗi khổ,
Nỗi đắng cay con người
Những nấc thang mà anh ngược em xuôi
Những bộ mặt hân hoan, che tình đời băng giá
Ta lăn lộn đến khi đời mệt lả
Đàn chó con sinh sôi
Những đứa trẻ thơ cất tiếng trào đời
Sự suy ngẫm chợt về ký ức
Sự lặp lại khổ đau tiềm thức
Khi súc vật phân đàn
Khi loài người tách tổ
Và con mẹ lớn lên bên bờ sâu nỗi khổ
Những tiếng hú của muôn loài đổ vỡ
Tiếng than vãn cho muôn vạn kiếp người
Tiếng muôn trùng rạo rực những sinh sôi
Tiếng những bước chân lạc loài một thuở
 
Tiếng níu kéo, tiếng co giằng rạn vỡ
Tiếng người đi kẻ ở trong trời
Tiếng ai về, ai ngược bến xa xôi
Đời thác loạn buổi phân đàn đổ vỡ
Trong mồ lạnh, mẹ rùng mình lặng ngó
Những đứa con từ lòng mẹ ra đời.
1999
 
 
Mưa
 
Mưa rơi trên đường phố,
Mưa bạc cả bóng đêm.
Mưa rơi trên số phận,
Mưa bạc cả tóc em.
Bóng đêm ơi bóng đêm!
Chỉ riêng người đã đủ,
Lại còn mưa nhiều thêm
Cuộc đời còn chi nữa
Con xin trời một nửa
Một nửa cũng nhiều rồi
Nếu không thì cuộc đời
Con chẳng còn chi nữa.
1999
 
 
Chiếc Lá
 
Chiếc lá bay theo gió
Như con đò trên sông
Mỏng manh trao lượn mãi
Cho đến chỗ tận cùng.
Phải chăng đò cũng vậy?
Sào cập bến hư không.
1999
 
Trăng …
 
Ta nhấn vầng trăng trong miếng chén
Rượu sủi tăm trăng sóng sánh say
Ta uống rượu trăng cho say khướt
Tỉnh ra trăng nhuộm cả nơi này.
1999
 
 
Bài Ca Thời Gian
 
Ta chẳng lạc bước đâu!
Ta đang bước trên đường dài thế kỷ
Như tích tắc đồng hồ có lúc nào để nghỉ
Khoảng cách thời gian trên mặt số đều đều
Như những con đường mà ta đã đi theo
Là những bước chân một đời khép lại
Nỗi chật hẹp và những gì vướng mãi
Từ ấu thơ cho đến hết tuổi xuân
Nỗi ao ước và những bước gian truân
Tiếng nức nở và muôn lời hoan hỉ
Ta đã sống như ta đã nghĩ
Và có bao giờ ta thấy được ta đâu
Những dòng sông ẩn dấu những nông sâu
Sự phẳng lặng vùi chôn bao thế kỉ
Ta bỗng thấy đời mình phi lý
Tấm gương nào soi thấu bóng hình ta
Mặt biển xanh nhàu nát sáng bao la
Ta méo mó trong gương người biển cả
Chân dừng lại ôm nỗi lòng băng giá
Lối đi nào đưa bước đến muôn phương
Bao đau thương ta để lại trên đường
Dấu in dấu, ôi nỗi buồn vạn thuở
Tuổi xuân ơi! Em chẳng là hoa nở
Và niềm tin hy vọng chẳng màu xanh
Trán thanh xuân như sóng vỗ tan tành
Đầu gục xuống bỗng thấy mình sụp đổ
Tiếng tích tắc từ nơi nào không rõ
Từ ấu thơ hay mới hôm nay
Tiếng chuông kêu báo hiệu hết ngày
Kim nhúc nhắc tiếng đồng hồ vẫn chạy
Nỗi quằn quại khi quả tim đã cháy
Giữa dòng sâu đang chảy đến vô biên
Đi về đâu trong róng rả trămmin
Thác điên loạn giữa lòng xối xả
Hãy đứng dậy cuộc đời ơi! Đừng ngã
Trong thời gian ta có một thời gian
Hữu hạn đời ta trong vũ trụ vô vàn
Hạnh phúc hiếm từ muôn vàn đau khổ
Đường chật quá đời ta không còn chỗ
Lối đi nào chằng chịt giữa muôn chân
Hạnh phúc xa ta cứ tưởng gần
Niềm hư thực giữa đời muôn vạn ngả
 
Ta đang sống thời gian ơi, băng giá
Tiếng của người thôi thúc bước ta đi
Những vòng xoay tiếng tích tắc làm chi
Ta muốn vượt lên người
Người giằng đời ta lại.
Và nhắc ta những bước đều mãi mãi
Tích tắc thời gian,
Túc tắc bước chân
Hạnh phúc xa – mái tóc bạc dần
Ta là đá giữa đời – là lãng quên muôn thuở
Là nỗi nhớ của lòng ta nỗi nhớ
Là niềm đau trong muôn vạn niềm đau
Thế giới kia trong điên loạn nát nhàu
Ta cát bụi, ta trở về cát bụi!
15/01-Mậu Thìn
 
 
Vòng Tròn
 
Thằng sau nghi thằng trước
Một bầy người đi vòng
Một vòng tròn khép kín
Hỏi có buồn cười không?
2000
 
Pho Tượng Biết Khóc
 
Pho tượng đá từ ngàn xưa để lại
Đứng trơ trơ ngửa mặt giữa trời
Bao thế hệ chen chân trẩy hội
Khen tượng uy nghi như thể ông Trời
Tượng đứng đó trên đỉnh ngàn xanh biếc
Dáng uy nghi đôi mắt đắm ngàn khơi
Ngực nở rộng như ôm hồn non nước
Kiếm trên tay nơi chỗ dựa con người
Thân cong rướn như bay về phía trước
Giữa biển ngàn sóng cuồn cuộn trôi
Bao nắng lửa đã nung người thành đá
Nghìn năm mưa, sôi sục bão cuồng phong
Những lở lói của ngàn năm để lại
Là vết nhăn trên vầng trán kiêu hùng.
Và vẫn vậy, hàng năm người vẫn tới
Vẫn chen chân lội suối băng rừng
Để chiêm ngưỡng pho tượng trời bằng đá
Dáng uy nghi ở tận chốn thâm cung
Và một sáng khi bình minh chưa dậy
Sương ngút ngàn bạc trắng cả non cao
Đoàn hành hương đã dậy tự lúc nào
Đứng cầu khẩn pho tượng trời lừng lững
Và họ thấy trong mắt người cô quạnh
Giọt lệ rơi trên gò má uy nghiêm
Lời thì thầm to nhỏ giữa vô biên:
“Pho tượng đá không thể nào khóc được
Ngài là trời, Trời không bao giờ khóc”
Trong nỗi bàng hoàng họ lặng lẽ ra đi
Miền rừng hoang xanh ngắt cả bốn thì
Người không tới, mặc ông Trời đứng đó
Chim vẫn hót muôn âm thanh to nhỏ
Trong ban mai nắng toả khắp rừng xanh
Người vẫn đứng kia cô quạnh một mình
Vì người khóc nên muôn loài quên đến
Và câu chuyện cứ sang tai câu chuyện
Về một pho tượng đá khóc như người
Bị nhân loại ruồng bỏ chốn xa xôi…
Pho tượng khóc làm hồn tôi nao nhớ
Dòng lệ đắng của một đời hoang bỏ
Đến hôm nay lệ sắp cặn hết rồi
Quyết vượt ngàn, tôi tìm đến xa xôi
Để chiêm ngưỡng pho tượng trời bằng đá.
Và một sáng giữa bình minh xa lạ
Nắng buông rèm giữa những vòm cây
Tôi vẫn đi giữa sáng tối đêm ngày
Trên lá rụng của ngàn năm để lại
Khắp đây đó tiếng chim rừng vương mãi
Giọt sương vàng nhè nhẹ rớt bờ vai
Suối êm ru luồn dưới ánh ban mai
Sỏi lặng lẽ ánh vàng như châu ngọc
Giữa cảnh đẹp âm thầm tôi muốn khóc
Hồn bâng khuâng lặng lẽ bước chân đi
Và kia rồi trên vách đá phẳng lỳ
Người đúng đó dáng in trời xanh thẳm
Tôi quỳ xuống dưới chân người cao rộng
Tôi cầu xin giọt lệ của Ngài rơi
Và ở đâu mãi tận trên trời
Giọt lệ đắng của người nhỏ xuống
Giọt nước mắt ánh vàng lồng lộng
Dưới ban mai nhỏ xuống hồn tôi
Tôi ngẩng lên thấy cả bầu trời
Và bóng dáng của người trong đó…
Tháng 7-1998
 
Thư Gửi Bác Phùng Quán
 
Tôi gửi thư về đất chết đây
Nơi miền ròi bọ xiết đôi tay
Cho người thi sĩ phơi sương trắng
Nuốt hận trần gian rượu đắng cay.
 
Rượu đất anh ơi, có đắng không?
Có tràn ly rượu sủi tăm tăm?
Có mừng trắng nợ trần gian cũ?
Có nhớ ai ai rượu cháy lòng?
 
Có nỏ lê ta thành thánh giá!
Có tình nhân thế nữa hay không?
Rượu đắng mềm môi lời hát cũ,
Nghêu ngao tôi hát giữa hư không
 
Chênh vênh tôi bước trên đường cũ
Be rượu cầm tay dội ướt lòng
Nước mắt không còn tôi khóc bác
Đôi lời say tỉnh giữa hư không…
1998
 
Tàu Chuối
Tặng em Ngọc
 
Xanh mướt mà sao khó bám ghê?
Cứ là trôi tuột giọt đam mê.
Có còn vương vấn tình sương lạnh?
Tan nát cơn mưa hận lối về.
2000
 
Ru Tình
 
Ru tình một nửa tới đâu.
Để lòng khắc khoải buồn đau tiếc đời.
Tình ru qua mọi cõi trời.
Cung buồn thắt lại đàn tôi mất hồn.
Mộng ru giữa lúc hoàng hôn.
Bâng khuâng một cõi chợt lòng ta đau.
Đàn lâng cao vút cung sầu.
Ru tình một kiếp về đâu nữa trời?
2000
 
Bóng
 
Cuộc đời ta theo bóng,
Một chiếc bóng hiện sinh.
Để rồi ta là bóng!
Là bóng của chính mình.
Ta thương cái thân ta,
Hiểu ra thì đã già.
Trong cõi vi vô ấy.
Lão tử có như ta?
2000
 
Sông Chiều
 
Chiều hoà trong ánh nước,
Nhao nhác về lãng quên…
Trên sông thuyền bỏ bến,
Lữ khách trong triền miên…
Chim cuối chiều vỗ cánh,
Rũ bỏ những ưu phiền.
Chỉ còn đây nỗi nhớ!
Thi nhân nâng chiều lên.
2000
 
Say
Tặng ĐP
 
Đời chợt nhớ, đời chợt quên!
Đong đưa duyên phận hỡi con thuyền.
Phiêu du một cõi tình nghiêng nửa.
Đây khúc du ca vào lãng quên…
 
Lời ai tắt lịm như tàu đắm,
Thân phận như neo mãi đắm chìm.
Biển say như rượu chênh vênh quá.
Bọt sủi tăm tăm rồi lãng quên…
 
Khúc hát ai nào say như rượu!
Phiêu du say tỉnh nỗi ưu phiền.
Nhớ nhớ, quên quên buồn điệp điệp…
Con bèo xô dạt mãi vô biên.
 
Sẽ dạt về đâu lời hát cũ?
Hư vô câm lặng mãi chân chiều
Hoàng hôn lìm lịm trong duyên phận
Đường về say tỉnh bước chân xiêu.
 
Thế đấy cuộc đời như miệng cốc.
Nâng ly ta chúc phút giây này.
Khổ đau trong vắt như là rượu.
Mềm môi ta hát những lời say.
2000
 
Thu Ảo
 
Chim thu cánh mỏng rã rời,
Tan trong hơi gió những lời vu vơ…
Lá vàng thả gió như mơ!
Lùa trong sắc nắng như hơ lụa vàng.
Tay nào dệt nỗi đa mang,
Đem thu đổi mộng, gội hàng liễu ru,
Tay xanh thoáng gợn sương mù
Nghe trong hương cúc có thu muộn màng.
Rùng mình con nước mênh mang,
Vời xa thoáng nét đò ngang dội về.
Chợt buồn hay nỗi đam mê?
Không gian ngơ ngẩn, thu về đến đây.
Bâng khuâng lâng nhẹ gót giầy,
Đường xưa lụa mỏng thoáng bay trong chiều.
Lá vàng nhẹ rớt bao nhiêu,
Thi nhân gom nhặt những điều vu vơ.
Tình thu buông một nét hờ…
Tan trong sương gió thu mơ một trời.
Mặc lòng ai nhặt thu rơi…
Cung đàn tiếng mảnh thoáng thôi muộn màng,
Lời thu một nỗi đa mang…
2000
 
Đêm Tây Hồ
 
Cố nắn nót cho cung đàn thêm lộng…
Một mảnh trời xanh chẳng là chi trống rỗng,
Đập vỡ trời sao…
Trăng chẳng còn nguyên sứt mẻ lúc nào.
Đàn nguyệt vỡ tiếng ngân buồn thắt lại.
Đêm ẩn hiện, trăng sao màu hoang dại.
Hồn lặng câm thu nhỏ tưởng không còn.
Một trời đêm cao ngất đến chon von.
Và sâu thẳm cố nhìn không thấu được.
Trời hẹp lại đắm mình như hồ nước.
Óng ả trăng vơi, nhấp nháy sao cười,
Đây Tây Hồ say lả gợn sóng trời
Trăng phiêu dạt bồng bềnh trong ánh sáng.
Sự đùa cợt loé lên rồi mất dạng.
Đêm vẫn là đêm yên lặng đến ghê người.
Ta đang đi trôi nổi giữa cuộc đời,
Như nguyệt lạc trên hồ thân mất nửa.
Giương buồm lên cho trăng này chất chứa…
Mây muội Hồ Tây, chao chát cả trời.
Nghe đong đưa sóng vỗ về bên đời!
Đêm chợt sẫm như mắt người đang mở.
Con thuyền đắm còn vọng về tiếng vỡ…
2000
 
Khúc Dạo Đầu
Tặng hai con Hưng – Bảo
 
Bánh xe cuộc đời con đã lăn!
Bánh xe nhỏ, cỗ đồng hồ mê muội.
Tiếng tích tắc không đầu chẳng cuối,
Lạnh lùng trôi!...
Những âm ba đều đặn rót trong đời,
Cha đã hiểu khi nỗi đời se lại.
Thời gian đấy có chi mà bàn cãi.
Lạnh lẽo trôi hoài như tuổi đất, tuổi cây.
Là bốn mùa, sáng tối đêm ngày.
Không chờ đợi, thời gian không chờ đợi.
Bánh xe nhỏ trên con đường chẳng mới.
Khúc khuỷu con ơi! Lồi lõm ổ gà.
Nỗi đau này, ai khổ bằng cha.
Buồn sẫm lại, lấp tràn hai hố mắt.
Hãy cẩn thận con ơi!
Đừng tin lời khoan nhặt.
Tiếng đều đều con ạ! Đấy thời gian.
Lời êm ru nhưng đổ vỡ điêu tàn.
Hãy cẩn thận con ơi! Đời rất nhỏ.
Tiếng tích tắc cứ gào lên nhịp gõ.
Thôi thúc con đi…xô lấn cõi trời.
Khi cuồng quay đã bắt nhịp đời.
Con lặng bước mặc cha nhìn theo mãi.
Con đang đến với thời gian tồn tại.
Lạc lõng mà đi, mê muội xa vời.
Những bước chân trong lối cũ cuộc đời.
Là thế đấy vết sâu hằn muôn thuở.
Cha đã qua và đời con bước nữa,
Thế hệ như nhau lăn lóc tơi bời.
Quả đất tròn trong vũ trụ à ơi.
Vành nôi rỗng chứa đầy muôn mộng tưởng.
Xuân hạ thu đông, bốn mùa chín sượng.
Mưa nắng đổi mùa vương vấn trôi qua.
Thương thân cha tuổi đã già…
Thương phận mỏng con ơi!
Thẫm mình trong gió.
Quay cuồng đấy và âm thầm lệ nhỏ.
Nỗi buồn cong đôi cánh mỏng rã rời.
Có thể sẽ là lá rơi!
Đong đưa mãi trong xa vời cõi sống.
Có thể sẽ là gió lộng!
Nương gió mà đi trong chất ngất cuộc đời.
Hãy ngân lên khúc hát kiếp người,
 
Bàn tay mở, đôi mắt ngời ý mộng.
Ở đằng kia cuối đường biển rộng.
Vùng vẫy mà đi, đạp sóng ngang trời.
Cánh buồm con, no ý tưởng cuộc đời
Sự lặp lại chẳng bao giờ tận cùng.
2-2000
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2017 22:51:06 bởi Vuthivietnam >
#1
    Vuthivietnam 05.11.2017 22:11:50 (permalink)
    0
    Lạc Lõng
     
    Em nhẹ quá có thể là gió thoảng…
    Anh khổ đau vạch đôi bờ ánh sáng.
    Âm u là cõi say!
    Đừng quên lãng, em hãy về đây…
    Dù sự sống có thể là vô sắc.
    Thời gian chảy như dòng sông trầm mặc,
    Bỏ lại mình anh!
    Trong lãng quên chất ngất, những tường thành,
    Đời lạc lõng trong vui buồn cổ đại.
    Từng hàng gạch còn loang màu hoang dại.
    Buồn từng hàng chất ngất mãi xa xưa.
    Những hàng cây, đổ bóng chút dư thừa,
    Một khoảng rỗng, lặng tờ trong nắng ngả.
    Em ở đâu trong nỗi buồn kì lạ?...
    Hãy về đây ru đẩy những hàng cây.
    Hãy về đây xoa dịu nỗi đau này.
    Buồn cổ đại chất thành cao muôn lớp.
    Sự kết dính một nỗi buồn choáng ngợp,
    Ngập tràn đau nghe sóng vỗ muôn bờ,
    Hãy về đây nghe lạc lõng trang thơ,
    Buồn cổ đại, hoắm sâu, tràn hố mắt.
    2000
     
    Tranh Tố Nữ
     
    Nỗi buồn như lụa mỏng,
    Day dưa trong gió bay…
    Bàn tay nào níu kéo.
    Ưu tư đôi nét mày.
     
    Gió cũng bỏ mà đi.
    Muộn phiền khăn lụa mỏng,
    Một dáng buồn rất lộng.
    Trong thinh không bay bay.
     
    Về đâu trong chiều nay.
    Dấu hài in lối cũ.
    Nàng tiên như liễu rủ.
    Lụa mỏng lớp sương chiều.
    2000
     
    Xuân
    Mùa xuân đang mượt búp tay
    Mùa xuân xanh mướt áng mày đong đưa
    Dáng xuân óng ả có thừa
    Nghe trong e ấp có mưa nhẹ nhàng
    Tinh xuân một nỗi đa mang,
    Bâng khuâng gót nhẹ, mơ màng tóc mây
    Tình nghiêng chất chứa xuân đầy,
    Nghe trong thao thức có say rượu nồng.
    Mơ màng ánh mắt xuân trong.
    Vi vu, gờn gợn sóng lòng lan xa
    Xanh xanh xuân sắc như là…
    Phiêu du một cõi bao la một trời
    Hương tình gian díu ai phơi?
    Nghe trong lụa mỏng có lời vu vơ.
    Nõn tay e ấp ai chờ
    Hoa đào thắm đỏ vỗ bờ đón xuân.
    2000
     
    Mùa Thu
     
    Xanh êm bờ liễu rủ,
    Ngây ngô mặt nước hồ,
    Bâng khuâng bèo vài cọng,
    Chôn chân trong mùa thu.
     
    Xanh ngắt có là xanh,
    Đất trời như quện lại,
    Thu đang thời con gái,
    Quên bỏ lại chút tình,
     
    Mắt mùa thu long lanh
    Êm đềm hương của gió
    Bạc phơ đầu hoa cỏ.
    Nghiêng cánh mỏng trong chiều.
     
    Gieo rắc đến bao nhiêu
    Khi chiều nghiêng bóng đổ
    Những hàng cây bỡ ngỡ.
    Ngả bóng lặng mùa thu.
     
    Trong bát ngát sương mù.
    Nhóntay nào nhẹ gửi
    Bứt đi thời con gái
    Rơi rơi trong mùa thu.
     
    Con Giống
     
    Đời quất vào ta,bắt ta thành trâu,
    Oằn lung kéo lưỡi cày to vỡ đất
    Ta sẽ cố hết phận trâu tất bật,
    Hiến cho đời những mùa mới nặng bông.
     
    Đời quất ta, bắt ta thành ngựa,
    Ta hất tung đời lồng vó ta phi.
    Ta sẽ lao và gục ngã bất kỳ,
    Nơi vực thẳm hay trên đường thiên lý.
     
    Mọi sự sống chẳng chút nào phi lý
    Phi lý từ sự sống sinh ra
    Ta chẳng là trâu, chẳng ngựa, chẳng gà
    Ta là gã con người cuồng dại.
     
    Và bỗng một hôm cuối đường dừng lại
    Ta tự nhìn ta! Chẳng ngựa, chẳng trâu
    Nặng trĩu trên vai là một cái đầu,
    Đầy chất chứa những oan hồn man dại.
     
    Ở đằng sau một con đường còn lại,
    Lặng lẽ con người, trâu ngựa cùng đi
    Ta chợt hiểu ra vào phút chót những gì,
    Ta chưa hiểu và chưa bao giờ hiểu.
    Hà Nội 13 – 12 – 1998
     
     
    Trở Về
     
    Một tiếng chuông ngân chiều nắng xé
    Tiếng tay ai buông nhịp gõ đều đều
    Ngọn đèn nào toả sáng, bấc ai khêu
    Dừng chân lại cuối chiều thân lữ khách
    Tiếng theo gió đưa ta về cõi hạnh
    Đây lời ru cho muôn kiếp khổ đau
    Vứt hành trang, quên tóc bạc trên đầu
    Quên tất cả, ta trở về một cõi.
    Sinh nhật 23 – 12 – 1998       
     
    Suy Ngẫm
     
    Mặt hồ nhăn nhó tựa tràng giang
    Nước chẳng về đâu, hàng nối hàng
    Gió in lên nước dòng suy nghĩ
    Như nỗi đau đời trán ta mang.
     
    Gió lộng niềm đau tràn ý nghĩ
    Tây hồ chao chát sóng xô va
    Dẫu chưa là biển niềm đau ấy
    Trong mắt thi nhân lệ ướt nhoà.
    23 – 12 – 98
     
    Giăng Tơ
     
    Nỗi giăng mắc của những bàn tay
    Như thoi dệt làm nên gấm vóc?
    Sự đan kết của một đời mệt nhọc
    Thức lụa kia óng ả tơ vàng.
    Khoác lên đời như một nỗi đa mang
    Lộng lẫy quá, gió ghen niềm khoái trá
    Lụa mềm mỏng bỗng trở thành xa lạ
    Tằm hết tơ, thành nhộng ngẩn ngơ đời.
    Gió cất lên, nắc nẻ những điệu cười.
    Con thoi chết, lặng thầm trên khung cửi.
    Lụa phần phật trên thân người mê mỏi.
    Đây bàn tay, chấp chới những bàn tay.
    Những bước chân, tan nát, lụa trau mày.
    Sự rời rã, cất lên lời muôn thuở.
    Con tằm khổ, nhả tơ vàng héo úa.
    Giăng mắc chi nhau? Gian díu cõi đời!
    Chỉ còn buồn đọng lại giữa chơi vơi.
    Thân quằn quại trong tơ trời lồng lộng.
    Có con nhện đang bò trên sự sống.
    Khổ vì tơ và ta chết vì tơ.
    2000
     
    Tiếng Vĩ Cầm Trong Đêm
     
    Đêm tĩnh lặng chợt tiếng đàn cao vút
    Tiếng vĩ cầm sắc mảnh cứa không gian
    Lùa lách dâng lên cho muôn tiếng ngập tràn
    Âm toả rộng trong vòm cây kẽ lá.
     
    Nghe rất mượt và thẳm sâu kì lạ
    Hồn bâng khuâng lạc cả lối đi về
    Cho không gian bầm dập nối đam mê
    Ai đàn đó?
    Tiếng vĩ cầm vẫn chảy!
     
    Cả bóng tối ngập tràn trong cõi ấy…
    Nét buông hờ như thể giấc chiêm bao
    Ở rất sâu, đâu đó tận trời cao
    Đêm sóng sánh trong tiếng gào của gió
     
    Đêm mắt sâu có biển gào sóng vỗ,
    Giọt mặn tuôn trào, rơi rớt mãi đâu đây.
    Đôi tay buông cho âm sắc tràn đầy
    Đêm chất chứa tiếng đàn ai toả rộng
     
    Nghe rất mảnh như li ti bọt sóng
    Cứ về đây vỗ mãi cõi lòng ta
    Hỡi vĩ cầm lời ai kéo xót xa
    Nghe ghê rợn cứa da người chảy máu.
     
    Nghe lạc long như thuyền không bến đậu
    Đêm lạc mùa trăng, gió lạc lối về
    Đêm thinh không chỉ còn nỗi đam mê
    Người khắc khoải trong cung đàn rơi rụng.
    1999
     
    Nửa vời
     
    Ai chặt vầng trăng kia một nửa
    Nửa còn xanh, nửa úa rớt nơi nào
    Ta cố tìm em đâu một nửa
    Nửa anh đây như thể giấc chiêm bao.
    1999
     
    Khổ Giá
     
    Khi em đến ghé môi hôn thánh giá
    Thì em ơi! Nỗi khổ có lâu rồi
    Chúa đã cũ như cuộc đời tồn tại
    Như thân này, ôm trọn nỗi đắng cay.
     
    Hãy chọn lấy cho thân mềm chỗ đứng
    Khổ giá kia nhân loại dựng xong rồi
    Đinh đã sẵn như tình người đã nguội
    Thì em ơi mọi việc đã xong xuôi.
     
    Ai sẽ đóng thân em lên khổ giá
    Nhạc tấu lên, ôi! Khúc nhạc ghê người
    Em chợt nghĩ có hay không thượng đế?
    Chúa ở trên trời, người có đón tin vui.
     
    Hãy đóng đi anh, từng chiếc đinh số phận,
    Thịt sẽ tan và thể xác chẳng còn
    Niềm khoái trá nơi nhân loài thù hận
    Khổ giá nào ai dành sẵn cho anh.
    1999
     
    Một Thoáng Mơ Hồ
     
    Tà áo tung bay quên thần xác
    Tiên nga ngang mộng đắm trong chiều
    Hà Thành gợn gió thu se lạnh
    Chiếc lá lùa theo tà áo bay.
     
    Ngơ ngác làm chi vương áo ai
    Lối cũ bâng khuâng vạn dấu hài
    Lữ khách hương thừa trên nẻo cũ
    Đêm về ôm mộng giấc ngày mai…
     
    Gió lạc đường thu nỗi dặm trường
    Có chàng thi sĩ áo pha sương
    Bới lá trên đường tìm dấu cũ
    Đầu mây chân gió kiếm mùi hương.
     
    Gió đã thổi đi muôn lá bay
    Đường thu trơ gọng những hàng cây
    Đâu xiêm, đâu áo ngàn trinh nữ
    Đâu vóc tiên nga lượn gót giầy.
    1999
    Rượu
     
    Cuộc đời sinh ra rượu!
    Để vùi lấp nỗi buồn…
    Từng giọt… từng giọt một…
    Xoa dịu nỗi cô đơn.
     
    Cuộc đời sinh ra rượu!
    Để ngợi ca nỗi buồn…
    Từng ly… từng ly một…
    Đầy đoạ trái tim hơn.
     
    Cuộc đời sinh ra rượu!
    Để trào dâng nỗi buồn…
    Từng chai… từng chai một…
    Nhấn chìm cả ta luôn.
    1999 
     
    Quy Luật
    Tặng con!
     
    Công cốc một đời! Công cốc thôi.
    Ngàn năm con nước vẫn chảy xuôi.
    Bến cũ dòng trôi về quên lãng.
    Nước trôi không lại chỗ qua rồi.
     
    Nước chảy xói mòn dòng suy nghĩ!
    Lòng sông đau quặn khúc lở bồi,
    Vẫn cố bao dung dòng nước ấy
    Lòng sông cha đẻ như sinh sôi.
    1999
      Khúc Tuỳ Hứng
     
    Khổ đau là chuyện cũ!
    Thân ta là đã rồi
    Cuộc đời không hoang tưởng!
    Mà chỉ là thế thôi…
     
    Hãy chìm đắm trong ta!
    Hỡi con tàu đã cũ
    Biển xanh vùi giấc ngủ,
    Như chẳng thấy bao giờ.
    1999
     
    Cội Nguồn
     
    Rồi sẽ đến một ngày con nằm xuống!
    Mưa sẽ rơi trên gương mặt vài người,
    Sấm sẽ rền trên miệng vợ con ơi!
    Bèo sẽ kết thành vành cho hoa cắm,
    Hương sẽ toả ở đó đây vài nắm!
    Con nằm im lặng lẽ chẳng cần ai
    Một xác thân hồn bỏ mặc nằm dài.
    Không yên nữa và chẳng cần chi nữa!
    Bao hun đúc ôi! Kỳ công ngã ngửa.
    Hồn đứng đây, chua xót xác thân này.
    Một cái đầu chết lặng chẳng còn hay.
    Thân rũ mỏi rã rời ôi thân xác.
    Một chiếc xe chở con về cực lạc.
    Vài vành hoa rũ rượi nắng trong chiều.
    Một vài người lẽo đẽo bước chân theo,
    Tiếng kể lể một đôi lời áp chót…
    Một vực sâu cuối cùng con nằm lọt.
    Đất vùi lên chấm hết kiếp đoạ đầy.
    Chẳng đau khổ…con tìm mẹ nơi đây.
    Mẹ ơi mẹ! Đón con về một cõi.
    1999
     
    Tắm Trăng
    Hồ nước trăng lên ánh mắt cười
    Đong đưa thân xác sóng lên khơi
    Cô thân tắm mát dòng thu thủy
    Chìm đắm trong trăng chẳng thấy gì.
     
    Trách nước Tây Hồ sao đắm đuối,
    Trách trăng nhuộm bạc chẳng còn chi
    Trách gió mơn man niềm khoái lạc
    Thương ta mắt kém chẳng thấy gì!
     
    Một nét buông hờ trong tâm tưởng
    Thi nhân giằng bước chẳng buồn đi
    Trách trăng hay trách Tây Hồ nhỉ?
    Cô thôn thỏa thích có hay gì.
    1999
     
    Khúc Hát Trên Sông
    Tặng ĐP
     
    Ngàn năm vẫn một con đò
    Trôi trên dòng nước hai bờ đất hoang
    Phù xa nhuộm đỏ tràng giang
    Tiếng sênh gõ nhịp, mịn màng tiếng ai.
    Chính nhân quân tử năm dài
    Mơ màng nghe tiếng hồn ai gợi buồn.
    Cô đầu nhấn phím đàn buông
    Cung tơ đứt đoạn, phấn hương nhạt nhòa.
    Ngẫm đời ta chẳng là ta,
    Mang thân con nhện ấy mà rối tơ.
    Lời ru quân tử nằm hờ!
    Nước sôi gõ nhịp vật vờ sóng lay.
    Cây đàn cưng nựng trên tay.
    Tiếng oan ném trả hồn bay mất hồn
    Cô đậu nép bếp hoàng hôn
    Chính nhân quân tử bồn chồn giax đi.
    1999
     
    Màu Tím
     
    Cái màu tím có từ thời nguyên thủy
    Đến hôm nay vẫn lặng lẽ tím chiều
    Màu thời gian có nhạt sắc bao nhiêu
    Còn màu tím vẫn nguyên màu sắc cũ.
     
    Cái màu tím của chờ mong ru ngủ
    Màu đợi mong hy vọng mãi đâu đâu
    Màu thủy chung chết lặng cả đời nhau
    Màu chết choc trời ơi! Đây màu tím…
     
    Ta lặng lẽ trong chiều hoang tím lịm
    Và nhánh hoa tím lặng trong chiều
    Ta bước đi trong màu tím cô liêu
    Hồn chết lặng cả trăm chiều màu tím.
    1999
     
     
    Trên Đỉnh
     
    Ta lên đỉnh! Trời ơi ta lên đỉnh.
    Khó đặt nổi chân… ta giáp gần trời.
    Ngẩng đầu lên kiêu hãnh cuộc đời.
    Nhìn cúi xuống… ta sẽ làm sao nhỉ?
    1999
     
    Gương Mặt
     
    Khi nhìn thẳng một mặt người thánh thiện
    Chợt quay nghiêng bộ mặt quỷ hiện hình!
    Hỡi con người một kiếp hữu sinh
    Hai bộ mặt trên quân bài sấp ngửa.
     
    Đời là thế những mặt người chất chứa
    Cổ là tâm quay ngoắt cái đầu kia
    Nỗi khổ đau trong sâu thẳm chia lìa
    Sẽ hiển hiện trên mặt người ai biết!
     
    Và cứ thế theo thời gian biền biệt
    Cuốn xô đi trên gương mặt nổi trôi
    Kiếp hữu sinh là tiếng khóc điệu cười
    Cơn thác loạn phù du trên gương mặt.
    1999
     
    Hai Bờ
     
    Chữ không đưa ta đến…
    Chữ không đợi ta về,
    Hai bờ hơ vô ấy!
    Một dòng sông đam mê.
     
    Nước chảy sẽ về không
    Mà sao đời vẫn lội?
    Bao kiếp người đắm đuối
    Trôi nổi giữa sông này.
    1999
     
    Lặp Lại Một Lời Ru
    “Tặng chị Vũ Tuệ Liên”
     
    Mẹ ru con suốt một đời thơ dại
    Như nắng hồng, xanh ngát cánh cò bay
    Cả vầng trăng trĩu ngọm khóm tre gầy
    Nghe kẽo kẹt tiếng xa tơ mẹ quấn.
    Thời gian chảy sắc lụa vàng quần quận
    Thương các con mẹ ơi!
    Quyệt trầu cay… răng mẹ cắn vành môi.
    Con tằm gửi, rối tơ vàng lầm lỡ!
    Mặc thời gian hà hơi vào nỗi nhớ
    Kẽo kẹt xa tơ!...
    Sợi chỉ kia không chỉ tình bằng giờ
    Bằng năm tháng hay cả đời mẹ khổ.
    Mười ngón tay khô mòn trong nỗi nhớ
    Thời gian! À ơi…
    Nỗi khổ đâu mẹ ru trọn cả đời
    Mong xuân đến cho lòng con phấp phới.
    Con đã đến, đã đi và mong đợi
    Mặc thời gian cho nắng ngả ngang trời…
    Rả rích con tằm nong kén mẹ phơi
    Phơi một nỗi trọn cả đời mẹ khổ.
    Tay kẽo kẹt mắt chìm trong nỗi nhớ.
    Thương con mẹ ơi!...
    Trái chín cây ru nhẹ rớt trong đời
    Sợi chỉ nhỏ xuyên suốt dài năm tháng.
    Manh áo rách không còn ai vá mạng
    Dưới vực sâu kẽo kẹt tiếng xa buồn
    Sợi chỉ nào nối được nỗi cô đơn
    Níu con, mẹ đắm chìm nơi cõi ấy.
    Và phó mặc con tằm kia vẫn vậy
    Vẫn vàng tơ cứa ngọt ngón tay gầy
    Trước sân nhà mẹ vẫn ngồi quay
    Lưng võng xuống… tháng năm buồn đến vậy.
    Tằm cứ nhả, dòng tơ kia vẫn chảy
    Lá vẫn rơi trên sân nhỏ vơi đầy
    Xa chậm dần kẽo kẹt những vòng quay
    Tháng năm chậm nỗi buồn sao chất chứa.
    Đến một hôm mẹ không còn nữa!
    Con ngồi đây bên mẹ dưới mồ sâu
    Tiếng xa tơ kẽo kẹt trong đầu
    Tằm vẫn nhả! Mẹ ơi tằm vẫn nhả.
    Tiếng kẽo kẹt con ơi ngồi quay nhớ mẹ.
    Day dứt lòng con, tơ chảy đến bao giờ.
    1999
     
     
    Hoài Cảm
    “Thứ dễ vỡ đó là điều bất chắc”
     
    Có một hôm vô tình em để lại,
    Một loài hoa mỏng mảnh trong chiều
    Cơn gió về, vô ý đến bao nhiêu,
    Lùa tan tác cánh hoa vào trong gió,
    Anh chết lặng, tiếc thương loài hoa nhỏ,
    Sẽ về đâu hoa ơi!...
    Dưới chân anh còn sót cánh hoa rơi,
    Trong nuối tiếc anh ép vào trong vở.
    Vào một hôm vô tình lần giở,
    Thấy cánh hoa chết lặng giữa lòng trang!
    Nhớ bông hoa trong chiều ấy muộn màng,
    Từng cánh một ở nơi nào trong gió.
    Em mang đến vườn anh loài hoa nhỏ!
    Nát tan rồi còn lại chút này đây.
    Cánh hoa khô trong ký ức trên tay!
    Còn đọng lại mỏng manh như ngày ấy.
    Em ở đâu?Cơn gió nào đưa đẩy?
    Mong loài hoa reo rắc mãi trong chiều.
    Mặc nỗi buồn đọng lại biết bao nhiêu.
    Nên trách gió hay loài hoa ấy?
    1999
     
    Một Vòng Xoay
     
    Em đã đến đây rồi! Em đã đến
    Hai mươi năm bỏ lọt cuộc đời
    Như thỏi quặng đã có nghìn năm tuổi.
    Ta đến đây nghe nặng chút buồn vui.
     
    Thỏi son nhỏ che môi không còn thắm.
    Màu mắt xưa không đọng lại nét cười.
    Tuổi thơ dại ta bỏ rơi đâu nhỉ?
    Để hôm nay vời vợi những xa xôi.
     
    Ta gặp lại trên cung tròn chợt khép.
    Bỗng gặp nhau đâu có hẹn bao giờ.
    Ta chợt thấy, chợt buồn cho thân phận.
    Rất gần nhau sao nằng nặng hoang sơ.
     
    Ta bỗng thấy qua tấm gương thần xác.
    Bàng bạc trong nhau duyên phận bao giờ.
    Hãy quện lại trong một giây gặp gỡ.
    Chợt tiếng đàn rung trên cung tơ.
     
    Hãy nhìn thẳng, nhìn trôi về quá khứ
    Quá khứ của nhau tít tận xa mờ.
    Ở nơi ấy là những ngày thơ dại.
    Nhìn ngược đời nhau thấy lại giấc mơ.
     
    Cung đàn ấy bỗng ngân dài cao vút.
    Rung động thanh âm vang vọng bến bờ.
    Từ sâu thẳm bao nỗi buồn cháy dở.
    Bỗng rung lên ngọn lửa giấc mơ.
    2000
     
    Ánh Sáng Và Bóng Đêm
     
    Anh ném đời anh như hòn cuội, đến thẳng đời em,
    Trang giấy mềm trước sức nặng của đêm.
    Đêm sấp mặt bởi đêm là bóng tối,
    Đêm nặng quá làm sao em chịu nổi,
    giầy và cắn xé đời em.
    Dòng mực đen quằn quại thắt vào tim.
    Cả bóng tối nhấn chìm đi trang giấy.
    Để ngày mai anh tìm em chẳng thấy,
    Em ở đâu trong trắng tự bao giờ?
    Cái trắng ngần có lẽ ở trong mơ,
    Lật trang khác anh thấy em hiển hiện,
    Em huyền ảo còn đời anh bất biến!
    bóng đêm và bóng đêm.
    Nỗi khát thèm sự trong trắng của em.
    Hãy cứu vớt nhuộm anh thành giấy trắng.
    Anh sẽ nằm im trong lẳng lặng,
    Hòn sỏi con, anh nhận từ bao giờ.
    30/4/1999
     
    #2
      Vuthivietnam 05.11.2017 22:28:05 (permalink)
      0
      Cơn Mưa Và Sa Mạc
       
      Anh như cơn mưa phùn
      Mưa dài, mưa dài mãi.
      Từng giọt một cô đơn.
      Chẳng thấy mình đọng lại.
       
      Em là miền cát trắng.
      Trầm lặng đến muôn đời.
      Mưa âm thầm nhỏ xuống.
      Bay biến giọt mưa ơi!
       
      Mưa biết đến là bao.
      Mà sao còn chẳng thoả.
      Trách em vô tình quá.
      Vắt kiệt sức anh rồi.
       
      Chỉ còn nước mắt thôi!
      Anh ngồi trên cát trắng.
      Những giọt ngời lệ đắng.
      Anh tặng nốt cho em.
      1999
       
      Chiều  
      Ta về đây! Ta về đây
      Ai ngược, ai xuôi cũng thế này
      Một mảnh thuyền con xuôi mái nước
      Hai bờ xanh ngắt ngắt gió may.
       
      Nắng chảy nghiêng nghiêng bóng xế chiều
      Vạt chai run rẩy bóng cô liêu
      Tiếng đàn ai gẩy lời ai hát
      Con sóng xô đi mang buồn theo.
       
      Sóng vỗ mạn thuyền như nhịp phách
      Con thuyền đu đẩy tự cánh bèo
      Về đi ngày hết lời ca cũ…
      Đêm sắp về kia buồn tong teo.
      1999
       
      Còn Sót
       
      Ta sẽ lấy thước đo làm giới hạn
      Mang thời gian ta toan tính cuộc đời
      Lấy thân này định lượng xác thân phơi
      Khi mọi việc đều cân đo được cả.
       
      Cái vĩ đại mà nhân loại ta đã…
      Phát minh ra cân, thước – tính thời gian.
      Còn cao hơn họ tính được vô vàn.
      Cả tiếng khóc tiếng cười bao trường độ.
       
      Thật vĩ đại cái nhân loại ta có
      Mọi chuyện đời tất tật đã tìm ra
      Họ còn quên một tiết nhỏ thôi mà
      Hồn bé lại lúc nào ta chẳng biết.
      1999
       
      Sành Điệu
       
      Phải có cái thắt lưng thì đúng mốt
      Phải có giầy bóng loáng, đúng giầy da
      Phải có sơ mi cổ cứng mượt nết là.
      Quần ống đứng cháy li như dao cứa.
       
      Phải có đủ đủ thêm nhiều nữa…
      Thì mới là đạt mốt thời nay.
      Nào phấn son, gương lược, bút kẻ mày.
      Nhiều vàng vọt quấn quanh ngoài thân xác.
       
      Không được thế coi như là trẻ lạc.
      Cũng đành thôi! Phải cố giấn theo đời.
      Những thứ trên khi đã đủ rồi.
      Họ còn phải đứng, đi rèn thân xác.
       
      Mắt đong đưa cất lời như tiếng nhạc!
      Bước chân đi uyển chuyển cứ như là…
      Hỡi ông trời! Khốn khổ cái thân ta.
      Đời lạc mốt, bố ai mà chịu được.
       
      Bụng đói lép cố theo đời mà bước.
      Bước chen chân xô đẩy cố mà đi.
      Cả nhân gian rạo rực những tân kỳ.
      Trông sặc sỡ cứ như là tranh vẽ…
       
      Đời khởi sắc trời ơi! Muôn ngàn vẻ.
      Ta chẳng là ta – ta là kẻ giống đời.
      Sau cơn mưa rũ rượi phấn son rồi!
      Trong gương cũ ta thấy ta thần xác.
      1999
       
      Chấm Nhỏ
      “Tặng Nguyễn Phương Lâm”
       
      Có lẽ buồn kia là tất cả,
      Làm em bé nhỏ lại thế này.
      Chỉ là hạt cát trong sa mạc.
      Một buổi chiều kia vương áo bay.
       
      Lửa nào cô đá thành châu ngọc.
      Một chấm ngời lên ngọn lửa say.
      Ai đãi được em trong bể khổ.
      Ngọc ơi! Em tựa nỗi đau này.
      1999
       
      Hoạ Lời Cỏ May
       
      Có khi nào em như cỏ may,
      Làm vướng chân người qua lại.
      Có khi nào em như cỏ dại,
      Xanh bốn mùa xanh không thôi.
       
      Có thể anh sẽ đến ngồi.
      Và giấc ngủ đắm mình cỏ biếc.
      Có bao giờ lòng em luyến tiếc,
      Những bước chân qua rồi…
       
      Em chỉ là màu xanh thế thôi!
      Niềm mê đắm muôn đời trẻ dại!
      Anh biết trong lòng em còn mãi!
      Bước chân qua bùi ngùi…
       
      Dòng tháng năm vẫn chỉ thế thôi,
      Cỏ cứ mọc và chân người vẫn lại.
      Ai có biết trong màu xanh thẫm mãi.
      Hi vọng!
      Ghê người!
      Trời ơi!
      1999
       
      Đổi Mùa
       
      Mùa hè còn vọng tiếng kêu.
      Con ve rời rạc buồn teo nỗi buồn.
      Trên đường hoa phượng còn vương.
      Dây dưa chút nắng phấn hương của trời.
       
      Lá vàng có lẽ sắp rơi!
      Nhớ ơi là nhớ, những lời vu vơ.
      Hè đi, lá rụng vỗ bờ.
      Không gian reo rắc giấc mơ chập chờn.
      Lời ve thoi thóp thêm buồn.
      Bên thềm chiếc lá cô đơn gửi về.
      06/01/2000
       
      Tình Thu  
      Em sợ mùa thu chiếc lá rơi.
      Thổ thức đâu đây tiếng  rã rời.
      Xuân sắc nghiêng nghiêng tình chợt nửa.
      Một khắc thời gian nghe đã vơi.
       
      Mùa thu rũ áo bên song cửa.
      Em khóc thương em chuyện đã rồi.
      Tình kia thoi thóp vàng thương nhớ.
      Một khúc ru ca buồn lên khơi.
       
      Ái tình chả lẽ buồn như lá.
      Xanh ngắt mà sao chợt rã rời.
      Trong vườn từng chiếc phơi thương nhớ
      Ai bứt lìa đi chiếc lá rơi.
       
      Mùa thu trả lẽ là như vậy.
      Buồn bã đi qua một kiếp người.
      Ngàn cây trơ gọng bâng khuâng mộng.
      Một nét thu pha đượm tiếng cười.
      06/01/2000
       
      Ảo Giác  
      Trăng vỡ trời lên vút thật cao
      Li ti bụi nhỏ những vì sao.
      Mây đùn như núi sô vần vũ
      Ngỡ tưởng nhân gian bỗng lộn nhào.
       
      Gió bỗng âm ba hồi tưởng tượng.
      Thình không dội lại đứt dây lèo.
      Đất bằng dậy sóng trong  hư ảo.
      Một mảnh trăng mờ trôi dạt theo.
       
      Trăng vẫn là trăng ở mãi trời.
      Sao là cát bụi rắc muôn nơi.
      Trên hồ sóng sánh trăng sao rụng.
      Ta cách bèo con ngơ ngẩn trôi.
      2000
       
      Hoang Dã  
      Đâu không gian, đâu thời gian.
      Ta tự hỏi các người đi đâu mất.
      Thân đang sống có lẽ nào không thật.
      Lục lọi ta đâu trong bề bộn cuộc đời.
      Chút nhỏ nhoi như cây cỏ của trời.
      Mầm nhọn hoắt như cây kim tồn tại.
      Ta là cỏ rắc trong đời vương vãi.
      Len lỏi không gian xanh ngắt thời gian.
      Hoang dã thân ta không che kín lụi tàn.
      31 – 12 – 1999
       
      Tùy hứng
       
      Núi xanh quàng cổ thức mây.
      Chiều xanh cò trắng dáng bay phiêu bồng.
      Dừng chân một thoáng thinh không.
      Chênh vênh nẻo trước buồn lòng cố nhân…
      1999
       
      Mặt Trời và Giọt Sương
       
      Mặt trời đến đậu giọt sương.
      Lung linh một kiếp đoạn trường khổ đau.
      Đêm nằm gom lạnh thêm sầu.
      Sáng ra tan biến còn đâu kết thành.
       
      Nỗi buồn không phải tinh anh.
      Lóe lên một chút hóa thành khói mây.
      Làm cho lắm kẻ chau mày.
      Tưởng rằng chân lý xuống đây mặt trời.
      1999
       
      Con Thiêu Thân
       
      Em như con thiêu thân
      Nhao vào đời ngọn lửa.
      Thỏa chí chỉ một lần.
      Để chẳng còn tiếc nữa.
      1999
       
      Say!
       
      Miệng hát lời chẳng hiểu!
      Chân bước cũng chẳng hay.
      Tay chênh vênh be rượu.
      Đã cạn chẳng còn đầy.
       
      Ta hát khúc gì a?
      Gió bay rồi chẳng biết!
      Đong đưa chân ghì xiết,
      Tưởng gió bay mất hồn.
       
      Vênh váo trong hoàng hôn.
      Ta nhìn đời lật ngửa.
      Đời say nào mấy bữa?
      Miệng hát khúc mơ mòng.
       
      Gặp hố quãng đường cong.
      Vấp chân thì ta nằm.
      Cả bầu trời lồng lộng.
      Như thể là hư không.
      1999
       
      Tuổi Mười Tám
       
      Em tìm lại em!
      Phấn son!
      Tuổi trăng tròn mười tám.
      Tại nắng hay mưa bạc má em hồng?
      Hay mùa đông dập tắt lửa lòng.
      Trăng nhòe nhoẹt rắc bụi vàng số phận!
      Vầng trăng son phấn!
      Mất rồi! mùa trăng…
      1999
       
      Trái Dừa
       
      Đong đưa ẽo ợt lá dừa.
      Cố che đôi trái vẫn chưa đủ ngày.
      Mầm xanh nhăn nếp chưa đầy.
      Con ong ngơ ngẩn cố quay vài vòng.
      1999
       
      Đêm Thu
       
      Mùa thu gửi gió vào mây.
      Mùa thu gửi lá giăng đầy lối đi.
      Tình thu đêm gợi chút gì?
      Tai nương mái lá thầm thì giọt sương.
      Có vàng hoa cúc bên đường.
      Chút tình của nắng, chút hương của trời.
      Hoa vàng nhuộm chút nắng vơi.
      Thi nhân chĩu hạt sương rơi nặng lòng.
      Lá vàng, hoa cúc, sương trong.
      Đêm thu chợt nhớ, chợt không nỗi buồn.
      1999
       
      Đồng Hồ
       
      Đều đều tích tắc nó quay
      Đều đều túc tắc phận này nổi trôi
      Không thêm không bớt tiếng lời
      Đồng hồ quả quýt thân tôi đúng giờ
      Không nhanh, chẳng chậm như mơ
      Cứ là túc tắc bên bờ khổ đau
      Thời gian tích tắc đi đâu?
      Chẳng quên đây một mái đầu điểm phai!
      Ước gì người chạy bằng hai
      Thân ta dũ bỏ hình hài ngẫn ngơ…
      Chao ơi! Cái kiếp đúng giờ
      Đồng hồ Thụy Sĩ ta mơ một đời.
      2000
       
      Đêm Trăng
       
      Đêm trăng buồn một nửa.
      Trăng chở nỗi ưu phiền.
      Gió lộng cánh buồm lên,
      Cho bồng bềnh nỗi nhớ
      Trăng một vầng dang dở
      Mặc, buồn ta lấp đầy…
      Như con thuyền vô địch
      Trôi trong niềm đắng cay.
      2000
       
      Loài Chó
      Tặng anh Vũ Huy Tấn
       
      Cặp chả chó thơm lừng trên lửa,
      Khá khen thay cho loài khuyển coi nhà,
      Ngươi hữu ích cả khi nằm trên đĩa,
      Thịt ngươi rồi ta chợt hiểu ra!
      Đêm 9-2-1999
       
      Gia Vị
       
      Ta chớp lấy trong chỉ là khoảnh khắc,
      Một niềm vui thoáng đượm nụ cười,
      Cho hơi ấm thấm vào da thịt,
      Để niềm đau thêm vị đắng môi.
       
      Chút hoan hỉ bên bờ sâu nỗi khổ,
      Rờt khỏi tay! Ta hụt hẫng trong đời.
      Đời thế đấy! Cái nồi da nấu thịt,
      Nồi thịt xương, gia vị chút niềm vui.
       
      Biết thế vậy có ai là không đợi,
      Cho dù sao thì nỗi khổ đã rồi,
      Manh áo mới khoác lên đời lạnh giá,
      Thít dây lưng chôn chặt chút niềm vui.
       
      Hãy cộng lại rồi trừ đi nỗi khổ.
      Ta chẳng là ta! Vương vấn phận con người.
      Và cứ thế ta đi vào năm tháng.
      Lạc lõng thời gian, phiêu dạt bước chân.
       
      Những đỉnh cao nơi vực thẳm rất gần,
      Thằng điên dại leo lên rồi tụt xuống.
      Cả thế giới gập ghềnh muôn vạn hướng,
      Hãy đi cho hết cả thời gian.
      Những buồn đau của một kiếp gian nan,
      Chân dừng lại dưới kia là vực thẳm.
      9/2/1999
       
      Nửa Vời…
       
      Một nửa vời thôi cũng đủ rồi.
      Một làn gió thoảng ấm đôi môi.
      Trăng vơi mỏng mảnh vương chiều xế.
      Chợt thoáng mây qua đượm nét cười.
      Sáng tối phanh đôi ngày chất chứa.
      Buồn vui chia nửa nỗi đầy vơi.
      Tiếng đàn cao vút buông đâu nhỉ.
      Chợt thoáng hư vô bỗng mỉm cười.
      Màn đêm xõa tóc vương thương nhớ.
      Ai sẽ ru ai lời mắt môi.
      Sầu cao chót vót sầu đang độ.
      Buồn ngấn nhân gian lệ ướt trời
      Dài ngắn thăng trầm thân phận gửi.
      Chung quy thì cũng nửa vời thôi.
      2000
       
      Bức Họa
      Tặng cháu Cu – Đơ
       
      Hãy chìm xuống hỡi những nỗi khổ đau,
      Như những nét vẽ vời trên giấy trắng!
      Một bức tranh tưởng chừng như phẳng lặng,
      Rã rời, lãng quên…
      Một con đò trôi vào vô biên,
      Một mảnh trăng non cuối chiều nhạt bóng,
      Một tiếng hát, lời ru tưởng chừng như trong mộng.
      Nghiêng nghiêng nét vẽ lưng vời.
      Một mảnh trăng hay một mảnh trời,
      Đau cơn gió, cuốn đi nhiều lá rụng.
      Và nét vẽ có thể là rất vụng,
      Dành riêng cho một cuộc đời.
      Có thể là ta hay là tôi,
      Gì đi nữa, cũng chỉ là tranh vẽ.
      Một chút vui một chút buồn nhè nhẹ.
      Bâng khuâng, à ơi!...
      Những tàn tro là sắc của trời,
      Màu lục nhạt là màu của lá,
      Màu xám ngắt, đây Tây Hồ sóng cả,
      Màu gạch non nhấp nhổm nóc nhà ai.
      Màu thời gian phủ kín khắp làng chài,
      Con đò nát nghếch đầu trên bến nước
      Khuôn vải trắng ai vẽ gì chẳng được,
      Vẽ vời, lãng quên…
      Giá thời gian khi vải đã căng lên,
      Hồn họa sĩ trải dài trên giấy trắng.
      Kỷ niệm ngày giỗ mẹ 1998
       
      Trăng
       
      Còn đây một nửa vầng trăng
      Phiêu du một cõi chị Hằng nhởn nhơ
      Mây vương thoáng đượm màu tơ
      Gió bay nét thoảng, giăng mơ muộn màng
      Nét cười lơ đãng ai mang,
      Tây Hồ còn rịn ánh vàng nhuốm trăng
      Nụ cười vơi vớt chị Hằng
      Nghiêng đâu mất nửa? Thuyền trăng bồng bềnh
      Ngang trời sống kiếp lênh đênh…
      2000
       
      Nỗi Buồn
       
      Ai như gió thoảng qua bờ
      Làm cho con nước loang mơ một chiều
      Nỗi buồn chất chứa bao nhiêu
      Xôn xao chân sóng đủ điều vu vơ
       
      Gió đi nước quện màu mơ
      Xanh xao đây giấc vỗ bờ gọi nhau
      Bâng khuâng gió thoảng đi đâu
      Để cho phẳng lặng buồn lau gương hồ.
      2000
       
      Mùa Đông
       
      Gió cất tiếng mặc mùa đông lặng lẽ.
      Thả neo buồn trên biển gió cuồng phong.
      Em có về! Trời lạnh đấy mùa đông.
      Mưa rả rích lời ai chìm trong gió.
       
      Có chiếc lá vào hồn kia bỏ ngỏ.
      Cả mùa đông lặng lẽ cũng theo vào.
      Chiếc lá vàng rớt nhẹ xuống nơi nao.
      Trong cõi nhớ, cô đơn ôi lạnh giá…
       
      Em đã đến, đã đi và xa lạ.
      Như mùa đông chẳng đợi cứ đi về.
      Từng nhón chân, bước nhẹ nỗi đam mê.
      Cung đàn lạnh lời ca nào dao cứa.
       
      Trong hòa quện có chia buồn một nửa.
      Nỗi lòng ơi! Vời vợi gió đi về.
      Bước chân người lạc lõng giữa đam mê
      Như lá rụng tơi bời trong gió thổi.
       
      Cả mùa đông đắm chìm trong tiếc nuối.
      Những hàng cây chơ gọng đứng chờ ai.
      Những bước chân và tiếng gió thở dài.
      Trong lạc lõng gió mưa hòa ngập lối.
      1999
       
      Tiễn Biệt
      “Tặng nhà thơ Thanh Đình”
       
      Kẻ ở người đi có nhớ không?
      Tháng năm biền biệt mắt người trông.
      Chênh vênh sầu vút cao như núi.
      Bát ngát chân trời cuối bể Đông.
       
      Người đi nghiêng chút tình xưa lại.
      Kẻ ở mầm đau nỗi tận cùng.
      Chia ly trời đất đong thương nhớ.
      Ai biết buồn kia độ mấy thưng.
       
      Thôi đành nhắm mắt mà xa cách.
      Hai đầu trái đất mối tình chung
      Đời trai sống để mà ly biệt.
      Có thấy không anh nỗi tận cùng?...
       
      Mười thu xa cách không tin nhạn,
      Đất Mỹ anh ơi có đẹp không?
      Quê cũ người xưa sầu nỗi nhớ.
      Ai về xin gửi chút hoài mong.
      1999
       
      Tiếng Đàn
       
      Hãy cất lên hỡi những cung đàn buông.
      Phím là đời, còn dây ngân là tiếng!
      Hãy cất lên như cánh diều bay liệng.
      Phiêu du
      Bay lên.
      Hãy cất lên hỡi tiếng ru của em.
      Tay ngắt lại trên cung đàn từng quãng.
      Nghe nhẹ quá như lời qua gió thoảng.
      Đong đưa
      Dịu êm!
      Lá trên cành cứa vào bóng đêm.
      Lời cô quạnh thổi vào lòng băng giá.
      Những dây buông trên cung đàn kì lạ.
      Đên bỗng nặng thêm võng cả cung buồn.
      Hãy cất lên,
      Xin hãy cất lên.
      Đừng buồn quá xin hãy là bão đổ!
      Đừng nhẹ quá xin hãy là tiếng hú!
      Thét gào
      Bão giông!
      Hỡi cây đàn hãy thả sức mà buông.
      Đừng lằng lặng ngân nga lời bé nhỏ.
      Xin hãy là mưa, dội trên ngàn thác đổ.
      Cho chênh vênh lạc lõng cả đất trời.
      Nghe phiêu du cả những bước chân người.
      Lời thác loạn lẫn trong lời của gió.
      Tiếng dập vỡ dưới mặt trời sáng tỏ
      Nghe mầm non cựa mình!
      Tiếng muôn loài sau cơn bão hồi sinh!
      Ôi bất tuyệt! Vẫn những cung đàn ấy.
      Tay nhấn phím quện theo bàn tay gẩy.
      Hồn quện vào nhau, thân quện thân người.
      Như mắt môi, đối diện dưới mắt trời.
      Tay ấn phím những cung đàn lỡ dở.
      Nghe cao vút tiếng đàn đâu bỡ ngỡ.
      Lạc cả không gian, lạc cả một đời.
      Nghe bâng khuâng như lạc cả cuộc đời
      Hồn nhẹ cất tỏa vào trong gió
      Có nghe chăng tiếng đàn ta đó.
      Bay đi và nhẹ buông!
      Thấm cả không gian sau dư vị điên cuồng…
      1999
       
      Em Là Chiếc Bóng
       
      Em là bóng của anh trên đường phố.
      Anh ngắn em dài
      Trùm anh muốn đổ!
      Phiền muộn anh đi
      Em háo hức miệt mài.
      Lạc vào đêm ngoái lại chẳng còn ai.
      Em đâu nhỉ?
      Quanh anh là bóng tối.
      Em đâu nhỉ?
      Quanh anh là gió nổi.
      Gió lạc đường khuya…
      Em ở đâu hỡi chiếc bóng của người.
      Hãy lạc vào đây cùng ta mà chấp chới.
      Không ánh sáng chỉ đêm và chờ đợi.
      Hãy vào đây hỡi chiếc bóng của ta.
      Hỡi bóng đêm làm cho mắt đui lòa.
      Ta sờ soạng tìm em đâu chiếc bóng.
      Chỉ còn lá ở trên đường vẫn lộng.
      Xào xạc từng cơn!...
      Ta chết chìm trong bóng tối của đêm…
      1999
       
      Nỗi Đau Vô Tình
       
      Em đến bên bờ nỗi nhớ!
      Dòng sông mang đi,
      Cồn lên trăn trở…
      Bến không đò sông lặng lẽ đi qua…
      Chết lặng thân em,
      Chiều nhợt nhạt nắng nhòa.
      Nghe biền biệt ngày đi sao lặng lẽ.
      Cả không gian ngân buồn lên có vẻ…
      Vỗ vào em con sóng chợt xa vời.
      Một dòng sông hun hút tận cuối trời.
      Em chấm nhỏ trong xa vời nỗi nhớ.
      Bến day dứt để cho tình trăn trở.
      Sông chở nghiêng nơi xói lở cuộc đời.
      Ơi con đò bỏ bến mãi xa xôi!
      Người đứng ngóng lững lờ sông chẳng lại.
      Có lẽ dòng sông kia đi mãi,
      Bỏ mạc đời này mãi mãi hư không.
      Những làn môi ánh mắt vời mong.
      Sông có lại? Hay dòng sông chẳng lại?
      2000
       
      Dòng Sông Và Lòng Sông
       
      Cứ chảy mãi chảy hoài vô tận,
      Dòng nước kia đay nghiến mãi sông này.
      Bao lở lói nỗi đau này vạn thuở.
      Sông sinh ra để chứa đựng đắng cay.
       
      Hỡi dòng nước từ đâu về mãi mãi.
      Hỡi lòng sông bên lở bên bồi!
      Đâu chất chứa có thể là vô tận.
      Để nơi nào vĩnh viễn cứ sinh sôi.
       
      Ơi! Bể khổ mãi sao chưa đủ?
      Mặc dòng sông quằn quại đến bao giờ.
      Cứ chảy mãi những mùa mưa bất tận.
      Trời hỡi trời! Sông được mấy thiên thu.
       
      Có nỗi khổ sẽ không tan thành nước!
      Có dòng sông sẽ chẳng chảy bao giờ!
      Có những kiếp người đóng băng thành bắc cực.
      Mặc, giấy này trắng xóa mãi trang thơ.
      01/05/1999
       
      Lở Lói
       
      Hỡi cơn mưa xin hãy đổ xuống đây,
      Cho mặt đất ngập tràn như biển cả,
      Nỗi đau đớn là những điều kỳ lạ.
      Bóp nặn quả tim thoi thóp mỗi giờ.
      Nếu kiếp người là những bến bờ.
      Cơn sóng khổ xói mòn bao nỗi nhớ.
      Để mặc đời là những vùng đất lở.
      Đau thương ơi!
      Đau thương!
      Nếu thời gian là những con đường.
      Dẫn dắt đời này về đâu đi nữa.
      Một thoáng mơ say, vui buồn chia nửa.
      Lờ lững tầng không vất vưởng mặt trời.
      Bỏ mặc ta… chợt ngẫm đến đời.
      Nghe chót vót những cung buồn chất chứa.
      Nghe đổ vỡ để rồi không được nửa.
      Một nửa ta đâu!...
      Chết từ bao giờ?
      Hãy xin mưa và mưa cứ mưa.
      Còn phó mặc những gì đang tồn tại.
       
      Cứ lở lói vì đời không còn mãi.
      Đưa đẩy mà đi con nước rã rời.
      Đây chênh vênh đay nghiến những mặt người.
      Thời gian chảy hay kiếp người đang chảy?
      Xin đúc lại suốt một đời ta thấy.
      Một khối thương đau như con thác đổ về.
      Đây hình hài một pho tượng đam mê.
      Thân rũ mỏi trắng phơ vầng tóc bạc.
      Ta ngơ ngác ngã ba đường lưu lạc.
      Đi về đâu! Về đâu!
      Những cơn mưa đang sầm sập trên đầu…
      31/12/99
       
       
      Nỗi Buồn Cô Phụ
      Tặng HM
       
      Gió thoảng, se tình cho nỗi nhớ.
      Thời gian, thoi dệt cứ là trôi.
      Lụa đào một dải vương bên dậu.
      Ngõ trước ai người đi chợ đâu?
       
      Nhầu nhĩ thân em, gái có chồng!
      Lần lần duyên phận đến hư không.
      Tình bay theo gió vàng duyên phận.
      Chợt bóng thu về nghiêng trước sân
       
      Lạnh giá làm sao duyên phận ơi.
      Cao xanh vời vợi khó mà khơi.
      Vời tay một thuở hồng nhan lạnh…
      Đâu nỗi buồn tênh nhốt chặt đời.
       
      Gió thoảng đi qua thời thiếu nữ.
      Nghe buồn se lạnh cả đầu môi.
      Bồng con cố níu thời gian lại.
      Cánh nhạn bay qua thoáng phận người.
       
      Ngõ trước nhà ai buổi chợ về.
      Nôn nao lời trẻ - lụa tươi ghê.
      Ngày mai xác pháo hồng trên ngõ.
      Thước lụa ai người vương lối quê?
      2000
       
      Tương Tư
       
      Tương tư như gió thoảng!
      Lướt qua đời mỏng manh.
      Có chiếc lá xa cành,
      Êm ru theo lời gió.
      Có nỗi buồn bỏ ngỏ,
      Mặc mùa thu về đâu.
      Len lén lá phai màu.
      Làm bạc lòng gió thổi.
      Những hàng cây mê mỏi.
      Ngơ ngác trong mùa thu.
      2000
       
      Tùy Hứng 2
       
      Hai tay nâng lấy tình người
      Hai tay cố vịn lấy đời bạc phai.
      Hư không như tiếng thở dài…
      Khóc không thành tiếng còn ai nữa tình?
      Lê chân cố bước một mình.
      Vịn vào cõi ảo, chữ tình mộng thôi!
      Bạc phơ mái tóc ông trời,
      Vịn vào đâu nhỉ để rồi còn ta?...
      2000
       
      Gương Trăng
       
      Muôn năm vẫn chỉ thế thôi!
      Cung trăng thằng cuội vẫn ngồi nhởn nhơ.
      Làm cho bao kẻ thẫn thờ!
      Soi gương chị nguyệt mà mơ ái tình…
      Chẳng lầu một tấm gương xanh,
      Cô nhi dõi bóng thấy mình nhạt phai
      Trách trăng hay trách đêm dài.
      2000
       
      Tìm Nhau
      Tặng nhà thơ Vũ Huy Tấn
       
      Em bảo đi tìm anh!
      Anh đứng gần ngay đây,
      Suốt đời em chẳng thấy
      Mải miết đi tìm anh…
       
      Anh bảo đi tìm em!
      Em đây, anh nhìn xem?..
      Suốt đời anh không thấy,
      Hay mắt anh kèm nhèm.
       
      Có hai đứa tìm nhau,
      Cho đến khi bạc đầu.
      Chẳng lẽ nào chẳng thấy?
      Khi ta trong lòng nhau.
      2000
       
      Vật Lộn
       
      Khốn khổ thân em việc quá nhiều,
      Đầu thì chưa gội, váy chưa thêu.
      Phấn son chưa điểm! Gương đâu nhỉ?
      Giầy thì lộn xộn, nghĩ bao điều.
      Bít tất con ơi tìm hộ mẹ!
      Anh ơi! Lấy hộ cái khăn đầu.
      Chuỗi hạt xinh xinh ai cầm hộ?
      Tòng teng trong tủ khóa tìm đâu?
      Ví xách đâu rồi ai cất nhỉ?
      Phấn son trong ấy nghĩ ong đầu!
      Điểm trang công việc công phu lắm…
      Kéo, kìm, dao, chích nghĩ mà đau!
      Phấn son đường nét sao cho sắc,
      Gương lược tinh hoa điểm trước sau…
      Khốn khổ thân em đời lắm việc,
      Còn giờ đâu nữa nghĩ cho nhau
      “Mẹ bố cuộc đời sao cách rách”
      Làm cho em khổ đến ong đầu,
      Có lẽ làm trai còn đỡ khổ!
      Ngẫm nhiều, thương vợ đến sinh đau.
      2000
       
      Nuối Tiếc
       
      Biết anh nghèo mà em vẫn lấy!
      Lấy anh rồi em thấy thương em.
      Ve hè rời rạc kêu đêm,
      Thương cho cái phận êm đềm đã qua.
      Trách thân có mắt như lòa!
      Lấy thằng rỗng tếch hóa ra ngủ hè.
      Đêm nằm con khóc nó tè,
      Chở mình ướt áo lời ve rạc dài.
      Thương thân lấy chú thuyền chài!...
      Suốt ngày bì bõm lội hoài bắt tôm…
      Còng lưng nước ngập cả mồm,
      Đôi mắt thì toét, lồm ngồm đẩy te,
      Chợ Hôm ăn bát xôi chè,
      Nghe thấy câu vè lại thấy thương thân.
      “Cầu trời đũa lệch thì phân
      Đôi đũa bằng bặn thì duyên se vào”.
      2000
       
      Trăng
       
      Tại đêm có một vầng trăng!
      Tại đêm có một cô hằng lả lơi!
      Vịn be say khướt ta ngồi,
      Ngắm nàng một lẽ tay ôi! Tàng tàng …
      Nâng li tưởng uống được nàng.
      Hóa ra nghiện rượu đa mang một đời.
      2000
       
      Vô Đề 2
       
      Thi nhân ơi! Khổ đau!
      Thi nhân ơi! Thơ dại!
      Chẳng có gì huyền thoại
      Mà ôm lấy sầu đau.
      2000
       
      Vô Đề 3
       
      Một ngày ta còn sống!
      Một ngày ta là thơ!
      Một ngày ta đau khổ!
      Một ngày ta còn mơ!
       
      Xin hãy mở cửa ra!
      Hỡi tháng năm còn lại.
      Xin cho đời thân ái.
      Ngân lên muôn bài ca…
      Ông mặt trời vẫn mở.
      Cho ta nắng chan hòa.
      2000
       
      Thuyền Và Biển
       
      Con thuyền là của biển.
      Biển là của con thuyền.
      Cứ giày vò nhau mãi.
      Không bao giờ bình yên…
       
      Một buổi sáng hư không.
      Con thuyền không thấy nữa.
      Biển gào lên chất chứa.
      Giày vò mãi niềm đau…
       
      Con thuyền và biển sâu.
      Không giày vò nhau nữa.
      Những buồn đau lần lữa.
      Con thuyền mang đi đâu.
       
      Phó mặc sóng bạc đầu.
      Cứ ngàn năm thương nhớ.
      Một con thuyền úp ngửa.
      Chết chìm tận đáy sâu.
      2000
       
      Bâng Khuâng
      Tặng Vũ Tuấn Anh
       
      Băng như băng!
      Sương như sương!
      Cũng lạnh mà thôi một cõi hương.
      Cỏ biếc xanh hơn màu rét mướt.
      Ngàn lau ngây lạnh giấc ven đường.
      Một tiếng chim ngân nghe buốt giá.
      Non ngàn như tỉnh giấc chiêm bao.
      Một trời sương trắng bình minh lạnh.
      Non bạc ngời lên một dáng hình.
       
      Róc rách trên ngàn đau tiếng suối.
      Âm ba cơn gió lặng trong trời.
      Thi nhân lạc lõng về đâu nhỉ?
      Cái lạnh tràn lên muôn dặm trôi!
       
      Chả lẽ thiên bồng sao cũng thế.
      Nỗi đau tê tái cũng như người.
      Tiên nga đâu nhỉ? Trời lành lạnh…
      Thi nhân trên má giọt lệ rơi.
      2000
       
      Hai Bờ Nỗi Nhớ
      Tặng hoàng Huyền My 
       
      Anh đứng bên bờ nỗi khổ đau,
      Bên kia em đứng nhớ thương nhau…
      Rất gần, nhưng nỗi sâu xa quá!
      Ta ngóng trông nhau bạc mái đầu…
      Có lẽ chim trời qua tới được,
      Mang dùm ta với nỗi thương nhau.
      Một vời ánh mắt, ôi vô tận!...
      Vọng Phu hóa đá có phai màu?
      6/2000
       
      Hạn Hán
       
      Nghiêng sông để nước ra đồng,
      Nghiêng vỏ đổ rượu vào trong ly này.
      Trời làm hạn hán mùa cay.
      Cho thằng nghiện rượu phen này hết mơ.
      Lúa ngô thiếu nước dạt bờ.
      Chân thằng nghiện rượu vật vờ lướt đi.
      Vịn be lê bước chân chì.
      Hồn bay mất nửa thân tì gió lay.
      Con thuyền trên sóng rượu cay.
      Buồn lên tận đỉnh thân bay gió vèo.
      Rượu tàn thân phận tong teo.
      Thân đi giạp bóng lưng đèo cõi say.
      Tỉnh ra chẳng biết chỗ này.
      6/2000
       
      Mơ Hồ
       
      Em có lại, ta nghiêng tình một nửa.
      Buồn ai xô, như đổ xuống thân này.
      Ơi hờ hững! Dáng em buồn trễ nải,
      Lướt trong chiều, theo lụa mỏng bay bay!
       
      Muộn phiền quá trôi trong chiều ảo ảnh.
      Em về đâu, bỏ lại, vắng con đường
      Nắng nhợt nhạt mơ hồ như gió thoảng,
      Trả cho chiều những lợt tối đi hoang,
       
      Ta lặng lẽ đi trong buồn vô định.
      Bước chân xiêu, nghiêng bóng đổ trên hè.
      Gió thổi dạt những hàng cây rũ áo.
      Ngần cồn lên chao chát những lời ve.
      7/2000
       
      Dòng Sông Không Bờ
      Tặng vợ tôi
       
      Anh như dòng sông không bờ,
      Bồng bềnh sóng, chảy trôi về vô tận.
      Đau con nước suốt cả đời lận đận,
      Theo vô biên mà đi…
      Sẽ về đâu?
      Chẳng biết nữa!
      Làm gì?
      Nỗi ao ước cồn lên rồi tắt lịm.
      Bài ca khổ chết chìm trên môi mím
      Đêm buồn tênh,
      Ai vắt…?
      Nhỏ lệ rơi!
      Gió vẫn ngân, ru con nước rã rời,
      Nghe thoi thóp vỗ vào, đêm chờ đợi.
      Một dòng sông,
      Không bờ,
      Mênh mang, vời vợi….
      Lang thang cùng gió mây.
      Sẽ về đâu khi trái đất ngập đầy…?
      Em ở đâu?
      Bờ ơi!
      Mải mê cồn sóng gọi.
      Hãy nổi lên trong đêm!
      Em ơi!
      Như thác ghềnh mê mỏi.
      Hứng chịu sông anh cuồn cuộn đổ về
      Sóng xô ghềnh tơi tả giọt đam mê.
      Ông lấy sông anh có hai bờ nỗi nhớ.
      Em ở đâu?
      Bờ ơi!
      Hãy dang vòng tay mở,
      Cho mênh mông gom lại chút ưu phiền…!
      Cho hai bờ hứng chịu sóng môi điên,
      Nghe rạo rực lở bồi trên môi thắm.
      Nghe lìm lịm dòng trôi về thăm thẳm.
      Thẳng tới hư vô!
      Dòng trôi…!
      Khi tay em buông con nước rã rời,
      Anh về biển, cuối trời thương em mãi…
      8/2000
       
      Tùy Hứng 3
       
      Mang ly chạm cốc với đời.
      Men say đủ độ, men đời đủ cay
      Bụi lầm luân vũ cuồng say
      Nỗi đau quện lại, thân này tả tơi…
       
      Lụa bay như thể nỗi đời,
      Dày vò điệu nhạc chơi vơi muộn phiền
      Xác thân chợt tỉnh chợt điên.
      Êm êm, nhè nhẹ, phiền phiền, lãng du…
       
      Chân đi nghiêng ngả cho dù
      Say đi cho tận tình ru mãi tình
      Rượu nào chất ngất, long lanh
      Bước chân quện lại, hồn quanh quẩn hồn…
       
      Tình đầy chất ngất nụ hôn
      Nghe lâng một cõi, nghe buồn chợt đi…
      Rượu nào đã cạn trong ly
      Thẳm sâu đáy cốc, còn gì nữa đâu…
      6/2000
       
      Gió Mưa
      Tặng chú Nguyễn Sơn Lâm
       
      Ta như gió, ta như mưa!
      Lang thang thân phận có… như thừa.
      Tưởng rằng: Trên đỉnh ta phiêu lãng.
      Cứ thổi đi hoài… mang gió mưa!!!
       
      Gió thổi về đâu, mưa thấm đâu?
      Bốn mùa xuân sắc, đổi… thay màu.
      Ta đâu? Trong cõi xanh xao ấy.
      Sẽ lạc về đâu, đi về đâu?
       
      Chiếc lá theo ta tan cuối trời!
      Rưng rưng, biêng biếc sắc xuân khơi
      Mơ mơ, nhè nhẹ hồn mưa thả
      Ve vuốt măng tơ búp nụ cười.
       
      Mưa gió cho tình nao cõi nhớ!
      Phôi pha, duyên phận, giấc mơ ơi.
      Một đời, lạc lõng trong hư mộng.
      Gió mưa lưu lạc mãi trong trời.
      3/7/2000
       
      Hoa Cau
      Tặng chị Vũ Tuệ Liên
       
      Hoa cau từng sợi chấm vàng
      Bồng như mái tóc lỡ làng độ xuân.
      Tay xanh mấy nỗi gian truân,
      Thân bao nhiêu đốt, nghe gần nỗi đau.
       
      Bạc phơ thức lụa mùa cau,
      Nhấn điều ấp ủ cau trầu tiệc hoa.
      Vươn lên từng đốt thân già.
      Buồn vui bao quãng, ngẫm ra chạnh buồn
       
      Ai dùng cau nữa mà vun?
      Quyệt trầu, tóc bạc, hoàng hôn nhạt nhòa.
      Nỗi buồn còn đượm sắc hoa,
      Mẹ tôi bên gốc cau già nay đâu?
       
      Ngẩn ngơ từng đốt thân cau,
      Quãng nào? Thời mẹ, quyệt trầu trước hiên.
      7/2000
       
      Ngẫu Hứng
      Tặng thầy Nguyễn Quốc Anh
       
      Thầy dạy trò đau cái nỗi đau.
      Nàng thơ như thể vết thương sâu.
      Cung đàn ai nhỉ? Nâng ta dậy.
      Lìm lịm, thầy ơi… Ta ở đâu?
       
      Biền biệt thời gian vẫn thế thôi.
      Đẩy ru thân phận mãi trong trời.
      Ai mang thương nhớ về hong nắng.
      Thức lụa không gian óng ả trôi.
       
      Gió bỗng ngân lên từ bốn cõi,
      Nàng thơ ăn gió cất buồn lên,
      Con thuyền vô định về vô tận,
      Chợt tỉnh, thầy ơi… Chỉ có mình.
      7/2000
       
      Chiều Lên
       
      Ngày lặn chiều lên tận đỉnh cao
      Đêm trùng bóng tối vấn vương sao.
      Chuông chùa theo gió cồn muôn lớp,
      Như tiếng kêu ai? Biết lối nào?
       
      Đây tóc ai buông tận cuối chiều,
      Nhòa nhòa gương mặt bước chân xiêu,
      Một vời tay khép, hoàng hôn muộn
      Như bóng ngày qua gợn lắm điều.
       
      Một thoáng sao mà bao tiếc nuối!
      Đời người gom lại biết bao nhiêu?
      Về đâu trong tiếng buồn đang rộn!
      Nhịp mõ ngân lên ngập bóng chiều.
      2000
       
      Vương Tơ
      Tặng thầy Minh
       
      Đàn ôm, quỳ gối, tay nâng phím
      Đầu gục, tình ngân ngọt tiếng đau
      Không gian chết bẹp tình không lại
      Chỉ còn cao vút tiếng cung sầu
       
      Sẽ lạc về đâu khách cầm ca?
      Ru ai đi nữa có chăng là…
      Ru tình một cõi mình đâu nhỉ?
      Rớm máu cung đàn nghe xót xa.
       
      Hãy cất lên đi hồn lữ khách
      Cung tơ nghe thoảng mãi trong chiều
      Có người đi lạc dừng chân lại
      Âm ba như thể gió bay theo
       
      Nghệ sĩ tan dẫn trong gió thoảng
      Cung tơ bủa lưới mắc linh hồn
      Âm ba hư ảo cồn như mộng
      Để mà day dứt ngón tay buông
       
      Nghệ sĩ dệt đời trên phím lạnh
      Vương tơ theo gió cứ là bay…
      Mỏng quá cho tình vương vấn mãi!
      Suy tư chi lắm tấm thân này?
      2000
       
      Dĩ Vãng
      Tặng Nguyễn Thị Chiên Bắc
       
      Em mang đến vườn anh nỗi buồn trong veo.
      Những ảo tưởng dập tan kính vỡ.
      Bao lăng kính nhỏ nhoi,
      ánh lên dưới mặt trời cháy lửa!
      Bảy sắc cầu vồng anh lặng lẽ mang theo.
      Đã xa rồi trong cõi nhớ tí teo…
      Sự phẳng lặng của đêm vẫn cồn lên ngọn lửa,
      Tia sáng nhỏ mặt trời – sắc như dao cứa,
      Chia chắt hồn anh…
      Vườn đã già, xòe ngắt tán xanh,
      Màn ru ngủ ngẩn ngơ nỗi nhớ.
      Đêm cứ lên và mặt trời cứ mở.
      Bụi thời gian qua năm tháng phủ mờ.
      Nỗi buồn trong anh đã lên thơ,
      Mảnh kính vỡ của những ngày xưa ấy.
      Đây bóng dáng một thoáng buồn bỗng dậy,
      Đập vỡ đêm anh!...
      Đêm thủy tinh và những kỉ niệm xanh,
      Căn nhà đổ ngổn ngang bao nỗi nhớ.
      Trong vườn cũ đã bao mùa lá đổ…
      Vẫn xanh lên màu mơ.
      Những nhón chân lưu lạc đến bao giờ.
      Giọt mực biếc in buồn trên giấy cũ
      Em ở đâu trong nỗi nhớ trong veo,
      Còn dập nát những mặt trời vụn vỡ?
      Một bóng đêm rất sâu,
      Thâm quầng trong mắt nhớ.
      Em ở đâu! ở đâu?
      Với thời gian ta còn nhớ tên nhau!
      Còn trong vắt như nỗi buồn thuở ấy.
      Những vụn vỡ gom mặt trời có dậy?
      Óng ánh buồn đau…
      Em ở đâu? Ta còn nhớ tên nhau?
      2000
       
      Tắt Một Lời Ru
      Tặng chị Chu Thị Toán
       
      Ai ru ai một kiếp người?
      Ai cho ai một tiếng cười khổ đau?
      Có còn vương vấn chi đâu!
      Mà sao vẫn bợn nỗi sầu quanh đây
      Biết đời là thế đã hay!
      Mà sao vẫn ngửa bàn tay kêu trời
      Chỉ là một thoáng mưa rơi
      Hư vô như lạc xuống đời đâu đây
      Ngón đàn như cứa vào dây
      Tiếng oan vấy máu loang đầy không gian
      Cung tơ day dứt ngút ngàn!
      Nghe đau một cõi, nghe tan một trời
      Để mà phẳng lặng rã rời
      Buông xuôi con nước thế thôi một dòng
      Có người sắp đến hư không
      Buồn trong con mắt, thắt lòng biển khơi
      Nỗi đau ai đổ cho trời!
      Nghiêng vơi một nửa để rồi như không.
      2000
       
      Chiều
       
      Một ngày mê mỏi đi đâu?
      Hoàng hôn đang tắt trên đầu ngón tay.
      Bóng đêm loang ngợp nét mày
      Day dưa gió thoảng, gợn bay hương chiều
      Bên hồ, liễu rủ như khêu,
      Buồn xô con sóng đủ điều mênh mang
      Chân ai như thể muộn màng,
      Nửa đi theo gió, nửa sang bên chiều
      Xa vời lợt nắng như thêu
      Con đò ngắt lặng trở chiều vu vơ
      Đâu đây một thoáng sương mờ
      Cây nghiêng bóng tối như quơ vào hồn
      Mặc người ngơ ngẩn hoàng hôn
      Ngày đi đi mãi không còn đến đây
      Chiều lên như thít vòng tay
      Mặc ai khắc khoải nơi này nhớ thương.
      2000
       
      Cái Diều
      Tặng anh Cương
       
      Ta không trách được em khi cơn gió
      Em bay bay như một con diều nhỏ
      Con diều ve vẩy đuôi
      Dáng hình em in trên nền trời
      Sự đùa cợt mặc tay lèo du đẩy
      Em bay bay, mặc mình anh đứng đấy,
      Cố quận níu đời em!
      Lại thả dây, phó mặc nỗi khát thèm
      Sự đùa cợt lùa trong gió thổi
      Em là diều bay – anh là tiếc nuối
      Suốt một đời ta chỉ thấy được nhau
      Khi đứt lèo em sẽ đi đâu?
      Chỉ gió biết! Mặc anh buồn ngóng mãi.
      2000
       
      Thay Lời Kết  
      Hắn là một kẻ đang bị kẹt giữa hai lớp băng của quá khứ và tương lai. Cái buốt lạnh như nghiền lấy hắn trong lòng cối xay. Nỗi đau đớn tan đi, chỉ còn lại sự hòa quện tới ghê người… Cái thứ sền sệt đau sót ấy có lẽ là thứ cao quý nhất mà đời hắn nhận được!
      Giữa thinh không giá lạnh, ở đâu đó tận trời cao, một tiếng chuông chùa ngân nga vọng lại!
      Nỗi buốt giá khổ đau như chìm xuống, tan đi, để lại cho hắn một khoảng trống mênh mông, một chân trời mộng mị!
       
      Hà Nội, ngày 23 tháng 12 năm 2000
      Vũ Thi
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2017 22:29:16 bởi Vuthivietnam >
      #3
        Thien_Anh 03.01.2018 23:11:56 (permalink)
        0
        Cảm ơn tác giả
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9