Tản văn -Có những người khóc lẻ loi - YÊU -
Mầu Hoa Khế 08.08.2018 23:45:44 (permalink)
Có những người khóc lẻ loi ...



Bắt đầu từ đâu ?! có lẻ từ một phút giây của định mệnh khi nàng nhìn thấy tấm hình của một người lính Việt Nam Cọng Hòa bị hoen mờ bởi thời gian . Đôi mắt dừng lại rồi nhìn chăm chú hơn , trong hình là một người lính có cái dáng dấp cao cao , cái vóc dáng lý tưởng trong rất nhiều những giấc mơ thiếu nữ . Người đàn ông có gương mặt không trội nổi lắm nhưng lại toát ra một sức lôi cuốn ngấm ngầm , nàng là người có biết qua chút ít kỷ thuật để có thể làm cho tấm hình mờ nhạt kia được rõ nét hơn . Sau vài phút chăm chú ngồi sửa đổi nàng cảm thấy thú vị khi nhìn tấm hình rồi bất chợt trong đầu như một màn ảnh đại vĩ tuyến tràn ùa về mang theo những mảnh vở của kí ức được chắp nối chớp nhoáng không đầu không đuôi giống như một khung cửu bị rối ren trong cái cảm giác thật lạ lùng , bỗng dưng trái tim đập nhanh hơn làm như đang thúc hối một điều gì đó thật mơ hồ ...


Người lính trong tấm hình kia nàng không thấy xa lạ , lục lại trí nhớ đang như một mớ hổn độn rồi tự hỏi , chắc chắn mình có gặp , nhất định là có gặp người đàn ông này trong một quá khứ xa khuất nào đó nhưng chưa thể nhớ ra . Nàng bắt đầu tò mò đi tìm hiểu một chút riêng tư trong căn nhà trên cái thế giới mà người ta cho là ảo .

Trước mắt nàng dội đập hình ảnh của một người đàn ông râu tóc bạc trắng ...nàng mở to đôi mắt ...là chàng đây sao ?! chàng , hình ảnh người lính năm xưa của một thời trai tráng mà nàng đang đắm đuối nhìn . Rồi hờ hững quay lưng rời đi với một tâm trạng bâng khuâng , nàng hoàn toàn không biết rõ gì hết về đời sống của người đàn ông luống tuổi đó , nàng chỉ cảm thấy thời gian thật quá tàn nhẫn đã cuốn trôi toàn bộ cái nét thanh xuân một thời nơi hình ảnh của ngườI lính mà nàng nhìn thấy .

Rồi với những sáng trưa chiều tối nàng vui vẻ đùa vui trong một nhóm bạn và thỉnh thoảng thấy người đàn ông đó để lại những lời comment nhẹ nhàng dễ thương và từ những comment đó đã đưa nàng quay lại căn nhà riêng tư của ngườI đó để ngồi tỉ mĩ đọc những dòng sinh hoạt và ngắm nhìn những bức hình được đưa lên . Vẫn những comment dịu dàng đùa vui có sự giới hạn cho thấy là một con người điềm đạm và được biết chàng là một võ sư , chàng học chương trình tiếng Pháp và mang cấp bậc trung úy của Việt Nam Cọng Hòa . Những chi tiết đó thật sự cuốn hút nàng bởi đó là những điều mà nàng hằng mơ mộng để tìm ở nơi đối tượng yêu thương ,cho nên nàng lại chăm chú nhìn người đàn ông râu tóc bạc trắng với một cảm giác thật gần gủi để rồi nàng ứa nước mắt khi nhìn thấy sự héo úa trên hình dáng và trong đôi mắt toát ra một tia nhìn buồn bã như còn lóng lánh những giọt nước mắt được ngăn giử lại trong cái vũng chứa đầy những thương đau . Người đàn ông đó đang có một đời sống thật lẻ loi , bất cần và như thể buông xuôi bởi lính tính nhạy bén đã cho nàng cảm nhận ra điều đó .


Ôi những người khóc lẻ loi ...trong Nửa Hồn Thương Đau của Phạm Đình Chương , nàng như nhìn ra mình đang chính là hình bóng người đàn ông đó ... ôi những ngườI khóc lẻ loi một mình ...Trong trái tim của nàng lại dâng lên một cảm xúc se thắt khi nhìn thấy những vết thâm đen dưới quầng mắt chàng , nàng bỗng dưng như một nhà khảo cổ đi tìm tòi và khám phá rồi bất chợt mĩm cười với ý nghĩ nếu như người đàn ông này rơi vào tình yêu thì nhất định hình dáng của người lính năm xưa sẽ quay trở về ngay tức khắc .

....


Ở một không gian xưa , một con đường xưa và một mái trường xưa . Nàng trong tà áo dài trắng tinh khôi của tuổi học trò và chàng , cậu nam sinh cũng sơ mi trắng với quần tây xanh . Mỗi ngày tan lớp chàng chưa vội về nhà để tìm một góc đường đứng ngắm nhìn theo những tà áo dài trắng hồn nhiên bay lượn đi qua trước mắt và nàng là một trong những cánh bướm trắng đó . Họ đã lướt qua đời nhau bởi cái màn u minh của đất trời che kín lại đôi mắt , họ như những chiếc lá cứ vậy mà cuốn xoay trong vũ trụ , họ phải trải qua một vòng tròn quá lớn nơi cõi trầm luân . Hai người là bản sao của nhau khi mà từ trong tiền kiếp đã bị đánh vỡ ra chia thành hai mảnh . Có phải đã tới lúc hai cái mảnh vở kia đã được sự ân sủng của thượng đề đưa tay vén bức màn u minh một màu đen tối cho họ tìm thấy lại nhau để được yêu thương thêm một lần nữa ?! ...


Mầu Hoa Khế
May-30-2018
 
 YÊU
 
Khi nàng ngồi giữa một ngày mà chung quanh hoàn toàn không có tiếng động , sự im lặng như nhấn chìm nàng vào một khoảng không gian êm ái giống như một chiếc lá úa vàng đang nổi trên mặt nước hồ thu , buông trôi thân xác , buông trôi mọi cảm xúc trong cuộc sống , buồn vui đau khổ và hạnh phúc. Nụ cười trên đôi môi nàng không hé mở mà mím lại như một sự sẳn sàng để dứt khoát ... ừ phải dứt khoát một cách triệt để .


Quay một vòng quá lớn cùng nỗi đau tê dại mà phận người không may mắn đã gánh chịu . Tất cả mọi thứ giờ đây phải mạnh dạn để hủy diệt trong cái trí nhớ nhỏ nhoi đã quá tộI nghiệp khi mà tháng ngày đang dần dà cạn kiệt . Nàng tự tay viết ra như một lời nguyền .Phải kết thúc mọi thứ , mọi niềm đam mê lạc thú đừng để biến thành một kẻ điên dại giữa bao người tỉnh táo .
Trong những lời khuyên của thế gian chữ " buông " nàng thấy ghét thậm tệ , người ra lời khuyên có chắc là đã cắn nỗi chữ " buông " ?! . Với nàng cứ để những si mê lầm lạc như những cái tát trời giáng vào mặt , tỉnh hay không thì cứ thế mà xuôi theo tự nhiên . Cho tới một ngày nàng đã mơ hồ trước mắt nàng là một cánh cổng hư vô . Nàng mở to đôi mắt với những ngấn lệ hoen mờ bỏ lại sau lưng những tiếng cười trong vắt như pha lê của một thời tuổi trẻ , bỏ lại những vết sẹo chằng chịt in dấu trong một trái tim mềm yếu đã lỗi nhịp không biết bao lần khi đón nhận những nỗi đau .


Bể trầm luân và con người cứ trầm mê luân phiên với những chuyển biến hình hài hợp tan ảo hóa khôn cùng . Nàng biến mình thành một làn khói mong manh đang từ từ tan loãng hay chỉ là một giọt sương khuya hèn mọn im nằm trên một đóa hoa dại bơ vơ bên đường , nàng đang tự mình thoát thai khi mà sự sống chưa hoàn toàn kết thúc . Bởi con đường đi tới sự lãng quên ... lãng quên nó không phải là một trò đùa như bàn tay sấp ngửa khi nỗi nhớ luôn là một sự cám dỗ đầy sự quyền năng ...

...


Và chàng đã xuất hiện không trên yên ngựa trắng như trong những giấc mơ thiếu nữ , mà xuất hiện với sự hoang dã bụi bặm với ánh mắt vô hồn như một con thú đang mang đầy thương tích nằm chờ chết , một cái chết đến thật nhẹ nhàng chấp nhận với nụ cười khinh bạc , và chính ở nơi cái dáng vẻ khinh bạc đó đã giử trái tim nàng dừng lại khi mà nàng như chiếc lá cuối cùng đang cố bám lấy sự quyết tâm thay đổi cho đời mình bằng một sự khép kín với nhân gian thì bỗng dưng bị cuốn lốc thật mạnh mẽ như một cơn bão .
Thế giới bắt đầu rộn ràng hơn thêm với âm thanh màu sắc . Cánh cổng hư vô đành khép lại cùng mọi lý lẻ nhân sinh mơ hồ khi mà tình yêu bắt đầu dâng hiến trọn vẹn ... tất cả chỉ là mới bắt đầu ...



Mầu Hoa Khế 
July 5 2018
 
 
 
 
#1
    Mầu Hoa Khế 17.06.2019 10:34:33 (permalink)
    Những Ngày Thơ Ấu
     
    Nhìn tấm hình đứa con gái bé bõng ngồi bên cạnh người cha nhìn ra con sông với dòng nước xanh biếc lững lờ trôi . Hình ảnh đó đã làm cho tôi liên tưởng tới những tháng ngày khi tôi còn bé dại .Nhà của tôi rất đông anh chị em nhưng tôi được thương và được chăm sóc kỷ nhất vì khi tôi lớn lên đã bị một chứng bệnh sốt tê liệt và may mắn là đôi chân không bị teo tóp tàn phế . Nhưng căn bệnh di căn qua cho đôi mắt đã làm cho tôi bị mù và sống trong bóng tối suốt ba tháng trời. Thời gian đó tôi đã phải xử dụng bằng đôi tai để tập lắng nghe đến nhuần nhuyển , tôi như một con chó con đáng thương đánh hơi và phân biệt được cả từng bước chân của những người trong gia đình và dùng mũi ngửi ra được mùi mồ hôi riêng toát ra từ nơi bất cứ ai khi đứng gần bên cạnh . Tôi hoàn toàn giống hệt như con chó con mù lòa và không biết sẽ còn phải đón nhận thêm cơn bệnh nào thêm nữa . Lúc đó ai nhìn thấy tôi cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt xót xa .

    Quảng Trị quê hương tôi là một tỉnh nhỏ tận ngoài miền trung . Đó là những ngày tháng hạnh phúc tôi được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình . VớI tuổi lên năm, tuổi của hồn nhiên ngây thơ vậy mà trong vùng ký ức nhỏ bé đó lại in hằn những hình ảnh về những thiên tai thật khủng khiếp . Những trận mưa bão kéo tới hung hãn tàn phá trên quê hương . Đôi mắt bé thơ nhìn thấy giông gió xô đẩy biết bao mái nhà tranh vách đất tan hoang thành bình địa . Nhìn thấy biết bao gương mặt hoảng hốt của hàng xóm láng giềng khi đứng trước sự mất mát nhà cửa ruộng vườn đã bị cuốn trôi theo từng cơn mưa lũ . Biết bao giọt lệ ứa tràn trong những đôi mắt chân chất hiền lành cứ thế mà ràn rụa . Biết bao tiếng gào thét tuyệt vọng đến tắt nghẹn cả thanh âm . Chỉ qua một đêm mưa trút xuống từ trời cao trắng xóa cả thành phố và gió rít chạy qua từng cơn phẩn nộ .Sáng hôm sau nước sông cuồn cuộn phá vỡ mọi thứ , phá vỡ đất cuốn trôi trên dòng nước biết bao hoa màu cây cối vẫn còn xanh tươi . Những hàng cây sầu đâu bị sét đánh gảy đổ làm cho những bầy chim sẻ nhỏ không còn nơi trú ẩn đã bị chết lạnh cóng phơi thây từng đàn .

    Khi mưa rơi từng hạt nhỏ , tôi ra đứng trên lầu cao nhìn thấy biển nước của con sông Thạch Hãn đang ngập tràn cả thành phố mênh mông . Lúc bấy giờ có những chiếc ghe nhỏ chạy trên những con đường khi mực nước dâng cao tới nửa căn nhà trệt . Họ chèo ghe tìm vớt những món đồ đang lềnh bềnh mỗi lúc mỗi ngập đầy . Tôi lúc nào cũng luôn ở trong vòng tay cha " đeo dính cứng " như mạ tôi hay mắng yêu .

    ...

    Rồi tới khi mùa nắng về , thì những cơn gió lốc thổi tốc thật mạnh bạo mang theo bụi mù và hơi nóng hừng hực từ bầu trời dội xuống thành phố . Sức nóng như lửa cháy làm rát bỏng cả da thịt chẳng khác nào khi đứng trước một lò lửa nung đất to lớn . Hơi nóng cứ thế mà kéo dài đến đêm tối vẫn không hề thuyên giảm đi nhiệt độ . Những mùa nắng đó cha tôi thường hay vác tôi trên vai rồi đi bộ dọc theo bờ sông Thạch Hãn . Con sông chạy dài song song với đường phố và cha tôi cứ thế vừa đi vừa kể chuyện cho tôi nghe , những câu chuyên cổ tích hay những câu chuyện khôi hài để giống như một lời hát ru dổ dành giấc ngủ cho con gái .


    Không hề có một làn gió thổi qua ,gió vẫn trốn chạy đi đâu .Và nước cả dòng sông xanh ngắt sâu hun hút vẫn không đủ làm giảm đi cơn nóng của mùa hè vô cùng quái ác . Tôi cứ thế nằm trên lưng cha , cảm nhận mồ hôi cha rịn ra ướt cả lưng áo , nhưng tôi vẫn không sao ngủ được vì khí hậu quá nóng bức đến điên cuồng . Không biết làm cách nào cha tôi phải đưa con gái xuống bến sông tìm một chỗ nước cạn chỉ vừa qua hơn mắt cá chân để cho tôi chạy xuống tha hồ lội nước bì bõm hầu giảm đi cơn nóng vẫn còn lan tõa hầm hực trong không gian . Và thế không cần biết thời gian bao lâu, cha cứ để cho tôi vui đùa cho đến khi mệt mõi cùng cơn buồn ngủ kéo đến làm sụp mí mắt . Cha mới khe khẽ ẩm tôi trên tay đi những bước thật chậm để giữ cho tôi đừng bị giựt mình trong cơn ngủ say . Thành phố về đêm vàng vọt với những ánh đèn đường soi bóng hai cha con lặng lẽ quay về nhà ...

    ...

    Hôm qua là ngày tôi và trong những đứa em chia nhau thời khóa biểu để đưa cha đi ăn , tôi vừa lái xe vừa hỏi cha " Ba muốn ăn bất cứ món gì con cũng chở Ba đi " . Cha cười nói " mình đi phá tiền một bữa con hè , ăn đồ biển đi " . Tôi biết cha tôi luôn tiếc kiệm tiền bạc cho con cái mỗi khi con cái đưa đi ăn uống, cha cứ luôn tìm những nhà hàng đừng đắt giá lắm , nhưng hôm nay tôi mừng vui vì cha đã sống thật thoải mái , sống cho sở thích của mình mà không còn ái ngại việc giá mắc hay giá rẽ bởi cả một đời cha chỉ biết sống cho vợ con , thấy vợ con thích gì thì chìu lòng theo chứ nhiều khi đó điều mình không muốn . Ngồi nhìn thấy cha ăn thật ngon , tôi cứ chóng đũa nhìn cha âu yếm mà quên cả ăn .

    ...

    Nếu như trong đạo Phật có sự luân hồi thì kiếp sau nhất định tôi phải đầu thai làm lại con của cha , mỗi lần gặp cha là lòng tôi cứ rưng rưng muốn khóc khi thấy tuổi già mỗi ngày một cao , giọng nói yếu hẳn đi , mắt nhìn lờ mờ và đôi tai đã không còn nghe được rõ ràng .

    Hình ảnh đứa bé con ngồi bên cạnh người cha thương yêu đã cho tôi với một buổi sáng được đắm chìm trong dòng sông ký ức của tuổi thơ và trong cái không gian yên lặng ở sau một góc vườn đầy lá vàng rơi , trên chiếc ghê đong đưa tôi ngồi nhắm mắt lắng nghe tiếng nói của tôi thỏ thẻ của thuở vừa lên 5 tuổi :

    _ Ba ơi con thương Ba nhất trên đời ...


    Mầu Hoa Khế ( Ngô Ái Loan )

    Jun 18 2010

    R
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2023 00:48:48 bởi Ct.Ly >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9