THƯƠNG QUÁ MẸ TÔI
Ca ngợi Mẹ ..... thơ con đi xuyên suốt
Không văn hoa, không trau chuốt mỹ từ
Trái tim con ...........đơn giản nét suy tư
Nên con viết ....Mẹ Tôi bằng gan, ruột .
oOo
Bong bóng nước phập phồng trên mặt đất
Cơn mưa giông rơi lất phất ngoài trời
Từ Ba đi , Mẹ một mình chơi vơi
Nhìn con dại , giọt sầu rơi lặng lẽ
Mây xuống thấp, gió mùa thu thổi nhẹ
Nắng lên cao, manh áo Mẹ sờn vai
Mái tóc đen thêm mỗi lúc một dài
Theo nỗi nhớ ngóng trông ngày đoàn tụ.
oOo
Dâu ngoan hiền, bổn phận lo đầy đủ
Vợ thủy chung, Mẹ lam lũ cuộc đời
Miếng canh cặn, bát cơm trắng chưa vơi
Nuốt cay đắng, ngậm bao lời tủi hận
Nuôi chúng con những năm dài lận đận
Thúng xôi vò đặt kế cận gánh chè
Tiếng u hoài kêu khan cổ, ai nghe!
Đành câm nín, mắt cay xè lẳng lặng
oOo
Bỗng ngày mới khu phố trưa hè vắng
Có một người da xạm nắng "trở về"
Ðượm u buồn, niềm hy vọng tái tê
Ði vội vã, vì cơn mê chợt dứt .
Con gọi Mẹ, Mẹ ơi, là sự thực:
Ba đi rồi ! Mình cơ cực từ đây!
Mái tóc Mẹ trắng bạc phủ thêm dầy
Con hạnh phúc vì trong tay còn Mẹ
Hàn Ngọc Tuyết Băng
Ngày 11 tháng 08, 2018